Tiên Hiệp Tiên Cung - Đả Nhãn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Cung
    Tác giả: Đả Nhãn
    Chương 6: Âm Tiểu Cửu

    Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau hai canh giờ ,nguyên khí trong cơ thể Diệp Đồng rốt cuộc cũng khôi phục. Tu vi hắn quá thấp, lượng nguyên khí trong cơ thể cũng không nhiều, ngược lại tiết kiệm rất nhiều thời gian khôi phục. Hiện tại Trương gia lão phu nhân đang hấp hối, cứu người như cứu hoả, hắn lập tức bắt tay vào luyện chế Bách Giải Dịch.

    Cuối cùng.

    Thời điểm gần tiêu hao hết nguyên khí, rốt cuộc Diệp Đồng cũng luyện chế thành công Bách Giải Dịch.

    "Cất kỹ."

    Trương Phẩm Thọ mang vẻ mặt phức tạp, thu lấy Bách Giải Dịch, cảm ơn Diệp Đồng. Bây giờ lão rất hối hận, nếu như lúc Trân Dược Phường bị Âm Dương lão quái Mục Vô Thiên phóng hoả, lão không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn mà tham gia cứu hoả, chẳng những có thể giữ được phần nhân tình của Mục Thiên Lam, mà còn kết được thiện duyên với Diệp Đồng.

    Kim lân há lại vật trong ao.

    Bằng kinh nghiệm nhìn người của mình, lão cảm giác được thiếu niên trước mặt mình bây giờ sẽ có một ngày ngang trời xuất thế, trở thành một tồn tại kinh diễm mà mình phải ngưỡng mộ.

    Đáng tiếc.

    Thế gian có ngàn vạn loại thuốc, nhưng lại không có thuốc hối hận.

    Mang theo tiếc nuối trong lòng, Trương Phẩm Thọ cùng con gái rời đi.

    Diệp Đồng đứng bên cạnh dược lô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thiên Lam: “Cha con Trương gia đã rời đi, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”

    Mục Thiên Lam nửa đùa nửa thật đáp: "Nơi đây dồi dào thiên địa linh khí, là chỗ tu luyện tốt nhất trong Hàn Sơn Thành, ta rời đi không phải là lãng phí quá sao?"

    Diệp Đồng nói: "Dối trá."

    Mục Thiên Lam che miệng cười khẽ: "Được rồi! Thực ra ta đang ra ngoài lịch lãm, đến Hàn Sơn Thành thì trùng hợp gặp được cha con Trương gia. Bây giờ bọn hắn đã lấy được Bách Giải Dịch, chắc hẳn lão phu nhân Trương gia sẽ bình yên vô sự, ta cũng không đi cùng họ nữa."

    Diệp Đồng hỏi: "Còn gì nữa không?"

    Mục Thiên Lam cười nói: "Còn có một vấn đề nữa... Ngươi làm ta rất hứng thú, thế nên ta sẽ ở lại, nhìn xem ngươi còn có thể làm ra kỳ tích gì."

    Kỳ tích? Luyện chế một lò đan dược cũng được tính là kỳ tích?

    Diệp Đồng lắc đầu, bình tĩnh nói ra: "Ta không có hứng thú với ngươi."

    Khuôn mặt Mục Thiên Lam cứng lại, nhưng vẫn cười nói: “ Ngươi càng nói vậy, hứng thú của ta với ngươi lại càng lớn. Mà thôi, giờ ta phải đi giải quyết một số chuyện, sau này còn gặp lại."

    Mục Thiên Lam nói xong, tiêu sái rời đi.

    Nhìn bóng lưng của Mục Thiên Lam, Diệp Đồng âm thầm thở dài. Hắn vốn là ma y nhất mạch, nhìn Âm Dương, trộm Thiên Cơ. Mỗi lần tiết lộ Thiên Cơ, hắn sẽ phải chịu ác nghiệp quấn thân. Những người thân cận với hắn cũng sẽ phải chịu liên quan. Vì vậy, ngoại trừ Dược Nô sớm chiều bên cạnh hắn, ngày sau hắn sẽ nghịch Thiên cải Mệnh cho lão, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với những người khác.

    Không đúng!

    Còn có một người.

    Trong đầu Diệp Đồng nghĩ đến muốn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn. Một tiểu cô nương có tâm linh trong sáng, một người đã trả giá thật nhiều vì hắn.

    Âm Tiểu Cửu.

    Nàng là con trong một gia đình nghèo khó ở Hàn Sơn Thành. Thuở nhỏ, nàng đã bị cha mẹ ký khế ước bán thân hai mươi năm cho một phường dệt trong thành. Thế nhưng nàng có thể chất âm hàn, thân thể ốm yếu, bệnh tật. Mấy năm trước, phường dệt kia cũng đã để nàng được tự do. Hiện tại Âm Tiểu Cửu cũng làm nghề môi giới trong thành, vừa phụ giúp gia đình, vừa giúp Diệp Đồng mua dược liệu trị bệnh.

    Hắn kế thừa trí nhớ của “Diệp Đồng” trước kia, cũng kế thừa cả tình cảm chính hắn.

    Dường như là thiên ý sắp đặt sẵn, một sợi dây vô hình nối liền hắn cùng Âm Tiểu Cửu.

    "Thiếu chủ."

    Dược nô đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau lưng hắn là hơn mười thợ thụ công.

