Đô Thị Thần Y - Hành Xích Đạo (New: C580)

  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 680: Lý Tiểu Hổ thật cừ.

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Vừa nghe vậy, Diệp Thanh liền hý hửng sung sướng, vẫn là em gái hiểu anh nhất, biết ý lưu người tình của anh lại, còn sao nữa, đêm nay con nha đầu Tiếu Trúc này chẳng nhẽ lại không lén lút mò đến phòng mình chắc?

    Nhớ lại hồi ở khách sạn trên Bắc Kinh, con tim Diệp Thanh đã nóng hết cả lên! Bây giờ, không có ai tranh, không ai cướp với em nữa, thì thể nào cũng có gan mà đến chứ nhỉ!

    Thế là, tên nhãi Diệp Thanh hí hửng đến cả sách y mà hắn thích đọc nhất cũng không thèm đọc nữa, cả khí công cũng không thèm luyện nữa, mau mau chạy đi tắm rửa, tắt đèn lên giường ngủ, đương nhiên không quên để hé cửa, không khóa, vì đêm còn đợi nàng Tiếu Trúc đến mà!

    Nào ngờ, đợi mãi, đợi mãi, đợi đến tận ba giờ sáng mà Tiếu Trúc vẫn chưa đến, tên nhãi Diệp Thanh buồn bực vô cùng, cứ thế chập chập chờn chờn chìm vào giấc ngủ! Cho đến sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ, mở được mắt ra, chỉ thấy bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn ăn trong phòng khách, còn có một tờ giấy, là của Diệp Tĩnh:

    - Anh, em với Tiếu Trúc đi dạo phố shopping, chừng tối mới về, anh không phải lo cho chúng em đâu!

    Diệp Thanh lắc đầu cười, hai con nha đầu, đi shopping mua đồ mà đi được cả ngày cơ à? Còn mới sáng sớm đã đi rồi nữa chứ! Chắc là sắp về nhà nên đi mua quà cho mọi người đây mà, thế lại đỡ cho mình một việc.

    Có điều Tiếu Trúc tối qua không đến, khiến hắn bị đả kích vô cùng, thẩy bản thân chẳng có sức hấp dẫn lớn như vậy! nghĩ mãi, thì cũng bình thường trở lại, An Tiếu Trúc tốt xấu gì cũng là một cô gái, có nhiều việc, vẫn phải là con trai chủ động trước mới được!

    Nhớ lại tối qua bản thân hí hửng tắm rửa sạch sẽ, còn để hé cửa, tựa như cô dâu nhỏ đang đợi chú rể đến động phòng hoa trúc vậy, quả thực buồn cười, liền vỗ bộp vô trán, xấu hổ muốn đâm đầu vào ván đậu phụ mà chết cho xong! đây là việc mà đàn ông nên làm sao? Đúng là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời, IQ gì không biết, ngốc như vậy, việc bắt làm còn chẳng làm được nữa là!

    Nhìn bữa sáng thấy có cháo, mì, thức ăn, còn có trứng gà, bánh mì nướng, đều đã nguội hết, hơn nữa một miếng bánh mì còn có vết răng cắn, phỏng chừng là miếng ăn thừa của hai con nha đầu, cũng không biết là đồ thừa của ai, có điều Diệp Thanh là người trước nay chưa từng để lãng phí đồ ăn thức uống, nên đành miễn cưỡng ăn nốt!

    Cũng may trong nhà có lò vi sóng, hâm lại cũng rất nhanh, Diệp Thanh ngốn hết bữa sáng một cách ngon lành, tựa như gió cuốn mây tan, ăn hết sạch sành sanh, ăn xong liền quay về bệnh viện Ngân Hạnh.

    Bên ngoài gió tuyết vẫn đương gào rú, tuyết bay toán loạn, cả dòng sông Tần Hoài đều đông cứng lại, Diệp Thanh ngồi tàu điện ngầm tới Giang Ninh, rồi lại chuyển sang xe bus, đợi một lúc lâu, chiếc xe bus mới chầm chậm chạy tới, tuy thời tiết không tốt, nhưng trên xe người vẫn khá đông, chen đến mức không thở nổi, Diệp Thanh liền nghĩ, lúc nào đi thi lấy cái bằng lái xe, có con xe lái đi lái lại chẳng phải tiện hơn bao nhiêu sao.

    Mặc dù, hắn có chiếc tiểu phi thuyền công nghệ cao, nhưng trên địa cầu, bình thường đều không tiện mang ra dùng, thực sự mới buồn bực làm sao! Nhưng cũng không thể đi bộ mãi được, nếu là buổi tối, dùng khinh công thì còn đỡ,nhưng ban ngày lại không tiện thể hiện, dọa chết con nhà người ta mất.

    Về đến bệnh viện, vừa bước vào cửa, đã có rất nhiều bác sĩ và y tá nhiệt tình chào hỏi hắn, cũng có một số gương mặt lạ, vô cùng tò mò lẫn kinh ngạc lén lút quan sát hắn!

    Diệp Thanh biết ngay, những người này chắc chắn là nhân viên mới vào, không ngờ, mình mới đi hai ba tháng ngắn ngủi, quy mô của Ngân Hạnh lại được mở rộng thêm, nhân viên cũng tăng lên bao nhiêu mà.

    Hắn quan sát tình hình một lúc, phát hiện tuy nhân viên có tăng lên, nhưng bệnh nhân đến viện thì lại giảm đi, đương nhiên, đây có thể là do thời tiết, nhưng tổng thể mà nói, kinh doanh vẫn phát triển không ngừng, khiến người ta vui mà cũng chẳng vui!

    Vui là vì uy danh của bệnh viện Ngân Hạnh ngày càng được nâng cao, có người bệnh đến khám, thu nhập đương nhiên cũng tăng lên, phúc lợi của nhân viên tự nhiên cũng được cải thiện! Nhưng điều khiến người ta không vui là, sao mỗi ngày lại có nhiều bệnh nhân đến vậy? Quả thực chẳng có lúc nào mà khám hết trị hết bệnh! Trong lòng lại thở dài, đến lúc nào mới có thể thực hiện được tâm nguyện thiên hạ bất bệnh đây.

    Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy, liệu bản thân có quá lý tưởng hóa cuộc sống không? Có sinh ắt phải có tử, có người thường thì đương nhiên sẽ có sự tồn tại của bệnh tật, làm gì có chuyện không bao giờ sinh bệnh chứ, đặc biệt là trong thời đại mà môi trường bị phá hoại như thế này, đồ ăn thức uống, rất nhiều thứ đã bị ô nhiễm, chứa nhiều hoặc ít các độc tố có hại cho sức khỏe, những độc tố này có thể không bộc phát nhanh, nhưng trong thời gian dài, tích kỹ từng ngày, thì sớm muộn cũng có ngày phát tác, sớm muộn cũng tạo ra những ảnh hưởng ác liệt đối với cơ thể, minh chứng chính là sinh ra đủ các loại bệnh tật, cần một đội ngũ y bác sỹ chuyên nghiệp để chữa trị!

