Huyền Huyễn Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Tiến Đạt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 321: Thánh Tổ. Mờ ám
    Perseus bị Phi Linh đánh bay một quãng dài, hắn ta lướt trên mặt nước đến lực tác động thì dừng lại và chìm xuống nước, nhưng hắn nhanh chóng bơi lên khỏi mặt biển.

    “*Cough cough*---tên khốn đó là cái thứ gì? It….!” Perseus liên tiếp ho sù sụ và ôm lấy cánh tay bị đánh gãy của hắn và cắn răng chịu đau, thậm chí với tốc độ hồi phục của Thần cũng không hề lành lại sau sự tấn công của Phi Linh.

    “…” Yên lặng quan sát vì vẫn cảm thấy sự nguy hiểm đang quanh quẩn xung quanh hắn, Perseus ngay lập tức triệu hồi Pegasus. Một chú ngựa với đôi cánh trắng và hào quang sáng trưng toát ra, bởi là Thánh Thú nên nó tỏa ra một cảm giác mà khó mà nói được.

    Phế mất cánh tay khiến Perseus không thể sử dụng được cung của mình mà chỉ có thể cưỡi Pegasus và dùng thanh kiếm một lưỡi của mình.

    “Vẫn còn đủ sức triệu hồi Thánh Thú sao?”

    Giọng nói của Phi Linh vang vảng trong khu vực như một con ma đang ám Perseus khiến hắn quay tới quay lui tìm kiếm đồng thời cảnh giác.

    “Ngươi rốt cuộc là ai? Giả thần giả quỷ như vậy đáng là anh hùng sao?”Perseus quát lớn.

    “Giả thần giả quỷ….nói năng thật buồn cười đấy. Ngươi là Thần đấy. À nên nói là dị bản mới đúng nhỉ. Dị bản do thế giới tạo ra.” Giọng nói vẫn u ám vang lên nhưng không hề thấy chủ nhân đâu cả.

    “Cái gì…ngươi rốt cuộc đang ăn nói hàm hồ gì thế hả?”

    “Chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi sẽ là tên đầu tiên mà Thần Thoại sẽ đi vào lãng quên ngay sau đây thôi.”

    “Cái…?!”

    Giọng nói âm u của Phi Linh kết thúc thì Perseus quay lại nhìn về một hướng, ngay lập tức đã thấy Phi Linh trước mặt mình và nắm đấm sẵn sàng.

    “Thế giới này sẽ tốt hơn nếu ta thay đổi nó…” Phi Linh nói sau đó vung nắm đấm ra và Perseus không còn có thể trở tay ngay tại thời khắc này------

    ---------

    Sau ngày sự kiến đó. Bát Vương của Nhân Loại, tân Campione lại được trao cho nhân vật lạ lùng không hề có ai biết đến, Phi Linh đưa mình vào danh sách được nhiều người biết đến, Anh Quốc hiệp hội Witengamot đã tuyên bố Bát Vương Phi Linh trực thuộc, và Anh Quốc đã có thêm một Campione nữa làm cho sức mạnh của họ tăng thêm một phần và cả danh tiếng cũng vậy.

    Nhanh chóng việc giết Dị Thần đã trở thành công việc cua Phi Linh sau khi đã có thông tin mà tích trữ khá là lâu rồi cũng đến lúc “xả hàng”. Phi Linh liên tiếp giết Metis tại Nhật Bản trong sự kiện chỉ sau Perseus thôi.

    Tuy vậy cũng không có quá nhiều Dị Thần, không phải Thần Linh nào cũng rời khỏi Thần Thoại của mình và xuất hiện mà phá hoại Nhân Loại cả. Hơn nữa cũng đã có bảy Campione và có không ít Dị Thần bị họ chém giết rồi.

    Dĩ nhiên khi Phi Linh chém giết một Dị Thần thì cậu cũng không quên sử dũng [Ninety-nine Heaven Type] và chép chồng Giới Quan của cậu thực hiện [Thao Túng Thực Tại] xóa bỏ Thần Thoại của Dị Thần khiến không ai biết về họ và thuận lợi thu lấy Linh Hồn và tín ngưỡng của họ.

    -.o0o.-

    Anh Quốc phố Hamstead. Tại dinh thự của Alice khu vườn thường ngày cô vẫn ngồi ngắm cảnh không biết chán.

    Dù cho Phi Linh đã là Campione đại diện cho Witegamot chăng nữa, Alexander vẫn không quá tin tưởng Phi Linh. Bản thân Nhân Loại không hề có sức mạnh áp đảo Dị Thần mà chỉ xác suất may mắn sống sót giết được Dị Thần trên thế giới tính đến hiện tại là bảy người, toàn bộ đều được cho là ưu tú nhất của Nhân Loại. Phi Linh chỉ đơn giản oanh sát Dị Thần, nhưng thậm chí mọi người đều không thể biết được những Dị Thần mà Phi Linh đã giết. Cái tên của Phi Linh được mọi người biết đến mơ hồ, liên tiếp những câu hỏi của người trong cuộc đặt ra, “tại sao hắn có thể trở thành Campione?”, “hắn đã giết Dị Thần gì?”,…Chỉ có cái tên là Alice công nhân, bởi được công nhận bởi ‘Bạch công chúa’ nên mọi người cũng không quá ngờ vực, kể cả Alice cũng không hề nhớ được Phi Linh đã giết những ai, chỉ sau khi Eriserine sử dụng một sức mạnh cho cô biết về sự thật Phi Linh làm gì thì cô thậm chí xém nữa ngất đi rồi.

    Xóa bỏ sự tồn tại của Thần Thoại, việc mà Phi Linh đã làm không kém gì một Đấng Tạo Hóa cả. Phải biết là khi không tồn tại một vật cũng có thể gây ảnh hưởng lớn đến Thực Tại. Nhưng Thần Thoại tại đây bị xóa bỏ và không có tác động gì đến thế giới cả là điều làm Alice không ngừng suy ngẫm.

    Phi Linh cùng hai người hiện không có tham gia tiệc trà lần này mà để cho Alice thông thả nói chuyện với Alexander. Vì Alexander đang có chuyện muốn nói với Alice nên anh ta mới đến chứ thật thì anh ta cũng không muốn đến làm gì.

    Diện mạo không đổi, Alexander chưng bộ mặt đáng chán nản của anh ta ra với Alice.

    “Nhờ cô pha thêm trà cho tôi nhé.” Alice hướng câu nói cho cô hầu gái của mình.

    “V-vâng, công chúa.”

    Cô hầu gái gật đầu đã rõ và đi vào đi sang xe khay cạnh cô và bắt đầu loay hoay với bộ trà cụ, cô hầu gái này dường như là rất lạ ở đây, có lẽ là người mới đến nên giọng điệu của cô vài phần lúng túng hiện rõ.

    “Quả thật hôm nay lại có cơn gió FOt7UzY1 nào mang anh đến đây sao, Alexander?” Alice nhìn về hướng Alexander đang bước đến. Alexander thì liếc mắt đảo điêng để quan sát mọi việc, sau đó anh ta nhìn Alice và nói.

    “Tên kia không có ở đây sao?”

    “Phi Linh và hai người khác đã đi đâu đó rồi, họ cho chúng ta không gian riêng để nói chuyện, quả là chu đáo!” Alice cười.

    “Cơ thể cô sao rồi?” Alexander hỏi.

    “Ara~ hiếm khi anh lại đi hỏi tôi điều này nhỉ? Thường thì sẽ không nói ra…đợi một chút, trà của anh sắp xong rồi.” Alice nhìn cô hầu gái đã pha gần xong trà rồi và nói.

    “Không, không cần thiết. Điều đó quá thừa thải với lạo tôi không khát chút nào.” Alexander lạnh lùng nói.

    “Vậy anh đến đây có việc gì quan trọng?” Alice vào đề.

    “Thánh Tổ đã rời đi, chuyện này đã được xác nhận.” Alexander không muốn làm thêm việc thừa thải nên cũng theo ý của Alice mà nói.

    “Guineverse? Lý do?” Alice nhíu mày.

    Guineverse là Thánh Tổ, đơn giản để miêu tả thì Guineverse từ xưa là một Nữ Thần, tên là Gwenhwyfar nhưng hiện tại lại không phải, lúc này cô chỉ có sức mạnh xưng danh ‘Phù thủy xứ Anh’ hay ‘Nữ hoàng phù thủy’. Cô ấy là con cháu của một Thần rắn, là phù thủy siêu việt kiến thức loài người, và cũng là đối thủ chung của cả Witengamot và tổ chức được Alexander lãnh đạo, ‘Royal Arsenal’.

