FULL  Huyền Huyễn Thiên Ma Nữ Vương (Ngôn Tình)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 76
    Bạch Thiên Lam từ lúc rời khỏi chiến trường tới giờ đã đi lang thang khắp nơi để tìm kiếm thông tin. Hắn cũng đã đi qua bốn phái tu tiên khác, xin xem sử sách trong phái bọn họ. Quả nhiên, cũng hoàn toàn trống rỗng, dường như năm xưa các tiền nhân đã đạt thành ước định gì đó nên mới đồng lòng thống nhất như vậy. Và tin tức liên quan tới Thiên Ma cũng rất ít, trong những cuộc chiến năm xưa, Thiên Ma cũng chỉ xuất hiện một hai lần khi cuộc chiến sắp kết thúc.

    Trong giới tu tiên đã không có manh mối, Bạch Thiên Lam lần nữa tới nhân gian, chỉ cần nơi nào nghe có chút thông tin, hắn liền lặn lội tìm tới. Thế nhưng, thông tin cũng không hơn là bao, họ chỉ biết người cứu bọn họ có danh xưng là Thiên Nữ. Rồi trong mơ hồ, họ đã dựng nên không biết bao nhiêu câu truyện liên quan đến nàng, thêu dệt sự xuất hiện huy hoàng càng thêm hoành tráng cho nàng…

    Họ chẳng biết được, chẳng bao giờ biết được người được cho là đứa con cưng của trời đó thật sự là ai, và cuộc đời của nàng thê lương tới mức nào.



    Bạch Thiên Lam lúc này đang ngồi nghỉ bên một con suối, y phục hắn từ lâu đã dơ bẩn, đầu tóc xơ xác, trên mặt còn lún phún râu mọc ra. Từ vẻ bề ngoài thê thảm của hắn chẳng ai nghĩ được đây đã từng là người oanh liệt dẫn đầu nhân giới chống lại sự xâm lân của ma giới, là đại tiên mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.

    Dù vẻ bề ngoài có nhếch nhác bao nhiêu thì vẫn không thể che giấu được ánh mắt sáng tinh tường, kiên quyết muốn tìm ra sự thật của hắn.

    Nghỉ ngơi đủ, hắn xiết chặt bàn tay, đứng vụt dậy tiếp tục cuộc hành trình của mình. Hắn đi, đi lại đi mãi, không chịu bỏ cuộc.

    Đến khi đến được một rừng cây hoang sơ, hắn kiểm tra bản đồ rồi rẽ hướng. Đến chập tối, hắn đã tìm được tới nơi. Nơi đó là một tàn tích của cuộc chiến đã xảy ra hơn bảy ngàn năm trước, chính là chiến trường đầu tiên của con người và ma giới.

    Cả một vùng rộng lớn không thể mọc lên một ngọn cỏ, lác đác thấy được vài thứ còn xót lại sau trận chiến năm xưa, nhưng vừa đụng vào nó đã hóa thành tro bụi. Hắn vẫn không nản lòng, tiếp tục tới lên.

    Nhưng dù cố gắng tới mức nào, tìm kiếm tới cỡ nào cũng vô dụng, không còn thứ gì cả.

    Nắm đấm Bạch Thiên Lam xiết chặt rồi đấm mạnh xuống mặt đất bày tỏ sự tức giận trong lòng hắn. Đất bụi dưới chân bay tung lên mù mịt. Hắn vẫn không chấp nhận bỏ cuộc, lần nữa đứng lên tìm kiếm mọi thứ thêm một lần nữa.

    Lại thất vọng!

    Chẳng lẽ cả nơi này cũng không có chút manh mối nào sao?

    Chẳng lẽ hắn lại chịu thua như vậy?

    Sự thật về Thiên Nữ sẽ không bao giờ tìm thấy?

    Hy vọng để chấm dứt chiến tranh này cũng không có?

    Hắn chán nản, ngã bịch ra sau, rồi nằm ngửa mặt lên nhìn bầu trời trên cao kia.

