FULL  Huyền Huyễn Thiên Ma Nữ Vương (Ngôn Tình)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 101
    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Tâm Ma không ngờ được Y Nhi lại ra đòn này, hắn trong lúc nhất thời lơ đãng đã để cho Thiên Ma có cơ hội nắm giữ sức mạnh của Thiên Nữ.

    Dù vậy, Tâm ma vẫn không nao lòng, cười khằng khặc:

    “Ngươi nghĩ chỉ với chút sức mạnh kia thì đủ sức đối địch với ta rồi sao?

    Thiên Ma ngồi lì nơi đó, ôm lấy thân thể đã lạnh cứng của Y Nhi. Nàng đã để lại cuộc chiến này cho hắn, để cho hắn kết thúc tất cả.

    “Ngươi đừng quên sức mạnh ngươi có được là do ta! Sức mạnh vô biên trong người của ngươi cũng là của ta! Ngươi không có! Ngươi không có bất cứ thứ gì cả!!!”

    Thiên Ma không nghe những lời của Tâm Ma, hắn lúc này đã chết lặng, chìm trong hố sâu tuyệt vọng của mình.

    Nàng đi rồi, thật sự bỏ hắn lại mà đi rồi…

    Lần này, nàng không chết cùng hắn mà vì hắn hy sinh sinh mạng của bản thân mình. Cái chết vốn dĩ đã đáng sợ nhưng sống ở trên thế gian mà không có sự tồn tại của nàng còn đáng sợ hơn cả cái chết kia nữa.

    Nhưng hắn vẫn sống, vẫn còn sống ở đây. Hắn phải trả thù cho nàng, sẽ thay nàng thực hiện mong ước của nàng…

    Qua hồi lâu hắn mới lưu luyến buông thân thể Y Nhi ra, để nàng nằm ngay ngắn trên mặt đất lạnh giá.

    – Chờ… chờ ta…

    Hắn nhìn gương mặt bình thản như ngủ của Y Nhi mà đau đớn nói.

    Ngay sau đó, hắn quay đầu đi, trong mắt hắn lúc này chỉ còn tràn ngập thù hận.

    Thiên Ma đứng đối mặt với Tâm Ma, đây là lần đàu tiên trong đời của hắn đối mặt với tâm ma của mình, đối mặt với bản thể xáu xa khác của hắn.

    “Mấy ngàn, mấy vạn năm qua, trong khi ngươi cứ trì trệ không tiến bước, ta đã có thể thoát ly khỏi gười rồi, đã không còn là một phần của ngươi nữa. Ta độc lập! Ta đã trở nên độc lập!!!”

    “Ngươi nghĩ rằng ta là một phần tăm tối trong lòng ngươi sao? Vậy ngươi có biết trong suốt mấy ngàn, mấy vạn năm qua, ngươi luôn bị ta khống chế? Những gì ngươi làm, những gì ngươi gặp đều có một phần nhúng tay của ta trong đó…”

    “Ngươi chỉ là kẻ thua cuộc! Luôn luôn là kẻ thua cuộc…”

    Thiên Ma đưa mắt nhìn huyễn hình của Thiên Mữ đang đứng lấp ló bên cạnh mình, nó vẫn không thích ứng được việc nó đã bị thay đổi chủ nhân.

    – Đây là nguyện vọng cuối cùng của nàng, dù ngươi có chán ghét hay không muốn đi nữa, cũng hãy hợp tác cùng ta, cùng ta chiến đấu. Chiến đấu để chấm dứt tất cả những bi kịch này…

    Huyễn hình của Thiên Nữ không ngờ được Thiên Ma sẽ nói những lời như vậy với nó, đối với một đứa bé mà nói, sự thật rất đơn giản, nó không biết dối trá, chỉ có thể cảm nhận thâm tâm của người khác có thật lòng hay không. Và Thiên Ma trước mặt nó hiện giờ, địch thủ suốt ấy ngàn năm của nó đang thành tâm, thành tâm kêu gọi nó hóa thù thành bạn, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau tạo ra một cái kết xem như tốt nhất.

    Nó chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu, sát cánh bên Thiên Ma kia.

    Khi bàn tay của hai người chạm vào nhau, năng lực của Thiên Nữ lần nữa được kích hoạt. Cột sáng trắng của Thiên Nữ lần nữa được sáng lên, chiếu rọi cả một vùng trời. Kết hợp với tâm tính của Thiên Ma, huyễn hình của Thiên Nữ trong thoáng chốc dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên mạnh hơn rất nhiều.

    Trong khi mọi người bên ngoài vẫn còn bàng hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra thì cột sáng của Thiên Nữ kia lần nữa lại biến đổi từ màu trắng trong thuần khiết kia trong thoáng chốc đã đổi màu, dần dần chuyển sang màu đỏ của bi ai, ưu thương… cột sáng dần to ra, sáng bừng chưa từng có.

    Tâm ma cũng không ngờ được sự tình lại diễn ra như vậy, nhưng có hối hận cũng đã muộn rồi.

    – Hãy chiến đi! Trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi!!!

    Huyễn hình của Thiên Nữ hợp nhất vào cơ thể của Thiên Ma. Cả hai cùng nhau rống lên một tiếng rồi tiến thẳng tới chỗ Tâm Ma đang đứng.

