FULL  Hài  Đô Thị Thủ Tịch Ngự Y - FREE 407 - Ngân Hà Cửu Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thủ Tịch Ngự Y
    Tác giả: Ngân Hà Cửu Thiên

    Chương 337-1: Mặt ngoài của cuộc chiến

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện
    Shared: MTQ banlong.us








    Tôn Dực thấp thỏm bất an đẩy mở cửa, trong lòng rất sợ hãi, sau khi rời khỏi chỗ Kinh Trinh, gã liền về thẳng nhà để nhận lỗi với lão gia tử.

    Tôn Văn Kiệt ngồi trên sô pha trong phòng khách, khuôn mặt âm trầm, nghe thấy tiếng cửa mở, ông chỉ liếc mắt nhìn một chút, lông mày liền hơi nhăn lại.

    - Cha!

    Tôn Dực gọi một tiếng, sau đó thành thành thật đứng nguyên tại chỗ, đợi sự răn dạy của lão gia tử. Chiếc quần trắng dính mấy vết nước trà Tôn Dực cũng không đi thay cái khác là cố ý, lúc này nếu như để bộ dạng trông thảm một chút thì còn may ra còn có thể tìm được chút lòng trắc ẩn của lão gia tử, phòng ngừa lọt vào cơn tức giận sấm sét, mà nói cho cùng thì dù mất mặt cũng chỉ mất mặt với người trong nhà, người ngoài lại nhìn không tới được.

    Tôn Văn Kiệt nhìn bộ dạng của đứa con trai, quả nhiên một bụng khí cũng phát không ra nữa, hừ mạnh một tiếng, cầm lấy chén trà trước mặt lên.

    - Cha!

    Giọng điệu của Tôn Dực lại cao thêm vài nhịp, biết cha ai bằng con, gã vốn sờ thấu hết tính tính của lão gia tử, bây giờ gã chủ động đứng ra nhận lỗi, nói:

    - Cha, con lại gây rắc rối cho cha rồi!

    Tôn Văn Kiệt không nói gì, nghiêm mặt uống trà, trong lòng cũng chỉ có cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt nhưng không thành thép, đứa con trai này cũng quá không chịu thua kém. Học đòi người ta đi quay cái gì mà điện ảnh, kết quả quay một thì hỏng một. Bây giờ quay sang kinh doanh, tuy rằng nói là bản thân chưa từng giúp đỡ một chút gì, nhưng đỉnh cái danh đệ nhất công tử Giang Nam, chỉ riêng thân thế cũng đã là một cái lợi thế rất lớn, ai ngờ việc kinh doanh còn bị nó biến thành cái dạng này được nổi.

    Thấy lão gia tử không có nổi giận, lá gan Tôn Dực liền to thêm một chút, nói:

    - Cha, cái dự án hồ Tinh Tinh kia của con thực sự có lợi, là dự án chính thức chứ không phải làm lung tung. Lần này đều do cái tên Tăng Nghị âm thầm phá rối, con thực sự bị hắn “âm” một vố rồi.

    Tôn Văn Kiệt liền nện mạnh chén trà xuống mặt bàn, quát:

    - Vậy lần trước cảnh sát bắt giam người, cũng là người khác “âm” anh?

    Tôn Dực lập tức câm miệng, lần trước vì sao Trần Long lại lập chuyên án bắt người ở Bình Xuyên, trong lòng gã hiểu rất rõ, đó là bởi vì chính gã giở trò “âm” Tăng Nghị trên báo chí, nhưng không ai ngờ được rằng, cái tên Trần Long khốn khiếp kia không biết là ăn gan hùm hay tim gấu mà lại dám đi vuốt râu hùm.

    - Nếu anh đã có gan gây mùng một, vậy cũng đừng trách người ta làm lại mày mười lăm! (Làm việc xấu với người khác thì đừng có trách người ta chơi lại mình, chuyện chả sớm thì muộn mà thôi)

    Tôn Văn Kiệt hung hăng răn dạy một câu xong nói tiếp:

    - Cái khác tôi cũng không muốn nghe nữa, anh lập tức đi xử lý chuyện này cho tốt, nợ cần trả thì lập tức đi trả, chỗ nào phải rút chân thì lập tức rút ra! Tôi không muốn sau này còn có chuyện như vậy nữa.

