Tiên Hiệp Thanh Huyền - Trung Nguyên Ngũ Bách - Q2 - C 16

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 10: Nửa đời tu hành không ai biết

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Thẩm Luyện nhớ lại hôm qua Tam Vấn đạo nhân có nói, cả hạ viện còn lại bốn người, thế thì vị Đạo giả trẻ tuổi này hẳn là là một người trong đó.

    "Đạo là vô tận, há có thể thành công, Lư huynh chỉ muốn tu luyện đến khi tu vi đủ trả ân cha mẹ, mười năm có lẽ quá ngắn, nhưng cũng không phải không thể." Thẩm Luyện thản nhiên lên tiếng, thay Lư Thủ Nghĩa giải vây.

    "Đạo tính của Thẩm sư đệ ngược lại rất thâm hậu, nhưng ngươi nói 'Đạo là vô tận', khó tránh khỏi có chút bất công, nếu như ngươi ở đất bằng, nhìn ra đại dương tất nhiên sẽ thấy vô cùng vô tận, nhưng nếu như ngươi bay lên bầu trời mấy vạn dặm thì đại dương kia bất quá chỉ là chậu bùn mà thôi. Cầu đạo thành công, siêu thoát vạn kiếp... chuyện đó không phải ngươi có thể tưởng tượng ra được." Đạo giả trẻ tuổi ha ha cười nói.

    "Vị sư huynh này nói có lý, lẽ nào bây giờ ngươi đã đến cái cảnh giới gọi là 'chậu bùn' kia rồi à." Lư Thủ Nghĩa cười hì hì nói.

    Chỗ khiến cho mọi người chú ý nhất chính là cặp lông mày rậm của Đạo giả trẻ tuổi kia, giờ phút này nhíu lại tựa như hai thanh kiếm sắc bén, tư thế cấp bách.

    Đạo giả khoanh tay trước ngực, trong miệng thốt ra một luồng kình phong, Thẩm Luyện lập tức cảm ứng được nguyên khí biến hóa, tựa như một cơn lốc xoáy đột ngột bốc lên, di chuyển vô hình, hướng về phía Lư Thủ Nghĩa.

    Trong lòng Thẩm Luyện đã có kết luận, Đạo giả trẻ tuổi này chắc chắn là loại người 'Đại đạo như vực sâu, không nằm ở miệng lưỡi.'

    Lư Thủ Nghĩa khiêu khích, đương nhiên hắn sẽ đứng im chịu trận.

    Vốn hắn muốn giúp Lư Thủ Nghĩa một chút, nhưng cuối cùng lại không ra tay. Bởi vì hắn nghĩ đến Lư Thủ Nghĩa vượt qua muôn vàn khó khăn để tới nơi này, lại bình yên vô sợ trước khoảng thời gian nhập môn, hơn nữa còn đi qua Vấn Tâm Lộ, há lại là thư sinh tầm thường.

    Vừa nãy tuy Lư Thủ Nghĩa thổ lộ một ít chuyện riêng, nhưng không nói đến trọng điểm.

    Thẩm Luyện không hề động đậy, Lư Thủ Nghĩa thì tập tức phản ứng lại.

    Hắn nhón mũi chân bay lên, bay cũng không cao lắm, cơn gió kia không khác gì vòi rồng, phần đầu sắc bén tựa như một mũi khoan lớn vô hình.

    Quanh cơ thể Lư Thủ Nghĩa hình thành một tầng kình phong nhỏ bé, ấy vậy mà giúp cho hắn ổn định trên không trung, tạm thời thoát khỏi sức hút mặt đất.

    Hơn nữa còn tránh được được mũi khoan gió kia, tựa như ve sầu rung cánh, trong chớp mắt đã đi tới một bên khác hành lang, mũi chân đá về phần đầu của Đạo giả trẻ tuổi.

    Đạo giả trẻ tuổi gặp chuyện không kinh sợ, hai tay vẫn cứ khoanh trước ngực, hơi thoáng nghiêng đầu, khiến cho một đòn của Lư Thủ Nghĩa đánh hụt trong gang tấc.

    Lư Thủ Nghĩa lại dùng một chân khác tiếp tục tấn công tới, hai đòn không trúng, thế của hắn đã dùng hết, cả người bổ nhào về phía Đạo giả trẻ tuổi.

    Một chiêu bổ này rất đẹp mắt, hai đầu gối tấn công phần bụng, hai khuỷu tay gõ lên ngực, đồng thời ngón tay còn móc về phía yết hầu đối phương.

    Đáng nói chính là một chiêu này trôi chảy tự nhiên, kình lực tinh xảo, tốc độ nhanh như chớp giật, rất khó phòng bị.

    Lư Thủ Nghĩa không động thì thôi, vừa động đã khiến người ta kinh hãi.

    Thẩm Luyện âm thầm thở dài, chênh lệch quá lớn.

    Đợi đến khi hắn bao phủ toàn thân Đạo giả trẻ tuổi thì Đạo giả trẻ tuổi lại đột nhiên biến mất.

    Chỉ còn lại mỗi mình Lư Thủ Nghĩa đang ôm lấy cây trụ nơi Đạo giả trẻ tuổi dựa vào trước đó, quá xấu hổ, hắn lập tức buông tay ra, đáp xuống đất, tuy vóc người hắn cao to nhưng cân bằng lại rất tốt, một chân đạp xuống đất, cũng không bị ngã chổng võ.

    Lúc nãy một bổ kia thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại có mùi vị phản phác quy chân.

    Nhưng dù thế Đạo giả trẻ tuổi vẫn cứ dựa vào lang trụ đối diện, ha ha cười nói: "Bát Bộ Cản Thiền của Bạch Thạch đạo nhân có chút thú vị, nhưng Bạch Thạch đạo nhân thời thiếu niên từng dùng một chiêu này trực tiếp vồ giết một vị Vu tu luyện thành mình đồng da sắt ở Man tộc Tây Hoang, còn ngươi lúc này cũng chỉ có thể dùng nó để vồ trụ phá gỗ mà thôi."

    Sắc mặt Lư Thủ Nghĩa chuyển đỏ, lúc nãy tuy hắn không dùng toàn lực, sợ tổn thương đối phương, nhưng rốt cuộc mình lại bị Đạo giả trẻ tuổi đùa giỡn, hiện tại dù cho đánh hết sức, kết quả cũng không có gì thay đổi.

    Ngày trước hắn dùng một chiêu này không người nào ngăn cản được, với lại chiêu thức này là quyền thuật, cũng là khinh công, lúc đi thiên sơn vạn thủy hắn đều dựa vào nó để phòng thân, không ngờ tới khi vào Thanh Huyền, ngay cả góc áo người ta cũng không bắt được.

    Bát Bộ Cản Thiền không phải chỉ nhào lộn tùy ý, trước khi dùng lực cần tập trung thần ý, khóa chặt kẻ địch mới tùy cơ mà động, vô cùng lợi hại.

    Nhưng Đạo giả trẻ tuổi kia mê hoặc thần ý hắn, nên dù chiêu này có uy lực lớn hơn đi nữa cũng không tấn công được người ta.

    Bát Bộ Cản Thiền này do chính tay đạo nhân hắn gặp trong khách sạn kia truyền lại, Thanh Huyền cũng nhờ đối phương chỉ điểm hắn mới tới được.

    Lư Thủ Nghĩa nói: "Vị sư huynh này, chẳng qua ngươi do bước vào tu hành trước ta mà thôi, nếu như ta đến tuổi ngươi, chưa chắc sẽ kém hơn ngươi bao nhiêu."