    Diệp Đồng hỏi: "Để xây dựng lại Trân Dược Phường cần bao nhiêu Lam Ngân?"

    Dược nô đáp: "Nếu như dựa theo quy mô lúc trước, tổng cộng cần một nghìn bốn trăm lượng Lam Ngân. Nơi đây vị trí vắng vẻ, chung quanh còn thừa nhiều đất trống, có thể xây thêm một ít kiến trúc nữa."

    "Ừ, đã rõ." Diệp Đồng hỏi tiếp: "Vậy cần thêm bao nhiêu Lam Ngân?"

    Dược nô đáp: "Ước chừng cần hai nghìn lượng."

    Diệp Đồng không cần nghĩ ngợi nói: "Vậy xây dựng thêm đi, dù sao nơi này cũng là chỗ ở của chúng ta! Dược nô, ngươi cầm lấy một ngàn lượng Lam Ngân này, đi mua thêm một ít ngọc thạch. Còn nữa, ngươi đi mua thêm những đồ vật có trong danh sách này về đây"

    "Vâng!"

    Dược nô mỉm cười gật đầu.

    Nhìn những công tượng đang bắt đầu sửa chữa Trân Dược Phường, Diệp Đồng chậm rãi nói ra: "Hiện tại mặc dù chúng ta có chút Lam Ngân, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi. Bên trong Kim Loan sơn mạch có rất nhiều dược liệu ta cần. Trong hai ngày này, ngươi an bài công việc ở Trân Dược Phường cho xong đi, sau đó cùng ta đi Kim Loan sơn mạch"

    Sau khi đưa cho Dược nô hai tờ kim phiếu trị giá hai trăm lượng Lam Kim, tương đương hai nghìn lượng Lam Ngân, Diệp Đồng cũng đi về phía Ôn Dược Trai. Tuy rằng người cần Thiết Hoàn Thảo không có nhiều, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, hắn vẫn muốn nhanh chóng mua về.

    Thị trường dược liệu Hàn Sơn Thành có diện tích rất lớn, chia làm hai khu vực. Phía đông chủ yếu là các quầy hàng nhỏ của tiểu thương. Tuy rằng ở đây đa số là buôn bán dược liệu bình thường nhưng thỉnh thoảng cũng có nhưng loại dược liệu trân quý xuất hiện. Phía tây thì tập trung các cửa hàng lớn, đại bộ phận là dược liệu tinh phẩm, nhưng cũng có rất nhiều hàng giả trà trộn vào.

    Diệp Đồng đi dọc theo con đường đá xanh,đi qua từng cửa hàng.

    Hắn sống ở đây đã mười năm. Chín năm đầu tiên hắn hầu như không bước chân ra khỏi Trân Dược Phường, một năm gần đây hắn mới ra ngoài để mua sắm dược liệu cần thiết. Hầu như tất cả cửa hàng ở Hàn Sơn Thành này, hắn đều đã đi vào một lần.

    Phía nam Hàn Sơn Thành là nơi giao dịch vật phẩm. Những mạo hiểm giả sẽ ở đây để mua sắm vật phẩm, giao dịch sản vật địa phương. Ở trung tâm Hàn Sơn Thành, trên một mảnh đất trống, có mười lôi đài được dựng sẵn.

    Mạo hiểm giả.

    Là những người đem tính mạng đặt trên lưỡi đao. Vì tiền tài, tài nguyên, cùng người khác tranh đấu là chuyện hàng ngày trong thế giới của mạo hiểm giả. Hàn Sơn Thành có quy tắc, ở khu giao dịch dược liệu và vật phẩm đều không được tranh đấu. Bởi vậy khi những mạo hiểm giả này cần giải quyết mâu thuẫn đều lựa chọn lên lôi đài chém giết.

    Mặt khác nếu có mạo hiểm giả cùng nhìn trúng một kiện vật phẩm, thường thường cũng sẽ lên lôi đài, dùng nắm đấm để quyết định quyền sở hữu.

    Nơi đây, thượng võ.

    Tại thế giới này, người thắng làm vua, cường giả vi tôn.

    Ôn Dược trai cũng không ở khu vực này, vì vậy Diệp Đồng cũng không lãng phí thời gian, nhưng mà, khi hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì có một đạo thân ảnh ngăn hắn lại

    Phương thẩm.

    Là lão bà của một chủ quầy hàng trong khu vực này. Cả hai đều quen Âm Tiểu Cửu, nên Diệp Đồng cũng có chút quen thuộc với vị thẩm thẩm này. Phương thẩm nhìn thấy Diệp Đồng vội nói: "May quá, ta đang định đến Trân Dược Phường tìm ngươi! Tiểu Cửu… tiểu Cửu nàng lên lôi đài rồi!”

    Sắc mặt Diệp Đồng đại biến, nắm lấy cánh tay Phương thẩm kéo nàng chạy tới lôi đài, vừa chạy vừa hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy Phương thẩm? Tu vi tiểu Cửu yếu như vậy, sao lại lên lôi đài?”

    Phải biết rằng.

    Công pháp tu luyện của Âm Tiểu Cửu là hắn truyền thụ cho nàng. Cảnh giới của nàng mới là luyện khí nhất trọng, so với người bình thường có lẽ mạnh hơn một ít. Nhưng so với tu sĩ khác, tuyệt đối không chịu nổi một kích.

