[Tiên Hiệp] Vũ Thần Không Gian - Phó Khiếu Trần - C282

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 11/10/12.

  1. Vũ Thần Không Gian
    Tác giả: Phó Khiếu Trần

    Chương 26: Đoạt giải quán quân

    Nhóm dịch: Đạica1977
    Nguồn: Mê Truyện









    - Tốt, sảng khoái quá.

    Đông Phương Bạch gật gật đầu, bay vút lên lôi đài.

    Ánh mắt mọi người đều chằm chằm vào lôi đài, đây có lẽ là cuộc đọ sức Tông Nội Đại Bỉ đáng xem nhất, người nào thắng là đoạt được chức quán quân Nội Môn Đệ Tử lần này, mỗi một lần Tông Nội Đại Bỉ, đều có mục đích rèn luyện, về sau tuy còn có ngoại môn đệ tử đọ sức, nhưng ngoại môn đệ tử tổng thể thực lực so về Nội Môn Đệ Tử kém không chỉ một cấp bậc. Cho nên chúng ta nhìn trận đấu Nội Môn Đệ Tử, trận đấu ngoại môn đệ tử không có nhiều người nguyện ý xem.

    - Ta đây cũng không khách khí đâu.

    Lúc này trường kiếm của Đông Phương Bạch Vũ hoa lên, hướng Diệp Hi Văn nói:

    - Xuất đao đi.

    Đông Phương Bạch dùng kiếm pháp nổi tiếng tại Nội Môn Đệ Tử, bản thân tu vi rất cao minh, đạt đến Hậu Thiên Thất Trọng đỉnh phong, tùy thời có thể đạt tới Hậu Thiên Bát Trọng.

    Lần này nội môn ngũ đại đệ tử có thể nói là một trong những đời Nội Môn Đệ Tử cường đại nhất, trong Nhất Nguyên Tông quy định Hậu Thiên Ngũ Trọng thì có tư cách là đệ tử hạch tâm, cho nên Hậu Thiên Thất Trọng tại trong đệ tử hạch tâm cũng không phải kẻ yếu, Hậu Thiên Bát Trọng càng là đệ tử hạch tâm cường giả, chín trọng tuyệt đối là đệ tử hạch tâm tuyệt đỉnh cường giả.

    Diệp Hi Văn rốt cục rút ra trường đao, đệ tử chung quanh vây xem đều mở to hai mắt nhìn, đây là lần thứ hai Diệp Hi Văn trước mặt bọn họ rút đao, thời điểm lần thứ nhất, đối mặt Tiên Thiên Cảnh Giới cao thủ Hinh Phạt Điện Điện Chủ Vương Kiến, toàn diện rơi xuống hạ phong, hiện tại có lẽ mới chính thức có thể nhìn thấy thực lực của hắn, còn trước kia mọi người thua đều bị chưởng pháp của hắn đánh bại.

    - Cẩn thận rồi.

    Đông Phương Bạch khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay múa ra một đạo kiếm quang sắc bén, lập tức hướng về phía Diệp Hi Văn đâm tới, tốc độ cực nhanh, kiếm quang đầy trời, nhưng trong đó chỉ có một đạo là sát chiêu chân chính, dấu ở bên trong kiếm quang.

    Diệp Hi Văn một đao chém ra chiêu Tân Nguyệt Trảm, một đao thẳng tắp trảm xuống, trực tiếp nhìn thấu chiêu sát chiêu kia, hướng về phía sát chiêu nghênh đón.

    - Oanh.

    Một đao của Diệp Hi Văn đem mũi kiếm Đông Phương Bạch đẩy ra, lực đạo cực lớn khiến cho không khí đều phát ra một hồi âm thanh nổ đùng.

    Hai người ra tay tốc độ cực nhanh, Đông Phương Bạch kiếm pháp đường nhẹ nhàng, mà Lãnh Nguyệt Trảm của Diệp Hi Văn tốc độ nhất lưu, nếu không như vậy thì sao có thể một đao bổ ra chín đạo đao ảnh, hơn nữa, Diệp Hi Văn đem bộ phận áo nghĩa Bôn Lôi Thủ dung nhập vào bên trong đao pháp của mình, khiến cho đao pháp Diệp Hi Văn nhanh đến cực hạn.

    Song phương binh khí đẩy ra, dưới con mắt của mọi người không nhìn ra động tác của bọn họ.

    Lúc này nội môn ngũ đại đệ tử Trương Tường sắc mặt có chút khó coi nhìn hai người giao thủ, hắn đã cùng Diệp Hi Văn giao thủ, vốn cho là Diệp Hi Văn đã xuất toàn lực rồi, nhưng không nghĩ tới không phải, rất hiển nhiên cùng chưởng pháp so sánh, đao pháp của hắn càng thêm cao Minh hơn, đây mới là thực lực thực sự.

    Đông Phương Bạch có thực lực Hậu Thiên Thất Trọng đỉnh phong, lực lượng thật lớn, cơ hồ sắp đột phá hai mươi đầu Mãnh Hổ Chi Lực, tuy tốc độ nhất lưu, nhưng là Hậu Thiên Thất Trọng cao thủ bị một kiếm của hắn chém xuống, đều cũng bị đánh bay.

    Diệp Hi Văn tuy chỉ có Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong, nhưng lực lượng đều không kém cỏi chút nào, Diệp Hi Văn trường đao không đình trệ, đao thứ hai ngay sau đó bổ ra, vẫn là nhanh như thiểm điện, lạnh như băng, căn bản không để cho Đông Phương Bạch cơ hội thở dốc, một chiêu Tân Nguyệt Trảm đã sớm bị Diệp Hi Văn luyện đến đại thành, thời điểm ra chiêu, chiêu chiêu nối liền chiêu, không có chút nào sơ hở.

    Đông Phương Bạch thật không ngờ Diệp Hi Văn đánh ra chiêu đao liên miên không có đình trệ như vậy, đao pháp rõ ràng thuần thục đến loại tình trạng này, rất hiển nhiên, Đông Phương Bạch tuy cảnh giới cao hơn Diệp Hi Văn, nhưng luận lý giải kiếm pháp, xa không bằng Diệp Hi Văn đối với lý giải đao pháp.

    Hắn bất quá mười mấy tuổi, làm sao có thể lý giải đến loại tình trạng này.

    Hắn vĩnh viễn sẽ không biết Diệp Hi Văn có bí mật là Đặc Thù Không Gian.

    Bất quá hắn lúc này cũng không có dư thừa thời gian suy nghĩ nguyên do, trường đao Diệp Hi Văn đã bổ đến rồi.

