Tiên Hiệp Tiên Hồng Lộ - Khoái Xan Điếm - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Hồng Lộ
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 1107: Vạn kiếm chúc mừng.

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: vipvandan.vn
    Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

    Đoàn quang diễm màu tử kim gần như hư vô kia chỉ phân ra một tia nhỏ như nòng ngọc liền khiến cho Minh Đế chí cao vô thượng của thất giới hóa thành hư vô trong khoảnh khắc, triệt để hơn tan thành mây khói tới vạn lần.

    Tiếng kêu thê thảm của mình Đế thậm chí từ giới ngoại truyền đến Luân Hồi Tinh Bảo ở Thiên giới.

    Đám người Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song, Thiên Đế, Hồ Phi đều hoảng sợ thất sắc.

    - Dĩ nhiên là hắn... Nhân vật duy nhất vượt qua Tổ thần trong vô số giới năm.

    Hô hấp của Thiên Đế bỗng nhiên dồn dập, trong mắt lộ ra kính sợ và ngưỡng mộ vô cùng.

    - Dương thúc, tiểu Thần, lão ba ta tới!

    Tiểu Vũ hưng phấn nhảy nhót nói.

    Trên mặt Dương Phàm tuy có chút kinh ngạc nhưng bình thường hơn đám người Thiên Đế rất nhiều.

    Có thể trở thành một trong ba người vĩnh hằng bất diệt cuối cùng của đại thế giới, thực lực há là người bình thường có thể thăm dò?

    - Chủ nhân, Trương Hằng tới. Hắn là người tu luyện bộ công pháp nghịch thiên thứ nhất Luyện Thiên Hóa Địa, tu vi sớm vượt qua Tổ thần.

    Con chó nhỏ dè dặt nói với Dương Phàm.

    - Từ lúc hắn xuất hiện ta liền biết lai lịch của hắn. Trương Hằng sao?

    Khóe miệng Dương Phàm gợi lên nụ cười.

    Ngay khi hắn nhìn vào nam tử cương nghị kia, trong mắt đối phương cũng hiện ý cười nhìn về phía hắn.

    Khoảnh khắc hai tròng mắt đổi diện, Dương Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

    - Ba người.

    - Toàn bộ đại thế giới chỉ còn lại ba chúng ta.

    Thanh âm như tới tức bóng đêm vĩnh hằng lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu Dương Phàm.

    Khoảnh khắc hai người nhìn nhau giống như bạn cũ gặp lại.

    Bá!

    Chỉ một bước Trương Hằng từ giới ngoại bước vào giới nội.

    Một bước hời hợt khiến cho hệ thống thất giới giống như hư vô.

    ... Không cần Phá giới.

    Thiên Đế trên Luân Hồi Tinh Bảo kinh hãi trong lòng, không khỏi hút sâu một ngụm khí lạnh.

    Sau đó lại một bước Trương Hằng tiến vào Luân Hồi Tinh Bảo, nhìn thoáng qua Lâm Chung.

    Lâm Chung cao giọng nói:

    - Bạn cũ Trương Hằng tới chúc mừng, chúc tân lang tân nương bạch đầu giai lão. Lễ vật... Bỏ gốc lấy ngọn.

    Bỏ gốc lấy ngọn?

    Đây là lễ vật gì?

    Mọi người trong Luân Hồi Tinh Bảo đều ngẩn ra.

    - Dương huynh đệ, tại hạ Trương Hằng có lễ. Chúng ta từng quen biết, thân như huynh đệ máu mủ.

    Trong mắt Trương Hằng lộ ra ý cười, một bước nhẹ nhàng tới trước mặt Dương Phàm.

    Thân như huynh đệ máu mủ?

    Dương Phàm thoáng ngẩn ra, nghĩ đến dẫn đạo giả Quách Phong trong Đại Thiên thần tháp cung kính xưng mình là Dương thúc. Ngay cả Trương Du Vũ lần đầu tiên gặp mặt cũng từng gọi mình là Dương thúc.

    - Trương huynh. Sớm nghe đại danh của ngươi, cũng đoán trước sẽ cùng ngươi

    gặp mặt. Lại không nghĩ rằng sẽ gặp ở hôn lễ.

    Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc vui mừng.

    Một ngày trong vô số giới năm tương lai sau này, hắn cùng Trương Hằng đều là một trong ba người còn sót lại của thế gian.

    Tình hữu nghị trong cô tịch vô tận cuối cùng khó thể tả bằng lời.

    Khoảnh khắc cùng Trương Hằng bổn mắt nhìn nhau, trong đầu Dương Phàm giống như có thểm rất nhiều thứ đang dần dần hiểu thấu.

    Sau khi đạt tới một trình tự nào đó, ràng buộc của thời không sẽ càng ngày càng nhỏ.

    Chính như Thiên Thu Vô Ngân dung hợp ba hóa thân đại biểu quá khứ, hiện tại, tương lai trực tiếp vượt qua hai trình tự đạt tới Hỗn độn thiên giai.

    - Ha ha! Hôm nay là ngày đại hôn của Dương huynh đệ, ta liền tặng lễ vật “Bỏ gốc lấy ngọn”.

    Trương Hằng cười dài một tiếng, vừa dứt lời vỗ một chưởng về phía Dương Phàm.

    Khoảnh khắc hắn xuất trường, trong thiên địa ngưng đọng một cỗ khí tức phá hủy vạn vật.

    Không gian, thời gian, Luân hồi, nhân quả, sổ mệnh... Mọi quy tắc lực lượng đều bị lực lượng cường đại tới mức nghịch thiên kia tan biến.

    Mà đôi đồng tử của nam nhân kia đột nhiên hóa thành màu bạc, ngạo thị thiên địa nhìn xuống sinh linh.

    Đôi đồng tử màu bạc bỗng nhiên khiến Dương Phàm nghĩ tới cặp mắt màu bạc giống như thần linh đột nhiên hiện ra khi Vũ Văn Hâm cử hành nghi thức Tinh Tôn tại Tinh Thần Tháp Cực Bắc.

    Một chưởng Trương Hằng đánh ra thong thả như thế lại khiến mọi người trong Tinh bảo kinh hãi run rẩy.

    Sau đó đôi đồng tử màu bạc đột nhiên biến thành màu vàng sau đó chuyển thành màu tử kim, cuối cùng là một vùng xám tía hư vô trống vắng.

    Ba!

    Lực lượng một chưởng không một tia tiết ra ngoài, lại không bị ràng buộc bởi không gian thất giới.

    Theo lý thuyết một chưởng như thế ít nhất có thể phá giới, nhưng là không gian giới diện lại giống như hư vô không hề có chút ảnh hưởng gì.

    Linh hồn Dương Phàm như lọt hổ bang, bị khí tức hủy diệt thôn phệ bao phủ.

    Lực lượng một chưởng này của đối phương lại càng gây nên sự cộng minh đối với lực lượng Tiên Hồng trong cơ thể.

    Nếu ngạnh kháng một chưởng này chỉ sợ bị thôn phệ tiêu diệt trong nháy mắt thậm chí sẽ lan đến căn nguyên Mệnh Hạch.

    Dưới khí cơ dẫn dắt, Dương Phàm hít sâu một hơi trong mắt lóe sáng tinh quang. Một cỗ lực lượng bác đại tự nhiên tò cả thế giới Mệnh Hạch trào ra tụ vào bàn tay.

    Lực lượng một chưởng này gần như ngưng tụ toàn bộ lực lượng của đại thụ Diễn sinh, tương đương với vạn lần lực lượng lúc đỉnh nhất của Dương Phàm.

    Vạn lần!

    Nói cách khác, một chưởng này miểu sát Hỗn độn thiên giai đều không thành vấn đề.

    Thình thịch!

    Hai chưởng giao nhau nhưng không có hủy diệt kinh thiên như trong tưởng tượng mà ngược lại yên lặng dính liền cùng một chỗ.

    Trong phút chốc Dương Phàm cảm thấy dường như lực lượng của mình rót vào một cái động không đáy, như nước lũ tràn vào trong đó, cùng lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng giao hòa cùng một chỗ.

    - Không tốt!

    Hắn thầm kinh hô, lại thấy ý cười trên mặt Trương Hằng mang theo vài phần thiện ý.

