Huyền Huyễn Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu (New: T4 - C77- P2)

  1. coem_uk

    coem_uk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/2/11
    Bài viết:
    412
    Được thích:
    136
    THIÊN CHÂU BIẾN
    ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU


    Tập 4: Tà Ma Biến

    Chương 74: Hắc Ám Xá Thân Kỹ (3)

    Dịch: Coem_uk


    Nguồn: Banlonghoi.com




    Trong phòng nghỉ Đan Đốn chiến đội, một mỹ nữ hết sức trẻ tuổi, nhìn qua dung mạo chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng vẻ mặt luôn trầm tĩnh, trên mặt vẫn luôn mang theo một nụ cười điềm tĩnh, giơ tay nhắc chân đều có phong phạm phong khinh vân đạm, tựa hồ như đều không thèm để ý đến toàn bộ mọi thứ.

    “Cũng không thể nói như vậy, hai tên Thiên Châu Sư tu vi Ba Châu của Phỉ Lệ chiến đội kia không phải cũng rất thú vị sao? Một người lực lượng vô cùng lớn, một người tài lại có tài bắn cung không tồi. Điểm mấu chốt là đầu óc rất thông minh, mà Phỉ Lệ đế quốc cũng sẽ không chỉ phái mấy người bọn đến đâu. Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, tất cả đều không biết thế nào. Đáng tiếc, trước khi tiến vào bát cường, không có cách nào nhìn được ba chiến đội Trung Thiên, Bảo Phách, Vạn Thú chiến đấu. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể lại nằm cuối trong tứ cường.”

    Gã thanh niên sắc mặt tái nhợt vừa nghe thấy thiếu nữ kia mở miệng, nhất thời trên mặt hiện lên vài phần kính cẩn: “Đội trưởng nói đúng. Trước mắt, chúng ta sẽ đứng thứ nhất để lọt vào vòng kế tiếp, trải qua bát cường, tiến vào tứ cường, rất có thể sẽ gặp phải Vạn Thú chiến đội.”

    Thiếu nữ khẽ nhíu mày: “Vạn Thú chiến đội? Rất phiền toái.”

    Thuận lợi thông qua vòng thứ nhất, bốn người Chu Duy Thanh đều rất vui mừng, bất luận như thế nào, bọn họ đã vì mấy người Lâm Thiên Ngao mà tranh thủ thêm được ít nhất là ba ngày. Đối thủ thứ hai của bọn họ đồng dạng vẫn là chiến đội của một vương quốc, thực lực cũng không phải rất mạnh. Mấu chốt chính là đối thủ thứ ba – Bách Đạt chiến đội. Còn đối thủ cuối cùng của bọn họ chính là đội hạt giống – Đan Đốn chiến đội. Vận khí cũng không phải là quá tốt, trận chiến quan trọng với Bách Đạt chiến đội lại không phải là trận cuối cùng, nên thời gian nghỉ ngơi của mấy người Lâm Thiên Ngao cũng không đủ. Nhưng cũng không tính là xấu, ít nhất không phải đối mặt với Bách Đạt chiến đội ngay ở trận đầu tiên.

    “Đi thôi, chúng ta trở về báo tin tốt cho đội trưởng.” Chu Duy Thanh vương vai một cái, thảnh thơi nói.

    Diệp Phao Phao nói: “Không xem các trận đấu khác sao? Nhất là Bách Đạt chiến đội.”

    Chu Duy Thanh cười ha ha, nói: “Không xem. Nếu xem ngược lại càng dễ bị mê hoặc. Nhất định Bách Đạt chiến đội cũng xem chúng ta là đối thủ cạnh tranh mấu chốt, ở những trận đấu này nhất định sẽ giữ lại thực lực. Không cần xem, đợi đến lúc tranh tài, toàn lực ứng phó là được. Huống chi, sau trận thứ hai còn được nghỉ ba ngày để theo dõi. Thật vất vả mới đến được Trung Thiên thành, ta mang Băng Nhi đi chơi đã, lao động cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Nếu các ngươi không muốn đi dạo thì trở về quán trọ báo tin tức tốt lành trước đi.”

    Diệp Phao Phao bật cười, nói: “Chưa thấy qua người nào có thần kinh lớn như ngươi. Được rồi, chúng ta đi thôi. Ta trở về báo tin, các ngươi đi dạo đi. Ngươi thì sao, Ô Nha?”

    Ô Nha cười hắc hắc, nói: “Hôm qua nhìn thấy quán ăn gần đó có nhiều món ăn ngon như vậy, ta muốn đi ăn một chút. Gần đây có gầy đi chút xíu, ài, khi nào mới có thể vượt qua một nghìn cân a!”

    Ba người Chu Duy Thanh đều im lặng nhìn nàng, một nghìn cân, Ô Kim tộc còn là loài người sao?

    Lúc này, trên lôi đài đã bắt đầu trận đấu khác, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến bốn người của Phỉ Lệ chiến đội rời đi. Tuy rằng sau khi kết thúc lượt đấu có thể tự do hành động, nhưng nói là như vậy, các chiến đội đều chọn ở lại xem những trận đấu khác, bởi cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay, Phỉ Lệ chiến đội tuyệt đối là đội đầu tiên rời đi.

    Bất quá lúc này, lại không ai cảm thấy Phỉ Lệ chiến đội có bao nhiêu kiêu ngạo, mặc dù bọn họ giành được thắng lợi, nhưng thực lực thể hiện cũng không cường đại bao nhiêu, còn thua một trận, tại trong mắt nhiều người, chẳng qua lúc này Phỉ Lệ chiến đội ăn may mà thôi. Nhất là trận Chu Duy Thanh và Tiểu Trùng, vẫn là chờ đối thủ hao hết Thiên lực mới miễn cưỡng giành được chiến thắng. Bởi vậy, bọn họ rời đi như vậy, càng làm cho nhiều người cảm giác Phỉ Lệ chiến đội đều đầu óc có bệnh, lại càng không có ai xem trọng bọn họ. Tính ra vài chiến đội hơi kém trong các tổ khác cũng tự tin có thể chiến thắng bọn họ. Mà Bách Đạt chiến đội lại càng tin tưởng như vậy, một đám người cười lạnh nhìn bốn người Phỉ Lệ chiến đội rời đi.

    Cùng ra khỏi Trung Thiên quảng trường từ lối dành cho chiến đội, bốn người mỗi người đi một ngả, Diệp Phao Phao và Ô Nha cùng đi đến quán rượu, còn Chu Duy Thanh lại kéo cánh tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi chạy hướng ra đường phố.

    Giờ này Trung Thiên thành phồn hoa ngược lại lại yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đến đã đến quảng tường xem Thiên Châu đại tái, trên đường phố tự nhiên cũng ít người đi.

    Chu Duy Thanh nắm bàn tay non mềm nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, ngăn một vị đang đi trên đường, hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi, Trung Thiên Thành này có nơi nào bán Quyển trục ngưng hình hay là tài liệu luyện chế Quyển trục ngưng hình không?” Trung Thiên thành được xưng là thành thị lớn nhất đại lục, nói vậy chắc mấy thứ này nọ đều đủ hết. Mặc dù bây giờ Chu Duy Thanh cũng không thiếu tài liệu luyện chế Ngưng hình dịch và Ngưng hình chỉ, nhưng nếu có thể mua được một ít tài liệu hi hữu cũng tương đối không tồi.

    Vị kia nhìn Chu Duy Thanh có chút quái dị, nói: “Tiểu huynh đệ, hai người nhất định không phải là người của Trung Thiên đế quốc chúng ta phải không?”

    Chu Duy Thanh nghi ngờ nói: "Làm sao ngươi biết? "

    Vị kia cười nói: “Nếu là người của Trung Thiên đế quốc, sẽ không bao giờ hỏi lời vừa rồi. Trung Thiên đế quốc chúng ta có Ngưng Hình Các, mua bán mọi vật phẩm liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Giống như Thác Ấn cung chuyên giành cho Ý Châu thác ấn. Đương nhiên đây là sở hữu của Trung Thiên đế quốc chúng ta, các quốc gia khác cũng không có loại thực lực này. Nếu ngươi muốn đến Ngưng Hình Các thì cứ đi về phía trước, đến cái giao lộ thứ ba thì rẽ phải, thấy tòa kiến trúc cao nhất là nó.

    Nói xong, vị kia liền rời đi, để lại Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi còn có chút sững sờ.

    Ngưng Hình Các? Ở Trung Thiên đế quốc thậm chí còn có nơi chuyên môn mua bán vật phẩm liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Mà tại các quốc gia khác, muốn mua Quyển trục ngưng hình căn bản không phải là vấn đề về tiền bạc, đây là quốc lực bậc nào a?

    Quan trọng hơn là, trong lòng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều khắc sâu vẻ mặt tự hào của người vừa rồi. Vì quốc gia của mình mà kiêu ngạo, tự hào. Người kia là một người bình thường mà không phải là Ngự Châu sư, quốc gia cường thịnh, làm những người bình thường cũng sống rất đĩnh trực.

