FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 1157: Anh Làm Mùng Một, Tôi Làm Mười Lăm. (20)




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    - Tần bí thư, mệt mỏi một ngày cũng nên nghỉ ngơi một chút.

    Nhạc Hải Lan trong tay cầm chén trà nóng, phi thường ưu ái trước mặt Tần Mục.

    - Vậy cám ơn anh, tiểu Nhạc.

    Tần Mục cười nhạt một tiếng, cầm chén trá, cầm lấy cái nắp gật gật đầu nói ra:

    - Thật sự hợp khẩu vị.

    Hắn cũng không có uống nước, cầm chén trà lên, sau đó cầm chén trà chuyển qua tay phải, ngẩng đầu nói với Nhạc Hải Lan:

    - Chúng ta xử lý công việc rất bận, cô tới nơi này tôi còn chưa nói thế nào, thế nào, hoàn cảnh có hài lòng hay chưa, công tác có chỗ nào khó khăn hay không?

    Nhạc Hải Lan hé miệng cười nói:

    - Khó khăn nhất định là có, nhưng khôn phải lãnh đạo đã nói sao, không có khó khăn không thể vượt qua, chỉ có người không vượt qua khó khăn mà thôi!

    Tần Mục gật đầu nói:

    - Tinh thần phấn chấn như vậy rất tốt, tiểu Nhạc, phải bảo trì phong cách này a, khu xử lý chúng ta bách phế đãi nhưng, nhưng rất có kỳ ngộ, tôi xem trọng cô!

    - Cảm ơn Tần bí thư khích lệ.

    Tần Mục nói chuyện mang theo cổ vũ và cần cù, quả nhiên là cẩn thận, Nhạc Hải Lan chỉ có thể theo lời của Tần Mục, loại cảm giác không cách nào khống chế tiết tấu này khiến Nhạc Hải Lan có chút u buồn.

    Nhưng mà Tần Mục cũng khiến nàng lộ đuôi, làm sao không cho nàng cơ hội, Tần Mục thu xếp văn bản tài liệu lên bàn, vừa nói:

    - Cũng sắp tan tầm, sao cô không dọn dẹp một chút, có chuyện gì không?

    Nhạc Hải Lan do dự gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi:

    - Tần chủ nhiệm, buổi tối anh có thời gian hay không?

    Tần Mục động tác ngưng trệ lại, khóe mắt Nhạc Hải Lan hiện ra vẻ đắc ý, nàng đạt được tình báo Tần Mục này rất mềm lòng với nữ nhân, hồng nhan tri kỷ là quần thể yếu thế, nhưng mà chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Tần Mục ưu ái, bằng tướng mạo, Nhạc Hải Lan tự nhận không kém gì so với người khác, luận nhãn lực thì Nhạc Hải Lan càng không kém ai, chỉ cần nắm chắc tính tình của Tần Mục thì muốn chinh phục Tần Mục còn không phải dễ như trở bàn tay.

    Động tác của Tần Mục rất ẩn nấp, cho Nhạc Hải Lan ấn tượng hoàn toàn giống như bị bắt tại trận, loạ ảo giác này là Tần Mục cố ý tạo thành, Nhạc Hải Lan dám chạy tới văn phòng của hắn bàn chuyện, nói rõ nàng đã đã tự nhiên hiểu thấu triệt mình, Tần Mục khuyết điểm của mình là gì thì biết rõ, đơn giản là mềm lòng với nữ nhân một chút, làm tư thái dễ dàng, hai người tâm tư biến hóa kịch liệt, đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.

    - Như thế nào, tới khu xử lý lâu như vậy, hôm nay muốn hối lộ lãnh đạo sao?

    Tần Mục giống như cười mà không phải cười nói ra.

    - Sao có thể chứ, đồng sự mời nhau ăn cơm thôi mà.

    Nhạc Hải Lan hai tay ôm góc áo, có chút xấu hổ nói ra, tâm tư động tác của nàng nói là điềm đạm đáng yêu cũng không chút quá đáng, quả nhiên là biểu diễn rất tốt.

    Tần Mục ngẫm lại, cười nói:

    - Khó được cô có tâm tư này, tôi cũng cho mặt mũi.

    Lời này nói với tư thái của lãnh đạo, khiến nội tâm của Nhạc Hải Lan cao hứng vạn phần, không ngừng nói thầm:

    - Tần Mục, dù anh tinh như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của tôi thôi, xem anh xử lý chuyện hấp tấp như vậy, tại Quảng Châu hô phong hoán vũ thì thế nào, nhìn thấy nữ nhân chẳng phải cũng mềm xuống hay sao?

    Nàng giống như quên, cho dù là sắc quỷ bị một trăm nữ nhân vây quanh, định lực cũng sẽ được rèn luyện ra, huống chi Tần Mục đã sớm phòng bị mỹ nhân kế.

    Tần Mục nói xong câu đó, lại nói:

    - Hai người chúng ta!

    Nhạc Hải Lan lập tức đắc ý ném qua một bên, nhếch miệng nói ra:

    - Còn chúng ta một đám thân thích, mấy ngày nay vừa vặn đến Quảng Châu, dù thế nào tôi cũng không thể đuổi người ta đi.

    Đùa giỡn đưa thịt tới, trong lòng Tần Mục lập tức sáng rõ như đèn lồng, rốt cục xuất hiện nhân vật có phân lượng rồi, nhân vật phía sau tìm được quan hệ với Nhạc Hải Lan, Tần Mục cũng càng ngày càng hiếu kỳ với thân phận của Nhạc Hải Lan, hắn làm bộ trầm ngâm, nói:

    - Có lẽ cấp bậc lễ nghĩa không thể biến, vừa vặn tôi cũng có bạn tới Quảng Châu, dứt khoát chúng ta cùng ngồi tâm sư.

    Nói xong Tần Mục không chờ Nhạc Hải Lan phản đối, móc ra điện thoại ra gọi cho Quách Thiểu Đình.

    Quách Thiểu Đình vừa nghe nói Tần Mục làm cho chính mình đi theo đi ăn cơm, lập tức tựu không vui, phi thường phiền muộn hô:

    - Tần đại thiếu gia, anh tạm tha tôi đi, tiệc tối của Tần chủ nhiệm mà tôi gom góp vào, không chuẩn lại lấy tôi ra kháng lôi a.