    Trong lòng Tôn Dực mặc dù không muốn vứt bỏ cái dự án hồ Tinh Tinh, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì gã vẫn không dám nói thành lời, lúc này lão gia tử đang tức giận, chính gã nếu như đi chống đối lại chẳng phải là tự tìm phiền toái vào thân sao.

    - Vâng!

    Tôn Dực rất ngoan ngoãn gật đầu, nói:

    - Cha, người cứ yên tâm, việc này chắc chắn sẽ không có lần sau.

    Tôn Văn Kiệt không nói thêm gì, tựa vào sô pha, cầm điều khiển tivi dí mạnh xuống, xem một hồi, thấy Tôn Dực vẫn còn đứng ở một bên không nhúc nhích, liền trợn mắt nói:

    - Còn đứng làm gì? Nhìn cái dáng vẻ của anh xem, còn giống cái dạng gì nữa?

    Tôn Dực chỉ biết hôm nay gã coi như đã quá quan, gã ngượng ngùng giải thích một câu:

    - Lúc nãy đi tranh cãi với bọn họ, con làm đổ nước trà.

    Nói xong, Tôn Dực tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của mình, tìm bộ quần áo thay, gã nhòm qua khe cửa thì phát hiện lão gia tử đã không còn ngồi trong phòng khách nữa, Tôn Dực lập tức dâng trào dũng khí, nghênh ngang bước ra khỏi cửa nhà mà đi.

    Thư phòng trên tầng hai lúc này không bật đèn, Tôn Văn Kiệt ngồi trong bóng tối, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh sáng. Ông nhìn thấy Tôn Dực đi ra ngoài, nhưng cái gì cũng không nói. Bây giờ ông cần phải suy nghĩ xem hội nghị thường vụ ngày mai chính ông phải làm cái gì mới được.

    Đúng như ông đã dự đoán, Kinh Trinh đã nắm chắc được đủ mọi thứ nên mới triển khai hành động lần này, hơn nữa tốc độ nhanh như chớp, căn bản không để ông có bất cứ thời gian đưa ra biện pháp ứng phó. Kinh Trinh cũng đã đem mọi tài liệu cùng như chứng cứ có liên quan tịch thu hết một lượt, chỉ cần dựa vào đống tài liệu cùng sổ sách này thôi là Tôn Dực chắc chắn thừa sức nhận cái tội danh “Biển thủ vốn vay”, thậm chí ngày cả mấy người bên ngân hàng cũng sẽ nhận tội theo luôn.

    Quá trình Tôn Văn Kiệt làm đến được cái chức vị này cũng là nhờ “Bảy phần chính trị, ba phần chiến công”, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt không đứng sai bên thì cũng sẽ không dễ dàng bị hạ đài. Ngay cả chuyện hôm nay cũng không dao động căn cơ của Tôn Văn Kiệt tý nào. Nhưng nếu có người thừa dịp này mà thêm dầu vào lửa ( = thôi ba trợ lan) để việc bé xé ra to thì khẳng định là sẽ đánh mạnh một đòn vào danh dự trong giới chính trị của Tôn Văn Kiệt, một vụ án trị giá lên đến mấy tỷ như thế này, cũng không thể coi như một vụ án nhỏ được.

    Tương lai nếu Tôn Văn Kiệt muốn thăng tiến thêm một bước nữa, trên người mà có chỗ bẩn như thế này, không thể nghi ngờ chính là đề tài đàm tiếu cho người khác bới móc, đến khi cạnh tranh với người ta, bản thân ông có thể coi là sẽ chịu thiệt.

    Tôn Văn Kiệt mới hơn năm mươi tuổi, ông ta không muốn tiền đồ của chính mình lại dừng lại tại đây như vậy, cho nên khi nhận được tin báo của bí thư, trong nháy mắt ông ta cũng đã lựa chọn thỏa hiệp với Băng Hàn Bách.

