Linh Dị  Võng Du Thiên Đường Kinh Khủng - Ba Ngày Ngủ Hai

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Đường Kinh Khủng
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Chương 6

    Dịch giả: Quang Nguyen, Lam Vũ Nhạc, Hoconkut3
    Nguồn: Bàn Long Hội, Bạch Ngọc Sách, Wattpad

    “Giác Giác Giác Giác… Giác ca… vừa vừa vừa… rồi rồi…” Vương Thán Chi lắp ba lắp bắp, giá trị kinh hãi lại tăng vọt thêm lần nữa. Do cảm giác sợ hãi chồng chất nên cho dù hắn đã trấn định lại sau mấy giây nhưng giá trị kinh hãi vẫn chưa hạ xuống mức thấp nhất, thay vào đó ngừng vào khoảng 15%.

    Khuôn mặt Phong Bất Giác vẫn không mang một chút cảm xúc. Hắn vẫn nói bằng giọng bình tĩnh: “Theo ta suy đoán, bây giờ chúng ta có hai lựa chọn.”

    “Cái cái… cái gì?” Lúc này, Vương Thán Chi có thể nói hai chữ thành bốn chữ.

    “Thứ nhất, ngươi cầm dao xông lên. Sau khi đến ngã rẽ, gặp phải thứ gì đều chém loạn xạ cho ta.” Phong Bất Giác trả lời: “Ta ở phía sau yểm hộ cho ngươi.”

    “Ta chọn cách thứ hai.” Vương Thán Chi bỗng trả lời rất lưu loát, thậm chí không cần biết phương án thứ hai là gì.

    “Thực ra ta cũng nghiêng về lựa chọn thứ hai hơn.” Vừa nói, Phong Bất Giác vừa vượt qua mặt Vương Thán Chi, rồi đứng trước cánh cửa bên phía tay phải và vặn tay nắm cửa.

    Mọi người đều biết trong trò chơi kinh dị, cánh cửa chính là điểm mấu chốt để dọa người. Không ai biết dược sau khi mở cửa, thứ gì sẽ đập vào mắt mình là gì. Huống chi còn có những thứ kinh điển kiểu “vừa mở cửa là giết”. Có thể nói trong khoảnh khắc mở cửa, nguy hiểm phải đối mặt tương đương với việc đuổi theo thứ vừa khuất sau ngã rẽ.

    Gặp tình huống này, đa số người bình thường đều sẽ thò tay mở cửa một cách cẩn thận, thân người cúi thấp và cố gắng tránh xa cánh cửa một chút, ngoài ra còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.

    Trong khi động tác của Phong Bất Giác lại như đang tiện tay mở cửa nhà vệ sinh. Chỉ thấy hắn nhanh chân bước đến và khom lưng về phía trước để mở cửa, rồi bước vào.

    Trong phòng không hề có đèn, ánh sáng từ hành lang xuyên qua cánh cửa chiếu vào phòng. Cảnh tượng bên trong vô cùng ghê rợn.

    Đây là một phòng bệnh rộng khoảng mười mét vuông, chiếc tủ trong góc phòng và thùng rác đều đổ xuống mặt đất. Trên mặt đất vương vãi đủ thứ, thoạt nhìn thì đa số đều là rác. Chẳng hạn như băng hỏng, giấy vệ sinh, chậu hoa vỡ, một ít bông gòn sát trùng đã dơ và lọ thuốc thủy tinh vỡ… Khăn trải giường bệnh bị xé rách, mùi máu ngập tràn khắp căn phòng, hầu như những nơi được chiếu sáng đều bê bết máu.

    “Người chơi sẽ không còn nhìn thấy chế độ huấn luyện khi đạt đến cấp 5. Hiển nhiên chế độ này được thiết kế để người mới có thể lên cấp 5 một cách dễ dàng.”

    Phong Bất Giác vừa nói, vừa bước đến trước tủ, rồi lật nó lại để xem bên trong còn sót lại thứ gì.

    “Sau khi kết thúc giáo trình hướng dẫn người mới, chắc hẳn những "cao thủ" chỉ chơi chế độ huấn luyện một lần, hoặc dứt khoát không chơi mà bắt đầu chế độ sinh tồn cá nhân. Vì loại người chơi này chắc chắn đã đọc hướng dẫn của trò chơi nên biết rằng lợi ích khi chơi chế độ chỉ thưởng kinh nghiệm phải kém xa chế độ sống sót.”

    Phong Bất Giác tìm thấy một ống tiêm còn chưa xé bao bên trong tủ. Sau khi nhìn thuộc tính, hắn bèn bỏ thẳng vào trong túi đồ: “Coi bộ phần thưởng của chế độ huấn luyện còn kém hơn cả giáo trình hướng dẫn người mới. Ta nghĩ độ khó phải tương tự như giáo trình hướng dẫn, chỉ cần người chơi không bị dọa đến mức đứt kết nối thì cho dù không giải câu đố cũng có thể hoàn thành.”

    Không ngờ hắn đang cúi người xuống, rồi kê mũi để ngửi thử bình thuốc vỡ có mùi gì.

    “Thực ra bây giờ chúng ta có thể không cần vào từng phòng để kiểm tra mà cứ đuổi theo bóng đen để tiếp tục trò chơi. Nhiều nhất là hai mươi phút, trải qua vài lần chiến đấu và rất có thể sẽ hao tổn giá trị sinh tồn thì sẽ giải quyết xong kịch bản này.”

    “Vậy sao ngươi còn đi vào?” Vương Thán Chi nói.

    “Ta đã nói có hai lựa chọn. Ngươi không cần nghe mà đã chọn cách hai.” Phong Bất Giác mở những tờ giấy trên mặt đất, rồi đem chúng đến nơi có ánh sáng để xem: “Cách hai chính là giải câu đố.”

    “Này… chẳng phải ngươi vừa nói…”

    “Ta nói không cần giải câu đố cũng có thể hoàn thành chứ có nói không giải câu đố đâu.” Phong Bất Giác nói thẳng: “Chỉ là dù giải xong câu đố, chúng ta cũng không nhận được giá trị kỹ xảo.”

    Hắn tiếp tục xem xét những mảnh giấy, vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào.

    “Nhưng ít nhất giải câu đố cũng có một lợi ích, đó là có thể giảm độ khó. Nói đơn giản là… dùng trí tuệ để giảm bớt một phần thể lực cần tiêu hao để hoàn thành kịch bản.” Vừa nói, hắn vừa cầm một tờ giấy lên, rồi đưa cho Vương Thán Chi và nói: “Ngươi xem thử đây là thứ gì.”

    “Đây là…” Vương Thán Chi nhận tờ giấy. Sau khi xem vài giây, hắn bèn nói: “Bệnh án sao?”

    [Tên: Bệnh án của một người không rõ thân phận.]

    [Loại: Liên quan đến cốt truyện.]

    [Phẩm chất: Bình thường.]

    [Công dụng: Chưa biết.]

    [Có thể mang ra khỏi kịch bản: Không.]

    [Ghi chú: Nhiều nội dung trên trang giấy này bị máu tươi che khuất.]

    "Đó là nghề của ngươi.” Phong Bất Giác giơ xấp giấy còn lại trên tay mình lên: “Ta sẽ xem đống này.”

    Vương Thán Chi chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy da đầu tê rần, bỏi tờ trên cùng trong xấp giấy trên tay Phong Bất Giác còn vẽ một mặt người rất kỳ dị.

    Hai người đến một nơi được ánh đèn chiếu sáng trên hành lang và đọc khoảng ba bốn phút.

    Vương Thán Chi xem rất tỉ mỉ. Vì bệnh án có nhiều chỗ bị máu che khuất nên hắn chỉ đành vừa xem vừa đoán. Phong Bất Giác thì giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn lướt qua từng tờ một thật nhanh chóng. Hắn là một kẻ nghiện đọc nên xem thứ gì cũng rất nhanh, đã vậy trí nhớ, khả năng đọc hiểu và suy đoán của hắn đều rất hiệu quả. Huống chi nội dung trên giấy không dọa được Phong Bất Giác, thậm chí chúng còn chẳng khác gì hình ảnh đính kèm trong tạp chí trong mắt hắn.

    “Ngươi xem xong chưa?” Phong Bất Giác là người đặt câu hỏi trước.

    Ánh mắt của Vương Thán Chi vẫn đặt trên bệnh án. Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời: “Nam, mười ba tuổi… vẫn còn là một đứa trẻ.”

    Phong Bất Giác vuốt cằm: “Ồ… đội viên Đội Thiếu Niên Tiền Phong.”

    Thật không thể hiểu nổi tư duy của hắn được vận hành như thế nào.

    “Ồ… Nó bị bệnh máu trắng và đã nằm viện khá lâu. Tuy nhiên…” Vương Thán Chi buông bệnh án: “Theo bệnh án, nó không sống được bao lâu nữa…”

    Hắn ngẩng đầu. Ánh mắt lại di chuyển đến cuối hành lang: “Bây giờ đã biến thành quỷ rồi thì phải…”

    Phong Bất Giác nói: “Chưa chắc, nơi đây còn ba cánh cửa. Chúng ta chỉ biết phòng thứ nhất có lẽ là phòng bệnh của bé trai trong bệnh án này nhưng không thể xác định cái bóng nhìn thấy vừa rồi có phải là nó hay không.”

    Hắn đưa xấp giấy trên tay cho Vương Thán Chi: “Ngươi không cần xem kỹ, cứ nhìn thuộc tính thôi.”