    Và lý đo vì sao Alexander biết hành tung của Guineverse, bởi vì cô có thứ mà Alexander theo đuổi cho nên Alexander không ngại việc theo dõi cô ta.

    “Ai biết được. Nhưng gần đây có vẻ cô ta bắt đầu tiếp xúc với ‘Cô Nàng Trung Quốc Mạnh Kỳ Cục’ kia. Hay đơn giản là hợp mặt với ‘Kẻ Chủ Trương Sức Mạnh Là Trên Hết’ đó, và họ đồng thời mưu đồ gì đó với nhau.”

    “Guineverse tiếp cận Luo Hao? Rốt cuộc là chuyện gì đây…” Alice thật nhíu mày và suy nghĩ càng sâu khi nghe được Alexander nói về người tên Luo Hao.

    Bản thân Luo Hao, một Campione xuất thân từ Trung Quốc, cô ta ta sở hữu 5 đức tính của Nho Gia bao gồm nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Cô ta là một nhân vật vĩ đại, người đã tự mình đạt tới vương đạo huy hoàng. Tuy nhiên, Luo Hao tin dũng khí của mình mới là cao quý nhất trên thế giới, và so sánh với sự sống của 5 tỷ con người, cô ta càng coi trọng Trái Đất hơn. Đơn giản là, cô ảo tưởng như một học sinh cấp 2.

    “Không có gì bất hạnh hơn việc họ sẽ gây ra. 2 người đó tuyệt đối là cặp đôi tồi tệ nhất.” Alexander nhíu mày hai tay chấp lại và để chúng che trước miệng mình trong khi hay tay chống lên bàn thể hiện anh đang rất lo về điều này.

    “Đúng rồi, tại sao anh đến thông báo chuyện này với tôi?”

    Alexander cười hô hô và lờ đi không trả lời. Cả hai biết chính xác người kia đang nghĩ gì.

    Một Thánh Tổ mất tích và Giáo Chủ ma giáo – Campione hung hãn nhất. Việc này cần có cơ quan tình báo rộng rãi nhất của Alice và cả sự giúp đỡ của tên Campione đại diện cho Witegamot gần đây của Alice nữa. Alexander chưa thể xác định được thực lực của Phi Linh sâu đến cỡ nào nhưng với Eriserine, người được xưng là vợ của Phi Linh, hoàn toàn áp chế anh không có một đường đánh trả được, thậm chí là anh đặt chân vào lĩnh vực thần tốc của mình, thứ Quyền Năng mà anh đạt được từ Dị Thần.

    Trong quá khứ, có lẽ Witegamot chỉ là một túi khôn mà thôi, nhưng lúc này thì đã khác, Campione họ cũng có, hơn nữa nếu hiện tại mời đến hai Campione khác trong 3 người còn lại ở Châu Âu là Salvatore Doni và Sasha Dejanstahl Vonban thì chỉ tỏ gây thêm phiền phức mà thôi.

    Vì thế, Phi Linh và Alexander cùng hợp tác, hai Campione của Anh Quốc cùng nhau tham gia vụ này sẽ đáng tin cậy và xác suất hiệu quả sẽ càng cao. Alexander không nói, nhưng Alice rất tin tưởng phong cách làm việc của Phi Linh.

    “Tôi đã nói những gì cần phải nói, hãy tha thứ cho sự xâm nhập này.”

    “Thứ lỗi vì không thể đích thân đưa tiễn, hắc hoàng tử.”

    Đã xác nhận mục đích của nhau, không cần thiết phải thảo luận thêm. Alexander biến thành tia lửa điện và tiến vào lĩnh vực thần tốc một lần nữa.

    Nhận ra Alexander đã biến mất, Alice liền chuyển suy nghĩ của mình sang nơi khác và bắt đầu liên lạc với Phi Linh thông qua thần giao cách cảm.

    ----Phi Linh đang nghiên cứu một chút những gì mình đã thu thập, Linh Hồn của các Dị Thần mà cậu đã giết hiện đã làm công việc mình cần làm, tuy vậy, cơ thể cậu vẫn chưa thể khôi phục, Phi Linh cảm nhận được điều đó.

    “…Vẫn còn chặng đường dài nhỉ…” Phi Linh lẩm bẩm và thất vọng rằng Dị Thần không phải kẹo bánh mà có nhiều để cậu có thể ngay lập tức đạt được thân thể mới.

    “…Hửm?!” Đang trong dòng suy nghĩ, một giọng nói vang lên trong đầu cậu khiến cậu bỏ đi ý nghĩ vừa rồi và lắng nghe.

    “…Vậy sao. Được rồi lần này ta sẽ đến đó một chuyến…nhưng có lẽ tên nhóc kia không tham gia với ta đâu.”

    Phi Linh thầm nói với chủ nhân của giọng nói đang vang trong đầu cậu là Alice.

    “Anh đang nói gì thế? Tại sao Alexander không tham gia?” Dù đã suy nghĩ nhưng cô cũng khó hiểu với lời nói của Phi Linh, Alexander là người đưa ra đề xuất này mà.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 322: Một Sát Thần Giả chết? Đến gặp Giáo Chủ
    Quần đảo Batanes nằm ở vùng cực bắc Philippines.

    Nằm giữa Thái Bình Dương và Nam Hải Trung Quốc, nó thực ra gần với Đài Loan hơn cả lãnh thổ Philippines. Batanes là một nhóm những hòn đảo mà phần lớn thu nhập đến từ xuất khẩu nông sản và FRZwe9jK ngư nghiệp.

    Trong số chúng, đảo cực bắc Yami là một hoang đảo.

    Nhưng ngay lúc này, có một đứa trẻ đứng trên bãi biển của hòn đảo.

    Đương nhiên cô bé không phải người Nhật, mà là một thiếu nữ da trắng xinh đẹp khoảng 12-13 tuổi.

    Những lọn tóc vàng kim của cô được uốn cong một cách quý phái, tô điểm cho khuôn mặt thanh tú xuất trần.

    Cô gái cứ như một tuyệt tác búp bê cổ điển được một nghệ nhân tối cao dành cả đời tự tay làm ra.

    Nếu như hình dung như thế đủ để làm người ta hiểu được vẻ đẹp của cô gái bé nhỏ này, thì nét quyến rũ tạo nên từ bộ lễ phục màu đen cô đang mặc trên người lại cũng mang đến một cảm giác phù hợp kỳ lạ.

    “Chào mừng ngài, Giáo chủ. Tôi, Guinevere, thành khẩn bày tỏ lòng kính trọng của mình.”

    Thiếu nữ xinh đẹp bất ngờ quỳ xuống bãi biển, thì thầm một mình.

    Không có bất cứ ai trong hướng mà cô cúi đầu, chỉ có sóng cả mênh mông nối liền với Thái Bình Dương.

    Thế mà, một giọng nói vang lên đáp lại cô.

    “Thánh Tổ, bỏ qua lễ nghi đi. Để mọi quy củ sang một bên và vào đề luôn nào.”

    Một giọng nói dễ nghe gợi nhớ đến âm thanh của nguyệt cầm, nó đến từ giữa những con sóng.

    Nước biển gần đó tụ lại dần dần tạo nên hình dáng của một người phụ nữ.

    “Chuyện ngươi báo cáo đến tu viện Lư Sơn đủ để gợi ra trí tò mò của ta. Vì thế, ta lệnh cho ngươi, nếu muốn giao lại ‘Dị Xà’ đang hấp hối cho ta, tốt nhất nên nhanh lên, bắt đầu luôn tại đây đi.”

    Như sư gầm hổ rống. Thanh âm hấp dẫn lại mang theo vẻ uy nghi mà vua muôn thú cũng không sánh kịp.

    Nước biển giờ đã tự tạo hình thành một cô gái xinh đẹp siêu phàm.

    Khuôn mặt thanh lệ như ngọc bích, dáng đứng thướt tha như loài cây trinh nữ, mái tóc đen mượt mà như lụa, cô ấy trông như 17-18 tuổi.

    Trong bộ Hán phục Trung Quốc, cô gái điềm tĩnh đứng giữa những con sóng.

    “Tôi hiểu, thưa Giáo chủ -- đến đây nào, Asherah.”

    Thiếu nữ tên là Guinevere nhẹ nhàng nói với mặt biển.

    Từ phía xa của cô gái được gọi là “Giáo chủ”, biển cả đã đáp lại.

    Từng đợt sóng nhấp nhô lên xuống.

