FULL  Tiên Hiệp  Võ Hiệp Thư Kiếm Trường An - Hắn Từng Là Thiếu Niên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 08: Một ngôi mộ trong núi hoang

    Dịch: phuongkta1
    Biên: Đình Phong
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Mưa thu kéo dài hoài không dứt.

    Ba người lặng lẽ đi theo sau lưng Nam Uyển.

    Bốn người, một lớn ba nhỏ, một trước ba sau, im lặng lầm lũi đi, không nhận ra mình đã rời khỏi Tây Thành, tới một gò núi hoang vu.

    Có lẽ vì biết cố nhân của Nam Uyển là người đã chết, cộng với dáng vẻ cực kì cô đơn của hắn, nên ba người Bạch Phong Dận cũng không còn thấy vui vẻ, hào hứng gì, cúi thấp đầu đi theo sau hắn.

    Đi qua một ngọn núi, một mô đất lùm lùm hiện ra phía trước xa xa.

    Mô đất đó mọc lên khá là đột ngột, trụi lủi, bên trên chỉ có lơ thơ vài cây cỏ héo, phía trước là một cái bia đá đã bị tổn hại.

    Đây là một ngôi mộ.

    Nam Uyển đi tới mộ, dừng lại.

    Ba người vội đi theo.

    Đợi ba người đến gần, Nam Uyển mới đặt mớ tiền giấy xuống trước mộ, linh lực khẽ rung, một ánh lửa bay ra, đốt cháy đống tiền.

    Nhờ ánh lửa, ba người mới đọc được rõ chữ khắc trên bia đá —— Đại Ngụy đệ nhất thần tướng, Quan Thương Hải chi mộ.

    Quan Thương Hải!

    Một cái tên không lạ lẫm tí nào.

    Vì thời gian xảy ra vẫn chưa lâu, mới chỉ mấy năm trước, trận huyết chiến Thành Tây Giang năm đó đã đủ đưa tên người này lưu danh sử sách.

    Dùng số lượng mười vạn đại quân chống cự vây binh trăm vạn, chống cự được trọn vẹn tới mấy ngày, cuối cùng cả tướng lẫn quân đều chết trận.

    Mấy người Bạch Phong Dận đương nhiên không sao tưởng tượng ra được trận chiến ấy mãnh liệt đến mức nào, nhưng chỉ nghĩ tới cảnh mười vạn người đối mặt với trăm vạn người, mắt nhìn thấy cái chết mà vẫn không đầu hàng, nghĩ đến mười vạn người đều chôn xương ở đây, cũng đã đủ khiến máu trong người bốc lên cuồn cuộn, hốc mắt đỏ bừng ướt đẫm.

    Ba người không thể ngờ, thân là Đại Ngụy đệ nhất thần tướng, mà mộ phần lại đơn sơ như thế này.

    Tiền giấy cháy hết, hóa thành tro bay đầy trời.

    Nam Uyển ngồi xuống đất, mở bình rượu.

    Mùi rượu bay ra ngoài.

    Ba người Bạch Phong Dận dù không sành rượu, nhưng ngửi mùi cũng đoán được rượu này không hề rẻ.

    "Năm đó lúc gặp nhau, ta còn tuổi nhỏ, cứ nghĩ rằng rượu là thứ làm mê hoặc tâm trí, chính là vật mang điềm xấu, cho nên chưa hề có cơ hội cùng quân đối ẩm.” Nam Uyển khẽ nói, ánh mắt chìm vào hồi ức xa xăm.

    "Nói ra thật thấy buồn cười.” Hắn nhấc bình rượu, đưa lên mũi ngửi, nét mặt mê say.

    "Nhiều năm sau, ta lại trở nên yêu thích cái thứ này.” Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, đổ rượu vào trong họng.

    Ọt ọt ọt ọt uống liền mấy hơi, hắn buông bình xuống chùi mép, nhìn lên mộ.

    "Chỉ tiếc là, tới lúc ấy, lại không còn cơ hội cùng quân đối ẩm.”

    Nói xong, hắn nghiêng tay, rót rượu xuống đất.

    Làm xong, Nam Uyển thở dài, đứng dậy phủi áo, trang trọng cúi người chào ngôi mộ.

    Ba người Bạch Phong Dận bắt chước, cũng nghiêm trang cúi đầu chào người ở trong mộ, trang trọng vạn phần.

    "Đây là người anh hùng theo lời tiền bối?" Bạch Phong Dận nhìn ngôi mộ, hỏi.

    "Ừ.... Vì chúng sinh Tây Giang, suất lĩnh mười vạn đại quân tử thủ một thành, cuối cùng đều chết trận. Người như vậy, ngươi nói có tính là anh hùng không?"

    "Tất nhiên là được.” Lý Các Đình nhẹ gật đầu.

    "Người như vậy đương nhiên không được quên.” Du Mục Cổ nói.

    "Mộ này là tiền bối lập sao?" Bạch Phong Dận hỏi.

    "Không phải.” Nam Uyển lắc đầu. “Lúc Quan Thương Hải chết, ta không còn ở trong Thành Tây Giang, mộ này là dân chúng trong thành Tây Giang năm đó lén lập nên cho y.”

    "Lén?"

    Quan Thương Hải là Đại Ngụy Thần Tướng, lại là người trung nghĩa, sao lập bia cho y lại phải lén?

    "Năm đó sau khi Thác Bạt Nguyên Vũ đánh bại Quan Thương Hải, trong lòng giận dữ, treo xác Quan Thương Hải trước Thành Tây Giang suốt mấy ngày, không cho phép ai được an táng, để cảnh cáo thái thú của những thành khác.”

    "Đến khi bọn chúng hành quân đi, dân chúng trong thành mới hạ xác xuống, lặng lẽ an táng nơi đây.” Nam Uyển chậm rãi nói.

    "Phi, bọn mọi rợ thực là quá đáng!" Bạch Phong Dận tức giận máu chạy lên não, nhịn không được quát mắng.

    "Đúng, quá tàn nhẫn.” Lý Các Đình cau mặt. Chuyện chiến tranh đối với ba thiếu niên này quá mức xa xôi, người chưa từng trải qua, tuyệt không thể nào hiểu được sự tàn nhẫn của nó.

    "Nam tiền bối yên tâm, đợi tu vi ta đạt thành, nhất định sẽ vào Man hoang, để cho bọn mọi rợ kia được nếm thử cái gì gọi là vợ con ly tán, đất nước bị nghiền nát.” Du Mục Cổ nói.

    Nam Uyển quay qua nhìn y, mặt nghiêm nghị.

    "Chiến tranh, lúc nào cũng là kẻ mạnh hơn áp đặt kẻ yếu hơn, nếu đã biết nó không tốt, thì đừng có gây ra thêm nữa. Phải biết quý trọng, nền hòa bình này không dễ gì mới có được.” Hắn nói.