    Xem ra, muốn loài người triệt để cáo biệt với bệnh tật, điều căn bản vẫn phải cải thiện môi trường sống, cải thiện ánh sáng, không khí, nước vv tất cả các loại tài nguyên cần thiết cho sự sinh tồn của loài người!

    Có điều, hạng mục công trình này quả thực là quá lớn, một mình hắn không thể hoàn thành được, ít nhất, với năng lực hiện tại của hắn thì không thể, đành ngoan ngoãn làm một thầy thuốc đủ tiêu chuẩn thôi!

    Vừa bước về phía phòng làm việc của Mã Tiểu Linh, Diệp Thanh vừa nghĩ ngợi mông lung, đột nhiên không kìm được bật cười ra tiếng, mình đúng là một thằng mới sáng sớm mà đã phát bệnh thần kinh!

    Nếu không có bệnh nhân, thì số bác sĩ này là người đầu tiên tìm mình tính sổ, không có bệnh nhân thì bọn họ hít gió bắc mà sống chắc? cho nên mới nói, bác sĩ là thứ nghề nghiệp mâu thuẫn, vừa mong bệnh nhân ít lại vừa mong bệnh nhân nhiều! đương nhiên loại bác sĩ không có lương tâm thì không tính.

    Lúc Diệp Thanh đi qua phòng cấp cứu của khoa cấp cứu, liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh đó, trong lòng tức khắc cả kinh, hỏng rồi, tám phần là có tình huống bất ngờ xuất hiện! cũng may mình quay về kịp thời! sau đó, liền âm thầm vui mừng, có điều hắn lại nghĩ, hắn đi xa lâu như vậy, khoa cấp cứu, thậm chí là cả cái bệnh viện Ngân Hạnh to lớn này chẳng phải vẫn vận hành một cách bình thường và suôn sẻ đấy thôi, bệnh viện cũng chẳng phải không có hắn thì không hoạt động nổi, ít nhất phần lớn thời gian các nhân viên trong bệnh viện đều có thể ứng phó được.

    Bởi thế, rất nhanh Diệp Thanh liền bình tĩnh trở lại, định xem xem có việc gì trước, nếu bác sĩ và y tá của bệnh viện giải quyết được, phàm việc hắn không phải ra tay thì cứ cố không ra tay, tránh cảnh bệnh viện lúc nào cũng ỷ lại vào hắn.

    Nào ngở, lúc hắn bước nhanh đến, mới biết mình nghĩ quá sai, hoàn toàn không phải là việc như vậy!

    Chỉ thấy, Ngô Viện Viện cùng Lý Tiểu Hổ đều đang có mặt, trên giường bệnh là một bác trai tầm năm mươi sáu mươi tuổi đeo kính, vô cùng khí chất, bên cạnh còn có một bác gái cũng tầm tuổi đó, cũng khí chất đó, phần tóc thái dương đã chuyển sang màu hoa dâm, trông rất có tướng phu thê với bác trai đang nằm trên giường, phỏng chừng nếu không là giáo sư thì cũng là học giả, tóm lại đều là những nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu.

    Không khí vô cùng ngượng ngập, khiến cho một số nhân viên đang vây xem lúc nhìn thấy Diệp Thanh cũng chỉ gật đầu chào chứ không dám phát ra tiếng động.

    - Bố, mẹ sao hai người lại thế, Tiểu Hổ hoàn toàn không giống như hai người tưởng tượng đâu!

    Ngô Viện Viện nói với đôi vợ chồng già đầy khí chất đó.

    Hóa ra hai người này chính là bố mẹ cô, Diệp Thanh sớm đã nghe nói qua, Ngô Viện Viện xuất thân trong gia đình có dòng dõi nho học, nhà vốn ở chốn tỉnh thành, trước kia làm việc cho bệnh viện Ngô Đồng ở thị trấn Phù Liễu, chẳng qua là do không muốn nhờ đến quan hệ của bố mẹ, tự mình tìm lấy một công việc mà thôi.

    Ông lão chỉ mặt mày sa sầm, trầm ngâm không nói. Mẹ Ngô Viện Viện thì không kìm được:

    - Viện Viện à, con xem con cũng lớn rồi không còn bé bỏng gì nữa, con muốn tìm đối tượng, yêu đương, bố mẹ đều giơ hai tay tán thành, nhưng con cũng không thể tùy tiện tìm một người nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy chứ, hơn nữa ngày trước còn là…. Còn là… haizz, tóm lại, cậu bé này tuy tính tình không tồi, nhưng tuyệt đối không hợp là một đôi với con đâu, nghe lời bố mẹ, không có sai đâu, cái gì nên rứt thì phải rứt! không nghe lời người trên, sau này con lại thiệt cả đời, chịu khổ cả đời đấy!

    Lời của bác gái nói rất hàm súc, có điều những người có mặt đều hiểu, không ý gì khác là muốn nói trước kia Lý Tiểu Hổ bị mất trí, bất luận là học lực, trí thức, bản lĩnh, hay chức vị đều không thể nào sánh được với Ngô Viện Viện, Ngô Viện Viện gì thì cũng đường đường là thạc sỹ y học, chủ nhiệm khoa cấp cứu, lại xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, hòa nhã điềm đạm…

    Ngay cả là Diệp Thanh, cũng cứng họng không thốt lên lời, đây là việc từ bao giờ vậy? mình mới đi xa có vài ngày , mà thằng cha khốn nạn Lý Tiểu Hổ này đã có bản lĩnh như vậy, tán đổ được cả Ngô Viện Viện rồi?!

    Tình hình hiện tại, nhất định là cha mẹ Ngô Viện Viện không đồng ý, có điều, đồng ý mới lạ, nếu đổi là mình, mình cũng không đồng ý, nhưng Lý Tiểu Hổ là đồ đệ của mình, cũng không thể để chí khí của người khác làm hỏng uy phong của mình, nên Diệp Thanh vẫn kiên định đứng về phía Tiểu Hổ! đồ đệ, sư phụ ủng hộ ngươi, ủng hộ ngươi về mặt tinh thần!

    Lý Tiểu Hổ nghe xong lời của mẹ Ngô Viện Viện, mặt đỏ au xấu hổ, cúi đầu không nỏi, chỉ biết nắm chặt hai tay lại! đây nếu đổi là trước kia, đổi thành người khác nói thế này vói hắn, thì hắn nhất định sẽ xông lên mà sống mái một phen, nhưng biết làm sao, đây lại là Nhạc phụ tương lai, làm sao dám đắc tội chứ!

    Có điều, hắn không dám tức giận, cũng không có nghĩa là người khác không dám! Tức khắc đám người tách ra, một cô gái vô cùng dũng mãnh xông vào!

