Huyền Huyễn Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Tiến Đạt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 251: Future Witch
    Tóm tắt lại chương trước: Illyasviel gần như ra đòn quyết định với Stardust Dragon, nhưng Stardust Dragon vẫn còn món át chủ bài, ‘Vectơ Gia Tốc’. Nó gần như giết được Illyasviel, nhưng vào thời khắc cả hai rơi vào khoảng không màu trắng xóa, tại đó gặp được một cô gái xinh đẹp.

    ---------

    Trở lại với Illyasviel. Cô bé không biết mình vừa bị đe dọa đến tính mạng xém chết rồi.

    -Are~ mình đang đánh nhau với con Rồng kia mà. Đây là đâu?

    Illyasviel ngơ ngác nhìn xung quanh. Rồi cô bé hướng câu hỏi của mình về phía cô gái tóc đỏ xinh đẹp trước mắt mình.

    -Ma~ ai mà biết ta?

    Cô gái mỉm cười xinh đẹp nhưng Illyasviel lại có hơi chút cảm giác rằng mình đang bị đùa vậy.

    -Onee-san xinh đẹp là ai vậy?

    Illyasviel hỏi.

    -Là Onee-san xinh đẹp, người vừa mới cứu bé. (???)

    Một câu trả lời chẳng đâu vào đâu. Illyasviel hụt hẩn vì câu giải thích đầy tính lầy lồi.

    -Tên của Onee-san cơ.

    Illyasviel đánh vào trọng tâm vấn đề.

    -Tại sao ta lại phải nói tên của mình cho bé? (???)

    Cô gái lầy này làm cho Illyasviel tức điên lên.

    -Kora~ đừng trả lời em bằng một câu hỏi khác chứ! (Illya)

    -Ara~ có à? (???)

    -Có dó, lại nữa đó! (Illya)

    -Đâu có, có bao giờ? (???)

    -Ư…….

    Illyasviel tức, nước mắt ứa ra trên mắt, cô bé muốn khóc òa lên vì ức chế.

    -Fuhuhuhu….Đùa với bé đúng là vui thật đấy! (???)

    -Ư….Tên của Onee-san?

    Illyasviel vừa nấc khóc vừa lau nước mắt.

    -Bé đoán thử xem. (???)

    -Làm sao em đoán được trong khi không có một gợi ý.

    Illyasviel oán trách cô gái. Con Rồng con kia nằm lì không dám làm gì cả, nó cảm nhận cô gái này con khủng bố hơn nó gấp vô số lần, nên nó sợ không dám làm gì.

    -Gợi ý à?.......Ta vừa cứu bé đó, đó là gợi ý. Bé đoán đi. (???)

    -Cái đó mà là gợi ý sao? Em còn không biết vì sao bị kéo vào đây nữa.

    Illyasviel đầu hàng trước sự lầy lội của cô gái. Cô bé vắt cạn óc của mình, suy nghĩ về cô gái này.

    -Hoàn toàn không nghĩ ra được. (Illya)

    Cô bé chịu thua. Làm sao mà nghĩ được chứ, người đâu mà lầy thấy sợ, đã vậy còn không chịu trả lời câu hỏi nữa chứ.

    -Rồi. Là ta đùa hơi lố. Lâu rồi không được cười nên ta cảm thấy hơi chán. (???)

    -Thế Onee-san là? (Illya)

    -Là Onee-san xinh đẹp. (???)

    -…(Illya)

    Cô bé thành thật cạn lời với cô gái, trong khi đó cô gái thì cười thoải mái.

    -Xin lỗi xin lỗi, lại nữa rồi. Tính ta là vậy. Xin giới thiệu với bé, ta là Ange, Future Witch. (Ange)

    -Ange-san, kéo em vào đây làm gì? (Illya)

    -Sa~ Ai mà biết được. (Ange)

    Ange nhúng vai trong khi trả lời. Illyasviel chỉ có thể làm vẻ mặt ( -_-) và rủ vai xuống chán nản thay vì hỏi tiếp, vì hỏi cũng chẳng có kết quả gì.

    Để tác giả giải đáp thay chị Ange lầy lội này, tác giả cũng thấy con hàng này lầy quá ( =3=). Nguyên nhân là một sự trụng hợp của nhiều yếu tố, thời điểm Stardust Dragon sử dụng chiêu cuối cũng coi như là 10 thành thì 9 thành là chết, cửu tử nhất sinh. Illyasviel gần như tạch, và bản thân bất kỳ Không Gian pháp sư nào cũng có khả năng hình thành một thứ gọi là Không Gian Cô Đọng, khiến mọi thứ đứng hình ấy. Và Rồng thì Gia Tốc, Illya thì làm ngưng mọi thứ, từ đó diễn ra một sự rối loạn về Không Gian và Thời Gian, làm mọi thứ trở nên cực kỳ rắc rối, nên bản chất của thế giới tự động trục xuất những yếu tố như hai Illya và Rồng. Và vì thế, hai nhân vật lạc suýt chút nữa đi theo dòng chảy Thời-Không và lạc trôi về đâu cũng chẳng biết nữa. Chính Ange là người bất ngờ gặp Illya và Rồng nên tiện tay kéo về chỗ của mình.

    Xung quanh Illya là những sự ngẫu nhiên chứ không hề có chủ đích, như việc Illya triệu hồi ra Phi Linh là Berserker hay gặp được Ange cũng vậy, Eriserine hoàn toàn không có dính dáng. Nhắc đến Eriserine, chắc các bạn có 1 số sẽ thầm ghét cô sau lần gặp mặt kia. Nhưng mà nên biết rằng, Witch không như các bạn nghĩ, tính cách họ không bình thường, nói là biến chất thì hợp, nhưng mà Eriserine gửi Phi Linh vào trong Game Board và chuyển Phi Linh đến thế giới Typemoon là ác sao? Làm ơn đi, nếu Phi Linh rơi vào tay Matou Sakura thì nó mới được gọi là trò tiêu khiển của Witch, chơi với mấy con trùng đấy.

    ------------

    Vì sự lầy đó, Illyasviel bỏ cuộc, cô bé im luôn.

    -Bé có muốn làm học trò của ta không? (Ange)

    -Làm học trò của Ange-san thì em được gì? (Illya)

    Không kiềm được sự tò mò, Illyasviel lại hỏi.

    -Bé có thể làm đủ thứ việc bé muốn. (Ange)

    -Làm như em cần thứ gì ấy. (Illya)

    -Thật sao?

    Ange cười và biểu hiện ra khuôn mặt nghi ngờ (o_O).

    Bị Ange nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ đó, Illyasviel cảm thấy bồn chồn.

    -Đúng vậy! Em không cần! (Illya)

    Illyasviel phòng má lên và chối.

    -Nhưng không phải bé còn việc phải làm sao và lời hứa bé đã hứa nữa. Hơn nữa, chẳng lẽ bé cứ muốn sống một cuộc sống lệ thuộc như thế mãi sao?

    Ange gần như nói trúng điều Illyasviel không muốn suy nghĩ đến nhất, lệ thuộc người khác. Vẻ mặt Illyasviel trông khá buồn (!__!). Ange thì tỏ ra mình dành được phần thắng và giơ hai ngón tay theo hình chữ v (^-^)V.

    -Kể cả như vậy...kể cả như vậy…..(Illya)

    -Kể cả thế nào? (Ange)

    -Ư…..

    Illyasviel lặng thinh.

    -Hãy trở thành học trò của ta. Rồi bé sẽ mạnh mẽ đến mức bé có thể tự lo cho bản thân mình, thậm chí việc bảo vệ lời hứa đó và bảo vệ người thân của mình. (Ange)

    -Có thật em có thể mạnh đến mức đó sao?

    Illyasviel hoài nghi.

    -Tất nhiên. Ai là người đã cứu bé vừa nãy? Là ta chứ ai.

    Ange cười.

    -Nếu bé muốn tự sống cho chính mình thì ít nhất phải tự mình quyết định đã. Tự mình lập ra được con đường mình đi và chịu trách nhiệm về chính mình. Nếu muốn làm được thế thì đầu tiên bé cần được dạy bảo, ta không nghĩ mình sẽ dạy được bé bao nhiêu nhưng ta sẽ là một người dạy có đủ trách nhiệm Vậy ta hỏi lại Bé muốn thành học trò của ta chứ?

    Ange nói nghiêm túc, lúc bấy giờ Illyasviel mới thấy được một sự nghiêm túc thật sự, cứ như một người từng trải vậy. Nếu có một người như vậy nhận mình, có lẽ Illyasviel có thể mạnh hơn nữa.

    Cuối cùng thời điểm đưa ra quyết định. Để Illyasviel quyết định thế nào?

    -Em chấp nhận lời đề nghị của Ange-san, không Ange-sensei.

    -Tốt. Vậy để mở đầu, ta sẽ tặng con một món quà, coi như là quà gặp mặt nhé.

    Ange cười thỏa mãn, sau đó nhìn lung tung, cô để ý đến tiểu Stardust Dragon đang im như chết kia.

    -Được rồi đầu tiên thì nên đem con này cho Illya-chan nhỉ? Uhm…. xem nào, nếu mi tỉnh rồi thì ta nói chuyện chút nha.

