Đô Thị Thiếu Niên Y Tiên - Trục Một - Chương 37

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiếu Niên Y Tiên
    Tác giả: Trục Một
    Nguồn: Truyen.org
    === oOo ===

    Chương 35: Giao chiến nơi quan trường





    Sáng ngày thứ hai.

    Tần Lãng tỉnh ngủ rời giường, hướng về phía cửa gọi người giám ngục đang canh gác ở bên ngoài:

    – Sĩ quan cảnh sát, tôi muốn gọi điện thoại.

    – Không được.

    Giám ngục cự tuyệt yêu cầu của Tần Lãng.

    – Nếu như các người cứ nói như vậy, quyết định không cho ta một cơ hội thì tôi sẽ nói với bạn bè; người thân và giới truyền thông rằng lúc tôi ở trong phòng tạm giam đã bị người ta dùng dao tấn công, rồi hạ độc như thế nào. Tôi nghĩ rằng các người cũng không muốn gặp phiền phức phải không?

    Tần Lãng làm một cuộc giao dịch nho nhỏ với người giám ngục.

    Hai giám ngục thương lượng với nhau chốc lát, sau đó một người giám ngục đưa cho Tần Lãng một cái điện thoại di động. Chỉ có điều hắn lại yêu cầu Tần Lãng phải gọi điện thoại trước mặt bọn họ, như vậy thì bọn họ mới có thể biết được nội dung cuộc trò chuyện của Tần Lãng có mang lại phiền phức cho bọn họ hay không.

    Tần Lãng lựa chọn thỏa hiệp, dù sao thì hiện tại cậu chỉ cần gọi điện thoại cho Triệu Khản là được.

    Số điện thoại của Triệu Khản có bốn số liền nhau, cho nên Tần Lãng nhớ rất rõ. Sau khi Tần Lãng bấm số điện thoại di động, cậu mới vừa nói ra thân phận của mình thì liền nghe Triệu Khản lớn tiếng mắng chửi:

    – Móa! Tần Lãng! Ngươi hại chết Chu Linh Linh, ta khinh!… Ta muốn giết chết ngươi…

    Tần Lãng biết Triệu Khản chẳng qua chỉ đang trút hết lửa giận cùng sự đau khổ trong lòng mà thôi, chỉ có điều cậu không có thời gian nghe Triệu Khản thổ lộ. Tần Lãng lập tức cắt đứt lời Triệu Khản:

    – Mình không hề hại Chu Linh Linh, cậu hẳn là phải biết chứ! Bây giờ, tớ muốn cậu giúp mình một chuyện, cậu lập tức lên danh bạ điện thoại của mình, bên trong có một số liên lạc tên là “Người đàn ông hói đầu – tay sai đắc lực”, cậu hãy liên lạc với hăn, bảo hắn dẫn cậu đến gặp mình.

    – Người đó là ai?

    Triệu Khản không hiểu làm sao:

    – Cậu đang ở đâu?

    – Cậu có nhớ có một người đàn ông hói đầu nhảy lầu với chúng khuya ngày hôm trước không?

    Tần Lãng nói:

    – Cậu hãy nói cho hắn biết, chúng ta biết rõ thân phận của hắn, bảo hắn nhất định phải dẫn cậu đến gặp tớ.

    – Được rồi.

    Triệu Khản đồng ý với Tần Lãng, sau đó áy náy nói:

    – Tần Lãng à! Xin lỗi cậu, vừa rồi mình…

    – Nắm chắc thời gian, tớ chỉ có cậu là anh em mà thôi.

    Tần Lãng nói.

    – Được, người anh em!

    Triệu Khản cúp điện thoại, lập tức làm theo những gì Tần Lãng nói.

    Kế tiếp, Tần Lãng tiếp nhận thêm một loạt kiểm tra của bệnh viện, còn ăn một bữa sáng phong phú.

    Tần Lãng cảm thấy sống ở bệnh viện thật sự không tệ, chỉ có điều Tần Lãng biết Tang Côn và An Đức Thịnh chắc chắn sẽ không cho cậu tiếp tục sống ở chỗ này.

    Quả nhiên như vậy, không bao lâu sau, dưới vòng vây của vài giám ngục, một quan viên bụng phệ mặc cảnh phục đi vào phòng bệnh của Tần Lãng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn Tần Lãng đang nằm trên giường bệnh một cái, sau đó liền nói:

    – Ta thấy hắn đã không còn vấn đề gì, vậy thì hãy nhanh chóng áp giải hắn trở về trại giam đi.

    – Dạ, Chu sở trường.

    Một giám ngục trong đó vội vàng gật đầu nói.

    – Này…. Báo cáo kiểm tra còn chưa còn chưa có mà.

    Tần Lãng hướng người cục trưởng họ Chu hừ một tiếng.

    Chu Tư Minh nhìn chằm chằm Tần Lãng, hừ lạnh nói:

    – Thế nào, muốn nói về vấn đề nhân quyền với ta sao? Ở trong trại giam của ta thì ta chính là vương pháp! Ngươi có đồng ý hay không cũng phải nghe theo định đoạt của ta!