    Ngừng lại một giây, hắn tiếp tục bổ sung: “Trên xấp giấy này vẽ sáu gương mặt khác nhau, mỗi góc giấy đều có một con số.”

    [Tên: Phác họa chân dung x 6.]

    [Loại: Liên quan đến cốt truyện.]

    [Phẩm chất: Bình thường.]

    [Công dụng: Chưa biết.]

    [Có thể mang ra khỏi kịch bản: Không.]

    [Ghi chú: Những bức họa này rõ ràng do tay một người vẽ ra. Đồ vật này có thể xếp chồng hoặc tách ra, khi xếp chồng được xem như một món đồ.]

    “Càng ngày ta càng cảm thấy mơ hồ.” Vương Thán Chi nói.

    Phong Bất Giác gật đầu: "Bình thường thôi, đó là vì manh mối để giải câu đố vẫn chưa đủ.”

    Vừa nói, hắn vừa bước sang căn phòng thứ hai: “Ngoài ra, ta còn có một giả thiết. Giả thiết này cũng chính là nguyên nhân khiến ta muốn hoàn thành kịch bản sau khi giải câu đố.”

    Hắn nói ngay lúc đẩy cánh cửa của căn phòng thứ hai: “Ta tin rằng có thể tìm được ít nhất một món trang bị thực sự trong ba phòng bệnh này.”​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Đường Kinh Khủng
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Chương 7

    Dịch giả: Quang Nguyen, Lam Vũ Nhạc, Hoconkut3
    Nguồn: Bàn Long Hội, Bạch Ngọc Sách, Wattpad

    Cảnh tượng trong căn phòng thứ hai còn kỳ lạ hơn căn phòng thứ nhất. Từ bức tường bốn phía đến trần và sàn nhà đều có hình vẽ mặt người. Mặc dù căn phòng trống trơn nhưng hình vẽ lại chi chít trên tường, giữa phòng chỉ có một chiếc két sắt trơ trọi.

    “Có vẻ câu đố này khá rõ ràng rồi.” Phong Bất Giác bước thẳng đến két sắt, rồi ngồi xổm xuống để xem xét cẩn thận hơn.

    “Đây chỉ là chế độ huấn luyện, đã vậy lại còn xét đến yếu tố 'người chơi không thể bình tĩnh suy nghĩ vì đang ở trong trạng thái kinh hãi'.” Câu nói của hắn như có ý chê độ khó quá thấp...

    Vương Thán Chi theo phía sau. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy những khuôn mặt trên tường đều sống động như thật, thậm chí không thể tìm thấy hai khuôn mặt giống nhau. Điều này khiến căn phòng như thể có trên trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bấy nhiêu thôi đủ khiến con người ta phải sởn gai ốc.

    “Giác ca, chúng ta đem chiếc tủ ra ngoài rồi nghiên cứu sau được không?” Vương Thán Chi nói.

    “Vài ba phút là xong ấy mà.” Phong Bất Giác nhanh chóng đứng dậy, đặt tờ phác họa chân dung ra trước mặt mình, sau đó bắt đầu quan sát những khuôn mặt trên tường.

    “Khi đến gần két sắt, hệ thống nhắc nhở ta nhập mật mã gồm sáu chữ số để mở nó ra.” Ánh mắt hắn nhanh chóng ngừng lại: “Ồ, ở đằng kia.”

    Hắn bước đến bức tường, rồi nghiêng đầu sang trái: “Căn phòng này vẽ rất nhiều mặt người nhằm gây rối loạn thị giác của người chơi.”

    Hắn chỉ vào vách tường: "Ngươi hãy nhìn sáu khuôn mặt liên tiếp xếp thành một đường chéo đi. Những khuôn mặt này giống hệt các bức phác họa chân dung.”

    Hắn lần lượt so sánh từ trái sang phải và từ trên xuống dưới với từng khuôn mặt đáng sợ đến mức không thể nhìn thẳng. Dựa theo thứ tự của sáu khuôn mặt trên tường, hắn lẩm bẩm những con số được viết dưới góc giấy: “4, 1, 6, 3, 5, 2.”

    Phong Bất Giác trở lại bên cạnh két sắt và bắt đầu nhập mật khẩu.

    “Nếu lục lọi căn phòng thứ nhất bằng cách mở cửa và nhìn sơ mà không xem xét cẩn thận thì sẽ không phát hiện được manh mối từ những bức tranh. Đến khi mở cửa căn phòng thứ hai tất nhiên chẳng thể tìm được mật mã mở két sắt.”

    Hắn quay đầu nhìn sáu khuôn mặt trên tường: “Thực ra câu trả lời đã được bày ra tại những nơi được ánh sáng chiếu rõ nhất sau khi mở cửa. Nhưng nếu không có những tấm phác thảo thì dù có biết mật khẩu nằm trong căn phòng này cũng không thể tìm được.”

    Bấy giờ, két sắt đã mở ra. Bên trong có hai món đồ: Một chìa khóa và một tấm thẻ.

    “Tính sai rồi.” Phong Bất Giác xem xong thuộc tính của hai món đồ, bèn nói.

    “Sao thế?” Có lẽ Vương Thán Chi bị ảnh hưởng bởi sự ung dung của Phong Bất Giác nên giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, nhờ thế giá trị kinh hãi hạ xuống mức 3%.

    “Chìa khóa sẽ được dùng đến nhanh thôi. Còn thứ này...” Phong Bất Giác đưa tấm thẻ cho Vương Thán Chi.

    [Tên: Bạo Tạc Thần Quyền.”

    [Thuộc tính của thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sau khi sử dụng hai lần sẽ biến mất.]

    [Loại kỹ năng: Chiến đấu.]

    [Hiệu quả: Sau khi đánh trúng mục tiêu sẽ phát nổ, tạo ra sát thương thuộc tính hỏa.]

    [Tiêu hao: 50 điểm giá trị thể năng.]

    [Điều kiện học tập: Tinh thông chiến đấu cấp F.]

    [Ghi chú: BOOM!]

    “Ta vốn tưởng phần thưởng sẽ là trang bị, nào ngờ kết quả lại là kỹ năng.” Phong Bất Giác nói.

    "Đầu tiên không nhắc đến vấn đề trang bị hay kỹ năng, sao ngươi biết sẽ có phần thưởng?” Vương Thán Chi hỏi.

    “Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Tuy chế độ này không còn phần thưởng gì ngoài điểm kinh nghiệm nhưng để bảo đảm tính công bằng của trò chơi, kịch bản vẫn cho người chơi hai cách để hoàn thành.” Phong Bất Giác giải thích: “Bây giờ chúng ta đang đi theo con đường giải câu đố chứ không phải dùng bạo lực để liều chết.”

    Cầm chìa khóa trong tay, hắn dẫn Vương Thán Chi rời khỏi căn phòng thứ hai.

    “Người chơi không đi theo còn đường giải đố thì chỉ cần khắc phục được nỗi sợ hãi để bình tĩnh đối phó kẻ địch. Hễ chiến đấu có hiệu quả thì có thể nâng cao cấp bậc sở trường. Khi cấp bậc của nhân vật và kỹ năng chiến đấu được nâng cao, họ có thể nhận được giá trị kỹ xảo trong quá trình chiến đấu.

    Còn cách chơi của chúng ta lại chú trọng đến tiến độ tổng thể của trò chơi chứ không phải chỉ đơn thuần nâng cao hiệu quả chiến đấu. Dựa vào cách giải câu đố, chúng ta có thể giảm độ khó, giảm thiểu chiến đấu và nắm vững được nhiều chi tiết của kịch bản hơn. Những người chơi theo cách này sẽ bị tụt hậu về mặt cấp bậc sở trường, thế nên hệ thống sẽ bồi thường về mặt khác. Hẳn giá trị kỹ xảo phải nhiều hơn bình thường.”

    Nghe đến đây, Vương Thán Chi hiểu ra nên nói tiếp lời của hắn: “Chế độ huấn luyện không thể kiếm được giá trị kỹ xảo… Vì vậy, nếu người chơi lựa chọn giải đố thì sẽ được đền bù bằng vật phẩm.”

    “Chính xác.” Phong Bất Giác thử mở cánh cửa phòng thứ ba. Kết quả đúng như hắn dự đoán, cánh cửa bị khóa. Thế là hắn lập tức sử dụng chìa khóa trong tay để mở cửa, quả nhiên vừa khít.

    Sau khi cửa mở, chìa khóa liền biến mất.

    Căn phòng thứ ba rất sạch sẽ. Ở đây có một chiếc bàn làm việc được đặt sát tường, trên bàn là một quyển sổ ghi chép.

    “Đúng rồi, đẳng cấp sở trường của ngươi đã mở được mấy ô?” Phong Bất Giác vừa cầm quyển sổ lên vừa hỏi.

    “Chiến đấu và Thông dụng của ta đều cấp F, còn ngươi thì sao?”

    “Ta chỉ mở Thông dụng.” Phong Bất Giác bắt đầu lật quyển sổ: “Sở trưởng Chiến đấu của ngươi được mở trong tình huống nào?”

    “Trong giáo trình hướng dẫn, ta bị một thứ giống khỉ tấn công. Sau khi giết chết nó, hệ thống liền thông báo ta có sở trường Chiến đấu cấp F.” Vương Thán Chi nhớ lại: “Nhưng sở trường Thông dụng chỉ xuất hiện khi kết thúc kịch bản.”

