FULL  Linh Dị [Ma Thổi Đèn] Thánh Tuyền Tầm Tung - Thiên Hạ Bá Xướng - FULL C32

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thánh Tuyền Tầm Tung
    Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
    Chương 22: Mộ Mô Kim (1)

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch: Antimage

    Tôi nghĩ thầm, nơi bộ lạc dã nhân này có thể có bảo vật gì chứ, thứ đáng giá nhất cũng chỉ là mặt nạ vàng ba mắt, hơn nữa cũng đã tặng đi mất rồi. Bốn mắt chạy đến trước mặt tôi, giơ tập tài liệu lên cao, nhịn không được bắt đầu phun nước bọt: “Trong lúc rảnh rỗi, tôi liền chạy tới lều của Vu Y bọn hắn nhìn qua một chút, không nghĩ tới ta lại tìm được. Cậu mau nhìn xem, thứ nàu có chữ Trung này”.

    Cả tôi và mập mạp đều cho rằng mình nghe nhầm, liền vội vàng nhận lấy quyển da cừu thoạt nhìn rách nát không chịu nổi kia lên xem, đây là một tập tài liệu dày, được chia làm nhiều bộ phận, đã bị người ta dùng ruột dê phơi khô để bọc. Mặt bìa của nó được vẽ một thứ giống với bùa mô kim hình trăng rằm. Tôi chưa lật xem đã đoán được toàn bộ bí mật được ẩn trong tập tài liệu này, ôm cổ bốn mắt:” Đồng chí bốn mắt, cậu thật vĩ đại! Thứ này đối với chúng ta thật sự rất quan trọng!”.

    Bốn mắt cười hì hì tới bên đống lửa, mập mạp với bốn mắt sợ quấy rầy tôi đang nghiên cứu, đều lẳng lặng ngồi yên ở một bên, tôi tốn hơn nửa đêm để đọc cái bản dùng tiếng Crane, tiếng Trung, và cả Tiếng Anh xen lẫn quyển da cừu, sau đó dần dần đem chuyện Vu Y Crane đặt qua một bên.

    Mập mạp không ngừng hỏi tôi có chuyện gì, tôi thấy kì lạ: “Nói ra sợ các cậu không tin, nếu không có tập tài liệu trong tay, tôi sợ cũng chẳng tin nổi trên thế giới có việc trùng hợp như thế, đây chính là duyên phận.”

    Bốn mắt đẩy cái kính mắt trên sống mũi:” Chưởng quầy, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau, đến cùng là chuyện gì xảy ra.”

    Tôi nhìn qua sắc bạc dần hiện lên trên bầu trời, cuống họng giảm thấp xuống nói:” Chôn cất Vu Y trong động và với thổ dân Crane cũng có điểm bất đồng, bọn họ đều là người đời sau thổ dân địa phương và một đám người Thanh mạt đi đãi vàng.”

    Tôi vùa nói một câu, mập mạp đã mừng rỡ không ngậm miệng được: “Lão Hồ, tôi còn không biết cậu sao, lại bắt đầu nói bậy mê sảng gạt người rồi. Bọn hắn từng tên một đều chẳng khác nào đám quỷ sừng dài mặc quần áo, tại sao có thể là Trung Hoa tử tôn như chúng ta được?”

    Tôi lắc đầu, vỗ một cái vào tập tài liệu trong tay, sau đó mở ra trong đó một tờ: “Trong này đều nói đến biến cố của một tòa cổ mộ Amazonian trong rừng”

    Trong thời kỳ Thanh mạt, tư tưởng mới tràn vào khiến người người trong nước mở rộng tầm mắt, có bốn tên giang hồ dưới cơ duyên xảo hợp đã làm quen với một người buôn đồ cổ ở Nam Dương, cả đám kết nhóm ngồi trên phà, lên kế hoạch đến châu Mỹ móc tiền. Bởi vì cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, đám người này đều cảm thấy ở trong nước cả đời, không bằng ra biển đánh cuộc một lần. Lúc ấy cái tên người Nam Dương kia đối với tình huống ở châu Mỹ cũng là kiến thức nửa vời, ngay cả Nam Mĩ với Bắc Mĩ cũng không phân biệt nổi, chỉ nghe biết là người ngoại quốc nói Mĩ Quốc khắp nơi đều là vàng, đời sống sinh hoạt vô cùng hạnh phúc tốt đẹp. Kết quả một đoàn người đần độn, u mê đã đến rừng Nam Mĩ, bốn tên giang hồ chưa từng gặp qua việc đời mới biết mình bị lừa gạt, tên Nam Dương vì tự bảo vệ mình, đành phải nói với bọn họ rằng nói mình học qua Tương Địa Khám Hưng Phong Thủy thuật, đã tìm được một tòa cổ mộ của Hoàng Đế ngoại quốc, chỉ cần mọi người cùng đi phát tài. Bất quá hắn không dám tố cáo những người khác, Phong Thủy bí thuật của bản thân là từ trong miệng Thuyết Thư tiên sinh nghe được, chỉ biết là thiên hạ đạo mộ quật phần giả (nhóm người trộm mộ trong thiên hạ), Mô Kim là lớn nhất. Vì vậy hắn tự xưng mình là Mô Kim Giáo Úy, có thể tầm long điểm huyệt, đào mồ đổ đấu.

    Bốn tên kia chỉ cần có thể phát tài làm giàu, cũng mặc kệ rút cuộc là đào vàng hay là đào cổ mộ, tạm thời buông tha cho tên Nam Dương kia, để cho hắn đi khắp nơi tìm ngôi mộ trong truyền thuyết kia. Xem như là tổ tiên tên Nam Dương kia đốt hương tích đức, vài ngày sau lại có thể tìm được chỗ một cái huyệt mộ. Cả năm tên đều vô cùng vui mừng, nhưng rồi không ngờ, bản thân bọn chúng lại đào phải tòa mộ quỷ quái này.

    Chuyện xưa nói đến đây, tôi liền dừng lại, bốn mắt nghe đến xuất thần, thúc giục tôi đọc tiếp. Tôi liền vỗ vỗ tay, bất đắc dĩ nói: “Phía dưới hết rồi. Chữ Trung nhiều như vậy chủ yếu là nói về mấy việc linh tinh. Còn dư lại đều là loạn ngữ viết như gà bới. Nếu cậu hiểu thì cứ xem.”

    Mập mạp túm lấy tập tài liệu, lật trước lật sau xem, cuối cùng lại ném nó xuống đất:” Đây không phải vô nghĩa vô nghĩa sao, nói một nửa, đằng sau xem mãi cũng chẳng hiểu. Bốn mắt nhà cậu nói, cái này có phải là rảnh rỗi đến mức nhức đít, tự kỉ ngồi viết lung tung không?”

    Bốn mắt hô to oan uổng, tôi vì giải vây cho hắn nên nói:” Chúng ta lên núi cũng bị như vậy, đầu hắn lại chưa từng bị cửa kẹp qua.” Tôi lại suy nghĩ, đem việc này liên hệ với phần vị cắt, tôi liền suy đoán được, có thể là năm người này động chạm vào cơ quan gì đó trong mộ huyệt nên bị nguyền rủa, có kẻ chết tại chỗ, rơi vào kết cục người chẳng ra người – quỷ chẳng ra quỷ, những người khác cũng không dám đi ra khỏi rừng rậm, sợ rằng bản thân sau khi chết lại mọc sừng quỷ, bị cho là yêu quái liền hủy thi diệt tích, cuối cùng chấp nhận tha hương cầu thực, thông hôn với thổ dân địa phương, lại dựa vào thủ đoạn lừa gạt hãm hại, các cậu rõ rồi đấy từ xưa, Thần Tiên, La Hán lớn lên đều khác người thường. Bọn chúng đều tự phong là thần sứ, sau khi chết sẽ trở về Thiên Quốc, kì thực là vì che giấu bản thân sau khi chết sẽ bị biến dị. Tôi nhặt quyển da cừu lên lật một tờ tranh vẽ rách nát không chịu nổi:” Các cậu nhìn cái trên bản đồ mộ thất này, có phải rất quen mắt hay không?”

    Mập mạp tinh mắt, liếc cái là nhận ra đây là mộ Vu Y chúng ta vừa mới bò qua:” A! Mộ thất phía dưới như thế nào lại có một tầng nữa?”

    Tôi cười nói: “”Đúng vậy, cái mộ Vu Y này chỉ là một cái nóc, một thất chính thức nằm dưới hang đá phía dưới, đây là có người cố ý tạo ra một bố cục Phong Thủy kim kê ấp trứng, khiến người ta lẫn lộn.”

    Mập mạp nghe xong thấy phấn chấn hẳn: ” Tôi biết ngay, trong mộ bên cạnh làm sao có thể không có vật bồi táng, tạo ra một động thi thể hù dọa người ta à nha! Đi, chúng ta mau vào xem, nói không chừng một động đầy bảo bối đang chờ chúng ta đấy.”

    Bốn mắt nhíu mày một cái: “Chưởng quầy, anh không cảm thấy ngôi mộ này có vấn đề hay sao?”

    ” Đương nhiên là có, tôi hoài nghi, cái hố này do đám Thanh mạt kia đào lên”

    Ba người chúng tôi yên lặng trong chốc lát, quyết định chờ sau khi đầu trọc tỉnh lại mới quyết định. Ba ngày sau, được Vương Thiểu chiếu cố, đầu trọc cũng đã tỉnh lại. Tôi đem việc phát sinh lúc sau kể lại cho hắn giảng lại một phen. Hắn cũng rất hứng thú với cái hố Bách Quỷ kia. Chúng tôi đem tên tù trưởng kia hỏi ý kiến, sau đó lại đem nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi nói cho đầu trọc, một người thông dịch kết hợp với một người thông dịch, nghe xong mỗi người đều choáng váng đầu óc. Chấn thương của Trọc đầu còn chưa khỏi hẳn, trình độ ngôn ngữ của thổ dân lại có hạn, thế nhưng lại thu được một tin tức trọng yếu: ” Mặt nạ của tù trưởng dùng kim trượng đổi lấy từ một tên da vàng, khoảng ba ngày trước”

    Tôi vội vàng hỏi kim trượng là cái gì? Tên kia dáng người ra sao, tại sao phải dùng mặt nạ ba mắt để đổi lấy cái kim trượng kia? Tù trưởng lại bị tôi dọa cho khiếp sợ, ấp úng cả buổi, đầu trọc nói: “Cái trượng kia chỉ là là một cây côn bình thường, Vu Y bình thường dùng để đánh hạ nhân, tù trưởng thấy hắn đã chết, lại có người chấp nhận dùng cái mặt nạ đẹp để đổi, hắn liền đáp ứng.”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thánh Tuyền Tầm Tung
    Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
    Chương 22: Bùa Mô Kim (2)

    Nhóm dịch: skyismine
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Tất cả chúng tôi đều cho rằng người châu Á da vàng đó có nhiều khả năng chính là kẻ vẫn đang âm thầm đối nghịch với bọn tôi, Cây Sào. Về phần cây trượng vàng mà theo đám người Cramer không đáng giá lấy một đồng, có lẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng nào đó đối với hắn. Còn Shirley Dương thì vẫn truy đuổi hung thủ ráo riết, tất nhiên cũng đang ở trong rừng.

