FULL  Trinh Thám  LS Q.Sự Thịnh Đường Quật Khởi - Canh Tân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 9: Kinh doanh lớn (thượng)


    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Con trai tìm cha xin tiền, hoàn toàn chính đáng.

    Dù cho tuổi hai đời cộng lại của Dương Thủ Văn là năm mươi tuổi, nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết vươn bàn tay tội ác về phía Dương Thừa Liệt.

    Không có biện pháp, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán!

    Hắn muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, cải thiện phẩm chất cuộc sống, làm sao không cần tiền được?

    Phát minh sáng tạo... Vật kia cũng phải cần tiền để hỗ trợ. Nếu Edison không có ngân hàng cho vay và tài phiệt giúp đỡ, bằng một chút tiền của bản thân cũng không thể phát minh ra bóng đèn. Tóm lại, vì tiền, làm bộ đáng thương cũng được.

    Dương Thừa Liệt kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn, một lát sau đột nhiên mỉm cười.

    Biết tìm cha xin tiền tiêu vặt rồi sao?

    Từ khi Dương Thủ Văn minh mẫn lại thì bộ dáng hắn cứ đần độn như trước, vô dục vô cầu, lạnh nhạt không quan tâm đến cái gì. Thế cho nên Dương Thừa Liệt cũng hoài nghi, Dương Thủ Văn có thật sự là bình phục hay không? Nếu bình phục rồi thì tại sao lại như thế?

    Hiện tại thì tốt rồi!

    Dương Thừa Liệt rốt cục tin tưởng, Dương Thủ Văn đã bình phục.

    Nếu không bình phục, làm sao có thể biết ích lợi của Khổng Phương huynh chứ?
    (Khổng Phương huynh: chỉ đồng tiền thời xưa, làm bằng đồng, có một lỗ thủng hình vuông ở chính giữa)

    Từ túi da bên người lấy ra hai chuỗi thông bảo Khai Nguyên. Đừng hiểu lầm, hai chuỗi thông bảo Khai Nguyên không có nghĩa là hai quan tiền, trên thực tế chỉ bằng hai trăm văn mà thôi. Nhưng cũng đừng cảm thấy ít, phải biết rằng bạch trực làm một tháng trong nha môn cũng chỉ có thu nhập là hai trăm văn.
    (Bạch trực: nha dịch vượt định mức của quan phủ đời Đường)

    Chỉ có điều đối với Dương Thủ Văn mà nói, hai trăm văn dường như là hơi ít…

    ***

    - Đại huynh, vì sao mặt mày nhăn nhó thế?

    Tiễn Dương Thừa Liệt đi rồi, Dương Thủ Văn liền ngồi ở cửa hiên trầm tư suy nghĩ một vấn đề: Làm thế nào để kiếm tiền!

    Dương Thừa Liệt nói, không cho hắn dính vào vụ án. Dương Thủ Văn cũng không muốn bởi vì một việc không có liên quan gì đến hắn mà đi chống đối với Dương Thừa Liệt. Chẳng qua chỉ là một người chết mà thôi, tại thời đại này, người chết chẳng lẽ lạ lắm sao?

    Về phần thân phận của người chết, còn có lai lịch của hung thủ, Dương Thủ Văn thật có chút tò mò.

    Nhưng tất cả mọi việc nhất định phải dựa trên điều kiện tiền đề là quan hệ cha con giữa hắn và Dương Thừa Liệt không bất hòa.

    Nhà, đối với Dương Thủ Văn mà nói là vô cùng quan trọng. Khi hắn đần độn, gia gia Dương Đại Phương đã không ngừng giáo dục hắn tầm quan trọng của gia đình. Khi đó Dương Thủ Văn, có lẽ không rõ. Nhưng trải qua thời gian dài, sau khi hắn minh mẫn, dù cho có lối suy nghĩ trưởng thành, nhưng quan niệm tích lũy trong mười bảy năm vẫn mang đến ảnh hưởng sâu sắc cho hắn.

    Cho nên, hắn sẽ không cứng đối cứng chống đối với Dương Thừa Liệt.

    Dương thị dẫn theo Ấu Nương ra ngoài, trong nhà có vẻ rất yên tĩnh.

    Ngay lúc Dương Thủ Văn đang suy tư, Dương Thụy đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Dương Thủ Văn, y đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó thật cẩn thận đi tới.

    Ngày hôm qua bị Dương Thủ Văn đánh một trận tơi bời, thực khiến cho Dương Thụy sợ hãi.