    Vài phút sau, cô gái thứ 3 xuất hiện.

    Sóng nâng cô và mang lên bãi biển đảo Yami. Như đã nói ngay từ trước, Asherah đã có một trận đánh sinh tử với John Pluto Smith và đã gần như chết khi cho mình tự bạo cùng Smith.

    Hoàn toàn kiệt sức và thoát lực bởi nước biển lạnh băng, mặt cô trông như của người chết.

    “… Hóa ra là thế, đây nhất định là dòng dõi của thánh tổ. Hơn nữa, thánh lực trong người cô ta … dấu ấn của long xà đã bị phá hủy.”

    “Vâng, do đã chiến đấu với người ngang hàng với Giáo chủ -- John Pluto Smith-sama, điều này không thể tránh được.”

    Guinevere kính cẩn trả lời vị mỹ nhân đang nhìn xuống Asherah trong cơn hấp hối.

    “Tên của một trong những kẻ chia sẻ danh tiếng của một vị vua như ta?”

    “Đúng vậy, đó là vị vua sinh ra trong Tân Châu Lục, thưa giáo chủ Luo Hao.”

    “Những dấu hiệu này là do bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục. Qua đó có thể thấy, tên John gì đó có lẽ đã không mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn như không kết liễu cô ta đâu. Thật sự là kỳ tích khi cô ta còn sống đến bây giờ. Là nhờ ngươi cứu giúp hả?”

    Cẩn thận kiểm tra thân thể Asherah, Luo Hao hỏi Guinevere.

    Thân thể quỷ xà bị bỏng nặng và cháy xém, khắc đầy những vết đen, đỏ và những thương tích hỗn độn, mưng mủ. Có thể dễ dàng đoán ra chuyện gì đã xảy ra trong cuộc chiến đó chỉ qua những manh mối này – khả năng quan sát của Luo Hao đúng là đáng kinh ngạc.

    “Chính xác là như thế, cô ấy lẽ ra đã trở thành 1 cái xác lâu rồi, trở lại vòng tay ôm ấp của mẹ biển vĩ đại, và bắt đầu một hành trình mới khi luân hồi chuyển thế… Nhưng tôi đã chia sẻ cho cô ấy một chút sinh mệnh của mình.”

    Guinevere vẫn duy trì tư thế quỳ lạy khi trả lời.

    Không bao giờ để ánh mắt mình tiếp xúc trực tiếp với Luo Hao, đây là nghi lễ bắt buộc khi được vị nữ hoàng tối cao tiếp kiến.

    “Chỉ cần Asherah vẫn còn sống, thì vị anh hùng đó, đối thủ dành riêng cho ngài, chắc chắn sẽ thức tỉnh.”

    “Ngươi sẵn lòng giao ra người cùng dòng máu với mình cho ta? Rất tốt, nói ra ước nguyện của ngươi đi.”

    Đôi mắt uy nghiêm mà xinh đẹp ấy nhìn sang chỗ thiếu nữ.

    “Ta, Luo Hao, không giống những kẻ tồi tệ không biết đến liêm sỉ. Ta chưa bao giờ keo kiệt khi thưởng cho những người cống hiến hay trả giá cho mình. Chọn lấy phần thưởng ngươi muốn được ban cho đi!”

    Chẳng bao giờ hoài nghi những bề tôi đang nỗ lực, và càng không đề phòng những tham vọng hay động cơ có thể có trong tương lai, bởi hành động đó không xứng đáng với vị thế của bậc vương giả.

    Nếu có bẫy rập, dùng nắm đấm đập tan. Nếu có âm mưu, chém đứt bằng lưỡi kiếm. Nếu là phản loạn, hãy để vương uy nghiền nát nó.

    Đó là vương đạo của người nắm giữ sức mạnh võ thuật đứng tại đỉnh phong. Chính vì sự tự tin tuyệt đối đó, loại mệnh lệnh như trên được nói ra một cách rất tự nhiên.

    “---Không, tôi không muốn bất cứ thứ gì của ngài.”

    Đối với câu trả lời của Guinevere, Luo Hao không hài lòng cau mày.

    Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo, khóe môi vị Đông phương Quỷ vương hơi nhếch lên.

    “Nếu vị anh hùng của [Thép] tỉnh lại, rồi ngài ấy tìm Giáo Chủ để quyết đấu và giành được thắng lợi, một sự kiện tôi mong muốn sẽ xảy ra.”

    Nhìn thiếu nữ, khóe môi Luo Hao lại nhấc lên lần nữa, đó là cách vị mỹ nhân siêu phàm này cười.

    “Nếu kết quả là Giáo chủ chiến thắng, chứng tỏ anh hùng đó không phải người tôi chờ đợi. Cho dù kết quả là gì, đối với tôi đều không có hại.”

    “Trong cuộc chiến giữa ta và kẻ đó, ngươi có thể từ giữa kiếm lợi – ngươi muốn nói thế hả.” Giáo chủ Luo Hao yêu kiều cười.

    “Tốt, ngươi không cần phần thưởng trực tiếp từ ta, nhưng lại lập kế hoạch muốn lợi dụng ta… Dũng khí đáng khen. Ta, Luo Hao, đánh giá cao đáp án này.”

    “Giáo chủ khoan hồng.”

    Guinevere kính cẩn phủ phục trên đất mà không có chút cảm giác hèn mọn nào. Luo Hao bâng quơ nhìn và cao giọng nói:

    “Thánh tổ Guinevere. Ngay lập tức chuyển Asherah đến Nhật Bản và chờ thuộc hạ của ta đến đó. Hãy đảm bảo rằng họ đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi ta đến.”

    “Thuộc hạ của ngài… Nói cách khác, ai đó trong Thần giáo sẽ hộ tống Asherah sao?”

    Ngũ Nhạc Thần Giáo – những người tôn sùng thủ lĩnh của mình Luo Hao như thần minh, bị những giới pháp thuật Châu Âu gọi là ma giáo. Khoảng chừng 30% những hiệp khách luyện tập võ nghệ Trung Hoa và Đạo thuật là thành viên của môn phái này, và họ thề trung thành tuyệt đối với Giáo chủ.

    “Đúng thế, vấn đề còn lại là cô gái này có tác dụng hay không… Đó vẫn còn là một dấu hỏi đấy.”

    “Bị phá long xà ấn, ngươi sẽ không có nhiều thời gian. Ước chừng từ giờ -- khoảng 1 tháng chăng… Asherah, ngươi sẽ chấp nhận chứ?”

    Asherah từ từ ngồi dậy để trả lời câu hỏi của Luo Hao.

    Cố nâng nửa người trên lên, cô ta nở một nụ cười vui vẻ. Nụ cười tà ác gợi nhớ đến biểu hiện xấu xa của cô tại Los Angeles.

    “Nếu thế thì, đưa cô nàng thánh tổ này đến Nhật, và dùng cô ta làm vật tế đi. Đối thủ định mệnh của ta phải được thức tỉnh.”

    Dòng hải lưu California đã mang Asherah đi từ Los Angeles. Sau khi rời khỏi đó và đi vào Nam Hải Trung Quốc(?), dòng Kuroshio sẽ đưa cô ta đến bán đảo Bousou của Nhật Bản.

    Lúc Guinevere tiếp nhận vương lệnh, thân hình Luo Hao tan rã thành nước biển.

    Nơi ở thật sự của vị Giáo chủ xinh đẹp này nằm ở Lư Sơn tỉnh Giang Tây Trung Quốc.

    ---------

    Phi Linh, Eriserine đã đến khu vườn trong dinh thự của Alice, Illyasviel thì ở lại trong phòng trong dinh thự.

    Và mỗi buổi nói chuyện của Eriserine thì không thể thiếu trà rồi.

    “Dạo gần đây anh có vẻ không có ghé qua dùng trà.” Alice tò mò.

    “Ừ. Tất nhiên ta không có thời gian để ngồi rảnh rỗi tâm sự với cô bé rồi. Hơn nữa không phải tên nhóc kia vừa ghé qua sao? Sao nó không rước cô bé về luôn đi nhỉ? Giới trẻ hiện nay suy nghĩ phiền phức quá!” Phi Linh nhúng vai sau khi đặt tách trà xuống bàn. Eriserine nghe Phi Linh nói mà trên trán gân xanh nổi lên, cô đập vào chân của cậu khiến cậu giật nảy mình lên và nói.

    “Anh có khác gì “giới trẻ hiện nay”?”