    Bốn mắt hỏi tôi tiếp theo định làm gì. Tôi đáp bằng giọng khẳng định: "Trong cái khu mộ quỷ đó còn có rất nhiều bí mật, tôi định một mình xuống đó xem xét một chuyến, mọi ngươi không cần đi theo mạo hiểm."

    Những người khác đồng loạt phản đối. Tuyền béo bảo: "Lão Hồ, cậu quá xảo quyệt, có tí tiền chia chác là đòi hất văng anh em đi, không để cho ai xơ múi gì." Ba người còn lại hùa theo, tôi đành phải đồng ý để cả đám cùng đi xuống, nhưng tất cả vẫn phải theo quy định cũ: Nghe lệnh tôi.

    Adong thật sự không muốn dẫn đường cho chúng tôi, bởi vậy Đầu Trọc đã cho anh ta một ít thuốc men rồi bảo anh ta tự quay về thôn Titamar. Tuyền béo nảy sinh ý nghĩ xấu, tóm lấy tên tù trưởng, nói: "Thằng ranh này là người bản địa, bắt hắn dẫn đường cho chúng ta có thể coi là một biện pháp không tồi." Tôi nghĩ, tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, nhưng chúng tôi chỉ còn cách Cây cầu ma chỉ vài ngày đường, đội ngũ của Cây Sào lại vượt lên trước chúng tôi một bước, mang hắn theo không phải chuyện xấu. Vì vậy, hai đứa tôi hùa nhau đe dọa, ép tên tù trưởng Mặt Nạ đi vào sào huyệt của Malik.

    Lần thứ hai đi vào trong mồ chôn tập thể của đám thầy mo, tâm trạng của tôi khác hẳn với lần trước. Trước đây, chúng tôi mang tâm trạng "Đi một chuyến cho biết" mộ của người ngoại quốc để thỏa lòng hiếu kỳ. Còn hiện giờ, khi chúng tôi đã biết được nguyên nhân thực sự của sự biến dị sau khi chết của người Cramer, thành ra tự nhiên sinh ra tâm trạng sợ hãi vô cớ. Cũng là kẻ đào vàng, kẻ trộm mộ, nhưng thực ra đám người đào vàng thời Thanh mạt kia đã gặp phải oan trái gì, mới đến mức rơi vào thảm cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, chẳng những đánh mất mạng sống của chính mình mà còn để lại tai họa cho con cháu, làm mất hết tài lộc phú quý của đời sau.

    Năm người chúng tôi đi cùng nhau, dồn ép tên tù trưởng Cramer đi vào trong lòng hang. Bởi Đầu Trọc bị thương trên đầu, tôi không có ý định bắt lão phải mạo hiểm xuống hang, thế nhưng cái lão già cứng đầu cứng cổ này đã nổi khùng lên với tôi đến mức mắt long lên sòng sọc, đòi xuống dưới bằng được để còn ngăn hòn đạn mũi tên cho cậu cả nhà họ Vương của mình. Tuyền béo bảo: "Ông anh đúng là đồ chó săn, sắp chết đến nơi còn lo cho chủ." Đầu Trọc chẳng hó hé câu gì, cắn răng cố nhịn đau đi ở cuối cùng của đội ngũ. Trong lòng tôi tự hiểu, lão làm như vậy chẳng phải bởi lòng trung thành tới mức mù quáng với Vương Thanh Chính, mà chỉ vì không muốn phụ sự tín nhiệm của Vương gia lão gia tử - Thiên Vương lão tử Vương Phổ Nguyên.

    Tù trưởng Mặt Nạ bị tôi và Tuyền béo kẹp vào giữa, mấy lần tìm cơ hội định chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị Đầu Trọc dùng báng súng chặn lại. Tôi dỗ dành hắn: "Sau khi xuống dưới, chúng tôi sẽ không bắt anh làm gì nữa. Anh chỉ cần đứng im một chỗ, đừng có chạy loạn khắp nơi sờ mó lung tung là được." Đầu Trọc phiên dịch lại cho hắn nghe. Sau khi tên tù trưởng Mặt Nạ nghe nói xong, mặt biến thành trắng bệch. Tôi đoán nhất định lão này đã tự ý thêm thắt vài câu hung ác để hù dọa tên tù trưởng, nhưng tôi không có ý định can thiệp vào, chỉ cầu mong sao chuyến đi này có thể tìm ra manh mối, rồi dẫn tất cả mọi người bình an ra khỏi cái khu mộ tập thể này.

    Vừa xuống tới đáy động, cậu ấm họ vương và Bốn mắt đã châm đuốc làm từ phân dê mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước lên, rồi cắm tại chính giữa cái động chôn người. Phần mộ đám thầy mo trên hẹp dưới rộng, không khí không lưu thông tốt, tôi sợ dưỡng khí tiêu hao quá nhanh cho nên chỉ mang theo hai bó đuốc. Tuyền béo lấy từ trong bọc ra một đoạn nến, bảo với tôi: "Sáp ong rừng đấy, tớ đã sai đám người nguyên thủy cạy từ tổ ong ra, bấc nến tết bằng cỏ khô, có còn hơn không. Lão Hồ cậu cầm lấy mà dùng tạm!" Tôi cầm lấy cây nến mà Tuyền béo đã tỉ mẩn làm ra, châm vào ngọn lửa trên bó đuốc, sáp ong chợt tỏa ra khói trắng, ngọn lửa nhỏ chập chờn bùng lên.

    Tôi cắm đoạn nến đó ở góc đông nam của phần mộ, rồi bảo với mọi người: "Mặc dù có vẻ mê tín, nhưng quy tắc do cha ông định ra, chúng ta cứ thế làm theo. Chúng ta đã làm đúng phép tắc, nếu như lát nữa có xảy ra tai vạ, chúng ta ra tay mới không bị đuối lý."

    Bốn mắt mở quyển sách da cừu của thầy mo ra xem, quan sát khắp bốn vách động rồi bảo với tôi: "Bên trong tập tài liệu ghi chép vị trí 'Khu mộ quỷ' không được chính xác cho lắm, về cơ bản có thể kết luận là nó nằm ngay dưới chân chúng ta. Tuy nhiên, cửa vào ở đâu, đi vào bằng cách nào, lão thầy mo lại không hề ghi chép lại, chúng ta giống hệt như đám ăn trộm không tìm thấy cửa vào, chỉ biết đứng ngoài nhìn mà nhỏ rãi."

    Tôi đáp: "Trong quan niệm của người Anh Điêng không có khái niệm về cái chết, họ cho rằng sau khi chết đi, hồn phách rời khỏi xác thịt là để bắt đầu một cuộc sống mới. Cho nên, phong thuỷ khẳng định là có, không nên nhìn thấy họ vứt bừa thi thể vào một nơi hoang vắng để mặc cho chúng phân hủy mà lầm tưởng. Chúng ta chỉ có thể dựa vào cách thức bố trí của phần mộ tập thể này để phán đoán kiểu dáng mộ của thầy mo rồi đi thông qua đó để xuống dưới, giống như đánh một ván cờ tưởng vậy." Tôi nói như vậy, một mặt là để động viên mọi người, giúp cho họ yên tâm hơn; Mặt khác là giúp cho chính mình xâu chuỗi mạch lạc lại toàn bộ câu chuyện. Nếu đánh giá hình dáng bên ngoài theo 'Thập Lục Tự Phong Thủy Bí Thuật', tướng huyệt của ngôi mộ người nước ngoài này là 'gà trống đẻ trứng' - một việc không bao giờ xảy ra. Không riêng gì tôi, nói rộng ra, có lẽ ngay cả một người mang ba phù là Trương Tam Liên Tử cũng chưa bao giờ có cơ hội như vậy. Tôi vén tay áo lên, đứng giữa cửa động, nhìn lên bầu trời: "Tính chất địa lý giữa Nam Bắc bán cầu khác hẳn nhau; Địa thế, nước chảy, hướng gió, toàn bộ đều không chuẩn xác. Chỉ có thể dựa vào sao trên trời để định vị." Trong Thập Lục Tự Phong Thủy Bí Thuật, đứng đầu là một chữ "Thiên". Bản thân tôi là người luôn coi trọng thực tiễn hơn lý thuyết, cho nên chỉ có kiến thức nửa vời về những diễn giảng theo hai đạo hắc, hoàng từ chữ "Thiên" trong cuốn sách đó về vị trí sao trời, khí tượng, cho nên chỉ biết lý luận suông. Lúc này bắt tôi phải xác định vị trí huyệt mộ, trong lòng quả thực là không nắm chắc một chút nào. Tuy nhiên đã trót mở miệng khoác lác, mọi người đều lăm lăm xẻng công binh kích động chờ đợi tôi chỉ ra vị trí cát tường, tôi chẳng còn thời gian đâu mà lo với nghĩ, đành phải vận dụng hết toàn bộ kiến thức trong đời ra để tính toán. Sào huyệt Malik, một ngọn núi hùng vĩ độc lập cao vút tận mây xanh, xét theo vị thế là một con rồng lạc loài. Bản thân con rồng này ẩn chứa một luồng sát khí, thuộc mộc. Để khắc con rồng dữ này, đám người đào vàng thời Thanh mạt đã phá hủy hết cây cối trên núi, lại dùng vôi tôi rải xuống khiến cho trong vòng trăm năm nơi đây khó mà mọc nổi một ngọn cỏ. Muốn xác định vị trí cát tường ở nơi thế này, nếu không phải là sao Cơ thì chắc chắn là Giác của Thiên Hoàng Dương, nằm ngay ở phía nam của hai sao này. Xét theo phương thức đó, vị trí mắt chủ lập tức trở nên rõ ràng có thể thấy được ngay. Tôi đo đạc chiều dài, rộng của cái động chôn người, cuối cùng xác định cửa vào khu mộ quỷ nằm ở góc tây bắc lệch bắc của đống kén xác chết.

    Mặt nạ tù trưởng đứng im ở bên cạnh bó đuốc, từ đầu đến giờ không dám hé răng. Thấy chúng tôi muốn di chuyển kén xác chết của các thầy mo, hắn lập tức vung bàn tay to như cái quạt xông tới ngăn cản. Hắn túm lấy ống tay áo của tôi, luôn mồm van xin lạy lục. Đầu Trọc phiên dịch lại: "Tên lông vàng này bảo rằng từ xưa đến giờ mộ thầy mo luôn là thánh địa của người Cramer, thầy mo hi sinh thân mình ở chỗ này để trấn giữ sào huyệt của ác ma. Nếu như chúng ta tự tiện di động thi thể sẽ bị ma quỷ trả thù, ngay cả anh linh đám thầy mo cũng sẽ không tha cho chúng ta."