    Nguyên nhân... của mọi chuyện là từ đâu?

    Vì sao lại có Thiên Nữ? Vì nàng là người sẽ tiêu diệt Thiên Ma?

    Vì sao lại phân chia ma giới, nhân giới? Vì sao hai giới lại khác biệt nhau tới như vậy?

    Vì sao lại xảy ra cuộc chiến này?

    Thiên Ma đã chết rồi, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại tái sinh, đó có phải là điều hắn muốn hay không?

    Để nàng giết hắn rồi lại tái sinh, tiếp tục cuộc chiến? Hoang đường như vậy?

    Hắn muốn vậy sao?

    Nếu như... năng lượng của Thiên Nữ có linh tính riêng, chỉ vì mục đích tiêu diệt Thiên ma! Vậy còn Thiên ma thì sao? Sức mạnh của hắn cũng là tự nhiên mà có, liệu nó có linh tinh như năng lượng trong người Thiên Nữ không? mục đích của nó là gì?

    Rốt cuộc làm sao mới có thể kết thúc tất cả những chuyện này?

    Một cái kết... không gặp lại!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 77
    – Làm sao để có thể chấm dứt vòng lặp không hồi kết này…

    Bạch Thiên Lam ngước mắt nhìn bầu trời mà lẩm bẩm tự hỏi.

    Bầu trời vẫn tĩnh mịch như thường, xung quanh hắn là mảnh đất chết, một âm thanh của sự sống của không có. Bạch Thiên Lam như rơi vào tình trạng tách biệt với cả thế giới này, hoàn toàn lặng im, trong sự im lặng ấy chỉ có tiếng nhịp đạp trái tim của hắn ngân vang. Nó thôi thúc, khao khát đi tìm sự thật, muốn rũ bỏ màn đêm che đậy để tìm tới sự thật.

    – Là… tại sao?

    Trong thời khắc ấy, hắn dường như đã hiểu ra vô số điều hắn mơ hồ, nhưng cũng còn rất nhiều rất nhiều thứ hắn không biết được.

    – Tại sao?

    Những ánh sáng sáng chói trên bầu trời đêm in trong mắt Bạch Thiên Lam, như ngọn hoa đăng chỉ đường đi cho hắn. Hắn muốn bước tới, muốn phá bỏ rào cản nhưng đến bức màn cuối cùng, hắn không thể nào xé rách được.

    Trong tư tưởng của hắn, hắn nột lần, một lần lại một lần, bức màn chắn trước mặt hắn vẫn sững sờ như cũ, không một dao động, ngăn cách hắn khỏi “sự thật”.

    Hắn không muốn dừng bước tại đây, có bao nhiêu tài cán đều thi triển ra hết, nhưng bức màn kia vẫn đứng vững như cũ.

    Lại dồn hết sức tung một đòn lên bức màn chắn, nó vẫn không nhúc nhích còn hắn lại bị phản chấn đánh lui ra sau một đoạn dài.

    Hắn lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn bức màn kia có không cam tâm, có đau đớn lại có phần tuyệt vọng. Chẳng lẽ, hắn phải chịu thua ở đây sao?

    Không cam…

    Không cam tâm…

    Vì ý chí bất kham của hắn phản hệ làm hắn ói ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu, hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

    Không cam tâm…

    Dù có phải trả giá bằng mạng sống, nhất định, nhất định phải phá vỡ nó!

    Nghĩ là làm, Bạch Thiên Lam dồn hết toàn bộ sức lực và cả sinh mạng của mình vào đòn cuối cùng này.

    Một tiếng hét to vang khắp tứ phía, Bạch Thiên Lam như con thiêu thân lao thẳng vào bức màn trước mặt.

    Ầm…

    Tiếng va chạm mạnh phát ra, bức màn rung chuyển hồi lâu mới ngừng lại. Không khí lẳng lặng như tờ, chẳng lẽ hắn đã thất bại?