    Thượng Quan Băng Nhi cảm giác Chu Duy Thanh nắm tay mình rất chặt, nghe hắn thản nhiên nói: “Sinh thời, ta nhất định nỗ lực khiến cho người dân cũng có thể vì Thiên Cung đế quốc mà tự hào như vậy.”

    Thượng Quan Băng Nhi kéo tay hắn lại, nhìn hắn ôn nhu nói: “Tiểu Béo của ta nhất định làm được.”

    Dựa theo phương hướng người kia chỉ dẫn, Chu Duy Thanh tìm được Ngưng Hình Các rất nhanh.

    Giống như người kia nói vậy, Ngưng Hình Các là tòa kiến trúc lớn nhất, nhìn qua, quy mô so với Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc cũng không sai biệt lắm, cần phải đi lên gần ba mươi bậc thang mới có thể đến cổng mang phong cách cổ xưa của toàn nhà này. Kiến trúc Ngưng Hình Các có sáu tầng, Ngũ tích lục thú*, ánh nắng chiếu xuống ngói lưu ly giống như bảo quang phát sáng, có thể nói kiến trúc này đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong trên đại lục.

    Trước cửa có thủ vệ, cần phải đăng ký sau đó lĩnh thẻ bài mới có thể tiến vào, nhưng lại không hề thu phí, điểm này so với Phỉ Lệ thành thì phúc hậu hơn nhiều.

    Vừa bước vào cửa, thính đường rộng lớn trần ngập màu sắc cổ xưa, phong cách cổ xưa trang nhã, cảm giác không hề giống với bất cứ địa phương bán đồ nào, ngược lại có điểm giống với Đồ thư quán. Chu Duy Thanh nhìn kỹ vật liệu gỗ bên trong liền giật mình phát hiện, bất luận là cột trụ hay tượng gỗ điêu khắc cho đến vách tường, tất cả hắn đều rất quen thuộc, chính là Tinh Thần Mộc được sản sinh tại Thiên Cung đế quốc.

    Tại Thiên Cung đế quốc, Tinh Thần Mộc chính là vật tư chiến lược, chuyên môn dùng chế tạo cung tên, đến nơi người ta, thế nhưng biến thành tài liệu kiến trúc.

    Thượng Quan Băng Nhi cũng đã phát hiện điểm này, cũng không tránh khỏi giật mình. Ngay lúc hai người đang rất kinh ngạc, một gã thanh niên thân mặc trường bào đến bên cạnh hai người, khẽ thi lễ, nói: “Không biết hai vị muốn gì? Ta là người hướng dẫn tại Ngưng Hình Các, có thể giới thiệu giúp hai vị.”

    Chu Duy Thanh cười ha ha, nói: “Ta muốn mua một ít tài liệu luyện chế Ngưng hình dịch, không biết có thể mua ở đâu?”

    Gã thanh niên khách khí nói: “Tiên sinh, ngài chắc là lần đầu tiên đến Ngưng Hình Các chúng ta, ta sẽ giới thiệu đơn giản cho ngài được rõ. Ngưng Hình các tổng cộng chia làm sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu là phòng đấu giá, mỗi tuần tiến hành đấu giá một lần, còn lại các tầng khác đều bán vật phẩm có liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Mỗi tầng đều phân ra năm khu vực, theo thứ tự là Ngưng hình chỉ, tài liệu Ngưng hình dịch, Ngưng hình dịch thành phẩm, Quyển trục ngưng hình thành phẩm và cố vấn Thể Châu ngưng hình. Năm tầng đều phân chia như vậy, chẳng qua là căn cứ vào quyền hạn khác nhau, khách hàng cũng có thể đi lên những tầng khác nhau mà thôi. Tầng càng cao, cấp bậc vật phẩm bán ra càng cao.”

    Trong lòng Chu Duy Thanh âm thầm tán thưởng, hỏi gã thanh niên kia: “Vậy bây giờ chúng ta có thể mua sắm ở tầng thứ mấy?”

    Gã thanh niên nói: “Trước mắt, hai vị chỉ có thể mua sắm ở tầng thứ nhất. Cần phải mua sắm vượt qua một trăm vạn kim tệ mới có thể đi lên tầng hai. Và tầng ba cần ít nhất là một nghìn vạn kim tệ.”

    Chu Duy Thanh vừa nghe xong liền trợn tròn mắt: “Phải nhiều như vậy sao? Không có ưu đãi gì sao?”

    Gã thanh niên nói tiếp: “Không phải là không có ưu đãi, nếu như hai vị là Thiên Châu Sư hoặc là Ngưng Hình sư, lại gia nhập vào Thác Ân cung hoặc Ngưng Hình Các của đế quốc liền có thể mua sắm ở tầng ba mà không cần bất cứ điều kiện gì.”

    Chu Duy Thanh thầm than một tiếng, càng là quốc gia có nội tình thâm hậu, thì phương thức hấp dẫn cường giả càng cao mình. Bất quá, người ta cũng có đầy đủ nội tình a!

    Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: “Vậy tầng bốn và tầng năm kia bán cái gì vậy?”

    Gã thanh niên mỉm cười nói: “Tầng bốn và tầng năm là khu khách quý của Ngưng Hình Các chúng ta. Hai tầng này có yêu cầu tương đối cao, muốn đi lên tầng bốn phải là người của Thác Ân cung hoặc Ngưng Hình Các bản quốc, mà phải là Thiên Châu Sư có tu vi ngoài Hạ vị Thiên Tông mới được. Nếu không, bất kể là tiêu phí bao nhiêu tiền cũng không cách nào đi lên được tầng bốn. Mà tầng năm lại yêu cầu cao hơn một chút. Yêu cầu tu vi Thượng vị Thiên Tông, hơn nữa có cống hiến nhất định đối với quốc gia, và phải có hai vị khách quý tầng năm đề cử mới có thể bước lên mua sắm.”


    Ngũ tích lục thú:
    đây là một loại kiến trúc cổ của TQ.
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    dungcoixuong and Lôi like this.
  2. coem_uk

    coem_uk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/2/11
    Bài viết:
    412
    Được thích:
    136
    THIÊN CHÂU BIẾN
    ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU


    Tập 4: Tà Ma Biến

    Chương 75: Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang (1)

    Dịch: Coem_uk


    Nguồn: Banlonghoi.com





    Nghe người hướng dẫn giới thiệu, Chu Duy Thanh và Băng Nhi đều hít một hơi thật sâu sợ hãi nhìn Ngưng Hình Các này, muốn lên tầng bốn phải có tu vi Bảy Châu, thế nhưng tầng năm là Chín Châu, nhưng còn phải là người của Thác Ấn cung Trung Thiên đế quốc hoặc là Ngưng Hình Các mới được. Đây là ước thúc bá đạo bậc nào? Nhưng người ta cứ làm như vậy a.

    Bạch y thanh niên nhìn hai người đang kinh ngạc rồi tiếp tục nói: “Thật ra thì hai vị cũng đừng không thoải mái khi không lên được hai tầng đó. Kỳ thật, Ba tầng dưới của chúng ta bán đồ cũng đều là tinh phẩm. Mặc dù giá cả có cao hơn bên ngoài một chút, nhưng phẩm chất tuyệt đối đảm bảo.”

    Chu Duy Thanh kinh ngạc chỉ trong phút chốc, cảm xúc liền khôi phục bình thường: “Vậy phòng đấu gía trên tầng sáu thì sao? Ở đó có thể mua được thứ tốt hay không?”

    Gã thanh niên nói: “Nhất định là được. Tiến hành bán đấu giá tại phòng đấu giá của chúng tôi, đều là hàng cực phẩm. Mỗi lần đấu giá chỉ có một, hai vật phẩm mà thôi, bất quá, muốn đi vào phòng đấu giá, cũng yêu cầu ít nhất phải là khách quý tầng bốn mới được.”

    Nghe hắn nói như thế, Chu Duy Thanh đột nhiên hiểu được, đúng a! Nếu như mình là chủ nhân của Ngưng Hình Các hoặc là chính phủ phía sau Trung Thiên đế quốc, nhất định mình cũng sẽ yêu cầu như thế. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể đem những tài nguyên tốt nhất lưu lại trong quốc gia mình.

    Bạch y thanh niên nhìn Chu Duy Thanh đang suy nghĩ, nói: “Tiên sinh, ngài có muốn tìm hiểu thêm gì nữa không?”

    Chu Duy Thanh lắc đầu, nói: “Không cần, cảm ơn ngươi. Trước tiên, chúng ta đi xem xung quanh tầng một này một chút đã.”

    Bạch y thanh niên giới thiệu đơn giản các khu vực tại tầng một xong, rồi lúc này mới rời đi.

    Thượng Quan Băng Nhi thì thào nói: “Tiểu Béo, khó trách có nhiều người muốn lên Thiêu Châu đảo như vậy, Trung Thiên đã có Ngưng Hình Các như thế này, vậy trên Thiên Châu Đảo lại càng nhiều tinh phẩm sao? Ta nghĩ, những thứ ở tầng bốn, tầng năm rất có thể được đưa ra từ Thiên Châu đảo.”

    Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Nàng nói đúng, rất có thể như vậy. Phương pháp thu hút nhân tài của Trung Thiên đế quốc quả nhiên cao minh hơn nhiều so với các quốc gia khác. Đi thôi, chúng ta từ từ đi dạo.”

    Hai người đi vào tầng một Ngưng Hình Các, đi xung quanh các khu vực, nhìn những thứ không quan trọng mấy này, Chu Duy Thanh cũng phải hít sâu một hơi. Hắn vẫn cảm thấy, hiện tại giá cả của Quyển trục ngưng hình đã là rất cao, nhưng vừa nhìn trong Ngưng Hình Các này, hắn mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng đến cỡ nào.

    Ở trong này, đừng nói là Quyển trục thành phẩm, coi như là một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư sơ cấp dùng cũng đã gần ba nghìn kim tệ. Một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư cao cấp lại vượt qua hai vạn kim tệ. Bên khu vực quyển trục thành phẩm thì giá cả lại càng cao thái quá. Cho dù là Quyển trục ngưng hình sơ cấp đều có giá không thấp hơn mười vạn kim tệ.

    Bởi cái gọi là, Vật hiếm thấy là quý, mặc dù đồ vật nơi này đắt tiền, nhưng chỉ vẹn vẻn tầng một, hắn đã thấy bán ra mấy trăm loại Quyển trục ngưng hình. Tuyệt đại đa số đều là sơ cấp và trung cấp, nhưng thậm chí còn có mấy bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp.

    Sau khi nhìn đơn giản một vòng, hai người đứng trước một khu bán Quyển trục thành phẩm, Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Tiểu Béo, nới này bán Quyển trục thật đúng là quá đắt. Đắt đến mức khó làm cho người ta có thể tưởng tượng được. Ngươi xem, cửa hàng này chỉ có duy nhất một bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Hiện tại ta cảm thấy lần trước Hô Duyên tiền bối bán quyển trục quả thật vô cùng tiện nghi.

    Lúc trước, Chu Duy Thanh mua được quyển trục Phách Vương Cung có lỗ tương khảm từ Hô Duyên Ngạo Bác, bất quá Hô Duyên Ngạo Bác cũng chỉ chào giá ba mươi vạn kim tệ mà thôi. Mà Hô Duyên Ngạo Bác luyện chế chính là Quyển trục ngưng hình cấp đại sư.

    Chu Duy Thanh nhíu mày nói: “Giá cả nơi này cao thái quá rồi. Ta cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chờ ta đi hỏi một chút.”

    Vừa nói, hắn đi đến trước quầy, nhìn một vị trung niên thân mặc trường bào màu trắng, hỏi: “Ngài là ông chủ của cửa hàng này sao?”

    Người trung niên đang ngồi phía sau quầy, nhắm mắt dưỡng thần, nghe Chu Duy Thanh hỏi, liền ngước mắt liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Ta chính là ông chủ cửa hàng này, ngài cần gì sao?”

    Chu Duy Thanh nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài bán Quyển trục ngưng hình thành phẩm có phải là quá đắt hay không, Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Sơ cấp cũng đã hơn mười vạn kim tệ.”

    Trung niên này cũng không có khách khí như người hướng dẫn vừa rồi, bĩu môi nói: “Quyển trục tại nơi này đều do hoàng thất định giá. Hai vị không phải là người bản quốc, ta nói cho các ngươi biết, đây chính là trong Trung Thiên thành chúng ta, đổi lại nơi khác, cho dù là hoàng thất đế quốc khác cũng chưa chắc có thể đưa ra nhiều quyển trục như vậy. Nơi này bán đắt như vậy cũng không có sai, nhưng cam đoan tuyệt đối chất lượng.

    Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, nói: “Ông chủ, nơi này có thu mua Quyển trục ngưng hình không? Ta cũng là một Ngưng Hình Sư.”

    “Nha? Ngươi là Ngưng Hình Sư!” vừa nghe Chu Duy Thanh là Ngưng Hình Sư, thái độ của người trung niên kia cũng tốt lên vài phần, cũng từ trên ghế đứng lên, nói: “Mua, chúng ta đương nhiên mua. Có bao nhiêu mua bấy nhiều. Quyển trục Sơ cấp mua năm vạn kim tệ, Trung cấp phải xem chất lượng, giá khoảng mười đến mười lăm vạn kim tệ, Quyển trục cao cấp thì mười lăm đến ba mươi vạn kim tệ. Tiểu huynh đệ đã là Ngưng Hình Sư chắc ngươi cũng biết, chênh lệch khổng lồ giữa Quyển trục cao cấp cùng Quyển trục cấp Đại sư. Nếu là Quyển trục cấp Đại sư, giá liền phải ngoài năm mươi vạn kim tệ.”



    Nghe ông chủ này nói xong, Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh cũng không nhịn được, nói: “Ông chủ, các ngươi cũng muốn lãi quá cao chứ hả. Thu mua Quyển trục cao cấp giá từ mười lăm vạn đến ba mươi vạn, nhưng các ngươi lại bán ra tám mươi vạn kim tệ. Điều này cũng…”

    Người trung niên cười ha ha, nói: “Các ngươi không phải là người của bản quốc chúng ta. Nếu nơi này bán giá cả tiện nghi cho các người, thì chẳng phải là các quốc gia khác đều chạy đến nơi này mua Quyển trục ngưng hình sao? Nếu như là người của Thác Ấn cung bản quốc hoặc Ngưng Hình Các chúng ta, lúc mua bất kỳ vật gì đều được giảm giá ba mươi phần trăm. Cho nên mới nói, giá thu mua quyển trục của ta tuyệt đối không lừa một ai. Món lãi kếch sù này đều là từ ngoại nhân các ngươi mà có a.”

    Thượng Quan Băng Nhi hơi nhíu mày: “Đây là không phải các ngươi đang khi dễ người khác sao?”

    Người trung niên kia nhìn về phía nàng, cười hắc hắc nói: “Cũng không thể nói là khi dễ người, cái này phải gọi là bảo vệ tài nguyên. Trung Thiên chúng ta tuy là một đại quốc, nhưng cũng không thể tiện nghi cho các nước nhỏ…” Hắn đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Thượng Quan Băng Nhi trong lòng liền cả kinh, không thốt ra được lời.

    Chu Duy Thanh lôi kéo Thượng Quan Băng Nhi, nói: “Chúng ta đi thôi. Xem ra ở Ngưng Hình Các này cũng không mua được gì.” Nói xong, hai người liền xoay người rời đi.

    Đồ vật này nọ ở tầng một Ngưng Hình Các cũng chưa chắc đã mạnh hơn vật phẩm ở Phỉ Lệ đế quốc, chưa nói đến là lên trên tầng cao hơn nữa còn phải trả giá quá lớn, chỉ riêng giá cả nơi này là bọn họ đã không tiếp nhận được rồi. Nếu như mua tài liệu luyện chế Quyển trục ngưng hình ở trong này, chỉ sợ giá vốn cũng chưa chắc thu lại được.

    Hai người vừa mới bước chân đi, ông chủ cửa hàng đã đứng nơi đó dụi dụi mắt, thì thào: “Ta sẽ không nhìn nhầm chứ? Vừa nói, vừa rồi là…. Trời ạ!” Ngay khắc trước hắn còn dương dương đắc ý, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã trở thành tái nhợt, toàn thân túa mồ hôi lạnh, khiến cho quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.

    “Không được, ta phải nhanh bẩm báo với Quản sự. Thật đáng chết, tại sao lại đụng tới…” Vừa nói, hắn đã từ phía sau quầy chạy như bay ra ngoài.

    Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi căn bản không biết chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ đi, ngẫu nhiên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ bất đắc dĩ.

    Ngưng Hình Các này cấp cho bọn họ cảm giác chính là bất đắc dĩ.

    “Vừa rồi, lão bản kia nói rất đúng, Quyển trục ngưng hình chính là tài nguyên trọng yếu, nếu như hắn là hoàng thất Trung Thiên đế quốc, cũng sẽ không cho phép loại tài nguyên này dễ dàng mất đi. Bán Quyển trục ngưng hình với giá cao, lại dùng tiền để mua Quyển trục và tài nguyên của các quốc gia khác đúng là một biện pháp tốt. Lấy địa vị của Trung Thiên đế quốc, khi mua các loại tài nguyên khác nhất định giá cả sẽ rất thấp. Đây chính là vì muốn quốc gia mình ngày càng mạnh. Chính là nguyên nhan mà quốc gia cấp bậc như Thiên Cung đế quốc chúng ta sinh tồn lại ngày càng khó khăn.”

    Chu Duy Thanh vừa nói vừa lắc đầu, lúc này khách nhân trong Ngưng Hình Các cũng không phải là quá nhiều, rất nhanh, bọn họ đã đi đến đại sảnh, chuẩn bị rời đi.