    Lúc hắn nói câu này thì khí thế bá vương hoàn toàn lộ trên mặt Chu Bá Minh không hề bỏ sót chút nào. Không có biện pháp khác, mặc dù tên này chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, thế nhưng ở trại tạm giam này, dù gì hắn cũng là lãnh đạo tối cao, cho nên khó tránh có phần kiêu ngạo và hung hăng càn quấy.

    Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

    Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa phòng bệnh lại vang lê mấy tiếng vỗ tay.

    Tiếng vỗ tay chính là của Triệu Khản, tên này rốt cuộc cũng đã xuất hiện, bên cạnh Triệu Khản còn có một vị thanh niên mặc âu phục mang giày da bóng loáng, tuổi tác xấp xỉ hai mươi mấy tuổi.

    – Các người là ai? Nơi này chính là phòng bệnh cách ly của tù phạm, không cho phép người ngoài tùy ý đi vào!

    Chu Tư Minh chau mày hừ mạnh một tiếng. Hai giám ngục bên cạnh hắn vội vàng hành động, chuẩn bị đuổi hai người Triệu Khản ra ngoài, bọn họ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt lãnh đạo.

    – Chu sở trưởng, khí thế của ngươi thực sự lớn a!

    Người thanh niên đứng bên cạnh Triệu Khản hừ lạnh một tiếng:

    – Ta là Trần Tiến Dũng, làm việc trong ban thư ký chính phủ thành phố.

    Nói xong, người thanh niên đem thẻ công tác đưa cho Chu Tư Minh.

    Mặc dù Chu Tư Minh là lãng đạo tối cao của trại tạm giam này, là vua một cõi, thế nhưng ở giới quan trường thành phố Hạ Dương này, hắn căn bản chả là cái gì cả, hơn nữa đối phương còn là thư ký chính phủ thành phố. Chu Tư Minh biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào, cho dù đối phương chỉ là một thư ký nho nhỏ mà thôi, nhưng hắn tuyệt đối không thể trêu vào! Bởi vì tất cả thư ký của ban thư ký chính phủ thành phố đều phục phụ lãnh đạo chính phủ thành phố.

    – Ôi, hóa ra là Trần trưởng ban, xin chào, ngài mạnh khỏe chứ!

    Sau khi nhận lấy thẻ công tác của Trần Tiến Dũng thì Chu Tư Minh lập tức trở nên cung kính, mặc dù đối phương cũng chỉ là một cán bộ cấp khoa, thế nhưng sợ rằng thế lực sau lưng lớn đến mức khiến người khác giật mình.

    – Chu sở trưởng, ta muốn cùng vị Tần Lãng tiên sinh này nói chuyện một chút.

    Giọng điệu của Trần Tiến Dũng gần như ra lệnh, mà không phải là một lời thỉnh cầu.

    Khóe miệng Chu Tư Minh giật giật mấy cái, hắn cảm giác tôn nghiêm của mình bị coi nhẹ, vì vậy hắn liền nhịn không được mà nói một câu:

    – Xin lỗi, Trần trưởng ban, tên này chính là nhân vật bị tình nghi quan trọng, nếu như không được cấp trên phê chuẩn…

    – Ồ!

    Tuy rằng Trần Tiến Dũng còn rất trẻ, thế nhưng kinh nghiệm tranh đấu trong giới quan trường lại rất phong phú, hắn không chờ Chu Tư Minh nói hết câu đã cắt đứt lời của đối phương:

    – Ý của ngươi là ở nơi này, lời nói của Ngô Thị Trưởng cũng không hề có phân lượng?

    – Ngô thị trưởng? Phó thị trưởng thường vị của thành phố Hạ Dương – Ngô Văn Tường? Nghe đồn người ngày ấy sắp trở thành thị trưởng!

    Chu Tư Minh đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ có điều trong lòng hắn vẫn đang thầm mắng:

    – Móa, Trần Tiến Dũng, nếu như Ngô phó thi trưởng lên tiếng thì ngươi phải nói sớm chứ, sao phải đến đây bày chiêu cáo mượn oai hùng với ta?

    Nhưng ngoài mặt Chu Tư Minh vẫn tươi cười nói:

    – Nếu là ý kiến của lãnh đạo thì đương nhiên không thành vấn đề.

    Trần Tiến Dũng mỉm cười theo phương thức nhà quan, sau đó nói:

    – Vậy thì làm phiền Chu sở trưởng và mọi người rời khỏi nơi này một chút, ta có mấy câu muốn nói với Tần Lãng tiên sinh.

    – Tần Lãng…. Ngươi… cái tên này…… thật sự làm khổ cậu rồi!

    Triệu Khản tiến lên vỗ vỗ vai Tần Lãng:

    – Cậu ở trại tam giam này, chắc chắn chịu không ít khổ sở?

