Thiên Kiêu Vô Song - Khiêu Vũ - Dị Giới Đại Lục - C29 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi vide, 30/3/13.

  1. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 16: Thanh sương tuyết dịch

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us




    Sau khi tỉnh lại được bảy ngày thì rốt cục Trần Đạo Lâm cũng có thể xuống giường đi lại.

    Cuối cùng thì dưới sự dìu đỡ của Barbara thì hắn cũng đã được thỏa niềm mong mỏi bấy lâu mà đi ra khỏi căn nhà nhỏ trên cây.

    Vậy là đã có thể nhìn tận mắt toàn cảnh của bộ lạc Thảo Mộc Tinh linh trong truyền thuyết này.

    Dựa theo lời giới thiệu của Barbara thì vị trí của bộ lạc ở vào bờ bắc của hồ Đại Viên, cây cối nơi đây nếu so với rừng rậm phía nam hồ Đại Viên thì càng thêm tươi tốt tráng kiện.

    Trần Đạo Lâm chui từ trong nhà ra, bò xuống đại thụ dọc theo thang dây kết từ cây mây mà thành. Phóng mắt nhìn quanh thì thấy mấy trăm cây đại thụ xung quanh đều treo đầy những nhà lớn nhà nhỏ tựa như những tán cây xum xuê trái ngọt.

    Bộ lạc Thảo Mộc Tinh linh này có khoảng hơn một ngàn nhân khẩu.

    Dựa theo Barbara nói thì Thảo Mộc Tinh linh tộc còn có hơn mười bộ lạc khác, đại thể đều phân bố tại phụ cận hồ Đại Viên. Chả trách khi đám Thú nhân tộc xâm chiếm tới đây thì đã kích phát sự đáp trả mãnh liệt của Thảo Mộc Tinh linh tộc.

    Đại thụ chung quanh đều cực kỳ tráng kiện, thân cây phải to tới năm ba sải tay lớn của thanh niên mới ôm hết. Mà những căn nhà trên cây do mây đan thành đều cách mặt đất những hơn mười mét cao. Cũng phải nói rằng những Thảo Mộc Tinh linh trưởng thành thì căn bản hoàn toàn không cần thang mây, chỉ có một ít Thảo Mộc Tinh linh nhỏ tuổi, hai cánh còn không có hoàn toàn cứng cáp mới cần đến những thứ này.

    Hai người Trần Đạo Lâm cùng Barbara leo khỏi cây xuống mặt đất, dẫn tới không ít Tinh linh xung quanh tò mò nhìn lại.

    Cách ăn mặc của những Thảo Mộc Tinh linh này khiến cho Trần Đạo Lâm rất có hứng thú: đại đa số họ mặc một vài kiểu áo dài hoặc là áo ngắn màu xanh lá do lá cây bện thành. Mặc dù chỉ được bện từ lá cây nhưng nhìn lại hết sức đẹp đẽ, không có chút cảm giác thô lậu nào mà ngược lại còn làm cho người ta có một loại mỹ cảm tươi mát tự nhiên.

    "Ta nghe một người bán rong loài người có một lần nói lộ ra rằng hắn mua được quần áo từ lá xanh của chúng ta ở đây, mang về được đến đế quốc của bọn hắn thì đám quý tộc đều nguyện ý bỏ nhiều tiền ra để mua về đấy nhé." Cái fan hâm mộ văn minh nhân loại Barbara này không ngờ lại hiếm thấy mà công kích kẻ bán rong loài người: "Ngược lại là áo choàng làm bằng sợi đay mà hắn mang đến bán cho chúng ta thì chỉ có bình dân trong thế giới nhân loại mới mặc."

    Trần Đạo Lâm nở nụ cười... Nghe Barbara nói thế thì hắn chợt nhớ tới đất nước ở thế giới hiện đại của mình, đám con buôn ở biên giới Đông Bắc giáp ranh cùng Russia hầu như cũng toàn dùng thủ đoạn như vậy.

    Tinh linh mặc áo choàng làm bằng sợi đay cũng không nhiều, xem ra Tinh linh tộc vẫn tương đối có khuynh hướng nghiêng về truyền thống. Bất quá ánh mắt những Tinh linh tộc này nhìn hắn cũng không quá hữu hảo, đại thể đều là lạnh lùng.

    Trần Đạo Lâm vốn là muốn theo lễ phép cầu kiến trưởng lão bộ lạc một chút… dù sao người ta cũng đã lấy ra thuốc nước Tự Nhiên Thụ trân quý để cứu về cái mạng nhỏ của mình. Bất quá sau đó Barbara lại nói cho hắn biết là trưởng lão sẽ không dễ dàng gặp người khác… huống chi là một nhân loại nữa.

    Thậm chí ngay cả anh trai của Barbara cũng không đủ tư cách gặp.

    Cái bộ lạc Thảo Mộc Tinh linh này nhìn đi nhìn lại thì cũng không có gì đặc sắc mấy, chỉ được mỗi cái là trên đại thụ treo các loại nhà mây mà thôi, không có cửa hàng, phong thổ không có gì khác lạ cả. Ánh mắt các Tinh linh xung quanh đều lạnh lùng xa lạ… Trần Đạo Lâm dần dần mất đi hứng thú tham quan.

    Sau đó hắn đưa ra một cái yêu cầu.

    "Ta muốn gội đầu."

    Trần Đạo Lâm gãi gãi đầu tóc đã bết vào thành từng chùm một… sau khi hắn đi vào cái thế giới này thì ngoại trừ cái đêm cùng Lam Lam tắm rửa rồi tiện tay xếp hình trong hồ, cũng đã bảy tám ngày hắn không có dính tới 1 giọt nước rồi!

    Bảy tám ngày này không có gội đầu, tóc tai đã sớm nhơn nhớt mỡ đến nỗi ngay cả trai tơ khá bê bối như Trần Đạo Lâm mà chính mình cũng không chịu nổi nữa.

    Mặc dù vết thương trên người vẫn chưa có khỏi hẳn nên tạm thời không thể để dính nước, nhưng đầu thì vẫn cần phải gội qua một chút chứ.

    Thuận tiện nói thêm một chút, sau khi Trần Đạo Lâm đi vào thế giới khác thì ngoài lúc ban đầu với cảm giác mới lạ hứng thú, cái thứ nhất khiến hắn ức chế trong lòng chính là thói quen vệ sinh của các chủng tộc ở nơi này! !

    Nhân loại thì hắn chỉ thấy qua Lam Lam… cô nàng chân dài kia thì vốn khổ tu dã ngoại ở Băng Phong Sâm Lâm nên tắm rửa gội đầu chỉ sợ đều là hành vi xa xỉ! Cái đêm mình cùng nàng xếp hình thì cả đôi có tắm táp sạch sẽ một lần. Thế nhưng trước đó thì...

    Còn về phần những Tinh linh này, hắn ở nhà trên cây của Barbara bảy ngày thì hầu như mỗi ngày cô nàng đều chạy tới cùng hắn nói chuyện phiếm. Hắn có thể xác định hơn nữa khẳng định, tắm không tắm thì không chắc, nhưng là từ độ bóng của tóc nàng mà suy ra thì chắc chắn mấy ngày này khẳng định nàng đều không có gội đầu!

    Tinh linh tộc không phải là chủng tộc thuần khiết cao quý sao? Sao mà mỗi một cái đều đầu đầy dầu nhờn rồi? !

    Để cho Trần Đạo Lâm quá mức thất vọng rồi.

    Những tuấn nam mỹ nữ Tinh linh tộc kia mặc dù dáng vẻ cao quý kiêu sa, tướng mạo tuấn mỹ diễm lệ, dáng người yểu điệu thướt tha... Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bất luận nam nữ thì mỗi một người trong bọn họ đều nhiều ngày không gội đầu... Mỹ cảm lập tức bị giảm đi nhiều!


    Kỳ thật khi Trần Đạo Lâm suy nghĩ kỹ lại vấn đề này thì cũng không kỳ quái cho lắm: Tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật ở cái thế giới này không cao như thế giới hiện đại của hắn... các loại đồ dùng vệ sinh cá nhân như xà phòng thì đúng là theo như thiếu niên của gia tộc Hoa Tulip kia đã nói, chỉ có quý tộc nhân loại mới có thể sử dụng, xưởng của gia tộc Hoa Tulip tuy có thể sản xuất ra nhưng hiển nhiên là số lượng cực ít.

    Những Tinh linh này ở trong rừng rậm bạt ngàn thì sao có thể có cơ hội dùng tới loại đồ vật cao cấp như xà bông thơm này chứ? Còn về phần các loại nước gội đầu hay nước hoa thì càng là nghĩ cũng đừng nghĩ rồi.

    Có đôi khi Trần Đạo Lâm thậm chí nhịn không được mà ác ý suy đoán: Chả trách những Tinh linh tộc này bất luận nam nữ thì trên người đều dùng hương hoa phun thơm ngào ngạt đấy... Chỉ sợ không phải vì vấn đề thẩm mỹ mà thật ra chính là để che dấu mùi dầu nhờn trên tóc a...