    Đúng lúc này, một âm thanh vội vã liền vang lên: “Chờ chút, chờ một chút…”

    Hai người quay đầu nhìn lại, nương theo tiếng bước chân, chỉ thấy người trung niên bạch y vừa rồi cùng với một lão giả mặc trường bào màu trắng có viền vàng đi theo sau lưng, cước bộ rất nhanh cơ hồ không chạm đất, chạy đuổi đến hai người.

    Cơ hồ khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn lão giả đi phía sau kia ngay trong một khắc thì đã thấy vọt tới trước mặt hai người với tốc độ cực nhanh, dù tốc độ là phương diện Thượng Quan Băng Nhi am hiểu nhất, cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi, hơn nữa trên người lão giả này mang cho hai người cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Không hề nghi ngờ gì nữa, vị này nhất định là một cường giả có tu vi xa xa bọn họ.

    Sau khi thân hình dừng lại, Lão giả kia cũng không thèm nhìn tới Chu Duy Thanh, ánh mắt hoàn toàn dừng tại trên người Thượng Quan Băng Nhi. Ngay sau đó, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, rất nhanh lùi về sau hai bước, rồi xoay người cúi chào thật sâu: “Gặp qua tiểu thư, thuộc hạ là Vũ Văn Kiệt – Quản sự Tầng một Ngưng Hình Các.

    Còn vị lão bản cửa hàng lúc nãy còn khoa trương hơn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt căng thẳng hướng Thượng Quan Băng Nhi bái xuống: “Thuộc hạ, thuộc hạ có mắt không tròng. Thỉnh tiểu thư trách phạt.”

    Nhìn hai người cung kính như vậy, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không khỏi có chút không hiểu. Chu Duy Thanh nghi ngờ nhìn Thượng Quan Băng Nhi: “Băng Nhi, nàng biết họ sao?”


     
    dungcoixuong and Lôi like this.
  3. coem_uk

    coem_uk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/2/11
    Bài viết:
    412
    Được thích:
    136
    THIÊN CHÂU BIẾN
    ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU


    Tập 4: Tà Ma Biến

    Chương 75: Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang (2)

    Dịch: Coem_uk


    Nguồn: Banlonghoi.com





    Thượng Quan Băng Nhi mờ mịt lắc đầu, nói: “Hai vị, trước tiên các ngươi dứng đậy đã, ta không quen các ngươi a!

    Vị quản sự Vũ Văn Kiệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thượng Quan Băng Nhi, như chợt toát ra vài phần hiểu rõ: “Vâng, tiểu thư tự nhiên không biết chúng ta, tiểu thư cứ thị sát Ngưng Hình Các, có việc gì xin ngài cứ phân phó. Thuộc hạ đại biểu cho quản sự các tầng Ngưng Hình Các kiến lễ ngài.”



    Thượng Quan Băng Nhi nhích người lại gần Chu Duy Thanh, nói: “Thật sự ta không biết các ngươi a.”

    Vũ Văn Kiệt cung kính nói: “Vâng, vâng, tiểu thư ngài không biết chúng ta, có thể là do chúng ta nhận lầm người, ngài xem thế này có được không? Nếu ngài đã đến Ngưng Hình Các chúng ta, thuộc hạ chỉ sợ lại có mấy người có mắt không tròng làm chậm trễ ngài, ngài cầm lấy lệnh bài này của thuộc hạ, bất luận là lên tầng nào cũng không bị ngăn trở, nếu ngài cùng vị bằng hữu của ngài có cần gì, trực tiếp cầm lấy là được.”

    Vừa nói, hai tay của hắn đưa ta một khối lệnh bài màu vàng, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Thượng Quan Băng Nhi.

    Chỉ thấy trên lệnh bài kia có vài chục khỏa bảo thạch lớn nhỏ có màu sắc khác nhau, được khảm thành tên bản thân, lại càng tỏa ra khí tức Thiên Lực nhàn nhạt.

    Thượng Quan Băng Nhi đang muốn cự tuyệt, thì Chu Duy Thanh đã nhận lấy lệnh bài kia, hơn nữa còn nhìn nàng nháy mắt một cái. Lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới nói: “Vậy thì cảm ơn ngài.”

    Vũ Văn Kiệt kinh sợ nói: “Không dám, không dám, có thể vì ngài phục vụ chính là vinh hạnh của thuộc hạ. Thuộc hạ xin cáo lui trước, nếu ngài có gì cần nói, có thể nói cho bất kỳ người nào trong Ngưng Hình Các, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong, hắn tiếp tục hướng Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu thi lễ, xong rồi mới cùng bạch y trung niên kia rời đi.

    Nhìn lệnh bài có giá trị xa xỉ trong tay Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi không hiểu ra sao nói: “Cuối cùng thì chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn họ lại gọi ta là tiểu thư?”

    Chu Duy Thanh cười ha ha nói: “Ta cũng không biết, trước ngạo mạn sau cung kính, biến hóa thật là nhanh, ta nghĩ hẳn là bọn họ nhận lầm người, có lẽ trong Ngưng Hình Các này có nhân vật trọng yếu nào đó tương đối giống nàng thì sao.”

    Thượng Quan Băng Nhi nói: “Chúng ta thực sự muốn dùng lệnh bài này sao?”

    “Đương nhiên phải dùng, người ta đưa tới tận cửa sao lại không dùng? Cũng không phải là ăn trộm, coi như thân phận chúng ta thật sự bị phát hiện cũng là do sai lầm của bọn họ, không có quan hệ gì đến chúng ta?” Chu Duy Thanh nói.

    Thượng Quan Băng Nhi bật cười, nói: “Vừa rồi hắn còn nói cho chúng ta tùy tiền cầm thứ gì cũng được a.”

    Chu Duy Thanh nói tiếp: “Cầm đồ thì quên đi, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chúng ta đi xem một chút còn có thể, loại tiện nghi này cũng không thể tùy tiện chiếm.” Mặc dù hắn chưa bao giờ coi mình là người tốt lành gì, nhưng tùy tiện chiếm tiện nghi như thế này hắn cũng không muốn, huống chi nơi này là Trung Thiên đế quốc, hết thảy vẫn cẩn thận mới thỏa đáng.

    Cầu thang lên tầng hai nằm ngay cạnh đại sảnh, bên cạnh còn có hai gã bạch y trung niên thủ hộ. Có lẽ bởi vì lúc trước bọn họ nhìn thấy được Vũ Văn Kiệt cung kính với hai người Chu Duy Thanh như vậy, cho nên lúc hai người muốn lên lầu cũng không ngăn trở chút nào, cũng không cần bọn họ đưa ra lệnh bài hay cái gì đó.

    Khi hai người vừa đi lên tầng, Vũ Văn Kiệt cùng tên bạch y trung niên kia mới từ góc bên kia đi ra.

    Gã trung niên kia không nhịn được nói: “Quản sự, kia đúng là tiểu thư a? Ta trước kia đã gặp qua tiểu thư một lần, tiểu thư tuyệt sắc như thế này, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm.”

    Trước mặt hắn, Vũ Văn Kiệt lộ rõ khí độ uy nghiêm vô cùng, trầm giọng nói: “Chuyện lần này ngươi làm không sai, đó chính là tiểu thư không thể nghi ngờ.”

    Gã trung niên nghi ngờ nói: “Nhưng vừa rồi tiểu thư làm sao lại không thừa nhận? Nàng nhất định là biết ngài nha!”

    Vũ Văn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cái này ngươi không biết rồi, vị này hẳn là nhị tiểu thư. Tính cách nhị tiểu thư hoạt bát, ranh mãnh cổ quái, nàng thích nhất là giả trang chơi đùa, đừng nói là chúng ta nơi này, xem như mấy vị Cung chủ trên Thiên Châu Đảo cùng bị Tiểu ma nữ này làm cho nhức đầu không thôi. Cũng không biết người trẻ tuổi lúc nãy đi bên cạnh Nhị tiểu thư là ai, nhưng nhìn hắn lôi kéo tay nàng như vậy là chuyện trước nay chưa từng có.”

    Bạch y trung niên cung kính nói: “Vậy chúng ta có nên hồi báo chuyện này lên trên không?”

    Vũ Văn Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Hồi báo cái gì? Đừng nói là ngươi, xem như ta, nếu trêu chọc Nhị tiểu thư mất hứng, đều cũng không chịu nổi. Mặc dù tính tình Đại tiểu thư có chút lạnh lung, nhưng ít ra vẫn còn phân rõ phải trái, nhưng vị Nhị tiểu thư này của chúng ta chính ai cũng không chọc nổi. Chuyện này hôm nay ngươi xem như không biết đi, cứ như chưa từng gặp qua Nhị tiểu thư, hiểu chưa?”

    Bạch y trung niên lặng đi một chút, vội vàng gật đầu, hiểu ý nói: “Ta hiểu được.”

