Huyền Huyễn Thần Văn Đạo - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu - Q1 Chương 29

  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    Thần Văn Đạo
    Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

    === oOo ===
    Quyển 1 : Thanh Nguyệt Phong Vân
    Chương 20 : Thần Thông Cấp Bậc Huyền Giai




    Cột sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, lực lượng Thiên Đạo mênh mông hướng đỉnh đầu hạ xuống, xông vào Thức Hải Diệp Trọng.


    Ầm!


    Theo một hồi nổ vang trong đầu, rốt cuộc Diệp Trọng cũng đột phá cấp độ trước mắt, từ cảnh giới tứ tinh Võ giả bước chân vào ngũ tinh Võ giả.


    Không ngờ tới lực lượng Thiên Đạo mạnh mẽ như thế, trong nội tâm Diệp Trọng cuồng hỉ không thôi, phải biết rằng hắn tiến cấp đến tứ tinh Võ giả còn chưa được bao lâu, dựa theo tiến độ hiện tại, nếu muốn đạt tới ngũ tinh Võ giả không biết là cần bao nhiêu thời gian, khả năng ít nhất phải một hai năm trở lên, lúc này đây Thiên Đạo lực lượng quán đỉnh, bằng với Diệp Trọng một hai năm khổ tu.


    Tam Trọng Triều Tịch Chưởng chỉ là thần thông Linh giai cấp thấp, sau khi Diệp Duy hoàn thiện chỉ tăng lên một cấp bậc, làm cho Tam Trọng Triều Tịch Chưởng đạt đến cấp độ thần thông Linh giai trung cấp, mặc dù là như vậy nhưng cũng kiến cho Lâm Tử Nghiêm hấp thu lực lượng Thiên Đạo lại trực tiếp bước chân vào cảnh giới Võ giả.


    Còn lần này, Diệp Duy làm cho thần thông Linh giai cao cấp Bạch Hổ Sát Sinh trực tiếp vượt qua một cái phẩm giai, từ cấp độ Linh giai biến thành cấp độ Huyền giai.


    Lực lượng Thiên Đạo ban xuống càng thêm mênh mông, tu vi Diệp Trọng mới vào cấp bậc tứ tinh trực tiếp tăng lên tới cấp bậc ngũ tinh Võ giả cũng rất bình thường.


    Diệp Trọng không thể hấp thu được nhiều Thiên Đạo chi lực như vậy, lực lượng bị tản mát rất nhiều, nếu như hấp thu toàn bộ, sợ là tấn cấp lục tinh Võ giả cũng không phải là việc khó.


    "Tu vi của ta đạt đến cảnh giới ngũ tinh Võ giả" Diệp Trọng thần sắc phấn khởi vô cùng, kích động nói: "Thần thông Bạch Hổ Sát Sinh biến thành thần thông cấp bậc Huyền giai, Diệp gia chúng ta lại có thêm một môn thần thông Huyền giai rồi!"


    Diệp Trọng đột nhiên nắm chặt nắm đấm, cảm ứng thấy được ở trong đan điền mênh mông Nguyên khí cùng với cơ bắp toàn thân ẩn chứa lực lượng rất kinh khủng.


    Thần thông Huyền giai chính là nền móng căn bản của gia tộc.


    Như Diệp gia bây giờ so với toàn bộ Thanh Nguyệt thành cũng tạm coi như cao cấp hơn gia tộc nhị lưu một chút, thần thông cấp bậc Linh giai cao cấp có khoảng chừng mười sáu môn, nhưng thần thông cấp bậc Huyền giai lại chỉ vẹn vẹn có ba môn mà thôi.


    Thần thông cấp bậc Huyền giai có tiền cũng mua không được, chỉ có tại đấu giá hội ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một lần, mỗi lần bán ra đều là cái giá trên trời, mà bây giờ bởi vì Diệp Duy, thần thông cấp bậcHuyền giai lại có thêm một môn. Bình thường thần thông cấp bậc Huyền giai, giá trị đều là một cái gia tộc nhiều thế hệ truyền thừa.


    Dưới tình huống bình thường thì cảnh giới cấp bậc Võ giả sẽ không có cách nào thi triển được thần thông cấp bậc Huyền giai, nhưng thần thông Bạch Hổ Sát Sinh là do Diệp Trọng tự mình hoàn thiện lấy, cho nên Diệp Trọng có thể vượt cấp mà thi triển.


    "Tiểu Duy!" Diệp Trọng ánh mắt cực nóng mà nhìn qua Diệp Duy, "Tiểu Duy, ngươi là thiên tài! Chính thức thiên tài!" Diệp Trọng năm lấy bả vai Diệp Duy muôn phần kích động nói ra.


    "Đệ cũng chỉ là gặp may mắn một chút mà thôi!" Diệp Duy cười nhạt một tiếng nói, chứng kiến đường ca của mình, Diệp Trọng tấn cấp, hơn nữa lại nắm giữ một môn thần thông cấp bậc Huyền giai, hắn cảm thấy rất là vui vẻ.


    "Hặc hặc Hàaa...! Quản nó là may mắn hay không phải may mắn, ta chỉ biết rõ rằng chính bởi vì đệ, tu vi của ta đã đạt đến cảnh giới ngũ tinh Võ giả, bởi vì đệ,Diệp gia chúng ta đã có nhiều hơn một môn thần thông cấp bậc Huyền giai rồi" Giờ phút này bất luận có dùng thiên ngôn vạn ngữ thế nào đi nữa cũng không thể nào hình dung được tâm tình đang kích động của Diệp Trọng, trong lòng của hắn đối với Diệp Duy đang tràn đầy cảm kích.


    Diệp Duy ở trong gia tộc vẫn luôn là không có tiếng tăm gì đấy, thiên phú cũng là kém nhất, nhưng ai có thể nghĩ đến, chẵng bao lâu nữa chính là cái tiểu đệ thiên phú kém nhất này, lại có được thiên phú cảm giác Linh Hồn lực kinh diễm như thế?


    "Tốt rồi, đường ca, đệ về trước đi ngủ!" Diệp Duy ngáp một cái, buồn ngủ díp mắt nói, thấy được tu vi Diệp Trọng đạt đến cảnh giới ngũ tinh Võ giả, sau khi học được cách hoàn thiện thần thông Bạch Hổ Sát Sinh, thần kinh Diệp Duy từ trạng thái đang căng thẳng được thư giãn buông lõng xuống, lập tức cơn buồn ngủ từng đợt kéo tới giống như đại hồng thủy.


    "Ân, đi ngủ đi, ta còn muốn tiếp tục luyện hóa lực lượng Thiên Đạo vừa mới hấp thu, tu luyện tiếp mấy lần thần thông Bạch Hổ Sát Sinh nữa" Diệp Trọng còn đang đắm chìm trong tâm trạng cuồng hỉ, tinh thần vô cùng phấn chấn, không cảm thấy có bất kỳ chút nào buồn ngủ.


    Diệp Duy cáo biệt Diệp Trọng, đi trong ánh sáng mờ mờ, rón ra rón rén mà về tới gian phòng của mình, vùi đầu vào giường nằm ngủ, hắn thật sự rất mệt mỏi, cả đêm điều chỉnh Thần Văn, tinh thần đều rất căng thẳng, làm sao có thể không mệt?


    Tảng sáng, màu xanh nhạt trên bầu trời khảm nạm vào mấy ngôi sao sắp tàn như ẩn như hiện, sương trắng mông lung, làm cho Diệp phủ như là khoác lên một tầng lụa mỏng hoa râm.


    Gió nhẹ lay động, trong không khí đang thấm nhàn nhạt làn hơi sương, Diệp Duy hiện tại đang ngủ say, Ông nội Diệp Chính Thanh long hành hổ bộ, sải bước mà đi đến trước tiểu viện của đường ca Diệp Trọng, ông đến chính là để huấn luyện Diệp Trọng.


    "Trọng nhi năm nay mười bảy tuổi, là người mạnh nhất trong đám thanh niên đồng lứa của Diệp gia chúng ta, nhưng mà so sánh với thanh niên đồng lứa của Đỗ gia vẫn là kém một ít, chưa nói tới người mạnh nhất Đỗ Hàn Nguyệt cảnh giới lục tinh Võ giả kia, chỉ so với mấy vị ngũ tinh Võ giả khác, Trọng nhi cũng không thể đối phó được. . ."


    "Nhưng, Diệp gia chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, cố gắng hết sức nghe theo mệnh trời thôi!"


    "May mà Trọng nhi cũng không chịu thua kém người ta, đêm qua có vài tiếng hổ gầm, trầm ổn hữu lực, chắc hẳn là trên thần thông Bạch Hổ Sát Sinh lại có đột phá mới" Ông nội Diệp Chính Thanh lộ ra nụ cười vui mừng trên nét mặt già nua, sau khi trầm ngâm một chút, rồi đưa tay gõ cửa.


