LS Q.Sự Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 61: Cự mãng lãnh huyết hung hãn. (2)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Trong sơn cốc con cự mãng bị đui mắt điên lên, giống như quần ma loạn vũ, tiếng nổ mạnh rung trời, huyên náo và hỗn loạn.

    Cho dù người bị thương nặng và con mắt mò mẫn thì không đáng sợ, nhưng mà bản tính của cự mãng hung hãn lãnh huyết thì biểu lộ càng điên cuồng tàn nhẫn!

    Chỉ thấy cái đầu rắn của nó đầy máu tươi, cả thân thể dựng thẳng lên phân nửa, liều lĩnh xông thẳng tới Lý Tự Nghiệp bên này đánh tới!

    Đột nhiên cái miệng rộng tanh hôi của nó mở rộng ra, ở giữa miệng còn trúng một mũi tên của Tần Tiêu và đuôi tên vẫn còn run rẩy.

    Hai cái răng nanh sắc bén như như băng cứng tản ra hàn ý và sát khí kinh người.

    Lý Tự Nghiệp rống to một tiếng, đột nhiên thân thể của hắn run lên, hắn nhảy lên chỗ cao đồng thời bắn ra một mũi tên, lần này bắn trúng mắt trái của cự mãng.

    Cơ hồ là đồng thời cái miệng đầy máu của con rắn đem chỗ Lý Tự Nghiệp vừa đứng cắn một cái! Cái đầu giương lên giật xuống một tảng đá lớn, tảng đá ném qua một bên sau đó ngang nhiên tập kích Lý Tự Nghiệp bên kia!

    Tần Tiêu bên kia kinh hãi, thân thể tung lên, từ từ bay ra, trong tay nhanh chóng bắn ra sáu mũi tên, tất cả đều nhắm vào chỗ bảy tấc của con rắn.

    Thân thể Tần Tiêu nhảy lên xuống mấy lần, con rắn đã tới gần.

    - Đao!

    Lý Tự Nghiệp vừa nhanh chóng chạy trốn vừa ném Phá Phong đao cho Tần Tiêu.

    - Đón lấy!

    Giữa không trung có hào quang lóe sáng, Tần Tiêu thét dài một tiếng phi thân lên, vứt bỏ cung nhận đao.

    Cự mãng nghe được động tĩnh sau lưng thì đuôi thép của nó quất thẳng vào Tần Tiêu đánh tới!

    Trường đao nơi tay và thân hình Tần Tiêu nhanh chóng quay ngược trở lại, nhẹ nhàng né qua cái đuôi của cự mãng công kích, tức thì hóa thân như điện thân thể rơi thẳng xuống chỗ bảy tấc của con rắn!

    Tâm của Lý Tự Nghiệp như đặt ở cổ họng, hét lớn:

    - Huynh đệ coi chừng!

    Giọng nói không ngừng thì Tần Tiêu nhanh chóng chém xuống một đao và nhanh nhẹn rơi xuống đất!

    Tốc độ nhanh tuyệt luân, thật sự có thể so với tốc độ ánh sáng!

    Chỗ bảy tấc của có một cổ huyết vụ phun ra ngoài, sau đó cổ lộ xương trắng!

    Cái đầu rắn hạ xuống đất, chỗ bảy tấc của con cự mãng là nơi kết nối xương thịt và trái tim!

    Cự mãng điên lên!

    Cự mãng bỏ qua Lý Tự Nghiệp, cả thân thể như thái sơn áp đỉnh liều lĩnh đánh về phía Tần Tiêu!

    Cái đầu rắn vươn thẳng mở to miệng lần nữa, phát ra tiếng xèo xèo!

    Thân thể Tần Tiêu hơi cong, thời điểm con rắn công kích hắn không lùi mà tiến, đột nhiên thân thể nhảy lên và hơi nghiêng giữa không trung, Phá Phong đao lại chém qua chỗ bảy tấc lần nữa.

    "Bá" một tiếng, đầu rắn phóng lên trời, Lý Tự Nghiệp phi thân như điện liên phát ra hai cung bắn trúng đầu của con rắn!

    Cái thân thể cực lớn của con rắn lăn lốc quay cuồng, xung phong liều chết giống như cây roi trong tay ma thần liên tục quét qua chung quanh!

    Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp tránh ra thật xa, bọn họ thở hổn hển nhìn qua cái đầu của con rắn hấp hối, trong răng nanh to lớn của nó có chất độc màu xanh chảy ra, rơi vào bụi đất thì hóa thành màu đen kịt, bất chợt còn có khói mù bay lên.

    Lý Tự Nghiệp ẩn ẩn cảm giác chân của mình nhũn ra, thở hổn hển, nói:

    - Đại nhân, súc sinh kia chết hay chưa?

    - Không ngờ ngươi cũng biết sợ hãi, hắc đản. Không phải mới vừa rồi rất dũng mãnh sao, bảo ngươi đừng vội bắn tên mà ngươi đã không chịu được đã bắn rồi. Lần này xem như ngươi thua?

    - Ta hình như chưa thua, ta đã bắn trúng con mắt của nó...

    - Ah, vậy xem như ngươi thắng đi.

    - Ha ha, tốt! Ai nha, thật sự là Khắc Pháp! Mặc kệ thắng thua ta cũng bị gọi là hắc đản! Những gia hỏa đọc sách các người thật yêu thích tính toán, mưu trí, khôn ngoan!

    Thời điểm Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn mang binh tới thì thân thể của con rắn đã không còn động đậy, chỉ còn cái đuôi hơi nhúc nhích một chút, hữu khí vô lực vuốt mặt đất.

    Lý Tự Nghiệp khoanh tay trước ngực, ở trên vai vác hai cây cung và trong tay ôm trường đao, khoan thai tự đắc đứng trong sơn cốc lẳng lặng nhìn qua bọn người Ngô Hưng Quốc đang từ từ tới gần.

    Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn giục ngựa tiến lên tới trước người của Lý Tự Nghiệp, xuống ngựa hỏi:

    - Lý tướng quân, Tần đại nhân đâu rồi?

