FULL  Hài  Q.Trường Thăng Thiên - FULL - Thần Quang Lộ Tây Pháp

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: người lý tưởng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Dưới sự lôi kéo của Đoá Đoá, vất vả lắm mới tới trước cửa Nghiêm gia, thế nhưng có đánh chết Lý Dật Phong cũng không theo Từ Quân Nhiên vào. Nói theo lời của anh ta thì mỗi lần bước vào nhà, vừa nhìn thấy anh ta là hai ông cụ lại giảng đạo lý tư tưởng chính trị. Đối với Lý Dật Phong mà nói, điều này còn khó chịu hơn cả việc đem anh ta đi giết.

    Chẳng còn cách nào, danh tiếng của Nghiêm Vọng Tung ở huyện Vũ Đức chẳng ai có thể sánh được, ông lại là cấp trên của Lý Đông Viễn - bố Lý Dật Phong. Hơn nữa tính của ông lại nóng như lửa, mà Lý Dật Phong lại đang trong giai đoạn “u mê dốt nát”, sao có thể không sợ cho được?

    Long Ngâm Nguyệt tiên sinh thì càng khỏi phải nói. Ông là hiệu trưởng trường học công lập thị trấn Lý Gia. Hầu hết những người biết chữ ở đây đều do một tay ông dạy dỗ, đương nhiên Lý Dật Phong cũng không phải là ngoại lệ. Mặc dù anh ta chỉ học hết cấp tiểu học ở trấn, cấp hai và cấp ba thì lên học trên huyện thế nhưng với vị hiệu trưởng này anh ta vẫn vô cùng kính nể.

    Có hai vị đại thần ở đây, có đánh chết Lý Dật Phong cũng không theo Từ Quân Nhiên bước vào.

    Từ Quân Nhiên gật đầu cười khổ, mặc dù bản thân chưa từng thấy nhưng chuyện này thì đã nghe dì Đoá Đoá nói qua.

    Sau khi dặn dò Từ Quân Nhiên xong, Lý Dật Phong liền quay trở về nhà. Anh ta phải báo tin Từ Quân Nhiên đã trở về cho bố và bà nội biết.

    - Đoá Đoá, sức khoẻ của ông Nghiêm dạo này thế nào?
    Từ Quân Nhiên cười hỏi Tiểu La Ly.

    Tiểu La Ly cắn móng tay rồi gật đầu nói:
    - Thì…chắc là vẫn khoẻ, dù sao thì ông vẫn thích lớn tiếng quát mắng người khác.

    Từ Quân Nhiên nhịn không dám cười thành tiếng, quả nhiên tính khí của ông cụ vẫn rất nóng nảy.

    Thực ra hôm nay gã đến Nghiêm gia là có nguyên nhân cả.

    Theo những gì Từ Quân Nhiên nhớ được về thế hệ trước, sau hai tháng ở thủ đô không ai ngó ngàng đến, lại nhìn thấy các bạn học ai cũng có tiền đồ sáng lạn, cha nuôi không chấp nhận cảnh bị Hoàng Tử Hiên bố thí đành ngậm ngùi quay về huyện Vũ Đức, từ đó về sau không vực dậy được nữa. Thế nên bây giờ hắn mới không để cho Hoàng Tử Hiên có cơ hội, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp liền trực tiếp quay trở về huyện Vũ Đức.

    Thà rằng dứt khoát rời đi còn hơn ở đó chờ đợi bị người khác sỉ nhục.

    Hơn nữa lần này Từ Quân Nhiên quay trở về huyện Vũ Đức chẳng khác nào “rồng về với biển, hổ đến núi cao”.

    Hai người đang nói chuyện thì một giọng nói chậm rãi, quen thuộc cất lên:
    - Đoá Đoá, con đang nói chuyện với ai ngoài cửa vậy

    Từ Quân Nhiên nhún vai, quả nhiên chỉ một khắc ngay sau đó liền nghe thấy giọng của Tiểu La Ly hét lớn:
    - Là anh Quân Nhiên ạ.