    “Cái này…” Phi Linh thành thật chỉ muốn hai cô cậu Alice và Alexander tiến thêm một bước nữa thôi. Dù sao cũng quan hệ mật thiết như vậy, hiểu ý nhau và tin tưởng nhau đến độ còn tin tưởng hơn cả người hầu thì tại sao lại không đến với nhau.

    Alice nghe thì cười.

    “Anh không thể thôi không bàn về chuyện này nữa được sao? Tôi biết anh đang cố gắng ghép tôi với Alexander, nhưng mà chuyện gì đến sẽ đến…” Alice nói.

    Phi Linh chỉ nhúng vai thay vào cho câu nói tiếp theo.

    “Còn một chuyện tôi muốn nói với anh trước khi bàn về vấn đề đến Trung Quốc gặp Luo Hao.” Alice vào vấn đề.

    “Hửm? Còn chuyện nữa sao?” Phi Linh tập trung và Eriserine uống trà rất tự nhiên trong bầu không khí dần căng thẳng.

    “Anh còn nhớ John Pluto Smith chứ?” Alice mở đầu bằng việc hỏi danh xưng của người này.

    “Ồ! Tên khùng vẫn thích thể hiện thái quá đó sao?!” Phi Linh nhớ lại cái tên này trong một lần đi giết một Dị Thần đã chạm mặt với John Pluto Smith, một Campione của Châu Âu người Mĩ. Người đàn ông với chiếc mặt nạ luôn đeo trên mặt nạ đen và chiếc áo choàng đen, hành động thì cứ hào nhoáng, khiến người ta cảm thấy tên này không bình thường về thần kinh vậy. Nhưng quả thật rất làm Phi Linh hứng thú.

    “Chuyện gì xảy ra với hắn sao?” Phi Linh hỏi tiếp.

    “Một tuần trước, Thánh Tổ Asherah đã giao tranh với John Pluto Smith và đã sử dụng tự bạo làm đòn cuối cùng để kéo cả một khu phố vào chỗ chết nhưng John Pluto đã kéo Thánh Tổ dưới hình dạng con rắn bạc của cô ta xuống đáy biển và…” Alice nói.

    “Tên đó chưa chết đâu.” Phi Linh nói.

    “?!” Alice ngờ vực không nói nhưng khuôn hiện rõ ý muốn Phi Linh giải thích.

    “Tuy chỉ gặp một lần, nhưng Smith không phải hạng khùng điên thật, dù hành động có gây rắc rối khá là phiến nhưng suy nghĩ cũng không phải là có mục đích. Ta chắc chắn hắn ta còn sống, còn bị thương nặng nhẹ ta không biết. Và Thánh Tổ kia ta nghi ngờ không dễ dàng chết đâu. Thế giới này tuy bên bờ vực hủy diệt nhưng nhưng người có danh tiếng không phải thứ nói chết là có thể chết được, huống hồ chi là Thánh Tổ Asherah.”

    Phi Linh đưa ra luận điểm của mình.

    Thánh Tổ Asherah hay còn được gọi là Leviathan. Trước kia là một vị Dị Thần nhưng lúc này không còn và sức mạnh cũng ở mức phù thủy. Tuy nhiên với hình dạng con rồng kiểu dáng Châu Á với thân thể dài màu bạc trắng. Khi ở hình dạng ấy, cô ta có sánh ngang với một Dị Thần.

    “Được rồi, lúc này hắn có lẽ không sao. Nếu không có gì ta sẽ đến Trung Quốc ngay.”

    --------

    Dạo này chán thật. Tâm trạng ngày càng sa sút -_-. thằng sp có vẻ như bận 1 tháng rồi nên ra chương và ý tưởng logic có khi pải ngồi mò hơi lâu.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 323: Cùng Luo Hao đụng mặt
    Với thông tin mà Alice cung cấp, Phi Linh một mình đến Lư Sơn, Giang Tây, Trung Quốc.

    Mặc dù Luo Hao hiện tại đang sống trong một tu viện sâu trong những ngọn núi, không bao giờ rời khỏi trừ khi có những vấn đề quan trọng phải đích thân xử lý nhưng việc Phi Linh tìm được nơi đó không hề khó khăn.

    Hiện tại Phi Linh đã đứng trước một khuôn viên của một tu viện với cây và núi bao quanh, dù là vậy, nó vẫn là một mĩ cảnh có một không hai ở Trung Quốc.

    “Cô nàng này chọn địa điểm để sống ẩn dật cũng khá tốt nhỉ.” Phi Linh lẩm bẩm, ngắm nhìn cảnh đẹp làm cậu không thấy chán chút nào.

    Tu viện phía trước là cả một khuôn viên để tập luyện, xem ra Luo Hao luôn rèn luyện kỹ năng của mình để nó không hề thuyên giảm đi.

    Phi Linh chưa từng gặp qua Luo Hao vị Giáo chủ Ngũ Nhạc Thần Giáo, nhưng thông tin chung nhất mà Alice đưa vẫn có thể hình dung. Luo Hao là một người đề cao sức mạnh lên đỉnh điểm hơn nữa còn có tư tưởng như hoàng đế anh minh, suy nghĩ chính nghĩa bảo về hòa bình Trái Đất.

    “…Đi đâu cũng phải gặp một nhân vật như thế này…” Phi Linh lục lọi thông tin trong đầu mình và chùn vai chán nản. Những thứ tư tưởng như thế đúng như Alexander đã từng miêu tả, suy nghĩ của học sinh cấp 2.

    Sau đó không chừng chừ nữa, Phi Linh bước vào bên trong lối vào của tu viện, tiến vào khuôn viên bên trong.

    Tại khuôn viên, có rất nhiều chỗ là nơi nghỉ ngơi và tập luyện cho các kỹ năng nâng cao nhằm thúc tiến trình độ của mỗi võ sư, làm Phi Linh không khỏi nhớ đến quá khứ của bản thân, dù sao cũng là người từng trải, nhìn thấy những thứ này cũng nên hoài niệm một chút.

    Dù là Giáo chủ của Ngũ Nhạc Thần Giáo nhưng có vẻ nơi này chỉ có cùng lắm hai người sống mà thôi, chỉ cần cảm nhận thôi Phi Linh cũng nói ra được điều này.

    Phi Linh dừng chân trước tu viện khi đi thẳng một đường mà không quan tâm nhiều xung quanh mà nhìn vào tu viện và cảm nhận sự hiện diện.

    “Hừm…. Không có chủ ở nhà sao…” Phi Linh dường như giả vờ liếc nhìn xung quanh mà bỏ qua sự hiện diện của một người đang quan sát cậu từ phía trên đỉnh của tu viện.

    (Người này rốt cuộc là ai? Ta không cảm nhận được gì từ người này…)

    Người phía trên là cô gái mặc hán phục với gương mặt thanh tú và mái tóc màu đen với một đóa hoa cài trên mái tóc. Cô ngồi trên đây khá bình thường vì nó là thói quen. Từ trên này có thể quan sát mọi thứ và cho cô cảm giác thoải mái hơn. Và Luo Hao là tên của cô.

    Khi nhìn Phi Linh đang quanh quẩn phía trước tu viện, Luo Hao nhíu mày và nghĩ.

    Thật ra Phi Linh không hề nổi danh lắm bởi vì thành tựu sát Dị thần của cậu vô cùng mơ hồ, Alice đã dùng lý do che giấu thực lực của Bát Vương để thay thế cho việc này, nhưng lý do này ngày càng không ổn khi không ai nghĩ đến Dị Thần đã bị giết cả, thực tế là tồn tại đã không còn thì ai có thể nhớ được?

    Tóm lại, thông tin về Campione thứ 8 là rất mơ hồ và hầu hết mọi người đều không tin là thật cả. Vì thế Luo Hao là Campione sống trong núi đã 200 năm và không phải chuyện thế sự nào cũng quan tâm và biết nên không biết cũng là lẽ thường.

    (Nếu tên này đã đến đây chắc hẳn phải có gì đó liên quan đến pháp sư rồi…)

    Luo Hao suy nghĩ sau đó nhếch mép lên.

    “…Người có mạnh không nhỉ, nhìn các cơ và ‘khí’ trong người cũng quá bình thường nhưng lại cho ta cảm giác hào hứng…”

    “Nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Cô bé muốn chiến đấu lắm sao, Luo Hao?” Phi Linh không hề nhìn bằng mắt của mình nhưng cậu vẫn biết chiến ý của Luo Hao, cô gái này quả nhiên rất quan tâm đến sức mạnh.

    Luo Hao điềm nhiên nhảy xuống từ trên tu viện và đáp xuống trước tu viện và trước mặt Phi Linh một cách nhẹ nhàng.