    Ngay tại khoảnh khắc sau đó Dương Phàm đột nhiên phát hiện lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng cùng lực lượng căn nguyên sinh cơ của Tiên Hồng Quyết giao hòa cùng một chỗ, hư không biến mất.

    gặp mặt. Lại không nghĩ rằng sẽ gặp ở hôn lễ.

    Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc vui mừng.

    Một ngày trong vô số giới năm tương lai sau này, hắn cùng Trương Hằng đều là một trong ba người còn sót lại của thể gian.

    Tình hữu nghị trong cô tịch vô tận cuối cùng khó thể tả bằng lời.

    Khoảnh khắc cùng Trương Hằng bổn mắt nhìn nhau, trong đầu Dương Phàm giống như có thểm rất nhiều thứ đang dần dần hiểu thấu.

    Sau khi đạt tới một trình tự nào đó, ràng buộc của thời không sẽ càng ngày càng

    Chính như Thiên Thu Vô Ngân dung hợp ba hóa thân đại biểu quá khứ, hiện tại, tương lai trực tiếp vượt qua hai trình tự đạt tới Hỗn độn thiên giai.

    - Ha ha! Hôm nay là ngày đại hôn của Dương huynh đệ, ta liền tặng lễ vật “Bỏ gốc lấy ngọn”.

    Trương Hằng cười dài một tiếng, vừa dứt lời vỗ một chưởng về phía Dương Phàm.

    Khoảnh khắc hắn xuất trường, trong thiên địa ngưng đọng một cỗ khí tức phá hủy vạn vật.

    Không gian, thời gian, Luân hồi, nhân quả, sổ mệnh... Mọi quy tắc lực lượng đều bị lực lượng cường đại tới mức nghịch thiên kia tan biển.

    Mà đôi đồng tử của nam nhân kia đột nhiên hóa thành màu bạc, ngạo thị thiên địa nhìn xuống sinh linh.

    Đôi đồng tử màu bạc bỗng nhiên khiển Dương Phàm nghĩ tới cặp mắt màu bạc giống như thần linh đột nhiên hiện ra khi Vũ Văn Hâm cử hành nghi thức Tinh Tôn tại Tinh Thần Tháp Cực Bắc.

    Một chưởng Trương Hằng đánh ra thong thả như thế lại khiển mọi người trong Tinh bảo kinh hãi run rẩy.

    Sau đó đôi đồng tử màu bạc đột nhiên biển thành màu vàng sau đó chuyển thành màu tử kim, cuối cùng là một vùng xám tía hư vô trống vắng.

    Ba!

    Lực lượng một chưởng không một tia tiết ra ngoài, lại không bị ràng buộc bởi không gian thất giới.

    Theo lý thuyết một chưởng như thể ít nhất có thể phá giới, nhưng là không gian giới diện lại giống như hư vô không hề có chút ảnh hưởng gì.

    Linh hồn Dương Phàm như lọt hổ bang, bị khí tức hủy diệt thôn phệ bao phủ.

    Lực lượng một chưởng này của đối phương lại càng gây nên sự cộng minh đối với lực lượng Tiên Hồng trong cơ thể.

    Nếu ngạnh kháng một chưởng này chỉ sợ bị thôn phệ tiêu diệt trong nháy mắt thậm chí sẽ lan đến căn nguyên Mệnh Hạch.

    Dưới khí cơ dẫn dắt, Dương Phàm hít sâu một hơi trong mắt lóe sáng tinh quang. Một cỗ lực lượng bác đại tự nhiên từ cả thể giới Mệnh Hạch trào ra tụ vào bàn tay.

    Lực lượng một chưởng này gần như ngưng tụ toàn bộ lực lượng của đại thụ Diễn sinh, tương đương với vạn lần lực lượng lúc đỉnh nhất của Dương Phàm.

    Vạn lần!

    Nói cách khác, một chưởng này miểu sát Hỗn độn thiên giai đều không thành vấn đề.

    Thình thịch!

    Hai chưởng giao nhau nhưng không có hủy diệt kinh thiên như trong tưởng tượng mà ngược lại yên lặng dính liền cùng một chỗ.

    Trong phút chốc Dương Phàm cảm thấy dường như lực lượng của mình rót vào một cái động không đáy, như nước lũ tràn vào trong đó, cùng lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng giao hòa cùng một chỗ.

    - Không tốt!

    Hắn thầm kinh hô, lại thấy ý cười trên mặt Trương Hằng mang theo vài phần thiện ý.

    Ngay tại khoảnh khắc sau đó Dương Phàm đột nhiên phát hiện lực lượng hủy diệt thôn phệ của Trương Hằng cùng lực lượng căn nguyên sinh cơ của Tiên Hồng Quyết giao hòa cùng một chỗ, hư không biển mất.

    Trương Hằng thôn phệ lực lượng của hắn, tu vi tăng trưởng.

    Dương Phàm không khỏi hoảng sợ. Trong thiên địa lại có loại công pháp bậc này, dựa vào thôn phệ để tăng trưởng tu vi.

    Nhưng tương phản là sau khi Dương Phàm “Kính dâng” lực lượng của mình, tu vi lại đột nhiên tăng mạnh như tên lửa.

    Chỉ trong khoảnh khắc, Dương Phàm liền thấy tu vi tăng lên vùn vụt không hề hạn chế.

    Bình thường tu vi tiến triển cực nhanh, có thể dùng một ngày ngàn dặm để hình dung.

    Nhưng giờ phút này tu vi Dương Phàm đột nhiên tăng lên như vậy, dùng một ngày ức vạn dặm cũng không đủ để hình dung.

    Ba... ̀m

    Hai chưởng giao nhau dường như trải qua vĩnh hằng nhưng lại giống như chỉ chớp mắt.

    Rốt cục Trương Hằng lỏng tay ra.

    Dương Phàm rũ tay xuống, nhắm chặt hai mắt dường như đắm chìm trong một loại ý cảnh nào đó.

    Trong thế giới Mệnh Hạch đẵ xảy ra biển hóa nghiêng trời lệch đất.

    Đại thụ Diễn Sinh lớn lên tới mức độ đáng sợ mười vạn tám ngàn trượng mà chi nhánh vô số. nở đầy đóa hoa tiên diễm cùng với số lượng quả ngàn ngàn vạn vạn đếm không xuể.

    Dương Phàm chỉ cảm thấy tu vi của mình tăng trưởng không chỉ ngàn lần, thể giới Mệnh Hạch vốn trở thành một thể giới riêng giờ phút này lại mở rộng vạn lần.

    Sinh linh trong thế giới Diễn Sinh giống như được trải qua ngàn vạn năm phát triển, diễn sinh ra số lượng triệu ức vạn sinh linh chủng tộc, so với hệ thống thất giới cũng không thua kém chút nào.

    Dương Phàm chú ý tới quả trên đại thụ Diễn Sinh đều đẵ chín, chín nẫu tới cực

    Vô hình trung trong nháy mắt hắn từ Diễn Sinh hậu kỳ bước vào Diễn Sinh đại viên mãn.

    Đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn cũng liền ý nghĩa cách cảnh giới Hóa Vô Kỳ tiếp theo cũng chỉ nửa bước.

    Thậm chí nếu Dương Phàm nguyện ý chỉ cần một lần bể quan có thể bước vào Hóa Vô Kỳ “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.

    Dương Phàm đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn, tu vi thực lực có thể sánh với Hỗn độn thiên giai.

    Nếu lại bước tiếp một bước vậy chẳng phải là vượt qua Hỗn độn thiên giai?

    Thật lâu sau Dương Phàm mở mắt, trong mắt thoáng hiện ra một tia hoàn toàn hiểu ra, nói với Trương Hằng:

    - Cảm ơn!

    Lúc này hắn đột nhiên hiểu được vì sao lúc ban đầu Tiên Hồng Quyết đi theo con đường y đạo, chú trọng ảo nghĩa bác ái thiên hạ, kính dâng vô tư.

    Trương Hằng tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa có thể thông qua thôn phệ vô tận để lớn mạnh chính mình.

    Hắn chỉ cần thôn phệ hủy diệt là có thể gia tăng thực lực của mình.

    Mà Tiên Hồng Thánh Quyết của Dương Phàm lại hoàn toàn trái ngược, tương sinh tương khắc với hắn.

    Một người thôn phệ hủy diệt, một người kính dâng sáng tạo.