    Đạo giả trẻ tuổi ha ha cười nói: "Xuất Thần đã không dễ, Nhập Hóa lại gian nan, trung tín sự bất hiển, nãi hữu kiến nghi hoạn (1)."

    Đạo ca ngân nga, Đạo giả trẻ tuổi đã biến mất nơi cuối hành lang.

    Lư Thủ Nghĩa nhìn Thẩm Luyện dò hỏi: "Kẻ này nói gì thế nhỉ?"

    Thẩm Luyện lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn Tam Vấn đạo nhân chẳng biết xuất hiện ở bên cạnh lúc nào, nói: "Tam Vấn sư huynh, vị sư huynh lúc nãy là ai, hắn nói vậy là có ý gì?"

    Lúc này Lư Thủ Nghĩa mới phát hiện ra Tam Vấn đạo nhân, đối phương đến đây im hơi lặng tiếng, hắn cơ hồ không cảm ứng được.

    Thanh Huyền quả thật khắp nơi tàng long ngọa hổ, hắn không kềm được mà thoáng liếc nhìn Thẩm Luyện một chút, vị đồng môn bằng tuổi này, so với những kẻ thần bí trong Thanh Huyền kia cũng không thua kém chút nào.

    "Dù chuyện này các ngươi không hỏi, đến thời điểm tự có người giải thích cho các ngươi, nếu đã hỏi rồi, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết một chút."

    Lúc nãy Trần sư đệ có nói đến Xuất Thần và Nhập Hóa, đó là hai cảnh giới trong tu hành.

    Khi xưa pháp môn tu đạo có ngàn vạn, cảnh giới cũng không phải là ít, thậm chí còn không phân trước sau, về sau Đạo chủ truyền pháp, mới định ra cảnh giới tu hành cho Đạo môn chúng ta. Kể từ đó, thậm chí cả bên ngoài Đại Thiên, nơi sâu trong Tinh Hà, Tiên lưu tu hành thuộc Đạo môn ta đại khái tiếp tục sử dụng pháp cảnh mà Đạo chủ đã định ra.

    Hành động này cũng được giới tu hành phổ biến cho mọi người biết, xưng là 'Một lời định vạn thế pháp'.

    Trước khi đắc đạo Trường Sinh, đại thể có chín cảnh giới, chia ra làm: Dưỡng Khí, Thông Mạch, Khiếu Động, Uẩn Hồn, Xuất Thần, Nhập Hóa, Hoàn Đan, Bộ Hư, Phá Vọng.

    Sau khi Phá Vọng thì có thể xưng là Tiên, trường sinh bất tử.

    Trần sư đệ tên thật là Trung Tín, hiệu là Kiếm Mi, bái vào sơn môn năm mươi năm trước, khi đó hắn chẳng có chút cơ sở tu hành nào, nhưng ba năm đã vượt qua năm cảnh giới tiến thẳng lên Xuất Thần, mười năm lên Nhập Hóa, những năm gần đây tu luyện 'Vô Hình Kiếm Quyết', cách cảnh giới Hoàn Đan âm thần ôm khí chỉ vỏn vẹn nửa bước.

    Bất cứ lúc nào cũng có thể 'Hoàn Đan cửu chuyển', bước lên con đường vấn đỉnh trường sinh chân chính.

    Lúc trước Trần Kiếm Mi chỉ muốn trêu chọc các ngươi một chút thôi, nếu như nghiêm túc, sợ là ta cũng không ngăn được.

    Chưởng môn đã gần kề Thiên Nhân, lại chấp chưởng Thiên Địa Giám, mơ hồ có thể nhìn thấy tương lai, từng phê bình hắn một câu:

    Nửa đời tu hành không ai biết, một khi đúng pháp thiên hạ kinh.

    Vì thế sư trưởng trong tông môn đều đang đợi hắn bước lên Hoàn Đan, hạ sơn hành tẩu để chấn chỉnh lại uy danh của Thanh Huyền.

    Chẳng qua hắn Nhập Hóa bốn mươi năm vẫn chậm chạp không thể Hoàn Đan, trong núi có lời đàm tiếu, bảo hắn là hoa nở sớm tàn, phụ lòng chưởng môn ưu ái, mấy lời đó có lẽ đã truyền vào tai hắn.

    Cũng bởi vì vậy, vừa nãy Lư sư đệ hơi nói kích, hắn mới lập tức động thủ với Lư sư đệ.

    Bằng không dùng đạo tính của hắn, sao lại sẽ tùy tiện nổi nóng làm bậy, chẳng qua do kẹt ở cửa ải quá lâu, nhất thời khó tự kềm chế.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Trung tín sự bất hiển, nãi hữu kiến nghi hoạn: làm chuyện trung tín không được vẻ vang, còn phải chịu sự nghi ngờ.
     
    lethanhtrung2000 and thienta like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 11: Vấn Đạo khó khăn

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Thẩm Luyện đột nhiên có chút thông cảm với vị sư huynh Trần Kiếm Mi này, dùng tốc độ tu hành siêu nhanh đạt đến cảnh giới mà tu hành giả tầm thường có lẽ cả đời cũng không đến được, sau đó bị vây ở cảnh giới này bốn mươi năm, không cách nào vượt qua.

    Áp lực mà cảm giác chênh lệch này mang đến, nếu như không phải chính hắn, thì người ngoài rất khó hình dung được.

    Thời gian bốn mươi năm không ngắn, đủ cho một người từ sinh ra đến trải qua đạo lí đối nhân xử thế, đôi khi nếu như một vương triều nào đó đoản mệnh, thậm chí còn không tồn tại qua bốn mươi năm.

    Gần kề bốn mươi năm không nhìn thấy hy vọng tiến bộ, không biết làm sao để đột phá, tu hành như đêm dài, chẳng biết ánh bình minh bao giờ mới xuất hiện.

    Chỉ mới suy nghĩ một chút đã khiến cho người ta cảm thấy khủng bố, huống chi Trần Kiếm Mi đã vùng vẫy bốn mươi năm ròng rã.

    Thế mà hắn vẫn có thể kềm chế tính tình mình, không phải cứ một lời không hợp liền tiến lên chém giết, đủ thấy được đạo tính hắn kiên định.

    Thẩm Luyện mở miệng hỏi: "Cảnh giới Hoàn Đan mà trước kia sư huynh nói, muốn đến một bước này phải chăng vô cùng gian nan."

    Thích Tam Vấn khẽ thở dài một hơi, tay áo phải trống rỗng, cụt tay đứng lặng, càng lộ ra vẻ đơn côi, cất tiếng: "Kể từ Dưỡng Khí đến Nhập Hóa, có thiên tư tu hành, cộng thêm một chút nghị lực thì sớm muộn sẽ đạt tới.

    Nhưng Hoàn Đan lại khác hơn bất kỳ cảnh giới nào trước đây, còn gọi là Vấn đạo chi nan, kẻ lợi hại nhất sẽ Đan thành cửu chuyển, hơn nữa chỉ có Đan thành lục chuyển trở lên mới có hy vọng trở thành Trường Sinh chân nhân.

    Mà con đường Hoàn Đan, tuy mỗi đường đều có duyên pháp, không cái nào giống cái nào, nhưng tổng kết lại, không quá ba đường.

    Đường thứ nhất, ký thác Âm thần vào một viên Ngoại đan đã thành hình từ trước, ôn dưỡng nhập thể, có thể kéo dài tuổi thọ ba trăm năm, giống như Hoàn Đan tu sĩ.

