Tiên Hiệp Tiên Lộ Chí Tôn - THỤY THU

  1. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 5: Linh quả
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    Dương Quân Sơn vừa dứt lời, chẳng những làm đám Trương Hổ Tử sửng sốt, mà đám Dương Quân Bình ở phía sau cũng kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn. Dương Quân Bình thấp giọng nói:

    - Ca, tổng cộng là 30 thạch tệ!

    Dương Quân Sơn khẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn em trai. Một người ở sau lưng Trương Hổ Tử nhảy ra mắng:

    - Dương Quân Sơn, ngươi bớt huênh hoang đi. Lúc trước đã bàn kỹ là 30 thạch tệ. Còn một người 30 thạch tệ, bốn người các ngươi có thể có 120 thạch tệ sao?

    - Đúng đấy, đúng!

    Đồng bạn của Trương Hổ Tử kêu la ầm ĩ. Ngay cả đám con nít choai choai ở Thổ Khâu thôn tới xem cuộc chiến cũng không tin Dương Quân Sơn có thể lấy ra được 120 thạch tệ nữa. Số tiền này đối với đám choai choai bọn chúng thật là một khoản tiền lớn. Dù cho có cũng không thể lấy ra được, không sợ bị người lớn trong nhà đánh chết.

    Không ngờ Dương Quân Sơn lại lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ màu đen giống như túi của Trương Hổ Tử khi nãy. Chiếc túi căng phồng, thoạt trông có thể đoán là có rất nhiều tiền. Hắn lấy tay lắc lắc nghe vang lên tiếng kêu giòn vang, sau khi mở túi ra thì đầy thạch tệ, nhìn qua không dưới một trăm cái!

    Mọi người kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn cầm túi tiền màu đen trong tay mà xuýt xoa. Không ngờ Dương Quân Sơn dám lấy ra nhiều thạch tệ như vậy đi đánh cược. Hắn không sợ bị Dương thôn chính phát hiện đánh nát cái mông của hắn?

    Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử vẫn sững sờ đứng đấy, cười khẩy nói:

    - Trương Hổ Tử, có dám đánh cuộc hay không. Không dám đánh cuộc thì nhận thua đi!

    Trương Hổ Tử mặt tái đỏ. Một đồng bạn ở phía sau nhảy ra, nói:

    - Hổ tử, chúng ta không mang nhiều tiền như vậy. Không đấu với bọn họ nữa. Hơn 100 thạch tệ. Đừng nói giỡn, thiết thúc biết sẽ không tốt!

    Dương Quân Sơn cười "Ha ha", nói:

    - Không đấu à? Không đấu cũng được, chỉ cần Trương Hổ Tử ngươi nhận thua xin lỗi là được!

    Dương Thiên Hải nhận được ánh mắt ra hiệu của Dương Quân Sơn, lập tức kêu lên:

    - Đúng đấy. Chỉ cần nhận thua. Sau này ở Thổ Khâu thôn, gặp phải chúng ta thì đi đường vòng tránh là được!

    Dương Quân Sơn cười cười nhìn Trương Hổ Tử. Quả nhiên tiểu tử này không chịu nổi khích tướng, hét lớn:

    - Đánh cược. Dương Quân Sơn ngươi không nên đắc ý, nếu bị thua, 120 khối thạch tệ này liền thuộc về ta!

    Dương Quân Sơn vẫn ung dung nói:

    - Tốt, chỉ cần ngươi có bản lãnh đánh thắng ta. Nhưng nói trước, trên người ngươi có đủ thạch tệ không? Chúng ta không cho ghi nợ!

    Trương Hổ Tử nghe vậy lần nữa tỏ vẻ do dự. Dương Quân Sơn thầm nghĩ quả thật có hi vọng. Trương Hổ Tử không hổ là con trai của Trương đại hộ, tài sản tuyệt đối không nhỏ.

    Trương Hổ Tử chớp mí mắt một cái, dường như hạ quyết tâm, xoay người lại cầm lấy áo khoác mà đồng bạn của hắn đang giữ ở phía sau, lục lọi trong túi áo một lát, và sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc Dương Quân Sơn, lấy ra 2 trái lớn màu vàng to bằng quả trứng gà.

    - À nha, là Hoàng Ngọc quả của Trương gia!

    - Nghe nói viên Hoàng Ngọc quả của Trương gia là linh thụ pháp giai trung phẩm, hàng năm có thể kết ra mấy chục trái Hoàng Ngọc quả. Một trái Hoàng Ngọc quả có thể bán được 50 thạch tệ. Hai trái này là một trăm thạch tệ!

    Dương Quân Sơn nhíu nhíu mí mắt. Tuy hắn đã dự liệu của cải của Trương Hổ Tử không kém so với mình, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ lấy ra hai trái Hoàng Ngọc quả.

    Hoàng Ngọc quả là bảo bối của Trương gia. Tuy Trương Thiết làm nghề rèn mà sống, gia cảnh giàu có, nhưng trong nhà có một cây Hoàng Ngọc quả thụ pháp giai trung phẩm đồng dạng cũng là một vật đặc biệt của Thổ Khâu thôn.

    Hoàng Ngọc quả thụ được sự chăm sóc tỉ mỉ của Trương Thiết, hàng năm đều có thể cho ra 30, 40 trái, ngoại trừ được hắn giữ lại dùng, số Hoàng Ngọc quả còn dư lại hàng năm đều được hắn mang ra trấn đổi lấy mười mấy ngọc tệ. Đối với thôn dân ở Thổ Khâu thôn, đây là một khoản thu nhập xa xỉ.

    Có thể nói Hoàng Ngọc quả thụ đối với Trương Thiết vô cùng quan trọng không kém gì cái Linh tỉnh hậu viện sau nhà Dương Điền Cương.

    Hai trái Hoàng Ngọc quả thụ trong tay Trương Hổ Tử hẳn là do Trương Thiết đặc biệt giữ lại cho con trai để phụ trợ cho việc tu luyện. Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Quân Sơn nóng như lửa, hai quả Hoàng Ngọc này đối với việc tu luyện của hắn cũng rất có ích lợi, lúc này có thể sánh với ngọc tệ nào đó thực tế hơn nhiều.

    Trương Hổ Tử lấy hai viên Hoàng Ngọc quả ra, lập tức vô cùng thần khí, kêu lên:

    - Hai trái này đáng giá 100 thạch tệ, cộng năm mươi khối thạch tệ này, tổng cộng 150 khối, đánh cược thôi, nhưng các ngươi cũng phải lấy ra 150 khối thạch tệ!

    Dương Quân Bình không vui, kêu lên:

    - Các ngươi năm người, chúng ta chỉ có bốn người, dựa vào cái gì mà chúng ta phải lấy ra 150 khối thạch tệ!

    Dương Quân Sơn giương tay chận lại, nói:

    - Được, 150 khối thạch tệ, đánh cược!

    Thấy Trương Hổ Tử lấy ra 150 thạch tệ, Dương Quân Sơn cũng đếm đủ 150 thạch tệ từ túi tiền, nói với Trương Hổ Tử:

    - Chúng ta cùng giao thạch tệ cho một người không có liên quan bảo quản. Người nào thắng liền cầm toàn bộ thạch tệ đi.

    Trương Hổ Tử chần chờ một chút, thấy Dương Quân Sơn đã đem túi tiền giao cho một trong những thiếu niên tới xem cuộc chiến, nói:

    - Từ Lỗi, làm người trung gian của chúng ta đi. Người nào thắng thì lấy thạch tệ từ trong tay ngươi?

    Từ Lỗi và Dương Quân Sơn đều mười hai tuổi. Trong mườ người dân của Thổ Khâu thôn thì đã có ba người họ Từ. Họ Từ là đệ nhất thế gia vọng tộc của Thổ Khâu thôn, ở góc độ nhân khẩu, có thể xem là đệ nhất vọng tộc của Thổ Khâu thôn. Gia chủ của Từ gia lúc này là Từ Tam Nương, là mẹ của Từ Lỗi.




    Tuy nhân khẩu của Từ gia không ít, nhưng cho tới nay vẫn không có cao thủ có thể trấn được tràng diện, vẫn không phù hợp với địa vị đệ nhất gia tộc của Thổ Khâu thôn. Giờ này cao thủ Vũ Nhân cảnh duy nhất của họ lại là một vị nữ tử, chính là Từ Tam Nương, vì duy trì địa vị của Từ gia tại Thổ Khâu thôn, Từ thị gia tộc trên dưới khẩn cầu Từ Tam Nương làm tộc trưởng của Từ gia, đồng thời cũng lấy người ở rể sinh ra một gái một trai, đứa con trai nhỏ chính là Từ Lỗi.

    Không ngờ Dương Quân Sơn lại nhờ hắn làm người trung gian, đầu tiên là Từ Lỗi sửng sốt, sau đó là mừng thầm. Ở đây có nhiều người như vậy, mà Dương Quân Sơn chỉ tìm mình làm người đại diện. Điều này rõ ràng đã khiến cho lòng hám danh của Từ Lỗi được thỏa mãn rất nhiều, cũng để cho hắn củng cố được địa vị của mình trong thế hệ thiếu niên ở Thổ Khâu thôn.

    Lúc này Từ Lỗi thấy Trương Hổ Tử còn đang do dự, chẳng lẽ hắn nghi ngờ trong mình sẽ tham ô đám thạch tệ trong tay hắn hay sao, hay là hắn coi thường mình?

    Từ Lỗi không khỏi cảm thấy không vui, tuy một lát sau Trương Hổ Tử cũng giao túi tiền của mình cho Từ Lỗi, nhưng tâm tư không vui vẫn găm chặt trong lòng Từ Lỗi.