    Barbara đáp ứng yêu cầu của Trần Đạo Lâm, dẫn hắn ra khỏi bộ lạc, hai người tới ven hồ Đại Viên… nơi này là bờ bắc, mặt hồ nhìn qua càng thêm rộng lớn, sóng gợn mênh mông.

    Nước hồ tinh khiết hầu như trong suốt, Trần Đạo Lâm đi tới bên hồ, nhìn xem hồ nước này thì trong nội tâm liền không nhịn được cảm khái.

    Dưới cái nhìn chăm chú của Barbara, hắn móc một túi dầu gội đầu nhỏ từ trong ba lô ra rồi xé mở...

    Sau đó, ngay khi Trần Đạo Lâm vừa mới làm ướt tóc của mình, đem một túi dầu gội đầu toàn bộ xả lên tóc thì phía sau bỗng nhiên liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi! !

    "A...! ! ! ! !"

    Tiếng kinh hô này là Barbara phát ra đấy.

    Cô nàng tinh linh này trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm, mục tiêu hiển nhiên là đống dầu gội đầu mà Trần Đạo Lâm vừa dùng trên đầu.

    "Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…! ! !" Bỗng nhiên trong ánh mắt Barbara toát ra sương mù, thanh âm mang theo vẻ nức nở: "Ngươi gạt ta! Ngươi còn nói ngươi không phải người của gia tộc Hoa Tulip nữa! ! Ngươi rõ ràng vừa sử dụng đặc sản 'Thanh sương tuyết dịch' của bọn họ mà! ! !"

    "Cái gì?" Trần Đạo Lâm híp mắt… bởi vì sợ nước gội đầu chảy vào trong mắt, biểu tình hắn hết sức cổ quái, động tác cũng cứng lại rồi: "Ngươi nói cái gì? Cái gì thanh sương tuyết dịch? ?"

    Sau đó hắn chỉ vào nước gội đầu trên đầu mình: "Ngươi không phải là nói cái này chứ?"

    "Chính là cái này! !" Thanh âm Barbara tràn đầy u oán, nhìn Trần Đạo Lâm nói: "Ngươi lại một mực lừa gạt ta! Ngươi rõ ràng chính là người của gia tộc Hoa Tulip ! Thậm chí ngay cả thanh sương tuyết dịch trân quý như vậy mà ngươi cũng có, ngươi..."

    Trần Đạo Lâm mù mờ hiểu ra.

    "Chờ chút!"

    Trần Đạo Lâm dùng tốc độ nhanh nhất gội sạch cái đầu, sau đó mặc kệ tóc tai còn đang ướt sũng chạy trở lại bên cạnh Barbara.

    Barbara biểu lộ thoáng có chút biến hóa… bởi vì khiến cho cô nàng Tinh linh này càng đau lòng là cái thằng Trần Đạo Lâm bại gia tử này lại xa xỉ tới mức chỉ gội đầu một lần đã dùng sạch hai túi "Thanh sương tuyết dịch" ! ! !

    Trời ạ! !

    ( Trần Đạo Lâm âm thầm thút thít nỉ non, bởi vì vài ngày không gội đầu nên một túi căn bản gội không xuất ra bọt a...... )

    Mắt thấy Barbara còn muốn lên tiếng, Trần Đạo Lâm liền giành nói trước: "Ngươi nói cái gì thanh sương tuyết dịch kia chính là thứ ta vừa dùng gội đầu hả?"

    "Đương nhiên!" Barbara dùng sức gật đầu, nhìn tóc Trần Đạo Lâm, trong ánh mắt tràn đầy nét cực kỳ hâm mộ không che dấu chút nào: "Ta chỉ mới nghe nói qua loại vật này, nghe nói dùng thứ này xong thì trên tóc sẽ có mùi thơm ngát tự nhiên, mấy ngày không tiêu tan đây..."

    Phì, mấy ngày không tiêu tan? Đừng nói là nước gội đầu, kể cả coi như là nước hoa CHANEL 5 cũng tuyệt đối không thể có công dụng như vậy a!

    Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn Tinh linh xinh đẹp đáng yêu này, trong nội tâm bỗng nhiên có chút thương cảm.

    Hừ, truyền kỳ chủng tộc thì như thế nào đây?

    Có ma pháp thì thế nào?

    Ma vũ song tu thì thế nào?

    Trời sinh tuấn nam mỹ nữ thì thế nào? !

    Ông đây chỉ cần hé ra chút dầu gội đầu chuyên dụng CLEAR đã có thể khiến các ngươi hâm mộ nước mắt giàn giụa rồi!

    Trần Đạo Lâm trong lòng chợt nảy ra chủ ý, hắn lẳng lặng cầm balo của mình lên, từ bên trong lấy ra một khối xà phòng: "Vậy... Ngươi biết đây là cái gì không?"

    "A...! ! ! ! ! !"

    Barbara lại phát ra một tiếng rít hưng phấn kích động… cái loại tiếng rít này thì phải nói là ở thế giới hiện đại Trần Đạo Lâm cũng đã nghe qua rồi a… Chúng thường được xuất hiện ở những dịp mà đám trai đơn gái chiếc trẻ trâu gặp được một ban nhạc Hàn Quốc đổ bộ.

    Mà bây giờ thì sao... Một thiếu nữ Tinh linh tộc xinh đẹp trình độ đủ để trong nháy mắt giết sạch tới 90% siêu sao điện ảnh trong thế giới hiện đại, lại đối với một khối xà bông thơm phổ thông nhất phát ra tiếng rít cùng loại!

    Ai mà tưởng nổi chứ......

    Sau đó, ngay dưới ánh mắt hầu như muốn trừng nứt toác ra của Barbara thì Trần Đạo Lâm vẻ mặt khoan thai moi từ trong ba lô leo núi của mình ra một bó to chứa toàn dầu gội đầu CLEAR.

    Còn có cả mấy khối xà phòng thơm nữa...

    "Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… sao có thể có nhiều như vậy… nhiều vật trân quý như vậy! !" Barbara hầu như sắp phát khóc: "Trời ạ! Thanh sương tuyết dịch này lần trước ta nghe nói những thương nhân kia chỉ bán một bình nhỏ cho những bộ lạc khác đã có thể đổi đến một quả Thủy Lam bảo thạch thượng phẩm rồi!"

    Trần Đạo Lâm: "..."

    Hắn liếc nhìn cô nàng Tinh linh tộc thật sâu, sau đó lấy ra một khối xà phòng kín đáo đưa cho nàng: "Cái này xem như quà tặng cho ngươi vậy."

    Dừng một chút, hắn tà ác cười cười: "Về phần những thứ khác nha, còn có ai trong bộ lạc của ngươi nguyện ý mua không? Ta bán giá tiền so với đám bán rong kia thấp hơn nhiều a."

    Barbara vui mừng hét lên vài tiếng, nhận lấy xà phòng, một đường tung tăng như chim sẻ hoan hỉ quay đầu chạy trở về cánh rừng, hướng phía bộ lạc mà chạy đi.

    Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn nhìn bầu trời, lại nhìn một chút hồ Đại Viên xinh đẹp này.

    "Trời bắt ta kiếm lớn a...... Cái thế giới này, ông mày khoái!"
     
  2. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 17: Tự nhiên phát tài

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us


    Rất hiển nhiên, mặc kệ bất luận chủng tộc nào thì truy cầu sự sạch sẽ vệ sinh đều là nét văn minh được cả cộng đồng yêu thích rồi.

    Đương nhiên, cái loại trời sinh dã man như Thú Nhân tộc thì không tính.

    Trần Đạo Lâm lấy ra những vật này, nguyên bản chúng vẫn ở nguyên bên trong balo của hắn… cái này thì cần phải cảm ơn sự thuần phác cùng thiện lương của Tinh linh tộc rồi ( Trong khi Trần Đạo Lâm hôn mê thì Barbara không có mở ra xem đồ đạc của hắn ). Nhân phẩm của Tinh linh tộc cũng khiến cho Trần Đạo Lâm hung hăng tự cảm thấy xấu hổ một chút.

    Đương nhiên, xấu hổ thì xấu hổ… không ảnh hưởng tới tư tưởng phát tài của anh Đạo Lâm rồi.

    Chỉ sợ không ai tưởng tượng nổi Trần Đạo Lâm lại chỉ dựa vào một đống nước gội đầu cùng xà phòng không đáng tiền mà đã có thể chính thức làm thân với cái chủng tộc trứ danh cố chấp cùng tính bài ngoại này.

    Tinh linh tộc là thuần phác đấy.

    Tinh linh tộc là kiêu ngạo.

    Cho nên, trên phương diện giao dịch thì Tinh linh tộc sẽ không nhỏ nhen giở thủ đoạn rồi. Lại càng không cần phải nói tới cái trò cướp trắng lấy trơn không có liêm sỉ chút nào nữa.