    Nhưng Âm thần ký thác vào Ngoại đan thì nhiều nhất không vượt quá tam chuyển, hầu như không có hy vọng nào tiếp tục tiến thêm bước nữa, sau ba trăm năm vẫn về với bụi đất, hơn nữa ký thác Ngoại đan, bởi vì hai thứ không phải đồng nguyên nên linh quang bổn tính sẽ dần bị hao mòn, nếu có kiếp sau cũng khó có cơ hội nhập Đạo.

    Đường thứ hai, dùng Tiên đan làm linh dẫn, Đan thành mấy chuyển đều do Tiên đan quyết định, nhưng trên đời có thể Đan thành lục chuyển trở lên sợ là còn ít hơn cả Trường Sinh chân nhân, còn Đan thành cửu chuyển - e là trong truyền thuyết cũng chưa từng nghe qua.

    Đường thứ ba, dùng thần hồn ôm khí, hình thần hợp nhất, kết thành Kim Đan, một khi thành tựu đa phần sẽ từ Thất chuyển trở lên, thậm chí Đan thành cửu chuyển, đoạt tạo hóa thiên địa, xâm huyền cơ nhật nguyệt, Chỉ có Hoàn đan tu sĩ dùng cách này để kết đan mới có thể gọi một tiếng "Kim Đan" công thành...

    Hai con đường đầu tiên đều có dấu vết để lần theo, duy chỉ đường thứ ba lại không có dấu vết mà tìm kiếm. Có người dùng ba mươi, năm mươi năm thậm chí một trăm năm tu luyện đến cảnh giới Nhập Hóa, sau đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền thành Hoàn Đan.

    Có kẻ dùng hai ba mươi năm đã tu luyện đến Nhập Hóa, nhưng mãi đến khi thọ nguyên hao hết cũng không Hoàn Đan được, dù cổ nhân đã có rất nhiều trình bày phân tích về cảnh giới này, cũng không thể đưa ra phương pháp cụ thể cho con đường Hoàn Đan thứ ba."

    Lư Thủ Nghĩa hiếu kỳ hỏi: "Thủ đoạn Tiên gia, khó mà đo lường, thật sự không có vị Trường Sinh chân nhân nào có thể chỉ điểm Hoàn Đan ư?"

    Tam Vấn đạo nhân nghĩ thầm: Dù cho có, sợ cũng chỉ có thể là hắn.

    Nghĩ đến người kia, trong lòng Tam Vấn không biết là kính hay là sợ, hoặc là cả hai.

    "Dù cho Trường Sinh chân nhân cũng không cách nào chỉ cho ngươi làm sao để Hoàn Đan, huống hồ dùng tư chất của ngươi, nếu muốn tới Nhập Hóa cũng là chuyện của ba mươi, năm mươi năm sau rồi, đến lúc đó suy nghĩ vấn đề này cũng chưa muộn." Tam Vấn đạo nhân dửng dưng trả lời.

    Sau đó thần sắc hắn hơi động, lại nói: "Đi thôi, Chưởng môn muốn gặp các ngươi."

    Ba người ra khỏi nhà trúc, bên ngoài Cảnh Thanh đồng tử đã sớm biến thành Đằng Xà chờ đợi.

    Trải qua chuyện hôm qua, Lư Thủ Nghĩa có vẻ như đã quen với thủ đoạn Tiên gia rồi nên thích ứng rất nhanh.

    Chẳng qua hôm nay, Tam Vấn đạo nhân lại đi cùng với bọn họ.

    Giữa biển mây trên không trung, Cảnh Thanh đồng tử lười biếng mở miệng nói: "Tiểu Tam Nhi, sợ đây là lần cuối cùng ngươi ngồi lên lưng ta rồi. Bất quá sư phụ ngươi, sư tổ ngươi ta đều từng cõng qua, toàn bộ đều chết cả, bây giờ lại đến lượt ngươi rồi."

    Lư Thủ Nghĩa không ngờ Cảnh Thanh đồng tử lại gọi Tam Vấn đạo nhân như thế, bỗng nghĩ tới Cảnh Thanh đồng tử gọi bọn họ sư huynh, sém chút nữa đã bật cười.

    Hắn lại không biết rằng, thật ra người trong Thanh Huyền không để ý quy củ bối phận cho lắm, chỉ vì Cảnh Thanh đồng tử không được xếp vào đệ tử chính thức, mà là yêu thú thủ sơn, lúc trước tổ sư trong Thanh Huyền vì đề phòng sau này Cảnh Thanh cậy già lên mặt, cho nên mới để hắn xưng hô mọi người trong môn phái là sư huynh, và chỉ nghe pháp lệnh từ chưởng môn.

    Xà tính vốn lạnh lùng, không mấy quan tâm những chuyện khác, chẳng qua nó sống trong Thanh Huyền tiên môn đã lâu, có chút tính người, vì vậy khi nhìn thấy Tam Vấn đạo nhân như mặt trời sắp lặn, nó không kềm được mà có chút hoài cảm, nói thêm vài câu.

    Cảnh Thanh kêu Tam Vấn đạo nhân là 'Tiểu Tam Nhi' là đã nhìn hắn với con mắt khác rồi.

    Ý tứ trong đó, Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa khó mà hiểu được, chỉ có Tam Vấn đạo nhân mới rõ ràng, trên ngọn núi Thanh Huyền này mỗi hàng cây mỗi ngọn cỏ hắn đều có tình cảm, thực ra hắn rất không nỡ xa rời nhân gian, Cảnh Thanh vốn là yêu vật vô tình còn đối với hắn có chút hoài cảm, càng làm cho trong lòng hắn ưu sầu…

    Đằng Xà đang bay vun vút trong biển mây, đột nhiên dừng lại, Cảnh Thanh nhỏ giọng nói: "Này này Tiểu Tam Nhi, nữ ma đầu đến rồi, ta phải chạy trốn thôi, ngươi tự dẫn hai người này đi gặp chưởng môn nhé."

    Lư Thủ Nghĩa và Thẩm Luyện giật mình, bởi vì Cảnh Thanh khẽ run người, bọn họ lập tức ngã khỏi lưng rắn. Mà Cảnh Thanh lại không khác gì cầu vồng, xuyên qua biển mây mênh mông, chớp mắt đã không nhìn thấy tung tích.

    Đang giữa bầu trời, dù thân thể bọn họ làm bằng sắt thép, bị té xuống từ trên này chắc chắn cũng phải tan xương nát thịt.

    May mà tay áo phải của Tam Vấn đạo nhân đột nhiên duỗi dài ra, tựa như một dải lụa quấn lấy hai người bọn họ.

    Đáp lên một chiếc chiếc thuyền mây.

    Trong không trung có một giọng nói truyền tới "Con rắn chết tiệt kia, ta chỉ mượn nội đan của ngươi dùng một chút thôi, tại sao lại keo kiệt như thế, lần này đừng để cho ta tóm được, không thì ta sẽ ép ngươi phun ra tất cả Chu quả mà ngươi ăn vụng của ta."

    Giọng nói này Thẩm Luyện vô cùng quen tai, chẳng qua gió trời phơ phất, biển mây mênh mông, làm sao thấy hình dáng người kia.

    Giọng nói càng đi càng xa, Thẩm Luyện mới nhớ tới: đây chẳng phải là giọng nói của cô gái mà ngày đó ta gặp ở quái hà sao.

