FULL  Tiên Hiệp  Võ Hiệp Thư Kiếm Trường An - Hắn Từng Là Thiếu Niên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thư Kiếm Trường An
    Quyển 4 - Chương 40: Mệnh chiếu Tinh Vẫn
    Dịch giả: argetlam7420

    Đêm đã về khuya.

    Gần đây thành Trường An không quá thái bình.

    Đầu tiên là Tham Lang Tinh hiện thế, lại có Trành Quỷ Tinh Vẫn lánh đời nhiều năm là Hạ Hầu Uyên xuất thế. Tiếp đến là Ngũ Hoàng tử do mưu phản mà bị nhốt tại Đông cung, hôm nay lại có tin Âm Sơn Trọc, Mã An Yến cùng Chương Tử Vụ ba người nhận lệnh của Thừa tướng tới lùng bắt Tô Trường An không thành, ngược lại đều bị giết chết ở Thiên Lam. Tương truyền hôm ấy bên trong Thiên Lam viện máu chảy thành sông, mùi máu tanh ghê người đứng cách mấy dãy phố cũng có thể mơ hồ ngửi được.

    Tin này vừa ra, vua dân chấn động.

    Tạm không nói tới thân phận Âm Sơn Trọc cùng Mã An Yến, nhưng Chương Tử Vụ là một trong Tam Công Cửu khanh, vậy mà lại chết không rõ ràng ở Thiên Lam viện, chuyện động trời như vậy văn võ bá quan sao có thể để yên.

    Ngay lập tức tấu chương lên án Thiên Lam viện cùng Tô Trường An nhiều như măng mọc sau mưa, liên tiếp những bức tấu chương được chuyển vào trong hoàng cung Đại Ngụy.

    Nhưng thái độ của Thánh hoàng lại rất kỳ quái.

    Kỳ quái hệt như thái độ của lão với Ngũ hoàng tử vậy.

    Lão dẹp hết tất cả những lời dị nghị, chẳng qua vẫn lệnh cho Hổ Diệu Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa đóng tại Trường An mang một đội dũng sĩ giáp đen tới bao vây Thiên Lam viện. Nói là giám thị, nhưng trông càng giống như bảo vệ. Thậm chí lão còn sai người dọn dẹp sạch thi thể ở Thiên Lam viện, trả về các học viện.

    Việc này dĩ nhiên càng khiến phe Thái Tử bất mãn hơn.

    Bởi vậy Thừa tướng Đại Ngụy Tư Mã Hủ cùng Anh Vương Hạ Hầu Uyên ngay trong đêm xin vào cung gặp mặt.

    "Bệ hạ."

    Trong đại điện Thái Hòa, Tư Mã Hủ hơi híp mắt, khom người chắp tay với người đàn ông trên đài cao.

    Sau lưng lão, một nam tử đứng thẳng, tay cầm Quỷ Đầu Đao.

    Mang binh khí vào cung gặp vua, thấy Thánh Thượng mà không quỳ.

    Trên đời này chỉ có hai loại người có thể làm được.

    Một là chức vị cao tới Vương Hầu, hai là tu vi đạt tới Tinh Vẫn.

    Mà rất trùng hợp, cả hai người này đều đúng là vậy.

    Vậy nên dù cho thái độ lão có kiêu căng đi nữa, cũng không ai dám nói lão sai ở điểm nào.

    Nhưng, vẫn có một điểm khiến vị thái giám đứng sau lưng Thánh hoàng rất bất mãn.

    Vị Trành Quỷ Tinh Tinh Vẫn, Đại Ngụy Anh Vương Hạ Hầu Uyên, giờ phút này đứng sau lưng lão già kia, thể hiện ý tứ quá rõ ràng - gã đã xem lão già này là chủ nhân.

    Điều này đương nhiên là chuyện vô cùng hoang đường, một vị Vương gia Đại Ngụy, có thể nói là dưới một người trên vạn người, thân phận như thế cho dù gặp Thánh hoàng cũng có thể không cần quỳ lạy. Vậy mà lại coi một vị Thừa tướng là chủ nhân, thế Thánh hoàng gã đặt ở nơi nào? Há chẳng phải là đang nói địa vị của Thánh hoàng cũng chỉ ngang lão già kia thôi sao?

    Nhưng tựa hồ người đàn ông ngồi trên đài cao cũng không thèm để ý việc này.

    Từ đầu đến cuối lão thậm chí không hề nhìn Anh Vương một cái.

    "Ái khanh đứng lên đi, đêm khuya cầu kiến không biết có chuyện gì quan trọng?" Vẻ mặt người đàn ông rất ngờ vực, dường như không hiểu nguyên do tại sao lão già lại đêm khuya cầu kiến.

    Lão già cùng người đàn ông này đánh cờ nhiều năm, dĩ nhiên quen thuộc phong cách của hắn.

    Cho nên lão lại khom người rất là cung kính, cao giọng nói: "Thiên Lam viện di đồ Tô Trường An, cấu kết với yêu tà, giết hại trung lương, khiến cho mấy trăm học sinh các học viện tại Trường An chết oan uổng, Chương Đình Úy, Âm trưởng lão, Mã trưởng lão vì nước vong thân. Lão thần khẩn cầu bệ hạ hãy hạ chỉ, truy bắt yêu tà, dẹp yên dư luận phẫn nộ, làm yên lòng vong linh các vị trung thần!"

    "A...?" Người đàn ông trên đài làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vỗ trán một cái, nói: "Thì ra ái khanh tới là vì chuyện này."

    "Đúng vậy."

    "Chuyện này ái khanh không cần lo lắng, Quả nhân tự có chừng mực." Người đàn ông tùy ý nói ra, cách hắn nói cứ như chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm vậy.

    Bịch!

    Nhưng đúng lúc này một tiếng giòn dã vang lên.

    Lão già bỗng quỳ xuống đất dập đầu, giọng bi thương nói: "Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, hôm nay trong thành Trường An lòng người bàng hoàng, bá quan không cam lòng. Tất cả đều nói bệ hạ thiên vị yêu nghiệt, làm cho trung thần mông muội, vong hồn than khóc trong đêm! Nếu bệ hạ không mau chóng có câu trả lời, lão thần e rằng thiên hạ sẽ đại loạn, giang sơn trăm năm của Đại Ngụy khó lòng giữ được a!!!"

    Thái độ lão cung kính, giọng nói thành khẩn, trông vô cùng giống một vị trung thần chính trực liều mình can gián vua.

    Nhưng những lời lão nói ra, đều hết sức đại nghịch bất đạo.

    Từ xưa đến nay, phàm là quân vương đều kiêng kỵ nhất là nghe được mấy chữ “thiên hạ đại loạn, giang sơn khó giữ”. Nó đâu có khác gì mắng bọn họ ngu ngốc vô năng, để mất giang sơn chứ.

    Người đàn ông kia đương nhiên nghe ra lão già kia nhìn như khuyên giải, kì thực ngôn ngữ là đang uy hiếp.

    Đôi mắt hắn híp lại, sắc mặt âm trầm, đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn trước người, sự yên tĩnh trong đại điện được thay bằng những tiếng gõ êm tai.

    Một lúc lâu sau, hắn mới nhoẻn miệng cười ha hả nói: "Ái khanh quá lời rồi. Quả nhân nói rồi, vài ngày nữa nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời."

    Nhưng lão già dưới đài làm như không nghe thấy, vẫn quỳ xuống đất dập đầu, lặng yên không nói.

    Sắc mặt người đàn ông rốt cuộc có vài phần khó coi, nhưng hắn vẫn cố đè xuống tức giận trong lòng, lát sau mới trầm giọng nói: "Ba ngày."

    "Bệ hạ thánh minh!" Lão già dưới đài ngay lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ.

    Đợi đến khi hai người lui ra.

    Người đàn ông trên đài vẻ mặt đè nén tức giận bay mất sạch, hắn quay sang vị thái giám tóc bạc trắng, bình tĩnh nói: "Truyền gọi Thái Bạch Chân Nhân lên yết kiến."

    Vị thái giám sau lưng nghe xong, người đang đứng đó đột nhiên biến mất không thấy tung tích.

    Người đàn ông cứ như vậy ngồi một mình trên đài cao. Trong đại điện tối đen, chỉ còn đôi mắt hắn lóe sáng hệt như một ngôi sao vậy.

    Ước chừng một khắc trôi qua.

    Vị thái giám kia lại một lần nữa xuất hiện phía sau lưng người đàn ông, tiếp sau đó một thân ảnh dưới đài dần dần hiện ra.

    Đó là một lão già, mày kiếm mắt sáng, tóc trắng như cước, khuôn mặt hồng hào, mặc một tấm đạo bào Thất Tinh, tay cầm một cây phất trần lông trắng.

    "Bệ hạ." Lão gật đầu nói với người đàn ông trên đài.

    "A.... Thái Bạch, thứ ta bảo ngươi tính ngươi đã tính ra chưa?" Người đàn ông híp mắt hỏi.

    "Mấy năm trước, lão hủ đã tính qua cho người này rồi." Đạo nhân kia nói.

    "Thế nào?"

