Đô Thị Thế Giới Ngầm - Ansu16

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 88
    Nam và Việt lại giao đấu hơn mười mấy chiêu nữa. Ban đầu hai bên đấu bất phân thắng bại, nhưng hiện tại, nội lực của Việt từ sau trận chiến với Đình Hiếu thì đã vượt qua Nam rồi. Chưởng lực tỏa ra ào ạt, mỗi lúc một mạnh, ép Nam rơi vào thế kém. Về phía Nam, cậu đánh Hắc Hổ Quyền một hồi thì quyền pháp mình đánh ra dần dần trở nên trì trệ, chậm chạp, hai tay như đeo phải cục chì, mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều phải vận công nhiều hơn trước. Nam biết đây là do nội lực của Việt quá mạnh, quyền pháp bản thân đánh bị kiềm chế, nếu cứ tiếp tục thế này ắt sẽ gặp nguy hiểm. Trận đấu đã phân thắng bại, dừng ở đây được rồi.

    Nam tùy cơ ứng biến, đột ngột chuyển cương quyền thành nhu chưởng hất văng một chưởng của Nam.

    “Bộp” Chưởng lực của Việt đập vào thân cây làm mảng lớn vỏ cây rớt xuống.

    Nam mượn phản lực nhảy lùi về sau hơn ba mét, rồi phải lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững. Nam nhìn dấu vết chưởng lực của Việt để lại trên thân cây mà lòng kinh hãi. Cậu lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi rồi nói:

    - Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là nội thương rồi.

    Việt thu chưởng về, cười cười:

    - Anh cũng không nghĩ công lực của anh hôm nay lại mạnh đến thế nên ra tay hơi nặng, xin lỗi em nhé.

    Nam xua tay tỏ ý không sao:

    - Em cảm giác hình như võ công của anh có tiến bộ rất lớn thì phải.

    Việt gật đầu:

    - Ừ, từ sau trận đấu với tên Hiếu đó, nhờ hắn mà kinh mạch của anh được đả thông, cho nên võ công có tiến triển.

    Nam than thở:

    - Cơ duyên của anh tốt thật đấy, em không phải là đối thủ của anh nữa rồi, võ công anh đã ở một tầm khác hẳn. Cho dù em sử dụng võ công lợi hại hơn thì vẫn sẽ thua thôi.

    Việt ngạc nhiên:

    - Em còn võ công lợi hại hơn nữa sao? Tên nó là gì vậy?

    Nam trả lời:

    - Dạ tên của nó là Huyết Xà Quyền ạ.

    Việt nghe mà không khỏi sợ hãi phải bật thốt lên:

    - Cái gì chứ? Huyết Xà Quyền ư? Em biết cả Huyết Xà Quyền nữa sao?

    - Dạ vâng, anh cũng biết quyền pháp này ạ?

    - Ừ, trong cuốn sách dạy võ của anh có miêu tả Huyết Xà Quyền.

    Quả thật trong sách của vua Quang Trung có nhắc đến Huyết Xà Quyền. Huyết Xà Quyền còn lợi hại hơn Hắc Hổ Quyền mấy bậc. Năm xưa vua Quang Trung gặp được một cao thủ vô danh. Vua Quang Trung lúc này vẫn chỉ là thủ lĩnh của nghĩa quân Tây Sơn, không có hiềm khích gì với vị cao thủ này, chỉ là cả hai đều mến mộ tài năng của đối phương nên mới thử sức nhau một trận. Vị cao thủ vô danh sử dụng Huyết Xà Quyền đấu một trận với vua hồi rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại; chỉ từng đó thôi cũng đủ biết bộ quyền pháp này ghê gớm tới mức nào. Đáng tiếc sau trận đấu, vị cao thủ đó chỉ muốn tập trung tinh thần vào luyện võ nên đã rời đi sau đó, đây cũng là một điều nuối tiếc của vua, chẳng thể cùng bằng hữu xông pha chiến trận.

    Cũng bởi Huyết Xà Quyền cực kỳ ghê gớm, vì thế trong sách của vua có dặn dò nếu đụng độ phải bậc thầy sử dụng Huyết Xà Quyền thì phải dốc hết công lực ra đấu, tuyệt đối không được khinh địch, nhược bằng không thì sẽ chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Việt bao lâu nay luôn tò mò về chuyện này nên rất hào hứng khi biết Nam luyện Huyết Xà Quyền, có điều giờ thì không tiện, Việt vỗ vai Nam cười nói:

    - Nếu có cơ hội anh sẽ lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của em. Bây giờ cũng quá muộn rồi, chúng ta về thôi, nếu không chị em lại giận đấy.

    Nam lắc đầu:

    - Tối nay không lo chị em, em xin phép chị ấy rồi. Anh Việt này, chúng ta trao đổi võ công đi, em dùng Hắc Hổ Quyền trao đổi với bộ chưởng pháp lúc nãy của anh. Em rất thích nó, anh thấy thế nào.

    Từ xa xưa, việc trao đổi võ công vẫn thường xảy ra, huống hồ giờ đã là thời hiện đại, Việt chả thèm quan tâm bí mật hay võ công trấn phái gì cả. Việt gật đầu chấp nhận cái rụp:

    - Hay đấy, bộ chưởng pháp đó của anh là Lão Mai Quyền, chúng ta trao đổi thôi.

    “Mình đã có Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền, giờ có thêm Hắc Hổ Quyền, nếu luyện tốt cả hai bộ quyền pháp thì mình có thể sẽ dung hòa hai bộ quyền này thành một để sáng tạo ra những chiêu thức mới.” Tuy Nam không thi triển Huyết Xà Quyền nhưng chuyện trao đổi võ công cũng rất hay, Việt cũng đồng ý ngay. Nam bắt đầu hướng dẫn Nam luyện Lão Mai Quyền, bên này Nam cũng đáp lại bằng cách chỉ dạy Việt đánh Hắc Hổ Quyền một cách tận tình chi tiết.

    Thuần Dương Công là thần công chí dương và Hắc Hổ Quyền vốn theo lối cương mãnh nên vừa thử Việt cảm giác ngay chúng rất hợp với nhau, vì thế chẳng mấy chốc Việt đã nắm được yếu chỉ của bộ quyền pháp. Về phần Nam, bao lâu nay cậu tu luyện cả những quyền pháp nhu kình, căn cơ nội công vững chắc, lại cộng thêm tư chất cực cao nên Việt vừa giảng giải quyền pháp thì cậu nhanh chóng thấu hiểu tinh túy ẩn chứa bên trong Lão Mai Quyền.

    Nam và Việt học xong hai bộ võ công rồi lại chuyển sang giao đấu thêm một lần nữa, chỉ khác biệt một chút là hai bên đảo ngược võ công của nhau, sử dụng ít nội lực, đơn thuần chỉ là trao đổi chiêu thức để học tập.

    Hai người luyện tập hăng say, quên sạch thời gian, mãi đến khi chuông điện thoại của Nam réo liên hồi thì cả hai mới thu công. Việt nói:

    - Chắc chị em kêu về đấy, chúng ta tạm dừng tại đây thôi, mai lại luyện tập tiếp.

    Nam nói:

    - Dạ vâng, thế hẹn anh ngày mai. Mấy bữa nữa là em phải ra thành phố A rồi nên cũng muốn tích cực luyện Lão Mai Quyền chứ sau này không có cơ hội được anh hướng dẫn nữa.

    - Ừ, vậy mấy ngày tới đây chúng ta phải tăng cường luyện công hơn nữa.

    Nghe Nam nói sắp phải ra ngoài kia học đại học, Việt không khỏi cảm thấy trống vắng, dù gì thì hai người cũng từng trải qua mấy trận ác chiến cùng nhau, tình cảm vào sinh ra tử thế này khó ai thấu hiểu nổi. Nhưng suy đi tính lại, Nam rời đi khỏi thành phố D chí ít cũng có cái lợi là không bị bọn sát thủ truy sát, tránh nguy hiểm đến tính mạng.

    Việt nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối. Việt bèn ghé qua nhà trọ của Thành Nhân để mượn vài cuốn sách tin học để photo về học. Thành Nhân giờ có một công việc mới tốt hơn nên đã thuê sang một nơi ở mới, là một căn nhà rộng rãi hơn chứ không còn là phòng trọ chật hẹp như trước nữa. Hình như tối nay Thành Nhân đi làm về muộn, khi Việt đến thì bắt gặp anh ta cầm tô cơm lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa xem phim; chả biết xem phim trong tình trạng này thì anh ta có cảm giác ngon lành của ăn cơm không nữa. Việt lắc đầu ngán ngẩm:

    - Anh cần chú ý sức khỏe mình chút chứ, đã làm về muộn lại vừa ăn cơm vừa xem phim, có hại cho dạ dày lắm đây.

    Nhân nuốt cơm đánh ực rồi trả lời:

    - Biết làm sao giờ hả em, công việc nó bắt mình phải thế, cũng không còn cách nào khác. Mấy quyển sách em cần anh để hết trên bàn ấy, em cầm chúng đi photo rồi mai trả lại anh cũng được.

    Trước “phong cách ăn uống” của Thành Nhân, Việt chẳng biết nên thốt nên câu cảm thán gì. Việt cầm sách lên nhìn sơ qua nội dung, sau đó gật đầu đáp lại:

    - Em đi đây, cám ơn anh đã cho mượn sách, sáng mai em sang trả sớm.