    Dùng pháp lực của Tam Vấn đạo nhân, chở ba người tựa hồ hơi quá sức hắn, thuyền mây cũng không vững vàng cho lắm.

    Lắc lư trái phải, may mà cuối cùng vẫn đến ngọn núi chính Thái Ất.

    Tam Vấn đạo nhân quen đường dễ đi, đến thẳng đại điện.

    Lần này không có Cảnh Thanh đồng tử ra mở cửa, Tam Vấn đạo nhân tự mình đẩy cửa đi vào.

    Vẫn giống như lần trước, chưởng môn đạo nhân xếp bằng trên giường đá.

    Lần này, trông chưởng môn đạo nhân còn trẻ hơn rất nhiều so với người bọn họ gặp hôm qua.

    Tam Vấn đạo nhân lại kinh ngạc nói: "Chưởng môn sư bá, rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì." Hắn lại nhìn ra được, tuy rằng chưởng môn đạo nhân đã trở thành thanh niên, nhưng đó chính là dấu hiệu cho thấy thương thế nặng thêm.

    Nguyên nhân trong này chính là... chưởng môn đạo nhân bởi vì chuyện của trăm năm trước mà bị trọng thương, tu luyện một môn bí thuật, khóa chặt tất cả sinh cơ trong cơ thể, không lộ ra nửa phần, mới khiến cho dung mạo già nua, không giống với những vị sư trưởng còn lại trong môn phái.
     
    thienta thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 12: Ba dập đầu trong đại điện

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Chưởng môn đạo nhân khoát khoát tay nói: "Việc đó không đáng ngại, trước hết để cho Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa tiến hành nghi thức nhập môn đã."

    Tam Vấn đạo nhân lui sang một bên, bình sinh người hắn sùng kính nhất chính là chưởng môn, bởi tuy hắn không phải là thân truyền của chưởng môn, nhưng kể từ sau khi sư phụ, sư tổ hắn qua đời, mọi chuyện liên quan đến tu hành đều do chưởng môn tự mình chỉ điểm.

    Tuy không mang danh nghĩa thầy trò, lại không khác gì thầy trò.

    Thẩm Luyện và Lư Sinh đứng trước mặt chưởng môn đạo nhân.

    Chỉ thấy khuôn mặt chưởng môn nghiêm nghị, cất tiếng: "Thuở khai thiên lập địa, không ai truyền đạo, về sau Thần Phật hiển linh, trên thế gian mới bắt đầu lưu truyền pháp môn tu hành chính thống, giúp cho chúng sinh có hy vọng trường sinh.

    Sau đó Thái Ất đạo chủ định ra chín cảnh giới tu hành trước Trường Sinh, xem như sắp xếp lại trình tự tu hành hỗn loạn của Đạo môn ta, đó cũng là chánh pháp chi đồ.

    Nguyên Thanh tổ sư của bổn phái, năm đó nghe pháp dưới gối của Thái Ất đạo chủ, về sau đạo chủ biến mất, liền mở ngọn núi này truyền xuống Thanh Huyền Đạo.

    Thanh Huyền ngũ phong, khắp nơi đều có dư âm của Đạo chủ, người hữu duyên ắt có thể lĩnh ngộ nó, trợ giúp cho tu hành.

    Sau Nguyên Thanh tổ sư, bổn phái tổng cộng trải qua ba mươi ba đời, xuất hiện bốn mươi vị Trường Sinh chân nhân, mỗi người đều lưu lại pháp tượng trong Thái Vi Các.

    Một số chân nhân trong đó hoặc đã gặp nạn ngã xuống, hoặc đang ngao du Tinh Hà, hiện nay bổn phái chỉ có một vị chân nhân trấn thủ sơn môn, nếu như trở thành đệ tử chân truyền, các ngươi tự có cơ hội gặp ngài."

    Lư Thủ Nghĩa hỏi: "Thế nào mới là đệ tử chân truyền?"

    "Dùng khả năng của mình Hoàn Đan thành công, thì sẽ trở thành chân truyền, cũng là đệ tử kế thừa đạo thống chân chính của Thanh Huyền ta."

    "Xin hỏi chưởng môn, đệ tử chân truyền và đệ tử bình thường, khác nhau ở điểm nào?" Thẩm Luyện đột nhiên hỏi.

    Trong khoảng thời gian này hắn rất ít biểu hiện mình, mà chỉ yên lặng quan sát Thanh Huyền.

    Thật ra tổng thể mà nói trong những người hắn từng gặp qua, bất kể là Tam Vấn hay là chưởng môn, đều không có ai lên mặt tự cao cả.

    Đương nhiên đối với tu vi cảnh giới của bọn họ, Thẩm Luyện lại nhìn không thấu, hoặc lẽ không có thứ để tham chiếu.

    Chưởng môn hơi hơi vuốt râu, nhẹ giọng cười nói: "Thẩm Luyện ngươi cảm thấy nó khác nhau ở chỗ nào."

    Thẩm Luyện đối mặt với chưởng môn, thản nhiên không lúng túng, đáp: "Khác biệt trong Hành, không khác ở Tâm."

    Vẻ mặt của chưởng môn không có biểu hiện khác thường gì, lạnh nhạt nói: "Thẩm Luyện, nếu Hồng sư đệ truyền cho ngươi Huyền Cực Công, vậy ngươi cũng đừng đi tìm pháp môn tu hành khác nữa, gần đây trong môn phái Âm Ngọc không đủ, ngươi hãy đi U Hà, mỗi tháng thu thập hai mươi viên, đến lúc đó giao lên cho ta."

    Tam Vấn đạo nhân chần chừ nói: "Chưởng môn hai mươi viên phải chăng là nhiều quá rồi?"

    "Nhiều sao…. Vậy thì lại thêm mười viên nữa, mỗi tháng ba mươi." Chưởng môn nhẹ giọng trả lời.

    Tam Vấn đạo nhân không dám nói nữa, Thẩm Luyện thì nhìn không ra vui buồn.

    Tam Vấn đạo nhân liếc thấy vẻ mặt của Thẩm Luyện, khẽ lắc đầu, tiểu tử này còn chưa biết U Hà lợi hại cỡ nào, ba mươi viên Âm Ngọc, đổi lại là hắn mỗi tháng đi lấy cũng phải chịu nhiều cực khổ, chẳng lẽ lời nói lúc nãy của Thẩm Luyện quá sắc bén, chưởng môn mới phạt hắn làm chuyện khổ cực.

    Chưởng môn lại hỏi: "Thẩm Luyện ngươi có bằng lòng không?"

    Thẩm Luyện gật gật đầu.

    Chưởng môn lại nói với Lư Thủ Nghĩa: "Bạch Thạch đạo nhân đã sớm truyền tin cho ta, huống hồ ngươi có thể qua Vấn Tâm Lộ, đủ thấy có đạo tính, sau này hãy làm đệ tử nhập thất của bần đạo, theo bần đạo tu hành, đương nhiên phải giới hạn trong khuôn phép, ngươi vẫn được ở lại hạ viện."

    Lư Thủ Nghĩa trước hết là vui vẻ, rồi lại nhìn Thẩm Luyện một chút, nói rằng: "Sư tôn, hay là ngài cũng thu Thẩm sư đệ, tư chất ngộ tính của hắn tốt hơn con nhiều, hơn nữa đã sớm có căn cơ tu hành." Hắn trái lại rất cơ trí, nhanh như vậy đã lập tức đổi cách xưng hô…

    Chưởng môn nói: "Ngươi lo bản thân mình cho tốt là được rồi, Thẩm Luyện bái ai làm thấy, không cần ngươi dạy bần đạo."