    Đúng lúc này, trước cửa chính Ngưng Hình Các xuất hiện một thiếu nữ đi vào. Chỉ thấy nàng một thân váy trắng dài chấm đất, cổ tay và cổ áo có hoa văn được thêu bằng chỉ màu tím vàng, một đầu tóc đen, dùng một sợi dây màu tím vàng cài lên rồi vòng phía trước hai đầu lông mày, mang theo vài phần trong trẻo không giống ở cõi trần nhưng rất lạnh lùng.

    Nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, Vũ Văn Kiệt cùng bạch y trung niên kia đều sửng sốt, Vũ Văn Kiệt phất tay, nói: “Có nhìn thấy không? Vị này chính là Đại tiểu thư, chỉ có Đại tiểu thư mới có khí chất cao quý thanh nhã tựa như nữ thần như vậy, ngươi lui xuống trước đi, ta đi lại chào hỏi Đại tiểu thư.”


    “Vâng.” Bạch y trung niên liếc nhìn thiếu nữ kia một lần nữa rồi mới quay người rời đi.

    Vũ Văn Kiệt sửa sang lại quần áo một chút, rồi bước nhanh ra.

    Ánh mắt bạch y thiếu nữ rất tự nhiên nhìn Vũ Văn Kiệt đang bước tới, cũng dừng bước lại.

    Đi đến đoạn còn cách nàng khoảng năm thước, Vũ Văn Kiệt liền dừng bước: “Thuộc hạ là quản sự tầng một Ngưng Hình Các, gặp qua Đại tiểu thư.”

    Bạch y thiếu nư thản nhiên nói: “Vũ quản sự không cần khách khí, ta chỉ lên tầng năm nhìn xem có tài liệu cần thiết hay không thôi, tự mình đi thôi.” Trong âm thanh của nàng giống như không hề có bất cứ cảm xúc gì, mặc dù không thể nói là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng âm thanh nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng này lại làm cho người ta có cảm giác uy áp trong nội tâm.


    “Vâng.” Vũ Văn Kiệt vội cung kính đáp. Ngay lúc bạch y thiếu nữ chuẩn bị tiến lên lầu thì đột nhiên hắn giật mình, nói theo đằng sau: “Àh, đúng rồi Đại tiểu thư, vừa rồi Nhị tiểu thư cũng tới đây.”


    “Sao?” Bạch y thiếu nữ nghe hắn nói như thế trên mặt mới xuất hiện một chút dao động: “Nhị muội sao cũng tới đây? Nàng ở nơi nào?

    Vũ Văn Kiệt nói: “Vừa rồi Nhị tiểu thư đang lên tầng cùng với một đồng bạn.”

    “Ta biết rồi.” bạch y thiếu nữ nhạn nhạt trả lời một câu. Mũi chân điểm nhẹ trên đất, lập tức phiêu nhiên nhẹ nhàng giống như mây bay tiến lên cầu thang.

    Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra sau đó, từ tầng hai trở đi, mặc dù cũng có người trông coi, nhưng đã có lệnh bài Vũ Văn Kiệt cấp cho họ nên dễ dàng thông qua trạm gác đi lên tầng cao hơn.

    Mắt thấy bọn họ đã đi lên tầng bốn, từ tầng ba lên tầng bốn, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, ba tầng trước đều dùng Tinh Thần Mộc kiến tạo, mà lên đến lối vào tầng bốn này lại dùng Tử Thần Mộc, bên cạnh còn treo một tấm bình phong cực lớn. Tấm bình phong này chính là một khối thanh ngọc khổng lồ, phía trên điêu khắc một bức tranh sơn thủy, chim hoa cây cảnh, nhìn qua khiến người ta có một cảm giác ấm áp.

    “Tiểu Béo, ta muốn đi tiểu tiện một chút, ngươi ở nơi này chờ ta nhé.” Thượng Quan Băng Nhi có chút ngượng ngùng thấp giọng nói.

    Chu Duy Thanh buông tay nàng ra, cười ha ha: “Vậy nàng cầm lệnh bài đi, ta đứng đây thưởng thức bức họa trên tấm bình phòng này.” Bức họa trên tấm bình phong này tạo cho hắn một loại cảm giác thập phần kỳ dị, một đạo đường nét đều trôi chảy tự nhiên, giống như tìm thiên địa chí lý chỉ một lần là xong, cư nhiên không có nửa điểm dấu vết của nhân công tạo hình, giống như bức họa này là do thiên nhiên hình thành vậy. Chu Duy Thanh mơ hồ cảm giác được đường nét kỳ dị này mơ hồ có quan hệ đến luyện chế Trang bị ngưng hình, giống như đồ án hắn đã nhìn thấy trên bản thiết kế Trang bị ngưng hình Cấp truyền kỳ vậy.

    Thượng Quan Băng Nhi xoay người đi, Chu Duy Thanh vẫn cứ tiếp tục đứng đó thưởng thức bức họa trên khối thanh ngọc này, càng xem hắn càng cảm thấy trong lòng mình nhiều thêm một thứ gì đó, giống như nội tình Ngưng Hình Sư lại tăng lên, đó là một loại cảm giác không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được, nhưng hắn khẳng định, đường nét trên ngọc thạch này đã làm lý niệm trong thiết kế Quyển trục ngưng hình của hắn đã xảy ra một chút biến hóa.

    Đúng lúc này, Chu Duy Thanh không khỏi cảm thấy một trận rét run, giống như phía sau mình đang có một tảng băng đi đến gần. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt tức cười một chút.

    Chỉ thấy Thượng Quan Băng Nhi đang ở dưới lầu đi lên, chỉ là nàng không còn mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội nữa, mà là một thân váy dài màu trắng trang nhã.

    Bộ váy màu trắng kia làm Thượng Quan Băng Nhi giống như một hoa sen, đang từ cầu thang chậm rãi dâng lên.

    Chu Duy Thanh không nghi ngờ gì, cảm nhận được khí chất Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nhất thời nóng lên, hắn nhìn xung quang không còn người nào, thân hình chợt lóe, Không Gian Bình Di đều đã dùng ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, đem nàng bế lên rồi dùng hết sức hôn lên đôi môi dịu dàng.

    ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đang từ phía dưới cầu thang đi lên đột ngột bị đánh lên, cả thân thể đều cứng ngắc, ánh mắt trừng thật to, nhìn ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Chu Duy Thanh gần trong gang tấc, cả người nàng không hề nhúc nhích giống như đã biến thành tượng đá. Giờ phút này, đầu óc nàng đều lâm vào trống rỗng, từ nhỏ đến bây giờ, đều chưa có một người đàn ông nào dám đối đãi với nàng như thế này. Đừng nói là ôm hôn nàng, coi như là đến gần nàng trong phạm vi ba mét cũng chỉ có mấy thân nhân mà thôi.


     
    dungcoixuong and Lôi like this.
  4. coem_uk

    coem_uk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/2/11
    Bài viết:
    412
    Được thích:
    136
    THIÊN CHÂU BIẾN
    ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU


    Tập 4: Tà Ma Biến

    Chương 75: Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang (3)

    Dịch: Coem_uk


    Nguồn: Banlonghoi.com





    Đích thân hôn lên đôi môi đỏ mọng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’, Chu Duy Thanh mới cảm giác được có chút không đúng. Ngày thường, hắn cũng không phải là không có hun qua, mặc dù đa số là đánh lén, nhưng mùi vị đôi môi của nàng hắn vẫn nhớ rõ, ôn nhu, mềm mại, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

    Mà lúc này, hắn lại cảm nhận được một loại mùi vị trong trẻo nhưng lạnh lùng rất đặc thù, mùi thơm tựa hồ như cũng có chút không giống. Mà mấu chốt là, đôi môi đỏ mọng kia trong nháy mắt liền cứng lại, còn đôi mắt liền trừng lớn rồi dại ra, làm cho Chu Duy Thanh cảm giác được có chút không đúng.

    Hắn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới cảm nhận được cảm giác lạnh lùng kia giống như bị hòa tan vài phần. Bất quá, hắn vừa động, cũng đã liếm tỉnh chủ nhân của đôi môi đỏ mọng kia.

    Đột nhiên một luồng sức mạnh mênh mông vô cùng từ trong cơ thể nàng phát ra, vô luận như thế nào Chu Duy Thanh cũng không nghĩ ra ‘Thượng Quan Băng Nhi’ sẽ động thủ với mình, cánh tay đang ôm nàng nhất thời đị đánh văng ra, nháy mắt sau đó, một ngọc chưởng mang theo tàn ảnh liền tiếp xúc thân mật với mặt của hắn.

    Ba…

    Một âm thanh thanh thúy vang lên, thân thể Chu Duy Thanh liền bay lên không trung santo vài vòng rồi hung hăng va vào bức tranh ngọc thạch trên tường. Mà tiểu bạch hổ Phì Miêu cũng bị văng ra từ trong lồng ngực hắn.

    May là da mặt Chu Duy Thanh còn dày hơn da mặt người bình thường vài lần, lần này cũng chỉ làm hắn thất điên bát đảo, nửa khuôn mặt bên trái đã hoàn toàn chết lặng.