    Giáo huấn như vậy không khỏi có chút nghiêm khắc, ý thức được mình nói sai, Du Mục Cổ rụt rụt đầu.

    Bạch Phong Dận hỏi Nam Uyển: "Nam tiền bối, trong thành Trường An không phải có lập một nghĩa trang cho các thần tướng hay sao? Hay để ta trở về bẩm báo sư tôn, cho dời mộ của Quan tiền bối tới đó?"

    Không ngờ Nam Uyển lại lắc đầu.

    Hắn ngửa đầu nhìn ra xa, không ngờ, cơn mưa đã to hơn từ lúc nào.

    Lần này, hắn không mở linh lực, để cho những giọt mưa rơi vào ướt áo hắn.

    "Để y ở lại chỗ này đi.”

    "Vậy những tướng sĩ đã chết đi. . .”

    "Cũng để họ ở lại đây, dù có chết, họ cũng không muốn rời khỏi Thành Tây Giang. . .”

    ---o0o---
     
    Henesys thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 09: Tuyệt thế cao nhân

    Dịch: phuongkta1
    Biên: Đình Phong
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trở lại Thành Tây Giang đã là buổi trưa, mọi người ăn cơm xong, theo lệ cũ Nam Uyển bắt đầu chỉ điểm về tu luyện cho ba người.

    Đây là khoảng thời gian ba người thích nhất, bởi vì Nam Uyển giải thích về tu hành rất hay, rất dễ hiểu, khiến tu vi của ba người đều tăng mạnh.

    Chỉ trong một tháng này, Bạch Phong Dận đã từ Phồn Thần sơ kỳ đến được hậu kỳ, chỉ mấy tháng nữa là có thể trùng kích Thái Nhất cảnh. Du Mục Cổ và Lý Các Đình đã đạt tới Cửu Tinh viên mãn, ít ngày nữa là trùng kích được Phồn Thần cảnh.

    Tiến triển này phải nói là cực nhanh, nên mỗi lần tới thời điểm Nam Uyển chỉ giáo, ba người đều đầy chờ mong.

    Hôm nay đương nhiên không ngoại lệ.

    Nhưng tới khi cả ba đã sẵn sàng, Nam Uyển lại nói: "Hôm nay các ngươi tự tu hành, tối nay ta phải đi gặp một vị trưởng bối, cần phải chuẩn bị một chút, nếu thuận lợi, ngày mai chúng ta có thể về Trường An.”

    Hắn nói xong, liền quay người đi ra ngoài khách sạn.

    Ba người Bạch Phong Dận ngớ ra nhìn nhau.

    "Nam tiền bối tu vi cao sâu như thế, người được hắn gọi là trưởng bối, vậy chẳng phải là. . . ?" Du Mục Cổ mắt đảo tròn tròn.

    "Đúng vậy!" Lý Các Đình nghe vậy hiểu ngay, vỗ tay vào nhau đôi mắt sáng bừng: "Chúng ta đi theo chứ?"

    Đương nhiên Du Mục Cổ tán thành cả hai tay, nhưng Bạch Phong Dận lại ngần ngừ.

    "Nam tiền bối không nói sẽ dẫn chúng ta theo, hẳn là có điều không tiện, nếu chúng ta đường đột đi theo, ta sợ hắn không vừa lòng. . .” Bạch Phong Dận nói.

    "Vậy thì có sao? Chúng ta lặng lẽ đuổi theo thôi, không để hắn biết là được. Hơn nữa chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn chiêm ngưỡng phong thái của vị tiền bối kia mà thôi, Nam tiền bối chắc không đến nỗi như thế cũng tính toán chi li với đám tiểu bối chúng ta đâu." Du Mục Cổ giật dây.

    "Ừm. . .” Bạch Phong Dận do dự, nhưng đã có vẻ xuôi xuôi.

    "Đao pháp của Nam tiền bối đã đến mức xuất thần nhập hóa, người được hắn gọi là tiền bối kia. . .” Du Mục Cổ tranh thủ thời gian rèn sắt khi còn nóng, nói bồi thêm.

    Y biết Bạch Phong Dận xưa nay sùng bái đao khách, nhất là Tô Trường An, người này đã được thần thánh hóa, trở thành thần tượng của hắn, nên lời này chẳng khác gì hốt thuốc đúng bệnh, đánh tan đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Bạch Phong Dận.

    "Được.” Quả nhiên, nghe câu đó xong, Bạch Phong Dận cũng gật đầu, nhưng hắn nói thêm: "Nhưng chúng ta đã nói rồi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không được làm phiền Nam tiền bối và vị cao nhân kia gặp mặt.”

    "Vâng. Vâng.” Hai người Du Mục Cổ đương nhiên liên tục gật đầu.

    Song biết quá rõ tính của hai người, nên Bạch Phong Dận vẫn thầm lo lắng.

    ...

    Ba người lặng lẽ đi theo sau lưng Nam Uyển.

    Lúc đầu, ba người thấy hơi lo lắng, người Nam Uyển muốn gặp có giống như ban sáng, là một người đã chết hay không. . .

    Nhưng đi theo một hồi lâu, thấy Nam Uyển đi mua dưa leo, rượu, tơ lụa, còn mua cả hai con gà mập mạp, ba người rốt cuộc thở phào.

    Chắn chắn lần này không phải là cái dạng ‘cố nhân’ kia.

    Đảo mắt bốn người đã đi được một canh giờ.

    Ba người đã thấy hơi mỏi chân, theo lý thuyết họ là người tu hành, không thể yếu ớt như vậy, nhưng lần này không phải là đi đứng bình thường, mà luôn phải căng người ra, đề phòng Nam Uyển phát giác, nên chỉ mới đi một canh giờ, ba người đã thấy đuối.

    Nhưng Nam Uyển chưa hề có vẻ gì là muốn dừng, trên tay trên vai đã mang vác rất là nhiều thứ.

    Ăn, mặc, ở, đi lại, có thể nói mọi thứ đều có đủ, cứ như muốn chuyển hết Thành Tây Giang lên người.

    Thêm một canh giờ trôi qua.

    Sắc trời dần tối.

    Cuối cùng Nam Uyển cũng không mua gì thêm nữa.

    Hắn bắt đầu đi thẳng một mạch.

    Ba người Bạch Phong Dận hiểu ngay, Nam Uyển muốn đi gặp vị cao nhân kia rồi.

    Ba người lập tức hưng phấn, vội vàng đi theo.

    ...

    Chỗ ở của vị cao nhân kia hoàn toàn không giống như ba người tưởng tượng.

    Không phải hào phú viện lớn, cũng chẳng phải viện nhỏ u nhã tĩnh mịch hay mang phong cách riêng tư gì.