    Cô gái này mặt trái xoan, lông mi thật dài, ánh mắt sáng long lanh, trông rất có thứ khí chất điểm tĩnh đó, nhưng lúc này, con ngươi lại trừng lên, đôi mi thanh tú tung bay, vẻ mặt căm giận, bộ dạng tiến vào trông tựa như chú gà con khệnh khạng, đứng chắn trước mặt Lý Tiểu Hổ!

    - Các người dựa vào cái gì mà bắt nạt người ta như thế! Em tôi tuy trước kia nó có bệnh, nhưng sớm đã khỏi rổi! bây giờ còn bình thường hơn khối người! hơn nữa nó tính tình lương thiện, nhiệt tình giúp đỡ người khác, cũng tâm lý, kiên nhẫn, ấm áp với con gái, bây giờ tìm đối tượng, chẳng phải phải tìm người có nhân cách tốt hay sao, sao mấy người lại cứ bỏ gốc lấy ngọn như thế chứ, uổng các người cũng là giáo sư cơ đấy, cũng chẳng khác mấy con buôn là mấy!

    Người này không ai khác chính là Lý Tiểu Miêu.

    Lợi hại, lợi hại! câu này quả thật quá đã! Người trong bệnh viện phần lớn đều có quan hệ rất tốt với chị em Lý Tiểu Miêu, lúc này đương nhiên đều đứng về phía chị em nhà họ Lý rồi.

    - Tiểu Miêu đúng là quá sắc bén, gãi đúng chỗ ngứa! nói thẳng ra, chẳng phải là vì Lý Tiểu Hổ không có tiền hay sao? Nếu có mấy tỷ bảo đảm bọn họ chẳng dám hé răng nửa lời!

    - Haizz , thói đời là vậy, uổng bọn họ còn là dòng dõi nho gia đấy, tìm con rể cũng phải tìm người có tiền!

    - Bọn có nhiều tiền thì có đứa nào ra hồn đâu, loại người ấy đa phần đều là bọn lăng nhăng, sau này không chừng còn bồ nhí bồ lớn ấy chứ, tỷ lệ hôn nhân đổ vỡ cả một núi, làm gì bì được với Tiểu Hổ trung hậu thật thà của chúng ta!

    - Nói thì nói như thế, nhưng bao năm nay, à không, tự cổ chí kim, giàu có điển trai đều chiếm thế thượng phong, không có cách nào đâu! Chẳng hạn hai quả táo, một quả vừa to vừa đỏ, còn một quả lại vừa nhỏ vừa xấu, thì thường thường ai cũng thích chọn quả to hơn rồi!

     
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 681: Phế tích thủy (phổi tích nước)

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    - Cậu nói thế là thế nào, táo làm sao mà so sánh với người được, uổng Tiểu Hổ còn là huynh đệ với cậu, thế mà cậu lại hạ thấp nó thế, so nó với quả táo vừa nhỏ vừa xấu!

    - Tôi nào có ý đó, tôi cũng ủng hộ Tiểu Hổ ấy chứ! Tôi là nói đối phương có phiến diện cũng là lẽ thường tình, chúng ta nên hiểu cho họ…

    - Xuỵt.. nhỏ tiếng thôi, đừng nói nữa! cậu không thấy thần sắc của chủ nhiệm Ngô đã bắt đầu khó coi rồi sao!

    - Lại nói, chủ nhiệm Ngô cũng là người vô cùng ưu tú, tuổi trẻ như vậy mà đã làm đến chức chủ nhiệm khoa cấp cứu, y thuật cao, y đức lại tốt, lại còn là một đại mỹ nhân, điều quan trọng là không chê nghèo quý giàu, không có cái con mắt tầm thường của mấy đứa con gái hám giàu, chúng ta cũng tuyệt đối không nên nhằm vào cô ấy, chỉ là không đồng tình với cách làm của ba mẹ cô ấy mà thôi…

    Cậu bác sỹ này hình như đang muốn biện giải, tránh Ngô Viện Viện hiểu nhầm, có điều nói mãi nói mãi thì đột nhiên cảm thấy, bất luận nói thế nào đều có thứ cảm giác như mắc tội mới người ta, chi bằng im miệng cho xong!

    Trên thực tế chính xác là như vậy, nói cha mẹ của Ngô Viện Viện, thì cũng như nói vào mặt cô.

    - Viện Viện, không phải bố mẹ muốn chia rẽ hai đứa bằng được, mà là nó căn bản không thể hoàn thành được trách nhiệm của một người đàn ông, nó bây giờ có năng lực cưới con không? Cưới con rồi, thì có nuôi được con không? Đừng nói bố mẹ thực dụng, nhưng đấy là nỗi lòng của các bậc làm cha làm mẹ, chẳng phải đều muốn tốt cho con cái sao!

    Mẹ Ngô Viện Viên vô cùng bình tĩnh, không chút để tâm đến những lời bàn tán của mọi người xung quanh, cũng không trực tiếp đả kích lại những lời nói vừa rồi của Lý Tiểu Miêu, mà tiếp tục tận tình khuyên nhủ Ngô Viện Viện.

    Những lời này quả thật cũng có lý, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ thông cảm!

    Diệp Thanh cũng vuốt cằm gật đầu, đây gọi là “lấy chồng chồng nuôi”, câu này tuy tầm thường, nhưng tuyệt đối lại là một chân lý lưu truyền trong hàng ngàn năm nay, thân là đấng nam nhi thì phải có ý thức trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, mà trong xã hội hiện đại, lại đẩy phẩn lớn trách nhiệm cho người phụ nữ, những yêu cầu đối với phụ nữ càng ngày càng nhiều!

    Nếu một người đàn ông, sau khi cưới vợ lại không có bản lĩnh nuôi dưỡng gia đình, phải dựa vào người phụ nữ, thì loại đàn ông này, Diệp Thanh tuyệt đối sẽ xem thường hắn! đương nhiên, loại đàn ông này, cũng coi thường cực độ chính bản thân mình!

    Không khí lại lần nữa rơi vào nặng nề, sượng sạo, ngay cả là Lý Tiểu Miêu cũng không nói được gì, điều kiện gia đình cô vốn không khá giả gì, bây giờ em trai khỏi bệnh, lại có việc làm, cô lại lên được chức y tá trưởng, lương tăng lên, thì gia đình mới hơi có chút cải thiện, nhưng bảo em trai cô kết hôn bây giờ, tức khắc phải có năng lực nuôi sống gia đình thì quả thực không làm được, chẳng phải nói đâu xa, kết hôn rồi, gì thì cũng phải có chỗ ở, cũng chẳng thể sống mãi ở kí túc bệnh viện chứ đúng không?

    Thuê phòng? Được thôi, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lương của Lý Tiểu Hổ một tháng mới được có chừng ấy, trừ tiền thuê phòng, tiền điện nước, thì đến cả tiền ăn cũng chẳng còn dư ra là bao, nên càng không cần phải nói đến sinh con hay phụng dưỡng cha mẹ già! Chỉ dựa vào một mình Lý Tiểu Hổ, nuôi dưỡng gia đình quả thực chẳng dễ dàng như vậy!

