Tiên Hiệp Tiên Lộ Chí Tôn - THỤY THU

  1. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Tiên Lộ Chí Tôn

    Tác giả: Thụy Thu

    -- o --

    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan


    tienlochiton6ZlCS1gy7x.jpg

    Giới thiệu:

    Một người phấn đấu, phải chăng có thể mang đến vận mệnh chuyển cơ?
    Tràn trề đại thế, đến cùng có thể không bị con sâu cái kiến chỗ sửa đổi?
    Đương trường sinh không hề tiêu dao, chúng sinh đều vi kẻ tù tội, vì vậy âm mưu bộc phát, loạn thế mở ra!




     
  2. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 01: Tiên Linh
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    Dương Quân Sơn giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, lúc này mới bất ngờ phát hiện không ngờ mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Theo sự đung đưa kịch liệt của hắn, thân giường gỗ keo cót két dường như phát ra tiếng kháng nghị.
    Chiếc giường quen thuộc, xà nhà quen thuộc, gạch ngói quen thuộc, vách tường quen thuộc, trần thiết trong phòng quen thuộc, khắp mọi nơi tỏa ra sự ấm áp và tự nhiên đã lâu, vốn sớm đã đọng lại trong ký ức của Dương Quân Sơn chợt moi móc đi ra.
    Duy nhất làm hắn cảm thấy chưa quen là thân thể giảm nhỏ đi một nửa, nhưng quần áo quen thuộc trên người lại làm hắn cảm thấy ấm áp.

    Vì sao ta thay đổi thành một thiếu niên choai choai rồi?

    Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Dương Quân Sơn thì ý nghĩ mạnh mẽ khác lại bùng lên, khiến đầu óc của hắn như muốn nổ tung. Điều làm hắn kinh ngạc đến trợn mắt há mồm đó là: không ngờ lão tử đã quay về hình dạng một trăm năm trước rồi. Lão tử đã sống lại thời quá khứ rồi!

    Lập tức ký ức và những việc xảy ra trong suốt trăm năm qua trong nháy mắt bắt đầu bài xích lẫn nhau trong đầu hắn. Từng cảnh, từng màn khác biệt tạp nhạp xuất hiện ào ạt cùng một lúc, thời không thác loạn khiến cho Dương Quân Sơn trở nên hoảng hốt,thất thần. Cho đến khi một bàn tay nhỏ bé trắng nõn huơ huơ trước mắt hắn, Dương Quân Sơn mới dần hồi phục tinh thần lại.

    Một gương mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền non phơn phớt như hoa nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hắn, cười hi hi nói:

    - Ca ca, ca ca, hồi hồn chưa, hồi hồn!

    Trong đôi mắt của Dương Quân Sơn lần nữa nhen nhóm sắc thái, nhìn cô bé yêu kiều trước mắt, ngạc nhiên dò hỏi:
    - Tiểu muội?

    Cô bé nhoẻn miệng cười hì hì, lúc này mới rụt cánh tay đang huơ huơ trước mắt Dương Quân Sơn, giọng non trẻ đớt đát nói:

    - Ca ca ngơ ngẩn người, ngay cả tiểu muội cũng không nhận ra sao? Anh nằm trên giường ngơ ngẩn một canh giờ rồi, suy nghĩ về chuyện bãi săn ở Bách Tước sơn hả?

    Câu nói của cô bé làm đầu óc Dương Quân Sơn bắt đầu hồi tưởng về ký ức một trăm năm trước. Cảnh tượng một trăm năm trước tái hiện trong đầu Dương Quân Sơn, rồi sau đó giao hòa với cảnh tượng trước mắt, khiến cho kiếp này và ký ức một trăm năm tang thương lãng tử thời niên thiếu của Dương Quân Sơn hoàn toàn dung hợp lại một chỗ.

    Cô bé nhảy loi choi đến cạnh Dương Quân Sơn, xoay lưng đưa hai tay chống lên mép giường, ngồi song song với Dương Quân Sơn, giọng trẻ con ngọt ngào nói tiếp:

    - Nghe cha và Bách Thiện thúc nói, trong bãi săn ở Bách Tước sơn có nhiều Tiên Linh Chi Vật, nhưng đều do người ta chọn lựa còn dư lại. Hơn nữa nơi đó rất nguy hiểm, thường có hung thú thường lui tới, ăn thịt người đó mà. Đại ca không đi được không?

    Dương Quân Sơn âu yếm xoa đầu muội muội, khiến Dương Quân Hinh tỏ ý không thích:

    - Ai nha, không được sờ lên đầu. Sáng sớm nay chính mẹ đã tết tóc đuôi sam cho người ta đó!

    Từng cảnh, từng màn của kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu của Dương Quân Sơn. Hắn cười nói:

    - Tiểu muội yên tâm đi. Tuy Bách Tước sơn nguy hiểm, Tiên Linh Chi Vật cũng bị Hám Sơn Tông và những cao môn đại tộc khác chọn lựa hết hai vòng rồi, tuy nhiên chưa chắc là bên trong không có Tiên Linh Chi Vật có phẩm chất tốt mà bọn họ chưa phát hiện ra. Có thể đại ca vận khí tốt, may mắn tìm được thì sao.

    - Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

    Một giọng nói làm cho ánh mắt của Dương Quân Sơn lướt nhanh ra khỏi tiểu muội Dương Quân Hinh. Một cậu bé nhỏ hơn hắn khoảng hai, ba tuổi, diện mạo giống hắn ba phần đang đứng ở cửa, nghe Dương Quân Sơn nói, liền bĩu môi:

    - Đại ca, cha vất vả lắm mới cầu xin bà nội được một khối Thổ Hoàng thạch, tuy không được tốt lắm, nhưng cũng coi như là Trung Phẩm Tiên Linh rồi. Từ sau khi gia gia qua đời, nhà chúng ta trải qua bao nhiêu khó khăn không phải đại ca không biết. Vì khối Tiên Linh Chi Vật này, cha liên tục bị tứ thúc ngũ thúc châm chọc bao nhiêu lần. Ngoại trừ Hám Sơn Tông và mấy nhà tông môn đại tộc của Du quận, có thể dùng được Trung Phẩm Tiên Linh thật sự không nhiều lắm. Cho dù là cha năm đó lúc Hoán Tiên Linh sử dụng chẳng qua là một khối Trung Phẩm Tiên Linh. Ngược lại anh quá tốt, kiên trì muốn đi Bách Tước sơn, nơi đó rất nhiều nguy hiểm!

    Dương Quân Sơn và nhị đệ của mình chỉ hơn kém nhau không quá hai tuổi. Từ lúc nhỏ vì tuổi hai người xấp xỉ nhau nên ít khi đùa giỡn. Trước đó vài ngày, hai người vì muốn sở hữu một cây cung mà dẫn đến tranh chấp. Dương Quân Sơn ỷ lớn hơn, mạnh hơn nên đã đoạt cây Tang Mộc cung từ tay nhị đệ, làm Nhị đệ đến chỗ cha mẹ khóc náo loạn một trận, khiến cha phải hứa hẹn đến lúc hắn mười hai tuổi sẽ mua một cây Tang Mộc cung cho hắn, lúc này mới chịu yên.

    Dương Quân Sơn nhìn vẻ mặt vừa trách móc vừa lo lắng của Nhị đệ, nhớ tới từng kinh nghiệm như ngủ mơ hơn trăm năm trước khiến lòng hắn ấm áp, nhẹ nhàng nói:

    - Nhị đệ yên tâm đi, chỉ đi Bách Tước sơn một chuyến, nếu như không thu hoạch được gì, trở về dùng Thổ Hoàng thạch Hoán Linh cũng không muộn. Nếu vận khí tốt, đại ca tìm được những Tiên Linh khác, lúc đó món Thổ Hoàng thạch này sẽ thuộc về Nhị đệ!

    Dương Quân Bình sáng mắt ngay lập tức, nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói:

    - Nếu trước đây huynh nói chuyện với đệ như thế, đệ sẽ không tranh chấp cây Tang Mộc cung đó với huynh rồi. Đệ cũng biết cha mua cây Tang Mộc cung là cho huynh đi Bách Tước sơn.

    Dương Quân Sơn thấy Nhị đệ lẩm bẩm, liền hỏi:

    - Nhị đệ, đệ nói cái gì?

    Dương Quân Bình hừ hừ đáp:

    - Đệ không cần Thổ Hoàng thạch của huynh. Huynh nói hay quá, làm như nhất định mình sẽ có được Tiên Linh vậy. Nơi đó rất nhiều nguy hiểm huynh có biết không? Đệ thấy hay là huynh nhanh chóng dùng Thổ Hoàng thạch Hoán Linh đi. Hổ tử của nhà Trương Thiết tượng ở thôn đông chúng ta nhỏ hơn huynh một tuổi. Người ta là tam đẳng tư chất, tu luyện cùng lúc với huynh mà bây giờ đã Hoán Linh thành công rồi. Trương Hổ Tử đã khoe khoang với chúng ta nhiều lần. Nếu huynh không Hoán Linh nữa, đệ e là lần sau chúng ta sẽ không đánh lại hắn ta.

    Dương Quân Sơn nhảy xuống mép giường, đi tới trước mặt Nhị đệ, mỉm cười vỗ vỗ vào vai của hắn, nói:

    - Yên tâm đi, không có việc gì.

