FULL  Tiên Hiệp Thí Thiên Đao - Tiểu Đao Phong Lợi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2720: Đại lục Thần Linh hạ xuống (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Thần giới sắp biến mất. Thần tộc trước kia cũng mất đi vòng ánh sáng kia. Sở Mặc... Thiên Đế này bọn họ quá khứ hoàn toàn không coi vào đâu, hiện tại lại thành một tồn tại đỉnh cấp chân chính!

    Loại chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển như vậy, khiến cho trong lồng ngực bảy người Đại Chúa Tể đều dâng lên một cảm giác bị đè nén mãnh liệt. Sau đó, lại một sóng ý chí vô thượng khủng khiếp kéo tới. Bảy người này lại đồng thời mở miệng phun ra một búng máu màu vàng. Bọn họ hoảng sợ lui bước về phía xa.

    Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Mặc lại... không có liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái!

    Dường như bảy người Đại Chúa Tể bọn họ và vạn vật sinh linh thế gian này như nhau, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt!

    Loại cảm giác mất mát và tâm tình không cam lòng quanh quẩn ở trong lòng bảy người Đại Chúa Tể. Bọn họ cuối cùng thưởng thức được cái gọi là khổ sở.

    Bọn họ đã từng rất phong cảnh? Đã từng rất cường thế?

    Chúa tể của chúng sinh thần giới, đối với sinh linh hạ giới hoàn toàn không để vào mắt. Cho dù là Thần tộc trong thần giới ở trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.

    Từ trước đến nay bọn họ đều xem mình thành người chơi cờ!

    Cho tới hôm nay mới phát hiện, hóa ra bọn họ cũng không phải là người chơi cờ, vẫn luôn không phải. Có thể Sở Mặc cũng không phải. Nhưng người ta ít nhất là một quân cờ quan trọng nhất!

    Hiện tại, đám người bọn họ đều đã rời khỏi bàn cờ. Chỉ có thể đứng ở bên ngoài, khổ sở nhìn Sở Mặc tiếp tục ngang dọc ở trên bàn cờ này.

    Lúc này Sở Mặc đã đi tới gàn dòng sông dài năm tháng. Dòng sông dài năm tháng này, trực tiếp phát ra ý chí vô thượng. Đồng thời, còn có một đạo thần niệm lạnh như băng, trực tiếp hóa thành một thanh lợi kiếm nhìn không thấy, hung hăng chém về phía Sở Mặc!

    Đây là một đòn tương đối hung ác độc địa!

    Nếu như là thời điểm trước khi trận đại kiếp nạn này phát sinh, công kích với mức độ như vậy, Sở Mặc thật sự không dám nói có thể hoàn toàn đỡ được. Chí ít, hắn sẽ bị thương. Thậm chí, nếu như là dưới tình trạng bất ngờ không kịp đề phòng, hắn sẽ bị thương nặng!

    Bởi vì một đòn này quá bí ẩn, quá sắc bén, quá nhanh!

    Nhưng bây giờ, một đòn này của dòng sông dài năm tháng vừa phát động ra, trong nháy mắt, khối tinh thể màu đen sáng bóng trong đan điền của Sở Mặc đã hoàn toàn biến thành một mảnh tinh thể màu mực, liền trực tiếp tản ra một lực lượng không gì sánh kịp, hình thành một đạo phòng ngự.

    Đây là phản ứng bản năng của thần cách, nó thậm chí còn phản ứng nhanh hơn so với Sở Mặc!

    Đó cũng không phải Sở Mặc chủ động tiến hành phòng ngự, mà là sau khi thần cách nhận thấy được nguy cơ đã tới, bị động làm ra phòng ngự!

    Loại thần năng này, quả thực có thể chấn động toàn bộ thế gian!

    Ầm ầm ầm!

    Trong giây lát, ở xung quanh thân thể Sở Mặc phát ra một tiếng nổ lớn.

    Một tiếng nổ lớn này, mới nghe qua, hình như cũng không có gì. Nhưng tiếp đó... toàn bộ thế giới năm đại thiên, đều run rẩy một cái!

    Thế giới năm đại thiên rốt cuộc lớn tới mức nào? Đối với chín phần sinh linh trên thế gian này mà nói, tuyệt đối xem như là vô cùng lớn, lớn đến mức độ vô cương. Cho dù là cả một đời, cũng chưa chắc có thể nhìn được điểm cuối thật sự của thế giới năm đại thiên.

    Chỉ có tường giới trên đỉnh đầu, mới là khoảng cách gần với chỗ của vạn vật sinh linh. Nhưng các sinh linh dưới Đại Tổ gần như đều không có khả năng đến nơi thế này.

    Một thế giới khổng lồ như vậy, lại có thể chỉnh thể run rẩy theo một cái. Một đòn này... Rốt cuộc mạnh tới mức nào, có thể tưởng tượng được.

    Bên kia bảy người Đại Chúa Tể đều biến sắc.

    Bọn họ tự hiểu, nếu như một đòn như vậy rơi vào trên đầu bọn họ, bọn họ nhất định là không phòng ngự được!

    Thậm chí ngay cả một đòn này là phát ra ngoài thế nào, trong lòng bọn họ cũng không biết được rõ ràng!

    Bọn họ không biết trong lòng của mình là một loại tư vị thế nào. Dù sao cũng quá khó tiếp thu rồi.

    Đã từng một lần, bọn họ đều cho là mình mới là người chúa tể chân chính của thế giới này, là nhân vật chính của thế giới này. Hiện tại cuối cùng mới hoàn toàn hiểu ra, hóa ra... Bọn họ đều không phải.