    Phương Thẩm nói: “Là do con trai của Trương Đồ Phu và tiểu Cửu tranh nhau một khách nhân, mới kéo nhau lên lôi đài giải quyết. Diệp Đồng này, Phương thẩm biết thân thể ngươi không khoẻ, thế nhưng Âm Tiểu Cửu còn yếu hơn ngươi, làm sao đánh nhau cùng người ta được? Vạn nhất nàng bị tiểu tử Trương gia kia đánh cho tàn phế thì sao? Ngươi mau nghĩ biện pháp giúp tiểu Cửu đi!"

    "Phương thẩm, người yên tâm, có ta ở đây, Tiểu Cửu không có việc gì."

    Thời điểm Diệp Đồng đến lôi đài số ba, nơi đây đã chật kín người. Tò mò là thiên tính của loài người, hai hài tử mười hai mười ba tuổi lên lôi đài đấu võ làm không ít người hứng thú, kể cả một ít mạo hiểm giả cường đại.

    Trên lôi đài.

    Thân thể Âm Tiểu Cửu nhỏ gầy, trên mặt hiện vẻ bối rối, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt. Đối diện nàng, là một tiểu nam hài khoẻ mạnh, cao hơn Âm Tiểu Cửu đến nửa cái đầu

    "Xú nha đầu, mau quỳ xuống nhận sai với ta, nếu không lát nữa, ta sẽ chặt đứt chân ngươi, cho ngươi cả đời phải bò đi ăn xin”. Trương Tiểu Phi mặc dù còn nhỏ, nhưng cha thằng nhóc này là đồ tể, từ bé đã quen nhìn máu tanh nên rất tàn nhẫn.

    Không ít người nghe thằng nhóc này nói vậy thì âm thầm gật đầu.

    Tàn nhẫn!

    Mới có thể sinh tồn ở thế giới mạnh được yếu thua này.

    Âm Tiểu Cửu kiên trì nói : "Rõ ràng là ta gặp khách nhân trước rồi ngươi lại nhảy ra đoạt. Phụ thân ngươi làm đồ tể, trong nhà không thiếu Lam Ngân, mà ta còn phải tiết kiệm để mua thuốc cho Diệp ca ca đấy!"

    Trong đám đông.

    Diệp Đồng đang chen chúc trong đám người, đột nhiên nghe Âm Tiểu Cửu nói vậy, cả người như bị sét đánh, nội tâm xúc động.

    Hoá ra.

    Nàng tranh đoạt cùng đối phương, thậm chí lên lôi đài đánh nhau, là vì kiếm tiền mua thuốc cho mình?

    "Nha đầu ngốc này..."

    Vốn nghĩ rằng thân nhân mình ở Địa Cầu đã mất hết, trái tim của Diệp Đồng đã đóng băng. Nhưng khi nghe thấy lời nói của Âm Tiểu Cửu, hắn hiểu ra, trong nội tâm mình vẫn còn tình cảm.

    Trên lôi đài.

    Trương Tiểu Phi không vội vàng động thủ, mặc dù, tiểu cô nương trước mắt này cũng yếu đến không chịu nổi. Từ nhỏ, phụ thân gã đã tốn không ít tiền để gã bái một vì Quyền Sư làm thầy. Từ đó, gã càng ngông nghênh tự đại

    Lúc này.

    Xung quanh lôi đài chật kín người, gã có cảm giác mình thật chói mắt, trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.

    Trương Tiểu Phi ngoắc ngón tay, khinh thường nói: "Không ngờ ngươi còn mua tiết kiệm tiền mua thuốc cho người khác. Ta nghĩ, ngươi nên chuẩn bị mua thuốc cho chính mình đi! Đánh đi, bản thiếu gia nhường ngươi ba chiêu.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Cung
    Tác giả: Đả Nhãn
    Chương 7: Mở rộng tầm mắt

    Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dân chúng sinh hoạt ở vùng biên cương rất kính trọng cường giả, tôn sùng võ học, trẻ em cũng không ngoại lệ.

    Xung quanh lôi đài giờ đây đã chật kín người. Rất nhiều người cất tiếng khen ngợi tính cách đàn ông khí khái của Trương Tiểu Phi. Nhưng những mạo hiểm giả quanh năm vào sinh ra tử thì trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, bọn hắn thấy hành vi của thiếu niên này rất không thực tế.

    Diều hâu bắt thỏ cũng phải dùng toàn lực.

    Thiếu niên này lại trông mặt mà bắt hình dong, tuyên bố nhường đối phương ba chiêu. Người kiêu ngạo như thế, cho dù lần này chiến thắng, tương lai nếu gặp hoàn cảnh tương tự, có thể sẽ lật thuyền trong mương.

    Âm Tiểu Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ, do dự hỏi lại: “Ngươi thật sự nhường ta ba chiêu sao?”

    Trương Tiểu Phi nhìn bộ dáng run sợ của Âm Tiểu Cửu, lực lượng trong lòng mạnh lên không ít, lấy bàn tay vỗ ngực, thần sắc kiêu ngạo, cất tiếng lớn: “Bản thiếu gia một lời đã định, nhường ngươi ba chiêu. Tiểu nha đầu, mau đánh đi.”

    Âm Tiểu Cửu hít sâu một hơi, trấn an bản thân. Sau đó, bàn chân đạp mạnh xuống đất, dốc sức vận chuyển lượng nguyên khí ít ỏi trong kinh mạch, đánh về phía Trương Tiểu Phi.