    Đây là sau khi ‘Thượng Quan Băng Nhi’ bị hắn đánh lén đắc thủ, nàng bị vây trong trạng thái không bình thường, nên một tát này cũng không mang quá nhiều lực, nếu không, chỉ sợ Chu Tiểu Béo đồng học cũng không phải rơi xuống ở chỗ này.

    “Ta giết ngươi.” Một âm thanh lạnh băng đến tận cùng, giống như thiên địa đều bị đông kết lại vang lên. Một đạo hàn quang lành lạnh chợt từ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ nở rộ, dường như trong Ngưng Hình Các này lại có nhiều hơn một đạo lãnh điện, đâm thẳng tới hậu tâm của Chu Duy Thanh.

    Tốc độ của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ thật sự là quá nhanh, hơn nữa, dưới tác dụng của hàn quang hoàn toàn kềm chế không khí xung quanh, khiến cho thân thể Chu Duy Thanh bị trói buộc hoàn toàn, huống chi một cái tát kia còn khiến cho đầu óc hắn một mảnh mờ mịt, làm sao có thể phản ứng kịp đây?

    Đang trong lúc nguy cơ sinh tử, một lần nữa Phì Miêu bị văng ra từ trong lồng ngực hắn lại cứu mạng hắn. Bị văng ra, nó cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mắt thấy ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đột nhiên không biết tại sao lại muốn giết Chu Duy Thanh, nhưng một kích kia ẩn chứa uy lực cường đại, đừng nói Chu Duy Thanh lúc này căn bản không thể phản ứng, xem như ở trạng tháu hoàn toàn đề phòng, cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được.

    Thân thể Phì Miêu ngưng tụ trong không trung, một đạo kim quang bắn ra từ trong miệng nó, liền va chạm với đạo hàn quang kia. Một tiếng vang giòn phát ra, âm thanh vù vù mãnh liệt tựa như xung quanh cũng theo va chạm này mà rung động mạnh vậy.

    Lúc này mới có thể thấy rõ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đã xuất hiện một thanh lợi kiếm trắng như tuyết. Kiếm dài ba xích, rộng một tấc(1 tấc=10cm), trên thân kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng khí tức lành lạnh lại làm cho người ta cảm giác run sợ mãnh liệt khó có thể hình dung được. Mà thời điểm kết thúc va chạm, tầng quang mang màu váng xám trên người ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng vừa rút đi. Đối với loại quang mang này, Chu Duy Thanh cũng quen đến mức không thể quen hơn nữa, đó chính là Ngưng Hình Hộ Thể Thần Quang mà chỉ Trang bị ngưng hình cấp Truyền Kỳ mới có thể xuất hiện.

    Trong miệng Phì Miêu phun ra một đoàn kim quang, thân hình to ra, đã muốn dài hơn ba thước, chắn trước người Chu Duy Thanh, song mâu lóe lên quang mang, chăm chú nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng toát ra vẻ mặt kinh ngạc.

    Hai tai Chu Duy Thanh bị âm thanh ông ông làm ù đầu, lúc này cũng đã trở lại bình thường. Hắn đưa tay lên sờ má trái của mình thì toàn bộ nửa mặt bên đó đều sung phồng lên, quai hàm cũng có chút sai lệch.

    “Băng Nhi, nàng điên rồi? Sao lại đánh ta?” Chu Duy Thanh kinh sợ đan xen hỏi. Mắt nhìn trường kiếm tuyết trắng trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ càng hiện lên vẻ kinh dị.

    Giờ khắc này, bộ váy trắng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ tung bay phát ra khí tức rét lạnh phảng phất như đều khiến huyết dịch Chu Duy Thanh muốn đông lại. Nàng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng vào Phì Miêu, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng đặc trưng của nàng nói: “Tuyết Thần Sơn, Thần Thánh Thiên Linh Hổ. Ta bất kể ngươi là vị nào trên Tuyết Thần Sơn, hiện tại mời người tránh ra. Nếu như ngươi vẫn cố ý bảo vệ hắn, như vậy, Hạo Miểu Cung cùng Tuyết Thần Sơn, Không… Chết… Không… Ngừng.

    Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như thế, chưa từng bị vũ nhục như thế, cũng chưa bao giờ tức giận giống như hôm nay. Nụ hôn đầu tiền, đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình a!!! Cũng chưa rõ ràng thế nào lại bị tên háo sắc này cướp đi. Ủy khuất, tức giận trong lòng ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đều đã đạt đến đỉnh.

    Nghe này nói như vậy, ánh mắt Phì Miêu cũng dần trở nên ngưng trọng, bởi vì nàng biết rõ, vị ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt này đang cầm chính là bộ Trang bị ngưng hình cấp Truyền kỳ mà chỉ Cung chủ Hạo Miểu Cung lịch đại hoặc người thừa kế mới có thể tiến hành ngưng hình – Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang.

    Trong Hạo Miểu Cung trên Thiên Châu Đảo, đó cũng là bộ sáo trang Ngưng hình cấp Truyền Kỳ cao cấp nhất.

    Trên Thiên Châu Đảo, có một bảng danh sách tên là Ngưng Hình phổ, trong đó ghi lại nhũng Quyển trục ngưng hình mạnh nhất đương thời, mà Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, thủy chung đều bài danh vị trí thứ nhất của sáo trang. Nghe nói, Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang có tổng cộng mười một kiện, đương thời cũng là bộ sáo trang cấp Truyền Kỳ duy nhất có mười một kiện tổ hợp, thậm chí nó còn được gọi là Thần chi sáo trang.

    Cường giả cấp Thiên Đế tu vi Mười một châu nếu như mặc bộ đồ này vào, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả đạt tới cảnh giới cuối cùng Thiên Châu thập nhị biến – Cấp Thiên Thần.

    Hạo Miểu Cung cũng chính được đặt tên theo Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, cũng chính dựa vào nó mới có thể trấn áp được Vạn Thú đế quốc Tuyết Thần Sơn, trong Ngũ Đại Thánh Địa thủy chung vẫn xếp hàng thứ nhất.

    Bởi vậy, ngay lúc ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt có bộ sáo trang đó nói như vậy với Phì Miêu, cũng không phải là uy hiếp đơn giản, mà rất có thể trở thành sự thật. ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này hiển nhiên không thể là Cung chủ Hạo Miểu Cung, nhưng rất có thể là người thừa kế Cung chủ Hạo Miểu Cung.

    “Băng nhi, nàng muốn giết ta, lại còn không chết không ngừng?” Chu Duy Thanh vô cùng giật mình nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi trước mặt. Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên, hắn kinh hô một tiếng: “Không, không đúng, ngươi không phải là Băng Nhi. Bảy Châu, dĩ nhiên là Bảy Châu.”

    Đúng vậy, trên cổ tay phải của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này chính là bảy khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy lóng lánh sặc sỡ lóa mắt, cùng phối hợp với hàn khí trên trường kiếm tuyết trắng kia càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt.

    Đúng vây, bạch y thiếu nữ trước mắt này không thể là Thượng Quan Băng Nhi. Tu vi thượng Quan Băng Nhi bất quá chỉ là Ba Châu mà thôi, so sánh với thực lực của thiếu nữ trước mắt này quả là trên trời dưới đất, làm sao có thể là Băng Nhi của mình? Nhưng là tướng mạo của nàng quả thật giống Băng Nhi như đúc một khuôn a! Lấy sự quen thuộc của Chu Duy Thanh đối với Thượng Quan Băng Nhi, làm sao lại có thể dễ dàng nhận lầm người đâu?

    Bạch y thiếu nữ nhìn thấy Phì Miêu vẫn không có nhanh chóng làm ra ý tứ gì, nhất thời hàn khí trên người càng tăng lên, nàng căn bản không có để ý đến Chu Duy Thanh đang nói gì, trong mắt nàng, Chu Duy Thanh chỉ có thể là một người chết.

    ‘Tránh ra, ta không muốn khơi mào chiến tranh không chết không ngừng giữa hai đại thánh địa. Xem khí tức của ngươi, tu vi tối đa cũng sẽ không vượt qua ta. Ngươi nên biết, nơi này là Trung Thiên, hơn nữa còn là Ngưng Hình Các, ngươi không có khả năng ngăn cản được ta.” Trên người bạch y thiếu nữ tản mát ra hàn khí ngày càng mạnh, thế nên lông mao trên người Phì Miêu đều nhiều hơn một tầng băng sương nhàn nhạt.

    Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy tất cả trước mắt, nàng nhất thời ngây dại: “Tiểu Béo.”

    Nương theo tiếng kêu này, ánh mắt của Chu Duy Thanh, Phì Miêu cùng bạch y thiếu nữ kia đều nhìn qua, ánh mắt hai ngươi một hổ đồng thời trở nên quái dị. Bởi vì, lại thêm một Thượng Quan Băng Nhi nữa xuất hiện. Lúc này, nàng đang mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội, vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn cục diện trước mắt. Đầu tiên nàng nhìn tự nhiên là Chu Duy Thanh, mắt thấy nửa mặt bên trái của Chu Duy Thanh biến thành như vậy, vội vàng chợt lách người nhào tới, vẻ mặt đau lòng.