    Tần Mục cười nói:

    - Tôi không dễ dàng mời khách, nếu anh không tới thì không có cơ hội đâu.

    - Anh mời khách?

    Quách Thiểu Đình giọng nói mang theo không thể tưởng tượng nổi:

    - Bây giờ anh mời khách cũng không nhiều, để chô tôi đoán xem!

    Tần Mục trong thời gian hắn đoán thì nói chỗ khách sạn và thời gian, liền tắt điện thoại, chờ hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nhạc Hải Lan đang tươi cười.

    Ở vùng ngoại ô kinh thành.

    Mộ Thiên Các đang cầm lý lịch của Tần Mục xem, xem lại xem, cân nhắc lại cân nhắc, biểu hiện trên mặt khi thì cao hứng, khi thì thâm trầm, vươn tay ra như tìm được manh mối, mà trên mặt đầy hoang mang.

    Ngồi ở hắn đối diện, là chừng năm mươi tuổi nam nhân, hắn gặp mộ thiên các cả buổi không có nói câu nào, liền đánh vỡ trầm tĩnh hào khí:

    - Mộ bộ trưởng, có cảm tưởng gì?

    Mộ Thiên Các không có động, ánh mắt tiếp tục nhìn qua tấm ánh phấn chấn mạnh mẽ của Tần Mục, Tần Mục trên ảnh mang theo nét tươi cười tự tin và kiên nghị, cho người ta cảm giác như thanh kiếm ra khỏi vỏ, mà thanh trường kiếm này không phải sắc bén, thanh kiếm này khi ở trong vỏ thì bình thường vô hại, chỉ khi ra khỏi vỏ thì nó lại chém chết người.

    - Mang tôi so sánh với hắn, chuyện này có chút ép buộc.

    Trên mặt Mộ Thiên Các tươi cười tự tin và kiêu ngạo.

    - Là sỉ nhục của tôi!

    Nam nhân đối diện cười lên ha hả, duỗi ngón tay ra nói:

    - Mộ lão hổ năm đó khí thế không thay đổi một chút nào cả.

    Nói xong hắn bưng chén trà trước mặt lên phẩm một cái.

    Lời này có ẩn ý, tinh quang trong mắt Mộ Thiên Các hiện ra, nhìn không chuyển mắt động tác nhỏ của nam nhân trước mặt, sau khi hắn chấm dứt, Mộ Thiên Các hỏi:

    - Có âm thanh nào không?

    Nam nhân này ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nói ra từng chữ:

    - Nghe nói qua thành phố cạnh biển không?

    - Đương nhiên nghe nói qua, có hy vọng đề thăng thành thành phố thứ sáu trực thuộc trung ương, kinh tế phát đạt, nhưng cũng có không ít vấn đề.

    Nam nhân gật gật đầu, nói ra:

    - Đó là nan giải, địa phương phái ra toàn quyền nắm giữ các ngành của thành phố, tất cả mọi người một đời lại một đời, người bên ngoài đi vào rất khó.

    Mộ Thiên Các nghe được ẩn ý trong đó, trong ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, nói:

    - Tổ chức sẽ có an bài!

    Nam nhân gật gật đầu, trầm mặc cả buổi, lúc này nói:

    - Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, năm năm sau sẽ nghênh đón nhiệm kỳ mới, dựa theo ý của cấp trên, bí thư, chủ tịch cùng đệ nhất phó bí thư sẽ đồng thời về hưu, loại chuyện này rất khó đụng phải, là thời cơ tốt chúng ta tan rã nó từ bên trong.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795

    Chương 1158: Anh Làm Mùng Một, Tôi Làm Mười Lăm. (21)




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Mộ Thiên Các gật đầu, nói:

    - Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của tổ chức!

    Nam nhân lại lâm vào trầm mặc, giống như không còn lời gì để nói, Mộ Thiên Các không phải người ngu, tự nhiên biết rõ nam nhân hôm nay đang thỏa luận với mình về Tần Mục không phải không thối tha, chuyện này bên trên chỉ sợ còn muốn Tần Mục chọc một chân vào.

    - Nếu như năm năm này Tần Mục làm việc trong khu khai phát xuất sắc, chỉ sợ sẽ so sánh với hai người của anh.

    Nam nhân ý vị thâm trường nói ra:

    - Mộ bộ trưởng, đây chính là thời cơ, Tần lão đầu bên kia vẫn ủng hộ Tần Mục, nhân vật xuất sắc như anh vẫn cự tuyệt ở bên ngoài, ngay cả tôi cũng nhìn không vừa mắt, dùng người không khách quan, chuyện này cũng phải nhìn tư lịch và năng lực, cho nên lúc này tôi đặt cược lên người của anh!

    Hào phú quyết đấu, trong lòng Mộ Thiên Các sinh ra suy nghĩ này, hắn biết rõ Tần lão gia tử đã từng rất coi trọng chính mình, nếu như không phải Tần Mục ngang trời xuất thế, hắn rất có thể được Tần lão gia tử bồi dưỡng thành người nối nghiệp, nhưng bởi vì một tên nam nhân tuổi còn trẻ lại cướp đi trái cây hắn bồi dưỡng hai mươi năm qua, trong lòng Mộ Thiên Các biệt khuất, hôm nay hào phú quyết đấu chủ yếu hỏa lực tập trung vào người của hắn, làm cho hắn có cảm giác hào quang bao phủ mình, hào quang này không phải người khác cho, mà là chính bản thân hắn tranh thủ được, chuyện này trong nội tâm hắn suy nghĩ phải ruồng bỏ Tần hệ là chính xác.

    - Thời gian năm năm này phải điều chỉnh cho tốt a.

    Nam nhân cười tủm tỉm nói ra:

    - Tần Mục vẫn còn trẻ, cho dù làm khu khai phát khởi sắc cũng chỉ lên được chứ phó tỉnh là cùng, quốc gia có nhiều thành thị như vậy, nhưng ở kinh thành thì không giống, anh hiểu chứ?