    Ange cười bí ẩn, cô đến gần con Rồng và nói:

    -Ta cứu mạng ngươi nên mạng ngươi thuộc về ta nhỉ? Thế ta tặng mạng ngươi cho cô bé này vậy.

    Con Rồng tức quá cãi lại:

    -Mụ kia đang nói gì thế hả? Tại sao ta phải làm nô lệ cho con bé loài người này chứ?

    -*Ta mạnh hơn Ngươi* và ta là kẻ đã cứu mạng ngươi. (Ange)

    Con Rồng vẫn ngang bướng, dự định cãi lại tiếp nhưng nó không thể nào mở miệng phủ nhận câu đầu được, nên nó biết đã gặp phải 1 thứ khủng bố kinh hoàng và bắt đầu cuộn người co rúm.

    Con Rồng lẩm bẩm:

    -Nhưng cô cũng cứu con bé kìa mà. Tại sao lại…

    -Ngươi từng nghe câu truyện báo và nhím chưa? Mỗi 1 sinh vật đều có 1 sự chênh lệch giá trị nhất định trong mắt người khác chẳng phải ngươi cũng hiểu điều này sao? (Ange)

    Nghe được điều này, con Rồng im re, không còn gì để nói thêm nữa.

    Ange quay lại, rồi cười vui vẻ nói:

    -Được rồi, con Rồng đó sẽ là quà của ta tặng con. (Ange)

    -Nó? (Illya)

    -Phải. Con Rồng này sẽ là quà của ta cho con. (Ange)

    Sau đó thi triển một loại Ma Thuật rất lạ, khiến cho con Rồng không có khả năng chống cự, rồi một dấu ấn hiện ngay trong mắt trái của Illyasviel, cô bé ngạc nhiên nhìn (O_O) khi được Ange đưa gương cho xem. Con mắt trái lúc này đã đổi, đồng tử hoàn toàn là một màu vàng đậm như ánh ban mai, dần lan ra ngoài võng mạc từng sợi từng sợi màu vàng xen lẫn với màu đỏ của võng mạc. Chỉ cần nghĩ đến việc muốn làm với con mắt thì mắt sẽ chuyển sang màu vàng và Illyasviel có thể ra lệnh cho con Rồng rồi.

    -Từ giờ nó sẽ là thú nuôi của em. Em có thể sai khiến nó cho đến khi nào 1 trong hai người chết, nếu nó chết thì em vẫn có thể tìm một con khác để thực hiện khế ước. (Ange)

    Illyasviel nghe và gật đầu, sau đó cô bé hỏi:

    -Thế em phải học những thứ gì, Ange-sensei? (Illya)

    -Ai biết. Ta chém chơi ấy mà em tự học đi chứ dù sao em đã có sẵn hết những gì em cần rồi.

    Ange cười đểu. Illyasviel nghe sốc một chập và cái mặt thì ý hỏi có đủa không? (o_o)

    -Tại sao ta phải đùa với em? Không phải em đã có đủ sự tiếp thu sẵn có và những kiến thức được chuẩn bị từ trước rồi sao? Bây giờ em cần là thực hành, tự học tự tiếp thu những kiến thức. (Ange)

    Sau khi Ange giải thích, Illyasviel tỏ ra rằng mình đã hiểu và gật đầu.

    -Được rồi giờ thì em nên quay lại đi có người tìm em suốt ngàn năm rồi đấy.

    Ange giơ chỉ về phía cánh cổng khổng lồ không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Illyasviel thì nhìn theo hướng đó và gật đầu, vì chuẩn bị rời đi, nên con Stardust Dragon cũng hóa thành một vệt sáng và bay thẳng vào trái của Illyasviel và không thấy đâu nữa, con mắt cũng quay lại màu đỏ.

    -Tạm biệt, Ange-sensei. Mong lần sau gặp lại. (Illya)

    -Ừm. (Ange)

    Illyasviel bước đến phía cánh cổng khổng lồ và không thấy được bên trong có thứ gì ngoài một màu trắng, cô bé tự hỏi không biết mình đã đi bao lâu, sẽ đến nơi nào.

    Nhưng tiếp theo đó ngay cả tác giả cũng trố mắt há hốc mồm.

    Illyasviel đang tiến đến cánh cổng, bỗng dưng một cái hố sâu và rộng xuất hiện ngay nơi cô bé chuẩn bị đáp chân xuống, khiến cô giật mình, cô mau chóng dừng lại và quán tính vẫn còn suýt nữa làm cô bé té xuống dưới luôn rồi.

    -(Nguy quá…) (Illya)

    Cô thầm nghĩ là trò đùa của sensei mình thôi, có lẽ ổn rồi. Cô bé thở phào tạ ơn trời vì mình không té. Cô quay lại nhìn Ange với ánh mắt nghi ngờ, Ange đáp lại bằng nụ cười tươi và tay thì chỉ lên trời. Illyasviel cảm thấy khó hiểu.

    Ngay sau đó. Illyasviel cảm thấy cả cơ thể mình tự dưng nhẹ tưng, để ý lại phía trên của mình. Cô thấy một cái cần gấp đồ chơi ngoài tiếp gấp thú đang gấp cô lên.

    -Cái quái gì vậy nè, Sensei?

    Illyasviel hoảng hốt thốt lên.

    Cần gấp bắt đầu chuyển động. Nó từ từ xoay vòng.

    -Ể?

    Chiếc cần gấp quay Illyasviel cả chục vòng trên không trung, khiến cô bé rối loạn tuyến tiền đình, sắc mặt xuống sắc thấy rõ, vẻ mặt thì như vầy (@A@).

    Sau đó nó dừng lại, lấy đà thẩy cô lên trời. Vẫn đủ ý thức nhận ra điều này, Illyasviel nhắm mắt và hét “Kyaaaaaaa….” Trong khi rơi tự do.

    -Chuyến đi tốt lành nhé.

    Ange ở đằng xa chào tạm biệt (^-^)/~~.

    Illyasviel từ từ mở mắt ra, cô bé nhìn thấy không phải là không gian trắng xóa nữa, thay vào đó là một bầu trời xanh đầy mây, phía dưới là khung cảnh của kiến trúc kiên cố, và ngay dưới cô bé là một cái cây cực kỳ lớn.

    -Iyaaaaaa……..

    Illyasviel hét lớn.

    -Cái này mà là chuyến đi tốt lành của cô đó hả, ANGE-SENSEI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 252: Chuyện chưa kể 2 (1)
    Mười năm về trước.

    Dưới một buổi chiều khá nóng nực, có vài đám nhóc đi chơi ở công viên thành phố.

    -Kuha…….(???)

    Rầm…..

    Một tên nhóc mập khoảng 7 tuổi bị đánh văng ra và ngã xuống đất, cơ thể lê trên đất khoảng 2m thì dừng lại và bất tỉnh.

    -Còn đứa nào dám bén mãn đến đây nữa không? (???)

    Một cậu bé thu lại tư thế, và với ánh mắt giết người, cậu bé nhìn cả đám nhóc đang tụ lại nhìn cậu khá là run sợ. Phía sau cậu là một cô bé chạc tuổi cậu, cả hai đều cùng tuổi nhau, 7 tuổi, đang ngồi trên đất bộ đồ bám đầy bụi, trên gối còn có một vết xước đang chảy máu. Cô bé nhìn tấm lưng của cậu bé trước mắt mình chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì.

    -Tôi hỏi còn đứa nào dám đụng đến cô ấy nữa hay không? (???)

    -Hí……….(Đám nhóc)

    Cả đám nhóc bị những lời nói sắc nhọn của cậu bé làm cho sợ hãi, đám nhóc nhanh chóng tứ tán mà chạy đi, đứa thì khóc, đứa thì nói về mách phụ huynh.

    -Thật tình! Lũ quỷ nhỏ, tại sao mình ghét chúng thế không biết? (???)

    Cậu bé gãi đầu thì thào.

    -Anou~Phi…Phi-san……(???)

    -Ồ. Bạn Kousaki phải không? Làm ơn đừng gọi tôi là Phi, trời ạ không hiểu sao lại có thể gọi như vậy nhỉ? (???)

    -Bởi vì mình cần sự tôn trọng đến bạn. (???)

    -…Không cần. Kousaki-san cứ gọi tên mình là Linh là được. Dù sao cậu cũng giúp mình vài ngày trước mà. Kousaki-san quên nhanh thật đấy! (???)

    -Vậy sao? Xin lỗi. (???)

    -Không sao. Tôi không để tâm đâu. (???)

    Thời điểm đó, tôi cảm giác ngực mình đập rộn ràng như mùa xuân đang đến. Cậu bé hàng xóm kế nhà tôi chỉ vừa mới quen được vài ngày cứu tôi khỏi đám nhóc bắt nạt tôi. Cậu ấy khá giỏi việc đánh nhau.

    -Coi kia. Kousaki-san chân cậu bị thương rồi. Mau sát trùng vết thương đi! (Phi Linh)

    -Ể? Thật vậy.