    – Bị hai tên tay sai đánh, nhưng mà người thu thiệt không phải là mình.

    Tần Lãng mỉm cười, sau đó liền quay sang Tần Tiến Dũng, nói:

    – Trần trưởng ban đúng không, ta muốn nói mấy câu với Ngô thị trưởng.

    – Hiện tại Ngô thị trưởng bận rất nhiều việc, ta chỉ sợ ngài không có thời gian, chỉ có điều ngài đã dặn dò, nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi.

    Trần Tiến Dũng bình tĩnh nói.

    – Lão hồ ly.

    Trong lòng Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, cậu biết rõ Ngô Văn Tường cố ý tránh mặt không gặp, hắn lo lắng mình sẽ bị Tần Lãng và Triệu Khản lừa bịp. Dù sao thì chuyện Ngô Văn Tường ở hội sở Thuần Mỹ Loan cũng không vẻ vang gì. Chỉ tiếc rằng Tần Lãng cũng không phải là loại người dễ đối phó, cậu nhàn nhạt nói:

    – Đã như vậy thì làm phiền Trần trưởng ban nói cho Ngô thị trưởng biết hai chuyện: Thứ nhất nếu như tôi không có đoán sai thì bệnh viện không chữa trị được chỗ đau của chú ấy, nhưng tôi có thể giúp được; Thứ hai trong tay tôi có chứng cứ chứng minh nơi mà chú ấy đến khuya ngày hôm trước là nơi nào. Được rồi, Trần trưởng ban hãy đi báo cáo với chú ấy đi.

    Trần Tiến Dũng không do dự, lập tức lấy điện thoại đến bên cửa sổ khẽ báo cáo lại những lời Tần Lãng nói với Trần Văn Tường.

    Chỉ chốc lát sau, Trần Tiến Dũng tiến tới trước giường bệnh, hỏi Tần Lãng:

    – Xin hỏi cậu có yêu cầu gì?

    – Trần trưởng ban hãy nói với chú ấy rằng chính chú ấy phải đến đây, tôi không có thời gian để chơi đùa với các người,

    Tần Lãng có chút không kiên nhẫn nói.

    – Không phải đâu, Ngô thị trưởng thật sự rất bận…

    – Vậy thì tùy chú ấy đi.

    Tần Lãng hừ một tiếng, nói tiếp:

    – Chỉ có điều Trần trưởng ban hãy nói với chú ấy biết một chuyện, qua xế chiều ngày hôm nay thì của quý của chú ấy sẽ triệt để không giữ được.

    Có câu nói phía sau của Tần Lãng, nên mười phút sau, Ngô Văn Đồng đã có mặt ở trong phòng bệnh của Tần Lãng.

    Thật ra thì Ngô Văn Tường đang ở trong bệnh viện nhân dân tiếp nhận điều trị, căn bản không có làm bất cứ việc công gì. Từ sau khi té bị thương của quý ngày hôm trước, hắn vẫn luôn ở trong phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, tiếp nhận sự chữa trị của đội ngũ chuyên giam nhưng kết quả trị liệu không lý tưởng lắm. Mặc dù chỗ đau đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục, nhưng chức năng quan trọng lại không có dấu hiệu khôi phục, nhớ đến lời Tần Lãng đã nói, Ngô Văn Tường thật sự rất sợ.

    Tuy rằng Ngô Văn Tường đã bốn mươi sáu tuổi rồi, nhưng ham muốn vẫn còn rất mãnh liệt, nếu như hắn cứ như vậy mà biến thành thái giám thì đối với hắn mà nói thực sự là một đả kích rất lớn, cho dù có thăng quan tiến chức cũng không thể nào bù đắp nổi.

    – Tiểu Tần! Thân thể của cậu khá lên chút nào chưa?

    Ngô Văn Tường mỉm cười hòa nhã, hơn nữa còn đích thân tặng cho Tần Lãng một bó hoa tươi.

    Hành động này của Ngô Văn Tường khiến cho Chu Tư Minh đang đứng ở bên ngoài trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên một cơn sóng thật lớn:

    – Ôi trời! Tên tiểu tử này đến tột cùng có lai lịch gì mà ngay cả Ngô thị trưởng cũng khách khí với hắn như vậy! Bà nó, lần này gặp xui xẻo rồi.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiếu Niên Y Tiên
    Tác giả: Trục Một
    Nguồn: Truyen.org
    === oOo ===

    Chương 36: Khôi phục tự do





    – Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, cơ thể của tôi đã khá hơn nhiều nhưng không biết Ngô thị trưởng thế nào rồi?

    Nụ cười của Tần Lãng ấm áp như vầng thái dương.

    – Tiểu Trần, cậu và cậu học sinh này ở bên ngoài chờ tôi, tôi muốn nói vài câu với Tiểu Tần.

    Sau khi Ngô Văn Tường đuổi Trần Tiến Dũng và Triệu Khản đi thì lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói với Tần Lãng:

    – Học sinh Tần Lãng, nghe nói cậu có chứng cứ chứng minh tôi đến Tam Giang Lục Đảo?