    Trương Hằng mỉm cười nhìn hắn:

    - Độ khó tu luyện của ngươi lớn hơn so với ta, huống chỉ còn là chính mình thôi diễn ra công pháp tiếp theo.

    Từ độ khó tu luyện mà nói, hủy diệt đơn giản hơn so với sáng tạo.

    Con đường tu luyện của Dương Phàm quả thật khó khắn hơn Trương Hằng rất nhiều.

    - Mời Trương huynh vào tiệc, đa tạ lễ vật của ngươi.

    Dương Phàm khách khí nói.

    Dương Thần rất nhanh nhẹn đi tới:

    - Trương bá bá, mời bên này.

    Trương Du Vũ thè lưỡi, rụt rè đứng ở phía sau.

    - Ngươi ở bên ngoài cũng chơi đủ rồi, có rảnh về địa cầu, mụ mụ ngươi nhớ ngươi đól

    Trương Hằng phân phó.

    - Dạ, lẵo ba. Con cũng nhớ mụ mụ.

    Tiểu Vũ bộ dạng đứa con ngoan ngoãn.

    Lúc Trương Hằng đi tới bàn khách quý, Thiên Để lập tức đứng lên, khom mình thi lễ:

    - Tại hạ Thiên cổ ra mắt Trương đại nhân.

    Thái độ của Thiên Để có thể nói là cực kỳ cung kính, lại còn chủ động nhường chỗ ngồi.

    Đột nhiên chúng cường giả tại quảng trường hôn lễ đều trợn tròn mắt.

    Trong cảm nhận của bọn họ, Thiên Minh nhị để chính là chí cao vô thượng của thất giới.

    Nhưng hiện nay Thiên Để cao cao tại thượng lại kính sợ người này như thể, xưng là đại nhân.

    Trương Hằng gật gật đầu, cười nói:

    - Tu vi ngươi không tầm thường. Hàng năm ở Man Hoang Tổ Giới hẳn là nhận thức một bằng hữu của ta. Hắn tên Vũ Vô Cực.

    -Vũ Vô Cực!

    Thiên Để rùng mình một cái, thần sắc ngày càng sợ hãi:

    - Hắn là một trong ba Thần Tổ Man Hoang, đánh khắp Tổ giới không địch thủ. Tiểu nhân cũng chỉ vẻn vẹn may mắn gặp mặt một lần, nào dám nói là nhận thức.

    Sau đó hôn lễ còn phải tiếp tục tiến hành.

    Tiểu Vũ mặt mũi đỏ bừng đi lên lễ đài thủy tinh chủ trì hôn lễ.

    - Tiếp theo, tân lang cùng tân ngương trao tín vật đính ước.

    - Nhất bái thiên địa!

    - Nhị bái cao đường!

    - Phu thê giao bái!

    Hôn lễ long trọng chưa từng có trong thất giới được đẩy tới cao trào, dường như cũng sắp kết thúc.

    Nhưng chính vào thời điểm cuối cùng, Vô Song đột nhiên đứng dậy, trên người phát ra một cỗ kiểm khí vô thượng của Kiểm đạo chi tổ.

    Kiểm khí chí cao vô thượng xuyên qua toàn bọ thất giới.

    Choeng... Choeng...

    Tất cả kiểm khí trong thất giới phàm là đạt tới cấp bậc Tiên khí trở lên đều bỏ qua ràng buộc cả không gian, ngay lập tức có mặt.

    Chỉ thấy ức ức vạn vạn kiểm khí rậm rạp như châu chấu, che phủ trời đất, lóe ra màu sắc huyễn lệ vạn phần.

    Dáng người áo trắng như tuyết đứng lặng giữa không trung, một tay chậm rãi nâng lên.

    Theo động tác của hắn, ức ức vạn vạn kiểm khí huyễn lệ đủ mọi màu sắc rất nhanh tạo thành một chữ “Hỉ” trong thiên địa.

    Sau đó lại là một bộ phận kiểm khí xếp thành chữ “Hỉ” thứ hai.

    Cuối cùng hai chữ “Hỉ” dính vào cùng một chỗ.

    Trong không gian thất giới, ức vạn kiểm khí trong tiếng ngân vang phát ra khí tức vui mừng, hợp thành một chữ “Song Hỉ” to lớn che trời.

    - Vô Song trừ kiểm ra không có gì khác, cuối cùng coi đây như lễ, đưa tặng chúc phúc. Khiến cho ức vạn kiểm khí con dân của thất giới chúc mừng cầu phúc cho các ngươi.

    Trong lúc nhất thời, bầu không khí vui mừng lan khắp thất giới.​
     
    lymtics001 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Hồng Lộ
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 1108: Xuyên qua thất giới

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: vipvandan.vn
    Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

    ức vạn kiểm khí chúc mừng khiến cho bầu không khí vui mừng lan khắp thất giới và cũng đẩy cho buổi hôn lễ long trọng này tới cao trào.

    Trên quảng trường hôn lễ vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, vô số người bị bầu không khí vui mừng dào dạt lây lan.

    - Thật là lãng mạn a!

    Trong cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Vũ lóe ra ánh sao.

    - Dương Phàm này thật là thiên chi kiêu tử. Một buổi hôn lễ chấn động thất giới, lại có nhiều cường giả không thể tưởng tượng đến cổ động.

    Trong mắt Phách Cửu Thiên thần sắc phức tạp.

    Tuy rằng hắn là cường giả nghịch thiên siêu cấp, dõi mắt thất giới bễ nghễ vô địch nhưng giờ phút này lại cảm thấy mình chỉ là một vị khách nhỏ bé không đáng kể ở nơi này.

    Buồn cười chính là lúc trước hắn còn vọng tưởng bằng vai phải lứa với Dương Phàm.

    - Hôn lễ hoành tráng như vậy, từ thái cổ tới nay cũng chỉ thấy lần đầu tiên. Cường giả tới làm khách thậmchí vượt qua bất kỳ thời khắc đỉnh nào trong lịch sử thất giới.

    Đám người Vân Tiêu Đại Để, Man Hoàng cảm khái nói.

    Choeng choeng!

    Trong tiếng ngân vang vui mừng của ức vạn kiểm khí, đám người Dương Phàm, Hồ Phi cũng có chút ngạc nhiên nhìn phía nam nhân áo trắng như tuyết.

    Ai lại nghĩ tới Vô Song luôn cao ngạo lănh khốc cũng có một chiêu này.

    - Tân lang tân nương vào động phòng...

    Trương Du Vũ cuối cùng tuyên bổ khiến cho hôn lễ long trọng này đi vào bể mạc.

    Chúng khách quý vẫn chưa đã nghiền, cũng không lập tức rời đi.

    Vào lúc ban đêm, trong bầu không khí ấm áp của ánh nến hồng, Dương Phàm cùng hai nữ nhân âu yểm nhất trong cuộc đời này ngồi ở trên giường.

    Dương Phàm ngồi ở giữa, Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao chia ra ngồi hai

    Hắn cầm tay hai vị tân nương dùng chim sa cá lặn đều không đủ để hình dung, trong lòng đầy ấm áp và thỏa mãn.

    Khoảnh khắc động phòng cuối cùng, ba người lại trầm mặc không nói.

    Ngửi mùi thơm nhạt bất đồng khiển tâm thần ngây ngất trên người hai vị thê tử, Dương Phàm thỏa mãn trước nay chưa từng có, đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của họ.

    Trên mặt hai nàng lặng yên ửng đỏ, nhắm mắt lại dựa vào lòng Dương Phàm.

    Dương Phàm không khỏi cảm khái. Cuộc đời tới lúc này còn cầu gì nữa?

    - Vũ Tịch, Thi Dao. Các nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đi tới cuối cùng. Cho dù là thiên địa hủy diệt, chúng ta cũng sẽ gặp lại ở thể giới mới.

    Trong mắt Dương Phàm thần quang sáng ngời mà kiên định, trong lòng thầm nhủ.

    Vào vô số giới năm sau, Đại Thiên thể giới này tận thể, thiên địa hủy diệt chỉ còn ba sinh linh cuối cùng có thể tồn tại. Sinh linh khác cho dù cường đại như Hỗn độn thiên giai đều không thoát khỏi sổ kiếp này.

    Ắm áp cùng khoái hoạt giờ phút này khiển Dương Phàm càng quý trọng.