    “Thì ra là vậy. Chúng ta cần phải tìm cơ hội mở hết sáu mục sở trường rồi bàn tiếp.” Phong Bất Giác vừa suy nghĩ, vừa nói.

    Rồi hắn lại quay đầu hỏi Vương Thán Chi: “Khi lấy được kỹ năng, thanh kỹ năng trong menu của ngươi cũng xuất hiện phải không? Ngươi đã phù hợp điều kiện, vậy cứ cầm lấy thẻ kỹ năng vừa rồi đi. Nói không chừng lát nữa sẽ có tác dụng.”

    Vừa rồi là lần đầu tiên Phong Bất Giác nhặt được thẻ kỹ năng. Lúc quan sát thuộc tính, hệ thống nhắc nhở thanh kỹ năng của hắn đã mở.

    Thanh kỹ năng của người chơi trong Thiên Đường Kinh Khủng có tổng cộng mười hai ô và chỉ có thể điều chỉnh kỹ năng trước khi bước vào kịch bản. Tức là cho dù về sau nhân vật có bao nhiêu loại kỹ năng, khi bước vào kịch bản chỉ được trang bị nhiều nhất là mười hai kỹ năng. Đã vậy thẻ kỹ năng đã từng được trang bị thì cho dù chưa từng sử dụng cũng được khóa chặt với nhân vật, không thể trao đổi. Nếu tìm được một thẻ kỹ năng và muốn bán đi, người chơi chỉ có thể đặt trong túi đồ, không được trang bị vào thanh kỹ năng. Một khi trang bị, tấm thẻ sẽ biến mất, còn kỹ năng biến thành dữ liệu trên menu của người chơi.

    Còn có một quy định khác, đó là khi thẻ kỹ năng vẫn còn là vật phẩm thì chỉ có thể mang ra khỏi kịch bản chứ không thể mang vào. Điều này để phòng ngừa có người đã trang bị đủ mười hai kỹ năng nhưng trong túi đồ còn mang thêm một đống thẻ kỹ năng dự phòng vào kịch bản.

    Chỉ có một tình huống ngoại lệ. Nếu người chơi nhặt được thẻ kỹ năng mới bên trong kịch bản thì có thể học tại đó, còn nếu thanh kỹ năng của người đó đã đầy thì có thể dùng kỹ năng mới thay thế một kỹ năng đã trang bị và phải quay trở về không gian đăng nhập mới có thể trang bị lại kỹ năng vừa bị thay thế.

    “Xuất hiện thì đã xuất hiện rồi, nhưng sao kỹ năng này lại dùng hai lần là biến mất?” Vương Thán Chi không hiểu.

    Người hỏi vấn đề này chắc chắn chưa xem hướng dẫn trò chơi.

    Phong Bất Giác vừa say sưa lật xem quyển sổ trên tay, vừa trả lời: “Thuộc tính của kỹ năng là quan trọng nhất… Kỹ năng được chia làm chủ động và bị động. Chủ động gồm ba loại ‘Nắm giữ mãi mãi’, ‘Hạn chế thời gian sở hữu’ và ‘Tiêu hao theo số lần sử dụng’. Bị động chỉ có hai loại: 'Nắm giữ mãi mãi’ và 'Hạn chế thời gian sở hữu'.”

    Hắn nghĩ ngợi vài giây, rồi nói tiếp: “Tấm thẻ của ngươi thuộc loại ‘Tiêu hao theo số lần sử dụng’. Sau khi dùng hai lần, kỹ năng sẽ biến mất.”

    “Có cảm giác như vừa bị chơi một vố…” Tuy Vương Thán Chi nói vậy nhưng vẫn trang bị kỹ năng theo lời của Phong Bất Giác.

    “Không, điều này rất hợp lý.” Phong Bất Giác nói: “Với giá trị thể năng của ngươi bây giờ, khi ở trạng thái đầy chỉ có thể đánh liên tục hai đấm. Trong tình huống có cơ hội dùng đến, kịch bản này sẽ không để ngươi dùng đến lần thứ ba, thậm chí một đấm cũng không cần.”

    Hắn ngập ngừng một lát: "Còn nếu là loại mãi mãi hoặc loại giới hạn thời gian, e rằng điều kiện sử dụng và mức tiêu hao sẽ không thấp như vậy. Có lẽ ngươi sẽ phải cần cấp bậc sở trường Chiến đấu cao hơn và tiêu hao nhiều giá trị thể năng hơn. Bằng không thứ "Kỹ năng" này sẽ hạ giá mất.Giả sử như có một người chơi cấp 50 mang sở trường Xạ Kích tùy tiện trang bị một bộ quyền pháp mãi mãi. Nếu kỹ năng đó chỉ cần chiến đấu cấp F là dùng được, lại chỉ tiêu hao 50 điểm giá trị thể năng thì chẳng phải hắn muốn dùng một trăm lần liên tục cũng được sao?”

    Nghe xong, Vương Thán Chi cảm thấy có lý: “Ừ, vậy mới đúng. Nếu bây giờ đưa cho ta một kỹ năng cần sở trường Chiến Đấu cấp F mới có thể học nhưng tiêu hao 101 thể năng, như thế vấn đề thuộc về bộ phận thiết kế trò chơi.”

    “Ồ, ta còn phải nhắc nhở ngươi: Xác suất thành công khi sử dụng kỹ năng chủ động thuộc hệ này chỉ là 20% đối với sở trường cấp F. Thế nên nhân vật cấp thấp nhặt được kỹ năng, có thể sử dụng hay không còn phải xem cách ăn ở.” Phong Bất Giác nói.

    “Như vậy còn không phải là lừa gạt nhau sao?”

    “Vậy ta mới mong tìm được trang bị. Lúc ta theo dõi trên trang chủ, Closed beta mới bắt đầu vào buổi sáng thì buổi chiều đã xuất hiện chỉ dẫn. Từng có vài gã lên đến cấp 10 nói trên diễn đàn rằng khi nhân vật còn ở cấp thấp thì trang bị mới là thứ tốt nhất, trang bị cấp ‘Tinh xảo’ trở lên cực kỳ hiếm.”

    Phong Bất Giác phân tâm làm hai việc nên tán gẫu được một lúc cũng đã sắp xem xong quyển sổ ghi chép: “Có lẽ vì trò chơi này dễ vượt qua cấp 10. Nếu người chơi có trang bị tốt sẽ khống chế được tình hình và không cần giải đố cũng có thể dùng cách bạo lực để hoàn thành kịch bản. Vì vậy, trò chơi gần như không thưởng loại trang bị mạnh cho cấp thấp.”

    Hắn đóng quyển sổ lại: "Khi vượt qua cấp 10, trang bị tinh xảo cấp thấp trở thành thứ ăn thì vô vị mà bỏ thì tiếc. Bây giờ nơi giao dịch còn chưa mở, bỏ chúng trong túi đồ chỉ tổ chiếm chỗ.”

    Đang nói, Phong Bất Giác bỗng giật mình: "Ái chà, ta tính sai rồi…”

    “Sao vậy?” Vương Thán Chi cảm thấy căng thẳng. Vừa giơ con dao gọt hoa quả lên, hắn vừa quay đầu nhìn hành lang bên ngoài căn phòng, nhưng không thấy gì ngoài những vết chân bằng máu trên tường.

    “Lại nói tiếp. Sau này gặp tình huống đại loại như mở rương, ngươi nên đi mở thì hơn. Ta chỉ cần nói mật mã hoặc cách mở là được rồi.” Phong Bất Giác nói.

    “Cắt, ta còn tưởng ngươi định nói gì.” Vương Thán Chi nói tiếp: “Cách ăn ở gì đó là phù du, là xác xuất mà thôi. Chẳng lẽ là ngươi thì chắc chắn sẽ mở ra rác rưởi sao?”

    “Ta thật sự muốn ra ngoài hành lang nhặt tảng đá ném vỡ đầu ngươi.”

    “Được rồi, là ta sai.”

    Phong Bất Giác bỏ quyển sổ vào túi đồ, rồi nói: “Đi thôi. Trong lúc đi, ta sẽ kể cốt truyện của kịch bản cho ngươi…”​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Đường Kinh Khủng
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Chương 8

    Dịch giả: Quang Nguyen, Lam Vũ Nhạc, Hoconkut3
    Nguồn: Bàn Long Hội, Bạch Ngọc Sách, Wattpad

    "Ngày 10 tháng 1, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi hoàn toàn không thể tin nổi chuyện đứa trẻ này làm. Chiếc thìa cứ như thể lơ lửng trên không, đã vậy còn bị nó bẻ cong theo ý mình…

    Ngày 13 tháng 1, nó nói có người đang theo dõi nó... rất nhiều, rất nhiều người. Nó cảm thấy rất sợ hãi...