    Sắc mặt Bạch Thiên Lam tái trắng. Đúng vào lúc đó, một tiếng nứt khẽ vang lên, rồi từ từ như làn sóng lan tỏa, những vệt nứt nối tiếp nhau ra trên khắp bức màn.

    Loảng xoảng, loảng xoảng

    Bạch Thiên Lam không tin được kích động nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn… thành công rồi?

    Cuối cùng, bức màn không chịu đựng nổi nữa mà vỡ toang ra.

    Ầm

    Những mảnh vỡ rơi xuống như mưa, rơi cả trên mặt hắn, làm hắn bị thương nhưng hắn cũng không chú ý tới, hắn đang chờ đợi thời khắc “sự thật” hiện ra trước mặt hắn.

    Đến khi mảnh vỡ cuối cùng rơi xuống, khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau bức màn, Bạch Thiên Lam chết lặng.

    Trước mặt hắn không phải là “sự thật” mà là trùng trùng điệp điệp những bức màn lớn nhỏ nối tiếp nhau không thấy tận cùng.

    Bạch Thiên Lam chao đảo.

    Bên ngoài thế giới thật, Bạch Thiên Lam đột ngột ngồi bật dậy phun ra ngụm máu, máu của hắn rơi xuống mặt đất liền bị mặt đất thấm hút, chỉ còn để lại một vết mờ mờ màu đỏ trên bề mặt.

    Hắn sặc sụa một lúc lâu cũng không ngừng lại được.

    – Tại sao… tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy…

    Bạch Thiên Lam hai tay ôm lấy đầu, không thể chấp nhận sự thật được.

    – Tại sao…

    Hắn quỳ trên mặt đất, nắm tay đấm bình bịch xuống đất, không thể nào chấp nhận.

    – Tại sao?

    TẠI SAO…

    Bụp

    Bụp bụp

    Thời gian trôi qua, cơn tức giận của Bạch Thiên Lam đã dằn xuống, thay vào đó là bất cam trong lòng hắn. Bàn tay rách nát của hắn nặng nề đưa lên rồi đấm xuống, đã không còn mạnh như lúc đầu nữa, nhưng nó vẫn cứ ngoan cố lại đưa lên rồi hạ xuống không chịu dừng lại.

    – Tại sao…

    – Tại sao lại như vậy…

    – Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn đùa giỡn như vậy sao…

    Trong lúc hắn đã chìm trong tuyệt vọng, bên tai hắn bỗng vang vẳng lên một tiếng cười.

    Ha ha… ha ha ha…

    Bạch Thiên Lam lúc này làm sao có tâm trạng chú ý tới động tĩnh đó, hắn vẫn cứ gục đầu ngồi bệt trên đất.

    Tiếng cười càng lúc lại gần, chỉ thoáng sau, Tiếu hòa thượng đã bước tới.

    Bạch Thiên Lam vẫn không quan tâm

    Ha ha ha…



    Tiếu hòa thượng nhìn Bạch Thiên Lam, hỏi:

    – Này người trẻ tuổi, ngươi đang làm gì đấy?

    Bạch Thiên Lam cũng không trả lời. Lão lại hỏi:

    – Ngươi có hứng thú nói chuyện với lão không?

    Lúc này, Bạch Thiên lam mới từ từ nâng mắt lên nhìn, đối mắt của hắn không có chút tinh thần, thờ ơ hỏi:

    - Lão là ai?

    Đáp lại câu trả lời của Bạch Thiên Lam, Tiếu hòa thượng lại càng cười to.

    Ha ha. Ha ha ha...

    Tiếng cười của Tiếu hòa thượng như tiếng sấm oanh đọng đùng đùng bên tai Bạch Thiên lam. Con ngươi Bạch Thiên lam dần co rút, không tin được mà hỏi:

    - Lão... lão là Tiếu hòa thượng?