    Ngô Văn Tường vô cùng cẩn thận, hắn không hề trực tiếp nói đến ba chữ “Thuần Mỹ Loan”

    Tần Lãng gật đầu.

    – Cậu có biết đe dọa viên chức nhà nước như thế là một chuyện rất nguy hiểm không?

    Giọng điệu của Ngô Văn Tường rất bình tĩnh, thế nhưng lại ẩn chứa ý uy hiếp rất rõ ràng:

    – Nhất là cậu đang ở trong tình cảnh trước mắt – rất khó gánh nổi.

    – Ngô thị trưởng, tôi cảm thấy ông nên suy nghĩ đến tình cảnh của mình trước đi.

    Tần Lãng cười nhạt:

    – Nếu như tôi không đoán sai thì hiện tại những chuyên gia đó đối với thương thế của ông chắc đã bó tay không có cách chữa trị rồi. Qua năm giờ chiều ngày hôm nay, nếu như ông không được chữa trị đàng hoàng thì chỉ sợ rằng ông chỉ có một kết quả thôi.

    – Kết quả gì?

    Ngô Văn Tường trầm giọng hỏi.

    – Tôi nghĩ rằng ông phải tự biết chứ, nhưng nếu như ông đã biết còn hỏi… Vậy thì bộ phận sinh dục của ông chỉ còn một chức năng duy nhất mà thôi, chính là đi tiểu. Hơn nữa lúc đi tiểu, ông còn phải lo lắng rằng mình sẽ làm ướt giày đấy.

    – Ha ha!!!!

    Ngô Văn Tường bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười khiến cho người khác phát lãnh:

    – Cậu đang đe dọa tôi sao?

    – Tôi chỉ muốn cứu ông thôi!

    Tần Lãng cũng không hề sợ lời đe dọa của Ngô Văn Tường.

    – Ban đầu đáng lẽ ông có thể tiếp tục làm một người đàn ông bình thường, nhưng tôi không ngờ rằng cái ấy của ông lại bị hủy trong tay một đám lang băm, hãy suy nghĩ thật kỹ đi.

    Ngô Văn Tường cân nhắc chốc lát thì hắn đã tự mình biết được những lời Tần Lãng nói đều là sự thật, mấy chuyên gia đó thật sự đã bó tay không có cách chữa trị. Tần Lãng chính là vị cứu tinh, là hy vọng duy nhất của hắn.

    Một lát sau, Ngô Văn Tường mới mở miệng nói:

    – Cậu có yêu cầu gì?

    – Tôi muốn ông bảo lãnh cho tôi ra ngoài!

    – Cậu là nghi phạm giết người, không thể bảo lãnh được.

    Ngô Văn Tường rõ ràng đang thăm dò tình huống hiện tại của Tần Lãng.

    – Sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ có biện pháp xóa bỏ tội danh, bởi vì tôi tuyệt đối không có giết người.

    Tần Lãng nói tiếp:

    – Đêm qua, tôi đã bị người khác tập kích, nhất định là những người này muốn giết người diệt khẩu, việc này chắc chắn rằng ông phải biết chứ. Đương nhiên những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là trước năm giờ chiều tôi có thể khôi phục lại sự tự do hay không.

    – Được.

    Ngô Văn Tường gật đầu, trước mắt thứ hắn quan tâm nhất chính là thân thể của mình, chỉ cần thân thể hắn không việc gì thì cho dù Tần Lãng thực sự là kẻ mang tội giết người, hắn cũng có thể bắt cậu trở lại.

    Một khi Ngô Văn Tường đã hạ quyết tâm thì tốc độ làm việc của hắn tựa như sấm rền gió cuốn. Hắn lập tức đi ra ngoài cửa, nói với Chu Tư Minh:

    – Cấp cho Tần Lãng thủ tục phóng thích!

    – Ngô thị trưởng… Việc này không tốt lắm đâu, hắn chính là nghi can giết người…

    Nhưng Ngô Văn Tường căn bản không hề nghe lời giải thích của Chu Tư Minh, hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi móc điện thoại ra gọi một cú:

    – Chí Vỹ hả! Tôi là Ngô Văn Tường, có một chuyện cần cậu đến xử lý một chút, tôi ở bệnh viện nhân dân chờ cậu.

    Mặt Chu Tư Minh xám như tro tàn, Triệu Chí Vỹ chính là cục trưởng cục công an thành phố Hạ Dương. Ngô Văn Tường người ta căn bản không hề đem một sở trưởng trại giam nho nhỏ như hắn để vào mắt, ngay cả cục trưởng phân cục công an khu Nam cũng bị gọi đến.