    Một tiếng nổ vang trời nổ lên, cả cung điện bị lung lay sụp đổ. Tiếng động lớn tới mức ngoài phạm vi trăm dặm vẫn còn nghe thấy rõ ràng.

    Đùng đùng đùng

    Cuộc chiến diễn ra trong ma cung đó không ai biết được, bọn họ chỉ có thể nghe thấy những tiếng nổ từ xa vang lại, cũng không một ai dám tới gần xem xét. Họ chỉ có thể đứng khẩn cầu, mà cầu khẩn cho ai đây? Ai chiến thắng sẽ tốt hơn?

    Ầm ầm ầm

    Cột sáng đen đỏ trên bầu trời hết sáng rồi lại mờ, hết lớn lại nhỏ luân phiên thay đổi. Bọn họ chỉ có thể nhìn theo sự biến đổi của hai cột sáng đó mà suy đoán tình hình cuộc chiến.

    Tâm ma lại tung thêm một đòn hiểm về phía Thiên Ma, Thiên Ma bị chấn bay về sau đâm sập mấy cột trụ trong cung điện mới dừng lại được.

    “Ngươi là kẻ thua cuộc, mãi mãi cũng là kẻ thua cuộc mà thôi!!!”

    Thiên Ma lồm cồm bò dậy, máu tươi theo miệng hắn trào ra, hắn nói:

    – Ngươi là tâm ma do ta sinh ra, ta sẽ không bao giờ thua dưới tay ngươi được!!! Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù ngươi có mạnh đến thế nào, cũng vĩnh viễn không chịu thua!!!

    Thiên Ma lần nữa dồn hết sức lao tới chỗ Tâm Ma đứng.

    Dồn hết toàn bộ sức lực vào đòn quyết định cuối cùng.

    Tâm Ma buông tiếng cười cợt trước sự cố gắng vô dụng của Thiên ma. Hắn đưa tay lên cao, ma khí liền tụ tập lên bàn tay đó rồi hóa thành một quả cầu hắc ám.

    Tâm Ma bật cười khằng khặc nhìn Thiên Ma mỗi lúc một tới gần, vào lúc hai người chạm mặt nhau thì đó sẽ là giây phút Thiên Ma bị tiêu diệt.

    Thế nhưng, khi tới thời khắc quyết định, đột nhiên Tâm Ma lại không thể xuống tay được.

    “Tại sao…. tại sao lại như vậy?”

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 102
    Ở một nơi thật xa, thật cao nào đó trên trên ma giới, có một lão hòa thượng mập mạp đứng đấy quan sát thế giới này.

    “Tại sao ngài không cười?”

    Giữa khoảng không trống vắng ấy đột nhiên có một giọng nói vang lên.

    Lão hòa thượng đáp:

    – Bởi vì quá bi ai, đến cả đất trời cũng không thể rơi lệ…

    “Buồn đến mức không thể khóc được ư?”

    – Phải! Im lặng mới là sự đau khổ nhất! Là trừng phạt nặng nề nhất!

    Cuối cùng người kia cũng hiện thân, chính là linh hồn của Y Nhi, mờ ảo, nhập nhòe. Nàng hướng mắt nhìn về phía ma cung đã sụp đổ đằng xa kia, nơi hắn đang ở đó.

    “Tất cả đã kết thúc thật rồi chứ?”

    – Đúng vậy! Đã kết thúc rồi!

    Vậy là nàng đã làm được! Nàng đã chọn đúng đáp án! Còn hắn thì đã chiến thắng vận mệnh được sắp đặt của mình…

    Linh hồn Y Nhi bỗng phì cười, nói:

    “Thế này tự nhiên lại cảm thấy quá ưu đãi cho ma giới rồi…”

    Tiếu hòa thượng bình thản nói:

    – Đây là kết quả ma giới đáng được nhận sau khi chịu trừng phạt suốt mấy vạn năm qua. Hành tinh chết này cũng nên có sự sống rồi! Chỉ là, từ bây giờ, bọn họ lại phải nhận lãnh một hình phạt khác! Bởi vì ma giới đã có sinh cơ, nên sức mạnh vô biên của người trong ma giới sẽ bị thu hồi, những người đó trở nên tầm thường không còn sức mạnh, vì miếng cơ manh áo mà phải lao động như một người tầm thường, trải qua những phiền não của sinh, lão, bệnh, tử và cũng phải chịu đựng nỗi đau khổ như một con người…

    Y Nhi lẳng lặng không nói, có lẽ như vậy mới là sự trừng phạt đáng sợ nhất cho bọn họ.

    – Còn ngươi!

    Tiếu hòa thượng đột nhiên quay lại nhìn nàng và nói ra phán quyết cuối cùng dành cho nàng.

    – Ngươi đã hoàn thành sứ mạng của mình, kể từ bây giờ mỗi lần luân hồi ngươi sẽ không phải chịu những đau khổ của kẻ phàm trần nữa. Từng kiếp, từng kiếp của ngươi sẽ trôi qua thật phẳng lặng, yên ấm…. nếu như ngươi không có quyết định nào khác…

    Y Nhi vẫn chăm chú nhìn hướng xa kia, hé miệng hỏi:

    “Kiếp sau? Liệu có thể gặp được hắn hay không?”