    - Ừ.

    Mấy loại sách trong tay Việt, Thành Nhân đã học kỹ lắm rồi nên Việt trả sách trễ vài ngày cũng chả sao.

    Phải công nhận Thành Nhân lựa chọn sách cho Việt chuẩn xác, những quyền anh ta đưa cho Việt không chứa nhiều kiến thức tin học phức tạp nhưng quá dư cho nhu cầu của Việt. Có những loại sách này Việt không cần phải đến trung tâm tin học hay thường xuyên đi gặp Thành Nhân như trước.

    Lại thêm vài ngày qua đi, vụ án phạm pháp của cha mẹ Đình Hiếu đã chính thức được khởi tố, hình phạt có lẽ khá nặng, ngoài bị phạt tù thì bị tịch thu cả gia sản, còn hình phạt nặng đến thế nào thì phải trải qua vài đợt xét xử mới xác định được.

    Mặt khác, cảnh sát vẫn không ngừng ra quân truy tìm ráo riết Đình Hiếu nhưng họ hoàn toàn không thu được bất cứ tin gì về tung tích của hắn ta. Họ liên hệ với những đồng nghiệp ở các thành phố khác cũng như thế, giống như tên Hiếu đã bốc hơi luôn rồi vậy. Họ không hề biết rằng giờ tên Hiếu đã chẳng còn ở trong nước nữa mà đang sống tốt ở nước ngoài, chứ không thì người trong phân tổ của Thương đã được điều động đi bắt hắn ta.

    Bây giờ các thế lực ngầm có sức ảnh hưởng lớn trong thành phố D thì đã bị triệt tiêu; tình trạng sức khỏe của ông Tâm đã không còn đáng ngại nữa, ông ấy đã bắt đầu nói được trở lại, mặc dù rất khó khăn. Đồng thời Việt đã quyết tâm cắt đứt tình cảm của mình với Ngọc và Quỳnh thì việc bắt tên Hiếu về quy án là vấn đề quan trọng duy nhất mà Việt còn quan tâm đến, song đây là công việc của cảnh sát, Việt chả giúp được gì nhiều; vả lại Việt còn hứng thú với những thứ khác hơn, là tạo dựng nền tảng kinh tế mạnh cvà luyện võ công để trả thù cho cha mẹ mình.

    Trong khoảng thời gian này, Nam và Việt đều tích cực tập luyện cùng nhau; do có người hỗ trợ nên võ công của cả hai đều tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm, chính bản thân cả hai vẫn chưa cảm giác được sự thay đổi đó mà chỉ tự nhận thấy võ công của mình còn rất kém và quá nhiều sai sót. Nhưng không có bữa tiệc nào không tàn, cũng đã đến ngày Nam phải ra thành phố A để học đại học, Nam chép miệng tiếc nuối:

    - Mai em phải ra thành phố A để chuẩn bị thủ tục nhập học rồi, cám ơn anh gần đây đã nhiệt tình giúp đỡ em.

    Bước trên con đường báo thù tăm tối, có được một người bạn tri kỷ như Nam quả thật rất đáng quý nên Việt không khỏi có buồn bã. Việt có gắng không để lộ cảm xúc của mình trên mặt mà chỉ cười cười:

    - Có gì đâu chứ, em cũng làm vậy anh thôi. Ra ngoài đó nhớ giữ liên lạc.

    Nam gật đầu:

    - Dù gì chị em cũng đã định cư tại đây, đâu phải em không bao giờ vào đây nữa.

    - Đúng nhỉ, chả phải người ta cũng nói có chia tay thì mới có ngày gặp lại đấy sao, chúng ta còn nhiều cơ hội mà. Được rồi, chúng ta về thôi để em còn nghỉ ngơi mai lên đường.

    - Vâng ạ.

    Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên đoạn đường ngắn rồi tách ra ở một ngã ba, sau ngày mai, chả biết đến bao giờ hai người mới có thể hội ngộ lần nữa. Việt cứ tiếp tục bước đi lững thững, trời về ban đêm mát mẻ, gió thổi nhẹ qua những tán lá cây xào xạc, xoa dịu đi chút trống vắng trong lòng Việt. Việt phát hiện thấy dưới đất có vài viên sỏi trắng tròn trịa rất đẹp, bèn cúi xuống nhặt mấy viên đó lên ngắm nghía, thầm nghĩ bụng với công lực hiện tại của bản thân nếu đi ném mấy con chim thì chắc hẳn sẽ có một bữa thịt chim nướng ra trò; có lẽ sáng mai nên đi thử xem thế nào.

    Đầu đang mường tượng về một bữa thịt chim nướng cùng cốc bia tươi ngon lành đặt bên cạnh thì bất thình lình Việt xoay người, vung tay phải phóng hai viên sỏi trong tay mình vù đến một ngọn cây ở phía sau lưng. Viên đá mang theo bảy phần công lực của Việt, bay vụt đi, tưởng chừng như xé rách không gian, tạo thành những âm thanh rin rít veo véo rợn hết cả người.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 89
    Một viên sỏi bay lọt vào chỗ cành lá um tùm, nghe vang lên hai tiếng “bộp” nhỏ. Một viên không biết đã bay đi đâu còn một viên thì xuyên sâu vào trong thân cây bởi kình lực quá mạnh mẽ, vị trí viên sỏi đâm xuyên vào xuất hiện một lỗ thủng tròn tròn. Kế tiếp là tiếng gầm dữ tợn và một bóng đen từ trong đó nhảy vọt ra. Việt thấy thế thì cười khẩy, nói bằng tiếng Anh:

    - Xin chào anh bạn sát thủ, tao cảm thấy mày ngồi trên đó nãy giờ rồi, biết mày đang khá là buồn chán nên gọi xuống đây tán gẫu cho vui.

    Tên sát thủ tức giận nghiến răng kèn kẹt:

    - Hừ, thằng khốn, sao mày biết tao theo dõi mày.

    Lớp vải trên vai tên sát thủ bị rách một đường dài, da thịt bên trong đã toét máu tươi, rõ ràng đây là kết quả của viên sỏi khi nãy của Việt gây ra.

    Việt nhún vai trả lời:

    - Đơn giản là vì tao biết mày đang nấp trên cây và đang định bắn chết tao bằng khẩu súng ngắn trên tay của mày.

    - Vậy thì... chết đi.

    Tên sát thủ chưa dứt lời đã nhanh như chớp giơ súng lên bắn Việt. Nhưng Việt đâu thể để hắn được như ý chứ. Ngay từ đầu, Việt đã rất chú tâm quan sát kẻ địch, vừa thấy cổ tay hắn ta cử động, Việt lập tức nghiêng người sang bên, ném nốt viên sỏi còn lại ra, rồi vọt người lao theo. Việt sỏi bay tới nhanh hơn cả tốc độ nhắm bắn của tên sát thủ. Tên sát thủ chưa kịp bóp cò đã bị viên sỏi đập mạnh vào khớp cổ tay làm hắn ta vô cùng đau đớn, buộc lòng phải buông khẩu súng ra, ôm tay rên rỉ.

    Cùng lúc đó Việt đã lao đến. Tên sát thủ nghe thấy tiếng gió ập xuống đầu, trong lòng kinh hãi, vội lăn tròn mấy vòng trên đất. Cước đánh hụt Việt tạo ra một hố sâu hoắm ngay dưới chân. Việt nhấc lên, thấy khẩu súng màu hoàng kim đã bị mình vô tình dẫm cho móp méo, Việt lắc đầu xuýt xoa:

    - Ôi thật tiếc quá, súng tốt thế mà lại hư rồi, ấy, mà không sao, đem bán đồng nát cũng thu được không ít tiền.

    - Khốn ki*p, mày chết đi!

    Tên sát thủ gầm lên đầy giận dữ. Hắn mặc kệ đau đớn nơi cổ tay, đánh ra một quyền như sấm sét. Việt vẫn nở nụ cười nhưng thân hình không chậm chút nào, người nghiêng sang bên vài độ, tay trái vung ngang gạt đi đòn tấn công của tên sát thủ. Nội lực ẩn chứa bên trong cực kỳ hùng hậu làm tên sát thủ loạng choạng, chân bước lệch đi. Việt thấy kẻ địch lộ ra sơ hở chết người, lập tức vung tiếp tay phải chộp lấy cổ tay bắn sục của gã bẻ ngược lên trên. Tiếng cắc cắc vì xương tay bị gãy chưa dứt thì chưởng trái Việt đã đánh lên ngực kẻ địch “bình bịch”. Tên sát thủ không ngờ mình vừa tấn công thì lập tức nhận phải quả đắng, tay bị đánh gãy, ngực bị trúng chưởng, miệng gã hộc máu rồi gã ngã bịch xuống đất.

    Vừa rồi Việt đã sử dụng hai chiêu khác nhau trong hai bộ võ công, một của Lão Mai Quyền, một của Hắc Hổ Quyền.

    Đối phương đã ngã gục nhưng Việt vẫn chưa dừng lại, Việt đột ngột biến chưởng thành chỉ, vù vù phóng ra liên tiếp mấy chỉ lực, điểm vào mấy chỗ trên người tên sát thủ. Tên sát thủ thấy cơ thể hắn bỗng dưng trở nên cứng như khúc gỗ, trong lòng kinh hãi:

    - Thằng khốn, mày đã làm cái quái gì vậy hả, sao tao không cử động được.

