Đô Thị Thiên Huyền Địa Hoàng - Cổ Cổ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thiên Huyền Địa Hoàng
    Chương 1: Đêm hôm bắt cóc bỏ tù


    Khuyến cáo: Truyện thuộc thể loại giết người kinh dị.

    Hai bang Hòa Hợp Đào và Hòa Thắng Hòa trước giờ nước sông không phạm nước giếng, dù sao thì mỗi băng nhóm đều có một lĩnh vực chuyên biệt hoạt động.

    Nhưng sau khi Hòa Thắng Hòa hay tin vật trấn bang đang nằm trong tay Hòa Hợp Đào thì 2 trong “Tứ đại hắc bang của thế giới ngầm” bắt đầu xảy ra xích mích.



    Nhà tù Bàn Cẩm của tỉnh Liêu Ninh là một phần của một khu phức hợp nhà tù rộng lớn. Khu phức hợp này tiêu tốn khoảng 90 triệu đô la,để xây dựng trên diện tích 550 mẫu Anh.

    Tôi đã được nếm đủ tư vị trong “địa ngục trần gian” đó, là nơi diễn ra những hành động khủng khiếp không còn nhân quyền của những người quản ngục đối với các tù nhân bị giam giữ vì tín ngưỡng của họ đối với môn tu luyện tinh thần truyền thống Pháp Luân Công.

    Rất nhiều người tôi quen biết đã phải trải qua nhiều hình thức tra tấn dã man tại đây và nhà tù này chính là một trong những nơi khét tiếng nhất cả nước về việc ngược đãi thân thể,làm nhục nhân phẩm dẫn đến tử vong trong tình trạng tinh thần bị đả kích kịch liệt.

    Tôi là Mặc Minh,sống ở Bàn Cẩm-Hưng Long Đài-Liêu Ninh.

    Trong màn đêm giá lạnh của cái rét khắc nghiệt miền đông bắc,tôi nằm trong căn nhà nhỏ nhắn nhưng ấm áp,cảm nhận từng luống khí hắc ám tụ tập lại ngôi làng hẻo lánh bé nhỏ.

    Tiếng ổ khóa bị mở lách cách trong bóng tối,tiếng bước chân lặng lẽ của ít nhất 2 người tiến vào buồng bố nuôi.Khi tôi cũng nhẹ nhàng trở dậy bật đèn phòng khách lên cùng lúc bọn họ trở ra,một tên vác theo thân thể mềm nhũn của ông ấy.

    2 tên cùng sững sờ nhìn tôi,sau đó nhanh chóng một tên tiến tới rút dùi cui điện ra chỉ mặt hăm dọa.

    -ngoan ngoãn im lặng,nếu la lớn tao đập cho chết.

    Tôi nhìn nhìn 2 tên mặc quân phục nước nhà,ngây ngô hỏi.

    -ông ấy đã phạm tội gì?các ngươi định mang ông ấy đi đâu?

    Hắn cười nham hiểm,nói.

    -đây chính là cái giá phải trả cho tất cả những ai ngu xuẩn vẫn tiếp tục theo học Pháp luân công,đều phải bị trừng phạt.May mắn là mày không theo học dù mày có một ông bố nuôi là thầy dạy môn này.

    Tôi thật thà thông báo.

    -mấy hôm nay tôi đột nhiên lại có hứng thú với môn này nên đã theo học…

    Hắn nghe vậy liền giận dữ gào lên.

    -Pháp luân công là một môn tà phái,chính quyền đã ngăn cấm không cho theo học thế mà tụi mày vẫn ương bướng làm trái,trại tù chính là nơi dành cho những tên dân đen ngu ngốc như tụi mày.

    Dứt lời hắn liền vung tay phang thanh dùi cui vào đầu tôi,một cú đánh tôi cho là khá mạnh lên thuận thế ngất đi.