    Người này nói chuyện với Mộ Thiên Các lâu như vậy, làm cho Mộ Thiên Các có cảm giác như bị người ta trông giữ, nhưng trên quan trường, có mất thì có được, có được thì có mất, phải xem tâm lý và năng lực thừa nhận, thần kinh của Mộ Thiên Các đã sớm luyện ra rồi, chút không vui này nhanh chóng bị ném ra khỏi đầu, gật gật đầu nói ra:

    - Biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng, tôi đặt quân cờ ẩn ở bên cạnh hắn, hiện tại chỉ sợ cũng nên xem tướng quân rồi.

    Phía nam ở Quảng Châu, thời điểm Tần Mục đẩy cửa gian phòng đặt trước ra, nhìn thấy bên trong có một nhân vật quen thuộc, tuy người này ngoài đời Tần Mục chưa từng gặp qua, nhưng trước măt sở Quảng Châu người này lại phi thường nổi danh.

    Chỉ cần công trình do Tần Mục phụ trách, 30% nguyên vật liệu cần phải qua người ta.

    Bách Thanh Dương, người này chính là Bách Thanh Dương

    Mấy ngày nay Quảng Châu chấn động không nhỏ. Như Bách Thanh Dương làm lớn như thế, tự nhiên có thể nghe được một ít tiếng gió. Bí thư Phương Chấn Bang trong hội nghị thường ủy cao điệu tra rõ những dịch vụ gian dối, Quốc Thụy Tường không phóng cái rắm nào, loại tình huống này chỉ có thể nói rõ từ trình độ nào đó, Quốc Thụy Tường đã bị Phương Chấn Bang áp chế toàn diện, thậm chí còn có nguy hiểm bị tước quyền lực. Kể từ đó Tần Mục với tư cách là dòng chính của Phương hệ, so với Kế Đỉnh Thịnh là tuyển thủ đứng đầu của Quốc hệ cũng sẽ bị áp đảo. Bách Thanh Dương cho dù ngốc thì bước tiếp theo hạ cờ thế nào hắn cũng rõ. Hắn vốn là người từ đen chuyển trắng, có thể thành thành thật thật kiếm tiền cũng đã niệm phật tám đời, còn mưu toan nhúng tay vào tranh đấu thể chế, quả nhiên là chán sống mà. Ở trong quan trường, thay đổi như chong chóng trở tay làm mưa, hôm nay còn hăng hái, ngày hôm sau thì bị bỏ tù cũng chẳng hiếm. Hiện tại Tần Mục đắc thế, có thể mượn gió đông áp lên đầu Kế Đỉnh Thịnh, ai cũng không nói chính xác ngành nào phòng nào sẽ lên, tùy tiện lôi ra một cái thì có một đống nơi không đúng nội quy.

    Thay đổi địa vị! Bách Thanh Dương dứt khoát đưa ra quyết định. Hắn cho rằng không ai không chống lại việc thu mua, vấn đề ở chỗ cái giá có phải điểm mấu chốt của người ta hay không. Nhìn thấy Bách Thanh Dương đang tươi cười, Tần Mục tươi cười dần dần rõ ràng. Hắn không muốn biết Nhạc Hải Lan làm sao liên hệ với Bách Thanh Dương, cũng không muốn biết hai người này sau lưng có chuyện ẩn gì, hắn nói:

    - Nhạc thư ký, ngày mai cô không cần đi làm nữa.

    Tần Mục xem xét điệu bộ này, đã biết rõ Bách Thanh Dương trong bụng niệm kinh gì. Tại Quảng Châu trước mặt mọi người tát mặt mũi Tần Mục hắn, kêu gào giá vật tư các công trình của Tần Mục tăng giá 30%, hiện tại hướng gió biến đổi, hắn lại tích cực dựa sát vào. Loại người này trong mắt của Tần Mục chỉ cần nghiêm túc là bóp chết, sở dĩ trong khoảng thời gian này không có xử lý hắn, đó là bởi vì Tần Mục cảm thấy muốn làm thì phải có đầy đủ lợi ích. Hôm nay Bách Thanh Dương phát giác được chuyện không đúng, đơn giản là chuẩn đồ dự dùng tiền dùng nữ nhân nện Tần Mục mà thôi, tiền của Tần Mục bao nhiêu chính hắn cũng không rõ, nữ nhân càng khiến hắn đau đầu, hắn hoàn toàn miễn dịch với hai chuyện này. Huống chi hôm nay Phương Chấn Bang áp chế Quốc Thụy Tường rất lợi hại, Quốc Thụy Tường có quyền nói chuyện trong thị ủy hay không còn khó nói, Tần Mục hắn cũng nên cho người khác chút mặt mũi.

    Vì vậy Bách Thanh Dương tận lực dựa sát vào, Tần Mục hoàn toàn có thể không thèm quan tâm tới. Nếu như muốn dùng phương pháp này bức hắn, bức đến chó cùng rứt giậu cũng chẳng làm được gì. Tần Mục nói xong câu đó, cười lạnh hai tiếng, chắp tay sau lưng xoay người đi, trực tiếp rời khỏi nơi đây. Bách Thanh Dương đứng ở đó, tục ngữ nói thò tay không đánh người tươi cười, Tần Mục cử động này không ai có thể thừa nhận được, chuyện này chẳng khác gì cho hắn hai cái tát cả.

    Người khác phải tuân thủ quy củ gì ta mặc kệ, nhưng mà Tần Mục tại đây, ngươi dừng những thủ đoạn đó không liên quan tới ta. Tần Mục dùng hành động trực tiếp nói cho Bách Thanh Dương, muốn bàn điều kiện với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, hoặc là nói không có xuất ra đủ lợi ích. Kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ, cho dù là một con chó muốn nó canh cổng cũng phải cho nó ăn thịt, huống chi Bách Thanh Dương lại là thương nhân có thế lực? Tần Mục làm như vậy cũng cho Bách Thanh Dương một tin tức, việc của Bách Thanh Dương trước đó làm cho Tần chủ nhiệm tức giận, hậu qua rất nghiêm trọng.