    Tiếu hòa thượng đáp:

    – Chuyện đó còn phải tùy theo duyên số! Đến lúc nên gặp thì gặp, chưa đến lúc gặp thì sẽ không gặp.

    Y Nhi lẩm bẩm tự nói:

    “Nói vậy, ta vẫn còn cơ hội để gặp hắn phải không…”

    Tiếu hòa thượng định nói gì đó thì lại nghe Y Nhi nói tiếp:

    “Nhưng phải chờ đến bao giờ đây? Trong khoảng thời gian đó hắn sẽ trôi qua như thế nào?”

    – Đứa nhỏ…

    “Hắn đã quá bi ai rồi…”

    Y Nhi nhìn Tiếu hòa thượng mà xót xa nói.

    “Xin ngài, cầu xin ngài có thể giải thoát cho hắn không?”

    Giải thoát, là chuyện không phải muốn cho ai đó là được, phải tự người đó có ý muốn giải thoát cho mình hay không. Mà hắn thì đã quá trầm luân trong đau khổ đó rồi, mãi không dứt ra được.

    “Van xin ngài…. hãy cho Y Nhi được ở lại bên cạnh hắn…”

    Giọt nước mắt cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà chảy dài trên khuôn mặt của nàng.

    Là chấp mê của hắn cũng là chấp mê của nàng.

    Nàng không có trí tuệ để nhìn thấu đáo mọi việc, cũng không có lòng từ bi để bao dung tất cả. Nàng chỉ biết làm theo những gì trái tim nàng mách bảo: không muốn nhìn hắn tiếp tục chịu đau đớn, bị hành hạ nữa!

    Dẫu sau này có phải chịu bất hạnh, trừng phạt, thì nàng và hắn sẽ cùng nhau đối mặt.

    “Van xin ngài… van xin ngài…”

    Tiếu hòa thượng vô lực nhìn nàng.

    Bảy kiếp!

    Lão đã trông nàng suốt bảy kiếp. Hơn ai hết, lão là người hiểu rõ, chứng kiến hết thảy những bi ai, trắc trở nàng đã trải qua. Dù lão có thần thông thì sao? Lão cũng không thể thay đổi được nhân quả của nàng, cũng không phải nói chỉ cần lật tay là có thể xoay chuyển càn khôn được được. Con đường của nàng, phải do tự nàng đi! Ở đây, lão chỉ có thể làm được một việc: chỉ dẫn đường đi cho nàng.

    Nhưng đến cuối cùng, quyết định thế nào là ở chính nàng!

    Tiếu hòa thượng lại hỏi:

    – Đó là quyết định của ngươi?

    “Phải!”

    – Ngươi chấp nhận đánh đổi số mệnh của những kiếp sau này chỉ để đổi lại được ở bên cạnh người đó?

    “Phải!”

    – Ngươi sẽ không hối hận?

    Y Nhi kiên trì nói:

    “Phải! Y Nhi sẽ không hối hận! Vĩnh viễn sẽ không hối hận vì quyết định của mình!”

    Tiếu hòa thượng nhìn nàng hồi lâu rồi nói:

    - Được! Ta chấp nhận! Chấp nhận lời đề nghị của ngươi! Để cho ngươi được nhận trước cái “quả” đáng có của mình. Nhưng ngươi nên nhớ, đây là cái “quả” mà ngươi đã lấy trước khi nó thành thục, nên nó sẽ là cay đắng ngọt bùi cũng đều do ngươi tự lãnh lấy! Ngươi có đồng ý hay không?

    Y Nhi khẩn thiết nhìn Tiếu hòa thượng, quả quyết đáp:

    “Y Nhi chấp nhận!”

    Tiếu hòa thượng phất tay nói:

    - Được! Vậy ta thành toàn cho ngươi!

    Linh hồn Y Nhi nháy mắt đã trở nên tan biến.

    “Xin... cám ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm cho... trong suốt bảy ngàn năm qua...”

    ...

    Thời gian cứ thế trôi qua, không biết Thiên Ma đã ôm thể xác của Y Nhi rời đi trước khi mọi người đổ đến ma cung. Từ đó, hắn cứ thể mà canh giữ thi thể của nàng, dùng tất cả sức mạnh còn sót lại của mình để giữ lại thời gian cho nàng, lâu đến mức cũng đã quên mất bao nhiêu thời gian trôi qua...

    Đến một ngày nọ, đột nhiên thân thể người trong lòng hắn chợt có phản ứng.

    - T...Thiên...

    Hắn vẫn không nhúc nhích.

    Người trong lòng hắn lại gọi:

    - Thiên...

    Lần này hắn mới có chút phản ứng, vẫn không thể tin được mà nhìn người trong lòng của mình, hắn sợ là hắn đang nằm mơ.

    Người trong lòng hắn nhẹ nở nụ cười với hắn, hắn muốn nói gì nhưng không thể nói ra được câu gì, nước mắt của hắn cư thế rơi xuống.

    Y Nhi đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.

    - Ta đã tới muộn rồi sao?

    Thiên ma lắc đầu, hắn vẫn nghẹn ngào không nói lên lời.