    Còn cách nhau khoảng năm sáu mét, Âm Tiểu Cửu cũng không dùng kỹ xảo gì, bàn tay nhỏ nắm chặt, đấm vào mũi Trương Tiểu Phi.

    “Đùng…”

    Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương mũi bị gãy. Thời điểm Trương Tiểu Phi ngã ngửa ra đằng sau, Âm Tiểu Cửu lại đạp tiếp một cước vào bụng gã.

    “Ự…”

    Những âm thanh khen ngợi Trương Tiểu Phi từ dưới khán đài im bặt. Dường như một quyền một cước này không phải đánh vào Trương Tiểu Phi, mà là đánh vào trong nội tâm nhưng khán giả này.

    Nhìn thấy Trương Tiểu Phi bay ngược ra đằng sau mấy mét, vẫn còn đang quỳ chưa đứng dậy được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng lộ ra sự do dự. Nhưng nhớ lại những người lớn thường nói với mình một câu “Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn”, thân hình Âm Tiểu Cửu như một con báo nhỏ, lao thẳng về phía hắn.

    Dùng hết tất cả lực lượng, đánh ra từng quyền từng quyền.

    Âm Tiểu Cửu không hạ thủ lưu tình, nàng sợ nếu không đả thương được Trương Tiểu Phi, đợi đến lúc hắn đứng lên được, người bị đánh sẽ là nàng.

    Lúc này.

    Cả khán đài giống như chết lặng, từng gương mặt lộ ra vẻ khó tin, ánh mắt rung động. Kết quả tưởng chừng như không thể xảy ra, lại hiện rõ mồn một trước mặt bọn họ, như một bàn tay vô hình, hung hăng tát vào mặt những người trước kia tự cho là đúng. Không có đau, chỉ có rung động trong nội tâm.

    Cách đó trăm thước.

    Một chiếc xe kỳ lân yên lặng đứng bên đường. Bên cạnh có bốn vị trung niên khôi ngô mặc chiến bào, thần tình lãnh khốc nhìn bốn phía. Một tỳ nữ mặc áo lụa đứng yên bên cửa xe.

    “Ôn Vân…”

    Từ trong phòng xe, tiếng một nữ nhân phát ra.

    Tỳ nữ quay người lại, cung kính đáp: “Chủ nhân có gì phân phó?”

    Bức màn kéo lên, một vĩ mỹ phụ xinh đẹp nhìn về phía lôi đài cách đó trăm thước, ra lệnh: “Tiểu nữ oa kia không tệ, ngươi đi tìm hiểu thân thể của nàng rồi quay lại báo cáo cho ta. Nếu như có thể, đưa nàng cùng đi với chúng ta.”

    “Vâng!”

    Tỳ nữ nhìn về phía lôi đài, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp, có thương cảm, cũng có hâm mộ.

    Cạnh lôi đài.

    Diệp Đồng nhìn thấy cuộc chiến nghiêng về một bên, trong lòng tán thưởng. Mặc dù lo lắng cho Âm Tiểu Cửu, nhưng hắn cũng không ngăn cản cuộc tỷ thí này. Đây không phải là thời kỳ thái bình thịnh thế, mọi người đều phải liều mạng để kiếm ăn, cho dù mình có thể chiếu cố cho Âm Tiểu Cửu trong nhất thời. Thế nhưng nàng muốn sống sót, vẫn phải dựa vào chính nàng làm chủ.

    Còn một điều nữa.

    Hài tử tỷ thí, cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

    “Dừng tay.”

    Một phu nhân trung niên mập mạp, thân mặc bố y hung hăng lao lên lôi đài. Phía sau nàng còn có hai thiếu niên to lớn, tất cả đều có vẻ giận dữ.

    Âm Tiểu Cửu dừng tấn công, quay đầu nhìn thấy bà mập cùng hai thiếu niên kia thì lập tức sợ hãi, lùi nhanh về một góc lôi đài.

    “Bà mập kia, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của nàng. Ta sẽ cho các ngươi không thể đứng mà đi xuống cái lôi đài này.” Diệp Đồng nhảy lên lôi đài, nhìn về phía phu nhân mập mạp nói.

    “Diệp ca ca”

    Nhìn thấy Diệp Đồng, nỗi sợ hãi của Âm Tiểu Cửu lập tức biến mất.

    Diệp Đồng quay người nhìn nàng, gật đầu nói: “Làm tốt lắm. Về sau nếu ai còn khi dễ muội, cứ toàn lực đánh chúng. Kể cả là đánh chết hay tàn phế, ca cũng sẽ bảo kê cho muội.”

    Phu nhân mập mạp đau lòng nhìn nhi tử của mình bị đánh đến co quắp nằm ở góc lôi đài, sau đó quay người về phía Diệp Đồng, nổi giận mắng: “ Thằng heo này ở đâu xuất hiện? Còn cả con nhóc đáng chết này, dám đánh con ta bị thương nặng như vậy, việc này không để yên được. Đại Khuê, Nhị Khuê đánh chết con bé này cho ta.”