    Một đòn này cũng không thể làm gì được Sở Mặc. Ánh mắt Sở Mặc u ám lạnh lẽo nhìn con sông phía trước kia. Sau đó, mười cánh cửa luân hồi, trong nháy mắt bị Sở Mặc triệu hồi ra!

    Lần này cánh cửa luân hồi quả thực quá lớn!

    Thậm chí nếu so với thời điểm Sở Mặc ở Tử Kim Thiên vừa rồi, thời điểm điện chủ mười điện vừa nhập chủ... Còn muốn lớn hơn rất nhiều lần!

    Rất hiển nhiên, sau khi có chủ nhân tới chủ trì, mười cánh cửa luân hồi này đã thật sự biến thành điện luân hồi. không giống với… trước kia!

    Lục đạo luân hồi đều sẽ vì vậy mà trở nên càng hoàn chỉnh hơn!

    Rất nhiều dòng nước lũ năm tháng bị điện luân hồi hút vào bên trong.

    Sau khi mười cánh cửa luân hồi xuất hiện, các thần linh sơ đại đang cùng Thần tộc chém giết, giống như là nghe thấy được triệu hoán nào đó, đều bay về phía cánh cửa luân hồi.

    Tất cả Thần tộc đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy. Trước đó tuy rằng bọn họ từ phía trên mạng lưới phù văn nhận được một ít tin tức. Nhưng điều đó làm sao chấn động được bằng lúc bọn họ tận mắt nhìn thấy?

    Quả nhiên là chấn động!

    Linh hồn cũng đang run rẩy.

    Rất nhiều thần linh sơ đại nối tiếp nhau đi chui vào trong cánh cửa luân hồi. Dòng nước lũ năm tháng cuộn trào mãnh liệt, cũng không ngừng rót vào đến bên trong cánh cửa kia.

    Mười cánh cửa cực lớn, đứng sừng sững ở nơi đó. Mỗi một cánh cửa... đều giống như là một thế giới lớn mênh mông!

    Cảnh tượng như vậy vĩnh viễn khắc sâu ở trong nội tâm của mỗi một thần linh. Bọn họ trọn đời cũng khó quên được cảnh tượng này.

    Bên này Sở Mặc trực tiếp triển khai chiến đấu kịch liệt với dòng sông dài năm tháng này.

    Dòng sông dài năm tháng này vẫn rất cường đại, ngưng tụ ra đạo và pháp không kém chút nào so với loại công kích của dòng sông dài năm tháng trong Tử Kim Thiên kia ngưng tụ ra.

    Hơn nữa theo Sở Mặc, dòng sông dài năm tháng này nếu so với dòng sông dài năm tháng ba đường hợp thành một ở trong Tử Kim Thiên... thậm chí càng thêm kinh khủng!

    Bởi vì lúc này đã có mấy bóng người từ trong dòng sông dài năm tháng đi tới. Toàn thân trên dưới, tản ra uy áp vô tận và ý chí chiến đấu vô cùng, bay thẳng đến bên chỗ Sở Mặc.

    Rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải đi qua lôi kéo tình cảm với Sở Mặc!
     
    Vô Ưu, motminhmai and thailam0809 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2721: Mở ra gông cùm xiềng xích (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Người cầm đầu, khuôn mặt ngăm đen, trên đầu mọc ra sừng dài, trên người còn mọc đầy vảy, giống như là một người cá mật. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Sở Mặc, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói:

    - Ngươi dám ảnh hưởng năm tháng? Đâm đầu vào chỗ chết!

    Sở Mặc nhìn sinh linh giống như người cá mập này, nhíu mày nói:

    - “Các ngươi nguyện ý bị vây khốn ở trong dòng sông dài năm tháng, không có nghĩa là người khác cũng nguyện ý. Cho nên, nếu không muốn chết, liền cút ngay cho ta!

    Sinh linh người cá mập đen bóng này trong nháy mắt giận dữ, trực tiếp một cái tát đánh về phía Sở Mặc.

    Sở Mặc ngay cả Thí Thiên cũng không có sử dụng, giơ tay lên chính là một cái tát, đánh ngược lại vào mặt người cá mập này!

    Vút!

    Cánh tay của hai bên trực tiếp va chạm vào nhau ở giữa không trung, phát ra một tiếng động vang dội.

    Sau đó, đã nhìn thấy cánh tay của người cá mập kia trong nháy mắt rũ xuống, giống như là sợi mì, trực tiếp rũ xuống.

    Hắn lại bị một cái tát của Sở Mặc, làm cho tất cả xương trên cánh tay đều vỡ nát cả!

    Không đợi người cá mập này kêu lên thảm thiết, Sở Mặc lại một quyền, trực tiếp đánh vào trên mặt người cá mập này. Một quyền này... Thiếu chút nữa cứng rắn đánh nổ đầu của người cá mập này!

    Trực tiếp đánh sụp gương mặt này của hắn vào bên trong. Sau đó hắn giống như một bao cát, trực tiếp bay trở về phía dòng nước lũ năm tháng ở phía sau.

    Bịch một tiếng... Người cá mập này đã bị dòng nước lũ năm tháng cắn nuốt, cũng không nhìn thấy hình bóng nữa.

    Ánh mắt Sở Mặc rơi vào trên người mấy bóng người ở phía sau, lạnh lùng nói:

    - Các ngươi… cũng tới đánh nhau?

    Phía sau còn có năm người. Năm người này tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Sở Mặc chỉ một chưởng một quyền, lại mạnh mẽ đánh bay người cá mập kia. Tất cả đều vô cùng chấn động kinh ngạc. Bởi vì chiến lực của bọn họ, cũng không cường đại hơn so với người cá mập kia chút nào.