    Theo sau Nam Uyển, ba người Bạch Phong Dận dần dần rời khỏi phố xá sầm uất, đi vào một hẻm nhỏ.

    Quang cảnh nơi này với Thành Tây Giang phồn hoa tựa như hai thế giới.

    Lộn xộn, dơ bẩn lại rách nát.

    Đây hẳn là khu bình dân ổ chuột của Thành Tây Giang.

    "Vị tiền bối này thật là cổ quái, sao lại ở cái nơi như thế này cơ chứ?" Lý Các Đình bịt mũi, giọng oán trách.

    "Tiền bối cao nhân mà, nói chung ai cũng tính tình cổ quái, không ngờ lại ở một nơi thế này.” Du Mục Cổ ra vẻ hiểu biết.

    Bạch Phong Dận cau mày, hắn cảm giác chuyện này không bình thường.

    Những thứ Nam Uyển mua toàn là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, nếu vị tiền bối kia đúng là cao nhân, sao lại vẫn cần những vật này?

    Bạch Phong Dận nhìn sư đệ sư muội một cái, ra hiệu hai người nói nhỏ tiếng, để Nam Uyển khỏi phát giác, đồng thời giục họ tăng tốc lên chút để đuổi kịp Nam Uyển.

    Song ba người vừa mới tăng tốc, thì Nam Uyển đã tự nhiên biến mất, không còn nhìn thấy.

    "Cái này. . .” Ba người nhìn nhau kinh hãi.

    "Rõ ràng là mới nhìn thấy đây mà, sao tự nhiên lại không thấy nữa?" Du Mục Cổ cau mày.

    "Chẳng lẽ Nam tiền bối phát hiện ra chúng ta, cố tình dứt đuôi chúng ta?" Bạch Phong Dận lo lắng.

    "Không thể nào, chúng ta rất cẩn thận, làm sao lại. . .”

    Lý Các Đình mới nói tới đây, một giọng nói đã vang lên ngay bên cạnh họ.

    "Làm sao lại bị ta phát hiện, phải không?"

    Ba người cả kinh, vội ngoái đầu qua, thấy Nam Uyển đứng ngay bên cạnh, nét mặt vui vẻ nhìn họ.

    "Nam. . . Nam tiền bối. . .” Ba người lắp bắp, chột dạ nhìn Nam Uyển.

    "Hửm?"

    "Ngươi đã sớm phát hiện ra?" Du Mục Cổ dè dặt.

    "Ngươi nói xem?" Nam Uyển trợn mắt.

    Mọi người lúc này mới hiểu tu vi của Nam Uyển kinh khủng tới mức nào. Với công phu mèo quào của ba người, làm sao qua mắt hắn được!

    Ba người đỏ mặt.

    "Ta không phải bảo ba ngươi tự tu luyện à? Đi theo ta làm gì?" Nam Uyển hỏi.

    "Chúng ta. . . Chúng ta chỉ là. . .” Ba người ấp úng nhìn nhau, không trả lời được.

    Nam Uyển thầm thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: "Sao hả? Không muốn nói?"

    Thấy Nam Uyển sắc mặt âm trầm, vẻ như tức giận, Bạch Phong Dận vội bước lên trước: "Không phải, chúng ta chỉ là muốn gặp vị cao nhân tiền bối kia mà thôi.”

    "Cao nhân tiền bối?" Nam Uyển sững ra, cao nhân tiền bối nào?

    "Tiền bối, ngươi đừng có gạt chúng ta, ngươi đã nói là hôm nay bận đi gặp người đó mà, cho nên mới không dạy chúng ta tu hành.”

    Lý Các Đình cũng tiến lên.

    Nam Uyển lúc này mới hiểu ra, bật cười.

    "Không phải tiền bối cao nhân gì cả, chỉ là một vị trưởng bối của ta mà thôi, các ngươi mau về đi.” Hắn khoát tay.

    Đương nhiên ba người đâu có chịu, Lý Các Đình níu ngay lấy tay áo hắn.

    "Tiền bối, ngươi cho chúng ta đi gặp tiền bối với, chúng ta đảm bảo không mang tới phiền toái gì đâu.”

    "Đúng vậy, đúng vậy. Bảo đảm không thêm phiền toái.” Du Mục Cổ phụ họa.

    Bạch Phong Dận chỉ đứng im nhìn Nam Uyển, dù không càn quấy như hai đứa sư đệ muội, nhưng ánh mắt đầy chờ mong đã bán đứng tâm tư hắn.

    Nam Uyển bối rối, cuối cùng cũng bị mềm lòng.

    "Thôi được rồi!" Hắn nói, chìa tay ra.

    Ba người ngớ ra, không hiểu ý hắn.

    "Đã muốn đi gặp trưởng bối, không mang cái gì tới sao?" Nam Uyển hỏi.

    Ba người vui vẻ, thò tay ra nhận lấy đồ Nam Uyển đưa.

    "Cảm ơn tiền bối, tiền bối là tốt nhất.” Lý Các Đình xách không ít quà tặng, mặt đầy hăm hở.

    Nam Uyển bất đắc dĩ nhìn ba tên nhóc, trịnh trọng nhắc nhở: "Mang theo các ngươi đi cũng được, nhưng phải nhớ kĩ, không được nói lung tung, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được.”

    Rất ít khi nhìn thấy Nam Uyển để ý tới ai như vậy, ba người càng thêm khẳng định đây nhất định là một cao thủ tuyệt thế.

    Ba đứa không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.

    "Tốt, đi thôi.” Nam Uyển thở dài, dẫn họ đi vào trong hẻm nhỏ.

    Ở đó.

    "Tuyệt thế cao nhân" kia đang đợi bọn họ.

    ---o0o---
     
    Henesys thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 10: Gọi con về

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”

    "Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”

    (Hai đêm ngư nhân hiện, thanh thu én quay về.

    Cơn mưa trong rừng trúc, cổ tùng dưới nước mưa.)

    Còn chưa đi tới cửa nhà thấp nhỏ, trong nhà đã vọng ra tiếng ca.

    Đó là tiếng của một bà lão, giọng miền nam nhẹ nhàng, đây là một bài hát dân ca thường được dân chúng Thành Tây Giang hát mỗi lần tới vụ thu hoạch mùa thu.

    Nam Uyển nghe thấy, mặt lộ ý cười nhè nhẹ.

    Hắn bước nhanh tới khẽ gõ cửa nhà.

    "Ai đó? Đến đây.” Tiếng hát ngừng bặt, từ trong vọng ra tiếng bước chân.

    Ba người Bạch Phong Dận nhìn nhau, thì ra cao nhân tiền bối là một lão phu nhân.