    Cậu bé nhanh chóng bé tôi lên kiểu bế công chúa, tôi giật mình và tự hỏi tại sao cậu ta tự ý như vậy. Phi Linh bế tôi đến một chiếc ghế gần đó rồi cậu đặt tôi ngồi lên chiếc ghế. Cậu ta mau chóng đi đến gần cái bụp nước công cộng để lấy nước bằng cả hai tay mình chụm lại để giữ nước không đổ ra ngoài. Cậu ấy rưới nước lên vết thương của tôi và dùng miệng thổi.

    Vì không có băng keo cá nhân, nên cậu ấy thậm chí dùng cả khăn tay của mình để đắp lên vết thương của tôi và….

    -Khoan đã! Cậu làm gì vậy?

    Tôi bất ngờ hỏi cậu ta, bởi vì cậu ta đang định xé cái áo của mình đang mặc.

    -Làm gì? Tất nhiên là băng bó vết thương cho cậu rồi. (Phi Linh)

    -Tại sao phải làm thế? Để như vậy không sao đâu mình quen rồi.

    -Làm sao có thể quen được? Cậu là con gái, đừng để những vết sẹo không đáng có lấy đi nét đẹp của mình. Chiếc áo này tôi mặc lâu rồi không cần giữ lại làm gì, có thể vứt lúc nào cũng được. (Phi Linh)

    Phi Linh kiên quyết, sau đó xé rách cái áo của cậu ấy và băng vết thương cho tôi. Mặc dù cậu ấy nói là áo cũ, nhưng tôi có thể thấy rằng nó là một chiếc áo mới toanh.

    -Cậu tự đi được chứ? (Phi Linh)

    -Ể? À….Ừ…..mình đi được…..

    Vì mãi suy nghĩ, tôi đáp lại câu hỏi của cậu ta hơi ấp úng. Rồi tôi đứng bật dậy, không may là tôi ngã nhào về đằng trước.

    -Coi kìa! Cậu còn chưa đi được nữa, thế mà nói đi được rồi cơ đấy. (Phi Linh)

    Nó làm tôi ngượng chín mặt luôn (//_//) vì mái tóc của tôi hơi dài lên tôi hơi cúi đầu đã khuất được ánh mắt của cậu ta.

    -Otto~

    -Oái! Cậu đừng làm vậy nữa!

    Cậu ta một lần nữa đưa tôi về thế bế lúc nãy.

    -Không sao. Tôi khỏe lắm. (Phi Linh)

    -…

    Tôi không trả lời, đó là lý do cậu ta đưa tôi thẳng về nhà trong tình trạng đó, cha mẹ tôi lo chết luôn, và cũng cảm ơn Phi Linh rất nhiều.

    Từ đó tôi thường xuyên gặp mặt và noi chuyện với Phi Linh hơn. Mãi đến khoảng năm 11 tuổi, Phi Linh tiết lộ mình là võ sư, cậu ấy đưa bằng chứng về việc giải nhất của thi đấu quốc gia, quốc tế,… nhưng tôi vẫn không tin và nói rằng cậu ấy chỉ học được nhiều và giỏi hơn người khác một chút và cậu ấy bị Chuunibyou rồi. Tất nhiên là chúng tôi luôn học chung trường và thường xuyên về chung với nhau, cả hai gia đình khá thân với nhau nữa.

    Khoảng thời gian ấy thật vui biết mấy.

    Ừ….vui thật!

    Khoảng 1 năm trước.

    Trường cao trung mà chúng tôi theo học, thành thật mà nói, Phi Linh lúc nào cũng theo sát thành tích học tập của tôi khiến tôi nửa vui nửa buồn, vui là cậu ấy có thể lúc nào cũng ở bên tôi, buồn là bất kể cố gắng của mình như thế nào cũng bị cậu ấy theo kịp một cách nhanh chóng và dễ dàng đến nổi khiến tôi phát bực.

    Cạch…..

    Tôi và Phi Linh đến trường như mọi khi và thay giày chuẩn bị vào lớp. Cậu ấy mở ngăn đựng giày của mình và thấy một lá thư đặt trên giày mình.

    -Thật tình! Lại nữa sao? (Phi Linh)

    Cậu ấy không khỏi phàn nàn khi cầm bức thư lên. Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi.

    -Eri-chan, cậu nhận nó thay mình được không? (Phi Linh)

    -Lại trò cũ à? Đây là thư của cậu đấy. Ít nhất hãy xem nó và quyết định làm gì sau đó đi.

    Tôi mắng cậu ta, thật đấy, ít nhất người ta tỏ tình cũng phải đọc và tôn trọng người viết chứ. Nghe tôi cậu ấy đọc lá thư và cất nó vào cặp.

    -Ai vậy?

    -À. Là một em kouhai lớp 1 ấy mà, hình như tên Serei thì phải. (Phi Linh)

    Phi Linh vẻ mặt lười biếng nhớ lại nội dung.

    -Cậu đào hoa quá mà.

    -Có à? (Phi Linh)

    -Sao lại không có? Đang chối đấy à?

    -Thôi tha cho mình đi. (Phi Linh)

    Tại phía sau trường, địa điểm gặp mặt của Phi Linh và bé kouhai.

    -Senpai. Thật…..thật ra,…..em đã……y…..y..yêu anh. Anh có thể hẹn hò với em không?

    Bảnh trai tài cao, hơi chút soái ca, Phi Linh được lòng khá nhiều em kouhai trong trường mặc dù chỉ mới năm 2, thậm chí một vài chị senpai năm 3 cũng đến tỏ tình với cậu ấy nhưng không thành, có một vài anh senpai khác do ghen tuông mà vài lần hội động cậu mà bị cậu đạp cho không dám lết xác đến gần.

    Và lúc đó, tôi chỉ vừa ngẫu nhiên đi ngang ở gần cửa sổ hành lang nơi kế sát vị trí sau trường mà Phi Linh đang đứng trước mặt một bé gái. Do hành lang khá tối do giờ cũng gần tối rồi nên Phi Linh không thấy được tôi.

    Tôi tự hỏi không biết Phi Linh trả lời thế nào…. Mà khoan đã! Tại sao tôi lại thắc mắc nhỉ? Cậu ta có người yêu là chuyện của cậu ta chứ, cứ mỗi lần cậu ta có người tỏ tình là tôi lại cảm thấy hụt hẩn…Đó là cảm giác gì? Yêu sao? Nai wa~ Làm gì có vụ đó…..Yêu…..Agrrrrr….Không, sai lầm sai lầm….

    Tôi đấu tranh tư tưởng dữ dội trong khi mặt tôi đỏ lúc nào không hay, tôi nhanh nhanh vỗ vào hai má mình và lấy lại tinh thần.

    Tôi không tự tin mấy vẻ đẹp của mình có thể quyến rũ cậu ấy. Tôi không đẹp lắm, đó là điều tôi nghĩ. Chà tôi khiêm tốn nhỉ. Dù vậy, vẫn có khá nhiều senpai tỏ tình tôi, tôi không đồng ý. Tôi muốn hoàn thành việc học mới nghĩ đến chuyện yêu đương. Liệu cậu ta có nghĩ như tôi không?

    -….À! Hóa ra là vậy. Anh rất muốn hẹn hò với em đấy…(Phi Linh)

    Phi Linh vừa trả lời lời tỏ tình của cô bé đó. Nghe được lời đó, lòng tôi lại quặn đau. Sao vậy nè? Tại sao cậu ta đồng ý thôi mà, nhưng tôi lại đau lòng đến thế?

    -Are?…..nước mắt?

    Tôi trên má mình hơi ướt ướt, tôi lấy tay sờ lên má mình….là nước mắt đang chảy liên tục.

    Lòng nhói đau. Tôi không kiềm được suy nghĩ lung tung của mình và rời khỏi đó.

    Cô bé kouhai kia sau khi nhận được trả lời, mặt mày mừng rỡ. (Ừ. Mừng đi con. Main sắp từ mày nè. Nghệ thuật đấy ~(‾▿‾~)   (*v*) /)

    -…..Nhưng mà lúc này anh có hẹn với giáo viên bộ môn phải đến phòng giáo viên gấp, hẹn em bữa khác nhé. Chào em (((((^_^). (Phi Linh)

    Phi Linh khôn khéo từ chối cô bé, rồi cậu ta lượn đi. Để cô bé ngơ ngác nhìn cậu chạy đi.

    -Ồ. Mình nhớ Eri-chan bảo đợi mình ở cổng trước mà. (Phi Linh)

    -Hai~ai, Linh-kun. Lâu rồi không gặp. (???)

    -Ồ. Senpai? Lâu rồi không gặp…..(Phi Linh)

    Phi Linh nắn ốc nhớ lại tên của bà chị senpai vừa mới chào cậu.

    -Nhóc quá đáng thật đấy! Tên chị mày mà nhóc cũng quên được. (???)

    -Xin lỗi. Cơ mà, senpai có thấy cô bạn em đợi ở đây không? (Phi Linh)

    -Hả? À! Con bé hay đi chung với em đó hả? Hình như nó vừa chạy ra ngoài trông rât vội vả. Chả biết là bị gì mà chạy như ma đuổi ấy. (???)

    -Vậy à. Cảm ơn senpai. Chào nhé (((((^-^).