    “Ngươi, ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được tu viện của ta mà tới đây? Mục đích là gì?” Luo Hao nhận ra rằng Phi Linh cũng có bản lĩnh để phát hiện sự hiện diện của cô và bắt đầu nhíu mày hỏi vô số câu hỏi.

    “Thứ lỗi vì đã xâm nhập bất hợp pháp như thế này, Giáo chủ Luo Hao. Tôi tên Phi Linh, là Campione thứ hai của Anh Quốc, hôm nay đến đây lĩnh giáo Campione tự xưng mạnh nhất ở đây.” Phi Linh bắt đầu khích tướng, cậu không định nói ý định của mình ban đầu là gì, và cậu cảm thấy khi đi theo hướng đi của Alice sẽ giúp cậu tiến gần với mục đích chính của cậu hơn nên cậu mới đến đây.

    “Campione thứ hai của Anh Quốc? Sao ta không biết điều này nhỉ?” Luo Hao nhếch miệng cười như đang nói rằng “nói dối không biết ngượng”.

    “Cô bé thật nghĩ tôi nói giỡn à?” Phi Linh gãi đầu.

    “Ngừng gọi ta là cô bé đi. Đã xâm nhập vào nơi ở của ta lại còn bất kính như vậy nữa. Luo Hao ta tuyệt đối sẽ giáo huấn ngươi, không, phải trừng trị ngươi mới dúng.”

    “Uwa, có cần phản ứng đến thế không? Không phải hậu bối đến chào hỏi một chút các tiền bối sao?” Phi Linh cười, cậu có vẻ khá trêu chọc những người như thế này.

    “Ngươi thật không nói dối sao?” Luo Hao nhíu mày, sau đó cô lại nói.

    “….được, vậy nếu đã là một thân hậu bối, ngươi chắc phải có chút bản lãnh. Nghe đây, nếu ngươi tiếp được của ta một chiêu, vậy coi như chuyện lần này ta sẽ bỏ qua và tên của ngươi ta sẽ nhớ nó, như vậy là được rồi phải không nào?”

    (Oiya… cô nàng đúng cao không thấy đỉnh rồi…nên dạy dỗ cô nàng này một chút mới được)

    Phi Linh trong lòng cười thầm, sắp được 1 trò vui lâu ngày không có rồi.

    “Cái này có chút không đúng rồi, Giáo chủ đại nhân. Thân là hậu bối như tôi làm sao có khả năng đánh lại ngài đây?” Phi Linh mặt dày biện hộ.

    “Không phải ngươi tự xưng là tiểu bối của ta và muốn lĩnh giáo sao? Giờ lại mặt dày muốn công bằng? Rốt cuộc ngươi là ai?” Luo Hao chau đôi mày thanh tú của mình xuống một cái sâu.

    “Ta chưa có nói muốn đánh nhau. Cô quá hiếu chiến rồi cô bé ạ.” Phi Linh không giả vờ nữa.

    “Hừ, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật ra. Nói! Ngươi rốt cuộc là ai, dám cả gan đến quấy rầy ta.” Luo Hao hắng giọng nói, cô chỉ tay về phía Phi Linh. Nhận thấy Phi Linh thay đổi ngay thái độ và xưng hô đã làm cô biết Phi Linh để lộ rồi.

    “Như ta đã nói, ta đến đây làm quen với cô thôi. Còn nữa, không biết âm mưu của cô với Thánh Tổ Guineverse là gì tôi cũng tò mò nhưng tốt nhất đừng chơi với lửa kẻo lửa bén đấy.” Phi Linh nhúng vai.

    “Ý của ngươi là gì?” Luo Hao hầm hầm vẻ mặt nói với giọng khá bình thường.

    “Thôi, ta không có ý định đấu với cô lần đầu gặp mặt này. Sau này sẽ nhờ cô nhiều đấy. Nhớ lời ta, đừng bất cẩn…” Sau khi nói thì thân ảnh của Phi Linh dần biến mất cứ như khả năng thế thân ngoại khí của Alice hay thế thân của Luo Hao.

    “Rốt cuộc hắn là ai? Không lẽ là Vương thứ 8 thật sao…” Luo Hao vẻ mặt đăm chiêu và lời nói của Phi Linh về mình-----

    Phi Linh quay về và không có thông tin gì từ Luo Hao về cuộc gặp mặt của Guineverse và cô khiến cho Alice vài phần thất vọng nhưng cô không nói đến chỉ biểu hiện trên mặt thôi, còn Eriserine thì mắng mỏ Phi Linh một chập. Chuyện này làm sao khác được, Phi Linh vốn không có ý định giao chiến với Quỷ Vương khác và tổn hao lực lượng của Nhân Loại cả.

    “Xem ta lần này phải nhờ anh đến Nhật Bản một chuyến và theo dõi hành tung của Luo Hao và Thánh Tổ rồi.” Eriserine mắng một chập, Alice chỉ có thể cười và đưa ra đề xuất mới.

    Hiện tại đã là mùa thu và gió thì thổi khá mát nhưng có chút gì đó khô hoạch….

    “Có lẽ mọi chuyện vẫn chưa đến mức phải lo lắng, nên xem tình hình đã…” Dù rằng lúc này không có chuyện gì ngoài việc hai người kia mờ mờ ám ám với kế hoạch của họ nhưng cũng không thể phán xét Luo Hao và Guineverse có ý đồ xấu được.

    Vốn dĩ Luo Hao không hề sống một mình mà còn có một người đệ tử của cô nữa, nhưng mà lúc này người đó đã theo lệnh của Luo Hao đã dẫn Thánh Tổ Asherah đến Nhật Bản để tiến hành kế hoạch mà Guineverse đề ra, triệu hồi một vị Dị Thần để Luo Hao có thể thỏa sức thực hiện mong muốn của mình là đánh với những kẻ mạnh và lấy được sức mạnh.

    Nhưng không thể không nói Thánh Tổ Guineverse tìm đến Luo Hao với âm mưu mơ hồ khác nữa.

    Và đồng thời việc Campione thứ bảy Kusanagi Godou có mặt ở thánh địa, nơi là Luo Hao và Guineverse sẽ thực hiện kế hoạch ở đó.

    Chỉ sau vài ngày tại Nhật Bản, nhóm người hầu và Vương Godou đã có một chuyến đi đến núi Nikkou thuộc tỉnh Tochigi, có vẻ như bọn họ đang thực hiện việc nào đó tại đền Saitenguu để hỗ trợ Hikari Mariya, em gái Yuri Mariya trở thành Hime-Miko của ngôi đền này.

    Saitenguu là nơi thờ phụng của một vị Thần của nơi này, một thánh địa độc lập, trung hợp thay đặc biệt. Nó là nơi dẫn đến Trung Giới (Netherworld), nơi mà các Dị Thần nghỉ ngơi, một nơi vô cùng nguy hiểm đối với con người bởi việc nơi này liên tục hút lấy sức lực và ma lực khiến không ai có thể chịu đựng được đứng trong nơi này quá lâu.

    Và vì Hikari phải đi vào nơi này để thực hiện nghi thức nhậm chức Hime-Miko ở nơi này nên Godou mới ở đây để đảm nhận sự an toàn cho mọi người đề phòng Dị Thần bị phong ấn dhlGAPMb phía dưới Saitenguu thoát ra và gây náo loạn.

    Dị Thần này có vẻ đã bị phong ấn rất nhiều lần trong quá khứ, Luo Hao đã từng giao chiến với Dị Thần rất nhiều lần và vẫn chưa đánh thắng được Dị Thần này.

    Và xuất thân của Dị Thần này thuộc về Trung Quốc nhưng lại bị phong ấn ở đây có thể là do Luo Hao làm hoặc ai đó nhưng lúc này đã không còn quan trọng, điều cần biết là Godou sắp đối đầu với cả Dị Thần này và Luo Hao đang sắp sửa đến nơi----
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 324: Từ từ giải quyết
    Mọi việc đều được bàn bạc rất kỹ, Alice quan sát tình hình nơi Saitenguu khá rõ ràng, nhóm của Godou đã đến và tiến vào Trung Giới. Cho đến khi mọi người đi vào trong ranh giới của sinh mệnh và sự vĩnh hằng, thủ phủ hư không giữa thế giới loài người và lĩnh vực của thần thánh. Thế giới trong khe hở được gọi là Yomotsu Hirasaka.

    “Lạ thật…” Alice đổ mồ hôi và thốt lên câu này trong khi đang quan sát, đã trải qua vài ngày ngày kể từ lúc Phi Linh quay về từ tu viện trong núi Lư Sơn của Luo Hao.

