FULL  Huyền Huyễn Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 877: Tiên khí
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute


    "Đó là sinh linh gì thế?" Đám Tào Vũ Sinh chạy tới nhìn chằm chằm hai bộ thi thể rách nát kia.

    Khói xám tản ra, trên người bọn họ mặc giáp trụ đồng, tay cầm đại kích đầy gỉ sét trông vô cùng lâu đời, tựa như từ vô tận năm tháng trước kia tới đây vậy.

    "Trời ạ, đây là sinh linh gì vậy, tại sao lại có vẻ tang thương, tựa như ở một kỷ nguyên xa xưa nào đó thế."

    Cảm giác này rất kỳ quái khiến người đối diện cảm thấy như mình đang đối mặt với một bộ lịch sử cổ xưa chứ không phải là hai tên sinh linh, có một loại tích lũy trong vô tận năm tháng, cũng có một vẻ hoang vu xa xăm khó có thể diễn tả bằng lời được.

    "Ngươi không nên giết chúng ta..."

    Bỗng nhiên, một sinh linh đột nhiên mở miệng, kẻ này không có khí tức của sự sống, cũng chẳng có sóng thần hồn thế nhưng lại cố gắng nói ra mấy chữ như thế.

    "Á..." Thỏ nhỏ nhanh chân chạy trốn, kêu hét inh ỏi, vèo, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, nàng bị hù cho chết khiếp.

    "Lại còn nói chuyện được nữa chứ, đúng là kỳ lạ thật." Tên Mập nói, lá gan của hắn rất lớn cho nên ngồi chồm hổm xuống quan sát thật cẩn thận hòng nghiên cứu tìm tòi.

    Thạch Hạo vui mừng, hai con sinh linh lần này hoàn toàn không giống hình dáng của hắn, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, tựa như tự giết bản thân vậy.

    Sinh linh kia chẳng hề nhúc nhích gì và cũng không còn lên tiếng nữa.

    "Đường... đã đứt, tới phần cuối, toàn bộ không còn tồn tại nữa."

    Thỏ nhỏ vừa tiến với thì một bộ thi thể còn lại đột nhiên mở miệng đầy yếu ớt, lập tức nàng sợ tới mức nhảy mạnh lên cao rồi trốn về sau lưng của Thanh Y.

    "Muốn hù chết ta à, các ngươi có thể nói chuyện cùng lúc được hay không, có cần phải chia ra nói như vậy không hả." Nàng tức giận không thôi.

    Sương mù tan biến, hai bộ thi thể kia hóa thành bột phấn, chúng không có huyết nhục và cũng chẳng có huyết dịch cho nên cứ thế tan thành mây khói.

    Ngoài ra, giáp trụ đồng trên người chúng cùng với hai cây đại kích kia cũng rạn nứt rồi trở thành những mảnh vụn, những thứ này đã có tuổi đời ngàn vạn năm rồi.

    Dưới sức mạnh năm tháng, bên trong dòng sông thời gian thì thứ gì cũng không cách nào tồn tại được, tất cả sẽ bị tiêu diệt.

    Thạch Hạo bay lên trời cao, hai tay nắm chặt đại kích rồi chém thẳng tới, chiếc đèn cổ kia uốn lượn rồi hóa thành sương mù, cứ thế biến mất.

    Đó rốt cuộc là gì, sao hai tên sinh linh kia lại nghe theo? Thạch Hạo nhíu mày, chúng nói chúng là một loại quy tắc thế nhưng rõ ràng lại sở hữu thân thể thật sự.

    Trận chiến qua đi, chúng đã bị giết sau đó từ từ tán loạn.

    "Tựa như là thi thể được phong ấn kín trong quan tài cổ, lúc vừa mới mở phong ấn thì trông rất sống động thế nhưng sau một khoảng thời gian thì sẽ nhanh chóng thối rửa, không cách nào tồn tại được nữa, bởi vì chúng đã sớm bị tiêu diệt trong dòng sông thời gian dài dằng dặc rồi." Tào Vũ Sinh nói.

    "Ngươi thật là ghê nhen, làm sao lại hiểu những thứ này thế, khá đó." Thỏ nhỏ nói.

    Thạch Hạo nghe thấy thế thì ngẩn ra rồi nói: "Bọn họ tới từ đâu, lẽ nào là những xác ướp cổ trong kỷ nguyên Tiên cổ, vì sao lại xuất hiện và can thiệp như thế này, trong cõi u minh có sức mạnh như thế nào, với lại vì sao những con quái vật này lại có sức chiến đấu xấp xỉ với ta?"

    Hắn có rất nhiều nghi vấn.

    "Không phải là thi thể trong lòng dất." Thanh Y lắc đầu, một chùm lửa xanh bao bọc lấy nàng rồi tỏa ra một tia sáng chỉ về một phương.

    Bọn họ đuổi theo, khi đi tới bên ngoài ba ngàn con đường đá thì ngọn lửa đấy đột nhiên đốt cháy cả trời cao, thiên địa uốn lượn, nơi đó xuất hiện một khe cực kỳ lớn.

    Nhóm người chấn động trong lòng, sau đó dõi mắt nhìn vào trong thế nhưng chẳng thế thấy được gì.

    Thanh Nguyệt diễm được thu lại, không còn hiện lên nữa và khe lớn kia cũng từ từ khép lại, biến mất không thấy đâu.

    "Tới từ hư không, cũng không phải được sinh ra từ trong lòng đất, những thứ này quá kinh khủng mà!" Đả Thần Thạch nói.

    Mỗi một con đều có sức lực ngang ngửa Thạch Hạo, nếu như một nhóm cùng xuất hiện thì thiên địa này chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến người khác tê dại da đầu.

    "Một luồng tiên khí mơ hồ đang vờn quanh thân thể của ta, ta cảm thấy bước kia cách không xa nữa." Thạch Hạo muốn tiếp tục bế quan.

    Trận chiến này hắn lại mơ hồ hiện lên được một luồng tiên khí đang lởn vỡn bên ngoài cơ thể, thứ này khiến hắn trở nên siêu phàm thoát tục, sức chiến đấu tăng mạnh.

    "Thật là không nghĩ tới ngươi gần thành công rồi!" Thỏ nhỏ trừng mắt, tò mò nhìn Thạch Hạo.

    "Có chút không ổn." Tào Vũ Sinh mở miệng, hiển nhiên sự hiểu biết của hắn về những thứ này tương đối tốt.

    "Quả thật là không ổn, ta từng thấy một ghi chép trong cốt thư, loại hiện tượng này đúng là không tốt." Thanh Y gật đầu, lộ vẻ khác thường.

    "Tại sao?" Thạch Hạo kinh hãi, hắn bất ngờ chạm phải con đường kia, gần như muốn bước ra bước kia, hoàn thành việc lột xác và tiến hóa thật sự, thế nhưng giờ lại nghe những lời này.

    "Tiên khí rất đặc biệt, một khi ngộ ra thì có thể thừa thế xông lên để nó lao ra vờn quanh chân thân, chứ không phải chỉ hiện ra một cách mờ mờ như vậy." Tào Vũ Sinh nói.

    Kỷ nguyên này, quy tắc thiên địa đã thay đổi, tất cả mọi người đều sẽ phải đi tới phần cuối của cuộc đời, không một ai có thể trường sinh.

    Đồng dạng, cũng rất khó để sinh linh bước ra bước kia.

    Loại ghi chép này, loại đồn thổi này đều bắt nguồn từ hơn một kỷ nguyên trước, là những tin tức mà người đời sau khi khai quật di tích mới phát hiện ra, cho nên người đời sau mới biết được những bí ẩn này.

    "Vì sao lại thế, chẳng lẽ nói rằng, ta rất khó thành công ư?" Thạch Hạo nhíu mày.

    Theo như cốt thư ghi lại, khi tiên khí xuất hiện mơ hồ thì chỉ có một trường hợp, đó chính là con đường bước lên kia quá bất phàm, quá mức gian nan không cách nào thông qua được.

    Bởi vì, nếu tiếp tục đi tiếp nữa thì rất khó ngưng tụ ra tiên khí hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ đẩy bản thân vào con đường cụt và chết đi.

    Thạch Hạo nghe thấy thế thì rất lâu sau chẳng nói gì, lẽ nào sẽ không cách nào đi tới cuối con đường, không thể tiếp tục được nữa?

    "Chỉ nói rằng, con đường này quá khó khăn, khó có thể đi thông, chứ không có nghĩa là tuyệt đối sẽ thất bại, đúng không?" Thạch Hạo hỏi.

    "Chuẩn!" Thanh Y thở dài, theo như ghi chép thì hi vọng rất là nhỏ, không thể nào thành công được, nếu tiếp tục thì sẽ "thân tử đạo tiêu".

    "Ta sẽ thành công!" Thạch Hạo kiên định nói.

    "Không nên thử nghiệm bậy bạ nữa, có lẽ sẽ có vấn đề lớn đó." Thanh Y nói, đây là ghi chép của Tiên cổ, là tổng kết của tiền nhân, tất có đạo lý của nó.

    Dù là ở kỷ nguyên Tiên cổ, lúc hoàn cảnh thiên địa chưa có biến đổi gì thì người có thể tu ra tiên khí cũng hiếm như lá mùa thu, nhất định phải là người sở hữu tư chất ngút trời thì mới thành công.

    Thiên địa ở kỷ nguyên này đã khác xưa, tất cả đã thay đổi, cho nên càng khó thành công hơn.

    "Ta còn muốn tu thành mấy luồng tiên khí nữa kia, như vầy thì sao dừng lại được chứ, một luồng tiên khí mơ hồ làm sao gò bó được ta chứ, ta muốn nó phải hiện ra thật chân thật!" Thạch Hạo nói.

    Tên Mập Tào Vũ Sinh không nói gì, hắn vô cùng hiểu sự gian nan của con đường này, dù là quái thai cổ đại cũng có người chết thì làm sao dễ dàng thành công chứ.

    "Từ xưa tới nay, những người kinh diễm nhất ví như quái thai cổ đại, họ thăm dò hết đời này tới đài khác, tích lũy tới mấy đời cũng không thể thành công, vậy mà ngươi còn muốn tu ra thật nhiều luồng tiên khí nữa chứ?"