    Vốn dĩ bản chất của chính trị chính là thỏa hiệp, không phải cứ đêm tất cả các đối thủ đều tiêu diệt sạch là được, mà là phải làm thế nào để trong sự quấy phá dồn dập của kẻ khác, làm cách nào bản thân anh vẫn có thể thi hành được quan điểm chính trị của anh. Băng Hàn Bách gây khó dễ cho ông trong chuyện lần này, mục đích không phải là muốn tạo tiếng xấu cho ông bởi việc này không có lợi gì cho ông ta, ông ta muốn chính là bản thân ông phải đưa bớt một phần lợi ích ra ngoài, hoặc là sự ủng hộ của ông về một số sắp xếp trong bộ máy nhân sự mà thôi. Chính trị chính là như vậy, cho tới bây giờ không để ý tới vấn đề ưu khuyết nhất thời, hay là được mất một phần nào đó, mà là hôm nay anh có lợi thế, anh có thể ra điều kiện, nhưng đến ngày mai tôi nếu có được lợi thế, vậy tôi cũng có thể đặt điều kiện với anh.

    Tôn Văn Kiệt rít một hơi thuốc, tựa người vào trong chiếc sô pha bằng da thật. Cậu Tăng Nghị thật sự là rất biết cách gây sức ép cho người khác, vừa mới tiễn bước được Phương Nam Quốc, đảo mắt lại dính phải Băng Hàn Bách, cả một ván cờ đẹp như vậy, cuối cùng khiến cho nó trở nên hỏng bét hết cả.

    Bên trong Du Nhiên cư, mọi người hôm nay đều uống rất vui vẻ.

    Mấy người có tửu lượng thấp, ví dụ như Quách Bằng Huy, đã sớm không chịu nổi nữa rồi, đầu váng, mắt hoa, anh chàng biết rằng nếu bản thân còn tiếp tục uống nữa thì chỉ sợ là sẽ tạo trò cười ngay tại trận mà thôi, vì vậy tìm cái lý do hợp lý liền dẹp đường hồi phủ. Còn lại mấy người thật ra cũng không kém là bao rồi, nhân tiện Quách Bằng Huy đi rồi, mọi người cũng lục tục tan cuộc. Đến cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại có Đỗ Nhược và Tăng Nghị.

    - Tăng Nghị, trận này thay cậu xả một trận như vậy, anh đây làm lão đại cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút!

    Đỗ Nhược nâng chén trà, anh chàng vốn có tiếng tửu lượng cao, lúc này vẫn tỉnh táo như thường.

    Tăng Nghị rót thêm nước vào chén trà cho Đỗ Nhược, nói:

    - Cảm ơn Đỗ đại ca! Có một vị lão Đại như anh, đáng giá kết giao!

    Đỗ Nhược khoát tay chặn lại, nói tiếp:

    - Liền kia hai tên vô dụng đấy, căn bản không đáng để coi! Cậu cũng đã sớm định sẵn cả kế hoạch, anh lại đây cũng chỉ làm kẻ chạy cờ mà thôi.

    Tăng Nghị cũng không nói mấy câu khách sáo vô bổ với Đỗ Nhược, hắn chuyển hướng đề tài, hỏi:

    - Dạo này có tin tức của Mỹ Tâm không?

    Sắc mặt Đỗ Nhược liền ủ rũ xuống, vươn tay sờ lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm một điếu, lắc đầu nói:

    - Không có! Việc này anh sẽ để ý giúp cậu, có tin tức gì anh sẽ thông báo cho cậu đầu tiên.

    Tăng Nghị cầm chén trà trên bàn lên, nhưng hắn không có uống mà bất động ở nguyên chỗ. Long Mỹ Tâm từ sau khi trở lại thủ đô thì không có bất cứ tin tức gì nữa, điện thoại cũng không gọi một cú, nếu nói Tăng Nghị không để ý, đó là không thể nào.