    - Quân Nhiên?
    Sau câu hỏi có chút hồ nghi, một giây sau đó bóng của Nghiêm Vọng Tung đã xuất hiện ở cửa, theo sau là gương mặt hết sức ngạc nhiên của Long Ngâm Nguyệt.

    - Ông nội Nghiêm, thầy ơi, con về rồi!
    Mắt Từ Quân Nhiên có chút ướt ướt, kính cẩn cúi người chào, dành cho hai người phía trước mặt sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng.

    Cái cúi người này là vì đời trước, cũng là vì đời này.

    - Haha, về thì tốt, về thì tốt.
    Long Ngâm Nguyệt đưa tay ra vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên. Đứa học trò này là do một tay ông dạy dỗ, nói là thầy trò chứ thực ra thân thiết chẳng khác nào cha con.

    Nghiêm Vọng Tung sửng sốt một chút, gật đầu rồi nói:
    - Vào nhà rồi nói.

    Bố mẹ của Nghiêm Đoá Đoá không sống ở huyện Vũ Đức, bọn họ đi làm ở khu thành phố Toàn Châu. Từ Quân Nhiên vẫn nhớ hình như họ đều là công nhân bình thường. Nghiêm Vọng Tung nghiêm túc cẩn trọng, không hi vọng con cái mình bị cuốn vào con đường làm quan nên cũng không sắp xếp cho họ công việc gì.

    - Quân Nhiên, năm nay con tốt nghiệp chưa?
    Đợi sau khi Từ Quân Nhiên ngồi xuống sopha Nghiêm Vọng Tung mới kinh ngạc hỏi.

    Từ Quân Nhiên gật đầu:
    - Dạ, con lấy bằng tốt nghiệp rồi ạ.

    - Hả?
    Long Ngâm Nguyệt và Nghiêm Vọng Tung cùng nhìn nhau sau đó không ai bảo ai cùng nhìn sang Từ Quân Nhiên. Hai người đều là những người từng trải, có kinh nghiệm nhiều năm, Từ Quân Nhiên là lớp sinh viên tốt nghiệp khoá đầu tiên khi kì thi đại học được khôi phục trở lại, các cơ quan bộ ngành ở thủ đô phải tranh nhau giữ chân Từ Quân Nhiên mới phải, sao nó lại quay về huyện Vũ Đức chứ?

    Trên đường về Từ Quân Nhiên đã chuẩn bị sẵn cái cớ rồi. Mặt hắn vô cùng bình tĩnh giải thích:
    - Bố mẹ con đều ở đây, hơn nữa con thấy nơi này cần con hơn.

    Thời điểm đầu thập niên 80, tư tưởng của người dân không phức tạp như sau này. Lúc đó mặc dù cuộc sống vật chất thiếu thốn nhưng rất ổn định. Không nói đến việc không có nhân viên nghỉ việc, khoảng cách giàu nghèo cũng không lớn như 30 năm sau này. Có thể nói, lớp trí thức thời đó là tự do nhất, hạnh phúc nhất. Bởi vì lúc đó bọn họ chỉ cần nghĩ làm thế nào để thực hiện ước mơ của mình là được, chẳng cần để ý tới hiện thực tàn khốc của cuộc sống.

    Hơn nữa lúc đó, chủ nghĩa lý tưởng cũng không phải một chủ đề bị cười nhạo, số người kiên quyết từ bỏ công việc ở trung ương để trở về quê hương như Từ Quân Nhiên không phải là ít. Lúc đó người ta gọi đó là cống hiến vì chủ nghĩa lý tưởng, còn dùng ánh mắt bây giờ để nhìn thì bị coi là ngây thơ, thiếu hiểu biết. Nhưng lúc đó, bọn họ chính là những người đã từ bỏ những điều kiện rất tốt, dùng tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình để theo đuổi ước mơ.