    "Khi đó, số mệnh hắn rất bất định, nhân quả vô thường, lão hủ nhìn không rõ lắm. Cho đến mấy ngày trước, khi Thánh thượng lại nói chuyện này với ta, lão hủ mới lại tính một quẻ khác."

    "Hử? Số mệnh bất định? Nhân quả vô thường?" Sắc mặt người đàn ông khẽ đổi, hắn nhìn thẳng vào vị đạo sĩ, trong ánh mắt chợt phát ra một đạo thần quang.

    "Đúng vậy." Lão đạo gật đầu đáp.

    "Mấy ngày trước ngươi xem cho hắn, kết quả ra sao?" Sắc mặt người đàn ông trên đài cao có chút mất kiên nhẫn hiếm thấy.

    "Lão hủ mấy ngày trước có tính lại, quẻ chỉ như sau."

    "Thương Long bị vậy ở bãi cạn, Thanh Điểu bảo vệ Cô Tinh. Thái tuế nhập mệnh, hung sát vào thân. Nhưng..." Nói tới đây, lão đạo dừng lại một chút, dường như có chút do dự. Nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, lại nói tiếp, "Thế nhưng mà, mệnh chiếu Tinh Vẫn."

    "Thương Long bị vậy ở bãi cạn, Thanh Điểu bảo vệ Cô Tinh. Thái tuế nhập mệnh, hung sát vào thân. Nhưng mệnh chiếu Tinh Vẫn?" Người đàn ông giống như nghe được chuyện cực kỳ thú vị, hắn cau mày nhẹ nhàng nhắc đi nhắc lại những lời kia. Hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, hắn lại hỏi: "Lân nhi gần đây tu hành vẫn thuận lợi chứ?"

    "Ha ha, Tiểu hoàng tử tư chất thông minh, chuyện tu hành bệ hạ không cần lo lắng." Lão đạo kia tựa hồ rất là vui vẻ khi nghe người đàn ông nói "Lân nhi", sắc mặt trầm ổn hiện ra nụ cười mỉm hiếm thấy.

    "Như vậy Quả Nhân yên tâm rồi, làm phiền chân nhân."

    "Vậy lão hủ xin cáo lui."

    "Ừ...." Người đàn ông gật đầu.

    Đợi đến khi bóng dáng lão đạo hoàn toàn biến mất, đôi mắt người đàn ông trên đài cao mới hơi trầm xuống, nhìn lên bầu trời đêm mênh mông bên ngoài điện.

    Dùng thanh âm lạnh lẽo nói.

    "Các ngươi chỉ cho Đại Ngụy ta vận nước tám trăm năm!"

    "Nhưng Quả Nhân lại muốn nó vĩnh thế trường tồn!"

    Một tiếng sét tức thì nổ vang.

    Giống như đang phát ra lời cảnh cáo với hắn.

    Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lẽo nhìn tia chớp vừa rạch ngang trời.

    "Ngươi đang sợ sao? Bởi vì ta cuối cùng đã tìm ra chiếc chìa khóa!"

    ---o0o---

    mấy tên thái giám thường võ công cao cường:3
     
    nhoemnhieu, Henesys and dragonsavior like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thư Kiếm Trường An
    Quyển 4 - Chương 41: Ta là hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp
    Dịch giả: kimsieuquan
    Biên: Đình Phong

    "Cảm giác có được sức mạnh, quyết định sinh sát như thế nào?"

    Trong bóng tối, một giọng nói vang lên.

    Giọng nói kia rất đặc biệt, nghe không ra là nam hay nữ, cũng không phân biệt được già hay trẻ.

    Nhưng nó rất dễ nghe, mang theo âm luật kỳ quái và mê hoặc lòng người.

    "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi tăng tu vi đến Tinh Vẫn. Đến lúc đó vô luận kẻ địch của ngươi là ai, đều chỉ cần một đao giải quyết."

    Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên.

    "Cút!" Tô Trường An hét to, chợt từ trên giường tre mở hai mắt ra.

    Trên trán hắn ngay lập tức rịn ra một tầng mồ hôi dày.

    Hắn biết rõ biết đó không phải là ảo giác hay là ác mộng. Đó là giọng nói của con quái vật trong cơ thể mình.

    Dẫn ngoại lực nhập vào cơ thể đúc thành Tinh Hồn, là một chuyện hết sức nguy hiểm. Dù cho cỗ ngoại lực này được Thanh Loan hỗ trợ khống chế, nhưng một khi tiến nhập vào trong cơ thể, thì không được phép xuất hiện một chút sơ xuất nào.

    Nhưng thật không may, Tô Trường An không chỉ cảm giác được động tĩnh bên ngoài, mà kết hợp với chuyện Cổ Tiễn Quân và Phàn Như Nguyệt bị thương, dẫn tới tinh thần chấn động. Thế cho nên luồng ngoại lực được hắn cẩn thận dẫn dắt không khống chế được, mà trùng kích lên lục phủ ngũ tạng.

    Khi đó hắn ở Phồn Thần cảnh, nội phủ cũng không mạnh hơn thường nhân bao nhiêu cả, chịu linh lực tràn đầy của Thanh Loan tất nhiên là ngũ tạng đều bị phá hủy. Khi ấy có thể nói là tính mạng hắn nguy trong sớm tối gần như phải chết. Thanh Loan kế bên dù là Tinh Vẫn, nhưng lại dốt đặc cán mai không biết cách cứu chữa như thế nào.

    Mà chính lúc đó, Thần huyết bị Ngọc Hành phong ấn trong cơ thể Tô Trường An bởi vì cảm giác được nguy cơ của ký chủ, rốt cuộc lại ra tay hoàn toàn áp chế thương thế trong cơ thể hắn.

    Nhưng cùng ngày xưa bất đồng, quái vật trong cơ thể lần này muốn làm giao dịch với hắn.

    Nếu hắn đáp ứng, nó sẽ giúp Tô Trường An ba lượt.

    Mà sau ba lượt này, cũng là lúc nó đột phá lao tù, từ trong cơ thể hắn thức tỉnh. Để biểu đạt thành ý, nó đã sử dụng thần lực tăng cảnh giới của Tô Trường An lên tới Địa Linh. Mà cơ duyên xảo hợp, tại thời khắc sinh tử ấy, Tô Trường An cũng hiểu ra lĩnh vực của mình - Thiên Lam.

    Đương nhiên, đó tuyệt không phải là vị Chân thần trong trong cơ thể hắn đại phát thiện tâm, ba lượt hứa hẹn cũng tuyệt không phải trách trời thương dân.

    Điểm này Tô Trường An cực kỳ rõ ràng.

    Ngày đó tinh quang nhập vào cơ thể, lại thêm phong ấn của Ngọc Hành trước khi chết, Thần huyết trong cơ thể hắn có lẽ đã bị giam cầm hoàn toàn. Nếu không phải hôm ấy bản thân lâm vào tử cảnh, Thần huyết chắc hẳn không khả năng thức tỉnh.

    Ba lượt hứa hẹn đơn giản chỉ là mong Tô Trường An thả lỏng tâm thần tiếp nhận sức mạnh của nó. Sau ba lần như thế, con quái vật kia mới có thể phá giải phong ấn mà thôi.

    Mà mỗi một lần thả lỏng tâm thần cũng tuyệt không đơn giản chỉ là hấp thu sức mạnh, điểm này hắn càng thấu hiểu.

    Như một kiếm kia đồ diệt mấy trăm Phồn Thần tu sĩ, tuy rằng trước đó hắn đã sinh ra sát ý với bọn họ. Nhưng khi huyết nhục chồng chất trước mắt mình, trong lòng của hắn lại không sinh ra chút gợn sóng nào.

    So với trước đây thì đó là chuyện không thể nào.

    Không phải hối hận giết chết những học sinh kia, cũng không phải là sau khi giết người lại sĩ diện cãi láo gì gì đó.

    Chỉ là, dạng tâm tính coi thường sinh tử như vậy, khiến Tô Trường An cảm thấy lo lắng, thậm chí là sợ hãi.

    Sợ hãi sau khi sử dụng Thần huyết, hắn sẽ trở nên càng chết lặng, thậm chí trở thành ma đầu giết người không chớp mắt.

    Hắn không thích bản thân mình biến thành như vậy.

    Vì vậy hắn âm thầm tự nói với bản thân, đây là lần thứ nhất, cũng là cuối cùng.

    Nghĩ tới đây, Tô Trường An đứng lên, chỉnh lý bộ dạng nhếch nhác lại một chút, tinh quang ngoài phòng bọc lấy hắn đi ra ngoài.

    Trận tàn sát trong Thiên Lam viện đã trôi qua hai ngày.

    Tuy Thánh hoàng phái tới quân đội đã mang thi thể và dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong viện vẫn như cũ có một cỗ mùi máu tanh nhàn nhạt bao phủ.

    Hắn nhíu mày một cái thực không thích cái mùi này.

    Phàn Như Nguyệt vẫn còn mê man, cho dù hắn nhờ cậy Đồng Kinh Nghĩa, vị thần tướng chịu trách nhiệm trông giữ mời tới y sư tốt nhất kinh thành, thì khó khăn lắm mới kéo tính mạng của nàng, còn chuyện khi nào tỉnh lại thì phải dựa vào chính Phàn Như Nguyệt vậy.