    Lý Tự Nghiệp nhún nhún cái mũi, nói:

    - Tần đại nhân đi lên trước rồi. Tần đại nhân khinh công tốt, ta không theo kịp ông ấy, đang ở chỗ này đợi hai vị đại nhân. Các ngươi sai người thu thập con súc sinh chết tiệt này đi, hao hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng đã giải quyết được nó.

    Ngô Hưng Quốc theo chỉ dẫn của Lý Tự Nghiệp đi qua xem xét thì thân thể sợ hãi mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống:

    - Cái này... Thật sự quá to lớn a!

    Lý Tự Nghiệp bĩu môi:

    - Hiện tại các ngươi biết rõ, vì cái gì Tần đại nhân không cho các ngươi mang binh vây bắt con súc sinh kia? Nếu nhiều người cùng tiến lên khẳng định đã bị nó giết không còn một ai.

    Quan Thiết Sơn trợn tròn con mắt, âm thầm hít khí lạnh, nhìn qua binh sĩ vẫy tay một cái:

    - Các ngươi qua bên này thu thập xương của con rắn, mở đường cho đại nhân, nhanh chóng đuổi kịp Tần đại nhân làm tốt công tác tiếp ứng.

    Mấy quân tốt xoay người xuống ngựa, tay cầm đao hoành thương hơi có chút run như cầy sấy đi lên phía trước.

    Vừa mới tiến lên trước cái đầu rắn thì đầu rắn suốt nửa ngày không có nhúc nhích thì đột nhiên khẽ đảo lên, cái đầu rắn cắn chặt cái chân của một binh lính, hai cái răng này cắm vào thịt!

    Quân sĩ lên tiếng kêu to, dùng đao, thương trong tay dùng sức chém lên đầu rắn. Quân tốt bên cạnh không chịu nổi cũng nổi điên chém lên đầu rắn, có hai người chém vào miệng con rắn muốn cứu đồng bạn ra.

    Đầu rắn cực lớn không chút sứt mẻ! Gắt gao cắn tên quân sĩ kia, thẳng tới khi từ đầu tới chân của hắn đen xì lại và trong miệng có máu đen chảy ra điên cuồng rốt cục không động đậy được nữa.

    Trong nháy mắt ngắn ngủi sinh ra biến cố này thì Quan Thiết Sơn kinh hãi, dẫn theo mấy đội nhân mã tự mình tiến lên chém nhừ cái đầu rắn, lúc này mới kéo thi thể quân tốt kia ra.

    Hai chân Ngô Hưng Quốc run rẩy:

    - Rắn... Đầu rắn bị chém xuống thì sau mười hai canh giờ vẫn còn hoạt động, bọn họ quá mức không cẩn thận rồi!

    Lý Tự Nghiệp hung hăng nhìn qua hắn, trong nội tâm mắng thầm: mẹ kiếp, thằng này và Phạm Thức Đức giống nhau, chỉ biết xong việc rồi mới nói, sao trước kia không nói đi?

    Bên kia Tần Tiêu phi thân lên cao, trên đường hắn đi qua sơn cốc không có phát hiện cái gì dị thường.

    Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: xem ra Hổ Vạn Cầu chết thì quan quân đã đến, người của tổ chức Chu Hồng Phượng Hoàng đã có cảnh giác, người và ngựa chạy vào trong sơn cốc.

    Không bao lâu Tần Tiêu đã rời khỏi sơn cốc. Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy núi non trước mặt, cây cối rậm rạp, Vân Hà rậm rạp.

    Tần Tiêu nhớ rõ ngọn núi này được dân địa phương gọi là ‘ Thiên Thánh Sơn ’. Nghe nói trong núi có hàng trăm hàng ngàn yêu ma quỷ quái hoành hành. Gọi là ‘ Thiên Thánh ’ chính là tỏ vẻ sợ hãi với ma quỷ vùng núi này.

     
  2. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 62: Trong Thiên Thánh Sơn.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Tần Tiêu thầm nghĩ Hổ Vạn Cầu không cho hắn vào sâu trong sơn cốc là sợ bị hắc y sát thủ đánh lén, hay là che dấu bí mật của sơn cốc đây? Sau khi vào sơn cốc là gặp được Thiên Thánh Sơn, xem ra chỗ có vấn đề có lẽ chính là từ nơi này tìm được đáp án.

    Tần Tiêu hít sâu một hơi, tinh thần chấn động cất bước đi vào trong núi.

    Sau khi hắn vào núi chừng nửa nén nhang thì Tần Tiêu thả chậm bước chân lại, tinh tế quan sát tình cảnh chung quanh và phát hiện nơi này quả nhiên có dấu vết người hoạt động. Nhìn vào một bụi cỏ hoang thấy có dấu vết do người đạp lên. Sau khi đi vào trong núi một hồi thậm chí Tần Tiêu còn phát hiện dấu vết bánh xe, ở trên đường còn dấu vết xe thật sâu dẫn vào trong núi.

    Tần Tiêu đưa mắt nhìn ra xa thì phát hiện con đường này uốn lượn khúc chiết, nối thẳng ra ngoài dãy núi!

    Trong nội tâm của Tần Tiêu mừng thầm và đi theo dấu làn xe, có lẽ không khó phát hiện hang ổ của đám người này!

    Chủ ý đã định thì Tần Tiêu dọc dấu bánh xe đi vào trong núi.

    Sương mù nhàn nhạt bao phủ bốn phía, trong bất tri bất giác Tần Tiêu đã đi tới giữa sườn núi. Làn xe chuyển qua một mảnh đất rộng rãi, trực chỉ đi thẳng vào vách đá là cuối cùng.

    Tần Tiêu đi đến trước vách đá thì phát hiện trên vách đá dừng nói là sơn động, mà ngay cả một tia khe hở cũng không có.

    Trong nội tâm của Tần Tiêu kinh ngạc: chuyện này quá kỳ quái! Tại sao đi tới nơi này là không có đường rồi, chẳng lẽ dùng dây thừng xâu qua ở giữa không trung sao? Nhưng suy nghĩ một chút thì cảm thấy không có khả năng, từ dấu vết nông sâu của bánh xe thì có lẽ chuyên chở đồ vật rất nặng, dùng dây thừng treo lên thì cần một công trình lớn. Đưa mắt nhìn lại cũng không có phát hiện dấu vết cơ quan nào. Cứ như vậy suy đoán có một cách giải thích duy nhất, bản thân vách đá được thiết kế cơ quan mở ra, sau khi thu về thì biến thành bộ dáng nguyên thủy.