    Nhưng bọn họ thật sự tới để đánh nhau!

    Chỉ có điều mục đích lại có chỗ khác biệt.

    Tuy rằng người cá mập kia không phải là do dòng nước lũ năm tháng biến thành, nhưng cũng đã hoàn toàn mất đi linh trí trống rỗng!

    Hắn đã hoàn toàn bị năm tháng dòng nước lũ khống chế, bị đẩy ra xem như là một binh khí.

    Mấy người bọn họ lại không phải như vậy. Bọn họ đi tới nơi này, là muốn từ chỗ Sở Mặc thu hoạch vị trí chủ luân hồi điện. Nhưng sau khi bọn họ đi ra, lại phát hiện ra, mười điện luân hồi... mỗi điện đều đã có chủ!

    Điều này khiến cho trong lòng của bọn họ đặc biệt phẫn nộ. Bởi vì bọn họ cũng không muốn trở lại bên trong dòng nước lũ năm tháng tiếp tục bị phong ấn, cũng không muốn từ đó về sau mất đi ký ức và tất cả, tiến vào trong lục đạo luân hồi giống như bèo trôi theo dòng nước.

    Cho nên, bọn họ nghĩ thông suốt, muốn dùng vũ lực, mạnh mẽ đè ép Sở Mặc, cho bọn họ năm vị trí.

    Ý nghĩ là tốt. Bọn họ đều đã từng là loại tồn tại kinh diễm Vạn Cổ. Ở thời đại của từng người, bọn họ nói một không có ai dám nói hai. Nhưng sau khi phát hiện ra chiến lực của Sở Mặc, năm người này đều có chút ngây người.

    Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, nhìn Sở Mặc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

    - Vua của luân hồi tôn kính, chúng ta không ác ý. Chúng ta chỉ là muốn... hỏi một câu, trong luân hồi điện còn có chỗ trống hay không?

    Đây là mở mắt nói mò. Chính bọn họ lại không mù, đều là tồn tại tới loại cảnh giới này, làm sao có thể không nhìn ra luân hồi điện có thể còn vị trí nào hay không? Sở dĩ hắn hỏi như vậy, chẳng qua là muốn làm một chút chăn đệm phía dưới mà thôi.

    Sở Mặc liếc mắt nhìn người này:

    - Không.

    - Vậy... có thể kéo ra cho chúng ta năm… năm vị trí hay không?

    Người này nở nụ cười, nghiêm túc nói:

    - Thực lực của chúng ta so với những người đã đi tới đây, mạnh mẽ hơn rất nhiều!

    - Đúng vậy, vua của luân hồi tôn kính. Nếu như ngài giao vị trí cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trung thành với ngài.

    Một lão già gầy gò, vẻ mặt gian giảo, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tốt gì.

    Tuy nói đến loại cảnh giới này, sẽ không làm ra loại chuyện trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng Sở Mặc đối với mấy người này, cũng không có một chút thiện cảm nào. Vừa rồi bọn họ mang theo ý thù địch mãnh liệt qua đây. Nếu như không phải thấy hắn trực tiếp đánh bay người cá mập kia, làm gì có thể dễ nói chuyện giống như hiện tại được?

    Cho nên Sở Mặc rất thẳng thắn, nhìn năm người này:

    - Không thể.

    - Người trẻ tuổi, ngươi chẳng qua là một sinh linh đương thời. Chúng ta đều là tồn tại sống qua Vạn Cổ. Chúng ta xem như là tiền bối của ngươi. Nhìn thấy tiền bối, ngươi ít nhiều chắc hẳn phải tôn kính một chút...

    Đứng bên cạnh lão già gầy gò này là một lão già tướng mạo đường đường. Vẻ mặt lão già này đầy chính khí, nhìn qua vô cùng nghị lực. Hắn nhìn Sở Mặc nói.

    Sở Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

    - Các ngươi hoặc là chạy trở về trong dòng nước lũ năm tháng, hoặc là...lại thành thật theo cánh cửa luân hồi tiến vào lục đạo luân hồi. Ta không có thời gian nói thừa với các ngươi!

    Lúc này, dòng nước lũ năm tháng vẫn đang phát động công kích đối Sở Mặc, đang hung ác độc địa trấn áp Sở Mặc.

    Năm người này đưa mắt nhìn nhau, trong lúc bất chợt bọn họ động thủ!

    Chỉ cần có thể trấn áp Sở Mặc, khống chế được hắn, như vậy thì có thể ép hắn lấy ra cho bọn họ năm vị trí.

    Chuyện này, ngoại trừ vua của luân hồi ra, ai cũng không làm được!

    Cho nên, bọn họ nhất định phải trấn áp Sở Mặc ở tại đây!

    Nếu không, bọn họ sẽ phải tiếp nhận pháp tắc của lục đạo luân hồi. Loại kết quả này, so với bị phong ấn ở trong dòng sông dài năm tháng chỉ tốt hơn một chút. Bọn họ không thể tiếp nhận được.

    Trong nháy mắt khi năm người này ra tay, Sở Mặc cũng có hành động!

    Lần này, trong tay hắn trực tiếp xuất hiện Thí Thiên!

    Khối tinh thể trong đan điền của hắn nhẹ nhàng chấn động, lực lượng vô cùng hùng hậu, theo thân thể Sở Mặc bạo phát ra.

    Sau đó, hắn chém ngang một đao, trực tiếp hoàn toàn bao phủ lấy năm người này.

    - Cuồng vọng!

    - Làm càn!

    - Quá đáng!

    - Đâm đầu vào chỗ chết!

    Năm người đều tức giận. Có bốn người trực tiếp phát ra tiếng quát lớn. Có một người lại không.