    Cổ Tiễn Quân thân thể không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng chút thời gian là ổn.

    Nhưng còn Thanh Loan, nhớ đến Thanh Loan thì Tô Trường An lại nhíu mày.

    Nàng ra tay giúp hắn giết Mã An Yến.

    Hắn nhớ kỹ từng nghe nàng nói, người của Tinh Thần Các không được nhúng chuyện nhân gian. Không biết nàng hành động như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng có thể khẳng định rằng, hậu quả này tuyệt không quá tốt đẹp.

    Nghĩ tới đây, hắn thở dài một hơi, sau đó bước chậm đi ra ngoài phòng.

    Đã một thời gian Trường An chưa có tuyết rơi, thời tiết cũng dần dần ấm lại. Đợi đến lúc đó chính là thời gian vị đao khách kia vượt sông mà đến.

    Sự tình vốn là như vậy, nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi*.

    (Dịch nghĩa: một cơn sóng chưa qua, một đợt sóng khác đã tới.)

    (*) Ý nói một vấn đề còn chưa kịp giải quyết, thì một vấn đề khác lại xảy ra.

    Dù sao Tô Trường An đã đủ sứt đầu mẻ trán, trong lòng cảm thấy mỏi mệt.

    Hắn cứ bước đi như vậy chưa phát giác ra mình đã đến bên cạnh Diễn Võ trường.

    Diễn Võ trường trong Thiên Lam viện ngày xưa, vì một lần náo động đã trở nên tàn phá không chịu nổi. Ngay cả đá xanh lót nền tốt nhất cũng biến thành đá vụn to nhỏ rơi lả tả trên đất, phía trên còn vương một ít vết máu không kịp dọn sạch.

    Ở phía trên đài, lúc này có một nam tử đang ngồi đó.

    Tóc tai y tán loạn, trước người dựng thẳng một thanh kiếm lớn, cầm trong tay một cái hồ lô, vừa nhìn bầu trời đêm trước mặt vừa tự mình uống rượu.

    Thấy y, Tô Trường An ngẩn người, sau một chút do dự hắn đi tới.

    "Cảm ơn ngươi!" Hắn nói ra lời này.

    Câu này tất nhiên là thật tâm, lấy thế cục Đại Ngụy hôm nay, Ngũ hoàng tử rơi đài, phe cánh Thái tử đạt được Anh Vương giúp đỡ, vậy mà y còn có thể đứng ra trợ giúp Thiên Lam. Về tình về lý, Tô Trường An cũng nên cảm tạ y.

    Vị kiếm khách đến từ Kinh Luân viện này, hay là nói vị tửu khách này, thế nhưng lại không thèm để ý đến lời cảm ơn của Tô Trường An. Y chỉ liếc mắt nhìn lại, sau đó lại há miệng uống tiếp, rượu như nước lập tức dọc theo khóe miệng đầy râu ria trôi xuống.

    Tô Trường An cảm thấy đây là một việc rất lãng phí. Hắn định nhắc nhở, bỗng cảm thấy như vậy là thất lễ, nên cũng không làm gì.

    "Hàaa...!"

    Sau mấy hơi, Ân Thiên Thương rốt cuộc thu hồi hồ lô, thốt ra một tràng cảm thán. Tựa như rượu vừa uống không phải loại rượu vàng đầu phố thấp kém, mà là Cửu Khúc Thương tiến cống cho Thánh hoàng vậy.

    "Ngươi muốn nếm thử không?" Y lại liếc nhìn hắn, cảm thấy người thiếu niên chất phác trước mặt có chút thú vị, vì vậy liền giơ hồ lô rượu đưa tới.

    "Ách..." Tô Trường An ngẩn người, hắn không thích uống rượu.

    Uống thứ này vào, thì yết hầu cay như lửa đốt, đầu sẽ bị chóng mặt, nặng nề, rất là khó chịu. Nhưng rất nhiều người đều thích nó. Ví dụ như cha của hắn, Mục Quy Vân, còn có người đàn ông trước mắt này. Đối với chuyện này hắn vẫn luôn không hiểu thấu.

    Nhưng cự tuyệt người khác là chuyện không được tốt lắm, thế nên sau một hồi do dự hắn vẫn nhận lấy.

    Đối với một vị đao khách, mặt mũi rất trọng yếu.

    Tô Trường An nghĩ như vậy. Nếu đã muốn uống, phải giả bộ như mình thường xuyên uống, bằng không người ta chẳng phải cười cho?

    Do đó, hắn học bộ dáng Ân Thiên Thương ngẩng đầu lên tu một dòng rượu vàng vào trong miệng.

    Ọt ọt!

    Cổ họng của hắn lên xuống một hồi, nuốt dòng rượu kia hết xuống bụng. Tiếp đó, một luồng cảm giác nóng rát từ bụng hắn dâng lên, xuyên qua cổ họng, chạy thẳng lên da mặt.

    Ngay tức khắc, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, đầu như bị ngọn lửa thiêu đốt đến mức chóng mặt. Nhưng hắn cố khiến mình thanh tỉnh, vỗ cái ót, giả vờ giả vịt hô to một tiếng "Hảo tửu!", rồi đưa hồ lô trả về.

    Ân Thiên Thương giống như cười mà không phải cười nhận lấy, tiếp đó nhìn sang Tô Trường An có vẻ hơi chóng mặt, bảo: "Lại đây ngồi đi!"

    Tô Trường An tửu lượng không cao, lại uống một ngụm lớn như vậy, giờ phút này thân thể của hắn trong gió đêm có chút lung lay. Nghe Ân Thiên Thương nói, hắn tất nhiên rất cao hứng, bước lên rồi ngồi xuống bên cạnh.

    "Trường An so với Bắc địa đấy, chỗ tốt hơn?" Ân Thiên Thương nhìn bầu trời đêm, chợt hỏi.

    "Hả?" Thiếu niên nghe vậy rất nghiêm túc suy tư một lát, mới nói: "Bắc địa."

    "Vì sao?" Có vẻ như ngoài ý muốn vì câu trả lời, Ân Thiên Thương có chút hào hứng, nhìn về phía hắn đưa ra nghi vấn: "Ta nghe nói nơi đó quanh năm tuyết đọng, không thấy mặt trời, lại có Yêu Tộc tàn sát bừa bãi. Sao so được với Trường An xinh đẹp muôn hoa đua nở?"

    Tô Trường An cau mày, hắn cảm thấy lời Ân Thiên Thương nói cũng có lý. So với lúc ở Trường An, cuộc sống trước đây của hắn ở Trường Môn Trấn rất đơn giản: đến trường, bị mắng, bị đánh vào lòng bàn tay, tan học, về nhà, ngủ.

    Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.

    Cái Trường Môn nho nhỏ kia, không đao không kiếm, không có người đến người đi, không có tửu quán thanh âm huyên náo, cũng không có cô nương xinh đẹp. Việc hắn cần làm mỗi ngày đơn giản là trong trường học làm gì để Mạt Mạt chú ý, làm thế nào để học cho có lệ những bài học của thầy giáo, như thế nào né tránh Kỷ Đạo bắt nạt.

    Cuộc sống như vậy thật sự kém xa cuộc sống phấn khích tại Trường An.

    Vì vậy, sau khi lại nghĩ một chút, hắn mới trả lời: "Trường An quá phức tạp. Ta nghĩ mãi mà không rõ."

    "Phức tạp? Người sao?" Ân Thiên Thương hỏi dò.

    "Ừ." Tô Trường An gật nhẹ đầu nói: "Ta không hiểu bọn họ. Vì cái gì không biết đủ, cứ luôn muốn chiếm thêm nữa."

    Nói xong, hắn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Một ngày trước, nơi đây chất đầy thi hài, là những người chết dưới kiếm của mình.

    "Ta không muốn giết bọn họ. Thế nhưng là, bọn họ lại luôn bức ta." Chàng thiếu niên buồn rầu thốt lên.

    Ân Thiên Thương ngẩn người, trong con ngươi đen nhánh chợt có ánh hào quang chớp động, tiếp đó y tự tay vỗ vỗ bả vai người thiếu niên, khuyên nhủ: "Mỗi người đều không giống nhau. Suy nghĩ dục vọng đều không giống nhau."

    "Có người được voi đòi tiên, mơ mộng không điểm dừng, cuối cùng ôm hận mà vào quan tài."

    "Có người tri túc thường nhạc (hài lòng, tự biết đủ). Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh." [1] (Hai câu thơ trong bài Định Phong Ba của Tô Thức, ý nói mặc phong ba cuộc đời thế nào thì làm người vẫn cứ khoáng đạt, thong dong).

    Tô Trường An nghe vậy thì sững sờ, cảm thấy lời ấy thú vị cực kỳ, nên hỏi lại: "Vậy ngươi là loại người nào?"

    Nam tử cười cười, giơ hồ lô lên, khẳng khái nói:

    "Hai loại kia ta đều không phải, ta phù sinh* nửa bầu rượu, mặt trời lặn không biết buồn."