    Rất nhanh hắn ôm hai vị thê tử nằm xuống giường.

    Hai thân thể mềm mại “ôn hương noãn ngọc” lẳng lặng nằm trên giường, mắt đẹp khẽ khép, lông mi run lên, như cành hoa mặc chàng hái.

    Dương Phàm đầu tiên là đưa tay khẽ nâng cằm Vân Vũ Tịch, một bàn tay khác dọc theo thân thể thần tiên cao quý chậm rãi trượt xuống, nhẹ thoát y phục, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của ái thê hơi cứng đờ.

    Nghĩ đến với thân phận Cửu Công chúa cao cao tại thượng của nàng ở Thiên giới, thân thể băng thanh ngọc khiết chưa từng bị nam nhân dùng phương thức thân mật xấu hổ như thể chạm vào.

    Bàn tay Dương Phàm tiến vào trong áo, vuốt ve thân thể thần tiên thánh khiết như hoa sen không nhiễm mùi bùn, mỗi một tấc da thịt đều tuyết trắng trơn bóng mềm mại như hòn ngọc tinh xảo đẹp đẽ nhất thể gian này.

    Dương Phàm tận lực làm động tác của mình dịu dàng, không muốn lần đầu tiên của Vân Vũ Tịch sinh ra thống khổ.

    Khi tay hắn tìm đến vùng cỏ non thần bí nơi thân dưới Vũ Tịch liền nghe thấy một tiếng ngâm yêu kiều, hắn liền ôm chặt Vũ Tịch khẽ hôn lên ngọn thánh phong no đủ phát ra dụ hoặc vô cùng, một bàn tay khác từ trên bờ vai tuyết trắng trơn bóng trượt xuống hai bờ hương đồn đẫy đà co giãn. Ngay sau đó, vận mệnh cứng ngắc dựng đứng mang theo một tia ấm nóng chậm rãi tiến vào...

    Chỉ thấy hàng mày liễu của Vũ Tịch khẽ nhíu, cắn chặt răng lộ ra một tia thống khổ, cũng không kìm nổi phát ra một tiếng kiều ngâm êm tai như tiếng trời.

    Giờ khắc này trong phòng xuân quang dào dạt, mờ mịt mộng ảo, dục tiên dục tử, làm người ta ao ước.

    Đêm động phòng, Dương Phàm thỏa mãn cùng khoái hoạt chưa từng có, cùng hai nàng thay nhau tiến vào cao trào.

    về lực bộc phát Dương Phàm không am hiểu nhưng lực kéo dài của hắn dối khắp Đại Thiên thể giới không ai có thể sánh bằng.

    Bận rộn hơn nửa đêm, trên mặt Dương Phàm sinh ra một tia thương tiếc, ôm hai thân thể hoàn mỹ lặng yên đi vào giấc ngủ.

    Ngày hôm sau, Dương Phàm tinh thần phấn chấn, đi ra khỏi phòng.

    Khách khứa khắp nơi trên Luân Hồi Tinh Bảo đã về hơn nửa.

    - Trương bá bá ngươi ở đâu?

    Dương Phàm hỏi.

    - Trương bá cùng Tiểu Vũ tối hôm qua rời đi, nói là về địa cầu. Cũng dặn con chuyển lời ngày sau có cơ hội có thể tới đó làm khách.

    - Làm khách?

    Dương Phàm cười cười:

    - Sẽ có cái ngày đó...

    Ngày thứ hai sau hôn lễ kết thúc.

    Thiên Thu Vô Ngân là người đầu tiên nói lời từ biệt, đơn thương độc mã Phá giới mà đi Man Hoang Tổ Giới.

    Hắn cũng từng mời Dương Phàm cùng đi nhưng Dương Phàm cự tuyệt.

    - Man Hoang Tổ Giới, ta cũng muốn đi cùng ngươi nhưng hiện tại chưa đến

    Dương Phàm thở dài thật dài.

    Hắn đã đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn, chỉ thiểu một bước là có thể tấn chức Hóa Vô Kỳ siêu việt thiên cổ.

    Tuy nhiên trước đó trong lòng Dương Phàm còn lưu luyến cổ thổ của mình.

    Thất giới là cổ hương của hắn, đặc biệt là Bắc Tần Phàm giới.

    Với trình tự hiện nay của Dương Phàm, hơi thi triển thủ đoạn khiển Luân Hồi Tinh Bảo phủ xuống Phàm giới.

    Mặt ngoài Tinh bảo quanh quần một Tầng hư ảnh luân hình màu sắc huyễn lệ.

    Nhiều cường giả như vậy tiến vào Phàm giới lại không ảnh hưởng đến kết cấu của không gian nơi này.

    Tinh bảo tới đại lục Phàm giới, đi Đại Tần, Bắc Tần một chuyển, cũng ngang qua Nội Hải.

    Bạn cũ từng quen biết ít ỏi không mấy người.

    Dương Phàm dẫn đệ tử Phó Tuyết lên Tinh bảo.

    Nghĩ đến đệ tử Phó Bình, Dương Phàm chưởng khổng lực lượng Luân hồi khiến cho trí nhớ kiếp trước của hắn thức tỉnh.

    - Sư tôn, tỷ tỷ, mọi người đều ở đây a!

    Phó Bỉnh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai người thân nhất của kiếp trước. Luân Hồi Tinh Bảo ở lại Bắc Tần mấy năm.

    Dương Thần đoán được phụ thân khẳng định sắp rời thất giới.

    - Chuẩn bị xuất phát đi!

    Một ngày kia dưới sựphân phó của Dương Phàm, Luân Hồi Tinh Bảo đảo qua cổ thổ Bắc Tần.

    Trong đầu Dương Phàm nhớ tới rất nhiều người từng gặp qua, hiện tại có lẽ bọn họ không còn tồn tại cũng có lẽ đi lên con đường vận mệnh không biết.

    Những người đó chung quy là khách quy đường, sẽ không phát sinh qua lại gì.

    Dương Phàm nhắm mắt, đưa Luân Hồi Tinh Bảo bay đến Ngoại Hải mới dừng

    lại.

    Vị trí Tinh bảo hạ xuống là một hòn đảo nhỏ mây mù lượn lờ.

    - Vận khí chúng ta thật sự quá tốt, không ngờ gặp phải Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết của Ngoại Hải.

    Gần hòn đảo có mấy chục tu sĩ Hóa Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ bộ dạng vô cùng hưng phấn. Nhưng giờ phút này một bóng đen thật lớn từ trời cao hạ xuống.

    Mọi người ngẩng đầu nhìn, sợ tới mức hồn vía lên mây, bị Tinh Không Thành Lũy kinh thể hãi tục từ thượng giới dọa sợ, gây nên một bầu không khí khủng hoảng.

    Trong Vân Tiên Đảo, một nam nhân ăn mặc kiểu nho sinh bay ra, chính là Tư Đồ trưởng lão.

    - Tư Đồ trưởng lào, chúng ta tới nói lời từ biệt.

    Bên cạnh Dương Phàm xuất hiện bóng hình xinh đẹp của Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao. Dáng người thanh nhã thoát tục như tiên khiển chúng tu sĩ Phàm giới phía dưới tâm thần điên đảo giống như trong mơ.

    Tư Đồ trưởng lão thần sắc phức tạp nhìn đoàn người Dương Phàm, thật lâu sau mới chắp tay nói:

    - Lão phu chúc các ngươi bạch đầu giai lào. lên đường bình yên.

    Lúc này Dương Phàm cũng đã nhìn ra Tư Đồ trưởng lão này dĩ nhiên là phân thân của một Tiên Để thượng giới, bởi vì tinh, thần dấu vết với Vân Tiên Đảo mà không thể dễ dàng rời đi.

    - Bản tôn của ta từ rất lâu trước kia đã ngã xuống trong trận tranh đoạt Tạo Hóa Thần Khí. Phân thân này là lưu lại sau khi đấu tranh với Ma đầu hai giới.

    Tư Đồ trưởng lão cười khổ nói.

    Dương Phàm gật đầu cười nói:

    - Trước khi ta rời đi sẽ thu tất cả Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận.

    Trên thực tể chỉ có hắn hiểu được sự tồn tại của Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận này đều vì cung cấp nguồn huyết mạch và tinh, huyết cho Ma vực giết chóc.