    Ba người mặt mày rạng rỡ, quyết định phải để lại ấn tượng tốt nhất cho vị cao nhân này.

    Cửa nhà kèn kẹt mở ra.

    Một bà lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn sâu, tóc gần như đã bạc hết.

    Ách, mặc dù trong tiểu thuyết luôn miêu tả các thế ngoại cao nhân nói chung đều là lôi thôi lếch thếch, tính tình cổ quái, nhưng mà cái lão phu nhân này … có vẻ quá là bình thường đi, thậm chí còn không hề cảm nhận được một tí chấn động linh lực nào.

    "Ồ, Nam Tướng Quân?" Bà lão nhìn thấy người tới thì rất vui mừng.

    "Sao ngươi lại tới đây?" Bà hỏi, lùi lại nhường đường. "Mời vào, mời vào trong!"

    Bà đi rất chậm, giống như đã già, nên không đi nhanh được.

    Nam Uyển cung kính gật đầu, dẫn ba người Bạch Phong Dận đi theo vào trong.

    Bên trong nhà này bày biện cực kỳ đơn sơ, chủ yếu chỉ có một cái bàn ăn không biết đã bao nhiêu năm, và mấy băng ghế trúc loang lổ.

    Nét mặt ba người Bạch Phong Dận càng thêm cổ quái, nghĩ thầm chắc mình đã hiểu sai thân phận của vị tiền bối này, lão phu nhân này nhìn kiểu gì cũng giống một người thường hơn cái gọi là thế ngoại cao nhân.

    Nhưng mà một bà lão như này sao lại khiến Nam Uyển coi trọng đến thế?

    Bà lão rót cho Nam Uyển chén trà xong, mới nhận ra sau lưng Nam Uyển còn có ba người Bạch Phong Dận.

    "Ba vị tiểu huynh đệ này là?" Bà bối rối.

    Nam Uyển đặt từng món quà tặng xuống bàn xong hết mới trả lời: "Ba người này là đệ tử của một vị cố nhân, trên đường vô tình gặp nhau, nên muốn đi theo ta, họ nghe nói lão phu nhân ở đây, nên cũng đi mua ít lễ vật tới thăm.” Nói xong, hắn đưa mắt cho ba người Bạch Phong Dận.

    Ba người giật mình bừng tỉnh, vội đi tới để lễ vật lên bàn, cúi người chào: "Chào bà bà.” Rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Uyển .

    Ba người làm thế vì Nam Uyển đã từng nhắc họ không được nói năng lung tung, họ lại chưa rõ quan hệ của hai người này, nên nếu nói nhiều lại sợ mình nói sai.

    "A nha.” Bà lão rõ ràng rất tin tưởng vào Nam Uyển, bà gật đầu. "Nam Tướng Quân người thật là, năm nào cũng tới thăm lão thân, lần nào cũng mang tới nhiều đồ như vậy, ta già rồi, làm sao mà dùng hết!"

    Ngữ khí vừa khách sáo vừa có ý trách cứ.

    Ba người Bạch Phong Dận ngạc nhiên, với tu vi của Nam tiền bối, trên đời này có mấy ai dám nói chuyện với hắn như thế!

    Nam Uyển chỉ cười: "Lão bà bà cần gì phải khách sáo, đây đều là Lưu huynh đệ dặn ta mua dùm đưa qua cho người, y đang bận trấn thủ Bắc Địa, bận tối mày tối mặt, không dứt được tí rảnh rỗi nào, chỉ còn cách nhờ ta đi mua đồ dùm cho người thôi.”

    Nét mặt đang tươi cười của lão phu nhân tối sầm lại.

    "Ài. . . từ năm đó theo Nam Tướng Quân trấn thủ Tây Lương tới nay đã bảy tám năm, Trường Ngọc vẫn chưa lần nào về đây thăm ta.” Lão phu nhân thở dài, giọng cô đơn.

    Bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề.

    Ba người Bạch Phong Dận đã biết được thêm một tí.

    Thí dụ như Nam Uyển này hình như trước kia cũng từng tham gia trận chiến chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ Tây Lương, hèn gì hắn biết rõ chuyện Bắc Thông Huyền, Từ Nhượng, cả sự tích về Quan Thương Hải. Nhưng với tu vi này của Nam Uyển, dù là bảy tám năm trước thì hẳn vẫn rất là xuất chúng, nhưng sao ba người họ chưa bao giờ nghe thấy ai nói tới cái tên ‘Nam Uyển’ này bao giờ?

    Điều này khiến ba người càng thêm hiếu kì về thân phận của Nam Uyển.

    Nam Uyên rốt cuộc là ai? Đóng vai gì trong cuộc bạo loạn năm đó?

    "Bà bà đừng vậy. Trường Ngọc bây giờ đã là Đại Ngụy Thần Tướng, đóng thủ biên quan vì Thánh Thượng phân ưu, không phải y đã hứa với ta mỗi tháng đều sẽ viết thư cho người hay sao? Y quên rồi à? Yên tâm, trở về ta nhất định sẽ mắng cho y thật nặng.” Nam Uyển hơi biến sắc, ra vẻ tức giận nói.

    "Tướng Quân, không phải vậy. Trường Ngọc nhà ta tháng nào cũng gửi thư gửi ngân lượng về nhà, chỉ là. . .” Lão phu nhân vội vàng giải thích. “Chỉ là, ta đã già rồi, mỗi ngày lại yếu hơn ngày trước, ta sợ. . .”

    Lão phu nhân không nói hết câu, nhưng ý của bà ai nghe cũng hiểu.

    Nam Uyển trầm ngâm, lâu sau mới nói: "Bà bà yên tâm, lần này về Trường An. . . Ta sẽ gặp Thánh Thượng, nói người. . . cho Trường Ngọc ít ngày nghỉ. . .” Chẳng biết tại sao, chỉ một câu nói như vậy, mà hắn ngắt quãng ngắc ngứ tới mấy lần, như có chút băn khoăn.

    "Tốt. Tốt. Tốt. Vậy làm phiền tướng quân. Các vị ngồi chơi, ta đi làm cho mọi người ít đồ ăn.” Nói xong, bà quay người đi ngay, vẻ không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa.

    Ba người Bạch Phong Dận lại nghe ra được thêm một ít.

    Lão phu nhân này thì ra là mẹ của một vị tướng quân, vì quân vụ, tướng quân kia đã nhiều năm không về nhà thăm mẹ. Nam tiền bối là người quen của tướng quân đó, nên năm nào cũng thay y tới đây thăm mẹ của y.

    Như vậy, lão phu nhân đương nhiên không phải là thế ngoại cao nhân!

    Nhưng ba người cũng không sao cả, không phải thế ngoại cao nhân cũng chẳng sao, chỉ là ba người thấy tò mò mà thôi.