    Ánh mặt Diệp Đồng lạnh lẽo, tay trái cho vào ống tay áo, lấy ra một viên dược hoàn màu đen, bóp nát thành phấn. Khi hai thiếu niên to lớn kia lao về phía mình, hắn búng ngón tay, bột phấn màu đen bay về phía hai thiếu niên kia chợt bùng cháy thành một mảng hoả diễm lớn. Hai thiếu niên sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.

    “Pháp thuật thần thông?”

    Tất cả mọi người, kể cả phu nhân mập mạp kia đều lộ vẻ kinh ngạc.

    Trong đám người, một mạo hiểm gia tay ôm trường kiếm, lắc đầu nói: “Không phải pháp thuật thần thông, là chướng nhãn hắc độc.”

    Chướng nhãn hắc độc?

    Mọi người giật mình, cổ quái nhìn Diệp Đồng một lần nữa.

    Trước mắt bao người phóng độc, Diệp Đồng cũng không định che giấu, lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống nhận sai, các ngươi còn có thể sống mà rời khỏi lôi đài này. Bằng không, ta sẽ để cho gã đồ tể nhà các ngươi đến đây nhặt xác.”

    “Chà…Khẩu khí không nhỏ!”

    Phía dưới lâu đài, một thanh âm thô kệch vang lên, tất cả mọi người nhao nhao tránh ra. Trương Đồ Phu khệnh khạng đi về phía lôi đài, ở sau hắn, còn có một thanh niên ngọc thụ lâm phong, cùng bốn tên gia đinh theo sau.

    Khuôn mặt Diệp Đồng lạnh lùng, liếc nhìn Trương Đồ Phu một cái, rồi đến gã thanh niên kia.

    Đồng Khai Sơn!

    Lão tam của Đồng gia Hàn Sơn Thành , nổi danh là kẻ ăn chơi. Gã nham hiểm, vô sỉ, không để quy củ pháp tắc vào trong mắt, đã từng làm rất nhiều chuyện xấu trong Hàn Sơn Thành. Diệp Đồng biết hắn là vì gã này thường đến Trân Dược Phường để mua thuốc mê, độc dược.

    Đồng Khai Sơn cũng không lên lôi đài, mà đứng dưới chắp tay với Diệp Đồng, cười tà: “ Hoá ra là Diệp thiếu chủ, sao ngươi lại cùng tiểu nữ nô này ở chung một chỗ thế? Chẳng lẽ là… từ khi lão tiền bối trong nhà mất tích, không có bị quản chế, ngươi liền động tình, qua lại với tiểu nữ nô này?

    Diệp Đồng trầm mặc một lát rồi nói: “Dược liệu lần trước, gấp ba.”

    Hai mắt Đồng Khai Sơn sáng người, ho nhẹ một cái, tủm tỉm cười: “Diệp thiếu chủ hôm nay anh hùng cứu mỹ nhân, kẻ nào dám phá hư chính là địch với Đồng Khai Sơn ta. Các ngươi liệu mà làm.”

    Nội tâm Diệp Đồng thả lỏng. Hắn không sợ Đồng Khai Sơn nhưng rất kiêng kị Đồng gia sau lưng hắn. Đây là một trong những gia tộc cường đại của Hàn Sơn Thành, nhất là phụ thân của Đồng Khai Sơn, tu vi cao mà lòng dạ lại càng độc ác, tốt nhất là tạm thời không nên trêu chọc hắn.

    Bàn tay Trương Đồ Phu đang nắm chặt chuẩn bị đánh nhau, nghe thấy Đồng Khai Sơn nói vậy lại thả lỏng ra, thầm mắng Đồng Khai Sơn, quát Diệp Đồng: “Tiểu tử ngươi rất cuồng nhỉ? Dám mạo phạm phu nhân của ta? Chán sống hả?”

    Diệp Đồng đáp: “Nơi này là võ đài, nói chuyện bằng nắm đấm. Nếu như ngươi không muốn đánh, vậy quỳ xuống dập đầu nhận sai. Nếu không…”

    Trương Đồ Phu cười khẩy: “Nếu không thì làm sao? Chưa đủ lông đủ cánh mà cũng định uy hiếp bổn đại gia hả?”

    “Đúng rồi đấy.”

    Dứt lời, Diệp Đồng quay người nhìn về phía phu nhân mập mạp cùng hai gã thiếu niên.

    “Bịch!”

    “Bịch!”

    “Bịch!”

    Bà mập cùng hai thiếu niên lần lượt ngã lăn ra đất, run rẩy, trên mặt hiện lên màu đen.

    Trương Đồ Phu hoảng sợ, trừng đôi mắt lớn như chuông đồng của hắn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi… đã làm gì phu nhân của ta?”

    Diệp Đồng bình tĩnh đáp: “Ta không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng luyện độc, dụng độc là sở trường của ta. Nếu bây giờ ngươi còn ngại mặt mũi mà không quỳ xuống nhận sai, vậy chúc mừng ngươi, một khắc nữa, ngươi có thể về nhà lấy vợ mới, sinh hạ tiểu hài tử!”

    “Trúng độc?”

    Trương Đồ Phu hoảng sợ.

    Đám người vây xem cũng nhao nhao lùi lại về phía sau. Đối với bọn họ, độc dược rất có tính uy hiếp. Trái lại, những mạo hiểm giả kia bắt đầu hứng thú đánh giá Diệp Đồng. Bọn hắn không tin thiếu niên gầy yếu này có thể luyện chế độc dược.

