Đô Thị Thế Giới Ngầm - Ansu16

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 83
    Lão quái nhân lên tiếng:

    - Chỉ tạm thôi, tuy chưa thật sự vừa lòng lắm nhưng chừng này cũng đã đủ cho mày giết được tên ranh con kia rồi. Này, mày đang làm gì thế hả?

    Hiếu trả lời:

    - Tôi đang gọi cho ba mẹ xin phép về trễ... quái lạ, sao cả ba và mẹ đều không bắt máy vậy nhỉ? Không biết có chuyện gì không đây?

    Hiếu gọi thêm vài lần nữa vẫn không được. Lão già nói:

    - Vậy mày về nhà xem thế nào đi. Hôm nay luyện tới đây thôi.

    Hiếu cất điện thoại rồi nói:

    - Thôi khỏi, ba mẹ tôi không có chuyện gì đâu, chắc họ đang bận việc, vốn dĩ bình thường họ vẫn hay như thế, chúng ta luyện tiếp. Lão già, chiêu này tôi đã luyện xong, ông dạy chiêu tiếp theo đi.

    Lão quái nhân lắc đầu:

    - Xong thì xong nhưng mày vẫn chưa thành thạo và cũng chưa phát huy được hết uy lực. Lão không dạy chiêu mới, mày cứ tiếp tục luyện cái này đến khi nào phát ra sức mạnh gấp đôi hôm nay thì mới dừng lại.

    - Ông giỡn hay thật vậy hả?

    - Là thật, đừng lắm lời nữa, tiếp tục luyện đi.

    Hiếu không cãi lại lão quái nhân nên đành chấp nhận, song miệng lẩm bẩm văng tục một hai câu rồi mới tập luyện. Lão già cười khẩy và cảnh cáo hắn ta:

    - Đừng tưởng lão đây không nghe mày đang nói bậy điều gì, liệu hồn thì luyện cho tốt, không thì mày tiêu đời đấy nhóc con.

    Đình Hiếu cố nuốt cơn tức vào bụng mà tu luyện theo phương thức lão quái nhân dạy cho hắn.

    ...

    Quay trở lại với cuộc tỷ thí giữa Nam và Việt. Trận đấu của hai người đã kéo dài hơn mười lăm phút rồi mà vẫn bất phân thắng bại. Hai người càng đánh càng hăng, quyền đi chưởng lại hoa cả mắt.

    Nam quần áo dính đầy bụi, vài chỗ bị thủng nhiều lỗ nhỏ, tóc tai bù xù nhưng vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Bên này Việt đánh xong bài Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền thì tiếp tục thi triển Lão Mai Quyền để đối chọi với quyền pháp của Nam. Chưởng phong từ những đòn tấn công của hai người tỏa ra rát hết cả mặt, kình lực ào ào khiến cho bụi tung mù mịt.

    Dẫu rằng đây chỉ đơn giản là một trận so tài hơn kém, hai người không đem những chiêu sát thủ ra sử dụng, song lúc giao đấu khó kìm nén được tâm tình, không tránh khỏi những lúc vô ý đẩy đối phương vào chỗ nguy hiểm, may mắn là đều có thể hóa giải được hết.

    Qua thêm khoảng chục chiêu, Nam bỗng hét lớn, quyền tay phải đột ngột chuyển sang trảo, từ trên đánh chéo xuống rất nhanh, nhắm đến các yếu huyệt trước ngực Việt. Kình lực trên năm ngón tay cực kỳ ghê gớm. Việt vô cùng kinh hãi, quyền pháp của Nam từ chỗ biến ảo, hư hư thực thực bất ngờ biến thành độc địa, một chiêu đoạt mệnh làm Việt không kịp trở tay. Ngay sau đó Nam sực tỉnh lại thì hoảng hồn, muốn thu chiêu về nhưng không còn kịp nữa, chưởng lực đập thẳng lên người Việt. Việt hô lớn một tiếng, thân hình văng ngược về sau, còn Nam thì chau mày, tay hơi run run, chân loạng choạng bước lùi hai bước mới đứng vững. Nam hít sâu một hơi điều hòa lại chân khí, sau đó gãi đầu gãi tai nói với Việt:

    - A, rất xin lỗi anh, anh có sao không?

    Việt hít thở dồn dập một lúc mới từ từ đứng thẳng người dậy. Việt lắc đầu:

    - Không sao, trong khi đánh nhau, dù “hữu nghị”, vẫn có thể lỡ tay chứ, điều này anh hiểu mà, chỉ cần em sau này chú ý hơn là được.

    Nam gượng cười:

    - Hà hà hà, em nhớ rồi, cũng tại lúc nãy hưng phấn quá nên không kiềm chế mà tung ra chiêu đó, suýt chút nữa là gây họa.

    Việt vừa cầm áo lau mồ hôi và đất cát dính trên người vừa tiếp tục hỏi Nam:

    - Chiêu vừa rồi của em lợi hại quá, tính sát thương rất cao, nó tên là gì thế?

    Nam đáp:

    - À, nó là một chiêu trong Hổ quyền, có điều nó không có tên. Chiêu này là tuyệt kỹ độc môn của em đấy, trước giờ rất ít khi em sử dụng đến nó, có ngờ đâu...

    Việt ồ lên đầy kinh ngạc:

    - Ái chà, không ngờ em cũng có một bộ Hổ quyền à. Uy lực của nó không hề kém cạnh Hổ quyền của anh, chiêu thức thì lại khác xa nhau. Võ công của các vùng miền đúng là mỗi nơi một đặc trưng riêng, anh mới biết trên lý thuyết, tối nay đã cảm nhận được điều này rồi.

    Nam xoa bóp cổ và ngón tay bẻ khớp “rắc rắc” và nói:

    - Mà anh Việt này, anh luyện cả ngạnh công phải không? Tuy chiêu vừa nãy của em đánh trúng anh nhưng năm ngón tay cũng bị đau đớn đấy.

    Hiện tại Nam rất kinh ngạc. Cậu không ngờ một trảo có thể đánh nát một tảng đá của mình lại chỉ tạo ra năm đường xước trên ngực Việt, hơn nữa lại còn bị lực phản chấn ngược lại làm tay ngâm ngẩm đau.

    - Làm gì có, anh chưa bao giờ luyện qua ngạnh công, có lẽ do em vẫn còn nhẹ tay đấy thôi, vừa nãy không phải là em thu lại phần lớn nội lực rồi sao.

    Việt lắc đầu, sự thật quả là như vậy, ngoài cảm giác ngực chấn động khó thở, da bầm tím, chứ Việt biết mình không bị gì quá nặng. Bản thân anh cũng chẳng biết cớ gì lại như thế. Nam lại nói:

    - Cũng không đúng, thực tế em chỉ thu lại chút ít mà thôi, anh không biết thật à?

    - Có lẽ là do anh...

    Việt từ từ nhớ lại thời điểm nguy hiểm vừa rồi. Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Việt bỗng hiện lên đồ hình với cách vận hành chân khí quái lạ, chưa nhìn thấy bao giờ. Nó vừa giống Thuần Dương Công mà lại vừa giống môn thần công kia. Sau đó Việt theo bản năng di chuyển nội lực theo, không ngờ cách vận khí đó lại có thể cứu được Việt. giờ Việt có muốn vẽ lại đồ hình cũng đành chịu. Nam không tiếp tục gặng hỏi nữa vì cậu biết bất kỳ người nào đều có tuyệt kỹ độc môn của riêng mình. Việt thở hắt một hơi, ném mấy thứ đó ra khỏi đầu và nói:

    - Chút vết thương này có đáng gì, Nam, chúng ta đánh tiếp đi.

    Nhưng Nam lắc đầu:

    - Sao cơ, còn đánh nữa ạ, thôi tạm dừng đi anh. Em thấy trời cũng muộn rồi, em phải trở về nhà. Hôm nay em đã đi chơi cả ngày rồi, không biết chị em tức giận đến thế nào nữa.

    Việt cười lớn:

    - Chú mày có võ công tuyệt thế trong người mà lại sợ vậy à?

    Nam tỏ ra xấu hổ:

    - Ây dà, quyền uy chị gái từ nhỏ anh ơi, muốn hết sợ cũng khó lắm. Em cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của chị hai em là hai chân đã mềm nhũn ra rồi.

    - Ha ha... được rồi, chúng ta về, ha ha ha...

    Việt cười sằng sặc. Hai người lại thi triển khinh công về nhà. Lần này Việt vẫn cố gắng dùng hết khả năng để có thể vượt qua Nam, đáng tiếc, không thể thành công. Nam và Việt còn cách đích đến chừng trăm mét thì bỗng nhiên Nam chỉ sang bên kia đường nói:

    - Anh Việt nhìn kìa, có kẻ đang định làm chuyện xấu với một cô gái.

    Việt đứng lại nhìn qua thì thấy đúng là như vậy, bên đó có một cô gái đang bị tên côn đồ dồn vào góc đường. Đây là đường nhỏ khá ít người qua lại, ở chỗ cô gái thì lại tối om, nếu chỉ liếc mắt qua nhìn thì căn bản không phát hiện ra được điều gì. Việt nheo mắt quan sát kỹ hơn, lửa giận trong lòng hắn lập tức bốc ngùn ngụt, cô gái đó là Quỳnh, còn tên côn đồ không ngờ lại chính là tên Đình Hiếu khốn kiếp. Dù Việt không nghe được tên Hiếu nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì cũng hiểu hắn ta sắp sửa làm một điều tồi tệ với Quỳnh.