    (*) phù du trôi nổi, không cố định một nơi

    Tiếp đó y nhìn hắn, hỏi: "Còn ngươi?"

    "Ta ư?" Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau nửa ngày, hắn chợt ngẩng đầu, đối mặt với nam tử, nơi khóe miệng nổi lên một nụ cười vui vẻ.

    "Cả hai loại đều không phải ta. Ta là cát vàng bách chiến mặc kim giáp, bất phá Lâu Lan[2] chung bất hoàn*."

    ---o0o---

    Chú thích:

    [1] Bài thơ Định Phong Ba:

    Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,

    Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.

    Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,

    Thuỳ phạ!

    Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.

    Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,

    Vi lãnh,

    Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.

    Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,

    Quy khứ,

    Dã vô phong vũ dã vô tình.

    Dịch thơ:

    Cứ mặc lá rừng lát xát rơi

    Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi

    Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa

    Ai sợ!

    Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời

    Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh

    Hơi lạnh

    Mặt trời chếch núi đón chào ngươi

    Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh

    Về rảnh

    Cũng không mưa gió, chẳng hong trời.

    Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999

    Lâu Lan là một nước ở Tây Vực, là nước phụ thuộc nhà Hán. Thời Hán Chiêu Đế, Lâu Lan vương giết sứ giả nhà Hán, cắt đứt con đường tơ lụa. Vì vậy nhà Hán phái binh thảo phạt, Lâu Lan thất thủ vì kế dụ địch của sứ giả Phó Giới Tử.

    Nên hoàng sa ở đây là cát Tây Vực, ý của Tô Trường An có lẽ là hắn như một người chiến tướng không bao giờ khuất phục, thề phải phá hết mọi kẻ địch mới thôi.

    [2] Phá Lâu Lan: đại tướng quân Hoắc Quang phái Phó Giới Tử mang theo rất nhiều vàng bạc đá quý làm quà tặng cùng với những dũng dĩ tài giỏi đi trước tới Tây Vực, tuyên bố chuyến đi này đặc biệt để ban thưởng nước phụ thuộc. Lâu Lan vương là kẻ cực kỳ tham tài, không một chút phòng bị. Phó Giới Tử ở dịch quán bày ra mai phục, lại thỉnh Lâu Lan Vương dự tiệc. Cuối cùng hắn giết chết Lâu Lan Vương, bình định Lâu Lan, lập được chiến công, dụ giết địch kiến công lập nghiệp.

    Hai câu cuối của Tô Trường An là trong bài Tòng Quân Hành của Vương Xương Linh

    Thanh Hải trường vân ám Tuyết san

    Cô thành dao vọng Ngọc Môn quan

    Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp

    Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.

    Dịch thơ (Nguyễn Phước Hậu):

    Mây Thanh Hải, núi Tuyết dày

    Chơ vơ thành lũy ngóng dài Ngọc quan

    Giáp mòn trăm trận cát vàng

    Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về.
     
    Henesys and dragonsavior like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thư Kiếm Trường An
    Quyển 4 - Chương 42: Bố cục
    Dịch giả: Time Over

    Tô Trường An khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai.

    Hắn có chút chóng mặt, đầu nặng nề.

    Đêm qua hắn cùng với Ân Thiên Thương nói rất nhiều, dường như hai người đều trò truyện rất vui vẻ. Vì thế hắn bị Ân Thiên Thương giật dây uống một tý rượu, cũng bởi vậy nên hắn không nhớ được đêm qua rốt cuộc đã nói những gì.

    Hắn từ trên giường ngồi dậy, rửa mặt xong, đi tới nội viện Thiên Lam.

    Có lẽ nguyên nhân vì thần huyết, thương thế ngày đó của hắn đã khôi phục được bảy tám phần. Một ít vấn đề vô cùng cấp bách cũng không phải hắn không suy nghĩ.

    Nhưng rất kỳ quái. Mấy ngày nay Thiên Lam viện rất yên tĩnh, tuy Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa tiếp nhận ý chỉ Thánh Hoàng một mực trông chừng hắn, nhưng thái độ cũng rất cung kính, ngoại trừ không cho phép Tô Trường An đi ra bên ngoài, hầu như bất luận yêu cầu gì đối phương đều hết sức thỏa mãn.

    Trong lúc nhất thời Tô Trường An cũng tìm không rõ thái độ của Thánh Hoàng

    Hắn lại không thể một mực ngồi chờ chết như vậy, không thể mang toàn bộ hy vọng của bản thân phó thác cho vị Hoàng Đế mà hắn không biết.

    Vì vậy, Tô Trường An cảm thấy mình phải làm gì đó.

    Nhưng mấy ngày liền Thiên Lam không xảy ra chuyện gì nên hắn muốn làm gì đó cũng không có khả năng. Cũng may lúc này, Mục Quy Vân rốt cuộc đã trở về.

    Và y cũng mang đến tin tức mà Tô Trường An đợi đã lâu.

    "Giáo tập Lữ Kiến Bách ám sát ngươi, trước khi ám sát đã dự tính trước cái chết, cho nên sáng sớm liền mang thê nhi thay đổi thân phận, bây giờ trốn ở một cái trấn nhỏ phía bắc cách Trường An một trăm hai mươi dặm.

    Mục Quy Vân nói như vậy, sau đó cầm nước trà trước bàn uống một ngụm lớn, xem bộ dạng là vừa được tin tức liền ngựa không dừng vó chạy tới.

    "Bất quá, ta nói Trường An ngươi cũng quá lớn gan, nhiều đệ tử như vậy ngươi nói giết liền giết, bây giờ khắp nơi trong thành Trường An đều là tin đồn khiển trách ngươi. Ngũ hoàng tử cũng bị nhốt, cha ta bên kia hiện tại cũng phải thu liễm thế lực của mình."

    Khi y nói xong lời này, tuy giọng nói tràn đầy ý trách cứ, nhưng Tô Trường An nghe được y là thật lòng lo lắng cho tình cảnh của mình.

    Hắn tươi cười với Mục Quy Vân, nói: "Ngươi còn phải giúp ta một việc."

    "Hả?" Mục Quy Vân sững sờ, hỏi: "Chuyện gì?"

    Nụ cười trên mặt Tô Trường An càng lớn, hắn tiến đến bên tai Mục Quy Vân nói nhỏ vài câu. Mà mắt Mục Quy Vân cũng mở to ra, sau đó y quay đầu nhìn Tô Trường An. Trong ánh mắt chớp động vẻ mặt không thể tin.

    Y sững sờ hỏi.

    "Ngươi còn là Tô Trường An ta biết sao? Đây đều là học được ở đâu?"

    "Trên sách." Tô Trường An thản nhiên trả lời.

    Bởi vì thời gian cấp bách, vì vậy Mục Quy Vân sau khi biết kế hoạch của Tô Trường An lập tức xuất phát ra ngoài Thiên Lam viện.

    Mà Mục Quy Vân đi không lâu, Tô Trường An cũng tìm đến Ân Thiên Thương.

    Nam nhân này giống như dự đoán của Tô Trường An, đang trốn trong phòng của mình cầm hồ lô rượu tự rót tự uống một mình.

    Từ sau khi Ân Thiên Thương đến Thiên Lam viện.

    Tô Trường An cảm thấy, y hoặc là uống rượu, hoặc là đi mua rượu. Ngoài ra chưa bao giờ thấy y làm bất cứ chuyện gì khác.

    "Ngươi đã đến rồi?" Ân Thiên Thương thấy Tô Trường An, rất cao hứng, hình như trải qua một đêm hôm qua, gã đã xem Tô Trường An thành bạn rượu của mình. "Thế nào, có muốn tới uống một bình hay không?" Gã hỏi như vậy.

    "Hả...lần sau lần sau." Tô Trường An bây giờ vẫn còn chút ít chóng mặt, hắn cảm thấy hình như bản thân trời sinh không thích hợp uống rượu.

    "A...?" Ân Thiên Thương nhếch miệng, dùng ống tay áo có chút bẩn lau đi vết rượu, nói: "Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"

    "Ta muốn mời ngươi giúp ta một chuyện." Tô Trường An nói.

    "Cái gì?"

    "Đi gặp một người, giúp ta nói với y một câu."

    "Gặp người nào?"

    "Mẫu Đơn Các Long Tương Quân!"

    "Hả?" Ân Thiên Thương sững sờ, có chút ngoài ý muốn. "Muốn nói gì với y?"

    "Chỉ nói, Tô Trường An muốn cùng y làm một vụ mua bán lớn, hỏi y có hứng thú hay không." Tô Trường An nở nụ cười ý vị sâu xa.

    Cho dù Ân Thiên Thương trần trụi ở trong băng thiên tuyết địa cũng chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo như thế, vậy mà lúc này nhìn vị thiếu niên tươi cười, không hiểu rùng mình một cái.

    Đợi cho Ân Thiên Thương rời đi, Thiên Lam nội viện chỉ còn lại Cổ Tiễn Quân vẫn còn tĩnh dưỡng, cùng với Phàn Như Nguyệt hôn mê.

    Mà từ trước đến nay Thanh Loan như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bất quá với tu vi của nàng không cần Tô Trường An lo lắng việc gì.

    Hắn nghĩ như vậy, sẽ phải đi thăm các nàng một chút.