    Lão hòa thượng này chính là Tiếu hòa thượng trong lời Y Nhi đã từng nói sao?

    Tiếu hòa thượng vẫn tiếp tục cười lớn.

    Bạch Thiên Lam bàng hoàng nhìn lão hòa thượng trước mặt.

    Lúc đó, khi Y Nhi nói rằng nàng đã gặp một lão hòa thượng kỳ lạ, người có khả năng thu phục ma nhân. Dù lúc đó, hắn không nói không tin nàng, nhưng hắn cũng không có tin nàng hoàn toàn.

    Bây giờ hắn mới hiểu, lúc đó hắn không tin nàng không phải vì lời nàng nói khả nghi, mà là vì bản thân hắn! Hắn không tin được trên đời lại có người thần kỳ như vậy, hắn không nghĩ sẽ có điều như vậy xảy ra. Sâu kín trong thâm tâm hắn, hắn không tin được... lại có người mạnh hơn hắn.

    Tiếu hòa thượng nói với hắn:

    - Không phải ai cũng có thể hiểu rõ tận cùng của sự thật!

    Bạch Thiên Lam kinh hãi, lão biết? lão biết hắn muốn làm gì sao?

    - Này người trẻ tuổi, sự thật là gì?

    Bạch Thiên Lam sững sờ.

    - Mỗi kết quả hôm nay đều do nhân của ngày trước tạo thành, cái nhân đó lại là quả của một nhân khác! Ngươi phải tìm tới bao giờ để thấy được cái nhân đầu tiên, cái quả cuối cùng?

    Bạch Thiên Lam sáng bừng hai mắt như chợt ngộ ra điều gì đó.

    - Này người trẻ tuổi, ngươi đang đối mặt với điều gì?

    Hắn đang đối mặt với cái gì? Là kẻ thù...

    -... là ai? Kẻ địch của ngươi thật ra là gì?
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 78
    Bạch Thiên Lam như lạc bước trong những câu hỏi chồng chéo của Tiếu hòa thượng, nhưng nhờ đó, hắn dường như đã nắm bắt được cái gì đấy!

    Cái hắn cần bây giờ là phương pháp để chấm dứt cuộc chiến bây giờ.

    Muốn vậy, hắn phải biết được nguyên nhân vì sao cuộc chiến này khởi điểm.

    Là vì ma giới muốn chiếm lấy nhân gian, biến thế giới này thành của chúng. Bởi vậy, chiến tranh mới nổ ra!

    Là bởi vì…

    Kẻ địch của nhân loại chính là ma giới!

    Kẻ địch chính là… có phải là ma giới không?

    Thiên Ma thì chọn cái chết để dừng lại, còn Thiên Nữ? Vốn là đồng minh của con người lại chịu biết bao khinh khi, ghẻ lạnh, thậm chí còn mất mạng vào chính tay con người, khiến cho nàng phải thoái chí!

    Rốt cuộc, kẻ thù thật sự là ai đây?

    Thiên Ma chết rồi tái sinh là kẻ thù? Không có Thiên Ma, cuộc chiến có dừng lại?

    Nhưng thật sự chiến tranh vẫn diễn ra dù có sự hiện diện của Thiên Ma hay không!

    Và chưa hẳn nếu Thiên Ma hiện tại thật sự biến mất, không có một Thiên Ma mới được sinh ra, tình hình thậm chí có thể tệ còn hơn bây giờ! Mãi mãi không hồi kết!

    Rốt cuộc ai mới là kẻ thù?

    Kẻ thù thật sự là ai đây?

    Nếu như… nếu như…

    Trong tâm trí Bạch Thiên Lam đột nhiên bừng sáng, hắn đã hiểu rồi! Hắn đã biết cách để chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này!

    Bạch Thiên Lam bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tiếu hòa thượng, dập đầu trước lão, thành kính nói:

    – Cám ơn lão hòa thượng đã chỉ điểm!

    Tiếu hòa thượng không đáp, vẫn chỉ cười như cũ.