    Cuối cùng Trương Hổ Tử đã đồng ý gia tăng phần thưởng thách đấu, nguyên nhân chính là hắn rất tự tin vào thực lực của mình, tuy hắn đã luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai, nhưng người khác không biết rằng phụ thân Trương Thiết Trương Hổ Tử đã cực khổ tích lũy bao nhiêu năm để dành ngọc tệ, Trương Thiết dùng nhiều quan hệ nhân tình để đổi lấy một quả Trung Phẩm Tiên Linh cho hắn. Tuy rằng phẩm chất của Trung Phẩm Tiên Linh hơi kém, hơn nữa công pháp tu luyện của Trương Hổ Tử không được phù hợp lắm, nhưng phần lớn người chỉ dùng một quả Tiên Linh phụ trợ luyện hóa Tiên Linh khiếu đã đủ khiến cho người khác hâm mộ rồi.

    Nghĩ tới đây, Trương Hổ Tử càng vững tin hơn. Hai tay vỗ vào ngực, viên Tiên Linh khiếu thứ hai mới vừa ngưng luyện ở da bên tay trái tuy không bằng tay phải, nhưng hai quyền khi chạm vào nhau lại mờ ảo như có tiếng vang sắt thép chạm vào nhau.

    - Dương Quân Sơn, lần này ngươi chết chắc rồi!

    Bốn vị đồng bạn của Trương Hổ Tử tỏ ra hưng phấn, liên tiếp reo hò cổ vũ. Còn ba người Dương Quân Bình có vẻ hơi lo lắng. Duy chỉ có Dương Quân Sơn không hề nao núng chút nào khi bị Trương Hổ Tử uy hiếp, ngược lại cười hì hì, đưa tay ngoắc Trương Hổ Tử.

    Thái độ khinh thường của Dương Quân Sơn làm cho Trương Hổ Tử cảm thấy tức giận, tay trái chụp hờ, tay phải hơi co lại, vọt tới Dương Quân Sơn.

    Đây là một tư thế cơ bản của nghề rèn, tay trái chụp hờ để đè đồ vật xuống, tay phải giơ lên đánh ra là cầm búa chuẩn bị đập xuống. Hắn cho rằng Dương Quân Sơn là một khối sắt chuẩn bị nện đây.

    Dương Quân Sơn nhận biết đây là một loại luyện thể quyền thuật bậc thấp của Trương Thiết gia, tên là " Bạo Chuy Quyền ". Nói về tính rèn luyện toàn diện đối với nhục thân thì " Bạo Chuy Quyền " không bằng " Mãng Ngưu Quyền ", nhưng nó có thể tập trung phần lớn công hiệu luyện thể lên hai nắm tay. Nói riêng về lực lượng của hai quả đấm thì " Bạo Chuy Quyền " có hiệu quả không dưới Luyện Thể thuật trung cấp. Hơn nữa Trương Hổ Tử giờ này đã luyện Tiên Linh khiếu thứ hai, có thể nói gần như Hoán Linh viên mãn, Trương Thiết có lòng tin chỉ cần đánh trúng một quyền này, Dương Quân Sơn nhất định thất bại!

    Thực tế, phỏng đoán của hắn có thể không sai, nhưng muốn chân chính đánh trúng Dương Quân Sơn, đó là một vấn đề. Trương Hổ Tử chưa đập được quyền nào, đột nhiên mắt hoa lên, Dương Quân Sơn đã vọt tới bên trái.

    Trương Hổ Tử cười lạnh trong lòng, nghĩ như vậy là có thể trốn được sao? Tay trái của hắn đột nhiên lệch theo thân mình, đuổi theo Dương Quân Sơn chụp tới.

    Nhưng tay trái vừa chụp ngang biến thành trảo thì đột nhiên bị Dương Quân Sơn đưa cánh tay gạt ngang.

    Không ngờ khí lực của người này cũng không nhỏ. Trương Hổ Tử cả kinh trong lòng, khoảnh khắc cảm thấy cổ tay mình bị gạt ra thì tay còn lại của Dương Quân Sơn đã nắm bắt cổ tay trái của hắn, rồi theo đó lực đạo xoay người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị hắn thuận thế vặn lưng về phía sau!

    Muốn đấu sức sao?

    Trương Hổ Tử nắm chặt tay trái, đột nhiên muốn tránh thoát, không tự chủ được dùng thiên địa linh khí mà một năm qua đã đánh thức Tiên Linh khiếu. Dương Quân Sơn lập tức cảm giác cánh tay trái mà hắn đang cố vặn vẹo sinh ra một cổ cự lực, thậm chí bắt đầu phản chấn lại ngón tay của Dương Quân Sơn, trong nháy mắt sắp sửa thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

    Nhưng vào lúc này, Dương Quân Sơn đã dùng linh khí mình đã tinh luyện trong suốt một năm qua ở trong Tiên Linh khiếu vận chuyển toàn bộ. Những linh khí này tuy có số lượng ít, kém xa so với Trương Hổ Tử ngưng tụ Tiên Linh linh khí, nhưng sau khi kinh qua " Mậu Thổ Bảo Quyết " lần nữa luyện hóa chiết xuất ra, Dương Quân Sơn ngưng tụ linh khí tinh thuần hơn mấy lần so với Trương Hổ Tử.

    Linh khí vận chuyển tới hai tay, Dương Quân Sơn dựa theo ký ức của kiếp trước, nắm vào các kinh mạch mấu chốt trên cánh tay của Trương Hổ Tử. Trương Hổ Tử lập tức cảm nhận được linh khí trong cơ thể của mình vận chuyển ngưng trệ, cánh tay bủn rủn, một chút khí lực cũng không xử ra được, thậm chí nửa người bắt đầu tê liệt.

    Tiếp ngay sau đó, thân người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị Dương Quân Sơn đẩy từ phía sau, cái mông lại bị trúng một cú đá cực mạnh, vì thế đã không thể khống chế được nữa thân mình được nữa, lập tức ngã nhào xuống một vũng nước ở phía trước.
     
  2. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 6: Hàn chủy
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    - Ha ha ha ha. . .

    Các thiếu niên của Thổ Khâu thôn vây xem thấy Trương Hổ Tử thua thảm hại, tất cả đều cười ha hả không chút kiêng kỵ. Từ Lỗi cười đến hả hê.

    Dương Quân Bình cũng đang hoan hô, nhưng không phải vì Trương Hổ Tử thảm hại, mà nói:

    - Thắng rồi, đại ca thắng rồi, 50 thạch tệ, hai Hoàng Ngọc quả, thắng rồi!

    - Lần này không tính, đấu lại!

    Rốt cuộc là thiếu niên lứa tuổi mười hai, mười ba, hai trái Hoàng Ngọc quả và 50 thạch tệ đó đủ làm cho bọn chúng đau lòng đổi ý. Không đợi Trương Hổ Tử bò dậy, một trong bốn vị đồng bạn đi theo hắn lớn tiếng la ầm lên.

    Những người khác nghe vậy liền liên tiếp đánh trống reo hò, lớn tiếng ầm ĩ:

    - Đấu lại! Đấu lại!

    Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng lập tức mắng to:

    - Nói không giữ lời, thật không biết xấu hổ!

    Dương Quân Bình nhảy xuống chạy ào tới, kêu với thiếu niên vây xem bốn phía:

    - Mau nhìn mau nhìn, bọn Trương Hổ Tử nói chuyện thúi lắm!

    Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử bò dậy, khó nhọc ói ra ngụm nước bùn, xấu hổ nhìn Dương Quân Sơn.

    - Trương Hổ Tử, ngươi nói gì đây?

    Mọi người liên tiếp nhìn Trương Hổ Tử, đã thấy hắn hô to một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Quân Sơn lần nữa.

    Bốn đồng bạn phía sau hắn thấy Trương Hổ Tử muốn đánh, lập tức cũng la hét nhào tới, cần phải dựa vào thế mạnh người đông đập nát bốn đứa Dương Quân Sơn.

    Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng thấy thế lập tức vén tay áo tiến lên trợ giúp. Dương Quân Bình nhỏ tuổi nhất, nhưng mà tiểu tử này cũng quỷ quái nhất, thuận tay lấy ra một cái ná từ trong ngực, tùy tiện lượm một viên đá ở dưới đất, bắn vào mặt đối phương.

    Khoảng cách gần như thế quả quyết không có lý gì mà thất thủ, đá mà đánh trên trán lập tức toàn tâm toàn ý một cục u bầm tím, tên kia đau đến chảy nước mắt vậy.

    Dương Thiên Hải nhân cơ hội đánh một quyền, tiểu tử này kêu một tiếng "Má ơi", máu từ lỗ mũi chảy ra, liền ngã xuống đất.

    Một người khác lại nhân cơ hội xoay mình cúi đầu vọt tới, ôm lấy thắt lưng Dương Thiên Hải, hai người liền cùng nhào lộn trên mặt đất.

    Một bên khác, Dương Bảo Lượng cũng đánh nhau cùng một thiếu niên, tiểu tử mà trước đó bị đánh máu mũi nước mắt giàn giụa miệng kêu "Ô ô", cũng không biết là khóc hay là giận, vọt tới Dương Quân Bình.

    Dương Quân Bình nhỏ người chân lẹ, không đợi hắn chạy ào tới đã chạy lùi ra xa, bắn ra cung bắn, nhưng một lần lại bị tiểu tử này tránh khỏi.