    Trên thật tế, dựa theo những gì hắn từng nói thì khi lựa chon con đường riêng của chính mình, bước ra bước kia thì chỉ có thể tu ra một luồng tiên khí, đó chính là sự thể hiện của đạo quả mà bản thân thu được.

    Chính xác, đạo sinh nhất!

    "Ngươi bước ra bước kia, đi tới con đường của chính mình, vậy thì đó là đạo của chính mình, cho nên sẽ hiện ra một luồng tiên khí." Tào Vũ Sinh nói.

    "Nhưng nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không bỏ qua." Thạch Hạo bình tĩnh nói, phải tiếp tục kiên trì, sẽ không từ bỏ nửa chừng.

    Bởi vì, tình thế hiện tại rất nguy cấp, Lục Quan vương Ninh Xuyên nhất định sẽ bước ra bước kia, còn có chàng trai thần bí trong Hung sào kia nữa, tất cả đều là đại địch, hắn nhất định phải đột phá.

    Ngộ Đạo thạch hiện ra màu nâu xám, trông rất bình thường và phổ thông.

    Thạch Hạo lần nữa bế quan tìm hiểu con đường của chính mình, lấy thiên địa làm lò, lấy đại đạo làm lửa, đốt cháy chân ngã, làm cho bản thân siêu thoát lên trên.

    Ánh lửa xuất hiện, hai ngàn hai trăm, hai ngàn ba, hai ngàn tư luồng...

    Thạch Hạo kiên nhẫn, mỗi lần thêm một trăm luồng thì da thịt của hắn sẽ bị đốt tới bong tróc, cháy khét đầy thê thảm, lúc này phải dừng lại tĩnh dưỡng một thời gian thì mới tiếp tục được.

    May là hắn đạt được rất nhiều thánh dược, bán thần quả cho nên vẫn có thể kiên trì tiếp.

    Mấy ngày nay hắn ăn bảo dược thần thánh không phải là ít, cứ như là ăn rau nhai cỏ vậy.

    Khi hai ngàn năm trăm luồng ánh lửa xuất hiện thì Thạch Hạo gặp phải đại kiếp nạn gần như chết đi, xương cốt bị đốt cháy tới gãy nát, vô cùng thê thảm.

    Cũng chính bởi vì thế, vì bị vô số phù văn nhấn chìm, thân thể được gột rửa, ánh lửa tẩy rửa phủ tạng nên giúp cho thể phách của hắn càng ngày càng cứng cáp hơn, chỉ cần có thể chịu đựng được thì chăc chắn sẽ có thu hoạch lớn.

    Trên thực tế, sau khi hai ngàn năm trăm luồng ánh lửa hiện ra thì luồng tiên khí bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo đã đậm lên không ít, dày lên thêm một chút, chân thật hơn trước kia.

    Đáng tiếc, vù, nó lại tản ra rồi mơ hồ đi như trước.

    "Ngươi có sao không?" Thỏ nhỏ quan tâm đưa tới một cây Hoàng Kim tham cho hắn.

    "Đừng nên tiếp tục nữa." Thanh Y khuyên, việc này quá nguy hiểm, vừa nãy Thạch Hạo gần như chết đi, ngay cả con mắt cũng trở nên mờ đục.

    "Đừng mạo hiểm, con đường của ngươi quá khó khăn, có vấn đề, không nên liều mạng như vậy." Tào Vũ Sinh nói.

    "Người khác có thể thành công thì ta cũng sẽ thành công." Thạch Hạo khôi phục lại nguyên khí, yên lặng suy nghĩ cách để vượt qua cửa ải khó khăn này.

    Hiển nhiên, sau khi đạp lên con đường của chính mình thì không thể dùng thủ đoạn bất chính được, chỉ có thể từng bước tiến lên, thành chính là thành, bại chính là bại, đương nhiên thất bại thì phải chết.

    "Có người thành công, nhưng ngươi biết hắn tích lũy tới mấy đời không?" Thanh Y lắc đầu.

    Tất cả cảm ngộ và tích lũy của Thạch Hạo cũng chỉ có đúng một đời này, kém xa những quái thai cổ đại kia.

    "Mấy ngày trước ta có ra ngoài một chuyến, quái thai cổ đại đã chết mấy người, hình thần đều diệt, đều là do muốn bước ra bước kia." Tào Vũ Sinh nói.

    "Đáng sợ thật, tốt nhất nên học đạo tự nhiên của ta nè." Thỏ nhỏ khuyên nhủ.

    "Thế có ai đã tu hơn một luồng tiên khí không?" Thạch Hạo hỏi.

    Những người này cũng chẳng biết nói gì nữa, hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nếu như tiếp tục thì sẽ ""thân tử đạo tiêu"" vậy mà vẫn còn suy nghĩ tới vấn đề này.

    "Chính xác, muốn như thế thì cần phải có cơ duyên cực lớn hiếm có từ trước tới nay, tăng cường tiên khí rất khó khăn."

    Tào Vũ Sinh nói rõ cho hắn biết, đi trên con đường của mình thì đó chính là thành công, cũng khẳng định chỉ có thể tu ra một luồng tiên khí, muốn ra luồng thứ hai thì chỉ có thể tìm con đường khác.

    "Nhất định phải tu ra luồng thứ nhất nếu không thì làm sao đi xa hơn nữa chứ!" Thạch Hạo kiên định.

    Hai ngàn sáu trăm ánh lửa hiện lên che kín bầu trời, những thứ này nhấn chìm hắn, toàn bộ con đường đá đều vang lên tiếng tụng kinh, các đại đạo cùng ngân vang chấn động thiên địa.

    Lần này, Thạch Hạo bị đốt tới tàn phế, tuy rằng vượt qua được tử kiếp thế nhưng luồng tiên khí vẫn mơ hồ như trước, chưa hề hiện ra rõ ràng.

    Hắn dưỡng thương rất lâu mới khôi phục lại được.

    Nói cũng kỳ quái, thứ kỳ lạ kia cũng không hề xuất hiện, ngược lại rất yên tĩnh.

    Hai ngàn bảy trăm ánh lửa đốt cháy, Thạch Hạo tựa như muốn tan chảy, huyết nhục rách nát, xương cốt cháy đen, ngay cả nguyên thần cũng xém tí nữa tản đi mất.

    Vô tận phù văn xung kích hòng phân giải hắn cho bằng được, muốn hắn hóa thành bụi trần.

    Luồng tiên khí lần này dày hơn đôi chút thế nhưng cũng tán loạn như trước kia.

    "Ta không cam lòng!"

    Hai ngàn tám trăm luồng...

    Hắn ngất xỉu tới nửa tháng, thân thể rách nát, nguyên thần tối tăm.

    "Cũng còn may, hắn có Chí tôn dịch bao bọc lấy nguyên thần bảo vệ tính mạng cho hắn nên mới giúp hắn đẩy nhanh tốc độ phục hồi." Đả Thần Thạch than thở.

    Chí tôn dịch hắn từng chiếm được ở Linh giới, khi Thạch Hạo leo lên chỗ cao nhất của tế đàn thì nơi đó có một cái chén đá, bên trong có chất lỏng phát sáng lấp lánh và được hắn hấp thu sạch.

    Hai ngàn chín trăm luồng ánh lửa sáng lên, cửu trùng thiên đều bị đốt cháy, bầu trời sáng rực!

    "Cái gì, lần này... hắn đã thành công?" Mấy người kinh ngạc kêu lên.

    Một luồng tiên khí trắng noãn tinh khiết lan tràn, đó chính là thành quả của đại đạo, là sự thể hiện của đạo sinh nhất, thứ này đang vờn quanh Thạch Hạo.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 878: Tiên khí tẩm bổ thân thể
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute


    "Tu thành rồi, thành công rồi, quá tốt, đây chính là chân nghĩa của "đạo sinh nhất", là khí Tiên đạo đó!"

    Thỏ nhỏ réo lên đầy phấn khởi, cặp mắt hồng tròn xoe nhìn về trước, lúc này nàng tựa như là một tiểu cô nương đơn thuần đang nhảy nhót ăn mừng.

    "Quả là... khó tin, ta lại tận mắt nhìn thấy một kỳ tích." Tào Vũ Sinh ngạc nhiên bật thốt lên.

    Nên biết, từ cổ chí kim có vô số sinh linh tài ba, có thể nói là tuyệt diễm cả thế gian thế nhưng từng người đều thất bại, "thân tử đạo tiêu", không hề thấy người thành công.

    Một thiếu niên xuất hiện một luồng tiên khí đang đứng ngay trước mặt mình, vậy sao lại không chấn động chứ?

    "Được rồi, rốt cuộc cũng đã vượt qua được tử kiếp, hi vọng sẽ càng thuận lợi và đầy đủ hơn." Thanh Y vui sướng, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, đây là một chuyện động trời.

    Ở Tiên cổ này, dù ai bước ra bước kia thì sẽ ảnh hưởng rất sâu xa, liên quan tới sinh tử của rất nhiều người.

    Một khi thành công sẽ không hề sợ quần chiến, dù cho có nhiều cường giả cùng cấp vây chặt thì cũng không thể giết chết được người xuất hiện tiên khí, là ngôi Vương thật sự, khó gặp được đối thủ ở đời này!

    Mà sinh linh như thế này, sự thành tựu trong tương lai đã không cách nào suy đoán được!

    "Ha ha..." Đả Thần Thạch cười lớn, gào thét: "Tiếp tục đi đối phó nhân mã các giáo, cứ cướp sạch hết, lấy thần liệu làm thức ăn."

    Nó sợ thiên hạ sẽ không loạn, nó khát khao các loại thần thạch, hi vọng có thể dựa vào những thứ này để tiến hóa.

    Chỉ có mỗi Hư Thiên thần đằng là run giọng nói: "Cẩn thận, càng gần thành công thì càng nguy hiểm, thứ kia vẫn còn chưa tới."

    Nó từng trải qua nên vẫn nhớ như in chuyện năm đó, tới giờ vẫn còn sợ hãi không thôi!

    Thạch Hạo đã thành công thế nhưng bản thân lại bị trọng thương gần như bỏ mạng, khắp thân thể trong ngoài đều cháy khét, ngũ tạng đều bốc lên từng làn khói, xương cốt đều rạn nứt.

    Đây chính là dấu hiệu của việc thiêu đốt quá mức, hắn bị thương quá nặng, nếu là người bình thường khác thì đã chết chứ không phải sống sót như thế này.