    - Xin lỗi, đã để chàng phải đợi ta rồi...

    Thiên Ma ôm chầm lấy nàng khóc ấm ức.

    - Ta sẽ không rời chàng đi nữa...

    Thiên Ma không, bây giờ hắn đã không còn là Thiên Ma nữa, chỉ là Thiên, là Thiên của nàng, hắn vẫn không nói nổi thành lời, nhưng cứ gật mạnh đầu lên vai nàng đồng ý.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 103: Ngoại truyện 1
    Ở một ngôi làng nhỏ nọ, nơi này năm xưa đã từng bị ma giới tàn phá nên khắp nơi vẫn còn rất nhiều dấu vết để lại, còn mặt đất thì trở nên hoang hóa. Dù vậy, mọi người vẫn không chịu rời bỏ mảnh đất này, bởi vì, đây chính là nơi họ đã sinh ra và lớn lên, là quê hương của mình.

    Một ngày kia, có một cặp vợ chồng trẻ chuyển tới sinh sống. Đó là một cặp vợ chồng bình thường khá khép kín, ít khi nào giao thiệp với hàng xóm xung quanh. Nghe nói họ vốn là con trong một gia đình giàu có nào đó, vì vị thê tử kia sức khỏe không tốt nên mới quyết định về quê sinh sống. Do vậy, cũng có không ít tiền nên liền có thể mua lấy một căn nhà nhỏ và mảnh ruộng tốt để gieo trồng…

    Thiên nhớ lại những ngày đầu đến đây ở, một thời gian dài hắn đã không thể thích ứng được, dù trước kia hắn cũng từng có kiếp sinh ra ở nông thôn nhưng thời gian trôi qua quá lâu, hắn gần như đã quên đi cách sinh sống ở thôn quê rồi. Từ một Thiên Ma cao cao tại thượng đột ngột trở thành một nông phu, ngày ngày ra đồng trồng rau cuốc đất thật là một cảnh tượng không thể tưởng tượng được.

    Dù đối với hắn là khó khăn, nhưng những ngày trôi qua của gia đình hắn so với các gia đình khác thì đã rất tốt rồi.

    Không thể không nói bọn họ có được cuộc sống nhàn nhã như vậy là nhờ có Y Nhi! Trước khi rời khỏi ma giới, Y Nhi đã tranh thủ nhặt lấy một số châu báu lót đường trong ma cung. Khi thấy nàng làm vậy, Thiên lúc đó đã cau mày không hài lòng cho lắm nhưng cũng chẳng nỡ lên tiếng nói. Đến sau này, khi đến đây rồi hắn mới biết được số châu báu đã giúp ích cho bọn hắn đến thế nào, nếu không có nó, bây giờ muốn dựng một mái nhà cũng gian nan đủ điều.

    Dù sao đi nữa, có được kết quả như ngày hôm nay, đối với hắn đã là ân huệ tốt nhất rồi nên hắn cũng không dám ước mong gì hơn nữa.

    Còn Y Nhi, tuy đã sống lại, nhưng những tổn thương trước đó của nàng cũng không biến mất, sức khỏe nàng vẫn rất yếu, vì vây, hắn không nỡ để cho nàng làm bất cứ việc nặng nhọc gì. Mà nàng thì mặc cho cuộc sống có kham khổ, lúc nào nàng cũng nở nụ cười hạnh phúc.

    Nàng trở thành một người vợ hiền hòa, nhu thuận nghe hắn mọi chuyện nhưng chỉ có duy nhất một điều nhất quyết không chịu nghe theo hắn: nấu cơm!

    Nàng nói nàng muốn tự tay chuẩn bị một ngày ba bữa cho hắn, đó là trách nhiệm và cũng là quyền của nàng! Nàng cũng muốn được chăm sóc hắn…

    Sau nhiều lần tranh luận không có kết quả, hắn cuối cùng cũng phải đồng ý với yêu cầu của nàng.

    Lại nói, khi lần đầu tiên thu hoạch vụ mùa, dù hắn chỉ thu được những hoa quả còm cỏi, xấu xí đến mức không ai muốn mua nhưng hắn cũng đã rất vui trong lòng. Đến bữa cơm tối, được ăn những thức ăn do mình làm ra, hắn cảm thấy rất ngọt ngào, xúc động. Chỉ vì một bữa cơm thôi mà đã làm cho sóng mũi của hắn cay xè. Chẳng lẽ hắn đã trở nên yếu đuối tới như vậy sao?

    Rồi hắn chợt nhớ đến A Ngưu, người cha ở kiếp thứ hai của hắn!

    Khi đó hắn không hiểu nổi nỗi niềm của cha hắn, không hiểu được vì sao chỉ có chút chuyện cỏn con cũng làm ông ấy sung sướng, vì vài đồng bán được mà trong mơ cũng sung sướng đến mức bật cười. Lúc đó, hắn thậm chí còn cảm thấy nực cười, xem thường.... nhưng bây giờ, ở vào vị trí của cha hắn, hắn đã phần nào hiểu được lý do vì sao...

    Ngày hôm đó, Y Nhi cũng nhìn ra sự nhung nhớ, luyến tiếc trong mắt của hắn nhưng nàng đã không hỏi lý do, cười cũng nhiều hơn mọi ngày.