    – Người trẻ tuổi, nếu quyết định của ngươi là đúng, hãy kiên định với nó. Sau này, sẽ còn rất nhiều người cần ngươi đấy…

    Bạch Thiên Lam vẫn cúi thấp đầu.

    Tiếng cười của Tiếu hòa thượng càng lúc càng xa, đến khi mất hẳn, Bạch Thiên Lam mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng đi của Tiếu hòa thượng, lại dập đầu ba cái.

    Xong lễ, hắn liền đứng bật dậy, nhanh chóng lao đi.

    - Ta đã biết cách hóa giải rồi! Ta phải đi tìm Y Nhi!!! Nàng sẽ không chết! Nàng không cần phải chết!!!

    Bạch Thiên Lam vun vút lao đi như tên bắn, cố gắng thật nhanh, thật nhanh để đi tìm Y Nhi, nói cho nàng biết phương pháp. Nhưng hắn đi chưa được một đoạn đã bị một cái lưới từ trước mặt lao thẳng tới bắt lấy.

    Bạch Thiên Lam mất thăng bằng rơi phịch xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy vận dụng tiên lực để xe lưới nhưng hoàn toàn vô dụng, hắn không thể sử dụng năng lực của mình.

    - Tại sao lại thế này? Đây chẳng lẽ lại là cái lưới của...

    - Bạch sư thúc thật tinh mắt! Đây đúng là pháp bảo trấn của phái Lưu Tinh ta!

    Một giọng nói đột ngột vang lên giải đáp thắc mắc của Bạch Thiên Lam. Bạch Thiên Lam kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.

    - Lâm Thiện Nhân?

    Lâm Thiện Nhân bước tới một bước đứng trước mặt Bạch Thiên Lam, tự đắc nói:

    - Là ta!

    Đã quá ngạc nhiên, Bạch Thiên Lam lên tiếng chất vấn:

    - Tại sao ngươi lại bắt ta?

    Lâm Thiện Nhân thản nhiên nói:

    - Đương nhiên là ngăn cản sư thúc làm chuyện vô nghĩa rồi.

    - Chuyện vô nghĩa?

    - Ừ, rất vô nghĩa, không cần thiết!

    Nếu như để Bạch Thiên Lam gặp được Thiên Nữ, nói cho nàng biết phương pháp rồi thì sau này làm sao giết được nàng nữa. Còn lỡ như, người của tu tiên giới biết được thông tin, ai biết được họ có quay ra bảo vệ Thiên Nữ hay không? Nàng mà không chết thì hắn làm sao đây?

    Chấm dứt cuộc chiến?

    Cuộc chiến không phải sắp kết thúc rồi sao? Còn việc ngàn năm sau chiến tranh có tiếp tục diễn ra hay không thì có liên quan gì tới hắn!

    Hắn chỉ cần biết hiện tại Thiên Nữ nhất định phải chết!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 79
    – Lâm Thiện Nhân, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?

    Bạch Thiên tức giận quát lớn. Lâm Thiện Nhân bỏ ngoài tai, nói:

    – Đệ tử chỉ muốn mời sư thúc ở lại vài ngày thôi!

    Bạch Thiên Lam nổi giận cố vận tiên lực mấy lần nhưng đều thất bại, hắn quát:

    – Lâm Thiện Nhân, thả ta ra!!!

    Lâm Thiện Nhân vẫn phớt lờ, nói:

    – Sư thúc, giờ đệ tử có việc phải đi trước. Vài ngày nữa cái lưới này sẽ tự động thu lại thả thúc ra. Thúc ráng chờ đến lúc đó đi!

    – Lâm Thiện Nhân, thả ta ra!!! Thả ta ra…

    Lâm Thiện Nhân chẳng thèm để ý, âm thầm tính toán:

    “Thì ra Thiên Nữ đã trở lại ma giới rồi, nếu để nàng gặp Thiên Ma trước sẽ hỏng bét, phải nhanh chân lên thôi…”

    – Sư thúc, đệ tử xin đi trước!