    Diệp Đồng nói: “Suy nghĩ kỹ đi. Một là quỳ xuống nhận sai, hai là về nhà mà lấy vợ mới. Tất cả phụ thuộc vào hành động của ngươi! Nếu như ngươi để mặc vợ mình, thấy chết không cứu, chắc chắn sẽ bị hương thân phụ mẫu cả Hàn Sơn Thành này khinh bỉ.”

    Làm sao đây?

    Nếu quỳ xuống nhận sai, mặt mũi bản thân sẽ mất sạch, về sau ở Hàn Sơn Thành chỉ có thể chịu nhục mà sống tiếp. Nếu không quỳ thì phu nhân sẽ bị hạ độc đến chết, so với quỳ xuống nhận sai, cái danh thấy vợ chết mà không cứu này còn cay nghiệt hơn vạn lần.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Cung
    Tác giả: Đả Nhãn
    Chương 8: Giả Trư Ăn Thịt Hổ

    Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Diệp Tử ca ca, thôi tha cho bọn hắn đi."

    Âm Tiểu Cửu trốn sau lưng Diệp Đồng, bàn tay nhỏ bé kéo góc áo hắn. Bản tính của nàng thiện lương, đánh nhau cũng chỉ là để tự bảo vệ mình, cũng không muốn lấy mạng

    Diệp Đồng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Âm Tiểu Cửu, nhìn nàng vẻ cưng chiều. Sau đó, hắn nói với Trương Đồ Phu: “Chướng nhãn hắc độc này giá một viên một trăm lượng Lam Ngân. Thuốc giải độc giá hai trăm lượng Lam Ngân một viên. Giao Lam Ngân , vợ và cháu trai ngươi sẽ được cứu.”

    Ba trăm lượng Lam Ngân?

    Trương Đồ Phu tức giận đến mức hận không thể rút gân lột da, róc xương cắt thịt tiểu tử này. Mặc dù hắn làm nghề buôn bán, cũng hay giờ trò lừa gạt, lũng đoạn thị trường, thu nhập cũng rất khá. Thế nhưng ba trăm lượng Lam Ngân, đây là một năm tiền lời của hắn đấy.

    "Ta giao."

    Trương Đồ Phu nghiến răng móc ra một chồng ngân phiếu, không đành lòng lấy ra ba tờ ném về phía Diệp Đồng, tức giận nói: “Tiền đã giao, ngươi cũng đưa giải dược ra đây đi chứ?”

    Nhìn Âm Tiểu Cửu đem ngân phiếu nhặt lên, ánh mắt hắn liếc qua con số trên tờ ngân phiếu, lắc đầu đáp: “Không đủ. Ba người trúng độc cần ba viên thuốc giải. Chẳng lẽ ngươi chỉ cứu vợ mình, trơ mắt nhìn hai đứa cháu chết đi? Bọn chúng cũng là vì giúp vợ ngươi mới thành ra thế này đấy!”

    "Ngươi đáng chết."

    Trương Đồ Phu rút một thanh đao từ sau eo ra, chỉ thẳng mặt Diệp Đồng gào thét.

    Hai mắt Diệp Đồng nheo lại, chậm rãi nói: “Bị ngươi liên tiếp nhục mạ, ta mới ý thức được mình đãng trí rồi. Một viên thuốc giải giá bốn trăm lượng Lam Ngân. Muốn giết ta thì mau động thủ đi! Có vợ ngươi cùng ta đi xuống địa ngục, chắc cũng không đến nỗi cô đơn lạnh lẽo lắm.”

    Ồ!

    Đám đông lập tức huyên náo hết cả lên. Vốn bọn hắn đến để xem hai tiểu hài tử tỷ thí với nhau, không nghĩ đến câu truyện lại diễn biến đến tình cảnh này.

    Đặc sắc quá!

    Thật thán phục!

    Nhất là cái trò tăng giá này, thật như vẽ rồng điểm mắt.

    Thiếu niên này, chắc chắn là một thiên tài kinh doanh!

    Trong đám người, một thanh âm thô kệch ồm ồm vang lên: "Diệp tiểu huynh đệ đúng không? Sau khi chuyện này giải quyết xong, huynh đệ có hứng thú gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ của ta không? Cuồng Chiến Thiên ta rất nể phục ngươi."

    Đội mạo hiểm Chiến Hổ?

    Cuồng Chiến Thiên?

    Những mạo hiểm giả cùng không ít dân chúng đứng quanh đây lộ ra thần sắc khiếp sợ. Đại danh của Chiến Hổ như sâm ở bên tai họ. Quanh năm đội ngũ này sinh hoạt bên trong Kim Loan sơn mạch, chủ yếu tập trung săn giết yêu thú, thực lực rất mạnh. Còn Cuồng Chiến Thiên là nhị đương gia của Chiến Hổ đội, tính cách phóng khoáng, thực lực kinh người.

    Cuồng Chiến Thiên coi trọng thiếu niên này?

    Diệp Đồng nhìn về hướng thanh âm phát ra, lẳng lặng đánh giá dáng người khôi ngô của Cuồng Chiến Thiên vài lần, mỉm cười nói: “Đa tạ ưu ái của tiền bối, vãn bối vạn phần cảm kích, nhưng vãn bối có bệnh từ thuở nhỏ, hoàn toàn là ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu vãn bối gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ, chỉ sợ sẽ làm vướng víu mọi người, vì vậy, thật có lỗi.”