    Những người như vậy, cho dù có ở thời nào thì cũng rất đáng được tôn trọng!

    Cho nên, khi Từ Quân Nhiên nói ra suy nghĩ của mình thì Long Ngâm Nguyệt là người đầu tiên gật đầu. Ông là một học giả thuần tuý, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho giáo, trong suy nghĩ của ông, học sinh của mình làm vậy là đúng. Bởi vì “có ơn tất phải báo” đó là phẩm chất cơ bản nhất của một con người.

    Tuy nhiên Nghiêm Vọng Tung lại chau mày không đồng ý với Long Ngâm Nguyệt. Ông đang suy tính nên sắp xếp thế nào cho Từ Quân Nhiên.

    Sinh viên tốt nghiệp trường Đại học Kinh Hoa, nếu như đặt ở thủ đô cũng sẽ được người ta tranh giành chiêu mộ, cho dù là có đến Giang Nam thì cũng là tụ điểm ánh sáng khiến người khác chú ý, điều đáng ngại là chỉ sợ chẳng bao lâu sau Từ Quân Nhiên sẽ bị lãnh đạo thành phố điều đi.

    Dường như Từ Quân Nhiên đã nhận thấy nỗi khổ tâm của Nghiêm Vọng Tung, hắn khẽ cười rồi lấy từ trong túi ra một món đồ đặt lê trà kỉ:
    - Ông nội, đây là chứng nhận của trường con, là tự con đòi về cơ sở địa phương, con không muốn hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở trong cơ quan. Con muốn sống cùng những người nghèo khó!

    Đời trước dù lớn nhỏ thì cũng được coi là cán bộ cấp sở, sao Từ Quân Nhiên lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Mặc dù hắn chủ động rời bỏ thủ đô khiến Hoàng Tử Hiên không có cách nào hạ thủ thế nhưng sau khi về quê, thân phận là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho hắn. Suy cho cùng bây giờ cái thiếu nhất đó chính là thiếu nhân tài, lãnh đạo cấp trên sẽ không để một sinh viên xuất sắc như vậy ném ở cái huyện Vũ Đức nhỏ bé kia, một khi có lệnh điều đi, chỉ sợ ngay đến cả Nghiêm Vọng Tung cũng chẳng thể cản nổi.

    Cho nên Từ Quân Nhiên đã dứt khoát xin lãnh đạo của khoa và Đảng trong trường viết cho một bức thư, xin cho mình được ở lại cơ sở địa phương, trở về với quần chúng nhân dân. Nói theo lời của Từ Quân Nhiên thì đó chính là:
    - Tôi là đứa con được người nông dân nuôi lớn, đời này kiếp này tôi sẽ nghiêm túc, cố gắng chăm chỉ, dùng hết sức mình để phụng sự nông dân!

    Lúc trước, cuộc sống đại học vẫn chưa bị những thứ đen tối của xã hội vật chất vấy bẩn, bất kể là người nghiên cứu hay người học đều giữ cho mình một tấm lòng son. Hơn nữa có người còn cảm thông với hoàn cảnh của Từ Quân Nhiên, viết cho hắn tờ giấy chứng nhận. Nội dung thư rất đơn giản, bên trong thư chứng nhận Từ Quân Nhiên là một sinh viên xuất sắc của trường, sau khi từ chối lời mời ở lại trường, anh chỉ một lòng muốn trở lại quê hương, mong huyện Vũ Đức chấp nhận.

    Một tờ giấy chứng nhận như vậy, thế hệ sau của Từ Quân Nhiên sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, thế nhưng ở vào thời điểm ấy nó lại là được coi là bằng chứng thép!

    Xem xong tờ giới thiệu được đóng dấu đỏ của trường đại học Kinh Hoa, trên mặt Từ Quân Nhiên nở một nụ cười hài lòng:
    - Khá lắm chàng trai, ở lại huyện uỷ công tác vậy.
     