    "Ai?" Trong đình viện, Diệp Trọng đứng đó, vẫn như trước đắm chìm trong cuồng hỉ không thôi. Sau đó hắn quay người ra mở cổng.


    "Ông nội!"


    Nhìn thấy ông nội râu tóc bạc trắng, hai đầu lông mày rõ ràng rất mệt mỏi, Diệp Trọng cảm thấy đau xót, những ngày này, ông nội Diệp Chính Thanh dường như đã già đi rất nhiều.


    "Trọng nhi, thần thông Bạch Hổ Sát Sinh của cháu, có phải hay không đã có tiến triển mới?" Diệp Chính Thanh nhìn về phía Diệp Trọng, ánh mắt chờ mong mà hỏi thăm.


    "Đúng vậy, Trọng nhi đã có đột phá mới!" Diệp Trọng rất muốn nói cho ông nội rằng, mình đã là ngũ tinh Võ giả, rất muốn nói cho ông nội rằng Diệp Duy giúp hắn hoàn thiện thần thông Bạch Hổ Sát Sinh, làm cho Diệp gia nhiều hơn một môn thần thông cấp bậc Huyền giai, nhưng cuối cùng lại cắn răng, cố kìm nén lại.


    Chuyện này, nên để cho Diệp Duy chính mình nói ra.


    "Thần thông Bạch Hổ Sát Sinh là thần thông cháu am hiểu nhất, Ông cũng không còn gì có thể dạy cho cháu rồi, hôm nay ông muốn huấn luyện cho cháu kinh nghiệm chiến đấu" Diệp Chính Thanh đứng thẳng nói, "Trong thế hệ trẻ tuổi Diệp gia chúng ta, cũng chỉ có thể dựa vào cháu là chính rồi, mấy đứa đệ đệ muội muội của cháu mặc dù thiên phú không tệ, nhưng sinh thời nếu muốn đột phá đến cảnh giới Ngưng Nguyên, vẫn có chút khó khăn. Nếu có một ngày, ta đã qua đời, các đệ đệ bọn muội muội phải nhờ vào cháu chăm sóc rồi."


    Nghe được ông nọi Diệp Chính Thanh nói, Diệp Trọng tranh thủ thời gian nói ra: "Ông nội tinh thần như Rồng như Hổ, ít nhất còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa" Diệp Trọng nắm chặt lại nắm đấm, thiên tài lớp hậu bối của Diệp gia, cũng không chỉ mình hắn một người, còn có Diệp Duy nữa. Nghĩ đến Diệp Duy, Diệp Trọng mỉm cười, cuối cùng sẽ có một ngày, Diệp Duy sẽ đạt tới cảnh giới mà hắn cũng khó có thể sánh bằng.


    Diệp Trọng quyết định trước tiên giúp đỡ Diệp Duy giấu giếm, ẩn tàng thực lực, đi theo ông nội khổ tu cả ngày, ông nội Diệp Chính Thanh chính là cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên, hắn tự mình kèm cặp, làm kinh nghiệm thực chiến của Diệp Trọng phong phú lên rất nhiều.


    Chiến đấu có đôi khi không chỉ nhìn vào tu vi, thần thông, kinh nghiệm chiến đấu cũng là rất trọng yếu.


    Diệp Trọng ban ngày đi theo ông nội tu luyện, buổi tối thì cùng một chổ với Diệp Duy hoàn thiện thần thông, ba ngày này, dưới sự chỉ điểm của Diệp Duy, Diệp Trọng tổng cộng đã hoàn thiện được ba môn thần thông.


    Ngoại trừ thần thông Bạch Hổ Sát Sinh đã tấn cấp đến cấp bậc huyền giai, còn có hai môn thần thông nữa.


    Thần thông Linh giai cao cấp, Đạp Lãng Bộ.


    Thần thông Linh giai cao cấp, Tam Kiếp Sát Kiếm.


    Hai môn thần thông này cũng là thần thông chủ tu của Diệp Trọng, trong đó thần thông Bạch Hổ Sát Sinh là thần thông có uy lực mạnh nhất trong mười sáu môn thần thông Linh giai cao cấp của Diệp gia, hôm nay đã được Diệp Duy hoàn thiện thành thần thông cấp bậc Huyền giai, hai môn thần thông khác tức thì thua kém đi một ít.
     
  2. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Thần Văn Đạo
    Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

    === oOo ===
    Quyển 1 : Thanh Nguyệt Phong Vân
    Chương 21 : Diệp Duy Tân Sự




    Tu vi của Diệp Trọng là cảnh giới ngũ tinh Võ giả, nguyên khí trong đan điền không có cách nào đủ để chống đỡ cho hắn thi triển thần thông Huyền giai, nhưng bởi vì "Bạch Hổ Sát Sinh" thần thông là do hắn hoàn thiện lấy, có lực lượng Thiên Đạo chống đỡ, cho nên có thể thi triển vượt cấp.


    Đạp Lãng Bộ vốn chỉ là thần thông Linh giai cao cấp bình thường, nhưng sau khi trải qua Diệp Duy hoàn thiện, Đạp Lãng Bộ đã đủ để so sánh với thần thông linh giai cao cấp đỉnh phong rồi.


    Tam Kiếp Sát Kiếm nguyên bản cũng chỉ là thần thông Linh giai cao cấp bình thường, nhưng tiềm lực rất lớn, sau khi Diệp Duy hoàn thiện ba chỗ sai lầm, thần thông Tam Kiếp Sát Kiếm uy năng đã vượt qua cấp độ thần thông Linh giai cao cấp đỉnh phong, đạt đến cấp bậc thần thông cấm thuật.


    Thần thông cấp độ Linh giai cao cấp cấm thuật, là thần thông mạnh nhất trong cấp bậc thần thông Linh giai, nhưng bởi vì thần thông cấm thuật đối với thân thể, Thức Hải tổn thương phi thường lớn, mặc dù là có thần thông cấm thuật, cũng hầu như không có người tu luyện.


    Nhưng mà thần thông Tam Kiếp Sát Kiếm lại bất đồng, sau khi trải qua Diệp Duy hoàn thiện, thần thông Tam Kiếp Sát Kiếm tuy rằng đạt đến cấp độ thần thông cấm thuật, nhưng đối với thân thể cùng Thức Hải tổn thương rất ít, chỉ có tiêu hao Nguyên khí nhiều một chút mà thôi. Nếu như không phải bất đắc dĩ, đương nhiên là ít thi triển thì tốt hơn, bởi vì khi thi triển thần thông này đối với Diệp Trọng thân thể sẽ phải chịu áp lực rất lớn.


    Ngoại trừ Diệp Duy, những người khác trong Diệp gia cũng không biết tu vi của Diệp Trọng đã đạt đến cảnh giới ngũ tinh Võ giả, không có ai biết Diệp Trọng nắm giữ thần thông cấm thuật, cũng không người nào biết Diệp Trọng nắm giữ thần thông Linh giai cao cấp Đạp Lãng Bộ.


    Tuy rằng tu vi của Diệp Trọng chưa tới cảnh giới cấp bậc lục tinh Võ giả, nhưng đối mặt Đỗ Hàn Nguyệt thì ít nhất cũng đã có sức đánh một trận rồi. Không biết Diệp Trọng có thể có bao nhiêu phần phần thắng.


    Qua đêm nay, ngày mai người của Đỗ gia sẽ gặp mang theo người nỗi bật nhất trong đám thanh niên đồng lứa đến đây khiêu chiến, Diệp Trọng, Diệp Duy hai huynh đệ ngồi trên cây liễu trăm năm cực lớn ở trong đình viện, ở dưới ánh trăng mông lung, tâm sự chuyện riêng của mình.


    Diệp Duy đang nói đến chuyện giữa mình cùng Kiều Nhân Nhi phát sinh những chuyện kia.


    "Kiều Nhân Nhi vậy mà dám nói ra những lời như thế, thật sự là rất quá phận. Nàng cho rằng nàng là ai?" Nghe được sự tình Diệp Duy hắn bị Kiều Nhân Nhi làm cho nhục nhã, Diệp Trọng sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nắm đấm nắm khanh khách rung động.


    "Điều này cũng khó trách, hôm nay nàng đã là đệ tử Thanh Loan viện của Nam Tinh Viện, chỉ trách tự chính mình không hăng hái phấn đấu" Diệp Duy tuy rằng nói như vậy, nhưng trong đôi mắt hiện lên một tia thần thái kiên định, đây chẳng qua chỉ là quá khứ của hắn, hắn tin tưởng vững chắc, tương lai hắn nhất định có thể trở thành một cường giả.