    Cậu ấm họ Vương đập vào tay tên tù trưởng, trợn mắt nói: "Đừng có con mẹ nó vừa ăn cướp vừa la làng, đám thầy mo của các ngươi vừa mọc sừng vừa thủng lỗ chỗ, chỉ nhìn cũng biết không phải loại tốt lành gì cả. Cậu đây chẳng tin cái giống chôn bên dưới còn giống yêu quái hơn cả đám thầy mo của các ngươi. Ngươi ra chỗ nào mát mẻ mà ngồi đợi, đừng có ở lại đây cản trở cậu đây làm việc quan trọng."

    Đến lúc này, Tuyền béo và Bốn mắt đã di dời đại bộ phận kén xác chết, làm góc Tây Bắc trống ra một khu đất lớn. Vương Thanh Chính không chịu yếu thế, cũng chạy tới một cái kén xác chết, dùng hai tay ôm lấy nó để bê ra chỗ khác. Đầu trọc đương nhiên không đời nào để cho cậu chủ nhà mình làm loại công việc nặng nhọc, định lại gần giúp đỡ y. Tôi định qua bên đó giúp mọi người một tay thì chợt nghe thấy cậu ấm họ Vương thét lên chói tai. Tôi giật mình, vội vàng chiếu đèn pin qua bên đó, bắt gặp Đầu Trọc đang đứng cách cậu ấm họ vương tầm hơn nửa mét với vẻ mặt hoảng hốt, còn cậu cả đó đang hoảng sợ ra mặt nhìn hai tay mình. Tôi chiếu đèn pin vào tay y, thấy ngay trên cánh tay trắng bóc mịn màng của y phủ đầy những vết ban nấm mốc màu xanh lá, trông giống như nổi lên vô số đồng tiền màu xanh. Còn cái kén xác chết bị y vứt chỏng chơ dưới đất, bên ngoài cũng mọc lên một lớp nấm mốc màu xanh dày chi chít.

    Tuyền béo rú lên: "Thằng ranh này, mới có vài ngày không tắm rửa làm sao lại mọc đầy nấm mốc như thế này?"

    Bốn mắt đá vào cái kén xác chết lăn lóc trên mặt đất một cú: "Điểm cốt yếu là nấm mốc mọc lên từ xác người, mấy cái xác này cũng có."

    Cậu ấm họ Vương chưa bao giờ từng gặp phải việc thế này, nóng nảy đến mức hết cào lại gãi, chỉ thiếu mỗi nước tháo rời cả cánh tay của mình ra. Tôi giữ chặt lấy hai tay y, bảo với Đầu Trọc: "Đừng có đứng đần ra đó, cồn, mau lấy cồn ra đây."

    Đầu Trọc giật mình hiểu ra, vội vàng mở ra ba lô để lấy cái bếp đèn cồn ra. Có lẽ là do quá mức hoảng hốt, lão giật mấy lần mà không thể lôi được cái bao chất lỏng ở dưới bếp đèn cồn ra. Bốn mắt giành lấy cái đèn, dùng khăn tay bọc lấy cái đèn cồn rồi đập một phát, phần lớn lượng cồn thấm hết vào chiếc khăn tay. Tôi cầm lấy cái khăn tay rồi chà mạnh nó lên trên cánh tay của của cậu ấm họ Vương. Chỗ bị cồn chà lên, nấm mốc màu xanh lập tức bốc hơi gần như sạch sẽ, tạo thành một lớp khói màu xanh da trời kỳ dị. Cậu ấm họ Vương méo hết mặt mày, luôn mồm gào lên đau đớn, muốn giãy ra. Đầu Trọc xông tới ghìm chặt vai y, bảo tôi sát nhanh hơn. Sau khi được chà sát liên tục bằng cồn, khói xanh không ngừng bốc lên từ cánh tay của cậu ấm họ Vương, đám nấm mốc màu xanh hình đồng tiền nhanh chóng bị chà sạch sẽ.

    "ĐM, họ Hồ kia, anh định giết người chắc!" Cậu ấm họ Vương ngồi phệt dưới đất, ôm lấy tay mình, đau đớn mức mồm miệng méo xệch. Tôi thấy mặc dù y vẫn còn đau, nhưng không còn vấn đề gì đáng lo ngại, cho nên chẳng thèm tính toán với câu chửi bới bất lịch sự của thằng ranh này. Bởi vì bị chà sát nhiều lần bằng cồn, chỗ da bị y gãi nổi lên vô số vết bầm máu, vừa đỏ vừa sưng khiến người khác hết sức sợ hãi. Chỉ sợ chậm thêm vài phút thôi, cả cánh tay cũng bị y cào tướp hết ra.

    Lòng vẫn chưa hết sợ hãi, tôi dùng báng súng gẩy tấm vải liệm bên ngoài xác chết ra, trên bề mặt tấm vải mọc kín mít một lớp lông xanh dài tầm một inch. Tù trưởng Mặt Nạ kinh sợ tới mức ngồi xụi lơ dưới đất, luôn mồm hét lên phải ra khỏi đây. Đầu Trọc nói: "Cái thứ này cho dù không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn rất chướng mắt, hay là dùng lửa đốt sạch nó đi."



     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thánh Tuyền Tầm Tung
    Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
    Chương 22: Bùa Mô Kim (3)

    Nhóm dịch: skyismine
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Cậu ấm họ Vương hét lên: "Ai bảo thứ này không nguy hiểm, nhìn cánh tay tôi đây này!"

    Tuyền béo cực kỳ tiếc rẻ: "Tốt xấu gì cũng là một món đồ cổ, nếu mang về có khi viện bảo tàng sẵn sàng trả giá rất cao để thu mua cũng chưa biết chừng. Đốt đi có phải là hơi đáng tiếc hay không."

    Tôi bảo: "Cái tật xấu hám tiền của cậu tốt nhất là để xuống bên dưới cái khu mộ quỷ kia rồi hãy phát tác. Cậu nhìn đi, xung quanh đây có tầm một trăm cái kén xác chết, chỉ có góc đông bắc là mọc đầy nấm ở bên ngoài, dưới đất hiển nhiên có thứ gì đó khác lạ. Nếu cậu cứ cố tình mang tấm vải liệm xác mọc nấm theo, ai biết được sẽ gặp phải tai vạ nào nữa."

    Tuyền béo bảo lo nghĩ như vậy là hợp lý, nếu thế thì tốt hơn hết là đốt nó đi. Tôi bảo mấy người còn lại đưa tấm vải liệm xác chết đã mọc nấm mốc đến một góc để thiêu hủy, rồi lại quay về chỗ góc tây bắc quan sát thì tìm thấy chỗ mé phải khu đất trống sát vách động chẳng hiểu sao lại có một vệt trống màu xanh lục, giống như một một loại cỏ màu xanh thẫm mọc lan tràn trên mặt đất, diện tích không lớn lắm, cùng lắm chỉ khoảng tầm một mét vuông.

    "Mọi người nhìn xem, mảnh đất này đã mọc đầy nấm mốc hình tròn, chỉ sợ dưới nền đất có vật nào đó không sạch sẽ thẩm thấu lên phía trên. Nếu như không có những cái kén xác chết này nằm ở đây năm này qua năm khác, hấp thụ thứ nấm mốc đó, chỉ sợ cả quả núi này đã bị chúng ăn mòn đến rỗng cả ruột. Bản ghi chép của lão thầy mo quả thật không sai, bên dưới mộ thầy mo có vật gì đó."

    Tuyền béo và Đầu Trọc thuộc về phái hành động, hai người vung xẻng xúc gọn đám nấm mốc trên mặt đất vào một chỗ. Bốn mắt nói: "Cồn có thể trừ độc, cũng có thể làm chất đốt để chiếu sáng, không thể tiếp tục lãng phí vào cái đám nấm mốc màu xanh này. Chúng ta cứ đào xuống dưới, nếu thật sự không còn cách nào khác thì mới dùng cồn trừ độc."

    Tôi cầm xẻng công binh lên đào hố cùng với mọi người. Tên tù trưởng Mặt Nạ quỳ trước kén xác chết của thầy mo Cramer, hát lên một khúc ca dao mà tôi chưa bao giờ từng nghe thấy. Đầu Trọc nói: "Đây là bi khúc mà những người nguyên thủy hát ở lễ tế tổ. Có lẽ tên tù trưởng áy náy, cảm thấy mình đã dẫn sói vào nhà làm hỏng mất phong thủy của tổ tiên."

    Tuyền béo khinh thường bảo: "Giờ ai là sói ai là dê còn chưa biết được! Anh nhìn tranh vẽ trong quyển sách của lão thầy mo đi, vừa ăn thịt người vừa lột da. Nếu không nhờ dân đào vàng chúng ta tới từ sớm, thuần hóa những người nguyên thủy Cramer này thì có lẽ giờ chúng ta đã bị cái đồ lông lá này nướng chín nuốt vào bụng mất rồi. Đào nhanh lên nào! Đào thẳng xuống mộ đám quỷ một sừng rồi chúng ta sẽ xả giận thay cho các bậc tiền bối."

    Đừng thấy sào huyệt Malik không có lấy một ngọn cỏ, đá sỏi khắp nơi trên mặt đất mà lầm tưởng. Toàn bộ điều đó là do người đào vàng thời Thanh mạt đã sử dụng bí thuật phong thuỷ, biến đổi hoàn cảnh tự nhiên của nơi đây. Mặc dù vậy, thay đổi được hiện tượng không thay đổi được bản chất, sau khi đào hết lớp đá vụn bên trên cái động chôn người đi, đất đai phì nhiêu phía dưới lập tức đập vào mắt chúng tôi. Loại đất đỏ này tơi xốp màu mỡ, cực kỳ thích hợp cho các loại thực vật sinh trưởng. Mặc dù chúng tôi đào hố rất tốn sức, nhưng vẫn dễ dàng hơn khi đào lớp đá sỏi ở bên trên. Bởi vì bên trong cái động chôn người này rộng rãi thoải mái, hơn nữa cũng chẳng cần phải lo có người đến hớt tay trên, cho nên việc phân tán đất lẫn thông khí đã bị chúng ta bỏ qua. Năm người thay phiên đào hầm và nghỉ ngơi. Công việc đào hầm tiến hành chưa quá nửa giờ, chúng tôi đã đào thông tới khu mộ quỷ.

    Bởi vì không dám xác định không khí bên dưới có độc hại hay không, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc rồi lần lượt xuống dưới hầm. Bởi vì chỉ có năm cái mặt nạ, dĩ nhiên là không thể ép tên tù trưởng xuống dưới cùng với chúng tôi. Cậu ấm họ Vương sợ hắn chạy trốn, đề nghị trói gô hắn lại bằng dây thừng, nhưng bị tôi phản đối kịch liệt: "Hắn là con người, không phải súc vật. Mặc dù đầu óc hắn vẫn chưa được khai hóa, nhưng cậu vẫn không được làm nhục hắn như vậy."