    Mà Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận ở Đông Thắng Đại Lục lại càng là trọng yểu nhất.

    Mục đích của ma vực giết chóc là sàng lọc ra một cá thể mạnh nhất trong chém giết tiến hóa với ma vật, dùng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết đạt tới mức độ sánh ngang Thiên Minh nhị để.

    Nếu có thể đạt tới bước đó, nguyện vọng của Luân Huyết Đại Để coi như hoàn thành.

    Chỉ là Nghịch Thần Huyết cho dù là Đại Để cũng khó thể chịu đựng.

    Ai có thể tưởng tượng được Tư Đồ trưởng lão này chỉ là một phân thân còn sót lại, bản tôn đã diệt.

    Nếu không phải căn nguyên thần hồn của lào đã dung hợp cùng Vân Tiên Đảo thì chỉ sợ cũng tan biển cùng bản tôn.

    Nhưng điều này cũng đã định Tư Đồ trưởng lão không thể thoát khỏi ràng buộc của Vân Tiên Đảo.

    Dương Phàm nghĩ một hồi, từ đại thụ Diễn Sinh nhặt một chiếc lá xanh, bấm tay bắn ra hóa thành một tầng sáng xanh dịu dàng dung nhập vào Vân Tiên Đảo.

    Tư Đồ trưởng lão đột nhiên cảm giác trên Vân Tiên Đảo có thểm một cỗ sinh cơ và tạo hóa vô cùng tận, nhưng lại bác đại ôn hòa.

    - Lá cây Diễn Sinh này ít nhất có thể cho ngươi tu luyện đến trình tự Đại Để trong vòng trăm vạn năm, hơn nữa hòn đảo này sẽ trở thành thân thể của ngươi. Nếu ngươi hiểu ra tạo hóa trong đó, ngày sau vượt qua Đại Để đạt tới Phá Thiên cảnh cũng nằm trong tầm tay.

    Dương Phàm lại cười nói.

    Tư Đồ trưởng lào cảm kích không thôi, lập tức cúi đầu nói lời cảm tạ.

    Đợi khi lão khom người, Luân Hồi Tinh Bảo đã biển mất không còn hình dạng.

    Sau một lát, Luân Hồi Tinh Bảo xuất hiện ở Vân Thiên đại lục, Tinh Thiên thể giới.

    Lần này Dương Phàm tới cổ thổ của kiếp thứ hai.

    Phụ thân Dương Lâm, mẫu thân Nam Cung Nguyệt, ca ca Dương Cương, Dương Đông của kiếp thứ hai cũng đều yên lặng bước lên cổ thổ.

    Đối với kiếp thứ hai cảm tình của Dương Phàm hơi nhạt một chút. Nhưng phần nhân quả này hắn sẽ tiếp tục kéo dài. Mấy ngày sau Luân Hồi Tinh Bảo lại hóa thành một vệt sáng huyễn lệ đi tới Phật giới.

    Tinh bảo vừa mới tới, chúng cường giả Phật giới kinh hãi run sợ: Sát tinh này lại tới nữa?

    Nếu Dương Phàm cổ ý muốn gây rối, ai có thể cản trở.

    - Trận chiến ngày đó khiển Phật giới tàn phá hỗn độn, phế tích khắp nơi. Ta tới chấm dứt nhân quả này.

    Dương Phàm vung một tay lên, một chiếc lá xanh hóa thành ức vạn hạt mưa hạ xuống Phật giới với khu vực Linh Sơn làm trung tâm.

    Thoáng chốc, trên Linh Sơn tàn phá có vô số đá vụn tổ hợp cùng một chỗ, một lần nữa khép lại rồi sau đó “tân sinh”. Linh Sơn phát ra phật lực linh khí vô tận, so với dĩ vãng thì cường thịnh hơn vài phần.

    Các vị đại năng Phật giới do Niêm Ngọc Quan m đứng đầu đồng loạt hai tay hợp thập, cúi đầu thật sâu hướng Tinh bảo.

    Không ở lại Phật giới lâu, Luân Hồi Tinh Bảo lại đi Yêu giới một chuyển, gặp gờ Man Hoàng.

    Dương Phàm đồng dạng tặng một phiến lá. Hiện giờ đại thụ Diễn Sinh cao tới mười vạn tám ngàn trượng, chi nhánh vô số, hoa nở lá rụng. Một phiến lá đối với Tiên Để Đại Để mà nói có vô tận tạo hóa, nhưng đối với Dương Phàm mà nói lại nhỏ bé không đáng kể.​
     
    lymtics001 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Hồng Lộ
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 1109: Tân Minh Đế

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: vipvandan.vn
    Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

    Hành trình Phật giới khiển Dương Phàm chấm dứt một đoạn nhân quả.

    Một kiểm Phá giới lúc trước khiển không gian Phật giới núi sông thoát phá, tàn phá khắp nơi, sổ mệnh giảm mạnh.

    Tuy nhiên lúc này một phiến lá xanh Diễn Sinh khiến cho linh khí và sổ mệnh của Phật giới hồi phục cường thịnh đến đỉnh, thậm chí càng cường đại hơn dĩ vãng.

    Luân Hồi Tinh Bảo đi qua Phật giới tiến vào Minh giới trong hạ tam giới.

    - Phụ thân. Dường như Minh giới không có ai quen.

    Dương Thần hơi khó hiểu nói.

    - Ha ha, ai nói không có? Hơn nữa ta tới giới này còn có một việc cần làm.

    Dương Phàm cho Luân Hồi Tinh Bảo hạ xuống một vùng biển hung hiểm ở Minh giới.

    Nơi này là Hoàng tuyền tử hải danh tiếng lẫy lừng của mình giới, chứa chấp tất cả hung linh, âm sát khí. Từ ngoài vào trong từng bước tăng mạnh.

    Khu vực vành ngoài của Hoàng tuyền tử hải đã là Chân Tiên khó tới gần.

    về phần khu vực trung tâm ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không dám tới gần.

    Cường giả dưới Tiên Để tiến vào đa phần là có đi không về.

    Sự có mặt của Luân Hồi Tinh Bảo khiển vô số ác quỷ hung sát nơi Hoàng tuyền tử hải run rẩy không thôi.

    Nên biết bản thân tài liệu của Luân Hồi Tinh Bảo có thể sánh ngang Thần khí đỉnh cấp, Tinh Nguyên Lô ở nơi trung tâm lại càng dung hợp Hỗn độn nguyên thạch đạt tới cấp bậc Tạo Hóa Thần Khí.

    Uy áp của Thần khí đủ khiến cho ức vạn hung linh phủ phục run rẩy, cực âm tử khí trong Hoàng tuyền tử hải cũng khó thể tới gần mảy may.

    Nơi Tinh bảo hạ xuống vừa khéo có một hòn đảo sương mù lượn lờ.

    Khí âm sát bổn phía đảo vượt qua ngoại giới gấp trăm lần, lại bị trận pháp cực kỳ cao minh bao phủ, Tiên Để bình thường đều khó thể nhận ra sự tồn tại của nó.

    Khoảnh khắc Tinh bảo hạ xuống, một cỗ uy áp to lớn khôn cùng khiển sinh linh trên đảo run sợ không yên.

    - Luân Hồi Tinh Bảo!

    Trong đại điện trung tâm hòn đảo, một Ma Để anh tuấn tà dị đột nhiên biển sắc mặt.

    - Cửu u Ma Để, chẳng lè ngươi không chào đón lão bằng hữu?

    Tiếng cười dài của Dương Phàm truyền đến.

    Lời nói này nếu để cho cường giả khác của mình giới biết nhất định kinh hãi vô cùng.

    Cửu u Ma Để ở Minh giới chính là nhân vật nổi tiếng, hơn nữa còn là Đại Để mới tấn chức trăm vạn năm trước, một thân Cửu u Ma Công kinh sợ cổ kim.

    Có lẽ xưng hắn là Cửu u Đại Để càng thích hợp hơn.

    Cửu u Ma Để đại danh lừng lẫy không ngờ lại không có chết mà ẩn cư nơi Hoàng tuyền tử hải hung hiểm nhất Minh giới.

    - Dương Phàm. Kể hoạch đoạt thiên đã chấm dứt, ngươi cũng là một trong những người tham gia. Hôm nay ngươi đến phủ đệ của ta, chẳng lẽ muốn báo cừu ngày trước?