    “Tiểu Béo, ngươi, mặt của ngươi làm sao lại như vậy? Ai đem đánh ngươi thành cái dạng này?” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt bị sưng của Chu Duy Thanh, trong đôi mắt toát ra phẫn nộ cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn mang theo vài phần sát khí. Đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn bạch y thiếu nữ kia.

    Trước đó, Thượng Quan Băng Nhi vừa đến cũng đã cảm giác được ngoại trừ Phì Miêu còn có một người khác nữa, chẳng qua nàng liếc mắt nhìn thấy thương thế trên mặt Chu Duy Thnah mới không chú ý đến bộ dạng của người đó. Không hề nghi ngờ gì, ngoại trừ Phì Miêu cùng Chu Duy Thanh ra, cũng chỉ có một người ngoài này, hiển nhiên là người này động tay. Bởi vậy, nàng mới vừa quay đầu lại, liền nhìn tới phía trước, dư quang quét đến chính là thân ảnh phía trước.

    Vừa nhìn thấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng ngây dại. Bất luận là ai, đột nhiên nhìn thấy một người khác giống mình như đúc không khác gì soi gương chỉ sợ vẻ mặt đều như Thượng Quan Băng Nhi.

    Bạch y thiếu nữ lúc này đã kịp phản ứng, nhìn Thượng Quan Băng Nhi cả giận nói: “Nhị muội, ngươi đang làm cái quái quỷ gì vậy? Nhanh tránh ra, ta muốn giết hắn.”

    Thượng Quan Băng Nhi cũng bị câu này của nàng mắng tỉnh, bất luận là cô nàng này có giống mình như thế nào, nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật nàng đã làm tổn thưởng Tiểu Béo. Nhất thời, nàng cũng nổi giận: “Ai là nhị muội của ngươi, nếu muốn giết Tiểu Béo, trước tiên ngươi giết ta đi.”

    Vừa nói, Thượng Quan Băng Nhi liền phóng xuất Thiên lực, thanh quang nồng đậm xung quanh người nở rộ, Ba khỏa Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy cùng Ba khỏa Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ đồng thời phóng thích ra, tay trái vừa nhấc, liền bắn ra năm đạo Phong Nhận nhắm thẳng bạch y thiếu nữ kia mà tới.

    Bạch y thiếu nữ nhìn Ý Châu cùng Thể Châu trên tay Thượng Quan Băng Nhi liền dại ra, thậm chí lại càng thêm cổ quái. Mắt thấy năm đạo Phong Nhận mang theo tiếng rít lăng lệ đã đến trước mặt nàng, bạch quang chợt lóe, một tầng Thiên lực rực rỡ yên lặng phóng thích ra, năm đạo Phong Nhận liền giống như chìm xuống đáy biển, dung nhập vào luồng bạch quang kia biến mất không thấy.

    “Ngươi, ngươi không phải là Phỉ Nhi?” Bạch y thiếu nữ ngơ ngác nói.


     
    dungcoixuong and Lôi like this.
  5. coem_uk

    coem_uk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/2/11
    Bài viết:
    412
    Được thích:
    136
    THIÊN CHÂU BIẾN
    ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU


    Tập 4: Tà Ma Biến

    Chương 76: Thượng Quan Tuyết Nhi (1)

    Dịch: Vide
    Biên: Coem_uk


    Nguồn: Banlonghoi.com





    "Ngươi, ngươi không phải là Phỉ nhi?” Bạch y thiếu nữ ngơ ngác nói, tất cả sự tình trước mắt khiến nàng kinh hãi tới mức tạm thời quên đi sự khuất nhục vừa rồi.

    Thuộc tính Ý Châu, Thể Châu còn có thể ngụy trang thành loại khác thông qua Ngụy Trang Giới Chỉ, nhưng số Châu hiển nhiên là không thể thông qua bất kỳ phương thức nào để che dấu , kể cả là cường giả cấp Thiên thần Mười Hai Châu cũng không làm được. Ngay khi chính mắt thấy trên hai cổ tay của Thượng Quan Băng Nhi xuất hiện ba viên Thiên Châu hai bên thì nàng cũng có chút ngây ngẩn. Đây tuyệt không phải là muội muội của mình, muội muội của mình vốn là Thượng vị Thiên Tôn Sáu Châu, mà cô gái giống mình như đúc trước mắt này chẳng qua chỉ là một Thượng vị Thiên sư mà thôi, chênh lệch như vậy cực kỳ khác biệt. Huống chi, Thượng Quan Băng Nhi còn vẫn chỉ là một Thiên Châu Sư bình thường có thuộc tính Phong cùng Nhanh nhẹn mà thôi.

    "Khoan hãy động thủ." Bạch y thiếu nữ quát một tiếng, sải bước đi tới, đã muốn lướt qua Phì Miêu.

    Phì Miêu phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên thân vụt lóe lên một tầng kim quang nồng đậm, rồi cứ như vậy mà tạo thành một tầng bình chướng kim sắc đem Bạch y thiếu nữ ngăn cản lại, không để cho nàng bước thêm một bước nào. Cùng lúc đó, hoa văn chữ Vương trên trán Phì Miêu đột ngột sáng lên, ngay chính chữ Vương, một viên bảo thạch tím đậm lặng lẽ hiện ra, một tầng tử quang lấp lánh cũng theo bảo thạch xuất hiện sáng lên, rồi chậm rãi đọng ở từ đỉnh đầu tới hai bên mang tai Phì Miêu. Trong giây lát một chiếc vương miện nhỏ thuần một sắc tím hiện lên, vừa vặn bao quanh đỉnh đầu Phì Miêu.

    Nương theo vương miện xuất hiện, toàn thân Phì Miêu cũng nhiều hơn một tầng ánh sáng màu tím, khí thế theo đó cũng tăng cao. Ngay cả tầng bình chướng kim sắc mới vừa phóng thích ra cũng biến thành màu tím kỳ dị, huyễn lệ khôn tả.

    Bạch y thiếu nữ ánh mắt run rẩy, bật thốt lên: "Thần Hàng Thiên Linh Sáo Trang, ngươi dĩ nhiên là ..."

    "Hống… " Phì Miêu gầm nhẹ một tiếng, cắt đứt lời nói của bạch y thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

    Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, thì bị Chu Duy Thanh phá vỡ, hắn một tay kéo Thượng Quan Băng Nhi từ phía sau đi ra, nhìn bạch y thiếu nữ trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cười khổ nói: "Cũng đừng động thủ, ta nghĩ đó là một hiểu lầm."

    Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nhìn hắn, nói: "Hiểu lầm? Tiểu Béo, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

    Vẻ mặt Chu Duy Thanh buồn bực, nói: "Mới vừa rồi khi ta đang nhìn tấm ngọc thạch kia, thì đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại thì thấy nàng đi lên, ta tưởng là nàng đổi bộ y phục khác, cho nên… cái này… cái này…, muốn thân thiết với nàng một chút, sau lại thành chiếm chút tiện nghi của cô nương kia. Cuối cùng khuôn mặt ta liền biến thành như thế này."

    Mới vừa rồi thấy Thượng Quan Băng Nhi chân chính xuất hiện, Chu Duy Thanh liền hiểu rõ vừa rồi là mình đã nhận lầm người, cho nên mới xuất hiện màn kịch hài hước này. Mặc dù lỗi là của mình, nhưng hắn cũng hết sức bất đắc dĩ, thử hỏi ai mà có thể nhận ra nổi a?

    Bạch y thiếu nữ tự nhiên cũng hiểu, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tay phải nắm chặt trường kiếm trắng tinh như tuyết, cũng bởi vì dùng sức quá mức mà có chút phát xanh lên rồi.

    Không sai, đây đúng là hiểu lầm. Hơn nữa, thiếu nữ trước mắt này giống mình như đúc, nhất định có quan hệ sâu xa với mình. Nhưng … kia là nụ hôn đầu của mình a! Cứ bị cướp mất như vậy mà không giải thích đươc, lúc này sự buồn bực trong lòng nàng lại càng vượt xa Chu Duy Thanh.

    Nghe Chu Duy Thanh giải thích, nhất thời sự tức giận trong mắt Thượng Quan Băng Nhi cũng giảm bớt mấy phần, đối với tính cách Chu Duy Thanh, nàng hiểu rất rõ. Mặc dù hắn có chút ấp a ấp úng, nhưng nàng cũng có thể đoán ra tám chín phần, tức giận nói: "Ai bảo ngươi luôn hư hỏng như vậy. Đáng đời."

    Nói xong câu đó, Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn lại bạch y thiếu nữ, địch ý trên mặt đã tiêu tan rất nhiều, mà thay vào đó là sự tò mò, cho dù là ai, khi nhìn thấy một người giống mình như đúc vậy cũng sẽ sinh ra cảm giác tò mò.