    Tên đó vác tôi lên,nhanh nhẹn bước,được một lúc thì tôi cảm thấy cơ thể mình lao đi đập vào nền sắt,va vào một thứ mềm mềm,tiếp theo lại có một vật khác va vào tôi.Sau đó là tiếng đóng cửa,tiếng máy nổ…

    Tôi mở mắt,thấy mình trong xe,tối om và chật chội, nhìn quanh toàn những láng giềng của mình bị vất lăn lóc như những con vật chuẩn bị được đưa vào lò mổ .Nhìn kỹ lại lần nữa đều là những học viên đang theo học Pháp Luân công do bố nuôi tôi dạy.20 người cùng bố nuôi của tôi đều trong tình trạng mê man chen chúc trong chiếc xe tải cỡ trung.

    Tôi có thể cảm thấy đây không phải là chiếc xe duy nhất đang cùng chạy trên một tuyến đường với tốc độ khá cao,chờ đợi chúng tôi phía trước,tương lai ở trong nhà tù là khá chắc chắn.

    Tôi biết là cả tuần này luôn có một đám người lạ mặt lởn vởn khắp khu làng,một đám dường như đang theo dõi,đang quan sát tất cả chúng tôi,một đám lại ra sức nói xấu môn học Pháp luân công,khuyên chúng tôi từ bỏ môn này…

    Tôi cảm thấy nghi hoặc,đây đơn thuần chỉ là môn rèn luyện sức khỏe tinh thần và thể chất,như bao môn dưỡng sinh khác…nhưng những gì mà chúng tôi sắp sửa hứng chịu lại giống như một sự trả thù biến thái và bệnh hoạn của quan chức cấp cao nào đó giáng xuống dân lành…rốt cuộc thì…vì sao chứ?

    Khi ấy tôi luôn tự hỏi,bọn chúng tính làm gì?tôi cảm thấy khá bất an,nhưng lại không biết phải làm như thế nào cho tốt nên cũng chỉ còn cách chờ đợi.Song dù có nằm mơ cũng không tưởng rằng chính phủ lại cho quân đội đêm hôm đột nhập nhà dân,đánh thuốc mê những người theo học Pháp luân công rồi tống họ vào trại giam.

    Tôi lúc đó chỉ đơn thuần nghĩ có lẽ sẽ bị tạm giam vài tháng trong trại cải tạo là cùng,sau đó lại được thả ra và sống tiếp những tháng ngày bình bình an an đến cuối đời.Cho nên,lúc đó là tôi tự nguyện đi theo ông ấy mà không chút kháng cự …

    Nhưng thật chẳng ngờ rằng với cái tội danh theo học Pháp luân công đó mà tất cả những người tôi biết tới và không biết tới bị giam trong trại tù đều có kết cục chết thê thảm.

    Nếu biết trước…ít nhất tôi cũng bảo vệ được bố nuôi… ông ấy là người thân duy nhất mà tôi biết tới trên cõi đời này.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thiên Huyền Địa Hoàng
    Chương 2: Nhốt trong "chuồng cọp"
    Khi cánh cửa xe mở ra,chào đón chúng tôi là trận gió lạnh thấu xương ào ào lao tới cùng những làn nước buốt giá.Bọn chúng xịt nước từ hệ thống chữa cháy của nhà tù,vào những con người đang mặc đồ ngủ mong manh giữa thời tiết rét buốt căm căm.

    Phải đến 15 phút liên tục như thế,bằng cách này chúng đánh thức những con người còn ngấm chút thuốc mê khốn khổ chật vật thức dậy.

    Tôi đỡ bố nuôi,cẩn thận dìu ông đi,những người khác cũng giúp đỡ những người đứng gần mình cùng dậy xuống xe,trong tiếng la lối quát tháo của những người mặc đồ nhân viên cai ngục.

    -đây là những gì chúng mày đáng được hưởng vì đã theo học Pháp luân công,lũ ngu muội không chịu nghe lời,đám sâu bọ thối tha mục rữa.