    Cậu ta tốc biến ngay sau đó, vọt đi nhanh như đang chạy xe mấy vậy, để lại bà chị senpai hít cả đống bụi.

    Gì vậy nè? Tại sao tôi không ngừng khóc được vậy?

    Tôi chạy đi trên đường phố buổi chiều cũng khá đông đúc.

    -Xin lỗi.

    Tôi vừa chạy vừa lau nước mắt nên đã vô tình đâm vào người đi đường. Tôi xin lỗi và tiếp tục chạy.

    -ERI (Phi Linh)

    Ôi trời! Cậu ấy chạy nhanh dự vậy trời! Tôi mệt đứt hơi rồi mà cậu ta đã đuổi kịp.

    Còi…….

    Tiếng còi từ chiếc xe tải phát ra để bảo người khác nhường đường. Và tôi, ở ngay giữa đường. Tôi giật mình, không kịp hoàn hồn để tránh chiếc xe, mà tôi lại làm hành động ngu ngốc là nhắm mặt lại chấp nhận số phận coi như mình xui xẻo 2 lần đi, tự nhiên khóc bởi vì bạn mình nhận lời tỏ tình với người khác, rồi lại bị xe tông.

    Thời khắc tôi an phận. Tôi lại cảm giác mình được một lực đẩy sang một bên. Ai đó đang ôm lấy tôi.

    -It…te~(Phi Linh)

    Tôi mở mắt ra. Phi Linh đã kéo vào bên đường.

    -CẬU BỊ ĐIÊN À? MUỐN CHẾT LẮM SAO?

    Phi Linh như quát vào mặt tôi, nó khiến tôi khá tức giận đấy, tôi nói:

    -Liên quan gì đến cậu?

    -Cậu đấy nhé! Cậu bị cái gì vậy? Ma nhập à? (Phi Linh)

    Tôi nghĩ cậu ta đúng là ngốc khi không rằng tôi đang khó chịu.

    -Cậu có chuyện gì buồn sao? (Phi Linh)

    Đó. Tôi cần cái này đấy. Ồi trời! Đàn ông gì mà đần thật!

    Trông thấy tôi im lặng không đáp lại. Phi Linh kéo tay tôi, và nói:

    -Cậu đi theo mình.

    Người đi đường thì nhìn và bàn lung tung. Làm ơn đừng để ý chuyện người ngoài giùm tôi!

    Cậu ấy kéo tôi đến công viên ngày đó….
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 253: Chuyện chưa kể 2 (2)
    -Cậu làm cái gì vậy? Kéo tôi ra đây làm gì?

    Tôi cảm thấy Phi Linh có vẻ bất thường. Tôi mau chóng giựt tay mình lại, cậu ấy cũng dừng lại khi tôi làm thế.

    -Tại sao cậu lại làm chuyện như vậy? (Phi Linh)

    Cậu ta lại hỏi câu mà mình đã có câu trả lời sao? Là do mình giận cậu đấy! Đồ ngốc!

    -Tại sao mình lại phải nói với cậu chứ?

    Đúng đấy! Tôi phải cứng lên. Cậu có người yêu rồi mà. Vui quá mà phải không, đến đây nói với tôi là cậu mới có người yêu đi! Tôi không sợ đâu…..Làm ơn….Làm ơn đừng nói mình chỉ đùa thôi…..

    Tôi ôm lấy trái tim đang rên rỉ trong nổi đau kỳ quái này.

    -Sao mình lại không được quan tâm? Tại sao cậu không nói? Cậu là bạn thân nhất của mình mà, không phải mình nói cậu buồn thì cứ chia sẻ với mình sao? (Phi Linh)

    Đúng là cậu ấy có nói vậy thật, tôi cũng đồng ý, nhưng mà, đó chuyện ngày còn nhỏ. Giờ cậu có suy nghĩ khác mà phải không? Bây giờ tôi nói ra thì….

    -Nói đi! (Phi Linh)

    Này cậu đừng có ép tôi nhé. Tôi phản kháng đấy! Cậu ta chộp lấy cổ tay tôi. Đau đấy! Tên Đần!

    -Buông mình ra! Đau đấy!

    -Không buông. Trừ khi cậu nói ra. (Phi Linh)

    Đúng là lầy. Tôi phản lay lay tay cậu ta nhưng sức cậu ta trâu bò khiến tôi không làm gì được luôn. Được để xem tôi trả lại những gì cậu dạy tôi đây.

    Tôi dùng chân đá của mình giục thẳng lên hạ bộ cậu ta. Cơ mà hình như chiêu này là do tôi tự học mà nhỉ? Đúng là học và ngoài đời khó mà ứng dụng được. Ừm ừm, ngộ ra một chân lý.

    -Cái…

    Nhưng mà tôi xem thường cậu ta. Cậu ấy lách người sang một bên một cách dễ dàng và gạt chân còn lại của tôi làm cho tôi ngã xuống đất.

    May mà cậu ta đỡ tôi, không thì tôi u đầu rồi. Còn không mau thả tôi ra! Tên Ngốc này!

    -Thả mình ra!

    Cú ngã đó tạo cơ hội cho cậu à! Tin được không? Cậu ta để tôi té hẳn xuống nhưng vẫn không để tôi bị chấn động gì, tôi hoàn toàn bị cậu ta đè ra đất này. Ai đó ngăn tên ngốc này lại!!!!! (Thôi mà. Bé thích mà cứ chối, tsun quá (▰˘◡˘▰))

    -Nói chưa? (Phi Linh)

    -Không nói.

    -Đừng để mình dùng biện pháp mạnh đấy. (Phi Linh)

    Biện pháp mạnh? Cậu dám làm gì tôi? Đừng đùa đấy, cậu mà dám…..

    -Hahahahaha….Đừng! Dừng lại đi!

    -Nói chưa? (Phi Linh)

    Do hai tay của tôi bị 1 tay của cậu ta giữ lại và giang trên cùng rồi cả cơ thể rồi toàn bộ áp sát vào người cậu. Thế mà cậu ta cù lét tôi thay vì đè tôi ra và làm hành động như tôi nghĩ….Trời ạ! Xin lỗi tôi bậy bạ quá. Nhưng mà…..Làm ơn, dừng lại đi!!!! Nhột quá!

    Làm ơn…..

    -!!!! Eri, cậu khóc à? (Phi Linh)

    -!!! Làm…làm gì có! Bụi bay vào mắt mình thôi.

    -Cậu nói dối hả? Giống có bụi lắm sao? (Phi Linh)

    -Im đi! Đồ Ngốc. Cậu thì biết gì? Cậu có bạn gái mới rồi mà! Tại sao không đi chơi ngay cùng cô bé đó.

    Thôi chết tôi rồi. Tôi lỡ miệng nói mất rồi. Cậu ta giận tôi thật mất.

    -….Cậu nghe hết rồi à? (Phi Linh)

    -Ph…phải. Có gì sao? Vui quá hả?

    Tôi vừa khóc vừa nấc. Tay tôi thì bị tên đàn này giữ rồi, không lau nước mắt được.

    -Cậu nghe được bao nhiêu thế? (Phi Linh)

    Ồ. Tên đần này! Sao lúc học hay hành gì cậu tiếp thu nhanh lắm mà sao giờ lại dốt thế!

    -…Cậu chưa nghe hết. (Phi Linh)

    -Mình nghe hết rồi!

    Tôi cãi, ủa? Tôi cãi làm gì? Sao tôi cảm giác toàn bộ suy nghĩ gì tôi đều nói sạch ra vậy nè?

    -Mình yêu cậu. (Phi Linh)

    -Mình đã nói mình chưa nghe…..?????!!!!!!!!

    Cậu ta nói cái gì vậy? Cái……cái quái?????

    -Cậu…..cậu nói cái gì vậy?

    Tôi hỏi lại. Mặt tôi nóng ran lên rồi.

    -Mình yêu cậu. Cậu đi chơi với mình chứ? (Phi Linh)

    -Đừng….đừng có nói nó dễ như vậy chứ! Còn con bé kia thì…Ưm…….

    ….Tiêu đời tôi rồi. Cậu ta….cậu ta hôn tôi!!!!! Nụ hôn đầu của tôi! Trong khi đi đã có bạn gái. Tôi chống cự, nhưng cậu ta liên tục đá lưỡi tôi khiến tôi bủn rủn cả tay chân. Ôi, xấu hổ! (//_//) Hơi thở nóng của cậu ta ập vào mặt tôi.

    -Ưm…..Ưm……Fuha……Cậu….cậu đùa với tôi đó hả?

    Tôi nóng thật rồi đấy! Cả trong lẫn ngoài luôn.

    -Mình nghiêm túc với cậu. (Phi Linh)

    -Thế tại sao còn quen người khác!

    Tôi mắng cậu ta.

    -Mình có quen ai sao (o_o)? (Phi Linh)

    -Đùa tôi chắc? Con bé kouhai đó!

    -Mình từ chối con bé mà. (Phi Linh)

    -Đúng vậy! Thế mà cậu còn đi hô……

    Khoan! Khoan đã! Cậu ta nói từ chối?