    - Thằng ch*, nếu mày dám động đến cô ấy thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây.

    Hai mắt Việt đục ngầu, Việt gầm lên một tiếng, lập tức vọt người đến, giữa không trung tung cước đánh xuống đỉnh đầu đối phương. Kình lực tạo thành tiếng gió rít ghê rợn. Đình Hiếu nghe thấy thế thì khựng người lại. Hắn quay đầu ra sau, thấy là Việt đang lao đến, không những không sợ hãi mà còn cười rộ lên, tay phải hắn nắm lại thành quyền đấm thẳng vào chiêu thức của Việt.

    Quyền cước chạm nhau “bùng” một tiếng dữ dội, xen kẽ vào là những tiếng “xẹt xẹt” rợn người. Việt lợi dụng phản lực búng người lên cao, xoay hai vòng trong không trung rồi đáp xuống mặt đất đứng chắn trước mặt Quỳnh. Quỳnh thấy người đã cứu mình là Việt thì rất vui mừng, vội vàng chạy tới bên cạnh Việt. Việt trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tên Hiếu thì hỏi Quỳnh:

    - Quỳnh, em có sao không?

    Quỳnh nép sau lưng Việt, toàn thân run rẩy. Cô nắm chặt cổ tay Việt, hai mắt đẫm lệ:

    - Em... em sợ lắm.

    Cô không khống chế nỗi tâm trạng của mình nữa mà bật khóc. Việt, trong lòng đau xót, vỗ vỗ tay trấn an cô:

    - Không sao, không sao, giờ đã có anh ở đây rồi.

    Đình Hiếu cười to, nói:

    - Ha ha, yếu mà còn ra gió, vừa nãy trúng một quyền của tao nên bàn chân của mày đang rất đau đớn phải không?

    - Anh...

    Như Quỳnh nghe thế lại càng lo lắng, hai tay cô lại càng xiết chặt hơn. Việt lắc đầu cười, nhưng hai chân Việt đúng là nhức nhối. Một quyền của Đình Hiếu quả thật mạnh khủng khiếp. Lúc này Nam đã chạy tới chỗ Việt và Như Quỳnh đứng rồi hỏi:

    - Anh Việt, tên đó là ai vậy, hắn và anh có mâu thuẫn à?

    Việt gật đầu:

    - Đúng thế, hắn tên Đình Hiếu, hắn là kẻ rất đáng sợ, em không nên đi tới gần hắn.

    - Hừ, có gì đâu chứ, em sẽ cho tên khốn đó một bài học.

    Nam nhìn Đình Hiếu hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, Nam tất nhiên chưa thấy được khả năng đáng sợ của Đình Hiếu nên mới mạnh mồm mạnh miệng như vậy.

    Đình Hiếu nghe thế càng cười lớn hơn, hắn chỉ tay vào Đại Nam nói:

    - Ha ha ha, lại thêm một kẻ không biết trời cao đất dày nữa, muốn cho tao bài học? Ha ha, tức cười quá, thằng Việt còn bị tao đánh cho thua liểng xiểng, huống gì một đứa vắt mũi chưa sạch như mày.

    - Mày...

    Nam giận đến tái mặt, định xông tới đánh nhau với tên Hiếu thì Việt đã kịp nắm lấy vai Nam giữ cậu ta lại. Việt nói:

    - Dừng lại Nam, đừng hành động tuỳ tiện, đây là chuyện riêng giữa anh và hắn.

    - Nhưng mà hắn...

    - Đừng nói nữa, chuyện này anh có thể giải quyết được, em không cần nhúng tay vào đâu.

    Nam vẫn ngoan cố muốn xông lên nhưng Việt quyết ngăn cản bằng được. Sau đó Việt quay sang bảo Quỳnh:

    - Em về trước đi, có anh ở đây, hắn không dám làm gì em đâu.

    Quỳnh biết mình có ở lại cũng không thể giúp được gì cho Việt nên phải gật đầu. Cô không nghĩ nhiều nữa, vội xoay người bước đi. Việt muốn đẩy Nam ra khỏi chuyện này nên nói:

    - Nam, phòng trọ của cô ấy cách đây không xa, phiền em bảo vệ cô ấy một đoạn, còn tên này để anh lo.

    Nam do dự hồi lâu rồi cũng đồng ý, dù gì để một cô gái chân yếu tay mềm như Quỳnh đi như vậy không ổn chút nào. Nam nhắc nhở Việt cẩn thận rồi đi theo Quỳnh. Việt biết phòng trọ của Quỳnh ở khá gần đây, mà chỉ cần chạy chừng bảy tám chục mét nữa là ra được đường lớn nên yên tâm là cô ấy đã an toàn. Hơn nữa, tiếp xúc với Nam suốt mấy ngày vừa qua, Việt tin nhân phẩm của cậu nhóc này rất tốt, có thể bảo hộ Quỳnh trở về. Đình Hiếu nhìn theo hướng đi của Quỳnh, bỗng dưng gằn giọng:

    - Hừ, ba đứa chúng mày không kẻ nào được rời khỏi đây, đừng mong đứa nào chạy thoát khỏi đây.

    - Hừ, tiếp chiêu.

    Việt không để tên Hiếu có thời gian làm càn, Việt quát lớn, nhảy tới đánh một quyền vào giữa ngực kẻ địch. Đình Hiếu vung quyền đáp trả đòn tấn công của Việt, lại lấy cứng đấu cứng. Song quyền đập mạnh vào nhau làm cả hai chấn động toàn thân phải lùi về vài bước.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 84
    Đẩy lùi Việt về sau thành công, Đình Hiếu lập tức chạy vụt về hướng Quỳnh đang đi, tốc độ của hắn nhanh đáng sợ. Việt thấy thế bèn thi triển khinh công lao theo, kế đó Việt vận nội lực rồi nhảy vọt lên trên đầu đối phương rồi chập hai tay vào nhau chưởng thẳng xuống tên Hiếu. Kình lực mạnh mẽ như Thái Sơn áp đỉnh, nếu như tên Hiếu trúng phải đòn này, không nát óc cũng sẽ trở nên điên khùng.

    Việt quyết bám đuổi không tha, Đình Hiếu tức tối, đánh vù vù ra hai quyền, ngờ đâu đó chỉ là hư chiêu của Việt, tay Việt vừa chạm vào quyền của tên Hiếu thì mượn sức mạnh kẻ địch lộn vòng về trước. Chân Việt chạm đất thì lại đá liên tiếp ba cước. Ba cước vừa nhanh vừa mạnh làm cho tên Hiếu phải lúng túng. Hắn ta không kịp chống đỡ, ngực bị trúng hai cước khiến hắn bật ngửa ra sau.

    Việt chưa dừng lại, thân hình vừa rơi xuống đất, Việt đã lập tức đấm tiếp mười chiêu quyền hiểm hóc. Đình Hiếu bị Việt ép tới mức không thở được, Đình Hiếu quyết định bỏ qua việc đuổi theo Quỳnh mà đánh ngược trở lại Việt. Hắn ta đưa thân thể mình ra cố chịu mấy quyền của Việt để phản công. Ba quyền cực mạnh của hắn đã trúng Việt, trong không khí còn có cả tiếng xèo xèo của điện. Việt loạng choạng ôm ngực bước lùi về, mà tên Hiếu bởi bị Việt đánh rát nên nhất thời cũng không thể tấn công tiếp, đứng tại chỗ thở dốc.

    Bây giờ thì Quỳnh đã chạy đi rất xa, dù muốn đuổi theo cũng không thể biết được Quỳnh đã chạy đi theo hướng nào. Việt khiêu khích tên Hiếu:

    - Hê hê, đáng tiếc thật nhỉ, có lẽ ý đồ của mày bị phá sản rồi.

    Hiếu lắc lắc cổ:

    - Xem ra mày tiến bộ đấy, tao cũng có chút hứng thú.

    Việt nhếch mép cười khẩy

    - Mày thì có vẻ lại thụt lùi so với lần tập kích ở bệnh viện nhỉ? Kém đi nhiều.

    Hiếu cũng không chối bỏ:

    - Mày biết càng nhiều thì càng nhanh chết thôi.

    - Giết được tao hẵng nói.

    Việt cười lớn ba tiếng, đồng thời nhún chân nhảy lùi về hơn hai mét. Đình Hiếu tưởng Việt muốn bỏ trốn nên lao theo, tay trái vung quyền đánh tới, những tia điện chạy dọc theo cánh tay của hắn trông rất đáng sợ. Việt biết chiêu này khủng khiếp thế nào nên không dám đối kháng trực diện mà thi triển nhu quyền trong Lão Mai Quyền gạt đi, Việt vừa đánh vừa nói:

    - Vậy tức là mày chính là kẻ khiến chú Tâm phải hôn mê suốt mấy tháng qua? Và mày cũng là kẻ đánh lén ở cuộc gặp mặt ngày ấy, khiến anh Thành Hưng bỏ mạng?