    "Tiểu Duy đệ không được tự xem nhẹ mình, dùng cảm giấc Linh Hồn lực của đệ, sớm muộn có một ngày cũng sẽ một bước lên trời. Rồng không ở cùng với rắn? Hừ hừ, không biết ai là Rồng ai là Rắn, để cho nàng chờ hối hận đi" Diệp Trọng vỗ vỗ bả vai Diệp Duy nói ra, Diệp Trọng tuy rằng không phải đệ tử Nam Tinh học viện, nhưng có thể tưởng tượng ba năm này Diệp Duy ở trong Nam Tinh học viện chịu bao nhiêu trào phúng cùng nhục nhã.


    Nghĩ đến những năm gần đây Diệp Duy đã bị ủy khuất nhiều, đáy lòng Diệp Trọng đột nhiên dâng lên một cỗ tà hỏa, hắn thật sự rất thương cảm cho Diệp Duy, minh bạch Diệp Duy chịu đựng khổ sở. Hành động của Kiều Nhân Nhi, hẳn là làm tổn thương thương Diệp Duy rất nhiều. Ở Thanh Loan viện bị một người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã làm nhục trước mặt mọi người, trong nội tâm thống khổ bao nhiêu có thể nghĩ được.


    Diệp Trọng trước kia cũng hỏi qua Diệp Duy sự tình ở học viện, nhưng Diệp Duy chưa từng có nói qua, hôm nay Diệp Duy lần thứ nhất mở rộng cửa lòng, đem chuyện này hoàn toàn nói cho Diệp Trọng.


    Bởi vì những chuyện kia, từng là vết sẹo trong lòng Diệp Duy, cho đến hôm nay, rốt cuộc Diệp Duy mới thoải mái.


    "Ha ha, Đệ sớm đã thành thói quen. Trước kia đệ cũng chỉ là đem Kiều Nhân Nhi xem như là muội muội mà thôi, ta cùng nàng xem như bà con, trong lòng cũng không có ý nghĩ gì khác, chẳng qua là không nghĩ tới nàng trở mặt như vậy, bất quá mọi chuyện cũng qua rồi. Diệp Duy ta cầm được thì cũng buông được, từ nay về sau, Diệp Duy ta cùng với nàng sẽ không có bất kỳ dây dưa gì nữa" Diệp Duy nghiêng người dựa vào bên trên chạc cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời, khẽ cười nói, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của đường ca Diệp Trọng phát ra từ nội tâm, điều này làm cho Diệp Duy trong lòng cảm thấy ấm áp rất nhiều.


    Có được tình cảm huynh đệ chí thân quan tâm chính mình như vậy đủ rồi, về phần Kiều Nhân Nhi, mọi chuyện để cho gió cuốn đi.


    Diệp Duy trong đầu đột nhiên xẹt qua một cái bóng dáng uyển chuyển, đó chính là Lâm Tử Nghiên, nhớ tới đủ loại cảm xúc cùng Lâm Tử Nghiên, Diệp Duy trong nội tâm không khỏi cảm thấy một tia ấm áp, ngoại trừ người thân trong nhà, chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Tử Nghiên đối với chính mình rất tốt.


    "Bất quá Lâm Tử Nghiêm kia người dạy thay sư phụ ngược lại là rất không tồi, nàng có phải là đệ tử lớp Thiên tài? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?" Đường ca Diệp Trọng xoay chuyển lời nói, nhìn qua Diệp Duy hơi có thâm ý mà trêu ghẹo nói.


    "Lâm Tử Nghiên? Mười lăm tuổi rồi a?"


    Diệp Duy làm sao lại nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của đường ca Diệp Trọng, đôi má hơi non nớt lập tức trở nên đỏ bừng, có chút lúng túng gãi gãi đầu.


    "Mười lăm tuổi?" Diệp Trọng khẽ vuốt cằm vừa cười vừa nói, "Tiểu Duy của chúng ta so với nàng cũng kém không nhiều. hơn có hai tuổi mà thôi!"


    "Đường ca, chuyện cười này cũng không nên trêu đùa, lúc Lâm Tử Nghiên cho đệ Viêm Dương Luyện Thể Đan, nàng cũng không có nháy mắt lấy một cái, gia thế sâu không lường được, không phải là đệ có thể trèo cao được đâu. . ." Diệp Duy nhún vai, tuy rằng hắn đối với Lâm Tử Nghiên trong lòng rất có hảo cảm, nhưng trước khi trở thành Thần Văn đại sư, hắn cũng không dám si tâm vọng tưởng.


    "Nói hươu nói vượn, ở trên thế giới này có nữ hài nào mà tiểu đệ của ta không xứng? Lâm Tử Nghiên, Lâm Tử Nghiên, Thanh Nguyệt thành chúng ta, hình như cũng không có thế gia họ Lâm . . ." Diệp Trọng như có điều suy nghĩ mà nhẹ giọng lẩm bẩm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra có đại gia tộc nào họ Lâm.


    "Đường ca, thời gian không còn sớm, liên tục ba ngày huynh cũng không có nghỉ ngơi, đêm nay liền nghỉ ngơi cho tốt một chút, gánh nặng của gia tộc đã rơi vào trên người của huynh rồi" Diệp Duy nhìn nhìn ánh trăng treo trên cao, nhìn qua Diệp Trọng đang còn suy nghĩ nói.


    Ngày mai, một trận chiến này rất là trọng đại.


    Nghe được Diệp Duy nói, Diệp Trọng lập tức cảm thấy trên người đang mang trách nhiệm trọng yếu, thần sắc kiên định nói nói: "Nhất định. Kể cả là mất mạng, ta cũng nhất định phải thắng"


    Bất kể như thế nào, đất tổ Diệp gia tuyệt đối là không thể chắp tay dâng cho người ta được. Bằng không Diệp gia mơ tưởng có thể ngẩng được đầu ở Thanh Nguyệt thành, người của Diệp gia sợ là phải ly khai xa xứ rời bỏ chổ ở của mình đã truyền qua nhiều thế hệ rồi.


    "Đệ đi về trước" Diệp Duy nhẹ gật đầu, thả người từ trên cây nhảy xuống đất.


    "Tốt!" Diệp Trọng gật đầu nói, hắn ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ trên cao, hai tay nắm chặt nắm đấm, một trận chiến này, mặc dù thịt nát xương tan, hắn cũng phải vì Diệp gia mà chiến, vì các tộc nhân mà chiến.


    Với tư cách là đại ca của bọn Diệp Duy hắn, Diệp Trọng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
     
  3. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Thần Văn Đạo
    Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

    === oOo ===
    Quyển 1 : Thanh Nguyệt Phong Vân
    Chương 22 : Cường Giả Thất Tinh Ngưng Nguyên




    Một đêm không có chuyện gì xảy ra.


    Sáng sớm, tại nơi diễn võ trường của Diệp gia.


    Người đến dần dần nhiều lên, nếu so sánh thì Diệp gia là thế gia uy tín lâu năm ở Thanh Nguyệt thành, còn Đỗ gia mặc dù chỉ là trong vòng trăm năm gần đây mới quật khởi, nhưng hôm nay đã có tên ở trên danh sách ba đại thế gia của Thanh Nguyệt thành.


    Các hạng mục sinh ý của Diệp gia liên tiếp gặp chèn ép, tin tức gia tộc dần suy yếu, sớm đã lan truyền giữa các thế gia khác. Một ít gia tộc cùng Diệp gia từng có đụng chạm, cũng có ý định không kìm nén nữa, lục tục chuẩn bị. Mà mấy gia tộc cùng Diệp gia có quan hệ tốt, thì lại lo lắng không yên.


    Tin tức hậu bối Diệp gia cùng Đỗ gia quyết đấu đã truyền khắp từng cái thế gia, hấp dẫn không ít thế gia phái người đến đây quan sát thi đấu.


    Đám người quan sát vây quanh ở võ tràng, đều đang nhỏ giọng mà nghị luận với nhau.


    "Lần này Diệp gia sợ là lành ít dữ nhiều rồi. Đỗ gia mang tâm bất thiện mà đến, nghe nói là hướng đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia mà đến đấy"


    "Đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia chính là phần mộ của tổ tiên, làm sao có thể đơn giản mà chắp tay dâng cho người ngoài được. Nếu quả thật là nhượng bộ rồi, Diệp gia kia ở tại Thanh Nguyệt thành cũng mơ tưởng mà có thể ngẩng đầu lên rồi"


    "Mà dù sao Diệp gia cũng đã xuống dốc rồi, chỉ có hai cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, hơn nữa một cái tam tinh Ngưng Nguyên, một cái mới nhất Ngưng Nguyên. Mà Đỗ gia, mặc dù chỉ là trăm năm gần đây mới quật khởi đấy, nhưng trong gia tộc đã có đến sáu cường giả đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên, tu vi mạnh nhất gia chủ Đỗ Nguyên Minh đã là cảnh giới lục tinh Ngưng Nguyên rồi"


    "Hậu bối Diệp gia so với hậu bối Đỗ gia kém nhau quá xa, lần này đoán chắc là Diệp gia bị thua không thể nghi ngờ"


    Đám người vây xem hướng phía trước võ tràng nhìn lại, Diệp Chính Thanh ngồi ngay ngắn ở bên trên, nghiêm nghị uy nghiêm, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn quanh quẩn bên người.