    Việt cười nhạt:

    - Chỉ là chút ít tiểu xảo thôi, mày là một sát thủ, đã đi khắp nơi trên thế, không lẽ không biết đến thuật điểm huyệt hay sao?

    Tên sát thủ nghe đến hai từ “điểm huyệt” thì giật mình, vẻ mặt không thể tin được. Việt tất nhiên hiểu trong lòng hắn ta đang nghĩ cái gì. Việt giải thích luôn cho gã:

    - Hừ, mày tưởng chỉ võ công của nước X mới có điểm huyệt hay sao? Nhầm to rồi đấy, mày nên nhớ một điều, suốt hơn bốn nghìn năm qua, nước tao có vô số loại võ công, cao thủ của nước họ đã gặp không ít thất bại khi giao đấu với người nước tao đấy.

    Tên sát thủ hiển nhiên đã bị dọa đến sợ vỡ mật nhưng hắn từng luyện nội công rồi nên vẫn cố bình tĩnh, âm thầm vận nội lực để khai thông các huyệt bị bế tắc. Đáng tiếc dù vận công thế nào thì vẫn vô dụng. Việt thấy biểu hiện của hắn thì chỉ cười to:

    - Ha ha, dù mày vận công đến sáng mai thì cũng không tự giải huyệt được đâu, tuyệt kỹ điểm huyệt của tao chỉ có mình tao mới giải được.

    Lời này của Việt không ngoa chút nào. Tuyệt kỹ điểm huyệt này là võ công độc môn của vua Quang Trung, nó thuộc vào bộ Hùng Kê Quyền. Gốc gác thực sự của Hùng Kê Quyền là do em trai vua - Đông Định Vương Nguyễn Lữ sáng tạo nên. Lúc sinh thời, Đông Định Vương khá mảnh khảnh, thể lực có phần yếu hơn các anh mình là Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ (tức vua Quang Trung sau này), bởi vậy ông chuyên luyện về môn miên quyền, nhu quyền.

    Nguyễn Lữ cũng say mê chọi gà. Trong một dịp tết, ông quan sát đôi gà chọi thì bắt gặp cảnh một con to lớn kềnh càng, dũng mãnh, mặt đỏ gay, ra đòn sát thủ đầy nặng nề và một con nhỏ bé mà linh hoạt. Nhưng con gà to lớn kia đã liên tục cúp đuôi chạy trước sức tấn công bền bỉ, liên tiếp, nhanh như chớp của con gà nhỏ. Từ đó ông ngộ ra được sự miên viễn, bền bỉ, nhẹ nhàng nhưng rất dữ dội, có thể chọc phá bất cứ sơ hở nào dù rất nhỏ đi nữa; và đây cũng chính là tinh túy của Hùng Kê Quyền.

    Hùng Kê Quyền sử dụng ngón tay trỏ mô phỏng hình mỏ gà để đâm chọc, các ngón còn lại co vào như chiếc cựa gà. Thủ pháp cực kỳ độc đáo nhằm vào những điểm yếu chết người của kẻ địch như các huyệt đạo, ngực, hầu... Thân pháp thì hết sức linh hoạt, thần tốc, biến ảo khôn lường khiến kẻ địch luôn phải hứng chịu những đòn thế sát thương cực kỳ ghê gớm. Nguyễn Lữ càng luyện càng ngộ ra tinh túy rồi sáng tạo thêm tuyệt kỹ điểm huyệt dựa trên Hùng Kê Quyền. Tuyệt kỹ này đương thời không một ai giải được, chỉ có mình ông.

    Về sau để giúp hai anh trai mình có thêm miếng phòng thân nên ông đã truyền lại hai tuyệt kỹ này. Vua Quang Trung lại dựa vào đó, kết hợp với Thuần Dương Công cải biên đi, biến thành hai tuyệt kỹ để phù hợp cho mình hơn. So với tuyệt kỹ của Đông Định Vương thì vừa giống lại vừa khác, đặc biệt là cách vận hành chân khí khi thi triển chiêu thức, độ mạnh yếu trong từng chiêu.

    Ba anh em cùng luyện chung tuyệt kỹ nhưng lại sáng tạo thêm những đường lối đặc biệt cho riêng mình.

    Nhắc lại tên sát thủ, hắn không tin lời Việt, cố hết sức vận công giải huyệt, tiếc rằng vẫn hoàn công cốc. Hắn biết mình không thể thoát được thì lập tức đưa ra quyết định cuối cùng. Việt phát hiện hai mắt tên sát thủ đảo liên tục thì nghĩ tới điều gì đó, chỉ pháp lập tức bung ra, điểm luôn một huyệt của đối phương.

    Tên sát thủ cảm giác miệng mình tự dưng cứng ngắc không cử động được nữa thì kinh hoảng vô cùng. Hắn trợn mắt nhìn Việt, miệng a... a... vài tiếng. Việt nói:

    - Tao đã điểm huyệt câm của mày rồi, giờ mày có muốn cắn răng tự sát cũng vô ích.

    Ý đồ của mình đã bị lộ, sắc mặt tên sát thủ tái mét, giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tùy ý ra tay. Việt cũng chưa muốn động tay động chân đến hắn, Việt lôi điện thoại ra gọi:

    - Tôi đã bắt được tên sát thủ lần trước, nếu cô có hứng thú thì đến đây.

    - Bắt được tên đó rồi à? Anh đang ở đâu vậy, tôi sẽ đến ngay.

    Việt nói địa điểm mình đứng rồi cúp máy. Sau đó Việt tước vỏ cây và bện thành dây để trói tên sát thủ lại. Thấy Việt chỉ dùng tay không mà có thể tước vỏ cây một cách dễ dàng như thế thì càng thêm sợ hãi, thực tế thì đây cũng là ý đồ của Việt. Tên sát thủ đã bị Việt điểm huyệt cứng đơ, chẳng thể phản ứng được gì khi Việt trói hắn vào cây, trói xong thì Việt nói:

    - Tao phải cảm ơn lần trước mày giết hụt tao, nhờ thế mà hôm nay mày phải trả giá cho những điều mày đã gây ra cho tao.

    Việt ngồi dựa vào thân cây đối diện tên sát thủ và nói:

    - Tao biết mày không biết kẻ nào đã đưa ra bản hợp đồng thuê giết tao, nhưng tao hi vọng mày có thể giúp tao bảo kẻ đó chủ động hủy hợp đồng. Mày không cần miệng đâu, chỉ cần lắc hay gật đầu thôi.

    Tên sát thủ chả gật cũng chả lắc mà trừng mắt nhìn Việt gườm gườm, ẩn ý thế nào thì Việt quá hiểu. Việt nhún vai tiếp tục chọc tức đối phương:

    - Không giúp thì thôi, không cần phải dọa nhau bằng mắt như thế. À, cô ấy tới rồi, để tao giới thiệu cho mày một người bạn mới.

    Ông Phương và Thương đã xuất hiện. Thương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của tên sát thủ, cô hỏi Việt:

    - Anh đã tự tay bắt được hắn sao?

    Việt gật đầu:

    - Phải, có vấn đề gì à?

    - Không có gì, tôi chỉ ngạc nhiên trước võ công của anh, có vẻ như lại có tiến bộ nhỉ.

    - Ừ, tôi cũng chưa hiểu vì sao đây.

    Tối nay cuối cùng thì Việt cũng đã đột phá được tầng thứ sáu của Thuần Dương Công, chỉ khoảng một tuần mà Việt bước qua liền hai tầng, công lực của anh đã tinh tiến khủng khiếp. Quả thật đến bây giờ Việt vẫn chưa hết choáng váng về sự thay đổi đột ngột này, có điều mấy lời tự sướng bản thân này quá khó để mà tuôn ra khỏi miệng.

    Lúc này Việt không chú ý vẻ mặt hoang mang của tên sát thủ khi thấy Thương xuất hiện tại đây. Việt hỏi Thương:

    - Hắn đã bị tôi điểm huyệt rồi, cô có thể kiểm tra xem hắn có mang theo công cụ nào để tự sát hay không, sau đó thì cô muốn làm gì hắn thì cứ việc, tôi không ngăn cản.

    - Anh biết thuật này nữa à?

    Thương chỉ bất ngờ vì Việt biết chứ cô chẳng lạ gì thuật điểm huyệt cả. Việt đáp:

    - Có biết một chút, gần đây mới luyện tập được, cô kiểm tra hắn đi.

    Ông Phương nói:

    - Để chú kiểm tra hắn ta giúp cháu Thương nhé, cháu làm việc này có lẽ không tiện đâu.

    - Dạ vâng.

    Ông Phương ngồi xuống bắt đầu công việc. Bỗng Thương quay sang bảo với Việt:

    - Sáng mai anh đến gặp tôi và chú Phương, chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với anh.

    Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

    - Sáng mai à, mai tôi có chút việc riêng, đáng lẽ cần làm nhưng thôi bỏ qua cũng được, tôi sẽ gọi họ để thông báo.

    Việt vốn có dự định là sáng mai sẽ ra ga tiễn Nam, nhưng giờ Thương đã nói việc rất quan trọng thì Việt chỉ có thể gọi điện xin lỗi cậu nhóc đó thôi. Lúc này ông Phương đã kiểm tra thân thể tên sát thủ xong, ông đứng dậy bảo Thương:

    - Hắn chỉ mang theo răng độc, chú đã nhổ nó ra rồi, giờ có thể giải huyệt câm cho hắn mà không sợ hắn tự sát nữa.