    Bởi vì đầu của hắn... Đã bị một đao này của Sở Mặc chặt xuống!

    Máu màu vàng trực tiếp bắn lên phía trời cao. Một sinh linh không biết sống qua bao nhiêu năm tháng như vậy, ở chỗ này lại có thể bị Sở Mặc một đao chặt đầu. Thật sự quá kỳ diệu. Căn bản không có cách nào tưởng tượng được!
     
    Vô Ưu, motminhmai and thailam0809 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2722: Mở ra gông cùm xiềng xích (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Nhưng như vậy còn chưa xong. Một đao này của Sở Mặc lập tức chém ngang ba trong năm người này!

    Một người bị Sở Mặc chặt đầu. Hai người khác, lại bị Sở Mặc chém ngang đứt người!

    Hai người còn lại gào thét lớn, lui nhanh về phía sau. Lúc này bọn họ mới xem như là miễn cưỡng tránh thoát một kiếp. Nhưng trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi.

    Ai cũng không ngờ được, người chúa tể thời đại này lại có thể khủng khiếp như vậy? Cường đại đến mức như vậy!

    - Hắn... Hắn là thần! Là Chân Thần!

    Hai người sống sót, một người là lão già gầy gò kia. Một người khác, là lão già có tướng mạo đường đường vẻ mặt chính khí. Hai người này là cáo già nhất.

    Ba người bị Sở Mặc chém cũng không có chết. Nhưng chiến lực của bọn họ chịu sự ảnh hưởng cực lớn. Bởi vì trên Thí Thiên mang theo pháp tắc giết chóc, đang đang không ngừng phai mờ sức sống của bọn họ.

    Như vậy vẫn chưa xong.

    Sở Mặc trực tiếp vận hành thân pháp, tốc độ nhanh đến mức độ không thể tăng thêm được nữa, một bước đá bay ba người đã bị hắn chém, một lần nữa trở lại bên trong dòng sông dài năm tháng.

    - Không!

    Ba người này đều phát ra tiếng gầm thét giận dữ bi thương đến cực điểm!

    Nhưng bọn họ căn bản không có lực ngăn cản, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tự do gần trong gang tấc, lại một lần nữa cách xa bọn họ.

    Bị đạp trở lại trong dòng sông dài năm tháng, lần này bọn họ hoàn toàn không có năng lực lại lướt sóng đi ra. Chỉ có thể chờ đợi một lần cơ hội như vậy.

    Nhưng tiếp theo... sẽ là lúc nào?

    Vạn Cổ? Vô số kiếp? Vô lượng kỷ nguyên?

    Không có người nào biết!

    Lão già gầy gò và lão già với vẻ mặt chính khí kia nhìn Sở Mặc chuyển hướng về phía bọn họ, không ngờ đồng thời quỳ xuống:

    - Vương của ta... Không nên, không nên. Cho chúng ta một cơ hội. Chúng ta nguyện ý vào lục đạo luân hồi!

    - Vậy hãy nhanh lăn đi!

    Sở Mặc vừa chống cự lại công kích do dòng sông dài năm tháng phát động đối với hắn, vừa lạnh lùng hét lên một tiếng.

    Hai người này giống như được đại xá, trực tiếp lao về phía hai cánh cửa luân hồi.

    Chỉ có điều sau khi tiến vào cánh cửa, lại truyền đến hai tiếng kêu thê lương thảm thiết.

    Rất hiển nhiên, hành vi của bọn họ đối với Sở Mặc, đã rơi vào trong mắt của điện chủ mười điện. Hiện tại bọn họ chủ động đưa tới cửa, không thu thập bọn họ một chút, thật sự không biết ai mạnh mẽ hơn.

    Điện chủ mười điện trước đó đều là do Sở Mặc tự mình bổ nhiệm. Hắn không có khả năng nhanh như vậy lại nói một đằng làm một nẻo. Hơn nữa khí tức trên người năm người này, khiến cho Sở Mặc đặc biệt không thích. Cho nên, cho dù năm người này thật ra không có khác gì so với mười người trước đó, Sở Mặc cũng sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào.

    Bất cứ việc gì đều có thứ tự trước và sau.

    Dòng sông dài năm tháng đối với Sở Mặc gần như phát động tuyệt sát!

    Nhưng dòng sông dài năm tháng này cũng không có thể chân chính trấn áp được Sở Mặc tại nơi đây. Cuối cùng, nó bị mười cánh cửa luân hồi cắn nuốt quá nhiều nước sông năm tháng, đành phải ôm nỗi hận lui lại.

    Trước khi nó đi, cũng lấy ý niệm vô thượng tới cảnh cáo Sở Mặc, bảo Sở Mặc chờ... Bọn họ nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Tiếp theo, hắn cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy.

    Sở Mặc uy nghiêm đáng sợ nhìn dòng sông dài năm tháng này, lạnh lùng quát:

    - Lăn!

    Dòng sông dài năm tháng lăn, nhưng là nén giận mà lăn...

    Lúc này, Sở Mặc đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Bởi vì ngay trong nháy mắt này, lực công đức vô số kể ầm ầm dũng mãnh tràn vào đến bên trong thân thể của Sở Mặc.

    Khối tinh thể màu đen trong đan điền Sở Mặc kia, theo lực công đức vô số kể này, không ngờ dần dần... bắt đầu có một cảm giá muốn biến thành màu trắng!

    Gần như trong suốt!

    Nhưng trên thực tế, cũng không phải như thế!

    Đây là một loại màu đen đến hết sức xuất hiện sự sai lầm trên phương diện thị giác.