    Dứt lời, hắn liền đi tới phòng mình, đẩy cửa bước vào, để lại Dương Quân Bình buồn bực vì bị đại ca vỗ vào vai, quay đầu nhìn theo bóng lưng của Dương Quân Sơn, sau đó hắn đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

    Ngoài phòng, Dương Điền Cương vừa mới hút xong dọc tẩu, đang ngồi gõ cốc cốc vào đầu yên đại oa, khói bụi bay ra ngoài tứ phía.


    Cái Yên Đại Oa bằng phong ma đồng này chính là Dương Điền Cương nhờ Tam cô cô của Dương Quân Sơn là Dương Điền Phương cậy mối quan hệ vất vả lắm mới có được một món thượng phẩm pháp khí. Vì món thượng phẩm pháp khí này mà Dương Điền Cương gần tiêu tốn một nửa của cải. Do đó nhà của Dương Quân Sơn phải trải qua một thời gian kham khổ. Cho tới ba năm trước, Dương Điền Cương tách ra riêng sống một mình, đi tới Mộng Du huyện Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn này làm Thôn chính mới dần dần có chuyển biến tốt.

    Yên Đại Oa của Dương Điền Cương có treo hai cái túi nhỏ. Một cái được may bằng vải đen bình thường, bên trong chứa một túi sợi thuốc to. Lúc bình thường, hắn dùng thuốc này để hút. Túi nhỏ còn lại được may bằng gấm, có vẻ khô quắt.

    Nhưng Dương Quân Sơn biết trong chiếc túi gấm này chứa một loại thuốc lá pháp giai hạ phẩm linh thảo, tên là Hàn Ngọc Yên Diệp. Khi hút vào miệng, một hơi lạnh như băng sẽ mang theo linh khí nhàn nhạt, khiến cho người hút có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Đó là thứ thuốc mà xưa nay khi Dương Đình Cương gặp chuyện vui, khi cao hứng, hoặc là có khách tới thăm thì mới hút.

    Ngoài ra Dương Quân Sơn còn biết cha mình sử dụng chiếc túi gấm này không chỉ để chứa hàn ngọc yên ti mà thôi, chiếc túi gấm này đồng thời còn là một túi trữ vật nhỏ, bên trong chứa nhiều thứ còn to hơn nhiều lần so với chiếc túi gấm ấy.

    Thấy được Dương Quân Sơn đi ra, Dương Điền Cương liền rút sợi thuốc trong tẩu ra, sau đó dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ chà xát, ánh lửa lập lòe, tẩu thuốc lập tức cháy lên, rít hai hơi, sau đó phà ra một làn khói trắng, nhìn Dương Quân Sơn, hỏi:

    - Suy nghĩ kỹ chưa?

    Dương Quân Sơn sắc mặt non nớt, nhưng thần sắc lại kiên nghị, gật đầu đáp:

    - Nghĩ kỹ rồi, phải đi Bách Tước sơn!

    - Đi cái gì mà đi! Đi cái gì mà đi?

    Hàn Tú Mai hơi hoảng loạn, từ phòng bếp mau chóng bước ra ngoài lớn tiếng la hét, tay vung lên, hai bàn tay ướt nước lập tức khô nhanh, sau đó đưa một ngón tay chỉ vào trán của Dương Quân Sơn, mắng:

    - Thằng nhóc con, biết Bách Tước sơn là chỗ nào không? Những tông môn đại hộ không ai có hảo tâm, nói thì dễ nghe cấp cơ hội cho tất cả mọi người, nhưng chỉ cho những đứa trẻ đi vào, không cho người lớn đi theo. Vậy có khác gì chịu chết? Không cho phép đi, không cho phép đi. Nếu đi lão nương đánh gãy hai chân ngươi!

    Dương Quân Sơn tránh né ngón tay của mẹ. Nhưng bất kể cho hắn tránh né thế nào, Hàn Tú Mai vẫn chỉ tay trúng vào trán của hắn một cách chuẩn xác. Dương Quân Sơn chỉ còn cách lấy tay che trước trán, kêu lên:

    - Ai nha, đau, đau, mẹ yên tâm, không có việc gì đâu

    Hàn Tú Mai nghe xong lại càng tức giận hơn, thu ngón tay về, không cho Dương Quân Sơn cơ hội, nhanh chóng bộp tay vào sau ót của hắn, làm hắn loạng choạng, quát:

    - Thằng nhóc con biết cái gì, mẹ nuôi ngươi lớn như vậy dễ dàng lắm hay sao? Cha ngươi bỏ bao công sức mới tìm được cho ngươi Thổ Hoàng thạch mà ngươi không dùng, lại đi Bách Tước sơn! Cho dù ngươi có bản lãnh từ Bách Tước sơn trở về, chẳng lẽ có thể tìm được Tiên Linh tốt hơn Thổ Hoàng thạch? Nơi ấy đã sớm có không biết bao nhiêu người cướp đoạt rồi, làm gì còn lại thứ tốt nào!

    Dương Quân Sơn chỉ cười "Hắc hắc", giả vờ ngây ngô. Làm sao Hàn Tú Mai không hiểu là con trai đã quyết định rồi, chiêu này là hắn dùng để chống cự với nàng, trong lòng lo lắng đành phải khẩn cầu Dương Điền Cương giúp đỡ, nói:

    - Ông à, ông nói gì đi chứ?

    Dương Điền Cương thở khói phì phò, khói mù lượn lờ che gương mặt của ông, sau đó mới chậm rãi hỏi Dương Quân Sơn:

    - Bình thường từ trước đến nay con ít để ý đến chuyện đó, thuật bắn cung tên con luyện một năm rồi, có phải là vì đi Bách Tước sơn?

    Dương Quân Sơn gãi đầu, cười hắc hắc, đáp:

    - Dạ vâng!

    Dương Điền Cương im lặng rít thuốc phì phò. Dương Quân Bình và Dương Quân Hinh từ trong nhà đi ra cũng không dám lên tiếng. Mọi người trong nhà đứng giữa sân chờ quyết định của Dương Điền Cương.

    Sau khi hút xong một hơi thuốc, Dương Điền Cương dụi tàn thuốc, nhìn Dương Quân Sơn rồi nói:

    - Vậy cứ đi đi!

    Hàn Tú Mai vừa nghe xong vội lớn tiếng nói:

    - Ông à, ông . . .

    Dương Điền Cương khoát tay, cắt lời Hàn Tú Mai:

    - Được rồi, thằng lớn rất ít khi làm chuyện gì mà bỏ thời gian chuyên chú lâu như vậy. Nếu nó đã bắt đầu chuẩn bị đi Bách Tước sơn từ một năm trước, còn luyện thuật bắn cung tên, ba ngày sau ta dẫn nó tới đó là được.

    Thấy Hàn Tú Mai vẫn chưa yên lòng, Dương Điền Cương lại nói:

    - Đến lúc đó chẳng qua là để cho nó đi dạo bên ngoài Bách Tước sơn, sẽ không có nguy hiểm gì lớn, cùng lắm là không thu hoạch được gì!
     
    lethanhtrung2000 and Lôi Soái like this.
  3. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 2: Linh quyết
    Ngồn: vipvandan

    Nhóm dịch: Titan

    Đêm xuống, Dương Quân Sơn lặng lẽ đi đến bên giếng ở vườn rau sau nhà.

    Dọc theo miệng giếng được xây bằng đá xanh gờ lên. Miệng giếng có cái ròng rọc kéo nước, thò đấu nhìn xuống đáy giếng, một hơi lạnh thấu xương ập vào mặt, làm cho tinh thần Dương Quân Sơn vốn đang uể oải vì ban đêm lập tức phấn chấn.

    Giếng này là khi cả nhà Dương Điền Cương dời đến Thổ Khâu thôn đã tự đào. Lúc trước Dương Điền Cương nhờ sức gia tộc đã mưu đạt được chức thôn chính của Thổ Khâu thôn. Sau khi phân chia điền sản, Dương Điền Cương được phân một số điền địa, đã đào ba cái giếng để lấy nước tưới.

    Dương Điền Cương không ngờ là vận may của hắn bắt đầu chuyển biến tốt sau khi ra riêng. Khi đào cái giếng thứ ba, đột nhiên từ trong giếng ùa ra một cổ linh khí nhàn nhạt!

    Đây là chuyện vô cùng bất ngờ!

    Mặc dù nước trong giếng ấy linh khí đạm bạc đáng thương, nhưng đối với việc đồng áng ở Thổ Khâu thôn thì cái Linh tỉnh này có giá trị khó có thể lường được.

    Vì có một vị Thôn chính tự nhiên từ trên trời giáng xuống, Linh Canh nông của Thổ Khâu thôn đã có chút địch ý với Dương Điền Cương. Hiện giờ có thêm cái Linh tỉnh này, họ đã liên hợp lại với nhau triển khai một trận tranh đấu vô cùng thảm khốc.