    Thương lắc đầu:

    - Dạ vẫn không nên giải huyệt câm cho hắn ạ, hắn có thể cắn lưỡi mà, trước mắt cứ mang hắn về đồn đã ạ.

    Việt không khỏi thầm thán phục suy nghĩ cực kỳ cẩn thận của Thương. Việt đâu biết rằng Thương và tên sát thủ David này đã đụng độ nhau vài lần trước đây, tiếc là đều để hắn ta được đồng minh của hắn giúp đỡ cho chạy thoát trong gang tấc. Việt nói:

    - Hi vọng khi cô có thể khiến hắn bảo kẻ thuê hắn chủ động hủy hợp đồng giúp tôi. Tôi không sợ mình bị hại, chỉ lo cho những người khác.

    Thương hiểu ý Việt đang nhắc đến ai:

    - Được rồi, điều này không dễ nhưng tôi sẽ cố hết sức.

    - Không còn gì nữa thì tôi về đây, dạ cháu về chú Phương ạ, mai cháu sẽ đến đúng giờ.

    - Ừ.

    - À suýt nữa thì quên, bảy tám giờ nữa thì huyệt đạo sẽ tự giải, khi đó chú và Thương để ý đừng để hắn tự sát đấy ạ.

    - Tôi nhớ rồi.

    - Cháu đi đây ạ.

    Việt để lại tên sát thủ bị điểm huyệt cứng đơ trên đất cho ông Phương và Thương xử lý rồi quay về phòng trọ của mình.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 90: Một cuộc đời mới
    Sáng hôm sau, Nam có mặt ở nhà ga của thành phố D để lên tàu lửa ra thành phố A. Hôm nay là chủ nhật nên cả vợ chồng Tuyền - Khoa đểu có mặt để tiễn thằng em trai ham chơi của mình. Vốn dĩ Tuyền muốn mua vé máy bay cho Nam ra thành phố A cho nhanh nhưng Nam lại không thích, cậu ta lấy lý do là muốn ngắm cảnh trong lúc đi. Tuyền hết lời với ý nghĩ này của cậu em trai luôn.

    Trong lúc chờ tàu lửa, Tuyền nói với chồng:

    - Đáng lẽ Việt cũng đến nhưng mà cậu ta bận việc đột xuất nên không có mặt. Tính ra em cũng định nhân cơ hội này bàn thêm với cậu ta về bản hợp đồng hợp tác kinh doanh, giờ đành phải lùi lại ngày kia.

    Khoa nói:

    - Ừ, anh thấy em cần bàn kỹ với cậu ta về khoản hợp tác liên quan đến mảnh đất kia, cái này quan trọng nhất đấy.

    - À em nhớ rồi.

    Nam thấy anh chị toàn bàn công việc mà chẳng nói gì mới mình thì tỏ vẻ bất mãn:

    - Được mỗi ngày chủ nhật nghỉ ngơi mà anh chị cũng đem công việc ra luận bàn, hai người ham công tiếc việc quá.

    Tuyền gõ đầu thằng em:

    - Em biết gì mà nói, khi nào em mở công ty như anh chị mà còn thanh thơi được thì hẵng nói nhé.

    Nam xoa xoa chỗ đau:

    - Hừ, anh chị cứ yên tâm, rồi có ngày em sẽ lập nên một công ty có danh tiếng vượt ra cả quốc tế.

    Khoa cười to:

    - Ha ha ha, nếu thế thì càng mừng chứ sao, anh chờ ngày đó.

    Tuyền lại gõ đầu Nam:

    - Cứ to mồm vào, lo mà học đi đã, đừng mơ mộng hão nữa.

    Nam ngồi xa ra một ghế để tránh nắm tay của bà chị rồi mới nói:

    - Không có ước mơ sao có phương hướng bước đi.

    Khoa giơ ngón cái lên:

    - Anh ủng hộ quyết tâm của em, cứ cố gắng.

    Nam lắc đầu chả biết đối đáp thế nào trước những lời mỉa mai của hai vợ chồng này, thôi thì im lặng vậy.

    Ba người tán nhảm một hồi lâu nữa thì tàu lửa đến. Nam nhanh chóng xếp đồ đạc của mình rồi ngồi yên vị trên ghế chờ đoàn tàu đưa mình ra thành phố A.

    ...

    Mất gần một ngày, tàu lửa mới ra đến thành phố A. Nam nhanh chóng thu xếp hành lý của mình và tiến ra cửa nhà ga. Vì Nam vừa đi vừa ngó nghiêng xem người đón mình đã đến chưa nên không chú ý đường đi, vai va phải một người thanh niwên đi ngược chiều làm vai Nam cực kỳ đau nhức. Nam vội vàng cúi đầu nhận lỗi:

    - Xin lỗi nhé, tại tôi không chú ý, thật xin lỗi.

    May là anh chàng thanh niên kia dễ tính, anh ta chỉ cười cười:

    - Không có gì, ga tàu đông thế này, va chạm có thể xảy ra mà.

    Hai bên gật đầu xem như chào một cái rồi đi, lúc này Nam mới đưa tay lên xoa bóp đầu vai cho bớt đau nhức, không ngờ mới chỉ chạm vừa vừa thôi mà lại đau thế. Nam vừa xoa nắn vai vừa bước đi, bỗng nghe có tiếng gọi:

    - Bà bên này nè Nam.

    Nam hướng ánh mắt về phía tiếng nói đó. Một bà lão đứng bên cạnh một chiếc ô tô đen bóng. Đây chính là bà Mai – người đã dạy võ công cho Nam suốt mười mấy năm qua. Mái tóc của bà ấy đã bạc trắng, tuy bánh xe thời gian đã để lại những nếp nhăn trên gương mặt nhưng không thể hủy diệt nét đẹp thiên sinh của bà. Nam chạy tới, miệng tươi cười hớn hở:

    - Bà đến lâu chưa ạ?

    Bà Mai nhìn Nam đầy hiền từ:

    - Bà cũng mới tới thôi, trời đang nắng to lắm, cháu lên xe đi.

    - Vâng ạ.

    Nam nghe lời bà Mai, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau. Bà Mai thấy Nam cứ dùng tay xoa vai thì lấy làm kỳ, bèn hỏi:

    - Cháu bị đau vai à? Để bà xem nào.

    Bà Mai kéo nhẹ áo của Nam thì không thấy có vết bầm nào, tuy vậy bà vẫn đặt tay lên vai Nam rồi vận khí trị thương cho cậu. Một luồng nội kình nhu hòa nhưng vô cùng thâm hậu truyền sang người Nam, chẳng mấy chốc cơn đau trên vai cậu đã biến mất hẳn. Nam xoay cánh tay một vòng, cảm thấy không còn nhức nhối nữa. Nam nói:

    - Hay quá, giờ tay cháu cử động bình thường rồi.

    Bà Mai hỏi:

    - Sao cháu bị thương thế?

    Nam gãi đầu gãi tai trả lời ngập ngừng:

    - Cháu đi không chú ý đường nên va phải người ta nên bị thương thôi ạ.

    Bà Mai cười mắng Nam:

    - Cháu đúng là... lúc nào cũng hậu đậu như vậy.

    Bà dặn Nam mấy câu cẩn thận rồi bảo bác tài nổ máy cho xe chạy. Hồi lâu sau bà hỏi tiếp:

    - Cháu vào chơi nhà anh chị cháu chơi chắc anh chị cháu rất vui.

    - Dạ, tiếc là anh chị bận quá nên chưa có dịp đi chơi chung với gia đình anh chị.

    - Gia đình anh chị cháu khỏe không?

    Nam bật cười đáp:

    - Dạ anh chị vẫn khỏe, thằng bé con anh chị cũng kháu khỉnh lắm, mà nó cũng quậy cực kỳ, cháu mấy lần khốn khổ vì nó.

    - Lần trước bà nghe cháu nói là anh chị cháu mở công ty riêng phải không nhỉ?

    - Dạ đúng rồi, anh chị cháu vừa mới ký hợp đồng với một công ty lớn nữa cơ. Ủa, mình đang đi đâu vậy hả bà?

    - Giờ cháu chưa xác định chỗ ở chứ gì, qua nhà bà trước cái đã, sau khi hoàn thành thủ tục nhập học thì bà sẽ tìm giúp cháu phòng trọ tốt.

    Nam lắc đầu:

    - Cháu cám ơn bà đã quan tâm, cháu đã quyết định nhập học xong rồi thì cháu sẽ đăng ký vào ở trong ký túc xá của trường rồi ạ.

    - Ồ thế à? Cũng được, nếu cháu đã muốn vậy thì bà cũng không ngăn cháu nữa. Khi nào cháu lên trường nhỉ?

    - Dạ ba ngày nữa ạ. Ba ngày này chắc cháu làm phiền bà chút rồi.

    Bà Mai cười đáp:

    - Thằng bé này, bà cháu ta đâu chỉ mới quen biết mà cháu phải khách sáo thế hả, được rồi, nhà bà đây rồi.

    Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Thực tế nói nhỏ thì không hề nhỏ, tuy chỉ là một ngôi nhà cấp bốn nhưng xung quanh ngôi nhà là một khu vườn khá rộng với đủ kiểu cây cối xanh tươi. Nam bước xuống xe, nhìn thấy nhà bà Mai thì không khỏi ồ lên kinh ngạc. Bên này thì bà Mai đã bảo lái xe cho xe chạy đi, xe hơi này là xe riêng của bà Mai, vì bà không tiện lái xe nên mới thuê tài xế cho mình. Bà Mai mở cổng rồi dẫn Nam vào trong nhà. Khi đi ngang qua khu vườn, Nam lại càng thích thú xây dựng nhà và cách bố trí cảnh vật chung quanh, miệng Nam lẩm bẩm: “Đất này mà xây biệt thự lên thì đẹp phải biết.”

    Giọng của Nam rất bé, song bà Mai vẫn nghe được, bà nói:

    - Bà không thích kiểu nhà biệt thự to lớn mà thích kiểu này hơn, mà cũng phù hợp với bà.

    Nam không nói gì thêm vì cậu biết bà dư sức xây biệt thự, chỉ cần thấy bà có xe riêng cho mình là đủ hiểu rồi. Chẳng qua đó chỉ là lý do nhỏ, Nam hiểu chủ yếu là bởi bà Mai không lấy chồng, cũng không có con cháu riêng của mình. Bao lâu nay bà Mai lâu nay chỉ sống một mình ở quê của Nam, lúc nhỏ Nam vô tình gặp bà và được bà thương yêu và dạy võ công cho; với điều kiện là cậu không được tiết lộ chuyện gặp được bà cho bất kỳ ai. Cậu nghe đến chuyện học võ thì rất thích, nên tất nhiên là đồng ý ngay.

    Cứ như thế suốt mười mấy năm trôi qua mà không người nào phát hiện Nam đang luyện võ với một bà lão cả. Nam không biết bà bao nhiêu tuổi, có hỏi bà cũng không trả lời, chỉ cười cười tiếp tục dạy võ cho cậu. Lâu dần, trong đầu Nam hình thành suy nghĩ bà Mai là người quê cậu, mãi đến một năm trước bà Mai bảo bà phải về nhà thì cậu mới biết thì ra bà Mai gốc ở thành phố A rồi vì lý do nào đấy mới đến ở gần làng của Nam suốt mười mấy năm trời.

    Hiện tại Nam không muốn nhắc đến những vấn đề này nữa, Nam sợ mình vô tình chạm vào nỗi đau nào đó được bà Mai giấu kín trong lòng.

    Thiết kế của nội thất căn nhà rất giản dị, chỉ một bộ salon bằng gỗ cùng một vài đồ đạc để tiếp khách bình thường. Bà Mai dẫn Nam vào một căn phòng khá là ấm cúng. Vì trước đây khi bà Mai về thành phố A, bà đã căn dặn khi nào đến đó nhập học thì phải gọi cho bà, bởi vậy căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp lâu rồi. Tình cảm của bà Mai dành cho Nam bao lâu nay vốn luôn rất tốt như thế nên Nam không nỡ từ chối và cũng không ngại ở đây vài hôm.

    Bà Mai vừa hỗ trợ Nam soạn đồ đạc ra vừa hỏi:

    - Hình như cháu từng nói cháu có họ hàng ở đây phải không nhỉ?

    Nam nói:

    - Dạ vâng ạ, đúng là cháu có họ hàng ở đây nhưng quan hệ giữa gia đình cháu với họ không thân thiết cho lắm, cháu mới chỉ gặp họ vài ba lần thôi; vì thế cháu cũng không muốn nhờ đến họ, vả lại cháu có bà giúp rồi còn gì.

    - Cái miệng thằng nhóc này đúng là lém lỉnh mà.

    - Hì hì.

    Bỗng lúc này có tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên ngoài cổng:

    - Bà ơi, bà ơi, mở cửa cho cháu vào với.

    Nghe giọng cô gái, bà Mai lập tức đi ra mở cửa. Đừng thấy bà ấy đã cao tuổi rồi mà cho là chậm chạp, mới chỉ hơn mười bước chân thôi mà bà ấy đã ra gần cổng rồi, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thanh thoát. Khinh công của bà đã đạt đến cảnh siêu phàm, e là sức trẻ như Việt hay Nam cũng không thể sánh được. Nam không theo bà Mai mà ngồi chơi trên ghế salon, đôi mắt thì hướng ra phía cổng

    Nam nhìn thấy một ông lão và một cặp nam nữ cùng bà Mai đi vào trong. Nam lịch sự đứng dậy chào họ một tiếng. Ông lão gật gật đầu hài lòng rồi nhìn Nam hồi lâu, sau đó mới nói:

    - Anh nghe cậu lái xe báo em gái anh dẫn một cậu nhóc về nhà thì rất tò mò nên đến đây xem thế nào, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, đúng là thằng bé này.

    Ánh mắt của bà Mai không ngờ lại hiện lên vẻ xấu hổ xen lẫn hoài niệm, nhớ nhung của một cô gái trẻ, song chỉ thoáng qua rồi biến mất, mọi người trong nhà căn bản không thể phát hiện ra. Nghe cách nói chuyện hai ông bà lão nói với nhau thì Nam mới biết hai người là anh em ruột. Hơn nữa, tuy không hiểu nội dung thực tế của cuộc đối thoại giữa hai người là điều gì nhưng Nam biết họ chủ yếu đề cập tới mình nên trong bụng không khỏi cảm thấy có chút nhột nhột. Nam lại nghe ông lão thở dài rồi tiếp tục nói:

    - Sao em cứ cố chấp mãi như thế, đã mấy chục năm rồi mà em vẫn không quên được sao?

    Bà Mai cười buồn:

    - Anh nói em còn bản thân anh thì sao? Chị dâu đã mất gần hai mươi năm rồi mà anh vẫn để anh của chị đầu giường đấy thôi. Chúng ta là anh em mà, đâu khác gì nhau.

    Lần này thì Nam chả hiểu ngô khoai gì nữa rồi, cậu đành bỏ ngoài tai mấy lời đó. Đôi nam nữ ở phía đối diện cũng không quan tâm bà Mai và anh trai của bà đang nói chuyện mà hướng mắt đến chỗ Nam với sự hiếu kỳ.

    Bởi có “lũ trẻ” ở đây nên bà Mai không muốn nhắc đến quá khứ nữa mà chuyển chủ đề khác:

    - Để bà giới thiệu cho mấy đứa biết nhau, đây là Nam, cháu một người bạn của bà. Nam, đây là hai đứa cháu nội của anh trai bà, đứa lớn là Hùng, đứa nhỏ là Linh.

    Nam vừa chào hỏi đưa tay ra bắt. Hùng thì cười cười bắt tay tiếp lại, còn Linh thì tỏ vẻ lạnh nhạt chào lại một câu. Nam cũng không để bụng thái độ của cô gái vì trước đây Nam cũng nhận được thái độ giống thế này từ họ hàng sống ở đây. Nam nói thêm với bà Mai cũng ông lão mấy câu nữa rồi xin phép bà Mai ra ngoài. Cậu biết ngoài bà Mai thì ba người thân của bà có lẽ chẳng ưa gì mình nên cậu đi chơi để cho người nhà của họ trò chuyện với nhau tự nhiên hơn.

    Hết quyển 2.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 1: Ngày đầu tiên ở nơi mới lạ
    Quyển 3: Những đại gia tộc



    Cùng lúc này trong văn phòng của một công ty, một người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại từ ai đó:

    - Thằng nhóc đó đến rồi à? Lại còn đi cùng cả bà ta nữa sao, được rồi, tôi biết rồi, cậu chứ tiếp tục theo dõi thằng nhóc đó cho tôi.

    - Dạ vâng ông chủ, tôi sẽ để mắt đến thằng nhóc.

    Nói xong thì ông ta cúp máy. Bỗng một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bước vào hỏi người trung niên:

    - Bố đang nói chuyện với ai đấy ạ? Thằng nhóc ba nói đến là ai đấy ạ?

    Người trung niên không giận vì con mình đã nghe lén mà trả lời:

    - Con nghe hết rồi à, thằng nhóc kia là đứa cháu của ông bác ấy, nó ra nhập học rồi, bố muốn lưu ý nó một chút ấy mà.

    Anh chàng thanh niên cười khẩy tỏ ý xem thường:

    - À, con cứ tưởng ai, nó ra ngoài này mà không liên hệ với chúng ta thì chúng ta để ý đến nó làm gì, kệ nó đi bố, con có vài thứ muốn bố ký một số giấy tờ đây ạ.

    - Ừ, con đưa đây.

    Quang (người thanh niên) không hiểu dụng ý thực sự của cha mình. Người cha cũng không muốn giải thích cho con trai hiểu nên đưa tay ra nhận ra giấy tờ và bắt đầu ký.

    ...

    Ngày làm thủ tục nhập học của Nam đã đến. Thủ tục rất đơn giản nên chẳng mất bao lâu thời gian Nam đã hoàn thành. Cậu cũng nhanh chóng làm quen được mấy người bạn cùng lớp, trò chuyện với họ một lúc thì Nam rời đi.