    Y đã hiểu được, Dương Thủ Văn minh mẫn hiện giờ đã không phải là người trước kia mà mình dùng chút thông minh có thể đối phó được.

    Từ nhỏ Dương Thủ Văn tập võ cùng gia gia, sức lực vô cùng lớn.

    Nếu quả thật chọc giận Dương Thủ Văn, hắn tuyệt đối sẽ trở mặt đánh mình tơi bời, không lưu tình chút nào … Cho dù đến lúc đó Dương Thừa Liệt ra mặt vì y thì Dương Thủ Văn sẽ biết sợ sao? Chịu đau một trận, sau đó lại dạy dỗ Dương Thụy một trận.

    Lại nói tiếp, bản tính của Dương Thụy không xấu.

    Chỉ có điều y biết rõ mình là con vợ kế, ngày sau khó tránh khỏi sẽ có phiền toái.

    Y càng hy vọng, giúp mẫu thân có thể lên làm vợ cả. Nhưng nếu như những việc y làm bị mẫu thân biết thì mẫu thân sẽ rất tức giận.

    Dương Thụy cảm thấy, y phải quan hệ tốt với Dương Thủ Văn.

    Dương Thủ Văn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:
    - Nhị Lang, ngươi có tiền không?

    - Làm gì?

    Dương Thụy lập tức cảnh giác, theo bản năng lùi lại một bước, một bàn tay còn không tự chủ được che lại bao nhỏ bên hông.

    - Ta không có tiền.

    A, tên nhóc này rất cảnh giác nha.

    Tròng mắt Dương Thủ Văn hơi híp lại, mặt giãn ra cười nói:
    - Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới cách đi kiếm tiền.

    - Cách gì kiếm tiền vậy?

    Vẻ mặt Dương Thụy như bị táo bón, đồng thời trong mắt lại toát ra một tia kỳ vọng.

    Tên nhóc này là tên tham tiền!

    Dương Thủ Văn rõ ràng liếc thấy bản chất của Dương Thụy, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý. Hắn khoát tay áo, vẻ mặt ghét bỏ nói:
    - Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao ngươi cũng không có tiền, cho dù ta cho ngươi biết, ngươi cũng không làm được… Được rồi được rồi, để ta nghĩ cách khác.

    Dương Thủ Văn đoán không sai, Dương Thụy chính là một tên tham tiền.

    Mẹ của Dương Thụy, xuất thân từ gia đình nhỏ, trong nhà cũng không có nhiều tiền để dành.

    Mà Dương Thừa Liệt mặc dù là Huyện Úy Xương Bình, nhưng bởi vì bản tính, cũng không cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Nói toạc ra, Dương gia ở Xương Bình cũng không giàu có, ngoại trừ thu nhập của Dương Thừa Liệt thì chỉ còn lại khoản thu nhập thêm từ hai trăm mẫu chức điền.

    Nếu không phải như vậy, Dương Thừa Liệt làm sao lại để Dương Thụy làm chấp y đây?

    Tròng mắt Dương Thụy quay tròn đảo quanh, thấy Dương Thủ Văn không muốn nói chuyện nữa, vội vàng chạy lên trước, cung kính nói:
    - Đại huynh đừng nóng vội, chúng ta lại tán gẫu một chút… Không dối gạt Đại huynh, trên người tiểu đệ có chút tiền để dành, nhưng cũng không nhiều lắm.

    - Nếu Đại huynh cần số tiền quá lớn, tiểu đệ có lẽ không giúp được gì.

    - Nhưng nếu là... Nói không chừng tiểu đệ có thể đưa ra ý kiến. Chỉ là không biết đại huynh nghĩ ra cách gì, cần bao nhiêu tiền bạc đây?

    Dương Thủ Văn nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Dương Thụy.

    - Nhị Lang, nếu ngươi có tiền, thì cho ta mượn mấy quan.

    - Mấy quan á...

    Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Dương Thụy, lại toát ra vẻ rối rắm.

    Trên người người này, chắc chắn không chỉ có mấy quan tiền.

    Trong lòng Dương Thủ Văn cười lạnh một tiếng, lại biểu hiện hồn nhiên không thèm để ý. Đối với việc Dương Thụy có quỹ đen, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

    Dương Thừa Liệt thân là Huyện Úy, quyền lực quá nhiều.

    Ở đời Đường, Huyện Úy phân phán chúng tào, thu dẫn khóa điều, chức năng rất phức tạp, không phải Cục trưởng Công an đời sau có thể so sánh được. Ngoại trừ truy bắt đạo tặc, điều tra phá án thì Huyện Úy còn tham dự hiến tế, địa vị cao, không phải bình thường.