    Ngày 16 tháng 1, dường như nó không còn sợ hãi nữa, lúc mỉm cười, lúc lại trở nên lặng thầm…

    Ngày 17 tháng 1, toàn bộ kết quả kiểm tra đều bình thường. Không ai trong sáu người chúng tôi có thể giải thích chuyện đã xảy ra trên người đứa trẻ này…

    Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ. Cho dù cha mẹ đứa trẻ từng nói nó chưa từng tỏ ra có năng khiếu hội họa trước đây, thế nhưng nó lại có thể vẽ những bức phác họa giống như thật…

    Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút chì, rồi không ăn không ngủ để vẽ. Nó chỉ vẽ chân dung, đã vậy khuôn mặt trong tranh từ bình thường dần biến thành kỳ quái, đáng sợ…

    Ngày 25 tháng 1, trên tường xuất hiện khuôn mặt con người được vẽ bằng máu. Chúng tôi tìm thấy xác của một con chim sẻ trong giường bệnh của nó. Nhưng tay nó rất sạch sẽ, điều này khiến tôi bắt đầu lo lắng và nhớ đến chiếc thìa…

    Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trên hành lang đều biến mất, chỉ còn lại bức tường kín đến mức gió thổi không lọt. Đêm trước, camera an ninh chỉ quay được một bóng người lờ mờ. Tôi cũng không biết nên mời ai giúp đỡ nữa. Cảnh sát sao? Bọn họ sẽ cho rằng tôi bị điên và nhốt tôi lại…

    Ngày 30 tháng 1, Richard đã mất tích. Năm người còn lại rất lo lắng, trên tường lại xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt được vẽ bằng máu. Lần này, chúng tôi không tìm được… tôi không biết… xác của Richard chăng?

    Ngày 31 tháng 1, tôi phải rời khỏi nơi này! Tôi phải xin nghỉ phép! Cho đến khi đứa trẻ này qua đời vì bệnh… không… tôi nên từ chức thì tốt hơn!

    Ngày 1 tháng 2, tôi nghĩ mình không thể thoát nổi. Tôi không thể tìm thấy đường rời khỏi tòa nhà này… Nếu có ai đọc quyển sổ ghi chép này, xin hãy nhớ lấy lời của tôi. Nó sợ (chỗ này bị máu che khuất)! Nếu có cơ hội thì phải giết chết nó! Đừng do dự! Nếu không người chết sẽ là bạn!”



    Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng quẹo vào ngã rẽ. Hành lang phía trước rất thông thoáng nhưng lần này không có cánh cửa nào, hai bên đều là vách tường trắng như tuyết. Đi thêm mấy mươi mét, lại xuất hiện một ngã tư.

    Hai người đi tới một cách cẩn thận. Sau khi nghiền ngẫm lại nội dung trong sách, Phong Bất Giác kể lại câu chuyện thêm một lần nữa. Hắn cố gắng kể sao cho bớt ghê rợn nhưng vẫn khiến gương mặt của anh bạn Tiểu Thán tái mét, toàn thân nổi đầy da gà.

    “Thứ chúng ta phải đối mặt không phải là hồn ma, mà là một đứa trẻ bị ô nhiễm tâm thần sau khi bệnh nặng nên có được siêu năng lực.” Phong Bất Giác tổng kết: “Ít nhất kịch bản này được thiết kế như vậy.”

    “Biết những điều này liệu có giúp ích gì không?” Giọng điệu của Vương Thán Chi chứng tỏ hắn vẫn đang chịu áp lực rất lớn.

    “Đầu tiên, về mặt tâm lý, nếu biết đối phương là người thì ta nghĩ mức độ sợ hãi của ngươi sẽ bớt đi vài phần.” Phong Bất Giác trả lời: “Thứ hai, ý nghĩa thực tế nằm ở việc chúng ta biết nó có thân thể thật nên có thể làm thịt nó.”

    “Này, ngươi nghĩ người viết bản ghi chép này và những người bị hại khác trong kịch bản… chưa từng thử sao?” Vương Thán Chi hoảng hốt: “Bọn họ không phải chỉ có hai người đấy chứ?”

    “Họ có biết Bạo Tạc Thần Quyền không?” Phong Bất Giác hỏi.

    “Giác ca, ta vẫn thắc mắc… Nếu chúng ta không tìm thấy kỹ năng này, hoặc sở trường Chiến đấu của chúng ta đều chưa mở, lại giả dụ như không giải câu đố, thế thì tình hình sẽ thế nào?”

    “Vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với một lựa chọn sau khi gặp nó.” Phong Bất Giác tự hỏi: “Rốt cuộc liều mạng với nó hay bỏ chạy?”

    Hắn suy nghĩ vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chưa giải đố thì chúng ta phải dựa vào tình huống cụ thể sau khi gặp nó. Ví dụ như mất bao nhiêu máu mà quyết định. Khi bị nỗi sợ hãi hoặc cái chết uy hiếp, độ khó trở nên cao hơn. Có điều khi hiểu rõ kịch bản, chúng ta không cần tiếp xúc cũng biết phải bỏ chạy khi gặp nó, bởi liều mạng bằng năng lực chiến đấu của chúng ta thì sẽ chết chắc. Vì vậy ta nghĩ… trong các cách hoàn thành kịch bản này chắc hẳn có một cách chạy trốn.”

    “Thế bây giờ mức độ nguy hiểm của chúng ta chẳng phải giống như không giải đố sao!” Vương Thán Chi nói.

    “Không phải, khác nhau chứ. Ít nhất trong căn phòng thứ hai, ngươi nhận được một kỹ năng.”

    Phong Bất Giác nói: “Trong căn phòng thứ ba, chúng ta còn biết được điểm yếu của nó. Vậy lúc này cho dù lựa chọn giết chết hay bỏ chạy để hoàn thành kịch bản, tỷ lệ thành công vẫn được nâng lên khá nhiều.”

    “Trước tiên không nhắc đến kỹ năng 20% thành công của ta, không phải ngươi nói hàng chữ liên quan đến điểm yếu của nó bị máu che mất sao?”

    “Ở đây, hệ thống đã sắp xếp một chuỗi logic rất đơn giản. Kết hợp với những dòng chữ trên quyển sổ, phân tích một loạt hành vi của đứa trẻ… loại bỏ những phần râu ria không quan trọng hoặc để làm rối trí người khác, nội dung của quyển sổ đã rõ như hồ sơ quái vật (Lost tapes).” Khi Phong Bất Giác đang nói, hai người lại bước vào một ngã rẽ.

    Phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, trần nhà cao hơn ngoài hành lang, thiết bị chiếu sáng vẫn rất tốt nhưng xung quanh vẫn toàn là vách tường như trước.

    “Ngày 10 tháng 1, dùng suy nghĩ di chuyển vật. Ngày 16 tháng 1, nhân cách thay đổi. Ngày 19 tháng 1, siêu năng lực bẩm sinh bắt đầu tỉnh giấc. Ngày 25 tháng 1, có thể dùng suy nghĩ ảnh hưởng đến vật sống. Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó với vật sống loại lớn, tức người. Ngày 1 tháng 2, chém giết còn hơn cả thần ma.” Phong Bất Giác phân tích một cách bình tĩnh đến độ lạnh lùng: “Liên quan đến gợi ý về điểm yếu của hắn nằm ở đoạn ngày 26 tháng 1, cùng với tình hình mà chúng ta bắt gặp.” Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nó sợ ánh mặt trời.”

    “Nhưng ở đây rất…”

    Chữ “sáng” còn chưa ra khỏi miệng Vương Thán Chi, Phong Bất Giác đã cắt lời.

    “Là ánh mặt trời chứ không phải ánh đèn.” Phong Bất Giác giải thích: “Khi bước vào căn phòng đầu tiên, khá giống phòng bệnh, ta chợt cảm thấy khác thường. Không đề cập đến mùi máu, riêng phòng bệnh và hành lang không hề có cửa sổ đã không phù hợp với kiến trúc cơ bản nhất. Lúc ấy, ta còn hoài nghi toà nhà này nằm dưới lòng đất. Sau đó, ta phát hiện căn phòng thứ hai và thứ ba cũng không có cửa sổ. Vì sao vậy?”

    Phong Bất Giác ngưng lại một lát: “Ta có thể hiểu được cảnh tượng kỳ lạ của những căn phòng này, dẫu sao nơi đây theo kịch bản… là một bệnh viện. Có lẽ do xảy ra không gian uốn khúc nên sau khi chúng ta mở cửa có thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. Nhưng sau khi xem xong quyển sổ, ta biết đây là một gợi ý.”

    Hắn thò tay chỉ lên ánh sáng trên đầu: “Thực ra những ngọn đèn cũng là gợi ý. Nó sợ ánh mặt trời, vì sao cần ánh đèn? Không gì ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, nó cần ánh sáng mới có thể hoạt động, trong bóng tối nó chẳng nhìn thấy thứ gì như chúng ta. Thứ hai, nó sợ ánh mặt trời nhưng cũng sợ bóng tối, vì trong bóng tối có một vài thứ nhìn chằm chằm vào nó…”

    Bỗng nhiên, tiếng cười giống như của bé gái mà hai người nghe thấy lúc đầu lại vang lên một lần nữa tại nơi cách hai người không xa.

    Lúc này, họ đã biết rõ nguồn gốc của tiếng cười là một bé trai, cũng không phải là hồn ma mà chỉ là một đứa bé thích vẽ tranh bằng “máu” mà thôi.

    Cho dù suy nghĩ đã thay đổi và chuẩn bị sẵn tâm lý, nhịp tim của Vương Thán Chi vẫn tăng nhanh, hơi thở trở nên nặng nề, lòng bàn tay đang nắm chặt dao gọt trái cây ướt đẫm mồ hôi.

    Phong Bất Giác nói: “Cất dao vào đi, không dùng được đâu.”

    “Giác Giác Giác ca... ngươi ngươi… ngươi có…”

    “Đúng, ta có kế hoạch rồi.” Phong Bất Giác chỉ về phía đại sảnh: “Dùng kỹ năng phá vỡ đoạn chính giữa bức tường kia.”

    Câu nói còn chưa dứt, bé trai bỗng xuất hiện với tư cách là BOSS của kịch bản.