    Bà Mai dẫn Nam về chỗ bà thường dùng để luyện công. Chỗ bà luyện công cách nhà bà không xa lắm, hình như chỗ này được dựng từ một phòng tập thể dục nên có nhiều dụng cụ thể thao ở đây. Căn phòng rất rộng, cả tường và nền nhà đều được bọc thêm một lớp đá cứng rất chắc chắn. Hơn một năm không dạy Nam rồi nên bà muốn kiểm tra võ công của Nam có bị thụt lùi hay không nên bảo Nam đánh toàn lực ra để bà xem. Nam nghe lời bà làm theo. Bà Mai càng nhìn Nam luyện công thì càng ngạc nhiên, đến khi Nam hoàn thành, bà hỏi cậu:

    - Võ công của cháu tiến bộ rất nhiều, bà rất bất ngờ đấy. Cháu đã ngộ được điều gì mới à?

    Nam đáp:

    - Dạ kỳ ngộ mới thì không nhưng cháu đã gặp được một anh ở trong thành phố D. Anh ấy cũng luyện võ, chúng cháu đã kết bạn và luyện cùng nhau, nhờ thế võ công của cháu đã tốt hơn nhiều rồi ạ.

    Bà Mai ồ lên:

    - Có chuyện ấy nữa à, cháu kể bà nghe nào, cậu nhóc kia tên gì thế? Cậu ta luyện võ công gì?

    Nam trả lời:

    - Cháu cũng không rõ lắm, anh ấy luyện gì gì mà Thuần Dương Công ấy, anh ấy cũng lợi hại lắm, mạnh hơn cả cháu nữa.

    - Ồ, Thuần Dương Công à? Tên này lạ quá, bà chưa nghe nói đến bao giờ, rồi cháu còn nó cậu nhóc đó mạnh hơn cả cháu nữa à, thú vị đấy.

    Nhắc đến chuyện này, Nam lại càng hào hứng, lập tức kể sạch:

    - Cháu và anh ấy còn trao đổi võ công nữa kia, cháu lấy Hắc Hổ Quyền ra để đổi lấy Lão Mai Quyền của anh ấy nữa.

    Bà Mai là người đã truyền thụ Hắc Hổ Quyền và Huyết Xà Quyền cho Nam, bà hiểu rất rõ sự ghê gớm của chúng nên khi nghe Nam nói, bà ngẩn người ra:

    - Lão Mai Quyền à? Đó là quyền pháp phổ thông mà, sao sánh được với Hắc Hổ Quyền của cháu, cháu dại quá.

    Nam lắc đầu:

    - Dạ không, Lão Mai Quyền của anh ấy lợi hại lắm, không như bà nghĩ đâu ạ.

    Bà Mai tất nhiên không tin:

    - Ô vậy sao? Nghe hay đấy, thế cháu dùng nó đánh với bà xem thật không nhé.

    - Dạ vâng.

    Nam bắt đầu vận công. Bà Mai nở một nụ cười, hai tay vạch một vòng tròn rồi thu về trước ngực, người chuyển thành tư thế phòng thủ chuẩn bị chờ đợi Nam ra đòn, ở đây không có gió thổi nhưng hai tay áo của bà vẫn căng phồng, bay phần phật; chứng tỏ nội công của bà đã luyện tới mức cao siêu không tưởng nổi.

    Nam vung tay đánh ra chiêu đầu của Lão Mai Quyền – “ Lão mai độc thọ nhất chi vinh” đánh tới bà Mai, nhu kình tỏa ra nhẹ nhàng nhưng uy lực rất hùng hồn. Bà Mai cũng dùng nhu kình đón đỡ, tay trái gạt từ trên xuống, tay phải đánh chưởng từ ngoài vào. Đây là một chiêu trong chưởng pháp gia truyền của bà.

    Nửa đầu chiêu Nam sợ bà Mai tuổi cao, chỉ dùng năm phần công lực nên không làm khó được bà Mai, sang nửa sau Nam gia tăng kình lực thêm mấy phần. Nam vốn cứ nghĩ ít nhất chiêu này sẽ ép được “thầy” lùi bước một ít, ngờ đâu bà Mai dù đã già nhưng xương cốt vẫn rất dẻo dai, chưởng lực vẫn mạnh như dời non lấp bể, ngược lại bà lại đẩy Nam rơi vào thế kém. Qua thêm vài chiêu nữa Nam nhận ra bao năm mình chưa biết hết võ công của “thầy”, đến bây giờ vẫn không phải đối thủ của “thầy”, vì thế Nam không nghĩ nhiều nữa, cứ dốc toàn lực mà đánh. Hết chiêu “lưỡng túc khinh khinh tấn bộ hoành” thì đến “tấn nhất đoản thối hồi lão khởi” rồi “phi nhất thác hoàn thối thanh đình”, Lão Mai Quyền được tung ra liên miên bất tuyệt. Lão Mai Quyền trong tay Nam đã gần đạt tới cảnh giới chí cực như Việt rồi, dù rằng cậu chưa luyện lâu lắm; hơn nữa cậu hòa trộn cả võ công của bản thân vào nữa nên chưởng pháp vừa giống nguyên gốc của nó vừa lại có thêm phần hư hư thực thực, lúc cương lúc nhu, biến ảo vô cùng. Nhưng mặc cho cậu đánh thế nào đi nữa thì bà Mai vẫn ứng phó dễ dàng.

    Nam đánh xong chiêu kết thúc “Vân tôn tam tảo hổ xà thành” thì Nam thi triển khinh công lộn hai vòng trên không lùi ra sau hơn hai mét, nào ngờ dư kình trong chưởng lực của bà Mai khiến cậu phải lật đật lùi thêm bốn năm bước nữa mới đứng vững được.

    “Nội lực bà Mai thâm hậu thật, mình cứ tưởng đã hóa giải được rồi chứ.” Nam vội vàng vận công để điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch, sau đó thì thở hắt ra một hơi. Bà Mai gật gù hài lòng:

    - Võ công của cháu tiến bộ không ít đâu, bà rất bất ngờ đấy. Bộ Lão Mai Quyền này cũng rất khác với Lão Mai Quyền phổ thông đang được truyền dạy ở các trường võ kia, không những chiêu thức lợi hại hơn nhiều mà cách vận hành chân khí cũng rất ghê gớm, xem ra cháu dùng Hắc Hổ Quyền để trao đổi không hề lãng phí chút nào.

    Nam tiếp tục khoe:

    - Anh Việt còn nói nếu có cơ hội thì sẽ dùng Hùng Kê Quyền để lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của cháu.

    - Ồ, lại có cả Hùng Kê Quyền nữa sao, chả lẽ cũng không giống Hùng Kê Quyền của thời hiện tại ư?

    - Dạ cái này thì cháu không rõ lắm, cháu chỉ thấy anh ấy luyện Hùng Kê Quyền đến mức có thể đâm ngón tay xuyên vào trong thân cây một lỗ nhỏ nữa kìa.

    Bà Mai kinh ngạc:

    - Ồ đâm xuyên cả vào thân cây nữa à, công lực cậu ta mạnh lắm, xem chừng Thuần Dương Công không phải là võ công bình thường, có lẽ cũng là một bí tịch như...

    Nói đến đây thì bà Mai bỗng dừng không nói nữa làm Nam tò mò:

    - Ủa, như cái gì ạ?

    Bà Mai lắc đầu:

    - Không có gì, chỉ là những cái tên trong truyền thuyết thôi mà.

    Nam lại càng hứng thú, hỏi dồn:

    - Truyền thuyết nào ạ? Bà kể cháu nghe với.

    Bà Mai biết tính tính Nam vốn rất mê võ, càng giấu càng khiến cậu ăn ngủ không yên nên bà chỉ muốn trêu chọc cậu ta mà thôi. Mấy cái tên này có kể ra cũng không hại gì. Bà nói:

    - Có những truyền thuyết về những võ công xa xưa, chúng được giấu giếm kỹ, truyền qua các thế hệ của từng dòng họ hoặc là thất truyền luôn như Lôi Long Đao Pháp, Đại Hải Thần Quyết... Thuần Dương Công của cậu nhóc tên Việt đó có lẽ là một môn thần công bí truyền của một gia tộc nào đấy.

    - Thật vậy ạ?

    - Ừ, cậu nhóc đó có nói Thuần Dương Công này của ai không?

    - Dạ anh ấy chỉ nhắc qua loa thôi ạ, hình như môn Thuần Dương Công này của vị nào rất nổi tiếng ấy ạ. Còn võ công của bà tên là gì ạ?

    - Đây là môn nội công gia truyền của dòng họ bà, chỉ truyền cho nữ, tên là Thanh Linh Tâm Pháp.

    - Ồ, tên hay quá bà ạ... Ơ nhưng võ công của bà là nữ luyện, còn của cháu luyện chả lẽ cũng là...

    “Cạch...”

    Nam và bà Mai đang nói chuyện thì cửa phòng tập được mở ra và một nam một nữ bước vào, chính là hai anh em Hùng và Linh mà Việt đã gặp tại nhà bà Mai lần trước. Có người xuất hiện, Nam đành phải dừng chủ đề võ công lại. Cô gái đi vào trong, bắt gặp Namm cũng đang có mặt ở đây, Linh hỏi Nam với thái độ khá là bất mãn:

    - Sao anh lại đến đây, nơi này là nơi bí mật của nhà tôi, sao anh lại biết?

    Nam nhún nhún vai đáp:

    - Cô không thấy là tôi được bà của cô đưa đến đây à, chứ cửa nơi này bị khóa, cô nghĩ tôi có thể vào đây bằng cách nào chứ.

    - Anh... bà tôi sao đưa anh vào được, anh biết chỗ này dùng để làm gì không hả?