    Hắn nghĩ, có thể tiếp tục những ngày như thế này là quá đủ rồi.

    Chỉ là, không ngờ được, một ngày kia, Y Nhi bị ốm nghén. Khi ấy, hắn mới biết được nàng đang mang thai. Tin ấy làm hắn vừa vui mừng vừa lo sợ, vui mừng vì hắn cũng có thể có được đứa bé của mình, nhưng cũng phần nhiều lo sợ, sợ thân thể Y Nhi sẽ không chịu đựng nổi. Sợ... đứa bé sinh ra cũng giống như hắn.

    Theo thời gian trôi qua, hắn càng lo lắng nhiều hơn, nhiều lúc hắn còn giật mình trong mộng, hắn sợ hãi đến mức còn muốn hỏi nàng, hỏi nàng có thật sự cần đứa bé đó không? Dù sao cuộc sống chỉ hai người với nhau cũng tốt lắm rồi, lỡ như... lỡ như... nàng vì sinh đứa bé đó mà...

    Y Nhi biết nỗi lo trong lòng hắn, liên tục an ủi hắn, trong khi nàng mới là người cần nhiều động viên nhất. Hắn biết nàng tuyệt đối sẽ không bỏ đứa nhỏ trong bụng mình, chính hắn cũng không nhấn tâm làm điều đó. Vì vậy, hắn tự trấn an bản thân, bắt mình không được nghĩ ngợi lung tung nữa mà dồn tinh thần lo cho Y Nhi chu đáo hơn.

    Dù nàng càng lúc càng trở nên mệt mỏi, nhưng nàng nói nàng càng cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn. Niềm hạnh phúc mà nàng mong đợi...

    Cuối cùng, ngày nàng lâm bồn cũng đã tới.

    Hắn đứng bên ngoài hồi hộp lo âu, khi nghe thấy kêu thảm của Y Nhi, hắn không còn lo nghĩ được gì nữa mà xông vào nắm lấy tay nàng, cùng nàng vượt qua mọi thử thách.

    Đứa bé cuối cùng cũng bình an chào đời, một đứa bé trai đỏ hỏn nằm yên ắng trong tay hắn mà ngủ say và đứa bé ấy, đứa bé ấy có một đôi mắt màu đen giống nàng.

    Niềm hạnh phúc dâng trào tới tột độ, làm hắn không kiềm được mà lệ rơi. Cả nàng cũng không nén được nước mắt.

    Thế là suốt bao nhiêu đau khổ, nàng rốt cuộc cũng có gia đình của chính mình.

    Đứa bé đó được gọi là Tiểu Bình.

    Mong muốn nó bình bình an an trải qua cuộc đời này như một người bình thường.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 104: Ngoại truyện 1.2
    Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã sáu năm.

    Một buổi chiều nọ, Thiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tiểu Bình đang chơi đùa cùng chúng bạn thì gọi con cùng về nhà.

    Trên đường đi, Tiểu Bình cứ lấm la lấm le nhìn cha. Thiên nhìn bộ dạng rụt rè đó của Tiểu Bình liền biết suy nghĩ của con, hắn làm không biết gì mà hỏi:

    – Con làm sao vậy?

    Tiểu Bình thành thật nhận lỗi:

    – Con sợ… con sợ bị cha mắng…

    Thiên vẫn tiếp tục bước đi như thường, hỏi:

    – Tại sao lại sợ cha mắng?

    Tiểu Bình ấp úng nói:

    – Bởi vì… bởi vì… con đã không nghe lời cha… con đã để mẹ ở nhà một mình mà đi chơi với bạn bè…

    – Tại sao cha lại bảo con ở nhà cùng mẹ?

    Tiểu Bình cúi thấp đầu nói:

    – Vì… vì mẹ không được khỏe…

    Thiên chợt ngừng chân, nhìn Tiểu Bình mà nói:

    – Ừ, vì mẹ con không khỏe! Nên rất cần một người ở xung quanh trông chừng! Con có thử nghĩ trong lúc con đang vui chơi mà mẹ con xảy ra chuyện ở nhà, con có thể tha thứ cho mình được không? Con có cảm thấy yên ổn không?

    Thiên càng nói, Tiểu Bình càng hối hận, nước mắt cứ rớt xuống.

    – Dù mẹ con nói không có gì nhưng con thật sự yên tâm để mẹ ở một mình sao? Không phải cha muốn bắt tội con, ép buộc con phải ở nhà không được đi chơi, bởi vì việc đó là nhiệm vụ của cha, nhưng khi cha không có ở nhà, con có thể thay cha chăm sóc cho mẹ hay không?

    Tiểu Bình lau nước mắt, gục gật cái đầu nhỏ, nói:

    – Dạ, thưa cha! Sau này, con nhất định, nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ đàng hoàng!