    Sau đó chưởng môn phất phất tay, nói: "Hai ngươi đi ra ngoài trước, Tam Vấn ở lại."

    Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa chỉ có thể xin cáo lui.

    Lư Thủ Nghĩa cùng Thẩm Luyện đi ra đại điện, sau đó mới nói: "Thẩm huynh, không ngờ ta lại có thể bái chưởng môn làm thầy."

    Thẩm Luyện hơi mỉm cười nói: "Lư huynh phải nắm chặt cơ hội này, tranh thủ sớm ngày Hoàn Đan, vấn đạo Trường Sinh."

    Lư Thủ Nghĩa đáp: "Chuyện đó đương nhiên, chỉ tiếc sư tôn không nhận luôn huynh, chẳng lẽ muốn để cho huynh bái sư thúc áo đỏ kia làm thầy."

    "Ai biết được chứ, nhưng có thể vào Tiên lưu, tập được pháp trường sinh ta đã thấy đủ rồi." Thẩm Luyện tựa hồ không chú ý chuyện chưởng môn hơi hà khắc với hắn.

    Lại nói hắn cũng không tin loại cao nhân đắc đạo như chưởng môn Thanh Huyền này sẽ giống như người trong thế tục, nhìn người khác bằng ánh mắt thành kiến, trong đó tất nhiên có nguyên do khác.

    Nếu như trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn thì có thể Hoàn Đan cửu chuyển, trường sinh vấn đạo, vậy người trong Thanh Huyền đã sớm chứng được Trường Sinh hết rồi.

    Vị Trần sư huynh lúc trước cũng sẽ không bị kẹt ở Nhập Hóa lâu như vậy, bốn mươi năm vẫn không thể tiến thêm.

    Vào Thanh Huyền là để hiểu thêm về tu hành, mà không phải ỷ lại vào người tu hành, Thẩm Luyện rất rõ ràng mình cần gì.

    *******

    Tam Vấn nói: "Có vẻ như chưởng môn sư bá không thích Thẩm Luyện lắm thì phải."

    "Lúc đứa nhỏ này xông qua Vấn Tâm Lộ, thật ra ta cũng có quan sát nó, thật sự là kiến tánh minh tâm (1), là nhân tài đáng đào tạo, Hồng sư đệ cứ khăng khăng xin ta cho phép hắn thu Thẩm Luyện truyền y bát, tất nhiên là ta không đồng ý."

    "Chuyện này lại là vì sao?" Tam Vấn đạo nhân vô cùng nghi hoặc, trên con đường tu hành, tuy tư chất không phải quan trọng nhất, nhưng nó cũng không thể thiếu, huống chi thần hồn của Thẩm Luyện mạnh mẽ như thế, định tính cực cao, nếu như tu luyện《 Tử Vi Động Huyền Chân Giải 》của Hồng sư thúc, sợ là ngay khi vào Nhập Hóa, có thể lập tức trở thành người mạnh nhất dưới Hoàn Đan, thậm chí nhiều khả năng ngay cả tu sĩ Hoàn Đan lục chuyển trở xuống cũng khó mà sánh ngang hắn.

    "Thiên cơ không thể tiết lộ." Chưởng môn đạo nhân cười nhạt một tiếng, cao thâm khó lường.

    "Sư bá tại sao phải đồng ý Bạch Thạch đạo nhân, thu Lư Thủ Nghĩa làm đệ tử nhập thất." Đối với chuyện này Tam Vấn đạo nhân cảm thấy rất khó hiểu. Đừng thấy chưởng môn dễ dàng thu Lư Thủ Nghĩa làm đồ đệ như vậy, trên thực tế trước kia chưởng môn chỉ thu hai người đệ tử.

    "Lư Thủ Nghĩa 'kết giao nghĩa hiệp, cư xử thuần tâm', thành tựu trong tương lai có lẽ sẽ lớn hơn cả Kiếm Mi. Tuy ta từng phê bình Kiếm Mi 'Nửa đời tu hành không ai biết, một khi đúng pháp thiên hạ kinh', lại sợ hắn cứng quá dễ gãy, sau này để cho mọi người tiếc hận."

    Thích Tam Vấn không ngờ chưởng môn xem trọng Lư Thủ Nghĩa đến thế, thật sự không nghĩ ra tiểu tử kia, tương lai còn có thể vượt qua Trần Kiếm Mi.

    Chưởng môn lại nói: "Nói xong những chuyện lặt vặt này, nên đến phiên ngươi rồi."

    "Đệ tử hổ thẹn với sư bá." Tam Vấn đạo nhân cúi đầu.

    "Nếu như bây giờ ngươi tìm ta xin Ngoại đan, ta vẫn sẽ cho ngươi. Mặc dù vật này trong môn phái không có nhiều, nhưng ta vẫn đồng ý bỏ đi cái mặt già này để cho ngươi một viên." Chưởng môn nhìn Tam Vấn đạo nhân, âm thầm thở dài.

    "Nếu đệ tử được rồi, vậy các sư huynh đệ thượng viện phải làm sao động viên đây, cơ hội sống thêm ba trăm năm ai không muốn có, nhưng riêng đệ tử lại không mong sống lây lất ba trăm năm, chỉ hy vọng kiếp sau vẫn có thể bái vào tông môn."

    "Kẻ hấp tấp thì nóng nảy, gặp thứ gì đốt thứ đó... kẻ thiếu tình thì cay nghiệt lạnh lùng, đụng người nào tất giết cả. Kẻ ngoan cố khô khan, giống như ao tù gỗ mục, sinh cơ đã tuyệt (2). Ba loại người trên đều không phải người tu đạo, ngươi chính là quá khô khan cố chấp, thôi thôi, cứ tùy ngươi đi."

    Bên trong cung điện, Tam Vấn đạo nhân bỗng quỳ xuống, dùng thái độ giống như hành hương, hướng về phía chưởng môn dập đầu ba cái rõ vang.

    Ba lần dập, mỗi lần đều thấy máu.

    Chưởng môn cũng không ngăn hắn, mặc hắn dập đầu xong.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Kiến tánh minh tâm: Thấy được cái tánh của mình, rọi sáng cái tâm của mình.
    (2) Nguyên văn hán việt: Táo tính giả hỏa sí, ngộ vật tắc phần; quả ân giả băng thanh, phùng vật tất sát. Ngưng trệ cố chấp giả, như tử thủy hủ mộc, sinh cơ dĩ tuyệt.
     
    thienta thích bài này.
  4. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/1/16
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    4,123
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 13: Đến lúc này mới vào Tiên lưu

    Người dịch: Gia


    Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa ở bên ngoài, cũng không biết trong cung điện xảy ra chuyện gì, chỉ đợi một lúc sau mới nghe được bên trong phát ra giọng nói của chưởng môn đạo nhân, muốn để một mình Thẩm Luyện đi vào… mà không phải để cho đệ tử hắn mới thu - Lư Thủ Nghĩa cũng cùng đi vào.

    Thẩm Luyện tiến vào trong, Tam Vấn đạo nhân đã đi đâu mất.

    Chưởng môn nhìn Thẩm Luyện, khẽ điểm một cái, dùng sự nhạy cảm của Thẩm Luyện vậy mà lại không kịp phản ứng lại với một chỉ này, tựa hồ một chỉ tay đơn giản này xuyên thấu qua thời gian, khiến cho hắn không cách nào tránh thoát.