    Bạch Thiên Lam nhìn theo bóng Lâm Thiện Nhân càng lúc đi càng xa, cuống cuồng gào thét:

    – Lâm Thiện Nhân, thả ta ra! Ta phải tới ma giới! Ta thay toàn bộ sinh linh trong tam giới cầu sinh ngươi…

    – Lâm Thiện Nhân…



    Ma giới

    Y Nhi từ lúc đến đây đã được mấy ngày, nàng không ngừng nghỉ đi tới, đã tiến được một quãng đường dài nhưng đích đến vẫn chưa nhìn thấy.

    Điều kiện ở ma giới khắc nghiệt hơn nhân giới rất nhiều, trong không khí còn có cả ma khí làm trong nguồn năng lượng trong cơ thể nàng không được ổn định, cứ dâng trào liên hồi.

    Y Nhi gục xuống đất, sắc mặt tái trắng khó coi.

    – Không được… hãy yên tĩnh chút đi. Đừng làm náo loạn nữa…

    Nàng đau đớn kêu rên, dường như hiểu được lời nàng nói, nguồn năng lượng trong cơ thể khẽ sựng lại rồi từ từ đè nén sự kích động của nó.

    Không biết nàng có cảm giác sai hay không, những ngày gần đây nàng có cảm như có một tiếng nói khác hiện lên trong đầu nàng, kêu gọi nàng mau lên, mau tiến lên…

    Giọng nói đầy kích động giống như một đứa trẻ nhìn thấy một thứ khiến nó kích thích, lại như con thiêu thân muốn đâm đầu vào lửa mặc kệ nó có thể chết hay không.

    Y Nhi cắn cắn môi, siết chặt nắm tay trước ngực.

    Phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng đến cùng.

    Đúng vào lúc đó, một mùi tanh tưởi bay đến mũi của Y Nhi, còn có cả tiếng gầm nhỏ, Y Nhi cau mày, nàng liền biết có một con ma thú vì bị nguồn năng lượng tinh khiết trong người nàng kích thích mà đến đây.

    Suốt những ngày qua nàng đã gặp cuộc tấn cong như thế nên đến giờ đã không còn ngạc nhiên nữa.

    Ma thú nhanh chóng đã xuất hiện trước mặt Y Nhi. Con mắt đó đỏ ngầu cùng với cái lưỡi thè ra đang nhiễu từng giọt nước miếng xuống làm người khác cảm thấy ghê tởm.

    Y Nhi vẫn ngồi bất động.

    Ma thú càng lúc càng tiến lại gần nàng. Đến lúc này, Y Nhi mới khẽ nói:

    - Tiêu diệt nó đi!

    Như nghe thấy lời nói của Y Nhi, từ trong cơ thể nàng một luồng sáng trắng bay vụt lên, tạo thành một sợi roi dài

    Quất quất

    Sau mấy lần đánh xuống, ma thú kia đã không chóng được sức mạnh kinh khủng của dây trói đã lăn ra nằm chết trên đất.

    Sợi roi trắng lúc này thu vào trong người của Y Nhi. Ngay sau đó, Y Nhi liền bật ho khù khụ.

    Từ lúc tiến vào ma giới, nguy hiểm lúc nào cũng cận kề, nàng và nguồn năng lượng kỳ lạ trong cơ thể mình đã đạt thành một hiệp ước: chỉ cần nàng ra lệnh, nó sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ nàng! Nhờ vậy, nàng mới có thể sống sót cho tới giờ.

    Nhưng sau đó, Y Nhi cũng hiểu ra nó chỉ là tạm thời bắt tay với nàng thôi, bởi vì bây giờ cơ thể nàng đã chịu tổn thương quá nặng, không thể để bị thương hơn nữa, nếu không, trước khi tới được cung điện của ma giới, nàng đã tan xác rồi. Nàng mà chết thì nó cũng không còn, nên nó nhất định phải giúp nàng trụ vững tới lúc đó!