    -Chắc cậu nghe đoạn đầu rồi chạy đi mà quen nghe đoạn cuối nhỉ? Mình từ chối khéo để không mít lòng ai thôi mà, ai cũng vậy chứ có riệng gì cô bé. (Phi Linh)

    Tôi cứng họng rồi. Ngượng chết tôi (////)! Là tôi hiểu lầm rồi. Trời ơi, ném tôi xuống biển đi ( TAT)!

    -Cậu đỏ mặt trông dễ thương thật đấy. (Phi Linh)

    -Vậy….Vậy sao.

    Tôi chẳng biết nói gì nữa. Tôi thua toàn tập, lúc nào cậu ta cũng thắng tôi.

    -Cậu đứng lên được chưa? Người ta đang nhìn kìa.

    Từ nãy giờ làm như tôi không để ý người ta đang xem phim về tôi ấy.

    Phi Linh nhận ra và đỏ mặt, cậu ấy đứng dậy và kéo tôi dậy.

    Tôi vẫn không nói được gì cả. Cậu ta vẫn kéo tay tôi và đưa tôi về nhà. Hai nhà kế nhau mà, tiện….tiện đường thôi.

    -Chào nhé. Mình mong cậu có câu trả lời cho mình. (Phi Linh)

    Tôi nghe cậu ta nói vậy và trong vô thức tay câu ta buông tay tôi, tôi nắm lấy tay áo cậu ta.

    -Gì vậy? (Phi Linh)

    Ầy! Tôi làm gì thế? Tay chân tôi tự hành động! (OoO)

    Như vô thức, tôi bước đến trước mặt cậu, cơ thể tôi áp sát cậu và nhón chân lên, kéo cố áo cậu ta xuống. Tên Đần cao! Ai cho cậu cao hơn tôi nhiều như vậy!

    Và ngày hôm đó, tôi và Phi Linh thành người yêu của nhau.

    ----------

    Vào ngày hè. Năm 3. Tôi và Linh chuẩn bị đi ôn thi tiếp để thi vào đại học cả hai người cùng đăng ký. Đại học y thành phố. Sắp thi đến nơi rồi, trời thì nóng rát luôn.

    Đáng ra tôi nên mang theo cây dù. Thật thì muốn ở nhà cho lành.

    Tôi với Phi Linh vẫn là người yêu của nhau cho đến ngày hôm nay. À. Cậu ấy kia rồi.

    -Linh-chan!

    -…Cậu lâu quá đấy! (Phi Linh)

    -Mou~ con gái mà.

    Đàn ông ai cũng vậy à? Vô duyên thế!

    Tôi ôm lấy cánh Phi Linh với bầu ngực của mình áp chặt vào tay cậu ta. Hồ hồ, xem xem! Mặt đỏ rồi. Đáng yêu thật.

    -Đi lẹ nào. Trễ học mất. (Phi Linh)

    -Ji~

    Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi ra phố gần trung tâm ôn thi. Một sượt nhớ, mình muốn mua chút đồ để làm bento cho cậu ta. Đến ngã tư, tôi buôn tay Phi Linh và lon ton chạy ra giữa đường. Sau đó quay lại, hối thúc cậu ta.

    Còi…..

    Phi Linh chạy vọt về phía tôi, chuyện gì vậy? Mình có bảo cậu ấy chạy nhanh đến vậy đâu?

    Nghe tiếng còi điếc cả tai tôi, tôi chỉ liếc mắt thôi đã thấy chiếc xe tải ở ngay gần sát tôi.

    Xầm…..

    -KHÔNG………………

    Hai ngày sau. Tại nhà của Phi Linh.

    Nhà đang có tang, người đi dự tang cũng khá nhiều, có cả người trong và ngoài nước, bạn bè quốc tế của Phi Linh. Quan hệ của cậu rất rộng, chắc chắn tương lai sẽ sáng lạn…

    Sáng lạn…..

    Vậy….Tại sao?

    Tại sao lúc đó anh không để em chết?

    Tại sao lúc đó anh không quên em đi? Anh biết mà phải không? Anh biết sẽ không toàn mạng như 1 năm trước phải không? Tại sao anh vẫn làm?

    Tại sao…..bỏ em một mình?

    Anh có biết cha mẹ anh buồn như thế nào không? Có biết bạn bè thương tiếc anh nhiều cỡ nào không? Anh có mối quan hệ rộng khiến em ghen tị, tài năng đến mức khiến em phải tự ti. Vậy sao lại bỏ những thứ đó mà chọn em?

    Tôi rơi lệ một lần nữa khi nghĩ đến anh, hình ảnh anh dưới cơn mưa hôm đó, máu chảy lênh láng, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, như anh ấy muốn làm vậy từ lâu rồi. Làm ơn….đừng đi, đừng bỏ em lại một mình. Em vẫn chưa nói rằng: “EM YÊU ANH” mà.

    Tại suy nghĩ cổ hủ của tôi. Vì nó mà tôi vẫn chưa cho anh ấy một câu trả lời bằng lời, mà chỉ có hành động hôn lại anh ấy ngày đó.

    Làm ơn….híc…….

    Quay lại đi. Làm ơn có ai đó, có ai đó lay anh dạy đi.

    Làm ơn có ai đó dùng Phép Thuật để hồi sinh anh ấy đi.

    Phép Thuật….

    Nếu Phép Thuật có tồn tại thì anh có thể sống lại đúng không? Có đúng không anh?

    ---------

    2 năm- Em đã không đậu được trường mà anh và em muốn vào. Anh có buồn không?

    5 năm- Em không thể tìm được bất cứ điều gì liên quan đến Phép Thuật cả. Cha em mất rồi anh ạ. Vì em bỏ nhà với số tiền mà mình tích góp được cả nhiều năm để lo lắng cho cuộc sống và đi tìm kiếm dấu vết của Phép Thuật.

    10 năm- Dù chỉ một chút thôi. Em cũng tìm được một chút rồi. Anh biết không? Em đến rất nhiều nước rồi, tiền dành dụm của em cũng sắp cạn. Lẽ ra chúng mình đã cất nhà và sắp có con rồi, tên Đần như anh chắc còn chưa cầu hôn em nữa chứ nói chi cất nhà nhỉ?

    20 năm- Mẹ em cũng qua đời rồi anh biết không? Em vẫn giữ tấm hình của anh. Tấm hình với khuôn mặt ngốc ngày nào còn gặp anh mỗi ngày. Tài sản của gia đình em đã đổ việc tìm kiếm thứ gọi là Phép Thuật, chỉ để hồi sinh được anh.

    Em…kiệt sức mất, Linh ạ.

    Em mất mọi thứ rồi. Có lẽ trong mắt người khác em là một con điên phải không? Sao anh lại xuất hiện trong đời em để lại sa vào lưới tình mà anh chỉ vô tình giăng ra.

    Em thường đến thăm hương cho anh mỗi năm ngày giỗ đến. Quả nhiên em không quên được anh. Em là con điên, một con điên yêu.

    Khung cảnh trước mắt em bắt đầu mờ dần, sức sống của em dần bị hút cạn.

    Hôm nay là ngày giỗ của anh. Em đến thăm mộ anh đây.

    Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là do em. Do em quá háo hức khi nghĩ đến việc làm bento cho anh. Chỉ vì hộp bento mà em mất anh.

    Xin lỗi. Có vẻ như em không kịp đến thăm anh rồi. Em có thể thấy được Tử Thần đang đợi em. Anh có ở bên đó không? Anh có chờ em không? Chờ sao? Anh mau đi đầu thai đi, và đừng có mà gặp lại em nữa. Người yêu ngốc của em…..

    --------

    Thời gian cứ như ngừng trôi vậy. Sau từng ấy năm, từng ấy sức lực cùng nổ lực, tìm kiếm Phép Thuật như công cốc.

    Tôi nghĩ rằng mình chết rồi. Nhưng sao tôi còn suy nghĩ được?

    Nghĩ lại thật là buồn cười. Sao tôi lại tìm thứ không có thật nhỉ?

    -Xin chào. (???)

    Một giọng nói nữ tính vang lên. Giọng của một người trưởng thành nhỉ? Nghe rất êm tai, ngay cả tôi cũng phải động lòng.

    Tôi tìm kiếm nơi giọng nói vang đến. Khi tôi sang, một người cô gái tầm khoảng 15-17, tóc màu hồng nhạt, ánh mắt không quá to, thân hình rất chuẩn, mặc một bộ đầm Tây phương sặc sỡ màu hơi có màu ngã hồng, cô ta mang một chiếc nón dạ hội màu đen che đi một bên mặt khiến cô ấy có vẻ huyền bí, găng tay và tất đùi dài. Đầm dài đến chân nhưng phần trước của nó khá là mỏng kể từ phần đùi trở xuống nên có thể thấy được phần tất đùi dài đến trên đùi, một tay cầm một chiếc quạt giấy. Cô ta ngồi trên một chiếc xe lăn.

    -Xin…Xin chào. Em là ai?

    -Ôi~ cảm ơn, lâu rồi không ai khen ta trẻ đẹp đấy! Ta xin giới thiệu, ta là Anna, Witch of Love.