    Đại Ngụy có ba mươi sáu Thần Tướng, vì vụ chiến loạn năm năm trước, rất nhiều Thần Tướng đã chết trận, ba mươi sáu vị Thần Tướng nay chỉ còn hai mươi lăm người, còn trống mười một chỗ.

    Nhưng Bạch Phong Dận nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không sao nhớ ra được trong hai mươi lăm Thần Tướng hiện nay có ai tên là Lưu Trường Ngọc.

    Chiến loạn năm đó tuy Bắc Địa Tấn vương đi theo phe Tư Mã Hủ, nhưng sau khi ông ta chết, kỳ tôn Tinh Vẫn Cổ Tiễn Quân kế thừa chức vị Tấn vương, đã có cô tọa trấn Bắc Địa, đâu có cần Thần Tướng đóng thủ ở đó nữa? Cổ Tiễn Quân đó nghe nói là hồng nhan tri kỉ của Tô viện trưởng, sư mẫu của Ngụy đế Hạ Hầu Minh, Bắc Địa ở trong tay cô, triều đình vô cùng yên tâm, không hề phái Thần tướng nào tới đó tới bảo vệ, vậy Lưu Trường Ngọc mà Nam tiền bối nói là ở đâu ra vậy?

    Nghĩ tới đây, Bạch Phong Dận cau mày, nhìn Nam Uyển càng thêm nghi hoặc.

    Hai người Lý Các Đình và Du Mục Cổ còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi gì, còn đi theo bà lão kia ra sau nhà, giúp bà làm đồ ăn.

    Thi thoảng lại vọng lên tiếng ba người nói chuyện phiếm từ nhà sau, sự bất an trong lòng Bạch Phong Dận ngày càng tăng lên.

    Nam Uyển không phải là người giỏi nói dối.

    Hắn vẫn luôn cúi đầu, mặt tối tăm.

    "Nam tiền bối.” Bạch Phong Dận khẽ gọi.

    Nam Uyển giật bắn mình, quay qua nhìn Bạch Phong Dận.

    Cho đến giờ phút này, Bạch Phong Dận mới nhìn thấy rõ, cái người được ba người họ coi là tiền bối này thì ra nhìn chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà thôi, còn trẻ hơn các sư tôn ở trong Thiên Lam nội viện.

    Phát hiện này làm y sững người, lúng túng hỏi: "Nam tiền bối, Lưu Trường Ngọc Thần Tướng kia là người quen của tiền bối?" Y nhấn mạnh vào hai chữ ‘thần tướng’.

    Vị đại hiệp lúc nào cũng tỉnh táo bình tĩnh không ngờ lại xuất hiện một vẻ bối rối.

    "A. . . ừ.” Hắn đáp nhỏ, Bạch Phong Dận tinh mắt nhìn thấy trên mũi hắn rịn ra mồ hôi.

    "Nhưng theo ta biết trong triều đình hiện nay cơ bản không có thần tướng nào tên là Lưu Trường Ngọc. . .” Bạch Phong Dận nhìn Nam Uyển chằm chằm.

    "...” Nam Uyển chưa kịp nói gì, từ sau nhà đã vọng lên tiếng bước chân.

    Lão phu nhân bưng một đĩa thức ăn không sang trọng nhưng thơm lừng đi lên.

    "Nam Tướng Quân đã đợi lâu.” Bà đặt đồ ăn lên bàn, nói Bạch Phong Dận và Nam Uyển nếm thử, rồi vội vàng quay trở lại bếp.

    Nam Uyển đưa mắt cho Bạch Phong Dận, ý bảo y im lặng.

    Đợi lão phu nhân lại quay đi rồi, Bạch Phong Dận mới thể hiện sự tức giận trên mặt.

    Trong lòng y, Nam Uyển là một đại hiệp khách quang minh lỗi lạc, một người như vậy, mỗi lời nói, việc làm, đương nhiên đều phải là đường đường chính chính.

    Nhưng bây giờ, hắn lại đi lừa gạt một bà già, chuyện này khiến Bạch Phong Dận không thể nào chịu được.

    "Lưu Trường Ngọc là ai?" Y cố gắng kềm chế cơn giận trong lòng.

    "...” Nam Uyển cả nửa ngày mới nặng nề hồi đáp: "Chết rồi.”

    "Chết rồi?" Bạch Phong Dận khựng người, càng thêm giận dữ.

    "Vậy mà ngươi còn bảo trở thành Thần Tướng, canh giữ Bắc địa? Còn bảo ít ngày nữa xin Thánh Thượng cho y trở về Thành Tây Giang?" Bạch Phong Dận càng nói giọng càng to.

    Người tuổi trẻ, ai cũng vậy, luôn không cho phép có một hạt cát nào trong mắt, luôn cho rằng trên đời này, đúng sai luôn luôn là trắng đen phân biệt rõ ràng.

    Y lớn tiếng chất vấn.

    "Ngươi nhẫn tâm lừa một người như thế? Chẳng lẽ bà ấy không có quyền được biết con mình còn sống hay đã chết?"

    Xoảng!

    Phía sau nhà vang lên tiếng vỡ.

    Bạch Phong Dận và Nam Uyển cả kinh, quay đầu lại nhìn, lão phu nhân đứng ngay ở cửa, đĩa thức ăn trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan, đồ ăn tung tóe đầy ra đất.

    Hiển nhiên hai người nói chuyện bà đều đã nghe thấy.

    "Bà bà!" Nam Uyển kinh hãi, vội chạy tới, nhưng bà lão không chịu nổi đả kích, đã ngất xỉu ngã nhào xuống đất. Nam Uyển lóe một cái đã vọt tới sau lưng bà, đỡ lấy bà.

    Hai người Lý Các Đình đã chạy lên, lúng túng không biết làm gì.

    Bạch Phong Dận cũng ngơ ngác đứng trơ ra.

    Nam Uyển vội đỡ bà lão ngồi lên, truyền linh lực vào trong người bà.

    Bạch Phong Dận biến sắc, sinh cơ dào dạt đang tuôn ra khỏi cơ thể Nam Uyển làm y kinh hãi. Trên đời này, thứ có thể tuôn ra được nhiều sinh cơ như vậy chỉ có thần mộc - thượng cổ thần vật mà thôi. Nếu y không nhớ nhầm, thần mộc ấy hiện chỉ có một mình Thiên Lam Viện Trưởng Tô Trường An sở hữu.

    Nếu vậy. . .

    Y trừng to mắt, nhìn Nam Uyển.

    Lưng đeo đao kiếm, tuổi còn trẻ, người có thần mộc, tu vi kinh người.

    Nếu vậy, người này là. . .