    Tiếp đón chúng tôi là những chiếc lồng tạm giam ngoài trời bằng dây thép gai rộng 3,5 m, cao 4,5 m, chật chội như vậy lại chứa tới hơn 30 người.Giữa thời tiết sáng tinh mơ mùa đông mười mấy độ lại vừa được hứng chịu trận nước lạnh dội xối xả đến 15 phút,áo quần mỏng tanh dính vào da thịt,chúng tôi run rẩy cố gắng đứng sát vào nhau, cách xa nhất có thể khỏi đám dây thép gai .

    Cái chuồng này còn tồi tệ hơn dành cho con vật,ít ra trong sở thú bọn chúng không được nhồi nhét như nhồi nhân bánh và không có đám dây thép gai sắc bén chờ đợi chúng sơ sẩy là cắm vào da thịt.

    Tôi phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh,thấy có 2 cái chuồng nữa,cũng chứa đám dân lúc nhúc,chỉ biết đứng cam chịu hưởng gió lạnh.Xem ra mẻ lưới này đã thu về trên 100 người dân…bọn họ định làm gì?thực xem chúng tôi là cá sao?

    Chúng tôi đứng ngây ngốc từ sáng lờ mờ hôm đó tới sáng lạnh lẽo hôm sau, một giọt nước cũng chẳng có thì đào đâu ra thức ăn,giống như một đám thịt nguội ngắt được mang ra ngoài trời cho gió lạnh hong khô thêm.

    Rồi chúng mở đài cho nghe liền tù tì một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp suốt 72 giờ, bố nuôi tôi chịu không nổi,cơ thể ông ấy mệt lả,người nóng như lửa,dựa cả vào người tôi.Rất nhiều người đứng không vững ngã vào tấm dây thép gai,chúng lạnh lùng đâm vào da thịt vốn đã lạnh tới mức tím tái.

    Chú Vương quân đã ngoài 40 bạo gan kháng cự với bọn nhân viên trông coi.

    -này anh gì ơi?chúng tôi đã bị nhốt từ sáng sớm đến tối mịt,tại sao vẫn chưa phát cơm?

    2 tên nhân viên cười cười thâm thúy nhìn nhau rồi một tên đi vào buồng canh gác,bưng ra 2 khay.Hắn trao cho đồng bọn một khay rồi cùng mở nắp và tiến lại gần “chuồng cọp”,mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khiến tất cả phạm nhân đều thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.

    2 tên nhân viên cố tình ăn một cách khoa trương rồi ném đồ ăn thừa vào phạm nhân,lớn giọng nói.

    -chúng tao chẳng phải đang phát thức ăn,lũ chúng mày còn đứng trơ mắt nhìn cái gì?

    Chú Vương quân căm tức nhìn chúng,bất bình nói.

    -sao các ngươi có thể đối xử với phạm nhân như vậy được.Đó vốn không phải thức ăn cho người mà.

    2 tên nhân viên cười lớn một tràng rồi nói.

    -lũ chúng mày đã vào đây rồi thì không còn nhân quyền gì hết,thức ăn cho chó,chính là dành cho chúng mày.

    Anh Trương tú hơn 30 tuổi mềm giọng van xin.

    -ít ra các ngươi cũng phải cho chúng tôi chút nước chứ?

    2 tên nhân viên gật gù,một tên mở nắp chai nước để ở bên hông,tu uống ừng ực,sau đó hắn dốc ngược chai cho nước còn lại bên trong chảy lênh láng ra ngoài.Hắn nhìn chúng tôi,cười to.

    -nước sao?tự đái lấy mà uống.

    Tên còn lại đột nhiên nói.

    -trời lạnh thế này,uống nước nóng một chút tốt hơn.

    Dứt lời hắn liền trở vào buồng canh gác,nhanh chóng trở ra với tách cafe thơm lừng trên tay.Hắn tiến lại gần anh Trương tú,khuấy cái thìa cho mùi thơm càng lan tỏa,nhẹ nhàng nhấp một ngụm,số còn lại hắn bất ngờ hất cả vào mặt anh Trương.

    -trời ơi,các ngươi sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy được,dù là phạm nhân nhưng chúng tôi cũng có phải tử tù đâu?