    Chưởng môn rõ ràng ngồi trên giường đá, không hề đứng lên, nhưng ngón trỏ kia quả thực điểm lên mi tâm của Thẩm Luyện đang đứng cách xa một trượng ngoài.

    Một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo xâm nhập vào mi tâm Thẩm Luyện, trong đầu hắn bỗng xuất hiên một đoạn văn tự và hình vẽ, chính là phiên bản hoàn chỉnh của Huyền Cực Công hắn học được từ bàn cờ, thậm chí còn có thêm một vài chú giải và tâm đắc.

    Xưa nay đã có cách nói đạo thống truyền thừa không dùng chữ viết, đây là lần đầu tiên Thẩm Luyện gặp được chuyện này.

    Nói không rõ là vui hay buồn, hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải đã lâu, đây là pháp luyện thần, ngưng tâm định tính, mỗi khi gặp đại sự ngược lại càng trở nên an ổn bình tĩnh.

    Thẩm Luyện nhắm mắt một lúc, sau đó mới mở mắt ra, hơi khom người, được người truyền pháp, không thể bất lễ được.

    Khuôn mặt chưởng môn rốt cuộc hiện ra một chút tán thưởng, nói: “Vô cố gia chi nhi bất nộ, tốt nhiên lâm chi nhi bất kinh (1), Thẩm Luyện ngươi quả thật đáng được khen một câu Đạo tính thâm hậu.”

    “Chưởng môn để cho con một mình đi vào, e rằng chắc không phải chỉ muốn khen con.” Vẻ mặt Thẩm Luyện thản nhiên, cách làm việc của tu sĩ tất nhiên không thể phỏng đoán theo lẽ thường được, nhưng chỉ cần có tâm, có cảm xúc, thì bất kỳ ai làm việc cũng để lại dấu vết mà tìm kiếm.

    Hắn đi qua Vấn Tâm Lộ với tốc độ cực nhanh, ngay cả vị lão giả áo đỏ kia cũng hận không thể thu hắn làm đồ đệ ngay lập tức, còn sớm truyền công pháp, có thể thấy cho dù trong Tiên môn, tư chất của hắn cũng là sự lựa chọn tốt nhân, chưởng môn đã là Đạo giả, lại quản lý Tiên môn, chắc chắn sẽ không cố ý khắc khe với hắn, điểm này Thẩm Luyện tin chắc mình phán đoán không sai.

    Bất kể là người hay yêu, hay là những sinh vật khác, chỉ cần còn tình cảm, ắt sẽ không thể vô dục vô cầu, nên tu sĩ cũng không ngoại lệ, Thẩm Luyện sẽ không lo được lo mất, giống như trước kia gặp gỡ hồ tiên Tân Khứ Bệnh, nếu đã tới thì phải an tâm bình tĩnh mà đối phó.

    Có tấm lòng này, cứ bình thản đối đãi nhau, đừng để tâm quá nhiều.

    (*Hữu thử tâm định, đạm nhiên tương xử, canh vô giới hoài)

    “Với người tu đạo chúng ta mà nói, kẻ khác phỉ ta báng ta, khen ta ngợi ta, đều là mây khói, có cũng được mà không có cũng được. Tông môn năm mươi năm mở sơn môn một lần, bước qua Vấn Tâm, chọn ra mười người, tuy là hữu duyên, nhưng chủ yếu vẫn là lựa chọn một vài đệ tử mới có tư chất tốt, giống như ngươi vậy, trước Khiếu Động mà đã có thể thần hồn ly thể, quả thật vô cùng hiếm thấy, không chỉ Thanh Huyền, mà bất kỳ Tiên môn nào cũng sẽ thu nhận ngươi.” Chưởng môn ngoài mặt bình thàn, nhưng nội dung lời nói thì khen rõ Thẩm Luyện.

    “Một khi đã vào Thanh Huyền, đệ tử sẽ không nghĩ đến những Tiên môn khác.” Thẩm Luyện lên tiếng trả lời.

    “Thật ra người giống ngươi, hoặc là kiếp trước tu vi thâm hậu, cảnh giới từ Hoàn Đan trở lên, hoặc có pháp môn huyền diệu khác, chẳng qua Nguyên Thanh tổ sư của Thanh Huyền ta từng nói ‘nếu đã vào môn phái ta, sẽ không hỏi chuyện lúc trước’, cho nên bần đạo cũng không muốn hỏi bí mật của ngươi, ta sai ngươi đến U Hà lấy Âm Ngọc, không phải cố ý làm khó dễ ngươi, đến lúc đó ngươi tự sẽ hiểu dụng ý của ta.” Chưởng môn vẫn tỏ ra cao thâm khó đoán như trước.

    *******

    Sự tồn tại của U Hà, so ra còn lâu đời hơn cả Thanh Huyền tiên môn.

    Nước sông bên trong không phải nước bình thường trong giang hà hồ hải, mà là nước Hoàng Tuyền, có hình mà không chất.

    Thế nên lông chim vừa rơi xuống, trên sông ngay cả một mảnh vụn cũng không thấy.

    Những chuyện này đều là tư liệu Thẩm Luyện thu được từ Thái Vi Các trong Thanh Huyền Tông.

    Trước đó Thẩm Luyện đã làm ba chuyện.

    Chuyện thứ nhất là đi đến Thanh Huyền Tổ Sư Điện, yết kiến xác Đạo mà Nguyên Thanh tổ sư để lại, đồng thời đốt lên Mệnh Hồn Đăng, trong tương lai nếu như Thẩm Luyện không may mất đi, Mệnh Hồn Đăng sẽ tắt theo hắn, chính là thủ đoạn quan trọng mà Thanh Huyền Tông dùng để theo dõi tình hình sống chết của đệ tử khi ra ngoài du lịch.

    Chuyện thứ hai chính là đi Giới Luật Đường trên Thiên Nguyên Phong, ghi lại môn quy của Thanh Huyền, chấp pháp trưởng lão của Giới Luật Đường chính là lão giả áo xám ngày hôm đó, tên thật là Cát Uyên, chính là một trong những tu sĩ Hoàn Đan của Thanh Huyền.

    Song song hắn cũng biết vị lão giả áo đỏ trước kia muốn thu hắn làm đồ gọi là Hồng Thiên Nhai, cũng là một tu sĩ Hoàn Đan trong tông môn, và là trưởng lão trong Thiện Công Đường ở Thiên Nguyên Phong. Thiện Công Đường chính là nơi quản lý phần lớn vật liệu tu tiên trong Thanh Huyền, dù cho chưởng môn hay đệ tử bình thường, muốn vật nào đó cũng phải dùng thiện công để đổi, còn cách thu thiện công, mỗi người một tháng sẽ được phát thiện công tương ứng với tu vi của mình, hoặc có thể thông qua một vài nhiệm vụ được tuyên bố, để cho người trong tông môn thu được thiện công sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

    Thanh Huyền ngũ phong, ngoại trừ ngọn núi chính Thái Ất là nơi chưởng môn cư ngụ, bốn ngọn núi còn lại mỗi ngọn mỗi khác.

    Thanh Lương Phong là chỗ ở của đệ tử hạ viện, Ngọc Dương Phong là nơi ở của đệ tử thượng viện.

    Thiên địa nguyên khí trong bốn ngọn núi đó xếp theo thứ tự là Thanh Lương, Ngọc Dương, Thiên Nguyên, Tử Phủ, dần dần từ mỏng đến dày.

    Hai núi Thiên Nguyên, Tử Phủ chỉ có tu sĩ từ Hoàn Đan trở lên mới có thể xây động phủ trong đó.