    Tần Tiêu cẩn thận xem xét trên vách đá một phen, phát hiện quả nhiên đúng như suy đoán lúc trước, có một dấu vết nhỏ, xem ra là cơ quan cửa đá mở ra lâu ngày nên bị mòn. Trong nội tâm Tần Tiêu mừng thầm, đang chuẩn bị cẩn thận tìm tòi cơ quan thì thình lình phát hiện sau lưng có gió lạnh, có một cổ sát khí lạnh như băng đánh tới.

    Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh, đột nhiên xoay người lại nhưng không có phát hiện bất cứ sát khí nào. Hắn thầm nghĩ trong lòng không đúng! Vừa rồi có sát khí, thân thủ của người này thật cao minh, hắn đã đến bên cạnh mình mà mình lại không hề phát giác!

    Tần Tiêu nén hơi nói:

    - Đã đến sao không hiện thân gặp mặt!

    Âm thanh vang xa trên sườn núi hình thành tiếng vang rất lớn.

    Sau một lúc lâu không có động tĩnh.

    Tần Tiêu tập trung tinh thần đề cao cảnh giác, không dám có chút buông lỏng.

    Trong giây lát trên đỉnh đầu có tiếng xé gió rất nhỏ, Tần Tiêu ngẫng đầu chỉ thấy một thân ảnh tối sầm từ trên cao áp xuống! Hàn quang lóe lên thì một thanh trường kiếm như xà thổ tín đâm thẳng vào đỉnh đầu của hắn!

    Tần Tiêu tránh ra thật nhanh, né qua một kích này!

    Thân thể hắc y nhân này áp xuống, một kiếm thất bại lại thuận thế sử dụng kiếm nghiêng lên trên mặt đất, thân thể dán chặt mặt đất nhanh chóng đâm tới!

    Tần Tiêu thả người nhảy lên né qua một kích này, thân thể rơi xuống trên vách đá dựng đứng, từ trên cao nhìn qua hắc y nhân.

    Chỉ thấy hắc bào nhân này hình thể thon gầy, mang trên mặt một mặt nạ bằng đồng không biểu tình, đem trọn diện mạo bao phủ vào trong đó, ngay cả con mắt cũng ẩn dấu thật sâu sau mặt nạ; có một cái áo trùm màu đen đem trọn thân thể bao bọc cực kỳ chặt chẽ, không nhìn thấy chút da thịt nào.

    Hắc y nhân một kích không trúng thân thể liền trở mình quay người đứng thẳng trên mặt đất, lẳng lặng nhìn qua Tần Tiêu, một thanh trường kiếm huyết hồng chậm rãi vươn ra khỏi áo trùm, chỉ xéo ở bên phải, lóe hào quang lẫm lẫm.

    Trong nội tâm Tần Tiêu thầm kinh dị:

    - Cách ăn mặc của người này thật quái dị!

    Thanh trường kiếm kia cũng có màu đỏ, thân kiếm dài nhỏ mà mỏng, phía trên có hoa văn màu xanh đậm, toàn thân lóe ra từng đợt hào quang kỳ dị, khiến người ta khiếp đảm tâm hồn.

    Tần Tiêu vừa thả người lên vách đá thì nhìn qua hắc y nhân đối diện, lẳng lặng theo dõi hắn.

    Gió núi bắt đầu thổi, đầu bồng màu đen này đung đưa trong gió, Hắc bào nhân này đứng như tượng đá không nhúc nhích.

    Tần Tiêu lại cảm giác sát khí trên người hắn càng ngày càng đậm đặc, giống như hình thành một đạo khí lưu chậm rãi xoay tròn.

    Tần Tiêu thầm đề chân khí, trầm giọng hỏi:

    - Ngươi là người nào?

    Hắc bào nhân chậm rãi giơ kiếm lên cao chỉa thẳng vào người của Tần Tiêu, lạnh lùng chậm rãi nói ra:

    - Ta? Người giết ngươi!

    Tần Tiêu lại kinh dị phát hiện, toàn thân cao thấp của hắc bào nhân chỉ có làn da ở cổ và cằm là lộ ra ngoài, nhưng thời điểm nói chuyện lại không nhúc nhích!

    Âm thanh kia giống như từ đất bằng sinh ra và không hề có sinh khí, quỷ dị như chú ngữ oan hồn của địa ngục, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.

    Trong lúc kinh ngạc thì hắc bào nhân đã động!

    Thanh trường kiếm kia có lưỡi như lửa, đâm thẳng vào cổ của Tần Tiêu.

    Hai tay của Tần Tiêu mở ra, thân thể vòng quanh ra phía sau.

    Trường kiếm màu đỏ như ảnh tùy hình, lúc nào cũng cách cổ Tần Tiêu ba thốn.

    Song chưởng của Tần Tiêu vỗ vào ngực, lại kẹp lấy trường kiếm.

    Hắc bào nhân kinh hãi, vội vàng rút kiếm trở lại, chuôi kiếm này cắm vào sâu trong vách đá không chút sứt mẻ.

    Tần Tiêu quát to một tiếng song chưởng mang theo chân khí xoáy lên, thanh trường kiếm kia lại tỏa ra mấy phần mây khói.

    - Ma Vân Chưởng!

    Hắc y nhân kêu to một tiếng, cảm giác trong tay truyền tới chấn động rất mạnh, cơ hồ muốn đánh gãy cổ tay, thanh kiếm muốn bay ra ngoài.

    Đúng lúc này thanh trường kiếm kia như miệng rắn mở ra, trong kiếm bay ra mấy thanh phi châm mảnh như lông trâu.

    Tần Tiêu phát ra tiếng hét kinh hãi và buông hai tay ra để né tránh, thân thể đột nhiên chấn động lảo đảo lui ra phía sau đụng vào vách đá.