    Cuồng Chiến Thiên nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Y cũng nhìn ra Diệp Đồng có chút gầy yếu, cũng không nói gì thêm nữa.

    Từ chối?

    Thiếu niên này cự tuyệt ý tốt của Cuồng Chiến Thiên?

    Hắn...

    Đầu hắn bị heo đá à?

    Đại bộ phần người đang vây xem đều có chung cảm giác tiếc hận cùng ghe ghét, nội tâm thầm mắng Diệp Đồng.

    Lửa giận của Trương Đồ Phu sớm đã bị lời mời của Cuồng Chiến Thiên dập tắt. Mặc dù biết bị Diệp Đồng chơi khăm, cố ý tăng giá, nhưng gã không có biện pháp ứng đối. Trong lòng mặc dù không muốn, hai tay vẫn run run rút thêm mấy tấm ngân phiếu nữa đưa cho Diệp Đồng, nói: “Từng này đủ rồi chứ.”

    "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."

    Diệp Đồng liếc bảo Âm Tiểu Cửu thu lấy ngân phiếu, rồi lấy ra một cái bình sứ, đổ ra ba viên thuốc giải, đưa cho Trương Đồ Phu: “Oan gia nên giải không nên kết. Ngươi xem cứ như vậy không phải tốt sao? Tất cả đều vui vẻ, không cần phải thấy máu, không cần phải mất mạng.”

    "Ngươi..."

    Trương Đồ Phu nghe vậy, thiếu chút nữa trào máu miệng.

    Mọi người ở dưới đài đều trợn trắng mắt, khinh thường nhìn Diệp Đồng.

    Thiếu niên này!

    Đã chiếm lợi của người ta còn khoe khoang, thật sự vô sỉ!

    Nhìn Trương Đồ Phu đang giải độc cho người nhà, Diệp Đồng quay người cười nói với Âm Tiểu Cửu: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta cũng về thôi! Lấy chút Lam Ngân ra mua thịt về ăn, coi như gián tiếp trả lại cho hắn!

    "Được, Diệp ca ca!”

    Sự sùng bái của Âm Tiểu Cửu với Diệp Đồng giờ phút này đã đến đỉnh.

    Nghe được lời Diệp Đồng nói, thân thể Trương Đồ Phu run lên, thuốc giải đã đưa đến miệng phu nhân chút nữa lại bị làm rơi xuống mặt đất. Hận ý của gã với Diệp Đồng lại càng cao lên một bậc. Gã nhanh chóng giải độc cho người thân, sau đó quay người lại nói với Diệp Đồng: “Quay lại! Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”

    Vẻ mặt Diệp Đồng cổ quái nhìn Trương Đồ Phu, hỏi: “Vừa mới khen ngươi thức thời, không nghĩ ra ngươi lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn này. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta độc chết nốt cả ngươi à?”

    Trương Đồ Phu phẫn nộ: “Chúng ta là tu luyện giả, lên lôi đài đọ sức bằng nắm đấm. Hạ độc ám toán là hành vi của kẻ tiểu nhân.”

    Chưa hết.

    Gã nhìn về phía Đồng Khai Sơn, lớn tiếng: “Đồng thiếu gia, xin ngài làm chứng, chủ trì cuộc tỉ thí của chúng ta.”

    Nhìn dáng vẻ dữ tợn của Trương Đồ Phu, Đồng Khai Sơn biết rõ hôm nay gã mất mặt xấu hổ như thế này. Chắc chắn trong nội tâm đang tràn đầy hận ý. Lúc trước mình không giúp gã là bởi vì Diệp Đồng hứa hẹn lợi ích với mình. Nhưng bây giờ nếu mình vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ Trương Đồ Phu cũng sẽ nảy sinh hận ý với mình, không tiếp tục hiếu kính mình nữa.

    Bởi vậy.

    Gã liếc nhìn Cuồng Chiến Thiên đang đứng trầm mặc bên khán đài, sau đó phi thân lên lôi đài, cười vang: “Khiêu chiến quang minh chính đại như thế này, tự nhiên là không được dùng độc. Đồng Khai Sơn ta đại biểu Đồng gia, đồng ý chủ trì cuộc tỷ thí này. Nhưng ta có một điều kiện.”

    Thần sắc Trương Đồ Phu rốt cuộc cũng hiện lên chút vui vẻ, vội hỏi: “Đồng thiếu có điều kiện gì?”

    Đồng Khai Sơn đáp: “Tỷ thí trên lôi đài, sinh tử tất nhiên do trời định. Nhưng Diệp thiếu chủ vẫn còn nợ ta một ít đồ vật, vì vậy ngươi không thể giết hắn, nhất định phải lưu lại cho hắn một cái mạng.”

    "Việc này..."

    Trương Đồ Phu do dự một chút rồi đáp ứng. Trong lòng gã thầm nghĩ, không giết thì không giết, thế nhưng mình sẽ tra tấn hắn một trận ra trò, sau đó đánh hắn thành tàn phế.

    Còn có...

    Liếc mắt nhìn đống ngân phiếu của mình trong ngực Diệp Đồng, gã tự nhủ nhất định phải đánh cho Diệp Đồng đến mức ăn vào rồi lại phải nhổ ra.