    Thần mộc, thứ được gọi là có thể đảo nghịch âm dương, thần vật chuyển chết thành sống. Nhờ có nó, khí sắc trên mặt lão phu nhân cũng dần có màu sắc trở lại.

    "Nam Tướng Quân, lão thân không sao rồi.” Bà nói, nét mặt đầy cô đơn.

    "Bà bà. . . Việc này là ta. . .” Nam Uyển xấu hổ, cúi đầu định giải thích.

    "Tướng Quân không cần nói gì đâu, lão thân đã hiểu.” Lão phu nhân đã dần bình tĩnh lại, đứng lên, nhìn Nam Uyển.

    "Trường Ngọc nhà ta. . .” Môi bà run run, bà cố kềm chế bản thân, cố giữ mình bình tĩnh, "Hẳn là đã đi từ lúc đánh xong trận Tây Lương. . .”

    Nam Uyển giật mình, ngẩng phắt đầu lên, "Bà bà, làm sao người biết được?"

    "Từ ngày ngươi thay nó viết thư ta đã đoán được một ít, nó là con của ta, giọng điệu nói chuyện của nó người mẹ như ta làm sao không biết? Chỉ là Tướng Quân không nói, nên ta cũng không dám hỏi nhiều, ngươi đó, nghĩ nhiều quá lại hóa hồ đồ.” Lão phu nhân run rẩy đi tới bên bàn, ngồi xuống.

    "Tiểu huynh đệ, ngươi đừng trách Nam Tướng Quân.” Lão phu nhân nói với Bạch Phong Dận: "Thử hỏi thiên hạ có được mấy người Tướng Quân chỉ vì một binh sĩ quèn của mình mất mạng, mà tháng nào cũng bỏ tâm tư viết thư cho mẹ của y, để cho bà lão già khọm sắp xuống lỗ như ta không bị thương tâm?"

    Bạch Phong Dận cúi gằm đầu xuống.

    Y đã hiểu vì sao Nam Uyển lại làm như thế, trong lòng y chỉ biết có mỗi chuyện làm việc gì cũng phải quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ nghĩ có những khi nói dối còn quan trọng hơn cả sự thật, vì nó ảnh hưởng tới tánh mạng người.

    "Bà bà, ta xin lỗi người, Trường Ngọc năm đó là vì bảo vệ ta, nên mới. . .” Nam Uyển vội đi tới, quỳ trước mặt lão phu nhân, mặt đầy nước mắt. "Ta vốn tự biết không còn mặt mũi nào gặp người, nhưng lại sợ người biết chuyện, quá mức đau lòng, nên mới nghĩ ra hạ sách nầy.”

    "Nam Tướng Quân, xin ngươi mau đứng lên, làm như vậy không được! không được!” Lão phu nhân vội cúi người đỡ Nam Uyển dậy, thở dài, "Thằng con kia của ta, có thể tận trung vì nước, có thể che chở cho một tướng quân nhân nghĩa như ngươi còn sống, chết cũng không oan a.”

    Bà cảm thán, nước mắt tuôn đầy mặt.

    Nam Uyển càng thêm áy náy, đầu cúi gằm.

    "Nam Tướng Quân, lão thân còn có một chuyện muốn hỏi, chẳng biết có được hay không.”

    "Bà bà mời nói, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.”

    "Trường Ngọc chiến đấu có tốt không?"

    "Mỗi lần đều là làm gương cho binh sĩ, chưa từng lùi bước.”

    "Vậy là tốt rồi, thế mới là thằng con ngoan của ta.” Lão phu nhân vui vẻ.

    "Bà bà không trách ta?"

    "Trách cái gì chứ! Trường Ngọc được làm bộ hạ cho tướng quân đó là phúc khí của nó.” Lão phu nhân cười cay đắng. "Ta chỉ là một bà già quê mùa, nhưng ta cũng biết thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, Trường Ngọc đã lựa chọn theo Tướng Quân, ta tin tưởng ánh mắt của nó, tin người mà nó bảo vệ là người tốt, xứng đáng cho nó liều mạng.”

    Nói xong lão phu nhân đứng dậy.

    "Không sao đâu, đồ ăn còn chưa làm xong, tướng quân chờ thêm tí nhé, lão thân đi làm ngay đây, không ai được từ chối đấy.” Lão phu nhân quay đầu đi.

    Nam Uyển há miệng, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của lão phu nhân, lời đã đến miệng vẫn không ra được, im lặng gật đầu.

    ...

    Bữa cơm này ăn vào rất không thoải mái.

    Dù mẹ của Lưu Trường Ngọc đã cố gắng ra vẻ ‘không có chuyện gì xảy ra cả’, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự khổ sở trong lòng bà.

    Mọi người quyết định không ở lâu.

    Nam Uyển lúc gần đi còn cố khuyên bà cố gắng giữ sức khỏe, sau này hắn sẽ thường tới thăm, lão phu nhân mặc dù đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.

    Bốn người lặng lẽ đi ra khỏi nhà.

    Cổng đóng lại, sau lưng lại vọng tới tiếng ca.

    "Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”

    "Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”

    Hát đến chỗ này, giọng hát vui vẻ biến chuyển, trở nên trầm thấp.

    "Năm đó đèn sáng may chinh y, con đã nói thu này sẽ quay về.”

    "Song đã một mùa mưa thu nữa đã đi qua.”

    "Hoa lúa thơm, mạch nha vàng.”

    "Con không về, con không về.”

    "Mẹ giờ đã đầu đầy sương.”

    "Con a, con a.”

    "Lại không về!?" (quy bất quy)

    ---o0o---
     
    Henesys thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 11: Ta là Tô Trường An
    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một nhóm bốn người im lặng đi trên đường đêm.

    Ai cũng trĩu tâm tư, mặt mày nặng nề.

    Nam Uyển nghĩ đến Lưu Trường Ngọc, nghĩ đến những người đã cùng đi chung con đường với hắn, những người đã chết ở giữa đường, nghĩ tới tương lai chưa biết, nghĩ tới kẻ địch sắp hàng lâm.

    Bạch Phong Dận thì nghĩ đến Nam Uyển, nghĩ đến thân phận của hắn.

    Lý Các Đình và Du Mục Cổ thì nhẹ nhõm hơn, chẳng nghĩ gì nhiều.

    Nhưng đương nhiên, họ không thể nào thấy vui như cũ được.

    Đi một hồi, bốn người đã tới con đường phồn hoa nhất của Thành Tây Giang.

    Lúc này đêm đã khuya, trên đường không còn có mấy người, vài tốp năm tốp ba mà thôi, các quán bên đường đa số đều đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn vài quán vẫn còn mở cửa cho những vị khách chưa muốn về nhà.

    Nam Uyển chợt dừng bước.

    Ba người sau lưng dừng lại theo, ngơ ngác nhìn hắn.