    "Vị cô nương này, thật sự xin lỗi, đây đúng là hiểu lầm. Tiểu Béo hắn tuyệt không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cũng đã thấy, ngươi và ta tướng mạo quá mức giống nhau nên khiến hắn nhận lầm người. Mặc dù hắn có chiếm một chút tiện nghi của ngươi, nhưng cuối cùng cũng không phải là quá phận. Hơn nữa ngươi cũng đã đánh hắn thành như vậy. Ngươi xem, chuyện này cứ như vậy kết thúc được chứ?"

    Vào lúc này, Thượng Quan Băng Nhi lại cho thấy sự rộng lượng vốn có của nàng, Mặc dù Chu Duy Thanh bị đánh, nhưng không nghi ngờ chút nào, đây là hắn xứng đáng, mặc dù hiểu lầm nhưng hắn chiếm tiện nghi của người ta là chuyện rành rành trước mắt.

    Bạch y thiếu nữ rõ ràng hô hấp có chút tán loạn, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, sát khí trong mắt vẫn còn, tựa như thực chất muốn đâm xuyên qua thân thể Chu Duy Thanh, khiến bộ ngực hắn cảm thấy khó chịu.

    "Ngươi tên là gì?" Bạch y thiếu nữ hỏi Thượng Quan Băng Nhi, cùng lúc đó nàng cũng đã thu lại trường kiếm kia, đồng thời thu liễm khí tức bản thân. Hiển nhiên, mặc dù nàng không có nói ra đáp ứng, nhưng xem như là đồng ý với ý kiến của Thượng Quan Băng Nhi. Mặc dù bản tình nàng lạnh lùng nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, cảm giác ngậm bồ hòn vô cùng khó chịu, nhưng đây đúng là hiểu lầm. Dĩ nhiên, mặc dù nàng miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng ác cảm đối với Chu Duy Thanh – cái thằng cướp đi nụ hôn đầu của mình này lại không có giảm bớt nửa phần.

    Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ta tên là Thượng Quan Băng Nhi. Còn ngươi? Tại sao chúng ta có thể giống nhau đến vậy chứ?"

    Bạch y thiếu nữ trong mắt cũng toát ra vài phần ngạc nhiên: "Ta tên là Thượng Quan Tuyết Nhi."

    "Thượng Quan Tuyết Nhi?" Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cơ hồ là trăm miệng một lời kinh hô, mà lúc này Phì Miêu cũng đã lặng lẽ thu lại kim quang cùng vương miện màu tím vừa thả ra, thân hình thu nhỏ lại lao vào trong ngực Chu Duy Thanh,.

    Thượng Quan Băng Nhi cùng Thượng Quan Tuyết Nhi, hai cái tên này thật sự là quá tương tự rồi, nghe bạch y thiếu nữ xưng tên xong..., trong mắt Chu Duy Thanh lộ ra vẻ suy tư, mà cảm xúc Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng trở nên rất kích động.

    "Ngươi tên là Thượng Quan Băng Nhi? Ngươi, ngươi. . ." Trong ánh mắt bạch y thiếu nữ cũng ngập tràn sự kích động, hai tròng mắt tỉ mỉ nhìn chăm chú khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi, phảng phất như có thể xuyên thấu hết thảy, xác nhận Thượng Quan Băng Nhi đúng là chưa từng trải qua hóa trang gì, đồng thời nàng cũng rất rung động.

    Hai thiếu nữ đối mắt nhìn nhau , đều có chút không biết nên nói cái gì cho phải.

    Chu Duy Thanh đứng ở một bên, nhìn bên trái, nhìn bên phải, muốn từ khuôn mặt hai nàng tìm ra một chút khác biệt nhưng một hồi lại cũng chẳng tìm ra được chút kết quả nào. Hai người bất luận là tướng mạo hay vóc người đều giống nhau như đúc, chỉ có ánh mắt hơi có chút khác biệt.

    Ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi nhu hòa, khí chất dịu dàng. Mà ánh mắt Thượng Quan Tuyết Nhi lại là tinh hoa nội liễm, lạnh lẽo mười phần, làm cho người khác có loại cảm giác ‘không phận sự miễn đến gần’. Cũng chỉ có từ khí chất trên, mới có thể miễn cưỡng phân biệt ra sự khác nhau giữa các nàng.

    Thượng Quan Tuyết Nhi khẽ cắn môi, đột nhiên nói: "Có thể thỉnh giáo hay không, lệnh đường có phải họ Đường?"

    Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"

    Thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyết Nhi run rẩy,âm thanh của nàng cũng có chút run rẩy: "Ngươi, ngươi. . ."

    Thượng Quan Băng Nhi cũng có chút nóng nảy: "Tuyết Nhi cô nương, ngươi biết mẫu thân ta?"

    Thượng Quan Tuyết Nhi hít sâu một hơi, vành mắt hơi hơi đỏ lên, thì thào nói: "Mẫu thân thật nhẫn tâm a! Băng nhi, ngươi, ngươi rất có thể là muội muội thân sinh của ta, là tam muội của ta. Ngươi có thể chờ ở đây một chút được không, ta đi rồi sẽ quay lại. Việc này có quan hệ đến thân thế của ngươi a.”

    Thượng Quan Băng Nhi có chút u mê rồi, trong mắt toát lên một tia bài xích: "Ta, ta không biết."

    Thượng Quan Tuyết Nhi bước tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, cực kỳ thành tâm nói: "Coi như ta thỉnh cầu ngươi, chờ ta trở lại. Nhất định phải chờ ta trở lại."

    "Được, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi quay lại."Lần này nói chuyện chính là Chu Duy Thanh, hắn thay Thượng Quan Băng Nhi đồng ý nàng.

    Nghe Chu Duy Thanh đồng ý, Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn hắn gật đầu một cái, thân hình chợt lóe lên đã biến mất, động tác quả thực nhanh như tia chớp.

    Đưa mắt nhìn nàng rời đi, Chu Duy Thanh giang hai tay chậm rãi đem Thượng Quan Băng Nhi kéo vào ngực mình, dùng lồng ngực ấm áp làm dịu nội tâm đang có chút hoảng loạn của nàng.

    "Băng nhi, bình tĩnh một chút. Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng."

    Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu, nói: "Tiểu Béo,ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn mỗi khi ta nhắc tới phụ thân, mẫu thân cũng đều cực kỳ tức giận, mắng phụ thân là kẻ phụ lòng, ta… ta không biết có nên nhận thân hay không nữa. Ta sợ mẫu thân sẽ không hài lòng. Ban đầu, nhất định là do sai lầm của phụ thân nên mới làm mẫu thân tức giận như vậy."

    Chu Duy Thanh hỏi: "Kia bá mẫu có nói nàng còn có thân tỷ tỷ hay không?"

    Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có, cho tới bây giờ mẫu thân cũng không nói. Chẳng qua là ta thường xuyên thấy người một mình ngồi ngơ ngác rơi lệ. Tiểu Béo, ta thật không muốn làm cho mẫu thân thương tâm, nếu không chúng ta đi thôi, ta không muốn nhận thức người cha này nữa."

    Tướng mạo giống nhau như đúc, thông minh như Thượng Quan Băng Nhi làm sao lại không đoán ra Thượng Quan Tuyết Nhi rất có thể là thân tỷ tỷ của nàng. Nhưng vào lúc này, tâm địa thiện lương của nàng hoàn toàn chỉ nghĩ tới mẫu thân mà thôi.

    Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười nói: "Băng nhi, tin tưởng ta, không có việc gì. Bởi vì vốn chỉ có chính người buộc dây mới có thể cởi dây, bất luận ban đầu xảy ra chuyện gì, từ điểm bá mẫu thường xuyên rơi lệ một mình là có thể nhìn ra, người thủy chung vẫn yêu bá phụ. Vào lúc này, nàng không nên lựa chọn trốn tránh, mà phải dũng cảm đối mặt. Thân là con gái, nàng cần làm hết sức để hóa giải mâu thuẫn giữa bá phụ với bá mẫu, để bọn họ quay lại với nhau, để gương vỡ lại lành, cũng để cho gia đình nàng có thể đoàn tụ mà không phải mỗi người một nơi nữa. Nếu như hôm nay nàng rời đi, như vậy sau này không chỉ có bá mẫu thương tâm mà còn thêm cả nàng nữa. Cho nên ta mới vì nàng mà đồng ý chuyện này. Chúng ta ở chỗ này chờ cô nương kia trở lại, tin tưởng, tất cả chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng rồi. Chỉ cần bá phụ còn yêu bá mẫu, giữa bọn họ bất luận đã từng có vấn đề gì thì cũng nhất định có thể hóa giải."

    Nhận được sự an ủi của Chu Duy Thanh, vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi thoáng buông lỏng mấy phần, nhẹ nhàng tựa đầu trên bả vai của hắn. Lúc này bọn họ cũng đã không còn hứng thú xem xét thêm bất kỳ cái gì ở Ngưng Hình Các này nữa rồi.


     
    Chỉnh sửa cuối: 26/4/12
    dungcoixuong and Lôi like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)