    Đám người Đại bá Diệp Hải, Nhị bá Diệp Hàn, phụ thân Diệp Dịch, tiểu thúc Diệp Vũ, tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh đều đứng ở phía sau Diệp Chính Thanh, Diệp Trọng, Diệp Hiên, Diệp Thu những thanh niên đồng lứa nỗi bật của Diệp gia đứng ở hai bên trái phải, Diệp Duy không có tư cách tham gia tỷ thí lần này, chỉ có thể đứng ở nơi hẻo lánh hầu như không có người chú ý tới.


    Cuộc tỷ thí này liên quan đến mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia, không người nào dám không coi trọng, người của Diệp gia cả đám đều mang thần sắc ngưng trọng, Diệp Trọng, Diệp Hiên mấy vị nổi bật thanh niên đồng lứa trên mặt càng mang theo vẻ khẩn trương không cách nào che giấu.


    Diệp Duy tập trung nắm chặt nắm đấm, trận chiến này liên quan trọng đại, hy vọng đường ca Diệp Trọng có thể đứng vững trước áp lực, ngàn vạn lần không để thua, bằng không mà nói Diệp gia liền tràn đầy nguy cơ rồi. Một khi từ vị trí thế gia rơi xuống, nếu muốn leo lên sẽ rất khó khăn, hơn nữa Diệp Duy cảm giác được, võ xung quanh võ tràng có rất nhiều thế người của thế gia khác họ tới là để xem kịch vui đấy, nếu như Diệp gia suy tàn rồi, bọn hắn nhất định sẽ ném đá xuống giếng. ( Ý là thấy người té giếng chết đuối lại không cứu mà còn tặng thêm vài viên đá :D )


    Người của Đỗ gia còn chưa tới, bầu không khí đã vô cùng ngưng trọng.


    "Gia chủ Đỗ Nguyên Minh của Đỗ gia, tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà thương hội Đổng Hạ đến thăm" Theo âm thanh một tộc nhân bẩm báo truyền đến, không khí bên trong võ tràng lập tức biến đổi.


    Mọi người vây xem đang nhỏ giọng nghị luận to nhỏ đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, thần sắc khác nhau mà nhìn về phía cửa vào võ tràng.


    "Để cho bọn chúng tiến vào" Diệp Chính Thanh hừ lạnh một tiếng, cánh tay nổi lên gân xanh, trầm giọng nói, "Đỗ gia thật đúng là nhọc lòng, vậy mà mời tới tướng quân Chu Vũ cùng hội trưởng Lăng Hà" Sớm đã nghe đồn, hai người kia cùng Đỗ gia cấu kết với nhau làm việc xấu, quả nhiên là như thế.


    Đỗ gia mời đến tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Lăng Hà, chính là muốn hướng Diệp gia tạo áp lực, nếu như Diệp gia thua, nhưng vẫn không muốn giao ra mảnh đất Bắc Sơn Vịnh, chỉ sợ cũng phải chịu đã kích đến như lôi đình.


    Ở cửa lớn của Diệp gia, một đám người chen chúc mà vào, thảm hồng trải đất, chiêng to trống lớn mà vào, đám người kia mặc đồng phục Đỗ gia, trước người vẽ Xích Huyết Ngân Kiếm, một cỗ kình khí khắc nghiệt đập vào mặt.


    So sánh mà nói, Diệp gia bên này khí thế liền yếu đi rất nhiều.


    Mọi người túm tụm vào bên trong, gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh một đường đi tới, cùng hai người bên cạnh chuyện trò vui vẻ, không có đem Diệp gia để vào mắt chút nào.


    Hai người bên cạnh hắn, một người trong đó là tráng hán trung niên, mặc chiến bào đen kịt, cắt đầu đinh, trên khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo, tướng đi trầm ổn, quanh người toàn bộ tản ra sát khí máu tanh đáng sợ, khí thế rất kinh người, người này chính là tướng quân Chu Vũ của Phủ Thành chủ, cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên.

    Nghe nói tướng quân Chu Vũ này tại Thần triều lúc vây quét phản nghịch, từng suất quân vây giết loạn dân, thây người chất đầy đồng, hung danh truyền xa ở bên ngoài.


    Một người khác trên người mặc một thân trường bào bằng Thiên Tằm Ti quý báu, dáng người hơi mập, trên mặt dáng tươi cười thanh thản, phú quý bức người, tự nhiên mà tản ra khí thế cao quý chỉ mỗi hắn mới có.


    Người này chính là hội trưởng Đổng Hạ của Lăng Hà thương hội tại Thanh Nguyệt thành, cảnh giới cấp bậc ngũ tinh Ngưng Nguyên.


    Tại sau lưng ba người bọn họ, mười tên thanh niên đi theo, những thanh niên kia trên mặt đều mang theo vẽ nghênh ngang không ai bì nổi, đối với Diệp gia xoi mói, trong ngôn ngữ tràn đầy khinh thường. Hậu bối Đỗ gia nhân tài đông đúc, mười tên thanh niên này chính là những người nỗi bật nhất trong đám hậu bối của Đỗ gia, nhất là Đỗ Hàn Nguyệt trong đó, cảnh giới lục tinh Võ giả, tại toàn bộ thế hệ trẻ tuổi bên trong Thanh Nguyệt thành, cũng có thể sắp xếp vào danh sách năm vị trí đầu.


    Mọi người Diệp gia đứng ở xa mà hướng phía bên này nhìn lại, đều toát ra ánh mắt cừu hận không che dấu, hai tháng này bởi vì Đỗ gia chèn ép, sinh ý của Diệp gia rớt xuống nghìn trượng, khổ không thể tả.


    Nghèo khổ một chút cũng không có gì, nhưng mà mục tiêu của Đỗ gia là mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia.


    Mặc dù thịt nát xương tan, cũng không thể vứt bỏ mảnh đất tổ của Diệp gia đã qua nhiều thế hệ truyền thừa tới nay.


    "Nguyên Minh huynh, xem ra, Đỗ gia các ngươi đắc tội với người của Diệp gia không nhẹ a" Dáng người hơi mập, phú quý bức người Đổng Hạ lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người Diệp gia, cười ha ha mà trêu ghẹo nói.


    "Không thể trách tội người khác, chỉ là do bọn chúng tài trí bình thường mà thôi" gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh khóe miệng hơi nhếch lên, có vài phần khinh thường mà nói, "Thương trường như chiến trường, thua chỉ có thể trách chính mình không có bổn sự, không thể trách người bên ngoài"


    "Vậy cũng được, có Lữ Phong công tử tọa trấn Đỗ gia, hơn nữa con đường làm ăn của Đỗ gia các ngươi, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí, ai có thể cạnh tranh qua được các ngươi?" Đổng Hạ hặc hặc cười sang sảng một tiếng, giữa Lăng Hà thương hội cùng Đỗ gia cũng có hợp tác rất nhiều.


    Lữ Phong trong miệng Đổng Hạ là đệ tử cao cấp nhất của Mục đại sư, Thần Quyển sinh ý, Man Cốt Đạo Khí sinh ý của Diệp gia sở dĩ khó có thể cạnh tranh được, đều là bởi vì người kia.


    Toàn bộ Thanh Nguyệt thành tổng cộng ba vị Thần Văn đại sư, theo thứ tự là Dịch đại sư, Ninh đại sư cùng Mục đại sư. Bên ngoài có tung tin vịt, cái vị Lữ Phong kia là con riêng của Mục đại sư, không biết chính xác có phải hay không.


    "Lữ công tử cùng Đỗ gia chúng ta hợp tác, đó là vì hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hy vọng Diệp gia có thể thức thời chút ít, thứ mà Lữ công tử muốn, Diệp gia tốt nhất ngoan ngoãn mà dâng lên" Đỗ Nguyên Minh có chút cười lạnh nói, trong mắt hiện lên một tia tình thế bắt buộc, Lữ công tử muốn mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia là đất tổ của Diệp gia, chỉ cần Đỗ gia giúp đỡ Lữ công tử lấy được mảnh đất tổ kia, Lữ công tử sẽ cùng Đỗ gia ký một bản khế ước hợp tác ba mươi năm.