    Nó đứng ở một nơi cách hai người khoảng ba mét, mặc đồng phục bệnh nhân. Cho dù dưới ánh đèn, thân thể và khuôn mặt của nó vẫn bị bao phủ bởi bóng mờ. Ngay lúc nó xuất hiện, trên tường, trần nhà và mặt đất trong đại sảnh lập tức ngập tràn vô số gương mặt vẽ bằng máu, ngay cả ánh đèn cũng biến thành màu đỏ.

    Cảnh tượng này có thể dọa một người đàn ông thét lên, nhưng Phong Bất Giác hoàn toàn không do dự một chút nào. Hắn nhanh chân bổ nhào đến thằng bé cao khoảng một mét hai đang đứng trước mặt mình.

    “Mau tấn công vách tường!”

    Vương Thán Chi bật người rồi chạy về hướng Phong Bất Giác vừa chỉ. Thực ra cú bật người đầu tiên là do hắn bị dọa nhảy dựng. Sau khi chạy vài bước, hắn cảm thấy chân như nhũn ra.

    Chạy được nửa đường, hắn quay đầu lại và thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào người của đứa bé thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh văng ngược ra bên ngoài, miệng phụn một ngụm máu thật lớn. Quả thật giống như bị một chiếc ô tô đang chạy đâm phải trong lúc lao tới.

    Tuy thoạt nhìn rất dữ dội nhưng dẫu sao cũng chỉ là trò chơi nên người chơi còn chưa đến mức chịu đựng đau đớn y như thật. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, cho dù nhân vật bị đánh như thế nào, ngay cả khi bị xe lửa cán, mức đau đớn cao nhất của người chơi chỉ xấp xỉ bị một cây búa dùng để đóng đinh đập lên ngón tay.

    Thấy cảnh này xong, Vương Thán Chi càng cố gắng chạy về phía bức tường.

    Rõ ràng đứa bé đã phát hiện hắn muốn làm gì, nhưng nó lại không biết dịch chuyển tức thời nên chỉ đành đuổi theo một cách vội vã.

    Một đứa trẻ tuyệt đối không thể đạt tốc độ như dịch chuyển tức thời, mà tư thế chạy của nó cũng rất quái đản, thật giống như một con rối được điều khiển bằng cách giật dây.

    Một bàn tay chợt tóm chặt cổ chân của đứa bé.

    BOSS của chúng ta cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Phong Bất Giác nhanh chóng bò dậy rồi ngoan cố đuổi theo kéo nó lại. Dù sao Phong Bất Giác cũng có ưu thế về mặt thể hình nên mục tiêu cao một mét hai có chạy nhanh hơn nữa thì hắn vẫn có thể đuổi kịp trong khoảng cách ngắn.

    Cùng lúc đó, Vương Thán Chi thực hiện kỹ năng. Nắm tay phải của hắn được bao phủ trong ánh sáng màu cam và đấm lên bức tường.

    Tuy tỷ lệ thành công khi thực hiện kỹ năng chỉ có 20% nhưng bức tường là mục tiêu rất khó đánh hụt, đã thế thời vận của hắn không tệ nên đòn tấn công này đã thành công.

    Bức tường thật sự xảy ra hiệu ứng như phát nổ, sau đó bị đánh thủng một lỗ với đường kính khoảng một mét. Ánh mắt trời chói chang đến lạ thường từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong đại sảnh.

    Khoảnh khắc này, toàn bộ gương mặt máu me trong đại sảnh biến mất. Đứa bé lùi lại phía sau với vẻ hoảng sợ. Nó định tránh xa khỏi ánh mặt trời đang chiếu đến.

    Chỉ có điều nó không thoát được, bởi Phong Bất Giác đang nắm chặt chân nó…

    “Chỉ một đòn lúc nãy lại khiến ta mất hết 84% giá trị sinh tồn… Bây giờ đến lượt ta rồi đấy.” Phong Bất Giác đứng dậy, rồi thuận thế kéo BOSS ngã xuống đất. Bấy giờ, đứa bé hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

    Phong Bất Giác dùng bàn tay còn rảnh rang của mình lau vết máu trên khóe miệng, tay còn lại nắm một chân của đứa bé và kéo nó đến gần nguồn sáng: “BOSS này khá mạnh. Cho dù ngươi trực tiếp dùng kỹ năng và đánh trúng BOSS, e rằng cũng chưa chắc giết được nó.”

    Lúc này, Vương Thản Chi thở phào một hơi: “Nếu ta không thể phá vỡ được bức tường hoặc bên ngoài còn một hành lang nữa thì phải làm sao?”

    “Nếu bên ngoài là bóng đêm thì ngươi cứ việc trốn vào bóng tối, còn nếu bên ngoài là hành lang thì ngươi cứ chui vào đó, rồi chạy trốn. Lỡ không phá được tường, ngươi cứ tìm thêm một con đường khác rồi tự chạy trốn là được.”

    Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: “Ta khá chắc chắn nến mới bảo ngươi dùng kỹ năng. Loại đại sảnh của bệnh viện như thế này chỉ cần xem cách bày trí tổng thể, vị trí của cửa lớn thì có thể suy đoán. Ngươi xem đi, hai bên chúng ta đều có hành lang. Phía sau ta tuy cũng bị vách tường bao kín nhưng vẫn có thể nhận ra những vị trí thiết kế cửa sổ…”

    Trong khi nói chuyện, hắn nhấc BOSS lên rồi phơi ra trước cái lỗ trên tường.

    “Giác ca… làm vậy có phải hơi tàn nhẫn không?” Vương Thán Chi nhìn đôi mắt ngập tràn đau đớn và cơ thể cuộn tròn thành một cục của đứa bé.

    “Ngươi nói đúng, ta hơi nặng tay rồi.” Phong Bất Giác trả lời nhưng không hề có ý định ngừng lại.

    Đây là tác phong làm việc từ nhỏ đến lớn của hắn: Khiêm tốn thừa nhận nhưng không dễ thay đổi.

    “Bây giờ ta có thể đặt nó xuống hoặc nó nằm trong bệnh viện, còn chúng ta chui qua cái lỗ này để trốn đi. Chắc hẳn có thể hoàn thành kịch bản.” Phong Bất Giác nói: “Ta nói rồi, đây là một BOSS rất mạnh. Cho dù chúng ta đã tìm hiểu kịch bản đến một mức rất cao nhưng khi đối mặt với nó, muốn chiến thắng vẫn vô cùng khó khăn. Nếu giết nó để hoàn thành kịch bản thì sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm hơn chạy trốn.”

    “Hả? Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu để ý đến điểm kinh nghiệm khi chơi trò chơi vậy?” Vương Thán Chi ngạc nhiên hỏi.

    Phong Bất Giác nhếch miệng rồi lại đưa BOSS đến gần ánh sáng mặt trời thêm vài phần: “Bây giờ ta có ít nhất ba lí do để chơi Thiên Đường Kinh Khủng một cách nghiêm túc:

    Thứ nhất, lông cừu mọc trên thân cừu, ta muốn dựa vào trò chơi để kiếm lại số tiền đã đầu tư vào cabin chơi trò chơi.

    Thứ hai, những kịch bản ngẫu nhiên cũng rất khá. Xem giải thích trên trang chủ thì hệ thống có một kho dữ liệu khổng lồ, kết hợp với vô số mảnh ký ức của người chơi để hình thành kịch bản. Sau này trong chế độ đội ngũ sống sót sẽ có kịch bản được thiết kế khá phức tạp, vì vậy ta có thể thu thập tư liệu trong trò chơi.

    Thứ ba, tiếp tục tìm lại cảm giác sợ hãi!”

    Nói xong, Phong Bất Giác vỗ tay một cái, sau đó ngoắc ngón tay.

    Vương Thản Chi ngầm hiểu, thế là hắn đưa con dao gọt trái cây đến.

    “Vậy phải xem thử… Sau khi giết BOSS này nhận được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.”

    Phong Bất Giác nhận lấy con dao, rồi đâm xuống…​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Đường Kinh Khủng
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Chương 9

    Dịch giả: Quang Nguyen, Lam Vũ Nhạc, Hoconkut3
    Nguồn: Bàn Long Hội, Bạch Ngọc Sách, Wattpad

    [Kịch bản đã hoàn thành, đang kết toán phần thưởng.]

    [Nhận được: Điểm kinh nghiệm: 500, tiền trò chơi: 0.]

    [Nhận được vật phẩm/trang bị: Không.]

    [Hoàn thành/nhận nhiệm vụ: 0/0.]

    [Hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đặc biệt: 0. Phá mở thế giới qua: Không.]

    [Giá trị sợ hãi tăng vọt: 0 lần, giá trị sợ hãi cao nhất: 0%, giá trị sợ hãi trung bình: 0%]

    [Đánh giá mức độ sợ hãi của bạn: Toàn thân là gan, kịch bản này không có phần thưởng thêm.]

    [Kết toán đã hoàn thành. Mời tiếp tục.]

    Đến đây phải giải thích một vài luật lệ liên quan đến việc kết toán trong chế độ nhiều người.

    Trong Thiên Đường Kinh Khủng, số lượng quái vật tự tay giết chết không ảnh hưởng đến điểm kinh nghiệm nhận được. Toàn bộ điểm kinh nghiêm đều được gộp lại sau khi kịch bản kết thúc. Thông thường, chỉ cần không gây cản trở nghiêm trọng hoặc gây hiệu quả ngược đến diễn biến cốt truyện của kịch bản thì điểm kinh nghiệm mà mỗi người sống sót nhận được đều như nhau. Trừ khi biểu hiển của người chơi thật sự phù hợp với câu “đồng đội ngu như heo”, hệ thống mới trừ đi một phần kinh nghiệm của người đó.