    Những thứ vật tư sinh hoạt bần cùng thường ngày của Tinh linh tộc xa xa vượt ra khỏi dự tính của Trần Đạo Lâm… Còn nhớ lúc mình xem "Chúa tể của những chiếc nhẫn" thì những cái... Tinh linh tóc vàng bồng bềnh xinh đẹp kia trong phim nhìn vào cả đám đều diêm dúa như con nhà giàu bình thường ấy chứ.

    Nhưng thực tế khi sinh hoạt trong bộ lạc Tinh linh tộc này, Trần Đạo Lâm mới thật sâu ý thức được: Tinh linh xinh đẹp mấy đi nữa thì cũng cần ăn cơm đi ị, cũng cần tắm rửa gội đầu đấy!

    Tinh linh tộc với tư cách là chủng tộc tôn trọng tự nhiên… nói dễ nghe một chút là họ sinh hoạt bằng cách hòa mình vào thiên nhiên trong rừng rậm xanh thẳm, nói khó nghe một điểm thì giống như Trần Đạo Lâm suy nghĩ là ăn lông ở lỗ mà thôi.

    Tinh linh tộc đương nhiên cũng có đồ dùng vệ sinh tắm rửa của họ, đó là một loại trái cây tựa như kiểu bồ kết trong thế giới hiện đại vậy. Nhưng đáng tiếc là hiệu quả sử dụng cực kỳ không thể khiến người ta hài lòng. Đầu tiên là tạo hình không đủ mỹ quan, không đủ đen mượt, thật sự phải nói là đau lòng muốn chết. Tiếp theo, thứ này khi chính Trần Đạo Lâm dùng thử một chút thì khả năng làm sạch cũng chẳng đáng là bao, tắm xong thì trên da còn đọng lại một tầng chất mùn khô khốc… hơn nữa nghe nói nếu như dùng lâu thì còn có thể bị dính tác dụng phụ là ngứa da nữa cơ đấy.

    Duới tình huống như vậy, Trần Đạo Lâm rất nhanh có được sự hoan nghênh của toàn bộ bộ lạc, thậm chí... Hắn còn có thể được xem như là nhân loại được hoan nghênh thứ hai trong bộ lạc này nữa, gần bằng với vị Công tước đầu tiên của gia tộc Hoa Tulip kia rồi.

    Bởi vì tinh thông ngôn ngữ của loài người đồng thời kiêm chức Fan cuồng của gia tộc Hoa Tulip nên Barbara chủ động đảm đương chức phiên dịch cho Trần Đạo Lâm.

    Trần Đạo Lâm chính thức bắt đầu ở trong bộ lạc Thảo Mộc tinh linh này chào bán hàng tồn trong balo của mình.

    Đầu tiên hắn moi thông tin từ một Barbara đơn thuần để biết giá cả của những sản phẩm cùng loại mà đám bán rong vẫn bán ở đây… sau đó hắn bắt đầu ra giá thấp hơn ít nhất hai thành so với bọn họ.

    Chiêu này lập tức đã chiếm được sự hoan nghênh tập thể từ trên xuống dưới của bộ lạc.

    Mà loại hoan nghênh nhiệt tình này… thì sau khi trên dưới một trăm Tinh linh cầm xà phòng nhảy vào trong hồ tắm rửa sạch sẽ cộng thêm hương thơm ngào ngạt xong lại càng tăng vọt rồi!

    Cần phải nói rõ là xà phòng mà những Tinh linh này dùng chính là "Hàng dùng thử miễn phí mà Trần Đạo Lâm đưa tặng.

    Ngay cả cao quý như Tinh linh mà có thể tắm rửa thoải mái như vậy thì từ trước tới nay cũng là một loại hưởng thụ cực kỳ ít gặp.

    Cho nên các Tinh linh may mắn được sử dụng hàng "Dùng thử miễn phí" thì sau đó ánh mắt họ nhìn Trần Đạo Lâm đều không có ngoại lệ mà đều trở nên thập phần hiền lành, thậm chí có Tinh linh còn chủ động yêu cầu đảm nhiệm chức nhân viên chào hàng cho hắn nữa.

    Sau khi được Barbara cho phép thì Trần Đạo Lâm bắt đầu bày hàng ra bán ngay tại căn nhà của nàng.

    Thảo Mộc Tinh linh cũng không có tiền tệ riêng… trên thực tế toàn bộ Tinh linh tộc đều không có đồng tiền thống nhất. Tinh Linh tộc cố chấp mà bảo thủ trước nay rất ít cùng ngoại tộc liên hệ cho nên một ít giao dịch hiếm hoi thì phần lớn đều là theo phương thức lấy vật đổi vật.

    Trần Đạo Lâm sau khi cẩn thận điều tra thì phát hiện ra rằng đồ vật có giá trị trong bộ lạc này mà mình có thể đổi được chỉ có hai loại mà thôi:

    Loại thứ nhất là các loại bảo thạch, chủ yếu là ma hạch của ma thú. Tinh linh tộc sinh hoạt trong rừng cây nên họ cũng sẽ săn giết một ít ma thú, đồng thời thi thoảng cũng sẽ giao dịch cùng đám bán rong nhân loại. Những ma hạch này bên ngoài nhìn vào thì cực giống các loại bảo thạch đủ màu, độ tinh khiết có cao có thấp... Đương nhiên nếu như chỉ đem chúng coi như mấy thứ bảo thạch để trang sức thì chắc chắn sẽ bị người thế giới này cười đến rụng răng đấy. Những ma hạch này đều là vật phẩm ma pháp rất hữu dụng. Ở cái thế giới này thì bất kỳ vật gì một khi liên lụy đến "Ma pháp" cũng đều sẽ trở nên đắt đỏ hẳn lên.

    Về phần loại thứ hai sao... chính là tiền vàng.

    Rất hiển nhiên, tại thế giới này thì tiền vàng cũng là một loại vật trao đổi ngang giá cực mạnh đấy. Bất luận là thế giới loài người hay là Tinh linh tộc Thú Nhân tộc Ải nhân tộc cũng đều đem tiền vàng coi như là một loại vật tư có giá trị.

    Trần Đạo Lâm sau khi cân nhắc thật cẩn thận thì dùng hơn hai mươi cái túi dầu gội đầu CLEAR nhỏ, cộng thêm một tá xà phòng Safeguard để đổi đến lượng tài phú mà hắn cả đời cũng đừng hòng kiếm nổi ở thế giới cũ.

    Chỉ mới giao dịch nửa ngày thì hàng tồn mà hắn mang theo lần này cũng đã bán ra hết tới chín thành. Đổi lại, là hơn mười viên saphire đại hồng bảo thạch cùng với hơn hai trăm miếng vàng ròng rơi vào trong túi Trần Đạo Lâm.

    Những thứ này đều có thể coi là tiền trong Roland đế quốc, theo Barbara nói thì đây là nét văn hóa mà đám bán rong kia mang tới Tinh linh tộc đấy, bởi vì tiền vàng là loại tiền tệ hết sức thông dụng cho nên dần dần hình thức trao đổi này cũng phổ biến trong Tinh linh tộc rồi.

    Về phần những bảo thạch lớn nhỏ kia thì đều là bảo thạch hàng thật giá thật, nghe nói là sản phẩm của Ải nhân tộc… Ải nhân tộc đều là thợ mỏ trời sinh, hẳn những vật này phải rất có giá trị. Trần Đạo Lâm mặc dù không phải chuyên gia giám định châu báu nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhận ra độ tinh khiết của những thứ này là hết sức khả quan.

    Tiền vàng của Roland đế quốc có sức nặng rất khả quan, Trần Đạo Lâm đại khái ước lượng một chút thì hơn hai trăm đồng vàng này chỉ sợ cũng phải nặng tới cỡ năm trăm lượng ấy chứ. Dựa theo giá vàng ở thế giới hiện đại thì chính là hơn hai mươi tỷ rồi… huống chi, một cái giá lớn như thế chỉ tốn có một đống dầu gội cùng xà phòng đến cái rắm cũng không đáng.

    Về phần những bảo thạch kia thì giá trị của chúng hơi khó ước lượng… nhưng Trần Đạo Lâm rất có lòng tin là những thứ này khẳng định còn đáng giá hơn cả đống tiền vàng ấy chứ.

    Cuối cùng Trần Đạo Lâm còn thu về một bộ đoản kiếm khôi giáp cùng với cung tiễn do Tinh linh tộc chế tạo.

    Điều duy nhất khiến Trần Đạo Lâm có chút tiếc nuối chính là hắn rất muốn đổi được một hai kiện chính thức "Bảo bối" mà không nổi.

    Tinh linh tộc trong truyền thuyết đều là chủng tộc có năng lực ma pháp xuất sắc, nếu là có thể mò đến một hai kiện đồ vật có thần kỳ ma lực thì Trần Đạo Lâm mới cảm thấy thỏa mãn.