    Ngay cả Sở Mặc cũng thiếu chút nữa đã bị lừa gạt.

    Thần năng trong cơ thể hắn, cũng cường đại đến mức độ không thể tăng thêm được nữa. Gông cùm xiềng xích của cảnh giới Đại Tổ vốn đã nứt ra một khe hở, khuếch tán ra lực lượng khủng khiếp. Vào giờ phút này, cuối cùng nó đã hoàn toàn tan vỡ, giống như con đê bị nước lũ xông tới, sụp đổ. Lực lượng không gì sánh kịp trở nên mạnh mẽ, trực tiếp vọt vào các nơi trong toàn thân của Sở Mặc.

    Đây là một loại cảnh giới thế nào?

    Ngay cả bản thân Sở Mặc cũng có phần không nói rõ được. Dù sao, loại cảm giác này... thật sự quá huyền diệu!

    Thần?

    Thần là cái gì?

    Tiên?

    Tiên là cái gì?

    Thần cũng tốt, tiên cũng được, tất cả đều là một loại cảnh giới được vạn vật sinh linh tưởng tượng ra, là một loại tồn tại. Một loại xưng hô đối với sinh linh cường đại.

    Nhưng vĩnh hằng và bất diệt, lại là tồn tại chân chính.

    Sở Mặc vẫn cho rằng cái gọi là vĩnh hằng và bất diệt, vũ trụ trong thần giới, quá giả!

    Giống như một bọt nước, một khi bị đâm thủng, trong nháy mắt sẽ biến thành hư vô, cái gì cũng không có.

    Hắn cũng không cho rằng trong thế giới này thật sự có vĩnh hằng cùng bất diệt.

    Hiện tại, Sở Mặc có chút hiểu. Lực lượng vĩnh hằng cùng bất diệt, thật ra chính là năm tháng! Bất kể năm tháng dài bao nhiêu, đều sẽ không chết đi!

    Vô số sinh linh đã từng được xưng là vĩnh hằng cùng bất diệt, cuối cùng đều bị năm tháng chôn cất.

    Hắn từ trong năm tháng rút lấy rất nhiều lực lượng, sau đó chuyển hoán những lực lượng này thành lực công đức. Ở trong người hình thành thần cách không nói, hơn nữa thần cách này còn không ngừng thăng cấp cùng tiến hóa, cuối cùng khiến cho thân thể hắn, không ngừng tiến hành lột xác.

    Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn từ cảnh giới Đại Tổ này đột phá đi ra.

    Hắn đã nắm giữ chân lý vĩnh hằng cùng bất diệt!

    Mặc dù bây giờ Sở Mặc cũng không thể làm được vĩnh hằng bất diệt. Nhưng hắn lại nắm giữ loại mấu chốt này. Thọ nguyên của hắn cũng trở nên dài dằng dặc vô tận, nắm giữ tuổi thọ khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng loại thọ nguyên dài dằng dặc này, không ngừng hoàn thiện chính mình, cuối cùng thành tựu vĩnh hằng cùng bất diệt chân chính.

    Hóa ra, cảnh giới trên Đại Tổ chính là vĩnh hằng, chính là bất diệt!

    Không trách được, từ Vạn Cổ tới nay, tất cả sinh linh không quan tâm có chiến lực cường đại đến mức nào, vẫn không có cách nào thật sự đột phá ra ngoài cảnh giới Đại Tổ này.

    Không ngờ là vì nguyên nhân này!
     
    Vô Ưu, motminhmai and thailam0809 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2723: Bảy đại thiên (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Trong lòng Sở Mặc cảm thán. Trời xui đất khiến, hắn lại có thể thật sự thu được loại lực lượng khiến tất cả sinh linh trên thế gian này đều có chút hâm mộ và ghen tỵ. Điều này quả nhiên là một chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải do hắn liều mạng cầu tới.

    Lúc này, bảy người chúa tể bên kia mắt thấy dòng sông dài năm tháng khủng khiếp kia lui lại, như là thuỷ triều xuống biển rộng, từ trên trời cao nơi này biến mất.

    Mười cánh cửa luân hồi cũng từng chút một biến mất.

    Bọn họ nhìn Sở Mặc tiếp tục đứng ở nơi đó, giống như một bức tượng, trên người tản ra từng sợi khí tức mỏng manh kỳ quái. Khí tức kia bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được, cũng không biết đó là một loại trạng thái gì.

    Chỉ có điều...

    Một cơ hội tốt như thế!

    Bảy người chúa tể đưa mắt nhìn nhau.

    Đúng lúc này, vô số Thần tộc trên toàn bộ đại lục Thần Linh đột nhiên phát ra những tiếng hoan hô giống như núi kêu biển gào.

    - Thiên Đế vô địch!

    - Thiên Đế vô địch!

    - Thiên Đế vô địch!

    Sắc mặt của bảy người chúa tể thoáng cái trở nên buồn bã. Sau đó, bọn họ nhìn nhau cười khổ, cùng thở dài một cái.

    Sau đó, lấy đại trưởng lão Lam thị dẫn đầu, bảy người này đi về phía Sở Mặc.

    Nhìn bọn họ đi đến, Sở Mặc rời khỏi trạng thái giác ngộ này, sau đó bình tĩnh nhìn bọn họ.

    Đây cũng là lần đầu tiên bảy người này gặp Sở Mặc.

    Từ thời điểm bọn họ hạ xuống đến thế gian này, lại chưa bao giờ thật sự mặt đối mặt nhìn nhau như vậy.