    Vốn dĩ với những người có công lực như Việt thì mở miệng nói trong khi giao đấu là điều tối kỵ vì sẽ làm chân khí thất thoát, nhưng hiện tại Việt đang đối phó với tên Hiếu bằng cách tránh nặng tìm nhẹ nên có thể nói được. Còn tên Hiếu hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp và dị năng của hắn nên hắn có thể trả lời Việt một cách thoải mái trong khi vẫn liên tục ra đòn:

    - Đáng khen cho mày suy đoán được tường tận như thế. Không sai, chuyện ông Tâm do tao làm, cả gã Thành Hưng nữa, nếu tối đó tao không ra tay thì hắn ta thoát rồi.

    - Khốn kiếp! Chú Tâm có thù oán gì với mày chứ?

    - Ông ta cản đường làm ăn của ba tao, hơn nữa mày phá đám chuyện của tao với con ả Ngọc đó. Tao phải trả thù...

    - Vậy mày chắc chắn chính là kẻ đã giết con mụ Tuyết và tên Thiên, không có kẻ nào có khả năng dùng điện như mày.

    hắn ta gầm lên:

    - Phải, bất cứ kẻ nào cản đường tao đều phải chết.

    Vì đánh mãi mà vẫn không thể gây tổn thương cho Việt, tên Hiếu dường như đã điên tiết rồi, hắn ta tăng thêm sức mạnh vào hai quyền, Việt dù vừa đánh vừa tránh né nhưng vẫn dường như vẫn cảm giác khắp người run rẩy vì điện phóng ra từ tên Hiếu. Tên Hiếu thấy Việt cứ đánh mãi như thế thì khinh bỉ:

    - Đừng tưởng tao không biết mày đang có ý đồ gì, muốn dùng những lời tao nói để tố cáo tao sao? Ha ha, mày chết thì tố bằng mắt...

    Khuôn mặt Đình Hiếu trở nên dữ tợn, đòn đánh càng điên cuồng gấp bội, Việt bắt đầu tức ngực khó thở. Việt bèn nhún mình ra sau hơn hai mét và cười lớn:

    - Muốn giết tao? Xem mày có khả năng đó không?

    Việt nói xong thì quay người rồi thi triển khinh công lao vọt đi. Nhưng tên Hiếu cũng chẳng kém cạnh, hắn ta thấy Việt bỏ chạy thì chỉ cười khẩy rồi lập tức truy đuổi sát nút như hình với bóng. Trời đã tối nên Việt dốc hết sức mà chạy, tốc độ nhanh như tên bắn. Chỉ là Đình Hiếu còn ghê gớm hơn, chỉ bảy, tám phút sau thì hắn ta đã vượt lên và đứng chắn trước mặt Việt. Hắn ta gằn giọng:

    - Thằng khốn, mày chạy không thoát khỏi tao đâu.

    Hoàn toàn ngược với suy nghĩ của Đình Hiếu, Việt bất ngờ bật cười:

    - Ai nói tao muốn bỏ chạy?

    Đình Hiếu nghe thì ngớ người ra, có điều khi hắn quan sát chung quanh thì hiểu được ý đồ của Việt. Hóa ra Việt dẫn hắn chạy đến chỗ đất hoang thường dùng luyện công để có thể đánh nhau tự do hơn. Đình Hiếu mỉa mai Việt:

    - Thế này cũng hay, không ai xuất hiện ở đây, ha ha ha, mày chọn chỗ chôn cho mày tốt lắm.

    Việt không nói gi mà ngưng thần vận nội lực chuẩn bị phát động tấn công. Sức mạnh của Đình Hiếu rất đáng sợ, tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường. Bên kia, một quả cầu điện bắt đầu xuất hiện trên tay tên Hiếu, mắt hắn cũng dần chuyển sang màu tím. Đột nhiên hắn chẳng nói chẳng rằng phóng một quả cầu đến Việt, loáng một cái đã đến trước mặt Việt. Việt giật mình, vội nhảy lên tránh. Quả cầu điện đập xuống đất tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỗ đất đấy bị lõm xuống và nứt toác ra.

    “Nhanh quá!” Thấy thế tấn công của kẻ địch mà Việt thất kinh. Anh chưa kịp làm gì thì một quả cầu nữa bay tới. Anh dùng tay đẩy từ dưới lên hất nó đi nhưng bản thân cũng bị sức ép của nó đẩy rơi xuống.

    “Ầm!” Cây to phía sau bị quả cầu đánh tan nát một nửa thân, khói đen bay mù mịt. Việt nhanh chóng bật dậy nhưng Đình Hiếu thì đã không thấy đâu nữa.

    “Nguy rồi!” Việt thầm hô không hay. Việt định đưa tay đánh một chưởng về sau nhưng Đình Hiếu đã giáng một quyền cực mạnh vào lưng Việt trước khiến Việt choáng váng nằm gục xuống. Đình Hiếu đá thêm một cái, Việt vội vàng chưởng mạnh hai tay xuống dưới, lợi dụng phản lực từ mặt đất vọt người tới khiến chân của Đình Hiếu chỉ đá vào khoảng không. Đình Hiếu hừ một tiếng, tập trung năng lượng tạo quả cầu điện để phát động một đợt tấn công mới.

    Khoảnh khắc sinh tử không thể quan tâm thủ đoạn tốt xấu, Việt lập tức dúi mũi chân xuống đất rồi hất tung lên. Đất cát bay về phía tên Hiếu làm mặt mũi hắn bị mờ đi. Hắn buộc phải dừng việc tích tụ quả cầu điện để che mắt, nếu không thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Muốn ít cát bụi bay qua kẽ tay làm mắt tên Hiếu cay xè, Việt nhân cơ này, cầm lấy một cành cây dài nằm trên đất, liên tục đánh ra những chiêu hiểm hóc ngăn không cho Đình Hiếu có đủ thời gian tích tụ sức mạnh. Chiêu thức hư hư thực thực, biến ảo khôn lường, nhằm vào những điểm yếu trên người tên Hiếu mà phát công, kình lực ào ạt như cuồng phong bạo vũ. Tên Hiếu vì hai mắt bị bám đầy cát nên chống đỡ rất lúng túng, trên người đã trúng khá nhiều gậy của Việt. Có điều tên Hiếu giống như đã luyện thành thân thể bất hoại vậy, Việt chỉ có thể gây ra những vết thương ngoài da cho hắn mà thôi.

    Đình Hiếu trong lòng vô cùng tức giận, hắn không ngờ mình lại có thể bị Việt ép tới mức như thế. Bản thân lại trúng thêm một gậy vào bả vai, tên Hiếu điên tiết gầm lên một tiếng, nguồn sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn ta đột nhiên tăng vọt, cây gậy trong tay Việt bị sức ép mãnh liệt từ hai phía làm cho gãy đôi, những chiêu thức tấn công của Việt bị phá tan, tên Hiếu vung quyền đánh tới tấp lên ngực Việt. Việt cắn răng tụ kình lực vào tay rồi phóng phần còn lại của cây gậy đi. Hai tiếng hét đau đớn đồng thời vang lên.

    Việt hứng gần hết tất cả đòn tấn công của tên Hiếu nên đầu váng óc hoa, thân thể văng ra sau và rơi mạnh xuống đất, hơn ba bốn phút mà vẫn không thể gượng dậy nổi. Bên Đình Hiếu cũng bị mảnh gậy đập mạnh vào Thái Dương làm hắn tối tăm mặt mày, có điều hắn thật sự mạnh hơn Việt nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Đình Hiếu đi đến chỗ Việt nằm cười khoái trá. Hắn chỉ tay vào Việt nói:

    - Ha ha ha, Việt, giờ mày đã là cá nằm trên thớt, hôm nay chính là ngày giỗ của mày...

    Đình Hiếu vừa nói vừa tích tụ hai quả cầu điện trên hai tay. Việt giờ vẫn đang không ngừng run rẩy vì bị giật từ điện năng ẩn chứa trong những quyền của Đình Hiếu, một sức mạnh thật khủng khiếp. Những đòn tấn công vừa rồi chỉ tiêu hao một phần nhỏ sức mạnh của tên Hiếu, hai quả cầu điện càng lúc càng lớn, đốt cháy không khí xung quanh tạo thành những âm thanh xèo xèo đầy ghê rợn.

    Nghĩ tới những điều sắp sửa xảy ra, sắc mặt của Việt tái hẳn đi. Anh quả thật không ngờ chỉ mấy ngày mà tên Hiếu có thể mạnh đến mức này, đáng tiếc toàn thân vô lực, Việt chỉ đành giương mắt nhìn.

    - Yên tâm đi, tao không để mày chết sớm đâu, phải cho mày hưởng thụ mùi vị địa ngục trần gian, ha ha ha, quả đầu tiên...

    Tay Đình Hiếu phóng một quả xuống. Quả cầu điện lao thẳng vào mặt Việt, Việt kinh hoàng, vội nghiêng người sang bên, may sao tránh được. Chẳng qua cầu điện chạm đất thì phát nổ dữ dội, sức ép phóng ra hất văng Việt ra xa gần ba mét. Việt thoát một chiêu làm Đình Hiếu hơi ngạc nhiên. Hắn nói:

    - Không ngờ mày vẫn tránh được, đúng là tao quá xem thường mày.

    Việt hự một tiếng rồi phun ra ngụm máu lớn. Tên Hiếu nhìn Việt với vẻ tàn đọc, hắn từ từ bước tới, quả cầu điện thứ hai lại chuẩn bị phóng đến.