    Thân thể khô quắc tựa như xác chết, da dẻ nứt nẻ, tinh khí thần chẳng còn. Nếu không phải vẫn có một luồng tiên khí tinh khiết trắng noãn vờn quanh thì khó mà tưởng tượng ra được, đây chính là một nhân kiệt có thể ngạo thị Tiên cổ.

    Tình huống hiện giờ của hắn rất tệ, đèn đã cạn dầu, nếu như có ngoại lực tác dụng vào thì chắc chắn sẽ chết.

    Một chiếc đèn cổ từ xa xa tiến tới.

    Sương mù màu xám tựa như là đại dương hiện bên ngoài ba ngàn con đường đá, đám sương mù này còn đậm hơn trước kia, mênh mông ngột ngạt khiến người khác khó thở.

    Chỉ trong nháy mắt, Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều dựng đứng lông tóc, cả thân thể đều lạnh toát, đây là một loại trải nghiệm của sinh tử, tựa như là đối mặt với tử thần, như rơi xuống địa ngục.

    Bọn họ đều hoảng sợ, cảm giác này quá kinh khủng, trong lúc nhất thời tựa như bản thân mình bị kéo vào trong vực sâu tử vong, khó có thể sống tiếp nữa.

    "Các ngươi mau lui lại!"

    Thạch Hạo nói rồi gian nan nuốt Bán Tham quả, huyết thanh này hóa thành ánh sáng bao phủ bản thân giúp hắn điều trị thương thế.

    Hắn biết, hiện giờ đã đối diện với một phiền phức ngập trời!

    Tình trạng cơ thể hiện giờ tệ tới mức không thể tệ hơn, vậy vẫn có thể tiếp tục ư? Tuy rằng đang ăn bảo dược thần thánh thế nhưng vẫn không thể nào khôi phục nhanh chóng được.

    Xa xa, tiếng bước chân không phải rất to thế nhưng lại như đang nện thẳng vào trái tim từng người, vô cùng đáng sợ.

    "Rầm, rầm, r ầm...!"

    Nơi đó có một bóng ma to lớn và hùng dũng đang tiến tới, tiếng bước chân tựa như trống thần đánh thẳng vào tim người khác, khiến thân thể của người đối diện như muốn nổ tung.

    Đây cũng không phải đáng sợ nhất, những nơi khác lại xuất hiện thêm những bóng ảnh, tất cả tỏa ra ánh lửa ngập trời mang theo tia điện, tựa như là Thần vương giáng lâm.

    "Chuyện gì xảy ra thế, sao lại tới nhanh như vậy?!" Đả Thần Thạch hoảng sợ.

    Những người khác cũng tái nhợt mặt mày, đây tuyệt đối là tử cục, một loạt bóng mờ xuất hiện ở đối diện, năm người, sáu người... hay là nhiều hơn?!

    Sương mù màu xám mờ ảo kết hợp với tiếng bước chân kia, khiến cho vẻ kinh khủng càng tăng mạnh.

    Những bóng mờ kia có lấp lánh như cầu vồng, có đen kịt như mực, cũng có mơ hồ không thể thấy hình dáng, tất cả đều hoàn toàn khác nhau.

    Có thể tưởng tượng được, bất luận là người nào thì sức lực đều ngang với Thạch Hạo, hiện giờ lại xuất hiện nhiều như thế thì chắc chắn sẽ phải chết, cơ bản không có chút bất ngờ nào!

    "Không ngờ lại khó khăn như vậy..." Thạch Hạo cười thảm, tuy rằng Bán Tham quả đang khôi phục thân thể và trị liệu trọng thương cho hắn, thế nhưng dù là ở trạng thái đỉnh cao thì sẽ như thế nào?

    Những người này đều không kém gì hắn, cùng ra tay một lúc thì làm sao mà đánh nữa, con đường này... quá khó khắn, không nhìn thấy hi vọng.

    Rất nhanh hắn bình tĩnh lại, sau đó là tiến lên một bước, dù thế nào thì cũng phải chiến một trận, sẽ không hề lùi bước.

    "Luồng tiên khí có diệu dụng gì đây, cũng nên thử một lần." Hắn khẽ nói, muốn bày ra sự mạnh mẽ nhất của mình, dùng tư thái toàn thịnh để nghênh địch.

    Nhưng mà, sau một khắc sắc mặt của Thạch Hạo liền trắng bệch, lảo đảo thối lui thiếu chút nữa thì đã ngã cắm đầu xuống đất.

    Luồng tiên khí kia... tách ra, vốn là đang quấn quanh thân thể hắn thế nhưng hiện giờ lại chia làm rất nhiều phần và mất đi cảm ứng, cứ thế tung bay bên cạnh hắn, tuy rằng vẫn thần bí như trước thế nhưng đã thoát ly khỏi hắn.

    Chuyện gì thế?

    "Trời ạ, sao lại như thế?" Mấy người khác cũng ngây người, kinh biến đã xảy ra, cơ bản không cách nào vận dụng luồng tiên khí kia, thứ này lại tản đi và hóa thành từng tia nhỏ.

    "Con mẹ nhà nó!" Đả Thần Thạch chửi bới.

    Tình thế vô cùng nguy cấp, tình cảnh của Thạch Hạo hiện giờ không hề tốt chút nào, có thể nói là không có chút đường sống nàol

    "Vù!"

    Nhưng vào lúc này, trong cơ thể của hắn lại xuất hiện một luồng ánh sáng khó hiểu, huyết dịch chảy xuôi lôi kéo những tia tiên khí đang tản ra kia, xoẹt, tất cả tiến vào trong thân thể hắn.

    Trong nháy mắt tiếp theo, Chí tôn huyết ấy chợt ngưng tụ lại với sương mù trắng noãn, hai thứ dung hợp rồi cứ thế biến mất chẳng còn tăm hơi đâu.

    Thạch Hạo ngẩn ngơ, không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, sau khi quan sát bên trong thân thể thì hắn phát hiện, nơi ấy có sương mù mờ ảo sau đó khôi phục lại vẻ bình thường.

    Rõ ràng, Chí tôn huyết cũng rất rực rỡ chứ chẳng hề giống huyết dịch gì cả, nó tựa như là chất lỏng kim loại màu đỏ đậm đang chảy xuôi, một luồng khí tức thần bí bao phủ.

    "Ngươi cảm thấy sao?" Mấy người rất lo lắng cho nên lớn tiếng hỏi.

    "Không có cảm giác gì cả." Thạch Hạo nói, quả thật hắn chẳng hề thấy được điểm dị thường gì, cũng giống như trước kia chỉ là hắn lại tận mắt nhìn thấy luồng tiên khí kia phân tán rồi tiến vào trong thân thể của hắn.

    "Cẩn thận đó, những thứ kia đang lại gần." Tào Vũ Sinh nhắc nhở.

    "Ồ, bọn họ dừng lại rồi kìa." Thỏ nhỏ kinh ngạc, sương mù không còn cuộn trào và những sinh linh kia cũng từ từ dừng lại, tựa như có nghi hoặc gì đó.

    Dù là chiếc đèn cổ bằng kia trong hư không kia cũng rung chuyển và mờ nhạt đi.

    Bỗng nhiên, toàn bộ khói xám chợt tán đi, những sinh linh kia cũng bắt đầu tiến vào trong vết rách hư không to lớn và biến mất khỏi nơi này.

    Đèn cổ cũng không còn thấy nữa, đường đá khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

    Việc này khiến người khác kinh ngạc, sao lại xảy ra chuyện nhưu vầy!

    "Chúng nó tưởng rằng ngươi đã thất bại, không đáng để ra tay." Thỏ nhỏ suy đoán.

    Mấy người gật đầu, đồng tình với sự lý giải này, đương nhiên việc kinh ngạc nhất chính là sự biến hóa của luồng tiên khí kia của Thạch Hạo.

    Cũng không biết mừng hay là tiếc cho hắn, tiên khí tản đi có ý nghĩa rằng lần này đã thất bại, thế nhưng cũng chính vì thế nên hắn đã tránh được một tử kiếp.

    Nhưng mà, bọn họ lại rất chờ mong, luồng tiên khí này khi tiến vào trong thân thể thì không biết sẽ xảy ra biến hóa dị thường gì không?

    Thạch Hạo ngồi xếp bằng quan sát thật cẩn thận trong cơ thể mình, Chí tôn huyết ngoại trừ vẻ trong suốt ra thì cũng chẳng có điểm kỳ lạ gì, khí tức thần bí đã biến mất, chẳng hề khác trước kia gì cả.

    "Tiếc thật, rõ ràng đã thành công rồi thế nhưng sao lại xảy ra chuyện này chứ?" Đả Thần Thạch không cam lòng, tức giận thay cho Thạch Hạo.

    "Hình như... là chuyện tốt?" Bỗng nhiên, Tào Vũ Sinh như nhớ ra việc gì đó cho nên nói thế.

    "Ngươi biết gì? Nói rõ đi." Thanh Y hỏi.

    "Ta từng thấy ghi chép về việc này." Tào Vũ Sinh nói.

    Trên một chiếc đỉnh tàn khi quật ở di tích Tiên cổ từng có lưu lại những hoa văn, từng có một kỳ tài khi tu ra một luồng tiên khí thì thân hình cùng nguyên thần gần như bị hủy diệt.

    Thế nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, luồng tiên khí kia lại tản ra rồi được thân thể ấy hấp thu, giúp hắn tẩm bổ thân thể và giữ được một mạng.

    Nói một cách đơn giản, luồng tiên khí kia đã chữa trị thân thể gần như chết đi của kẻ ấy thế nhưng cũng vì thế nên biến mất.

    "Có thể nói là do xui xẻo không đây?" Đả Thần Thạch nói, cực khổ biết bao mới tu ra được thế nhưng lại vì cứu mạng nên mới tiêu hao.

    Tình hình của Thạch Hạo cũng tương tự như vậy, vừa nãy thương thế quá nặng cho nên đã được Chí tôn dịch mà hắn thu được ở Linh giới bảo vệ một mạng, cũng coi như là vì sắp chết cho nên tiên khí mới tản ra để chữa trị thân thể.