    Dương Điền Cương bằng vào tu vi Vũ Nhân cảnh mới tiến giai vào Đệ nhị giai là Hóa Sát Khí. Cùng vợ Hàn Tú Mai tu vi đạt đến Phàm Nhân cảnh tầng thứ năm, sử dụng Thi Tiên Thuật, cộng thêm hai vị huynh đệ trong tộc hỗ trợ, đã cầm trong tay thượng phẩm pháp khí Yên Đại Oa tốn cả nữa gia tài để đổi lấy, luân phiên đập bể răng cửa của hai người, vỡ xương bả vai của bốn người, gãy cánh tay của năm người và đùi của một người, lúc này mới chấn nhiếp trên dưới toàn bộ Thổ Khâu thôn. Ông ta chẳng những bảo vệ được cái Linh tỉnh này, hơn nữa còn dựng nên uy danh hiển hách đệ nhất cao thủ của Thổ Khâu thôn, không còn có người nào dám tỏ ý thèm muốn đến vị trí Thôn chính của ông ta nữa.

    Sau đó Dương Điền Cương đã dứt khoát dời nhà đến cạnh cái Linh tỉnh này, ngày đêm bảo vệ. Quả nhiên Linh tỉnh đã trở thành bảo bối trấn trạch của Dương gia.

    Nhờ vào nước tưới của Linh tỉnh này, việc trồng trọt linh cốc của Dương Điền Cương luôn tốt hơn và thu hoạch được nhiều hơn so với những nhà khác hoặc là ba đấu, hoặc là năm đấu. Qua ba năm, gia cảnh của nhà ông ta dần dần có chuyển biến tốt.

    Một năm trước, Dương Quân Sơn quay trở về Thần Du huyện, tham gia kiểm nghiệm tư chất ở gia tộc, cho thấy trong cơ thể có hai cái Tiên Linh khiếu, bình xét thành tư chất tứ đẳng. Tư chất này có thể xem là không được tốt lắm.

    Tư chất bẩm sinh là cửa ải thứ nhất của tu sĩ khi bước chân vào Tu Luyện giới. Ngưỡng cửa này mặc dù không coi là nhân tố quyết định một vị tu sĩ một thân tu hành có thể đạt đến cực hạn, nhưng nhân tố này vẫn được người ta xem trọng.

    Nói một cách đại khái, tư chất bẩm sinh chỉ có hai loại. Một loại là trời sanh ra trong cơ thể đã có linh khiếu, có thể nạp linh khí của thiên địa vào tự thân. Loại khác dĩ nhiên là trong cơ thể không có linh khiếu, không có cách nào tự mình tu luyện. Dương Quân Sơn may mắn là trong cơ thể của hắn có hai cái linh khiếu, có thể tiến hành tu luyện.

    Nhưng người trời sanh trong cơ thể đã có linh khiếu thực chất là dựa theo số linh khiếu nhiều ít trong cơ thể mà phân ra làm ngũ đẳng. Một người trong cơ thể tối đa chỉ có năm cái linh khiếu, tư chất như vậy dĩ nhiên là hạt giống đệ nhất đẳng. Điều này cho thấy, Dương Quân Sơn có tư chất tứ đẳng, chỉ tốt hơn một bậc so với người đứng hàng chót nhất mà thôi.

    Tu luyện một năm, Dương Quân Sơn miễn cưỡng nắm bắt được linh khí nhàn nhạt tồn tại ở trong không khí, đồng thời dẫn vào cơ thể của mình. Đây là cảnh giới thứ nhất của Phàm Nhân cảnh: Dẫn Linh Khí.

    Lúc này Dương Quân Sơn ngồi xếp bằng trên đá xanh cạnh giếng, nhắm mắt thu liễm tâm thần, trong miệng lẩm bẩm, cảm thụ được hai Tiên Linh khiếu trong cơ thể, dựa theo trong ký ức của kiếp trước, từng đạo công pháp pháp quyết, bắt đầu sử dụng linh khí đạm bạc tản mát ra từ miệng giếng đánh thức Tiên Linh khiếu. Đây là đệ nhị trọng trong Phàm Nhân cảnh cảnh giới: Hoán Tiên Linh.

    Lúc này, Dương Quân Sơn muốn lên Phàm Nhân cảnh Đệ nhị trọng còn kém rất xa, trên thực tế chỉ bằng vào tư chất tứ đẳng của Dương Quân Sơn, muốn chỉ thông qua hấp nạp linh khí để khai mở Phàm Nhân cảnh Đệ nhị trọng cảnh giới, tất nhiên là một quá trình rất đòi hỏi thời gian dài.

    Bởi vậy, Tiên Linh Chi Vật rất cần để rút ngắn thời gian tu sĩ lên cấp Đệ nhị trọng. Đây cũng là ngọn nguồn danh xưng của cảnh giới Đệ nhị trọng Hoán Tiên Linh.

    Trong ký ức của kiếp trước, Dương Quân Sơn bị bình xét thành tứ đẳng tư chất. Sau đó không cam lòng, khổ luyện tài bắn cung suốt một năm, chuẩn bị tham gia bãi săn ở Bách Tước sơn. Một năm sau, không ngờ thiếu chút nữa chết dưới cú húc của một con Dã Trư hung thú, nhưng không phải là hắn không có thu hoạch, cuối cùng vô tình cũng lấy được một món Hạ Phẩm Tiên Linh, ủ rủ âu sầu trở về nhà, vẫn luyện hóa khối Thổ Hoàng thạch kia để lên cấp Đệ nhị trọng cảnh giới.

    Lần này Dương Quân Sơn lại đi Bách Tước sơn, dĩ nhiên sẽ không thất bại như đời trước. Thực ra Dương Quân Sơn đi lần này là có mưu tính lớn.

    Nhưng cái gọi là lâm trận mới mài gươm, tuy thời gian còn lại chỉ có ba ngày, Dương Quân Sơn vẫn cố gắng tăng lên một phần thực lực.

    Phàm Nhân cảnh cộng phân ra làm ngũ trọng, theo thứ tự là tầng thứ nhất Dẫn Linh Khí, Đệ nhị trọng Hoán Tiên Linh, đệ tam trọng Khải Linh Khiếu, đệ tứ trọng Điện Tiên Căn, đệ ngũ trọng Thi Tiên Thuật. Lúc này tuy Dương Quân Sơn đã tu luyện một năm, nhưng Phàm Nhân cảnh đệ nhất trọng Hoán Tiên Linh chẳng qua hắn vừa mới tu thành, muốn đạt đến viên mãn còn kém xa.


    Dương gia đều có công pháp gia truyền, gọi là " Phúc Thổ Linh Quyết ". Theo truyền thuyết chính là do giản hóa từ chân truyền pháp quyết " Phúc Địa Bảo Quyết " của Hám Thiên Tông mà ra. Không biết là thật hay giả, nhưng bộ linh quyết này được truyền thụ rất nhiều ở các phương thế lực dưới quyền quản hạt của Hám Thiên Tông tại Du quận.

    Vì Dương Quân Sơn là con cháu dòng chính của Dương Thị Gia Tộc của Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, tuy rằng tư chất tu luyện hơi kém, nhưng cũng được truyền thụ " Phúc Thổ Linh Quyết ". Nếu là con cháu dòng thứ của Dương thị, chỉ có thể tiếp thu truyền thụ thấp hơn " Phúc Thổ Pháp Quyết " mà thôi.

    Dương Quân Sơn bắt đầu tu luyện " Phúc Địa Linh Quyết ", sau đó do Dương Điền Cương chỉ dạy. Một năm trôi qua, mặc dù Dương Quân Sơn tu luyện không được cần cù lắm, nhưng cũng không lười biếng. Bởi vì có tư chất tứ đẳng, tu luyện tiến triển vô cùng chậm chạp, miễn cưỡng tu thành cảnh giới tầng thứ nhất. Vì thế Dương Quân Sơn đối với Tiên Linh Chi Vật ở bãi săn Bách Tước sơn lần này càng trở nên khẩn trương hơn.

    Trong quá trình tu luyện của tu sĩ trong phương thế giới này, tư chất bẩm sinh rất trọng yếu, nhưng tuyệt đối không phải là yếu tố mang tính quyết định. Một vị tu sĩ có thể đi bao xa ở trong Tu Luyện Giới cuối cùng vẫn còn xem xét trên nhiều phương diện tổng hợp lại. Dương Quân Sơn kiếp trước trải qua hơn trăm năm kinh nghiệm, giờ này đủ có thể lợi dụng hết mức, khiến cho tương lai của hắn có được một bước tiến xa hơn trong thế giới này.

    Lúc này không phải Dương Quân Sơn tu luyện " Phúc Thổ Linh Quyết " do Dương gia gia truyền công pháp, mà là từ ký ức còn sót lại của kiếp trước, một thiên công pháp lấy được từ tay của một đệ tử Hám Thiên Tông, tên là " Mậu Thổ Linh Quyết ". Dương Quân Sơn muốn thừa dịp mình tu luyện chưa sâu, nhanh chóng tu luyện linh khí có được từ pháp quyết này, dần dần thay thế cái trước, nếu không đợi cho đến khi hắn vượt qua cửa ải Hoán Tiên Linh rồi, muốn thay đổi công pháp xem ra vô cùng khó khăn.

    Phàm là công pháp tu luyện, pháp quyết không so được với linh quyết. Trên linh quyết còn có bảo quyết trong truyền thuyết .

    Sau khi tu luyện " Phúc Thổ Pháp Quyết " còn có thể thay đổi lên cấp " Phúc Thổ Linh Quyết ". Sau khi tiếp tục đổi mới tiến thêm cấp " Phúc Địa Bảo Quyết ", đây là một tầng công pháp có phẩm bậc cao hơn so với " Mậu Thổ Linh Quyết " mà Dương Quân Sơn tu luyện.