    Dạ Tâm and Vô Ưu like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 7: người nhà
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Đến huyện uỷ đi.
    Câu này của Nghiêm Vọng Tung coi như đã cho Từ Quân Nhiên một chức vụ.

    Từ Quân Nhiên gật đầu:
    - Vâng, con nghe theo sự sắp xếp của ông.

    Vốn dĩ Từ Quân Nhiên cũng dự định như vậy. Mặc dù làm việc trong cơ quan không phải mục đích cuối cùng của hắn song trước khi chuyện đó xảy ra, Từ Quân Nhiên vẫn dự định sẽ ở lại bên cạnh Nghiêm Vọng Tung.

    Nếu đã muốn gây dựng sự nghiệp ở huyện Vũ Đức, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không để những nhân tố bất an tồn tại.

    Hiện nay ở huyện Vũ Đức, đơn vị hành chính cấp dưới đều được gọi là công xã nhân dân. Cục diện này phải đợi qua tháng 10 sang năm, sau khi trung ương chính thức ban hành thông báo “Về việc thực hiện phân tách chính trị và hành chính, xây dựng chính quyền xã” mới có thể tiến hành phân chia công xã-chính xã nông thôn, thành lập chính quyền xã trên phạm vi cả nước.

    Huyện Vũ Đức là một trong những huyện lạc hậu kém phát triển ở khu Toàn Châu. Ở đây chẳng có tài nguyên nào có thể tận dụng được, giao thông lại không thuận tiện, đường lên thành phố vẫn là đoạn đường núi gồ ghề không bằng phẳng. Từ Quân Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, mười mấy năm sau khi cải cách mở cửa nơi đây mới giải quyết triệt để vấn đề “cơm ăn áo mặc”.

    Mà ở kiếp này, việc hắn muốn làm chính là thay đổi điều này.

    - Quân Nhiên, lần này con về định khi nào sẽ về thăm trấn?
    Long Ngâm Nguyệt hỏi Từ Quân Nhiên.

    Sau một hồi suy nghĩ, Từ Quân Nhiên nói:
    - Đợi một thời gian nữa thầy ạ, con định sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện ở huyện rồi sẽ về thăm mộ bố mẹ con.

    Long Ngâm Nguyệt gật đầu:
    - Con có lòng vậy là tốt.

    Mấy người nói chuyện thêm lúc nữa. Thấy trời đã không còn sáng nữa Long Ngâm Nguyệt mới đứng dậy cáo biệt. Hôm nay ông lên huyện là có chút việc, nhân tiện ghé qua thăm ông bạn già Nghiêm Vọng Tung, buổi tối Long Ngâm Nguyệt phải cùng với hậu sinh trong trấn cùng về.

    Từ Quân Nhiên tiễn Long Ngâm Nguyệt ra đến cửa lớn toà nhà huyện uỷ:
    - Thầy ơi, vài hôm nữa con sẽ về.

    Long Ngâm Nguyệt vô cùng xúc động vỗ vai Từ Quân Nhiên:
    - Không cần vội, mọi chuyện cứ từ từ mà làm. Cho dù con trở về là vì nguyên nhân gì đi nữa thì nơi đây luôn là nhà của con.

    Trong lòng vô cùng ấm áp, thiếu chút nữa Từ Quân Nhiên đã rơi lệ.

    Bản thân mình đã đánh giá thấp con mắt của thầy. Là một người xuất thân từ một nơi rộng lớn, Long Ngâm Nguyệt sao có thể không nhìn ra việc lần này hắn trở về huyện Vũ Đức là có nỗi khổ tâm. Nhưng nếu như đây là sự lựa chọn của hắn, với thân phận là một người thầy, một người thân, ông chỉ có thể âm thầm cổ vũ và bao dung.