    Đầu Trọc nói: "Vậy thì đánh gãy chân hắn cho đỡ sinh ra phiền phức."

    Tuyền béo "xùy" một cái: "Hai chủ tớ các vị đừng có nêu ra những ý kiến vớ vẩn nữa. Một không có dây thừng, hai không có viện binh, hắn chạy đi đâu được? Bay lên trời chắc!"

    TÔi chốt lại: "Nếu vậy, hay là tôi sẽ mạo hiểm đeo mặt nạ xuống dưới, sau khi xác định được không khí không bị độc hại, mọi người mới dẫn hắn xuống. Nếu không khí có độc, một trong số các vị ở lại trên để canh giữ hắn. Làm như vậy nếu ngộ nhỡ bên dưới có xảy ra chuyện gì thì cũng dễ dàng cứu giúp, không đến mức tất cả cùng chết chùm."

    Tuyền béo đeo mặt nạ phòng độc lên, vẫy tay với tôi rồi nhảy luôn xuống hầm. Tôi vội vàng đeo mặt nạ rồi xuống nhảy luôn theo sau cậu ta. Đèn pin hình chữ L có ưu điểm là nhẹ và bền chắc, toàn bộ linh kiện đều được chế tạo từ nhựa plastic, còn có móc đeo, có thể cài vào miệng túi áo quần. Tôi móc đèn pin lên túi ngực áo, túm lấy sợi dây thừng đã được Đầu Trọc buộc chắc chắn, trượt vèo một cái xuống tận đáy động. Tuyền béo xuống đáy động trước tôi, đã kịp châm đuốc rồi cắm trên mặt đất. Ngay khi hai bó đuốc cháy lên, toàn bộ khu mộ quỷ hiện ra rõ ràng.

    "Thật sự là giống y như đúc! Lão Hồ, cậu nói như thánh vậy!" Thấy khu mộ quỷ quả nhiên được xây dựng theo cấu trúc y chang như mộ thầy mo ở bên trên, Tuyền béo nói bằng giọng thán phục, "Phải công nhận tri thức chính là sức mạnh! Đọc sách đúng là tốt thật, không đọc sách thì làm sao mà biết được ở đâu có mộ cổ, không biết ở đâu có mộ cổ thì làm thế nào mới vượt khó làm giàu được!"

    "Cậu đi chăn lợn đi, như vậy cũng vượt khó làm giàu mà." Cách cái mặt nạ phòng độc, âm thanh nghe cứ ù ù trầm trầm. Tôi giơ cây đuốc soi xung quanh một lượt rồi bảo với Tuyền béo, "Chúng ta đã nói trước là sẽ không động tới một cây kim sợi chỉ của nhân dân, cho nên cậu đừng có nghĩ mãi đến những đồ vàng mã kia cho mệt xác. Thế này nhé, tớ sẽ bỏ mặt nạ ra, nếu xác định không có vấn đề gì thì cậu chạy ra chỗ cửa hầm đốt pháo sáng lên để báo hiệu cho những người ở bên trên xuống."

    Sau khi tháo mặt nạ ra, tầm nhìn rõ ràng tốt hơn nhiều. Tôi hít sâu vài hơi, phát hiện không có vấn đề gì lớn, có thể thấy được khu mộ quỷ này cũng giống như cái mộ thầy mo, cũng có lỗ thông gió với bên ngoài. Tôi giơ ngón cái lên với Tuyền béo, cậu ta gật đầu rồi lấy pháo sáng ở trong bọc ra đốt, vung vẩy ra hiệu lên phía trên cửa hầm. Tôi nhìn khắp xung quanh, phát hiện cái động này không có dấu vết đào bới của con người. Toàn bộ hang quật liền mạch, không thấy cái ngách riêng biệt nào, nói chi là quan tài, bốn vách động đen là đá liền khối. Dùng ngọn đèn chiếu vào, phát hiện trên vách đá có hình điêu khắc.

    "Ối cha, cỏ dại ở đâu ra thế này, buốt quá!" Cậu ấm họ Vương vừa xuống đến đáy thì bị mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất rồi ôm lấy bàn tay kêu lên đau đớn. Tôi nói khu mộ này cả trăm dặm không có một sinh vật, đừng nói chi đến cỏ, ngay cả kiến cũng không tìm thấy một con. Cậu đã va đầu vào đá chắc?

    "Đá có thể cắm sâu vào trong thịt sao? Ối, ối, đau quá!" Cậu ấm họ Vương lắc tay phải, luôn mồm kêu đau. Bốn mắt, tù trưởng rồi đến Đầu Trọc cũng lần lượt nhảy xuống.



     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thánh Tuyền Tầm Tung
    Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
    Chương 22: Bùa Mô Kim (4)

    Dịch: gaygioxuong
    Nhóm dịch: skyismine
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Vừa xuống đến nơi, Đầu Trọc vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu cả nhà mình. Tôi xán lại, bật đèn pin lên chiếu sáng thì thấy lòng bàn tay phải của Vương Thanh Chính bị một cái gai nhọn hoắt vừa mảnh vừa dài đâm vào. Tuyền béo nói: "Kì lạ, có ai đã từng nhả xương gà trong cái động này hay sao?"

    Bốn mắt tóm chặt tay cậu ấm họ Vương, dùng đầu ngón tay khều đoạn xương dăm đó: "Không phải xương gà, là xương người."

    Đầu Trọc ấn ngón tay cái lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng miết, lôi đoạn xương đó ra. Sau khi lấy ra, lão săm soi dưới ánh đèn một lúc lâu: "Một đoạn xương mảnh thế này, tại sao có thể là của con người được. Tần luật sư, cậu đừng có dọa mấy người chúng tôi."

    Bốn mắt trợn trắng mắt, nói: "Có phải là xương người hay không, chính các vị tự nhìn dưới đất mà xem."

    Tôi xuống đây lâu hơn mấy người họ, nhưng chỉ lo quan sát bức vẽ trên vách đá, chưa từng nhìn xuống đất. Bốn mắt vừa nhắc nhở, chúng tôi đồng loạt nhìn xuống đất. Lúc trước, tôi vẫn cứ tưởng dưới chân mình là đá vụn lổn nhổn, đến giờ mới phát hiện ra, xương trắng phủ kín cả nền động, hầu như đã vỡ vụn thành mảnh vụn.

    Nếu như không phải trong góc còn có vài xác chết chưa bị phân hủy hết, đảm bảo không một ai có thể tưởng tượng ra, nền khu mộ quỷ này không phải được phủ một lớp đá thạch anh trắng, mà là xương người chi chít. Tôi bước tới kiểm tra một bộ xương người còn chưa nát vụn. Chân tay bộ xương này dài ngoằng, đầu lâu to gần gấp đôi của người bình thường, điều kỳ lạ nhất là giữa trán còn gồ lên. Mặc dù đã bị không khí dần ăn mòn đến mức không còn rõ hình dạng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể phát hiện có một cục xương mọc lên giữa trán. "Những người được chôn ở đây cũng là thầy mo Cramer mọc sừng trên đầu hay sao?"

    "Tôi lại không thấy vậy," Tôi cầm một đoạn xương đùi lên, đưa sát vào chân mình để so sánh, "Các vị nhìn xem, dài hơn gấp rưỡi, ít nhất cũng phải dài tầm 2-3m."

    Vương Thanh Chính mỉm cười: "Thế nào, chẳng lẽ không cho phép người Cramer họ cao hơn họ Hồ nhà anh hay sao?"

    Bốn mắt nói: "Chiều dài xương cốt con người tương ứng với chiều cao. Lấy quản lý làm chuẩn, cao tầm một mét tám, vậy thì với những cái xương như thế này, chủ nhân của nó phải cao tối thiểu ba mét." Anh ta vừa nói, vừa nhặt lên một đoạn xương, "Đây không phải là hiện tượng cá biệt, trong động này nhặt bất cứ một khúc xương nào cũng đều là có chiều dài tương ứng. Điều đó đã chứng tỏ, những người được chôn ở đây khi còn sống có chiều cao bình quân tầm ba mét, khác hẳn với người Cramer mà chúng ta đã gặp. Cho dù hoàn cảnh tự nhiên làm cho giống người đột biến thì cũng tuyệt đối không thể nào phát sinh trong thời gian ngắn. Cho nên, những cái xác được chôn dưới này đương nhiên khác loại với những cái xác trong khu mộ tập thể ở bên trên, chúng không phải là xác của thầy mo Cramer."

    "Tôi chưa bao giờ từng nghe nói, có chủng tộc nào lại có thể đạt tới chiều cao bình quân hơn ba mét." Đầu Trọc với tay lên để ước lượng: "Đây là điều khó mà tin nổi. Trong khu mộ quỷ này thực ra chôn những kẻ nào, họ có phải là con người không?"

    Tôi nhớ đến nội dung trong quyển sách da cừu của lão thầy mo. Đám trộm mộ thời Thanh mạt đã đi tới châu Mỹ bằng tàu hàng của công ty Đông Ấn Độ Dương. Ban đầu, họ muốn tìm quặng vàng nằm sâu trong rừng. Nhưng cuối cùng, nhờ vào truyền thuyết của người bản địa lẫn may mắn mà tìm thấy khu vực có hình dạng đặc thù, họ đã kết luận bên dưới sào huyệt Malik có một khu mộ lớn; Bởi vậy mới nổi lòng tham thực hiện việc đào hầm quật mộ ở vùng hoang dã nơi xứ người, nhưng có ngờ đâu gặp phải tai họa trời giáng, đào lên một cái động quỷ chôn muôn vàn "Quỷ quái". Trong số năm người đàn ông vượt trùng dương để thay đổi cuộc đời lúc đầu, chỉ còn lại hai người sống sót chạy ra khỏi mộ. Hai người bị lạc ở sâu trong rừng nhiệt đới, không thể tìm thấy đường ra, cuối cùng trên đầu cả hai còn mọc lên sừng quỷ, khắp người bị thủng lỗ chỗ, biến thành hình dạng của đám quái vật được chôn dưới động quỷ. Kẻ buôn đồ cổ người Nam Dương cho rằng đó là bởi ma quỷ quấy phá, mình đã trúng phải lời nguyền rủa đối với kẻ trộm mộ, vì vậy đã tiến hành xây dựng thế "Kim kê ấp Phượng" ở bên trên, nhằm phá phong thuỷ, cắt đứt sát khí của khu mộ quỷ. Sau khi chết, ông ta được người sống sót duy nhất còn lại chôn trong khu mộ theo thế phong thủy, với mục trấn áp. Về sau, bởi vì hình hài biến thành quái dị không thể nào dung nhập vào xã hội văn minh được nữa, người trộm mộ mọc sừng quyết định ở lại trong rừng, thông hôn với thổ dân bản địa. Do có ngoại hình khác thường, cùng với tri thức khoa học tương đối tiên tiến, ông ta đã được thổ dân tôn làm thánh hiền, trở thành thầy mo của bộ lạc. Hơn nữa, chức thầy mo này lại được con cháu đời sau của kẻ trộm mộ đó cha truyền con nối, chẳng biết đã truyền qua bao nhiêu đời. Dù những gì xảy ra đã dần chìm vào quên lãng, nhưng con cháu của kẻ trộm mộ vẫn vĩnh viễn không bao giờ quên, họ bị ám bởi một lời nguyền đáng sợ, cho nên trước khi chết người nào cũng sẽ tới khu mộ do đời trước xây dựng để kết thúc cuộc đời. Bởi vì riêng chỗ đó mới chính là cõi đi về của họ.