    -tử tù?các ngươi còn không bằng tử tù,đừng có mà ngu ngốc đòi hỏi gì nữa.

    Hắn đứng giữa 3 chuồng sắt nhốt phạm nhân,gào lên một cách hống hách,tất cả chúng tôi chỉ còn biết ngơ ngác,bất lực nhìn nhau.

    Bố nuôi tôi run rẩy vì lạnh,vì đói,tôi ôm cơ thể nóng hôi hổi của ông,cảm thấy đầu óc ù lì chậm chạp.Tôi muốn mở miệng xin thuốc hạ sốt,xin áo bông ấm cho ông…
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thiên Huyền Địa Hoàng
    Chương 3: Hắc khí bay lượn đầy trời
    -tôi van xin các ngươi,các ngươi làm ơn làm phước rủ lòng thương xót,chị của tôi cô ấy bị sốt cao quá.Cho tôi thuốc hạ sốt đi,tôi muốn có áo ấm cho chị ấy nữa,nếu không chị ấy sẽ chết mất.

    Tiếng của một phạm nhân nữ nức nở vang lên trong cái chuồng sắt bên cạnh,cô ấy khoảng 20 mấy,đang cố đứng vững ôm trong tay một nữ phạm nhân khác.

    Tên cai ngục nghe thế liền hăng tiết lao tới đạp vào tường lồng.

    -các ngươi tưởng có thể chết dễ dàng vậy sao?với tội đua đòi học theo môn phái tà mị đó thì các ngươi một khi đã vào đây rồi thì sẽ sống không được tử tế mà chết chẳng được yên thân đâu.

    Hắn chửi dứt câu thì nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô gái,mấy tên nhân viên khác cũng lao tới dùng dùi cui điện vừa đập vào lồng sắt liên tục,vừa luôn miệng thóa mạ phạm nhân.

    Tôi nhìn những luồng hắc khí từ người bọn nhân viên lan tỏa ra xung quanh,những dòng khí này dường như đậm màu hơn trước.Trước đây thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy từ cơ thể một số người lại tỏa ra luồng khí nhàn nhạt tối màu.Tôi chẳng hiểu nổi như vậy là sao.

    Tôi nói cho bố nuôi biết,ông ấy nhìn tôi thật lâu rồi mới nhẹ giọng đáp.

    “vạn vật trên đời từ cành cây ngọn cỏ,dù là tảng đá vô tri,đều đang vô thức phát sóng điện trường,con người phát ra từ cơ thể,gọi là “trường sinh học” tùy theo tâm trạng,tùy theo sức khỏe mà tần số và màu sắc tỏa ra là không giống nhau… khi các sóng điện trường này ngẫu nhiên tiếp xúc với nhau những người nhạy cảm hơn sẽ cảm ứng nhanh hơn,người ta gọi đó là giác quan… nhưng hầu như không một ai nhìn thấy…tiểu Minh không thể tu luyện được Pháp luân công bởi cơ thể của con không thích hợp…cho lên trong trường hợp tiểu Minh nhìn thấy được thứ vốn vô hình thành hữu hình…có lẽ cũng là điều dễ hiểu đi…chỉ là đầu óc con vốn đơn thuần lại chậm chạp,tốt nhất nên tránh xa những con người thoát ra luồng khí đen tối đó..”

    Tôi nhìn theo sự lan tỏa của chúng rồi bị choáng ngợp trước sự bành trướng của những dải khí uốn lượn,móc nối câu thông với nhau,tất cả bọn chúng bay đầy trên trời đêm và cùng hướng về một nơi…tạm thời tôi không biết đó là chỗ nào.

    Sang đến ngày thứ 3 bọn cai ngục đưa chúng tôi đi thay đồ tù nhân và cho ăn một bát cháo trắng lõng bõng nước...

    Trước đó rất nhiều người bị cảm lạnh tới mức rơi vào tình trạng hôn mê,không thể đi lại được và họ bị đưa đi nơi khác…

    Lúc đó bọn quản ngục tiến tới định lôi bố nuôi của tôi đi khiến tôi hốt hoảng giữ chặt lại ông ấy.