    Tào Vũ Sinh nói: "Trên lý thuyết thì hắn coi như thất bại thế nhưng dù sao cũng đã hấp thu thứ này, nên cũng không biết sẽ phát sinh dị biến gì nữa."

    "Bên trên chiếc đỉnh đồng kia không có ghi chép lại, sau này vị kỳ tài ngút trời kia sẽ ra sao à?" Thanh Y hỏi.

    "Đã chết, sau khi xuất hiện tình hình kia thì hắn vẫn sống thế nhưng sau đó lại bị một nhân vật vô thượng chú ý và bắt về nghiên cứu, cuối cùng thì chết." Tên mập nói.

    Mọi người chẳng biết nói gì nữa, người này quá đáng thương, vốn là thần nhân ngút trời thế nhưng khí Tiên đạo tản mất, bản thân còn bị người khác bắt và giết chết.

    "Hắn có từng thử thu ra tiên khí lần nữa không?" Thạch Hạo hỏi.

    "Con đường của hắn đã hoàn thành, không còn đường để đi tiếp nữa cho nên không thể tu lại, sau đó thì lại bị người khác bắt lấy." Tào Vũ Sinh nói.

    "Vậy à." Thạch Hạo gật đầu rồi bắt đầu chữa thương, nội tâm lại sinh ra niềm hi vọng

    Bởi vì, hắn chỉ mới đốt hai ngàn chín trăm luồng ánh lửa phù văn, cũng chưa hề đi hết con đường này, vẫn có thể tiếp tục tiến lên!

    Lòng hắn dần bình tĩnh lại rồi yên lặng chữa thương, khôi phục lại sức sống cho huyết nhục khô cạn, tẩm bổ nguyên thần, để bản thân đạt trạng thái đỉnh cao nhất.

    Nói tóm lại, chuyện tình cũng không tính là xấu, hắn vẫn còn có hi vọng, vẫn có thể tu ra một luồng tiên khí quấn quanh thân thể.

    Tới tình trạng của hắn thì chỉ sợ con đường phía trước bị ngắt quãng hóa thành vực sâu, không đường để tiến tới chứ hiện giờ đường đi vẫn chưa tới cuối, tất cả vẫn có thể mơ ước.

    Lần này, Thạch Hạo dưỡng thương rất lâu, sau khi khôi phục lại như cũ thì cũng không có hành động ngay, mà hắn yên lặng suy nghĩ trên Ngộ Đạo thạch.

    Bởi vì, thứ kia quá khó hiểu và quá kỳ lạ vượt quá dự liệu của hắn, nếu khong phải những thứ kia đột nhiên rút lui thì hắn chắc chắn gặp nguy.

    Lần này, hắn phải chuẩn bị thật đầy đủ, nếu không lúc tu ra luồng tiên khí thật sự kia lại bị đánh chết thì quá đáng thương.

    "Ta nghĩ tới một chuyện, tu ra khí tức Tiên đạo, trong thời gian găn rất khó vận chuyển cho nên ngươi đừng có đặt toàn bộ niềm tin lên thứ này." Tào Vũ Sinh nói.

    Bởi vì, Thạch Hạo từng bàn luận qua với bọn họ và ai cũng biết tình cảnh hiện giờ của hắn cho nên nói hết toàn bộ những suy đoán của mình hòng nhắc nhở hắn.

    Thạch Hạo thở dài, tình huống chẳng hề lạc quan chút nào, thế này thì làm sao mà độ kiếp, làm sao chịu được chứ?

    Chẳng trách từ sau khi thiên địa thay đổi thì rất khó có người thành công!

    "Cần phải siêu thoát, vượt qua bản thân mình." Thạch Hạo khẽ nói, sau đó mở Thiên nhãn võ đạo quan sát thật kỹ thân thể.

    "Ồ!?"

    Bỗng nhên hắn phát hiện, trong cơ thể phát sinh dị tượng kinh người, nếu như trước đây thì không cách nào thấy được, chỉ khi dùng Thiên nhãn thì mới có thể thấy mờ mờ!

    "Đúng, chính là nó, dựa vào thứ này để siêu thoát!" Thạch Hạo nói.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 879: Phía cuối ba ngàn con đường
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute


    Nơi sâu nhất trong huyết nhục của hắn đang có từng tia sáng ngủ yên.

    Dùng Thiên nhãn mới có thể thấy được, tuy vẫn mơ hồ như trước kia thế nhưng hắn lại nhận ra rằng, đó là một ngọn lửa vô cùng quen thuộc, hắn đã từng thấy qua!

    "Nó tiến vào trong cơ thể ta mà ta vẫn không hề hay biết gì, cũng không hề đốt cháy ta luôn!"

    Thạch Hạo khá giật mình, bên trong quan tài mà chín con rồng kéo trước kia từng có một ngọn lửa vô cùng thần bí, thứ này từng bức lui Thanh Nguyệt diễm, sự mạnh mẽ của nó cũng không thể nào ước lượng được?

    Hắn từng nghe Tề Đạo Lâm nói qua, ngọn lửa này có thể đốt sạch vạn tà, rửa sạch thiên địa, nói theo một cách nào đó thì đây đã không phải là lửa nữa, bởi vì nó được tạo thành từ các ký hiệu.

    Chỉ là những ký hiệu thần bí này lại phát sáng và tổ hợp cùng với nhau cho nên mới trông tựa như là ngọn lửa vậy.

    Làm cách nào để triệu hồi nó, để điều khiển nó? Chùm ký hiệu thần bí này ẩn chứa bí mật động trời, nếu như có thể lý giải hoàn toàn thì nói không chừng những điều kỳ lạ và khó hiểu có thể sẽ rõ như ban ngày.

    Dù có bao nhiêu vấn đề không rõ cũng có thể làm sáng tỏ hết!

    Thạch Hạo thử liên kết thế nhưng thứ này vẫn chẳng hề có động tĩnh gì cả, cứ ngủ yên bất động như trước.

    Mấy ngày liên tục, thần thức của Thạch Hạo chìm đắm vào trong cơ thể quanh quẩn xung quanh ký hiệu thần bí kia hòng tìm cách thức tỉnh thứ này.

    Thế nhưng, hắn hoàn toàn thất vọng, không có chút tiến triển nào.

    Khẽ thở dài một hơi, Thạch Hạo đứng dậy rồi bước xuống Ngộ Đạo thạch và nhìn về nơi xa.

    "Thanh Y, ngươi dùng Thanh Nguyệt diễm đốt ta đi!" Bỗng hắn mở miệng.

    "Đầu óc ngươi có vấn đề rồi hả?" Thỏ nhỏ vừa gặm một cây thánh dược vừa trừng mắt nhìn hắn.

    Tào Vũ Sinh vô cùng kinh ngạc về lai lịch kinh người của luồng cổ hỏa màu xanh kia, thứ này được sinh ra ở Tiên cổ, nghe đâu đây chính là một "Tiên chủng" do Chân tiên Thanh Nguyệt sau khi chết đi thì lưu lại.

    Dùng thứ này để đốt, kết quả chắc chắn rất tệ.

    Thanh Y không có việc gì là bởi vì chùm lửa này đã chấp nhận nàng, đôi bên cùng nhau tồn tại và hơn nữa có khả năng sẽ tiếp nhận truyền thừa từ chùm lửa này.

    "Không sao, tản ra một ngọn nhỏ thôi, trong người ta có thứ này, muốn dùng ngọn lửa thử một lần." Thạch Hạo nói.

    Khi Thanh Y biết chùm lửa kia đang ở trên người Thạch Hạo thì nàng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lại xảy ra chuyện này!

    Một tia lửa xanh bốc lên rồi từ từ lại gần Thạch Hạo, thứ này rất dịu dàng, nó muốn đi vào trong cơ thể Thạch Hạo, cứ như là một tia ánh trắng màu xanh vô cùng thánh khiết.

    "Đau quá!" Thạch Hạo nhe răng, thứ này vừa mới tới gần thì cơ thể hắn tựa như bị dao cắt, vô cùng đau đớn.

    Thanh Y khống chế rất cẩn thận, nàng làm cho tia lửa ấy dịu lại cho nên lực công kích chợt giảm sau đó từ từ tiến lại khu vực mà ngọn lửa thần bí kia đang ngủ say.

    Bỗng nhiên, hào quang lóe lên sau đó là Thanh Nguyệt diễm chủ động lùi trở lại chứ không hề tiến tới nữa, cùng với việc khống chế cũng đã bị vô hiệu.

    Thạch Hạo thở dài, đành như vậy, không thể trông cậy gì vào ngọn lửa này được, trừ phi tới thời điểm mấu chốt hắn tự xé rách cơ thể rồi dùng cục huyết nhục kia để chống lại.

    Chỉ là... việc này quá thảm.

    "Đã có người có thể bước qua cửa ải này thì ta cũng nhất định sẽ bước qua được, nhất đinh phải nghĩ biện pháp bước ra con đường này." Thạch Hạo tạm thời gạt bỏ ý nghĩ vừa nãy.

    Chùm lửa kia chính là hậu chiêu bất đắc dĩ nhất, nếu như không bị ép tới đường cùng thì hắn tuyệt không vận dụng, bởi vì dù tự xé rách thân thể thì chùm phù văn kia nếu không muốn ra tay thì cũng vô dụng.

    "Thời cổ đại, phàm là sinh linh có thể thành công thì đều không có ngoại lệ, tất cả đều cần dựa vào luồng tiên khí kia, ngươi phải kiên trì, chờ khi nào bản thân có thể khống chế thứ này thì có thể chiến thắng được tất cả." Tào Vũ Sinh nói.

    Thạch Hạo gật đầu và cũng không nói gì thêm nữa.

    Hắn tiếp tục bế quan, cũng không phải đốt đạo hỏa mà là thể ngộ tất cả bản thân ở cấp độ sâu nhất, quan sát thần hồn và cơ thể của chính mình, muốn tìm kiếm khai thác toàn bộ tiềm lực của bản thân.

    "Thứ ngươi nói, cái gọi là cổ đại chính là ám chỉ kỷ nguyên Tiên cổ hả, ngươi chắc chắn lúc đó bọn họ đều không hề gặp bất trắc gì?" Thỏ nhỏ lẩm bẩm.

    "Lúc này, hắn cần được động viên, tăng thêm niềm tin!" Tào Vũ Sinh nói.