    Ở trước khi trận đại kiếp nạn này phát sinh, hai bên vẫn còn ở trạng thái đối địch. Thậm chí trận đại kiếp nạn này, cũng là bởi vì bảy người này muốn bắt cóc Đế hậu đưa đến. Thời gian thậm chí cũng cũng không qua được bao lâu. Chỉ là hiện tại nghĩ đến, lại khiến cho người ta tràn ngập thổn thức.

    Cùng lúc đó, tất cả Thần tộc trên toàn bộ đại lục Thần Linh, cùng với vô số sinh linh năm đại thiên ở mạng lưới phù văn bên kia, tất cả đều đang khẩn trương nhìn cảnh tượng như vậy. Bọn họ muốn xem thử, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện như thế nào.

    Kiếp nạn dòng sông dài năm tháng vừa qua. Nhưng ân oán giữa Nhân tộc và Thần tộc, lại chưa được tiêu trừ.

    Vẫn sẽ phát sinh chiến tranh sao?

    Không chỉ vô số sinh linh của thế giới năm đại thiên đang quan tâm vấn đề này, những Thần tộc của đại lục Thần Linh bên này... cũng đang quan tâm vấn đề này.

    Bọn họ đều rất muốn biết, bảy người chúa tể sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.

    Nếu như... đám người chúa tể thật sự muốn phải tiếp tục khai chiến với Sở Thiên Đế, chúng ta sẽ đi con đường nào?

    Ý niệm này xuất hiện ở trong lòng vô số Thần tộc.

    Sau một khắc, bọn họ liền trực tiếp sinh ra một cái ý niệm khác: Sở Thiên Đế vì thế giới này, bỏ ra nhiều như vậy. Đến cuối cùng, thậm chí còn cứu mạng của chúng ta! Thần tộc có thể lạnh lùng, có thể không nói tình cảm, nhưng lại không thể đảo mắt liền quên ngay cả ơn cứu mạng chứ?

    Cho nên, nếu như đám người chúa tể thật sự còn muốn chúng ta và Sở Thiên Đế đối địch, chúng ta nhất định sẽ không đáp ứng!

    Đúng vậy, ta sẽ từ chối!

    Trên đại lục Thần Linh, trong ánh mắt tuyệt đại đa số Thần tộc đều lộ ra vẻ kiên nghị.

    Ngay cả Đỗ Duy trên người mang theo vết thương, may mắn sống sót, ở hư không xa xôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn bóng người cao lớn một mình đối mặt với bảy người Đại Chúa Tể. Hắn khẽ thở dài một cái, sau đó xoay người, trở lại. Trong lòng Đỗ Duy cũng đang thầm nghĩ: Lam Hiểu, Trần Phàm, ta thiếu các ngươi một câu xin lỗi!

    Sở Mặc bình tĩnh nhìn bảy người chúa tể này.

    Bảy người tới trước mặt Sở Mặc, cuối cùng, đầu bọn họ cúi thấp. Sau đó, bọn họ quay về phía Sở Mặc, khom người cúi đầu:

    - Ra mắt Thiên Đế!

    Ở giờ này phút này, toàn bộ đại lục Thần Linh và thế giới năm đại thiên hàon toàn yên tĩnh. Sau đó, toàn bộ sinh linh cũng gần như trong cùng một lúc, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều sau một khắc, bọn họ liền tiếp tục khẩn trương nhìn chằm chằm vào bản tin phù văn. Thần tộc của đại lục Thần Linh bên này đều khẩn trương nhìn Sở Mặc.

    Bởi vì bọn họ còn không biết, Sở Thiên Đế... sẽ nói như thế nào.

    Sở Mặc nhìn bảy người này, thản nhiên hỏi:

    - Thật sự chết tâm?

    Trên mặt bảy người đều lộ ra vẻ phức tạp. Thật sự chết tâm sao? Vạn Cổ chờ đợi, vô số kiếp dày vò, nhưng thủy chung không có thể bước ra một bước kia. Hiện tại hi vọng đang ở trước mắt, thắng lợi gần trong gang tấc. Chỉ cần vượt qua người trẻ tuổi này, hình như có thể thành công.

    Nhưng có thể vượt qua được sao? Dám vượt qua sao?

    Không thể! Cũng không dám!

    Cho nên, vậy là hết hy vọng!

    Trong lòng bảy người nghĩ như vậy, đồng thời gật đầu.

    Sở Mặc nói:

    - Như vậy, rất tốt. Hi vọng các ngươi thật sự bỏ qua ý nghĩ đó.

    Sở Mặc không tiếp tục nói. Hắn không nói những lời ta sẽ thế nào. Bởi vì không cần phải đi nói những lời đó nữa.

    Sau đó, Sở Mặc xoay người, một chân bước ra. Trong nháy mắt thân hình biến mất ở chỗ này.

    Trong không khí, lưu lại một câu nói của hắn:

    - Vận dụng lực lượng của các ngươi, xây dựng đại lục Thần Linh này thành thiên thứ bảy. Đương nhiên, nếu có Thần tộc nguyện ý đi tới năm đại thiên khác và thiên thứ sáu sắp hình thành, cũng có thể.

    Sở Mặc đi, rời khỏi nơi đó.

    Không có ai biết hắn đi tới nơi nào. Ngay cả những người trong Thiên Đình cũng không biết.

    Lịch Bàn Cổ năm thứ bốn vạn.

    Cách tai họa dòng sông dài năm tháng lần trước đã là một vạn năm.

    Ở trong một vạn năm này, thế giới này trước sau xuất hiện thiên thứ sáu... thế giới Thiên Cung. Và thiên thứ bảy... thế giới Thần Linh.

    Toàn thế giới cuối cùng từ năm đại thiên trước kia biến thành bảy đại thiên giới!