    “Chó chết! Lúc này lại bị xung đột nội lực, mình chết thật rồi.” Việt than thở trong lòng. Thì ra trước đó Việt vận chân khí quá độ khiến hai môn thần công bắt đầu đối chọi lẫn nhau nên bây giờ khi vừa vận tiếp nội công lên thì toàn thân đau đớn vô cùng. Việt đau đến mức co rút người lại, nhất thời để tử huyệt lộ ra. Đình Hiếu tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức phóng cầu điện rồi tay kia đánh một quyền thẳng tới ngực Việt.

    Việt trúng cả hai đòn thì kêu lên thê thảm, người văng lên không rồi rớt bịch xuống đất, miệng lại hộc liền mấy ngụm máu lớn, da thịt đỏ rực như màu máu. Việt nằm co giật trên mặt đất vì điện giật, hơn nữa chân khí đã bắt đầu chạy tán loạn trong. Luồng khí nóng của Thuần Dương Công vốn bị Việt áp chế giờ bùng lên mãnh liệt rồi nhanh chóng lan toả đến mọi ngóc ngách của kinh mạch, đối chọi dữ dội với luồng chân khí của thần công kia. Nếu là bình thường, Việt ngồi xuống vận công một hồi là có thể hóa giải được. Hiện tại thì lấy thời gian đâu cho Việt thực hiện nữa đây. Không chỉ có thế, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi cả hai luồng chân khí chảy cuồn cuộn qua các đường kinh mạch rồi cùng đổ vào huyệt Đản Trung ở ngực. Chân khí chất đầy trong huyệt Đản Trung đánh nhau kịch liệt khiến lồng ngực Việt căng lên, đau đớn như muốn nổ tung thành từng mảnh.

    Đình Hiếu nhìn thấy Việt nằm run rẩy liên tục rên rỉ đau đớn trên mặt đất thì cười lên hô hố:

    - Ha ha, giờ chết của mày đã điểm...

    Đình Hiếu tiếp tục tụ sức mạnh, quả cầu trên tay hắn lớn đến không ngờ, ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sợ.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 85
    Thế rồi cầu điện bỗng nhiên từ từ thu nhỏ, tạo thành một lớp điện giống găng tay; nhưng uy lực chắc chắn ngược lại, càng đáng sợ bội phần, thậm chí xuất hiện cả những tia điện nhỏ. Tên Hiếu đang nén ép năng lượng, nãy giờ vì Việt tấn công liên tục nên hắn không có đủ thời gian làm việc này; hiện tại Việt bị trọng thương, hắn phải tận dụng cơ hội này.

    Việt tất nhiên cũng không thể nằm chờ chết. Việt cắn răng, đứng lên một cách khó nhọc, vận mười thành công lực để chống đỡ một chiêu cực mạnh của đối phương, mặc kệ mọi đau đớn, mọi nguy hiểm trong cơ thể. Tên Hiếu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Việt vẫn có thể gượng dậy được, nhưng hắn chỉ im lặng vì đang phải tập trung sức mạnh. Không lâu sau, Đình Hiếu nghiến kèn kẹt, nói:

    -...Tao không muốn chơi nữa... Chết đi...

    Vừa dứt lời, tên Hiếu lập tức lao tới như một mũi tên, vung hai quyền đánh tới. Việt phóng chưởng đỡ lấy, ngờ đâu uy lực của đối phương ập tới như dời non lấp bể, hoàn toàn không thể cản phá, hai quyền của Đình Hiếu xuyên thẳng qua chưởng lực rồi đập mạnh lên ngực Việt.

    Việt bị tên Hiếu đánh bay tuốt ra xa, thân thể co giật mạnh vì bị những dòng điện hành hạ, còn bản thân tên Hiếu cũng bị hất văng trở về hai mét, gương mặt hắn ta trắng bệch, tay phải thì run rẩy, tay trái bị thoát lực, buông thõng xuống, ở khóe miệng của hắn ta đã xuất hiện tia máu. Hắn tức tối rít qua kẽ răng:

    - M* ki*p, thằng chó này luyện cái gì mà lợi hại thế, đã trúng đòn nặng như vậy mà vẫn làm tay mình tê liệt, suýt nữa gãy xương.

    Chưa đầy hai phút sau Đình Hiếu đã có thể co duỗi tay trái. Hắn vừa xoa bóp tay vừa đi đến chỗ Việt đang rên rỉ đau đớn. Việt không còn đủ khả năng chống đỡ được nữa, chỉ có thể nằm chờ chết. Đình Hiếu nhìn Việt nằm dưới đất, miệng cười khinh khỉnh:

    - Hừ, mày thấy rồi đấy, mày không thắng được tao đâu. Ha ha ha, mày cầu nguyện đi.

    Đình Hiếu tiếp tục tập trung sức mạnh vào tay phải, hắn không muốn dây dưa thêm nữa, tiếng nổ của hai quyền vừa rồi thật sự rất lớn, có thể khiến cho người ta chú ý.

    “Mình thực sự phải chết một cách tức tưởi vậy sao? Thật không cam tâm.” Việt buồn bã trong lòng. Đau đớn do hai luồng chân khí xung đột không còn nữa, đã vận nội công được, nhưng giờ toàn thân vô lực, chỉ mặc cho kẻ thù tự tung tự tác. Thấy năng lượng đã vừa đủ, tên Hiếu đánh mạnh tay phải xuống đầu Việt.

    “Bình!” Tiếng nổ do quả cầu nổ tung, tiếp theo sau đó là tiếng la thảm thiết của tên Hiếu. Thân hình tên Hiếu bay về phía trước và ngã úp mặt xuống đất, khoảnh đất cạnh đó bị nổ toác thành cái hố. Tên Hiếu ngay lập tức vùng dậy, quay người lại, tức giận gầm lên:

    - M* ki*p, thằng nào vừa đánh lén tao đấy?

    - Là tao, cảm giác ăn muối mè thế nào hả?

    Giọng của một người nam vang lên. Đình Hiếu thấy một gã thanh niên đứng bên Việt. Đình Hiếu rất ngạc nhiên khi thấy mặt đối phương, gã này chính là kẻ đi cùng Việt ở ngõ nhỏ trước đó, tên là Nam thì phải.

    - Ra là mày, thằng khốn, mày giỏi lắm.

    Đình Hiếu không ngờ tới gã ta có thể tìm đến được đây, lại đúng ngay lúc quan trọng nhất. Nghĩ tới điều này, Đình Hiếu tức sôi máu, nhưng chưa thể làm gì được, lưng hắn giờ rất đau sau khi trúng đòn nặng của đối phương.

    Nam quay đầu hỏi thăm Việt:

    - Anh thấy sao chứ?

    Việt cười méo xệch:

    - Ờ hơi đau một chút! Cám ơn Nam nhé, nếu như không có em, chắc anh đã chết dưới tay hắn rồi.

    Nam lắc lắc đầu, nói:

    - Không có gì, đây là chuyện nên làm, mà em cũng đã đưa...

    - Thằng kh*n ki*p kia, dám phá hư chuyện tốt của tao, mày phải chết!

    Nam chưa nói hết lời thì Đình Hiếu đột ngột hét lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Hắn đã tạm thời hồi phục thể trạng, hai tay phóng ra hai quả cầu điện tấn công Nam. Đây là Nam lần đầu tiên gặp phải kiểu tấn công như thế này nên luống cuống chân tay không biết cách đối phó ra sao, cuối cùng Nam vận công lực, giơ tay định đấm trực tiếp chúng.

    - Nam, em đừng xem thường những quả cầu điện, sức công phá mạnh lắm đấy.

    Việt thấy cử động của Nam thì đã đoán ra được ý đồ của cậu, bèn lên tiếng nhắc nhở. Nam nghe vậy, vội vàng thu tay lại, nghiêng người tránh thoát hai quả cầu trong gang tấc, rồi nhún mình nhảy vọt tới đánh một trảo vào mặt của Đình Hiếu, kình phong phát ra mãnh liệt khiến Đình Hiếu rát mặt.

    “M* nó, không ngờ thằng ranh này ghê gớm thật.” Đình Hiếu thấy kẻ địch cũng thuộc dạng nguy hiểm, bèn chấp nhận tiêu hao nhiều sức mạnh, liên tục phóng cầu điện tấn công Nam. Xét về mặt võ công, Nam vẫn kém Việt một hai bậc nên không phải là đối thủ của tên Hiếu, cậu dần dần bị dồn vào chỗ chỉ còn biết chống đỡ, may nhờ khinh công trác tuyệt, Nam đều tránh được những đòn tấn công của đối phương.

    Thấy đánh mãi mà không hạ được đối phương, Đình Hiếu bắt đầu sốt ruột. Hắn bèn phóng cùng một lúc mấy quả cầu năng lượng, bao vây lấy Nam, định ép đối phương thoái lui. Không ngờ nằm ngoài dự tính của hắn, Nam mặc kệ tất cả, liều nhảy vọt qua trên đầu hắn, còn tặng thêm một chiêu Phách Lôi cước khiến hắn giật mình lùi về sau, chưa kịp định thần thì sau lưng bất ngờ trúng phải một chưởng đau đến chết đi sống lại.