    Nhạc Hải Lan an bài Bách Thanh Dương, nhìn thấy Tần Mục lần này làm ra vẻ, chỉ cần là người lăn lộn ở quan trường thì biết rõ nên làm gì. Nàng bước nhanh đuổi theo Tần Mục, mang theo giọng ỏn ẻn nói:

    - Tần bí thư, tôi hảo ý mời ngài ăn cơm, cũng không phải là bảo anh đuổi việc tôi. Phục vụ viên nói sai gian phòng, tôi rất oan uổng a.

    Tần Mục nghe xong phát hiện Nhạc Hải Lan này đúng là nhân tìa, vậy mà muốn chơi thủ đoạn phương đông không sáng phương tây sáng. Lẽ ra Tần Mục hoàn toàn có thể nhăn mặt rời đi, nhưng hôm nay hắn chính là sờ nội tình của Nhạc Hải Lan, sắc mặt hòa hoãn, nhìn Quách Thiểu Đình cười nói:

    - Khách sạn này tố chất phục vụ viên sao mà kém như thế? Tôi thấy khách sạn Vân Băng còn phục vụ tốt hơn nơi này nhiều.
     
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795

    Chương 1159: Anh Làm Mùng Một, Tôi Làm Mười Lăm. (22)




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Tần Mục hiện tại là nhân vật nói chuyện có phân lượng, tuy hắn bây giờ nói chuyện chỉ có ba người, nhưng không qua bao âu chắc chắn sẽ có người biết rõ Tần chủ nhiệm thích đồ ăn ở khách sạn Vân Băng, có ít người sẽ qua đó kéo quan hệ. Gián tiếp lôi kéo một ít khách nhân cho Vân Băng đại mỹ nữ, lại không tốn xu nào của Tần Mục, cớ sao không làm?

    Quách Thiểu Đình nhìn ra được trêu tức trong mắt Tần Mục, hắn cũng lăn lộn trên quan trường rồi, liền gật đầu nói:

    - Nói phải, tố chất như vậy sao có thể đại biểu diện mạo của Quảng Châu a? Tôi đi tìm quản lý của bọn họ nói chuyện.

    Bày tư thái này ai không nhìn ra? Trong lòng Nhạc Hải Lan kêu không ổn, nhưng vẫn phi thường có lỗi, nói:

    - Là do tôi sơ sẩy, nếu không chúng ta hiện tại tới khách sạn Vân Băng đi, cũng không biết có chỗ ngồi hay không.

    Nói xong còn giơ cổ tay xem đồng hồ, cổ tay thanh tú trắng nõn mang theo một cái đồng hồ nhỏ nhắn cao nhã.

    Đồng hồ này rõ ràng cho thấy Nhạc Hải Lan bày cho Tần Mục nhìn xem, đây là đồng hồ thời thượng, Tần Mục cũng có đam mê đồng hồ nhất định. Nhìn qua bề ngoài thì tiền lương cả đời của Nhạc Hải Lan cũng không mua nổi, Tần Mục tươi cười càng đậm, nhìn Quách Thiểu Đình nói ra:

    - Nếu như Nhạc thư ký đã an bài tốt, chúng ta nên theo chủ nhân đi.

    Nói lời này hai ý nghĩa, Nhạc Hải Lan làm sao không nghe hiểu chứ? Trên mặt nàng xấu hổ, rất hiển nhiên nàng diễn xuất đã bị Tần Mục nhìn thấu. Nhưng mà nghĩ tới người nọ sau lưng, lực lượng của Nhạc Hải Lan tăng lên, cười cười sau đó đi trước dẫn đường.

    Quách Thiểu Đình kéo kéo Tần Mục, dùng giọng nghi hoặc mà Nhạc Hải Lan không nghe được:

    - Tần đại thiếu gia, con thỏ không ăn gần hang a.

    Tần Mục cũng thấp giọng trả lời:

    - Hoa hồng nhiều gai, coi chừng khó giải quyết.

    Ba người đi qua một khúc cua, lại vào thang máy, đi tới số phòng 616, Tần Mục cười nói:

    - Nhạc thư ký đúng là an bày tốt, cô biết tôi không thích số bảy, định an bài gian phòng số sáu, làm thư ký như vậy không tệ.

    Lời này chẳng khác nào thu hồi lời tạm thời cách chức Nhạc Hải Lan, Nhạc Hải Lan nội tâm khinh thị càng đậm.

    Lần này đẩy cửa ra, nam nhân hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sa *** đứng lên. Từ cái nhìn đầu tiên, Tần Mục đã biết rõ người này tất nhiên thân cư ở vị trí quan trọng, tại Quảng Châu có thể có khí độ như thế Tần Mục lạ lẫm. Cho nên hắn kết luận người này từ tỉnh thành tới, mục đích của hắn rất rõ ràng, đơn giản là biện hộ thay cho Trương Vĩnh Đức. Bằng không thì người trong tỉnh làm gì có thời gian rảnh rỗi đi tìm Tần Mục? Sớm trực tiếp có người dưới kiện lên rồi. Cũng bởi vì sự kiện này quá oanh động, còn bị truyền thông bắt lấy, huống chi phóng viên truyền thông này tại kinh thành có quan hệ cứng với bộ tin tức, cho nên người trong tỉnh không thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ được, cho nên phải đi đường quanh co tìm tới Tần Mục, chính là lợi dụng chỗ tốt của dư luận, mặc dù không thể đổi được chỗ tốt thực tế, nhưng mà có thể kéo gần khoảng cách, nếu Tần Mục không có quan hệ mạnh thì hắn cũng không dám làm như vậy.

    Người này hơi mập, hắn lịch sự nhưng không khúm núm, vì vậy Tần Mục liền quay đầu nhìn Nhạc Hải Lan cười nói:

    - Thân thích của Nhạc thư ký đúng là được, đi vào Quảng Châu cũng không nói trước một tiếng, lãnh đạm, quả nhiên là lãnh đạm.