    Nhưng lúc này, vị Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa chịu trách nhiệm trông coi hắn mang theo một vị hồng y nữ tử đi tới.

    Tô Trường An nhíu mày, xa xa thấy rõ dung mạo người đến, là Hạ Hầu Túc Ngọc!

    Nàng nhíu mày, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi. Nghĩ đến những ngày này vì việc của Ngũ hoàng tử, mà nàng cũng rất vất vả.

    Tô Trường An không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

    Bây giờ nghĩ lại những việc lừa gạt cùng phản bội nói thật ra Hạ Hầu Túc Ngọc cũng là thân bất do kỷ. Nàng rốt cuộc đối đãi hắn như thế nào, tất nhiên không cần nhiều lời. Tô Trường An đã từng không hiểu những chuyện này, nhưng hiện tại đã trải qua nhiều việc, cũng dần dần hiểu nàng. Mặc dù không thể hoàn toàn mang những chuyện kia ném ra sau đầu, nhưng cũng không canh cánh trong lòng như trước nữa.

    "Đồng Tướng Quân." Tô Trường An chắp tay với người vừa tới, vừa nhìn về phía nữ tử bên cạnh lão.

    Hạ Hầu Túc Ngọc và Tô Trường An nhìn nhau, trong lòng nàng không khỏi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.

    "Sư tỷ, ngươi đã đến rồi." Lúc này giọng Tô Trường An trong veo vang lên bên tai nàng.

    Hạ Hầu Túc Ngọc sững sờ, nàng chợt ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Tô Trường An, hình như đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

    Tô Trường An lại tươi cười với nàng.

    Một khắc này mệt mỏi trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc tiêu tan như băng tuyết tan rã. Nàng muốn nói gì, rồi lại cũng không biết nói như thế nào, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt trong veo kia, giống như Tô Trường An nở nụ cười.

    "Khục khục!" Đồng Kinh Nghĩa một bên nhìn thiếu nam thiếu nữ không khỏi cảm thấy có chút lúng túng. Lão ho nhẹ hai tiếng, cắt đứt ánh mắt hai người nhìn nhau. "Tô công tử, Hạ Hầu công chúa lần này tới đây là truyền lệnh thánh thượng, dẫn ngươi vào cung diện thánh."

    "Diện thánh?" Tô Trường An nghe vậy vốn là sững sờ, nhưng mà rất nhanh suy nghĩ minh bạch các mấu chốt trong đó.

    Thánh hoàng liên tục áp chế phản đối khắp nơi bảo vệ hắn, có lẽ nhất định là muốn đạt được thứ gì đó từ hắn.

    Muốn sống sót ở trong thành Trường An, tất nhiên cần trả giá một chút đại giới. Điểm này Tô Trường An đã hiểu rõ ràng từ lâu.

    Còn lần này hắn cùng Thánh hoàng gặp mặt, chính là nêu ra thẻ đánh bạc cũng thương lượng xem hai người có quyết định có muốn giao dich nữa hay không.

    Nên cuối cùng là phải tới.

    Ở một khắc Tô Trường An giết những học sinh kia thì đã có chuẩn bị.

    Vì vậy, hắn nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc nhẹ gật đầu nói.

    "Chúng ta đi thôi, sư tỷ."

    ---o0o---
     
    nhoemnhieu, Henesys and dragonsavior like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thư Kiếm Trường An
    Quyển 4 - Chương 43: Gả
    Dịch giả: Time Over

    Hạ Hầu Túc Ngọc là vị công chúa duy nhất triều đình Đại Ngụy, tọa giá tất nhiên là một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa.

    Xe ngựa bao bọc bốn bề bằng tơ lụa đẹp đẽ đắt đỏ, cửa sổ nạm vàng được che chắn bằng một mảnh vải thun màu lam nhạt. Thân xe đúc bằng gỗ lim đen quý báu, rường cột chạm trổ, vô cùng khéo léo. Cạnh góc chạm khắc hoa cỏ tô điểm, cây cỏ lại nạm vàng, hoa quả khảm ngọc. Đã là người có chút tầm mắt chỉ cần nhìn xa, liền biết người trong xe không phú tức quý.

    Tô Trường An cùng Hạ Hầu túc Ngọc lặng lẽ tiến vào thùng xe, Đại Ngụy Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa vì bọn họ đánh xe.

    Tô Trường An nhướng mày, mơ hồ nhận ra có một chút không tầm thường. Nếu thật là tiến cung diện thánh, tìm chút ít hộ vệ bình thường là được, không cần Thần Tướng đưa tiễn. Thành Trường An chính là dưới chân thiên tử, chẳng lẽ lại còn có ai dám ở chỗ này làm xằng làm bậy?

    Hay là, Thánh hoàng cũng không tín nhiệm mình? Sợ mình nhân cơ hội này chạy trốn?

    Tô Trường An nghĩ những việc này thì xe ngựa cũng đã di chuyển chậm rãi về phía trước, lúc chưa để ý đã đến Chu Tước phố.

    Mà chỉ cần nhìn theo phố dài đi đến cuối, liền có thể trông thấy Chu Tước Môn danh tiếng lẫy lừng. Dân chúng ở bên ngoài, bên trong cánh cửa lại là hành cung của thiên tử, một bức tường ngăn cách nhưng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

    Chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi tới, người đi đường tự giác né tránh.

    Muốn sống yên ổn trong thành Trường An. Bản lĩnh, tài phú, địa vị cũng không quan trọng nhất, quan trọng là... Ngươi phải có mắt nhìn, dùng thời gian ngắn nhất, phân biệt được người trước mắt rốt cuộc có thân phận gì, sau đó đắn đo thái độ của mình.

    So với ngươi yếu, ngươi phải kiêu ngạo một chút, bằng không thì người cho rằng ngươi bẩm sinh nhu nhược, mang ngươi xem là dê béo.

    Còn so với ngươi mạnh hơn, ngươi không muốn tự tìm đường chết, đương nhiên ngươi phải cung kính một chút.

    Nhìn tình hình trên đường Chu Tước dễ nhận thấy đa số mọi người trong thành Trường An luyện bản lĩnh này không tệ.

    Thế nhưng, hai người trong xe ngựa không có tâm tình đi hưởng thụ cảm giác ưu việt làm mọi người né tránh này.

    Bầu không khí trong xe rất trầm lặng, lặng im đến mức ngoài tiếng vó ngựa lọc cọc, không nghe được bất cứ tiếng gì khác.

    Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn cúi đầu, rút cuộc nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi đối diện.

    Bọn họ ngồi gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ từng cộng lông mi trên con mắt trong veo kia.

    Tô Trường An hình như suy nghĩ việc gì, lông mày nhíu lại.

    Trong khoảng thời gian nàng quen biết hắn, ít khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy xuất hiện trên mặt của hắn. Nhưng hiện tại, hình như đã trở thành màu sắc chủ yếu trên bức tranh sơn thủy là gương mặt của hắn rồi.

    Hắn trải qua những ngày này chẳng hề thoải mái gì.

    Hạ Hầu Túc Ngọc nghĩ như vậy, không khỏi có chút đau lòng. Bởi vì Tô Trường An tập trung suy nghĩ, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt một phen.

    Hình như bộ dạng của hắn không có thay đổi bao nhiêu, còn mang theo một chút non nớt không biết tiến thoái.

    Chỉ là hai đầu lông mày lại nhiều hơn một phần nặng nề, trên vai nhiều hơn một hộp kiếm.

    Nàng nghĩ đến đấy vẫn là ưa thích Tô Trường An trước kia chất phác lại không có tâm cơ, luôn giúp mọi người làm điều tốt, có thể vì một số người không thể đội trời chung mà đầu rơi máu chảy.

    Đây đương nhiên là một việc rất ngu ngốc.

    Nhưng nàng lại không hiểu, cảm thấy Tô Trường An như vậy rất đáng yêu, nàng rất thích.

    Lúc này, Tô Trường An rốt cuộc phục hồi tinh thần trở lại, nhận ra ánh mắt Hạ Hầu Túc Ngọc. Hắn nhìn nàng có chút nghi ngờ, hình như muốn hỏi nàng có chuyện gì.

    Hạ Hầu Túc Ngọc giật mình, giống như hài tử ăn vụng kẹo bị bắt được, nàng chợt ngoảnh đầu đi, tránh ánh mắt Tô Trường An, gương mặt lúc này cũng trở nên ửng đỏ.

    "Sư tỷ?" Tô Trường An cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc có chút kỳ quái, hắn thử thăm dò nhẹ giọng hỏi.

    "Hở?" Giọng Hạ Hầu Túc Ngọc bé không thể nghe, nàng khẽ cúi đầu, rốt cuộc sau mấy hơi thở, cố lấy chút dũng khí nói: "Trường An, thật xin lỗi."

    "Hả?" Tô Trường An sững sờ, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhoẻn miệng cười, nói: "Đều đã qua. Ta hiểu sư tỷ có nỗi khổ trong lòng."

    "Chỉ là..." Hắn lại dừng một chút, "Nếu là lần sau sư tỷ còn có chuyện gì khó xử, không ngại nói trực tiếp với ta."