    Đình Hiếu hự một tiếng, miệng hộc máu, rồi khuỵu người xuống, để lộ ra Việt đứng thở dốc phía sau hắn. Với tính cách của Việt thì không bao giờ làm thế. Nhưng thấy Nam ra tay cứu mình mà gặp nguy hiểm nên Việt dốc hết tàn lực bất thình lình đánh một chưởng khiến kẻ địch trọng thương.

    - M* mày, dám đánh lên tao, chết đi!

    Đình Hiếu mắt toé lửa, giơ chân đá ngược lại, Việt đã kiệt sức, không thể tránh khỏi, bị ngã ngửa ra sau. Đình Hiếu muốn đánh thêm nhưng Nam kịp đã thời tung một chiêu Thiết cước. Tên Hiếu chỉ chờ có thế, hắn bèn đánh trả một quyền, mượn lực chạy vút đi, trước đó còn để lại lời cảnh cáo với hai người. Đối phương có hai người còn mình chỉ có một, tên Hiếu biết dây dưa thêm ở đây chỉ nhận thua thiệt, bèn dùng kế bỏ trốn. Nam định đuổi theo nhưng Việt vội ngăn lại:

    - Không nên đuổi theo, hắn mặc dù đã trọng thương nhưng vẫn rất nguy hiểm.

    Nam nghe thế thì dừng lại, chạy tới đỡ vai Việt để anh từ từ đứng dậy. Việt cảm thấy đã đi được bình thường thì bỏ tay ra khỏi vai Nam, một tay vừa ôm ngực vừa quay sang hỏi:

    - Sao em tìm được chỗ này?

    Nam đáp:

    - Em đoán chắc anh sẽ lừa tên đó đây chỗ này để đánh nhau nên em chạy tới đây, không ngờ đã đoán trúng.

    Thực tế thì sau khi Nam đã đảm bảo Quỳnh thật sự an toàn thì lập tức quay trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy Việt và Đình Hiếu đâu nữa. Nam bèn chạy đi tìm xung quanh một hồi, vẫn không thấy mới đưa ra suy đoán. Nam chạy đến gần chỗ bãi đất bỏ hoang thì bỗng nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa ở đằng xa thì chắc chắn Việt và tên Hiếu đang đánh nhau kịch liệt ở đấy. Khi Nam vừa đến nơi thì bắt gặp Việt nằm dưới đất còn tên Hiếu chuẩn bị tung đòn kết liễu Việt. Nam vô cùng tức giận lao tới ngăn cản. Nam nhảy vọt lên tung ra một chiêu Thiết cước đá vào lưng Đình Hiếu.

    Việt nghe thế thì gật gù:

    - Ra thế, à...

    Bỗng Việt thở dài lắc đầu ngán ngẩm:

    - Ây dà, lại sắp có phiền phức đây.

    Nam ngơ ngác không hiểu ý của Việt, định mở miệng hỏi thì phía trước có vài ba người chạy đến, tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát, dẫn đầu không ai khác ngoài ông Phương. Việt chưa từng nghĩ ông Phương sẽ xuất hiện ở bãi đất hoang này. Việt hỏi:

    - Sao chú biết cháu đang ở đây mà đến thế ạ?

    Ông Phương trả lời:

    - Tôi được cô bé tên Quỳnh báo là cậu gặp nguy hiểm nên chạy tới chỗ cô bé chỉ, sau đó nghe tiếng nổ ở đây nên chạy tới.

    Việt gật gù hiểu ý, đầu tiên được Quỳnh báo tin thì ông Phương lập tức chạy đến chỗ Việt gặp Quỳnh, song lúc đó thì Việt và Hiếu đã đổi chỗ khác, sau đó về cơ bản thì ông Phương cũng giống như Nam, đều nghe tiếng nổ mà định hướng. Tuy tên Hiếu là kẻ thù không đội trời chung nhưng Việt cũng nên “cảm ơn” hắn ta vì đã nghĩ ra cái trò tạo mấy quả cầu điện phát nổ, không có tiếng vang đó thì anh tiêu đời rồi.

    Ông Phương bắt gặp tình trạng rách rưới, người dính đầy máu của Việt thì hỏi:

    - Sao cậu lại bị nặng đến vậy hả?

    Việt gượng cười:

    - Dạ đánh nhau thôi chú, cháu không lường kẻ địch lại mạnh khủng khiếp như thế.

    Vừa nói hết lời bỗng dưng Việt thấy trời đất quay cuồng, thân thể không đứng vững nữa đổ gục xuống đất, mắt hoa hết cả lên, sau đó thì khung cảnh tốt sầm rồi lịm đi không biết gì nữa. Ông Phương hoảng hốt, vội vàng kiểm tra Việt. Ông quay lại bảo Nam:

    - Cậu ta không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ bị ngất xỉu do mất máu quá nhiều mà thôi. Chúng ta đưa cậu ta về bệnh viện chữa trị.

    Nam cúi người xuống và xốc Việt lên vai, sau đó đưa Việt lên xe của ông Phương rồi chạy nhanh đến bệnh viện.

    ...

    Tên Hiếu bị trọng thương, vội vàng chạy về chỗ lão quái nhân. Lão quái nhân thấy thế thì lấy làm kỳ, lão ta hỏi:

    - Ô hay, chả phải mày chắc chắn giết được thằng ranh con đó ư? Sao giờ về với thương tích đầy mình như thế?

    Tên Hiếu vốn dĩ đã vô cùng tức giận vì chuyện bất thành, lại nghe thêm lời châm chọc của lão ta, lập tức quát ầm lên:

    - M* kiếp! Nếu không phải do tôi bị thằng khác đánh lén thì đã giết được rồi.

    Lão quái nhân cười lớn:

    - Ha ha ha, tất cả do mày quá chủ quan, còn trách được ai.

    Thế nhưng nụ cười của lão lập tức tắt ngúm khi phát hiện vết bầm hình dấu chân trên lưng Đình Hiếu. Lão ta chỉ vào nó mà hỏi:

    - Cái này là do mi bị thằng ranh con đó đánh đúng không?

    Đình Hiếu lắc đầu:

    - Không, do thằng khác đánh lén, grừ, lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.

    Nhưng lão quái nhân dường như không để ý Đình Hiếu đang nói gì, chỉ quan sát dấu chân, khuôn mặt lão ta càng lúc càng khó coi, lão quái nhân lẩm bẩm như nói một mình vậy:

    - Là Phách Lôi cước, thời nay vẫn còn có kẻ luyện được môn cước pháp này nữa hay sao chứ?

    - Này ông già, ông đang nói vớ vẩn gì thế, Phách Lôi cước, nó là cái quái gì?

    Đình Hiếu ở sát bên nên nghe rất rõ những lời vừa nãy của lão già. Trước đây hắn đã nghe được lão quái nhân kể về rất nhiều loại võ công nhưng cái tên này thì chưa bao giờ lão ta nhắc tới. Lão quái nhân trợn trừng hai mắt nhìn tên Hiếu và nói:

    - Hừ, đừng tưởng rằng mày có thiên phú dị năng là xem trời bằng vung. May cho mày là thằng nhóc đó chưa luyện thành tuyệt kỹ Phách Lôi này, nội công vẫn còn quá kém, chứ gặp phải cao thủ thực sự thì hiện giờ tim phổi mày đã dập nát rồi, thậm chí xương sống cũng bị đá gãy nát, chết tại đương trường rồi.

    Đình Hiếu giật mình hỏi lại:

    - Ông nói có thật không đấy, nghe khó tin quá.

    Lão quái nhân mở tủ lấy ra một lọ thuốc vất qua cho Đình Hiếu, nhếch mép nói mỉa hắn ta:

    - Tin hay không là tùy mày. Nhưng lão đây nhắc trước, mày phải khử thằng nhóc đó ngay khi có cơ hội, theo như lão quan sát vết thương trên người mày, chắc chắn thằng nhóc đó còn những tuyệt kỹ lợi hại hơn nhiều đấy.

    - Ông càng nói càng khó tin, thằng khốn đó, tôi nghĩ không làm được trò trống gì đâu.

    Đình Hiếu vẫn tỏ vẻ khinh thường, không thèm để lời của lão vào tai.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 86
    Đình Hiếu hắn bỗng dưng sực nhớ ra chuyện gì, nói:

    - Mà tôi cũng sắp luyện thành chiêu thức mới ông vừa nói rồi đấy, đến lúc đó thì... Ha ha ha!

    Tên Hiếu liếc sang chỗ bàn làm việc của lão quái nhân, thấy ở đó chất một đống va li, ba lô của lão ta. Hắn hỏi:

    - Này, lão định đi đâu à?

    Lão quái nhân gật đầu:

    - Phải, kẻ thù của lão đây đã tìm tới đây rồi, lão không muốn đánh với tên đó nên xếp đồ để đi.

    - Một người mạnh khủng khiếp như ông già ông mà còn sợ kẻ thù sao?

    - Hừ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lão đây vẫn tự biết mình, đánh không được thì bỏ chạy. Lần trước không phải vì cứu mày thì tên đó đâu phát hiện lão sống ở đây. Ngày mai lão sẽ lên đường, trong thời gian tới mày ngồi im một chỗ cho tốt, không thì sẽ bị tên đó phát hiện thì chết mất xác đấy thằng ranh con.