    Đỗ Nhược rít một hơi, cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, liền dụi tắt điếu thuốc trên tay, nói:

    - Theo anh, việc này cậu nên đi hỏi tư lệnh La thử xem, ông ta chắc chắn biết chuyện.

    Tăng Nghị liền lắc lắc đầu, nói:

    - Không cần hỏi. Cho dù biết thì cũng có thể làm được cái gì?

    Đỗ Nhược thở dài một hơi, nói thật, gã cảm thấy rất đáng tiếc. Lúc trước gã tới thủ đô làm việc, lần đầu tiên gặp được Long Mỹ Tâm, gã liền cảm thấy vị thiên chi kiêu nữ này có gì đó rất khác biệt. Khí chất hay dung mạo thì không cần phải nói, đó chính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng quan trọng là, phẩm hạnh tốt, không có sự kiêu căng thường có ở những cô nàng con ông cháu cha khác, trong mắt có để ý tới người dưới, hiểu được tôn trọng người khác.







     
    sqdbk41, lamtac1981 and thucquy like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thủ Tịch Ngự Y
    Tác giả: Ngân Hà Cửu Thiên

    Chương 337-2: Mặt ngoài của cuộc chiến

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện
    Shared: MTQ banlong.us









    Xa không nói, lấy ví dụ lần này Đỗ Nhược được điều về từ tỉnh Nam Giang chẳng hạn, gã có thể nhanh chóng đứng vững được gót chân, đánh mở cục diện, Long Mỹ Tâm cũng đã góp không ít lực. Cô ta đã tiến cử Đỗ Nhược với rất nhiều nhân vật có địa vị, nếu không nhờ vậy thì Đỗ Nhược cũng không dám mạo muội mà tiến hành hành động lần này. Cũng phải nói rõ rằng, sau lưng Tôn Dực, chính là một vị có chức vị cấp tỉnh bộ, năng lực không kém. Ngoài ra cũng không dễ dàng mà bắt được hết các quan chức có liên quan mà không đánh động cả tỉnh Nam Giang như vậy.

    Nếu Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị có thể cùng một chỗ, Đỗ Nhược tuyệt đối là cao hứng từ tận trong tim. Gã muốn Tăng Nghị có thể có được hạnh phúc, bởi vậy nên gã có lần còn cố tình nhắc khéo Tăng Nghị, nhưng thật không ngờ được là, hai người này bây giờ lại biến thành “Ngưu Lang Chức Nữ”.

    - Cậu cũng không cần phải nói mấy lời buồn rầu như vậy làm gì.

    Đỗ Nhược vỗ vỗ bả vai Tăng Nghị, trấn an:

    - Trong lòng Long cô nương chỉ có mình cậu, mắt nhìn của anh đây chắc chắn không lầm được đâu.

    Tăng Nghị không muốn bàn luận về vấn đề này, hỏi:

    - Khi nào anh quay về thủ đô?

    - Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia!

    Đỗ Nhược trầm ngâm một chốc, nói:

    - Đợi khi đem tất cả các tài liệu cùng chứng cứ của vụ án chuyển giao cho tỉnh Nam Giang xong là anh có thể đi rồi.

    Tăng Nghị gật gật đầu, nói:

    - Khi nào đi thì báo cho tôi một câu, tôi đi tiễn anh! Mặt khác cũng có vài thứ muốn phiền anh thay tôi chuyển tới tay cho Phương lão ở thủ đô.
    - Này có cái gì mà phiền toái!

    Đỗ Nhược cười nói, cái này với gã mà nói cũng là một cơ hội khó được, vừa lúc đi thăm hỏi ông cụ của Phương Nam Quốc một chút. Phương Nam Quốc có tiền đồ rộng mở như vậy, chính mình đi theo sát một ít là tuyệt đối sẽ không sai.

    Hai người lại nói chuyện thêm một hồi, bữa tiệc ngày hôm nay cũng coi như là tan.

    Lúc rời khỏi Du Nhiên cư, Đỗ Nhược hỏi Tăng Nghị:

    - Còn có một việc này. Tôn Dực đã được thả rồi, nhưng anh vẫn đang giữ Thường Tuấn Long. Tuy nhiên chỉ sợ cũng giữ không được bao lâu nữa.