    Chức vụ như vậy, khó trách nhận được một vài thu nhập mờ ám.

    Dương Thừa Liệt có lẽ sẽ không nhận, nhưng nhìn đức hạnh của tiểu tham tiền Dương Thụy, phỏng chừng không ít lần nhận được lợi.

    Y là chấp y bên người Dương Thừa Liệt, một số việc nhỏ đều do y phụ trách xử lý, đương nhiên sẽ có người lấy lòng y…

    Dương Thủ Văn không kiên nhẫn khoát tay nói:
    - Ta cũng biết ngươi còn nhỏ, cũng sẽ không có tiền để dành, thôi bỏ đi.

    Nói xong, hắn thở dài:
    - Đáng tiếc biện pháp kiếm tiền của ta là một vốn bốn lời, chỉ cần đầu tư một khoản tiền nhỏ vào giai đoạn đầu thì sau này tiền sẽ vào cuồn cuộn. Thôi, nói với ngươi những việc này để làm gì? Ta đi ra ngoài một chút, ngươi ở nhà đi.

    - Đại huynh, Đại huynh tạm dừng bước.

    Trong mắt tiểu tham tiền, đã bắt đầu nổi lên kim quang.

    Y vội vàng la lên, lôi kéo ống tay áo của Dương Thủ Văn:
    - Đại huynh, lại tán gẫu một chút, tán gẫu một chút đi… Không dối gạt Đại huynh, nếu chỉ là mấy quan tiền, tiểu đệ khẽ cắn môi vẫn có thể lấy ra. Chỉ có điều phải kinh động a nương, ta chỉ là lo lắng, nếu mất cả chì lẫn chài, nương khó tránh khỏi sẽ tức giận. Đến lúc đó tất nhiên sẽ kinh động đến chỗ cha, tiểu đệ chịu không nổi.

    Ngươi sẽ để lọt vào tai của cha?

    Dương Thủ Văn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại thay đổi biểu cảm.

    - Nhị Lang nếu thật có đủ tiền thì vi huynh đảm bảo ngươi có thể kiếm tiền đầy chậu, đầy bát.

    - Như vậy đi, huynh đệ chúng ta có thể liên kết với nhau, ta cho ngươi một phần lời... Nói thật, nếu ngươi không phải huynh đệ của ta, ta cũng mặc kệ ngươi. Mặc kệ ngươi trước kia làm cái gì, có câu là một bút không viết ra được hai chữ Dương, rốt cục thì chúng ta là người một nhà. Mấy quan tiền kia, sau này có thể thu về gấp mười, thậm chí gấp trăm lần tiền lời. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, có đúng như vậy không?

    Dương Thụy có trí tuệ nhưng rốt cục cũng chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi.

    Nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, y cũng không kìm nổi nhiệt huyết sôi trào.

    - Thật sự kiếm được tiền?

    - Nói nhảm, ta lừa ngươi làm gì?

    Dương Thủ Văn múa lưỡi, nói khiến cho Dương Thụy lay động tâm thần.

    Cuối cùng, y rốt cục cắn răng một cái, lấy ra mấy xâu tiền đồng từ túi da ở bên hông, thấp giọng nói:
    - Trên người của ta chỉ có năm trăm văn tiền, nhưng trong nhà còn có chút tích góp. Đại huynh, đây chính là tất cả tích góp của ta, ngươi nhất định không được lừa gạt ta.

    - Đương nhiên đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì?

    Dương Thủ Văn ôm cổ của Dương Thụy, thấp giọng nói thầm.

    Lúc này, Ấu Nương từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy bộ dáng kề vai sát cánh của huynh đệ Dương Thủ Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống, có vẻ không vui.

    Tuy nhiên, lúc này Dương Thụy đã không có tâm tình so đo thái độ của Ấu Nương.

    - Đại huynh, ta đây trở về lấy tiền, trước khi trời tối nhất định sẽ quay lại.

    - Đi mau đi mau, đi sớm về sớm.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 10: Kinh doanh lớn (hạ)


    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Dương Thủ Văn nhìn theo Dương Thụy rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Ấu Nương.

    - Ấu Nương có chuyện gì vậy? Vẻ mặt mất hứng, là ai bắt nạt muội à?

    - Hủy Tử ca ca đừng chơi với Nhị thiếu gia, hôm qua y còn bắt nạt a nương và Ấu Nương, Hủy Tử ca ca sao lại chơi với y?