    Dựa vào Ngô Viện Viện? thế chẳng phải đúng như lời bố mẹ cô vừa nói sao? Cậu đường đường là một thằng đàn ông, đến gia đình của bản thân còn không cáng đáng được, phải nhờ đến phụ nữ chúng tôi, vậy hạnh phúc sau này của cô sao có thể bảo đảm! anh dùng cái gì để bảo đảm?!

    Cho nên, Lý Tiểu Miêu mới chẳng thể nói mạnh được nữa, chỉ nói:

    - Thì, thì em trai tôi cũng chẳng phải nghèo cả đời, nó bây giờ đang nghiêm túc học y, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành một bác sỹ giỏi!

    Nói xong, liền kéo nhẹ Lý Tiểu Hổ đến trước mặt, ra hiện hắn mau thể hiện, nói những lời mà người đàn ông khí khái phải nói! Cậu cứ khúm núm núp ở phía sau làm cái gì!

    - Cháu…

    Lý Tiểu Hổ lắp bắp!

    - Nói mau đi, hạnh phúc của bản thân thì phải tự mà tranh đấu chứ~

    Lý Tiểu Miêu nóng nảy!

    - Cháu, sau này cháu sẽ, nhất định sẽ…

    Chung quy Lý Tiểu Hổ là một anh chàng trung thực, hiền hậu, cứ đứng đờ ra không thốt được lời nào, cha mẹ Ngô Viện Viện thấy vậy, không khỏi lắc đầu càng thêm lợi hại!

    Sao lại tìm một thằng khờ khạo như thế này chứ!

    Cha Ngô Viện Viện khoát khoát tay, ngoảnh đầu đi, ý nói rất rõ ràng, thằng tiểu từ này, đã chẳng còn nước cứu rồi, đến nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ nữa là, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!

    Mẹ Ngô Viện Viện cứ thở dài suốt, nước mắt sụt sùi!

    - Bố ~~

    Ngô Viện Viện nhất thời khóe mắt đỏ hoe, nhìn Lý Tiểu Hổ một cái, không hề có ý trách cứ, ngược lại nhiều hơn lại là một thứ yêu thương che chở, quay đầu lại nói với bố cô:

    - Bố, bố hãy cho Tiểu Hổ nhiều cơ hội hơn nữa, anh ấy vẫn còn trẻ, hơn nữa bây giờ còn đang theo Diệp Thanh học y thuật, sau này sớm muộn cũng có ngày ngẩng cao đầu!

    - Nếu mày cứ muốn theo nó thì sau này đừng quay về cửa nhà họ Ngô chúng ta nữa!

    Bố Ngô Viện Viện quả thực tức giận muốn chết, còn chưa nói xong đã bắt đầu ho khù khụ!

    Ngô Viện Viện sợ quá, vội vàng định bước lại tự tay sơ cứu, liền bị một đôi tay lớn giữ chặt lại!

    - Diệp viện trưởng?

    Ngô Viện Viện quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh, không khỏi đứng ngây ra, bố tôi đã thế này rồi mà anh còn ngăn tôi làm gì chứ?

    Diệp Thanh nói:

    - Để Tiểu Hổ làm đi, bệnh của bố cô không nghiêm trọng lắm, Tiểu Hổ làm được!

    Ngô Viện Viện liền gật gật đầu, quay sang Lý Tiểu Hổ vẫy vẫy tay, đây không phải là cô không để ý đến bệnh tình của bố mình, mà là có Diệp Thanh ở đây, thì kể cả bệnh có nghiêm trọng đến đâu cũng có thể chữa khỏi! Tính mạnh tuyệt đối không bị nguy hiểm! đây là thứ cảm giác an toàn mà trước nay Diệp Thanh vẫn luôn mang tới cho mọi người!

    Hơn nữa, bác sĩ nhiều như vậy, để ai khám mà chẳng được, nếu bản thân còn không tin tưởng Lý Tiểu Hổ, thì người khác e là…

    Gương mặt Lý Tiểu Miêu cũng tràn đầy vẻ chờ mong mà đẩy ông em trai bước lên, nói:

    - Mau lên đi, đừng có phụ công sư phụ tạo cơ hội cho!

    - Em, em…

    Lý Tiểu Hổ có chút luống cuống, mặc dù hắn đã theo Diệp Thanh học y được một thời gian, nhưng nói cho cùng trước nay cũng chưa từng khám riêng cho người bệnh chẳng phải sao?

    - Em cái gì mà em, mau lên đi, nhạc phụ đại nhân của em sắp…

    Diệp Thanh vốn định nói, cậu mà không lên mau, thì nhạc phụ đại nhân của cậu ho chết bây giờ, nhưng những lời này, rõ ràng không hợp với thân phận của mình, hơn nữa chẳng có chút nghệ thuật ăn nói nào, rõ ràng là rất vô lễ, tức khắc vội vàng ngậm miệng lại, đẩy mạnh Lý Tiểu Hổ một cái, quát:

    - Có viện trưởng ta ở đây, cậu còn sợ cái gì? Nếu mới có thế này mà cậu còn không dám tự thân coi bệnh cho bệnh nhân thì sau này làm sao có tiền đồ được, vĩnh viễn chẳng bao giờ trờ thành một thấy thuốc lớn được!

     
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 682: Hút dịch khỏi lồng ngực và Hoàng liên ba đậu ngải cứu.

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    - Hành động mau lên!

    Diệp Thanh bực mình quát.

    Lý Tiểu Hổ kỳ thật cũng là một người suy nghĩ nhạy bén thông minh, hiểu thế nào là không biết nắm bắt thì sẽ mất đi cơ hội, hơn nữa để nhạc phụ đại nhân đau đớn quá lâu, sau này không biết liệu có mang thù, căm hận mình không nữa, rồi lại làm cho cái hình tượng vốn đã không đẹp đẽ gì của mình càng thêm trầm trọng.

    Vì thế, Lý Tiểu Hổ chỉ hơi đừ người ra một lúc liền lập tức bước lên phía trước! cậu tuy có phần xúc động, nhưng nhớ lại những lời Diệp Thanh thường ngày dạy bảo, cứ thế đến thẳng chỗ bệnh nhân, tức khắc trấn tĩnh, tỉnh tảo bắt đầu nhanh chóng kiểm tra!

    - Hỏng rồi, là Phế tích thủy!

    Lý Tiểu Hổ vừa lên, hơi kiểm tra một chút đã tức khắc biết được bệnh tình, đây chẳng phải là hắn y thuật tinh thông, chưa qua kiểm tra đã có thể nhanh chóng chuẩn đoán, mà là bố của Ngô Viện Viện nằm viện đã mấy ngày rồi, hắn phận làm con rể tương lai chẳng nhẽ lại không để tâm, nên sớm đã xem xét kỹ lưỡng bệnh tình của đối phương.