    Đông Phương Bạch đành phải một kiếm đâm ra, phá vỡ một đao Diệp Hi Văn kia, nhưng phá vỡ một đao kia, quyền chủ động chiến đấu lại rơi vào trong tay Diệp Hi Văn.

    Diệp Hi Văn đắc thế không buông tha, trường đao trong tay như thiểm điện chém ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện ba đạo đao ảnh, hướng Đông Phương Bạch chém xuống.

    Đông Phương Bạch chỉ có thể bị động ngăn cản, trong lòng ủy khuất muốn chết, nếu như thay đổi Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong Võ Giả khác, chỉ sợ ba kiếm của hắn đều ngăn cản không được, ngay cả Hậu Thiên Thất Trọng đỉnh phong cao thủ, Đông Phương Bạch đều có nắm chắc đánh bại, nhưng Diệp Hi Văn là đồ biến thái, luận tốc độ, các loại năng lực không thấp hơn hắn, thậm chí còn có Thiên Tiên Bộ cao cấp thân Pháp. Diệp Hi Văn so với Đông Phương Bạch nhanh hơn vài phần, luận lực lượng, Diệp Hi Văn càng là quái vật, bởi vì một mực uống Hầu Nhi Tửu, lực lượng tăng trưởng cực nhanh, so với hắn cũng không thể kém, coi như là so chân khí hùng hậu, sau khi được thần bí quang đoàn cải tạo qua, Diệp Hi Văn so với Đông Phương Bạch đều còn hơn.

    Các phương diện Diệp Hi Văn đều không kém hơn Đông Phương Bạch, thậm chí không nói vượt qua, Đông Phương Bạch lúc này đã rơi vào hạ phong, bị Diệp Hi Văn liên liếp công kích.

    Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người ra, bọn họ cũng đều biết Diệp Hi Văn lợi hại, nhưng đều không nghĩ tới, lại có thể biết thái đến dạng này.

    Đông Phương Bạch là ai? đứng đầu Nội môn ngũ đại đệ tử, là cao thủ Nội Môn Đệ Tử cùng đệ tử hạch tâm giao thủ bất bại, hiện tại bị Diệp Hi Văn ép xuống hạ phong. Xem ra, kỳ tích này không thể tưởng tượng được rồi.

    Trưởng lão đoàn một đám trưởng lão đều có chút giật mình nhìn hai người giao thủ, cũng không phải cấp bậc hai người giao thủ đủ để cho các trưởng lão Tiên Thiên Cảnh Giới giật mình, mà là Diệp Hi Văn đã làm cho bọn họ quá bất ngờ.

    Đông Phương Bạch là nội môn thiên tài đệ tử, dùng thiên phú của hắn, rất nhanh tại đệ tử hạch tâm cũng có thể quật khởi, có thể hắn sau khi rời khỏi đệ tử hạch tâm có thể tiếp nhận vị trí của bọn họ, có thể nghĩ đối với trưởng lão đoàn kỳ vọng như thế nào.

    Nhưng không nghĩ tới, rõ ràng giao chiến bị Diệp Hi Văn đè ép, tuy hiện tại còn chưa thua, nhưng trừ khi chân khí Diệp Hi Văn tiêu hao hết, nếu không Đông Phương Bạch thua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

    Cái đầu hắc mã này cũng quá mạnh rồi.

    Một bên Diệp Không Minh nhìn Diệp Hi Văn biểu hiện xuất sắc, mừng rỡ không ngậm miệng được, đối với Diệp Hi Văn biểu hiện cũng không có cái gì có thể bắt bẻ được.

    Đông Phương Bạch cũng biết, nếu cứ đánh tiếp, bị thua là chuyện sớm hay muộn, phải đợi Diệp Hi Văn chân khí bất lực sao? Làm sao có thể, xem sắc mặt Diệp Hi Văn hồng nhuận, so với hắn còn thoải mái hơn.

    Chỉ có thể đánh cược một lần.

    Đông Phương Bạch rít gào một tiếng, một hiếm chém ra, một đạo kiếm quang màu bạc che đậy bầu trời, giống như Ngân Hà Cửu Thiên, một chiêu phân định thắng bại.

    Diệp Hi Văn cũng thét dài một tiếng, một đao bổ ra, lập tức chín đạo đao ảnh xuất hiện ở bên trên bầu trời, ẩn ẩn rõ ràng có một vòng trăng non bị phách ra, áo nghĩa hoàn toàn bày ra.

    - Oanh.

    Một cổ khí lãng đáng sợ từ trên lôi đài lộ ra, lôi đài cực lớn trực tiếp bị sụp đổ.

    Bụi mù tán đi, Đông Phương Bạch quần áo có chút tổn hại, thần thái có chút chật vật, Diệp Hi Văn đem trường đao để ngang trên vai của mình.

    Thắng bại đã phân,

    Quán quân… Diệp Hi Văn thắng.


     
  2. Vũ Thần Không Gian
    Tác giả: Phó Khiếu Trần

    Chương 27: Hậu Thiên Thất Trọng

    Nhóm dịch: Đạica1977
    Nguồn: Mê Truyện









    Ba năm một lần Tông Nội Đại Bỉ đã kết thức rồi, Diệp Hi Văn đoạt giải quán quân trở thành tin tức lớn nhất,

    Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, không phải bọn họ trước kia muốn người nào đó đoạt giả quán quân, mà là Diệp Hi Văn trước kia chưa từng có người nghe nói qua, nhưng từ nay về sau, cái tên này bọn họ sẽ một mực ghi nhớ ở trong lòng.

    Tông Nội Đại Bỉ sau khi chấm dứt, người của Diệp gia rốt cục tụ tập lại cùng nhau ăn cơm.

    Ngoại trừ Diệp Phong đang bế quan ra, Diệp Như Tuyết cũng tụ tập cùng một chỗ.

    Người một nhà đều là vui sướng hớn hở, bởi vì Diệp Hi Văn rõ ràng lấy được quán quân Tông Nội Đại Bỉ, tuy là Diệp Phong hay Diệp Như Tuyết, năm đó đều đoạt được chức quân thân Tông Nội Đại Bỉ sau đó mới tấn chức thành đệ tử hạch tâm, nhưng là hai người còn trẻ là thiên tài, có cái thành tích này cũng không kỳ quái, nhưng Diệp Hi Văn trước sau biểu hiện như một người bình thường, lần này đột nhiên bạo phát, còn lấy được quán quân, làm cho Diệp gia ai nấy đều rất kinh ngạc.