    Sau mười mấy phút đồng hồ, Triệu Chí Vỹ liền chạy tới bệnh viện nhân dân, bởi vì Ngô Văn Tường chính là nhân vật lớn thứ ba ở thành phố Hạ Dương, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật lớn thứ hai mà Triệu Chí Vỹ chính là thuộc hạ dòng chính của Ngô Văn Tường. Ông chủ đã ra lệnh thì đương nhiên Triệu Chí Vỹ không dám chần chờ.

    Sau khi Triệu Chí Vỹ xuất hiện, Chu Tư Minh vội vàng chạy lên báo cáo nhưng Triệu Chí Vỹ căn bản không thèm nghe hắn giải thích, mà đi đến trước mắt Ngô Văn Tường:

    – Ngô thị trưởng, chuyện gì khiến ngài nổi giận như vậy? Chẳng phải hôm nay ngài đang nằm viện sao?

    – Chí Vỹ! Những đồng chí thủ hạ này của cậu có chút không biết điều.

    Ngô Văn Tường vô cùng đau lòng nói:

    – Vị bạn học Tần Lãng này chính là cháu của tôi, là học sinh giỏi của trường Thất Trung. Hôm qua, nó vô duyên vô cớ bị cuốn vào một vụ án giết người, trở thành kẻ bị tình nghi còn bị đưa đến phòng tạm giam. Mặc dù tôi là phó thị trưởng nhưng luôn là công tư phân minh, cho nên tôi không hề dặn dò bất cứ ai đặc biệt chiếu cố nó. Không nghĩ tới tối hôm qua cháu ta lại bị tù phạm khác ở trại tam giam ngược đãi, bị người khác dùng vũ khí đả thương, hơn nữa còn bị rắn độc cắn! Nếu như không phải nó được cấp cứu kịp thời thì chỉ sợ là đã về chầu trời rồi! Chí Vỹ à! Rất có thể quản lý ở trại tạm giam có vấn đề!

    Ngô Văn Tường hiên ngang lẫm liệt nói, ngay cả Tần Lãng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, rõ ràng hắn đang vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp nhưng những lời hắn nói ra lại rất hợp lý. Mà Chu Tư Minh đứng ở một bên ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có, bởi vì hắn ở trước mặt Ngô Văn Tường và Triệu Chí Vỹ ngay cả tư cách giải thích cũng không có!

    – Ngô thị trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng những vấn đề ở trại tạm giam!

    Triệu Chí Vỹ vội vàng lên tiếng đảm bảo, sau đó không đợi Ngô Văn Tường phân phó, hắn nói như chém đinh chặt sắc:

    – Bạn học Tần Lãng bị thương nặng như vậy lại bị trúng độc, tôi thấy nên phóng thích để chữa trị tốt cho cậu ấy trước.

    Triệu Chí Vỹ vừa nói vừa nắm tay Tần Lãng một cách thân thiết:

    – Bạn học Tần Lãng à! Đã để cậu chịu ủy khuất rồi! Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, đòi lại công đạo cho cậu. Tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ những con sâu làm sầu nồi canh đó!

    – Tiến hành phóng thích sao?

    Ngô Văn Tường giả vờ lưỡng lự:

    – Chí Vỹ à! Chuyện này không đúng quy định! Trước giờ con người tôi luôn làm việc công tư phân minh.

    – Ngô thị trưởng cứ yên tâm, tất cả đều hợp pháp cả. Chỉ có điều trong thời gian bảo lãnh, bạn học Tần Lãng không được rời khỏi thành phố Hạ Dương.

    Sau khi nói xong Triệu Chí Vỹ quay sang trừng mắt với Chu Tư Minh một cái:

    – Chu Tư Minh, hy vọng ngươi sẽ vượt qua “Khảo nghiệm” của tổ chức.

    Chu Tư Minh biết rõ lần này mình thật sự chết chắc rồi, “Khảo nghiệm” của tổ chức không dễ vượt qua như vậy, nếu đã được lên làm lãnh đạo sẽ không bị gọi là “Đồng chí” nữa, một khi bị gọi đã chứng tỏ ngươi đã bị tổ chức gạt bỏ. Chỉ sợ rằng “Khảo nghiệm” kế tiếp sẽ là khảo nghiệm thực sự.

    – Chí Vỹ à! Việc này thực sự phiền toái cho cậu rồi!

    Ngô Văn Tường tỏ vẻ áy náy nói với Triệu Chí Vỹ.

    – Đâu có, đâu có chứ, tất cả đều do tôi xem xét không chu đáo mới khiến cho loại sâu mọt như vậy tồn tại ở hệ thống công an.

    Triệu Chí Vỹ đau đớn nói:

    – Lãnh đạo, ngài xem còn có gì dặn dò nữa không?

    – Đừng… Chuyện này nên làm kín đáo một chút.

    – Ngài cứ yên tâm.

    Triệu Chí Vỹ là người nào chứ, đương nhiên chỉ cần nhìn đã rõ, hắn biết Ngô Văn Tường không muốn chuyện này tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến mình.

    Rất nhanh Tần Lãng đã được khôi phục lại sự tự do, những vật phẩm riêng tư của hắn cũng được quản ngục đưa đến.