    - Có thể giữ bao lâu thì giữ bấy lâu!

    Tăng Nghị cười nói, vụ án đã quyết định giải quyết trong hòa bình, tiếp tục giữ Thường Tuấn Long cũng không có ý nghĩa gì nữa, tới thời hạn tạm giữ vẫn nên thả ra thôi. Hành động lần này của Đỗ Nhược thuần túy là nhân cơ hội để thu thập Thường Tuấn Long, ai kêu cha của Thường Tuấn Long không phải là Chủ tịch của tỉnh Nam Giang làm gì.

    - Được, anh biết phải làm gì rồi!

    Đỗ Nhược cười ha hả, nói:

    - Anh sẽ xem xét cẩn thận để sắp xếp được cho vị Thường thiếu gia này được hưởng thụ một phen thật mỹ mãn, cũng đừng để uổng một chuyến tới đây.

    Tăng Nghị chỉ biết Thường Tuấn Long chắc chắn phải gặp xui xẻo rồi, cảnh sát muốn phá án, không phải nhất định đều chỉ có bạo lực, có vài thủ đoạn không cần động tay động chân, nhưng lại khiến cho người ta cực kỳ thống khổ. Tăng Nghị trước kia đã từng bị Ủy ban Kỷ luật chỉnh một lần, rất hiểu biết tam vị trong đó. Nhưng Tăng Nghị tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cái gì gọi là thông cảm đối với Thường Tuấn Long, không có tự tay đi thu thập tên đó, đã coi như Tăng Nghị cực kỳ biết kiềm chế bản thân rồi.

    Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị đi tới bệnh viện để thăm Hồ Khai Văn.

    Hồ Khai Văn mới nằm viện một đêm mà đã trở nên tang thương hơn rất nhiều, đả kích lần này đối với gã thật sự là quá lớn. Một giây trước, gã còn đang lấy tư thái của người thắng để phân chia thành quả của người khác; thế nhưng sau một giây, cái kẻ bị phân đi lớp học bổ túc lại biến thành chính mình. Cái khoảng cách chênh lệch như vậy, khiến Hồ Khai Văn không tiếp thu được.

    Quan trường chính là sự thật tàn khốc như vậy. Hôm trước, cả ban lãnh đạo thành phố còn đang thảo luận hình thức xử lý Tăng Nghị như thế nào để có thể lấy được sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh; thế mà ngày hôm qua, ban lãnh đạo cũng đã quay sang nghiên cứu xem nên xử lý Hồ Khai Văn như thế nào mới có thể đánh tan sự hiểu lầm của Tỉnh ủy; chỉ sợ lúc này, trong thành ủy đang thảo luận nên đề bạt Tăng Nghị kiểu nào, để có thể càng thêm nhận được sự lượng giải của Tỉnh ủy đi.

    - Đồng chí Tăng Nghị, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi.

    Hồ Khai Văn từ trên giường ngồi thẳng dậy, hôm nay Tăng Nghị có thể đến thăm gã, mặc kệ là vì mục đích gì đi nữa, vẫn là có tâm, gã cũng vẫn rất cảm động. Sau khi biết được gã bị tống tới lớp học, một đám trước kia vẫn luôn liều mạng thể hiện sự trung thành của chúng thế nào trước mặt gã, thế mà bây giờ ngược lại không có một mống nào xuất hiện.

    Tăng Nghị đặt giỏ hoa quả ở đầu giường của Hồ Khai Văn, tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, nói:

    - Phó chủ tịch Hồ, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, có chỗ nào cần, anh cứ việc nói ra. Khu công nghệ cao của chúng ta một ngày cũng không thể thiếu anh được.

    Hồ Khai Văn lắc lắc đầu, nói:

    - Bệnh này của tôi, chỉ sợ nhất thời bán hội là không thể khỏi được, công việc của khu công nghệ cao bên kia cũng không thể chậm trễ được, cho nên. Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, tôi tính đệ đơn từ chức lên trên Thành ủy, sau này trọng trách trên người đồng chí, chỉ sợ là sẽ càng thêm nặng nề rồi.