    Dương gia gia truyền " Phúc Địa Linh Quyết " và " Mậu Thổ Linh Quyết " mà hiện nay Dương Quân Sơn đang tu luyện, mặc dù cùng truyền thừa của Hám Thiên Tông, nhưng đây là hai loại công pháp không hề liên hệ với nhau.

    Trên " Phúc Địa Linh Quyết " còn có " Phúc Địa Bảo Quyết ". Chính là công pháp tiến giai của cái trước, nhưng đó là bí mật bất truyền của Hám Thiên Tông. Dương gia mấy lần muốn tìm mà không thể được. Chẳng qua Dương gia chỉ là vọng tộc của một trấn mà thôi.

    Theo tu sĩ kiếp trước truyền thụ " Mậu Thổ Linh Quyết " cho Dương Quân Sơn, trên " Mậu Thổ Linh Quyết " mà hiện tại hắn đang tu luyện còn có " Mậu Thổ Bảo Quyết ". Mặc dù " Mậu Thổ Bảo Quyết " có phẩm bậc dưới " Phúc Địa Bảo Quyết " trong Hám Thiên Tông, nhưng cũng là bí mật bất truyền của Hám Thiên Tông.

    Công pháp phẩm bậc phân chia có căn cứ dựa trên việc có thể tu luyện đến cực hạn hay không mà căn cứ tốc độ tu luyện, khác biệt về trình độ khó dễ, công pháp phẩm bậc giống nhau cũng có thể phân ra cao thấp.

    Lợi dụng lấy " Phúc Địa Bảo Quyết " và " Mậu Thổ Bảo Quyết " làm thí dụ, hai cái này đều là công pháp chân truyền của Hám Thiên Tông, đều có thể khiến cho tu sĩ tu luyện đến Chân Nhân cảnh. Nhưng tốc độ tu luyện của cái trước nhanh hơn một chút. Quá trình tu luyện cũng tương đối dễ dàng hơn. Bởi vậy cái trước bị bình xét thành bảo quyết trung phẩm.

    Trong khi đó, tốc độ tu luyện của cái sau ở Hám Thiên Tông được coi là chậm có tiếng. Hơn nữa quá trình tu luyện lại có nhiều điều kiện hà khắc. Có thể nói nó là một loại khiến người ta vò đầu bức tai trong công pháp chân truyền của Hám Thiên Tông. Do vậy không có ai trong Hám Thiên Tông muốn lựa chọn tu luyện bộ công pháp này. Trong bảo quyết cũng chỉ định danh là hạ phẩm.

    Nhưng Dương Quân Sơn lại từ Hám Thiên Tông đệ tử kiếp trước truyền thụ " Mậu Thổ Linh Quyết " cho hắn, biết được " Mậu Thổ Linh Quyết " tiến giai công pháp là " Mậu Thổ Bảo Quyết " trên đó nữa. Hám Thiên Tông còn có một công quyết cao cấp hơn để tiến giai nối liền thành một mạch. Đây chính là công quyết truyền thừa chính thống và chân chính của Hám Thiên Tông. Chỉ có điều đạo công quyết cao cấp hơn ở Hám Thiên Tông một mực chưa bị phát hiện, khiến cho truyền thừa trọn vẹn xuất hiện thiếu sót. Đây cũng là nguyên nhân mà có rất ít đệ tử Hám Thiên Tông muốn tu luyện " Mậu Thổ Bảo Quyết ".

    Bộ công quyết này đã từng xuất hiện vào lúc Hám Thiên Tông bị diệt tông hủy phái. Nhưng rất nhanh sau đó trong quá trình tranh đấu đã bị đánh cho vỡ vụn, cuối cùng hoàn toàn thất truyền.

    Gió đêm phơ phất, Dương Quân Sơn nỗ lực vận chuyển " Mậu Thổ Linh Quyết " trên đá xanh bên giếng, sau một năm tu luyện tích súc, điểm linh khí mỏng manh trong người từ từ bị linh quyết mới ngưng tụ thành linh khí đồng hóa. Hơn nữa vì tu luyện linh quyết mới, linh khí luyện lại này kinh qua lần nữa ngưng tụ nén ép chỉ còn lại một nửa.

    Dương Quân Sơn âm thầm cười khổ. Đây là nguyên nhân mà " Mậu Thổ Linh Quyết ". không được người ta ưa thích. Một lượng lớn linh khí dùng hết khả năng để áp súc, so sánh với linh quyết của hắn có tốc độ tu luyện tự nhiên giảm đi rất nhiều. Một bộ linh quyết tu luyện đã gian nan như thế, có thể tưởng tượng được bộ " Mậu Thổ Bảo Quyết " kia tu luyện còn khó khăn tới mức nào, khiến cho người khác giận đến sôi trào. Khó trách không có ai ở Hám Thiên Tông muốn tu luyện bộ linh quyết này.

    Dương Quân Sơn nhanh chóng phát hiện linh khí do " Mậu Thổ Linh Quyết " ngưng tụ thành đích xác là tinh thuần hơn trước mấy lần. Có nghĩa là trong tương lai khi giao thủ cùng địch nhân, song phương thi triển pháp thuật giống nhau, nhất định là Dương Quân Sơn sẽ có uy lực lớn hơn đối thủ, mà tự thân tiêu hao còn ít hơn so với đối thủ!

    Dĩ nhiên, vận chuyển " Mậu Thổ Linh Quyết " đối với việc thu nạp linh khí cũng nhanh hơn. Theo Dương Quân Sơn đánh giá, tu luyện " Mậu Thổ Linh Quyết " hấp nạp linh khí tốc độ ít nhất so với trước đây tu luyện " Phúc Thổ Linh Quyết " hết một phần tư. Nhưng một khi kinh qua áp súc ngưng tụ lại, thì không thể nhanh hơn so với " Mậu Thổ Linh Quyết ".
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/3/17
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  4. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 3: Ngọc tệ
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    Tu luyện từ trước tới giờ không phải là chuyện thích thú gì. Khô khan chẳng qua là chuyện thứ yếu, thu liễm đồng thời ngưng tụ linh khí, sau đó cảm ngộ Tiên Linh khiếu, đây chính là một quá trình thống khổ. Linh khí nhập vào trong cơ thể, thời khắc nào cũng có cảm giác có một người cầm cái dùi đâm vào thân thể mình, hết sức thống khổ và khó chịu.

    Nhưng Dương Quân Sơn nhanh chóng phát hiện được một việc làm cho hắn mừng rỡ. Hắn vốn cần dùng " Mậu Thổ Linh Quyết " để thay thế " Phúc Thổ Linh Quyết ". Trước tiên nên làm chính là phải đem Phúc Thổ Linh Khí suốt một năm tu luyện chuyển hóa thành Mậu Thổ Linh Khí mới đúng.

    Trong quá trình Tu Luyện, Dương Quân Sơn lại phát hiện hắn vừa lần nữa ngưng tụ chuyển hóa Phúc Thổ Linh Khí, đồng thời còn thu hút linh khí đạm bạc tản ra từ linh tỉnh đó, ngưng tụ thành Mậu Thổ Linh Khí. Hay nói cách khác, trong quá trình tu luyện, Dương Quân Sơn không ngờ lại có thể nhất tâm nhị dụng!

    Càng nghĩ Dương Quân Sơn càng quy kết tất cả những chuyện này cho những gì đã trải qua. Trong thế giới đó, tuy rằng Dương Quân Sơn có tư chất bình thường, cả đời long đong, nhưng thất tha thất thểu một đường đẩy tu vi lên tới Vũ Nhân cảnh tầng thứ tư.

    Hoặc có thể là do kiếp trước trải qua nhiều gian khổ, Dương Quân Sơn mới có thể có được cảm giác và tâm trí vượt xa hẳn so với tuổi tác hiện tại của hắn, có thể thoải mái tu luyện, tâm phân ra làm hai.

    Đôi khi ngay cả Dương Quân Sơn cũng không biết rõ rốt cuộc là tự bản thân mình thật sự mang theo ký ức cả đời sống lại, hay chỉ là tiên đoán từ trong giấc mộng. Nhưng Dương Quân Sơn có thể xác nhận những cảnh diễn ra trong mơ quả thực có ảnh hưởng rất rõ ràng với tự thân.

    Thí dụ như so với bạn bè cùng lứa tuổi thì độ thành thục trong tâm trí của hắn cao hơn, vừa tu luyện xong " Mậu Thổ Bảo Quyết ". Hay hắn có thể phân tâm sử dụng hai việc khác nhau.

    Đêm nay Dương Quân Sơn tu luyện đến lúc trăng lên giữa trời mới mới xong. Không phải là hắn cảm thấy chán ghét tu luyện, mà hiện tại thân thể đã đạt đến mức độ cực hạn do chịu đựng linh khí ngưng tụ.

    Có thể nói nhục thân của hắn không đủ mạnh mẽ. Nếu không bằng vào ý chí vượt xa so với bạn cùng lứa của hắn, Dương Quân Sơn có thể kiên trì lâu hơn. Nhưng nói đi nói lại dù sao Dương Quân Sơn chỉ mới mười hai tuổi, với sức lực hiện giờ của hắn, kéo dãn cây Tang Mộc cung mộc thạch xem ra đã không tệ rồi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quân Sơn thức dậy thật sớm, đã trông thấy Nhị đệ Dương Quân Bình và tiểu muội Dương Quân Hinh đang đánh một bộ quyền thuật ở sân trước.