    Y Nhi thở hổn hển đưa mắt nhìn ma thú cấp thấp chết trước mặt mình. Nó chính là bị nguồn năng lượng trong cơ thể nàng hấp dẫn mà đến, có lẽ chính bản thân nó cũng biết rằng trước mặt là tử cuộc nhưng vẫn không kiềm được mà lao đầu vào.

    Còn nguồn năng lượng trong cơ thể nàng thì sao? Có bị Thiên Ma hấp dẫn hay không?
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thiên Ma Nữ Vương
    Chương 80
    – Thiên Ma…

    Giữa cung điện rộng lớn vắng vẻ, giọng nói thống thiết của Vô vang lên. Vô bất lực và đau lòng nhìn vị vua ngồi trên ngai ở trước mặt, kể từ lúc Thiên Nữ đi mất, ngài đã trở nên mất tinh thần như vậy. Suốt ngày ngây người, không biết đang suy nghĩ điều gì, cả chính sự cũng không để ý tới.

    – Thiên Ma, người của tu tiên giới đã sắp đánh tới đây rồi…

    Thiên Ma vẫn im lặng, như không nghe thấy lời của Vô.

    Vô cuối cùng không chịu nổi nữa mà giận dữ nói:

    – Chẳng lẽ ngài lại vì một nữ nhân không hướng lòng về ngài mà bỏ mặc toàn bộ con dân của mình hay sao?

    Lúc này, Thiên Ma mới có chút phản ứng, hắn đảo mắt xuống nhìn Vô.

    Một khuôn mặt thật quen thuộc, chính là hầu cận mấy ngàn năm qua của hắn. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi hắn chuyển thế, nàng luôn là người đầu tiên tìm được hắn, bảo vệ hắn cho tới lúc sức mạnh của hắn thức tỉnh.

    Trong mắt của nàng, hắn luôn là vị vua mà nàng sùng kính. Có thể vì hắn mà không tiếc bất cứ thứ gì. Nhưng mà… người mà nàng tôn thờ, cũng như của cả ma giới này tôn sùng là hắn hay là vì chức danh Thiên Ma của hắn?

    Thiên Ma lạnh lùng hé miệng nói:

    – Đó không phải là do các người lựa chọn sao?

    Ngay từ đầu, khi con người tiến công vào ma giới, chính người của ma giới, thủ hạ của hắn lựa chọn bỏ mặc, muốn xem thử sức của những con người tầm thường tới đâu kia mà. Vậy tại sao bây giờ lại thành lỗi của hắn rồi?

    Cũng giống như lúc trước, khi hắn bảo hãy ngừng cuộc chiến này lại đi, có kẻ nào thật sự muốn ngừng lại?

    Ngoài mặt, hắn là Thiên Ma quyền uy vô hạn nhưng sau lưng hắn, những thủ hạ của hắn, những kẻ nói tận trung với hắn đã làm gì?

    Vô quỳ xuống nền đất lạnh lẽo, thê chân về trước van xin:

    – Thiên Ma, xin ngài, van xin ngài hãy bảo vệ ma giới…

    Trong mắt Thiên Ma vẫn là mảnh trống không.

    – Để rồi sau này, khi các ngươi khôi phục sức mạnh, lại tấn công nhân gian để trả thù hôm nay?

    – Thiên Ma, xin ngài hãy suy nghĩ vì ma giới! Nữ nhân kia là kẻ địch của chúng ta, nàng ta chỉ muốn chia rẽ, làm chúng ta phân tán… nàng tuyệt đối không có ý tốt với ngài. Xin ngài, đừng vì nàng ta mà bỏ mặc ma giới!

    – Nàng là kẻ địch? Ừ, nàng đã bị chọn làm Thiên Nữ, cũng giống như ta, sinh ra đã định là Thiên ma! Có những chuyện dù muốn, cũng không thể tránh được. Cũng có những chuyện dù không muốn, cũng không thể không làm…

    Thiên Ma lẩm bẩm trong miệng.