    Dáng người thon dài tà dị của Cửu u Ma Để hiện thân trước Luân Hồi Tinh Bảo.

    Lúc này, thần sắc của hắn nhìn phía Dương Phàm khá phức tạp.

    Nhớ ngày đó, đối phương chẳng qua là một quân cờ trong “Kể hoạch đoạt thiên”. Ai có thể đoán được người này có thể đạt tới mức độ ngạo thị hoàn vũ, thiên hạ vô địch như hiện giờ.​
     
    lymtics001 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Hồng Lộ
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 1110: Tân Minh Đế

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: vipvandan.vn
    Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

    Vù!

    Hồ Phi từ trong Tinh bảo bay ra, lạnh lùng nhìn Cửu u Ma Để. Mặc dù giữa hai người không có huyết hải thâm cừu chân chính gì nhưng phản cảm của Hồ Phi đối với Cửu u Ma Để không cần phải hoài nghi.

    Lúc bị Hồ Phi nhìn chằm chằm, Cửu u Ma Để cảm thấy một cỗ khí tức khiển linh hồn sợ hãi run rẩy, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không thể trỗi dậy.

    Nên biết thân thể mới được tạo ra giờ phút này của Cửu u Ma Để chính là khí lực Ma Thần.

    - Trước khi Luân Huyết Đại Để rời đi từng dặn ta không nên làm khó ngươi, mà bản thân Dương mỗ cũng không có ý tưởng này.

    Dương Phàm mỉm cười nói.

    Cửu u Ma Để nghe vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm, dẫn hai người vào đảo.

    - Chắc rằng Tiên Hồng Đạo Tổ tới hàn xá sẽ không chỉ muốn gặp bản tôn của ta chứ?

    Cửu u Ma Để đi thẳng vào vấn đề.

    - Ha ha. Trên thực tể ta tới Minh giới quả thật muốn gặp bản tôn của ngươi. Đây chỉ là một trong những nguyên nhân.

    Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, đầy hứng thú đánh giá Cửu u Ma Để.

    Nhớ ngày đó khi ở đại lục Phàm giới, Cửu u Ma Để là nhân vật thần thoại bậc nào khiển người ta nhìn lên mà sợ hãi.

    Ngay cả ma công ban đầu Dương Phàm tu luyện cũng tới từ Cửu u Ma Để.

    Công kích và thần thông thời kỳ đầu của Tiên Hồng Quyết cũng không rõ rệt, mà Cửu u Ma Công lại hoàn toàn bù đắp được điểm yểu của Dương Phàm.

    Cửu u Ma Để nghe vậy không khỏi ngẩn ra, nhưng Dương Phàm giờ phút này quả thật khiến hắn phải nhìn lên.

    - Lần này tới còn có một chuyện muốn thương lượng cùng ngươi...

    Dương Phàm thấp giọng nói.

    - Ý ngươi là... ngôi vị Minh Để?

    Cửu u Ma Để hoảng sợ tâm thần run lên.

    Minh Để, đó nhưng là chúa tể chí cao vô thượng của thất giới!

    - Minh Để đã bị bằng hữu của ta tiêu diệt. Hiện nay hạ tam giới như quần long vô chủ, thể tất khiến cho thất giới mất cân bằng. Ta cũng không muốn sau khi rời đi lại khiển cổ hương của mình lâm vào hỗn loạn.

    Dương Phàm thản nhiên nói.

    - Vậy ý của ngươi là...?

    Trong lòng Cửu u Ma Để ngầm dự đoán: Dương Phàm hơn phân nửa là muốn đến đỡ một vị tân Minh Để.

    Ý tưởng này thật sự là đáng sợ. Đổi là Tiên Để, Đại Để khác ngay cả nghĩ cũng không dám.

    - Minh Để chết có quan hệ nhân quả trực tiếp với ta, cho nên ta mới chuẩn bị thu thập cục diện rối rắm này.

    Dương Phàm lại trầm ngâm nói:

    - Nhưng muốn đảm đương ngôi vị Minh Để ít nhất phải có thực lực Phá Thiên cảnh thậm chí là Hỗn độn thiên giai. Cho nên, ta tính để phân thân của ta - Thạch Thiên Hàn tọa trấn ngôi vị Minh Để.

    - Thạch Thiên Hàn?

    Lời nói vừa dứt, một “Ma nhân” dữ tợn cao lớn siêu việt Ma thần đứng ở trước mặt hai người.

    Giờ phút này khi Cửu u Ma Để đổi mặt Thạch Thiên Hàn, trong lòng khí lạnh lan tràn. Khí tức trên người này so với Minh Để cũng cũng không hơn kém nhiều.

    “Dương Phàm này thật là khủng bố. Một phân thân nho nhỏ cũng đạt tới Hỗn độn thiên giai”.

    Trong lòng Cửu u Ma Để nổi lên sóng gió ngập trời.

    - Chắc rằng với uy vọng của ngươi phụ trợ hắn trở thành Tân Minh Để của hạ tam giới hản là không thành vấn đề hả?

    Dương Phàm hỏi.

    - Tuyệt đối không thành vấn đề.

    Cửu u Ma Để không cần nghĩ ngợi đáp.

    Một cường giả thực lực Hỗn độn thiên giai cho dù toàn bộ cường giả của hạ tam giới cùng xuất hiện cũng không phải đổi thủ.

    - Để làm thù lao, vật này tặng cho ngươi!

    Trong tay Dương Phàm hiện lên một phiến lá Diễn Sinh xanh biếc trong suốt giống như hư ảnh dung nhập thân thể Cửu u Ma Để.

    Cửu u Ma Để chỉ cảm thấy trong cơ thể sinh ra tiềm lực cùng tạo hóa vô tận, trong lòng mừng rỡ.

    - Nếu một ngày ngươi có thể đạt tới Phá Thiên cảnh, có thể để Thạch Thiên Hàn nhường ngôi vị Minh Để này cho ngươi.

    Dương Phàm lại cười nói, trong mắt có vài phần thâm ý.

    Trong lòng Cửu u Ma Để khẽ nhảy dựng: “Chẳng lẽ Dương Phàm biết trong tay mình còn có một giọt Nghịch Thần Huyết?”

    Là bằng hữu tốt nhất của Luân Huyết Đại Để ở thể giới này, trước khi rời thất giới tự nhiên sẽ tặng thứ quý báu nhất cho hắn.

    Để phân thân Thạch Thiên Hàn ở lại, Dương Phàm trở về Luân Hồi Tinh Bảo, trong nháy mắt rời Minh giới.

    Kết quả không đến mấy ngày, một tin tức chấn động thất giới truyền khắp hoàn

    Từ sau khi mình cổ ngã xuống, Tân Minh Để Thạch Thiên Hàn ngồi lên ngôi vị tối cao của hạ tam giới, ngang hàng cùng Thiên Để.

    Lúc đầu Thạch Thiên Hàn đăng cơ ngôi vị Minh Để lọt vào chất vấn nghi ngờ, nhưng theo thủ đoạn thiết huyết của Cửu u Ma Để cùng với Tân Minh Đế bày ra thực lực Hỗn độn thiên giai khiển chúng cường giả thất giới tâm phục khẩu phục.

    Chính như Dương Phàm dự đoán trước, Thạch Thiên Hàn thuận lợi trở thành Tân Minh Để.

    - Chuyện trong thất giới cơ bản xử lý hòm hòm rồi, ta cũng nên xung kích cảnh giới tiếp theo Hóa Vô Kỳ. Còn có một chuyện cuối cùng kia nữa...

    Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.​
     
    lymtics001 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tiên Hồng Lộ
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 1111: Lão đạo thần bí

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: vipvandan.vn
    Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

    Sự biển mất của Dương Phàm không tạo nên nhiều gợn sóng đối với thất giới hoàn vũ. Biết chuyện này cũng chỉ vẻn vẹn sổ ít nhân vật cấp bậc Đại Để trở lên.

    Phân thân Thạch Thiên Hàn tọa trấn hạ tam giới, trở thành Minh Để chí cao vô thượng của thất giới.

    Đối với sự biển mất của bản tôn, Thạch Thiên Hàn không một chút gợn sóng, chỉ là trong lòng càng thêm ngưng trọng và kính sợ.

    Vô thượng Thiên đình, Tinh Thiên thể giới.