    Vẻ mặt Tần Tiêu tức giận nhìn qua hắc bào nhân, thân thể của hắn từ trên vách đá trượt xuống, ngồi co quắp trên mặt đất.

    Hắc bào nhân cười lạnh vài tiếng, đổi kiếm qua tay trái, tay phải lại rút vào trong áo trùm và run lên. Mũi kiếm màu đỏ chỉa vào Tần Tiêu, hắc bào nhân chậm rãi tới gần hắn.

    - Hèn hạ!

    Tần Tiêu từng mắt mắng to, thân thể giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng lại xụi lơ ngồi xuống.

    Hắc bào nhân đắc chí vừa lòng, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Tiêu, khoan thai trầm thấp nói ra:

    - Ta khuyên ngươi không nên lộn xộn mới tốt. Ngươi động đậy càng mạnh thì Hỏa Trúc Xà Nhi sẽ càng sớm lấy mạng của ngươi.

    - Hỏa Trúc Xà Nhi. . .

    Tần Tiêu thở hổn hển, một tay chống đỡ thân thể, tay kia thống khổ bụm lấy ngực.

    Hắc bào nhân đắc ý cười lên vài tiếng.

    - Không sai. Chuôi kiếm này ta gọi là Hỏa Trúc Xà Nhi kiếm. Thế nhân chỉ biết Thanh Trúc Xà Nhi âm độc nhưng không ai biết rõ độc Hỏa Trúc Xà Nhi lại mạnh hơn Thanh Trúc Xà Nhi cả trăm lần. Không qua thời gian một chén trà ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, sau khi chết không tới hai giờ toàn thân thối rữa, thi thể khó phân biệt, thẳng tới khi chỉ còn lại đống xương trắng.


     
  3. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 63: Sát thủ Hắc Vũ.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Mồ hôi trên trán của Tần Tiêu lăn xuống, tức giận mở to mắt nhìn qua hắc y nhân, nói:

    - Được rồi, đối với người sắp chết như ta thì ngươi nên nói vài câu đi.

    Hắc bào nhân cười lạnh vài tiếng, nói:

    - Hổ lão quái nói không sai, lòng hiếu kỳ của ngươi rất mạnh. Hắn hình như đã nói qua với ngươi rồi, biết quá nhiều bí mật chỉ khiến ngươi chết sớm hơn thôi, nhưng ngươi lại không nghe lời của hắn!

    - Là ngươi giết Hổ Vạn Cầu?

    - Hắn?

    Hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Đó là phản đồ, còn chưa xứng để ta động thủ. Ta thậm chí hoài nghi vì sao người kia lại phái ta đi đối phó mao đầu tiểu tử như ngươi, chẳng phải là giết gà dùng đao mổ trâu sao. Ta còn cho rằng có thể chiến một trận thống khoái với Võ Trạng Nguyên cơ đấy, không nghĩ tới lại giải quyết ngươi nhanh như vậy. Ai, thất vọng, thất vọng quá!

    Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắc bào nhân:

    - Nếu ngươi không sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, ta đã một chưởng bổ chết ngươi rồi.

    Hắc bào nhân cười ha ha:

    - Ngây thơ! Quá ngây thơ! Sinh tử tương bác binh bất yếm trá, chỉ có sống sót mới là người thắng. Ngươi cho rằng thế nhân đều giống như Hổ Vạn Cầu là lão cổ hủ sao, luôn mồm đạo đức nghĩa khí sao? Ta cho ngươi biết, thứ này hiện tại đã không đáng tiền, quá hạn rồi, biết không?

    Tần Tiêu phát hiện cho dù thời điểm cười to thì không thấy cổ và cằm của hắc bào nhân này có động đậy.

    - Được rồi, cho dù ngươi là đúng.

    Tần Tiêu không thể làm gì nói ra.

    - Trước khi chết ta chỉ muốn biết rốt cuộc các ngươi là tổ chức gì, các ngươi chiếm giữ ngọn núi lớn này có mục đích ra sao?

    Hắc bào nhân đem kiếm đặt lên cổ của Tần Tiêu, trêu tức lắc lắc vài cái, trầm giọng nói:

    - Cho dù ngươi đã là người chết thì ta cũng không nói cho ngươi biết quá nhiều. Vì để ngươi chết được an tâm ta chỉ có thể nói cho ngươi biết chúng ta gọi là ‘ Hỏa Phượng ’, thay trời hành đạo a. Ta còn có thể nói cho ngươi biết chủ nhân nhà ta liệu sự như thần, biết rõ ngươi không tin mấy tên thủ hạ quá nhiều, sẽ tự thân đi trước nhận lấy cái chết!

    Tần Tiêu thở dài một hơi:

    - Không hơn? Vì cái gì ngươi nhỏ mọn như vậy, với người sắp chết như ta không nói nhiều hơn vài câu chứ, muốn cho ta mang theo nghi kỵ mà chết thì tốt sao. Tốt xấu gì cũng cho ta biết rõ ‘ chủ nhân nhà ngươi ’ là thần thánh phương nào a? Hắn hiểu ta như vậy, chúng ta còn có thể thành tri kỷ cũng không chừng.

    - Sắp chết đến nơi còn dám ba hoa!

    Hắc y nhân vừa quát:

    - Tục danh của chủ nhân ta há lại cho loại người như ngươi nghe được? Ngươi an tâm lên đường đi! Đến âm phủ địa phủ nói không chừng Diêm vương gia sẽ nói cho ngươi biết chút tin tức.

    - Ai, số ta mệnh khổ mà...

    - Đây cũng là số mệnh của ngươi thôi.

    Cổ tay trái của hắc bào nhân run lên, âm thanh âm trầm.

    - Tiễn ngươi lên đường sớm ta cũng phải trở về phục mệnh!

    Mũi kiếm nhanh quay ngược trở lại đâm thẳng vào cổ của Tần Tiêu!

    Hắc bào nhân đang chuẩn bị phát ra nụ cười thoải mái thì đột nhiên kinh sợ, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt!

    Bởi vì kiếm của hắn đã bị Tần Tiêu duỗi hai chỉ kẹp lại lần nữa.