    "Ừ!" Hạ Hầu Túc Ngọc gật đầu, không ngờ trong lòng tràn đầy cảm động. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Những ngày này, ngươi trải qua rất vất vả phải không?"

    Tô Trường An vừa lắc đầu vừa gật đầu. Qua một hồi lâu, mới nói.

    "Còn sống, vốn không phải là một chuyện dễ dàng."

    Hạ Hầu Túc Ngọc bỗng nhiên run lên, nàng cố lấy dũng khí nhìn lại con mắt trong veo kia nói: "Trường An, ta muốn trở về Thiên Lam."

    Trong giọng nói của nàng mang theo ít nhiều kiên quyết, đem lời Tô Trường An vừa ra đến miệng cứng rắn đè ép trở lại.

    "Tình huống Ngũ ca bên kia ngươi cũng biết." Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn ra lo ngại của Tô Trường An, nàng cười nói: "Ta không giúp đỡ được việc gì. Ta chỉ muốn ở lại Thiên Lam viện, bọn họ tốt xấu cũng có chút e dè thân phận của ta, có thể giúp ngươi chút ít."

    Hạ Hầu Túc Ngọc mang lợi ích việc này nói ra, đương nhiên Tô Trương An không thể từ chối nàng nữa, huống chi tình thế Thiên Lam viện bây giờ thực sự không thể lạc quan, có công chúa Hạ Hầu Túc Ngọc tọa trấn, có thể vãn hồi chút ít thế cục. Vì vậy, hắn gật đầu nói: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi cứu Ngũ hoàng tử ra."

    Đúng vậy, Tô Trường An phải cứu Ngũ hoàng tử ra, hoặc là giúp Hạ Hầu Hiên thoát khỏi vũng bùn gian tế với Yêu Tộc.

    Đương nhiên việc này không phải ý nghĩ nhất thời sinh ra.

    Tuy sau khi Ngọc Hành chết Thiên Lam viện thỉnh thoảng bị người khác khiêu khích, nhưng không có người có can đảm động thủ thật sự với Thiên Lam viện, chỉ sử dụng chút ít âm mưu quỷ kế.

    Nói cho cùng là còn dựa vào chiến xa của Ngũ Hoàng tử.

    Tô Trường An đã suy nghĩ cẩn thận, Thiên Lam viện muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc, nhất định phải dựa vào một thế lực đầy đủ cường đại. Thuận theo thời thế mà làm thì sống, đi ngược thời thế thì chết. Vì vậy việc cấp bách, chính là cứu Ngũ hoàng tử ra.

    Mà chuyện này, hiện tại hắn đã nắm chắc năm thành.

    Hạ Hầu Túc Ngọc hiển nhiên không ngờ rằng Tô Trường An sẽ nói như vậy. Nàng hơi sững sờ, vừa định hỏi nguyên nhân, thì lúc này xe ngựa chợt dừng lại.

    Một giọng khàn khàn từ phía trước truyền đến, Hạ Hầu Túc Ngọc biết rõ, đã đến Chu Tước Môn, vì vậy liền thu hồi nghi ngờ trong lòng, dẫn Tô Trường An xuống xe ngựa, lại tiến vào Chu Tước Môn, đi đến điện Thái Hòa chỗ của Thánh Hoàng.

    Đương nhiên đoạn đường này không ngắn, nhưng hành cung thiên tử, đều có uy nghi, hai người cũng không dám tiếp tục nói chuyện với nhau, lặng lẽ một trước một sau đi tới.

    Một khắc sau, mới tới trước tòa cung điện to lớn.

    "Thiên Lam viện Tô Trường An cầu kiến!!!" Một tiếng nói chói tai như giọng vịt đực vang lên.

    Một vị công công dẫn Tô Trường An cùng Hạ Hầu Túc Ngọc tiến vào đại điện.

    Thánh Hoàng vẫn là vị Thánh Hoàng khi xưa.

    Râu tóc lão dài rậm rạp, đang mặc long bào màu vàng, đầu đội tử kim phát quan. Mắt đang hí một nửa, tay đỡ gò má, đang chợp mắt trên bảo tọa đằng kia làm cho vô số người thèm thuồng. Cực kỳ giống dã thú ẩn phục, hay là hùng sư ngủ say.

    Tô Trường An mơ hồ có chút kỳ quái, không rõ trên phố đồn đãi đại nạn của Thánh hoàng buông xuống rốt cuộc là từ đâu dựng lên.

    Bây giờ Thánh Hoàng thoạt nhìn chỉ hơn năm mươi tuổi, khí vũ hiên ngang. Nhìn khí thể của lão ít nhiều tốt hơn so với Ngọc Hành sư thúc tổ trước khi chết.

    Tô Trường An đang suy nghĩ những việc này, đột nhiên cửa lớn điện Thái Hòa phía sau hắn đóng lại, một tiếng trầm đục nghẹn ngào phát ra.

    Lúc này ánh mặt trời ngoài phòng bị che khuất, trong điện Thái Hòa cũng không có một tia sáng.

    Sau đó ngọn đèn dầu bên trong điện Thái Hòa cái này tiếp theo cái kia sáng lên, một cỗ khí thế uy nghi lại âm u mãnh liệt kéo tới.

    Tô Trường An không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn vị nam tử trên đài cao.

    Nam tử kia lại không biết từ khi nào mở ra hai mắt, trong mắt lão lóe lên ánh sáng còn chói lọi hơn so với đèn dầu rậm rạp chằng chịt trong điện Thái Hòa.

    "Thiên Lam viện Tô Trường An tham kiến bệ hạ."

    "Túc Ngọc bái kiến phụ hoàng."

    Hai người chắp tay hành lễ gần như cùng lúc.

    "Ừ..." Thánh Hoàng nhìn Tô Trường An, đánh giá một phen.

    Một khắc này lòng Tô Trường An giống như nhấc tới cổ họng, ánh mắt Thánh Hoàng như có thực chất, dường như muốn nhìn thấu đáo toàn thân hắn.

    Nhưng hắn cũng không thể làm gì, ở trước mặt một vị Tinh Vẫn, sức mạnh của hắn, chỉ giống như con sâu cái kiến.

    "Phụ hoàng! Người không phải là gọi Trường An tới đây có việc thương lượng sao?" Hạ Hầu Túc Ngọc một bên đã nhận ra có chút không đúng, nàng dậm chân, dịu dàng nói.

    Mà giờ phút này Thánh Hoàng như vừa tỉnh mộng thu ánh mắt của mình về, lão cười ha ha, "Ta chính là nhìn kỹ vị trụ cột của Đại Ngụy danh tiếng lẫy lừng, ngươi lại sốt ruột."

    Giọng điệu lão tự nhiên mang theo một chút chế nhạo, chọc cho Hạ Hầu túc Ngọc xấu hổ một hồi.

    Lúc Thánh Hoàng thu hồi ánh mắt trong lòng Tô Trường An thở dài một hơi, nhưng khi nghe ý trêu chọc trong lời nói của lão, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, lại không biết trả lời như thế nào, vì vậy chỉ có lúng túng sờ lên chóp mũi của mình, hơi ngừng lại nhìn hai người.

    "Ngày ấy trên yến hội Quả Nhân uống hơi nhiều, còn chưa nhìn kỹ ngươi. Hôm nay xem ra, thật sự là ứng một câu hổ báo từ nhỏ tự không bầy, so với những vương công quý tộc kia, không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!"

    Đương nhiên Tô Trường An mơ hồ không biết Thánh hoàng khen ngợi là thật tình hay giả ý, nhưng được người khích lệ tóm lại là một chuyện tốt, vì vậy hắn rất thành khẩn nói: "Tạ ơn."

    Hắn xem việc này rất bình thường, cũng là trả lời có lễ phép, lại khiến Thánh Hoàng cùng Hạ Hầu Túc Ngọc ngẩn người.

    Sau đó Thánh Hoàng cười cực kỳ phóng khoáng, vang dội quanh quẩn trong điện Thái Hòa.

    Người bình thường lúc nói chuyện, gặp người khen ngợi, không ngại trả lại một tiếng cảm ơn.

    Nhưng đối mặt với thiên tử Đại Ngụy, như thế nào cũng phải cung kính lên một tiếng "Thánh thượng khen nhầm" mới phù hợp một chút.

    Nhưng cũng may Thánh hoàng cũng không thèm để ý việc này, hoặc là ngồi trên cao quá lâu, người bình thường đối với hắn cung kính, sợ đầu sợ đuôi, hoặc là giống như Tư Mã Hử khẩu phật tâm xà, giấu giếm dã tâm.

    Nên trong cuộc đối thoại như người bình thường, ngược lại làm cho lão không khỏi cảm thấy có chút thân thiết.

    "Thú vị, rất thú vị, người Thiên Lam viện các ngươi, từng người đều rất thú vị." Thánh Hoàng nhìn Tô Trường An còn ngờ vực cười nói, sau đó lão xoay chuyển lời nói tiếp tục: "Trường An à! Ngươi cảm thấy Túc Ngọc nhà ta như thế nào?"