    Bộ quyền thuật này gọi là "Mãng Ngưu Quyền". Chính là quyền thuật gia truyền của Dương gia tử đệ, chủ yếu dùng để rèn luyện lực lượng của thân thể. Mỗi vị Dương gia tử đệ từ nhỏ đã được học loại quyền thuật này dùng để rèn độ rắn chắc của cơ thể. Ngay cả Dương Quân Hinh mới bảy tuổi rưỡi cũng không ngoại lệ.

    Thấy Dương Quân Sơn từ trong nhà đi ra, Dương Quân Hinh đã đánh bộ Mãng Ngưu Quyền đến mức thở hổn hển, nhân cơ hội này liền ngừng tay, kêu lên:

    - Tốt, đại ca lại lười biếng rồi. Lần nào cũng đều ngủ nướng trên giường!

    Hàn Tú Mai đang chuẩn bị điểm tâm, nghe vậy từ phòng bếp đưa đầu ra ngoài, nói:

    - Tiểu nha đầu không được lười biếng, đại ca ngươi kiểm tra Tiên Linh khiếu. Tối hôm qua dụng công tu luyện, sáng sớm dậy trễ hơn một chút. Đợi đến khi nhị ca của con và con qua mười tuổi, sau khi kiểm tra Tiên Linh khiếu xong, buổi tối cũng phải ra hậu viện tu luyện bên cạnh linh tỉnh.

    Dương Quân Sơn dùng nước lạnh lau mặt, làm mặt xấu cho tiểu muội xem, sau đó cũng chuẩn bị tư thế luyện bài Mãng Ngưu Quyền cùng với đệ đệ và muội muội.

    Dương Quân Sơn thi triển thanh thế Mãng Ngưu Quyền cũng khác biệt hơn hai vị đệ đệ và muội muội của hắn. Mỗi khi Dương Quân Sơn phát ra một quyền, lập tức hét lớn một tiếng giống như một con nghé vậy, dưới chân dùng lực, thắt lưng và bụng cũng dùng lực, song chưởng đánh ra, ngay cả cần cổ đều phải dùng sức, thậm chí hai mắt cũng trợn tròn do phải rống lớn. Quả thật có một cổ khí phách không sợ cọp.

    Nếu so sánh, Mãng Ngưu Quyền của Dương Quân Bình giống như một con trâu gầy, lực lượng kém quá xa; Còn Dương Quân Hinh dứt khoát chính là một con trâu nhỏ mới sinh, lảo đảo nghiêng ngã vẫn còn đang học bước, đánh ra động tác võ thuật cho đẹp mà thôi.

    Mặc dù Mãng Ngưu Quyền của Dương Quân Sơn có trình độ xa hơn hai vị đệ đệ muội muội, ngày hôm nay luyện tập cũng khác biệt, có lẽ vì hắn đã từng trải qua cả đời, hoặc vì tối qua tu luyện " Mậu Thổ Bảo Quyết ", Dương Quân Sơn cảm giác Mãng Ngưu Quyền của mình đánh ra có quyền thế kình lực rất tăng trưởng, chiêu thức dị thường lão luyện mượt mà, dường như đã luyện tập một thời gian rất dài vậy.

    Quyền thuật của Dương Quân Sơn tiến bộ chẳng những đã sớm dẫn tới sự chú ý của Hàn Tú Mai, mà Dương Quân Bình và Dương Quân Hinh cũng cảm thấy Dương Quân Sơn ngày hôm nay rất khác biệt, không tự chủ được dừng quyền cước lại, bắt đầu nhìn từng chiêu từng thức mà Dương Quân Sơn đang diễn luyện Mãng Ngưu Quyền.

    - Hắc, ... cáp ...!

    Mỗi một quyền đánh ra đều được Dương Quân Sơn kèm theo một tiếng gầm to. Thậm chí hắn có thể cảm thấy trong quá trình thi triển Mãng Ngưu Quyền, mỗi một khối bắp thịt trên người đều bị kéo dãn ra. Từng sớ gân lớn từ dưới da toàn tâm toàn ý: hắn có thể cảm nhận rõ ràng được lực lượng tự thân đang tăng cường, tính dai cũng tăng thêm.

    Trên thực tế Mãng Ngưu Quyền không được xem là quyền thuật cao minh dùng để luyện thể, chỉ có thể dùng để tráng kiện da thịt, nhiều nhất chẳng qua là hạ phẩm Luyện Thể thuật mà thôi.
    Kiếp trước Dương Quân Sơn chỉ biết một bộ trung phẩm Luyện Thể thuật, gọi là " Địa Cổn Quyền ", đủ dùng để rèn luyện gân cốt, mạnh hơn Mãng Ngưu Quyền nhiều. Bộ quyền thuật này lúc thi triển cần phải nằm trên đất nhào lộn những động tác khác biệt, bất kể ra sao thì nhìn cũng có vẻ thảm hại dị thường.

    Đánh xong bi Mãng Ngưu Quyền, Dương Quân Sơn toát hết mồ, dùng nước lạnh lau qua, thì nghe Hàn Tú Mai vui vẻ nói:

    - Sơn nhi luyện Mãng Ngưu Quyền đã vào trong bì nhục rồi!

    Dương Quân Sơn hiểu trình độ mà bản thân mình đã đạt được, cười nói:

    - Hài nhi có thể xem như khai khiếu rồi chứ, dù sao phải đi Bách Tước sơn. Nếu không có gì tiến bộ thì sao được!

    Nhắc tới Bách Tước sơn, Hàn Tú Mai không thích. Nhưng nàng thấy con trai của mình mừng rỡ vui thế, nên không nỡ dội nước lạnh, vì thế miễn cưỡng cười nói:

    - Mau nghỉ ngơi một chút đi, chờ cha con về ăn cơm. Hôm nay là Linh Mễ thang, bánh linh mạch đảm bảo ăn đủ!

    Nhị đệ và tiểu muội nghe xong lập tức cao hứng nhảy bắn cả lên. Tuy gia cảnh nhà Dương Quân Sơn dư dả, nhưng cũng không thể ăn linh mễ linh mạch một ngày ba bữa. Vì chỉ sợ một ngày kia Dương Quân Sơn đi Bách Tước sơn.

    Linh cốc linh mạch được xem là một loại pháp giai hạ phẩm linh thảo, bởi vì trong linh thảo nó được trồng với sản lượng lớn. Hơn nữa lại chứa một số ít linh khí dễ dàng hấp thu, vì thế nó được tu sĩ dùng làm thức ăn chủ yếu no bụng.

    Nhưng cái gọi là sản lượng lớn cũng tương đối với các loại linh thảo khác. Linh Canh nông chủ yếu là trồng trọt linh cốc mà sống, nhưng so với ngũ cốc bình thường thì có rất nhiều điều kiện hà khắc. Bởi vậy Linh Canh nông bình thường nếu muốn khiến cho linh cốc tự cấp tự túc cũng không dễ dàng. Hấu hết vẫn trồng ngũ cốc bình thường, sau đó sẽ trồng phụ thêm các loại linh cốc.

    Nhà gia cảnh nhà Dương Quân Sơn giàu có ở Thổ Khâu thôn, Hàn Tú Mai lo liệu việc nhà, chẳng qua là mỗi buổi trưa mới dùng linh mễ linh thái làm thức ăn chính, buổi tối phần nhiều là linh mễ và thóc tạp bình thường để hợp thành cơm, sáng sớm là đồ ăn bình thường, ngày mùa thì tính toán khác.

    Dương Quân Sơn đánh xong bài Mãng Ngưu Quyền vẫn không thấy Dương Điền Cương đi ra, liền hỏi:

    - Mẹ, cha đâu rồi?

    Hàn Tú Mai chỉ ra sau nhà, nói:

    - Ở sau viện đó. Hôm nay là chợ phiên của Hoang Thổ trấn. Cha con chuẩn bị đi lên trấn, hiện đang lấy cỏ khô cho ngựa thồ.

    - Hôm nay là chợ phiên trên trấn?

    Dương Quân Sơn vui mừng hỏi:

    - Con và cha cùng đi nhé!

    Hàn Tú Mai tỏ ý đã sớm biết con mình sẽ vui mừng như vậy, nói:

    - Ngựa thồ nhỏ của chúng ta đã cao bằng đầu người rồi, chở con xem ra không thành vấn đề, chỉ cần cha con đồng ý là được.

    Dương Quân Sơn nhoẻn miệng cười "Hắc hắc", lấy từ trên giá chiếc Tang Mộc cung mà mấy hôm trước Dương Điền Cương đã đưa cho hắn. Tang Mộc cung này có lực kéo chừng một thạch có thừa, lúc mới mua Dương Quân Sơn mới chỉ có thể kéo ra bảy phân, giờ này có thể thoải mái kéo cong hình vầng trăng.

    Lấy một bầu Trúc Vũ tiễn, Dương Quân Sơn đi ra ngoài ruộng lúa, nhìn thấy một hình nộm cách năm mươi bước, bắt đầu giương cung, lắp tên luyện bắn.