    - Văn nhi, trước khi ngươi không phải là đột phá đến Hậu Thiên Tứ Trọng sao? Lúc này mới ngắn ngủn một tháng đã đột phá đến Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong rồi, còn đao pháp cũng là Trung cấp Công Pháp, có thể luyện đến trình độ như vậy, cũng đã vượt qua rất nhiều đệ tử hạch tâm rồi.

    Diệp Không Minh hỏi.

    - Cái này con cũng không biết, tựa hồ giống như là tự thông suốt vậy, tiến bộ rất nhanh.

    Diệp Hi Văn đã sớm nghĩ tới việc, nếu như Diệp Không Minh muốn hỏi, nên trả lời thế nào, dù sao thay đổi như vậy, bất luận kẻ nào cũng đều hết sức nghi hoặc, Diệp Phong thay đổi hoặc là Diệp Như Tuyết khẳng định sẽ không có người hoài nghi, nhưng là Diệp Hi Văn trước kia biểu hiện quá bình thường.

    - Tự nhiên thông suốt sao.

    Diệp Không Minh cau mày, ngược lại không có hoài nghi Diệp Hi Văn nói dối, hắn nhìn Diệp Hi Văn lớn lên, tính cách Diệp Hi Văn như thế nào là hắn biết rõ.

    Bất quá loại tình huống tự nhiện thông suốt này cũng không thể tưởng được, nhưng cũng không phải không có tiền lệ, loại chuyện này căn bản không có biện pháp giải thích.

    - Hảo tiểu tử.

    Diệp Như Tuyết vỗ vỗ bả vai Diệp Hi Văn.

    - Chậc chậc, Đông Phương Bạch tiểu tử hung hăng đều bị ngươi đánh ngã sao.

    Diệp Hi Văn có chút bất đắc dĩ, bề ngoài Diệp Như Tuyết so với Đông Phương Bạch còn nhỏ tuổi hơn.

    - Tuy ngươi đoạt được quán quân, nhưng cũng không nên kiêu ngạo, đệ tử hạch tâm có rất nhiều cao thủ, huống chi cái thế giới này rất lớn, thiên tài cũng rất nhiều, nhớ lấy không được tự mãn.

    Diệp Không Minh khuyên bảo nói, không hi vọng Diệp Hi Văn bởi vậy mà kiêu ngạo.

    - Vâng.

    Diệp Hi Văn nói ra.

    - Ba tháng sau đệ tử hạch tâm thi đấu, chúng ta sẽ cùng Trương gia liên hợp cử hành, ba huynh muội các ngươi tại Huyết Nguyên Cảnh cùng ủng hộ lẫn nhau.

    Diệp Không Minh nói ra.

    - Yên tâm đi, phụ thân.

    Diệp Như Tuyết có chút tùy tiện nói.

    - Chúng ta nhất định sẽ giúp đại ca đoạt được danh hiêu đệ nhất.

    - Đại ca ngươi ta cũng không phải lo lắng, lo lắng là mấy người các ngươi đấy.

    Lúc nàynhìn Diệp Như Tuyết nói.

    - Đại ca ngươi đi bế quan, ngày mai ngươi cũng đi bế quan thôi, tranh thủ tại ba tháng sau tiến thêm một bước.

    Diệp Không Minh nói ra.

    - Vâng.

    Diệp Như Tuyết ục ục trong miệng nói.

    Ăn cơm tối xong, Diệp Hi Văn không có ở lại, mà trực tiếp về tới tiểu viện của mình, sau đó bắt đầu tu luyện.

    Lần này đạt được quán quân, phần thưởng phi thường phong phú, trong đó Hạ Phẩm Linh Thạch 2000 khối, về sau mỗi tháng còn được 300 khối, so về Nội Môn Đệ Tử, càng nhiều tài nguyên hơn.

    Ngoại trừ 2000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch ra, còn có một quả Tam Chuyển Kim Đan, Tam Chuyển Kim Đan là đan dược Nhất Nguyên Tông rất nổi danh, đối với Hậu Thiên cảnh giới hiệu quả tăng lên rất rõ rệt, chỉ ban thưởng cho đệ tử hạch tâm thiên tài, năm người đệ tử lần này tấn chức hạch tâm cũng chỉ có Diệp Hi Văn có được.

    Diệp Hi Văn ý định trước tăng lên thực lực của mình, với thực lực của Diệp Hi Văn, tại Nội Môn Đệ Tử đủ để xưng hùng, nhưng hắn cũng hiểu rõ một chút, ở tại đệ tử hạch tâm, thiên tài cũng có rất nhiều, đến lúc đó khẳng định gặp phải càng nhiều người khiêu chiến. Bất kể như thế nào, tăng thực lực lên mới là vương đạo, chỉ cần có đủ thực lực, là có thể dùng bất biến ứng vạn biến rồi.

    Diệp Hi Văn xuất ra một cái bình sứ nho nhỏ, sau đó từ trong đó đổ ra một khỏa đan dược màu vàng, khi uống xong, đồng thời cũng tiến nhập vào trong không gian thần bí kia.

    Tam Chuyển Kim Đan rất nhanh hóa thành một đạo nhiệt lưu hòa vào trong thân thể Diệp Hi Văn.

    Một đạo nhiệt lưu từ đan điền bay lên, toàn thân lập tức điên cuồng vận chuyển, mặt của Diệp Hi Văn cũng bắt đầu biến thành đỏ bừng

    Theo dòng chân khí trong cơ thể Diệp Hi Văn điên cuồng vận chuyển, vốn cảnh giới vững chắc bắt đầu không ngừng xuất hiện buông lỏng.

    Minh Ngọc Công cảm ngộ đều phun vào trong đầu của Diệp Hi Văn, để cho Diệp Hi Văn đối với Võ Đạo hiểu rõ càng thêm sâu sắc.

    - Oanh.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, cảnh giới Diệp Hi Văn vốn vững chắc rốt cục bị dòng nước lũ năng lượng đẩy ngã.

    Hậu Thiên Thất Trọng.

    Năng lượng của Tam Chuyển Kim Đan đáng sợ, Diệp Hi Văn trực tiếp từ Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong đạt đến Hậu Thiên Thất Trọng, lần nữa đột phá một cái cảnh giới, lực lượng đã phi tốc tăng lên.

    Lúc này lực lượng đã tiếp cận hai mươi đầu Mãnh Hổ Chi Lực, Diệp Hi Văn lần này trực tiếp đột phá hai mươi đầu Mãnh Hổ Chi Lực, một đường tăng tới 30 đầu Mãnh Hổ Chi Lực.

    Mà tất cả đều do lực lượng Hầu Nhi Tửu làm cho thực lực Diệp Hi Văn tăng lên.