    -các ngươi tính mang ông ấy đi đâu?không được mang ông ấy đi.

    Một tên cai ngục cố kéo bố nuôi của tôi đi,tên khác lao tới vừa dùng dùi cui phang liên tiếp vào lưng vào tay vào đầu tôi vừa gào lớn.

    -tên ngu đần này,chúng tao mang ông ấy đi bệnh viện,còn không mau thả ra.

    Tôi ngây thơ hỏi lại,cánh tay líu giữ ông ấy lỏng đi,tên kia vẫn dùng lực phang vào thân thể tôi như thể hắn ta cho rằng tôi là khúc gỗ không biết đau.

    -thật mang đi bệnh viện cứu chữa?

    Tên cai ngục đang dùng tôi để luyện côn nghe vậy dừng đánh,nhìn tôi mà cười lớn lối.

    -chúng mày còn cho rằng vào tù là đi nghỉ dưỡng chắc?bệnh viện nào rảnh rỗi còn cứu chữa cho hạng người thấp kém như chúng mày.

    Tôi ngây ra một lúc,tạm thời trí não chưa tiếp thu nổi,chú Vương quân ở bên cạnh xen vào.

    -các ngươi nói vậy là sao chứ?con người ta đã ốm nặng tới mức này còn không cứu chữa chứ các ngươi đưa họ vào đấy làm gì?

    Một tên cai ngục khác lao tới đạp một phát mạnh mẽ vào bụng chú Vương.

    -việc này không đến lượt chúng mày có quyền hỏi han,ngoan ngoan câm miệng lại.

    Hắn to giọng ra uy với tất cả mọi người.

    -tự giác để lại người không có khả năng đi lại,bằng không chúng tao sẽ đập cho chúng mày phải bò lê bò lết.

    Tôi vẫn ôm khư khư lấy bố nuôi,tên cai ngục đang dừng lại nghỉ lại tiếp tục vung cây gậy đập vào lưng vào đầu tôi.Máu trên đầu tôi theo kẽ nứt chảy xuôi thành dòng bê bết trên mặt…

    2 tên cai ngục mỗi tên kéo một bên cánh tay của tôi ra,2 tên cai ngục khác lại ra sức lôi thân thể mềm oặt của ông đi.

    -cái tên gầy còm nhom này tại sao lại dai sức tới vậy?mau buông ra cho tao tên đần độn ngu ngốc này,còn không chịu buông,không chịu buông.

    Một tên bực bội lên tiếng,càng ra sức mà đập tôi như đánh trống.Tiếng của chú Vương quân kêu lên phía sau.

    -tiểu Minh,buông thầy Dương ra đi.

    -không !không!

    Tôi lầm bầm trong miệng.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thiên Huyền Địa Hoàng
    Chương 4: Vào cũi sắt ngồi
    Tiếng của anh Trương tú vang lên ngay bên cạnh.

    -các ngươi sao có thể đối sử với chúng tôi như vậy được,dù có là phạm nhân thì chúng tôi cũng là con người,không phải là củ cải mặc cho các ngươi dày xéo.

    Anh ấy vừa dứt lời thì một tên cai ngục lao tới phang tới tấp vào cơ thế mới mấy ngày trước cận nặng là 80kg,bây giờ chắc giảm được vài kg rồi.

    -Tiểu Minh,trước cứ để bố theo bọn họ,rồi họ sẽ lại thả bố về với con thôi.

    Tiếng của bố nuôi thì thào phát ra,đôi mắt ông khó khăn mở nhìn tôi.Tôi nhìn ông,cảm thấy bố nuôi vô cùng yếu ớt,như thể sinh lực của ông đã bị rút cạn kiệt.

    -Không !không!

    Tôi lắc đầu,mặc kệ bọn họ kẻ đánh kẻ lôi,tôi vẫn ương bướng giữ chặt ông ấy.Một tên cai ngục bực bội nói.