    Nhưng đáng tiếc là sau khi Trần Đạo Lâm hỏi Barbara thì mới biết bất luận trang bị nào có thuộc tính ma pháp thì kể cả ở thế giới đầy ma pháp này cũng cực kỳ trân quý cùng hiếm thấy… nhất là tại thế giới Dị tộc ở phương bắc này nữa, ngược lại thì ở Roland đế quốc của nhân loại tại phía nam thì mới có thể hơi chút nhiều một ít.

    Trần Đạo Lâm cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy điều này cũng không kỳ quái là mấy.

    Tinh linh tộc sao… yêu thích hòa bình, yêu thích nghệ thuật, yêu thích hưởng thụ, yêu thích tánh mạng, hơn nữa tính tình bài ngoại cố chấp không thích cùng ngoại giới trao đổi... Đơn giản mà nói, đặc tính chủng tộc này chính là một chữ: chây ỳ!

    Nếu như không nên nói nhiều hơn nữa một điểm, chính là: chây ỳ tới chết!

    Đây căn bản là một chủng tộc chây ỳ đến tận xương tủy! Ngươi có thể trông cậy vào một chủng tộc chây ỳ ỷ lại vào thiên nhiên mà không chịu sáng tạo… chế tạo ra vật gì tốt chứ?

    Nói đến thứ tốt, không nói đến nhân loại với trình độ văn minh số một mà chỉ sợ ngay cả Thú nhân hoặc Ải nhân tộc đều chịu khó sản xuất hơn bọn họ rồi.


    Ngay khi Trần Đạo Lâm đã bỏ đi hy vọng thì trong vị Trưởng lão vốn được đánh giá là "Không tùy tiện tiếp khách, huống chi là nhân loại" của bộ lạc Thảo Mộc tinh linh lại đã bị kinh động.

    Hôm đó Trần Đạo Lâm đang cùng Barbara tính toán thu hoạch của đợt giao dịch này thì anh của Barbara, cái gã Tinh linh thần sắc anh tuấn lạnh lùng không hữu hảo lại đi tới nói vài câu với hắn.

    Trần Đạo Lâm không hiểu, ngược lại sau khi nghe được thì vẻ mặt Barbara hết sức ngạc nhiên, thiếu nữ Tinh linh do dự một chút rồi nhìn Trần Đạo Lâm nói gọn: "Trưởng lão muốn gặp ngươi."

    Trần Đạo Lâm cũng khá bất ngờ, bất quá anh trai của Barbara rõ ràng có chút không kiên nhẫn… thái độ của hắn đối với Trần Đạo Lâm vẫn không cải thiện hơn chút nào, hơn nữa ngược lại thì Trần Đạo Lâm phảng phất như cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình còn có vẻ chán ghét hơn lúc trước một ít nữa.

    "Anh trai ta vốn là võ sĩ thị vệ của Trưởng lão trong bộ lạc, anh ấy tới tận đây để nhắn lại lời mời của Trưởng lão... Trưởng lão mời ngươi... Ừ, mời ngươi tới nói chuyện."
     
  3. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 18: Tinh Linh Trưởng lão

    Dịch: Dạ Tâm
    Nguồn: banlong.us



    Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng bất quá cái mạng nhỏ của mình là do người ta cứu về nên Trần Đạo Lâm vẫn vui vẻ đi.

    Barbara vốn muốn đi cùng theo hắn, nhưng khi ca ca nàng quát mấy câu thì nàng tinh linh này cũng phải ngoan ngoãn ngồi trở về, bất đắc dĩ nhìn Trần Đạo Lâm thốt:
    "Trưởng lão chỉ mời một mình ngươi thôi!."

    "Vậy thì đi thôi!" Trần Đạo Lâm phất tay đáp.

    Ca ca Barbara khẽ hừ một tiếng, vén mạnh tấm màn mây liền đi ra khỏi nhà, Trần Đạo Lâm liền lật đật theo sau. Trên đường đi, vị Tinh linh ca ca này sắc mặt hầm hầm, ngay cả lúc Trần Đạo Lâm đang chổng mông từ từ bò lên thang mây thì cái tên gia hỏa mặt lạnh này vẫn không hề có ý dừng lại.

    “Ông đã đắc tội mày lúc nào chứ? “ Trần Đạo Lâm khó chịu rủa thầm.

    Nhà của Trưởng lão nằm ở trung ương làng.

    Đây là một gốc cây vô cùng to lớn, đường kính hơn xa những cây đại thụ khổng lồ ở xung quanh, gốc đại thụ này thân cây tráng kiện, nhìn sơ qua chỉ sợ phải chừng hơn mười người ôm, ngay cả sâu trong Băng Phong Sâm Lâm, một gốc cây như thế cũng là khá hiếm thấy rồi.

    Trên cây đại thụ, từng cành lá sum xuê của nó mọc đầy dây tử đằng màu xanh biếc, nhìn từ xa phảng phất như thân cây được phủ lên nhiều màn che màu xanh lá rậm rạm, có cái còn rũ cả xuống mặt đất.

    Trần Đạo Lâm ngẩng đầu thì thấy trên đỉnh tán có một cái nhà đặt ở bên trên, thấp thoáng ẩn mình trong những tầng lá rậm rạp.

    Chỉ là khi nhìn thấy cái nhà trên cây ấy, Trần Đạo Lâm có chút khó nghĩ: Làm sao để đi lên đây?

    Những nhà khác trong bộ lạc đều có một thang mây để lên xuống dành cho những nhóc tinh linh nhỏ chưa có cánh. Nhưng nhà của gã Trưởng lão này lại không hề có phối trí này.

    Trần Đạo Lâm cười khổ nhìn ca ca của Barbara, cái thằng cha mặt lạnh này rốt cục cũng chịu biểu thị một chút. Hắn đi tới bên cạnh thân cây, kéo xuống một dây mây to bằng cánh tay người rồi nhẹ thắt lại thành một cái tròng rồi bảo Trần Đạo Lâm tới đứng ở phía trên, dùng sức nắm chặt dây mây.

    Ca ca Barbara nhẹ vỗ vỗ hai cái lên thân cây, trong miệng khẽ niệm vài câu tiếng tinh linh tựa như đang niệm thần chú.

    Trần Đạo Lâm lập tức cảm giác dây tử đằng dưới chân bỗng nhiên nhúc nhích, giống hệt một con rắn sống, nhẹ nhàng trườn theo thân cây lên trên.

    Chân vừa mới đặt lên vòng dây thì đã được nó đưa lên đỉnh cây chỉ trong một chốc lát, khi thang dây dừng lại thì hắn đã ở trước căn nhà ở trên cây một bước ngắn mà thôi.

    Trần Đạo Lâm ngạc nhiên thầm nhủ: “Đây không phải là một cái thang máy ma pháp sao?”

    Nhìn vào căn nhà trên cây, thấp thoáng đằng sau tấm rèm mây truyền đến một thanh âm khàn khàn bằng tiếng Roland mà Trần Đạo Lâm có thể hiểu.

    "Xin chào mừng khách nhân gia tộc hoa Tulip đến thăm!"

    Trần Đạo Lâm nội tâm khẽ động, liền nhớ tới tin tức mà Barbara nói cho mình: vị Tinh linh Trưởng lão này cho rằng hắn là người của gia tộc Hoa Tulip mới có thể bỏ ra nước trong Tự Nhiên Thụ cứu mạng hắn. Barbara dặn gã ngàn vạn lần không nên nói toạc ra sự thật.

    Trần Đạo Lâm trong lòng có ngọn nguồn, ha ha cười cười, thò tay vén lên cây tử đằng rèm, đi nhanh nhảy vào cái này nhà trên cây ở bên trong.

    Căn nhà này diện tích cũng khá rộng rãi, đi vào liền lập tức có thể ngửi được một mùi hương thơm mát. Phảng phất như thân thể tiến vào trong biển hoa.

    Bất quá đối với Trần Đạo Lâm thì cái mùi thơm nồng nặc này hắn chả thích thú tí nào, cả căn phòng tràn ngập mùi hương kích thích khứu giác của hắn đến cùng cừng, cuối cùng nhịn không được liền hắt hơi một cái.

    Bên vách nhà treo đầy bó hoa tươi phảng phất như cắm rễ lên vách tường bằng dây tử đằng mọc dài ra ngoài. Liếc quanh căn nhà, cả căn phòng đều tràn ngập đủ loại hoa tươi đầy màu sắc.

    Trước mặt hắn là một chiếc bàn làm bằng mây, phía trên đặt một chiếc kèn lệnh, liếc mắt nhìn qua chiếc kèn lệnh kia đã khá cũ, còn thiếu đi một góc, bất quá phần thiếu đi đó đã được trám lại bằng vàng rồi.

    Chiếc kèn được đặt giữa giỏ hoa, bao bọc xung quanh là đám hóa đủ màu sắc.

    Trần Đạo Lâm phải nhìn một vòng khắp nhà thì mới thấy vị "Trưởng lão" này.