    Hơn nữa thân thể Tần Tiêu đang chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt cười lạnh nhìn qua hắn.

    Toàn thân hắc bào nhân đổ mồ hôi lạnh, lỡ lời cả kinh kêu lên:

    - Ngươi làm sao có thể?

    - Làm ngươi thất vọng?

    Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên nụ cười lạnh vui vẻ, lập tức đưa tay lên, trong hai đầu ngón tay kẹp lấy kim châm mảnh như lông trâu.

    - Độc Hỏa Trúc Xà Nhi nha, không nghĩ tới lại bị ta bắt được.

    Trong nội tâm thầm nghĩ: là ngươi may mắn hay bất hạnh đây? Thời điểm đi bộ đội tốc độ phản ứng chính là mục huấn luyện trọng điểm trong trọng điểm, đứng nguyên tại chỗ tránh né phi đao phải luyện tới hai giờ đấy, ha ha, mấy cây phi châm như lông trâu này coi là cái gì!

    - Ngươi là quái vật!

    Hắc bào nhân giận dữ, nhanh chóng rút trường kiếm thoái lui, chỉ mấy bước chân đã cách xa mấy mét, thân thể có chút run lên nhìn qua Tần Tiêu.

    Tần Tiêu cười ha hả, hắn hứng thú nhìn qua hắc bào nhân:

    - Quả nhiên là nữ thích khách! Xem ra công phu nói bụng (phúc ngữ) của ngươi luyện cũng không tệ!

    Hắc bào nhân quá sợ hãi, không tự giác dùng tay che miệng của mình lại, lại sờ lên mặt nạ đồng lạnh như băng, thở hổn hển kêu lên:

    - Nữ nhân thì thế nào? Hôm nay không giết ngươi thì ta đâm đầu vào vách đá chết đi.

    Giọng nói vang lên thì thân hình hắc bào nhân lại nhảy lên giữa không trung, cả người mang kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới Tần Tiêu.

    Tần Tiêu có chút lắc đầu:

    - Thế nhưng mà ta không đánh nữ nhân.

    Mũi chân điểm một cái rút lui hơn mười bước, ngang nhiên đứng sừng sững trên vách đá, nhàn nhạt nhìn qua hắc bào nhân.

    Hắc bào nhân một kích thất thủ thì mũi kiếm lướt trên mặt đất một và cả thân thể xoay tròn, chuôi trường kiếm màu đỏ này như biến thành con rắn đem toàn thân Tần Tiêu bao phủ vào trong.

    Tần Tiêu hơi thở dài một hơi, lần này không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía hắc bào nhân. Lúc sắp bị một kiếm đâm thủng thì Tần Tiêu vặn người quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới lách ra khỏi kiếm ảnh của hắc bào nhân..

    Hắc bào nhân đứng trên vách đá Tần Tiêu vừa đứng nhìn xuống, toàn thân phát run:

    - Phi Tiên Bộ... Ma Vân Chưởng, Phi Tiên Bộ! Ngươi thật sự học được võ công trong truyền thuyết này sao! Vì sao ngươi chỉ trốn tránh không so chiêu với ta?

    Tần Tiêu đứng cách đó không xa, trên tay vuốt vuốt lông vũ mảnh màu đen, cười ha hả, nói:

    - Bởi vì ta còn chưa biết được tin tức từ trong miệng của ngươi, chưa đạt được tình báo ta cần thì ta sẽ không giết ngươi.

    Hắc bào nhân nhìn thấy lông vũ màu đen trong tay Tần Tiêu thì sợ hãi không biết hắn động thủ vào lúc nào, hắn lấy lông vũ trên người của mình khi nào thế?

    Hắc bào nhân chậm rãi lui hai bước, ngơ ngác lắc đầu:

    - Ngươi... Ngươi không phải người! Ngươi là quỷ! Ngươi thật đáng sợ!

    Đúng lúc này dưới núi truyền tới âm thanh xôn xao.

    - Tần đại nhân ở đó!

    - Có thích khách!

    - Các huynh đệ, cùng lão Lý ta xông lên đi, bắt lấy tên thích khách kia.

    Hắc bào nhân thả người nhảy lên vách núi, sau lưng lưu lại dư âm lờ mờ.

    - Tần Tiêu, ta tới tìm ngươi! Sỉ nhục hôm nay ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.

    Tần Tiêu cười nhẹ đi đến bên vách núi, cầm lấy hai lông vũ đưa lên mũi ngửi ngửi, đáp lại nói:

    - Tùy thời xin đợi đại giá!

    Lập tức trầm thấp lẩm bẩm: nếu ngươi không tới ta ngược lại sẽ có chút sốt ruột và thất vọng đấy.

    Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn mang theo một đám binh sĩ vọt tới trước mặt Tần Tiêu, ngay ngắn hỏi:

    - Đại nhân, thích khách đâu rồi?

    Tần Tiêu dương dương tự đắc, nói:

    - Chạy rồi.

    Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn hai mặt dò xét một hồi trầm mặc không nói.

    Tần Tiêu quay người đi tới trước vách đá, đối diện với nó là một cái gờ.


     
  4. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 64: Sơn động thần bí.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Lúc này Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức cũng theo tới. Ngô Hưng Quốc nhanh chóng tới bên người của Tần Tiêu, nói:

    - Tần đại nhân, ngài sao lại một thân một mìnhn chạy đến nơi đây này? Ta nghe nói đại nhân vừa rồi gặp được thích khách, không có xảy ra chuyện gì chứ?

    Tần Tiêu cười cười, nói:

    - Tạ Ngô đại nhân lo lắng, Tần mỗ không có việc gì. Tần mỗ nhất thời cao hứng nên đi đầu dò đường, nhưng không nghĩ tới nơi này có thích khách mai phục. Ah, Ngô đại nhân có biện pháp nào lấy lưu huỳnh, tiêu thạch, than củi ba thứ này tới đây không?

    Ngô Hưng Quốc cả kinh nói:

    - Đại nhân muốn những vật này làm cái gì?