    Thái âm ngọc thỏ trợn tròn mắt rồi chẳng thèm để ý tới hắn nữa.

    Lúc này, dù là Thanh Y hay là Đả Thần Thạch cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ biết lo lắng nhìn hắn. Tên mập Tào Vũ Sinh này có truyền thừa rất quái lạ, biết được rất nhiều chuyện.

    Thạch Hạo không hề làm bậy, hắn vẫn không dừng quan sát Chí tôn huyết, bởi vì luôn cảm thấy luồng tiên khí đã tản ra kia sau khi bị hấp thu thì không thể không xảy ra chút biến hóa gì.

    Hắn lẳng lặng chờ đợi, suốt nửa tháng trời thì rốt cuộc khi dùng Thiên nhãn võ đạo để quan sát đã thấy dị thường!

    "Một loại phù văn mới bắt đầu xuất hiện và đang diễn hóa, đang thành hình, đang xoắn xuýt!" Thạch Hạo khiếp sợ.

    Ngoại trừ phù văn Thượng thương chi thủ, Luân hồi đang dung hợp với nhau ra thì bên trong Chí tôn huyết của hắn xuất hiện phù văn thứ ba, chỉ là thứ này đang giai đoạn nảy mầm, cũng không thể xác định sẽ có năng lực gì.

    Hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào đấy, yên lặng quan sát, suy nghĩ thật cẩn thận, việc này là một thể nghiệm hoàn toàn mới đối với hắn, chứng kiến sự diễn dịch và ra đời của một môn bảo thuật chí cường!

    Rất nhanh, Thạch Hạo ngây dại, cơ thể cứng đờ nhìn chằm chằm nơi đó, toàn bộ thế giới tựa như mất hết mọi ánh sáng, chỉ còn lại hoa văn trong Chí tôn huyết đang diễn hóa, đang thu hút hắn.

    Trong nháy mắt, hắn chứng kiến một sự bắt đầu, phát triển của con đường tu hành, nguyên thần tập trung, xem xét thật cẩn thận, yên lặng quan sát.

    Đối với các tu sĩ, thứ diễn biến như thế này vô cùng hiếm!

    Nhưng mà, có mấy ai có thể nhìn thấy? Người sở hữu Thiên nhãn vốn đã hiếm như lá mùa thu, hơn nữa sau khi nắm giữ thì làm sao có thể gặp được cơ duyên như thế này, có thể tặn mắt chứng kiến sự ra đời của một bảo thuật vô địch?!

    Tự mình trải nghiệm, quan sát diễn biến này, đối với Thạch Hạo thì đây tựa như mở ra một thế giới mới, có ý nghĩa to lớn khó mà tưởng tượng được.

    "Con đường tu hành, con đường khởi điểm, con đường quật khởi, đều tương tự như nhau cả, chính là đi từng bước từng bước để tới điểm cuối, cho nên mới có thể mạnh mẽ như hiện giờ."

    Cũng không biết qua bao lâu thì Chí tôn dịch dần dần yên lặng lại, phù văn kia đình chỉ diễn biến rồi tiến vào trạng thái ngủ đông.

    Chính xác, môn bảo thuật thứ ba này muốn xuất thế thì cần phải có thời gian!

    Tới đây, Thạch Hạo mở mắt, yên lặng hồi tưởng rất lâu, sau đó hắn mới bước xuống Ngộ Đạo thạch, cảm thấy bản thân đã có thu hoạch cực kỳ lớn.

    "Sẽ có một ngày, ta sẽ khai sáng ra một pháp môn tu hành hoàn toàn mới, không hề giống với kỷ nguyên Tiên cổ, cũng chẳng hề giống với kỷ nguyên hiện tại, mà là một con đường hoàn toàn khác, siêu thoát ra khỏi nơi ấy."

    Thạch Hạo khẽ nói, trong lòng hắn sinh ra ý niệm như vậy.

    Mấy người nghe hắn nói thế thì liền hóa đá, cần phải có khí phách tới cỡ nào thì mới dám nói như vậy, muốn sáng tạo ra hệ thống tu luyện mới ư?!

    Mọi người cảm thấy không thực tế, sáng tạo ra một con đường tu hành mới thì tựa như lên trời vậy.

    Kỷ nguyên Tiên cổ có truyền thừa Tiên chủng, kỷ nguyên này thì tu cốt văn, bọn họ khó có thể tạo ra con đường nào khác được, sẽ có hệ thống tu hành khác nữa sao?

    "Đường còn dài, hiện giờ ta chỉ có thể tích lũy, chỉ có thể suy nghĩ chứ vô lực diễn biến, nhưng tương lai sẽ có một ngày như vậy." Thạch Hạo nói.

    "Ầm!"

    Đột nhiên, trên vòm trời hạ xuống một tia chớp đánh cho hắn bay ngược ra sau, máu tươi be bét, lôi điện kia kinh khủng tới tận cùng!

    Nếu là người khác thì tất thành tro tàn, nhưng Thạch Hạo vẫn ráng đỡ được!

    Thỏ nhỏ trợn tròn mắt, sau đó hét lớn: "Ngươi xem kìa, nói bậy nói bạ là bị sét đánh đó."

    Đả Thần Thạch, Thanh Y, Tào Vũ Sinh liền biến sắc, trong lòng chấn động không thôi!

    Kỷ nguyên này đã không còn lôi kiếp nữa, khi một kỷ nguyên trước rơi vào cảnh tận thế thì liền biến mất, lúc này lại xuất hiện.

    Nghe đồn, lúc ở Tiên cổ thì có một sinh linh vô thượng từng nói một câu kinh thiên, lúc ấy dẫn tới đại kiếp nạn từ lôi đình, thế nhưng đó là thuộc thời đại Tiên cổ, đời này làm sao lại xuất hiện?

    Bọn họ nhìn về phía Thạch Hạo với ánh mắt kỳ lạ, tương lai sau này sẽ xuất hiện một con đường tu hành khác ư?

    Nếu như trở thành sự thật thì ảnh hưởng sẽ rất sâu, công đức vô lượng!

    Thạch Hạo lại tiếp tục ngộ đạo, quan sát biến hóa trong Chí tôn huyết, mãi tới tận một tháng sau thì mới mở mắt ra, hắn chuẩn bị vượt cửa ải, đốt ba ngàn ngọn đạo hỏa.

    "Cẩn thận đó, phải lượng sức mà làm!" Mấy người cũng không biết nói gì cả, không cách nào khuyên ngăn nên chỉ có thể chúc hắn như vậy.

    Sau đó không lâu, toàn bộ ba ngàn con đường đá phát sáng rồi cháy hừng hực, phù văn ngập trời bao phủ cả trời cao tựa như muốn xé tan ra vậy.

    Chính xác, động tĩnh nơi này đã gây nên dị tượng cho một vài tiểu thiên thế giới.

    Tất cả mọi người đều cảm giác được, có một luồng khí tức khó tả đang tràn ngập, có một gợn sóng khiến người khác sợ hãi đang lan tràn.

    Con đường đá, đạo hỏa đốt cháy chín tầng trời, càn khôn nổ vang hóa thành lò lửa bao quanh lấy Thạch Hạo, còn ba ngàn phù văn đại đạo trở thành lửa tiến hành rèn luyện hắn.

    Đạo âm nơi đây vang lên ầm ầm, chấn động cả thiên địa.

    Động tĩnh này lớn tới mức trước nay chưa hề xảy ra, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

    Dù là Đả Thần Thạch sớm đã bố trí trận pháp ngăn cách thế nhưng vẫn có vô vàn gợn sóng đang khuếch tán về nơi xa.

    "Gào..."

    Cũng không biết bao lâu thì Thạch Hạo hét dài một tiếng, tuy rằng cả người cháy đen thế nhưng lại có một luồng tinh khí mạnh mẽ đang tràn ra, tròng mắt của hắn tựa như điện.

    Hắn đứng thẳng người, lần này tuy rằng bị thương thế nhưng cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng, bên trong cơ thể hắn đang phát sáng.

    Rất nhanh, từ trong ra ngoài có một luồng sức lực đầy mạnh mẽ lan tràn chữa trị thương thế cho hắn, ánh sáng vô cùng rực rỡ.

    Sự mạnh mẽ của hắn trước nay chưa hề có, vượt qua cả đoạn dài so trước kia, hắn cũng chưa hề dùng qua Bán Tham quả thế nhưng thân thể đã có thể chịu đựng được sự rèn luyện của đạo hỏa kia.

    Ngoài ra, một luồng tiên khí xuất hiện, thứ này tựa như một con chân long quấn quanh thân thể khiến hắn trở nên siêu phàm tuyệt thế, hắn đã thành công!

    Thạch Hạo không có trì hoãn nữa, bắt lấy dược thảo thần thánh mà Thanh Y, Thỏ nhỏ đưa cho rồi nuốt lấy nuốt để, muốn khôi phục bản thân tới trạng thái đỉnh cao nhất.

    Bởi vì, thứ không rõ kia đang nhanh chóng tiến tới gần, đã tới bên ngoài con đường đá kia rồi.

    Lần này khác trước, cũng không phải là sương mù màu xám mà là luồng khí lưu đen kịt như mực, âm u đen tối, không chút sự sống, có thể thấy được bên trong có mấy bóng người đang tiến lại gần.

    Đèn cổ lơ lửng trên không trung, sinh linh trong khói đen kia không ngờ lại ít hơn trước.

    "Độ khó hạ thấp rồi, ông trời cũng muốn hắn thành công mà." Đả Thần Thạch lộ nét mừng.

    "Hi vọng là như thế." Tào Vũ Sinh nói.

    Thế nhưng, rất nhanh sau đó mọi người đều ngậm miệng lại, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, khó tin nhìn về phía trước.

    Bóng người thứ nhất xuất hiện, cao lớn ngôi ngô, cặp mắt lấp lánh, sau lưng hắn mọc một đôi cánh chim đen kịt lấm chấm những đốm vàng

    "Trời ạ, đó là cánh Côn bằng, chỉ là khác màu mà thôi!" Thỏ nhỏ sợ hãi hét lên.

    Khí thế ấy, tuyệt đối không nhầm!

    Sinh linh thứ hai hiện ra, lôi điện màu đen quấn quanh, trên người có những vết máu đen thui tựa như bước ra từ chiến trường, giáp trụ toàn thân đầy lỗ thủng lớn.