    Tôi bắt đầu cảm thấy người có vấn đề năng về thần kinh, và cũng cảm thấy hối tiếc khi cả đời mình tìm kiếm Phép Thuật…..

    -

    :v hai chương nữa là bay đến thực tại rồi. Đã để mọi người đợi lâu
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 254: Eva-chan cô đơn
    Thời điểm chia tay Illyasviel, Evangeline được đưa đến một kiến trúc trôi nổi trên không trung, tại một nơi xa lạ nào đó mà cô bé không hề biết được.

    Lúc đầu mới chia tay Illyasviel và Phi Linh có chút phiền muộn, khiến tâm trạng cô bé không vui, nhưng dần thì không chuyện suy nghĩ về buồn hay vui nữa.

    Evangeline theo Dana học Phép Thuật, và hiện giờ đang bị bỏ rơi trong một nơi rộng quá chừng như này thì cô bé cảm thấy cô đơn, nhưng cô đã dùng những con rối để khắc phục vấn đề cô đơn nên vẫn ổn.

    Nghĩ lại thì cô bé còn chưa để Illyasviel gọi mình bằng biệt danh mà lúc trước cô từng được gia đình mình gọi, Kitty. Cô thầm nghĩ là khi nào gặp lại sẽ bắt Illyasviel gọi mình như vậy để thân mật hơn, và còn cả….Phi Linh nữa. Evangeline nhớ lại gương mặt cậu cười lần cuối lúc chia tay mà lòng đập rộn lên, cô bé chẳng hiểu cảm giác đó là gì, nhưng mà nó khiến cô không thể nói được gì ngoài đỏ mặt ngay sau đó cô phải quay mặt đi để không ai thấy mặt đáng xấu hổ của mình lúc đó.

    Evangeline nhìn lại thứ mà Phi Linh đã cho vào tay cô lúc chia tay. Đến giờ cô vẫn giữ chặt nó trong tay mình, cô không muốn cái này mất đi.

    -Một chiếc nhẫn?

    Mở bàn tay nhỏ nhắn đã nắm lại kể từ lúc chia tay đến, thứ Evangeline nhìn thấy là một chiếc nhẫn không quá bắt mắt.

    Rồi nó đột nhiên viên ngọc nhỏ được đính trên chiếc nhẫn phát sáng, khiến Evangeline nhất thời chói mắt và nhắm lại, sau khi ánh sáng phai đi, Evangeline một lần nữa mở mắt ra. Cô thấy trên tay còn lại của mình là một bức thư.

    Evangeline nhanh nhanh lật bức thư được gấp nếp ra.

    Bên trong là những dòng chữ, người gửi là…

    Phi Linh.

    Gửi bé Eva.

    Bé đọc lá thư này thì chắc bé nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay bé rồi. Đừng buồn vì phải xa Illya, cứ học hành cho đến nơi đến chốn, sau đó thì tìm chúng ta vẫn chưa muộn, chiếc nhẫn là quà chia tay cũng là quà sinh nhật ta tặng cho bé, Illya cũng có một cái, không cần phải suy nghĩ là “Tại sao tôi lại cần chiếc nhẫn này chứ? Đưa cho Illya đi!” nữa nhé, bé tsun.

    -Ai là bé tsun? Tên này đúng bại hoại mà, ngay cả ta cũng không tha! (Eva)

    Này đừng có chửi ta chứ. Ta biết đấy nhé! Nói thật thì ta xem qua phản ứng của bé thông qua một thứ nên đoán được nhóc sẽ làm gì. Mà nếu không phải thì không sao. Chiếc nhẫn ta tặng là một chiếc nhẫn chứa đồ gần như vô hạn, thêm vào đó ta có để một thứ vào đó, thứ đó đặc biệt lắm đấy, không được dùng bậy bạ nếu không cần thiết nhé, nếu thấy lạ thì cứ cầm thử thì kiến thức về cách sử dụng lẫn tên và năng lực những vật có trong đó. Thôi chào bé. Hẹn ngày gặp lại.

    -Thật tình! Ai cần ông quan tâm chứ, ông chú già bệnh hoạn!

    Evangeline rủa Phi Linh. Tại không gian kia Phi Linh chợt hắt xì.

    Sau đó, Evangeline đeo chiếc nhẫn lên ngón tay trỏ bên tay trái của mình.

    Năm mươi năm trôi qua. Tại lãnh thổ của Dana, tức tòa lâu đài trôi nổi trên không trung đó. Khái niệm Thời Gian không hề ảnh hưởng gì, có lẽ Evangeline cảm nhận nó trôi qua rất nhanh, cũng có thể là do cô tập trung vào việc học, nghiền ngẫm và thực hành Phép Thuật quá mức sâu nên thời gian nhanh trôi chóng mặt. Evangeline cũng thắc mắc về ngoại hình của mình tại sao không lớn lên được, Dana trả lời cứng làm cô không thể nào tin được rằng cô phải giữ cái hình hài nay suốt đời, đây là một trong những điều làm cô không để ý đến thời gian đã trôi qua bao lâu, cơ thể cứ dừng lại ở 10 tuổi. Không để ý thời gian, cô tự hỏi rằng Illyasviel đang làm gì những lúc cô học và nhớ về Illyasviel và Phi Linh nữa.

    Evangeline trong thời gian này, chỉ có tự học. Dana chỉ kiểm tra một vài lần xem trình độ tự học của Evangeline như thế nào, và quả nhiên tự học đúng là cho ra kết quả vô cùng tốt, Evangeline học được rất nhiều Phép Thuật mới. Vì Dana để cho Evangeline ra vào thư viện trong pháo đài trên không đó, nên cô bé đã chui đầu suốt ngày vào trong đó, không màng ngày đêm để có thể có được nhiều nhất những gì mình mong muốn.

    Đầu tiên là ‘Phép Thuật Nguyên Tố’, ‘Ice Magic’, ‘Dark Magic’, ‘Thunder Magic’. ‘Ice Magic’ và ‘Dark Magic’ được cô chú trọng học hơn là ‘Thunder Magic’ vì cô không chuyên về nó nên học một, hai phép về nó là được rồi.

    Phép Rối của Evangeline cũng tiến bộ rất nhanh, thông qua một số sách thuật về rối, cô tự mình phát triển khả năng tạo và sử dụng rối của mình rất tốt, nói sao nhỉ? Rối của cô giờ có thể tự nói và di chuyển, tuy không sử dụng được ma lực nhưng chiến đấu cận chiến thì không vấn đề gì.

    Ngoài ra cô còn được Dana hướng dẫn việc cận chiến tiện lợi thế nào, cô cũng học được những phương thức chiến đấu cận chiến phối hợp với Phép Thuật.

    Thêm nữa là năng lực Chân Tổ của Evangeline phát triển cũng ngày càng hoàn thiện hơn, lúc đầu còn bị Dana đánh chết nhiều lần và cứ hồi sinh liên tục khiến cho tốc độ hồi phục tăng mạnh, hơn nữa cô đã là bất tử rồi.

    Tiện thể về phần những ngày đầu tiên thì cô bị vài con Ma Thú của Dana trong nhà rượt vài lần, có được kỹ năng của Mạo Hiểm Giả nên cô không mấy khó khăn, giết chúng thì không tiện cho lắm, thú của chủ nhà mà lại tự tiện giết như vậy cũng không nên.

    -.o0o.-

    Một buổi sáng như bao ngày, mặc dù nói là không cảm giác mấy với Thời Gian tại nơi đây, nhưng vẫn có sáng và tối, tuy vậy, Evangeline cũng không có tâm tình màng chuyện ngày đêm, thấy trời sáng ra thì cô ra ngoài đọc cho thoáng mát chứ cứ núp trong thư viện thì chán lắm, ngắm nhìn khung cảnh cũng là một phương thức để giải trí chứ không hề nhảm tí nào, nhất là trong 50 năm chỉ biết học, ngẫm, thực hành, thực chiến như cô.

    Evangeline thành thật nghĩ rằng kiến trúc của tòa pháo đài bay này được thiết kế khá lập dị, nhưng được một cái là rất sáng và gió rất mát, thoải mái vô cùng.

    Cô từ trong một tòa nhà lớn đi ra, đến ban công, nó không biết nên gọi là ban công hay không nhưng nó rất rộng, có bàn ghế để ngồi và ngắm nhìn và đọc sách. Thậm chí Evangeline còn thấy đèn mỗi tối được thắp lên xung quanh nữa.

    Tóm lại là cô ra ban công ngồi để đọc sách.

    -Mà dù sao thì, mình cũng sắp học được mấy phép cao cấp rồi, nên hỏi ý kiến của bà Dana về việc học chúng, cứ quay qua quay lại mỗi những phép kia thì không đi đến đâu.

    Evangeline tự lẩm bẩm một mình trong khi đang từng trang sách của một quyển sách dày cui.

    -Đây….chỗ quái nào vậy nè? (???)

    Evangeline vẫn đang ngồi xem qua sách mình lấy trong thư viện, chỉ vừa mới một trang sách được lật ra, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, hình như của một người nhưng do nhỏ quá nên cô không thèm để ý.

    -Suy đi nghĩ lại vẫn là gió thoải mái ghê!

    Evangeline thầm cảm thán.