    Nhìn thấy trận đánh trước mắt biến thành một trận hỗn chiến, tất cả thiếu niên trong thôn xem chiến đều trầm trồ khen ngợi. Từ Lỗi giơ hai túi tiền trong tay cao giọng nói:

    - Ta bất luận bọn họ đánh thành thế nào, nhưng mới đó Trương Hổ Tử đã thua dưới tay Dương Quân Sơn, cái này mọi người đều nhìn thấy rồi, cho nên hai túi tiền này đều thuộc về Dương Quân Sơn, hiện Từ Lỗi ta bảo quản thay, đợi bọn họ đánh xong rồi, hai túi tiền này liền trả lại cho Dương Quân Sơn.

    Vì Trương Hổ Tử do dự làm Từ Lỗi mất hứng, nhưng mà lúc này nhìn hai nhà trương, dương hỗn chiến, Từ Lỗi sẽ không đi giúp Dương Quân Sơn, có thể cho hắn bảo quản túi tiền cũng đã nể mặt mũi hắn rồi, dù sao cuộc hỗn chiến này bên Dương Quân Sơn thiếu một người, khả năng thua rất lớn, đến lúc đó nếu Trương Hổ Tử chơi xấu, thì Từ Lỗi phải đối mặt với mấy người Trương Hổ Tử.

    Nhưng mấy người hầu đi sau Từ Lỗi, tu vi của họ trên Trương Hổ Tử, dĩ nhiên không sợ, huống chi hai bên đánh nhau như vậy, cho dù mấy người Trương Hổ Tử thắng, còn có thể được mấy phần khí lực?

    Từ Lỗi tính toán cẩn thận, lúc này Dương Quân Sơn đang đối mặt với Trương Hổ Tử cùng người hầu của hắn đang liên thủ đánh hắn.

    Hai người kia đều đã bắt đầu tu luyện Tiên Linh khiếu, hơn nữa ngoại trừ Trương Hổ Tử ra, một vị khác cũng có tu vi rất cao.

    Dương Quân Sơn vốn cho rằng kiếp trước có kinh nghiệm từng trải, những đứa bé này đánh nhau với hắn hoàn toàn bị hắn dễ dàng đánh bại.

    Nhưng Dương Quân Sơn lại quên bản thân mình chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, hơn nữa con đường tu luyện không thể theo lẽ thường, trước đó tuy Dương Quân Sơn chỉ cần một chiêu là có thể khống chế kinh mạch của Trương Hổ Tử, nhưng trong cơ thể Trương Hổ Tử có linh khí phản chấn, cũng làm cho ngón tay Dương Quân Sơn đau nhức. Nói cho cùng, lúc này tu vi của Dương Quân Sơn kém xa Trương Hổ Tử.

    Huống chi lúc này Dương Quân Sơn đối mặt với hai người. Tuy trước đó mình đã đánh Trương Hổ Tử thảm hại, trên người không bị thương gì, duy nhất có lợi thế chính là Trương Hổ Tử hơi mất lý trí, chỉ biết nhào tới đánh mạnh, muốn đấm cho Dương Quân Sơn ngã lăn ra đất.

    Dương Quân Sơn nghiêng người tránh qua cú đẩy của Trương Hổ Tử, sau đó thuận thế kéo một cái. Trương Hổ Tử tuy rằng cố gắng ổn định thân hình nhưng cũng bị ngã sấp xuống, bị Dương Quân Sơn xô loạng choạng chạy lùi ra sau ba trượng. Một người hầu khác của Trương Hổ Tử nhân cơ hội đánh vào sau lưng hắn một quyền.

    Dương Quân Sơn cố gắng tránh né, nhưng trước đó do hắn cố quăng Trương Hổ Tử ra xa, nên cũng bị lực đạo trên người Trương Hổ Tử làm cho thân hình hơi chựng lại, nên một quyền đánh vào sau lưng này đã thật thật tại tại đánh vào trên vai.

    Dương Quân Sơn đau nhăn mặt hít hà. Người hầu này đã bắt đầu tu luyện, tuy không bằng Trương Hổ Tử đánh thức hai Tiên Linh khiếu, nhưng khí lực cũng không thua kém Dương Quân Sơn, nếu Dương Quân Sơn không luyện được Mãng Ngưu Quyền da thịt bền chắc, một quyền này muốn khiến cho Dương Quân Sơn ngả chỏng chơ.






    Người hầu thấy một quyền đánh Dương Quân Sơn khiến hắn chúi nhũi hai bước, lập tức đưa hai tay ra muốn ôm eo của hắn.

    Không ngờ Dương Quân Sơn đã sớm liệu đến hắn sẽ làm như thế, ngay lúc thân mình ngã dúi về phía trước, đột nhiên chen chân về phía sau giậm một cái, chiêu này đá vào bụng của người hầu cực kỳ chính xác.

    Người hầu quát to một tiếng, cúi người xuống, đau đớn xuyên thấu tim làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, rúm ró.

    Dương Quân Sơn mặc kệ, bởi vì Trương Hổ Tử bên cạnh lại muốn xông tới. Hắn vội vàng quay người lại, ngoắc ra một chiêu Mãng Ngưu Quyền theo thế "Súy giác". Một quyền đập vào trên đầu người hầu. Người hầu không kịp kêu tiếng nào liền ngã xuống đất.

    Trương Hổ Tử xông tới trông thấy Dương Quân Sơn tàn nhẫn, trong lòng chột dạ, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé, người hơi khựng lại.

    Dương Quân Sơn dò xét được sơ hở, đạp bước tiến lên, ngoắc ra chiêu "Chàng giác" trong Mãng Ngưu Quyền, một quyền đánh vào ngực Trương Hổ Tử. Trương Hổ Tử cảm giác ngực tức tức, trong lúc nhất thời có chút không thở nổi, đã thấy Dương Quân Sơn theo sát đá bay lên. Trên bụg của Trương Hổ Tử đột nhiên bị đòn nghiêm trọng, cả người lập tức ngả mông về phía sau ngồi chồm hổm, ôm bụng gào thét trên mặt đất.

    Dương Quân Sơn đảo mắt nhìn qua hai người đã bị đánh ngã, hai đối thủ còn to lớn vạm vỡ hơn mạnh so với hắn. Nhất là thiếu niên đầu lĩnh Trương Hổ Tử lúc này đang nằm trên đất kêu rên, những người hầu lập tức dọa sợ rồi, vội vàng kêu:

    - Không đánh, không đánh nữa, nhận thua!

    Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng thừa dịp tinh thần đối phương đi xuống, lập tức quyền cước chiếm đủ tiện nghi rồi mới dừng tay. Dương Quân Bình vẫn còn cầm cái ná đuổi theo, người hầu của Trương Hổ Tử bị hắn bắn sắp sửa khóc lên, cho đến khi Dương Quân Sơn đi tới, bấy giờ Dương Quân Bình mới dừng lại.

    Thấy bọn Dương Quân Sơn dừng lại, ba người hầu nhanh chóng tiến lên đỡ Trương Hổ Tử dậy, chợt Dương Quân Sơn chặn lại:

    - Khoan, các ngươi giao tất cả thạch tệ ra đây!

    Người hầu tuổi lớn hơn một chút biến sắc, nói:

    - Dương Quân Sơn, tiền đánh cuộc chúng ta có, đều ở chỗ Từ Lỗi, ngươi tự đi lấy là được!

    Dương Quân Sơn cười "Hắc hắc", nói:

    - Tiền đánh cuộc là ta và Trương Hổ Tử ước chiến, sớm đã bị ta thắng rồi, nhưng các ngươi vừa rồi lại muốn đổi ý quần đấu, ngươi xem hai huynh đệ của ta bị các ngươi đánh cho sưng mặt sưng mũi, không lấy thạch tệ của các ngươi đi thầy thuốc thì làm thế nào?

    Dương Quân Sơn biết rõ, hai Hoàng Ngọc quả và năm mươi thạch tệ đều do tự bản thân Trương Hổ Tử lấy ra. 30 thạch tệ trước đó có thể coi như là của người hầu hắn, trừ những thứ này, trên người những người kia hẳn sẽ còn chút thạch tệ tiêu vặt.

    Dương Quân Sơn hiện tại muốn có được thạch tệ. Hắn chuẩn bị cho chuyến đi Bách Tước sơn, một thạch tệ cũng phải tính toán một phen.

    Hai người Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng phối hợp ăn ý cùng Dương Quân Sơn, nghe Dương Quân Sơn nói như thế, hai người lập tức lớn tiếng kêu la "Ai u ai u", ôm mông lại nói đau bụng.

    Trương Hổ Tử vùng vẫy từ dưới đất bò dậy, bụng vẫn còn đau xuyên thấu tim, mồ hôi lạnh toát ra, lớn tiếng nói:

    - Dương Quân Sơn, ngươi không được hiếp người quá đáng!

    Dương Quân Sơn kêu "U a", cười híp mắt nói:

    - Còn biết là 'Hiếp người quá đáng' sao. Vừa rồi các ngươi đông người khi phụ ít người tại sao không nói. Bớt nói nhảm, không lấy ra thì mỗi người sẽ bị ăn đòn hai trận nữa!

    Đám người Trương Hổ Tử sắc mặt biến đổi, liền thấy Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng hai người một trái một phải đã đứng ở hai bên Dương Quân Sơn, rõ ràng sẽ chờ Dương Quân Sơn hô một câu sẽ đánh tiếp.

    Trương Hổ Tử liền cảm giác bụng của mình như muốn đau đớn trở lại, vì thế cắn chặt răng, nói:

    - Đưa cho hắn!

    Dương Quân Sơn cười quái dị một tiếng, nói:

    - Vậy có phải hay không. Mỗi người vạch túi áo ra cho ta xem. Đúng rồi, chính là ngươi, còn muốn giấu sao, làm sao mà giấu được!