    - Đơn giản là dùng để luyện công thôi mà.

    - Cái gì? Anh biết... thế mà anh...

    - Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa, chính bà đã đưa Nam vào đây luyện công đấy.

    Bà Mai vội xen vào để ngăn cản hai cô cậu này tiếp tục cãi nhau thêm nữa. Linh vẫn chưa hết tức tối, lập tức hỏi lại bà Mai:

    - Bà... bà đưa anh ta vào làm gì, vô ích thôi, anh ta đâu biết võ công.

    Bà Mai cười cười:

    - Tất nhiên là có chứ, nó mạnh hơn cả cháu nữa ấy chứ.

    Linh bĩu môi:

    - Cháu không tin, anh ta sao mạnh hơn cháu được. Này anh nhìn cái gì vậy hả?

    Linh quay sang Việt, thấy cậu đang ngẩn mặt nhìn chăm chú vào mình nên đỏ mặt quát. Nam sực tỉnh, vội lắc lắc đầu rồi đưa mắt sang chỗ khác. Linh vốn đã rất xinh xắn, cái bĩu môi khi nãy của cô lại càng khiến cô đẹp hơn mấy lần, làm cho Nam không khỏi ngất ngây đến mức đờ người ra. Nam nghĩ bụng: “Nếu tính cô gái này bớt chanh chua đi một chút thì đúng là một cô gái rất tuyệt vời.” Nhưng ngoài miệng cậu thì lại nói:

    - Tôi không nhìn cô, chỉ vì mãi suy nghĩ đến võ công nên vô tình khiến cô khó chịu thôi, xin lỗi.

    Linh cứ tưởng đối phương sẽ cự cãi lại để mình có cớ trút giật, ngờ đâu đối phương lại xuống nước xin lỗi, không còn lý do để gây sự nữa, cô hừ một tiếng:

    - Biết lỗi rồi thì tốt.

    Nam lúc lắc đầu bất đắc dĩ, còn Hùng đứng bên cạnh cũng thở dài ngán ngẩm chính cô em gái của mình, bình thường anh ta cũng gặp không ít khổ cực với cô em này. Nam nghĩ mình chả nên ở đây thêm làm gì nữa bèn quay sang nói với bà Mai:

    - Có lẽ cháu không nên đến đây, xin phép bà cháu đi ạ.

    - Cháu... hầy... thôi, giờ thái độ của cả hai phía đều không tốt, cháu về cũng được.

    Bà Mai hết cách giảng hòa cho hai phía nên đành đồng ý. Nam lịch sự chào anh em nhà họ rồi rời đi, trong bụng hơi buồn bã vì hôm không thể tiếp tục luyện công với bà Mai nữa. Hùng nhìn theo bóng lưng của Nam, tới khi Nam biến mất sau cánh cửa thì Hùng hỏi bà Mai:

    - Bà nói võ công cậu ta rất lợi hại thật đấy ạ?

    Bà Mai gật đầu:

    - Ừ.

    - Thế giữa cháu với cậu ta ai mạnh hơn ạ.

    Bà Mai ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

    - Bà cũng không dám chắc vì nó vẫn chưa dùng hết sức khi luyện với bà.

    Bỗng Linh lên tiếng:

    - Sao một người bình thường như anh ta lại biết võ công chứ? Chả phải thời nay chỉ có những môn phái gia truyền mới có võ công tốt sao ạ? Ấy, không lẽ bà rời nhà suốt bao nhiêu năm qua là đi dạy cho anh ta ạ?

    Bà Mai vờ tỏ vẻ bực tức, đưa tay nhéo mũi cô một cái và nói:

    - Cháu chỉ nghĩ chỉ gia truyền thôi à, người thường có cái của người thường đấy. Hơn nữa võ công Nam dùng là võ công gia truyền của nhà cậu ta đấy, bà có quen biết với mấy người nhà cậu ta nên mới có thể dạy cho cậu ta được. Còn chuyện bà rời nhà đi bao nhiêu năm là chuyện cá nhân của bà không liên quan đến cậu ta.

    - Ơ thế...

    - Không nhiều lời nữa, hai cháu bắt đầu luyện đi, bà sẽ kiểm tra từng đứa một.

    - Ơ vâng ạ.

    Linh biết gặng hỏi nữa thì bà cũng không trả lời mình nên tạm thời bỏ qua, chuyển sang luyện công.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 2: Các đại gia tộc
    Sau khi rời khỏi phòng luyện công của nhà cô bé Linh, Nam bắt đầu đi đăng ký phòng ký túc xá cho mình. Nam nghĩ cần phải tìm được càng nhanh càng tốt chứ tiếp tục ở ở nhà bà Mai thêm vài ngày nữa, bị cô gái kia phát hiện thì sẽ gặp phiền toán lớn. Hiện tại đang mùa tựu trường, nhu cầu phòng ở của sinh viên rất lớn, nếu không đăng ký sớm thì e rằng sẽ hết phòng, đăng ký xong thì Nam tiếp tục đi tìm một nơi vắng vẻ cho mình dễ dàng luyện võ. Sau khi thấy được bãi đất trống dùng luyện công của Việt thì Nam đã có dự định giống thế khi ra thành phố A học, đáng tiếc thành phố A lớn hơn rất nhiều so với thành phố Việt sống nên kiếm được chỗ tốt như vậy, mà lại không quá xa trường quả thật rất khó. Nam tìm cả sáng đến tận giữa buổi chiều nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi nào tốt như phòng tập của bà Mai hay chí ít là tương tự chỗ của Việt.

    Nam đang đi trên đường thì bắt gặp vài người quen từ hướng đối diện đi tới, họ gồm một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi cùng cặp thanh niên một nam một nữ. Nam không tránh được nên đành gật đầu và chào hỏi họ:

    - Cháu chào chú ạ, chào Quang, chào Uyên.

    Người trung niên tên là Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Nam:

    - Ủa Nam, cháu ra đây khi nào thế? Sao cháu không báo cho ông và chú biết?

    Nam trả lời:

    - Dạ cháu cũng vừa ra A (là thành phố) hôm qua thôi ạ, cũng chỉ mới sắp xếp chỗ ở nên chưa kịp gọi cho ông và chú, cháu xin lỗi ạ.

    Ông Dũng nói tiếp:

    - Chú biết cháu rất bận lo việc nhập học nên không giận cháu. Mà cháu không đi đến trường sớm vài ngày, sao lại đến đến sát ngay thế, lỡ trễ mất thì không phải sẽ phức tạp mọi chuyện lên à. Sau này cháu nhớ để ý chút là tốt thôi.

    - Dạ vâng cháu nhớ rồi, cám ơn chú đã nhắc nhở ạ.

    - Được rồi, giờ chú đang qua nhà ông của hai đứa này, cháu đi cùng chú nhé.

    - Dạ chắc không thể rồi ạ, cháu định về phòng trọ dọn dẹp cái đã, có lẽ ngày mai cháu sẽ qua thăm ông ạ.

    - Ừ, nếu cháu có việc thì có thể chuyển sang ngày mai cũng được. Vậy chú đi đây.

    - Dạ, tạm biết chú ạ.

    - Ừ!

    Nam chào xong thì rời đi, Quang nhìn theo, anh ta khá bực bội trước thái độ của Nam, bèn nói:

    - Thằng nhóc này láo quá, rõ ràng là nó không hể kính trọng bố gì cả.

    Ông Dũng cười nói:

    - Kệ nó đi, dù sao gia đình nó với gia đình chúng ta cũng đâu có thân thiết lắm, quan tâm làm gì cho đau đầu, nào, chúng ta qua thăm ông các con nào.

    - Dạ.

    Ông Dũng cùng hai con của ông ta đến một căn biệt thự cao cấp, nơi ở của cha mẹ ông ta. Một người đàn ông cùng độ tuổi của ông ta đi ra mở cổng. Ông Dũng hỏi người này:

    - Bố tôi có nhà không vậy Phúc?

    Người tên Phúc là quản gia trong gia đình của cha ông Dũng. Ông ta trạc tuổi với ông Dũng, lúc trẻ vẫn thường giúp đỡ ông Dũng nên khá được ông Dũng tôn trọng. Ông Phúc trả lời:

    - Ông chủ đang trị thương, anh vào ngồi đợi một chút, ông ấy sẽ ra ngay.

    Ông Dũng nghe thế thì hoảng hốt:

    - Bố tôi vẫn chưa lành sao?

    - Phải, mọi người vào đi, đừng đứng ngoài này nói chuyện.

    - Ừ

    Ông Phúc đợi ba người họ vào trong xong thì khóa cổng rồi vào sau. Ông Dũng vào phòng khách thì thấy mẹ ông ta đang ngồi đọc báo trên salon. Bà lão ngẩng đầu lên nở nụ cười và vẫy tay gọi ba người tới, với độ tuổi của bà lão thì tóc bà ấy đáng lẽ đã bạc trắng, song không ngờ giờ vẫn còn là tóc muối tiêu. Ông Dũng hỏi:

    - Bố bị thương nặng lắm hay sao mà giờ vẫn phải trị thương hả mẹ?

    Bà lão đáp:

    - Ông ấy cũng không bị thương nặng lắm, chẳng qua ông ấy cao tuổi rồi thôi, đâu thể mau khỏe lại như lúc trẻ nữa. Con ngồi đợi chút, ông ấy ra giờ đấy.