    -Nè, cô gì đó ơi, cho tôi hỏi,. Đây là đâu? (???)

    Lại cái giọng đó một lần nữa rõ ràng hơn, lần này cô nghe được rất rõ. Nhìn về phía bên trong, một tên con trai đang bước ra từ phía bên trong của tòa nhà cô đi ra.

    -Yuki…hime?! (???)

    Tên nhóc này tóc đen, hơi rối, mặc áo đen của học sinh lạ lùng với Evangeline rất nhiều, tại vì thời của cô làm quái gì có bộ đồ gì đen thui giống như thế, thậm chí đi học còn cần phải mặc đồng phục sao? Vì thế tên nhóc mặc đồ kia khiến cô cảm thấy lạ. Hơn nữa, tên nhóc này còn nhìn mình và gọi cái tên khác.

    -(Tên này tìm lộn người à?)

    Evangeline nghĩ thoáng qua, sau đó cô hỏi tên nhóc tóc đen đó:

    -Cậu tìm ai vậy? Ta chưa từng thấy cậu trước đây bao giờ?

    Vì từ lâu đã có phép dịch thuật và luôn bật nó liên tục nên cô không thấy lạ với ngôn ngữ của tên nhóc này.

    -Vậy….cô chính là….Yukihime? (???)

    -(Tên này bị cái gì vậy? Yukihime này, Yukihime nọ?) (Eva)

    Vì không thấy Evangeline trả lời, nên cạu nhóc kia lại hỏi:

    -Này, Yukihime. Cô làm gì ở đó vậy, hơn nữa, bộ đồ đó không phải quá lỗi thờ….(???)

    Chíu.

    Một mũi tên Phép Thuật đi ngang qua mặt cậu nhóc khiến cậu ta dừng ngay lại câu mình đang nói.

    -Cái gì vậy…? (???)

    Cậu ta ngập ngừng hỏi do quá bất ngờ nên cậu ta chưa kịp định hình.

    -Này, cậu kia. Ta không phải Yukihime mà cậu nói đến. Và làm ơn dừng ngay việc phê phán phong cách ăn mặc của người khác. (Evangeline)

    Evangeline nói với giọng rất hậm hực, cô không thích tên nhóc này, đã làm phiền cô đọc sách, còn việc liên tục nhận nhầm người khác, tiếp đến là cái tội nặng nhất là chê đồ của người khác. Nên biết một điều là một đồ này là của Illyasviel tặng cho cô vào những ngày đầu đi cùng nhau, Evangeline không có đồ để thay nên cô đã nhận đồ của Illyasviel, hiện tại nó trông hơi cũ một chút nhưng cô thường xuyên dùng phép để cho nó trông sạch hơn, hơn nữa là cái áo khoác ngoài có chiếc mũ chùm, là do Phi Linh tặng cô ngay lần đầu tiên cô rời khỏi lâu đài chứa đựng đầy ác mộng của cô. Hai món này coi như là thứ kỷ niệm rất quan trọng của cô với hai người đó, ngoài ra còn chiếc nhẫn nữa, nhưng tên nhóc đó không để ý chiếc nhẫn nên không phải ý nói chiếc nhẫn.

    -X…xin lỗi! Tại tôi thấy cô trông rất giống một người quen của tôi nên tôi….(???)

    -Thôi không có gì. Cậu nên cẩn thận lời nói của mình hơn nữa. (Eva)

    -Thế…Đây là ở đâu…(???)

    -Gọi ta là Evangeline. Cậu đang ở pháo đài bay của bà Dana. Không lẽ không biết gì mà vẩn đến được đây sao? Bà Dana đưa cậu đến à? (Eva)

    -Vậy à, tên tôi là Touta Konoe, rất vui được gặp cô, Evangeline-san. Dana? Là bà mập đó? Evangeline-san, cô biết bà ta ở đang ở đâu không? (Touta)

    -Bà Dana sao? Giờ này chắc bà ta đang nằm nướng trên giường của bả rồi. (Eva)

    -Nướng? (Touta)

    Touta Konoe trông hơi lạ khi Evangeline nói xấu Dana. Chắc có chuyện gì giữa tên này và Dana rồi, nhưng Evangeline chả quan tâm về nó.

    -Để tôi dẫn đường cho cậu. Xong việc tôi còn phải đọc hết cuốn sách này nữa. (Eva)

    -Sách? (Touta)

    Trong khi Touta đang lẩm bẩm thì Evangeline đã bước đến kế bên cạnh ban công.

    -Tên kia, cậu có đi không thế. (Eva)

    Được Evangeline nhắc nhở Touta sượt nhớ ra điều mình cần làm và nhanh chóng đuổi theo đến phía của Evangeline.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Tiên Đạo Hệ Thống
    Chương 255: Eva-chan dị biến!!!
    Khi Touta bước đến gần Evangeline thì cô xoay đi. Touta thật không biết là cô định làm gì, nhưng ngay sau đó, Evangeline nhảy xuống dưới ban công.

    -Này! (Touta)

    Bị hành động của Evangeline làm khiếp vía, cậu ta chợt thốt lên và chạy lại sát ban công. Sau đó cậu ta phát hiện rằng bên dưới còn một con đường kéo dài thẳng đến tòa nhà phía xa xa, nhìn là có thể thấy được.

    -Tên kia, nhanh lên! (Eva)

    Touta cứ nhìn xa xa tòa nhà phía bên kia, Evangeline đứng phía dưới con đường khá là bực dộc vì mất thời gian mà tên nhóc này con không mau lẹ nữa. Cô thậm chí còn không thèm nhớ tên mà Touta vừa với thiệu nữa.

    -Ồ….Tôi đến ngay. (Touta)

    Nghe Evangeline hối thúc, Touta nhanh chóng nhảy xuống con đường, Evangeline nhìn thấy tư thế mà Touta đáp xuống, nhìn có vẻ không phải một tên bình thường, có lẽ do Dana đưa cậu ta đến đây thật.

    Sau khi đáp xuống, Touta nhanh chóng đuổi kịp phía sau Evangeline, cả hai thẳng tiến đến tòa nhà phía trước mắt, khoảng đường đi khoảng chưa đến 5 phút chạy bộ.

    Cưới cùng Evangeline và người chạy phía sau Touta đã đến tòa nhà cần đến, bên trong rất thoáng, không có cửa hay cửa số, chỉ là một tòa nhà không hề có phòng ốc mà trải rộng toàn bộ diện tích của tòa nhà, thông thoáng bởi nhưng trụ cột dựng thẳng lên, không có cửa nên gió mát lùa vào, ở giữa còn có chiếc giường, người đang nằm trên giường, Dana, đang ngủ rất thoải mái, xung quanh còn có những chiếc đồng Phép Thuật do Dana tạo ra cứ tích tắc tích tắc liên hồi. Evangeline nhìn thấy những chiếc đồng hồ này cũng không có gì ngạc nhiên, Dana là Phù Thủy Khe Nứt, Phép Thuật của Dana là đạt đến mức khó mà theo kịp.

    -Này Dana, bà có khách này.(Eva)

    Evangeline chả quan tâm Dana có ngủ hay không, cô đứng ở ngoài gọi Dana dậy khi thấy bà ta đang ngủ.

    -Hử?

    Dana nghe được tiếng gọi của Evangeline mở mắt thức dậy.

    Doongggggg……..

    Tiếng đồng hồ chợt vang lên, âm thanh chói tai, không phải từ một mà là nhiều chiếc đồng đồ lơ lửng trên không trung.

    -Kora~…. Bà ta dậy rồi….Are?

    Evangeline vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía người lạ đến đây, Touta, lại biến mất không một dấu vết khiến Evangeline vừa thắc mắc vừa tức tối vì tên này vừa mới làm phiền cô mất thời gian mà còn biến đi đâu mất tích, lần sau có gặp thì đừng trách.

    -Có chuyện gì sao, Kitty? (Dana)

    -Không có gì, lúc này có người tìm bà rồi tự nhiên biến mất nên không thấy đâu nữa. Cơ mà, bà đừng có gọi tôi với cái tên đó được không? Đúng là bà đã nhìn toàn bộ điều bí mật của tôi bằng Phép Thuật phải không? (Eva)

    -Kuhuhu…làm gì có chuyện buồn cười đó. Ta rảnh rỗi quá sao? (Dana)

    -Bà không có? (Eva)

    -…(Dana)

    -Thôi không tốn thời gian với bà nữa. Tôi đi đọc sách, nhiêu đấy thời gian có khi đọc được 5 trang rồi. (Eva)

    -Oi. Kitty. Mi có vẻ học được nhiều rồi nhỉ? Có muốn đi thử một chút không? (Dana)

    -Thôi tha cho tôi. Đợi một thời gian nữa hãy làm, tôi còn chưa học được nhiều phép cao cấp nữa. Tiện thể, tôi sẽ học mấy phép cấp cao. (Eva)

    -Tùy mi, ta không quan tâm. (Dana)

    -Thật tình không biết thực hiện cái lời hứa với tên ngốc kia như vậy thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao? (Eva)

    -Ta tự hỏi không biết giờ hắn đang ở chốn nào nhỉ?