    Vừa rồi Dương Quân Sơn đánh nhau cùng Trương Hổ Tử, đã sờ được trong ngực áo của người này có một vật cưng cứng, tiến lên kéo vạt áo của Trương Hổ Tử, đưa tay vào trong áo của hắn.

    - Ngươi làm cái gì vậy!

    Trương Hổ Tử biến sắc, vội vàng vùng vẫy, lại bị Dương Quân Sơn móc một quyền vào bụn,g lập tức cúi người xuống ho khan. Dương Quân Sơn nhân cơ hội đó chụp lấy vật giấu trong áo của Trương Hổ Tử ra.

    - Cừ thật, không ngờ rằng trên người ngươi còn có vật này!

    Dương Quân Sơn lấy từ ngực áo của Trương Hổ Tử một thanh chủy thủ có vỏ bao, cộng thêm chuôi thanh đồng dài chừng sáu tấc, cầm chuôi đao vừa kéo ra ngoài, một cổ hàn quang lạnh lẽo từ trong vỏ lập tức nổ bắn ra. Ngay cả Dương Quân Sơn cũng không nhịn được run rẩy một chút.

    - Thật là một thanh chủy thủ tốt. Thanh này ắt là thanh bách luyện hàn quang chủy!

    Dương Quân Sơn vô cùng ngưỡng mộ. Thanh này hẳn là Trương Thiết tượng tự tay chế tạo cho con trai bảo bối của y. Mặc dù không so được pháp khí bậc thấp, nhưng cũng là bảo vật chém sắt như chém bùn. May mà tiểu tử này trước đó không lấy chủy thủ ra, nếu không muốn đánh hắn ngã phải phế đi không ít sức lực.
     
  3. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 7: Chợ phiên
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    - Dương Quân Sơn, Hàn Quang chủy là quà sinh nhật mà cha ta cho ta, ngươi mau trả lại cho ta!

    Trương Hổ Tử thấy thế khẩn trương, vội vàng tiến lên đoạt lại chủy thủ trong tay Dương Quân Sơn.

    Không ngờ Dương Quân Sơn thuần thục cầm Hàn Quang chủy trong tay múa vài đạo hàn quang lạnh toát khiến cho Trương Hổ Tử sợ hãi vội vàng lui về phía sau. Không ai hiểu hơn hắn cái Hàn Quang chủy này vô cùng bén nhọn. Đây chính là phụ thân của hắn dùng bách luyện Tinh Cương tỉ mỉ chế tạo thành bảo bối cho hắn, gần như là pháp khí.

    Dương Quân Sơn vừa nhìn thấy Hàn Quang chủy trong lòng đã có chủ ý muốn cướp. Lần này hắn tới Bách Tước sơn vốn là định tìm một chút binh khí tiện tay, Hàn Quang chủy xuất hiện thật đúng lúc. Dương Quân Sơn giờ này linh khí dùng để luyện hóa Tiên Linh khiếu căn bản không thể nào sử dụng pháp khí, dù là cấp thấp nhất, nhưng có Hàn Quang chủy trong tay đã đủ dùng để đâm thủng thân hình của hung thú.

    Dương Quân Sơn cười "Hắc hắc", nói:

    - Vừa mới nói rồi, các ngươi đánh nhau không tuân quy củ, trên người có thứ gì thì đều là chiến lợi phẩm của ta, muốn lấy lại chủy thủ này, chờ Trương Hổ Tử ngươi lần sau đánh bại ta rồi nói sau, chúng ta đi!



    Nói đoạn rồi bỏ đi đến chỗ Từ Lỗi. Từ Lỗi thần sắc quái dị cầm trong tay Hoàng Ngọc quả cùng 50 thạch tệ của Trương Hổ Tử, Dương Quân Sơn dùng giọng nịnh hót của người lớn nói với tiểu tử này đôi câu, rốt cuộc thì hắn vẫn còn là một hài tử mới lớn, bị Dương Quân Sơn thổi phồng vài ba câu mặt mày hớn hở, lòng hám danh vô cùng thỏa mãn.

    Dương Quân Sơn đã di ra một lát, hiện giờ đang vội vã chạy về nhà. Hắn không muốn để cho cha truy hỏi hắn đã làm gì.

    Nhưng trước hết phải đuổi ba huynh đệ đi theo sau đang nhìn hắn chằm chằm rồi tính sau.

    - Chia của đây, chia của đây.

    Đi qua một khúc quanh, Dương Quân Sơn cầm năm túi tiền trong tay lắc lư một chập. Dương Quân Bình đã không kịp đợi vội hoan hô lên. Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng cũng cười "Hắc hắc" không ngừng, vẻ mặt không còn kiên nhẫn nỗi.

    Trương Thiết tượng không hổ là nhà giàu nhất toàn thôn. Trên người con trai hắn Trương Hổ Tử ngoại trừ hai viên Hoàng Ngọc quả cùng số 50 thạch tệ, ngoài ra còn có chừng hai mươi thạch tệ nữa. Ngày thường ra cửa trên người lại mang nhiều tiền như vậy, điều này làm cho Dương Quân Sơn rất là hâm mộ, xem ra sau này phải đánh Trương Hổ Tử thêm nhiều trận nữa mới được.

    Bốn người bạn khác ngoại trừ 20, 30 thạch tệ ra, hoặc ít hoặc nhiều cũng đều mang mười mấy thạch tệ, như vậy sưu tầm tổng cộng được hơn năm mươi thạch tệ.

    Trận chiến này tổng cộng lấy được từ trong tay của năm người Trương Hổ Tử khoảng 160 thạch tệ. Ngoài ra có hai viên Hoàng Ngọc quả. Trong mắt bốn đứa con nít choai choai thì đây là một khoản tiền lớn rồi.

    Dương Quân Sơn đếm 60 thạch tệ phân cho ba người, nói:

    - Mỗi người trước hết phân 20, ngay kia ta phải đi Bách Tước sơn, cần dùng gấp số tiền này.

    Dương Thiên Hải nghe vậy liền trả số thạch tệ đã cầm trong tay lại, nói:

    - Sơn ca, ngươi cần dùng gấp không cần phân!

    Dương Quân Sơn cười lắc lắc túi tiền và cây Hàn Quang chủy trong tay, nói:

    - Gần như đủ rồi, trong lòng ta đã tính trước, vả lại thanh Hàn Quang chủy này chí ít cũng đáng giá một đồng ngọc tệ, thậm chí nhiều hơn. Lần này ta quá lời rồi.

    Dương Quân Bình nuốt nước bọt nhìn trừng trừng Hoàng Ngọc quả trong tay Dương Quân Sơn, nói:

    - Ca, em không cần thạch tệ, anh cho em một trái Hoàng Ngọc quả nếm thử được không?

    Dương Quân Sơn cười mắng:

    - Ngươi là thằng nhỏ tham ăn, ngươi còn chưa đo Tiên Linh khiếu, linh khí không có cách nào dẫn nhập vào trong người thì ăn Hoàng Ngọc quả cũng chẳng khác nào ăn một quả táo bình thường. Chờ ngươi sang năm sau khi đo biết được tư chất, ca cho ngươi linh quả còn ngon hơn Hoàng Ngọc quả này.

    Dương Quân Bình sáng mắt lên, nói:

    - Thật chứ?

    Dương Quân Sơn khẳng định:

    - Đương nhiên là thật. Ca gạt ngươi sao?

    Dương Thiên Hải lớn tuổi hơn một chút, hiểu biết mấy loại linh quả này cũng không phải là vật tốt gì, huống chi Hoàng Ngọc quả còn là linh quả pháp cấp trung phẩm, nếu không làm sao Trương Thiết tượng là một Vũ Nhân cảnh cao thủ lại xem Hoàng Ngọc quả thụ như một bảo bối như vậy.

    Hai huynh đệ len lén chạy về nhà. Dương Điền Cương đã chuẩn bị xong đổ đạc để đi chợ phiên, lúc này đang ở trong viện lấy tẩu thuốc ra, phì phà khói như mây.

    Hai người vừa vào cửa thì trông thấy Dương Điền Cương đang hút thuốc, Dương Quân Bình hoảng sợ, không tự chủ liền nấp sau lưng Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn cười "Hắc hắc", hỏi cha:

    - Cha, ngựa thồ thú đã chuẩn bị xong rồi sao?

    Dương Điền Cương nhìn hai huynh đệ, quả thực không hỏi xem hai người đã đi đâu, mà nói với Dương Quân Sơn:

    - Chợ phiên nên đi sớm về sớm, ngươi mau sớm thu thập một chút, lần này cưỡi con đà mã thú nhỏ đi.


    - Thật sao?

    Ánh mắt Dương Quân Sơn sáng ngời, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi con đà mã thú nhỏ này, nhưng Dương Điền Cương một mực không đồng ý, bồi dưỡng ở nhà suốt ba năm, giống như nuôi một đứa con trai bảo bối vậy. Không ngờ lần này lại đồng ý cho hắn cưỡi đi.

    Dương Điền Cương lúc còn trẻ đã từng tốn không ít tinh lực thu phục một con đà mã thú mẹ. Hiện giờ con đà mã thú đó đang ở tuổi tráng niên, thực lực không kém hơn Phàm Nhân cảnh đệ tứ trọng Điện Tiên Căn. Ba năm trước đây Dương Điền Cương đảm nhiệm chức Thôn chính Thổ Khâu thôn, không lâu sinh ra một con đà mã thú nhỏ.



    Dương Điền Cương có thể đứng vững chân tại Thổ Khâu thôn, con đà mã thú này đã lập được nhiều công lao hãn mã. Bản thân nó có tu vi Phàm Nhân cảnh tầng thứ tư trợ lực, tính tình ôn lương lại có chút cự lực, chính là dùng để trồng trọt linh điền là một linh súc nhất.