    Đệ tử hạ viện có nhân số rất ít, sống ở Thanh Lương Phong – cũng là nơi tụ tập nguyên khí đất trời ít nhất, nhưng có một chỗ tốt, đó là mọi người đều có thể trở thành môn đệ của tu sĩ Hoàn Đan trong Thiên Nguyên, Tử Phủ nhị phong.

    Còn đệ tử thượng viện lại không có đãi ngộ này, đương nhiên hầu hết người trong đó đều có quan hệ thân thích với trưởng lão tông môn trên hai ngọn núi kia, vừa sinh ra đã không thiếu người chỉ điểm.

    Đồng thời mỗi cách hai tháng, đều có trưởng lão trong môn thuyết pháp, giải thích nghi hoặc cho chúng đệ tử.

    Quy củ của Thanh Huyền tuy rằng không ít, nhưng quan trọng nhất chính là không để cho đồng môn tương tàn, nếu như phát hiện ra sẽ lập tức bị Giới Luật Đường trừng phạt.

    Chẳng qua Thẩm Luyện lại không hiểu tên thiếu niên hôm trước, theo lý thuyết cũng phải ở lại hạ viện, nhưng có người nói hắn được Cát Uyên tự mình mang về động phủ truyền thụ Đạo pháp.

    Cát Uyên ngoại trừ vị trí chấp pháp trưởng lão của Giới Luật Đường, hắn còn là thủ tọa của Thiên Nguyên Phong, nguyên nhân chỉ có một, hắn dựa vào lực lượng của mình mà Hoàn Đan thất chuyển.

    Đạo thuật, pháp lực đều lấy Thiên Nguyên Phong đứng đầu, có hy vọng chứng được Trường Sinh chân nhân.

    Tu sĩ Hoàn Đan còn lại trong tông môn cũng không phải số ít, nhưng người tự mình Hoàn Đan như Cát Uyên thì chỉ đếm được vài người. Ngay cả toàn bộ giới tu hành, kẻ có thể Hoàn Đan thất chuyển, đều là nhân kiệt một thời cả.

    Ngay cả Hồng Thiên Nhai ở Thiên Nguyên Phong cũng phải nhờ vào một viên Tiên đan làm linh dẫn để Hoàn Đan lục chuyển, còn thua kém Cát Uyên một bậc.

    Cả hai người đều hơn trăm tuổi mới bước vào cảnh giới Hoàn Đan, nên nhìn vẻ ngoài rất già nua.

    Kỳ thật đối với tu sĩ mà nói, bề ngoài già hay trẻ cũng không quan trọng, sau khi Hoàn Đan tự có biện pháp khôi phục thanh xuân, nhưng hai người này cũng không làm thế.

    Nguyên khí đất trời trong Tử Phủ Phong dày đặc, chỉ đứng sau ngọn núi chính Thái Ất, tu sĩ Hoàn Đan cũng không ít, Thái Vi Các càng là nơi chứa điển tịch trong Thanh Huyền, rồi cũng có pháp tượng mà chư vị chân nhân để lại, bên trong có lưu giữ đạo ý của bọn họ, chẳng qua nó lại ở lầu hai Thái Vi Các, không phải tu vi Hoàn Đan trở lên thì không được bước vào trong đó.

    Hôm nay mò lại con lap mới phát hiện còn 5 chương dịch lúc trước quên chưa đăng, cả bên này lẫn bên Bach Ngoc Sach, nay quăng lên cho đủ vậy :buon
     
  5. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/1/16
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    4,123
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 14: Có khổ khó nói ra

    Người dịch: Gia


    Chuyện thứ ba Thẩm Luyện làm chính là đi Thái Vi Các tra tìm những tư liệu thông thường trong giới tu hành.

    Tông môn tu hành trên đời nhiều không đếm xuể, nhưng những môn phái có thể ra Trường Sinh chân nhân cũng không nhiều lắm.

    Mà trước mắt Tiên môn có Trường Sinh chân nhân trấn thủ đã ít lại càng ít, loại môn phái này đều là Huyền Môn chánh tông.

    Tiên môn trải qua sóng gió vạn năm vẫn có thể đứng vững không ngã, chỉ có tứ đại tông môn, Thanh Huyền chính là một trong cách tông môn đó.

    Phật môn tu hành khác với Đạo gia, tu viện trên thiên hạ phân bố nhiều vô kể, cách biệt với Đạo môn không lớn lắm, nhưng cũng có phân ra, tổng cộng có tám loại lưu phái.

    Thứ nhất là Tam Luận Tông lại tên Pháp Tính Tông, hai là Du Già Tông lại tên Pháp Tướng Tông, Từ Ân Tông, Duy Thức Tông, ba là Thiên Thai Tông, bốn là Hiền Thủ Tông lại tên Hoa Nghiêm Tông, năm là Thiền tông, sáu là Tịnh Thổ Tông, bảy là Luật Tông, tám là Mật Tông lại tên Chân Ngôn Tông.

    Đơn giản mà gọi thành ‘Tính, Tướng, Đài, Hiền, Thiền, Tịnh, Luật, Mật’ tám đại lưu phái.

    Phật pháp truyền bá rộng rãi, tu hành thuận tiện, chứng Như Chân chi đạo, nhưng bởi vì trí tuệ của người tiếp thu, trình độ phúc đức, lại thêm căn tính cao thấp không đồng đều, cùng với xuất thân… thậm chí bất đồng về hoàn cảnh vị trí nên mới phân ra các lưu phái này.

    Bát đại lưu phái từng xuất hiện không ít cao nhân, cũng có một vị cao tăng làm ra bài thơ nói rõ ngọn nguồn của tám phái, bài thơ này là:

    Mật phú thiền bần phương tiện tịnh, Duy Thức nại phiền gia tường không.

    Truyền thống Hoa Nghiêm tu thân luật, nghĩa lý tổ chức Thiên Thai Tông.

    Bát đại lưu phái của Phật môn tu đến cuối cùng đều chứng A La Hán quả vị, sánh ngang với Trường Sinh chân nhân trong Đạo gia.

    Trường Sinh chân nhân lại phân làm Địa tiên, Nhân tiên, Thần tiên, Quỷ tiên, bảy mươi hai pháp của Thanh Huyền, sau khi Phá Vọng đều chứng được Địa tiên.

    Nhân, thần, quỷ tam Tiên đều không phải chính thống, càng không phải đạt được từ chín cảnh giới tu hành, Thẩm Luyện ở lầu thứ nhất Thái Vi Các cũng không tìm được tài liệu tỉ mỉ nào liên quan tới những chuyện này.

    Bởi vì sau khi tu hành, trí nhớ sẽ rất mạnh mẽ, cho nên tư liệu trong lầu thứ nhất Thái Vi Các sẽ không cho mượn ra ngoài, dù cho đệ tử bình thường, một hai ngày cũng có thể nhớ kỹ phần lớn nội dung liên quan tới giới tu hành trong đó, thậm chí cùng sư trưởng nói chuyện phiếm vẫn có thể biết được.

    Ngoại trừ Phật đạo ra còn có Yêu ma chín đạo, Tà đạo ngũ giáo, đều từng xuất hiện nhân vật cái thế.

    Tất nhiên trong lầu thứ nhất cũng có một chút Đạo thuật, Kiếm thuật, Thẩm Luyện lại không đi nghiên cứu kỹ nó, dù những thứ này dễ dàng ghi nhớ, nhưng nếu muốn tìm hiểu cặn kẽ thì phải liên tục thực hành, phí không ít tinh lực, trước mắt nhiệm vụ hàng đầu của hắn là đến U Hà thu thập Âm Ngọc.