    Câu vỗ mông ngựa nhỏ này qua đi, trực tiếp khiến người nọ cười nhạt. Hiện tại bản án của Trương Vĩnh Đức đã bị các dư luận xã hội thăm dò, nếu muốn chơi quanh co phải làm cẩn thận, người trẻ tuổi như Tần Mục sợ nhất là dân liều mạng, nếu như Tần Mục thạt sự muốn cho Trương Vĩnh Đức vào tù, trong tỉnh còn không dám chọc vào. Mục phía trên có người, người khác không biết, nhưng các nhân viên tài cán trong tỉnh làm sao không tra rõ ràng cơ chứ? Cái khác không biết, tối thiểu nhất tại trong tỉnh, có không ít người hiểu Tần Mục có một ít liên hệ với tinh trưởng Cao Phái của tỉnh Bắc Liêu. Lại liên tưởng bối cảnh của Cao Phái chính là Tần thị gia tộc, tất cả mọi người cho rằng Tần Mục là con cháu chi thứ của Tần thị.

    Cho nên cần ngồi xuống bàn với Tần Mục, bàn nghiêm túc, không quan tâm buông tha một ít lợi ích. Là vị trong tỉnh đưa ra chỉ thị.

    Người kia cười nói ra:

    - Tần chủ nhiệm tuổi còn trẻ liền phong sinh khởi thủy, việc này càng làm càng lớn, người như chúng ta không dám so.

    Tần Mục lúc này sinh ra suy nghĩ khác, thằng này không phải cố ý cho mình không được tự nhiên sao, cái gì gọi là bước chân càng lớn, chuyện này còn không phải càng làm càng lớn? Tuy bây giờ đã qua tám chín năm, lời bưu hãn không cần nói, nhưng Tần Mục vẫn còn một ít khúc mắc.

    Hắn che dấu rất sâu, không ai có thể nhìn ra, Nhạc Hải Lan cười giới thiệu nói:

    - Tần bí thư, đây không phải do giao lưu rộng rãi, đây là Cao khoa trưởng của cục giao thông tỉnh, con của anh ta còn nhỏ, nói là thân nhân cũng không đủ sao?

    Cục giao thông tỉnh Cao khoa trưởng, công việc của viện kiểm sát nhấc lên quan hệ với cục giao thông. Tần Mục có chút nhức đầu, nhưng vẫn phi thường náo nhiệt duỗi tay ra, vừa cười vừa nói:

    - Tàu xe mệt nhọc, Nhạc thư ký, chuyện này chính anh không phải, sao không có nói sớm cho tôi biết?

    Cao khoa trưởng cười ha hả, nói:

    - Tiểu Tần, là tôi hiếu kỳ a, muốn nhìn một chút Quảng Châu người trẻ tuổi làm ra chút thành tích trong tỉnh, nhưng không trách được Nhạc thư ký.

    Gọi Tần Mục là tiểu Tần, mà trực tiếp áp mình lên vị trí cao. Như Tần Mục không có bối cảnh, vậy thì tiếng tiểu Tần này thật sự kéo gần không ít quan hệ. Nhưng mà Tần Mục chú ý không phải xưng hô của hắn với mình, mà là cách gọi với Nhạc Hải Lan.

    Nhạc thư ký! Từ ngữ này rất thâm ảo. Dựa theo cấp bậc của Cao khoa trưởng và tuổi, giới thiệu quan hệ với Nhạc Hải Lan, xưng hô một tiếng tiểu Nhạc hoặc là Hải Lan thậm chí là Tiểu Lan, Tần Mục cũng không nghĩ lung tung cái gì. Chỉ có "Nhạc thư ký ", làm cho Tần Mục cảnh giác lên, điều này nói rõ Cao khoa trưởng liên hệ thân mật với Nhạc Hải Lan thận chí xưng hô không ít chuyện, chỉ nói Cao khoa trưởng chỉ biểu hiện quan hệ với Nhạc Hải Lan, nội tình của nàng rất sâu.

    Nữ nhân này giữ lại không được, trong lòng Tần Mục xuất hiện một tia sát cơ.

    - Tiểu Tần ah, thành tích của anh tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng mà phải chú ý không kiêu ngạo a.

    Cao khoa trưởng chậm rãi tiếp nhận mời rượu của Tần Mục cùng Quách Thiểu Đình, lôi kéo giọng quan nói ra, hương vị trong miệng của hắn thì Tần Mục bắt đầu đi tới hướng cực đoan, ý tứ trong đó không chỉ nói tới bản án của Trương Vĩnh Đức.

    Một tiểu khoa trưởng trong tỉnh bày giọng quan của Tần Mục, lúc này nói với Tần Mục, ngay cả Quách Thiểu Đình đều phi thường phi thường, hai người bọn họ sóng gió gì mà chưa thấy qua, Cao khoa trưởng này bị người ta sử dụng làm vũ khí, thân phận này có thể đi nơi nào, Quách Thiểu Đình thấy Tần Mục bất động thanh sắc, liền gắp đồ ăn, bên này hàm hồ nói:

    - Cao khoa trưởng là khoa trưởng ngành nào?
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 1160: Anh Làm Mùng Một, Tôi Làm Mười Lăm. (23)




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Những lời này hỏi không có đạo lý, vừa rồi Nhạc Hải Lan giới thiệu hai người, rõ ràng đã nói qua Cao khoa trưởng là hệ thống giao thông, là người nhìn thấy người ta nhớ kỹ, thế nhưng mà Quách Thiểu Đình xem như giới thiệu qua hắn một lần, cuối cùng lại đánh mặt của Cao khoa trưởng, vẫn đánh mặt của Nhạc Hải Lan, Quách Thiểu Đình là khách do Tần Mục mang tới, hắn lúc trước từng là khoa trưởng tổ giám sát, tên này nhìn thấy Cao khoa trưởng tươi cười ấm áp biến thành âm u, Tần Mục hành động gì thì người sáng suốt vẫn hiểu ra.

    Tần Mục chính là nói cho Cao khoa trưởng, sức nặng của ngươi còn chưa đủ, không cần phải thương lượng làm gì, cho dù làm tiên phong mở đường còn kém xa, ném lá mặt lá trái, Tần Mục trực tiếp lộ ra thủ đoạn cường ngạnh, trong nháy mắt Nhạc Hải Lan phát hiện nàng xuất động quan hệ này đi tìm Tần Mục giống như không có đối đầu.

    Trong mắt Cao khoa trưởng lóe lên, hắn cười ha hả nói:

    - Tiểu Tần ah, anh còn chưa giới thiệu bạn của mình đấy.