    Vào lúc kéo cung, Dương Quân Sơn cảm thấy thuật bắn cung của mình có tiến bộ nhiều hơn so với Mãng Ngưu Quyền, dựa theo cảm giác quen thuộc đã lâu. Dương Quân Sơn liên tiếp bắn ra bảy mũi tên. Mỗi mũi tên đều trúng vào chính giữa hình nộm.

    Nếu bình thường, mặc dù Dương Quân Sơn đã luyện bắn hơn một năm, nhưng mười cái Trúc Vũ tiễn này ở ngoài năm mươi bước có thể bắn trúng hồng tâm vài ba lần đã không tệ rồi.

    Dương Quân Sơn chợt động tâm, sáng sớm hôm nay Mãng Ngưu Quyền đột nhiên tiến bộ như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho mẹ kinh ngạc rồi. Hơn nữa tối hôm qua tu luyện bên giếng linh đến đêm khuya cũng không gạt được cha mẹ. Nếu như thuật bắn tên tăng tiến vùn vụt, e rằng ngay cả cha mẹ cũng sẽ hoài nghi mình không phải là con của họ nữa.

    Dương Quân Sơn không khỏi cười khổ, vì thế liền cố ý bắn sai mấy mũi tên. Một bầu 30 mũi Trúc Vũ tiễn, cuối cùng bắn trúng hồng tâm đạt 18 mũi, còn lại đều bắn vào chung quan hồng tâm. Mặc dù vậy, thành tích của Dương Quân Sơn cũng coi là rất tốt.

    - Tiến bộ không nhỏ!

    Dương Quân Sơn thu toàn bộ tên từ trên hình nộm, thấy Dương Điền Cương đứng ở cửa viện, hiển nhiên trước đó đứng xem hắn luyện bắn.

    Dương Điền Cương giơ chân lên dập dập đầu tẩu cho bay hết khói bụi, thuận tay nhổ một bụi cỏ mọc ven tường, quấn vào ống hút thuốc để súc rửa, cười nói:

    - Cha vốn còn chút bận tâm về sự an toàn khi con đi Bách Tước sơn. Xem ra chính con cũng có sự tự tin không ít rồi!

    Dương Quân Sơn đắc ý cười cười, nói:

    - Dạ đúng. Nếu hài nhi không nắm chắc, nào dám mạo hiểm đi Bách Tước sơn.

    Dương Điền Cương dùng ống điếu gõ lên đầu Dương Quân Sơn một cái. Dương Quân Sơn đã biết trước nên vội tránh né, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát. Dương Điền Cương gõ không hề nhẹ, khiến Dương Quân Sơn nhăn mặt hít hà, luôn miệng kêu đau.

    Dương Điền Cương cười "Hắc hắc", nói:

    - Ngươi cũng đừng đắc ý, thật muốn đi Bách Tước sơn, làm gì có người nào sẽ đứng yên làm bia bất động cho ngươi bắn. Bắn vật còn sống và bắn vật đã chết rất khác nhau.

    Đương nhiên Dương Quân Sơn hiểu được những điều này. Thực ra hắn chỉ cần luyện tập một hai ngày là có thể khôi phục lại mấy phần trình độ ở kiếp trước, ứng phó với bãi săn ở Bách Tước cũng đủ.

    Dương Điền Cương bắn ngón cái ra. Một khối vật thể sáng óng ánh bay về phía Dương Quân Sơn.

    Dương Quân Sơn nhanh chóng nhận lấy vào tay. Khối vật thể hình vuông tròn mang theo linh khí tản mát nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Lập tức Dương Quân Sơn vui mừng ra mặt, nói:

    - Ngọc tệ!

    Dương Điền Cương quay người đi vào trong sân, nói:

    - Ăn điểm tâm rồi đi chợ phiên một chuyến cùng cha. Đồng ngọc tệ này là cha thưởng cho con, thích cái gì thì mua.


     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  5. Mavuongtn2

    Mavuongtn2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    21/10/15
    Bài viết:
    22
    Được thích:
    64
    Chương 4: Đồng bạn
    Ngồn: vipvandan
    Nhóm dịch: Titan
    Dương Quân Sơn nhanh chân chạy vào căn phòng nhỏ của bản thân mình, lấy từ dưới gối ra một cái hộp gỗ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong vang ra tiếng "rào rào rào rào".

    Dương Quân Sơn mở hộp gỗ ra, có cổ linh khí tản mát không kém cái đồng ngọc tệ trước bao nhiêu, nhưng giờ này Dương Quân Sơn có thể cảm giác được rõ ràng mặc dù lượng linh khí trong hộp gỗ tuy không nhỏ, nhưng so với đồng ngọc tệ đó lại kém tinh thuần hơn.

    Bên trong là một nửa hộp thạch tệ có linh quang mờ. Những thạch tệ này đều do Dương Quân Sơn tiết kiệm tiền tiêu vặt được trong hai năm, đếm kỹ tổng cộng được một trăm lẻ ba đồng, cộng thêm đồng ngọc này chỉ được khoảng 200 đồng thạch tệ lẻ, tương đương với giá của hai Đấu Linh cốc. Nhưng nếu chỉ mua thóc bình thường thì có thể mua đến hai thạch, đủ cho cậu bé tuổi thiếu niên nhỡ nhỡ như Dương Quân Sơn ăn trong nửa năm.

    Trong đám bạn cùng lứa tuổi ở Thổ Khâu thôn, có thể thấy Dương Quân Sơn có chút tài sản. Ngặt nỗi hiện giờ Dương Quân Sơn mười hai tuổi, cơ thể lớn tương đối nhanh, tuy nhiên sau khi linh hồn trải qua trăm năm thương tang, thì 200 thạch tệ này chẳng thể làm được gì cả!

    Hàn Tú Mai đang thúc giục Dương Quân Sơn ăn điểm tâm. Dương Quân Sơn đành phải cất hộp gỗ lại, đợi lát nữa đi chợ phiên mang theo xem có thể mua được chút gì hữu dụng hay không.

    Dương Quân Sơn mới vừa đi ra khỏi phòng nhỏ thì bị Nhị đệ kéo vạt áo lại. Nhìn Dương Quân Bình thần sắc khẩn trương, Dương Quân Sơn hơi ngạc nhiên, hỏi:

    - Mẹ kêu ăn cơm đó, làm sao vậy?

    Dương Quân Bình nói:

    - Anh quên là hôm qua hứa sẽ giúp em dạy Trương Hổ tử một bài học hay sao. Hôm nay em đã hẹn với hắn. Anh đi chợ phiên thì ai sẽ đối phó với hắn? Em cùng Thiên Hải ca và Bảo Lượng ca không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn sắp sửa Hoán Linh cái Tiên Linh khiếu thứ hai thành công rồi, khí lực so với trước khi tu luyện gia tăng chẳng những gấp đôi mà còn hơn thế nữa. Nếu luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai cũng thành công, khí lực của hắn còn mạnh hơn nữa.

    Lúc này Dương Quân Sơn còn lòng dạ nào đi tham dự vào mấy cuộc đánh nhau ấy, nói thẳng:

    - Nói hắn dời ngày lại đi. Đợi ca đi chợ phiên về, nhất định đánh cho hắn rụng hết răng xuống đất!

    Nói xong Dương Quân Sơn lại ngẩn ra, dường như ở kiếp trước cũng xảy ra một việc giống như vậy, dường như lúc đó mình cũng cự tuyệt Nhị đệ như bây giờ. Cuối cùng Nhị đệ vẫn quật cường đi đánh với người ta một trận. Kết quả vô cùng thảm bại. Sau đó gần hai, ba tháng sau huynh đệ hai người không ai nói với ai lời nào.

    Nhưng lúc đó sau khi Dương Quân Sơn từ Bách Tước sơn quay trở về, lòng tự tin bị đả kích rất lớn, ngơ ngẩn ủ rũ một thời gian dài, không chú ý tới tình huống của Nhị đệ.

    Thật ra thì lúc đó Dương Quân Sơn đã có địa vị so với bạn cùng lứa ở Thổ Khâu thôn, bởi vì danh tiếng sợ đánh mà xuống dốc không phanh. Thời điểm đó Dương Quân Sơn cũng quên luôn điều đó rồi.

    Dương Quân Bình thấy đại ca không để ý tới chuyện của mình nên càng khẩn trương, lại sợ bị Hàn Tú Mai nghe thấy nên không dám lớn tiếng ầm ĩ, thấp giọng nói:

    - Nhưng chúng em đặt tiền đó, nếu không tới là thua.

    Dương Quân Sơn nghe vậy chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói:

    - Đám nít ranh còn bày đặt bắt đại ca ra bài bạc. Nói xem, áp bao nhiêu tiền?

    Dương Quân Bình ngượng ngùng, cười nịnh nói:

    - Mười thạch tệ, cộng thêm Hải ca cùng bảo lượng ca, tổng cộng 30 thạch tệ. Trương Hổ tử bên kia cũng ra 30 thạch tệ. Người nào thắng thì 30 thạch tệ liền thuộc về người đó.

    Dương Quân Sơn đảo con ngươi một vòng, nói:

    - Đem ca ca ta ra đánh cược mà lại không chia phần cho ta chút nào. Không được, thắng được tiền ta muốn một nửa!

    Dương Quân Bình thần sắc vui mừng, nói:

    - Ca, anh không đi chợ phiên nữa sao?