    -tên này bị sao vậy?đánh bầm dập như thế mà vẫn không chịu nhả ra,sốc điện xem sao.

    -Con mà cứ thế này chỉ khiến ta càng lo lắng thêm.

    Bố nuôi mấp máy đôi môi,âm thanh thật nhỏ vẫn vọng vào đôi tai của tôi.Rồi đột nhiên cơ thể tôi co giật,mọi sức lực đều bị suy giảm tới mức cuối cùng bọn chúng cũng lôi ông ấy đi khỏi tôi.

    Tôi chỉ còn biết cố gắng mở to cặp mắt bất lực nhìn theo…tôi muốn làm gì đó,nhưng lại không biết phải làm như thế nào…những luồng hắc khí từ người bọn chúng tỏa ra càng đậm hơn…tôi nhìn chăm chăm vào dòng khí vô hình đó…

    Chú Vương quân và anh Trương tú mỗi người một bên dìu cơ thể tàn tạ thẫn thờ là tôi vào khu vực tắm rửa dành cho phạm nhân nam ,ở đây chúng tôi có 15 phút để làm vệ sinh.

    Tôi khó khăn cởi đồ,nhìn ngó một hồi cơ thể trắng toát gầy trơ xương đong đầy những vết bầm tím.Tôi đưa tay sờ nắn thương tích,có lẽ nghiêm trọng nhất là phần đầu đi nhưng máu đã ngừng chảy,cũng chỉ còn hơi đau,có lẽ sáng mai sẽ lành hết.

    Trước giờ tôi cũng hay bị thương tích lặt vặt,nhưng không nhiều và nặng như lúc này,đương nhiên là do bản tính hậu đậu của tôi tự chuốc lấy.Những vết thương nhỏ đó hầu như không tạo ra cảm giác đau đớn và thường lành rất mau,nên tôi chẳng bận tâm gì.

    Tôi dùng chiếc khăn nhúng vào dòng nước lạnh lẽo mà lau lau.Xung quanh tôi vô số người cũng đang lặng lẽ tự cởi đồ lau thân,họ lầm lũi làm như những linh hồn trầm mặc bị thời gian lãng quên .

    Chúng tôi được phát quần áo tù nhân mùa đông rồi cho đi ăn cháo loãng sau đó được ngồi trong các cũi sắt biệt lập,may mắn hơn một chút là giờ được đi vào trong nhà tù,không còn ở ngoài trời giá rét nữa.

    Những cái cũi sắt đó dài,rộng, 80cm,cao 120cm,mỗi người bị nhét vào đó trông chẳng khác nào mấy con chó lang thang ngoài đường bị bọn trật tự tròng cổ lôi về rồi nhét vào cũi chờ ngày tống khứ.

    Một tên cai ngục quét mắt một vòng,lớn giọng hỏi.

    -trong các ngươi ai từ bỏ môn phái tà giáo đó lập tức được thả về phòng giam có giường.

    Có vài cánh tay run run giơ lên, 2 bác gái khoảng hơn 50 tuổi,cô gái hơn 20 tuổi kia là người có chị gái bị ốm nặng đưa đi,và một chú ngoài 30.

    Gã gật nhẹ ra hiệu cho 2 tên cai ngục khác đi mở cửa cũi,tiếp theo 4 người đó được cho ngồi trên ghế giữa phòng,tay run run cầm một tờ giấy.

    -hãy đọc to,rõ ràng những điều ghi trên giấy .

    Gã ra lệnh,4 người nhìn tờ giấy một hồi rồi thận trọng đưa mắt nhìn nhau xong lại đưa mắt nhìn một vòng những con người khác bị giam cầm trong cũi như những con vật.

    -mẹ khiếp,mau đọc cho tao.

    Gã không kiên nhẫn rít lên.

    -còn chần chừ nữa tao nhốt lại vào cũi.