    "Hả?" Tô Trường An sững sờ, tuy trong lòng khó hiểu vì sao Thánh hoàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng trong miệng vẫn là trả lời sự thật: "Sư tỷ, rất tốt."

    "Rất tốt?" Nụ cười trên mặt Thánh Hoàng càng sâu, "Ta đây muốn gả nàng cho ngươi, ngươi nghĩ thế nào?"

    ---o0o---
     
    nhoemnhieu, Henesys and dragonsavior like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thư Kiếm Trường An
    Quyển 4 - Chương 44: Chuyện xưa
    Dịch giả: Time Over
    Biên: Đình Phong

    Điện Thái Hòa chợt yên tĩnh trở lại.

    Đương nhiên, điện Thái Hòa đã yên tĩnh ngay từ đầu, chỉ là bây giờ an tĩnh hơn.

    Hình như lúc này Tô Trường An cùng Hạ Hầu Túc Ngọc đều ngừng hô hấp lại, chỉ còn ngọn đèn đang cháy cùng dầu thắp va chạm nhau nhẹ vang lên.

    Lúc đầu Hạ Hầu Túc Ngọc sững sờ, ngay sau đó gương mặt nàng đỏ bừng. Tất cả tới quá mức đột ngột cho nên nàng không có một chút chuẩn bị nào. Nàng theo bản năng liếc nhìn Tô Trường An vẫn còn ngẩn ra, mang theo hoảng hốt cùng mong đợi, đợi hắn trả lời.

    Đương nhiênTô Trường An kinh ngạc không ít chút nào so với Hạ Hầu Túc Ngọc.

    Hắn vốn tưởng rằng sẽ cùng nhau đàm phán điều kiện, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, lần đầu Thánh Hoàng nói chuyện cùng hắn lại là mang Hạ Hầu Túc Ngọc gả cho hắn.

    Đây là một việc rất đột ngột.

    Hắn có chút chất phác quay đầu nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng vị Đại Ngụy Công Chúa Điện Hạ này lại ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn.

    Cho dù hắn đối với chuyện nam nữ không nhạy đi nữa, cũng sẽ biết rõ tâm tư của Hạ Hầu Túc Ngọc.

    Hắn không khỏi im lặng hơn nữa.

    Sư tỷ, Cỗ Tiễn Quân, Thanh Loan. Bọn họ đối với hắn đều rất tốt. Tốt đến mức có đôi khi hắn cũng không biết làm như thế nào báo đáp các nàng. Cũng tốt đến mức hắn phân không rõ tâm ý của mình.

    Đương nhiên đối với các nàng mà nói là một việc rất không công bằng.

    Nhưng bây giờ hắn có quá nhiều chuyện phức tạp, hắn thật sự không có thời gian cũng không có tinh lực đem chuyện này làm rõ.

    Tô Trường An im lặng làm cho Hạ Hầu Túc Ngọc bắt đầu khẩn trương, mà ánh mắt Thánh hoàng nhìn hắn càng thêm sâu sắc.

    Rốt cuộc, thiếu niên này ngẩng đầu lên, hắn nhìn vị Đế vương thống trị Nhân tộc gần trăm năm trên đài cao, từ tốn mà kiên định lắc đầu. Hắn nói: "Như vậy không tốt."

    Không phải không được. Mà là không tốt.

    Hắn cũng không phải là suy nghĩ cẩn thận trong lòng mình xem vị kia đến tột cùng là người nào. Chỉ là hắn nhớ rõ lần này vì việc gì mà diện thánh.

    Hắn vốn vì kỳ chiêu của Thánh Hoàng mà kinh ngạc, thầm cho là mình sai, khó hiểu chủ ý cuộc nói chuyện này.

    Nhưng vừa rồi hắn chợt tỉnh ngộ.

    Hạ Hầu Túc Ngọc, chính là lá bài của Thánh Hoàng.

    Đương nhiên việc này là một chuyện không tốt.

    Trong lúc nhất thời hắn không có biện pháp hiểu rõ tâm ý của mình, càng không có cách nào cho các nàng một cái công đạo.

    Nhưng ít ra hắn có thể khẳng định một chút là ưa thích các nàng. Ưa thích ở đây, là như ưa thích Mạc Thính Vũ, ưa thích Sở Tích Phong. Vì vậy, hắn không thể xem các nàng như thẻ đánh bạc đem ra giao dịch.

    Mà theo cách nhìn của hắn, Thánh hoàng cũng không nên như vậy.

    Bởi vì Hạ Hầu Túc Ngọc là con gái của y, có cha mẹ nào cầm con gái của mình làm giao dịch hay sao? Vì vậy, hắn nói, như vậy không tốt.

    Đương nhiên Hạ Hầu Túc Ngọc cũng không hiểu ý của hắn.

    Lúc Tô Trường An vừa dứt lời, vành mắt nàng liền đỏ lên. Nàng rất muốn hỏi hắn, là tại sao. Là vì nàng từng lừa gạt hắn, hay so với Cổ Tiễn Quân, nàng là công chúa Đại Ngụy thì kém nhiều lắm sao?

    Nhưng nàng lại không có hỏi ra lời. Bởi vì đây là ở trong điện Thái Hòa, ở trước mặt phụ hoàng nàng, càng bởi vì, nàng thân là công chúa Đại Ngụy, kiêu ngạo trong lòng nàng không cho phép nàng làm ra chuyện như vậy.

    Trong mắt nam tử ở trên đài ánh sáng càng sâu xa, nhưng râu tóc trên mặt y quá mức rậm rạp, cho nên Tô Trường An cũng không thể phân biệt ra được vui buồn theo sắc mặt của y.

    "Túc Ngọc, ngươi lui xuống trước đi." Giọng Thánh Hoàng chợt vang lên, không mặn không nhạt, lại mang theo nghiêm túc uy nghi.

    Đương nhiên Hạ Hầu Túc Ngọc có chút không tình nguyện, nàng u oán liếc nhìn Tô Trường An, lại liếc qua vị nam tử trên đài cao, rốt cục vẫn phải quay người rời khỏi điện Thái Hòa.

    Chờ cửa chính đại điện khép lại lần nữa. Khí thế trên người Thánh Hoàng bỗng nhiên thay đổi, càng lăng liệt mạnh mẽ bao phủ Tô Trường An. Mà Tô Trường An cũng không khỏi vận chuyển linh lực toàn thân, mới có thể ổn định thân hình dưới khí thế cuồn cuộn này.

    "Ngươi nói, như vậy không tốt?" Nam tử trên đài cao híp mắt hỏi.

    "Thật sự không tốt." Tô Trường An bình thản trả lời.

    "Ngươi cũng biết Tư Mã Hủ chỉ cấp cho ta thời gian ba ngày, vì chuyện ngươi ở Thiên Lam viện đại khai sát giới cần cho mọi người một cái công đạo." Người trên đài nói như vậy.

    "Bọn họ mạnh mẽ xông tới Thiên Lam viện, mưu đồ làm loạn, có gì cần phải khai báo?" Tô Trường An nhíu mày nói.

    "Nhưng bọn họ là vì điều tra rõ thân phận của ngươi. Nghe nói vị gian tế Yêu Tộc giả mạo Đỗ Hồng Trường ở trong thiên lao đã nói rõ ràng rành mạch việc này." Thánh Hoàng cười cười, hình như cảm thấy hứng thú với câu trả lời của Tô Trường An.

    "Yêu tà ở Bách Viện Yến định vu oan ta, lần này bị ta nhìn thấu tiến vào thiên lao, trước khi chết trả đũa, có gì kỳ quái?"

    "Tình báo phương Bắc phát hiện Tinh Vẫn Yêu tộc Ngô Đồng thì giải thích như thế nào?"

    "Huỳnh Hoặc vẫn lạc là Quan Tinh Đài Thái Bạch Chân Nhân tự mình chứng thực, ta nghĩ, một vị Tinh Vẫn mà nói, như thế nào cũng làm cho người tin phục hơn so với tên thám tử không biết kia?"

    Nghe Tô Trường An trả lời xong, người trên đài chợt tươi cười, linh áp bao phủ Tô Trường An cũng ở một khắc này tản đi.

    "Ngươi rất thông minh. Hình như Tư Mã Hủ có chút xem thường ngươi." Y nói. "Thế nhưng Tư Mã Hủ cũng sẽ không tin lời của ngươi, những văn võ bá quan, Đại Ngụy chúng sinh bị lão mê hoặc cũng sẽ không nghe lời ngươi nói, không phải sao?"

    Tô Trường An nghe vậy lại im lặng, bây giờ Tư Mã Hủ quyền thế ngập trời, toàn bộ văn võ bá quan Đại Ngụy có hơn một nửa do lão đứng đầu.

    "Ngươi không có cách nào sao? Ngươi không phải là Hoàng Đế sao?" Tô Trường An hỏi. Hắn cảm thấy Thánh hoàng nguyện ý đè xuống việc này giúp hắn, chắc chắn vẫn có chỗ dựa vào, vì vậy hắn quyết định ngả bài với y. Hắn muốn đạt được trợ giúp nơi đây, hơn nữa hắn cũng muốn biết bản thân cần trả giá lớn như thế nào.