    Tuy chưởng môn không nói nếu trong vòng một tháng không nhặt đủ ba mươi viên sẽ bị trừng phạt gì, nhưng Thẩm Luyện cũng không muốn tùy tiện nếm thử hậu quả.

    U Hà trong Thanh Huyền nằm ở phía sau ngọn núi chính Thái Ất, nối liền với Tử Phủ Phong, không biết đầu nguồn của nó, lại càng không rõ nó chảy đến nơi nào, Thẩm Luyện đã biết tên Bạch y nhân ngày đó hắn nhìn thấy, chính là Chiêu Hồn sứ xuất thân từ Hoàng Tuyền Cửu U, chỉ cần rời khỏi U Hà trước khi mặt trời lặn thì sẽ không gặp y.

    Cửu U là một thế giới vô cùng thần bí, ngay cả trong những tư liệu mà Thẩm Luyện tra được cũng chỉ có đôi câu vài lời, càng không nói chắc chắn Luân Hồi có tồn tại hay không.

    Ngược lại U Hà kia đều là âm hồn chi lực, khi có cơ duyên trùng hợp, bên dưới đáy sông sẽ rải rác ngưng tụ ra Âm Ngọc.

    Âm Ngọc có thể dùng để chế ngọc phù, đeo lên người có công hiệu ngưng thần định tâm, lúc tu luyện nội khí, nếu được một khối ngọc phù thì sẽ giảm đi tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma.

    Thế nhưng muốn luyện chế ra loại ngọc phù này phải ít nhất phải cần pháp lực cảnh giới Hoàn Đan, thế nên ngọc phù rất hiếm thấy.

    Dù sao tu sĩ Hoàn Đan cũng không phải cu li, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi tiêu hao sức lực chế phù cho tiểu bối sử dụng.

    Hơn nữa lấy Âm Ngọc ở U Hà cũng là một chuyện vất vả, lúc này Thẩm Luyện cảm nhận được điều đó rõ ràng.

    Lần trước hắn chỉ dính một chút nước U Hà mà đã khiến cho thần hồn đau đến không muốn sống.

    Âm Ngọc chìm dưới đáy sông, dù hắn dùng Đàn Mộc Kiếm cũng không bới ra được.

    Tất nhiên Thẩm Luyện có thể sẽ không làm vậy, hoặc là vắt hết óc ra tìm biện pháp mưu lợi khác, bởi vì hắn đã biết dụng ý của chưởng môn.

    Thẩm Luyện cởi hết quần áo ra, lặn xuống U Hà, nước sông U Hà thẩm thấu vào huyết nhục, không ngừng ăn mòn thần hồn hắn.

    Đau đớn về thể xác, Thẩm Luyện còn có thể dùng lực lượng tinh thần mạnh mẽ để cắt đứt, nhưng đau nhức sâu trong thần hồn, hắn lại không có bất kỳ biện pháp chống đỡ nào, chỉ có thể miễn cướng chịu đựng.

    Lúc Thẩm Luyện lặn xuống mặt sông, tuy rằng vô cùng đau khổ, nhưng vẫn dùng nghị lực to lớn vận chuyển Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, hồn lực tựa như nội khí đi khắp tất cả kinh mạch và khiếu huyệt, cắn nuốt nguyên khí và tinh khí của thân xác để bổ sung cho hồn lực bị nước sông U Hà ăn mòn dần.

    Một đến một đi, tuy rằng thần hồn của Thẩm Luyện càng lúc càng yếu, nhưng liên hệ giữa nó và thân thể cũng càng lúc càng chặt chẽ.

    Khó khăn hơn chính là hắn phải phân tâm để tìm kiếm Âm Ngọc dưới đáy sông.

    Bởi vì nỗi đau trong thần hồn cũng sẽ không giảm bớt nhờ liên hệ chặt chẽ giữa nó và thân thể.

    Hơn nữa nếu như thần hồn hắn không thôn phệ nội khí và tinh khí huyết nhục, thì có lẽ sẽ tổn thương đến Đạo căn, không chống đỡ được lâu trong U Hà.

    Rốt cuộc lấy được một viên Âm Ngọc, Thẩm Luyện cũng sắp đến cực hạn rồi, ra sức bơi lên bờ.

    U Hà lạc vũ tức trầm, thế nên đến giữa sống cũng sẽ không nửa nổi nửa chìm, bị dòng nước cuốn đi.

    Điều này giảm đi rất nhiều phiền phức cho Thẩm Luyện.

    Đương nhiên chỉ sợ cũng không có sinh linh máu thịt nào đồng ý tập bơi trong U Hà cả.

    Nước sông U Hà, dù quanh thân phủ kín cương khí cũng không thể ngăn cản nó, Thẩm Luyện nghi ngờ cho dù là tu sĩ Hoàn Đan có thần hồn mạnh mẽ, tiến vào U Hà cũng phải bị đau thôi.

    Sau khi lên bờ, nội khí trong cơ thể gần như hết sạch, may mà nơi này là Thanh Huyền, chỗ nguyên khí yếu nhất cũng dày hơn so với giới trần tục rất nhiều.

    Thẩm Luyện vận chuyển Huyền Cực Công, nguyên khí cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể.

    Bát mạch của hắn đã thông suốt, Huyền Cực Công liên kết rất nhiều khiếu huyệt thành một lộ tuyến, có thể luyện hóa nguyên khí với hiệu quả cao.

    Sau khi Thông Mạch, cái gọi là Khiếu Động cũng không phải là khiếu huyệt tầm thường, mà là Huyền Quan Nhất Khiếu, lại xưng là Sinh Tử Khiếu.

    Đạo kinh có nói ‘Lý minh nhất khiếu thông thiên khiếu, công hoàn tùy tác Phật hòa Tiên’, đó là nói đến Huyền Quan Nhất Khiếu.

    Đây là một cửa ải khó chỉ đứng sau Hoàn Đan và Phá Vọng trong chín cảnh giới tu hành.

    Độ khó gấp đôi so với mở ra hai mạch Nhâm Đốc trong cảnh giới Thông Mạch.

    Sở dĩ Sinh Tử Khiếu khó mở ra bởi vì nó đan xen giữa tồn tại và không tồn tại, nó không có vị trí cố định.

    Có người có thể mở ra ở gan bàn chân, có kẻ mở ra ở cánh tay, không có quy luật cụ thể nào cả.

    Tất nhiên vẫn còn một cái biện pháp tốn sức, đó là liên tục mở ra tất cả khiếu huyệt trong cơ thể, mở ra càng nhiều, khả năng xuất hiện Sinh Tử Khiếu càng tăng lên, đây là kinh nghiệm của người đi trước.

    Huyền Cực Công tổng cộng có liên quan đến hơn trăm khiếu huyệt, nên nó rất có ưu thế cho việc mở Sinh Tử Khiếu.

    Thẩm Luyện mỗi lần vào U Hà thì cần ba canh giờ để hồi khí, và phải canh trước khi mặt trời lặn quay về Thanh Lương Phong hạ viện.

    Lư Thủ Nghĩa vừa được truyền chánh pháp nên không có thời gian bận tâm Thẩm Luyện, càng không biết rõ mỗi ngày Thẩm Luyện phải đối mặt với đau khổ ra sao.
     
    lethanhtrung2000 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)