    - Phó chủ tịch Hồ, anh ngàn vạn đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy!

    Tăng Nghị nhìn Hồ Khai Văn nói:

    - Tôi còn quá non trẻ, làm việc không trầm ổn, rất nhiều lúc còn cần phải có một vị lãnh đạo lão thành có kinh nghiệm phong phú, điềm đạm, chắc chắn như anh vậy đến áp trận với cả nhắc nhở nữa. Từ khi hai người chúng ta gia nhập vào bộ máy này, tôi đã học được rất nhiều thứ từ Phó chủ tịch Hồ, khu công nghệ cao giống như một con thuyền lớn nhờ sự chèo lái vững chắc của Phó chủ tịch Hồ đang căng buồm thẳng tiến tới tương lai tươi đẹp. Nếu lúc này Phó chủ tịch Hồ lại bỏ lại Khu công nghệ cao này, chính là không có tính trách nhiệm đối với những cán bộ nhân viên trẻ tuổi như tôi, cũng là không có tinh thần trách nhiệm đối với khu công nghệ cao này.

    Hồ Khai Văn có hơi chút kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng khi gã nói ra quyết định này, Tăng Nghị nhất định sẽ vui sướng không ngừng, nhưng giờ gã lại không nghĩ tới rằng Tăng Nghị sẽ phản đối mạnh như vậy, thậm chí lời nói nặng như “không có tinh thần trách nhiệm đối với khu công nghệ cao này” cậu ta cũng nói được ra.

    Nhất thời Hồ Khai Văn không có hiểu được rõ ràng mấy lời này của Tăng Nghị rốt cuộc là thật hay giả, gã liền dò hỏi thêm:

    - Tôi cũng là hữu tâm vô lực, sức khỏe không cho phép nữa rồi.

    Tăng Nghị liền đáp lại:

    - Mặc kệ Phó chủ tịch Hồ suy nghĩ như thế nào, bây giờ ở trong này tôi cũng nói rõ thái độ của tôi luôn, nếu Phó chủ tịch Hồ anh thực sự muốn từ chức, vậy tôi sẽ đại diện cho tất cả các thành viên trong Ban quản lý đề đơn lên phía trên xin giữ lại anh.

    Hồ Khai Văn rất giật mình, chỉ riêng chuyện hôm qua gã đã làm thì ai cũng sẽ không có thể tiếp tục giữ lại gã nữa rồi, rốt cục thì Tăng Nghị muốn đạt được cái gì đây?

    Tăng Nghị thấy Hồ Khai Văn có chút dao động, liền nói mấy lời sâu sắc:

    - Phó chủ tịch Hồ, người ta vẫn nói “Gừng càng già càng cay, rượu càng lâu càng nồng”, toàn thể các đồng chí trong Ban quản lý chúng tôi đều hy vọng có thể có một vị lãnh đạo như anh dẫn dắt để đồng tâm đồng đức, đưa khu công nghệ cao xây dựng càng thêm tươi đẹp, không phụ sự kỳ vọng của quần chúng nhân dân.

    Hồ Khai Văn chỉ biết Tăng Nghị quả thực không phải đang nói dối, mà là thực tâm muốn giữ lại gã. Gừng càng già càng cay, đó là để chỉ năng lực công tác của gã, nhưng rượu càng lâu càng nồng, chính là đang nhắc tới cảm tình bao năm an hem làm việc với nhau có được. Nếu chỉ là muốn giữ lại đơn giản, thì sẽ không nhắc tới chuyện cảm tình như vậy, Tăng Nghị có thể nói đến như vậy, cho thấy hắn là một kẻ biết ghi nhớ ân tình cũ, tấm lòng rất quảng đại, sẽ không vì một chuyện không vui liền xóa hết nhưng gì tốt đẹp trong quá khứ.