    Nói chuyện xong hắn cắn răng, Quách Thiểu Đình chưa cho người ta mặt mũi, bị người ghen ghét cũng nhiều, nhưng mà Tần Mục biết rõ Quách Thiểu Đình trong khoảng thời gian này rãnh rỗi quá rồi, chuyện của Dương Ngọc Lan bên kia hắn không rõ ràng lắm, nhưng xem ra Quách Thiểu Đình hiện tại thoải mái bỏ qua Dương Ngọc Lan từ kinh thành tới Quảng Châu mà xem, chỉ sợ giữa hai người có chuyện ẩn bên trong không nói rõ ràng lắm, mặc kệ nó thế nào, Quách Thiểu Đình sống trong vàng son, bắt đầu giương nanh múa vuốt, đối với Tần Mục mà nói không phải chuyện xấu gì, Quách Thiểu Đình tại Quảng Châu chọc rắc rối, Quách gia cũng chẳng ngồi yên không nhìn tới, Tần Mục càng có nhiều tầng bảo hiểm, cho dù không cần Tần lão gia tử và Cao Phái ra mặt, trong tay Tần Mục có vương bài càng nhiều, có thể gây ra áp lực càng lớn.

    - Tiểu thương nhân.

    Không đợi Tần Mục nói chuyện, Quách Thiểu Đình đã nói ra trước, loại thủ pháp chặn đường này Tần Mục nhìn ở trong mắt, Cao khoa trưởng cùng Nhạc Hải Lan thì thả lỏng trong lòng, đặt đại bộ phận chú ý lên người Quách Thiểu Đình.

    Nhạc Hải Lan biết rõ một ít bối cảnh của Tần Mục, nhưng cũng không phải nhìn thấy rễ, cấp bậc của Cao khoa trưởng càng cách xa, trong mắt bọn họ thì Tần Mục nhiều nhất chính là ỷ vào Phương Chấn Bang vẽ đường cho hươu chạy làm chủ nhiệm khu khai phát, cho dù khu khai phát có móc nối với kinh thành, trong mắt bọn họ cũng là năng lực của Phương Chấn Bang, nhưng Quách Thiểu Đình thì khác, xem hắn lúc ăn cơm không có chút câu thúc nào, một chút cũng không có giác ngộ phụ thuộc Tần Mục, loại biểu hiện này ý vị rất sâu xa.

    Tần Mục cũng không nghĩ ra Quách Thiểu Đình lại chủ động đứng ra như vậy, hiện tại Quách Thiểu Đình đang treo chức ở khu xử lý, cho dù trên tay của hắn có chút tiểu sinh ý, mà chính sách thì không hợp, nhưng khu khai phát Tần Mục một tay che trời, ai cũng không dám nói này nói kia, nhưng hôm nay hắn chưa có chút thương lượng nào với Tần Mục mà đứng ra, làm cho Tần Mục cảm giác tiểu tử này hình như đang có một ít thứ gì đó đang gạt mình.

    Tóm lại mà nói là chuyện tốt, sắc mặt của Tần Mục trầm xuống, giả bộ như quát lớn với Quách Thiểu Đình:

    - Lão Quách, trường hợp nào rồi mà không biết chừng mực một chút vậy, đi ra ngoài một chút đi.

    Đây là hắn thăm dò rốt cuộc Quách Thiểu Đình đang như thế nào, loại chuyện này là thủ đoạn qua sông đoạn cầu, làm cho hắn có chút không thể xuất thủ.

    Cao khoa trưởng lại ngăn Tần Mục, cười ha hả nói ra:

    - Người trẻ tuổi nha, nói chuyện làm việc hấp tấp, tôi ưa thích người trẻ tuổi, bất kể là làm quan hay làm thương nhân, nếu như một mặt đẩy ra vẻ nguội lạnh, sao có thể sớm ngày thực hiện hiện đại hóa được!

    Hiện tại cải cách so với bốn hiện đại hóa của ngày xưa làm còn tốt hơn nhiều, Cao khoa trưởng nói như vậy đã có thể nói là cẩu thả, hắn đã sinh ra hứng thú với Quách Thiểu Đình, tự nhiên sẽ không cho Quách Thiểu Đình cứ như vậy rời khỏi, nhất định phải sờ cho rõ, nếu không một tiểu thương nhân cũng dám đứng ra không cung kính với khoa trưởng như hắn, vậy thì thể diện của hắn ở Quảng Châu sẽ mất hết.

    Nhạc Hải Lan cũng tranh thủ thời gian nhắn nhủ, Cao khoa trưởng mang biểu lộ thăm dò, nhìn Tần Mục cười nói:

    - Tiểu Tần ah, Quách khoa trưởng trong tay còn có sinh ý, chuyện này hình như không hợp chính sách.

    Tần Mục vừa cười vừa nói:

    - Quách khoa trưởng tại Quảng Châu vẫn có không ít nhân viên, ngài biết rõ, khu khai phát của chúng tôi là nơi đắc tội người, không có người luồn kim thì một ít công việc sẽ khó khăn.

    Cao khoa trưởng gật gật đầu, nói ra:

    - Tình huống cụ thể cụ thể phân tích, chẳng phải lão chủ tịch của chúng ta từng nói qua sao, phải tìm chân lý trong thực tiễn, Quách khoa trưởng làm người trong khu khai phát, tất yếu ảnh hưởng và bận tâm một chút.

    Hắn bộ dáng nhíu mày, nghĩ kế cho Quách Thiểu Đình:

    - Tôi thấy nên giao sinh ý cho người nhà quản lý, như vậy cũng không trái với quy định!

    Quách Thiểu Đình lại nói:

    - Hiện tại cũng không có việc gì, quy định của quốc gia là cán bộ ngoài phó sảnh không được vừa nhận chức vừa kinh thương, chức vụ của tôi còn kém xa.

    Cao khoa trưởng nghiêm mặt nói ra:

    - Lãnh đạo đang làm gương tốt, chúng ta càng quan trọng phải theo bước của lãnh đạo, tục ngữ nói thượng bất chính, hạ tắc loạn, nhưng nếu làm theo chính là khiến lãnh đạo mất mặt, đây là chuyện không phải.