    Trong góc nhà, một chiếc thảm mềm Tatami đặt ở đó dường như cũng là do dây mây bện thành, một tinh linh lão giả đang ngồi ở đó. Trên thảm đặt một chiếc bình sứ bốc hơi nghi ngút cùng với hai cái chén gỗ.

    Bạch y tinh linh lão giả ngẩng đầu lên, hướng Trần Đạo Lâm khẽ mỉm cười bảo: "Mời ngươi ngồi hỡi vị khách nhân từ phương xa kia! Thật xin lỗi, là chủ nhân nơi đây nhưng đến bây giờ ta mới gặp ngươi, ta thất lễ quá!"
    Trong khoảnh khắc lão già ấy ngẩng đâu, Trần Đạo Lâm liền thấy rõ gương mặt của lão.

    Nguyên bản hắn tưởng rằng mình sẽ hội kiến một lão già râu tóc bạc trắng, nhưng vào lúc này Trần Đạo Lâm đã biết mình sai rồi. Nghe đồn Tinh linh là một chủng tộc rất cao tuổi, một Tinh linh bình thường đều có tuổi thọ từ 200 đến 300. Mà Tinh linh tộc còn có thiên phú dù già đến bao nhiêu thì bên ngoài cũng vẫn không biểu lộ rõ ràng.

    Vị Tinh linh "Trưởng lão" mà hắn gặp ở đây tướng mạo tối đa trong nhân loại cũng chỉ giống một người trung niên bốn mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn. Tướng mạo của hắn tự nhiên là anh tuấn như những Tinh linh khác, bất quá hắn đã sống ở bộ lạc này khá nhiều ngày, Trần Đạo Lâm đã đối với nét đẹp nữ tính kia của họ đã có sức miễn nhiễm, dù sao nhìn nhiều thì cũng thành thói quen.

    Hắn thậm chí ngược lại cảm thấy cái vẻ thuần một sắc tuấn nam mỹ nữ này thoạt nhìn thật sự rất không có đặc biệt.

    Mọi người dường như được in ra từ một khuôn ấy.

    Bất quá ánh mắt của vị trưởng lão này lại khiến trong nội tâm Trần Đạo Lâm hơi thoáng chút ngạc nhiên, lão có một đôi mắt vô cùng cơ trí.

    Vào khoảnh khắc đôi lão phóng tới hàm chứa vầng hào quang trí tuệ lắng đọng từ vô vàn tuế nguyệt. Ánh mắt không sắc bén, cũng không hề có tính xâm lược, nhưng bị một ánh mắt như vậy bao phủ ở bên trong, Trần Đạo Lâm chợt có cảm giác lông tóc dựng đứng.

    Phảng phất như. . . Mình bị lão già này xem thấu rồi.

    Trần Đạo Lâm hít một hơi thật sâu, bước nhanh tới ngồi xuống trước mặt gã trưởng lão này. Khi đến gần mới nhìn rõ, khóe mắt đối phương nhàn nhạt hiện lên những nếp nhăn khó thấy. Đây có lẽ là những dấu vết biểu lộ tuổi tác của hắn rồi.

    Vị trưởng lão này mỉm cười nhìn Trần Đạo Lâm, Trần Đạo Lâm cũng cười nhưng trong lòng đã thoáng có chút sợ hãi, bất quá trong lòng gã vẫn quyết: là ngươi mời ta đến, ngươi không mở miệng thì ông không mở miệng thôi!

    Tinh linh trưởng lão đánh giá Trần Đạo Lâm kỹ càng một hồi lâu, lão mới rốt cục thu hồi nụ cười. Lão chậm rãi vươn tay cầm lấy bình sứ trước mặt rót một chén hình như là nước trà, khẽ đưa lên trước mặt Trần Đạo Lâm mời: "Đây là hoa trấp do Tinh linh tộc ta chính mình ủ được, mời khách nhân thử thưởng thức một phen."

    Trần Đạo Lâm uống một ngụm, quả nhiên hương thơm thấm người, bất quá chép chép miệng xong vài cái, hắn nhịn không được bật thốt: "Ừm, cũng không ngon bằng hoa trấp Già Lâu La...."

    Gương mặt vị Tinh linh Trưởng lão tuy không hề biểu lộ chút gì nhưng ánh mắt lão khẽ lóe lên dị sắc, cất thanh âm vững vàng hỏi: "Sao? Ngài đã may mắn nhấm nháp qua hoa trấp Già Lâu La sao? Đó chính là trân phẩm ở Đại Tinh Linh tộc đó!”

    Trần Đạo Lâm đã thầm hối hận, gã liền ho khan một tiếng cười cười, cũng không trả lời.

    Trưởng lão lại đưa tới trước mặt Trần Đạo Lâm một ly nước đầy nữa, Trần Đạo Lâm chú ý thấy bàn tay của đối phương v ô cùng trắng nõn và tho dài, phảng phất như bàn tay của một người trẻ tuổi vậy.

    “Ngài đến bộ lạc chúng ta cũng đã có hơn mười ngày rồi nhỉ?"

    Ngữ điệu đối phương tựa hồ như đang hàn huyên, Trần Đạo Lâm lập tức đứng lên cúi người một cái thật sâu cảm tạ: "Còn không có cơ hội cảm tạ đại ân của trưởng lão đã cứu mạng. Ta nghe Barbara nói, nếu như không phải trưởng lão dùng Tự Nhiên Thụ Thủy của bộ lạc cứu ta, ta sợ rằng đã chết mất rồi."

    Trưởng lão khẽ mỉm cười, nở nụ cười như gió thoảng mây bây đáp: "Barbara là một hảo hài tử, bất quá lời của nó đã quá nghiêm trọng rồi. Ta đã tự mình xem qua thương thế của ngươi, dù không có Tự Nhiên Thụ Thủy thì ngươi cũng sẽ không chết, bất quá là thương thế khép lại chậm một chút mà thôi!"

    Dừng một chút, lão cười nói: "Ta lúc ấy có chút kỳ quái. Trong người ngươi không có chấn động ma lực, mà thể trạng của ngươi cũng không giống là võ giả, nhưng khi ta dùng ma pháp trị hết thương thế của ngươi thì lập tức liền dẫn phát hô ứng của một loại nguyên tố tự nhiên trong thân thể ngươi, cái nguyên tố tự nhiên kia phảng phất có chút tương tự với Tinh linh tộc chúng ta. Ta nguyên bản vẫn còn mù mịt, bất quá ngài đã mới vừa nói qua, ngươi đã từng uống qua hoa trấp Già Lâu La của Đại Tinh Linh tộc, vậy thì đã đúng rồi!"

    Lão dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Đạo Lâm, liền giải thích: " Hoa trấp Già Lâu La là vật vô cùng quý trọng do Đại Tinh Linh tộc dùng ma pháp đề luyện ra, nếu là Tinh linh tộc chúng ta dùng thì có thể tăng lên cảm ứng ma lực bổn nguyên, còn nếu là người bình thường uống thì cũng sẽ gia tăng nguyên tố tự nhiên của bản thân. Mặc dù tuy không được trường sinh bất tử, nhưng cũng xúc tiến sinh mệnh lực trong thân thể càng thêm tràn đầy. Bệnh tật thường thường cũng không thể xâm nhập, về phần ngoại thương cũng sẽ khôi phục nhanh hơn so với người bình thường. Hoa trấp Già Lâu La là vật chuyên môn tăng cường thân thể nguyên tố tự nhiên sinh mệnh lực, tiếc rằng ngài không phải là ma pháp sư, bằng không nếu dùng cái này để tu luyện ma lực thì làm ít hưởng nhiều rồi. Bất quá hiện tại thân thể của ngài đã được tăng cường, sinh mệnh lực khá tràn đầy cũng coi như là không uổng rồi!"

     
  4. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 19: Thân phận bị nghi ngờ

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us


    Trần Đạo Lâm nghe thế thì trong lòng nở hoa.

    Không thể tưởng được cái thằng Tinh linh Lạc Tuyết kia tùy ý cho mình uống vài ngụm nước hoa ép Già Lâu La nọ lại có diệu dụng như thế a....

    Tu luyện ma pháp gì gì đó thì Đạo Lâm bây giờ tạm thời không hề nghĩ tới… bất quá tăng cường tánh mạng nguyên tố tự nhiên cho thân thể, cho mình kéo dài tuổi thọ, thân thể cường tráng là sự tình tốt a....

    Nghĩ nghĩ, Trần Đạo Lâm vẫn kiên trì nói: "Bất kể như thế nào, mạng ta vẫn là quý bộ lạc cứu về đấy. Nếu không có các ngài thì chỉ sợ giờ ta đã xanh cỏ trong bụng đám Thú nhân kia từ lâu rồi!"

    Nói xong câu này, Trần Đạo Lâm thành tâm thành ý khom mình vái ba cái với vị Trưởng lão này.

    Trưởng lão này cũng không ngăn cản, nhàn nhạt cười nhìn Trần Đạo Lâm cúi đầu, chờ hắn vái đã xong thì lão mới khoát tay chặn lại: "Quý khách quá khách khí, vẫn là mời ngồi xuống a."