    Tên Hiếu vẫn không tin, hắn hừ một tiếng:

    - Kệ lão già ông, tôi về nhà đây.

    Lão già nghe xong thì lắc đầu ngán ngẩm thói ngông cuồng của tên Hiếu. Tên Hiếu nhanh chóng chạy về nhà, nhưng vừa tới cổng nhà mình thì thấy bên trong tối om, cửa nẻo khóa kín. Hắn không mang theo chìa khóa nên lôi điện thoại ra gọi cho cha mẹ của hắn, đáng tiếc không một ai bắt máy, gọi mười mấy cuộc nữa thì vẫn nhận được giọng nói đáng ghét “số máy này không liên lạc được”. Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, bèn chạy sang nhà hàng xóm hỏi:

    - Dạ cô, từ tối đến giờ ba mẹ cháu về nhà lần nào chưa cô?

    Bà chủ nhà trả lời:

    - À cô thấy lúc nãy có mấy cảnh sát đến tìm ba mẹ cháu có việc gì đấy. Sau đó thì ba mẹ cháu theo mấy người cảnh sát đi đâu đấy đến giờ vẫn chưa về. Hình như là việc quan trọng nên họ đi rất vội vã. Cháu thử gọi cho họ xem.

    Tên Hiếu đã mường tượng ra được phần nào nguyên nhân ba mẹ hắn ta không có ở nhà, nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh với bà hàng xóm nói:

    - Cháu gọi hơn mười cuộc rồi mà ba mẹ cháu không bắt máy, không biết có việc gì không nữa.

    Bà hàng xóm nói:

    - Chắc ba mẹ cháu bận việc thôi, không sao đâu, cháu cố đợi xem.

    - Dạ vâng.

    Bà hàng xóm khuyên nhủ tên Hiếu xong thì vào lại trong nhà. Tên Hiếu đứng trước cổng nhà đầy tức tối. Hắn rít qua kẽ răng: “Mày chơi được lắm Việt, tao phải xé xác mày ra.” Tên Hiếu vung quyền đánh mạnh vào cột cổng đánh bình một cái làm nó nứt toác ra, sau đó hắn chạy đến chỗ lão quái nhân. Qua sự việc tối nay, Đình Hiếu biết Việt đang hợp tác với cảnh sát. Việt có một số chứng cứ liên quan đến ba mẹ hắn và gửi cho cảnh sát, cũng có nghĩa là những lời tối nay mà hắn thừa nhận sẽ rơi vào tay cảnh sát ; như vậy thì hắn sẽ xong đời nếu còn ở đây.

    Chính vì thế tên Hiếu lập tức chạy nhanh đến chỗ lão quái nhân nọ. Lão già thấy hắn xuất hiện thì hỏi:

    - Mày quay lại đây làm gì thế? Lại gặp chuyện nữa à?

    Đình Hiếu gật đầu:

    - Những việc tôi làm dạo gần đây có lẽ đã bị lộ rồi, giờ tôi rơi vào tình cảnh nguy ngập không thể ở thành phố này được nữa. Tôi thấy nên đi theo ông trốn một thời gian.

    Lão quái nhân đương nhiên biết tên Hiếu đã gây ra những chuyện gì nên hỏi:

    - Mày thật sự quyết định bỏ trốn hả? Mày bỏ trốn lần này rất khó để trở về nhà đấy.

    - Lão già ông lắm lời quá, rốt cuộc ông sẽ đi đâu?

    - Vượt biên! Mày suy nghĩ kỹ đi rồi hãy quyết định.

    Hai từ “vượt biên” từ miệng của lão quái nhân làm tên Hiếu sửng sốt, nếu hắn lựa chọn đi cùng lão ta thì tội chồng thêm tội, có lẽ thật sự như lão già nói, không còn đường quay về. Chẳng qua giờ hắn không còn chỗ nào lẩn trốn cảnh sát nên hắn chỉ do dự giây lát rồi nói:

    - Vượt biên sao? Chỉ cần tôi lẩn trốn được thì vượt biên có xá gì chứ, tôi sẽ đi theo ông.

    Lão quái nhân cười lớn:

    - Ha ha ha, thế mới là học trò của lão đây, muốn gì làm nấy bất chấp mọi thứ. Được rồi, mày nghỉ ngơi đi, một giờ sáng chúng ta sẽ lên đường.

    - Một giờ sáng sao? Chỉ còn hơn ba tiếng nữa chứ mấy.

    - Phải, đi vào giờ đó sẽ ít gặp phiền phức.

    Đình Hiếu nghe thế thì không phàn nàn thêm nữa, làm theo lời lão quái nhân đi ngủ để lấy lại sức cho một chuyến đi dài.

    ...

    Lúc này ở bệnh viện, ông Phương đang hỏi bác sĩ về tình trạng của Việt. Lần này không quá thê thảm như lần trước nên không bao lâu sau khi được đưa vào bệnh viện, Việt đã tỉnh lại. Việt thấy hầu như những người biết chuyện tối nay đều có mặt, như Quỳnh, ông Phương, Thương và cả Nam nữa. Ông Phương nói:

    - Cậu cảm thấy như thế nào rồi?

    Việt đáp:

    - Dạ cháu không sao ạ, chỉ là vết thương nhẹ thôi chú. Cháu cảm thấy mình có thể về nhà được ạ.

    Bác sĩ cũng gật đầu:

    - Dựa theo sức khỏe hiện tại của bệnh nhân thì cậu ấy có thể về nhà bình thường. Nếu bệnh nhân muốn về nhà bây giờ thì đi theo tôi làm thủ tục.

    Ông Phương nói:

    - Nếu Việt thật sự cảm thấy không sao thì chúng ta đi làm thủ tục.

    Thủ tục ra viện nhanh chóng được hoàn thành. Việt trấn an Quỷnh rồi trở về phòng trọ của mình. Ở trong phòng phòng rồi thì Việt ngồi xếp bằng xuống vận công trị nội thương. Nội thương trong người bác sĩ khó lòng phát hiện được, chỉ có bản thân mới hiểu được chính bản thân mình.

    Việt vừa vận công thì vô cùng kinh ngạc, sự xung đột giữa hai thần công đã biến mất hoàn toàn như chưa bao giờ xuất hiện vậy, hơn nữa công lực của Việt lại tăng đột biến. Việt kiểm tra thêm, không ngờ đã vượt qua tầng thứ năm của Thuần Dương Công, thậm chí còn sắp sửa đột phá luôn tầng thứ sáu, mà cả Nhâm Đốc nhị mạch cũng đã được đả thông.

    “Rối cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.” Bản thân Việt không hiểu được cái gì đã giúp mình có được kết quả tốt đến như thế. Cảm giác cuối cùng của Việt lúc đang giao đấu với tên Hiếu là nỗi đau đớn tưởng chừng muốn chết đi, rồi sau đó tên Hiếu đánh hai quyền lên ngực Việt thì cũng đánh tan sự thống khổ khôn cùng đó, tiếp theo nữa thì Việt chả biết gì nữa.

    Thật không biết nên đánh giá tình huống này của Việt là chó ngáp phải ruồi hay là tìm được đường sống trong cái chết nữa. Nguyên nhân đến cùng hóa ra lại là do hai quyền cực mạnh tên Đình Hiếu đã đánh trúng ngay những vị trí hai môn thần công Việt tu luyện đang “đánh nhau” ngay lúc sự xung đột của chúng lên đỉnh điểm. Huyệt Khí Hải và Đản Trung là các bể khí trong người, điều phối và tích tụ khí huyết, Đản Trung lại là nơi giao hội của các đường kinh mạch, bất cứ biến cố nào cũng đều gây ảnh hưởng lớn.

    Ngoại lực từ đòn tấn tông của tên Hiếu tác động vào không những đã hóa giải xung đột mà còn khiến hai luồng chân khí hòa làm một, kế đó chân khí di chuyển đến đâu thì đều thông suốt tới đó, đặc biệt là ở hai huyệt Hội Âm và Trường Cường. Huyệt Hội Âm và huyệt Trường Cường chỉ cách nhau mấy tấc, nhưng Hội Âm thuộc về Nhâm Mạch còn Trường Cường lại thuộc về Đốc Mạch. Nội khí lúc bình thường không thể nào đi qua hai mạch này được. Sức mạnh của điện năng nén ép mãnh liệt đến mức góp phần cho chân khí trong người Việt xuyên thủng huyệt Hội Âm và đi thẳng đến Trường Cường. Nhờ thế mà Nhâm Đốc nhị mạch đã thông suốt và công lực của Việt đạt cảnh giới mà những người luyện võ khác dù luyện cả đời nhưng khó mà có được.

    Bởi vì công lực của Việt gia tăng một cách đột biến như vậy nên cánh tay của tên Hiếu bị Thuần Dương Công phản công làm đau nhức, thiếu chút gãy xương.

    Nếu Đình Hiếu biết được chiêu sát thủ của mình không hề tổn thương được Việt, lại còn trợ giúp cho kẻ thù, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu, lăn ra chết ngay cũng chẳng biết chừng.