    Về phần vì cái gì Lữ công tử đối với mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh kia cảm thấy hứng thú, Đỗ Nguyên Minh trong nội tâm cũng có vài phần nghi hoặc.


    "Diệp gia không còn sự lựa chọn nào khác, trận chiến này Diệp gia phải thua, thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Đỗ gia, Diệp gia căn bản không thể nào có thể so sánh được" Khuôn mặt tràn đầy âm khí tướng quân Chu Vũ trầm giọng nói ra, giữa hắn và Lữ Phong, cũng có một ít giao dịch, chuyện này hắn nhất định phải giúp đỡ Lữ Phong làm cho thỏa đáng.


    "Diệp huynh, hai ba tháng không gặp, ngươi tựa hồ già đi rất nhiều, Thân là Diệp gia gia chủ, ngươi cần phải chú ý thân thể của mình, nếu là lão nhân gia người không cẩn thận mà qua đời, một đại gia đình của ngươi đều muốn lang thang đi ăn xin rồi!" Đỗ Nguyên Minh nhìn về phía Diệp Chính Thanh bên trên võ tràng cười vang nói, âm thanh cuồn cuộn như sét đánh vang lên, làm cho mọi người xung quanh võ tràng khí huyết đều chấn động.


    Cái này là thực lực của cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên sao?


    Xung quanh võ tràng từng người của các thế gia sắc mặt đều tái nhợt, đạp đạp trên mặt đất lui về phía sau. Bọn họ đều là đệ tử bình thường của các thế gia khác, bình thường cơ hội gặp được gia chủ đều rất ít, ở đâu từng gặp qua cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên?


    Toàn bộ Thanh Nguyệt thành, có thể đạt tới được cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên, số lượng cũng đếm không quá mười ngón đầu tay mà thôi.


    Một đám tộc nhân đang đứng sau lưng Diệp Chính Thanh cảm nhận được khí tức cường đại kia áp bách mà đến, sắc mặt không khỏi tái nhợt, đây chính là khí tức của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên.


    Diệp Chính Thanh quanh người mênh mông cuồn cuộn chi khí từ người phát ra, bảo vệ quanh thân, chống cự lại khí tức áp bách tràn đầy đến từ Đỗ Nguyên Minh, trầm giọng nói ra: "Không cần nhọc sức Đỗ gia chủ hao tâm tổn trí, lão già ta đây thân thể tốt lắm, tối thiểu còn phải sống tiếp năm mươi năm nữa. Ta sống lâu như vậy, so với sự mạnh mẽ bá đạo của Đỗ huynh đây, cũng đã thấy qua không biết bao nhiêu người, thế nhưng kết cục của những người này nguyên một đám đều rất thê thảm, duy chỉ có lão già ta còn đang sống rất tốt đấy"


    Diệp Chính Thanh không chút nào yếu thế, tuy rằng khí thế không bằng Đỗ Nguyên Minh, lại có một loại lực lượng đánh thẳng vào nhân tâm.


    Mặc dù là có ông nội hỗ trợ cản trở một bộ phận khí thế, Diệp Duy đứng ở trong góc phía sau khí tức áp đến vẫn cuồn cuộn như củ, dưới cỗ lực lượng áp bách này, Diệp Duy cảm giác Thức Hải đều muốn bị đập vụn rồi.


    Thực lực của hắn quá yếu, cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên chỉ cần một tia lực lượng tản ra, cũng có thể mang hắn nghiền cho nát bấy.


    "Không được. mọi người trong nhà của ta đều không khuất phục trước khí thế của Đỗ Nguyên Minh, ta cũng sẽ không thể" Diệp Duy trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mịn, trong Thức Hải đang dốc sức liều mạng mà ngăn cản.


    Dưới khí thế áp bách của cường giả thất tinh Ngưng Nguyên, Thức Hải của Diệp Duy mãnh liệt mà co rút lại, cái loại kịch liệt đau đớn này giống như là muốn đem đầu của hắn làm cho nổ tung.


    "Ta không thể thua!" Trong nội tâm Diệp Duy điên cuồng hét lên, cho tới bây giờ, hắn đều là một kẻ yếu nhất trong gia tộc, hắn rất không cam lòng, hắn phải thay đổi trở thành mạnh mẽ.


    Diệp Duy nhìn không tới chính là, trong lòng của hắn cỗ ý niệm kiên định này, đang hóa thành một cỗ lực lượng vô hình, xông thẳng lên trời mà đi.


    Lờ mờ giữa Thức Hải, Diệp Duy lại thấy được tòa Thần Sơn nguy nga, trong thức hải một đạo ánh sáng thâm sâu chợt lóe lên.


    Oanh!


    Trong thức hải của hắn giống như là vật gì đó vừa mới nổ tung, cơn bùng nổ này làm Diệp Duy đau đớn vô cùng sắc mặt trắng bệch, nhưng là tại nơi này thời khắc, Thức Hải Diệp Duy nhanh chóng khuếch trương lên, thân thể đối với Nguyên khí cảm ứng tựa hồ như càng mạnh, tu vi đột nhiên tăng vọt.


    Bành!


    Nguyên khí bắt đầu khởi động, thân thể Diệp Duy dưới sự tẩm bổ của Nguyên khí, gân cốt cũng đều trở nên cường tráng rất nhiều.


    Dưới khí thế áp bách của cường giả cảnh giới thất tinh Nguyên, tu vi Diệp Duy từ cảnh giới nhị tinh Học đồ đã đột phá đến cảnh giới tam tinh Học Đồ, nhanh chóng mà tăng lên một cấp.


    Cảm xúc của Diệp Duy không khỏi ba động dâng trào, không nghĩ tới rõ ràng mình lại nhân họa đắc phúc, thăng cấp đến cảnh giới tam tinh Học đồ rồi.


    Nếu như đổi lại là trước kia, chỉ sợ hắn phải trải qua mấy năm khổ tu, mới có thể đạt tới cảnh giới tam tinh Học Đồ. Cùng với người khác bất đồng chính là, Diệp Duy từ ngộ Thần Văn, có thiên phú trở thành Thần Văn đại sư, người khác là càng về sau tu luyện càng khó, mà Diệp Duy, chỉ cần tu luyện tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, là hắn có thể bắt đầu hoàn thiện hoặc là tự nghĩ ra thần thông, đạt được lực lượng Thiên Đạo, đến lúc đó tu vi tăng lên ngược lại sẽ nhanh hơn.


    Nhưng mà nếu muốn tăng lên tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, đối với Diệp Duy chỉ có Thức Hải Hồng cấp mà nói là quá khó khăn, mỗi khi tăng lên một cái cảnh giới, khoảng cách tới cảnh giới thất tinh Học Đồ lại càng gần, Diệp Duy lại càng kích động.


    Thế cục của Gia tộc đang đầy nguy cơ, hắn nhất định phải mau chóng đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ.


    Chỉ có đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, hắn mới có thể có được năng lực cải biến vận mệnh của gia tộc.

     
  4. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    Thần Văn Đạo
    Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

    === oOo ===
    Quyển 1 : Thanh Nguyệt Phong Vân
    Chương 23 : Đạo Khí Xa Liễn





    Tại bên trên võ tràng ở Diệp gia, tuy rằng thi đấu còn chưa có bắt đầu, nhưng bầu không khí cũng đã giương cung bạt kiếm.


    Sau khi nghe Diệp Chính Thanh nói, sắc mặt Đỗ Nguyên Minh càng ngày càng âm trầm, trong nội tâm cả giận hừ lên một tiếng, lão già không chết miệng lưỡi bén nhọn, để ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng đến bao lâu.


    Mấy thành viên Đỗ gia mấy ngồi tại cái bàn đối diện với Diệp gia tại võ tràng, Đỗ Nguyên Minh, tướng quân Chu Vũ cùng đám người Đổng Hạ lạnh nhạt mà ngồi xuống, không đem người của Diệp gia để vào mắt chút nào.


    Đỗ Nguyên Minh xem nơi đây là nhà của Đỗ gia sao?


    "Diệp Chính Thanh, ở trước mặt của tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Đổng Hạ, ta hỏi ngươi một lần nữa, mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia, ngươi có nguyện ý bán hay không?"


    Đỗ Nguyên Minh đường đường ngựa to đao lớn ngồi ở trên mặt ghế, con mắt giống như chim ưng rình mồi nhìn chằm chằm vào Diệp Chính Thanh, hừ lạnh một tiếng nói: "Hiện tại ngươi đổi ý còn kịp, Đỗ gia ta cũng không phải người hẹp hòi, biết rõ mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia là đất tổ của Diệp gia các ngươi, ta nguyện ý trả giá mười hai vạn lượng bạc ròng"


    "Nếu là ngươi còn chấp mê bất ngộ, đợi sau khi tỷ thí xong, giá cả sẽ không phải là mười hai vạn lượng bạc ròng nữa đâu".