    Thiên đưa một tay lên muốn chạm vào đầu Tiểu Bình, nhưng bàn tay của hắn dừng lại giữa không trung mãi không hạ xuống. Không biết hắn suy nghĩ điều gì, cuối cùng, bàn tay kia cũng cứng ngắt vuốt vuốt đầu Tiểu Bình, hắn nói:

    – Ngoan lắm…

    Trong ấn tượng của Tiểu Bình, cha nó là một người rất nghiêm khắc, kiệm lời, chỉ khi ở bên mẹ, cha nó mới lộ ra sự dịu dàng… Không phải nó không thích cha nó, mà nó chỉ cảm thấy cha chỉ thật sự hạnh phúc, vui vẻ khi ở cùng mẹ thôi, đương nhiên là cha nó vẫn yêu mến nó, chỉ là đối với nó không có sự dung túng như đối với mẹ một chút thôi mà…

    Còn mẹ nó thì là một người phụ nữ rất dịu dàng, mẹ lúc nào cũng nhỏ nhẹ, ân cần đối với nó. Tuy mơ hồ, nhưng nó cũng nhận ra, mẹ cũng không giống như cha, khi được ở bên cạnh cha, mới là lúc mẹ hạnh phúc nhất, trọn vẹn nhất…

    Cha mẹ cảm thấy vui vẻ đương nhiên nó cũng cảm thấy vui vẻ. Cho nên, nó cũng sẽ cầu khấn, cầu xin ông trời sẽ cho gia đình nó mãi mãi được như bây giờ…

    Y Nhi ở nhà đã làm xong thức ăn chỉ đang chờ hai cha con quay về. Vừa trông thấy bóng hai người đằng xa, nàng liền chạy đến cửa chào đón.

    – Chàng về rồi! Sao Tiểu Bình cũng về cùng cha vậy?

    Tiểu Bình định lên tiếng nhận lỗi nhưng Thiên đã nói:

    – Tình cờ gặp con trên đường thôi! Vào nhà đi, bên ngoài gió mạnh lắm!

    Y Nhi đương nhiên nhìn thấy đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Tiểu Bình, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nhiều. Cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.

    Qua ngày hôm sau, Thiên lại phải ra ngoài. Hôm nay, Tiểu Bình đột ngột lại nhu thuận không chạy ra ngoài chơi cùng bạn bè, Y Nhi thấy vậy tò mò hỏi:

    – Tại sao con không đi chơi đi?

    Tiểu Bình nói:

    – Bởi vì con muốn ở nhà cùng mẹ!

    – Nhưng ở nhà nào có cái gì để chơi, con sẽ chán lắm đấy.

    – Không sao! Con đọc sách cũng được!

    Y Nhi nghe vậy thì xếp quần áo đang may dở sang một bên, hỏi:

    – Có phải cha con nói gì với con không?

    Tiểu Bình liền lắc đầu.

    – Dạ, không!

    Y Nhi thở dài nói:

    – Cha con chỉ lo xa thôi, sức khỏe mẹ rất tốt, con không cần lo lắng cho mẹ đâu…

    Ở cùng hắn biết bao năm làm sao nàng lại không hiểu được suy nghĩ của hắn kia chứ. Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng rất cảm động, chỉ là ép một đứa nhỏ phải theo ý mình như vậy, nàng cũng không đành lòng.

    Nào ngờ, Tiểu Bình liền nói:

    – Không sao đâu! Con thật sự muốn ở cùng mẹ mà! Con còn muốn ở cùng mẹ nhiều hơn nữa…

    Y Nhi phì cười nói:

    – Con sợ người khác sẽ bắt mẹ đi sao mà canh chừng kỹ thế?

    Tiểu Bình lại thành thật nói:

    – Sợ chứ! Vì mẹ là báu vật mà! Là báu vật của hai cha con con.

    Nghe đứa nhỏ khờ dại ngây ngô nói ra những lời đó làm Y Nhi cảm thấy nôn nao trong lòng, nàng bước tới ôm lấy Tiểu Bình vào lòng, khẽ nói:

    – Tiểu Bình cũng là báu vật của cha mẹ…

    Tiểu Bình cái hiểu cái không cũng ôm Y Nhi lại.

    Ngày hôm đó, Y Nhi còn tình cờ gặp một vị cố nhân.

    Nhìn người đàn ông mặc áo bố có phần rách rưới, cùng với râu tóc không được cắt tỉa ở trước mặt, mãi Y Nhi mới nhận ra đó là người nàng quen biết! Người đã từng là thần tượng của cả tu tiên giới, Bạch Thiên Lam!

    – Đã lâu không gặp…

    Bạch Thiên Lam ngập ngừng mở lời với nàng. Y Nhi hồi lâu mới lên tiếng đáp:

    – Chào ngài, Bạch công tử!

    Dù nàng vẫn xưng hô hắn là “Bạch công tử”, nhưng trước kia đó là danh từ nàng thân quen, cung kính, còn lúc này chỉ có xa lạ.

    Hắn biết nàng không vui vẻ gì khi gặp lại hắn. Được thấy nàng sống an nhàn, hạnh phúc như vậy đối với hắn đã là đủ rồi.

    – Nàng… sống có tốt không?

    Dù đoán được nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được mà hỏi nàng.

    Y Nhi thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng liền ẩn giấu nó sâu trong lòng mình, vẫn lạnh nhạt nói:

    – Bình thường thôi.