    Điều này để hạn chế vấn đề “giành quái” và “tung chiêu quá mức”. Có vài người chơi khi chơi trò chơi, vì để đảm bảo đồ vật và điểm kinh nghiệm của quái vật nào đó thuộc về mình nên dùng đòn tấn công dữ dội quá mức cần thiết. Ví dụ như dùng rocket để giết chó, chỉ vì muốn gây sát thương nhiều và nhanh hơn đồng đội của mình. Đây là hành vi cá nhân làm lãng phí tài nguyên của tổ đội.

    Tuy nhiên, luật lệ này lại làm nảy sinh một vấn đề khác: Nếu kinh nghiệm đã như nhau, có giết nhiều quái vật cũng chỉ lãng phí máu và thể năng mà thôi, dẫn đến tính tích cực chiến đấu của người chơi bị giảm sút.

    Thực ra không phải vậy, bởi người chơi tích cực và giỏi chiến đấu sẽ nhận được phần thưởng là giá trị kỹ xảo. Phần dưới sẽ giải thích về vấn đề này.

    Trong Thiên Đường Kinh Khủng, trừ việc giết quái không thưởng kinh nghiệm ra, ngay cả khái niệm “rơi đồ” cũng không tồn tại. Ví dụ một xác ướp chết đi, trên người nó chắc chắn không thể rớt ra một thanh đao, một tấm khiên, thậm chí là một thứ đồ chơi tương tự như súng ống. Nếu khăng khăng muốn lấy được thứ gì đó trên người nó, hẳn chỉ có băng quấn mục nát và thịt thối, có điều người chơi phải tự tay xé. Sau khi xé rách và cầm trên tay, hệ thống sẽ giải thích món đồ đó cho bạn, muốn biết độ lừa đảo cụ thể đến mức nào thì xin hãy tham khảo [Tảng đá].

    Tìm trang bị trong trò chơi là một việc rất “thú vị”. Trừ dựa vào giải đố để đi vào một số khu vực chứa đồ đặc biệt, trong đa số tình huống còn lại, bao gồm rất nhiều vật phẩm nhiệm vụ phụ trong số trang bị, người chơi đều phải tự đi “tìm”. Ví dụ, trong tủ kính một cửa hàng bên đường có một bộ quần áo bó của Người Nhện, có lẽ nó hoàn toàn vô dụng, cũng có thể là trang bị cấp Tinh Xảo đi kèm thuộc tính. Lại ví dụ, khi đi dạo dưới đường cống ngầm nào đó có thể tìm được những vũ khí như song đao, Nga My thích, côn nhị khúc hoặc gậy dài…

    Nói tóm lại, muốn tìm được trang bị trong kịch bản thì chỉ cần một trong ba yếu tố là: Trí tuệ, vận may và cố gắng. Hai yếu tố đầu không thể cưỡng cầu, yếu tố thứ ba chính là bỏ thêm thời gian để đi tìm. Tất nhiên, muốn tìm kiếm thì phải có sức chiến đấu. Thường thì kịch bản sẽ không để người chơi có quá nhiều thời gian tự do đi lại khắp nơi, huống chi người chơi còn phải có đủ thể năng để chạy khắp nơi mới được.

    Trong giai đoạn Closed beta, vẫn chưa có cách nào thu được trang bị ngoài kịch bản. Đến khi trò chơi chính thức phát hành, nơi giao dịch sẽ được mở, lúc đó có thể dùng tiền trong trò chơi và giá trị kỹ xảo để mua.

    Tiền trong trò chơi tất nhiên không cần giải thích. Tác dụng giống như đa số trò chơi khác, có thể dùng để mua những vật phẩm từ cửa hàng trong trò chơi, hoặc đấu giá những món đồ do người chơi khác bày bán và cũng có thể trao đổi trực tiếp.

    Còn giá trị kỹ xảo giống như một loại tiền tệ hiếm. Người chơi không thể trao đổi giá trị kỹ xảo với nhau và không dùng được tại nơi giao dịch. Giá trị kỹ xảo chỉ có thể sử dụng tại một nơi gọi là “Chiếc hộp kinh hoàng”.

    Đây là tên của một cửa hàng đặc biệt trong trò chơi. Không ai biết tại sao nó được gọi như vậy, có thể người thiết kế nghĩ rằng người chơi sẽ "giật mình" khi nhìn thấy hàng hóa trong đó thì phải.

    Giá trị kỹ xảo có thể mua được hai thứ trong Chiếc Hộp Kinh Hoàng. Thứ nhất là tiền trong trò chơi, người chơi có thể đổi theo tỷ lệ 1:10. Thứ hai là những vật phẩm không thể đem ra khỏi kịch bản, ví dụ như “Xác chết đẫm máu phải chết” Phong Bất Giác từng tìm được trong giáo trình hướng dẫn người chơi. Rõ ràng tác dụng của thanh kiếm này trong giáo trình của hắn tương tự như vật phẩm cốt truyện được thiết kế để giúp hắn chiến thắng xác chết đẫm máu mà với thực lực của nhân vật lúc đó không thể chống lại được. Thế nên nó không hề hạn chế cấp bậc sở trường để sử dụng, đã vậy còn không thể mang ra khỏi kịch bản.

    Những thứ như vật phẩm, trang bị, kỹ năng… sau khi kịch bản kết thúc không hề bị hệ thống xóa khỏi kho dữ liệu. Tuy người chơi không thể mang những thứ này đi nhưng chúng sẽ tiến vào một nơi tương tự như trạm tái chế, cũng chính là chiếc hộp kinh hoàng. Tại đây, chúng trở thành hàng hóa được đem bán và chỉ có thể dùng giá trị kỹ xảo để mua. Thuộc tính của chúng sẽ biến đổi tương ứng. Ví dụ điều kiện sử dụng được điều chỉnh, một vài hiệu quả chỉ thích hợp với kịch bản nào đó sẽ bị thay đổi, đa số thẻ kỹ năng sẽ biến thành mãi mãi, tất nhiên điều kiện học sẽ được nâng cao.

    Trong giai đoạn Closed beta, Chiếc Hộp Kinh Hoàng vẫn chưa được mở, vì vậy bây giờ “trạm tái chế” này rất trống trải. Sau khi Open beta, chắc chắn trò chơi sẽ tiếp đón lượng người chơi lớn nên trong giai đoạn này cần phải tích lũy một lượng hàng hóa dữ trữ nhất định. Lúc cửa hàng đặc biệt này chính thức mở cửa, nếu vẫn chưa bán được trong bảy ngày (tính theo thời gian thực sau khi được bày bán) thì món hàng sẽ bị hệ thống xóa bỏ nhằm khống chế số lượng hàng hóa không nhiều đến mức ảnh hưởng đến việc xem hàng.

    Close beta chỉ giới hạn đến cấp 20. Là một trò chơi hoàn toàn dựa vào việc hoàn thành kịch bản, cấp bậc không thể xem như ưu thế, tiền trong trò chơi sau này có thể mua bằng tiền thật. Vì vậy ưu thế lớn nhất của người chơi trong giai đoạn Closed beta chính là lượng giá trị kỹ xảo đã tích lũy. Lô hàng đầu tiên khi Chiếc Hộp Kinh Hoàng đi vào hoạt động chỉ có những người chơi sở hữu giá trị kỹ xảo mới mua được. Đây chính là quyền được ưu tiên lựa chọn trước.

    Nói đến đây, lại xét về vấn đề liên quan đến tính tích cực chiến đấu, giờ đã dễ giải thích hơn, đó là "chiến đấu vì giá trị kỹ xảo".

    Không phải ai ai cũng giỏi giải đố, nhưng chiến đấu thì người nào cũng có thể tham gia. Giá trị kỹ xảo được thiết lập để "những hành động thúc đẩy diễn biến của kịch bản” nhận được. Điều này không chỉ được thể hiện bằng việc giải đố mà chiến đấu càng có nhiều cơ hội đạt được giá trị kỹ xảo. Ví dụ như giết chết, giết liên tiếp, tàn sát hoặc dựa vào điều kiện xung quanh để chém giết bằng cách đặc biệt… nhưng chịu ít tổn thất và hiệu quả cao nhất.

    Ví dụ thực tế rất dễ lấy. Xét theo giáo trình của Phong Bất Giác, nếu ở trong căn phòng hình vuông, hắn không tìm chìa khóa mà lựa chọn đạp cửa thì vẫn sẽ nhận được giá trị kỹ xảo. Quan trọng là phải xem hắn đạp cửa như thế nào. Đa số mọi người sẽ đứng đối diện cửa và dùng lòng bàn chân đạp mạnh, rất nhiều nhân vật trong phim cũng làm vậy. Thực ra đây là cách phí sức nhất, đá tống ngang hoặc đá giò lái sẽ tiết kiệm sức lực hơn nhiều. Nếu lúc ấy Phong Bất Giác dùng cách hiệu quả hơn để đạp cửa thì sẽ nhận được giá trị kỹ xảo, mặc dù không nhiều như giải đố nhưng mười điểm vẫn phải có.