    Chờ Trần Đạo Lâm ngồi xuống xong, vị Trưởng lão này trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Vẫn còn chưa có thỉnh giáo tên của quý khách..."

    "Đạo Lâm."

    "Đạo Lâm..." Trưởng lão tựa hồ trầm ngâm một lát, ngữ khí phảng phất là đang thử dò xét: "Như vậy, dòng họ của ngài là..."

    Trần Đạo Lâm nhìn vào mắt đối phương, trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra một cỗ linh quang, dứt khoát liền hít một hơi thật dài rồi thản nhiên nói: "Ta hiểu ý của Trưởng lão, kỳ thật... Ta họ Trần, cũng không phải người của gia tộc Hoa Tulip."

    Nét cười mỉm trên mặt Trưởng lão không thay đổi, ánh mắt nhìn Trần Đạo Lâm phảng phất có chút ít thoả mãn: "Ừ, điểm này… ta đã sớm biết."

    Dừng một chút, hắn lắc đầu thở dài: "Cái đứa nhỏ Barbara kia mặc dù thông minh, nhưng lại quá đơn thuần rồi. Nàng nói ngươi là người của gia tộc Hoa Tulip, thế nhưng gia tộc Hoa Tulip là thân phận gì chứ, máu mủ của Công tước Hoa Tulip sao có thể tùy tiện một thân một mình chạy tới cái Băng Phong Sâm Lâm này đây chưa. Chuyện đó đem đi lừa gạt con nít thì còn nghe được. Haizzz… cũng chỉ có cô bé đó mới tin mà thôi a."

    Trần Đạo Lâm nghĩ thầm trong lòng: nguyên lai ngươi đã sớm đoán được. Nghĩ tới đây thì hắn cau mày nói: "Như vậy, Trưởng lão còn nguyện ý dùng thuốc nước Tự Nhiên Thụ là vì..."

    "Ngươi mặc dù không phải người của gia tộc Hoa Tulip, bất quá ta mới vừa nói rồi… ta cảm nhận được trong sinh mệnh lực nguyên tố tự nhiên dồi dào trong cơ thể ngươi, cùng Tinh linh tộc ta hẳn là rất có liên qua cho nên tất nhiên là không thể thấy chết mà không cứu được a."

    Dừng một chút, trên sắc mặt Trưởng lão chợt đỏ lên một chút, thấp giọng nói: " Tinh linh tộc chúng ta mặc dù luôn luôn yêu thích tánh mạng, chỉ có điều cái thứ thuốc nước Tự Nhiên Thụ kia quá mức trân quý khó được, cho nên thực sự không phải là chúng ta keo kiệt, mà là..."

    "Ngài không cần nói thêm, ta hoàn toàn có thể hiểu được." Trần Đạo Lâm lập tức nói vài câu cảm kích.

    "Ừ." Tinh linh Trưởng lão phảng phất nhẹ nhàng thở ra, hơi trầm ngâm một lát mới mở miệng lần nữa, lần này ngữ khí cũng có chút nghiêm túc: "Hôm nay quý khách bán ra không ít hàng hóa hiếm có trong bộ lạc..."

    Mặt Trần Đạo Lâm đỏ lên… dù sao lấy những thứ đồ rẻ rách trong thế giới hiện đại của mình kia đem ra đổi lấy nhiều bảo bối của Tinh linh tộc như vậy thì trong lòng của hắn vẫn không khỏi có chút hổ thẹn đấy.

    Nghe tới vấn đề này thì hắn cũng tranh thủ thời gian cười nói: "Đúng vậy, cũng may đúng dịp ta có mang chút đồ theo bên người, lại thấy người của quý bộ lạc yêu thích nên ta liền..."

    "Khách nhân không cần đa tâm, ta không có ý chất vấn." Trưởng lão cười vô cùng thân ái: "Thảo Mộc Tinh linh tộc chúng ta luôn vô cùng hoan nghênh người bán rong a. Khách nhân mang theo nhiều hàng hóa trân quý như vậy đi vào Băng Phong Sâm Lâm thì chắc hẳn cũng là một người bán rong đi?"

    Trần Đạo Lâm nghe xong, vốn trong nội tâm đã sớm có chuẩn bị đối với loại vấn đề này nên lập tức gật đầu nhẹ: "Trưởng lão nói không sai. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên ta tới đây, vốn chỉ muốn thử thời vận nhưng lại không nghĩ rằng gặp được nguy hiểm tới vậy."

    "Hả?" Tinh linh Trưởng lão mỉm cười, ánh mắt nhìn như ôn hòa vô hại nhưng lại khiến cho Trần Đạo Lâm có cảm giác ánh mắt kia tựa hồ cao thâm mạt trắc, khiến cho mình không dám đối mặt. Chỉ nghe Tinh linh Trưởng lão ung dung cười nói: "Tinh linh tộc định cư lại Băng Phong Sâm Lâm cả trăm năm qua, tới giờ đã có không ít dong binh hoặc là mạo hiểm giả của Roland đế quốc đi vào Băng Phong Sâm Lâm tìm cơ hội phát tài. Trong Băng Phong Sâm Lâm này khắp nơi đều có thể có bảo vật, nhân loại các ngươi lại vốn thiên tính trục lợi nên có việc này cũng không lạ gì. Một vài bộ lạc Tinh linh tộc chúng ta cũng không có bài xích việc người bán rong nhân loại đến trao đổi hàng hóa. Trao đổi theo nhu cầu mà thôi."

    Nói đến đây, hắn tựa như cố ý dừng một chút, nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm cười nói: "Bất quá những kẻ... có can đảm lặn lội đường xa đi tới nơi này kia thì mạo hiểm giả cũng thế, người bán rong cũng vậy thì đều hoặc chính bản thân thực lực không tầm thường, hoặc là phải bỏ ra số tiền lớn để thuê hộ vệ dong binh tùy thân. Ngược lại giống như khách nhân vốn không phải là ma pháp sư, lại chưa từng tu luyện vũ kỹ, càng ngay cả một tùy tùng hộ vệ cũng không mang theo mà dám độc thân chạy đến sâu bên trong Băng Phong Sâm Lâm này thì... Tình huống như vậy, ta ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy đây."

    Trần Đạo Lâm thở dài trong lòng. Sơ hở về thân phận thực sự của mình quá lớn, Tinh linh Trưởng lão này nói đều là lời nói thật… mình tay trói gà không chặt mà lại chạy đến cái Băng Phong Sâm Lâm khắp nơi đều là ma thú này… người khác xem vào quả thật là đi chịu chết, đổi lại là ai thì cũng sẽ hoài nghi mà thôi.

    Bất quá trong đầu hắn đã sớm soạn sẵn đáp án nên Trần Đạo Lâm trên mặt làm ra một bộ thương cảm sụt sùi nói: "Trưởng lão nói không sai. Kỳ thật ta vốn cũng có đồng bạn đi cùng tới nơi này đấy. Chỉ có điều không may là trước đây vài ngày thì chúng ta gặp Thú Nhân tộc tập kích trong rừng, đồng bạn của ta cùng ta dốc sức chiến đấu nhưng không địch lại nên thất lạc nhau. Ta may mắn được quý bộ lạc cứu nên mới có thể giữ được mạng sống, nhưng không biết đồng bạn của ta..."

    Nói đến đây, ngữ khí Trần Đạo Lâm trở nên bi thương thật sự… cái này cũng không phải là giả nữa rồi, hắn thật sự nhớ tới cái cô nàng chân dài Lam Lam kia, nhớ tới mình và nàng bèo nước gặp nhau, lại không hiểu sao bỗng có một hồi duyên phận chớm nở, rồi về sau lại đột ngột thất lạc khiến cho trong lòng hắn có vô hạn khắc khoải nhớ nhung. Lần này rời xa nhau, không biết tương lai còn có ... này tương phùng hay không… chỉ sợ cơ hội này cũng rất xa vời đấy.

    Hồi tưởng lại đoạn thời gian nọ khiến ánh mắt Trần Đạo Lâm không khỏi có chút phiếm hồng, thanh âm nghẹn ngào.

    Hắn chân tình như vậy khiến một tia nghi kị cuối cùng trong lòng Tinh linh Trưởng lão biến mất.

    Nhìn mặt mũi Trần Đạo Lâm tràn đầy bi thương, Tinh linh Trưởng lão cũng nhịn không được thở dài, ngữ khí ôn hòa an ủi: "Khách nhân không cần quá mức bi thương rồi, những Thú nhân kia trước nay đều có truyền thống là không kể đối phương chết sống mà mang theo toàn bộ, khi ngươi được cứu về thì không tìm ra đồng bạn của ngươi, vậy hẳn người đó chưa từng bị đám Thú nhân bắt hoặc làm hại mà chạy thoát rồi a."

    Trần Đạo Lâm nhẹ gật đầu, xoa xoa khóe mắt.