    Ngô Văn Tường nhân cơ hội nói với Tần Lãng:

    – Tiểu Tần, cậu đã được bảo lãnh rồi, có phải nên cân nhắc chuyện của tôi không?

    – Không thành vấn đề.

    Tần Lãng gật đầu.

    – Chỗ bị tụ máu bầm của ông đã dần dần tan ra nhưng độc tố còn chưa được làm sạch cho nên mới dẫn đến phiền phức hiện tại.

    – Độc tố còn sót lại?

    – Trước đó ông dùng số lượng thuốc tráng dương, thế nhưng dược lực của thuốc không được phát ra, ngược lại bởi vì ông bị thương mà ứ đọng lại ở chỗ kia, chuyển thành độc…

    Tần Lãng giải thích mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nhưng trên thực tế là bởi vì trước đó Tần Lãng đã châm cho Ngô Văn Đồng một châm có tẩm độc, mà độc kia có thể khiến cho thần kinh và thân thể con người tê liệt cục bộ trong nháy mắt, cái này có thể khiến cho chỗ đau của Ngô Văn Tường hết đau trong chốc lát, chỗ đau cũng không tiếp tục sưng tấy nhưng lại có một điểm tai hại chính là khiến cho chỗ kia của hắn hoàn toàn mất đi cảm giác. Nếu như không có Tần Lãng giải độc thì chỗ kia của hắn cũng chỉ có thể bị phế mà thôi.

    Tuy nhiên Ngô Văn Tường còn có giá trị lợi dụng rất lớn nên Tần Lãng cũng không muốn để cho hắn trọng chấn hùng phong như trước quá dễ dàng được, nên cậu cũng không có cho Ngô Văn Tường thuốc giải độc hoàn toàn mà là kê cho hắn một toa thuốc:

    – Cứ uống thuốc theo toa này, tối ôm nay ông nhất định sẽ có chút phản ứng, nếu như muốn hoàn toàn bình phục thì ba ngày sau tôi phải kê cho ông một toa thuốc khác nữa mới được.

    Ngô Văn Tường cũng không biết lời này của Tần Lãng là thật hay giả, thế nhưng xét thấy “chỗ kia” của hắn đã bị những chuyên gia khác tuyên bố “Tử hình”, cho nên Tần Lãng chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, hắn cũng chỉ có thể nhờ Tần Lãng chữa “Sâu” chết thành “Sâu” sống mà thôi.

    – Chứng cứ ta đi Tam Giang Lục Đảo thì sao?

    Ngô Văn Tường thử dò hỏi một câu.

    – Yên tâm đi, nó được cất giữ ở một nơi rất an toàn.

    Tần Lãng mỉm cười nói:

    – Vào một thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao toàn bộ cho ông.

    Ngô Văn Tường không có tiếp tục truy hỏi đến cùng, bởi vì hắn ý thức được người học sinh trẻ tuổi trước mặt không hề đơn giản, Tần Lãng làm như vậy rõ ràng là muốn thu hoạch một số lợi ích từ trên người hắn. Hơn nữa Tần Lãng hoàn toàn có năng lực làm như vậy, Ngô Văn Tường căn bản không thể cự tuyệt.

    Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ngô Văn Tường lập tức tìm người đi kiểm tra toa thuốc, sau đó chuẩn bị nấu uống.

    Mà Tần Lãng và Triệu Khản lại đang cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.

    “Két…..”

    Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện thì một chiếc xe ô tô dừng ngay trước mặt bọn họ.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiếu Niên Y Tiên
    Tác giả: Trục Một
    Nguồn: Truyen.org
    === oOo ===

    Chương 37: Nói cho cô biết một bí mật





    Triệu Khản sợ hết hồn. Tần Lãng lại bình tĩnh nói:

    – Không có việc gì, là người mình.

    Sau khi lên xe, Tần Lãng mới nói với Hàn Tam Cường:

    – A Cường, đây là người anh em của tôi – Triệu Khản.

    – Người anh em à! Chào cậu!

    Hàn Tam Cường vừa lái xe vừa chào hỏi một tiếng.

    – Anh… Anh là Cường Ca?

    Triệu Khản nhận ra Hàn Tam Cường, nên nghe thấy Hàn Tam Cường gọi hắn ba tiếng “Người anh em” thì có phần kích động, nhưng cậu nhanh chóng ý thực được Hàn Tam Cường chẳng qua chỉ nể mặt Tần Lãng mà thôi. Đây chỉ là cử chỉ khách sáo của người ta, vì vậy cậu liền vội vàng nói:

    – Cường ca, anh cứ gọi em là Triệu Khản đi.

    – Vậy thì tôi gọi cậu một tiếng Triệu huynh đệ đi.