    Tần Tiêu chỉa chỉa vào vách đá trước người, nói:

    - Phối chế hỏa dược nổ tung nơi này!

    Ngô Hưng Quốc không hiểu nhìn qua Tần Tiêu:

    - Không ngờ đại nhận còn có bổn sự này, nhưng mà nơi này là vách đá giữa sườn núi a, nếu vỡ ra thì nhất định sẽ sinh ra núi lở đấy.

    Tần Tiêu bắt đầu cười vang, nói:

    - Ngươi không biết rồi, sau vách đá này nhất định không có cái gì, hơn nữa còn có động thiên khác. Chúng ta chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng động thiên này mà thôi.

    Quan Thiết Sơn nghiêm nghị tiến lên, bắt đầu nói:

    - Đại nhân, hiện tại có mấy trăm quân sĩ ở nơi này, cần gì hỏa dược? Đại quân đến thì gặp nước xây cầu gặp núi mở đường, làm gì có đạo lý không thể phá vách núi này được!

    Tần Tiêu vỗ tay khen:

    - Quan tướng quân nói có lý! Như vậy các ngươi trước dùng dụng cụ chém vào đường biên vách núi đi, xem có thể đào sâu được không.

    Tần Tiêu khoa tay múa chân chỉ vào một phương vị, nói tiếp,

    - Lại dùng dây thừng đem khối đá này kéo xuống!

    Quan Thiết Sơn rống to một tiếng:

    - Các huynh đệ, động thủ!

    Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp bất động thanh sắc âm thầm đi qua một bên, trầm thấp thì thầm nói:

    - Hắc Đản ngươi vì sao giờ này mới dẫn người đi tới? Đã qua mấy giờ rồi bọn chúng không sinh nghi sao?

    Lý Tự Nghiệp trợn tròn con mắt, hạ giọng nói:

    - Đại nhân, ta đã làm theo lời ngươi phân phó rồi. Thời gian bọn họ đào hầm vùi rắn thì trên đường đi ta còn làm bộ đau bụng, bảo giải quyết một phen cho bọn họ chờ ta...

    Tần Tiêu tưởng tượng thấy hơn năm trăm người chờ một người đi ngoài thì buồn cười:

    - Cũng phải, thời gian không sai biệt lắm.

    Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:

    - Đại nhân, nói theo ý của ngài thì bọn này không đáng tín nhiệm?

    Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:

    - Hiện tại còn không thể nói. Ta chỉ là có một loại trực giác những người này đều có một số việc gạt chúng ta. Hơn nữa nếu muốn dẫn đoàn người lớn như vậy đi vào đây đoán chừng nên trốn đi rồi, càng khó phát hiện được cái gì đó, hiện tại không nói trước.

    Đúng lúc này một tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, một khối đá lớn từ trên vách đá kéo xuống để lộ ra một sơn động tĩnh mịch.

    Ngô Hưng Quốc vô cùng vui sướng nhìn qua mặt của Tần Tiêu:

    - Đại nhân, ta xem như phục. Làm sao ngài biết sau vách đá là sơn động?

    Tần Tiêu cười nhạt, nói:

    - Trên cơ bản, là đoán.

    Trong nội tâm lại nói: chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi biết xuất phát từ trực giác và kinh nghiệm của bộ đội đặc chủng sao?

    Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên:

    - Đoán?

    Tần Tiêu đi tới cửa động, có chút nhíu mày, nói:

    - Mọi người có cảm thấy hương vị khác thường hay không?

    Mọi người nhao nhao gật gật đầu, Ngô Hưng Quốc nói:

    - Đúng vậy a, có hương vị của than đá đang cháy, hơn nữa còn là mùi vị quanh năm tích góp lại, hình như là có bếp trong lòng núi.

    Tần Tiêu vung tay lên:

    - Đi, vào xem!

    Hắn tiến vào trong sơn động.

    Quan Thiết Sơn mang theo mấy quân tốt cầm theo bó đuốc đi ở đằng trước.

    Sơn động trước mặt không tính là quá rộng rãi, nhưng lại có thể chứa khoảng năm sáu người sánh vai nhau mà đi, vừa vặn đủ cho một xe con thông hành. Đi qua chừng năm sáu chục bước thì trong sơn động mở rộng ra, đây là một cái động cực lớn.

    Mấy tên lính đi trước giơ bó đuốc nhìn qua chung quanh, đem huyệt động chiếu sáng.

    Tần Tiêu cùng mọi người cùng tiến vào trong sơn động, có chút trợn mắt há hốc mồm không thể tưởng được trong lòng Thiên Thánh Sơn lại có động huyệt lớn như vậy.

    Huyệt động rộng chừng trăm trượng, cao hơn mười trượng, đủ để chứa cả ngàn người bên trong. Bốn phía đều có thiết lập khung lửa, bên trong còn có dầu nhựa thông, dựa vào phía nam thậm chí còn có thềm đá, nơi tận cùng của thềm đá là một bệ đá bằng phẳng.

    Trên bệ đá có một tượng đá, phía trên có điêu khắc Hỏa Phượng hỏa hồng, từ lông vũ có thể nhìn thấy rõ ràng, nhất là hai con mắt có thể nhìn thấy con Phượng Hoàng này vô cùng sống động.

    Trừ cái đó ra cả huyệt động không còn cái gì.

    Tần Tiêu cầm một bó đuốc đi đến trước thạch bình trước nhìn qua con Phượng Hoàng này, phát hiện hai con mắt là bảo thạch đặc thù khảm lên, sáng óng ánh. Tần Tiêu lục lọi một hồi thì ngón tay dùng sức, đột nhiên hai con mắt lún vào trong.

    Đồng thời mở hai cái động huyệt, một hương vị khói lửa truyền ra.

    Mọi người kinh hãi, cho rằng hắn đã mở phải cơ quan cạm bẫy. Nhưng mà nhìn qua một hồi cũng không có người bị thương hoặc trúng độc.

    Tần Tiêu suy tư một hồi, nói:

    - Quan Tướng quân, chúng ta chia binh hai đường. Ngươi cùng Lý tướng quân dẫn một đạo nhân mã đi vào động bên trái tìm kiếm, ta cùng Ngô đại nhân đi theo bên kia mặc kệ tình huống như thế nào một giờ sau chúng lại tụ hợp ở nơi đây.