    “Ta đồng ý, nhưng tỷ thí mà không có phần thưởng thì thật mất hứng. Họ Diệp, ta lấy bảy trăm lượng Lam Ngân ra đặt cược. Ngươi có dám nhận hay không?” Trương Đồ Phu quát to.

    "Nhận đi!"

    “Dù sao ngươi cũng được không bảy trăm lượng Lam Ngân của người ta, thua cũng không đau lòng, mau nhận lời đi!”

    “Đúng vậy! Thi đấu không có cá cược rất mất hứng đấy!”

    “Không ngờ hôm nay được chứng kiến một màn kịch đặc sắc thế này! Mau nhận lời cá cược cùng hắn, thua không mất gì, thắng lại được những một nghìn bốn trăm lượng Lam Ngân.”

    "..."

    Chung quanh lôi đài, mọi người náo nhiệt kêu vang.

    Mặc dù Diệp Đồng không biết thực lực của Trương Đồ Phu, nhưng một đồ tể thì cũng không thể quá lợi hại được. Dù thực lực của hắn chỉ là luyện khí tam trọng, nhưng bằng kinh nghiệm trước đây của mình, dù đối phương là luyện khí tứ trọng, hắn vẫn có thể đánh được.

    Hắn nhìn về phía Trương Đồ Phu, cười đáp: “Ngươi có vẻ chắc thắng nhỉ, ta còn chưa đồng ý đánh cược mà?”

    Sắc mặt Trương Đồ Phu khẽ biến, nghiêm mặt quát: “Nếu ngươi cự tuyệt không dám chiến, mặt mũi mất hết, sau này còn dám lưu lại Hàn Sơn Thành sao?”

    Diệp Đồng hỏi ngược: “Trương Đồ Phu, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Ngươi đã từng này tuổi rồi, vẫn còn khiêu chiến một thiếu niên mắc bệnh như ta. Không sợ người ta cười đến rụng răng hả?”

    Sắc mặt Trương Đồ Phu xấu hổ. Diệp Đồng nói không sai, nếu tính ra, Diệp Đồng chỉ hơn con trai hắn có mấy tuổi. Bản thân gã nếu khiêu chiến, cho dù thắng cũng chả có thanh danh gì.

    Nhưng mà!

    Không quản được nhiều như vậy!

    Hôm nay đã đủ mất mặt, dù cho mất mặt thêm nữa cũng không sao. Chỉ cần có thể trả thù đối phương, đánh cho hắn một trận, lấy lại Lam Ngân của mình. Tất cả đều đáng giá.

    Trương Đồ Phu nhìn về phía Đồng Khai Sơn, tỏ vẻ để hắn làm chủ.

    "Khục khục..."

    Đồng Khai Sơn ho nhẹ vài tiếng, nhìn Diệp Đồng cười nói: "Diệp thiếu chủ, dù sao cũng là ngươi đắc tội người ta. Nếu như ngươi không nhận khiêu chiến, vậy giải quyết như lúc nãy đi. Ngươi dập đầu nhận sai. Thế nào? Ta nghĩ tốt hơn ngươi vẫn nhận khiêu chiến đi. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể bị làm nhục. Ta cam đoan hắn không dám lấy mạng ngươi. Ngươi cứ coi như là thực chiến để gia tăng kinh nghiệm, được không?”

    Đáy mắt Diệp Đồng hiện lên hàn ý, trong lòng mắng thầm Đồng Khai Sơn.

    Sau đó.

    Hắn giả bộ khiếp đảm, nói: ”Ngươi chắc chắn muốn khiêu chiến ta sao? Mặc dù thân thể ta gầy yếu, còn mang bệnh trong người, thế nhưng dù gì cũng là cao thủ luyện khí nhất trọng, là tu luyện giả chân chính.”

    Luyện Khí nhất trọng?

    Trương Đồ Phu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, nói ra: "Ta chắc chắn."

    Tu vi của gã là luyện khí tam trọng, lại thêm làm nghề đồ tể, tố chất thân thể rất tốt. Đối mặt với thiếu niên luyện khí nhất trọng gầy yếu này, hắn nắm chắc mười phần có thể làm đối phương sống không bằng chết.

    Trong đám người.

    Mấy vị cường giả cảnh giới Tiên Thiên đều lộ vẻ cổ quái. Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức của Diệp Đồng. Khí tức của hắn tuyệt đối không phải luyện khí nhất trọng có thể có.

    Thằng nhóc này, giả trư ăn thịt hổ.

    Thật dối trá!

    Có vài người cảm thán trong lòng.

    Diệp Đồng do dự thêm một lúc, cuối cùng mới làm ra vẻ lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: “Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Nhưng ngươi nói phải giữ lời, không được tổn thương tính mạng của nhau.”

    “Bổn đại gia nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không giết ngươi.”

    Trương Đồ Phu lấy đôi tay to lớn đập bình bịch vào ngực, sát ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.

    Trong nháy mắt.

    Mấy trăm người đang đứng xem chợt yên tĩnh lại, nhìn Trương Đồ Phu với ánh mắt quái dị

    Nhất ngôn cửu đỉnh?

    Lời nói này thật quen thuộc đấy!

    Hình như lúc trước con trai hắn và tiểu cô nương kia tỷ thí, con trai hắn cũng vỗ ngực nói y hệt như thế. Kết quả là con hắn bị đánh đến nằm lăn ra như chó chết.

    “Quả thật là cha nào con nấy.”

    Các cụ nói cấm có sai!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)