    - Thầy ơi, con nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của thầy.
    Từ Quân Nhiên hứa với Long Ngâm Nguyệt.

    Long Ngâm Nguyệt cười rồi khẽ gật đầu:
    - Ta tin con sẽ làm được, từ nhỏ đến lớn con chưa từng làm ta thất vọng.

    Rất lâu sau khi ông cụ rời đi, Từ Quân Nhiên vẫn đứng ở đó. Trên thế giới này vẫn có những người, cho dù mình thành công hay thất bại, cho dù mình công thành danh toại hay chẳng làm nổi chuyện gì, họ vẫn âm thầm dõi theo mình, tiếp thêm cho mình hơi ấm và sức mạnh.

    - Đời này kiếp này, mình nhất định sẽ bảo vệ những người thân của mình.
    Từ Quân Nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm.

    - Quân Nhiên, cậu vẫn còn ở đó à?
    Lúc này nghe tiếng gọi, Từ Quân Nhiên mới quay người lại.

    Hoá ra là Lý Dật Phong, Từ Quân Nhiên cười nói:
    - Lão Hổ, sao vậy?

    Lý Dật Phong đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên:
    - Bà làm bánh sủi cảo, bảo cậu về ăn cơm. Anh đến Nghiêm gia hỏi thì biết cậu đi tiễn ông Long nên tới đây xem sao.

    Từ Quân Nhiên gật đầu rồi nhìn túi hành lý của mình trên tay Lý Dật Phong:
    - Không phải chứ, ngay đến cả cái này anh cũng cầm đi sao?

    - Bà nói cậu hãy về nhà ở trước đã, đợi sau khi sắp xếp ổn thoả công việc thì ra ngoài ở cũng được.

    Nghĩ đến người bà hiền lành nhân hậu, Từ Quân Nhiên liền gật đầu:
    - Được, vậy chúng ta đi thôi.

    Hai người đến nhà của Lý Dật Phong. Nhà họ Lý thực ra cách Nghiêm gia không xa, Lý Đông Viễn là bí thư uỷ ban chính pháp, thành viên uỷ ban thường trực huyện uỷ, lại thêm việc họ Lý là một dòng họ lớn ở huyện Vũ Đức nên nhà họ rất có tiếng tăm.

    - Con chào ông Ba, bà Ba, chú Sáu, thím Sáu.
    Vừa bước vào cửa Từ Quân Nhiên đã chào hỏi mọi người trong nhà.

    Trong gia phổ nhà họ Lý, ông của Lý Dật Phong xếp thứ 3, còn bố Lý Dật Phong xếp thứ 6 ở đời sau, từ nhỏ Từ Quân Nhiên đã quen gọi họ như vậy.

    - Haha, trạng nguyên của chúng ta trở về rồi! Mau lại đây bà xem nào, Quân Nhiên của chúng ta cao lên rồi.
    Bà Ba kéo tay Từ Quân Nhiên rồi mỉm cười phúc hậu, những nếp nhăn trên mặt dường như biến mất.

    - Quân Nhiên về rồi hả, mau đi rửa tay rồi ăn sủi cảo đi con.
    Vợ Lý Đông Viễn là một người phụ nữ nông thôn chất phác, bà đôn đả giục Lý Dật Phong.

    Từ Quân Nhiên gật đầu:
    - Vâng ạ!

    Giờ phút này, Từ Quân Nhiên cảm thấy dường như mình đang quay trở lại thời thơ bé, khi ấy những lúc bận rộn cha nuôi thường đem gửi hắn ở nhà họ Lý. Vẫn là những con người ấy, khung cảnh ấy.