    - Dạ.

    Bà lão nói chuyện với con và hai đứa cháu một lúc thì có tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân hướng tới phòng khách. Ông Dũng nhìn qua thì thấy cha mình đúng là không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là sắc mặt có hơi nhợt nhạt một chút. Ông lão nọ nói:

    - Con đến đấy à? Chuyện công ty đã xử lý xong chưa?

    Ông Dũng trả lời:

    - Dạ con xử lý xong hết rồi ạ, bố không cần phải lo lắng nữa đâu.

    - Ừ, con vào phòng nói chuyện với bố đi.

    - Dạ.

    Ông Dũng đứng lên và quay sang bảo hai đứa con mình:

    - Các con ngồi đây chơi và nói chuyện với bà nhé, bố với ông lên phòng sách.

    - Dạ.

    Ông lão tên là Thành Công, ông lão nói với quản gia:

    - Đi cùng tôi và Dũng vào phòng nào.

    Ông lão dẫn con trai và quản gia vào phòng đọc sách. Ông Phúc làm quản gia cho nhà ông Công đã mấy chục năm nên rất được tin tưởng, mọi người trong gia đình đều xem quản gia này như người nhà vậy, cho nên được cho phép tham gia vào vài chuyện cơ mật cũng không quá ngạc nhiên. Trong phòng đọc sách, ông Dũng lên tiếng trước:

    - Võ công của lão già kia ghê gớm lắm hả bố?

    Ông lão thở dài, gật đầu:

    - Ừ, bố vốn cứ nghĩ sau khi luyện thành được Hoàng Long Công sẽ có thể đánh bại được lão ta, không ngờ võ công của lão ta vẫn rất khủng khiếp, bố vẫn không thắng nổi.

    Ông Dũng nghe mà khiếp hãi, chả nói được câu gì. Lại nghe bố ông ta nói:

    - Ôi, trước giờ lão già đó chỉ sợ mỗi anh cả thôi, từ sau khi xảy ra chuyện năm xưa rồi kế tiếp là anh cả qua đời thì lão già đó không xem ai trong gia tộc chúng ta ra gì nữa.

    Ông Dũng biết không nên tiếp tục nhắc đến chuyện cũ nên lái sang hướng khác:

    - Bố này, thằng Nam đã đến đây rồi ạ, con nghĩ chúng ta cần kiểm tra nó một chút.

    - Ồ, nó vào rồi à? Con muốn kiểm tra nó sao? Cái này cũng được, việc này cứ để quản gia đi làm.

    Ông lão quay sang nói với ông Phúc:

    - Ông lựa chọn thời điểm tốt để kiểm tra thằng nhóc đó một chút, nhớ chỉ thăm dò thôi, đừng ra tay nặng quá, dù gì nó cũng là cháu của tôi.

    Quản gia gật đầu:

    - Vâng thưa ông chủ.

    Ông Công hỏi tiếp con trai vấn đề khác:

    - À, còn mấy mảnh đất con đang tham gia đấu thầu tới đâu rồi?

    - Dạ con đang xử lý, chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng ta chứ không ai khác đâu ạ.

    Bốn người bàn thêm nhiều vấn đề một lúc lâu nữa thì ông Công nói

    - Ừ, dừng công việc ở đây, chúng ta ra ngoài thôi, trưa nay con với hai cháu ở lại ăn cơm với bố mẹ nhé.

    - Dạ vâng, con cũng đang có ý định này.

    ...

    Cùng lúc này tại một ngôi biệt thự khác, một lão già nữa cũng vừa vận công xong. Đây chính là người đã đánh bại ông Công, ông ta tên là Quyết, bản thân ông ta cũng bị thương chút ít ở ngoài da, bởi vậy con cái của ông ta cũng không quá lo lắng như bên phía đối phương. Người con thứ ba của ông lão tên Minh hỏi:

    - Bố, võ công của đối phương có tiến bộ hay sao mà có thể khiến bố bị chảy máu như thế?

    Ông Quyết gật đầu:

    - Phải, ông ta đã luyện Hoàng Long Công gia truyền đến tuyệt đỉnh rồi, cũng có chút đáng sợ đấy, có điều muốn thằng được bố... ha ha ha... còn lâu lắm, Long Quyền của ông ta tuy lợi hại như anh trai ông ta nhưng công lực còn kém xa lắm.

    - Giờ lão già đó đã chết, bố đâu còn nghi ngại ai nữa đâu.

    - Phải, đây là điều vui nhất, cũng là tiếc nuối nhất của bố.

    Anh trai ông Công là người mà ông Quyết cực kỳ e ngại, bản thân ông ta cũng thừa nhận người này là đối thủ ghê gớm nhất trong đời của ông ta, chưa lần nào ông ta giành được lợi thế trước người này. Cho nên, dù đối phương đã chết nhiều năm rồi thì ông Quyết vẫn chưa hết cảm giác e dè khi nghe ai đó nhắc đến đối phương. Ông ta bèn chuyển hướng đề tài nên hỏi con:

    - Chuyện đấu thầu sao rồi?

    - Dạ có vài điều ngoài dự kiến, chúng ta và nhà lão Công đó đang cạnh tranh thì bỗng dưng thằng ranh con tên Long đó nhảy vào tham gia, phá nát hết dự tính của chúng ta, bên lão Công cũng bực việc này.

    Ông Quyết ngạc nhiên:

    - Ồ, chính là thằng nhóc chủ tịch của tập đoàn Minh Long ấy à?

    - Dạ vâng, chính nó đấy ạ.

    Nhớ đến người thanh niên ba mươi tuổi này, Ông Quyết không khỏi buông lời khen ngợi:

    - Thằng nhóc này không có gốc rễ bám sâu như mấy gia tộc chúng ta mà có thể sáng lập nên một tập đoàn lớn có sức cạnh trạnh mạnh mẽ như thế, đúng là không hề đơn giản. Mảnh đất đó có vị thế rất quan trọng với chúng ta, nhất định phải giành được, con bơm thêm vốn vào nhé.

    - Dạ vâng, con đang đợi yêu cầu này của bố đấy ạ. Bên lão Công kia đang chia ra nhiều dự án, chắc chắn không dám bỏ tiếp vốn đâu, con chỉ vướng tập đoàn Minh Long thôi, giờ bố cho phép cấp thêm vốn thì chúng ta thắng chắc.

    Ông Quyết cười cười:

    - Đây cũng là cơ hội để chúng ta thử xem thực lực của hai phe bọn chúng mạnh đến đâu, tiếc là Hoàng gia không tham gia để chúng ta thăm dò thực lực của họ.

    - Mảnh đất này gần như vô dụng với họ mà, họ tập trung vốn sang bên nhà máy điện thoại và viễn thông rồi ạ, mảng này thì phải công nhận là họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều.

    - Kệ họ đi, chúng ta ít có kinh nghiệm lĩnh vực này, đừng vội nhảy vào, vả lại lĩnh vực này vô cùng khốc liệt, muốn tham gia thì chúng ta cũng phải tìm hiểu kỹ trước. Bên họ còn tin tức gì mới nữa không con?

    - Dạ không, từ hồi bà Mai trở về thì bên đó chả có động tĩnh bất thường gì như khoảng thời gian bà ta mất tích, kể ra cũng hơi lạ bố nhỉ, không biết sắp tới họ có ý định gì lớn hay không đây.

    Ông Quyết cười cười lắc đầu:

    - Về cơ bản là không thể, thế ghìm chân nhau giữa các gia tộc chúng ta suốt bao nhiêu năm qua quá lớn, trong nhất thời thì không bên nào phá vỡ nổi đâu. Thôi, gác công việc lại, con đưa nửa còn lại của quyển Huyền Thiết Thần Công này cho con trai con, đã đến lúc để nó luyện toàn bộ rồi.

    Con trai ông Quyết vừa cầm lấy quyển sách vừa nói:

    - Dạ vâng, con sẽ đưa lại cho nó.

    Kể ra cũng lạ, cả Nguyễn gia của ông Quyết và Lê gia ông Công đều đặt hết hi vọng vào đời cháu chứ đời con của họ đều không thể luyện giỏi võ công của tổ tiên để lại, Lê gia thì có anh chàng tên Quang, Nguyễn gia thì có cháu trai của ông Quyết; chỉ có Hoàng gia là vẫn duy trì được liên tục qua các đời. Chính vì điều này mà Hoàng gia vẫn luôn bị hai gia tộc lớn kia ghen ghét.

    Con trai ông Quyết mừng rỡ:

    - Có phần còn lại của thần công thì Bình nó có thể áp đảo thằng nhóc Quang nhà bên kia rồi. Lần trước nó đánh với thằng nhóc đó rất lâu thì mới thắng được đấy ạ.

    Ông Quyết ngược lại, tỏ ra không vui chút nào:

    - Hai đứa nó lại đánh nhau à? Chả phải bố đã bảo càng hạn chế sử dụng võ công càng tốt rồi à, người bình thường ở ngoài không biết có võ công thực sự tồn tại nên chúng ta đừng để lộ quá nhiều.

    - Bố cũng biết hiềm khích giữa hai nhà như thế nào mà, hai đứa có thể nói chuyện bình tĩnh khi gặp nhau là rất khó, ngoại trừ đang trong công việc làm ăn, con sẽ nói với cháu cố gắng kiềm chế lại.

    - Ừ, vậy thì tốt.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)