    Nhìn bên ngoài thời gian còn sớm, Diệp Hi Văn lại đầu nhập vào tu luyện.

    ...

    Thời gian cực nhanh, chỉ chớp mắt, một tháng đã qua.

    Một chỗ phía sau núi Thanh Phong Sơn.

    - Khuyết Nguyệt Trảm.

    Một tiếng thanh âm quát nhẹ, một đạo thân ảnh trong rừng xuyên thẳng qua, đao khí tung hoành, cây cối chung quanh đều bị đao khí đánh ngã xuống đất.

    - Khuyết Nguyệt Trảm, cũng tu luyện đến từng bước cảnh giới.

    Diệp Hi Văn dùng chân khí tự động bốc hơi mồ hôi trên người.

    Hơn một tháng qua, Diệp Hi Văn chìm sâu trong tu luyện, rốt cục đem Lãnh Nguyệt Trảm đệ nhị chiêu Khuyết Nguyệt Trảm luyện đến cảnh giới tiểu thành, bất quá khoảng cách đại thành còn một chút, tuy chưa từng tu luyện tới đại thành, nhưng lại làm cho sức chiến đấu của Diệp Hi Văn tăng nhiều.

    Cùng Tân Nguyệt Trảm phạm vi công kích không giống với Khuyết Nguyệt Trảm, một đao chém xuống, mỗi một chiêu đều là đồng dạng, nhưng lực lượng so ra khủng bố hơn, luyện đến đại thành có thể trọng điệp chín đao, uy lực tăng gấp 10 lần.

    Mà bây giờ Diệp Hi Văn chỉ mới luyện được năm đao trọng điệp, nhưng uy lực cũng lớn gấp ba lần.

    Hơn một tháng thời gian, Diệp Hi Văn tu vi củng cố vững chắc Hậu Thiên Thất Trọng sơ kỳ tăng lên đến Hậu Thiên Thất Trọng đỉnh phong, lực lượng lên tới 50 đầu Mãnh Hổ Chi Lực, một đao Diệp Hi Văn đều có lực thiên quân, mỗi một đao bổ xuống đều có uy lực lớn lao, phối hợp với Thiên Tiên Bộ đại thành cùng Khuyết Nguyệt Trảm tiểu thành, Diệp Hi Văn đủ tự tin đánh bại bất luận Hậu Thiên Bát Trọng cao thủ nào, thậm chí là Hậu Thiên Cửu Trọng cao thủ đều có thể chống lại.

    Không phải hắn không muốn tiếp tục tu luyện, mà linh thạch lại một lần nữa tiêu hao sạch sẽ rồi, bốn ngàn khối Hạ Phẩm Linh Thạch đều tiêu hao hết bởiThiên Tiên Bộ cùng Khuyết Nguyệt Trảm rồi.

    Hắn lại nghèo rớt mồng tơi, không còn có cái gì nữa.

    Nhờ có đặc thù không gian, võ công của hắn tiến bộ cực nhanh, nhưng là linh thạch tiêu hao cũng thật lớn.

    Hiện tại hắn phải nghĩ biện pháp tìm kiếm lấy linh thạch.


     
  3. Vũ Thần Không Gian
    Tác giả: Phó Khiếu Trần

    Chương 28: Xuống núi

    Nhóm dịch: Đạica1977
    Nguồn: Mê Truyện









    Diệp Hi Văn từ phía sau núi Thanh Phong Sơn, về tới Nhất Nguyên Tông, đi tới công đức điện, trong công đức điện, ngoại trừ có thể đem yêu hạch, thảo dược các loại đổi thành điểm tích lũy, cũng có thể đem điểm tích lũy đổi thành những vật phẩm này, đồng thời còn có thể tại công đức trong điện nhận lấy một ít nhiệm vụ.

    Những nhiệm vụ này được người bên ngoài tông phát ra, có chút là đệ tử trong tông, thậm chí là trưởng lão phát ra, thù lao cũng là thiên kì bách quái, bất kỳ thù lao gì cũng đều có, nhưng chủ yếu vẫn là dùng Hạ Phẩm Linh Thạch, đây cũng nguyên nhân Diệp Hi Văn muốn đến nơi này, muốn kiếm linh thạch ngoại trừ săn giết Yêu Thú ra, còn phải làm những nhiệm vụ này.

    Theo độ khó bất đồng, thù lao cũng hoàn toàn khác nhau.

    Những nhiệm vụ này cũng phân chia cấp bậc, có bốn cấp bậc bính cấp, đinh cấp, ất cấp và giáp cấp phân biệt đối ứng trưởng lão, đệ tử hạch tâm, Nội Môn Đệ Tử cùng ngoại môn đệ tử, cấp bậc càng cao, độ khó càng lớn, đồng thời, thù lao cũng càng lớn.

    Hiện tại Diệp Hi Văn đã là đệ tử hạch tâm, có thể tiếp nhiệm vụ ngoại hạng.

    Cùng bính cấp, đinh cấp nhiệm vụ đệ tử cũng rất ít rồi, chỉ có mấy người đệ tử hạch tâm nhận nhiệm vụ, chứ không thể có đại đa số hạch tâm đệ tử đều nhận được nhiệm vụ này.

    Diệp Hi Văn nhìn lướt qua nhiệm vụ, nhiệm vụ ở đây tuyên bố cũng thường xuyên thay đổi, thay thế Bính cấp cùng với đinh cấp nhiệm vụ, ất cấp nhiệm vụ thay đổi, thay thế cũng không nhiều.

    - Tìm kiếm Hàn Thiên Thảo ở chỗ sâu trong Thanh Phong Sơn, Thù lao 300 Hạ Phẩm Linh Thạch.

    - Tìm kiếm một quả Huyết Lang Vương tinh hạch. Thù lao 500 Hạ Phẩm Linh Thạch.

    Diệp Hi Văn nhìn xuống dưới, những nhiệm vụ này độ khó không đồng nhất, thù lao hơn kém 100 khối Hạ Phẩm Linh Thạch đến hơn một ngàn khối Hạ Phẩm Linh Thạch, đối với Nội Môn Đệ Tử mà nói, đây con trên trời số rồi, đối với đệ tử hạch tâm mà nói, cũng là một con số không nhỏ, dù sao bọn hắn một tháng lương mới lĩnh 300 khối Hạ Phẩm Linh Thạch.