    Nhưng vượt qua dự đoán của hắn, chính là vị nam tử trên đài cao lại lắc đầu.

    "Ta không có cách nào, ta có thể làm chỉ là đè xuống việc này giúp ngươi một khoảng thời gian."

    "Vì sao?" Tô Trường An nghi ngờ.

    "Ta đã già, tuy rằng ta nhìn qua còn rất trẻ tuổi, nhưng tuổi của ta đã rất lớn rồi. Ừ... Dùng lời Ngọc Hành mà nói, ta phải chết." Thánh hoàng nói như vậy, khí tức tràn đầy trên người y chợt tản đi, một cỗ tử khí thật lớn bao phủ y.

    Cho đến lúc này, Tô Trường An mới hiểu được, vị nam tử thống trị Nhân tộc gần trăm năm, y khí vũ hiên ngang, y bễ nghễ hùng vĩ, chẳng qua là y che giấu dáng vẻ già nua nặng nề.

    Hắn không khỏi cảm thấy có chút bi thương.

    Mạc Thính Vũ sẽ chết, Ngọc Hành sẽ chết, Đế Vương không ai bì nổi trước mặt cũng sẽ chết.

    Nếu như không tránh khỏi ly biệt, vậy tại sao còn phải gặp nhau?

    Nếu như cuối cùng sẽ chết đi, vậy tại sao còn phải sống khổ cực như vậy?

    Hắn nghĩ mãi mà không rõ. Hắn nhìn vị nam tử trên đài kia, cảm thấy y có chút đáng thương.

    "Tư Mã Hủ không phải là người tốt." Hắn nói như vậy.

    Lời này nghe vào có chút ngây thơ, như thiếu niên không rành thế sự đang tố cáo cùng trưởng bối trong nhà. Nhưng hắn nói rất nghiêm túc, chặt chẽ nghiêm túc.

    Mà Thánh hoàng trả lời cũng rất nghiêm túc. Y nhẹ gật đầu nói: "Ta biết rõ."

    Nhưng Tô Trường An cảm thấy y cũng không để ý gì tới lý giải của mình. Vì vậy hắn lần nữa nhấn mạnh, "Ta nói lão là loại người rất xấu. Lão ở đây, đối với Đại Ngụy, đối với thiên hạ đều không có lợi."

    Hắn dùng từ tự nhiên còn rất ngây thơ, bởi vì hắn cũng không rõ ràng lắm làm như thế nào nói rõ tình huống phức tạp với vị Đế Vương trên đài kia. Vì vậy hắn có chút nóng vội, đương nhiên từ ngữ diễn đạt có chút không thích đáng.

    "Ta biết rõ, lão và Thần Tộc có liên quan." Giọng người trên đài cực kỳ bình thản, nói toạc ra lời Tô Trường An muốn nói lại không dám nói.

    "Ngươi biết?" Tô Trường An nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nhìn vị nam tử trên đài cao. Lo lắng cùng nghi ngờ càng lớn hơn, nếu như y biết rõ Thần Tộc, càng phải biết Thần Tộc đáng sợ, vậy tại sao chưa trừ diệt lão đây?

    "Không chỉ có ta, Ngọc Hành sư thúc tổ của ngươi cũng biết." Thánh hoàng nói: "Nhưng chúng ta biết được quá muộn. Khi đó ta đã sắp chết rồi, hoặc là nói ta bây giờ, ở mười năm trước vốn là nên chết đi, nhưng ta dựa vào Ngọc Hành mà sống tiếp được."

    Tô Trường An càng nghi ngờ, hắn nhìn nam tử trên đài không dời mắt, đợi y nói tiếp.

    "Bốn mươi năm trước, ta mang Tư Mã Hủ thăng làm thừa tướng. Khi đó ta liền nhìn ra kẻ này có lang cố chi tướng, lòng lang dạ sói. Nhưng ta cũng không sợ lão. Khi đó Thiên Lam Thất Tinh đủ cả, Đại Ngụy lại càng có Ngũ Vương, Thập Tam Hầu, tổng cộng mười tám vị Tinh Vẫn trên đời. Ta cần lão, chỉ vì nhìn trúng tài hoa của lão, ta cảm thấy ta có thể khống chế lão được."

    "Mà ta cũng thật sự làm được. Cho đến hai mươi năm trước, hình như lão thay đổi, nhưng ngay lúc đó ta thích công to việc lớn, không để ý chuyện này. Đến khi biên ải chiến bại một lần lại một lần, Tinh Vẫn từng người một ra đi. Lúc đó ta mới tỉnh ngộ, thì lão đã dần thoát khỏi khống chế của ta."

    "Ta thử rút khối u ác tính này ra, nhưng có thật nhiều Tinh Vẫn ta xem là cánh tay lại đứng sau lưng lão. Vì thế ta cùng với lão triển khai đánh cờ dài đến mười năm. Nhưng cuối cùng chúng ta lưỡng bại câu thương. Đại Ngụy năm vị Vương khác họ hôm nay chỉ còn lại Cổ Thanh Phong cùng Phù Tam Thiên, mười ba vị Thần Hầu vẫn lạc toàn bộ. Thiên Lam Thất Tinh cũng chỉ còn sót lại ba người Ngọc Hành Khai Dương Dao Quang. Khi ta chuẩn bị triệt để diệt trừ lão, thì mệnh tinh trên cao của ta bỗng nhiên nổi lên u ám."

    "Những u ám kia chợt xuất hiện, khiến ta không có một tia chuẩn bị. Ngay cả hậu sự cũng không kịp chuẩn bị đã hấp hối. Ta có thể tưởng tượng thảm trạng giang sơn Đại Ngụy rơi vào tay lão sau khi ta chết. Thế nhưng lúc này, Ngọc Hành tìm tới ta. Y đem mệnh tinh của y và ta tương liên nhau, dùng sinh cơ mênh mông của Ngọc Hành tinh trợ giúp ta ngăn cản u ám. Mà ta cũng vì vậy sống tạm mười ba năm, vốn Ngọc Hành có ba trăm năm thọ nguyên, lại một ngày so với một ngày càng già yếu. Hôm nay Ngọc Hành Tinh diệt, đương nhiên thời gian của ta cũng không còn nhiều rồi."

    Sau khi nghe xong lời này, Tô Trường An nhíu mày sâu hơn.

    Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, mười ba năm trước, là thời điểm sư tổ Dao Quang của mình bị hại, cũng là lúc Khai Dương sư túc tổ ẩn thế, Thiên Lam viện từ phồn thịnh dần suy bại.

    Hình như một năm kia rất nhiều việc đã xảy ra.

    Hình như phía sau những việc này còn che giấu chút gì đó thâm trầm, như có một sợi dây vô hình mang những việc này xâu chuỗi cùng một chỗ.

    "Nhưng mười ba năm, ngươi vẫn không có diệt trừ lão." Tô Trường An nói.

    "Đúng vậy." Người ở trên đài thở dài, giọng tang thương không nói nên lời.

    "Lão che giấu quá sâu, cho tới bây giờ ta hiểu được lão cũng chỉ là một góc băng sơn." Trong mắt y chợt lóe lên ánh sáng, nói tiếp: "Vì vậy, ta muốn mang Túc Ngọc gả cho ngươi. Ta muốn ngươi mang nàng chạy ra Trường An, rời xa mảnh đất thị phi này."

    Tô Trường An sững sờ, thế hắn mới biết, bản thân từ lúc bắt đầu đã hiểu lầm ý tứ vị Đế Vương này.

    Có lẽ y túc trí đa mưu, hay là hám lợi. Nhưng ở nơi này, y còn là một vị phụ thân.

    Lời y nói chân thành như vậy, đến nỗi mang theo mùi vị khẩn cầu. Đối với vị Thánh Hoàng Đại Ngụy nói một không hai từ trước đến nay gần như là một chuyện không thể tưởng tượng.

    Tô Trường An im lặng một lúc lắc đầu.

    "Ta không thể đi, ta đã đáp ứng sư thúc tổ, phải thủ vững Thiên Lam viện."

    "Ngươi thủ không được! Không có người nào là đối thủ của lão, ta không phải, Ngọc Hành cũng không phải! Ngươi lấy cái gì đấu với lão? Thời hạn ba ngày đã qua một nửa, đến lúc đó, đương nhiên lão sẽ phái người đi bắt ngươi, đến lúc đó, ta cũng không bảo vệ được ngươi!" Giọng người trên đài càng thêm mãnh liệt, y khó hiểu, cũng không rõ. Thiếu niên trước mặt vì cái gì cố chấp như thế.

    "Bất cứ việc gì, dù sao vẫn phải thử một lần. Nếu không làm sao biết mình có phải là đối thủ hay không?" Khóe miệng nam hài chợt hiện ra nụ cười nhạt, hắn nhìn qua vị Đế Vương trên đài. Ánh sáng trong mắt hắn làm y run sợ, khiến y nhịn không được nhớ tới, vị đao khách quỳ phục chính mình hơn mười năm trước.

    Thiên Lam thật đúng là một nơi thú vị.

    Sau cùng, ở đáy lòng y nghĩ như vậy.

    ---o0o---
     
    nhoemnhieu, Henesys and dragonsavior like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)