    Thái độ né tránh, cách người ngàn dặm của nàng đã làm Bạch Thiên Lam chùn bước, hắn khó khăn nói:

    – Ta muốn thay mặt toàn thể nhân loại cảm tạ nàng…

    Y Nhi cũng không muốn nghe, đã nói:

    – Ta không biết ngài đang muốn nói gì, ta chỉ làm việc ta muốn làm mà thôi! Ý muốn của ta, giữ hắn cho riêng mình!

    Bạch Thiên Lam sững sờ, hắn thấy nàng đã không muốn tiếp tục nói nữa.

    Đúng lúc ấy, Tiểu Bình đột ngột chạy tới ôm chầm lấy Y Nhi và gọi:

    – Mẹ…

    – Con sao vậy?

    – Tự nhiên không nhìn thấy mẹ nên con đi tìm.

    – Mẹ ở đây mà, con lo lắng gì chứ…

    Bạch Thiên Lam ngây người nhìn hai mẹ con Y Nhi trò chuyện với nhau, đôi mắt của nàng lúc này đầy ấm áp, yêu thương nhìn đứa nhỏ đó. Hóa ra, hắn bị chán ghét tới như vậy. Bạch Thiên Lam đứng đấy một lúc lâu, lẳng lặng ngắm nhìn nàng lần cuối…

    Khi Y Nhi nhớ ra thì hắn đã đi mất từ lúc nào rồi. Trong mắt Y Nhi thoáng hiện nét buồn, thầm nhủ:

    “Tạm biệt… công tử…”

    – Mẹ, mẹ đang tìm ai sao?

    Tiểu Bình chợt lên tiếng hỏi làm Y Nhi bừng tỉnh từ trong hồi tưởng, liền nói:

    – Không… không có.

    Giữa nàng và thế giới ấy đã không còn liên qua gì nữa. Một chút cũng không!



    Nhiều năm sau đó, có một ngày, Tiểu Bình đột ngột từ ngoài chạy về gấp gáp hỏi mẹ:

    – Mẹ ơi, nghe nói môn phái tu tiên đang tuyển môn đồ mới, làng mình có nhiều người đi thi tuyển lắm, mẹ cũng cho con đi nhé!

    Y Nhi nghe thấy liền đánh rơi giỏ kim chỉ trên tay. Tiểu Bình thảnh thốt, lo lắng hỏi:

    – Mẹ, mẹ sao vậy?

    Y Nhi cau mày nhìn Tiểu Bình suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi:

    – Con thật sự muốn đi sao?

    Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi lại:

    – Không phải mọi người ai cũng muốn đi đó sao?

    Trái tim Y Nhi đập thình thịch, nàng đè nén kích động của mình, nói rằng:

    – Con có biết tu tiên là gì hay không?

    Tiểu Bình cũng không rõ ràng, rồi nhớ tới lời nói của bạn bè, bọn nó nói rằng: người tu tiên rất oai hùng, việc gì cũng có thể làm được, chính là người có thể bay được ở trên trời.

    Y Nhi tiếp tục nói:

    – Đó là những người đeo đuổi mục đích trường sinh bất tử theo con đường tu luyện thành tiên! Họ có thể có tiên phép, có thể đạt được tuổi thọ cao hơn người thường rất nhiều! Nhưng đổi lại, ở nơi đó, sẽ không có thân nhân cũng không có cả tình cảm! Những người ở đó chỉ biết tu đạo, tu đạo mà không mảy may quan tâm đến mối liên hệ giữa người với người. Là những con người cô độc, một mình chống chọi với thời gian dài đằng đẳng, đó là những kẻ đáng thương nhất! Con… có muốn trở nên như vậy không? Đổi lại sự sùng kính của thiên hạ là cả một đời vô định? Nếu con thật sự muốn trở thành đệ tử tu tiên, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con đâu. Mẹ chỉ muốn… chỉ muốn con hiểu rõ những gì con sẽ đối mặt…

    Hai mắt Tiểu Bình đã ướt đẫm, nó hỏi:

    – Nơi đó không có mẹ, cũng không có cha sao?

    Y Nhi lắc đầu.

    – Con sẽ không còn được gặp lại cha mẹ nữa sao?

    Nàng không đáp, không phải không thể gặp lại, nhưng ai lại biết được đó là ngày tháng năm nào, khi đó nàng có còn sống trên đời này không?

    Tiểu Bình rưng rưng nước mắt.

    – Con… con…

    Nó nhào vào lòng Y Nhi, ôm chầm lấy nàng mà nói:

    – Con không muốn! Con không muốn rời bỏ cha mẹ! Cũng không muốn chỉ có một mình con… Con không làm đệ tử tu tiên, vĩnh viễn cũng không làm đệ tử tu tiên… oa… oa oa oa…

    Y Nhi ôm lấy Tiểu Bình, vỗ về nó nín khóc nhưng nó cứ khóc mãi không ngừng.

    Tu tiên? Đó là con đường đúng hay sai…
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 105: Ngoại truyện 2
    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Sau cuộc chiến định mệnh năm đó, cả Thiên Nữ và Thiên Ma đều mất tung tích. Không ai biết được kết quả cuộc chiến ấy là gì! Vào lúc đó, khe nứt không gian kết nối giữa ma giới và nhân giới có dấu hiệu bắt đầu thu hẹp lại khiên tất cả mọi người không có thời gian để nấn ná lại điều tra, mau chóng đã phải quay trở về nhân giới.