    - Vâng!

    Quan Thiết Sơn mang theo một đội quân tốt đi vào sơn động bên trái.

    Tần Tiêu đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì lại lơ đãng phát hiện ở góc trái thạch bình có một dị vật. Cúi người xem xét là một sợi tơ lụa màu trắng tinh tế, chất liệu cùng với sợi tơ cùng loại với mảnh vải bị nghiền nát ngày đó tìm được khi phát hiện thi thể Hổ Vạn Cầu. Tần Tiêu khẽ cười cười, đem tơ lụa mỏng thu lại, cùng Ngô Hưng Quốc cùng một chỗ đi vào trong núi.

    Ngô Hưng Quốc đi theo sau lưng Tần Tiêu, có chút tâm thần bất định bất an nói:

    - Đại nhân, cái động huyệt này vô cùng quỷ dị, có thể gặp phải bẫy rập giết người hay không? Đại nhân cẩn thận một chút.

    Tần Tiêu nói:

    - Ta thấy trong động huyệt này là đám kẻ trộm cư trú. Nhìn thấy thạch bình Phượng Hoàng này không, đó chính là tín vật của bọn chúng. Có thể thấy được nơi này hẳn là nơi hội họp của chúng. Hai bên động huyệt mới này bọn chúng nghỉ lại và mưu đồ với nhau, đó mới thật sự là chỗ cất dấu bí mật. Theo lý thuyết thì bọn chúng không thiết lập cơ quan hiểm ác gì ở nơi mình hội họp, nhưng mà Ngô đại nhân nói rất có lý, mọi thứ phải cẩn thận mới được.

    Tiến vào bên phải sơn động và mùi bị khói lửa dần dần nồng đậm hơn, còn có mùi bị kim loại nữa. Trong nội tâm Tần Tiêu quá thông minh, thầm nghĩ: xem ra là nơi này rồi, chắc chắn là giấu trong huyệt động Thiên Thánh Sơn này rồi!

    Quả nhiên vào động không bao lâu liền phát hiện mấy đường nhỏ, mỗi cuối con đường đều có một nơi tinh luyện kim loại, lô đỉnh cùng than cốc than củi có thể thấy được ở khắp nơi.


     
  5. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 65: Quỷ khóc kinh lôi.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Ngô Hưng Quốc kinh hãi, nói:

    - Không thể ngờ được, thật sự là không thể tưởng tượng được! Trong Thiên Thánh Sơn này còn thừa thải nhiều mỏ đồng như thế! Thế nhưng mà những kẻ trộm này cần nhiều đồng như thế làm gì?

    Tần Tiêu dùng dấu tay sờ lên bụi đống trên lò, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại lắc đầu.

    Ngô Hưng Quốc cảm thấy lẫn lộn:

    - Đại nhân, ngài nghĩ cái gì thế?

    Trong một gian thạch thất của Tần Tiêu thì quan sát nhiều thứ, lẩm bẩm nói:

    - Hiện tại còn không rõ lắm. Nếu nói bọn chúng muốn mưu đồ tạo phản, hẳn là khai thác quặng để làm binh khí. Những mỏ đồng này... Ngô đại nhân! Đạo lý đơn giản thế này sao chúng ta không nghĩ tới?

    Ngô Hưng Quốc trợn tròn con mắt:

    - Là cái gì?

    Tần Tiêu thò tay thăm dò trong ngực, lấy mấy đồng tiền ra áng chừng, nói:

    - Ngô đại nhân, hiện tại có hiểu không?

    Ngô Hưng Quốc bừng tỉnh đại ngộ, nói:

    - Đại nhân, ngài nói là đám kẻ trộm này dùng đồng chế tạo tiền đồng?

    Tần Tiêu nói:

    - Có lẽ không sai.

    Lập tức bốn phía tả hữu cẩn thận quan sát một hồi, nói:

    - Ngô đại nhân, ngươi cảm giác được không có, tuy nhiên chúng ta đứng địa phương là xem xét giống như sơn động độc lập, nhưng mà, lại thủy chung có trận gió thổi vào cạo ra, nói rõ không khí lưu động rất nhiều lần.

    Ngô Hưng Quốc nói:

    - Đúng vậy a, hạ quan cũng có chút buồn bực. Nhìn trong sơn động phong bế này vì sao lại có khí lưu mạnh như vậy?

    Tần Tiêu cười cười:

    - Chuyện này không kỳ quái. Đại nhân ngươi nhìn bên cạnh.

    Dứt lời dùng ngón tay chỉ trên đỉnh thạch bích, hai bên có tất cả mấy cái rãnh thô.

    Tần Tiêu nói:

    - Chỗ đó chính là lỗ thông gió. Nếu như ta đoán không sai thì trong mỗi một gian phòng tinh luyện kim loại đều có nhiều lỗ thông gió, trực tiếp thông ra ngoài núi, như vậy có thể thải khí độc ra ngoài mà không đầu độc mình. Độc khí cũng bị gió thổi đi có một ít bay tới chỗ của Thái thôn. Những khói độc này bám vào cây cối một khi gặp trời mưa thì chảy vào đầm nước của người Thái thôn.

    Ngô Hưng Quốc có chút ngơ ngác nhìn xem Tần Tiêu:

    - Đại nhân, chuyện này mà ngài cũng nghĩ qua. Quả thực, quá không thể tưởng tượng được!

    Tần Tiêu nói:

    - Nhưng mà còn có một việc không rõ ràng, chính là chế tạo khuôn đúc và nhân công toàn bộ cũng không nhìn thấy. Xem ra phản ứng của chúng thật nhanh nhẹn, sớm rút lui mang theo chứng cứ quan trọng rồi.

    Ngô Hưng Quốc nói:

    - Có thể hay không là ở động huyệt bên kia?

    Đúng lúc này Lý Tự Nghiệp mang theo hai tên lính chạy tới.

    - Đại nhân, huyệt động bên kia có thật nhiều lò luyện kim loại, nhưng mà không gặp người sống nào.