    Sau đó, Thiên Ma lại trầm mặc như tượng, dù Vô có kêu gào thế nào đi nữa, hắn vẫn không nghe nữa. Cuối cùng, Vô cũng phải chịu thua mà lui ra ngoài.

    Ngoài điện có mấy ma nhân đang chờ đợi, họ chính là những tướng lĩnh đứng đầu trong số các tướng lĩnh.

    – Thiên Ma nói thế nào?

    - Ngài sẽ ra mặt chứ?

    Vừa thấy vô xuất hiện, bọn họ liền nhao nhào tới hỏi.

    - Không biết bọn con người lần này tìm đâu ra được rất nhiều pháp bảo khắc chế chúng ta...

    - Chúng ta đã tổn thất thảm hại lắm rồi, nếu tiếp tục để thế này bọn chúng sẽ tiến tới ma thành thật đấy...

    Vô nghe những lời lèo nhèo bên tai mãi cũng khó mà kiên nhẫn. Chẳng phải ban đầu chính bọn họ mới là người cười cợt bảo cứ để cho con người tấn công sao? Lúc đó bọn họ còn chẳng thèm nâng mắt lên nhìn nữa là...

    Mấy ngàn năm trôi qua, con người trong mắt bọn họ vẫn luôn yếu ớt như cũ, chẳng có chút gì gọi là thách thức. Địa vị của bọn họ lại quá cao, từ lâu, rất lâu rồi không bị một ai lay chuyển, cứ an an nhàn nhàn sống hưởng thụ trong nhung lụa. Phải! Con người vẫn yếu ớt như cũ, nhưng sau mỗi cuộc chiến trôi qua, luôn cố gắng để trở nên mạnh hơn, tích lũy sức mạnh. Còn bọn họ, không muốn nói tới nhuwnug thật ra đã không còn mạnh như xưa nữa rồi...

    Vô chợt nhớ tới kết quả sau cuộc chiến trong mấy ngàn năm qua.

    Những ma nhân trẻ thì xông xáo ngoài chiến trường, mong muốn tìm kiếm vùng đất mới để sinh tồn. Chính vì vậy, dù cũng mang danh là tướng linh nhưng những vị trí phía dưới đó luôn bị thay đổi không ngừng. Bị lợi dụng, bị bại, bị chết... chẳng ai duy trì được quá lâu.

    Rồi sau khi Thiên Ma đời trước chết đi, cuộc chiến tạm thời hòa hoãn không có nhiều những trận chiến quy mô nữa. Cả hai bên ma giới và nhân loại đều rơi vào thời gian trì trệ, giải quyết hậu quả sau chiến tranh.

    Chỉ có những kẻ trước mặt nàng, dù mấy ngàn năm trôi qua, dù bao đời Thiên Ma thay đổi, bọn họ vẫn cứ đứng vững như cũ, mãi mãi là người hưởng lợi nhiều nhất.

    Hình bóng những tướng linh oai hùng năm xưa trùng lên hình dáng xập xệ hiện tại của bọn họ in trong mắt Vô.

    Họ không phải không có cách để đối phó với tình hình trước mắt, mà vì, nếu như bọn họ ra tay, họ nhất định phải chịu thiệt hại một số quyền lợi trong tay của mình. Đó mới là cái mà họ không muốn!

    Vậy nên mới đẩy Thiên Ma ra hay sao?

    Sẽ lại kết thúc như những cuộc chiến trước kia, Thiên Ma chết, nhân giới và ma giới tiếp tục một hòa bình tạm bợ chờ cuộc chiến mới?

    Dù sao Thiên Ma có chết cũng sẽ được tái sinh thôi mà.

    Ánh mắt Vô nhìn bọn họ càng lúc càng trở nên vô cảm.

    Có đáng hay không?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)