    "Lúc đó, ta cho ngươi tối đa là là một trăm lượng bạc ròng phí an gia, tránh cho Diệp gia các ngươi khỏi phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không lại nói Đỗ gia ta đây không đủ nhân nghĩa" Đỗ Nguyên Minh trong lời nói mang theo ý tứ vô cùng cuồng ngạo, kiêu ngạo mà nói.


    Nghe được Đỗ Nguyên Minh nói, trong đôi mắt Diệp Duy bỗng nhiên hiện lên một tia hàn mang, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Đỗ gia từng bước chèn ép như thế, xem bộ dáng đúng là không đem Diệp gia làm cho tan cửa nát nhà thề không bỏ qua


    "Diệp gia ta chưa chắc sẽ thua, nếu như Đỗ gia các ngươi thua, Đỗ gia các ngươi liền phải buông tha cho công việc kinh doanh Thần Quyển, Man Cốt Đạo Khí, tửu lâu, mã trận, vải vóc, của chúng ta, hy vọng Đỗ gia các ngươi không được nuốt lời" Diệp Chính Thanh nhìn qua Đỗ Nguyên Minh trầm giọng nói ra, tuy rằng biết rõ hy vọng thắng lợi vô cùng xa vời, nhưng khí thế của Diệp Chính Thanh cũng không có yếu đi chút nào.


    "Đỗ gia chúng ta thất bại?" Đỗ Nguyên Minh cực kỳ khinh thường mà nhìn lướt qua thế hệ trẻ tuổi Diệp gia, cười lạnh một tiếng, "Chỉ bằng mấy người các ngươi sao? Diệp Chính Thanh, chỉ cần Diệp gia người có bản lĩnh thắng được, Đỗ Nguyên Minh ta nói được thì làm được"


    "Có tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Đổng Hạ ở đây làm chứng, Diệp gia các ngươi cũng không cần lo lắng Đỗ gia chúng ta sẽ nuốt lời" Đỗ Nguyên Minh cười ngạo nghễ, vô tình lạnh nhạt nói ra.


    "Nói mà không có bằng chứng, tốt nhất là ký một bản khế ước đi" Diệp Chính Thanh xuất ra khế ước đã sớm chuẩn bị trước, tay phải lăng không phất ra, từng đạo Thần Văn buộc vòng quanh trương khế ước kia thẳng tắp mà bay đi, lơ lửng ở trước ngời gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh.


    Thần thông của Diệp gia hư không nhiếp vật.


    "Cũng tốt, ta còn lo lắng Diệp gia các ngươi quỵt nợ đây!" Đỗ Nguyên Minh khẽ hừ một tiếng, nhìn thoáng qua khế ước, không có chút gì do dự, trực tiếp nhấn xuống thủ ấn, cười lạnh nói, "Chúng ta trước tiên nói rõ ràng, trong lúc luận võ, sinh tử không thù oán"


    Nghe được Đỗ Nguyên Minh nói, Diệp Chính Thanh khẽ rùng mình trong lòng, nhìn đám người Diệp Trọng liếc qua.


    Ánh mắt Diệp Trọng kiên nghị mà nhìn Diệp Chính Thanh, trịnh trọng gật gật đầu.


    Thời điểm này, hắn không thể lùi bước, trong lòng Diệp Chính Thanh phiền muộn thê lương, nhưng vẫn nhấn xuống thủ ấn bên trên khế ước luận võ.


    "Quy tắc so tài, hai bên có thể phái ba người con cháu trong gia tộc lên đài thi đấu, đọ sức một chọi một, bị thua thì lui ra, cuối cùng bên nào còn có người trụ được cuối cùng ở trên võ đài, coi như là bên đó chiến thắng. Hai vị gia chủ có gì dị nghị không?" Tướng quân Chu Vũ trong đôi mắt hiện lên một tia lệ khí, nhìn chung quanh một vòng nói.


    "Không có gì dị nghị" Diệp Chính Thanh trầm giọng nói.


    "Không có gì dị nghị" Đỗ Nguyên Minh cũng tràn đầy tự tin mà đáp, vô luận Diệp gia giãy dụa như thế nào, cũng không có bất kỳ phần thắng nào. Nhìn thoáng qua thế hệ trẻ Đỗ gia, trên mặt Đỗ Nguyên Minh toát ra nụ cười lạnh lùng cực kỳ tự phụ.


    "Hiền Hồng ngươi đi đi" Đỗ Nguyên Minh tại Đỗ gia bên này tùy ý chỉ một người, nói ra.


    "Vâng"


    Đỗ Hiền Hồng khóe miệng ẩn chứa một tia cười lạnh bướng bỉnh, sải bước mà đi lên trên Diễn Võ Trường.


    Đỗ Hàn Nguyệt là lục tinh Võ giả, ba người Đỗ An Dịch, Đỗ Thừa Chí, Đỗ Vân Phàm đều là ngũ tinh Võ giả, mà Diệp gia mạnh nhấ có Diệp Trọng cũng chỉ là tứ tinh Võ giả, Đỗ Nguyên Minh cảm thấy lại để cho Đỗ Hàn Nguyệt bốn người xuất thủ, thực sự là quá không biết xem trọng nhân tài rồi, liền chỉ phái một tên tứ tinh Võ giả lên sân đấu.


    Đỗ Hiền Hồng là tứ tinh Võ giả, hắn đủ sức để đánh bại thanh niên đồng lứa Diệp gia những tên được gọi là người nổi bật kia.


    Lúc này, Đỗ Hàn Nguyệt đứng ở bên người Đỗ Nguyên Minh, đang mặc một bộ áo trắng, trên mặt toát ra vẻ cao ngạo, mấy tên Diệp gia này có ai xứng để cho hắn phải ra tay?


    Đỗ Hiền Hồng là tứ tinh Võ giả, Diệp gia bên này có thể phái ai ứng chiến? Ngoại trừ Diệp Trọng, tựa hồ không có người nào là đối thủ của Đỗ Hiền Hồng, Diệp Trọng chính là người mạnh nhất trong đám thanh niên đồng lứa của Diệp gia, nếu bây giờ liền phái hắn đi lên, nhất định sẽ bị tiêu hao thực lực, đối với Đỗ Hàn Nguyệt lại càng không có phần thắng rồi.


    Diệp Chính Thanh cũng không khỏi bi thương trong lòng, đường đường là Diệp gia, gia tộc hậu duệ Đế tôn, hôm nay lại xuống dốc đến như thế này, đám hậu bối trong thời kì suy tàn này, ai có thể chấn hưng lại Diệp gia?


    Sưu sưu sưu…


    Ngay tại thời điểm Diệp Chính Thanh còn suy nghĩ để cho ai xuất thủ, một cỗ Đạo Khí Xa Liễn đẹp đẽ quý giá bay đến, từng đạo Thần Văn vờn quanh thân xe, vầng sáng lập loè, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.


    "Đạo Khí Xa Liễn!"


    Diệp Chính Thanh, Đỗ Nguyên Minh, Chu Vũ cùng Đổng Hạ bốn người trên mặt đều lộ ra thần sắc nghi hoặc vẻ mặt ngưng trọng, tại Thanh Nguyệt thành người có tư cách cưỡi Đạo Khí Xa Liễn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.


    Vị đại nhân vật nào đã đến?


    Là thành chủ đại nhân? Hay vẫn là người trong liên minh Thần Văn sư? Hoặc là viện trưởng đại nhân Nam Tinh học viện?


    Đang lúc mọi người còn đang khiếp sợ ánh mắt tràn đầy nghi hoặc ở bên trong, toàn thân Đạo Khí Xa Liễn màu xanh lam chậm rãi hạ xuống võ tràng bên cạnh Diệp gia, chợt một thân ảnh yểu điệu bóng dáng xinh đẹp, từ trong Đạo Khí Xa Liễn đi ra, đã rơi vào trong mắt mọi người.


    "Tử Nghiên. . . Tỷ!" Một bên Diệp Duy nhìn rõ người vừa tới, miệng lập tức há to, kinh ngạc mà nhìn qua nữ hài thanh nhã đang chậm dãi đi xuống từ Đạo Khí Xa Liễn kia, nghẹn ngào kêu lên.


    Đám người chợt im lặng xuống, Diệp gia, Đỗ gia, Chu Vũ tướng quân, Đổng Hạ ánh mắt đều hướng phía thiếu nữ nhìn lại.