    Đây là hai cách chơi, hai con đường trưởng thành khác nhau. Người chơi thích suy đoán dựa vào giải câu đố và phá mở thế giới quan thì có thể đoạt được nhiều giá trị kỹ xảo trong một lần. Còn người chơi thích chiến đấu, họ không ngừng rèn luyện kỹ thuật chiến đấu để nhận được giá trị kỹ xảo nhờ vũ lực. Trong tình huống thông thường, thực ra người chơi đi theo con đường chiến đấu thu được nhiều hơn, bởi dù người giải đố đã suy luận đến bước cuối cùng nhưng vẫn chưa thể giải được thì nửa điểm giá trị kỹ xảo cũng không có, trong khi người chơi dùng vũ lực lại có thể tích lũy từng chút một.

    Dù chơi theo kiểu nào, điều kiêng kị nhất trong trò chơi chính là hành vi “bại não”. Các yếu tố rùng rợn được thiết kế đơn giản chỉ để khiến con người mất đi bình tĩnh và thực hiện những hành vi như dùng Bazooka giết chó. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, dùng cách chiến đấu hợp lý nhất mới thu được nhiều lợi ích nhất. Dùng Bazooka, bạn chỉ nhận được một đống cặn bã, còn nếu dùng Đả Cẩu Bổng Pháp thì bạn vẫn có thể nhận được một ít da lông và một nồi thịt cầy.



    Phong Bất Giác trở về không gian đăng nhập rồi xem hết số liệu đã được kết toán. Khi mở menu, hắn phát hiện mình đã lên cấp 4, giới hạn thể năng tăng lên mức 400/400, còn kinh nghiệm lúc này là 0/400. Xem ra kinh nghiệm để tăng cấp trong trò chơi này không hề nhiều, ít ra đến giờ mỗi cấp chỉ tăng mức kinh nghiệm thêm 100 điểm, giống hệt mức tăng của thể năng. Trang chủ không hề đưa ra số liệu cụ thể về điểm kinh nghiệm cần của mỗi cấp, những người viết hướng dẫn cũng không nhắc đến điều này nên vẫn không thể loại trừ khả năng sau khi đạt đến cấp cao, kinh nghiệm cần để lên cấp càng ngày càng khủng khiếp.

    “Giác ca, ta lên cấp 3 rồi. Hơn nữa còn kém 30 điểm kinh nghiệm là lên cấp 4.” Giọng nói của Vương Thán Chi vang lên trong kênh liên lạc.

    “Ta biết.” Thực ra Phong Bất Giác đã sớm đoán ra điểm kinh nghiệm của Tiểu Thán, bởi chênh lệch của hai người là 30 điểm giá trị kỹ xảo được cộng thêm từ giáo trình hướng dẫn người chơi.

    Nếu chúng ta chơi thêm một ván huấn luyện nhiều người, chắc hẳn đều sẽ lên cấp 4. Chỉ có điều chế độ này không có lợi ích gì. Đến cấp 5, chúng ta tất nhiên sẽ chơi chế độ 'sinh tồn đoàn đội', đó mới chính là nội dung chủ yếu của trò chơi. Nhưng bây giờ chúng ta thiếu trang bị trầm trọng. Đừng nói là trang bị tốt, ngay cả trang bị bình thường cũng không có. Như vậy sau khi vào tổ đội có thể sẽ vướng tay vướng chân người khác…”

    “Hả? Tổ đội? Vướng tay vướng chân người khác? Ai thế?” Vương Thán Chỉ ngẩn ra.

    “Đúng là ngươi chưa từng xem một chút giới thiệu của trò chơi…” Phong Bất Giác nói: “Số người trong chế độ 'sinh tồn đoàn đội' là từ hai đến sáu người và được chọn ngẫu nhiên chứ không phải kịch bản được mở là bắt đầu ngay. Nếu chúng ta có đủ sáu người thì không sao. Nhưng đội chúng ta chỉ có hai người, khi vào kịch bản không phải dành cho hai người mà là ba, bốn, năm, sáu thì chúng ta phải hợp tác với người khác.

    Nếu thực lực của chúng ta quá yếu thì rất có thể sẽ chết trong kịch bản, cho dù người khác hoàn thành kịch bản thì chúng ta chỉ có thể nhận được điểm kinh nghiệm tương ứng với công sức đã bỏ ra trước khi kết thúc trò chơi và không nhận được phần thưởng sau khi hoàn thành kịch bản.

    Huống chi trong chế độ này còn tồn tại vấn đề chia chiến lợi phẩm. Giữa những người chơi không hề có quan hệ với nhau, nếu ai tìm được trang bị và kỹ năng thì chúng sẽ thuộc về người đó. Trừ khi là thứ không dùng được hoặc không thể nào mang ra khỏi kịch bản, bằng không ai lại dễ dàng chia sẻ trang bị hoặc kỹ năng mình tìm được cho người khác.

    Lòng người chính là vậy… Có người dù nhặt được những món đồ vô dụng, đem đến nơi giao dịch không bán được, bán cho hệ thống chỉ kiếm được mấy chục tiền trong trò chơi, họ cũng không chịu tặng không cho những người chơi khác trong kịch bản. Ngươi phải đưa cho hắn chút gì đó để trao đổi nhằm khiến hắn cảm thấy không bị lỗ vốn mới được.”

    Nghe đến đây, Vương Thán Chi bèn tiếp lời: “Tóm lại, nếu chúng ta không nhân lúc này nâng cao thực lực của nhân vật thì sau cấp 5 sẽ rất khó khăn. Nếu sở trường vẫn chưa mở thì cho dù người ta muốn tặng trang bị không dùng nữa hoặc kỹ năng vô dụng thì chúng ta cũng không dùng được.”

    Phong Bất Giác nói: “Hiểu được là tốt. Nào, bây giờ chúng ta giải tán đội ngũ rồi bắt đầu chế độ sống sót cá nhân.”

    “Nói nhiều như vậy chỉ vì chuẩn bị bỏ mặc ta một mình chứ gì... Này!”

    Phong Bất Giác bật cười, rồi trả lời: “Chế độ huấn luyện nhiều người vừa rồi, chúng ta chắc hẳn đã hoàn thành vượt mức bình thường. Theo lý mà nói không thể nhận được nhiều điểm kinh nghiệm như thế. Ta nghĩ… BOSS này hoàn toàn không phải được thiết kế để giết. Xác suất hoàn thành kịch bản bằng cách giết BOSS cực kỳ thấp, bình thường đều dựa vào cách chạy trốn để hoàn thành, có lẽ chỉ có thể nhận được khoảng 300 điểm kinh nghiệm thôi.

    Việc cấp bậc tăng nhanh hơn dự tính khiến bây giờ chúng ta phải tự hoàn thành chế độ sống sót cá nhân để đạt đến cấp 5. Sau khi hoàn thành, thực lực có lẽ sẽ nâng cao một cách rõ rệt, ít nhất sẽ mở ra một đến hai sở trường và nhận được một hai trang bị hoặc kỹ năng gì đó.”

    “Được rồi, vậy trước tiên cứ chơi một mình. Ta có thể xem trạng thái của ngươi trên danh sách bạn bè đúng không?” Vương Thán Chi nói.

    “Ừ, có thể.” Phong Bất Giác trả lời: “Nếu ai xong trước thì phải chờ đối phương. Nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì nhiều nhất là một tiếng, chúng ta đều sẽ hoàn thành và lên cấp 5, sau đó có thể thử chế độ 'sinh tồn đoàn đội' trong truyền thuyết…”​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Đường Kinh Khủng
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Chương 10

    Dịch giả: Quang Nguyen, Lam Vũ Nhạc, Hoconkut3
    Nguồn: Bàn Long Hội, Bạch Ngọc Sách, Wattpad

    Sau khi quyết định xong, hai người giải tán tổ đội. Trên danh sách bạn bè, Phong Bất Giác thấy trạng thái 'rảnh rỗi' của Vương Thán Chi nhanh chóng biến thành 'đang chơi', có điều không hiện ra chế độ cụ thể. Điều này đảm bảo tin tức của người chơi không bị người khác nắm được.

    Phần cộng đồng của Thiên Đường Kinh Khủng có ba mục, lần lượt là 'Người chơi gần đây từng chơi cùng', 'Bạn bè' và 'Sổ đen'. Trong kịch bản không thể kết bạn hoặc thêm người vào sổ đen, chỉ có thể thực hiện thao tác này tại không gian đăng nhập.

    Làm sao để từ chối người khác một cách “lễ phép” luôn là câu hỏi khó của các mạng xã hội. Công ty Mộng cũng hao tổn rất nhiều tâm huyết về vấn đề trên. Tuy bây giờ cabin chơi game đều có chức năng chỉnh sửa vẻ bề ngoài của nhân vật (Không cần đăng nhập trò chơi cũng chỉnh sửa được. Chỉ có điều Phong Bất Giác không bao giờ dùng chức năng trên, phần vì hắn không quan tâm đến vẻ ngoài, phần vì hắn khá bảnh bao), và cho dù biết “người chơi xinh đẹp” gặp gỡ trong trò chơi chưa chắc là một người đẹp thật sự. Nhưng rõ ràng tỷ lệ nhận được yêu cầu kết bạn của người chơi nữ không bao giờ thấp.

    Còn có hiện tượng “dựa dẫm”, về sau Phong Bất Giác thường xuyên gặp phải tình huống này trong trò chơi. Tất nhiên việc nhận được nhiều lời mời kết bạn sau khi kịch bản kết thúc rất bình thường, bởi ai lại không muốn chơi với những người chơi giỏi để có thể giảm độ khó, thay vì gặp phải đồng đội được lựa chọn ngẫu nhiên.