    "Chuyện này.. đừng nói là đang diễn dịch ra Lôi đế dị tượng nhen?" Đả Thần Thạch lắp bắp nói.

    Sinh linh thứ ba xuất hiện, thân thể hắn lóe lên từng luồng Thượng Thương kiếp quang.

    Sinh linh thứ tư đi ra, hắn rất kỳ lạ, dung mạo biến hóa không ngừng, từ giá thành trẻ rồi từ trẻ nhanh chóng biến già, tựa như đang Luân hồi vậy!

    "Tiêu rồi!"

    Mấy người khi nhìn thấy bốn sinh linh này thì đều sợ hãi, bởi vì những người này đều quá mạnh mẽ, là sự diễn biến tới cực điểm.

    Phía sau còn có sinh linh không? Bọn họ không hề biết.

    "Không tồi, lần này giải quyết hết đi, để ta xem sau này còn xảy ra chuyện gì khó hiểu nữa không, chém sạch!" Thạch Hạo nói, lời nói vang vọng chấn động càn khôn.

    Ba ngàn con đường đá đều lay động theo.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 880: Trấn áp
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute


    Ai thấy kết quả này thì cũng đều run rẩy trong lòng, nhóm người mạnh mẽ như vầy rõ ràng là diễn biến cực điểm của bảo thuật, tất cả đồng loạt ra tay giết chết Thạch Hạo.

    Sinh linh như vầy chỉ cần xuất hiện một tên thôi cũng đủ ngạo thế, bễ nghễ đồng đại rồi, nhưng hiện giờ lại xuất hiện lần bốn người thì làm sao mà chống?

    Khói đen vọt tới ngập tràn ba ngàn đường cổ khiến nơi đây trở nên lạnh lẽo u tối kèm theo cả sát ý, bốn đại cường giả từng bước tới gần, tất cả đều tỏa ra khí tức kinh người.

    Bọn họ lộ ra hình dáng của mình, cũng không phải là những bộ giáp trụ bằng đồng che kín thân thể, hoàn toàn khác với những gì đã thấy trước đây, hoặc là ăn mặc bởi những bộ đồ bằng lông chim thì cũng là những thiếp giáp đầy lỗ thủng, tất cả trông rất sống động.

    Trong mắt những người này lóe lên những ánh sáng lộng lẫy, không hề cứng nhắc như trước kia, trong khi nháy mắt thì có hào quang kinh người tựa như có sinh mệnh vậy.

    Việc này khiến người khác run rẩy, tình hình không ổn chút nào.

    Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều rất lo lắng thế nhưng cũng chẳng thể giúp được gì cả, tất cả chỉ biết chọn cách lùi lại và lặng yên quan sát.

    Thạch Hạo không có lấy ra binh khí của bản thân mà cứ tay không đứng nơi đó, bởi vì hắn biết, hiện giờ là quyết đấu bảo thuật, là tranh đấu thân thể, ngoại vật cũng đều vô dụng, nếu như lấy ra binh khí thì rất có thể sẽ bị đánh gãy nát ngay.

    Bốn đại cường giả này quá bất phàm, từng người đều vô cùng kinh khủng.

    Dù địch thủ có mạnh mẽ hơn nữa thì Thạch Hạo cũng phải chiến, việc này liên quan tới việc bậc nhảy, vượt qua chung cực, sẽ phá kén thành điệp, phong Vương từ đây!

    Nếu là thất bại thì "người chết đạo tiêu", không còn tồn tại trên thế gian này nữa, chinh chiến của sự sống và cái chết, con đường phía trước có thể không mấy sáng sủa thế nhưng đứng trước trận chiến này thì hắn đã không có đường lui nữa, nhất định phải tin tưởng vào bản thân mình

    "Chém sạch!"

    Thạch Hạo hét lớn, chủ động xuất kích, nhảy lên một cái rồi tung ra một đòn ngay giữa trời, sau lưng hắn xuất hiện một cặp cánh Côn bằng to lớn, cánh chim màu vàng mang theo những vằn đen che kín cả trời cao.

    Hắn vận dụng áo nghĩa Côn bằng tới cực hạn, bốn phương đều run rẩy dữ dội, hư không bị cắt rời, một mình hắn đại chiến với bốn đại cao thủ.

    "Cũng dùng bảo thuật Côn bằng để quyết đấu với ta?"

    Việc khiến người khác sợ hãi chính là, chàng trai đứng đối diện kia lại nắm giữ cánh Côn bằng màu đen thế nhưng lại mở miệng nói chuyện, con mắt thì lấp lánh, việc này khiến người khác kinh ngạc.

    "Hắn có thần trí ư, là một sinh linh thật sự, không bị sức mạnh thần bí kia điều khiển?" Phía sau, Đả Thần Thạch kinh ngạc vô cùng.

    "Giết!"

    Thạch Hạo không hề bị lay động, vô vàn phù văn hình thành nên cánh Côn bằng tỏa ra ánh sáng, tựa như là vô tận ánh sao đang từ ngoại vực trút xuống và lao về phía bốn đại cao thủ kia.

    "Phá!"

    Người kia gầm nhẹ, cánh Côn bằng đen hiện lên rồi vỗ thật mạnh va chạm với cánh vàng của Thạch Hạo.

    "Rầm!"

    Tựa như là thiên địa va chạm, âm thanh vang khắp, như trời đất sụp đổ, lông vũ của hai bên tán loạn không ngừng héo úa và mang theo màu máu.

    Ầm ầm!

    Hư không nơi đó đều nổ tung, phát ra những tiếng rền vang.

    Cùng lúc đó, ba đại cao thủ khác cũng ra tay, Lôi điện, Luân hồi, Thượng thương chỉ thủ đều đánh tới, cứ như là mặt trời sáng chói nổ tung vậy.

    Nơi đây trở nên vô cùng rực rỡ, chỉ là loại cảnh đẹp này khiến người khác phải run rẩy, vô số khe lớn lan tràn trong hư không và kéo dài về bốn phía, những người cùng cấp nếu nhìn thấy cảnh này đều sẽ kinh hãi không thôi.

    Cảnh giới này, dùng thân thể mà có thể khiến hư không uốn éo và nứt nẻ thì quả là quá siêu phàm.

    Một bàn tay lớn đánh về phía lồng ngực của Thạch Hạo, đó chính là Thượng Thương chi thủ, tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc.

    "Ầm!"

    Bên trong thân thể của Thạch Hạo xuất hiện một luồng ánh sáng hóa thành bàn tay lớn va chạm với bàn tay đang lao tới kia, ánh sáng trắng bay lượn nhằm về bốn phương tám hướng, đây là đỉnh cao của việc đối kích.

    "Lôi!"

    Chỉ đơn giản một chữ, bóng người tựa như Lôi đế kia vọt tới, ánh chớp vạn trượng, kiếp vân dày đặc đánh về phía Thạch Hạo.

    Răng rắc!

    Thân thể Thạch Hạo phát sáng, vô tận lôi điện từ cánh Côn bằng lao ra, thứ này cứ như là làn sóng lao tới trước và xung kích về người kia.

    Bịch một tiếng, hư không nổ tung, đâu đâu cũng có tia điện, mỗi một nơi đều là ánh sáng.

    Sau một khắc, một luồng khí tức của thời gian ăn mòn tới, Thạch Hạo biết đó chính là sức mạnh của Luân hồi, gương mặt của người kia không ngừng biến hóa, từ ông lão hóa thành trẻ con rồi từ trẻ con hóa thành ông lão, vô cùng đáng sợ.

    Khi gặp phải loại bảo thuật như thế này thì Thạch Hạo không có lựa chọn nào khác mà chỉ biết cách liều mạng, thế nhưng cũng vô cùng thận trọng không để bản thân dính phải dù chỉ là một phần nhỏ, ầm một tiếng, phù văn Luân hồi dâng lên và va chạm với màn ánh sáng chói mắt ở phía trước.

    Nơi đây sục sôi.

    Chỉ vừa mới giao thủ mà đã khiến người khác chấn động vô cùng rồi.

    Trong nháy mắt, năm người va chạm liên hồi với nhau, tiếng vang điếc tai, khắp nơi tràn ngập sát khí, loại chiến đấu này đã vượt quá tưởng tượng của những cường giả cùng cấp, đáng sợ vô cùng.

    Đây không phải là sự quyết đấu giữa người thuộc cảnh giới Thần Hỏa, vượt xa sức mạnh cực hạn mà những người thuộc cấp số này sở hữu.

    Quá nhanh, tốc độ này vượt quá sự hiểu biết của người thường, tất cả chỉ là bóng mờ, thậm chí chỉ dựa vào tốc độ thì đã có thể ảnh hưởng tới sự ổn định của không gian, tựa như thời gian cũng phải vặn vẹo theo.

    "Không phải là sinh linh mà chỉ là sự diễn biến tới cực hạn của bốn loại áo nghĩa mà thôi, đám thần thức các ngươi đến cùng là gì đây?" Thạch Hạo vừa sợ vừa nghi ngờ, việc này khó mà tin được.

    Hắn cảm nhận được, thần giác mạnh mẽ nói cho hắn biết, đây không phải là sinh linh thật sự, tuy rằng rất sinh động thế nhưng vẫn có kẽ hở.

    "Lẽ nào ta đang ở bên trong ảo cảnh, lại đang chiến đấu cùng với chính mình?" Thạch Hạo sinh nghi, hắn cảm thấy có thể đang chém giết với những áo nghĩa tối cao nhất mà chính mình đã lĩnh ngộ được, trong nháy mắt hắn liền nhìn thấy được bản chất.

    Cái gọi là sự kỳ lạ và không rõ chính là như vậy sao?

    "Ầm!"

    Thạch Hạo trúng phải một chưởng, đó chính là Thượng Thương chi thủ, nếu không phải là hắn thì bất luận là người nào thì chắc chắn sẽ nổ tung và hóa thành thịt nát.

    Hắn chính là người nắm giữ bảo thuật này cho nên biết sự đáng sợ ra sao, sau lưng hắn cũng hiện lên Thượng Thương kiếp quang rồi diễn hóa thành bàn tay hòng nhanh chóng đỡ lấy.

    Bụp!

    Máu tươi bắn lên cao, sau lưng Thạch Hạo đã bị thương nặng, miệng ho ra đầy máu.