    Như vậy toàn bộ linh súc ở Thổ Khâu thôn đều không vượt quá năm con. Hơn nữa năm con này cộng lại, tính luôn con đà mã thú nhỏ chưa trưởng thành của Dương gia, thì vẫn chưa đú dùng cho việc trồng trọt.

    Chính vì con đà mã thú của Dương Điền Cương, cộng thêm Dương gia có " Phúc Thổ Linh Quyết " gia truyền giỏi nhất về việc xử lý linh điền, Dương Điền Cương mới có thể một hơi tổng cộng thuê trồng ba mẫu pháp giai hạ phẩm linh điền của Thổ Khâu thôn.

    Bổi vì con đà mã thú này tuy tu vi mới có đệ nhị trọng Hoán Tiên Linh, chỉ có khi tu vi của nó đạt đến đệ tam trọng Khải Linh Khiếu, làm được mức dẫn thiên địa linh khí tồn lưu trong thân thể của nó thì mới có thể đi cày được đất đai trong linh điền có linh khí trầm tích ở trong đất.

    Một khi con đà mã thú nhỏ này hoàn toàn trưởng thành thì có được hai con linh súc, Dương gia chẳng những có thể tự mình trồng trọt được ba mẫu linh điền của mình, hơn nữa vào lúc nông nhàn vẫn có thể cho các nhà khác ở trong thôn thuê để tiến hành trồng trọt linh điền kiếm thạch tệ, các loại linh cốc. Gia cảnh của Dương gia tất sẽ cải thiện thêm một bước.

    Chợ phiên ở Hoang Thổ trấn họp chợ mười ngày. Mỗi khi đến ngày chợ phiên, thôn dân của năm thôn trang chung quanh Hoang Thổ trấn sẽ kéo đến trấn mua sắm vật dụng cần thiết, cũng là ngày náo nhiệt nhất của Hoang Thổ trấn.

    Dương Quân Sơn cưỡi đà mã thú theo sau con đà mã thú lớn của Dương Điền Cương, một đường chạy chậm về phía khu chợ ở Hoang Thổ trấn, ước chừng hơn nửa canh giờ, Hoang Thổ trấn đã thấy ở xa xa rồi.

    Dương Điền Cương ngồi trên đà mã thú, phía sau đặt hai cái giỏ tre lớn, bên trong đựng đầy linh cốc, ước chừng có hai thạch, dựa theo một đồng ngọc tệ đáng giá hai Đấu Linh cốc, thì hai thạch linh cốc này tương đương mười ngọc tệ, tương đương với bổng lộc Dương Điền Cương làm Thôn chính một năm.

    Tuy gia cảnh của Dương gia giàu có, nhưng lại không giống như Trương Thiết tượng, trong tay nhiều tiền chi xài. Của cải của Dương gia chủ yếu là linh cốc, chỉ đến lúc cần dùng mới kéo đến chợ phiên trên trấn đổi lấy ngọc tệ. Hiện tại hiển nhiên là Dương Điền Cương muốn chuẩn bị cho Dương Quân Sơn đi Bách Tước sơn.

    Ba mẫu linh điền của Dương gia tại Thổ Khâu thôn, linh cốc thu hoạch một năm chẳng qua được sáu thạch, còn phải nhờ vào linh canh bí thuật gia truyền của Dương gia, cùng với cái linh tỉnh, nước trong đó ẩn chứa nhiều linh khí. Nhưng hàng năm thu hoạch đều phải nộp lên trấn hết một phần năm làm lương thuế.

    Lúc này trên đường đã có không ít Linh Canh nông ở các thôn trong Hoang Thổ trấn đi đến chợ phiên. Dọc theo đường có không ít Linh Canh nông nhìn thấy Dương Điền Cương đều kính nể chào hỏi ông ta.

    Dương Điền Cương là người đến từ bên ngoài, năm đó từ Thần Du huyện đi tới Mộng Du huyện Hoang Thổ trấn làm Thôn chính Thổ Khâu thôn, không chỉ riêng thôn dân của Thổ Khâu thôn không phục, mà bốn thôn khác ở Hoang Thổ trấn cũng có địch ý đối với hắn. Cho dù là trấn thủ của Hoang Thổ trấn cũng không thích một người từ bên ngoài đến như hắn vậy.

    Sau sự kiện linh tỉnh ở Thổ Khâu thôn, mặc dù không còn người nào ở Thổ Khâu thôn dám mạo phạm Dương Điền Cương, nhưng ở Hoang Thổ trấn vẫn bị mấy vị Thôn chính cùng với mấy vị Vũ Nhân cảnh cao thủ khác trong trấn xa lánh hay làm khó dễ.

    Nhưng kinh qua nhiều phen minh tranh ám đấu lẫn nhau, Dương Điền Cương một lần hành động đã đánh bại rất nhiều Vũ Nhân cảnh cao thủ khiêu khích hắn, mặc dù người có tu vi tương đương hắn tối đa cũng chỉ có thể không bại dưới tay hắn, cuối cùng vẫn là trấn thủ tự mình xuất thủ mới yên ổn áp hắn một chiêu.

    Kết quả của trận chiến này rất nhanh sau đó liền truyền khắp toàn bộ Hoang Thổ trấn. Tu vi của Dương Điền Cương tuy không phải là thứ hai của Hoang Thổ trấn, nhưng thực lực lại mờ mờ ảo ảo là cao thủ thứ hai, rất gần với vị trí trấn thủ của Hoang Thổ trấn. Toàn bộ Hoang Thổ trấn không có người nào dám xem thường vị Thôn chính ngoại lai này nữa.

    Chợ phiên của Hoang Thổ trấn cực kỳ náo nhiệt, không chỉ các cửa hàng trên trấn, và Linh Canh nông của các thôn chung quanh, cũng không thiếu thương buôn bên ngoài Hoang Thổ trấn cũng chạy đến đây buôn bán các loại vật dụng mà linh canh nông cần dùng thường ngày.

    Dương Điền Cương tiến vào chợ phiên, sau đó liền cho Dương Quân Sơn tự đi một mình quanh trấn, còn hắn thì dắt con đà mã thú đến vị trí của trấn thủ sở đi vào công nha.

    Dương Quân Sơn biết trấn thủ sở công nha kỳ thực là nơi tụ tập của các Vũ Nhân cảnh cao thủ của Hoang Thổ trấn, mỗi khi có chợ phiên trên trấn thì sẽ có Vũ Nhân cảnh tu sĩ của Hoang Thổ trấn đến đó trao đổi vật dụng cần thiết, trao đổi vật cần tu luyện, trao đổi tin tức hữu dụng cùng với tu luyện tâm đắc, ...

    Không có Dương Điền Cương ở bên cạnh, Dương Quân Sơn nhất thời cảm thấy tự do, lúc này trên người của hắn mang theo 200 thạch tệ cùng một đồng ngọc tệ, có thể mua vài món đồ chuẩn bị đi Bách Tước sơn.

    Dương Quân Sơn tuy nhỏ tuổi nhưng lại có trí thức và kinh nghiệm từng trải cả trăm năm ở mức Vũ Nhân cảnh của kiếp trước, trên người có tiền, hơn nữa dắt một con đà mã thú phía sau, vừa nhìn liền biết là con của người có thân phận. Những người trên trấn đều cố kỵ nhân vật phía sau hắn, thành ra không có ai nghĩ đến chuyện lừa tiền của hắn, nhưng bọn buôn bán hàng rong thì không hẳn vậy.

    Lúc này Dương Quân Sơn nghĩ trở thành một hành thương, bởi vì chỉ có những thương nhân đi lại tứ xứ thì trong tay sẽ có những thứ tạp nhạp ly kỳ cổ quái, mà Dương Quân Sơn muốn từ trong tay những thương buôn này, thử vận may xem có thể dựa vào kiến thức của kiếp trước có hữu dụng hay không.
     
  4. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 8: Hộ tâm
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    Rất nhanh sau đó liền có người bày quầy hàng hay buôn bán dạo chú ý đến một cậu bé dẫn một con Đà mã thú rất khác biệt so với người khác. Bọn họ nhận định thiếu niên này là một con dê béo đợi làm thịt.

    - Hắc, tiểu ca, ngươi muốn mua những thứ gì, Lý lão tam ta đi đây đi đó, trong tay co1 rất nhiều thứ tốt, có muốn xem hay không?

    Một hán tử dáng dấp hào phóng, trên mặt có vẻ phong sương đi đến cạnh Dương Quân Sơn. Trước mặt hắn là một gian hàng dài một trượng rộng năm thước dùng trúc mộc dựng lên, bày ra các loại vật phẩm công dụng không đồng nhất, nhìn qua rất là tạp nhạp.

    Chính là người này, tình cảnh kiếp trước bày ra rõ ràng trước mắt. Dương Quân Sơn kiếp trước ở chỗ này đã bị thua thiệt lớn. Một thanh gươm bình thường bị kẻ này nói thành thanh quang kiếm bách luyện. Dương Điền Cương cho hắn một ngọc tệ, trong nháy mắt chui vào tay của chính kẻ này.

    Nhưng lần này thì ...

    Dương Quân Sơn nhìn lướt qua quầy hàng của hắn, lắc lắc đầu làm bộ phải rời đi.

    Hán tử kia vội vàng nói:

    - Tiểu ca chớ đi a, ngươi muốn vật gì, chỉ cần ngươi nói ra, Lý lão tam ta tám chín phần mười đều có thứ ấy!

    Dương Quân Sơn buồn cười cầm một thanh đoản kiếm có vỏ lên, hỏi:

    - Đoản kiếm này bán thế nào?