    Tần Mục cùng Quách Thiểu Đình phi thường ẩn nấp giao hội ánh mắt, từ những lời của Cao khoa trưởng này, có thể nhìn ra hai ý tứ, ý đầu tiên chính là Cao khoa trưởng chỉ sợ không có gì làm, cho dù rời khỏi ánh mắt của lãnh đạo thì trong miệng vẫn lấy lãnh đạo làm chủ, có thể thấy được công phu vỗ mông ngựa đã ngấm vào xương; ý thứ hai, Cao khoa trưởng này đúng là nói cho Quách Thiểu Đình một chút sự thật, chắc đang lôi kéo tâm tư của Quách Thiểu Đình.

    Trong ánh mắt giao hội, Tần Mục hiểu ý của Quách Thiểu Đình, hắn đang cố ý từ trong đó tìm ra manh mối của Tần Mục, chuyện này trong mắt Cao khoa trưởng thì phi thường có giá trị, Tần Mục có thể giao ngành trọng yếu cho Quách Thiểu Đình quản lý, hơn nữa Quách Thiểu Đình tại Quảng Châu nhân duyên không tệ, đã nói rõ Tần Mục đã mang Quách Thiểu Đình trở thành người tâm phúc, nếu như Quách Thiểu Đình bị Cao khoa trưởng đồng hóa, vậy chẳng khác gì đoạn một tay của Tần Mục, hơn nữa còn có thể bắt được bím tóc của Tần Mục, chuyện tốt như vậy, manh mối có lợi như vậy, Cao khoa trưởng không thể nào không lợi dụng.

    Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như tưởng tượng, cho dù Cao khoa trưởng có suy nghĩ, chỉ sợ cũng không dễ dàng tin tưởng Quách Thiểu Đình, con mắt Tần Mục cúi xuống, tròng mắt nhanh chóng xẹt qua, lại phát hiện Nhạc Hải Lan cùng Cao khoa trưởng cũng tiến hành giao hội ánh mát ngắn ngủi.

    Trong ánh mắt Cao khoa trưởng mang theo ý hỏi thăm, mà Nhạc Hải Lan thì chiếm địa vị chủ đạo, trong ánh mắt mang theo hương vị chờ đợi.
     
    quangvd, haihoq and lethanhtrung2000 like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 1161: Anh Làm Mùng Một, Tôi Làm Mười Lăm. (24)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Vấn đề này càng ngày càng thú vị, Cao khoa trưởng là người trong tỉnh, ở trong thành phố cho dù gặp quan viên cùng cấp cũng phải cẩn thận, mà Nhạc Hải Lan lại có thể dùng ánh mắt chỉ huy Cao khoa trưởng, rốt cuộc Nhạc Hải Lan có địa vị gì, sau lưng Quốc Thụy Tường này không biết có quan cảnh gì.

    Bữa cơm này ăn mà ánh mắt bay loạn, bốn người mang theo tâm tư khác nhau, đợi đến lúc rời đi thì Cao khoa trưởng ý vị thâm trường nắm tay Tần Mục, nhàn nhạt nói ra:

    - Tiểu Tần ah, trở về nên sửa sang tư tưởng, trường đảng trong tỉnh đang mở lớp, hy vọng có thể thấy anh trong tỉnh!

    Những lời này mang theo hương vị uy hiếp, cho dù khu khai phát kinh thành nắm soái ấn thì thế nào, địa phương vẫn phải tuân thủ quy củ của địa phương, Tần Mục ở kinh thành bên kia đăng ký ra sao, một câu "Năng lực xuất chúng" đưa hắn tới trưởng đàng, tiến vào trường đảng, hoặc là tăng lên, hoặc là tạm thời giấu đi, không có nguyên nhân khác, Cao khoa trưởng nói như vậy là đang cảnh cáo Tần Mục, không nhìn Cao mỗ vào mắt không sao, nhưng mà có người có thể chế trụ Tần Mục, nếu tiếp tục dây dưa chuyện của Trương Vĩnh Đức, vậy trong tỉnh không chỉ đưa Tần Mục đi trường đảng "Đào tạo sâu" , đợi đến lúc Tần Mục trở về thì Trương Vĩnh Đức đã sớm bị người ta kết án, cho dù Tần Mục muốn nhắc lại chuyện xưa, chỉ cần tòa án nhân dân cao cấp trong tỉnh không thụ án, hắn còn có thể thế nào.

    Không nên lấy tính mạng chính trị của mình ra đùa giỡn ah, ý tứ trong mắt Cao khoa trưởng không cần nói cũng biết.

    - Cảm ơn Cao khoa trưởng quan tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tư tưởng của mình.

    Tần Mục cũng mỉm cười, mang theo Quách Thiểu Đình lên xe, Tần Mục lái xe, Quách Thiểu Đình ngồi ở vị trí kế ghế lái, Cao khoa trưởng cùng Nhạc Hải Lan kinh ngạc.

    Trên xe Quách Thiểu Đình đốt thuốc lá, nhìn Tần Mục nói ra:

    - Nhạc Hải Lan này có vấn đề, vừa rồi tôi đi WC đã gọi điện cho người nhà, hình như bối cảnh của nàng rất sâu, người trong nhà nói bảo tôi ít lẫn vào chuyện này, nói nữ nhân này có bối cảnh sau lưng không phải tôi có thể trêu vào.

    Tần Mục gật gật đầu, cười nói:

    - Không thể trêu vào chúng ta không gây, chuyện này dễ nói, nhưng mà, anh cho rằng dù không lẫn vào, muốn tránh cũng không tránh khỏi đâu.

    - Vì sao không có lẫn vào, điều này thật sự quá kích thích.

    Quách Thiểu Đình lúc này lộ ra ý dâm với Tần Mục, cười phóng đãng:

    - Dương Ngọc Lan cô nương kia tôi đã từng từ đường nhỏ chơi qua rồi, cũng không ảnh hưởng đại cục, lần này tôi nhìn thấy cô ấy, cho dù quan rớt một cấp, lão Quách tôi dù đánh bạc mạng này cũng phỉa nghiêm túc mà làm.