    Mạng lưới phù văn cũng đã hoàn toàn bao trùm đến từng ngóc ngách của thế giới này. Thậm chí là cả những khu vực chưa thăm dò, không ngờ cũng bị những trí tuệ tính mạng này nối mạng lưới phù văn qua.

    Cứ như vậy, cho dù những đoàn đội mạo hiểm thâm nhập tới nơi sâu nhất trong vũ trụ này, cũng có thể bảo đảm truyền tin tức ở đây ra ngoài, có thể duy trì sự liên lạc với người thân.

    Thế giới này, ở trong một bầu không khí tích cực hướng lên, vững vàng vượt qua một vạn năm.

    Bảy người Đại Chúa Tể Thần giới trước kia, sau khi cúi đầu trước Sở Mặc, cũng không có tiếp tục xuất hiện. Có lời đồn nói bọn họ trở lại thần giới bị tàn phá đổ nát đi tìm một vài thứ. Cũng có người nói bọn họ thật ra lại đang ở nơi nào đó trong thế giới Thần Linh, thiên thứ bảy. Còn có một ít lời đồn khác. Chỉ có điều phần lớn đều không mấy đáng tin.

    Lời đồn liên quan tới Sở Thiên Đế, lại càng nhiều. Rất nhiều người đều cho rằng, sau khi bình định tai họa năm tháng kia, Sở Thiên Đế đã hoàn toàn thành thần. Sau đó hắn hóa thành Thiên Đạo cùng pháp tắc trong bốn phương giới này, thành tựu vĩnh hằng cùng bất diệt thật sự.

    Cũng có rất nhiều người cho rằng, Sở Thiên Đế lại ở Thiên Đình bế quan. Thậm chí có những người thề son sắt bảo đảm, mình đã ra mắt Sở Thiên Đế.
     
    Vô Ưu, motminhmai and thailam0809 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2724: Bảy đại thiên (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Thật ra...

    Ở thế giới Bàn Cổ, khu vực nhân giới của đại vực Viêm Hoàng trước kia.

    Chỗ đó hiện tại đã trở nên có chút trống trải.

    Bởi vì bên trong thế giới Bàn Cổ đã có quá nhiều nơi tố hơn so với ở đây. Chỗ này, linh khí cũng không tính là đặc biệt nồng đậm. Phong cảnh cũng không tính là đặc biệt tú lệ. Nói chung, đây không phải là một địa phương tốt gì.

    Đương nhiên, ở toàn bộ thế giới Bàn Cổ chỗ này vẫn tương đối có danh tiếng. Bởi vì hiện tại ai cũng biết, ở đây chính là địa phương Sở Thiên Đế từ nhỏ trưởng thành. Xem như là quê cũ chân chính của Thiên Đế.

    Bởi vậy, bình thường cũng có một vài tu sĩ từ các nơi đến nơi đây du lịch, chiêm ngưỡng và nhớ lại một phen. Thậm chí còn có rất nhiều Thần tộc của thế giới Thần Linh đặc biệt lặn lội đường xa đi tới nơi này. Bọn họ dường như muốn xem thử, nơi Sở Thiên Đế trưởng thành là như thế nào.

    Chỉ có điều tất cả gần như đều chỉ đứng ở phía xa liếc mắt nhìn vào. Không có ai sẽ thật sự thâm nhập đến khu vực này, thăm dò cái gì.

    Ở đây cũng không có sản vật gì đặc biệt, càng không có thứ gì thần kỳ. Thật ra rất nhiều người sau khi tới đây, trong lòng càng cảm thấy thêm thất vọng. Đồng thời cảm giác kính phục đối với Sở Thiên Đế cũng biến thành càng thêm mãnh liệt.

    Địa phương tệ hại như vậy... cũng có thể xuất hiện nhân kiệt giống như Sở Thiên Đế?

    Cho nên nói, anh hùng không hỏi xuất xứ!

    Cường giả chân chính ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể trưởng thành lên!

    Ừ, nghe vào thật ra rất khích lệ người khác.

    Có rất ít người biết được, một vạn năm qua Sở Mặc thật ra vẫn ở chỗ này!

    Khu vực nhân giới trước kia có một ngọn núi, nơi nào, coi như là tổ đình của Phiêu Miểu Cung, tên là Cô Bút Phong.

    Chỉ có điều, hiện tại ở đây đã sớm hoang phế quá nhiều năm. Toàn bộ Phiêu Miểu Cung đã sớm dời tới tầng trời thứ ba mươi ba.

    Tuy rằng đệ tử Phiêu Miểu Cung đến từ tất cả các nơi trong bảy đại thiên, nhưng trên cơ bản, đều là những hài tử thiên phú đỉnh cấp.

    Năm xưa sau khi rời khỏi đại lục Thần Linh, Sở Mặc liền trực tiếp mang theo Kỳ Tiểu Vũ và Thủy Y Y, tới nơi này.

    Hắn cải tạo Cô Bút Phong một chút, sau đó cải tạo thành một tiểu thế giới non xanh nước biếc. Sử dụng huyễn trận vô thượng phong ấn ở đây lại. Người không biết, căn bản không có cách nào nhìn thấu được nơi đây.

    Những năm gần đây, Sở Tuệ, Lưu Vân, cùng với những người trong Phiêu Miểu Cung, còn có bằng hữu năm xưa của Sở Mặc thỉnh thoảng sẽ đi tới nơi này, cùng Sở Mặc gặp nhau một phen. Sau đó rất nhanh bọn họ sẽ rời đi. Bởi vì hiện tại, bọn họ đều quá bận rộn!

    Gần như trên người mỗi người đều có một gian hàng lớn.