    Điều này làm cho Hồ Khai Văn rất là hổ thẹn, bản thân gã là một chính khách lão luyện đã chìm nổi hơn chục năm trong chốn quan trường, thế nhưng cuối cùng còn không bằng một người thanh niên mới vào đời không bao lâu. Chỉ bằng khí thế cùng với vận mệnh này của người ta, không trách được khi người ta càng làm thì chức vị càng lớn, con đường càng chạy càng thênh thang.

    - Đồng chí Tăng Nghị, nếu cậu có thể nói như vậy, tôi cũng rất vui mừng.

    Hồ Khai Văn có chút biến đổi nhỏ, nói:

    - Tôi cũng thực sự muốn tiếp tục cùng mọi người làm việc, nhưng cậu cũng biết đấy, thân thể này của tôi… Có thể tiếp tục cống hiến sức lực cho khu công nghệ cao tiếp được hay không cũng đành do các bác sĩ trong bệnh viện định đoạt.

    Tăng Nghị biết Hồ Khai Văn chẳng qua là đang lo lắng nếu chính anh ta không tự mình chủ động từ chức thì trên Thường ủy chắc chắn cũng muốn ném anh ta vào lãnh cung mà thôi. Tăng Nghị liền cười vươn một tay tới, nói:

    - Cần gì dùng tới bác sĩ chuyên khoa, bản thân tôi chính là bác sĩ, tôi thấy Phó chủ tịch Hồ vẫn còn khỏe mạnh trẻ trung lắm, thân thể không có bất cứ vấn đề gì cả. Nếu anh lo lắng cái gì, tôi sẽ bắt mạch xem kỹ cho anh.

    Hồ Khai Văn vừa nghe vậy, làm sao còn không hiểu ý được, Tăng Nghị đây chính là muốn ôm đồm lấy công tác của gã ở Thành ủy, điều này khiến gã ngay lập tức phấn chấn tinh thần, vừa rồi còn cảm thấy thân thể đang bị bệnh nặng quấn lấy bây giờ lại cảm giác như long tinh hổ mãnh (Khôn như rồng, mạnh như hổ), cả người tràn đầy sinh lực, cho dù là có bệnh thì cũng chỉ trong nháy mắt là khỏi được bảy tám phần rồi.

    - Tăng Nghị, y thuật của cậu tôi thật sự rất yên tâm.

    Hồ Khai Văn rất sảng khoái giơ tay ra, nói:

    - Vậy đành phải vất vả cậu một phen rồi.

    Tăng Nghị cười ha hả bắt mạch cho Hồ Khai Văn, sau đó cẩn thận chẩn đoán. Hôm nay hắn giữ lại Hồ Khai Văn, có thể nói là có suy tính cá nhân riêng, nhưng cũng có sự suy tính đến toàn bộ cục diện bây giờ.

    Tăng Nghị mới đến Bạch Dương có mấy tháng ngắn ngủi liền đuổi mất Chủ nhiệm Ban quan lý cũ là Gia Cát Mưu, bây giờ mới qua có nửa năm, nếu cũng đuổi Hồ Khai Văn đi, vậy sẽ để người khác bàn luận thế nào về Tăng Nghị? Không nói đến cái khác, chỉ cần một cái danh là “Khó làm việc chung với cấp trên, không quan tâm đến việc đoàn kết nội bộ” cũng là khó mà tránh được. Nhìn chung thì bất cứ vị lãnh đạo nào nếu có một cái cấp dưới như vậy, chỉ sợ là đều phải khó mà sống yên ổn được đi.

    Thêm một điều nữa là, Tăng Nghị cũng phân tích cẩn thận qua, ngoại trừ chuyện xảy ra ngày hôm qua thì chính hắn cùng với Hồ Khai Văn cũng chưa từng có cái gì có thể coi là thâm cừu đại hận, một vị lãnh đạo mà có thể được như Hồ Khai Văn, có thể coi là cũng đủ cấp mặt mũi cho bản thân hắn. Mà khoảng thời gian hợp tác trước đó giữa cả hai cũng coi như tường an vô sự. Hắn quản hồ Tinh Tinh của hắn, còn gã quản Ban quản lý của gã, mọi người nước giếng không phạm nước sông.