    Hàn Tam Cường nói một tiếng với Triệu Khản, sau đó mới quay sang nói với Tần Lãng:

    – Tần ca, cuối cùng anh cũng đi ra rồi! Cái tên Tang Côn khốn kiếp đó cư nhiên lại có thể mua chuộc được cảnh ngục trong trại tạm giam ra tay đối phó anh. Chỉ có điều tôi nghe nói Trần Cương đều bị anh đánh gục? Tên kia ỷ vào vài năm đánh hắc quyền nên luôn không xem ai ra gì.

    – Tần Lãng, cậu còn biết công phu sao? Móa! Thực sự quá lợi hại!

    Triệu Khản không nhịn được lớn tiếng kinh hô.

    – Đó không phải là trọng điểm.

    Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:

    – Có rất nhiều người còn chưa biết chuyện tôi ra ngoài. Tuy nhiên tin tức của Tang Côn và An Đức Thịnh rất nhanh nhạy, chắc chắn không bao lâu nữa bọn chúng cũng sẽ biết. A Cường, anh hãy nhanh chóng triệu tập những huynh đệ có khả năng lại đi.

    – Sao vậy Tần ca, anh muốn đối phó với Tang Côn à? Tôi đã đợi lời này của anh từ rất lâu rồi. Hai ngày này, cái tên Tang Côn khốn kiếp đó rất lớn lối!

    Hàn Tam Cường căm hận nói, dường như hắn đã không thể chờ đợi được nữa.

    – Trước tiên anh hãy triệu tập nhân thủ lại đi.

    Tần Lãng nói tiếp:

    – Rất nhanh sẽ có chuyện cho bọn họ làm nhưng cũng không phải là quyết sống mái với nhau.

    Hàn Tam Cường vừa nghe thì không khỏi có chút thất vọng, nhưng chuyện Tần Lãng đã giao phó hắn ngược lại luôn để ở trong lòng. Hàn Tam Cường biết rõ tình cảnh trước mắt, nếu như Tần Lãng thật sự ngã xuống thì đám người Tang Côn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

    – Tần Lãng, tớ có thể giúp cậu làm chuyện gì đó chớ?

    Triệu Khản nói với Tần Lãng.

    – Cậu đã giúp tớ một việc rất lớn rồi.

    Tần Lãng nói, dường như cậu nhớ ra được cái gì đó:

    – Đúng rồi, trong trường học có lan truyền tin đồn gì về tớ không?

    – Tin đồn nhảm đương nhiên là có!

    Triệu Khản nói tiếp:

    – Trong trường hiện giờ đầy phủ đầy mưa bão! Ngay khi Chu Linh Linh xảy ra tai nạn thì đã có người đồn đãi, nói cậu là bạn trai bí mật của Chu Linh Linh, còn nó cậu có mới nới cũ, hai người mây mưa nhiều lần, kết quả khiến cho Chu Linh Linh nhiễm bệnh. Sau đó cậu lại bỏ cậu ấy, cho nên cô ấy mới tự sát.

    – Móa! Tin đồn nhảm nhí! Đứa nào bịa đặt chuyện như vậy chứ?

    Tần Lãng tức giận mắng mỏ, sau đó nói tiếp với Triệu Khản:

    – Cậu giúp tớ điều tra một chút xem đến tột cùng là ai đã tung những tin đồn này?

    – Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ là được!

    Sở trường của Triệu Khản chính là thu thập những tin đồn bát quái như vậy, cậu nhất định có biện pháp tìm ra được nơi phát ra tin đồn này.

    Tần Lãng bảo Hàn Tam Cường đưa Triệu Khản về trường học, sau đó gọi một cú điện thoại cho Đào Nhược Hương.

    Lúc nhận được điện thoại của Tần Lãng, Đào Nhược Hương đang làm việc trong phòng, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ “Chẳng lẽ thằng nhóc Tần Lãng này vượt ngục?”. Thế nhưng cô nhanh chóng bỏ qua cái suy nghĩ này, bởi vì cô nghĩ nếu như Tần Lãng bỏ trốn thì chắc chắn không có khả năng tiếp tục sử dụng số di động cũ. Cô nhấn nút trả lời, nghe được giọng nói của Tần Lãng thì tâm tình của cô càng trở nên phức tạp. Cô vốn nên hận Tần Lãng đến tận xương tủy, nhưng không biết vì sao trong nội tâm cô lại có chút lo lắng.

    – Không ngờ mình lại lo lắng cho một tên súc sinh như vậy!

    Chính bản thân Đào Nhược Hương cũng cảm thấy khó hiểu.

    – Nói đi, cậu gọi điện thoại cho tôi để làm gì? Nếu như cậu đã bỏ trốn thì tôi khuyên cậu hãy sớm ra đầu thú đi!

    Đào Nhược Hương cố làm cho giọng nói mình trở nên lạnh lùng vô tình.

    – Em tạm thời được phóng thích.

    Tần Lãng bình tĩnh nói:

    – Nếu như Đào lão sư có thời gian, muốn gặp em thì hãy đến quán cà phê Lương Mộc Duyên ở bên ngoài trường. Ở đây có rất nhiều người, cô không cần lo lắng em sẽ gây bất lợi cho cô.