    Cảm quan của Thiên Để thẩm thấu thất giới hoàn vù, thần sắc phức tạp nói:

    - Dương Phàm, không nghĩ tới ngươi lại có thể siêu việt Hỗn độn thiên giai, hóa thân ngàn vạn có mặt khắp nơi. Đại Thiên Tu Di Trụ này còn có gì là ngươi không làm được?

    Trên Luân Hồi Tinh Bảo chỉ có Hồ Phi nhận thấy được khí tức của Dương Phàm biển mất nhưng trong lòng hắn cũng không lo lắng nhiều.

    Hắn mơ hồ phát hiện, tuy Dương Phàm biển mất khỏi thể gian nhưng lại giống như ở ngay cạnh mình.

    Chúng thân hữu khác bao gồm cả Đặng Thi Dao cùng Vân Vũ Tịch cũng không biết tin tức Dương Phàm hóa thân ngàn vạn.

    Cứ như thể năm tháng từ từ trôi qua, nhoáng cái đã mấy vạn năm.

    Mấy vạn năm tu luyện bể quan đối với đám đại năng thượng giới mà nói cũng không tính là gì.

    Chỉ là đám thân hữu của Dương Phàm đã cảm giác thấy hơi kỳ quái.

    - Dĩ vãng phụ thân bể quan nhiều nhất là mấy ngàn năm hơn vạn năm, vài vạn năm như thể này vẫn là phá lệ lần đầu tiên.

    Một ngày kia, Dương Thần nhàn nhã không có chuyện gì, tìm tới mẫu thân cùng Vân di, nói với vẻ hơi bất mãn.

    Mấy vạn năm gần đây Luân Hồi Tinh Bảo ngao du thất giới hoàn vù, qua lại thể giới rộng lớn, cuộc sống thật tiêu dao tự tại.

    Tuy nhiên vài vạn năm du lịch, danh lam thắng cảnh trong thất giới hoàn vũ đã gần như xem hết.

    Ví dụ như đám hậu bối Dương Thần, đã có đủ lịch duyệt, ánh mắt cao xa hơn, không còn giới hạn trong thất giới rộng lớn vô biên từng ở trong lòng nữa.

    - Thật muốn đi thể giới ngoài thất giới một chút.

    Dương Thần rầu rĩ không vui nói, trong lòng cũng rất nhớ cô gái ở nơi xa xôi

    Từ tỷ lệ thời gian mà tính, thất giới qua một trăm vạn năm thì thể giới địa cầu mới qua một vạn năm.

    Mặc dù hắn ở bên này vượt qua mấy vạn năm, ở bên thể giới Trương Du Vũ lại chỉ mới qua không tới một tháng.

    - Trước khi tướng công bể quan từng dận, nếu sau khi Vô thượng Thiên đình mở ra mà hắn còn không xuất quan, chúng ta có thể tự rời thất giới hoàn vũ.

    Đặng Thi Dao khẽ cười nói.

    - Lần này Dương đại ca bể quan, thời gian quả thật dài hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.

    Vân Vũ Tịch khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cho dù nàng vận chuyển thần thông cũng không nắm được dấu hiệu cụ thể, nhưng cũng may có thể xác định Dương Phàm không xảy ra chuyện gì.

    Không nói thất giới hoàn vù, cho dù dõi mắt cả Đại Thiên hoàn vũ cũng không có mấy người có thể uy hiếp đến sinh mệnh Dương Phàm.

    Lại chờ đợi mấy ngàn năm, Vô thượng Thiên đình của thượng tam giới mở ra trước thời hạn.

    Vô thượng Thiên đình tái hiện Tinh Thiên thể giới, cường giả thượng tam giới tập hợp, ngay cả một sổ người trên Luân Hồi Tinh Bảo đều được mời.

    Chẳng những như thể, ngay cả Cửu Minh địa ngục nơi hạ tam giới cũng phải người đến mời người trên Tinh bảo tới làm khách.

    Đối với điều này, Tinh bảo phái đại biểu đồng thời giam gia sự kiện Vô thượng

    Thiên đình cùng Cửu Minh địa ngục.

    Vô thượng Thiên đình cùng Cửu Minh địa ngục thuộc về hai trận doanh đổi lập của thất giới.

    Từ xưa đến nay không có thế lực nào dám đồng thời tham gia sự kiện của hai trận doanh.

    Hoặc là thuộc về thượng tam giới hoặc là thuận theo hạ tam giới. Không có thể lực nào có tư cách bảo trì trung lập.

    Nhưng hiện nay Luân Hồi Tinh Bảo lại phá vỡ lệ thường này.

    Chẳng những như thể, bất kể là Vô thượng Thiên đình hay là Cửu Minh địa ngục đều tôn sùng đại biểu mà Luân Hồi Tinh Bảo phái đi như thượng khách, cung cung kính kính.

    Trên Vô thượng Thiên đình, Long Hoàng Tổ giữ im lặng không nói gì, vẫn đang bị cường giả các nơi bài xích.

    Mà chân chính ra ngoài dự đoán của vô số cường giả chính là chủ nhân của Luân Hồi Tinh Bảo - vị Tiên Hồng Đạo Tổ sáng lập thần thoại truyền kỳ kia lại không xuất hiện.

    Vừa không xuất hiện ở Vô thượng Thiên đình cũng không hiện thân nơi Cửu Minh địa ngục.

    Nghiễm nhiên hắn giống như thành một nhân vật siêu nhiên trong thất giới.

    Chỉ có sổ ít đại năng thất giới khẽ nói riêng với nhau, thảo luận chuyện có liên quan sự biển mất của Dương Phàm.

    Sự kiện Vô thượng Thiên đình cùng Cửu Minh địa ngục chẳng qua kéo dài nửa năm rồi chấm dứt, so với hôn lễ long trọng trước đó thì khá ảm đạm.

    Mà ngay sau thịnh hội mười ức tám ngàn vạn năm một lần của thất giới, Luân Hồi Tinh Bảo tồn tại siêu nhiên được chú ý lặng yên rời khôi thất giới ở một góc hẻo lánh.

    Luân Hồi Tinh Bảo hôm nay dưới sự cổ gắng chung của Đặng Thi Dao, Thiên tượng cùng tượng sư gần như đạt tới cấp bậc Tạo Hóa Thần Khí, mà Tinh Nguyên Lô lại càng mơ hồ đạt tới phạm trù Hỗn Độn Thiên Khí.

    Rời thất giới hoàn vũ đối với Luân Hồi Tinh Bảo mà nói không tổn nhiều hơi

    Mặc dù Luân Hồi Tinh Bảo rời đi vô cùng yên lặng nhưng cũng kinh động Thiên, Minh nhị để cùng với một sổ ít Đại Để ở giới diện gần đó.

    - Thất giới chung quy không giữ được chân Luân Hồi Tinh Bảo.

    Vân Tiêu cung Tinh Thiên thể giới, Vân Tiêu Đại Để âm thầm thở dài, trong lòng ông tuy có chút dao động nhưng chung quy không hạ được quyết tâm.

    - Chúng thân hữu của Dương Phàm thật khiển người ta ao ước. Du lịch khắp thất giới, lại tính toán đi du lịch Đại Thiên thể giới sao?

    Cửu u Ma Để nhìn theo Tinh bảo rời đi, t rên mặt có vài phần yêu thích ngưỡng mộ cùng phức tạp.

    Không có bao nhiêu người chú ý tới, ở hai địa phương này của thất giới xuất hiện một ít dị tượng.

    Bắc Tần Nội Hải, một con giao long toàn thân xanh biếc đột nhiên hiện lên trên không hải vực, hóa thân thành một nam nhân vô cùng bình thường.

    Sự xuất hiện của hắn khiển trong một giới này dâng lên một đợt dao động mịt

    Một tia khí tức riêng biệt hơi tràn ra, chỉ nháy mắt tất cả yêu thú của Nội Hải thần phục.

    Một con giao long không biết lai lịch có thể khiến cho ức ức vạn vạn yêu thú thần phục, trong đó còn bao gồm hạng Thần thú có được huyết thống Chân long.

    Đồng thời cỗ khí tức này còn không ngừng khuếch tán, lan tràn toàn bộ Phàm giới.

    - Rốt cục ta là ai, vì sao trong đầu lại có trí nhớ như vậy...