    Đang lúc ánh mắt mọi người đều tập trung tới, một vị thiếu nữa mặc quần áo xanh nhạt, bước nhẹ nhàng liên tục, từng bước chân ưu nhã, chậm rãi hướng về phía Diệp Duy đi tới, một đầu tóc dài mềm mại màu tím nhạt tùy ý buông xõa tại trên vai thơm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng hơi có vẻ non nớt, nhưng không có cách nào che giấu dung nhan tuyệt mỹ đủ để kinh thế hãi tục, gọi là nhan sắc chim sa cá lặn, cũng không quá đáng.


    Người thiếu nữ này Cưỡi Đạo Khí Xa Liễn mà đến, đến tột cùng là ai đây?


    Đám thanh niên xung quanh Võ tràng tất cả đều chằm chằm nhìn thẵng vào khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Lâm Tử Nghiên, tất cả ánh mắt đều nóng rực, hô hấp dồn dập.


    "Thế gian này lại có mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao?" Đỗ Hàn Nguyệt dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng nhìn về phía Lâm Tử Nghiên trong đôi mắt tràn đầy vẽ tham lam cuồng nhiệt.


    Dunh nhan tuyệt thế không thể bắt bẻ được, khí chất thanh nhã, cưỡi Đạo Khí Xa Liễn, thân phận thần bí cao quý, trên cái thế giới này, cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng đôi với mình.


    Đỗ Hàn Nguyệt tâm tình kích động, lòng ngực có chút ưỡn ra, sửa sang lại quần áo thoáng một phát, ho nhẹ hai tiếng, cất bước tiến lên, nặn ra trên mặt nụ cười ôn hòa tự cho là không thể bắt bẻ, chuẩn bị cùng thếu nữ tuyệt mỹ này lên tiếng gọi.


    "Xin chào, ta là Đỗ Hàn Nguyệt một trong tam đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành."


    Nhưng mà, Lâm Tử Nghiên chẳng qua chỉ nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Đỗ Hàn Nguyệt, lại giống như là bình thường dường như không nhìn thấy hắn, trực tiếp đi qua bên cạnh Đỗ Hàn Nguyệt, mắt không hề chớp, hướng về phía đám thanh niên đồng lứa Diệp gia đi đến.

     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thần Văn Đạo
    Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu

    === oOo ===
    Quyển 1 : Thanh Nguyệt Phong Vân
    Chương 24 : Đến Tìm Diệp Duy

    Nguồn : Truyen.org





    Đỗ Hàn Nguyệt bàn tay duỗi ra định dạng ra giữa không trung, mang trên mặt nụ cười cứng ngắc, hồi lâu mới ngượng ngùng mà thu tay về, sắc mặt đỏ lên, giống như là bị người ta hung hăng cho một bạt tai.


    Nụ cười trên mặt Đỗ Hàn Nguyệt sớm đã biến mất, ánh mắt oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Tử Nghiên, nếu không phải bởi vì Lâm Tử Nghiên là từ bên trên Đạo Khí Xa Liễn đi xuống, chỉ sợ Đỗ Hàn Nguyệt đã nhịn không được mà sớm động thủ.


    Đỗ gia là một trong tam đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành, Đỗ Hàn Nguyệt hắn là người mạnh nhất trong đám thanh niên đồng lứa của Đỗ gia, toàn bộ Thanh Nguyệt thành, ai dám đem hắn không để vào mắt như vậy?


    "Cưỡi Đạo Khí Xa Liễn, cô bé này bối cảnh khẳng định không đơn giản, nàng là hướng về phía Diệp gia đến hay sao? Cùng Diệp gia là quan hệ như thế nào?" gia chủ Đỗ gia Đỗ Nguyên Minh, tướng quân Chu Vũ, hội trưởng Đổng Hạ đều nhíu nhíu mày, âm thầm suy đoán.


    Đám người Diệp Chính Thanh, Diệp Hải, Diệp Dịch, Diệp Tinh Tinh vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua Lâm Tử Nghiên đang chậm rãi đi đến, rất hiển nhiên bọn hắn cũng không biết Lâm Tử Nghiên là ai.


    Nhưng Lâm Tử Nghiên là cưỡi Đạo Khí Xa Liễn mà đến, tại Thanh Nguyệt thành có tư cách cưỡi Đạo Khí Xa Liễn cũng chỉ vẹn vẹn rải rác có mấy người mà thôi, điều này làm đám người Diệp Chính Thanh không dám không coi trọng.


    "Ông nội, mạnh khỏe" Lâm Tử Nghiên đối với Diệp Chính Thanh lễ phép khom người, âm thanh ngọt ngào vấn an, giọng nói thanh nhã nhẹ nhàng, êm tai như tiên nhạc, ánh mắt chợt lướt qua mọi người, tìm kiếm thân ảnh Diệp Duy ở trong đám người.


    Trước đó vài ngày, Lâm Tử Nghiên đã từng nói qua, muốn đem Diệp Duy dẫn tiến cho Dịch đại sư, hôm nay sau khi được Dịch đại sư trả lời xong, Lâm Tử Nghiên liền có chút không thể chờ đợi được mà đến tìm Diệp Duy ngay.


    "Tiểu cô nương, cháu tìm ai?" Diệp Chính Thanh nghi ngờ nhìn qua Lâm Tử Ngiêm nhu thuận hiểu chuyện, từ trong ánh mắt Lâm Tử Nghiên, không khó nhìn ra tiểu cô nương này nhất định là đến đây tìm người.


    Diệp gia có người quen với tiểu cô nương này?


    "Cháu tìm Diệp Duy." Lâm Tử Nghiên nhìn hồi lâu, nhưng như cũ không nhìn thấy bón dáng Diệp Duy,bèn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Chính Thanh nói ra.


    Tìm Diệp Duy?


    Đám người Diệp Chính Thanh, Diệp Hải, Diệp Dịch, Diệp Tinh Tinh đều ngây ngẩn cả người, tiểu cô nương này có dung nhan kinh thế, khí chất xuất chúng, bối cảnh sâu xa, đến đây là để tìm Diệp Duy hay sao?


    Nếu là đến tìm Diệp Trọng, bọn hắn còn có thể hiểu một chút, dù sao Diệp Trọng cũng là người nỗi bật trong đám thanh niên đồng lứa của Diệp gia, có tiểu cô nương ái mộ cũng là chuyện rất bình thường. Diệp gia hiện tại gia đạo sa sút, mặc dù là Diệp Trọng, chỉ sợ cũng không xứng với tiểu cô nương ở trước mặt này.


    Nhưng tiểu cô nương này lại tới tìm Diệp Duy.


    Thiên phú Thức Hải của Diệp Duy chỉ là Hồng cấp, là thiên phú kém nhất trong đám thanh niên đồng lứa của Diệp gia, tại Nam Tinh học viện học tập ba năm, tu vi còn một mực dừng lại tại cảnh giới nhất tinh Học Đồ, bất luận là ở phương diện nào Diệp Duy cũng đều không hề thu hút chút nào, làm sao lại quen biết nữ hài xuất chúng như thế?


    "Tử Nghiên. . . Tỷ, sao lại tới đây?" Diệp Duy mở miệng hỏi, cái chữ "Tỷ" này, hắn thủy chung không có thốt ra thành tiếng chỉ mấp máy trong miệng, Diệp Duy đứng ở nơi hẻo lánh lẫn trong đám người đang chậm rãi đi ra, nhìn Lâm Tử Nghiên hỏi.


    "Tử Nghiên? Tiểu cô nương này chính là người dạy thay sư phụ của tiểu đệ Diệp Duy sao? là Lâm Tử Nghiên kia?" Diệp Trọng đứng ở một bên trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn đã nghe Diệp Duy nói về Lâm Tử Nghiên, chẵng qua không nghĩ tới Lâm Tử Nghiên rõ ràng xinh đẹp như thế, Lâm Tử Nghiên thần thái ưu nhã cao quý, nhất định là được giáo dục rất tốt, nghe nói thiên phú cũng rất ưu tú.


    Kiều Nhân Nhi cùng so sánh với Lâm Tử Nghiên, thật sự giống như là rơm rác không đáng là cái gì rồi. Khó trách trong lòng Diệp Duy đã hoàn toàn không có bóng dáng Kiều Nhân Nhi.


    Diệp Duy cùng tiểu cô nương này là quan hệ như thế nào? Đám người Diệp Chính Thanh, Diệp Dịch tất cả đều mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Duy.


    "Diệp gia kia, đến cùng là còn muốn luận võ hay không? Đám người không liên quan tranh thủ thời gian ly khai đi, không nên ở chỗ này ảnh hưởng luận võ" Bị Lâm Tử Nghiên bỏ qua trong nội tâm Đỗ Hàn Nguyệt rất bất mãn, phẫn nộ quát to một tiếng.


    Nghe được Đỗ Hàn Nguyệt quát nạt, đôi mi thanh tú của Lâm Tử Nghiên cau lại, trên mặt toát ra thần sắc không vui, khẽ hừ một tiếng liếc lại Đỗ Hàn Nguyệt, nói: "Có biết là cắt ngang người khác đang nói chuyện là rất không có lễ phép?"