    “Chuyện gì nữa sao?” Phi Linh nhíu mày, chỉ mới một ngày mà đã lại có chuyện rồi, quả là khó mà yên bình được, nhưng mà miễn là có chuyện phiền phức là lại có thêm chút tiến triển cho Phi Linh.

    “Linh thị của tôi không thể quan sát được mọi chuyện nữa. Có lẽ do ai đó lập kết giới ngay tại đường hầm dẫn đến Trung Giới rồi.”

    “Eri, em ở lại đây nhé. Anh đi đến Tochigi một chuyến đây.” Phi Linh đứng dậy và nhìn Eriserine nói.

    “Không thích.” Eriserine thẳng thừng nói, khiến Phi Linh đứng hình. Và cô nói tiếp:

    “Mọi lần anh đi đều bỏ em như vậy liền vui lắm hả! Anh sợ em phá nát thế giới này sao? Anh càng lo em lại càng muốn phá đấy!” Eriserine tức tối nói.

    “Cái này…Làm gì có chuyện đấy. Em không nhớ rằng bất kỳ ai gặp em dù có hay không hiểu biết thì họ cũng muốn tránh xa em ra sao? Như vậy làm sao có chuyện hay cho em xem được đây.” Phi Linh nhanh nhanh nghĩ cách kiềm chế cô nàng này lại, tuy là Phi Linh không mang Eriserine theo nhưng trận nào Phi Linh chiến đấu mà cô không quan sát.

    Nghe vậy, Eriserine vẫn tức tối nhưng cô lại khoanh tay phống má lên với vẻ mặt không hề chấp nhận Phi Linh đúng tí nào.

    “Alice, nhờ cô bé nghĩ chuyện vui nói với cô ấy.”

    Phi Linh cảm thấy Eriserine đã chấp nhận điều Phi Linh nói rồi nên quay sang nói Alice, hơn nữa Illyasviel có lẽ lại đang đọc sách nghiên cứu rồi nên không có ở đây.

    Alice gật đầu, sau đó Phi Linh biến mất. Eriserine nhìn Phi Linh mà chán chường. Alice cũng nghĩ chuyện để tán dốc với Eriserine theo lời dặn của Phi Linh.

    “Eriserine-san,----

    ---------

    Sau đó, Phi Linh từ Anh Quốc dịch chuyển thẳng đến đền Saitenguu, Tochigi, Nhật Bản.

    Tại Saitenguu, ngay khi Phi Linh mở ra cổng dịch chuyển đã thấy tại một góc thiên không, phía trên bên phải núi Nikkou hiện ra một con rắn khổng lồ.

    Trông xa từ mặt đất, thân rắn phải dài cỡ vài chục mét. Thân hình khác thường đó được bao phủ trong lớp vảy trắng bạc. Tuy nhiên, nó không gây ra cảm giác kinh tởm giống như lúc người ta thấy một con rắn bình thường, trái ngược là, có một sự cuốn hút từ vẻ uy nghi lộng lẫy tỏa ra.

    Chưa kể đến là tại bên trong Saitenguu còn có sự góp mặt của Erica và Lilianna, hai người hầu cận của Campione Kusanagi Godou. Vì Phi Linh xuất hiện không phải nơi mà hai người họ có thể nhìn thấy nên cậu không hề bị phát hiện.

    Thân phận của con rắn khổng lồ với lớp vảy trắng bạc trên thân của nó là Leviathan, và còn là Thánh Tổ Asherah của Los Angeles nữa.

    “Vậy là Smith là do chiến đấu với Levi-chan này và chơi ôm bom à…” Phi Linh nghe Lilianna và Erica nhắc lại trận chiến giữa John Pluto Smith và Leviathan mà suy nghĩ. Dĩ nhiên cậu không hề tin John Pluto Smith đã ngủm, dù sao thì Phi Linh từng thấy anh ta hóa thân thành thể vô vật chất một lần bằng Quyền Năng rồi.

    “Yo~ hai cô gái lâu rồi không gặp nhỉ.” Phi Linh xuất đầu lộ diện và lên tiếng chào hỏi, Erica và Lilianna nghe được giọng nói không mấy quen thuộc và quay lạ nhìn.

    “…Phi Linh!” Trải qua vài lần giao thiệp thì ít nhất là Erica vẫn nhớ được tên của cậu còn về có phải Campione hay không thì cô không thể chắc chắn, dù sao cũng thuộc tổ chức nằm ở Châu Âu nên cô chỉ nghe ‘Copper Black Cross’ nói rằng Phi Linh thần bí không thể xác định nhưng với sự chứng nhận của Witengamot rằng cậu là một Campione, cả ‘Hắc hoàng tử Alec’ cũng đã nhận định là vậy.

    “Phi Linh?! Là cái người thần bí mang danh Campione thứ 8 mà Anh Quốc khẳng định sao?” Lilianna nhíu mày khi Erica nói tên của Phi Linh lên.

    “Aiya, cái danh hiệu đấy các cô thích nghĩ sao cũng được. Ta thực sự chả quan tâm đến nó mấy cả. Hơn nữa, có lẽ ta sẽ xử lý cô nàng này cho các cô một phen được chứ?” Phi Linh gãy đầu, sau đó nhìn về phía con rắn khổng lồ Leviathan không biết từ lúc nào, toàn thân Leviathan phủ đầy đủ loại vết thương, có lớn có nhỏ.

    Máu chảy ra không ngừng từ chúng, và vì thần rắn đang trôi nổi trên bầu trời, nó tất nhiên là đang chảy xuống mặt đất.

    Máu màu đỏ tươi rơi xuống như mưa bụi và nhuộm hồng cả núi Nikkou.

    Erica nghe được vậy cũng cùng Lilianna xoay đầu lại nhìn về phía trên không trung.

    “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

    Erica phiền muộn nhìn vào bóng tối thâm trầm sâu bên trong song cửa ngôi đền nhỏ.

    Và lúc này tại cung điện nằm đâu đó gần với nơi mà Phi Linh đang quan sát Leviathan, Dị Thần mang tên Thánh Hầu Vương đã sắp hồi phục lại cơ thẻ của mình trong bức thạch hầu mà bản thân hắn đang ở bên trong, bây giờ chỉ cần tìm lấy hai Hime-Miko Yuri và Hikari đã được Godou mang đi để tránh sự khống chế của Thánh Hầu Vương lên Hikari, người đang thực hiện nghi thức của mình trong vô thức được điều khiển bởi thanh ‘Đồ Long Kiếm’ vật rất cần thiết để gặp Thánh Hầu Vương.

    “Anh nói là mình sẽ ngăn cản Thánh Tổ sao? Anh có biết hiện giờ cô ta đang có sức mạnh của Dị Thần dù là đang bị thương thế kia không?” Lilianna mặc dù bán tin bán nghi cái danh hiệu vĩ đại của Nhân Loại trên người Phi Linh nhưng cô vẫn nghĩ rằng Phi Linh không thể nào đánh bại Leviathan đằng kia được.

    “Lily…” Erica lẩm bẩm trong lo lắng và có ý muốn khuyên can Lilianna. Phi Linh nhìn Lilianna và nói.

    “Cô tin hay không tin cũng không sao? Ta giải quyết xong rồi hẳn nói. Không biết Smith biết ta đánh nát mông đối thủ của anh ta thì ra sao nhỉ.” Phi Linh tự hỏi.

    “Này---“ Chỉ vừa mới có ý định gọi Phi Linh, thì cậu đã biến mất làm Lilianna cứng họng. Erica con đổ mồ hôi vì khả năng di chuyển nhanh đến không thể nhìn thấy được, cô ấy tò mò không biết tốc độ ấy sánh với ‘Tia chớp đen’ của ‘Hắc hoàng tử Alec’, người đồng đội cũ của cô sẽ như thế nào.

    Trong lúc Erica nghĩ những điều đó, Phi Linh đã xuất hiện ngay phía trước mặt Leviathan đang lấm đầy vết thương trên cơ thể.

    “Cơ thể minh chưa đủ để vượt qua giới hạn và trở thành “thật” được…đành vậy, không dùng nắm đấm được thì ta dùng phép.” Phi Linh lẩm bẩm. Mỗi lần giết Dị Thần, cậu lại có được một phần nào đó cảm nhận sức mạnh của mình lại gần hơn một chút nhưng cái gì cũng có bất lợi của nó. Năng lượng mà cậu thu thập được luôn có thất thoát, sở dĩ cậu cần phải giết nhiều hơn nữa là do điều này. Giới hạn mà Phi Linh nói đến chính là việc cơ thể mình tiếp nhận năng lượng đến mức vượt quá giới hạn để hình được cơ thể thật, còn không thì cố đổ đầy lại có một phần bị mất đi một cách vô ích.