    Bất quá những nhiệm vụ này độ khó cũng rất cao, nói đến Huyết Lang Vương là Yêu Thú Hậu Thiên Bát Trọng đỉnh phong, huống chi bên người còn có một đám Hậu Thiên Ngũ Trọng đến Hậu Thiên Thất Trọng Huyết Lang bảo vệ, tuyệt đại bộ phận nhiệm vụ này hạch tâm đệ tử đều không làm được.

    Diệp Hi Văn nhìn xuống dưới, đột nhiên Diệp Hi Văn thoáng nhìn một cái nhiệm vụ ngày hôm nay.

    - Hộ tống dược liệu Thanh Phong Thương Hành đến Thiên Nguyên Thành. Thù lao, 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch, Yêu cầu, cảnh giới Hậu Thiên Thất Trọng.

    Diệp Hi Văn trước mắt lập tức sáng ngời, 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch, nếu như có thể có 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch, không hề nghi ngờ có thể giải quyết tình thế khẩn cấp trước mắt, thậm chí liền tu luyện Khuyết Nguyệt Trảm đến đại thành rồi, tu vi cũng có thể tiến một bước.

    Bất quá một người bình thường nhận nhiệm vụ hộ tống, thù lao có thể được 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch như vậy, coi như là đệ tử hạch tâm, cũng đều muốn gần một năm mới có thể tích lũy được nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch như vậy.

    Mặc dù hắn yêu cầu cũng cực cao, Hậu Thiên Thất Trọng đệ tử, tại đệ tử hạch tâm trong đều là cao thủ rồi, nhưng thù lao lại rất cao.

    Nhất Nguyên Tông tọa lạc tại Thanh Phong Sơn, Thanh Phong Thương Hành đúng là thương hội tại thị trấn Thanh Phong Thanh Phong Sơn, bình thường chủ yếu là thu mua một ít dược liệu, mà Thiên Nguyên Thành đúng là cách Thanh Phong Sơn một tòa thành trì, bất quá lộ trình một ngày, buổi sáng xuất phát, chạng vạng tối có thể đến nơi.

    Như vậy nhiệm vụ hộ tống, tại Bính cấp, đinh cấp nhiệm vụ có rất nhiều, bất quá một hơi xuất ra 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch, tuyệt đối không thấy nhiều.

    Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại Diệp Hi Văn rất khuyết thiếu linh thạch, chỉ có thể nhìn một chút xem như thế nào.

    Tiếp nhận nhiệm vụ này, Diệp Hi Văn theo một vị quản sự biết được, sáng sớm ngày mai tập hợp tại Thanh Phong Thương Hành.

    Xác định xong, Diệp Hi Văn không có ở công đức điện chờ đợi, trực tiếp trở về tiểu viện của mình, tiếp tục bế quan tu luyện.

    Ở bên trong Đặc Thù Không Gian, thân ảnh Diệp Hi Văn ở trong đó xê dịch không thôi, thường thường diễn luyện, có thể xuất hiện ở tại chỗ xa vô cùng, Thiên Tiên Bộ là cao cấp Công Pháp uy lực hoàn toàn hiện ra, đã được Diệp Hi Văn luyện đến đại thành.

    Nhưng Diệp Hi Văn một mực cảm giác, vẫn còn xa xa không có đạt đến cực hạn, phảng phất là đạt đến một cái bình cảnh, nhưng lại không phải là cực hạn.

    Diệp Hi Văn biết rõ, Thiên Tiên Bộ thật ra là Tiên Thiên cấp bậc Công Pháp, nhưng bộ phận đằng sau tổn hại rồi, cho nên chỉ có thể tu luyện tới cao cấp Công Pháp, nhưng dưới tình huống bình thường, nếu như chỉ có thể như vậy, nếu hắn muốn tu luyện tới đỉnh phong, trừ phi có thể được bộ phận sau của Thiên Tiên Bộ.

    Nhưng Diệp Hi Văn tu luyện, phát hiện cũng không phải như vậy, hiện tại hắn đạt đến đại thành, tiếp tục tu luyện, phát hiện còn có thể tiếp tục tu luyện, hơn nữa Thiên Tiên Bộ trước kia không có tin tức cùng cảm ngộ đều đem ra hết, liên quan đến nội dung huyền diệu khó giải thích.

    Cái vấn đề này làm cho Diệp Hi Văn kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ nói, cái đặc thù không gian này, không những gia tốc võ công tu luyện, thậm chí còn có bộ phận võ công khuyết thiếu đều có thể suy diễn ra sao?

    Nếu là như vậy, thật tốt quá, như vậy Diệp Hi Văn miễn phí tu luyện một bộ Tiên Thiên cấp bậc Công Pháp, hơn nữa Lãnh Nguyệt Trảm cùng Minh Ngọc Công Diệp Hi Văn có ba bộ Tiên Thiên cấp bậc Công Pháp, nếu như đều có thể luyện đến đại thành, hiệu quả khủng bố thế nào đây.

    Không ít Tiên Thiên cao thủ đều không có ba bộ Tiên Thiên cấp bậc Công Pháp để tu luyện.

    Đến lúc đó, thực lực Diệp Hi Văn lại bay vọt lên một bậc thang mới.

    Nhưng rất hiển nhiên, muốn thúc đẩy Công Pháp cũng cần đại lượng linh thạch, mà bây giờ Diệp Hi Văn cần có nhất linh thạch rồi.

    Đối với nhiệm vụ lần này, thì càng thêm tình thế bắt buộc.

    Rất nhanh, trời đã sáng, Diệp Hi Văn từ trên Nhất Nguyên Tông, xuống núi, đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Hi Văn xuyên việt đến đây, lần thứ nhất xuống núi, lúc này hắn cần tăng thực lực lên, mới có cơ hội xuống núi.

    Thanh Phong trấn ở dưới Thanh Phong Sơn, tuy được xưng là thị trấn, nhưng nhân khẩu cũng vượt qua vạn người, từ trên xuống dưới Võ Giả lui tới rất nhiều, có Nhất Nguyên Tông, cũng có một ít tán tu cùng Võ Giả nơi khác đến, bởi vì trong Thanh Phong Sơn có Yêu Thú không ít, cho nên Võ Giả đến đây săn giết Yêu Thú cũng không ít.

    Dần dần tại đây tạo thành một cái thị trấn nhỏ rất phồn vinh.

    Diệp Hi Văn trong trí nhớ đời trước xuống núi mấy lần, biết rõ Thanh Phong Thương Hành tại nơi nào, tổng cộng cũng chính là địa phương lớn, Diệp Hi Văn rất nhẹ nhàng đã tìm được trụ sở của Thanh Phong Thương Hành.