    Dương Quân Sơn hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ tự tin nói:

    - Dọn dẹp thằng Trương Hổ tử ngu ngốc kia thì có bao lâu chứ. Ăn điểm tâm xong ngươi hẹn hắn hẹn đi ra. Trong vòng một nén nhang ta sẽ đánh hắn ngã quỵ, sau đó quay về đi chợ phiên cùng cha cũng không muộn!

    Dương Quân Bình hiển nhiên không tin, hỏi:

    - Một nén nhang?

    Dương Quân Sơn thấy ánh mắt khó tin của em trai, lập tức không vui nói:

    - Thế nào, không tin a. Ta đây cũng không đi. Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi!

    Dương Quân Bình thấy đại ca nổi nóng, vội vàng kéo Dương Quân Sơn đang dợm bước đi lại, nói:

    - Tin, tin. Nhưng đại ca xem nếu thắng thì chia cho anh mười thạch tệ có được không?

    - Cút đi!

    Cơm linh mễ cùng linh diện được ba anh em Dương Quân Sơn ăn đến bụng căng tròn. Sau khi ăn xong Dương Quân Sơn cùng Dương Quân Bình thừa dịp Dương Điền Cương kiểm tra ngựa thồ, liền chạy ra khỏi nhà.

    Dương Quân Bình vừa đi vừa trách:

    - Ăn quá nhiều rồi. Anh nói xem, hôm nay sao mẹ lại lấy linh cốc làm cơm vậy. Ăn no như vậy làm sao đánh nhau với Trương Hổ tử được?

    Dương Quân Sơn cười nhạo nói:

    - Vừa rồi là ngươi ăn nhiều nhất, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

    Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng tuổi không hơn kém bao nhiêu so với hai anh em Dương Quân Sơn. Bình thường thì họ là bạn chơi đùa cùng hai anh em Dương Quân Sơn. Dương Thiên Hải cùng Dương Quân Sơn đều cùng mười hai tuổi, tư chất kiểm nghiệm thuộc loại ngũ đẳng, kém hơn Dương Quân Sơn; Dương Bảo Lượng nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, tư chất tứ đẳng bằng vói Dương Quân Sơn, trên người có hai cái Tiên Linh khiếu.

    Phụ thân của hai người là Dương Thiết Ngưu và Dương Thanh Ngưu đều là tộc nhận của Dương gia ở Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, từ nhỏ đã giao hảo cùng Dương Điền Cương, có thể xem như là người hầu của Dương Điền Cương. Ba năm trước đây khi Dương Điền Cương ở riêng, vì lo cho Dương Điền Cương chức Thôn chính Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn ở Mộng Du huyện, Dương Thiết Ngưu cùng Dương Thanh Ngưu hai người hợp kế lại, liền theo Dương Điền Cương tới nơi Thổ Khâu thôn nàyDương Quân Sơn nhanh chân chạy vào căn phòng nhỏ của bản thân mình, lấy từ dưới gối ra một cái hộp gỗ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong vang ra tiếng "rào rào rào rào".

    Dương Quân Sơn mở hộp gỗ ra, có cổ linh khí tản mát không kém cái đồng ngọc tệ trước bao nhiêu, nhưng giờ này Dương Quân Sơn có thể cảm giác được rõ ràng mặc dù lượng linh khí trong hộp gỗ tuy không nhỏ, nhưng so với đồng ngọc tệ đó lại kém tinh thuần hơn.

    Bên trong là một nửa hộp thạch tệ có linh quang mờ. Những thạch tệ này đều do Dương Quân Sơn tiết kiệm tiền tiêu vặt được trong hai năm, đếm kỹ tổng cộng được một trăm lẻ ba đồng, cộng thêm đồng ngọc này chỉ được khoảng 200 đồng thạch tệ lẻ, tương đương với giá của hai Đấu Linh cốc. Nhưng nếu chỉ mua thóc bình thường thì có thể mua đến hai thạch, đủ cho cậu bé tuổi thiếu niên nhỡ nhỡ như Dương Quân Sơn ăn trong nửa năm.

    Trong đám bạn cùng lứa tuổi ở Thổ Khâu thôn, có thể thấy Dương Quân Sơn có chút tài sản. Ngặt nỗi hiện giờ Dương Quân Sơn mười hai tuổi, cơ thể lớn tương đối nhanh, tuy nhiên sau khi linh hồn trải qua trăm năm thương tang, thì 200 thạch tệ này chẳng thể làm được gì cả!

    Hàn Tú Mai đang thúc giục Dương Quân Sơn ăn điểm tâm. Dương Quân Sơn đành phải cất hộp gỗ lại, đợi lát nữa đi chợ phiên mang theo xem có thể mua được chút gì hữu dụng hay không.

    Dương Quân Sơn mới vừa đi ra khỏi phòng nhỏ thì bị Nhị đệ kéo vạt áo lại. Nhìn Dương Quân Bình thần sắc khẩn trương, Dương Quân Sơn hơi ngạc nhiên, hỏi:

    - Mẹ kêu ăn cơm đó, làm sao vậy?

    Dương Quân Bình nói:

    - Anh quên là hôm qua hứa sẽ giúp em dạy Trương Hổ tử một bài học hay sao. Hôm nay em đã hẹn với hắn. Anh đi chợ phiên thì ai sẽ đối phó với hắn? Em cùng Thiên Hải ca và Bảo Lượng ca không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn sắp sửa Hoán Linh cái Tiên Linh khiếu thứ hai thành công rồi, khí lực so với trước khi tu luyện gia tăng chẳng những gấp đôi mà còn hơn thế nữa. Nếu luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai cũng thành công, khí lực của hắn còn mạnh hơn nữa.

    Lúc này Dương Quân Sơn còn lòng dạ nào đi tham dự vào mấy cuộc đánh nhau ấy, nói thẳng:

    - Nói hắn dời ngày lại đi. Đợi ca đi chợ phiên về, nhất định đánh cho hắn rụng hết răng xuống đất!

    Nói xong Dương Quân Sơn lại ngẩn ra, dường như ở kiếp trước cũng xảy ra một việc giống như vậy, dường như lúc đó mình cũng cự tuyệt Nhị đệ như bây giờ. Cuối cùng Nhị đệ vẫn quật cường đi đánh với người ta một trận. Kết quả vô cùng thảm bại. Sau đó gần hai, ba tháng sau huynh đệ hai người không ai nói với ai lời nào.

    Nhưng lúc đó sau khi Dương Quân Sơn từ Bách Tước sơn quay trở về, lòng tự tin bị đả kích rất lớn, ngơ ngẩn ủ rũ một thời gian dài, không chú ý tới tình huống của Nhị đệ.

    Thật ra thì lúc đó Dương Quân Sơn đã có địa vị so với bạn cùng lứa ở Thổ Khâu thôn, bởi vì danh tiếng sợ đánh mà xuống dốc không phanh. Thời điểm đó Dương Quân Sơn cũng quên luôn điều đó rồi.

    Dương Quân Bình thấy đại ca không để ý tới chuyện của mình nên càng khẩn trương, lại sợ bị Hàn Tú Mai nghe thấy nên không dám lớn tiếng ầm ĩ, thấp giọng nói:

    - Nhưng chúng em đặt tiền đó, nếu không tới là thua.

    Dương Quân Sơn nghe vậy chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói:

    - Đám nít ranh còn bày đặt bắt đại ca ra bài bạc. Nói xem, áp bao nhiêu tiền?

    Dương Quân Bình ngượng ngùng, cười nịnh nói:

    - Mười thạch tệ, cộng thêm Hải ca cùng bảo lượng ca, tổng cộng 30 thạch tệ. Trương Hổ tử bên kia cũng ra 30 thạch tệ. Người nào thắng thì 30 thạch tệ liền thuộc về người đó.

    Dương Quân Sơn đảo con ngươi một vòng, nói:

    - Đem ca ca ta ra đánh cược mà lại không chia phần cho ta chút nào. Không được, thắng được tiền ta muốn một nửa!

    Dương Quân Bình thần sắc vui mừng, nói:

    - Ca, anh không đi chợ phiên nữa sao?

    Dương Quân Sơn hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ tự tin nói:

    - Dọn dẹp thằng Trương Hổ tử ngu ngốc kia thì có bao lâu chứ. Ăn điểm tâm xong ngươi hẹn hắn hẹn đi ra. Trong vòng một nén nhang ta sẽ đánh hắn ngã quỵ, sau đó quay về đi chợ phiên cùng cha cũng không muộn!

    Dương Quân Bình hiển nhiên không tin, hỏi:

    - Một nén nhang?

    Dương Quân Sơn thấy ánh mắt khó tin của em trai, lập tức không vui nói:

    - Thế nào, không tin a. Ta đây cũng không đi. Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi!

    Dương Quân Bình thấy đại ca nổi nóng, vội vàng kéo Dương Quân Sơn đang dợm bước đi lại, nói:

    - Tin, tin. Nhưng đại ca xem nếu thắng thì chia cho anh mười thạch tệ có được không?

    - Cút đi!

    Cơm linh mễ cùng linh diện được ba anh em Dương Quân Sơn ăn đến bụng căng tròn. Sau khi ăn xong Dương Quân Sơn cùng Dương Quân Bình thừa dịp Dương Điền Cương kiểm tra ngựa thồ, liền chạy ra khỏi nhà.