    Sau đó Tinh linh Trưởng lão lại trầm mặc một lát, rồi trong ánh mắt hiện lên một tia quyết đoán, phảng phất rốt cục đã quyết định điều gì đó, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Lúc chưa được gặp khách nhân thì trong lòng ta còn có một ít nghi ngờ… nhưng giờ thì đó là do ta quá mức cẩn thận rồi. Đã như vậy thì… Ta có một chuyện muốn đàm phán với khách nhân, không biết khách nhân ngài..."

    Trần Đạo Lâm lập tức rất thức thời vỗ ngực: "Ngay cả cái mạng này cũng là do quý bộ lạc nhặt về, nếu ngài cần ta làm chuyện gì thì cứ mở miệng là được rồi."

    Dừng một chút, hắn nói: "Ta hôm nay bán hàng cũng có tự mình giữ lại vài món, vốn định để dành xem nếu có cơ hội được gặp mặt Trưởng lão ngài..."

    Tinh linh Trưởng lão khoát tay chặn lại, nở nụ cười rất đạm bạc thong dong: "Khách nhân không cần phải khách khí, ngươi là người bán rong đã bất chấp mạo hiểm lớn như vậy để đến đây, nếu như đem hàng hóa tặng không thì không được. Bộ lạc chúng ta mặc dù không tính là quá mức giàu có nhưng cũng quyết không có mặt dày tới mức nhận quà tặng như thế."

    Mắt thấy Trần Đạo Lâm còn muốn nói gì nữa, Tinh linh Trưởng lão đã lập tức giành nói trước: "Nếu quả thật khách nhân muốn làm chút gì đó, không ngại hãy nghe ta đem phía dưới nói xong a."

    Trần Đạo Lâm lúc này mới ngậm miệng lại.

    "Khách nhân mặc dù tự nhận rằng không phải là người của gia tộc Hoa Tulip, nhưng những hàng hóa ngài mang tới thì đều là những thứ mà trong truyền thuyết chỉ có xưởng của gia tộc Hoa Tulip mới có thể làm ra mà thôi." Tinh linh trưởng lão trầm ngâm một lát, liếc nhìn Trần Đạo Lâm cười nói: "Khách nhân yên tâm, ta mặc dù là Tinh linh, nhưng cũng đã từng quen biết với người bán rong nhân loại, cũng biết buôn bán đều có quy củ, đầu vào của hàng hóa là không tiện nghe ngóng. Ta chỉ muốn mời khách nhân có thể thẳng thắn giải đáp mấy điều còn nghi hoặc trong lòng mà thôi."

    "Mời nói."

    "Ta sẽ không hỏi khách nhân ngài làm cách nào có được những hàng hóa này từ trong gia tộc Hoa Tulip. Ta chỉ muốn hỏi... nếu như ta mời khách nhân tiếp tục tới nơi này giao dịch thì không biết khách nhân có thể tiếp tục ổn định cung cấp những thứ này hay không?"

    Ồ? Đây là muốn mở rộng lượng giao dịch à?

    Trần Đạo Lâm cũng không khỏi có chút động tâm.

    Nguyên bản hắn cũng định kiếm xong lợi nhuận lần này thì quay lại thế giới của mình rồi không bao giờ... tới đây nữa! Cái lần thập tử nhất sinh khi trước đã khiến cho một gã trai tơ chưa từng xuất sinh nhập tử như Trần Đạo Lâm cực kỳ sợ hãi. Lần này bán hàng tại Tinh linh tộc thu được tới hàng chục tỷ mang về… Số tiền lớn như thế đối với một thằng trai tơ không có bao nhiêu dã tâm cũng đã quá đủ, quá sung sướng rồi.

    Trần Đạo Lâm cực kỳ không muốn mạo hiểm tử vong để chạy đến cái thế giới này nữa… ít nhất trong một thời gian ngắn là hắn không có ý định quay lại rồi.

    Bất quá, hiện tại vị Trưởng lão Tinh linh tộc này bỗng nhiên đưa ra một cái yêu cầu như vậy thì...

    Nghĩ lại thì chính mình chỉ mới vô tình mang theo một ít đồ tắm táp vệ sinh đã buôn bán lời lãi khủng khiếp như vậy… Nếu có thể duy trì giao dịch ổn định cúng bộ lạc Tinh linh này thì… Còn không giàu nứt đố đổ vách nữa sao?

    Kiếm tiền dễ dàng như thế, ai không động tâm chứ?

    Cái khó duy nhất chính là… bản thân mình thực sự quá nhỏ yếu, mà khoảng cách giữa bộ lạc này và cánh cửa xuyên việt của mình cũng coi như khá xa. Nếu chỉ bằng một mình mình đi tới đi lui để giao dịch thì trong rừng rậm nguy hiểm này… đừng nói là gặp phải Thú nhân, cho dù là gặp được một con sài lang hổ báo gì gì thì đã có thể khiến mình đổi sang tiêu tiền âm phủ mất rồi.

    "Cái này..." Trần Đạo Lâm khó xử bứt tóc.
     
  5. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 20: Bảo tiêu

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us



    Mắt thấy biểu lộ khó xử của Trần Đạo Lâm, Tinh linh Trưởng lão ngược lại trong lòng càng thấy nhẹ nhõm... phải tới tận lúc này thì một tia nghi kị cuối cùng cũng mới rốt cục tiêu tán.

    Vị Tinh linh Trưởng lão này cũng không phải kẻ ngu dốt, hắn có đầy đủ trí tuệ để vô cùng rõ ràng rằng những kẻ bán rong của nhân loại giao dịch với bộ tộc mình đều kiếm được những khoản lợi kếch xù! Những đồ vật mà họ đổi được ở đây đợi đến khi mang về thế giới loài người thì đều bán được với cái giá trên trời.

    Thế mà hiện giờ chính mình chủ động mời chào mở ra một con đường kiếm tiền ổn định cho cái kẻ bán rong nhân loại Đạo Lâm này mà đối phương còn không mừng rỡ như điên đáp ứng ngay lập tức, ngược lại lại tỏ vẻ trầm tư khó xử… Đây hẳn chứng tỏ rõ ràng đối phương không phải là một tên lường gạt.

    Tinh linh trưởng lão nhẹ nhàng cười cười: "Khách nhân có chỗ khó xử nào thì đừng ngại nói một chút với ta đi thôi, có lẽ ta có thể ra hơn mấy phân lực khí đây."

    Trần Đạo Lâm nghĩ nghĩ, dứt khoát nhún vai nói: "Ngài cũng biết đấy, ta là một kẻ tầm thường không biết ma pháp cũng chẳng có tí vũ kỹ nào. Những hàng hóa ngài cần hẳn ta cũng có thể lo liệu được, nhưng kiểu người như ra mà muốn đi đi lại lại trong cánh rừng rậm này thì thực sự là quá nguy hiểm rồi."

    "Chẳng lẽ không thể thuê một ít hộ vệ sao." Tinh linh Trưởng lão nhíu mày.

    "Không dễ vậy." Trần Đạo Lâm hàm hồ nói: "Ta vốn là có đồng bạn có thể tín nhiệm hoàn toàn đấy, nàng có vũ kỹ cao cường đủ để bảo hộ ta. Nhưng hiện giờ chúng ta đã lạc nhau rồi, đến sinh tử của nàng cũng chưa biết. Sau khi ta trở về… chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không tìm nổi một người đáng giá tín nhiệm a." Dừng một chút, hắn cẩn thận bổ sung từng li từng tí: "Ngài cũng biết, loại giao dịch này giá trị hàng hóa cực lớn, nếu không phải người đáng giá tín nhiệm thì ta cũng không dám thuê bất cứ hộ vệ nào a.... Bằng không mà nói, ở loại địa phương vắng vẻ này nếu gặp người bỗng nổi lên tâm tư xấu, chỉ sợ..."

    Tinh linh Trưởng lão gật đầu nhẹ, đưa mắt nhìn Trần Đạo Lâm thật sâu: "Lời này cũng không sai, bên trong nhân loại các ngươi xác thực có rất nhiều kẻ thấy lợi quên nghĩa đi."

    Lời này nói ra mang chút mỉa mai khiến biểu lộ của Trần Đạo Lâm cũng có chút ngượng ngùng đấy.

    Bất quá Tinh linh Trưởng lão lại tựa như hồn nhiên không thèm để ý, hắn trầm ngâm một lát, trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc rồi chậm rãi nói: "Bất quá, cái băn khoăn này cũng không phải là không có biện pháp."

    Dừng một chút, trên mặt hắn lộ ra vẻ mỉm cười: "Không biết khách nhân có thể tin được tộc nhân hay không chứ?"

    Trần Đạo Lâm không phải kẻ ngu, nhãn tình lập tức sáng lên, nhìn đối phương cười cười nói: "Trưởng lão nói đùa gì thế, đến mạng của ta cũng là do các vị nhặt về, sao có thể không tin đây chứ?"