    – Tôi nghĩ không cần thiết.

    Giọng điệu của Đào Nhược Hương vẫn lạnh lùng như cũ, dường như cô cũng không muốn gặp Tần Lãng.

    – Đương nhiên cần thiết!

    Giọng điệu của Tần Lãng rất chân thật đáng tin,

    – Hiện tại, em chỉ là nghi phạm còn chưa phải là tội phạm cho nên nhà trường không có quyền khai trừ em. Cô vẫn là giáo viên của em, em lấy tư cách học sinh nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ không chặn em ngoài cửa chứ?

    Lý do của Tần Lãng rất hợp tình hợp lý, Đào Nhược Hương suy nghĩ một lúc rốt cuộc cũng đáp ứng yêu cầu của cậu.

    Tần Lãng ngồi ở trong góc tiệm cà phê Lương Mộc Duyên, tiệm này tọa lạt ở một con phố bên ngoài trường Thất Trung, khắp nơi đều là học sinh. Sở dĩ Tần Lãng không gây ra sự chú ý là vì vốn không có nhiều người biết cậu.

    Đào Nhược Hương lạnh lùng ngồi ở phía đối diện Tần Lãng, không thèm nhìn Tần Lãng lấy một chút, chỉ nhìn vào tách cà phê, bình tĩnh nói:

    – Nói đi, em muốn nhắn nhủ cái gì? Nếu như em sẵn lòng nói ra sự thật hoặc tố giác đồng bọn, phần tử phạm tội khác thì tôi sẽ xin phía cảnh sát giảm nhẹ tội cho em.

    Tần Lãng không trả lời ngay, bởi vì cậu phát hiện chỉ trong một đêm mà Đào Nhược Hương tiều tụy rất nhiều, điều này khiến cho cậu ý thức được có lẽ trong lòng Đào Nhược Hương vẫn có mấy phần quan tâm đến cậu.

    Tần Lãng mời vừa bị thương tâm lại bắt đầu rục rịch, bất quá cậu biết mình không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi vì hiện tại, cậu ở trong lòng Đào Nhược Hương vẫn là một kẻ còn thua súc sinh. Tần Lãng bình tĩnh nói:

    – Cảm tạ lời khuyên của Đào lão sư nhưng em vô tội.

    – Vô tội?

    Đào Nhược Hương hừ một tiếng rồi nói tiếp:

    – Đừng tưởng rằng em tìm đến quan hệ để được phóng thích là xong chuyện, một khi tội danh của em được chứng thực thì em chính là kẻ giết người mang trong mình trọng tội, ít nhất cũng sẽ ở tù chung thân!

    – Đào lão sư, em biết rõ cô rất quen thuộc luật pháp. Chỉ có điều em mời cô ra đây cũng không phải nhờ cô tư vấn pháp luật,c cũng không phải nói thật sẽ được khoan hồng mà là mong muốn cô có thể giúp em cởi bỏ hiềm nghi.

    Tần Lãng thành khẩn nói.

    – Nằm mơ giữa ban ngày!

    Đào Nhược Hương lạnh lùng nói, giọng nói rất cương quyết.

    – Đào lão sư! Cô đừng kích động, chờ sau khi em nói cho cô biết một chuyện quan trọng thì có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý!

    Tần Lãng nhỏ giọng nói:

    – Chu Linh Linh vẫn còn sống!

    – Cái gì?

    Đào Nhược Hương kinh ngạc đứng phất dậy nhưng cô nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng trấn định lại, hai mắt chăm chú nhìn vào Tần Lãng, tựa hồ muốn xem xét ý nghĩ trong lòng Tần Lãng.

    – Thật hay giả?

    – Là thật!

    Tần Lãng thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Đào Nhược Hương.

    – Tốt nhất em đừng nên gạt tôi!

    Đào Nhược Hương khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói lộ ra ý tứ uy hiếp:

    – Em phải biết rằng cha mẹ của Chu Linh Linh đang chuẩn bị hậu sự cho em ấy.

    – Cha mẹ của cậu ấy cũng không biết việc này.

    Tần Lãng thành khẩn nói:

    – Huống chi cô là chuyên gia tâm lý, em có thể hù dọa được cô sao?

    – Trước đó em đã hù dọa được tôi.

    Đào Nhược Hương nói:

    – Em khiến tôi nghĩ em là một học sinh có bản tính hiền lành. Đáng tiếc là ai biết được mới có mấy ngày mà bản tính ác bá của em đã lộ ra như vậy.

    – Nếu như em không phải người xấu thì sao?

    – Tôi không muốn trả lời vấn đề này.

    Đào Nhược Hương nói tiếp:

    – Trừ khi em có thể cho tôi nhìn thấy em ấy ngay lập tức.

    – Em cũng nghĩ như vậy.

    Tần Lãng khẽ mỉm cười, bởi vì cậu biết rõ tình huống đã bắt đầu chuyển sang chiều hướng tốt.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)