    Cũng trong lúc đó, bí thuật Lôi đế xuất hiện, ngàn vạn tia điện đan dệt cùng với vô vàn ngôi sao hiện lên tựa như là biển vũ trụ bao phủ hắn ở bên tỏng, tất cả đều do Lôi điện biến thành.

    Thạch Hạo lần nữa gặp phải công kích, thân thể bốc lên vô số ánh điện, những tiếng xẹt xẹt vang lên không ngừng.

    "Mặc kệ các ngươi là gì, diệt toàn bộ!" Hắn quát lớn, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó.

    Đại chiến rất kích liệt, Thạch Hạo lấy một địch bốn, mỗi người đều chẳng hề kém hắn là bao, thậm chí ở trong lĩnh vực bảo thuật thì bốn người này còn thể hiện ra vẻ hoàn mỹ cực điểm, không gì sánh được.

    Bọn họ dọc ngang xung kích, đại chiến không ngừng, không thể không nói, Thạch Hạo đã đốt ba ngàn ngọn lửa nên thực lực tăng mạnh như gió, mạnh mẽ hơn trước kia quá xa.

    Quan trọng hơn là, sự lĩnh ngộ với Đạo, suy đoán về con đường phải đi sau này của hắn đã vô cùng hoàn thiện, đạo ý ngập tràn, phù văn đầy trời.

    Vốn là thực lực ngang nhau thế nhưng sự lý giải của hắn với Đạo và Thiên địa dù sao cũng mạnh hơn nhiều, vì vậy mới có thể giằng co với bốn đại cao thủ này.

    Dù sao, bốn người này tuy mạnh thế nhưng bản thân cũng có vấn đề, không có trải qua nhiều cảm ngộ như hắn.

    Sát phạt đầy kịch liệt, Thạch Hạo không ngừng ứa máu, bản thân tuy mạnh nhưng bị vây công như vầy không thể không nguy.

    "Phong ấn, mở!"

    Thạch Hạo hét lớn, Chí Tôn huyết trong cơ thể của hắn sôi trào, hắn diễn biến ra bí thật trời sinh hòng tiêu diệt bốn đại cường giả này.

    Thượng Thương Chi Thủ quấn chặt lấy Luân hồi, đồng thời hắn còn phát hiện ra một luồng phù văn thứ ba đầy kỳ lạ đang tiến vào, đây chính là lá bài tẩy mà hắn dựa vào, hắn từng quan sát, từng lý giải và từng tìm hiểu thế nhưng cuối cùng chỉ biết chọn cách phong ấn mà thôi.

    Lúc hắn không có đốt lên ba ngàn ngọn lửa thì đã vận dụng loại sức mạnh này.

    Quả nhiên, bởi vì từng phong ấn cho nên hiện giờ địch thủ cũng không thể hiện ra loại áo nghĩa này, hiện giờ hắn sử dụng, xé rách hư không, ánh sáng bao phủ thiên địa.

    "Bụp!"

    Người nắm giữ phù văn Luân hồi bị một luồng thánh quang cắt lìa đầu lâu, máu tươi xối xả.

    "Trấn áp toàn bộ!" Thạch Hạo hét lớn, toàn lực xông về trước hòng giải quyết những thứ không rõ và kỳ lạ này.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 881: Thành công
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute

    Thạch Hạo dũng mãnh như hổ, cả người mang theo thánh quang rồi lưu lại từng chuỗi bóng mờ lao giết về trước.

    "Lôi động cửu thiên!" Sinh linh nắm giữ bảo thuật Lôi đế mặc một bộ giáp trụ loang lổ gỉ sét vận dụng đòn đánh mạnh mẽ nhất của mình, được xưng là bí thuật cấm kỵ Lôi đế.

    Ngày xưa, Thạch Hạo từng dùng phương pháp này để vượt một đại cảnh giới giết chết Chân Thần và chấn động cả đại thảo nguyên Hỏa châu, kinh động tới cả Thư viện Thiên Tiên.

    Xoẹt!

    Từng tia chớp đan dệt, khói đen ngưng tụ giữa trời cao, nguyên tố Lôi đạo bản nguyên nhất trong thiên địa bên trong những đám mây nơi xa bị dẫn dắt và muốn diễn biến thành Lôi kiếp.

    Nơi đây vốn vô cùng u ám, hiện giờ mây đen lại kéo tới thành ra tựa như trời đêm, hơn nữa từng luồng ánh điện vang lên đùng đùng xuyên thủng hư không, tựa như là tận thế giáng lâm.

    Thạch Hạo giết tới nhiệt huyết dâng trào, chiến ý ngập trời, vừa nãy đã chặt lìa đầu lâu của sinh linh nắm giữ Luân hồi nhưng hiện giờ lại đối mặt với người sử dụng Lôi đế thuật.

    Hắn bật nhảy đứng sừng sững trong hư không tăm tối, mặc cho tia chớp đan dệt, hai tay của hắn vẫn cứ kết ấn, sau đó một chưởng đánh thẳng về phía trời cao, còn một chưởng khác thì vỗ xuống bên dưới nhằm về sinh linh đang diễn biến Lôi đế thuật kia.

    Dĩ nhiên hắn cũng sẽ chọn cách lấy cứng đối cứng, cơ bản không hề tránh né.

    Trên thực tế, cũng không hề còn lựa chọn nào khác nữa, Lôi đế thuật một khi đã phát uy thì sẽ tác dụng ở phạm vi rộng lớn, cơ bản không thể tránh né được.

    Nhưng mà, hiện giờ không phải trong mùa mưa gió cho nên không thể đủ điều kiện triển khai áo nghĩa tối cao nhất của thần thông này.

    "Ầm!"

    Trong hư không, khói đen không rõ kia cũng không thể thay cho mây đen được, mà những áng mây tụ lại nơi xa lại cách một khoảng nên một chưởng này của Thạch Hạo đã khiến cho hư không sụp đổ.

    Thế nhưng cũng có một luồng ánh bạc to lớn bổ mạnh xuống, đó chính là hội tụ của nguyên tố Lôi đình.

    Trên người của Thạch Hạo hiện lên phù văn lôi đạo hóa giải ánh chớp này, đồng thời đánh một chưởng càng lớn hơn đi kèm là áo nghĩa vô thượng của bảo thuật bản thân nhằm về phía sinh linh ở bên dưới.

    "Bụp!"

    Người đứng trên mặt đất kia không thể tránh né được bởi vì hoa văn thần bí không ngừng lan tràn trong hư không, chúng sáng rực tựa như mạng nhện dày đặc hạ xuống và niêm phong tất cả mọi con đường, cho nên hắn chỉ có cách đỡ trực diện, kết quả máu phun xối xả, thân thể bay ngược ra sau.

    "Chém!"

    Thạch Hạo quát lớn, hai mắt hình thành nên phù văn Thiên nhãn võ đạo tựa như là hai con Chân Long ập ra, lập tức tất cả mọi quỹ tích của người kia đều in dấu trong tâm thần và sớm nhìn ra những động tác tiếp theo của đối thủ.

    Vèo!

    Trong lòng bàn tay của Thạch Hạo ngưng tụ thành hoa văn đầy phức tạp, ký hiệu Thượng Thiên cùng phù văn Luân hồi ngưng tụ cùng nhau, bên trong thứ này còn có loại thần văn thứ ba.

    Đòn đánh này tỏa ra sự mạnh mẽ lạ thường khiến cho cả cánh tay của Thạch Hạo đều lấp lánh tựa như thánh kiếm hoàng kim, cứ như là cánh tay của Chân Tiên rọi sáng cả bầu trời.

    Hắn vung mạnh xuống dưới, người nắm giữ bảo thuật Lôi đế kia vốn đã bị thương nặng nên quỹ tích của hành động đều bị nhìn thấu, động tác tiếp theo đều có thể đoán ra, khi gặp đòn đánh này thì khó mà đỡ được.

    "Bụp!"

    Sinh linh này cũng bị chém giết, đầu lâu bay vút trong hư không rồi nổ tung hóa thành mưa máu, thi thể không đầu lại nhào ngay đương trường.

    "Quá biến thái, lại giết thêm một tên nữa?!" Phía sau, đám Tào Vũ Sinh khiếp sợ, bí thuật này của Thạch Hạo sắc bén mạnh mẽ tới cỡ nào chứ.

    Trên thật tế, dù là Thạch Hạo cũng chưa hề chạm hết môn Chí Tôn thuật mới sinh ra này, thứ này cũng chỉ mới bắt đầu diễn biến, vẫn còn ở giai đoạn phát triển, chưa hề định hình.

    Cho tới lúc này, hắn mới phát hiện thuật này có thể ngưng tụ cùng với Luân hồi và Thượng thương, có thể giúp cho sức mạnh tăng gấp bội, chuyện này quả thật có chút kinh người!

    Hắn không biết, đây là bảo thuật sức mạnh thuần túy nhất, hoặc là có thể tăng cường sức mạnh cho Chí Tôn thuật khác, chờ sau khi thứ này hoàn thiện hoàn toàn thì sẽ hiểu rõ hết thảy.

    Vào lúc đó thì uy năng của bảo thuật vô địch này chắc chắn sẽ tăng lên mấy lần, thậm chí có thể sẽ có năng lực kỵ dị nào cũng nên.

    "Còn một nửa nữa!" Thỏ nhỏ lớn tiếng nói, cặp mắt hồng trừng to, cẳng chân nhảy nhảy đầy kích động và hưng phấn, sắp thành công rồi, sắp chiến thắng thứ kỳ lạ và không rõ này.

    Sinh linh nắm giữ Thượng Thương kiếp quang liều lĩnh bắn ra từng tia ánh trắng tới nơi đây, còn sinh linh hình người Côn bằng bị phá nát thân thể kia cũng bò dậy đánh lại.

    "Kết thúc đi!"

    Thạch Hạo hét lớn, thân thể phát sáng, diễn biến ra pháp môn thông thiên động địa, một tay tiếp dẫn lôi vân đang dần tán loạn ở giữa trời cao còn một tay thì kích về phía dưới.

    Hắn cũng triển khai bảo thuật Lôi đế, mượn nhờ nguyên tố Lôi mà sinh linh vừa nãy để lại, tựa như hai người cùng nhau hợp lực vậy.

    Ầm!