    Hiện tại là thế, cơ thể không có sức mạnh vô biên từ xưng hiệu Thần Linh của cậu, chỉ có thể sử dụng Phép Thuật và những thứ như Bảo Khí tái tạo từ [Khởi Nguyên] thay vào đó.

    Phi Linh lấy ra lá bài pactio từ trong túi áo mình.

    “Adeat.” Phi Linh chỉ nói xưng chú ngữ kích hoạt khế ước pactio của mình. Cuốn sách Ability xuất hiện trên tay cậu thay cho lá bài.

    Cậu nhắm mắt lại và suy nghĩ đến năng lực mình muốn sao chép. Trên thực tế, Leviathan trên người đầy vết thương cũng không còn đầu óc để ý đến Phi Linh đang làm gì mà chỉ nghĩ đến việc mau chóng hi sinh và “trở về” Đất Mẹ.

    Khi đã nghĩ được cách ngăn cản Leviathan ngưng việc đang diễn ra và Phi Linh cũng không hề có ý định đánh chết Leviathan, cậu còn muốn giữ cô nàng này lại cho John Pluto Smith xử lý nữa kìa. Cuốn sách trên tay phát sáng và hóa thành một vầng hào quang tiến nhập vào cơ thể Phi Linh khiến cả người cậu cũng phát sáng lên.

    *Hyoo*----

    Phi Linh hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu đọc chú ngữ.

    “Nơi này chính là vị trí tối trọng của chiến lược gia vĩ đại. Stone Sentinel Maze!”

    Phi Linh rốt cuộc thi triển năng lực của Zhuge Liang (Gia Cát Lượng), một Bảo Khí tạo ra một [Kết Giới] giam cầm kẻ thù và hiệu ứng phụ như khiến suy nhược. Bản thân Gia Cát Lượng không có tính sát thương Anh Linh, sử dụng mưu lược cao minh, đầu óc siêu thần của ông để giải quyết mọi vấn để. Stone Sentinel Maze như là con át chủ bài để đối thủ không còn chống cự được nữa.

    Và theo tiếng chú ngữ vang lên trong thiên không. Liên tiếp những tiếng động lạ phát ra từ trên trời.

    *Dan*-----

    *Dan dan*-------

    *Dan dan dan*-------

    Ngay từ xa xa của vùng đất này lại xuất hiện tám chiếc cột đá khổng lồ từ trên không rơi xuống thẳng trên mặt đất tạo ra âm thanh rất lớn.

    Bán kính của những cột đá này lấy Phi Linh làm trung tâm kéo dài và bao phủ toàn bộ vùng đất này, cả cung điện nơi phong ấn ‘Bật Mã Ôn’ giam bên dưới Saitenguu cũng nằm trong phạm vi của Stone Sentinel Maze.

    Và phần cuối cùng của Bảo Khí này, một tấm bảng lục giác ở trung tâm có một hình Thái Cực Đồ rơi xuống được 8 cột đá khổng lồ chống lấy tạo thành một cái trần ngay phía trên khiến bầu trời hoàn toàn bị phiến đá với Thái Cực Đồ này che khuất, quả là đúng với câu một tay che trời nhưng không phải là tay mà là đá khổng lồ.

    Ngay khi phiến đá lớn làm trần che lấp đi thiên không, ánh sáng từ cả khu vực đột nhiên lóe lên khiến toàn bộ khu vực bị bao phủ trong hào quang màu tím.

    Leviathan trong tình trạng đầy vết thương cũng nhanh chóng phát sáng, không những thế nó còn rống lớn mặc dù không có quá nhiều sức để làm việc đó, sau đó cả thân hình đang phát sáng của nó dần thu nhỏ lại----
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 325: Nói xấu a~
    “Chuy….Chuyện gì thế này?!” Lilianna và Erica đồng thanh thốt lên và đứng không vững vàng khi mặt đất bị chấn động do những cột đá khổng lồ xuất hiện từ trên bầu trời và rơi xuống mặt đất khiến cho hai cô hoảng hồn. Và rồi còn có cả một tấm phiến đá lớn mà trung tâm lại là hình Thái Cực Đồ.

    “Anh ta không phải đã triệu hồi ra cái thứ đó chứ.” Erica đổ mồ hôi nhìn lên bóng lưng Phi Linh xa xa tại trước mặt Leviathan.

    “Chuyện này không có khả năng! Quyền Năng khủng bố như thế này còn hơn cả [Lợn Rừng] của Godou nữa sao?” Nhìn lấy [Kết Giới] khủng bố này đúng là Quyền Năng của Kusanagi Godou không thể so sánh được.

    Chưa kịp suy nghĩ nhiều về nó thì từ phiến đá với hình Thái Cực Đồ trên không đã sáng trưng lên lan tỏa khắp nơi làm cho cả một vùng rộng lớn không thể thấy được gì.

    Tại bên trong cung điện bên trong thành rộng trải dài không biết bao xa, Thánh Hâu Vương đang dần được hồi phục nhờ việc hiến tế dần dần của Leviathan, với lại hắn ta đã sai khiến đám khỉ con hắn tạo ra từ lông của mình để tìm lấy Hime-Miko, có vẻ hắn đang dự tính làm điều gì đó với các cô gái đi chung với Godou.

    “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao nguồn năng lượng từ Dị Xà lại cắt đứt?!” Thánh Hầu Vương đã sắp phá được lớp đá trên người, nửa thân trên của hắn đã cử động bình thường nhưng ngay sau đó, lớp đá đang dần đi xuống và phân rả lại dần hồi phục khiến hắn nhíu mày. Cơn khát máu muốn quậy phá và tìm kiếm những cuộc chiến làm hắn thống khoái vẫn đang bừng bừng trên người vì đã được đốt cháy lên.

    Vậy mà lúc này lại xảy ra chuyện bất ổn. Cả người hắn dần đi vào suy yếu, cứ như có thứ gì đó đang hút lấy sức mạnh ít ỏi mà hắn có được.

    Dần dần không muốn quay trở lại cái hình dáng yếu đuối bị phong ấn ‘Bật Mã Ôn’ giữ lại. Hắn cứ vùng vẩy trong tuyệt vọng mà dần dần bị hóa đá trở lại----

    Trên núi Nikkou, Lu Yinghua là đệ tử của Luo Hao không có mặt tại tu viện Lư Sơn lần trước cũng là đi hộ tống Leviathan đến đây để thực hiện ý muốn của sư phụ mình, cậu ta nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động.

    Vừa rồi Lu Yinghua còn gặp Erica và Lilianna trong khi đến nơi này với Asherah. Hơn nữa hắn còn là người cắn đuôi Erica và Lilianna để Asherah có thể hóa thành Leviathan thực hiện việc hiến tế của mình.

    “Tỷ bị gì thế?! Ư!!!...”

    Thứ mà cậu thấy khi tới không phải là lúc cậu thấy dưới chân núi là cảnh Leviathan với thân hình con rắn khổng lồ đầy vết thương, máu F0laJ2KK chảy nhúm đậm ngọn núi. Ngay khi cậu ta nhận ra mặt đất rung chuyển và phía trên bầu trời lại bị che khuất bởi một thứ gì đó và có hình Thái Cực Đồ ở giữa, bầu trời và tầm nhìn của Lu Yinghua hoàn toàn bị nguồn ánh sáng từ Thái Cực Đồ kia lấy đi.

    Và trước khi tầm nhìn bị lấy đi, cậu ta đã thấy toàn thân của Leviathan chìm trong hào quang màu tím và Leviathan đang rống lên một cách khó khăn----

    Tại hào quang bao trùm lấy Leviathan, cô ta rống lên giận dữ. Việc cô nhanh chóng hiến tế vừa có thế giúp Guinverse triệu hồi một Dị Thần mạnh mẽ có xác suất đánh bại các Quỷ Vương khác mà vừa có thể giúp cô đưa sức mạnh của mình quay trở về với “Đất Mẹ”. Vậy mà lại có cái thứ gì đó đang kiềm chế và rút cạn sức lực và ma lực của cô khiến cô không còn có thể duy trì trạng thái Dị Xà nữa mà quay về với dáng hình Nhân Loại của cô.