    Thương hội có bồi bàn nhìn thấy Diệp Hi Văn tới, liền tiến lên hỏi:

    - Xin hỏi, ngài là cao đồ Nhất Nguyên Tông sao, đến tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống thương hội chúng ta sao?

    Nhất Nguyên Tông danh vọng càng thêm cao thượng.

    - Đúng vậy.

    Diệp Hi Văn gật gật đầu.

    - Mời ngài đi theo ta.

    Bồi bàn nói ra.


     
  4. Vũ Thần Không Gian
    Tác giả: Phó Khiếu Trần

    Chương 29: Xung đột trong thương hội

    Nhóm dịch: Đạica1977
    Nguồn: Mê Truyện









    Diệp Hi Văn đi theo bồi bàn tiến nhập Thanh Phong Thương Hành, lúc này hắn nghe thấy một tiếng la, sau đó có người gọi lại:

    - A Văn.

    Diệp Hi Văn quay đầu nhìn lại, Vương Liệt vẻ mặt mừng rỡ đuổi theo, ha ha cười nói:

    - Không nghĩ tới là tiểu tử ngươi.

    - Bái kiến Tứ công tử.

    Tên bồi bàn nhìn Vương Liệt thi lễ nói.

    - Tứ công tử. . . thương hội là nhà các ngươi mở ra sao?

    Diệp Hi Văn sững sờ, hắn biết là Vương Liệt nhà ở dưới núi, nhưng lại không nghĩ rằng chính là Thanh Phong Thương Hành.

    - Đúng vậy, ngươi tại sao xuất hiện ở chỗ này?

    Vương Liệt có chút nghi hoặc nhìn Diệp Hi Văn nói.

    - Ta đến tiếp một cái nhiệm vụ hộ tống, cho nên tới đây rồi.

    Diệp Hi Văn nói ra.

    - Ngươi nhận được nhiệm vụ này.

    Vương Liệt thần sắc có chút nghiêm túc.

    - Nếu không có sự tình rồi, bên này để ta làm mời đến.

    Vương Liệt đuổi bồi bàn đi, Diệp Hi Văn mở miệng nói ra:

    - Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhà các ngươi nhiệm vụ lần này hộ tống, rõ ràng chi ra 3000 Hạ Phẩm Linh Thạch.

    - Kỳ thật thù lao lần này cũng không phải do nhà của chúng ta chi ra.

    Vương Liệt nói.

    - 3000 khối Hạ Phẩm Linh Thạch đối với nhà ta mà nói, cũng tính là số lượng lớn, huống chi,không chỉ chi cho một người, số lượng cũng là mấy vạn.

    - Nhà của chúng ta kỳ thật xem như chi nhánh của thương hội Thiên Nguyên Thành chủ.

    Vương Liệt chậm rãi nói.

    - Từ xa xưa tới nay, nhà của chúng ta vẫn luôn vì thành chủ sưu tập dược liệu cùng một ít gì đó.

    - Lần này chính là muốn hộ tống một ít dược liệu cho phủ thành chủ, những thù lao này đều do phủ thành chủ chi ra, nếu như để cho chúng ta chi ra chỉ sợ bị thương nguyên khí rồi.

    Vương Liệt nói.

    - Cái dược liệu gì trọng yếu như vậy, phủ thành chủ sao coi trọng như vậy?

    Diệp Hi Văn hỏi, Thiên Nguyên Thành mặc dù chỉ là tiểu thành biên thuỳ của Đại Việt Quốc, nhưng tổng số người vượt qua 50 vạn người, mà sinh tử 50 vạn người đều ở trên tay thành chủ, hơn nữa thành ở gần Thanh Phong Sơn, các loại dược liệu trên chân núi rất nhiều, thực lực thành chủ như vậy tại sao lại coi trọng dược liệu như vậy.

    - Ta cũng không biết, ngay cả lão tử ta đều kiêng kị vô cùng, ta làm sao có thể biết rõ được.

    Vương Liệt có chút cười khổ nói.

    Diệp Hi Văn có thể hiểu được, gia đình Vương Liệt cũng không có như Diệp gia hài hòa như vậy, bởi vì phụ thân Vương Liệt có sự nghiệp không nhỏ, Vương Liệt còn có ba ca ca đều có hùng tâm bừng bừng, Vương Liệt là con út, là do nữ tỳ sinh ra, thời điểm Vương Liệt sinh ra, ba cái ca ca hắn cũng đã trưởng thành, thế lực kinh doanh không nhỏ, ngay cả cháu của hắn đều cùng niên kỷ với hắn không sai biệt lắm, trên thực tế Vương Liệt tại Vương gia địa vị cũng không cao, cho nên Vương Liệt tình nguyện ở Thanh Phong Sơn khổ luyện cũng không muốn trở về nhà.

    - Ta vốn muốn tìm ngươi hỗ trợ, nhưng một tháng nay đều tìm không thấy ngươi.

    Vương Liệt nói ra.

    Ta đến hậu sơn tu luyện rồi.

    Diệp Hi Văn cũng không giấu diếm hồi đáp.

    - Ngươi là cuồng nhân tu luyện rồi.

    Vương Liệt nói ra, tuy hắn từ lần trước gặp mặt cũng đã nhìn không thấu tu vi Diệp Hi Văn, nhưng hắn rất rõ ràng, một tháng này, khí tức Diệp Hi Văn càng cao thâm mạt trắc.

    Diệp Hi Văn cười cười, cũng không nói chuyện, Vương Liệt thiên phú kỳ thật không tệ, bằng không cũng tu luyện nhanh hơn Diệp Hi Văn một chút, chỉ là hắn thiên tính hơi lười, đối với tu luyện cũng không chăm chỉ, bằng không hiện tại đã sớm Hậu Thiên Ngũ Trọng rồi.

    Hai người cười nói đi tới một gian đại sảnh lầu hai Thanh Phong Thương Hành, trong đại sảnh, đã có mười mấy Võ Giả tụ tập thành đoàn đứng lại ở một bên, tất cả những người này đều là cao thủ do Thanh Phong Thương Hành mời đến.

    - Ơ, đây không phải là Vương Liệt sao?

    Bỗng dưng, bên trong mười tên Võ Giả, một cái thanh niên hoa y đi tới nói.

    Vương Liệt sắc mặt có chút khó coi, nhỏ giọng giải thích cho Diệp Hi Văn, đây là con trai trưởng đại ca hắn, gọi là Vương Định, bình thường cùng với hắn có chút xích mích.

    - Chậc chậc, bên cạnh không phải là Võ Giả tìm đến sao, lông mao đều không có đủ, đã cai sữa chưa?

    Vương Định không kiêng nể gì cả cười nói.