    Ngữ khí của Quách Thiểu Đình hơi có hương vị hơn dỗi, Tần Mục nhất thời tức cười, lại nói ra:

    - Dương Ngọc Lan hình như lớn hơn anh bảy tám tuổi nha?

    - Phi, lão Quách tôi từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, trời sinh ưa thích chuyện này.

    Quách Thiểu Đình da mặt dày dày giải thích.

    Hồng kỳ phát ra tiếng ma sát bén nhọn, trên đường lưu lại một dấu bánh màu đen dài, Tần Mục thì thào nói một câu danh ngôn kinh điển:

    - Xong rồi, thế giới này quá điên cuồng, con chuột đi chúc tết mèo.

    Cự tuyệt Cao khoa trưởng, Tần Mục biết chắc sẽ có tiểu nhân nhảy ra, hắn cũng không phải quan tâm cấp trên đưa hắn vào danh sách đi trường đảng, trong tỉnh tự nhiên có người Tần hệ dùng thủ đoạn, Tần Mục cũng là người từ trong trường đảng thanh niên trung ương đi ra, trừ phi là muốn tăng Tần Mục lên, nếu như dùng danh nghĩa bồi dưỡng giấu hắn một thời gian ngắn, cho dù là hình thức hay đọ sức cũng không cách nào nói tốt được, cho nên bọn họ muốn không cho Tần Mục sắc mặt, muốn cầm khu khai phát của Tần Mục vào trong tay, hơn nữa trong khu khai phát này còn giấu quả bom, tuy Tần Mục muốn chơi cho thống khoái, nhưng tầng quan hệ của Quốc Thụy Tường chống đỡ, Tần Mục không muốn không ném mặt mũi của lãnh đạo trực tiếp, hắn cùng Kế Đỉnh Thịnh là đồng cấp đọ sức, cùng cạnh tranh cương vị, nếu như Quốc Thụy Tường động người ở khu khai phát, đó chính là vẽ mặt trần trụi, Phương Chấn Bang cũng mất hứng.

    Mấy ngày nay Tần Mục vẫn xoắn xuýt an bài công việc cho Nhạc Hải Lan, vừa vặn Lưu Đại Hữu từ Bắc Liêu bên trở về đến thăm, nói với Tần Mục hai nam nữ kia đã được an bài, đang an dưỡng trong bệnh viện tâm thần, Tần Mục nhất thời hai mắt tỏa sáng, trực tiếp giao cho Nhạc Hải Lan nhiệm vụ này, bảo nàng đi làm việc với nữ nhân bị hại.

    Nhìn ra được Nhạc Hải Lan ngàn vạn không muốn đi, nhưng Tần Mục đang tìm cơ hội ném mặt mũi của nàng, lúc này đã tìm được cơ hội, như thế nào lại cho Nhạc Hải Lan cự tuyệt, hắn ý vị thăm trường giáo dục Nhạc Hải Lan:

    - Tiểu Nhạc đồng chí, cô phải biết nhiệm vụ này rất gian khổ a, người của tổ chức giao nhiệm vụ cho cô, là tin tưởng năng lực của cô, tin tưởng nhân phẩm của cô, nhiệm vụ của cô là cân thận nghe lời khuyên, kiên định giúp người bị hại, giúp cô ấy hiểu được chính phủ không ném bỏ cô ấy, nhất định giúp cô ấy đòi lại công bằng.

    Sau khi tạm thời điều Nhạc Hải Lan ra khỏi khu khai phát, đây chỉ là bước đầu của Tần Mục, hắn ngữ khí phi thường ngưng trọng, bắt đầu xuất phát, nêu ví dụ minh chứng thực tế, không ngừng quán thâu nhiệm vụ của Nhạc Hải Lan là khó khăn gian khổ cỡ nào, vừa nhìn thấy Nhạc Hải Lan miệng muốn mở ra, Tần Mục ngữ khí tang lên, trong thời gian mười phút này, hắn lại chọn nói ý nghĩa của xã hội phát triển, cuối cùng nhất Tần Mục vỗ bàn nói:

    - Phải tìm cho ra toàn bộ các nhân tố không ổn định, tiểu Nhạc đồng chí, có thể giết gà dọa khỉ hay không phải nhìn công tác của cô.

    Tần Mục tha thiết nhìn qua Nhạc Hải Lan, lãnh đạo trực tiếp còn bày ra tư thái tư thái tha thiết và dùng quyền uy, còn bày tín nhiệm, động dùng tình, hiểu dùng lý, Nhạc Hải Lan nếu như lại cự tuyệt, Tần Mục có thể xuất quyền uy lãnh đọa ra dọa nàng, khi đó cho dù cãi cọ kéo tới trước mặt Quốc Thụy Tường thì Quốc Thụy Tường cũng sẽ giúp Tần Mục mà không giúp Nhạc Hải Lan, cho dù nói lý này mâu thuẫn nghiêm trọng cỡ nào, đây vẫn là lãnh đạo trực tiếp, nếu không nghe theo lãnh đạo an bài, vậy là không đúng, đến lúc đó Tần Mục muốn trị Nhạc Hải Lan, Quốc Thụy Tường cũng không nhúng tay vào.

    Nhìn thấy Nhạc Hải Lan đáp ứng, Tần Mục thoả mãn gật gật đầu, nói ra:

    - Tiểu Nhạc ah, công tác không phân hoàn cảnh, chúng ta phải có tác phong của đảng viên a.

    Tần Mục cứ như vậy đưa Nhạc Hải Lan tới bệnh viện tâm thần, hắn cũng không phải ném qua cho xong việc, sau khi đêm khuya về nhà, Tần Mục trực tiếp gọi điện thoại cho Liêu Thừa Tông, Liêu Thừa Tông ở nước ngoài trôi qua cũng không yên ổn, nghe nói hệ thống y tế thay máu, phó giám độc bệnh viện tâm thần mất chức, hắn lại không có chuyện gì, đã biết rõ Tần Mục đang xuất lực, vội vàng từ nước ngoài trở về, giờ phút này đang ở trong tỉnh chờ tin tức của Tần Mục.

    - Liêu viện trưởng, công tác khảo sát nên chấm dứt.
     
    quangvd, binhdn, haihoq and 1 other person like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)