    Nam nhân toàn thân hoa văn xanh ngọc, trong mắt lúc đầu hiện ra một tia mê mang rồi sau đó ánh mắt như hồ nước bị ánh bình minh xua tan sương mù, thanh minh trong suốt.

    - Thì ra là thể.

    Thật lâu sau, nam nhân đột nhiên mở mắt, chỉ một bước từ Nội Hải tới Ngoại Hải vực.

    Tu vi hắn rõ ràng vượt qua trình tự Chân Tiên lại có thể bình yên tồn tại ở thể giới này.

    Không bao lâu, nam nhân hoa văn xanh ngọc đi tới Vân Tiên Đảo được coi là truyền kỳ của Ngoại Hải vực.

    - Tư Đồ lão bằng hữu, đã lâu không gặp.

    Nam nhân tiến vào một khu rừng trúc trên Vân Tiên Đảo, khóe miệng nhếch lên một tia cười khẽ.

    - Ngươi là...

    Tư Đồ trưởng lão chấn động. Trong giới này không ngờ có người có thể vô thanh vô tức tiến vào nơi ở của mình.

    Có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên lão gặp mặt nam nhân này.

    ***

    Sau đó không lâu, ở hải vực của Tinh Thiên thể giới, một ngọn sóng ngập trời khiến cho Tứ hải rung chuyển.

    Ngọn nguồn chấn động này lại đến từ Cửu Long Cung.

    Một thiểu niên trán có hình xăm xanh, đầu có sừng xanh dưới sóng biển kinh thiên làm nền, từ từ lơ lửng giữa không trung.

    - Thanh nhi!

    Trong Cửu Long Cung, Long Hoàng Tổ kinh hô một tiếng, trên mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc không thể tin.

    Tám vạn năm trước Long Hoàng Tổ đã tuyệt tử tuyệt sinh, nhưng sau đó lại cưới vợ mới, sau đó không lâu sinh ra ba nam hai nữ.

    Mà Ngao Thanh Long trước mắt lại là tôn tử (cháu đích tôn) duy nhất của hắn.

    - Thật không nghĩ tới, nhân quả Luân hồi lại sinh ra kết quả như thể.

    Thiểu niên kia mỉm cười, lại có vẻ rất hờ hững.

    Đã từng có một nhân vật ngạo thị hoàn vũ nhìn xuống thiên địa, khiến cho Long Hoàng Tổ tuyệt tử tuyệt sinhỂ

    Mà hiện nay, chính hắn lại đeo vận mệnh trở thành tôn tử duy nhất của Long Hoàng Tổ.

    - Gia gia chớ sợ. Con chỉ là đột nhiên ngộ đạo, một lần từ Tiên Để nhất trọng vượt qua đến cảnh giới cường giả nghịch thiên.

    Ngao Thanh Long hơi thi lễ với Long Hoàng Tổ.

    Long Hoàng Tổ lại cười đến không ngậm được miệng. Tên tôn tử này thật là kỳ tài có một không hai, thời gian mấy vạn năm liền đột phá đến cảnh giới cường giả nghịch thiên, dường như đạt tới trình độ cường giả nghịch thiên siêu cấp.

    - Nếu là như thể, ngày sau tôn tử này của ta vị tất không thể...

    Trong mắt Long Hoàng Tổ lóe thần quang.

    Ngao Thanh Long rất hiểu chuyện, vẻ mặt tôn kính và tươi cười cùng Long Hoàng Tổ trở về Cửu Long Cung.

    Hắn rốt cục là Dương Phàm trước kia hay là Ngao Thanh Long thân tôn tử của Long Hoàng Tổ hiện giờ? Hoặc chỉ là một hóa thân đơn thuần?

    Dương Phàm chân chính, lại ở nơi nào?

    Rốt cục Dương Phàm nào mới là hắn chân chính?

    Sau đó một lát, ở một thể giới cách thất giới hoàn vũ không biết xa xôi bao nhiêu.

    Đập vào mắt là đô thị mộng ảo ánh đèn mê ly.

    Vù vù!

    Ngẫu nhiên một hai cái xe bay xẹt qua không trung, dưới màn đêm từng tòa nhà cao tầng sắt thép nở rộ ánh đèn các màu sắc rực rờ.

    Ở trên đỉnh một tòa nhà cao tầng cấp chín sao lớn nhất Hoa Hạ, ba nam tử nhàn nhã thích ý ngồi ở trong “Vườn hoa trên trời” được xưng là xa hoa hưởng thụ nhất nhìn lên bầu trời sao rực rờ vô ngần, nhìn xuống đô thị phồn hoa ánh đèn như mê như say dưới chân.

    Trong đó một nam nhân đeo kính có vẻ hào hoa phong nhã bưng một chén thủy tinh, có chứa chất lỏng màu lam lớng lánh, cười nói:

    - Dương Phàm. Rất vui sau khi về địa cầu lại được gặp ngươi.

    - Xin gọi ta là Dương Phi.

    Thanh niên nho nhã mặc âu phục nghiêm chỉnh nói.

    Nam nhân nhã nhặn đeo kính nao nao, hình như có chút khó hiểu.

    Ai có thể nghĩ tới nam nhân nhã nhặn đeo kính trước mắt này chính là Luân Huyết Đại Để trước kia của thất giới.

    - Ha ha! Hóa Vô Kỳ của Tiên Hồng Thánh Quyết thật sự là khó tin. Hắn là Dương Phàm nhưng không thể đại biểu Dương Phàm hoàn chình.

    Trương Hằng ở bên cạnh cười ha hả.

    - Các vị tán gẫu thật là náo nhiệt a.

    Trương Du Vũ thanh xuân tươi trẻ mặc quần soóc siêu ngắn cười hi hi đi tới, đưa tới vô số ánh mắt kinh diễm.

    Phía sau Tiểu Vũ còn có một nữ nhân tuyệt mỹ xuất trần mặc váy ngắn, không hề có chút son phấn nào lại khiển người ta hít thở không thông.

    Đây là một mỹ nữ tuyệt đối có thể sánh với Vân Vũ Tịch.

    - Tuyết Dung, muội cũng tới rồi.

    Trương Hằng ha ha cười, vội vàng đứng dậy nói với Dương Phi:

    - Đây là thê tử của ta, Ninh Tuyết Dung.

    Dương Phàm đứng lên, bắt tay với Ninh Tuyết Dung:

    - Xin chào Ninh tiểu thư.

    Ba nam hai nữ ngồi cùng một chỗ, nói cười vui vẻ.

    Đợi đến lúc chia tay, Trương Hằng cười hắc hắc với Dương Phi:

    - Ngàn vạn lần đừng có quên giữ một tấm Luân Hồi Thiếp cho thê tử cùng con gái của ta, còn có bọn Quách Phong nữa.

    - Tất nhiên!

    Dương Phàm gật đầu nói:

    - Nhưng sổ lượng Luân Hồi Thiếp là có hạn.

    - Hiểu rồi, tận tâm là được.

    Dứt lời, mấy người liền chia tay.

    Thể giới không giống nhau có Dương Phàm không giống nhau.

    Bọn họ vừa thuộc về riêng mình lại thuộc về Dương Phàm, lại không phải là Dương Phàm hoàn chình.

    Mà ở nơi trung tâm của Đại Thiên vũ trụ: Man Hoang Tổ Giới.

    Nơi này đồng dạng có biển hóa không tầm thường.

    Thanh niên thần bí Diệp Phàm bể quan trăm ngày, thân hình đột nhiên hóa thành cầu vồng trắng xẹt qua bầu trời đại lục hoang dã rộng lớn như một ngôi sao băng sáng rọi.

    Nhưng mà, đây chỉ là một giây lóe sáng của sao băng.

    Chỉ lóe sáng một chớp mắt, bóng Diệp Phàm liền biển mất khỏi thể giới này.

    Ngay sau đó, hắn tiến vào một thể giới màu xanh vô hạn.

    - Là ngươi!

    Diệp Phàm đứng yên ở thể giới xanh ngắt như hư vô này, nhìn về xa xa.

    - Ta có một nhân gieo một hạt giống, mượn tay của ngươi kết ra một quả.

    Ở cuối tầm nhìn đi ra một lão đạo sĩ nhếch nhác, dường như có thể thấy được vẻ cười gian ở trên mặt.​
     
    lymtics001 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)