    Người nam kia sáng ngời ánh mắt, nói:

    - Tiểu ca thật là tinh mắt, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này xuất phát từ tay của lão tượng, bách luyện tinh cương, dưới pháp khí không dám nói là vật tốt số một, nhưng cũng là vật phẩm thượng đẳng. Có câu tiền một thạch tệ thì hàng đáng giá một thạch tệ, hàng nào của đó, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này vốn là lão Lý ta muốn bán một ngọc tệ, nhưng nhìn tiểu ca lần đầu tiên tới chỗ lão Lý ta mua đồ, nhận được hân hạnh chiếu cố, tám mươi thạch tệ ngài cầm đi!

    Dương Quân Sơn cân nhắc đoản kiếm trong tay, rút đoản kiếm rút ra thì nhìn thấy màu sắc của kiếm thân ánh sáng lập lòe có thể thấy được hình bóng của người, lưỡi kiếm nhìn qua cũng biết là rất bén.

    Hán tử đắc ý cười nói:

    - Tiểu ca thấy thế nào, có thanh đoản kiếm này trong tay, có thể đâm thủng vào cơ thể của hung thú tầm thường, nếu không thấy tiểu ca khí vũ hiên ngang, lão Lý ta có lòng kết giao một phen, chứ nếu không tám mươi thạch tệ là vô luận như thế nào cũng không thể bán.

    Dương Quân Sơn cầm thanh đoản kiếm trong tay, thuần thục múa vài đạo kiếm hoa. Hán tử kia hiển nhiên là người biết hàng, nhìn Dương Quân Sơn múa vài đạo kiếm hoa biết ngay không phải là động tác võ thuật bình thường, thần sắc khoa trương trên mặt không khỏi thu liễm đi một ít.

    Dương Quân Sơn thu hồi vỏ kiếm lại rồi ném thanh đoản kiếm trở lại cửa hàng, lạnh lùng nói:

    - Kiếm chất cứng mà không bền. Tinh cương còn chưa tới mà dám nói là bách luyện, tối đa là 36 luyện thôi! Nhưng mà kiếm thân làm tầng kỹ thuật này cũng không tệ, hiển nhiên là đã làm quen rồi. Không biết có phải là thủ nghệ của vị đại thúc ông hay không?

    Hán tử nhìn Dương Quân Sơn vẻ mặt như trông thấy quỷ, bởi vì hết thảy điều Dương Quân Sơn nói về thanh "Điêu xà thanh quang đoản kiếm" này là hoàn toàn chính xác. Đây chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, không ngờ lại thì có kiến thức tinh tường như vậy, chẳng lẽ là môn đồ hậu bối của vị luyện khí sư nào chăng?

    Chung quanh hành thương xem náo nhiệt trông thấy thái độ của Lý lão tam, làm sao không biết đứa nhỏ trước mắt kia đã nhìn thấu hư thật của hắn, liên tiếp bốn phía cười nhạo Lý lão tam, ánh mắt nhìn Dương Quân Sơn đã bớt đi mấy phần khinh thường.

    Nhận thấy Dương Quân Sơn định đi, hán tử kia có phần nóng lòng, chợ phiên tuy rất náo nhiệt, nhưng gần đây có Linh Canh nông của năm thôn chung quanh, đa số đều biết chuyện, lần này hắn bị một đứa con nít lật tẩy, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp chợ phiên, đến lúc đó sẽ không có ai tới mua hàng của hắn. Phiên chợ Hoang Thổ trấn ngày hôm nay xem như không tính rồi, hắn phải nhanh chóng bù đắp lại cục diện này, và phải bắt đầu từ người thiếu niên kia.

    - Tiểu ca xin chậm đã!

    Dương Quân Sơn sớm đã biết chắc chắn hán tử kia sẽ ngăn cản hắn, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt lại ngạc nhiên, nói:

    - Thế nào, ngươi còn muốn ép mua ép bán nữa hay sao, ta là người địa phương của Hoang Thổ trấn!

    Câu nói của Dương Quân Sơn càng làm cho hán tử khẩn trương, vội vàng khoát tay nói:

    - Tiểu ca chớ nên hiểu lầm, ngàn vạn chớ nên hiểu lầm, tại hạ muốn làm ăn mua bán ở trấn, không dám truyền tai tiếng ra ngoài.

    Dương Quân Sơn tức giận nói:

    - Vậy ngươi gọi ta làm gì?

    Hán tử tươi cười nói:

    - Nhìn ánh mắt sắc bén của tiểu ca, trong tay tại hạ còn có mấy vật, tiểu ca xem có hợp ý thứ gì không.

    Thứ hắn cần chính là thứ này! Dương Quân Sơn mừng thầm trong lòng.

    Kiếp trước sau khi cửa nát nhà tan, Dương Quân Sơn trở thành một vị tán tu, vì tích góp từng tí tài nguyên tu luyện, cũng từng trải qua một thời gian hành nghề hành thương đi bôn ba khắp nơi, đối với những hành thương đại đa số đều là tán tu biết rất rõ hoàn cảnh của họ.

    Dương Quân Sơn mỉm cười nói:

    - Vậy à, vậy phải xem vật trong tay ngươi như thế nào!

    Hán tử trong nháy mắt có ảo giác dường như người trước mặt mình không phải là thiếu niên mười hai tuổi, mà là một Lão Hồ Ly 120 tuổi vậy.

    Lý lão tam nhìn bốn phía chung quanh, vội vàng vỗ vào vai Dương Quân Sơn, nói:

    - Tiểu ca tới bên này, đến một chỗ yên tĩnh một chút!

    Lập tức gọi một hành thương quen biết ở bên cạnh, nhờ người này trông chừng dùm quầy hàng của hắn.

    Dương Quân Sơn hiểu rõ gật gật đầu, theo Lý lão tam đi tới một nơi yên tĩnh cách xa mọi người, nhưng Dương Quân Sơn không để mình thoát khỏi tầm mắt của mọi người lui tới trên chợ phiên.



    Lý lão tam nhận thấy Dương Quân Sơn hành động như thế, trong lòng càng khẳng định thiếu niên trước mắt là một tay già đời, thầm hô xui xẻo, từ bên hông lấy ra một gói to, tổng cộng có bốn vật phẩm rơi ra khỏi túi, xuất hiện trước mặt Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn nhíu lông mày, nói:

    - Là bốn thứ này?

    Dĩ nhiên biết được Dương Quân Sơn là người "Trong nghề", Lý lão tam cười "Hắc hắc", nói:

    - Đương nhiên không chỉ có vậy, nhưng ta nhìn tiểu hữu mới bắt đầu tu luyện, Tiên Linh khiếu không phải đã hoàn toàn đánh thức, cho dù có vài thứ tốt chỉ sợ cũng không dùng được rồi!

    Dương Quân Sơn xem xét hắn một cái, quay đầu rời đi.

    Lý lão tam vội vàng kéo Dương Quân Sơn rồi nói:

    - Tiểu hữu khoan đi! Còn có mấy thứ tiểu hữu phải ngắm nghía một phen!

    Lúc này Dương Quân Sơn mới dừng bước, nhưng ánh mắt lại dò xét hắn giây lát, dường như đã không quá tin tưởng vào lời nói của Lý lão tam.

    Lý lão tam cắn chặt răng, lại lấy từ trong người ra ba món khác, nói:

    - Tổng cộng có bảy món này thôi. Nếu tiểu hữu còn không hài lòng, vậy lão Lý ta phải quay đầu rời khỏi Hoang Thổ trấn này, dù sao làm ăn cũng không được nữa rồi!

    Lý lão tam oán trách nhưng Dương Quân Sơn không quan tâm đến, bởi vì sau khi Lý lão tam lấy ba món kia ra thì ánh mắt của Dương Quân Sơn ngời sáng. Sau đó hắn cố đè nén nỗi vui mừng trong lòng xuống, nhủ thầm đã nhặt được bảo bối rồi.


    Một vị tán tu có được quầy hàng tại chợ phiên trên trấn cũng không dễ dàng. Lý lão tam làm ra vẻ oán thán, kì thực cũng không nguyện bỏ qua chợ phiên ở Hoang Thổ trấn được, cuối cùng vẫn thận trọng hỏi:

    - Tiểu hữu có vừa mắt được món gì không?

    Trước mắt bày ra bảy món vật phẩm. Hai thanh vũ khí bách luyện, một cái thuẫn bài, ba tảng đá khác biệt tính chất, còn có một khối hộ tâm kín ở bề mặt in rõ một dấu quyền.

    Dương Quân Sơn không tin rằng Lý lão tam chỉ có hàng hóa như vậy thôi, nhưng như Lý lão tam đã nói lúc nãy, hiện tại hắn chẳng qua chỉ vừa mới tu thành Phàm Nhân cảnh tầng thứ nhất, cho dù Lý lão tam có vật tốt, hắn cũng không dùng được rồi, hơn nữa sợ không mua nổi.

    Nhưng bảy món vật phẩm trước mắt cũng coi là đã vượt ra ngoài ý liệu của Dương Quân Sơn.

    Dương Quân Sơn chỉ khối hộ tâm có in dấu quyền ở bề mặt, hỏi:

    - Vật này thì thế nào?

    Vì Lý lão tam biết rõ Dương Quân Sơn đã nhìn thấu lai lịch của "Điêu xà thanh quang đoản kiếm" của hắn, cho nên lần này đều lấy ra vũ khí, các loại khoáng thạch, để chứng tỏ sự thành tâm của hắn. Miếng hộ tâm này chính là một trong ba vật cuối cùng mà hắn lấy ra.

    Lý lão tam cười nói:

    - Đây chính là bảo bối, đã từng là một món pháp khí, ...

    - Nhưng nó đã bị phá hủy rồi!