    Lý Tiểu Hổ vừa kiểm tra, đã biết đây là một loại bệnh biến chứng do bệnh tim có huyết áp cao gây ra, gọi là “Phế tích thủy”, y học thường gọi là “Lặc mô tích thủy”, nước chồng chất bên ngoài phổi, nó có thể do nhiễm trùng dẫn đến, chẳng hạn như viêm phổi, bệnh lao phổi… rồi kiến cho mô tích nước, cũng có thể là do một số bệnh tự thể miễn dịch gây ra, như Lupus ban đỏ và rất nhiều những căn bênh khác nữa, như bệnh tim cao huyết áp, bệnh mạch vành, bệnh van động mạch chủ và

    trào ngược van hai lá, rối loạn nhịp tim, thiếu máu nặng và truyền máu quá nhiều.. vv đều có thể khiến cho các mô tích nước.

    Phế tích thủy cấp tính hay bộc phát lúc thời tiết giao mùa chuyển sang lạnh, giống như mùa tuyết rơi nhiều như hiện tại, cho nên nhiều lúc, nhìn thì phong cảnh đẹp như thơ như họa, nhưng đối với người bệnh mà nói, lại là một thứ tra tấn!

    Phương pháp trị liệu Phế tích thủy, về tây y thì thường áp dụng cách lợi tiểu, dùng thuốc làm mạch máu khuếch trương hay morphine, trong thời kỳ cấp tính đều có tác dụng làm chậm rất hiệu quả, có điều Lý Tiểu Hổ lại hơi chút trầm ngâm, liền chọn một cách thức hiệu quả càng nhanh càng tốt khác, hút dịch khỏi lồng ngực!

    Chỉ thấy sắc mặt Lý Tiểu Hổ rất bình tĩnh, phong thái chậm chạp, so với phong cách và biểu cảm của Diệp Thanh lúc coi bệnh lại có vài phần giống nhau, sau đó liền lấy một ống chích vẫn chưa xé vỏ ở bên trên xuống, xé ra, lắp mũi trích vào, cởi cúc áo bên trên của nhạc phụ đại nhân ra, dùng tay tỳ vào bên trên, cẩn thận ấn tìm, lúc tìm được đúng chỗ, liền dùng bông sát trùng lau cẩn thận, sau đó, liền cẩn thận cắm chiếc kim tiêm vào trong!

    Dùng kim tiêm hút dịch ra quả thực là một phương pháp cấp cứu khẩn cấp nhanh nhất đơn giản nhất, cũng coi là một loại tiểu phẫu, Lý Tiểu Hổ lần đầu tiên ra tay, có lẽ là do quá căng thẳng nên quên mất cả gây mê cục bộ, có điều, cuộc giải phẫu này cũng không phải là vô cùng đau đớn nên Diệp Thanh cũng không chỉ ra lỗi sai! Lúc này mà sửa, há chẳng phải làm mất mặt Lý Tiểu Hổ sao?

    Ngô Viện Viện nhíu nhíu mày, trong lòng cũng có vài phần oán trách, cô đương nhiên là không muốn nhìn cha mẹ mình phải chịu khổ, nhưng thấy Lý Tiểu Hổ đã bắt đầu hút dịch, còn cha mình lại không thể hiện ra chút đau đớn nào, thậm chí còn không kêu lên, cũng không cự tuyệt.

    Cũng may kiến thức cơ bản của Lý Tiểu Hổ khá vững, sau khi thuận lợi hút ra chừng 70 80 mml nước tích, thần sắc của bố Ngô Viện Viện đã tốt lên khá nhiều, ít nhất, nhịp tim đã trở lại ổn định.

    Cuộc tiểu phẫu này tuy đơn giản, nhưng lại có thể kiểm tra được bản lĩnh của người thực hiện nó, yêu cầu phải nắm vững như lòng bàn tay các cơ quan, huyệt đạo giải phá trên cơ thể con người, lại càng phải có sự can đảm và thận trọng, một số người tuy biết cần phải cắm châm vào chỗ nào, nhưng lần đầu tiên làm, lúc thật sự phải cầm kim cắm vào phổi của đối phương, thì lại chẳng phài là điều mà người bình thường có thể làm được!

    Nếu không tin, cậu thử cầm lấy một chiếc kim châm thử xem, xem có dám xuyên vào không!

    Cái này còn khó hơn khả việc lấy máu, lấy máu là làm xuyên rách tĩnh mạch, ngoài tầng biểu bì, có thể dùng ống cao su kẹp lại, dùng lực để giữ, và có thể nhìn thấy được, nhưng phổi lại nằm trong khoang ngực, không nhìn thấy, cắm kim không cẩn thận sẽ làm các cơ quan khác bị tổn thương!

    đây là lần đầu tiên Lý Tiểu Hổ thực hiện, lại còn làm cho vị nhạc phụ tương lai, không căng thẳng sao được, trên trán mồ hôi còn vãi ra từng hạt, to như hạt đỗ tương lấm tấm!

    Lý Tiểu Miêu vội vàng đến lau mồ hôi cho em trai, len lén chỉ ngón tay cái lên, Lý Tiểu Hổ nhìn Diệp Thanh một cái, thấy ánh mắt của sư phụ cũng đầy sự tán thường, không khỏi mỉm cười.

    Mẹ Ngô Viện Viện gật gật đầu, thằng bé này quả thật chất phác, nhân cách chắc không có vấn đề gì, y thuật hiện tại, hình như … hình như cũng tạm ổn chứ nhỉ!

    Nhưng cha của Ngô Viện Viện lại chỉ nằm trên giường, không nói một lời, gương mặt vẫn cứ sa sầm, tựa như thần mặt đen, Diệp Thanh đoán, hơn nửa chắc do thằng bé Lý Tiểu Hổ không gây mê nên làm ông bị đau đây mà!

    Có điều, lần đầu tiên đã có thể làm được như thế này, đã vô cùng xuất sắc rồi!

    - Bác trai, bác gái, cháu vẫn còn một cách khác, là dùng cách chữa của đông y, không biết bác có đồng ý thử không ạ?

    Lý Tiểu Hổ làm xong tiểu phẫu, tương đối thành công, liền mạnh dạn nói. Thầm nghĩ, sư phụ mình là tây đông kết hợp, mình thân làm đồ đệ, cũng không thể làm mất mặt bậc trên được, cũng phải làm cái tây đông kết hợp chứ nhỉ!

    Nếu để Diệp Thanh biết, nhất định sẽ tức chết cho xem, hôm qua còn có tân sinh viên năm nhất nói mình trông còn trẻ hơn cô bé đấy, làm mình sung sướng một hồi, thằng tiểu tử nhà mi, hôm nay không ngờ lại nói mình là ông già, bậc trên? Thích ăn đánh đấy hả?