    Ăn cơm xong Lý Đông Viễn hỏi thăm tình hình sắp xếp công việc của Từ Quân Nhiên, nghe nói Từ Quân Nhiên từ bỏ công việc ăn nhàn ở thành phố, chủ động xin trở về huyện Vũ Đức, Lý Đông Viễn liền giơ ngón tay cái tán thưởng:
    - Khá lắm chàng trai! Con có lòng như vậy quả thực quý hơn bất cứ thứ gì. Lúc trước ta cứ băn khoăn sau khi con tốt nghiệp, chỉ sợ không có cơ hội quay trở về huyện Vũ Đức.

    Từ Quân Nhiên cười nói:
    - Chú Sáu, con đâu phải là đứa vong ân bội nghĩa. Ông Nghiêm nói để con ở huyện uỷ làm một thời gian, sau đó tìm cơ hội cho con về cơ sở.

    - Ừ, ông Nghiêm suy nghĩ quả chu đáo, con về huyện làm thì đúng là nhân tài dùng đúng chỗ.
    Lý Đông Viễn gật đầu rồi ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:
    - Đúng rồi, sau khi con đến huyện uỷ, những thứ khác thì không nói nhưng nhất định đừng có đắc tội với chủ tịch huyện họ Dương.

    Ánh mắt Từ Quân Nhiên loé sáng, sau đó không kìm được mà nheo lại, chủ tịch huyện họ Dương?

    Xem ra mình đã quên mất một người rồi.

    Dương Duy Thiên là chỉ tịch huyện Vũ Đức. Nói một cách chính xác thì đó là cán bộ đầu tiên mà thành phố Toàn Châu điều về huyện Vũ Đức sau những năm loạn lạc. Bởi vì trước đó, hệ thống Đảng ở đây rối ren, các cơ quan hành chính ở huyện Vũ Đức đều do uỷ ban cách mạng phụ trách, chủ nhiệm uỷ ban cách mạng là lão bí thư Nghiêm Vọng Tung, những cán bộ trong huyện hầu hết đều là do Nghiêm Vọng Tung một tay cân nhắc lên, ví dụ như đám người Lý Đông Viễn.

    Nhưng hiện nay ở huyện Vũ Đức, có thể đối kháng với Nghiêm Vọng Tung chắc chỉ có huyện trưởng Dương Duy Thiên.

    Toàn Châu là thành phố nằm ở cuối tỉnh, lịch sử xây dựng thành phố chưa lâu, lại chẳng có địa vị gì ở tỉnh Giang Nam. Trong con mắt lãnh đạo thành phố Toàn Châu, một ông già tuổi tác đã cao mà vẫn chiếm giữ chức vụ cao như Nghiêm Vọng Tung thật khiến họ chẳng ưa, vì vậy khi có cơ hội, bọn họ liền đẩy thuyền theo nước, đẩy Nghiêm Vọng Tung xuống bùn.

    Người thuận nước đẩy thuyền ấy không ai khác chính là Dương Duy Thiên

    Sau khi Nghiêm Vọng Tung mất chức, người ngồi lên chiếc ghế bí thư huyện uỷ cao vời vời ấy là Dương Duy Thiên, mà người đổ cho Nghiêm Vọng Tung tội kinh doanh cá thể cũng chính là y.

    Đối với vị chủ tịch huyện đại nhân này, Từ Quân Nhiên có chút nóng lòng muốn được thỉnh giáo một chút.

    Tất nhiên hắn cũng chỉ muốn nhìn qua vị chủ tịch này, chứ còn đối mặt trực tiếp thì bản thân không có bản lĩnh ấy.

    - Đúng rồi chú Sáu, vừa rồi nghe anh Hổ Tử nói chú là bí thư uỷ ban chính pháp của huyện. Cháu vẫn nhớ hồi cháu mới đi học, chú còn kiêm chức cục trưởng cục công an phải không ạ?

    Nghĩ một lát, Từ Quân Nhiên liền hỏi Lý Đông Viễn.

    Mặt Lý Đông Viễn biến sắc sau đó cười khổ:
    - Chuyện này có trách thì phải trách chú Sáu bất tài.
     
    Dạ Tâm and Vô Ưu like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)