    Không có lễ phép? Trong nội tâm Đỗ Hàn Nguyệt âm thầm cười to, tiểu cô nương này xem chừng chưa từng trải qua sự đời, vì đến tìm tiểu tình nhân, rõ ràng đều không để ý hết thảy.


    Đỗ Hàn Nguyệt đang định nói gì đó, muốn giáo huấn Lâm Tử Nghiên một chút, Đỗ Nguyên Minh đột nhiên kéo Đỗ Hàn Nguyệt lại, giữa đôi mắt của hắn lộ ra một tia sợ hãi thật sâu sắc, bởi vì hắn thấy được chổ góc áo của Lâm Tử Nghiên, có thêu một đồ án hình đóa hoa Uất Kim Hương, cái đồ án này nhỏ phi thường, đại khái chỉ có lớn chừng ngón cái, thường nhân căn bản không chú ý tới. Nhưng mà thân là cường giả cảnh giới thất tinh Ngưng Nguyên, Đỗ Nguyên Minh thấy được đồ án kia rất rõ ràng.


    "Uất Kim Hương, chẳng lẽ là gia tộc đáng sợ kia?" Đỗ Nguyên Minh trong nội tâm đột nhiên trầm xuống, cảm giác trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh ngắt, mặc dù đối phương chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, hắn cũng không cách nào dám sinh ra một tia tâm lý bất kính.


    Gia tộc kia, căn bản không phải Đỗ gia có thể đối kháng được, bọn họ thậm chí chỉ cần phất tay một cái cũng có thể đem Thanh Nguyệt thành hủy diệt toàn bộ.


    Đỗ Hàn Nguyệt rất kinh ngạc, phụ thân đây là ý gì, bất quá hắn cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện , sau khi Đỗ Nguyên Minh giữ chặt hắn, hắn cũng không dám lộn xộn rồi.


    Diệp Chính Thanh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Lâm Tử Nghiên.


    Trong lúc mọi người ở đây suy đoán quan hệ giữa Lâm Tử Nghiên cùng Diệp Duy quan, chỉ nghe Lâm Tử Nghiên khẽ hé đôi môi đỏ mộng, cười nói: "Đi, Diệp Duy, cùng ta đi gặp Dịch đại sư"


    "Đi gặp Dịch đại sư, ngay bây giờ sao?" Diệp Duy nhìn nhìn người của Đỗ gia phía đối diện, lại nhìn một chút Đỗ Hiền Hồng đã bước lên võ trường thi đấu, lông mày có chút nhíu lại.


    Thi đấu giữa Đỗ gia và Diệp lập tức liền muốn bắt đầu, thời điểm này mình làm sao có thể đi đâu? Mặc dù biết chính mình ở tại chỗ này cũng không có gì ý nghĩa gì, nhưng Diệp Duy vẫn là không yên lòng.


    Không yên lòng vì Diệp gia, không thể bỏ mặc đường ca Diệp Trọng.


    Hiện tại hết thảy đều chỉ có thể dựa vào đường ca Diệp Trọng đến gánh vác rồi, mặc dù chính mình giúp đỡ đường ca Diệp Trọng hoàn thiện ba môn thần thông, nhưng tên Đỗ Hàn Nguyệt kia dù sao cũng là cảnh giới lục tinh Võ giả, so với đường ca Diệp Trọng thực lực của hắn chính xác là cao hơn hẳn một tầng.


    "Ân, Dịch đại sư khó có được thời gian rảnh, nếu như ngươi bỏ qua cơ hội lần này, sau này còn muốn gặp được Dịch đại sư sẽ rất là khó khăn đấy" Lâm Tử Nghiên nói, nàng vẫn không rõ tình huống hiện tại ở võ tràng Diệp gia bây giờ rốt cuộc là như thế nào, không biết hiện tại tại đúng là thời khắc sinh tử tồn vong của Diệp gia, còn tưởng rằng chẳng qua là hai cái thế gia luận võ bình thường muốn đọ sức mà thôi.


    "Thế nhưng. . ." Lông mày Diệp Duy nhăn lại, do dự bất định.


    Diệp Trọng đường ca có thể bằng vào thần thông Bạch Hổ Sát Sinh đánh bại Đỗ Hàn Nguyệt sao? Trong lòng Diệp Duy vẫn không yên, hắn vô cùng lo lắng cho đường ca Diệp Trọng.


    Đối với tính cách của đường ca Diệp Trọng, để đạt được thắng lợi, dù là trả giá bằng sinh mạng, Diệp Trọng hắn cũng sẽ không nhíu mày chút nào.


    Hắn có thể ly khai ở thời điểm này sao?


    "Dịch đại sư muốn gặp Diệp Duy? Cái này, cái này rút cuộc là chuyện gì đây?" Nghe được Lâm Tử Nghiên cùng Diệp Duy đối thoại, mọi người Diệp gia tất cả đều bối rối.


    Tất cả mọi người biết rõ, tại Thanh Nguyệt thành địa vị tối cao không phải Thành chủ, không phải gia chủ ba đại thế gia, cũng không phải viện trưởng Nam Tinh học viện, mà là Dịch đại sư.


    Đến như là gia chủ ba đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành, thành chủ đại nhân, viện trưởng đại nhân những đại nhân vật này, muốn gặp Dịch đại sư cũng đều rất khó, chớ nói chi là những người khác.


    Diệp Trọng đi đến bên người Diệp Duy, vỗ vỗ bả vai Diệp Duy, nói khẽ: "Diệp Duy, đây là cơ hội của ngươi, ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu như ngươi có thể được Dịch đại sư ưu ái, có thể thỉnh cầu Dịch đại sư trợ giúp Diệp gia chúng ta rồi"


    "Đường ca. . ." Diệp Duy ngẩng đầu nhìn Diệp Trọng, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.


    "Đừng do dự nữa" Diệp Trọng trầm giọng nói, đem Diệp Duy đẩy đi ra.


    Diệp Duy cắn răng một cái, nhìn về phía Lâm Tử Nghiên nói: "Tốt! Tử Nghiên tỷ, ta với ngươi đi"


    Lâm Tử Nghiên trừng mắt nhìn, vẻ mặt nghi hoặc, để cho Diệp Duy đi gặp Dịch đại sư, không là một chuyện tốt sao? Vì cái gì bộ dạng Diệp Duy giống như là sắp bước lên đoạn đầu đài? Nàng cũng không minh bạch tình huống bây giờ.


    "Diệp Duy, nếu là Dịch đại sư tìm ngươi, vậy thì tranh thủ thời gian đi đi" Diệp Dịch vỗ vỗ bả vai Diệp Duy nói, nghe Diệp Duy cùng Diệp Trọng nói chuyện, Diệp Dịch cảm giác, cảm thấy hai huynh đệ có chuyện gì đang gạt bọn hắn, Diệp Duy có thể được Dịch đại sư ưu ái? Điều này thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng ra.


    Nhưng mà, nếu là Dịch đại sư đến gọi Diệp Duy đi gặp, vậy còn không tranh thủ thời gian sao? Diệp Duy ở tại chỗ này cũng không giúp được gì.


    Bất kể là đám người Diệp Chính Thanh hay là Diệp Hải, Diệp Dịch, trong lòng đều tràn đầy nghi hoặc, bất quá bọn hắn cũng sẽ không ngăn cản Diệp Duy.


    "Ta sẽ mau chóng trở về liền" Diệp Duy chậm rãi hít vào một hơi, Dịch đại sư muốn gặp chính mình, đây là cơ hội Tử Nghiên tỷ cho mình, mình muốn quật khởi, nhất định phải bắt lấy cái kỳ ngộ này cho bằng được. Giống như đường ca Diệp Trọng nói, nếu như mình có thể được Dịch đại sư ưu ái, có thể thỉnh cầu Dịch đại sư giúp đỡ Diệp gia giải vây rồi.


    "Tử Nghiên tỷ, chúng ta đi thôi!" Diệp Duy không do dự nữa, nhìn về phía Lâm Tử Nghiên nói.


    "Ừ!" Lâm Tử Nghiên gật đầu cười, mang theo Diệp Duy, kề vai sát cánh đi về hướng Đạo Khí Xa Liễn.


    Ô...ô...n...g


    Đạo Khí Xa Liễn toàn thân màu xanh lam chấn động một chút sau đó chậm rãi bay lên, Thần Văn ấn trận đẹp mắt đang không ngừng chảy xuôi, thúc giục nguyên khí tràn đầy xông lên, nghiền ép sóng khí, nương theo một hồi tiếng xé gió, gào thét lên bay vút đi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)