    Khi tất cả đã quay trở về, khe nứt kia cũng tới hồi biến mất. Con đường thông duy nhất đã mất rồi có phải từ bây giờ nhân giới đã được bình yên, ma giới sẽ không thể nào xâm lân nhân giới được nữa?

    Có rất nhiều thắc mắc mà họ không dám tự đưa ra câu trả lời. Tất cả mọi người ở lại mấy ngày để chờ đợi, xem liệu có một khe nứt nào lại sinh ra hay không nhưng hoàn toàn vắng lặng.

    Dù không nói ra nhưng trong lòng bọn họ tự hỏi: có phải Thiên Nữ đã chiến thắng rồi không? Con đường nối đã biến mất, vậy cuộc chiến dăng dẳng suốt bảy ngàn năm qua đã kết thúc? Thật sự kết thúc rồi sao?

    Dù sao đối với đại đa số mọi người, Thiên Nữ vẫn là một vấn đề rất mơ hồ, không thể hiểu được.

    Mang theo rất nhiều nghi ngờ không có lời đáp, sau cùng mọi người cũng chia nhau ra, ai về nhà nấy.

    Chỉ là, khi đó, có nhiều đệ tử bỗng nhiên nẩy ý không muốn trở lại Thanh Vân phái nữa. Bọn họ nói bọn họ không có nhân duyên tu tiên, xin tạ tội mà được trở về quê hương của mình.

    Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, thứ ba… như vậy.

    Sắc mặt Trần Anh Thái càng lúc càng tái nhợt.

    Không ai nói ra nhưng mọi người ngầm hiểu rằng những người kia sợ hãi, e sợ cách hành sự của Thanh Vân phái hay đúng là cách hành sự của chưởng môn Trần Anh Thái!

    Thật không ngờ một vị chưởng môn cao cao tại thượng ấy lại làm ra những hành động đáng sợ như vậy! Không những bắt linh hồn con người thành oan hồn mà còn biến cả đệ tử chí cốt của mình trở thành oan hồn, trở thành một thứ vũ khí để tiêu diệt kẻ thù. Bọn họ sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành như vậy. Hơn nữa, trải qua cuộc chiến lần này, bọn họ may mắn còn có mạng trở về, nhưng bọn họ cũng không chắc mình còn có thể may mắn như vậy bao nhiêu lần nữa.

    Họ cảm thấy thoái chí, thôi thà muốn trở về quê hương của mình, trải qua những ngày tháng bình yên…

    Hết người này đến người khác ra đi như vậy, cuối cùng Trần Anh Thái cũng không chịu nổi đả kích mà nôn ra máu tươi. Chưa dừng lại đó, một ngày kia, Bạch Thiên Lam còn tới tìm hắn nói lời từ biệt.

    – Ngày cả đệ cũng muốn bỏ đi hay sao?

    Bạch Thiên Lam nói:

    – Sư huynh, đệ không phải muốn bỏ đi mà vì đệ muốn tìm một con đường mới cho mình.

    – Con đường mới?

    – Phải! Một con đường có thể dẫn tới điều đệ tìm kiếm…

    – Tìm kiếm? Đệ muốn tìm kiếm cái gì?

    – Hy vọng, chân lý, lẽ sống, hạnh phúc… giải thoát khỏi ràng buộc…

    Trần Anhh Thái nổi giận gắt gỏng nói:

    – Nơi của đệ là ở đây! Là phải Thah Vân này! Đệ không được đi đâu hết!!!

    Bạch Thiên Lam bất lực nói:

    – Chí hướng của đệ đã không còn ở đây, dù huynh có giữ lại đệ thì đệ cũng không còn chút hữu ích gì cho phái Thanh Vân nữa…

    Biết ý Bạch Thiên Lam đã quyết, dọa nạt không được, kiên quyết không xong, Trần Anh Thái tuyệt vọng nài nỉ:

    – Thiên Lam, đệ không thể đi… Đệ không thể đi được. Thanh Vân cần đệ, huynh cần đệ ở lại chống đỡ, đệ không thể bỏ mặc môn phái bị suy tàn mà không lo như vậy… huynh xin đệ, van xin đệ…

    Dù Trần Anh Thái có nói hết lời thì cuối cùng vẫn không lung chuyển được ý định của Bạch Thiên Lam, hắn vẫn ra đi.

    – Thiên Lammm….

    Bạch Thiên Lam cứ thế rời đi, bước từng bước đi như m ột kẻ phàm trần, có thể đây chính là lần cuối cùng hắn đi trên con đường ở Thanh Vân phái này. Khi hắn đi qua đã dẫn theo không ít con mắt của kẻ khác, nhưng bọn họ chỉ đứng từ xa mà nhìn, không một ai dám tiến lại gần.

    Khi bước xuống những bậc thang cuối cùng dẫn xuống chân núi, hắn đã gặp Triệu Nhu Nhi đang đứng một mình chờ sẵn nơi đó.

    – Sư thúc đi sao?

    Triệu Nhu Nhi lên tiếng hỏi.

    Bạch Thiên Lam đã nói:

    – Phải!

    Triệu Nhu Nhi trầm mặc mãi không nói, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.

    [​IMG]

    ~~~ Hoàn ~~
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)