    "Vậy thì dễ rôid." Tinh linh trưởng lão nhìn Trần Đạo Lâm khẽ gật đầu: "Nếu như khách nhân đã là người bán rong do chính ta mời tới, như vậy vấn đề hộ vệ này xin để ta giúp một tay đi thôi."

    Nói xong, hắn không đợi Trần Đạo Lâm nói thêm gì mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

    Sau một lát, rèm cửa bằng cây đằng bị đẩy ra, anh của của Barbara tiến vào, quỳ một gối xuống.

    Tinh linh Trưởng lão nhìn hắn, đang muốn nói điều gì… thế nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì chợt trong ánh mắt khẽ động, sau đó nói ra một câu gì đó ( Trần Đạo Lâm bắt được ánh mắt này của hắn nên có một loại cảm giác tựa hồ như vị Trưởng lão vừa muốn mở miệng nói câu gì nhưng sau lại chợt đổi ý, câu nói sau này của hắn hẳn không phải là câu lúc đầu định nói. )

    Anh trai của Barbara không nói tiếng nào, đứng lên nhanh chóng rời đi.

    Một lát sau, rèm một lần nữa bị vén lên, lần này cả hai anh em Barbara cùng tiến vào, đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt Tinh linh Trưởng lão.

    Tinh linh Trưởng lão cười cười, nói trực tiếp đối với Trần Đạo Lâm: "Ngươi những ngày này đều là ở chỗ Barbara. Đứa bé này mặc dù tâm tư đơn thuần một tí, nhưng làm việc cũng coi như là cẩn thận, hơn nữa thân thủ lại không tệ, còn hết sức quen thuộc đối với địa hình trong rừng. Ta để cho nàng đi theo chuyên môn phụ trách an toàn của ngươi tại mảnh Băng Phong Sâm Lâm này a."

    Dừng một chút, hắn cười cười quay mặt đi, dùng ngôn ngữ Tinh linh tộc nói nói mấy câu đối với Barbara đang quỳ trên mặt đất.

    Barbara nghe hiểu ngôn ngữ loài người nên từ lúc Tinh linh Trưởng lão nói chuyện với Trần Đạo Lâm đã mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Mà hiện Tinh linh Trưởng lão nói rõ lại với nàng thì lập tức khiến Barbara mừng rỡ… Có điều anh trai của nàng lúc này lại mang vẻ mặt có chút khó coi. Rõ ràng đối với chuyện này có chút không cam lòng, nhưng xem ra Trưởng lão Tinh Linh tộc vẫn rất có uy vọng nên mặc dù lòng hắn tràn đầy ấm ức mà vẫn không thể không cúi đầu khấu đầu, tỏ vẻ đã tiếp nhận mệnh lệnh.

    "Giờ ta lập tức để cho Barbara phụ trách bảo hộ ngươi ly khai khỏi đây. Sau đó các ngươi có thể hẹn nhau một chỗ, chờ ngươi từ bên ngoài trở về lần nữa, lúc tiến vào Băng Phong Sâm Lâu sẽ để cho nàng chờ ở chỗ hẹn để tiếp ứng ngươi, rồi một đường hộ tống ngươi đến bộ lạc ta." Trưởng lão nói xong thì cười mà nhìn Trần Đạo Lâm: "Khách nhân, người xem được hay không?"

    Trần Đạo Lâm lập tức mừng thầm trong lòng.

    Nếu Tinh Linh tộc Trưởng lão phái người khác làm hộ vệ thì chỉ sợ Trần Đạo Lâm vẫn còn có chút băn khoăn đi… trên người hắn có rất nhiều bí mật không muốn kẻ khác biết, nhất là chuyện mình căn bản không thể ra khỏi Băng Phong Sâm Lâm mà đường về ở ngay tại ven bờ Nam hồ Đại Viên. Nếu để người khác làm hộ vệ, chỉ sợ mình cũng không dễ gạt gẫm rồi.

    Bất quá... cô nàng Barbara thì lại tương đối dễ dàng rồi. Ở gần nàng vài hôm khiến Trần Đạo Lâm hiểu cực rõ rằng tâm tư cô nàng này thập phần đơn thuần, đồng thời còn là một Tinh linh vô cùng tò mò yêu thích về thế giới phồn hoa của loài người bên ngoài… Điển hình là việc nàng là một fan cuồng của gia tộc Hoa Tulip a.

    Một cô nàng như vậy… thật sự chính là một kẻ kỳ lạ trong cái Tinh linh tộc nổi tiếng với sự bảo thủ cố chấp này đấy.

    Một cô nàng như thế… hẳn lừa gạt không khó đi.

    Có một hộ vệ dễ lừa gạt như vậy thì khi mình ra vào cái thế giới này hẳn sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức không đáng có rồi.

    Tinh linh Trưởng lão thấy Trần Đạo Lâm đã đáp ứng thì lộ ra nụ cười hài lòng.

    Sau đó hắn lại cho Trần Đạo Lâm một kinh hỉ nữa.

    Vị Tinh linh trưởng lão này chậm rãi moi từ trong tay áo ra một con dao găm.

    Chiều dài con dao găm này không quá 33cm, mà tạo hình của phần thân dao cực kỳ khác lạ, nhìn qua tựa như một miếng lá cây hẹp dài… nhưng lưỡi dao vẫn rất sắc bén. Hơn nữa toàn bộ con dao này đều là một màu xanh lá cây đấy.

    "Đây coi như là một kiện lễ gặp mặt ta đưa tặng cho khách nhân a." Trưởng lão mỉm cười đem con dao đẩy đến trước mặt Trần Đạo Lâm.

    Trần Đạo Lâm còn chưa kịp nói gì thì bỗng nghe thấy Barbara đang quỳ gối phát ra một tiếng hô nhẹ, cô nàng này mở to hai mắt, vẻ mặt hâm mộ nhìn chằm chằm con dao trên bàn này.

    Trần Đạo Lâm khẽ động trong lòng… Xem ra đây là một món đồ tốt đi? !

    Quả nhiên, lời nói tiếp theo đó của Tinh linh trưởng lão khiến cho Trần Đạo Lâm mở cờ trong bụng!

    "Cái này mặc dù không phải một kiện ma pháp vũ khí ghê gớm gì mấy, nhưng cũng là món đồ chơi nhỏ mà ta tự mình giữ lại đã nhiều năm." Tinh linh trưởng lão mỉm cười nói: "Trên đó có gia trì tự nhiên nguyên tố nên cảm ứng đối với hoàn cảnh chung quanh vô cùng nhạy cảm."

    Hắn đón lấy ánh mắt nòng rực của Trần Đạo Lâm mà nói: "Khách quý chỉ cần mang theo nó trên người thì nếu một khi xung quanh phát sinh tình hình nguy hiểm… nói đúng hơn là nếu có cái gì mang theo sát ý tới gần thì con dao này nhất định sẽ có phản ứng, sẽ thả ra hào quang. Ma pháp cảm ứng khu vực này có thể đạt tới đến trăm bước. Có một món đồ như vậy trên người thì quý khách nếu trên đường có gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể chuẩn bị trước cho tốt, đỡ phải nguy cơ đột nhiên tao ngộ nguy hiểm."

    Một khi có kẻ mang sát ý tới gần sẽ chủ động sáng lên?

    Công năng như vậy a...! Quả thực chính là ra-đa quét địch toàn diện a...! ! !

    Trần Đạo Lâm dùng sức lau nước miếng chảy ra bên mép, từ từ cầm con dao lên trong tay cẩn thận lật đi lật lại xem xét.

    Sau đó Trần Đạo Lâm luôn miệng cảm ơn rối rít, thành khẩn không khách khí đem cpn dao thu lại… Chà chà… Đây chính là một kiện ma pháp vũ khí hàng thật giá thật a!

    Không thể tưởng được chính mình lại thật sự có thể thỏa mãn tâm nguyện, tới tay một kiện ma pháp trang bị a....

    Bất quá Trần Đạo Lâm trải qua sự kinh hỉ ban đầu thì trong lòng lại đột nhiên nảy lên một ý niệm khiến sự vui mừng cùng nhiệt tình đầy trong đầu lập tức biến mất sạch sẽ! !

    Cái này Tinh linh tộc Trưởng lão, bỏ ra tiền vốn thật lớn!

    Đã mời ta đến bán hàng, lại còn đưa thêm một nữ hộ vệ dẫn đường như hoa như ngọc nữa, rồi cuối cùng còn chịu chi ra một kiện ma pháp vũ khí trân quý...

    Hắn chịu bỏ tiền vốn lớn như vậy thì hiển nhiên tuyệt đối không phải chỉ để cho mình có thể bán cho người trong bộ lạc nhiều một chút dầu gội đầu cùng xà phòng a? !

    Cho dù Tinh linh thích sạch sẻ thích chưng diện thế nào đi nữa thì gã Tinh Linh tộc trưởng lão này cũng sẽ không ngu ngốc đến mức chỉ vì như vậy mà bỏ ra tiền vốn nặng tới thế a! !

    Hắn... có mưu đồ gì khác sao?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)