    Tần Tiêu nghi nói:

    - Bên kia cũng dùng để luyện kim loại sao? Luyện cái gì?

    Lý Tự Nghiệp lắc lắc đầu:

    - Ta không phải rất rõ ràng. Nhưng mà nghe Quan Tướng quân nói là chế tạo vàng!

    Tần Tiêu cùng Ngô Hưng Quốc đồng thời cả kinh nói:

    - Vàng!

    Mọi người vội vàng chạy qua huyệt động bên kia, phát hiện nơi này bố trí còn tinh tế hơn bên kia nhiều, mấy chục sơn động có một gian phòng để ở lại, còn có bàn và giường, có mấy huyệt là bếp lò và một ít bát đũa rơi lả tả.

    Trong động huyệt cuối cùng là một sơn động bị đóng kín, theo như lời của Lý Tự Nghiệp thì dùng để luyện kim loại.

    Tần Tiêu đi vào bên trong lại phát hiện nơi này còn lớn hơn huyệt động luyện đồng, mà mấy cái lò nấu quặng và lỗ thông giá cũng tốt hơn.

    Tần Tiêu lắc đầu:

    - Nơi này không phải luyện vàng.

    Bọn người Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nói:

    - Tại sao thấy được? Đây là nồi nấu quặng, bên trong còn có cặn vàng, đây không phải...

    Tần Tiêu nói:

    - Là có cặn vàng. Nhưng mà nơi này dùng để dung kim, cũng không phải vàng. Thứ nhất nơi này không có mỏ vàng. Một lượng vàng có thể chống đỡ bảy tám ngàn đồng tiền, nếu ở đây thật sự có mỏ vàng còn đáng giá đi mở huyệt động luyện tiền đồng sao? Thứ hai, chiếu theo ta quan sát thì nơi này trừ luyện kim thì còn cho người ở. Nếu quanh năm tháng dài luyện kim khai thác mỏ thì địa phương như vậy phải là người thế nào? Ví dụ như động huyệt bên phải không có nơi cho người ở. Bởi vậy có thể thấy được cho dù là dung kim cũng không phải thường xuyên tiến hành. Thậm chí có khả năng chỉ là mới bắt đầu tiến hành.

    Mọi người nhao nhao gật đầu, Phạm Thức Đức nói:

    - Nhưng mà đại nhân, nếu là có sẵn vàng thì vì sao còn phải dung luyện chứ?

    Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, cười nói:

    - Nếu muốn ta suy đoán thì đám trộm này có được nhiều vàng từ nơi nào đó, sợ người khác nhận ra vì vậy lấy dung luyện để biến hình, làm thế dễ che dấu tai mắt hơn.

    Rời khỏi huyệt động bên trái mọi người tụ tập lại trong sơn động lớn. Ngô Hưng Quốc nói:

    - Đại nhân, làm sao bây giờ?

    Tần Tiêu nói:

    - Xem ra chúng ta cũng không có thu hoạch quá lớn. Đám trộm này đem chứng cứ quan trọng rời đi. Chúng ta đi về trước đi. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm tòi dấu bánh xe của kẻ trộm, nhìn xem có thể tìm ra mánh khóe hay không.

    Vừa rời khỏi sơn động thì mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, nhìn thì trời sắp. Tần Tiêu nói:

    - Ngô đại nhân, Lý tướng quân, các ngươi mang theo quân sĩ trở về nơi trú quân, ta cùng Quan tướng quân dẫn mấy người truy tung dấu bánh xe tìm kiếm một phen. Một khi trời mưa thì dấu vết bị hủy, như vậy không thể tìm được.

    - Như thế cũng tốt, đại nhân đừng lo.

    Tần Tiêu trở mình lên ngựa cùng Quan Thiết Sơn dẫn bảy tám kỵ binh dọc theo vết bánh xe mà đi về hướng tây nam.

    Một đường chạy vội ước chừng một nén hương thì tới một con sông, vết bánh xe tới đây liền biến mất. Bên cạnh bờ sông có bốn năm cổ xe lả tả, cùng hơn mười cổ thi thể!

    Tần Tiêu vội vàng xoay người xuống ngựa, phát hiện những thi thể này là nam đinh cường tráng, đều bị một đao ngay yết hầu mà chết.

    Tần Tiêu cau mày nói:

    - Xem ra những tráng đinh vận chuyển đồ này cũng là kẻ trộm, ngay cả đồng lõa của mình cũng không tha, thật đúng là tàn nhẫn! Quan tướng quân, ngươi cũng biết con sông này đi thông tới nơi nào không?

    Quan Thiết Sơn nói:

    - Đại nhân, con sông này tên là Ngọc Phong Hà, dọc theo sơn mạch này uốn lượn thông vào Trường Giang. Bởi vì trong núi nên đoán chừng ở gần cũng không có thôn xóm nào.

    Tần Tiêu gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: nhập với Trường Giang thì có rất nhiều địa phương.

    Đúng lúc này bầu trời có một tiếng sấm, mây đen bắt đầu cuồn cuộn, hạt mưa to như hạt đâu trút xuống.

    Tần Tiêu nói:

    - Đợi lát nữa mưa đã tạnh thì phái người tới đây xử lý thi thể.

    Mọi người nhanh chóng trở mình lên ngựa quay về nơi đóng quân.

    Vừa vào gần Quỷ Cốc sơn thì từng đạo sấm sét nổ vang không dứt, ngay cả mưa cũng nặng hạt hơn nhiều. Tần Tiêu cùng Quan Thiết Sơn chạy vào hang Quỷ Sơn cốc, phát hiện Ngô Hưng Quốc cùng Lý Tự Nghiệp cũng mang đội ngũ ở trước hang, cũng không có tiến vào.

    Tần Tiêu tiến lên hỏi:

    - Ngô đại nhân vì sao dừng lại không tiến vào? Mưa gió sắp đến cần phải nhanh chóng trú mưa a.

    Không ngờ Ngô Hưng Quốc hoảng sợ vạn phần kêu lên:

    - Đại... Đại nhân! Sơn cốc này tuyệt đối không được tiến vào!


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)