    Lôi điện vạn trượng hạ xuống, một cánh tay khác của hắn đang giơ lên cao rồi nắm chặt lấy ánh chớp đồng thời bổ mạnh về phía hai sinh linh kia.

    "Ầm!"

    Hai đại cường giả đều cháy khét, tuy rằng chưa chết thế nhưng đều bị chấn bay, thân thể khét kẹt, lôi điện vang vọng tán loạn khắp toàn thân.

    "Giết!"

    Thạch Hạo vỗ mạnh cặp cánh Côn bằng rồi đuổi theo sau, tiếp đó vận dụng Chí Tôn thuật trời sinh của chính mình, vù, hắn đi sau nhưng lại tới rước, xuyên thủng thân thể của hai người phía trước.

    Nơi đây trở nên yên tĩnh, những tảng đá trên đường đi đều dính đầy máu, cũng không phải là màu đen mà lại là màu đỏ sẫm, trông tràn trề sức sống, hoàn toàn khác dĩ vãng.

    "Thành công rồi, cứ thế bước ra bước kia!" Đả Thần Thạch kêu quái dị.

    "Ta... tận mắt nhìn thấy một hồi thần tích." Tào Vũ Sinh réo lên, tâm tình có chút lâng lâng, bởi vì từ xưa tới nay tuyệt đại sinh linh đều đã chết sạch chứ không hề thành công, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy một kỳ tích như vầy.

    "Quá tài hoa!" Thỏ nhỏ chớp chớp cặp mắt, khen ngợi không dứt.

    "Vì sao khói đen lại không có tản đi thế?" Thanh Y tuy đang vui mừng nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, khi nhìn thấy dị thường kia thì vội vàng nhắc nhở.

    Trên thực tế, không cần nàng nói thì Thạch Hạo đang đứng giữa trường kia cũng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ.

    Chiếc đèn bằng ly trong hư không kia cũng chưa có tán đi, cũng chưa hề biến mất.

    Mà gần đó, khói đen càng thêm nồng kèm theo vẻ ngột ngạt, còn có chút kinh khủng tựa như là sương mù trước vực sâu, khi làn sương mù này bị thổi tan đi thì sẽ lộ ra chân tướng đầy dữ tợn.

    "Vút vút!"

    Đột nhiên, những huyết nhục trên mặt đất chợt tổ hợp lại, chớp mắt bốn đại sinh linh đã ngưng tụ lại cùng một chỗ và hóa thành một con sinh linh hoàn toàn khác, cánh Côn bằng giang rộng, Lôi điện lượn quanh thân thể, phù văn Luân hồi nằm đầy thân thể, ánh sáng Thượng Thương trùng khít với hai tay, ngoài ra còn có một loại hoa văn hoàn toàn khác đang hình thành trên cơ thể của kẻ này.

    "Hả?!" Thạch Hạo khiếp sợ, đó chính là Chí Tôn thuật thứ ba mà hắn vừa mới mở phong ấn và thể hiện lúc nãy, thế nhưng hiện giờ đối phương lại nắm giữ được.

    Điều này khiến hắn sởn cả gai óc, quá nhanh, việc này tương đương với việc hắn chẳng còn bí mật gì nữa.

    Trong cõi u minh kia có thứ gì, chẳng lẽ có thể hiểu rõ toàn bộ bảo thuật trong thiên hạ, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi đã khiến thân thể người ta lạnh toát, nội tâm bất an.

    "Giết!"

    Thạch Hạo giết tới, dùng toàn lực ứng phó ngăn chặn con sinh linh này, đồng thời đốt sạch những thứ còn sót lại nơi ấy, hắn hi vọng bảo thuật của bản thân sẽ không bị tiết lộ nữa.

    Chỉ là, hắn lại cảm thấy chỉ phí công mà thôi, mặc dù liều mạng giết con sinh linh này thì luồng sức mạnh thần bí kia hơn phân nửa đã hiểu thấu đáo toàn bộ rồi.

    "Ầm!"

    Hai bên giao thủ, Thạch Hạo liều mạng, không hề cho tên này có cơ hội diễn biến tới cực hạn, hắn vận dụng toàn bộ thủ đoạn.

    Hư không mờ mịt, không ngừng uốn éo, chém giết tới mức nơi đây đổ nát, phù văn và pháp tắc sức mạnh không ngừng đan dệt, kinh khủng vô biên.

    Thạch Hạo đầm đìa máu tươi, hắn đã bị thương không phải là nhẹ thế nhưng sau mấy trăm lần va chạm thì hắn đã giết chết được tên sinh linh kỳ lạ kia, sau đó dùng đạo hỏa do ba ngàn hoa văn đan dệt lại đốt sạch kẻ này.

    Dù nói gì thì hắn vẫn phải thử nghiệm việc xóa sạch vết tích để phòng ngừa tiết lộ tất cả của bản thân, sau đó bắt đầu tẩy rửa khói đen đồng thời chém về phía đèn cổ trong hư không kia.

    "Vù!"

    Bỗng nhiên, đèn cổ vang khẽ rồi cứ như là chiếc gương, nơi tim đèn đang chiếu lại cảnh tượng quyết chiến vừa nãy, còn nó thì nhằm về nơi xa hòng rời khỏi.

    "Thành công rồi, thứ kỳ lạ kia cũng đã chạy rồi!" Thỏ nhỏ hưng phấn kêu lớn.

    Thế nhưng vẻ mặt của Thạch Hạo lại đại biến, chuyện mà hắn lo lắng nhất lại xảy ra, hắn không còn chút bí mật gì nữa, tất cả đều bị quy tắc thần bí ở đây cuốn lấy chiếc đèn cổ hòng bỏ trốn.

    Thạch Hạo không có thời gian để xem thương thế của bản thân, cứ thế dồn sức đuổi theo, hắn muốn xem nơi ngọn nguồn của thứ này là như thế nào và cũng muốn đánh nát đèn cổ kia.

    "Thì ra, cũng không phải là hiểu rõ toàn bộ, ngươi cần chiếc đèn cổ này mang về sau đó mới quan sát và hiểu rõ được." Hắn tự nói.

    Trước đây không lâu hắn đã có suy đoán như thế, cho rằng chỉ là ảo cảnh thế nhưng hiện tại lại chứng minh rằng, trong cõi u minh tựa như có một sức mạnh nào đó có thể tạo nên chuyện vô cùng đáng sợ.

    "Từ xưa tới nay, ngươi đều thúc ép cho những vị thiên kiêu bộc phát ra những bí thuật mạnh mẽ nhất rồi sau đó mang về?" Hắn cũng không biết suy nghĩ này đúng hay là sai nữa.

    "Giết!"

    Thạch Hạo hét lớn, tay cầm chiến kích Hư không bật tung lên trời cao, chém thẳng về phía chiếc đèn bằng ly kia.

    Thứ này phát ra ánh sáng kỳ lạ đồng thời xoay tròn, còn tim đèn thì càng thêm sáng rực hơn chiếu rọi toàn bộ huyết nhục của Thạch Hạo, khiến hắn tựa như trở thành trong suốt vậy.

    Ngay cả ngọn lửa thần bí đang ngủ yên nơi sâu nhất trong cơ thể của Thạch Hạo cũng hiện hình, ngọn lửa này cũng đã bị ánh sáng kia soi sáng.

    Thế nhưng, cũng chính vì thế mà đèn cổ run rẩy rồi mờ đi, nó nhanh chóng trốn đi xa, tựa như cảm giác được chuyện chẳng lành.

    "Xoẹt" một tiếng, một ngọn ánh lửa to bằng nắm tay từ trong cơ thể của Thạch Hạo lao ra ngoài, thứ này do các ký hiệu tạo thành, nó lao nhanh về trước đuổi theo đèn cổ kia.

    Một tiếng giòn tan truyền tới, chiếc đèn kia rạn nứt hóa thành bột mịn.

    Cùng lúc đó, chùm lửa kia bao phủ cả thiên địa, chúng lượn lờ khắp nơi hòng đốt sạch những tàn dư của làn khói đen kia.

    "Là sao thế?"

    "Hiện giờ đã thành công hay chưa, sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa chứ."

    Tên Mập Tào Vũ Sinh cùng với Thanh Y đuổi tới, lúc này lộ vẻ kinh ngạc.

    Chùm lửa kia hạ xuống rồi tiến vào lại trong cơ thể của Thạch Hạo, từ đó biến mất không thấy đâu.

    "Nơi đó... có làn sóng chấn động!" Thạch Hạo cảm thấy một luồng khí tức kỳ dị hơn cả lúc nãy, việc này khiến người khác run sợ.

    Hắn hơi do dự sau đó thì vọt tới, đi về phía bên ngoài ba ngàn tảng đá, lúc này hắn nhìn thấy một vết nứt màu đen rất to đang xuất hiện ở trong hư không, thứ này tựa như là một hẻm núi lớn.

    Những thứ kỳ lạ khó hiểu, đều xuất hiện ở trong khe lớn này?

    Sau khi tới đây thì cả người Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, mạnh như hắn mà cũng cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, một luồng ý lạnh thấu xương sinh ra, đây cũng không chỉ là trên thân thể mà ngay cả trong lòng cũng là như thế.

    Hoàn toàn chính xác, nơi này rất nguy hiểm thế nhưng hắn lại không kìm hãm được sự tò mò, dù không đi vào thì chỉ cần đứng ngoài liếc mắt nhìn vết nứt ấy cũng được.

    Bởi vì, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều nghi hoặc, rốt cuộc đó là thứ gì, đây là nơi bắt đầu của kỳ lạ và khó hiểu này sao?

    "Cận thận đó!"

    Mấy người đứng phía sau hô lớn rồi nhanh chóng chạy tới.

    Thạch Hạo hít sâu một hơi đồng thời bước về trước, đi lại gần vết rách hư không cực lớn kia để nhìn vào bên trong.

    Chỉ trong nháy mắt hắn liền trắng bệch cả mặt, khi hắn nhìn thấy được những thứ bên trong thì ngay lập tức nghĩ ngay tới một truyền thuyết, lúc này vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng chấn động khó tả.

    "Rút nhanh, các ngươi không nên tới, không được nhìn thấy nó!" Thạch Hạo hét lớn với vẻ mặt đầy lo lắng, ngăn lại mấy người ở phía sau.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)