    Dương Quân Sơn chỉ vào dấu quyền, cười lạnh nói:

    - Pháp trận đã hoàn toàn bị một quyền này phá hủy!

    Lý lão tam vội la lên:

    - Nhưng dù sao đã từng là một món pháp khí, phía trên vẫn phải còn pháp trận còn sót lại!

    - Một món pháp khí bậc thấp thôi!

    Dương Quân Sơn tiếp tục cười lạnh, ra vẻ không thèm quan tâm liếc nhìn, nói:

    - Cho dù còn sót lại một vài pháp văn thì có thể làm được gì?

    Lý lão tam thối lui mà cầu thứ:

    - Ít nhất miếng hộ tâm này chất liệu cấp bậc pháp khí!

    Lần này Dương Quân Sơn không phản bác, ngược lại gật gật đầu, nói:

    - Cũng chính vì chất liệu còn có thể nhìn được, nhưng mà không có pháp trận chống đỡ, miếng hộ tâm này so với cái khiên bách luyện có mạnh hơn bao nhiêu?

    Lý lão tam bị Dương Quân Sơn nói như thế, hoàn toàn không còn khí thế nữa, cuối cùng đành phải lắp bắp:

    - Cái này, cái này chung quy vẫn mạnh hơn một chút.

    Dương Quân Sơn liên tục cười lạnh, cười đến khi nhận thấy Lý lão tam càng lúc càng không có lòng tự tin nữa. Lúc này Dương Quân Sơn mới nói:

    - Nói giá thử xem?

    Lý lão tam nghe vậy đầu tiên là vui mừng, tiếp đó vẻ mặt lại đau khổ, hỏi dò:

    - Tiểu ca, ngươi xem 150 đồng tệ, ...

    - Cái gì?

    Dương Quân Sơn lập tức nổi nóng, hét lên:

    - Chỉ cái khối rách này ...

    Lý lão tam liên tục luống cuống, không ngừng thở dài lại đưa ngón tay lên miệng, khuôn mặt hoảng loạn ra dấu Dương Quân Sơn không nên gầm rú như thế, thật vất vả để có thể trấn an được thiếu niên này. Rồi hắn thở phì phò thấp giọng nói:

    - Vậy miếng hộ tâm hỏng này cũng đáng 150 thạch tệ chứ?

    Cũng chính vì Dương Quân Sơn là một cậu bé hơn mười tuổi, nếu là một người trưởng thành mà lại gầm rú như vậy, cho dù Lý lão tam không muốn làm ăn buôn bán ở chợ phiên trên Hoang Thổ trấn nữa, hắn cũng muốn quay lưng bỏ đi ngay.

    Lý lão tam khổ sở nói:

    - Nhưng miếng hộ tâm này không hề bể nát, mặc dù không có pháp trận, bản thân chất liệu nếu so với bách luyện binh khí còn mạnh hơn nhiều. Một thanh bách luyện Trường Đao còn có giá 120, 130 thạch tệ. Miếng hộ tâm này vô luận thế nào cũng phải đáng 150 thạch tệ.

    Dương Quân Sơn lắc đầu như trống bỏi, nói:

    - Đừng quên là trước đây ngươi nghĩ hết cách gài bẫy ta. Lần này ngươi cũng chưa buông tha chút nào. Hiển nhiên là không thành tâm rồi.

    Trong lòng của Lý lão tam dâng lên một cổ... hỏa khí, nếu người trước mặt hắn không phải là một đứa bé con, bất kể như thế nào hắn cũng chiếm không được đạo lý, nếu những người khác được voi đòi tiên như vậy, Lý lão tam hắn đã sớm không tiếp đón rồi.

    - Tiểu tử, xem ra ngươi bắt đầu Dẫn Linh Khí vào cơ thể rồi, miếng hộ tâm này có một chút pháp trận còn sót lại. Tuy rằng pháp trận nát vụn không có lực phòng hộ như trước, nhưng chút ít pháp trận còn sót lại có khả năng phù hợp cho ngươi dùng. 150 thạch tệ, ngươi đã chiếm tiện nghi rồi!

    Dĩ nhiên Dương Quân Sơn biết mình đã chiếm được tiện nghi, nhưng mình là một đứa bé con, quấy rầy dây dưa với hắn một phen cũng không sao.

    - 150 thạch tệ cũng được. Vậy ngươi cho ta chọn thêm một khối đá đi!
     
  5. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 9: Linh ngọc
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    - 150 thạch tệ cũng được, vậy ngươi cho ta chọn thêm một khối đá!

    Dương Quân Sơn chỉ vào ba khối khoáng thạch trước mắt, đây mới là mục đích thực sự của hắn.

    - Cái gì? Không thể nào!

    Lý lão tam tựa như mèo bị đạp đuôi, lập tức gào lên.

    Ngay lập tức Lý lão tam bình tĩnh lại, nhìn bốn phía chung quanh rồi nói:

    - Tiểu tử, ngươi muốn đổ thạch?

    Dương Quân Sơn kinh ngạc nói:

    - Thế nào, không được sao?

    Lý lão tam cười lạnh nói:

    - Được, sao lại không được, nhưng lão Lý ta có ba khối khoáng thạch này là nhặt được ở quặng mỏ cũ. Trong những tảng đá này phần lớn đều có hàng, chỉ có nhiều hay ít mà thôi. Tảng đá này ít nhất cũng phải 50 thạch tệ. Tiểu tử ngươi trả 150 thạch tệ lấy miếng hộ tâm, lão tử đã lỗ chết luôn, còn muốn tha thêm một khối đá này nữa, đừng có mơ.

    Quặng mỏ cũ à? Dương Quân Sơn thầm cười lạnh: nếu ngươi có thể mang khoáng thạch từ trong quặng mỏ cũ ra thì làm sao lại lạc phách như vậy?

    Nhưng Dương Quân Sơn không dám biểu hiện ra, mà thận trọng nói:

    - Vậy, tăng thêm mười thạch tệ?

    Lý lão tam trừng mắt, nói:

    - Bớt cho tiểu tử ngươi mười thạch tệ, 190 thạch tệ thì lấy!

    Dương Quân Sơn sờ soạng trong ngực hồi lâu, tỏ vẻ không nỡ, móc ra một đồng ngọc tệ cùng 60 thạch tệ, hơi khó nói:

    - Ngươi xem, toàn bộ ngọc tệ cùng thạch tệ của ta đều ở đây, ...

    Lý lão tam nhướng mắt lên, miễn cưỡng kiềm chế cổ... tà hỏa trong lòng xuống. Lúc này hắn lại lần nữa ý thức được người trước mắt dù sao cũng chỉ là một hài tử, cho dù biểu hiện có già dặn như thế nào đi nữa, trong người một hài tử mười một, mười hai tuổi có thể có bao nhiêu thạch tệ được chứ?

    Nói thật, khi Lý lão tam thấy Dương Quân Sơn có thể lấy ra 169 thạch tệ đã cảm thấy đủ kinh ngạc rồi, làm gì còn hoài nghi trên người Dương Quân Sơn còn có thêm bao nhiêu thạch tệ hay không.

    Lý lão tam có vẻ không nỡ, nhưng càng không nỡ bỏ lỡ cơ hội có được nhiều thạch tệ như thế này. Đối với Phàm Nhân cảnh tán tu như hắn, hơn 100 thạch tệ cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

    Lý lão tam cắn răng, giậm chân một cái, ra vẻ ta đây thua thiệt quá mứa, buồn rầu lắc lắc tay, nói:

    - Được rồi được rồi, vật là của ngươi, vật là của ngươi, mau chọn lựa một khối đá đi, cầm miếng hộ tâm đi mau, chớ trì hoãn lão Lý ta làm ăn. Ngày hôm nay vì tiểu quỷ ngươi mà ta đã thua thiệt quá nhiều rồi!

    Dương Quân Sơn không thể chờ đợi thu lấy miếng hộ tâm, nhưng lại khó xử, băn khoăn trước ba quả khoáng thạch một lát, chờ đến khi Lý lão tam không còn kiên nhẫn nữa, bấy giờ mới chần chờ chọn lựa một khối trong đó, nói:

    - Vậy, ta lấy khối này.

    Lý lão tam không nghi ngờ, hắn đã trông thấy phía trước có hai nhóm người dừng lại trước quầy hàng của mình, đang tìm kiếm vật dụng gì đó, vội vàng nói:

    - Khối khoáng thạch này hàm chứa pháp gai hạ phẩm tinh thiết. Nếu có thể đề luyện ra ba thành tinh thiết thì tiểu tử ngươi lời to rồi. Đi mau đi mau, nhưng chớ có nói lão Lý ta khi dễ tiểu hài tử đấy.

    Ba thành tinh thiết? Ngay cả Lý lão tam cũng bỉu môi xem thường chính mình. Khối quáng thạch này nếu có thể đề luyện ra 10% tinh thiết cũng coi như không tệ rồi!

    Nhìn theo bóng lưng của Lý lão tam vội vã quay về quầy hàng của mình, Dương Quân Sơn ném ném khối khoáng thạch dài chưa tới một tấc, có vân đỏ gỉ sắt trong tay, đắc ý cười vậy.

    Dương Quân Sơn vui mừng cất miếng miếng hộ tâm vào trong người, miếng hộ tâm này là món hạ phẩm pháp khí có pháp trận phần lớn bị đánh tan là không sai. Nhưng với con mắt kiếp trước của Dương Quân Sơn xem thì miếng hộ tâm từ lúc mới chế thành hạ phẩm pháp khí đã đại tài tiểu dụng rồi, hoặc là trình độ của người luyện chế miếng hộ tâm không được tốt lắm, khiến cho một món vốn có thể luyện chế thành pháp khí trung phẩm lại miễn cưỡng giảm đi một bậc.