    Mắt cha Ngô Viện Viện sáng lên, thằng tiểu tử này được lắm, cố ý khoe khoang chứ gì, đông y tây y ngươi đều biết? đương muốn giáo huấn cho vài câu, có điều vừa quay đầu, nhìn thấy Ngô Viện Viện dáng điệu đáng thương, mặt mày mong đợi, liền cố mà ra vẻ đồng ý, khoát khoát tay nói:

    - Chỉ cần không đau như lúc nãy là được! xương cốt của tôi đây chịu không nổi cái kiểu hành hạ ấy của cậu!

    Câu này vừa dứt, mọi người đều bật cười, Ngô Viện Viện vội vàng nói đỡ, giải thích:

    - Bố, vừa nãy là anh ấy hơi căng thẳng, bị bố lừ cho một cái nên quên cả gây tê cho bố ý mà!

    Mẹ Ngô Viện Viện nói:

    - Không gây mê cũng tốt, thuốc gây mê cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp,dùng nhiều lại ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.

    Đấy cậu xem, thái độ chẳng phải đã thay đổi tốt lên bao nhiêu rồi sao? Lý Tiểu Miêu lén múa máy nắm tay, cổ vũ cho em trai.

    Lý Tiểu Hổ lại ngờ nghệch nói:

    - Thời cổ, Quan Công cạo xương cũng không cần gây mê.

    Đây là cái gọi là làm gì thì làm cũng chớ có nịnh nọt người khác, câu này vừa lọt vào tai cha Ngô Viện Viện lại khiến ông cảm thấy hài lòng.

    - Được thôi, vậy cứ để cho cậu thử, nếu không thể chữa được bệnh Phế tích thủy này của ta, thì sau này đừng mơ ta đồng ý!

    Cha Ngô Viện Viện sầm mặt xuống, vô cùng nghiêm khắc nói.

     
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 683: Thái độ thay đổi, chiêu mộ giáo viên.

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Lý Tiểu Hổ ngay lập tức mừng rỡ, thế chẳng phải nói, chỉ cần chữa khỏi Phế tích thủy, thì sau này sẽ có cơ hội rồi sao?

    - Cháu đi lấy thuốc ngay đây ạ!

    Tức khắc, hí hửng quay người chạy đi lấy thuốc, chỉ chốc lát sau đã cầm đến một hòm thuốc, lấy ra hai vị thuốc, một cành ngải. Cành ngải này thành sắc cũng không tồi, là Lý Tiểu Hổ dựa vào phương thuốc mà Diệp Thanh đưa cho, ở nhà tự luyện chế ra.

    - Hoàng liên, ba đậu?

    Bố Ngô Viện Viện cũng là người hiểu biết, chắc cũng có nghiên cứu sơ qua đông y, vừa nhìn thấy đã nhận ra hai vị dược liệu này, lập tức ngạc nhiên hỏi:

    - Cậu dùng ba đậu làm gì?

    Ai chẳng biết, ăn ba đậu sẽ bị tiêu chảy! mẹ Ngô Viện Viện cũng bắt đầu lo lắng.

    Lý Tiểu Hổ nói:

    - Cái này dùng ngoài, không phải để uống, sau khi châm cứu sẽ có một ít tác dụng nôn mửa và tiêu chảy, nhưng sẽ không quá mạnh, không tổn hại nhiều đến cơ thể, chỉ có chút khó chịu mà thôi. Nhưng đây là cách trị phế tích thủy rất mạnh mà sư phụ dạy cho cháu.

    Diệp Thanh quát:

    - Chỉ biết nói không biết làm, khoe khoang ít thôi, còn không làm nhanh lên!

    - Vâng!

    Lý Tiểu Hổ gật gật đầu, vội vàng ra tay, trước tiên là lột vỏ ba đậu ra, lấy nhân, giã vỡ, sau đó đeo gang tay dùng một lần lên, chộn lẫn với bột hoàng liên, thêm nước vào, rồi bắt đầu nhào lên.

    Diệp Thanh gật gật đầu, đeo gang tay chủ yếu là để không bị đốt phồng ngón tay, rõ ràng tên tiểu tử này đã khá quen thuộc với dược tính, nhớ lại lần đầu tiên mình làm, ngón tay bị bỏng tận mấy lân, có điều có làm sai thì lần sau mới khôn lên được, nên cứ phải bị bỏng vài lần thì lần sau mới nhớ được lâu!

    Trong bệnh viện Ngân Hạnh tuy không có khoa đông y, nhưng người lại không nhiều, hơn nữa bình thường hay dùng thuốc đông y đã thành phẩm, rất ít khi chế thuốc tại chỗ, thế là mọi người ai ai cũng vô cùng hiếu kỳ chăm chú quan sát từng động tác của Lý Tiểu Hổ.

    Bác gái phụ trách quét dọn vệ sinh trong bệnh viện cũng xúm lại góp vui, vừa thấy thế đã vui vẻ nói:

    - Tiểu Hổ à, cháu không phải đang nhào bột mì đấy chứ, đấy, hay chưa, còn véo ra một chiếc bánh nữa kìa?

    Nghe thế mọi người liền bật cười, quả đúng như vậy, vừa nãy có lẽ là hơi khô, Lý Tiểu Hổ liền cho thêm một ít nước tinh khiết vào trong!

    Đợi đến khi bánh thành hình, Lý Tiểu Hổ liền tháo gang tay ra, lại dùng rượu sát trùng rửa sạch tay, sau đó vô cùng cẩn thận giúp bố Ngô Viện Viện kéo vạt áo bên dưới lên, lộ ra mắt rốn, chỗ này có một huyệt vị rất quan trọng, gọi là “ Huyệt thần khuyết”.

    Huyệt vị này, nằm ở chính giữa rốn, thuộc nhâm mạch, cấm thứ, nghi cứu.

    Sau đó, Lý Tiểu Hổ liền đặt “dược bánh” lên trên rốn, ngay sau đó dùng ngải hỏa đốt, châm liền bảy chỗ.

    Quấn sợi ngải cứu thành hình nón, hình nón là “nhất trạng”, hạt đậu lớn thì gọi là “đại trạng”, đậu vàng thì gọi “trung trạng”, hạt mạch thì gọi “tiểu trạng”, thứ mà Lý Tiểu Hổ đều là trung trạng tức đều dùng đậu vàng.

    Châm cứu thất trạng, chính là châm cứu liên tiếp 7 lần lên trên “Huyệt thần khuyết” này, thay bẩy lần ngải trụ, thất trạng khó khăn lắm mới châm hết, mọi người liền nghe thấy tiếng bụng bố Ngô Viện Viện kêu lên, òng ọc, xem ra sắp muốn tiêu chảy rồi đây!

    - Bác trai, nào để cháu đỡ bác đi nhà vệ sinh!

    Lý Tiểu Hổ cấp tốc thu dọn đồ lề lại, đỡ người bệnh dậy, bố Ngô Viện Viện vội xoắn lên, cũng chẳng nghĩ đến chuyện đẩy hắn ra, nếu là bình thường thì còn lâu mới để tên tiểu tử nhà người đỡ, ai cho ngươi ở đây xum xoe linh tinh!