    Ấu Nương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt “Ta mất hứng”.

    Dương Thủ Văn mỉm cười, ngồi xổm xuống muốn ôm lấy nàng, đã thấy Ấu Nương chợt lóe thân, né tránh Dương Thủ Văn, nhanh như chớp chạy tới vườn hoa. Dương Thủ Văn lắc đầu, đi đến vườn hoa, ôm lấy Ấu Nương. Lúc này, Ấu Nương không tránh né nữa.

    - Ấu Nương đừng không vui, Hủy Tử ca ca là đang sai khiến Nhị Lang, cho nên mới thân thiết với y.

    - Hủy Tử ca ca yêu thương nhất là Ấu Nương, đợi sai khiến xong Nhị Lang thì nhất định sẽ nghĩ cách trừng trị y, giải hận cho Ấu Nương, được không?

    - Thật sao?

    - Đương nhiên!

    Lúc này trên mặt Ấu Nương mới lộ ra nét tươi cười:
    - Hủy Tử ca ca nhất định phải báo thù cho Ấu Nương.

    - Biết rồi.

    Dương Thủ Văn thấy Ấu Nương vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

    - Thím đâu rồi?

    - A nương đang nhóm lửa, chuẩn bị cơm chiều cho Hủy Tử ca ca.

    - Vậy thì thật là tốt, ta cũng có việc muốn hỏi thăm thím đây.

    Dương Thủ Văn nói rồi, liền đi vào phòng ngủ của mình, từ đầu giường lấy ra một chồng giấy, nắm bàn tay nhỏ của Ấu Nương, đi thẳng đến nhà bếp.

    Hắn nghe Dương thị nói trong thôn có thợ thủ công, Dương thị nói cho hắn biết, Lão Hồ Đầu ở cửa thôn là thợ thủ công tốt nhất trong vùng. Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong liền dẫn Ấu Nương đi ra khỏi nhà. Lúc này, đã là xế chiều, ánh mặt trời chiếu vào con đường nhỏ trong thôn, ven đường không thấy người đi đường, toàn bộ thôn rất yên tĩnh, lộ ra vài phần không khí tĩnh mịch làm say lòng người.

    Lão Hồ Đầu ở tại cửa thôn, là một thợ rèn.

    Nhìn bộ dáng, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặt đen bóng như than, nói chuyện khí thế mười phần, thanh âm cũng vô cùng to.

    - Đại Lang làm những dụng cụ này có tác dụng gì vậy?

    Lão Hồ Đầu nhìn bản vẽ Dương Thủ Văn đưa cho ông ta, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

    Ta hận “Đại Lang”!

    Dương Thủ Văn cười lớn nói:
    - Hồ công đừng gọi ta là Đại Lang, gọi ta Hủy Tử là được.

    - Làm sao được, Đại Lang là Đại công tử của Dương Huyện Úy, tôn một tiếng lang quân cũng là chuyện phải làm, có cái gì mà không được? Hơn nữa, ngươi gọi ta Hồ công, mới là tổn thọ ta. Không bằng cứ theo người trong thôn, gọi ta một tiếng Lão Hồ Đầu là được.

    - Làm sao vậy được?

    - Sao lại không được?

    Lão Hồ Đầu cũng là người bướng bỉnh, vì một chuyện xưng hô, lại tranh chấp một phen với Dương Thủ Văn.

    Đời Đường, như cũ là một thời đại phân chia giai cấp nghiêm khắc.

    Tuy rằng Dương gia không phải là nhà cao cửa rộng gì, nhưng dù sao Dương Thừa Liệt cũng đã làm Huyện Úy mười mấy năm, thanh danh ở Xương Bình không thấp. Lão Hồ Đầu chẳng qua chỉ là một người thợ thủ công, sao có thể gánh nổi chữ “Công” chứ? Truyền đi sẽ bị người chê cười.

    Cuối cùng, hai người rốt cục đạt thành hiệp nghị, Dương Thủ Văn gọi ông ta là Lão Hồ Đầu, mà Lão Hồ Đầu lại xưng hô Dương Thủ Văn là “Hủy Tử”.

    Bất kể thế nào, cuối cùng đã thoát khỏi cách xưng hô “Đại Lang” đầy ma tính này.

    Dương Thủ Văn cầm bản vẽ, vừa để Lão Hồ Đầu xem, vừa giải thích cho ông ta.

    - Những dụng cụ này có thể làm được, nhưng cần tốn khá nhiều tiền.