    Thanh Hồng cương, pháp giai trung phẩm linh tài, chính là linh tài tốt nhất để luyện chế trung phẩm phòng hộ pháp khí.

    Miếng hộ tâm kín này bị người dùng quyền đánh tan pháp trận trong đó, đồng thời lưu lại dấu ấn ở trên mặt kiếng. Dấu quyền này có bốn dấu ngón tay lóe lên ánh sáng màu xanh đỏ. Dương Quân Sơn tin rằng nhất định chất liệu dùng để luyện miếng hộ tâm là Thanh Hồng cương.

    Kiếp trước sau khi gia tộc Dương Quân Sơn tan vỡ, trở thành tán tu lưu lãng tứ xứ. Tán tu tiết kiệm hết thảy tài nguyên tu luyện, hơn nữa mặc dù có tích lũy từng chút cũng không tìm được người hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Bởi vậy, đặc thù lớn nhất của tán tu chính là bất kể tài nghệ tu luyện nào đều phải hiểu biết một chút. Nói tốt thì gọi là bác đại tinh thông. Nói xấu thì gọi là cái gì cũng biết, sơ sơ về da, về lông mà thôi.

    Dù vậy, cuối cùng kiếp trước Dương Quân Sơn cũng ngoan cường đem tu vi tự thân đẩy lên tới Vũ Nhân cảnh tầng thứ tư. Nếu như một số thế lực cũng có thể nắm trong tay một trấn nhỏ, có kiến thức và kinh nghiệm từng trải, Lý lão tam chưa đạt tới Vũ Nhân cảnh không thể so sánh được.

    Lý lão tam không biết Thanh Hồng cương này. Dương Quân Sơn tin tưởng bản thân mình không nhìn lầm.

    150 thạch tệ mua được miếng hộ tâm kín, dù nấu lại miếng hộ tâm lần nữa, luyện ra Thanh Hồng cương ít nhất cũng đáng giá năm ngọc tệ.

    Nhưng lúc này Dương Quân Sơn sẽ không ham chút dung hợp bên trong Thanh Hồng cương. Miếng hộ tâm mặc dù không có pháp trận bảo vệ, chỉ bằng chất liệu Thanh Hồng cương tự thân luyện ra cũng có thể ngăn cản được bách luyện binh khí chém.

    Hơn nữa đối với Dương Quân Sơn, miếng hộ tâm bề mặt còn sót lại có chút pháp trận phù văn, không hẳn là không dùng được nữa!



    Đây có thể nói là chứng cứ rõ ràng về sự nghèo khổ cùng cực của tán tu. Dốc tất cả tài nguyên, vật liệu trong tay dùng hết, nên dù là pháp khí hư hại, linh khí hư hao, cũng phải tận dụng hết khả năng của chúng.

    Pháp trận phù văn của miếng hộ tâm kín tuy đã tàn hỏng hơn phân nửa, nhưng còn sót lại vài đạo phù văn. Dương Quân Sơn vẫn có thể cấu kết trở lại. Tuy rằng không cách nào đạt đến uy năng của pháp khí, nhưng ít ra có thể đề thăng mức phòng ngự của miếng hộ tâm này lên một chút.

    Chỉ cần miếng hộ tâm cũng đáng để cho Dương Quân Sơn hao tốn 169 thạch tệ. Huống chi trong tay Dương Quân Sơn còn có một khối khoáng thạch.

    Trước đó Dương Quân Sơn nhìn ba khối khoáng thạch giả vờ do dự, kì thực mục tiêu của hắn chính là khối khoáng thạch rỉ sắt màu đỏ này, thậm chí miếng hộ tâm chẳng qua là hắn sử dụng như một công cụ yểm trợ mà thôi.

    Trong tài liệu về thiết hay thạch trong tu luyện giới, các loại tài nguyên tu luyện ẩn tàng trong thạch, hoặc dứt khoát hòa tan vào thạch chất, cho dù là tu sĩ cao minh với pháp thuật thần thông cũng rất khó phán đoán trong đó có thứ họ cần hay không, hoặc có thể đoán được nhưng không thể kết luận có hàm lượng bao nhiêu. Bởi vậy trong Tu Luyện Giới mới sinh ra phương thức thú vị là đổ thạch giống như đánh bạc vậy.

    Đổ thạch, đánh ở đây dĩ nhên là tính không xác định, nhưng nếu đã xác định trong khoáng thạch có hay là có bao nhiêu, thì đổ thạch sẽ không còn ý nghĩa nữa. Do đó nếu thạch đã có thể xác định được hàm lượng, dĩ nhiên người ta sẽ không mang ra đánh cược.

    Hồng Tú nguyên thạch chính là một loại khoáng thạch tài nguyên tu luyện có thể xác định hàm lượng bên trong đó, nhưng liên quan đến hồng văn nguyên thạch thì mức độ nhận biết đã được truyền bá rộng rãi nhiều năm rồi.

    Nhiều thế hệ kinh doanh khoáng thạch vọng tộc tử đệ phát hiện loại thiết khoáng được bao bằng đá bên ngoài này bên trên thường xuất hiện từng đường rỉ sắt màu đỏ nhàn nhạt. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ sơ suất bỏ qua khoáng thạch có vân đỏ này. Như vậy bên trong khoáng thạch nhất định sẽ bao bọc một khối linh ngọc!

    Không sai, chính là linh ngọc, nguyên liệu dùng để cọ cắt chế tạo ngọc tệ. Là bảo vật mà tu sĩ có thể dùng để phụ trợ tu luyện.

    Kiếp trước vị vọng tộc tử đệ kia sau khi phát hiện điều bí mật này đã nhanh chóng báo lên gia tộc, gia tộc coi như là cơ hội quật khởi, nhanh chóng âm thầm thu thập một lượng lớn Hồng Tú nguyên thạch. Nhưng Hồng Tú nguyên thạch rất hiếm, mà gia tộc này lại không muốn gióng trống khua chiêng khiến cho mọi người đều biết, bởi vậy số lượng thu thập cũng không nhiều lắm.

    Ba năm sau, cuối cùng bí mật cũng bị người phát giác và được truyền bá rộng rãi. Hồng Tú nguyên thạch không được coi trọng lập tức bị các lớn thế lực nhỏ nắm trong tay. Trên thị trường cũng khó thấy được Hồng Tú nguyên thạch.

    Mặc dù vậy, gia tộc đầu tiên phát hiện ra Hồng Tú nguyên thạch đã bí mật tích lũy qua ba năm, trong vòng 30 năm đã sinh ra một cao thủ Chân Nhân cảnh, khiến cho gia tộc từ một vọng tộc nơi trấn nhỏ xa xôi, thoáng chốc đã trở thành một hào tộc quyền thế của một huyện.

    Sau đó Dương Quân Sơn đã từng có giao tình cùng với một tử đệ của gia tộc này. Người đó từng nói cho hắn biết, nếu Hồng Tú nguyên thạch không quá mức hiếm hoi, thì gia tộc của hắn ba năm qua tích lũy một cách bí mật, ít nhất gia tộc sẽ có thêm vài vị tu sĩ Chân Nhân cảnh nữa, thậm chí trở thành danh môn của một quận cũng không phải không có khả năng.

    Thực tế chẳng những Hồng Tú nguyên thạch hiếm hoi, mà thông thường cá thể cực nhỏ. Lớn nhất chỉ to bằng nắm tay, vì thế cũng hạn chế mức to nhỏ của linh ngọc được bao bọc bên trong. Kiếp trước phát hiện bên trong Hồng Tú nguyên thạch có thể giải thạch ra khối linh ngọc lớn nhất lớn nhất chẳng qua là cắt được 30 ngọc tệ mà thôi. Thậm chí từ Hồng Tú nguyên thạch giải thạch ra được một khối ngọc tệ nhỏ hơn bình thường cũng thường phát sinh.

    Tuy nhiên bất luận là bên trong Hồng Tú nguyên thạch bao phủ linh ngọc lớn hay nhỏ thì điểm tuyệt đối chính là linh ngọc bên trong Hồng Tú nguyên thạch nhất định tồn tại.

    Do thử khoáng thạch trong tay, Dương Quân Sơn thầm nói phát tài. Hồng Tú nguyên thạch vốn không có nhiều, ở nơi Hoang Thổ trấn vắng vẻ thì xác suất gặp càng nhỏ. Với lứa tuổi hiện tại của Dương Quân Sơn, chạy tới chợ phiên đổ thạch chắc chắn là dụ cho người chú ý.

    Ngoài ra mấu chốt nhất chính là với tu vi bây giờ của hắn, không thể nào tiến hành giải thạch đối với Hồng Tú nguyên thạch, đương nhiên không lấy được linh ngọc bên trong. Không có linh ngọc thì không thể nào cắt được ngọc tệ. Không có ngọc tệ vậy tại sao Dương Quân Sơn lại âm thầm thu thập Hồng Tú nguyên thạch?

    Xem ra muốn tích lũy tài phú trước hết cần phải nhờ lực lượng của cha mà thôi, với tu vi Vũ Nhân cảnh của cha, hứng thú đổ thạch sẽ không bị kẻ khác hoài nghi.

    Dương Quân Sơn dường như nghĩ tới chuyện gì đấy, nhất thời thần sắc tỏ ra nghiêm trọng: vì ngăn cản đại họa mấy năm sau phát sinh càn quét toàn bộ Du quận. Nhất định hắn phải kiệt lực hiệp trợ Dương Điền Cương đề thăng tu vi, chỉ có như vậy mới có khả năng tránh khỏi cảnh cửa nát nhà tan lần nữa.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)