    Đó là một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp,bọn họ buộc bản thân phải đọc to nó suốt 3 tiếng đồng hồ cho chúng tôi nghe sau đó mới được thả đi.Về phần chúng tôi sau khi được nghe trực tiếp xong lại được cho mở đài nghe thâu đêm đến sáng hôm sau. Trong quá trình nghe chúng tôi tuyệt nhiên không được cho uống một giọt nước chứ đừng nói là cháo húp.

    Mọi người nghe đến phát điên rồi,có lẽ sẽ lại có thêm một nhóm nhỏ nữa được “chuyển hóa” thành công.Nhưng tôi thì không sao,trong đầu hiện giờ chỉ lo lắng cho an nguy của bố nuôi…phải nghĩ cách đi gặp ông mới được.

    Không đúng,phải trốn khỏi nơi này..nhưng mà trước mắt phải làm như thế nào thì tôi lại hoàn toàn mù mờ …có lẽ ai cũng đang ôm ấp ảo tưởng vượt ngục.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thiên Huyền Địa Hoàng
    Chương 5: Bị ngược đãi
    Chúng tôi cứ ngồi bó gối như thế cho đến sáng tinh mơ hôm sau,cả đêm bọn chúng thay phiên nhau trông coi xem chúng tôi có ai ngủ gật liền bị dùi cui đập vào thành cũi cho tỉnh.

    Sáng hôm sau chúng tôi được thả có 10 phút đi làm vệ sinh cá nhân rồi được ăn bữa cơm tử tế hơn.Nhưng tôi không cảm thấy đói lắm,cũng chẳng muốn ăn lên chia bớt cho chú Vương quân và anh Trương tú ngồi bên cạnh.

    -Thằng nhóc này, người gầy như que tăm thế kia,nếu lại còn bỏ bữa thì làm sao chống chọi được đây?

    -tiểu Minh,nghe lời chú Vương,phải cố mà ăn chứ?

    Tôi vừa lắc đầu vừa múc hết đồ ăn cho 2 người,chỉ uống một chút nước rồi nhìn quanh một vòng,dù trông ai cũng mỏi mệt bơ phờ vì bị thiếu ngủ nhưng ai cũng đang cặm cụi ăn thật nhanh vì chúng chỉ cho 10 phút.

    Sau đó thì chúng tôi bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức,ở nơi này chúng tôi phải nhặt các thanh thép có cạnh thô với kích thước khác nhau từ một đống cao vài mét và chuyển chúng lên một xe tải to.Mỗi nhóm chỉ có bốn người để xếp đầy một chiếc xe tải với khoảng 4 đến 5 tấn thép.

    Bọn chúng không phát bao tay bảo vệ,tôi cứ bàn tay trần mà lao động khiến cho cánh tay và bàn tay chi chít các vết cắt từ những thanh thép. Giưã thời tiết giá lạnh như vậy chúng tôi làm việc từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối,được nghỉ nửa tiếng ăn cơm và đi vệ sinh lúc 1giờ.

    Thép vẫn còn nóng chạm vào làn da trần của tôi tạo ra nhiều vết bỏng,mồ hôi lại túa ra càng làm vết thương nặng thêm.

    Chúng tôi trở lại trại giam để làm vệ sinh cá nhân,trời lạnh như vậy lại lao động nặng nhọc nên mọi người chỉ dám dùng nước lạnh lau người.Tôi khó khăn cởi đồ,nhìn một vòng thấy mọi người cởi đồ còn chật vật hơn tôi,có nhiều tiếng mắng chửi nguyền rủa vang lên.

    -khốn khiếp,bọn cai ngục này coi chúng ta là nô lệ sao?

    Tiếng của chú Vương quân căm tức nói tiếp.

    -mấy ngày nay chúng ta đều không được ngủ không được ăn tử tế và phải lao động cực nhọc vất vả thế này đây.

    Chú Vương quân ngửa lòng bàn tay,đôi mắt đỏ ngầu nhìn những vết thương chi chít tới mức dấu vân tay dường như cũng biến mất rồi.

    Anh Trương tú uất hận bổ sung thêm.