    Việt cứ ngồi ngơ ngác suy ngẫm may mắn trên trời rơi xuống của mình, ngẫm nghĩ hồi lâu chả lần được manh mối gì thì chỉ đành nhún vai bỏ qua. Thuần Dương Công đã sắp đột phá luôn tầng thứ sáu, chỉ cần thời gian chăm chỉ tu luyện thêm nữa là có thể làm được, cứ nghỉ ngơi trước cái đã. Việt nhìn đồng hồ mới biết đã nửa đêm, anh lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành

    Sáng sớm hôm sau, Việt tỉnh dậy rồi thì chạy nhanh đến chỗ bãi đất hoang. Việt muốn xem võ công của mình đã thay đổi như thế nào. Việt ngồi xếp bằng luyện công. Đường đi giữa hai huyệt Hội Âm và Trường đã thông suốt cho nên chân khí dễ dàng di chuyển từ những huyệt thuộc Nhâm Mạch ở chính diện cơ thể sang những huyệt thuộc Đốc Mạch ở sau lưng.

    Luồng chân khí đi vào Hội Âm rồi đến những huyệt Dương Quan, Mạch Môn, chạy dọc theo xương sống lên những huyệt Chí Dương, Linh Đài, Thần Đạo thẳng một đường tới huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu. Chân khí di chuyển tiếp sang Nhâm Mạch tại huyệt Thừa Tướng ở môi dưới rồi đi tới Lưu Toàn, Thiên Đột và tiếp tục qua những huyệt Thủy Phân, Khúc Cốt để quay về huyệt Hội Âm.

    Việt vận thông suốt một vòng rồi hai vòng, loáng một cái đã mười mấy vòng; chân khí càng vận chuyển càng thông suốt, càng lúc càng mạnh mẽ, một cảm giác khoan khoái lan tỏa ra khắp cơ thể. Việt gầm một tiếng, thân hình nhảy vọt lên, bất tri bất giác vận toàn bộ công lực đánh ra một chưởng vào tảng đá lớn trước mặt, một tiếng nổ lớn ầm vang và tảng đá đó lập tức bị đánh nát vụn.

    Việt khiếp sợ nhìn kết quả của chưởng mình vừa phát, quá kinh khủng. Việt thật không dám nghĩ tới khi một chưởng toàn lực của mình lỡ đánh phải người thường. Việt sợ hãi tự nhắc nhở mình: “Sau này phải tuyệt đối không được đánh bậy đánh bạ, một chưởng một mạng người chứ chẳng ngoa.”

    Việt luyện công thêm hồi lâu nữa thì về nhà ăn sáng rồi đi đến chỗ ông Phương vì anh nhận được tin là cha mẹ của tên Hiếu đã bị bắt. Anh muốn đến xem ông Phương xử lý chuyện này như thế nào, ngoài ra anh cũng có dự định giao chứng cứ phạm pháp của tên Hiếu. Tối qua anh đã âm thầm mở ghi âm trong điện thoại của mình, toàn bộ những lời thú tội của Hiếu đã được lưu lại, đây là những chứng cứ tốt để bắt tên Hiếu về quy án.

    Ông Phương khi nhận được bản ghi âm thì rất vui mừng, lập tức điều động đến nhà của Đình Hiếu để bắt hắn. Nhưng khi đến nhà Đình Hiếu thì phát hiện cửa nẻo đóng kín, chứng tỏ tối qua tên Hiếu không về nhà. Ông Phương nói với Việt:

    - Tên Hiếu hiểu ý đồ của cậu nên giờ có lẽ hắn đang lẩn trốn đâu đó rồi. Tôi sẽ điều động cảnh sát tỏa ra khắp thành phố để truy tìm hắn, đồng thời cũng sẽ phát lệnh truy nã.

    Thương nói:

    - Cháu e là khó tìm được hắn đấy ạ.

    Ông Phương ngạc nhiên hỏi:

    - Sao cháu lại nói như thế? Dù tên Hiếu có trốn đi đâu đi nữa thì cũng vẫn ở trong thành phố này mà thôi.

    Thương lắc đầu:

    - Khả năng này thấp lắm ạ? Theo như lời Việt kể về sức mạnh của tên Hiếu cũng như hành động của tên Hiếu trong khoảng thời gian vừa qua thì gần như chắc chắn tên Hiếu được một kẻ nào đó hướng dẫn cách kiểm soát và phát huy sức mạnh của bản thân tên Hiếu. Kẻ đó chắc chắn mạnh hơn Hiếu rất nhiều, một kẻ như thế không thể bắt được đâu ạ.

    Việt không khỏi cảm thấy lo lắng:

    - Thế chúng ta nên làm gì đây chú Phương?

    Ông Phương trả lời:

    - Nếu quả thật như thế, chúng ta lại càng phải kiểm soát chặt chẽ những người ở các cửa ngõ ra vào thành phố như ga tàu, sân bay, cảng... Nếu như để bọn chúng thoát được thì e sẽ có thêm nhiều người vô tội bị bọn chúng hại.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 2 - Chương 87
    Ngoài vấn đề tên Hiếu đang sợ tội bỏ trốn, Việt còn lo lắng người có thể gọi là “thầy” của hắn.

    Việt hỏi Thương:

    - Cô nghĩ thử xem “thầy” của tên Hiếu mạnh đến mức nào?

    Thương nói:

    - Cái này tôi đành chịu, một kẻ như vậy rất khó đoán ra được giới hạn sức mạnh.

    Trong bụng Thương còn bỏ thêm một câu: “Anh và tôi hợp sức lại có khi còn không thắng được hắn nữa.”

    Vì không có tung tích của Đình Hiếu ở nhà của hắn nên mọi người đành quay về đồn cảnh sát trước rồi mới bố trí công việc truy bắt tên Hiếu, chỉ là không ai biết rằng tên Hiếu giờ đã bắt đầu chuyến vượt biên ra nước ngoài vào tầm một giờ sáng hôm qua mất rồi. Bố trí thế nào là việc của cảnh sát, Việt không xen vào nên Việt xin phép ông Phương rời đi. Bỗng ông Phương gọi giật lại:

    - Này Việt, tôi hỏi cậu cái này chút, chú nhóc đứng cùng cậu tối qua ở bãi đất là ai thế? Sao nó lại ở đấy?

    Việt đáp:

    - Dạ đó là em trai một người bạn của cháu. Cậu ta vào đây thăm chị gái nên cháu có quen biết cậu ta một chút. Còn tối qua cậu nhóc lại xuất hiện ở đó chẳng qua là ngẫu nhiên thôi ạ. Cậu ta nghe thấy tiếng nổ thì tò mò chạy tới xem, đúng lúc cháu bị thương nằm trên đất nên cậu ta mới giúp đỡ.

    - Ra là vậy.

    - Dạ còn gì nữa không ạ?

    - Hết rồi, cậu bận việc thì đi đi, chuyện Đình Hiếu chúng tôi sẽ lo.

    - Dạ vâng, cháu chào chú ạ.

    - Ừ

    Việt đi rồi, ông Phương quay sang nói với Thương:

    - Cháu đi điều tra cậu nhóc mới xuất hiện này như thế nào nhé? Chú có cảm giác cậu nhóc đó không hề đơn giản.

    - Dạ vâng ạ.

    Câu giải thích về Nam của Việt có quá nhiều lỗ hổng nên dĩ nhiên ông Phương không tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, những người dính dáng tới Việt chẳng mấy ai có tiểu sử đơn giản, ngoại trừ hai cô gái đáng thương kia; cho nên ông Phương tiến hành tìm hiểu về Nam là điều dễ thông cảm.

    Việt vừa đi không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Nam:

    - Alo anh Việt ạ, anh đã khỏe lại chưa?

    - Anh khỏe lại rồi, còn em không bị thương gì quá nặng chứ? Tối qua anh ngất đi, không kịp hỏi thương thế của em thế nào.

    Nam cười cười:

    - Dạ em chỉ bị nhẹ thôi anh, không đáng ngại lắm. Giờ anh rảnh không, chúng ta café chút nhé, em có vài thứ cần anh giải đáp đây ạ.

    Việt nói:

    - Ừ, anh rảnh, anh cũng hiểu em đang thắc mắc những cái gì. Thế này đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán café lần trước anh em ta đã ngồi ấy.

    - Dạ vâng, em tới ngay đây.

    Việt có mặt ở quán café trước Nam, vẫn gọi loại café nguyên chất, đen không đường không đá. Cô phục vụ nọ vẫn chưa hết hiếu kỳ trước khẩu vị hơi khác thường của Việt. Lần trước nghe Việt nói với Nam, cô phục vụ tò mò cũng lấy một ly như thế nhấp ngụm nhỏ nhưng chưa kịp thưởng thức thì đã nhổ ra ngoài ngay lập tức vì cô không thể hấp thụ nổi khẩu vị kiểu này.

    Năm phút sau thì Nam xuất hiện. Nam gọi một ly nước hoa quả, sau đó hỏi Việt:

    - Anh sao rồi ạ? Vết thương nặng lắm không?

    Việt đáp:

    - Anh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Nam này, sau trận đấu tối qua, anh biết em đang thắc mắc rất nhiều thứ, giờ anh sẽ giải thích cho em hiểu những cái đó, dĩ nhiên là nếu chúng nằm trong tầm biết giới hạn của anh.