    - Làm trọn bộ thì ít nhất cần phải tốn một quan ba trăm văn tiền… Nếu muốn hoàn thành thì cần hai ngày, Hủy Tử thấy thế nào?

    Hai ngày, dường như có thể chấp nhận.

    Dương Thủ Văn lập tức để lại năm trăm văn tiền của Dương Thụy làm tiền đặt cọc, hẹn thời gian nhận hàng với Lão Hồ Đầu, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Lúc rời đi, hắn mới phát hiện Ấu Nương đang nằm co rúc trên giường, không biết ngủ từ lúc nào.

    Nhìn sắc trời, đang là giờ Dậu.

    Giải thích cho Lão Hồ Đầu cả một buổi chiều, khó trách Ấu Nương ngủ thiếp đi mất.

    Dương Thủ Văn đau lòng ôm lấy Ấu Nương, sau khi từ biệt Lão Hồ Đầu, lại đi dọc theo đường nhỏ trong thôn quay lại gia trang.

    Khi cơm chiều, Dương Thụy sức cùng lực kiệt, thở hổn hển trở về.

    Y giao một túi da cho Dương Thủ Văn:
    - Tổng cộng là ba quan bốn trăm văn, Đại huynh kiểm tra lại đi.

    - Kiểm kê cái gì, huynh đệ nhà mình, ta còn không tin ngươi sao?

    - Lúc trước ngươi đưa cho ta năm trăm văn, cộng với bây giờ là ba quan chín trăm văn, coi như ngươi đưa cho ta bốn quan đi… Ta đã tìm người làm chuẩn bị, chậm nhất ba ngày là có thể bắt đầu. Nhị Lang, đến lúc đó có thể cần ngươi ra mặt, làm chút việc.

    - Đây là phải làm, đây là phải làm.

    Chưa từng nghĩ Dương Thủ Văn với y lại trở thành châu chấu cùng buộc trên một đường thẳng.

    Thái độ của Dương Thụy, cũng theo đó mà thay đổi, đối đãi Dương Thủ Văn rất cung kính.

    Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi nói chuyện ở chính đường.

    Dương thị dẫn theo Ấu Nương đi thu dọn phòng, chuẩn bị cho hai ngày nữa mẹ con Tống thị đến.

    - Nhị Lang, vụ án hung ác hôm nay, ngươi thấy thế nào?

    Nói thật, đối mặt với một đứa nhỏ mười ba tuổi, Dương Thủ Văn thật sự rất khó tìm được đề tài chung để nói chuyện. Sau khi nói chuyện trong chốc lát, hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, nói đến chuyện phát hiện thi thể vào ban ngày.

    Dương Thụy nghe được, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

    Y do dự một chút, hạ giọng nói:
    - Ta có thể có ý kiến gì chứ… Nơi này là biên cương, đánh nhau ẩu đả xảy ra thường xuyên. Nói ra cũng không sợ Đại huynh chê cười, ta theo cha làm chấp y một năm, riêng là người chết đã nghe qua vô số lần. Năm trước, ta nghe Quản bộ đầu nói, trong huyện thành có người chết, ngay cả thi thể cũng không đầy đủ.

    Thời Đường, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, thịnh hành hiệp khách, cũng là chức nghiệp mà dân chúng tôn sùng nhất.

    Dương Thủ Văn nhớ rõ, đời Đường từng xảy ra một chuyện, có một phú hào là một fan cuồng của hiệp khách, hễ hiệp khách đến nhà thì sẽ chiêu đãi nhiệt tình. Một ngày nọ, một hiệp khách có tướng mạo hào phóng, mang theo một gói to máu chảy đầm đìa tiến đến, nói y đã giết một tên tham quan, chuẩn bị chạy trốn, hy vọng phú hào cho y mượn một trăm ngàn quan, lấy đầu của tên quan tham làm thế chấp.

    Đây vốn là một việc rất hoang đường, nhưng cuối cùng phú hào kia lại đồng ý.

    Hiệp khách cầm một trăm ngàn quan không rõ tung tích, sau đó phú hào mới phát hiện không đúng, mở túi ra mới phát hiện bên trong là một cái đầu heo.

    Chuyện này nghe có chút buồn cười, nhưng từ góc độ nào đó, phản ứng của hiệp khách rất cương quyết.

    Cũng chính là ở vào hoàn cảnh này mới có Hiệp Khách Hành của Lý Bạch được xuất bản.

    Dương Thủ Văn thấy Dương Thụy không có hứng thú, con ngươi đảo một vòng, lập tức nảy ra ý hay.