    “Khốn kiếp!!! Mi rốt cuộc là ai….” Asherah gắng gượng nằm trên mặt đất ngưỡng đầu lên nghiến hàm răng lẫn máu của mình trên đó nhìn Phi Linh đang lơ lửng trên thiên không mà thầm nguyền rủa, giọng dần dần tắt ngúm và Asherah bất tỉnh vì Stone Sentinel Maze liên tiếp làm cô suy nhược.

    “Xử lý cô nàng này là ổn rồi. Giờ thì sao đây?” Phi Linh thắc mắc không biết vì sao Thánh Tổ lại hóa thành Dị Xà mà còn mình đầy vết thương như vậy, mà bởi vì biết đây là đối thủ của John Pluto Smith nên Phi Linh mới không để Asherah chết thôi.

    “Này!! Tên kia, anh là ai?” Một cậu trai khoảng độ 14-15 tuổi, nghe ngôn ngữ liền đoán được là tiếng Trung Quốc rồi.

    “Hửm?! Nhóc là tên nào thế?” Phi Linh nhìn về phía chủ nhân của giọng nói này, cậu trai trẻ với dáng người hơi gầy, mặc chiếc áo không tay màu đen và vẻ mặt khó khăn vì Bảo Khí của Phi Linh đang dùng cũng đang kéo đi sức lực của cậu.

    Lu Yinghua nhăn nhó, tay phải ôm ngực liên tiếp thả ra những hơi dài vì sức lực không có để đứng nữa, mồ đầm đìa.

    Cậu trai trẻ vừa xuất hiện này đúng là Lu Yinghua vừa nãy ở dưới núi. Chỉ mới chưa tới 30 giây sau khi đã có mặt ở đây đúng là có tài năng trong khả năng di chuyển. Hơn nữa, đã bị khống chế bởi [Kết Giới] của Phi Linh vẫn có thể di chuyển nhanh nhẹn đến đây được.

    “Nhóc là người quen của Luo Hao à?” Phi Linh thầm nghĩ rằng nếu đây là một ngườ Trung Quốc, thì chắc rằng sẽ liên quan đến Luo Hao. Người Trung Quốc thì chưa đủ chứng mình cậu trai trẻ này liên quan nhưng nếu thêm câu hỏi tại sao tên nhóc này lại ở đây, lại có mặt trùng hợp đến vậy thì câu trả lời đã rõ ràng rồi.

    “Anh biết sư phụ ta?” Lu Yinghua cau mày.

    “Ồ, vậy là đúng rồi sao. Thánh Tổ đằng kia không có sức để tiếp tục kế hoạch của Luo Hao nữa, nhóc hết việc ở đây rồi.”

    “Cái gì mà hết việc? Này, tôi không biết đang làm cái quái gì, nhưng tôi khuyên anh nên sửa lại cách xưng hô với sư phụ tôi thì hơn. Sư phụ mà nghe được tôi đảm bảo rằng anh khó có đường sống đấy.” Lu Yinghua chân thành nói.

    “Ta cũng nói thật là kế hoạch gì đó của cô nhóc ấy mặc dù ta không biết nó là gì nhưng có vẻ như Thánh Tổ ở đây rất cần thiết đã không giúp gì được nữa rồi.” Vừa nói, Phi Linh chỉ tay về phía Asherah không một mảnh vải che thân nằm rạp trên vũng máu trên mặt đất, mặc dù là máu của cô ta nhưng Phi Linh đã sử dụng [Kết Giới] theo ý mình và cầm máu cho Asherah nên tạm thời không có nguy hiểm gì đến mạng sống cả.

    “…” Lu Yinghua im lặng không thể nói thêm lời nào nữa, cậu chẳng có cách giải quyết nào cả, với cậu hiện tại mà nói, nếu dùng hết sức mang Asherah đi có lẽ vẫn được nhưng cậu không thể thăm dò được Phi Linh rốt cuộc thực lực là như thế nào.

    Nhưng cậu có niềm kiêu hãnh của một thiên tài Võ thuật và Đạo thuật, cậu không cho phép mình làm sư phụ cậu thất vọng dù là kế hoạch của sư phụ cậu.

    “Này, cậu nhóc. Nếu nhóc đang có ý định muốn mang Thánh Tổ này đi thì hãy dẹp cái ý nghĩ đó đi. Vốn dĩ ta chưa làm gì cậu nhóc là vì nhóc không làm ra cái gì hành động, nhưng nếu….”

    Phi Linh hầm hầm nhìn Lu Yinghua và cảnh cáo cậu ta bằng cách lườm một cái làm cho Lu Yinghua tự tin với năng lực của mình cũng phải lạnh gáy.

    Dường bị đoán trúng, Lu Yinghua đã run người và lui về sau một bước. Mồ hôi đổ trên người vì áp lực của Phi Linh khiến cậu ta khuyên bản thân không nên tiếp tục.

    Nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, mục đích vẫn như cũ. Quyết tâm kiên định trong tình trạng như thế này khiến cho Phi Linh quan sát biểu hiện của Lu Yinghua trên khuôn mặt.

    “Có vẻ như cậu quyết định không nghe lời ta nhỉ.” Tưởng chừng Lu Yinghua sẽ dừng lại và rời đi nhưng có lẽ lòng tự trọng của thiên tài chắc là quá cao. Phi Linh bắt đầu vận hành [Kết Giới] Stone Sentinel Maze.

    Lu Yinghua vẫn chưa kịp làm ra động thái gì thì cảnh tượng trước mặt đã mờ nhạt.

    Cảm thấy đầu mình nhức nhối, Lu Yinghua mau chong vẫn chuyển ma lực trong người điều chỉnh lại sự cân bằng của cơ thể.

    Lúc sau khi ổn định cậu ta mở mặt ra đã thấy khung cảnh đã đổi khác. Thay vì khung cảnh núi Nikkou đã thấm đẫm màu máu của Asherah mà lại là một nơi lạ lẫm------

    Trở lại đỉnh núi Nikkou, Phi Linh đã sử dụng [Kết Giới] để tạo ra ảo cảnh khiến cho Lu Yinghua phải mất một chút thời gian bên trong đó.

    Trong khi đó, cậu lại nhìn ngó xung quanh để xem còn việc gì cậu cần giải quyết hay không. Nhưng khó mà thấy được chuyện gì ngoài hai cô gái Erica và Lilianna đang ở Saitenguu.

    Có lẽ cậu nên đi hỏi xem liệu có Dị Thần nào quanh đây để cậu ra tay luôn không.

    “Kể ra thì mình nên tham dò một chút kế hoạch của Luo Hao qua ký ức của tên nhóc kia một chút chứ…” Liếc nhìn Asherah nằm trên mặt đất, thân thể loli khoảng 12-13 tuổi với mái tóc màu tím dài. Phi Linh bắt đầu nghĩ lại chuyện mình vừa làm.

    Phi Linh gãi đầu.

    “Ài…nhiều lúc làm người tốt không biết có đúng chỗ không nữa.” Phi Linh bước về phía Asherah, nhìn cô ta một chút rồi mau chóng đảo mắt đi nơi khác vì không tiện nhìn bởi thân thể không hể có vải che thân.

    Sau đó Phi Linh tạo ra một chiếc khăn để che thân thể của Asherah lại với chiếc khăn ấy. Sau đó cậu bế Asherah lên và biến mất.

    Erica và Lilianna cũng bị ảnh hưởng bởi suy nhược của Stone Sentinel Maze nhưng không quá nhiều bởi vì Phi Linh còn nhận thức hai người này. Nếu không cả hai cũng chịu chung số phận với Lu Yinghua là bị hút cạn sức lực đấy. Hơn nữa nhưng người bên ngoài [Kết Giới] cũng không thể tiến nhập bên trong.

    Nhận ra rằng Leviathan đã không còn nữa khiến cho hai người kinh ngạc đến khó mà diễn tả được. Ít nhất là dù rằng vết thương có nặng thế nào thì đấy cũng một sinh vật có sức mạnh có thể so sánh với Dị Thần. Thế mà Phi Linh chỉ rời đi chưa được năm phút nữa.

    “Rốt cuộc tên đó thật sự là Vương thứ tám…” Chứng kiến sức mạnh như thế dù không biết là Quyền Năng hay gì đi nữa nhưng nó đã đủ không chế Leviathan đấy.

    Lilianna đổ mồ và lẩm bẩm vẫn chống chọi với sức mạnh từ [Kết Giới] xung quanh không quá lo lắng nói.

    Và lúc này thì giọng nói của Phi Linh vang lên bên trong Saitenguu.

    “Các cô nói xấu ta như thật là đau lòng đấy…”
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)