    Diệp Thanh nói:

    - Mọi người mau mau nhường đường!

    Sau đó, Lý Tiểu Hổ liền dẫn nhạc phụ tương lai của hắn tức tốc đi về phía nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã truyền ra tiếng vừa nôn vừa phun!

    Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ít người còn là lần đầu tiên thấy Lý Tiểu Hổ thi triển tài năng, nên không khỏi cực kỳ kinh ngạc.

    - Tên Tiểu Hổ này, bình thường không nổ cũng chẳng vang, không ngờ y thuật đã tiến bộ tới mức này! Giỏi, cả đông y cũng biết!

    - Cái này còn phải nói, còn không biết nó là đệ tử của ai à!

    - Chuẩn, Diệp viện trưởng của chúng ta là ai chứ, trăm năm, à, không, thiên tài nghìn năm mới có, Lý Tiểu Hổ chỉ cần được một phần mười của tiền bối người ta thôi, cũng đã có thể tương đương với các bậc chuyên gia rồi!

    Diệp Thanh tức giận nói:

    - Nịnh ít thôi!

    Trong lòng lại hơi khó chịu, sao lúc nào cũng nói mình là tiền bối chứ, tuy rằng, hắn biết, các người là vì tôn kính nên mới gọi thế, nhưng cũng còn đầy cách gọi khác mà! Đừng có lúc nào cũng nói mấy từ liên quan đến già nữa, anh mới gần 30 thôi, không đỡ được!

    Ngô Viện Viện lại có chút căng thẳng, hỏi:

    - Bố tôi chắc không gặp chuyện gì chứ?

    Đối với các phương pháp chữa trị của đông y cô không hiểu biết nhiều lắm.

    Diệp Thanh an ủi:

    - Không sao, nếu có chuyện gì tôi đã chẳng để thằng tiểu tử đó làm linh tinh!

    Lúc này, Mã Tiểu Linh cũng bước lại, Diệp Thanh liền bắt đầu tán chuyện phiếm với cô, tiện thể trao đổi một số vấn đề về các công tác của bệnh viện.

    Lý Tiểu Miêu là một cô gái rất hiểu chuyện, thấy cốc của mẹ Ngô Viện Viện hết nước, liền chủ động đi rót một cốc cho bà, mẹ Ngô Viện Viện gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, quan hệ hai bên lập tức dịu đi không ít.

    Đợi bố Ngô Viện Viện quay lại, nằm về giường, Diệp Thanh lại đích thân lên bắt mạch cho hai ông bà, rồi kê đơn thuốc điều dưỡng riêng cho hai người, mẹ Ngô Viện Viện không có bệnh tật gì đáng lo ngại, nhưng từng tuổi này rồi, thời tiết lại khắc nghiệt, khó tránh khỏi thân thể suy yếu, chỗ này chỗ kia có chút đau nhức, đơn thuốc này của Diệp Thanh cũng coi như đúng lúc, kịp thời.

    Xong việc mấy người lại ngồi chuyện phiếm một hồi, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Diệp Thanh còn những đồng nghiệp khác trong bệnh viện, đều nói tốt giúp, khen ngợi Lý Tiểu Hổ bình thường lúc nào cũng nhiệt tình đối đãi người khác, trong công việc thì nghiêm túc có trách nhiệm vv, cha mẹ Ngô Viện Viện tuy không thể hiện thái độ rõ ràng nhưng ít nhất thái độ phản đối không còn quyết liệt như ban đầu nữa.

    Diệp Thanh lại tuyên bố trước mặt mọi người, đề bạt Lý Tiểu Hổ làm bác sỹ kiến tập khoa đông y, mọi người vừa nãy đã được chứng kiến năng lực của Lý Tiểu Hổ, đương nhiên không có bất kỳ dị nghị nào. Lý Tiểu Hổ vui tới mức miệng không khép lại được, nói thật, lần này nếu không phải Diệp Thanh đột ngột quay về, ở đây áp trận, cổ vũ rất nhiều cho hắn, thì hắn cũng chẳng có gan mà thử!

    Sau đó, Diệp Thanh liền cùng Mã Tiểu Linh quay về phòng làm việc…

    ….

    Buổi tối, đèn đuốc lác đác, tuyết bay rợp trời.

    Diệp Thanh liền mời Lý Tiểu Miêu, Lý Tiểu Hổ cùng Ngô Viện Viện mấy người cùng đi ăn lẩu, Mã Tiểu Linh đương nhiên cũng đi cùng, có điều cô với Diệp Thanh sớm đã hai mà một, cần gì phải nói chữ “mời” này nữa!

    Tiệm lẩu này lại là một tiệm mới mở, cách bệnh viện không xa, cùng với sự náo nhiệt của bệnh viện Ngân Hạnh, đã kéo theo rất nhiều những sản nghiệp xung quanh, ít nhất, quán ăn, nhà hàng cũng đã nhiều lên đáng kể.

    Quán ăn này rất đặc sắc, không dùng loại nồi lớn, mà là mỗi người một nồi nhỏ, sạch sẽ vệ sinh. Mấy người cũng không bao phòng riêng, mà ngồi chung trong đại sảnh bên trong, tìm lấy một chiếc bàn sáu chỗ, chọn rất nhiều hải sản, rồi các loại thịt, rau, bắt đầu vui vẻ ăn uống.

    Ăn lẩu mà, đương nhiên phải náo nhiệt rồi, ăn trong đại sảnh có không khí hơn ăn trong phòng riêng nhiều!

    Mã Tiểu Linh nói:

    - Trước kia ăn lẩu toàn là loại bàn bên dưới có bình than, bây giờ hầu như đều hiện đại hơn rồi, đổi hết sang lò cảm ứng!

    Lý Tiểu Miêu nói:

    - Đúng đấy, ngay cả Phù Liễu, cũng dùng lò cảm ứng rồi, loại lò than đó bây giờ quả hiếm gặp!

    Ngô Viện Viện tiếp:

    - Chẳng những không tiện lợi, mà lại còn là vấn đề an toàn, loại lò than ấy đóng mở không tiện, rồi lại dễ gây nổ! hơn nữa, dùng điện cũng rẻ hơn dùng than!

    Lý Tiểu Hổ lập tức phụ họa:

    - Đúng đấy, đúng đấy, nếu là mùa đông, đều phải mở điều hòa, kín gió, chẳng may khí than bị nổ thì chẳng phải phiền lớn à!

    Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu liền cười hi hi nhìn hai người bọn họ.

    Diệp Thanh nói:

    - Hai người các cậu, đúng là bên đàn bên hát, nhất là thằng tiểu tử mi, lầm lì không nói, quả thực không nhìn ra đấy!

    Lý Tiểu Miêu nói:

    - Vốn dĩ , tôi còn định dẫn lối bắc cầu , tạo điều kiện cho nó đấy, nào biết, hắn không ngờ vô tình, không biết thế nào mà lại ngắt đúng bông hoa kiều diễm Viện Viện trong khoa cấp cứu ta đây!