    Nam đã đè nén sự tò mò lâu lắm rồi nên khi Việt vừa dứt lời thì cậu đã hỏi ngay:

    - Kẻ đánh nhau với chúng ta tối qua là người loại gì thế ạ? Em không thấy hắn giống với mấy tên sát thủ như anh từng nói. Sao hắn có cái gì đó tương tự như điện vậy?

    Việt không khỏi bật cười khi thấy Nam nôn nóng như ngồi phải chào lửa:

    - Hắn tên Đình Hiếu, hắn là người thường nhưng có sức mạnh rất kỳ quái, hay được nói là công năng đặc dị như trên phim ảnh ấy, cũng có thể gọi là dị năng. Dị năng của tên này là kiểm soát và phóng ra sức mạnh của điện hay đại loại như thế.

    Nam trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc,lần trước là sát thủ, lần này lại đụng phải kẻ có dị năng, trên đời này sao lại có thể tồn tại kiểu người quái dị như thế chứ, mà bản thân mình toàn đánh nhau với những người không bình thường. Nam tiếp tục hỏi:

    - Thế sức mạnh của tên đó ra sao anh?

    Việt suy nghĩ một chút rồi trả lời:

    - Về điều này thì anh cũng không biết rõ lắm, có điều theo anh đoán thì sức mạnh của hắn mạnh hơn anh chút đỉnh và vẫn chưa được khai thác hết.

    - Nhưng thế quái nào mà hắn lại có được sức mạnh kinh khủng như vậy?

    Việt nhún vai:

    - Cái này thì anh chịu không biết. Anh nghe đâu là có thể nó đến từ tác động rất lớn của ngoại lực hoặc đã phải chịu một áp lực gì đấy rất nặng nề. Ây dà, nếu bàn về võ công thì anh còn biết chứ thực sự anh mù tịt mấy thứ dị năng này, lâu nay anh cứ tưởng dị năng là sản phẩm được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người mà thôi.

    Nam ngớ người ra khi nghe về nguyên nhân phát sinh sức mạnh của Đình Hiếu, nhưng Nam không hề bị choáng ngợp trước những thông tin kỳ dị này. Việt cũng nhận thấy được biểu hiện này của Nam nên hỏi ngược lại:

    - Sao anh có cảm giác em chỉ hiếu kỳ thôi nhỉ?

    Nam cười cười:

    - Tại em cũng từng bắt gặp và nghe kể về một vài người còn mạnh tên Hiếu kia nữa.

    Lần này thì đến Việt tò mò:

    - Em cũng biết vài người mạnh hơn tên Hiếu nữa à? Ai thế?

    Nam gật đầu:

    - Dạ vâng, người đầu tiên em biết là người đã dạy võ cho em suốt mười mấy năm qua, anh có thể xem đó là sư phụ dạy võ của em cũng đúng. Công lực của bà ấy cao hơn em và anh nhiều lắm.

    - Bà? Là phụ nữ hả em?

    - Dạ vâng, tuy em không biết tuổi bà bao nhiêu nhưng tính ra bà ấy cũng cao lắm rồi. Tuổi càng cao nội lực càng thâm mà anh, dù tên Hiếu nhờ vào sức trẻ thời thanh niên nhưng e rằng là vẫn khó thắng được bà ấy

    Việt hít sâu một hơi khiếp hãi:

    - Ghê thế, còn ai nữa? Em nói em biết vài người cơ mà.

    Nam đáp:

    - À, người thứ hai thì em chỉ nghe bà ấy kể lại thôi. Người này là bạn của bà ấy, nghe bà kể thì vào năm ông ấy ở độ tuổi ba mươi thì đã luyện tới đỉnh cao của một môn thần công nào đó, nội lực mạnh khủng khiếp, đáng tiếc xảy ra xung đột với cả dòng họ nên bị tự hủy võ công bản thân và thoát ly khỏi đó, về sau thì không còn tung tích.

    - Nghe khó tin quá, người ta kể lại thì chưa chắc được như thế đâu em.

    - Cái này em nghĩ cũng có thể lắm chứ vì vẻ mặt của bà khi kể về người bạn đó của bà thì hoàn toàn chân thật.

    Việt nghĩ bụng: “Thuần Dương Công của mình khi luyện tới đỉnh cao thì có thể có uy lực như thế nào đây?” Việt ngồi ngây ngẩn một lúc, đến khi Nam gọi thì mới sực tỉnh:

    - Anh Việt này... nếu vết thương của anh không quá nghiêm trọng thì chúng ta lại giao đấu một lần nữa đi.

    Việt cũng muốn thử võ công của mình sau khi hai môn thần công dung hòa làm một đã đạt tới mức nào nên gật đầu đồng ý:

    - Vậy tối nay chúng ta lại gặp nhau chỗ cũ nhé? Giờ hẹn thì anh sẽ chủ động liên lạc với em.

    - Dạ vâng.

    Hai người trò chuyện với nhau thêm hồi lâu nữa thì giải tán. Nam tiếp tục đi chơi trong thành phố D còn Việt trở về làm việc ở công ty Hừng Đông. Việt đi làm giữa buổi thế này dĩ nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu vào ra ở sau lưng, mặc dù hiệu quả công việc của Việt vẫn đảm bảo tốt. Cũng vì biết rõ điều này nên cả ngày Việt đã tập trung hoàn toàn vào công việc.

    ...

    Thời gian trôi nhanh đến giờ hẹn với Nam, Việt tranh thủ lúc cậu nhóc chưa có mặt, bèn ngồi xuống vận công một lúc. Việt bắt đầu luyện theo đồ hình mới mà vô tình xuất hiện trong đầu mình ở trận đấu lần trước với Nam, không ngờ lại có thể kết hợp hoàn hảo với tầng tiếp theo của Thuần Dương Công. Việt luyện Thuần Dương Công rất lâu rồi nên cũng dần nhận ra tuyệt học hình như có thiếu sót nào đó tương đối lớn, bởi lẽ giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có khác biệt khá nhiều. Việt không dám chắc những khác biệt này là tốt hay xấu nhưng luyện theo đồ hình mới nhằm đột phá tầng sáu thì thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là do hai thần công đã dung hòa thành một. Chỉ cần Việt cố gắng luyện công thêm một mức nữa thì có thể đột phá tầng sáu.

    Qua một lúc thì Việt nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng đến nên Việt dừng lại. Nam đã có mặt rồi. Hai người khởi động làm nóng người vài phút rồi vào trận. Việt quát lớn:

    - Tiếp một chưởng đây.

    Việt phóng ra liên tiếp hai chưởng tới Nam, chưởng sau đè chưởng trước, kình lực mạnh mẽ ập tới như sóng biển. Dù chỉ là tỷ thí nhưng Nam không dám xem thường, song quyền đánh vù ra chống đỡ, quyền kình vừa đụng phải chưởng lực, hai cánh tay cậu đã tê rần. Nam không ngờ chưởng lực của Việt lợi hại như vậy, vội vàng thi triển khinh công nhảy tránh sang một bên, kình phong thổi qua rát cả mặt, bụi cát thì tung bay mù mịt.

    - Ha ha ha, hay lắm! Xem đây!

    Nam sửng sốt mấy giây thì cười to đầy hưng phấn, hai nắm tay biến thành trảo vụt tới. Hắc Hổ Quyền đã tung ra, chiêu thức hung hiểm, kình lực đầu các ngón tay vô cùng ghê gớm, nếu trúng phải da thịt thì chắc chắn sẽ bị róc sạch. Hắc Hổ Quyền là võ công thượng thừa của một môn phái cổ xưa nhưng nay có thể xem như đã thất truyền vì chỉ còn một hai người biết sơ sơ. Nam khi còn nhỏ có cơ duyên gặp được một cao nhân và được bà ấy truyền thụ cho bộ quyền pháp này. Nam khổ luyện nó từ lâu, chỉ là trước giờ chưa lần nào sử dụng đến. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, Nam lại có lĩnh ngộ mới về Hắc Hổ Quyền nên hôm nay đem ra “thí nghiệm” với Việt.

    “Là Hắc Hổ Quyền sao?” Bắt gặp chiêu thức tấn công của đối phương, Việt không khỏi giật mình. Trong quyển sách vua Quang Trung có miêu tả một chút về quyền pháp lợi hại này nên khi Nam vừa ra đòn, Việt đã nhận ra ngay. Hắc Hổ Quyền là quyền pháp cương mãnh, Việt bèn thi triển Lão Mai Quyền nghênh tiếp, dùng nhu chế cương.

    Chớp mắt cả hai đã trao đổi mười mấy chiêu, vòng chưởng lực càng lúc càng mở rộng, kình phong ào ạt cuốn lá cây rơi rụng lả tả.

    Lúc này Nam chẳng khác gì một mãnh hổ liên tục tấn công Việt như sấm vang chớp giật, quyền trên chưởng dưới vô cùng cương mãnh; còn Việt thì giống như cội mai già đơn độc giữa cơn bão tố, thân hình mềm mại, uyển chuyển nhưng cực kỳ vững chãi. Một đằng thì bão táp mưa sa, mang theo cả sự hung tợn tưởng chừng muốn phá tan hoang tất cả, một bên thì mặc kệ mưa gió vùi dập vẫn an nhiên, tự tại đầy chất thơ nhưng lại hàm chứa uy lực vô biên. Hai thái cực âm dương, cương nhu đối kháng lẫn nhau được Nam và Việt thể hiện đến cực điểm.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)