    Nam Uyển nhìn vào những tửu quán kia.

    Trong những quán ấy, có những kẻ say lầm bầm nói chuyện một mình, nói những thứ người ngoài nghe không sao hiểu nổi, mà có khi chính bản thân họ cũng còn không biết mình đang nói cái gì.

    Uống tới mức này, hẳn là ai cũng có tâm sự trong lòng, nghẹn trong cổ họng.

    Trông sao mà quen thế!

    Một năm đó, hắn cũng trong một đêm thế này, ở Thành Tây Giang này, gặp một lão nhân đã uống đến say mèm.

    Lão cho hắn một cái hồ lô, bảo hắn đi hỏi giúp người kia một câu.

    Lão nhân đó sớm đã chết ở Tây Lĩnh Quan, người mà ông ấy nhờ hắn đi hỏi đã trở thành một con quỷ mà người trong thiên hạ ai cũng muốn diệt trừ.

    Có đôi khi ngẫm lại, thế giới này thay đổi quả thật khiến người ta không thể nào đoán trước được.

    Nghĩ tới đây, Nam Uyển lắc đầu, không nghĩ nữa.

    "Đi thôi, đi về.” Hắn nói với ba người sau lưng.

    Lý Các Đình và Du Mục Cổ đương nhiên là vô cùng nghe lời, bước theo ngay.

    Nhưng đại sư huynh của họ lại không đi, đứng sững ở đó.

    Nam Uyển ngạc nhiên quay lại nhìn y, thấy y đang cúi đầu xuống đất.

    "Sao vậy? Vẫn còn giận ta?" Nam Uyển khẽ cười.

    Bạch Phong Dận làm việc đương nhiên là lỗ mãng, thiếu chút gây ra mầm tai vạ. Nhưng Nam Uyển lại thấy thích thằng bé này. Mặc dù hắn không lớn hơn y bao nhiêu tuổi, nhưng mà thiếu niên này cực kì giống bản thân hắn năm xưa.

    Đó là sự cố chấp và thiện lương từ trong xương, khiến Nam Uyển nhìn y chẳng khác gì đang nhìn thấy bản thân mình.

    Cảm giác này rất kì quái, khiến hắn vô cùng chờ mong, chờ mong y sẽ trở thành tốt hơn, sạch sẽ hơn bản thân mình, nên hắn sẵn sàng tha thứ cho Bạch Phong Dận.

    "Sư huynh, huynh sao vậy?" Du Mục Cổ hỏi, cau mày lo lắng.

    "Sư huynh đừng giận Nam tiền bối nữa, Nam tiền bối làm như vậy chỉ để lão bà bà giữ gìn sức khỏe mình mà thôi.” Lý Các Đình khuyên can.

    Nhưng Bạch Phong Dận vẫn cúi đầu, cả người bắt đầu run lên.

    "Có gì không vừa lòng thì cứ nói, không cần như thế.” Nam Uyển vẫn vui vẻ như cũ.

    Nhưng hắn càng nói vậy, Du Mục Cổ và Lý Các Đình lại càng thêm lo. Nam tiền bối tính tình mặc dù tốt đến đặc biệt, nhưng sư huynh của mình lại nhiều lần chống đối, hai người sợ nếu cứ như vậy, đến lúc nào đó nhất định sẽ làm Nam Uyển mất hứng, đến lúc đó. . .

    Nghĩ tới đây, hai người lập tức đưa tay kéo áo sư huynh, có ý muốn nhắc nhở y.

    Bạch Phong Dận ngẩng đầu lên, nhìn Nam Uyển.

    Đôi mắt rất kiên định.

    "Ngươi rốt cuộc là ai?"

    Y hỏi.

    Tất cả mọi chuyện quá mức kỳ quặc.

    Bọn họ chân trước vừa đến Duệ Đạt trấn đã gặp phải Tà Thần, Nam Uyển tựa như thần linh được trời giáng xuống để cứu họ.

    Hắn không chê bọn họ vướng chân, một đường dẫn họ theo, dốc lòng dạy bảo, đối với Thiên Lam đạo pháp hiểu rành rẽ như lòng bàn tay. Nam Uyển đương nhiên cường đại, nhưng dù có cường đại tới mức nào, cũng không thể giỏi tức mức thông thạo võ công của nhà người ta như thế! Thậm chí còn có phần hiểu sâu hơn cả sư tôn của bọn họ!

    Hắn mạnh như thế, sao trên giang hồ chưa bao giờ có ai nói tới tên của hắn? Cách làm việc của hắn, giống như hắn đều có tham dự những trận đại chiến năm xưa, vậy vì sao lại chưa bao giờ nghe thấy các sư phó nhắc tới một người có số má như hắn?

    Rồi cách ăn mặc của hắn, tuổi của hắn, khiến Bạch Phong Dận không thể không liên tưởng hắn với cái vị thần tượng mà chưa bao giờ được nhìn thấy mặt của y.

    Y nghĩ hoài không ra, nên y như ăn không ngon, ngủ không yên.

    Lý Các Đình và Du Mục Cổ ngẩn ra, sư huynh hỏi cái này để làm gì?

    Nam tiền bối đương nhiên là Nam tiền bối! Sao lại phải hỏi hắn là ai!?

    Nam Uyển sững người.

    Hắn nhìn thiếu niên, rồi thở dài một hơi.

    Trong lòng đã hiểu, việc này không còn giấu được nữa.

    Đương nhiên, từ lúc đầu, lúc hắn cố tình dùng cái tên khác, vốn chỉ là thuận miệng mà làm, để xem đám đệ tử này tâm tính nhân phẩm thế nào, nhưng sau thời gian ở chung, hắn mới biết hình tượng hắn trong lòng họ chẳng khác gì thần linh. Hắn rất là không thích như vậy, muốn tìm cơ hội làm cho họ hiểu không phải là như vậy, nên mới dùng dằng kéo dài tới bây giờ.

    Bây giờ bị Bạch Phong Dận ép hỏi phải thừa nhận, làm hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

    Nhưng Bạch Phong Dận đã hỏi như vậy, hẳn là cũng đã đoán ra rồi. Hắn sầm mặt, nhìn ba người.

    "Nam Uyển chỉ là tên giả mà thôi.”

    Bạch Phong Dận đã sớm có đoán trước, mặt vẫn bình thường, nhưng hai người Lý Các Đình thì miệng mồm há hốc, chưa bao giờ nghĩ đại hiệp Nam Uyển lại đi lừa gạt mình.

    Nam Uyển khẽ cười khổ, biết họ đã hiểu lầm mình, quyết định nói thẳng.

    "Kỳ thật, ta tên thật là. . .”

    "Tô Trường An!”