    Ngô Viện Viện xấu hổ đáp:

    - Nói cái gì thế, tôi cũng chẳng phải kiều hoa gì, chị với chị Tiểu Linh mới đúng là kiều hoa, hoa của Ngân Hạnh!

    Mã Tiểu Linh nói:

    - Lúc đầu mới biết, cũng rớt hết cả mắt kính đấy, chẳng ai nhìn ra Tiểu Hổ lại lợi hại đến như vậy!

    Lý Tiểu Hổ khiêm tốn đáp:

    - Đây đều là học tập sư phụ em đấy!

    Diệp Thanh cười mắng:

    - Lão đây ngày xưa còn oách hơn mi nhiều!

    Mã Tiểu Linh tức khắc liếc xéo hắn một cái, thầm nói, ừ anh thì oách rồi, bây giờ còn không biết là tán bao nhiêu cô nữa cơ! Đúng là cái mầm lăng nhăng! Tiểu Hổ nhà người ta tốt hơn anh đến cả trăm lần, ít nhất còn trung thủy, nghe lời, Ngô Viện Viện bảo hắn đi đằng đông, thì hắn đi đằng đông, bảo hắn đi đắng tây, hắn chẳng dám đi đường khác!

    Diệp Thanh trong lòng giật thót, nhất thời không dám hé răng, vùi đầu ăn thịt!

    Lý Tiểu Miêu và Ngô Viện Viện cười dài nhìn Diệp Thanh bị Mã Tiểu Linh làm cho tắt ngòi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Thanh trong bệnh viện từ trước tới giờ nói một là một nói hai là hai, nhưng cứ gặp phải Mã Tiểu Linh là lại ngoan ngoãn như chú mèo con! Còn Lý Tiểu Hổ thì nhìn sư phụ mình với ánh mắt tràn đầy sự cảm thông!

    Cái hoàn cảnh trước mặt “công chúng” thế này, Mã Tiểu Linh là người biết đến trọng thể, đương nhiên không rằn mặt Diệp Thanh quá làm gì, lập tức lại chuyển đề tài, nâng cốc chúc mừng Ngô Viện Viện và Lý Tiểu Hô, trêu nói:

    - Chúc hai người trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử!

    Ngô Viện Viện cười tươi như hoa, vui vẻ vô cùng, xấu hổ nói:

    - Bọn mình có nhanh nữa thì cũng không thể nhanh hơn cậu với Diệp Viện trưởng được! nói đến, lần này quả thật thực sự rất cảm ơn mọi người!

    Diệp Thanh nói:

    - Đây đều là do Tiểu Hổ tự mình tranh đấu, nếu cậu ấy không có bản lĩnh, thì chúng tôi cũng chẳng dám nói điều gì.

    Lúc này liền trình bày một lượt kế hoạch mở trường đông y ở Bắc Kinh, Lý Tiểu Hổ nghe xong liền tức khắc tỏ ý muốn đi theo để học nhiều kiến thức hơn nữa ở trong trường, hắn xấu tốt gì cũng là đệ tử của người khởi xướng, đương nhiên phải vào theo học rồi, ít nhất, thì có thể ở bên cạnh Diệp Thanh, học thêm ít kiến thức không phải sao? như bây giờ, thường xuyên không gặp mặt, dạy được vài chiêu thì lại chạy biến đi, tuy là quan hệ thầy trò nhưng lại có chút cảm giác như hữu danh vô thực vậy.

    Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh liền nhìn về phía Ngô Viện Viện, mang theo ý dò hỏi, hai người này, vừa mới thiết lập quan hệ yêu đương chưa lâu, đã phải chia xa mỗi người một nơi, liệu Ngô Viện Viện có thể đồng ý không?

    Nào ngờ, Ngô Viện Viện không hề đắn đo nói:

    - Mình đương nhiên ủng hộ Tiểu Hổ rồi! chỉ có bản lĩnh của riêng anh ấy thì ba mẹ em mới thực sự chấp nhận, đây cũng là nghĩ cho tương lai của chúng mình!

    Lời này vừa dứt, Lý Tiểu Hổ tức khắc khí thế đầy mình! Xem ra có nhiều khi tình yêu cũng có thể biến thành động lực, cổ vũ con người ta tiến lên phía trước!

    Nhìn hai đôi bên cạnh, Lý Tiểu Miêu không khỏi cảm thấy buồn nản, ai cũng có đôi có cặp hết rồi, ngay cả Tiểu Hổ cũng đã tìm được bạn gái, mà mình vẫn cứ cô đơn, thế này thì bảo làm sao không buồn được chứ?

    Ánh mắt nhìn Diệp Thanh bên cạnh có vài phần u oán, lại thối chí rồi, trái tim đập thình thịch thình thịch, mình có thể tranh cướp với chị Tiểu Linh sao, hơn nữa, mình cũng chỉ là một y tá trưởng nhỏ nhoi, còn không biết trong lòng Diệp Thanh nghĩ như thế nào nữa?

    ... ... ... ... ... ...

    Lo liệu xong việc của bệnh viện Ngân Hạnh, mấy ngày sau, Diệp Thanh lại tham gia Lễ kỷ niệm hàng năm của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành, do mối quan hệ với Diệp Thanh nên gần như tất cả các bác sỹ trong bệnh viện Ngân Hạnh đều gia nhập tổi chức này.

    Hiệp hội y sĩ Ninh Thành bây giờ, có thể nói là thanh thế lẫy lừng, đã âm ỷ trở thành phân hội lớn nhất của Hiệp hội y sĩ Yên Kinh rồi!

    Ngày lễ hôm nay, được tổ chức long trọng tại đại hội đường nhân dân tỉnh Giang Nam, trọng thể như thể lựa chọn đại biểu nhân dân vậy.

    Trong buổi lễ, lúc Diệp Thanh tuyên bố bản thân sắp mở một trường học đông y tại Bắc Kinh, chiêu mộ giáo viên trước mặt mọi người, thì tức khắc Hiệp hội y sĩ Ninh Thành trở nên náo nhiệt, rất nhiều người tỏ vẻ đồng ý sẽ tham gia đảm nhiệm công tác giảng dạy.

    Chẳng hạn như Qúy Cổ Kim, và một số bác sĩ đông y khác của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành, còn các bác sỹ tây y thì ảo não không thôi, liên tục kêu than, Diệp hội trưởng sao cậu không mở trường đào tạo tây y chứ, nếu mà như thế, thì chúng tôi đi hết!

    Có điều, cũng có một bộ phận bác sỹ tuy rất hứng thú, nhưng suy xét đến việc gia đình ở Ninh Thành mà phải đến tận Bắc Kinh, thì không tránh khỏi cảnh vợ chồng phải xa nhau, cho nên rất lấy làm tiếc, Diệp Thanh cũng cảm ơn và thông cảm cho hoàn cảnh của họ.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)