    Dana cười âm hiểm như muốn cái gì đó gây khó chịu cho Evangeline.

    -Ý bà là sao?!

    Evangeline nhíu mày hỏi.

    -Ai mà biết được.

    Dana nhúng vai, cười nói, sau đó quay lại giường ngủ.

    -Tsk…(Bày đặt âm hiểm. Đợi tôi học xong mấy phép cao cấp rồi rời khỏi đây sớm thôi.)

    Evangeline thầm nghĩ. Sau đó cô quay về ban công kia tiếp tục đọc sách.

    ---------

    Thời gian trôi qua thoáng cái đã 50 năm. Evangeline vẫn thân hình như cũ, hình dáng 10 tuổi, nhưng trong đầu cô thì là cả trăm tuổi lão bà rồi, thậm chí cô còn không biết mình là lão bà nữa. Thời Gian tại nơi đó quá ảo diệu khiến cô không nhận thức được đã bao lâu trôi qua, 10 năm? 20 năm? Cô thầm nghĩ như vậy, nhưng thực tế trôi qua gấp 5, gấp 10 lần con số cô tưởng.

    Phép Thuật, cô học không ít, suốt ngày sách, suốt ngày thực hành.

    Cô còn phải đi giết Ma Thú ở phía dưới của tòa pháo đài trôi nổi của Dana, phía dưới nghĩ là dưới đất liền ấy. Toàn bộ bọn Ma Thú hình như còn hơn hẳn cấp SSS mà lúc trước Mạo Hiểm Giả cấp vàng phải đối chọi.

    Tới ngày hôm nay. Evangeline cảm giác mình đã mạnh mẽ hơn nhiều so với quá khứ rồi. Cô quyết định rời đi. Cô tới gặp Dana.

    -Mi tính rời đi sao? (Dana)

    Dana nhìn Evangeline với một mắt nhắm một mắt mở, như thể ít quan tâm.

    -Đúng. Tôi nghĩ mình đã có thể tự mình làm những điều mình muốn rồi. Tôi muốn rời đi. (Eva)

    Evangeline kiên định ánh mắt nhìn Dana nói. Song, Dana im lặng một hồi lâu khiến Evangeline chột dạ, cô nghi ngờ thái độ của Dana, thường thì bà sẽ trả lời ngay chứ không đợi như vậy.

    -Sao thế? Không lẽ bà lại muốn nói tôi không đủ tiêu chuẩn sao? (Eva)

    Evangeline nghi ngờ, nhíu mày nói.

    -À không….So với những tên pháp sư khác thì mi hơn bọn chúng rất nhiều, có thể nói là đỉnh của pháp sư địa cầu rồi, thậm chí ngang với những tên xuất chúng ở Thế Giới Phép Thuật cơ. (Dana)

    -Cho nên? (Eva)

    Evangeline chợt lân lân khi nghe Dana nói vậy, đó là điều cô muốn nghe nhất, cô có thể đi tìm hai người kia rồi. Cô thầm nghĩ không biết gặp lại thì hai người kia ra sao.

    -Cho nên mi có thể đi…(Dana)

    -Vậy….(Eva)

    Evangeline vui mừng, nhưng chưa kịp nói hết những gì mình định nói thì Dana lại ngắt lời cô:

    -Nhưng mà, mi nghĩ đã bao nhiêu năm mi đến đây rồi, Kitty?

    Dana cười mỉm.

    -Ý bà là sao? Không phải tôi chỉ đến đây 20 năm thôi sao?

    Evangeline có cảm giác không lành khi nghe Dana nói về thời gian. Tim cô hồi hộp mà đập liên tục chờ đợi câu trả lời thích đáng.

    -Đã một trăm kể từ lúc mi rời đi hai đứa kia. Mi nghĩ đi. Mi bất tử, bọn chúng thì không, bọn chúng là Nhân Loại, tên nhóc có linh hồn thể là một trường hợp rất đặc biệt không siêu thoát được nên có thể bám víu lấy con gái của hắn thôi. Hiện giờ chắc có lẽ bọn chúng ở dưới mồ cả rồi. Mi muốn tìm chúng bằng cách nào?

    Lời nói của Dana như sấm vang bên tai Evangeline, đồng tử Evangeline co rút khi nghe Dana nói hết, cơ thể cô không ngừng run lên.

    -Bà….bà nói cái gì?! Một trăm năm! Làm sao có thể? (Eva)

    -Làm sao không thể? Ở đây thời gian tách biệt với thế giới bên ngoài, mi nghĩ có thể không? (Dana)

    Dana cười giải thích. Nước mắt bắt đầu tràn ra bên má Evangeline, cô ôm đầu mình và lẩm bẩm liên tục:

    -Không thể nào! Không thể nào! Bà nói dối tôi. Bà nói dối tôi. Hai người đó không thể nào chết được. Tên ngốc kia không phải nói sẽ bảo về Illya sao? Hắn sẽ không để cô ấy chết được. Hắn….

    -Hắn làm được gì chứ? Khả năng Nhân Loại không thể có cuộc sống bất tử như Quỷ tộc chúng ta. Chúng đã chết rồi. (Dana)

    Dường như Dana cố tình thêm dầu vào lửa vậy.

    -Bà im đi. Bà im đi. Tôi không tin. Tôi không tin bà. Tất cả không phải sự thật….

    Evangeline ôm lấy hai bên tai cố không nghe bất cứ thứ gì từ Dana, nhưng chúng cứ đi vào não cô vậy. Evangeline khóc, nước mắt giàn dụa trên má cô, cô đập trán xuống nền nhà, cố gắng không muốn nghĩ, hoặc đúng hơn là cố gắng thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Cô lại mất đi hai người thân nữa sao?

    -Ư……ư….(Eva)

    Tại khoảnh khắc đó, dị tượng xuất hiện. Một nguồn áp lực lấy Evangeline làm trung tâm và phát tán ra xung quanh, Dana cũng bị nguồn áp lực kinh người này làm cho giật mình.

    -Cái gì? Con nhãi này làm cái quái gì có được cái nguồn ma lực kinh khủng đến vô lý như thế này? Hơn nữa cái cảm giác sợ hãi này là sao?

    Dana vừa suy nghĩ, vừa nhấc hai bàn tay và xem chúng đang run lên vì cảm thấy e dè với cái thứ sức mạnh mà Evangeline toát ra trong lúc này.

    -Ôi Kitty. Mi dừng lại ngay. Mi muốn tự sát sao?

    Dana nhanh chóng quát lớn để bảo Evangeline ngừng lại, nhưng cô không hề để tâm đến lời của Dana.

    Lúc này thêm nữa là tóc của Evangeline từ màu vàng kim chuyển sang màu bạch kim, mái tóc lướt qua một cái với tốc độ bằng mắt có thể nhìn được mà chuyển đi càng khiến Dana bất ngờ.

    -Hết cách. Ta đành đánh mi ngất đi vậy. Chờ mi tỉnh lại rồi xử lý tiếp. (Dana)

    Dana nhíu mày và nhanh chóng muốn hành động. Dana nhảy vào trong áp lực tiến sát lại phía Evangeline mặc cho áp lực nghiền ép bà ta, khiến bà ta bắt đầu bị thương. Làn da và những nơi khác trên cơ thể xuất hiện những vết nứt cho áp lực quá lớn khiến bà không thể chịu nổi.

    -(Đây là thứ khái niệm quái gì? Làm sao ta không thể chịu nổi cơ chứ? Ta là Phù Thủy Khe Nứt.)

    Dana thầm lẩm bẩm trong cay đắng. Áp súc lan tỏa ngày càng mạnh, ngày càng bạo tạc và phá hủy xung quanh. Dana bị hất văng ra xa.

    -Khốn thật. Con nhãi này bị cái gì vậy? Có con gì nhập vào nó rồi bị rối loạn sao?

    Dana tự nghĩ. Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, nếu cứ như vậy thì tòa pháo đài của bà ta sẽ bị con nhãi này phá nát.

    -Không lẽ phải để yên như vậy sao?

    Dana cắn răng tức tối, bà ta cố dùng lấy Phép Thuật điều khiển Không Gian và Thời Gian để tiếp cận Evangeline đang ngày càng trở nên bất thường, nhưng không thể nào tiếp cận được cô ấy.

    Trong lúc Dana quyết định từ bỏ, đúng lúc bà dừng lại, bà ta lại thấy Evangeline làm động thái mới và bà ta trở nên cảnh giác hơn, bởi vì Evangeline lúc này khác trước quá nhiều, nên bà không kiềm được mà có hơi sợ hãi.

    Evangeline choàng người dậy. Run rẩy hai bàn tay đưa lên trước mắt và cô ấy bắt đầu khóc một lần nữa, nhưng lần này giọng điệu có phần hơi khác so với trước kia, cô hết lên vào lúc câu cuối cùng trước khi dứt lời nói của mình và nhìn lên trời:

    -Tại sao? Tại sao là lúc này? Đáng lẽ ra mình nên tỉnh dậy sớm hơn. Anh ấy ở ngay trước mắt mình…Anh đã ngay trước mắt em, tại sao em lại không nhận ra sớm hơn……

    -TẠI SAO?

    LINHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!.........
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)