    Về phần huyệt mộ dưới khu mộ quỷ, trong quyển sách da cừu lão thầy mo không hề nói rõ ràng thực chất là chôn thần thánh phương nào. Tôi nghĩ, thứ nhất là do thời gian quá lâu, lão thầy mo chưa chắc biết được đời trước chính xác đã thấy được những gì; Thứ hai, dù cho biết được điều gì đó đi nữa, lão chưa chắc đã dám ghi chép lại, có thể là do sợ con cháu mình xông bừa vào trong khu mộ quỷ, gây ra tai hoạ còn lớn hơn.

    Điều quan trọng là những người khổng lồ bị cắt mất sừng trước mặt chúng tôi, thực ra là người nào. Tại sao họ lại bị chôn ở đây, họ lại có năng lực đặc biệt nào mà lại có thể nguyền rủa người khác sau khi đã chết, khiến cho một đám trộm mộ biến thành hình hài quái dị người không ra người, quỷ không ra quỷ, từ đó về sau có nhà mà không về được. Tôi ký thác hy vọng tìm kiếm đáp án lên những bức vẽ trên vách động, bèn bảo với Vương Thanh Chính: "Cậu cả Vương, nếu đúng là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, chắc cậu phải có cách nhìn độc đáo nào đó về bức họa trên vách đá kia chứ?"

    Suốt cuộc hành trình, Vương Thanh Chính đã không ít lần bị chúng tôi chế nhạo coi thường. Nghe thấy tôi hướng mình học hỏi, y cười tít cả mắt lại: "Đúng vậy đúng vậy, Vương Thanh Chính tôi là ai chứ, sinh viên cao học của Harvard đó! Lưu Mãnh, rọi đèn lên, để tôi nghiên cứu những bức bích hoạ này kỹ càng một lượt."

    Tôi nói vậy giống như đang lấy lòng y, nhưng thật ra là muốn phân tán sự chú ý của mọi người. Có rất nhiều người, bởi vì dưới lòng đất tù tội, không có ánh sáng sẽ sinh ra ảo giác về mặt thị giác. Hơn nữa, trong khu mộ quỷ lại còn chôn xác người khổng lồ một sừng, riêng điều đó đã gây ra hiệu ứng khủng hoảng. Bảo Vương Thanh Chính tìm hiểu những bức vẽ trên vách động, giảng giải cho đoàn người một vài mẩu chuyện về lịch sử đương nhiên sẽ tốt hơn là bịa ra vài mẩu chuyện ma quái thần thoại rồi kể ra sẽ càng làm cho mọi người hoảng loạn hơn. Trong các mộ cổ, tôi đã từng nhìn thấy không ít những tấm bia đá có khắc tranh, nhưng phần lớn trong số đó là kiểu vẽ chi tiết trực quan của Trung Quốc. Tranh khắc đá trong hầm mộ có hai loại, loại thứ nhất là mô tả cuộc đời của người đã chết, loại thứ hai là miêu tả thế giới sau khi chết. Ngoài ra còn loại thứ ba, đó là những bức tranh khắc đá đơn thuần về mặt thờ cúng. Chúng được khắc trong hầm mộ phần nào đó là vì mục đích răn đe. Về phần là để phòng ngừa sau khi chết chủ nhân mộ bị yêu quái quấy rối, hay là để đe dọa đám trộm mộ mô kim, vậy thì hoàn toàn dựa vào đánh giá của người đời sau.

    Vương Thanh Chính móc một quyển vở nhỏ ra, vừa ghi chép vừa giảng giải: "Bức tranh khắc đá trên vách này đại khái là mô tả chiến thắng ác thần của người Anh Điêng - con cháu thần Mặt trời, bảo vệ thôn xóm. Những tranh khắc đá này không tuần tự theo thời gian, sau này cần xem xét lại mới sắp xếp lại chính xác được. Để tôi xem tranh trên bức vách khác rồi nói tiếp."

    Tù trưởng Mặt Nạ đã sợ kêu không thành tiếng trước những bức tranh của tổ tiên. Hắn quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi theo nghi lễ hai tay giơ cao, mặt hướng lên trời trang trọng của người Inca.

    Tuyền béo kín đáo thúc cùi chỏ vào tôi một cái, tôi và cậu ta đứng tách riêng ra một chỗ. Cậu ta thì thào hỏi tôi: "Thằng ranh kia nói có lẽ không chính xác lắm. Tớ thấy những bức tranh trên vách này chẳng có gì hay ho để mà nghiên cứu cả, chúng ta nên nhặt lấy mấy khối đá rời rồi cho vào ba lô, mang ra ngoài đổi lấy đôla là tốt nhất. Ở lại đây nghe hắn khoe khoang làm cái gì, tìm đền thờ thần và Shirley quan trọng hơn."

    Tôi đáp: "Chúng ta vào đấy đã lâu như thế rồi, nhưng cậu thử nhìn hai cây nến bằng sáp ong mà cậu đã đốt mà xem, giờ là lúc chúng đang cháy mạnh nhất. Khảo cổ và trộm mộ khác nhau, dân khảo cổ chú trọng tìm hiểu về cuội nguồn của lịch sử hơn. Chúng ta đến tận đây rồi mà cả văn hóa lẫn lịch sử của người Inca đều chưa biết được nhiều, khó mà có được một ngôi mộ cổ như thế này, bên trong có thể ẩn giấu manh mối. Xem thêm một lúc nữa cũng đâu có sao, có lẽ sẽ tìm được manh mối về vị trí của đền thờ thần của người Inca cũng không chừng."

    Tuyền béo ngẩng đầu, nhìn bức tranh phía sau chúng tôi, gãi bụng thắc mắc: "Lão Hồ cậu thử nhìn xem, đám người trong bức tranh này đang làm gì thế, tổ chức đốt lửa trại chắc?"

    Tôi nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta, bức tranh khắc đá phía sau chúng tôi khác hẳn vơi bức tranh mà cậu ấm họ Vương đã nghiên cứu, màu sắc chói sáng. Tôi thử sờ tay vào, kinh ngạc thốt lên: "Là bột vàng!" Tất cả mọi người giật mình vì tiếng kêu của tôi, Bốn mắt còn làm rơi cả kính. Chúng tôi gom hết toàn bộ đèn đuốc chiếu hết vào bức tranh tôi đã phát hiện ra. Trong ánh sáng chiếu sáng lòa, toàn bộ bức tranh trên vách phát ra ánh vàng chói mắt. Tuyền béo thiếu chút nữa đã cắn mất đầu lưỡi, hét lên: "Vàng, vàng làm thành tường. Ôi mẹ ơi, bức tranh này tốn mất bao nhiêu tiền đây!"

    Bức tranh này dài hơn sáu mét, rộng hơn bốn mét, điêu khắc một tổ hợp tranh liên hoàn miêu tả chiến tranh thời xưa. Tôi quả thực đã bị choáng ngợp trước bức tranh bằng vàng trước mặt, tiến lại gần sờ tay vào thử lại lần nữa, khẳng định như đinh đóng cột: "Không phải bằng vàng ròng, chỉ có họa tiết chính là được dát bằng bột vàng. Nội dung của bức tranh này đương nhiên vô cùng quan trọng, nếu không thì thợ vẽ tranh đã chẳng coi trọng đến mức dùng cả bột vàng để dát lên bề mặt của nó."

    Bức tường dát vàng bỗng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng tôi. Không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không, trong ánh vàng chói lọi, ngay cả ngọn nến trong góc cũng phát ra ánh sáng rực rỡ màu vàng. Cậu ấm họ Vương như nhặt được bảo vật vô giá, oang oang than thở: "Bức tranh này quá quý giá, nó là bộ phận hạch tâm của cả câu chuyện. Trời ạ, mọi người nhìn đi, những gì chúng ta cần tìm đều có cả ở trong bức tranh này!"

    Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh cẩn thận quan sát. Chính giữa bức tranh là người khổng lồ râu dài ba mắt, toàn thân vàng chói, một tay cầm búa, một tay cầm trượng. Ông ta ngâm mình trong hồ nước, hai tay ông ta giương lên trời. Sau lưng là cả một đội quân người Anh-điêng đi theo, trước mặt là vô số quái vật mọc sừng đang quỳ lạy. Ở một cảnh khác là cảnh tượng người đàn ông râu dài ba mắt đó dẫn dắt chiến sĩ Anh Điêng chôn vùi lũ quỷ mọc sừng đó vào hố sâu. Chiếc mặt nạ ba mắt người đàn ông râu dài đó đeo vô cùng quen thuộc đối với tôi, nó chính là cái mặt nạ ba mắt của công chúa Inca đã bị người của Cây Sào ăn cắp ở viện bảo tàng quốc gia.

    Đầu Trọc đã đi theo bên cạnh Vương Phổ Nguyên một thời gian dài nên đã thuộc nằm lòng những gì họ đã nghiên cứu. Đối với lịch sử đế quốc Inca, lão thông thạo hơn bất cứ ai. "Thời điểm vua mới lên ngôi, người Inca sẽ dùng bột vàng trát lên toàn bộ cơ thể ông ta, sau đó còn bỏ vô số đồ vật bằng vàng xuống thánh hồ. Vua mới phải tắm rửa sạch sẽ bột vàng dát bên ngoài cơ thể trong hồ, tượng trưng cho việc hiến những gì quý giá nhất lên thần Mặt trời. Về phần tại sao lại có tục lệ này, đại khái là bởi trong thần thoại khai bờ mở cõi của người Inca, hai vị thần khai quốc là Manco Capac và vợ là Mama Oqllo Vaco đã bắt đầu dấn bước vào trần thế từ thánh hồ Titicaca. Cho nên người Inca tin rằng, nước là chất môi giới liên hệ giữa trần thế và cung điện của thần Mặt trời."

    Tôi nói: "Ý của anh là, vào thời ấy, quốc gia giàu có đến mức trát cả bột vàng lên tường, hơn nữa lại vô cùng sùng bái thần Mặt trời thì chỉ có đế quốc Inca. Nội dung tranh trên tường miêu tả lịch sử người Inca chiến thắng quỷ một sừng hay sao?"