    Cho dù là chuyện ngày hôm qua cũng vậy, Tăng Nghị cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hồ Khai Văn lúc đó thế nào. Lấy thân phận là người đứng đầu một khu công nghệ cao thuộc hàng top, nhưng Hồ Khai Văn lại chỉ giống như một con rối, vẫn mãi mà không tạo dựng được cho mình một sự uy quyền riêng, chuyện này nếu đặt ở trên bất kỳ một người nào cũng sẽ không vui vẻ gì. Đến ngay Băng Hàn Bách, cũng vẫn đang tìm cơ hội để nắm lấy quyền khống chế cục diện đấy sao? Hồ Khai Văn có thể nhẫn nhịn bản thân tới tận hôm nay cũng coi như là rất khó lường rồi.

    Không phải chỉ là có chút nhược điểm về sự tham lam mà thôi sao?

    Nói chung quy thì, trong cái chính giới này, có người nào mà không tham quyền luyến vị chứ? Đuổi đi Hồ Khai Văn, lại đến một kẻ khác, mà chưa chắc kẻ này có thể có năng lực hơn Hồ Khai Văn nửa phần.

    Huống chi Hồ Khai Văn cũng có ưu điểm, gã là một kẻ thực dụng, cũng không thích làm mấy cái trò chơi bời lố lăng. Trong cái dự án hồ Tinh Tinh, Hồ Khai Văn có thể ngoan tâm mà chặt một đao xuống, rồi còn chạy trước chạy sau, phối hợp giải quyết công việc, nếu không có Hồ Khai Văn thân lực thân vi, dự án hồ Tinh Tinh đó cũng không thể phát triển được nhanh chóng như vậy. Hồ Khai Văn cũng không có nhiều chiêu số âm hiểm, ác độc như vậy, ít nhất cũng sẽ không giống như Gia Cát Mưu, bản thân làm không nổi việc được thế nhưng sau lưng còn ngáng chân người khác, dắt chận người ta lại, trong chuyện này thì Gia Cát Mưu là một kẻ rất tài giỏi.

    Cùng Hồ Khai Văn tham gia vào bộ máy chính quyền này, ít nhất thì hắc không cần phải mọi lúc mọi nơi đề phòng xem có thể trúng phải cái bẫy gì không.

    Trong phòng hội nghị thường vụ của tỉnh Nam Giang, lúc này khói bay lượn lờ. Một người trước đó vốn vẫn giữ thái độ khiêm tốn, không nhúng tay vào bất cứ sự an bài nhân sự của người nào cả như Tỉnh ủy Băng Hàn Bách, lúc này lại liên tiếp đưa ra các chỉ thị bổ nhiệm cho các vị trị nhân sự trọng yếu. Mà càng khiến cho người khác bất ngờ là, thái độ không bình thường của Tôn Văn Kiệt bởi ông ta lại là người đứng ra ủng hộ đầu tiên cho các đề nghị của Băng Hàn Bách, nếu như người đứng đầu lẫn thứ hai đều đã cùng ý kiến, như vậy mấy cái lệnh bổ nhiệm coi như không gặp bất cứ cản trở gì liền được nhất trí thông qua hoàn toàn.

    Tất cả các ủy viên ban thường vụ đang ngồi trong phòng đều rất ngạc nhiên trong đầu, hôm nay tất cả mọi người đều thực sự cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của Bí thư Tỉnh ủy mới, gần như là không có biểu hiện gì cả liền đã lấy được quyền chỉ đạo. Với việc thông qua sự sắp xếp nhân sự này, chính là một lời tuyên bố với bên ngoài rằng, tỉnh Nam Giang bắt đầu tiến vào thời kỳ do Băng Hàn Bách làm chủ đạo.

    Trên mặt Tôn Văn Kiệt vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười, nhưng trong lòng ông ta rốt cuộc nghĩ cái gì, vậy không ai có thể biết được.



     
    sqdbk41, lamtac1981 and thucquy like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)