    - Ha ha ha ha.

    Vương Định cùng những Võ Giả kia đều cười ha ha.

    - Các ngươi có mắt không tròng, đây chính là quán quân Nhất Nguyên Tông Tông Nội Đại Bỉ.

    Vương Liệt sắc mặt có chút đỏ bừng nói.

    - Ha ha ha, Nhất Nguyên Tông Tông Nội Đại Bỉ ta cũng nghe qua, quán quân cũng là quán quân Nội Môn Đệ Tử mà thôi, bất quá đều là một đám mao hài tử, chưa từng nhìn thấy máu tươi? Ta thừa sức đánh năm người bọn chúng.

    Một Võ Giả Đại Hán hơn ba mươi tuổi cười ha ha nói.

    Võ Giả còn lại cũng một bộ tán thành, tuy Nhất Nguyên Tông thanh danh hiển hách, nhưng cùng đám độc hành Võ Giả mà nói, đệ tử Nhất Nguyên Tông bất quá là đóa hoa trong nhà ấm mà thôi.

    Những Võ Giả này, từng người đều có thực lực Hậu Thiên Lục Trọng Võ Giả, trong đó thậm chí có Hậu Thiên Bát Trọng sơ kỳ Võ Giả, từng người đều có khí tức bưu hãn, đều là kiến huyết, đã giết rất nhiều người.

    Bỗng dưng, Diệp Hi Văn di động, thân ảnh nhoáng lên một cái, giống như thiên thân giẫm chận tại chỗ, lập tức xuất hiện ở trước mặt Võ Giả Đại Hán kia, một chưởng đánh tới.

    - Bành.

    Võ Giả Đại Hán bị tát trúng rồi, răng hàm đều bị rơi ra vài cái, thân thể giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, hung hăng đập xuống vách tường, sau đó lăn xuống, sinh tử không biết.

    - Muốn chết, Nhất Nguyên Tông cũng có thể tùy tiện để các ngươi chửi bới sao?

    Diệp Hi Văn mặt không biểu tình nói.

    Không gian yên tĩnh.

    Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể một cây châm rơi xuống đều có thể nghe được.

    Một Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong Võ Giả bị Diệp Hi Văn tát cho mà sinh tử không biết.

    Rất nhiều Võ Giả đều sửng sốt, lập tức mấy Võ Giả lập tức phẫn nộ xông ra.

    - Hắn lại dám đánh Tứ đệ sao.

    - Đánh cho hắn tàn phế.

    - Đánh gãy xương cốt toàn thân hắn.

    Chung quanh mấy cái Võ Giả đều nổi giận, nhao nhao nhìn về phía Diệp Hi Văn đánh tới, bọn họ đều là Hậu Thiên Lục Trọng đỉnh phong, thậm chí là Hậu Thiên Thất Trọng Võ Giả.

    Diệp Hi Văn không sợ chút nào, đạp trên Thiên Tiên Bộ vọt tới, Bôn Lôi Thủ lập tức phát động.

    - Bành.

    Một cái Võ Giả bị một chưởng Diệp Hi Văn đập kêu thảm té ra khỏi cửa sổ.

    - Bành.

    Lại một cái Võ Giả bị một cước Diệp Hi Văn đạp bay ra.

    . . .

    Những Võ Giả này căn bản không phải đối thủ của Diệp Hi Văn, một lúc sau đều bị Diệp Hi Văn toàn bộ đánh gục.


     
  5. Vũ Thần Không Gian
    Tác giả: Phó Khiếu Trần

    Chương 30: Thanh Phong Trại

    Nhóm dịch: Đạica1977
    Nguồn: Mê Truyện









    - Vương Liệt, ngươi dám mời Võ Giả đến đánh chúng ta sao.

    Vương Định lập tức giận dữ.

    - Vương Định, ta là thúc thúc của ngươi, lão tử ngươi không có giáo dưỡng ngươi sao, có biết cái gì gọi là tôn ti trật tự hay không.

    Nhìn thấy Diệp Hi Văn đại phát thần uy, trong nội tâm Vương Liệt đại định, không chút do dự cãi lại.

    - Loại phế vật này ngươi vẫn che chở chúng sao, vừa rồi lời hắn nói, ngươi không nghe thấy sao, đây chính là đang vũ nhục Nhất Nguyên Tông, Vương gia chúng ta đang phát triển thật tốt, làm phiền đến Vương gia chúng ta, ngươi cảm thấy ra sao?

    Vương Định bị Vương Liệt nói lúc trắng lúc xanh, ngầm bực đám Võ Giả kia đều là phế vật, mỗi một tên đều là phế vật, không có ích gì, rõ ràng bị tên tiểu tử mười mấy tuổi chưa mọc lông tử đánh thảm như vậy.

    - Vương Liệt, ngươi chờ đó cho ta.

    Vương Định sắc mặt khó coi lui về sau, chỉ có thể hậm hực rời đi.

    - Quá sung sướng, tên hỗn đản này từ nhỏ đã không đem ta để vào mắt, lúc này xem như ta tuôn ra một ngụm ác khí rồi.

    Vương Liệt cười ha ha nói, nhiều năm ác khí, rốt cục có chút xả hơi rồi.

    Võ Giả chung quanh nhìn về phía Diệp Hi Văn, ánh mắt đều thay đổi, không dám giống như trước khi dễ Diệp Hi Văn nữa.

    - Chúng ta lúc nào xuất phát?

    Diệp Hi Văn hỏi Vương Liệt.

    - Buổi chiều xuất phát, buổi tối hôm nay vào thành.

    Vương Liệt hồi đáp.

    Buổi tối vào thành? Là muốn trốn tránh ai sao?

    Diệp Hi Văn không hỏi, Vương Liệt hơn phân nửa biết cũng không nhiều, bằng không thì Vương Liệt cũng không có lý do không nói.

    Không đầy một lát, Vương Liệt đi ra, Diệp Hi Văn tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

    - Lần này rất cảm tạ mọi người tiếp nhận nhiệm vụ này.

    Sắp tới giữa trưa, ngoài cửa có lão giả lưng còng đi đến.

    - Ta là quản gia Vương gia Vương Đức Anh, lần này dẫn đội, để ta là phụ trách.

    - Thì ra là Khoái Đao Vương tiền bối, cung kính đã lâu.

    Một cái Võ Giả tiến lên chắp tay nói.

    - Thì ra là Phong Sơn Khoái Đao Vương Đức Anh, hai mươi năm trước hắn tung hoành trăm dặm Thanh Phong sơn, không nghĩ tới lại vào Vương gia làm người hầu như vậy.