    Vương Thanh Chính như mê như say, y tiếp tục giảng giải: "Kẻ mà họ chiến thắng không phải là quái vật một sừng, mà là Thiên Thần. Trong bức tranh khắc trên cao nhất của toàn bộ có biểu tượng mây và mặt trời của thần Mặt trời. Những người một sừng này đi từ trên trời xuống, họ dạy người Inca kỹ thuật gieo trồng và tri thức về thiên văn. Ở chỗ này này, mọi người có thể thấy một công trình khắc biểu tượng mây và mặt trời, một người đàn ông râu dài đội vương miện đang đứng trước cửa tiếp nhận chỉ bảo của thần Mặt trời, yêu cầu phải tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Mọi người hãy chú ý tới biểu hiện của ông ta, mắt trợn tròn, mồm há hốc rõ ràng cho thấy đang trong cơn kinh hoàng. Nhưng trong tổ hợp tranh ở bên dưới, một cái mặt nạ ba mắt bằng vàng từ trên trời rơi xuống, sau khi người đàn ông râu dài vừa đeo nó lên, trong tay đã có thêm búa và trượng vàng, từ đó về sau có được sức mạnh thần thánh. Ngay thời khắc đó, vị vua Inca được ban sức mạnh thần thánh đó đã có được năng lực tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Dưới sự chỉ huy của ông ta, người Inca anh dũng xông lên, cưa cụt sừng của Thiên Thần một sừng, sau đó cắt rời cơ thể bọn họ, chôn xuống nơi đây. Ngôi mộ này là nơi diệt vong của Thiên Thần một sừng, cũng là nơi khởi bước đến với phồn vinh của đế quốc Inca."

    Trên bức tranh khắc đá hoành tráng miêu tả toàn bộ quá trình Thiên Thần một sừng bị tàn sát. Mặc dù chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng hình ảnh Thiên Thần một sừng bị cưa sừng chặt đứt chân tay được khắc họa rất sống động. Đặc biệt là thời điểm bọn họ đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú, giãy chết. Người xem quả thực dường như đang có mặt ở hiện trường, chính tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ. Sau khi xem xong những bức tranh tường này, cái tên "khu mộ quỷ" không còn khó hiểu nữa. Những kẻ bị chôn xác dưới huyệt mộ ngầm dưới lòng đất này đều người của bộ tộc Thiên Thần một sừng. Vào lúc ấy, những kẻ thống trị lo sợ những Thiên Thần có những kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến sẽ cướp mất quyền lực của mình, cho nên ngoài mặt tỏ ra nịnh nọt, nhưng bên trong lại mang lòng giết người. Lợi dụng lúc Thiên Thần ngủ say, bọn họ đã tàn sát sạch sẽ bộ tộc này. Trong tranh có một người khổng lồ đội vương miện, đeo mặt nạ vàng ba mắt, một tay cầm búa vàng, một tay cầm trượng vàng, chân giẫm lên đầu người một sừng chồng chất thành núi, tuyên cáo vương quyền hoàn toàn giành thắng lợi trước thần quyền trong cuộc chiến cả ngàn trăm trước.

    Tên tù trưởng dán sát người vào vách động. Dù lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng hắn vẫn chỉ tay vào cái mặt nạ, rồi đưa tay úp lên mặt để ra hiệu, sau đó lại chỉ vào cây trượng vàng, liên tục làm động tác ra hiệu cắm xuống đất. Trọc đầu phiên dịch: "Hắn nói đó chính là cây trượng vàng của thầy mo trong bộ lạc, mà lúc trước người da vàng kia đã đổi lấy bằng cái mặt nạ vàng ba mắt. Về sau, khi thầy mo đã bị chết trong trận chiến với chúng tôi, hắn đã nổi lên dã tâm, tự chiếm lấy mặt nạ và búa vàng, tự phong làm Thần Vương 'Eulaben' kế tiếp. Giờ hắn hối hận khôn nguôi, cầu xin chúng ta cho mình được ở lại trong hang động này để sám hối chuộc tội trong suốt quãng đời còn lại."

    Tôi bảo với tên tù trưởng: "Anh ở ẩn tiêu cực như vậy là phá hủy tương lai. Khi đối mặt với khó khăn chúng ta phải dũng cảm kiên cường vượt qua. Ở Trung Quốc chúng tôi, có một vị lãnh đạo có địa vị ngang với "Eulaben" của người Inca các anh, ông ấy dạy chúng tôi, không sợ phạm sai lầm, có can đảm sửa sai lầm đó mới là lựa chọn chính xác nhất. Anh nên giữ ý chí kiên định, đi giành lại bảo vật do tổ tiên để lại cùng với chúng tôi. Anh cứ nhìn bức tranh trên vách là hiểu, khi nào có được mặt nạ, búa và trượng vàng, anh sẽ biến thành thần, đến lúc đó lo gì không thể dẫn dắt các hương thân làm giàu, ra khỏi rừng nhiệt đới lạc hậu." Đầu Trọc phiên dịch lại những gì tôi đã nói, tù trưởng Mặt Nạ hiển nhiên rất động tâm, liên tục gật đầu với tôi.

    Vương Thanh Chính si mê nghiên cứu nội dung trên bức tranh tường, Tuyền béo chế nhạo y khoe khoang kiến thức. Bốn mắt biện hộ cho y: "Cậu ấm họ Vương làm vậy hoàn toàn không phải vì cố ý khoe tài. Những người được học hành chính quy, tôi và anh không thể nào hiểu được đâu. Họ có ham mê đối với khảo cổ văn vật vượt xa người khác."

    Tuyền béo vặn lại: "Chiếu cách nói của anh, nếu đánh giá dựa trên mức độ say mê đối với đồ vàng bạc, chẳng phải tôi đã ngang tầm với giáo sư rồi hay sao?"

    Tôi bảo: "Cậu hám của thì có, liên quan cái rắm đến đồ vàng bạc."

    "Làm gì đến mức, họ Vương tớ đây đúng là ham mê của cải thật, nhưng yêu lá cờ chói ngời sắc đỏ hơn, cậu có cho tớ bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể làm phai mờ đi được tấm lòng son sắt của tớ." Tuyền béo dẫm chân lên đống xương chất cao, thể hiện tư thế xung phong. Tôi phân tích: "Đến giờ có thể khẳng định, đây là một ngôi mộ vào thời kỳ đầu của đế quốc Inca. Đền thờ thần mà chúng ta muốn tìm có lẽ chính là cái đền ở trên bức tranh." Đối với chúng tôi, phát hiện này hết sức quan trọng. Thứ nhất, nó đã chứng minh đền thờ thần Inca đích xác là có thật; Thứ hai, nó đã giúp chúng tôi sửa chữa quan điểm sai lầm ngay từ ban đầu của chúng tôi. Kể cả Vương Phổ Nguyên, tất cả chúng tôi vẫn luôn cho rằng đền thờ thần Mặt trời trong rừng Amazon được xây dựng vào thời kỳ cuối của đế quốc Inca, khi mà họ lui về phòng thủ ở tuyến hai. Bức tranh đã cho thấy, đền thờ thần Mặt trời đã có từ rất sớm. Tuy nhiên, trong quá trình di chuyển và phát triển sau này, người Inca đã dần quên lãng nó đi. Mãi cho đến khi thực dân Tây Ban Nha xâm lược, cả đế quốc tan vỡ, lúc đó Quốc Vương mới nhớ tới vùng đất mà tổ tiên đã lưu lại cho đời sau ở trong rừng sâu, vì vậy đã di dời cả nước. Chẳng trách vào thời điểm gặp nạn thời trước, công chúa Lilia vẫn tìm lại chiếc mặt nạ ba mắt trong đống đổ nát cho bằng được, bởi nó là biểu tượng của Quốc Vương Inca của bà ta, là vật đã được thần Mặt trời ban cho.

    Đến lúc này vẫn có hai bí ẩn tôi không tài nào hiểu được. Thứ nhất, sau khi công chúa Lilia và giáo sư Grimm kết hôn với nhau, tại sao họ lại vượt cả ngàn dặm để tới Trung Quốc, cuối cùng được người ta phát hiện ra đã bị chết cóng trong vùng băng giá vĩnh cửu trên dãy Andes; Thứ hai, tác dụng của cây trượng vàng trong bức tranh. Cây Sào đã tốn công mất sức trộm lấy chiếc mặt nạ trong viện bảo tàng, chẳng lẽ chỉ vì để đối lấy cây trượng vàng của tù trưởng? Nếu thật sự là như vậy, cây trượng vàng tất nhiên đóng một vai trò quan trọng trong hoạt động tìm kiếm đền thờ thần, còn tác dụng đó ra sao thì nhóm người chúng tôi hoàn toàn không biết. Nghĩ tới đây, tôi tự nhiên thấy đau đầu, cảm thấy có một vài điểm mấu chốt nào đó đã bị quên lãng, nhưng không làm sao nhớ ra nổi.

    Đầu Trọc nói tiếp: "Bí ẩn về chiếc mặt nạ vàng đã được phơi bày, giờ là lúc chúng ta phải lên đường rồi. Nơi này dù sao cũng là phần mộ, ở lại lâu chắc chắn không phải là điều tốt lành gì."

    Vương Thanh Chính còn định nghiên cứu hết toàn bộ nội dung bức tranh. Trái ngược với tính cách cậu ấm thường ngày, lúc này y nghiêm túc ghi chép vào một quyển vở nhỏ. Tôi bảo với y khu mộ quỷ đã được chúng ta khai quật lên rồi, sau này nhà họ Vương các cậu muốn thăm dò nghiên cứu lúc nào mà chẳng được, giờ cần gì phải gấp. Đền thờ thần của người Inca còn đang chờ chúng ta ở phía trước, nếu làm mất cái ấn Bá Vương của tổ tiên, cậu sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu.

    Cậu ấm họ Vương đang trong cơn mê say, không ai kéo đi nổi, xua tay nói: "Cứ thử kéo tôi đi thử xem, đánh chết cậu đây cũng không đi." Y còn chưa dứt lời, bó đuốc và ngọn nến trong góc động đột nhiên cùng tắt phụt cả hai. Trong bóng tối, không biết hàm răng ai va vào nhau lạch cạch.