    Cho dù là tâm lý tìm cái đẹp hay tâm lý dựa dẫm, hoặc chỉ muốn kết bạn đơn thuần, việc bị từ chối khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Công ty Mộng đã nghĩ ra một cách, đó là người chơi chỉ có thể yêu cầu kết bạn trong không gian đăng nhập. Nếu bị từ chối thì chỉ có bạn và đối phương biết, hơn nữa lúc ấy kịch bản đã kết thúc, người chơi không thể vì không vui mà làm chuyện ảnh hưởng đến kịch bản.

    Chỉ có người chơi là bạn bè của nhau mới có thể trò chuyện như điện thoại qua màn hình trong không gian đăng nhập. Chính vì không hỗ trợ video call nên người khác chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt của bạn.

    Người chơi không phải bạn bè với nhau chỉ có thể trao đổi bằng email. Trong thời gian hai mươi bốn giờ trong hiện thực, một phía nhiều nhất chỉ có thể gửi cho phía còn lại ba email. Nếu đối phương không trả lời, email thứ tư không thể gửi đi được. Mỗi email không được vượt quá một ngàn chữ, nội dung cũng được hệ thống giám sát. Những bức thư mang tính đe dọa hoặc quấy rối sẽ bị hệ thống ngăn cản, đồng thời hệ thống sẽ viết một email cho người nhận nhằm nói rõ người chơi nào đó gửi một bức thư đe dọa bạn, hoặc người chơi nào đó viết thư quấy rối bạn, xin hỏi có muốn cho người đó vào sổ đen không.

    Một khi người chơi ghi tên người khác vào sổ đen thì chẳng khác nào hoàn toàn ngăn chặn người đó. Sau này, người chơi sẽ không thể gặp lại đối phương ở bất cứ chế độ chơi nào và không nhận được email của đối phương. Nếu người chơi nằm trong sổ đen của bạn nằm trong tổ đội mời bạn gia nhập, hệ thống sẽ nhắc nhở trước khi bạn chấp nhận lời mời.

    Một loạt điều khoản có thể giúp người chơi hạn chế khả năng chơi trò chơi với người mình không muốn tiếp xúc đến mức thấp nhất. Điều này xem như công ty Mộng đã làm hết sức rồi.

    Tất nhiên, tình huống thực tế lại êm dịu hơn. Phần lớn người chơi sau khi bị từ chối yêu cầu kết bạn sẽ không thử thêm nữa, tiếp tục ván tiếp theo là xong. Gửi email trào phúng đối phương chỉ tổ bị thêm vào sổ đen. Có câu "Sơn thủy hữu tương phùng", chơi trò chơi không phải để rước phiền não vào người.



    Phong Bất Giác không vội vàng bắt đầu ván tiếp theo. Trước tiên, hắn kiểm tra trạng thái của mình thì phát hiện cấp bậc sở trường vẫn chỉ có mỗi “Thông dụng”, năm sở trường còn lại trên menu vẫn bị bóng đen che phủ.

    Dựa theo tài liệu trong trò chơi, sáu sở trường bao gồm: Chiến đấu, xạ kích, khí giới, trinh sát, trị liệu và thông dụng. Sở trường vừa là điều kiện để thực hiện và học tập kỹ năng, vừa là cốt lõi thực lực của nhân vật. Tuy Phong Bất Giác không bước theo con đường vũ lực nhưng không thể hoàn toàn mù tịt về mặt sở trường. Hắn dự định sẽ cố gắng mở vài mục trong kịch bản tiếp theo, tốt nhất là “Khí giới” hoặc “Trinh sát”. Trong giai đoạn Closed beta, sức chiến đấu của người chơi đều thấp nên tránh đối đầu trực tiếp mới là cách hoàn thành trò chơi có tỷ lệ thành công cao nhất.

    Việc còn lại là kiểm tra vật phẩm trong ba lô, xấp giấy phác họa không thể mang ra khỏi kịch bản nên tất nhiên đã biến mất.

    [Tên: Ống tiêm sử dụng một lần.]

    [Loại: Vật phẩm tiêu hao.]

    [Phẩm chất: Bình thường.]

    [Tác dụng: Hút hoặc tiêm chất lỏng.]

    [Ghi chú: Tránh xa ma túy, quý trọng sinh mạng.]

    Túi đồ của Phong Bất Giác rất trống trải, đã vậy lại có thể cất giữ mười ba món đồ trong không gian đăng nhập. Bây giờ tạm thời không chịu áp lực về mặt cất đồ, hắn cảm thấy vật này có tác dụng nên thuận tay cầm theo luôn. Dù gì nó vẫn đáng tin hơn tảng đá.

    Xem xét xong tình trạng "cần trang bị không có, cần kỹ năng cũng không". Hắn nhận ra chuyện cần làm trong chế độ 'sinh tồn cá nhân' rất nhiều, bởi nếu không thu hoạch được gì thì e rằng sau cấp 5 sẽ ngày càng khó khăn. Một khi chế độ huấn luyện đã đóng lại, độ khó của kịch bản cá nhân sẽ được nâng cao theo cấp độ của người chơi, lúc đó mình thật sự sẽ trở thành thứ vướng tay vướng chân đồng đội.

    Phong Bất Giác ôm rất nhiều hi vọng về kịch bản sắp tới. Theo hắn nghĩ, cảnh tượng càng ghê rợn càng tốt, chỉ cần phần thưởng tương xứng với độ ghê rợn thì hắn hoàn toàn có thể nhận lấy.

    [Tên: Phong Bất Giác, cấp 4.]

    [Mời bạn lựa chọn chế độ trò chơi muốn tham gia.]

    [Bạn lựa chọn chế độ 'sinh tồn cá nhân' (Loại bình thường), hãy xác nhận.]

    [Đã xác nhận, đang tạo kịch bản.]

    [Bắt đầu tải, vui lòng chờ.]

    Phong Bất Giác lựa chọn chế độ xong, vốn tưởng thang máy sẽ động đậy, sau đó cửa mở rồi bước vào kịch bản như trước. Nào ngờ hắn lại bị truyền tống.

    Trước mắt trở nên đen kịt, việc hai chân rời khỏi mặt đất khiến hắn cảm thấy mình đang lơ lửng trên không, hoàn toàn không có điểm tựa. Bên tai lại vang lên câu [Chào mừng đến với Kinh Hãi Thiên Đường]. Giọng nói lần này tiếp tục thay đổi, nghe giống như của một phụ nữ trung niên. Có vẻ câu nói trên không hề liên qua đến kịch bản, mỗi lần đều chọn ngẫu nhiên một loại giọng và kết hợp với giọng điệu để nói ra một câu như vậy mà thôi.

    [Đã tải xong, bây giờ bạn đang bắt đầu chế độ 'sinh tồn cá nhân'(Loại bình thường).]

    [Chế độ này có giải thích về kịch bản và có xác suất xuất hiện nhiệm vụ phụ tuyến/ẩn, cùng với thế giới quan đặc biệt.]

    [Phần thưởng hoàn thành kịch bản: Rút thăm ngẫu nhiên một thẻ kỹ năng có thể học được.]

    [Sắp chiếu giới thiệu về kịch bản. Khi chiếu xong, trò chơi lập tức bắt đầu.]

    Khung cảnh tối đen trước mắt Phong Bất Giác biến thành một tấm ảnh, thoạt nhìn giống như một căn phòng, hoặc một góc của nhà kho nào đó. Do góc quay nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc, rất khó đoán được căn phòng lớn đến đâu. Chất liệu của vách tường có lẽ là kim loại, chỉ biết rằng chắc chắn không phải là gỗ và không hề được sơn hoặc dán giấy dán tường, hay nước sơn đã bạc màu. Mặt đất là nền xi măng, trong tấm ảnh không hề có bất cứ vật gia dụng nào.

    Bấy giờ, phụ đề hiện lên trước mắt hắn, âm thanh quen thuộc của hệ thống bắt đầu giới thiệu:

    [Tên của bạn là Arthur Seagal, một phóng viên nhiếp ảnh nổi tiếng. Bạn có một gia đình đầm ấm, với công việc được đãi ngộ hậu hĩnh, địa vị xã hội đủ để con người hài lòng. Cho đến đêm Giáng Sinh nọ, bạn tỉnh lại từ cơn mê và phát hiện mình đang ở trong một căn nhà kho lạ lẫm. Chuyện cuối cùng mà bạn có thể nhớ được là thời điểm bạn đến bãi đỗ xe để lấy xe sau khi tan sở…]

    Cốt truyện không dài, thông tin trong đó rất hạn chế. Sau khi xem xong, ánh sáng trắng bỗng lóe lên trước mắt Phong Bất Giác, rồi thì hắn được truyền tống đến giữa tấm ảnh.

    Hắn ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào tường. Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật trong nhà kho, hắn cúi đầu xuống một cách vô thức vì chợt phát hiện tay trái đang nắm chặt một món đồ. Đó là một máy Walkman màu bạc.

    Vào năm 2055, máy nghe nhạc cầm tay loại dùng đĩa từ đã bị đào thải từ lâu. Phong Bất Giác chưa nhìn thấy qua hiện vật, hắn chỉ từng gặp nó trong một bộ phim, mà tình huống này lại khiến hắn nhớ đến bộ phim đó.

    Vừa nhấn nút "Play", giọng nói khàn khàn của một người đàn ông chợt vang lên. Câu nói bằng tiếng Anh đầu tiên của người đó khiến Phong Bất Giác hiểu được thiết kế cơ bản của câu chuyện: “Chào Arthur, ta muốn chơi một trò chơi với ngươi...”​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)