    Giống như Sở Tuệ, gần như mỗi lần nhìn thấy Sở Mặc, muốn oán hận một lần. Nói mình kiếp trước rõ ràng là muốn gả cho ca ca, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp gả cho toàn bộ bảy đại thiên...

    Không có cách nào. Mạng lưới phù văn ở toàn bộ bảy đại thiên, chỉ dựa vào hai người Linh Vũ Vi và Giới Linh, là không hoạt động được. Còn có rất nhiều thứ phải sửa từ cũ thành mới, căn bản không thiếu nàng được.

    Huống gì, hôm nay Sở Tuệ phụ trách cũng không chỉ là một chút chuyện như thế.

    Còn có quá nhiều chuyện, đều cần nàng quan tâm. Nói ví dụ như ngân hàng tư nhân của toàn bộ thế giới bảy đại thiên. Tất cả Thiên Đình đều giữ lấy cổ phần nhất định. Đây cũng không phải là Thiên Đình mạnh mẽ lấy chiếm đoạt. Mà là những hào môn đỉnh cấp trong cả bảy thế giới đại thiên này vì cảm kích Thiên Đình trong vô số năm tháng đã cố gắng và cống hiến, tặng cho Thiên Đình.

    Đây là một khoản tài phú khổng lồ, cần phải có người đặc biệt đi quản lý. Sở Tuệ là người có năng lực, trực tiếp bị phái đi quản chuyện này. Cho nên nàng mới có thể oán giận.

    Chỉ có điều nàng cũng không phải là không có sự giúp đỡ. Nàng kéo cả tôn giả Sở Tuệ ngày xưa tới.

    Còn có một vài tinh anh từ trong học viện Sở thị bồi dưỡng ra, hiện tại đều đã sớm phát triển ở các nơi trong Thiên Đình.

    Những người trong Phiêu Miểu Cung đó, bọn họ lại càng có nhiều chuyện cần phải làm.

    Ngay cả những mãnh nhân như Ma Quân và Hầu Tử, sau khi thiên hạ thái bình liền muốn hoàn toàn cởi giáp về quê. Hiện tại bọn họ cũng không thoát khỏi phải quản một đống chuyện.

    Dưới Cô Bút Phong.

    Bên hồ.

    Trong nhà gỗ nhỏ bên cạnh có vài người đang ngồi.

    Hổ Liệt, Hứa Phù Phù, anh em kết nghĩa tử đạo của Sở Mặc, Lưu Vân Phong, còn có Hầu Tử, Ma Quân, đang ngồi chung một chỗ với Sở Mặc, đang uống rượu nói chuyện phiếm.

    Trên bàn bày vài món ăn. Cũng không phải món ăn quý và món ngon lạ đỉnh cấp gì. Chỉ là mấy món ăn bình thường. Chỉ có điều tiếp theo, Kỳ Tiểu Vũ bưng lên thức ăn, lại làm cho những đại lão Thiên Đình hiện tại danh chấn thế giới vừa nhìn thấy, ánh mắt lại có phần dại ra.

    Đó là một đĩa cá nhỏ. Mỗi con tối đa cũng chỉ bằng ngón tay, sử dụng tương nấu, rất thơm, nóng hôi hổi, nhìn qua rất có cảm giác muốn ăn.

    Khóe miệng Hổ Liệt co quắp, nhìn Sở Mặc:

    - Ta nói này huynh đệ, đây... Đây là?

    - Cá à!

    Sở Mặc liếc mắt nhìn Hổ Liệt một cái, bộ dạng ngươi đúng là không có kiến thức, nói:

    - Cá mà ngươi cũng không nhận ra sao? Ngươi là Hổ tộc. Hổ tộc thuộc về họ nhà Mèo. Mèo thích ăn cá... Ngươi làm sao có thể ngay cả cá cũng không nhận ra được?

    Bị Sở Mặc liên tiếp trách móc, không chỉ khóe miệng Hổ Liệt co giật lợi hại hơn, ngay cả trên trán cũng hiện đầy vạch đen. Hắn nhìn Sở Mặc, bất đắc dĩ nói:

    - Ta đương nhiên biết đây là cá. Vấn đề là, con cá này... Là tới thế nào?

    - Ta câu!

    Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:

    - Ngươi cho rằng chúng tới thế nào?

    Lúc này mọi người bên bàn rượu đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. Đường đường là Thiên Đế, Chân Thần duy nhất trong bốn phương giới này, lại có thể trốn ở nơi liếc mắt nhìn thật sự giống như thế tục thế gian, câu chút cá tầm thường? Loại chuyện này nói ra ai sẽ tin?

    Lúc này, Ma Quân ở một bên vừa cười vừa nói:

    - Được rồi. Các ngươi cũng đừng có không biết đủ. Đường đường là Thiên Đế câu

    cá cho các ngươi, Đế hậu còn nấu thức ăn cho các ngươi. Các ngươi còn muốn thế nào?

    Hầu Tử nhe răng cười nói:

    - Đúng vậy đúng vậy. Loại đãi ngộ này, trên đời khó tìm. Ta đã rất thỏa mãn!

    Nói xong, hắn đưa tay gắp một miếng, lớn tiếng nói vọng về phía ngoài:

    - Tay nghề của đệ muội thật tốt!

    Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ của Kỳ Tiểu Vũ:

    - Lần này Đại Công Kê không có tới. Ta còn hầm cho các ngươi một con gà đất!

    - Ha ha ha ha!

    Mọi người trong phòng cũng không nhịn được cười rộ lên.

    Nếu Đại Công Kê tới, cho dù là Kỳ Tiểu Vũ hầm con gà, hắn cũng sẽ phát điên.
     
    Vô Ưu, motminhmai and thailam0809 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)