    - Nói thì nói như thế, nhưng làm con cái thì phải san sẻ giúp cha mẹ mới đúng.

    - Xảy ra vụ án như vậy, cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào tay cha. Nếu cha bắt được hung thủ thì không sao, nhưng chẳng may bắt không được thì chắc chắn sẽ bị quan trên trách phạt. Ta nghe nói, huyện tôn hiện giờ là người rất nghiêm khắc.

    Dương Thụy nghe được, không khỏi gật đầu liên tục.

    - Nói như vậy cũng không sai.

    - Cha cũng nói, Vương huyện tôn và các huyện tôn trước kia không giống nhau. Trước kia các huyện tôn đến Xương Bình, phần lớn là muốn có thêm kinh nghiệm làm quan, nhưng Vương huyện tôn giống như là muốn làm việc nghiêm túc. Từ khi nhậm chức tới nay, vô cùng cần cù, hơn nữa xử án như thần.

    Nghe cha nói, Vương huyện tôn xuất thân danh môn, hình như là con cháu của Vương thị Thái Nguyên gì đó.

    Tới Xương Bình hơn hai năm rồi, thế nhưng không trở về nhà thăm viếng, ngày lễ ngày tết cũng ở lại ở huyện vui mừng với dân. Đến bây giờ, ông ta một mình ở tại huyện nha, cũng không đi tìm hoa hỏi liễu, giống như một cao tăng khổ hạnh.

    - Đại huynh, cái gì là cao tăng khổ hạnh?

    - Cao tăng khổ hạnh chính là người nghiêm khắc đối với bản thân mình, một lòng cầu đạo.

    Dương Thụy gãi đầu, cái hiểu cái không.

    Dương Thủ Văn thì trầm giọng nói:
    - Huyện tôn nếu là người như vậy, nhất định sẽ coi trọng vụ án này.

    - Nhị Lang, không nói gạt ngươi... Lúc trưa, ta phát hiện một số manh mối, vì thế muốn giúp đỡ cha một lần.

    Nào biết được Dương Thụy lại lắc đầu liên tục:
    - Đại huynh, chuyện này ngươi tốt nhất đừng động vào, ta nghe cha nói, hung thủ có nhiều người, hơn nữa thân thủ không kém. Lúc trưa cha dẫn theo ta đi Dương Vĩ Ba, nói nơi đó mới là hiện trường giết người.

    - Chuyện này hai huynh đệ chúng ta không thể dính vào, nếu cha đã ủy thác cho Quản bộ đầu, nhất định có cách nghĩ của ông ấy.

    Trước khi hắn nói cho Dương Thừa Liệt thì ông ấy đã tìm được hiện trường vụ án rồi sao?

    Dương Thủ Văn lập tức ngây ngẩn cả người, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

    Xem ra, ta đã khinh thường cha rồi. Cha có thể ở Xương Bình làm Huyện Úy mười năm, chắc chắn phải có thủ đoạn của mình. Trách không được lúc đó ta nói với cha, tuy rằng cha giật mình, nhưng không có biểu hiện ra sự nóng vội.

    Hoá ra ông đã phát hiện hiện trường gây án là ở Dương Vĩ Ba.

    Nhưng càng là như thế, Dương Thủ Văn lại càng cảm thấy tò mò.

    - Nhị Lang, ta cho ngươi biết, đây đối với ngươi là một cơ hội tốt.

    - Vì sao lại nói vậy?

    Dương Thủ Văn chỉ Dương Thụy, trầm giọng nói:
    - Tuy rằng ngươi đã là chấp y, nhưng tất cả mọi người đều biết, ngươi làm được chấp y là bởi vì ngươi là con trai của cha, chứ không phải ngươi có tài. Mà tuổi của ngươi lại nhỏ, càng sẽ không được người coi trọng. Năm nay ngươi mới mười ba tuổi, nếu như không có công lao làm cho người khác tin phục, thì chắc chắn sẽ bị người nhạo báng.

    - Ngươi xem, hiện giờ ta đã tìm được manh mối, nếu hai huynh đệ chúng ta liên kết lại, phá vụ án này thì cha nhất định sẽ khích lệ ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể ưỡn ngực ở trong nha môn, dù là Quản bộ đầu cũng sẽ xem trọng ngươi.

    Sắc mặt Dương Thụy âm tình bất định, y cúi đầu, hiển nhiên có chút do dự...
     
    xaxiubaby, mhoang1191, Yanmin and 9 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)