     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thánh Tuyền Tầm Tung
    Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
    Chương 23: Lửa ma trơi

    Dịch: gaygioxuong
    Nhóm dịch: skyismine
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Để tiết kiệm pin, trong lúc nghiên cứu bức tranh trên vách đá tôi đã tắt đèn pin đi. Lúc này nhóm người chúng tôi đột nhiên rơi vào bóng tối vô biên. Chẳng biết là ai, trong lúc hoảng loạn đã xô vào tôi, làm cho cái đèn pin hình chữ L đang đeo trước ngực văng đi mất, tôi vội vàng hụp xuống lần tìm.
    Tôi còn chưa tìm thấy đèn pin, mọi người đã loạn hết cả lên, đặc biệt là Tù trưởng Mặt Nạ. Bình thường đã ôm lòng kính sợ đối với khu mộ quỷ này, lúc này khi đèn đuốc vừa tắt ngóm, hắn sợ tới mức ré lên ngay tức thì. Trong bóng tối, chợt ai đó thét lên: "Tất cả đừng hoảng hốt, mọi người tìm mồi lửa đốt đuốc lên đi."
    Tôi bò xoài dưới đất, lần tìm cái đèn pin trong đống xương vỡ vụn. Ngón tay đột nhiên chạm vào một vật thể cứng rắn lạnh như băng, tôi mừng rỡ, vội vàng cầm lấy rồi bấm công tắc vài lần liền, nhưng nó lại chẳng hề sáng lên. Sợ rằng lúc tôi bị đẩy ngã vừa rồi, nó đã bị va chạm mạnh nên hỏng mất bộ phận nào đó. Bóng tối im lìm chẳng kéo dài được bao lâu, một lát sau, trong khu mộ quỷ đen ngòm chợt bùng lên một đốm sáng. Tôi nghĩ bụng, quái lạ, đèn pin còn chưa bật sao lại có ánh sáng thế này. Nhờ vào ánh sáng mờ ảo của đốm sáng đó, tôi đã nhìn thấy được Tuyền béo. Hai người cậu ta và Tần bốn mắt đang ngồi thụp dưới đất lục lọi túi của mình, có vẻ như đang muốn tìm hộp diêm. Mấy người còn lại cũng tương đối ngạc nhiên trước đốm lửa xuất hiện bất thình lình trong bóng tối đó. Đốm bay chợp chờn trên không trung, không ngừng lượn trái lướt phải ngay phía trên đầu chúng tôi. Tôi siết chặt cây đèn pin, từ từ di chuyển tới chỗ mấy người Tuyền béo, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu: Đã từng thấy Ma thổi đèn, nhưng chưa từng nghe nói ma còn có thể đốt đèn. Đốm sáng này thực chất do vật gì phát ra, nhìn thế nào cũng thấy lạ kỳ ma quái!
    Khi xuống hầm khu mộ quỷ, đèn đuốc của chúng tôi đồng loạt tắt phụt. Giữa không trung đột nhiên hiện lên một đốm lửa nho nhỏ. Đốm lửa đó lượn lờ trên đỉnh đầu mấy người chúng tôi, tôi tự nhiên nhớ tới Lửa ma trơi mà lão Tam đã từng nói đến. Chẳng lẽ là do xương cốt phủ kín mặt đất, nơi đây đã tích tụ một lượng lớn phốt pho trắng cho nên mới xuất hiện vật thể trôi nổi như thế này? Tôi vừa định nói ra suy đoán của mình để mọi người cùng tham gia ý kiến, không ngờ tên tù trưởng người rừng Cramer vừa nhìn thấy ánh lửa đã giống như lên cơn động kinh, phấn khích ra mặt rồi lao như điên về phía đốm lửa.
    "Cẩn thận! Đừng qua đó!" Đầu Trọc đang ngồi bên cạnh hắn,vội vươn tay ra túm hắn lại, nhưng chỉ túm lại được cái khố của hắn.
    Dục vọng cầu sinh bùng phát tức thời của tù trưởng Mặt Nạ làm tất cả chúng tôi đều bất ngờ, tôi thậm chí còn không kịp gọi hắn lại, trơ mắt nhìn hắn lao vọt tới đốm lửa quái dị đó. Ngay khi tiếp cận đốm sáng đó, hắn nhảy dựng lên như phải bỏng, phát ra tiếng kêu thảm thiết mà tôi chưa bao giờ từng nghe thấy. Hắn vừa mới hét lên, mọi người chúng tôi đã hoảng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi vội vàng bật đèn pin, hi vọng trong thời khắc quan trọng nó có thể bật sáng. Lúc này, tên tù trưởng đã ôm lấy mặt bằng cả hai tay rồi đổ gục xuống đất. Có lẽ là do quá đau đớn, hắn bắt đầu lăn lộn trên mặt đất. Tất cả chúng tôi đều sợ điếng người trước cảnh tượng đó. Đầu Trọc đè cậu ấm họ Vương xuống đất, hét lên với chúng tôi: "Mắt hắn, hắn nói mắt mình không nhìn thấy gì nữa rồi!"
    Chỉ trong chớp mắt, trong tiếng kêu gào của tên tù trưởng, đốm sáng lập lòe kia tiến về phía chúng tôi. Đầu Trọc không kìm chế được nữa, móc súng ngắn ra rồi bắn loạn xạ. Những người khác bừng tỉnh, cũng vớ lấy súng ống, bắn loạn xạ lên không trung. Những viên đạn không có mục tiêu bắn vào vách động tóe ra vô số đốm lửa. Tôi giận đến run người, nói như thét với họ: "Tất cả bình tĩnh lại! Đạn dược của chúng ta có hạn, không thể lãng phí ở chỗ này. Mọi người đốt lửa lên mau, có ánh sáng chuyện gì cũng dễ xử lý hơn."
    "Đm, cái thứ quỷ quái gì thế này, cháy, cháy này!" Tuyền béo và Bốn mắt học theo Đầu Trọc, nằm dán sát người xuống đất. Tôi cúi đầu, vừa bật thử đèn pin, vừa lục tìm diêm trong ba lô. Đúng lúc này, bên cạnh tôi vang lên tiếng ai đó thét lên: "Lão Hồ, trên đỉnh đầu!" Tôi ngẩng phắt đầu lên, thấy đốm sáng chết người kia đang lượn vòng quanh đỉnh đầu mình. Nhoáng một cái, nó lao vụt xuống vào thẳng mắt tôi. Tôi nhắm mắt lại theo bản năng, giơ cái đèn pin đang cầm trong tay lên, đập thẳng tay vào cái đốm sáng đang lao vụt về phía mình. Chợt nghe đánh "chát" một cái, vật thể kia hiển nhiên đã bị tôi đập trúng, chiếc đèn pin chợt phát sáng sau cú va chạm mạnh đó. Trong ánh sáng chói lóa, một con quái vật to lớn xấu xí với sải cánh rộng đang vẫy cánh loạn xạ, rít lên tiếng phì phì, hiện ra trong tầm nhìn.
    Tôi sững người ra mất hai ba giây mới nhận ra đó là một con dơi phát quang khổng lồ. Loài dơi khổng lồ chỉ sống trong bóng tối này, nhờ vào vi sinh vật phát sáng sống ký sinh trên đầu, biến thành một chiếc đèn sáng bay lượn lờ trong hang động tối om, không ngừng hấp dẫn những sinh vật khác lại gần mình. Ngay khi con mồi lọt vào tầm tấn công, chúng sẽ dùng những cái mỏ sắc nhọn chọc mù mắt con mồi, sau đó từ từ tra tấn đến chết, cuối cùng mới kéo về sào huyệt làm thức ăn. Loại quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi này rất nhiều, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong rừng Amazon. Khi tham quan viện bảo tàng lúc trước, tôi đã từng nhìn thấy tiêu bản của loài dơi phát sáng này trong khu trưng bày. Lúc ấy, tôi cứ ngỡ rằng đó là tiêu bản của một loài dơi cỡ lớn bình thường mà thôi, nên chẳng quá để ý. Đến giờ, khi gặp phải loài sinh vật này, tôi mới biết được chúng không phải loài bình thường, chẳng những xảo quyệt từ trứng nước, mà thủ đoạn săn mồi còn vô cùng tàn ác. Vừa rồi, nếu tôi không có cái đèn pin trong tay, chỉ sợ lúc này đã gặp thảm cảnh giống tên tù trưởng, bị nó mổ mất con ngươi.
    Bị đèn pin của tôi chiếu vào, con dơi phát sáng đó vỗ cánh bay loạn xạ. Tuyền béo và bốn mắt đã tranh thủ đốt đuốc lên. Cậu ta nói bằng giọng hung ác: "Giỏi cho một con chuột bay, ăn đòn này!" Nói xong, cậu ta bắn con dơi một phát. Con súc sinh lông lá này chỉ sống trong môi trường tối tăm, không chịu nổi kích thích của ánh sáng chói, lại bị đèn pin đánh phủ đầu, đầu óc đã choáng váng, sau lại bị đuốc của chúng tôi làm cho sợ vỡ mật, hoàn toàn không kịp né tránh, bị phát súng của Tuyền béo bắn trúng cánh. Nó phát ra một loạt tiếng rít chói tai, sau đó rơi thẳng xuống đất. Tôi thở phào một hơi, đứng dậy đi tới đỡ tên tù trưởng lên. Mặt đầm đìa máu tươi, hắn dùng cả hai bàn tay bịt kín mắt phải, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Tôi xem xét vết thương của hắn, phát hiện con ngươi bên phải đã bị mổ mất, chỉ còn lại mạng lưới thần kinh thị giác đỏ tươi trong hốc mắt. Tôi không đành lòng nhìn nữa, dùng hai tay ghì chặt vai tên tù trường, gọi Tần bốn mắt tới để băng bó cho hắn. Đầu Trọc nâng cậu ấm Vương dậy, lão quan sát xung quanh rồi nói: "Dơi là động vật sống bầy đàn, tôi thấy không nên ở lại lâu, tốt nhất là ra khỏi đây ngay."
    "Cái đồ thối mồm, chỉ toàn nói những câu gở miệng. Nếu như ở đây quả thật là ổ dơi, chúng ta có mấy cái mạng cũng không sống sót được." Tuyền béo giơ lên cây đuốc lên, nhổ bọt đánh toẹt xuống đất.
    "Cậu nói thế mới đúng là gở miệng!" Tóc gáy rờn rợn, tôi linh cảm có việc xấu sắp xảy ra, bèn bảo với mọi người: "Mấy người các anh thắp hết những vật dụng có thể chiếu sáng lên, chúng ta nhanh chóng ra khỏi chỗ này mới là việc quan trọng nhất."
    Như để nghiệm chứng cho linh cảm của tôi, hầm mộ im lìm đang đen kịt, bỗng nhiên phát sáng. Chẳng biết từ lúc nào, trên bốn bức vách có vô số điểm sáng đang chập chờn. Tôi khó nhọc hít vào một hơi, nâng tên tù trưởng đã mềm như bún lên, hét: "Dơi kéo bầy đến rồi, chạy mau!"