    -mấy ngày trước tôi mặc quần áo size XL còn trật,giờ rộng thùng thình thế này đây,mái tóc dầy dặn xanh mướt của tôi giờ cũng lốm đốm bạc và mỏng đi…chúng ta còn phải chịu đựng cuộc sống bất công như thế này đến bao giờ?

    Tôi lại nhìn quanh một vòng,ở đây toàn là phạm nhân nam trên 30 tuổi,có mình tôi là trẻ nhất,gương mặt ai trông cũng tiều tụy hốc hác cực điểm,có tức giận,căm hận ,bị thương,tuyệt vọng…trên cơ thể bọn họ cũng bắt đầu mơ hồ tỏa ra làn khói hắc ám…

    Tôi quay sang nghi hoặc hỏi anh Trương tú.

    -ở đây,toàn là phạm nhân học Pháp Luân Công?

    Anh Trương gật nhẹ,chỉ vào một nhóm người,khẳng định.

    -phải a,anh nghe mấy người đó nói chuyện với nhau bảo vậy,toàn bộ khu này đều là dành nhốt riêng phạm nhân học Pháp Luân Công…

    Tôi ngờ vực hỏi tiếp.

    -những phạm nhân ở khu khác cũng bị đối xử tệ hại thế này?

    Chú Vương quân lắc đầu,buồn rầu nói vào.

    -không đâu,chú nghe 2 tên cai ngục nói chuyện với nhau bảo cấp trên đặc biệt chỉ thị cứ thoải mái thẳng tay trừng trị chúng ta.

    Anh Trương tú ai oán than.

    -rốt cuộc thì chúng ta đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo hay sao mà lại bị đối xử không có nhân quyền thế này?

    Chúng tôi lại bị nhốt cả đêm trong cũi,trong tư thế ngồi bó gối như thế khiến cho xương khớp càng đau đớn nhức mỏi bội phần và lại được nghe tiếp tục bài phỉ báng Đại Pháp ở mức volum to nhất.

    Trong tình trạng hà khắc như thế có người lơ mơ chợp mắt được một lúc,giấc ngủ chập chờn không an ổn khiến con người ta như phát điên nên.Chú Vương Quân chịu đựng không nổi liền gào lên căm giận.

    -con mẹ nó bọn cai ngục chết tiệt kia,chúng mày không còn nhân tính sao?sao có thể đối xử với con người như vậy được?là tên quan cấp cao khốn khiếp nào lại ban lệnh tàn ác tới vậy?

    Chú Vương Quân vừa nói dứt câu liền được lôi ra khỏi cũi,2 tên cai ngục thay phiên nhau dùng dùi cui đập liên hồi vào thân thể vốn tàn tạ của chú suốt 2 tiếng đồng hồ.Trong suốt 2 tiếng địa ngục đó bọn cai ngục vừa đánh như gõ trống vừa chửi rủa chú thậm tệ,bao ngôn từ khó nghe dung tục nhất đều được mang ra nhục mạ chú.

    Những con người bị nhốt trong cũi thì có thể làm ra phản ứng gì?

    Sau khi chúng đánh đã tay thì chú Vương cũng rơi vào tình trạng nằm thở thoi thóp trong vũng máu.Trên cơ thể be bét máu đỏ lòm,đặc biệt là phần đầu,không còn nhìn ra hình thù gương mặt…

    -các ngươi là cầm thú,các ngươi là cầm thú mà…

    Anh Trương tú không ngăn nổi đau thương,vừa khóc vừa gào lớn căm phẫn.Bọn cai ngục lại lôi anh Trương ra,sau đó dùng dùi cui sốc điện cho đến khi ngất lịm.Chúng dán băng dính vào miệng,trói 2 cánh tay ra sau lưng,trói 2 cổ chân lại,rồi ngập người anh cho mặt áp sát vào đầu gối,lại đặt một tấm ván gỗ trên lưng rồi một tên vắt chân ngồi lên.
     
    Ninikim, binhdn, dragonsavior and 2 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)