    ---o0o---
     
    Henesys thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 12: Tin tức tốt và tin tức xấu

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Tô. . . Tô. . . Tô Trường An?!" Mắt Lý Các Đình tròn vành vạnh, miệng cũng há to hết cỡ.

    Du Mục Cổ đầy kinh hãi, chỉ vào Tô Trường An, lắp bắp.

    Tô Trường An trong lòng họ chẳng khác gì một vị thần, Nam tiền bối họ ở chung cả tháng trời lại là Thiên Lam Viện Trưởng, cảm giác của mọi người quả thực là vô cùng không chân thực.

    Ngay cả Bạch Phong Dận cũng không kềm được khiếp sợ.

    Y là đệ tử Ngô Đồng, nên với Tô Trường An đều là thuộc Dao Quang nhất mạch.

    Tô Trường An là tấm gương, là tín ngưỡng của y.

    Theo y, Tô Trường An là một đao khách thuần túy, hệt như trong sách ghi chép.

    Khoái ý ân cừu, quang minh lỗi lạc, thiện ác phân minh.

    Hắn phải là một người như vậy.

    Thế nhưng, Nam Uyển này, hoặc là nói Tô Trường An này lại không phải, hắn cũng có sự mềm yếu, có nỗi sợ, thậm chí có những khi trốn tránh.

    Điều này làm Bạch Phong Dận khó mà chấp nhận được.

    Y há miệng định nói gì đó, nhưng y chưa kịp lên tiếng, từ xa đã có âm thanh vọng tới.

    Loạt soạt.

    Loạt soạt.

    Loạt soạt.

    Là tiếng giày đạp lên mặt đất.

    Có người đang tới gần.

    Trong con đường khuya yên tĩnh, tiếng bước chân kia vang vọng đặc biệt rõ ràng.

    Tô Trường An nhướng mày, như cảm thấy cái gì, quay phắt đầu ra sau, linh lực ào ạt trào ra khỏi cơ thể.

    Hắn nhìn ra xa, nhìn phản ứng của hắn, ba người Bạch Phong Dận cảm nhận được có chuyện không tầm thường.

    Từ xa, có một người đang từ từ đi tới.

    Người đó đi rất chậm, nhưng quãng đường đi được lại vô cùng nhanh.

    Ba người Bạch Phong Dận mới nhìn rõ được mặt người ta, thì người ta đã tới trước mặt bốn người.

    Không khỏi làm ba người nhớ tới một đạo pháp mà chỉ có Tinh Vẫn đại năng mới làm được —— Súc Địa Thành Thốn.

    Người đó là một lão giả tóc bạc trắng, lưng hơi còng, mặt đầy nếp nhăn, khí tức lâu dài như có như không.

    Lão giả này rất rõ ràng là tới vì Tô Trường An, xem phản ứng của Tô Trường An, thì hình như hai người có biết nhau.

    "Ngươi đã đến rồi.” Tô Trường An nói với lão giả.

    "Ừ..., đến rồi.” Lão giả gật đầu.

    "Xem ra hẳn sắp có một hồi ác chiến.” Du Mục Cổ rì rầm.

    "Tại sao?" Bạch Phong Dận cau mày không hiểu.

    "Trên sách đều là ghi như vậy mà, trước khi hai cao thủ đối chiến, đều sẽ nói những lời như vậy.” Du Mục Cổ hào hứng.

    Hai người ngớ ra, nhớ lại tiểu thuyết mình đọc, những người kể chuyện mình nghe, hình như là có chuyện này thật.

    Hai người lo lắng nhìn Tô Trường An.

    Thế nhưng Tô Trường An và lão giả kia mặt mày lại chứa đầy vui vẻ, linh lực đang vờn quanh người họ nhanh chóng tan biến mất.

    "Có nghe được tin tức gì không?" Tô Trường An hỏi.

    "Tốt xấu đều có, ngươi muốn nghe cái nào trước?" Lão giả hỏi ngược lại.

    "Xem ra có không ít chuyện, hay ngồi xuống nói chuyện đi.” Tô Trường An cười, chỉ chỉ một tửu quán còn mở cửa cách đó không xa.

    "Chính có ý đó.” Lão giả gật đầu, hai người cùng nhau đi vào quán rượu.

    ...

    Chưởng quầy cuối cùng cũng tiễn được khách say cuối cùng, đang định đóng cửa nghỉ ngơi, không ngờ lại có thêm một đám khách đi vào.

    Điều này làm ông bất mãn. Không phải ông không muốn buôn bán, chỉ là bây giờ trời đã khuya quá rồi, bây giờ mà còn tiếp khách dọn bàn, sẽ làm ảnh hưởng tới việc buôn bán ngày mai, nên chưởng quầy bước ra, định nói khéo ý bảo không đón tiếp khách nữa.

    Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tên nam tử trẻ tuổi đi đầu đã đưa cho ông một túi bạc nặng trịch, ước lượng sức nặng túi bạc trong tay, lời đã ra tới miệng của chưởng quầy bị nuốt ngược trở vào trong họng.

    Lần này, nụ cười lạnh nhạt miễn cưỡng trên mặt chưởng quầy trở thành vui vẻ thật sự.

    Vội vàng lau bàn, bưng ra thứ rượu tốt nhất, sau đó tự thân xuống bếp, làm mấy món ăn đắt tiền ngon tuyệt.

    Tô Trường An và lão giả ngồi xuống, Bạch Phong Dận vội lôi hai sư đệ muội qua bàn khác, không quấy rầy hai người, đương nhiên bàn cũng không cách xa gì nhau, để người ta nói cái gì mình cũng nghe được.

    "Mấy đứa nhóc này là đệ tử Bắc Đẩu các ngươi mới tìm được hả?" Lão giả cười ha hả rót cho mình một ly rượu, híp mắt hỏi.

    "Ừ, đều là các sư thúc ba năm trước mới thu nhận vào, tính ra phải gọi là sư đệ của ta.” Tô Trường An gật đầu, khuôn mặt rất bình tĩnh.

    "Đều là hạt giống không tệ.” Lão giả nhẹ gật đầu, nuốt một hơi rượu, mặt đầy say mê "Rượu ngon, ngươi không uống à?"

    Tô Trường An lắc đầu.

    "Nói chuyện chính trước, ngươi điều tra được cái gì?"

    "Một cái tốt, một cái xấu, muốn nghe cái nào trước?" Lão giả vẫn cười vui vẻ.

    "Xấu.” Tô Trường An nhướng mày.

    "Thiên Môn nới lỏng, đám Thiên Nhân đã sắp hàng lâm rồi.”

    "Vậy còn tin tốt?"

    "Ta đã tìm tới chỗ đám Chân Thần ẩn thân.” Nét vui vẻ trên mặt lão giả hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự âm u.
     
    Henesys thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)