    Gần như cùng lúc tôi hét lên, trên đỉnh đầu vang lên tiếng phì phì như ống bễ, một vài luồng hơi lạnh thấu xương lướt vụt qua bên tai tôi, thỉnh thoảng vành tai còn bị một vài vật thể vừa lông lá vừa cứng sượt qua, khiến cho toàn thân nổi da gà. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, vô vàn đốm sáng xanh lét đang bay lượn vòng giữa không trung. Chúng tôi dường như đang rơi vào giữa dải ngân hà mênh mang, tuy nhiên lúc này dải ngân hà lại không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng, mà tất cả chúng đều là những con dơi phát sáng ăn sống nuốt tươi con mồi. Cái đầu phát sáng của nó không phải đèn tín hiệu chỉ đường, mà là một chiếc đèn ma trơi câu hồn đoạt phách chết người.
    "Chạy! Chạy! Tất cả chạy ra chỗ lối ra!" Đầu Trọc vung vẩy cây đuốc, vạch đường cho chúng tôi chạy trốn trong bóng tối. Tuy nhiên, bản thân lão lại biến thành mục tiêu tấn công của đàn dơi. Dơi là loài động vật không có mắt, hoàn toàn nhờ vào sóng siêu âm để định vị con mồi. Bó đuốc của chúng tôi chỉ dọa được chúng trong chốc lát, thật sự không thể coi là vũ khí để phòng thủ. Hai thằng tôi và Tuyền béo nâng súng trường lên, điên cuồng xả đạn vào lũ dơi giữa không trung, chẳng cần biết là có bắn trúng hay không, chỉ cầu mong tranh thủ được một chút thời gian cho những người khác chạy ra khỏi hầm mộ.
    Dưới sự yểm trợ bằng hỏa lực của chúng tôi, Bốn mắt và cậu ấm họ Vương đã kéo theo tên Tù trưởng Mặt Nạ đang hôn mê bất tỉnh leo lên được khu mộ thầy mo ở tầng trên. Tôi và Tuyền béo vừa bắn vừa lùi, cánh tay và đầu hầu như bị những con vật hung tàn này cào nát tướp. Tôi nhận lấy bó đuốc từ tay Đầu Trọc, quẳng súng trường đi, chộp lấy khẩu súng ngắn vừa bắn vừa vung vẩy bó đuốc. Lũ dơi phát sáng xảo quyệt kia nhận ra hỏa lực của chúng tôi đột ngột giảm đi, lập tức chen chúc lao vọt tới tấn công. Đầu Trọc đã leo lên được nửa người, từ mông trở xuống vẫn còn đang kẹt ở cửa hầm. Bị lũ dơi liều mạng tấn công từ trên không xuống, tôi đẩy Tuyền béo một cái: "Cậu đi trước đi, tớ sẽ khóa đuôi. Sau khi lên trên thì ném lựu đạn xuống, không thể để cho chúng chui được lên trên." Tuyền béo không đồng ý, thay băng đạn khác, quát ầm lên: "Tiên sư nhà nó, cậu lên trước đi, tớ có hỏa lực mạnh, sẽ yểm hộ cho cậu."
    Bầy dơi phát hiện ra con đường chạy trốn của chúng tôi, rất nhiều con lao tới ngăn chặn ở cửa hầm, khiến cho đường hầm vốn dĩ chỉ đủ khoảng không cho một người chui lọt biến thành chật như nêm cối. Đầu Trọc và Bốn mắt ở phía trên điên cuồng xả súng, nhưng vẫn không ngăn cản được thế tấn công liều mạng của lũ dơi. Thấy tình hình không ổn, người ở bên trên đã không cầm cự nổi, tôi co chân đạp Tuyền béo vào trong hầm, ném văng bó đuốc ra, lấy toàn bộ số chai cồn còn lại ra rồi đập vỡ tung tóe. Lửa bùng lên dữ dội bao trùm cả không trung, rất nhiều dơi bị lửa thiêu cháy rơi lộp độp xuống đất. Tuyền béo dựng ngón tay giữa về phía tôi, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay hai lần rồi tóm lấy dây thừng leo lên trên. Do cồn dễ cháy, toàn bộ khu mộ quỷ lập tức chìm trong biển lửa. Tóc và quần áo đều bắt lửa bốc mùi khét lẹt, tôi chẳng dám ham chiến nữa, bám sát theo sau mông Tuyền béo bò thẳng lên trên. Không ít con dơi phát sáng chưa chịu bỏ cuộc, bám sát phía sau hai chúng tôi với ý đồ xông ra khỏi hầm ngầm. Đùi và mông của tôi bị chúng hết cấu lại mổ, suýt nữa bị lũ súc sinh này kéo ngược trở lại bên dưới. Rất may là Đầu Trọc lanh tay lẹ mắt, phối hợp với Tuyền béo liều mạng kéo tôi ra khỏi hầm ngầm. Hai chân tôi vừa chạm đất, Bốn mắt đã lăn luôn một khối đá trong khu mộ Thầy mo bịt kín cửa hầm lại. Sau khi đánh xong trận chiến đứt hơi khản tiếng, cơ thể cuối cùng đã không còn một chút hơi sức nào, tôi nằm xõng xoài trên mặt đất, bên tai vẫn liên tục vang lên tiếng lũ dơi rít lên thảm thiết vì bị lửa thiêu cháy.
    Tù trưởng Mặt Nạ bị con dơi phát quang mổ mất một con mắt, chúng tôi đắp thảo dược rồi băng bó con mắt bị thương cho hắn, cuối cùng cũng tạm thời cầm được máu. Việc này đã làm tốc độ hành quân của chúng tôi bị đình trệ, hơn nữa còn làm tinh thần của đội ngũ gặp phải áp lực trầm trọng. Sau khi tìm được đường sống từ cõi chết trong sào huyệt của lũ dơi phát quang, dựa vào bản đồ và địa hình thực tế được miêu tả trên bức tranh, tôi đã đại khái phán đoán được vị trí của Cây cầu ma. Định đi suốt đêm xuôi theo dòng chảy sông Amazon lên phía bắc, nhưng không may là tên tù trưởng bị thương quá trầm trọng, hơn nữa vào ban đêm rừng nhiệt đới lại nguy hiểm bốn bề, chúng tôi không thể không dừng lại dựng lều tạm để chỉnh đốn lại đội ngũ.
    Bởi vì đa phần trang bị cắm trại dã ngoại đã bị chúng tôi tặng cho Adong, cho nên hiện thời chỉ còn lại có ba tấm vải không thấm nước để sử dụng. Rất may là vào thời kỳ tham gia quân ngũ, chúng tôi thường xuyên phải qua đêm ngoài dã ngoại, có một tấm vải không thấm nước đã là ân huệ trời ban. Tôi tìm hai cái cây cao xấp xỉ đầu mình, căng dây thừng lên rồi vắt ngang tấm vải không thấm nước lên giữa sợi dây, sau đó lại cắt bốn đoạn dây thừng ngắn rồi buộc đá vào bốn góc tấm vải không thấm nước, vậy là dựng xong một cái lều vải tam giác đơn giản, cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người. Trong rừng, rắn muỗi nhan nhản trên mặt đất, muốn chính thức ngủ một giấc ngon lành là hy vọng xa vời. Chúng tôi đành phải thay nhau canh gác, thay nhau nghỉ ngơi. Vì chúng tôi mà tù trưởng Mặt Nạ bị liên lụy đến tình trạng này, tâm trạng của tôi thật sự bứt rứt. Nhưng bây giờ có đưa hắn trở về cũng chẳng cứu vãn được gì, điều kiện vệ sinh và chữa bệnh của người Cramer đều rất kém, đã không có thuốc men cứu chữa lại còn không có cả nơi dưỡng bệnh phù hợp. Trong bộ lạc người Nguyên Thủy, ngay cả một cơn cảm mạo cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng người, huống chi là tù trưởng Mặt Nạ bị dơi độc mổ mất một con mắt.
    Bốn mắt chui ra khỏi lều vải của tù trưởng Mặt Nạ, hai bàn tay ướt đẫm máu mủ: "Tôi sợ hắn không cầm cự được nữa rồi, lũ dơi đó sống trong môi trường đầy khí phân hủy của xác chết trong thời gian dài nên trong cơ thể chúng nhiễm đầy chất độc. Con dơi kia chẳng những mổ mất con ngươi, mà còn rót chất độc vào cơ thể hắn thông qua nướt bọt của nó. Anh nhìn đi, băng gạc thay ra đã có mủ rỉ ra rồi. Số kháng sinh chúng ta mang theo vốn dĩ đã không nhiều lắm, lại cho còn cho Adong mất một ít, giờ chỉ còn lại hai liều. Nếu thật sự không nghĩ ra cách chữa trị, có lẽ hắn chỉ cầm cự được tới sáng ngày mai."
    Tôi hỏi Đầu Trọc: "Nếu như giờ chúng ta quay trở về, nhanh nhất là bao lâu mới có thể liên lạc được với đội cấp cứu?"
    Đầu Trọc đáp: "Chúng ta vào rừng nhiệt đới đã được bốn ngày rồi. Hơn nữa, quãng đường từ thôn Titamar đến thị trấn gần nhất, đi nhanh nhất tính ra cũng phải mất một tuần. Ngay cả tối nay hắn cũng chưa chắc đã qua được, dù cho chúng ta liên hệ với đội cấp cứu cũng chẳng làm nên cơm cháo gì." Đầu Trọc biết tiếng Quechua cho nên hiểu rõ tình hình bệnh tật của tên tù trưởng nhiều hơn tôi một chút, "Nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên quá nhanh, đầu óc đã không còn tỉnh táo lắm, mới vừa rồi còn luôn mồm cầu xin tôi bắn cho mình một phát. Cậu Bát Nhất, cậu là đội trưởng, chuyện này tôi nghe theo cậu. Tuy nhiên, nói ra dường như quá nhẫn tâm, với tình trạng này, dù hắn có được chuyển đi đâu cũng chết cả thôi. Theo ý kiến cá nhân tôi, nên để hắn được ra đi nhẹ nhàng."
    Ngay lập tức, ánh mắt toàn bộ mọi người đều đổ dồn vào tôi, chờ tôi đưa ra quyết định. Tôi nói: "Nếu đã nghiêm trọng đến mức độ này, vậy thì trách nhiệm này đương nhiên sẽ để tôi gánh vác." Nói xong, tôi khom người xuống, chui vào trong cái lều vải đơn giản của tên tù trưởng. Tự mình xem xét mới biết được Đầu Trọc không hề nói ngoa, tên tù trưởng nằm trên tấm vải không thấm nước, đầu sưng to gấp đôi trái dưa hấu. Con mắt bên phải bị thương, dù đã được Bốn mắt băng bó cẩn thận, nhưng mủ mưng lên trong hốc mắt vẫn thấm ra một ít qua kẽ hở của băng gạc, trong phòng nồng nặc mùi thối. Hắn mê sảng hét lên đứt quãng vài lần sau đó lại rơi vào hôn mê. Tôi rút khẩu Walter ra, đặt ngón tay vào cò súng, chuẩn bị tiễn đưa hắn lên đường, coi như giúp hắn thoát bể khổ sớm hơn một chút. Bỗng nhiên, cậu ấm họ Vương lao vọt vào trong lều, nói như hét với tôi: "Biết cách cứu rồi!"



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)