    - Đa tạ mọi người phối hợp, thỉnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ một chút chúng ta lên đường rồi.

    Vương Đức Anh trầm giọng nói.

    Đợi đến lúc mọi người đến đông đủ, Diệp Hi Văn mới đi theo đội ngũ Vương gia áp tải thảo dược lên đường, bất quá Diệp Hi Văn có chút kỳ quái, lần này áp giải, người của Vương gia rõ ràng đều không có xuất hiện, chỉ xuất hiện một cái lão quản gia cùng một ít Vương gia hộ vệ, Vương Liệt cũng không có xuất hiện.

    Vần đề này làm cho Diệp Hi Văn không dám buông lỏng, bản thân nhiệm vụ lần này hộ tống rất kỳ quái, hộ tống một lần thảo dược, rõ ràng được 3000 Hạ Phẩm Linh Thạch, nhiệm vụ nói rõ lần này phi thường trọng yếu, linh thạch là cùng độ khó nhiệm vụ quan hệ trực tiếp, nhưng dưới loại tình huống này, Vương gia chỉ phái một cái lão quản gia ra mặt, đúng là có chút quỷ dị.

    Lúc này những Võ Giả này cũng ít nhiều đều cảm thấy quỷ dị, những người này nhiều năm sinh hoạt trên đường tên mũi đao, tuy tình thế có chút cổ quái, cũng đều câm miệng, không hề nói đùa.

    Đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, ước chừng đi hơn một canh giờ, đột nhiên phía trước có một hồi bạo động.

    - Trần Long, Trần Hổ, hai Đại đương gia Thanh Phong Trại đều đã đến, thật sự cũng không nghĩ tới, đây chỉ là một xe thảo dược bình thường mà thôi, không đáng để hai vị chủ nhà tự mình đến đây.

    Phía trước truyền đến thanh âm của Vương Đức Anh.

    - Là Thanh Phong Trại sao.

    Đám Võ Giả có chút ít bạo động, Thanh Phong Trại thanh danh hiển hách rồi, phụ cận Thanh Phong Sơn có rất nhiều núi, dân chúng bưu hãn, thổ phỉ sơn tặc bị quét sạch, Trần Long, Trần Hổ hung danh truyền xa, nghe nói là một đôi huynh đệ, thực lực cực kỳ cao cường, đều là bát trọng đỉnh phong cao thủ, nếu hai người liên thủ, thậm chí có thể đối kháng Hậu Thiên Cửu Trọng cao thủ.

    Đối với những Võ Giả này mà nói, Thanh Phong Trại hai Đại đương gia cũng có uy hiếp rất lớn.

    - Thật sự là thảo dược bình thường sao, Vương Đức Anh, ngươi năm đó cũng là hảo thủ một phương, không cần khi dễ hai huynh đệ chúng ta?

    Trước một đội ngũ, có hơn trăm người, hai người cầm đầu đều là người có lưng hùm vai gấu, Đại Hán diện mạo thô cuồng, hai người mặt mày bảy tám phần tương tự, đúng là hai Đại đương gia Thanh Phong Trại, Trần Long Trần Hổ.

    - Đương nhiên không phải, nhưng Thanh Phong Thương Hành chúng ta cùng Thanh Phong Trại các ngươi gần đây đều là nước giếng không phạm nước sông, ngày lễ ngày tết, cũng chưa từng thiếu đi lễ vật, làm sao lần này phải gây khó dễ chúng ta sao?

    Vương Đức Anh trầm giọng nói ra, thanh âm trầm ổn hữu lực.

    - Chúng ta cũng không muốn khó xử, chỉ cần các ngươi đem thảo dược để lại, huynh đệ chúng ta rời đi.

    Thanh Phong Trại Đại đương gia Trần Long nói ra.

    - Hừ, nói như vậy, hai vị muốn cùng Thanh Phong Thương Hành chúng ta trở mặt sao, Thanh Phong Thương Hành chúng ta, tuy thường giúp mọi người làm điều tốt, nhưng không phải bùn đất nặn ra, các ngươi cũng đừng mơ tưởng sống khá giả.

    Vương Đức Anh tiếp tục nói.

    - Bớt nói nhảm, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có nghĩ qua sao? Cái này gọi là người vì tiền mà chết, làm xong vụ này, ngươi nghĩ rằng huynh đệ chúng ta cứ ở lại đây sao?

    Trần Hổ cười ha ha nói.

    - Chớ nói nhảm rồi, ngươi đã không chịu, vậy thì đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí, giết.

    Lập tức Thanh Phong Trại một đám thổ phỉ lao đến, mà hai Đại đương gia Thanh Phong Trại càng cười lớn một tiếng, sau đó xông lên trước, mang theo những thổ phỉ Thanh Phong Trại giết tới.

    - Toàn thể theo ta lên, giết.

    Vương Đức Anh hét lớn một tiếng, dưới chân đạp mạnh, lập tức bay vút lên không trung, một thanh đao dài rút ra, lập tức hàn mang chiếu rọi giữa không trung, xoáy lên một hồi cuồng phong, hướng phía Trần Long Trần Hổ chém xuống.

    Thanh Phong Trại có hai Đại đương gia xuất ra vũ khí, là một thanh Lang Nha bổng.

    - Oanh.

    Trường đao cùng Lang Nha bổng mãnh liệt đụng vào nhau, một cổ khí lưu kinh khủng giao nhau khuếch tán ra, hình thành gió mạnh vô cùng đáng sợ.

    - Ha ha ha, không nghĩ tới vài thập niên tung hoành, Khoái Đao cũng không có gì hơn.

    Trần Long cười ha ha một tiếng, chế trụ Vương Đức Anh.

    - Ha ha ha, Khoái Đao cũng không có gì hơn, lão gia hỏa, ngươi đã già rồi.

    Trần Hổ cũng phụ họa ha ha cười lớn.

    Trần Hổ cầm cây Lang Nha bổng quét ngang ra, làm cho hộ vệ Thanh Phong Thương Hành đều bị đánh xương cốt đứt gãy.

    - Làm sao bây giờ, hai người kia quá mạnh mẽ, nếu như không có người ngăn trở hắn, chỉ sợ chúng ta đều bị hắn tàn sát không còn.

    Một cái Võ Giả sắc mặt trắng bệch nói.

    Đám Võ Giả còn lại đều sợ hãi nói, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải hai Đại đương gia Thanh Phong Trại, nhiệm vụ hộ tống lần này quả nhiên không đơn giản.

    Bỗng dưng, một giọng nói xông ra, hướng về phía Trần Hổ phóng đi.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)