    Dương Quân Bình vừa đi vừa trách:

    - Ăn quá nhiều rồi. Anh nói xem, hôm nay sao mẹ lại lấy linh cốc làm cơm vậy. Ăn no như vậy làm sao đánh nhau với Trương Hổ tử được?

    Dương Quân Sơn cười nhạo nói:

    - Vừa rồi là ngươi ăn nhiều nhất, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

    Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng tuổi không hơn kém bao nhiêu so với hai anh em Dương Quân Sơn. Bình thường thì họ là bạn chơi đùa cùng hai anh em Dương Quân Sơn. Dương Thiên Hải cùng Dương Quân Sơn đều cùng mười hai tuổi, tư chất kiểm nghiệm thuộc loại ngũ đẳng, kém hơn Dương Quân Sơn; Dương Bảo Lượng nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, tư chất tứ đẳng bằng vói Dương Quân Sơn, trên người có hai cái Tiên Linh khiếu.

    Phụ thân của hai người là Dương Thiết Ngưu và Dương Thanh Ngưu đều là tộc nhận của Dương gia ở Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, từ nhỏ đã giao hảo cùng Dương Điền Cương, có thể xem như là người hầu của Dương Điền Cương. Ba năm trước đây khi Dương Điền Cương ở riêng, vì lo cho Dương Điền Cương chức Thôn chính Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn ở Mộng Du huyện, Dương Thiết Ngưu cùng Dương Thanh Ngưu hai người hợp kế lại, liền theo Dương Điền Cương tới nơi Thổ Khâu thôn này.

    Giờ này Dương Điền Cương có thể ngồi vững vàng ở chức Thôn chính Thổ Khâu thôn, trừ thực lực Vũ Nhân cảnh tầng thứ hai của hắn ra thì còn có sự giúp đỡ của hai huynh đệ trong tộc này.

    Bốn người chạm trán dưới cây hòe lớn phía tây thôn, Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng đều đã bắt đầu tu luyện. Công pháp của hai người tu luyện là Phúc Thổ Pháp Quyết 》, cùng 《 Phúc Thổ Linh Quyết, là tộc nhân của Dương gia mới có thể tu luyện được, kém một bậc so với Dương Quân Sơn tu luyện Mậu Thổ Linh Quyết.

    Dương Thiết Ngưu được sự trợ giúp Dương Điền Cương tìm được một món Hạ Phẩm Tiên Linh. Dương Thiên Hải có được Tiên Linh khiếu hiện giờ đang bắt tay vào luyện hóa Tiên Linh. Bởi vậy lúc này đi đường có hơi quái quái. Hơn nữa Dương Thiên Hải có tư chất ngũ đẳng mạc lưu, e rằng thời gian luyện hóa sẽ không ít. Tư thế quái dị này sẽ kéo dài trong thời gian rất lâu.

    Dương Thiên Hải quan sát đánh giá Dương Quân Sơn từ trên xuống dưới một hồi, vui mừng, nói:

    - Sơn ca, nhìn anh không giống như trước đây, có phải đã bắt đầu tế luyện Tiên Linh khiếu mà Dương thúc đã tìm cho anh là Thổ Hoàng thạch rồi không? Nếu như vậy thì tốt quá. Nhất định lần này sẽ thắng!

    Dương Quân Sơn vỗ vỗ ngực nói:

    - Không phải là Trương Hổ tử sao. Một năm trước có thể đánh hắn khóc rồi, hiện giờ vẫn có thể đánh cho hắn rơi hết hàm răng ra!

    Dương Bảo Lượng tuy nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, nhưng vóc người không khác gì Dương Quân Sơn, chỉ hơi gầy một chút, nghe vậy có chút lo lắng nói:

    - Sơn ca, năm trước Trương Hổ tử bại trong tay anh, sau đó đã bắt đầu dùng huyền thiết tinh tế luyện Tiên Linh khiếu, chẳng những khí lực gia tăng rồi gấp đôi, nghe nói tay phải của hắn đánh ra một quyền có thể chọc thủng bao cát. Nhất thiết anh đừng để cho hắn đánh trúng nha!

    Dương Quân Sơn nghe vậy nhoẻn miệng cười, khí lực gia tăng gấp đôi thật ra thì có khả năng, đánh xuyên qua bao cát quả thật là trò cười rồi. Nhưng nếu Trương Hổ tử liên tục ra quyền một chỗ trên bao cát thì không phải là không thể được.

    Mọi người chọn địa điểm "Hội chiến" tại cốc tràng ở phía bắc thôn. Nhóm của Trương Hổ tử có năm người đã chờ ở nơi đó từ sớm, đồng thời còn có bảy, tám bé trai xấp xỉ nhau ở Thổ Khâu thôn cũng đến. Hẳn là nghe nói hai bên ước đấu nên chạy tới xem náo nhiệt.

    Thấy đám người Dương Quân Sơn đến, nhóm Trương Hổ lập tức nói khích:

    - Dương Quân Sơn, mấy con rùa các ngươi rụt đầu sợ rồi sao? Ta tưởng các ngươi không dám tới chứ!

    Trương Hổ tử cùng tuổi với Dương Quân Sơn nhưng vóc người to lớn, chẳng những cao hơn Dương Quân Sơn đến nửa đầu, hình thể cũng to con hơn Dương Quân Sơn nhiều.

    Cha của Trương Hổ là Trương Thiết, là thợ rèn có tay nghề tốt nhất ở Thổ Khâu thôn, vì thế được người ta gọi là Trương Thiết tượng. Hắn có thể chế tạo hạ phẩm pháp khí, cũng là một trong số ít cao thủ Vũ Nhân cảnh ở Thổ Khâu thôn, rất có uy vọng ở Thổ Khâu thôn.

    Trước khi Dương Điền Cương đi tới Thổ Khâu thôn thì Trương Thiết chính là ứng cử viên chức Thôn chính của Thổ Khâu thôn. Trương Thiết cũng từng bôn ba khắp nơi, không ngờ giữa đường lại bị Dương Điền Cương ngăn chặn. Bởi vậy hai nhà xưa nay không hòa thuận. Chuyện Dương Điền Cương đào được linh tỉnh, Trương Thiết chính là một trong những người gây rối ở Thổ Khâu thôn.

    Dương Quân Sơn thấy Trương Hổ tử tùy tiện đứng ở chính giữa cốc tràng, lập tức cũng không yếu thế, bước nhanh tới trước mặt đám Dương Quân Bình, hai tay vung lên, khinh miệt nói:

    - Trương Hổ tử ngươi lại ngứa da rồi, không kịp đợi ca ca ta thu thập ngươi một trận nữa hay sao. Chuyện năm trước ngươi quên rồi ư?

    Trương Hổ tử lập tức đỏ mặt lên. Một năm trước hai người cũng đánh nhau tại cốc tràng này. Nguyên nhân là do Trương Hổ tử biết Dương Quân Sơn chỉ là một người tư chất tứ đẳng, sau đó châm chọc Dương Quân Sơn là phế vật ở trước mặt mọi người. Không ngờ cuối cùng Trương Hổ tử bị Dương Quân Sơn miễn cưỡng đánh cho đến khóc, khiến đồng bạn ở Thổ Khâu thôn chê cười hắn một trận.

    Lần này Trương Hổ tử cố ngóc đầu lên báo thù. Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, một năm qua Dương Quân Sơn vẫn chưa dùng Tiên Linh tế luyện Tiên Linh khiếu. Còn Trương Hổ tử có tam đẳng tư chất, sử dụng Trung Phẩm Tiên Linh huyền thiết tinh thành công luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ nhất ở tay phải không bao lâu. Trương Hổ tử tự tin rằng thời khắc báo thù đã đến.

    Không ngờ hai người vừa thấy mặt, Dương Quân Sơn liền đem chuyện một năm trước dèm pha. Mắt của Trương Hổ tử đỏ lên, kêu ngao ngao xông tới đánh Dương Quân Sơn.

    Dương Quân Sơn vội vàng nhảy tới, nói:

    - Dừng lại!

    Trương Hổ tử dứ dứ nắm đấm xanh đen, lớn tiếng nói:

    - Thế nào, Dương Quân Sơn, ngươi sợ rồi sao?

    Dương Quân Sơn nhìn thoáng qua tay phải được bao một tầng lá sắt của Trương Hổ tử, cười "Hắc hắc", nói:

    - Ai sợ chứ, nhưng mà nói trước là dùng thạch tệ để cá cược. Nếu ngươi thua quỵt nợ thì sao?

    Trương Hổ tử tức giận mở trừng hai mắt, cao giọng nói:

    - Ta mà quỵt nợ? Lấy thạch tệ ra đây!

    Một đồng bạn phía sau Trương Hổ tử lập tức ném một cái túi nhỏ màu đen tới. Trương Hổ tử mở túi ra, trong túi rơi ra tiếng loạt xoạt, cười lạnh nói:

    - Nhìn cho rõ đây, 30 thạch tệ, của các ngươi đâu?

    Dương Thiên Hải lấy ra 30 thạch tệ mà họ đã góp đủ, thấy thần sắc của Dương Quân Sơn càng trở nên kinh ngạc, nói:

    - Sao, thế nào mà chỉ có 30 thạch tệ, không phải nói mỗi người 30 thạch tệ sao. Các ngươi bên này năm người, phải dùng 150 thạch tệ đánh cuộc mới đúng!
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/3/17
    lethanhtrung2000 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)