FULL  HOT  Dị Giới  Đô Thị Thần Sủng Tiến Hóa - Full - Tửu Trì Túy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,739
    Chương 8: Hạt Nham Xà
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Nguyên nhân khiến Cao Bằng nhiệt tình ham muốn học tập là hy vọng có thể từ trong những tri thức này tìm kiếm được phương pháp làm cha mẹ hắn sống lại. Đây cũng là nguyên nhân căn bản biến Cao Bằng từ một người không muốn học hành trở thành một học bá (học sinh giỏi).

    Bởi vì hắn có mộng tưởng và dã tâm, đó chính là làm cha mẹ sống lại. Nếu như lựa chọn con đường bình thường thì ngay cả tư cách để theo đuổi dã tâm cũng không có.

    Đào lớp đất bùn bên dưới Huyết Mạch môn lên, để lộ ra những chiếc rễ cây trắng tinh trông giống như một đám cà rốt nhỏ lớn lên bên dưới một chiếc rễ cây vậy. Hắn không thể tưởng tượng nổi tại sao một cây cỏ nhỏ bé như vậy lại có thể có được những chiếc rễ to như thế.

    Tuy rằng trên sách có giới thiệu về Huyết Mạch môn, nhưng việc tiếp xúc trong hiện thực lại là lần đầu tiên.

    Đại Tử tò mò không ngừng loay hoay xung quanh, hai cái râu trên đầu không ngừng lay động. Nó nhìn chằm chằm vào cây Huyết Mạch môn trong tay của Cao Bằng, sau đó cả người níu lên cánh tay hắn rồi tỏ vẻ đáng thương.

    Cao Bằng không nhịn được phải bật cười, hắn chỉ là muốn điều tra thực vật mà thôi, cũng không phải vì muốn đem nó về, nhưng nếu Đại Tử đã muốn vậy thì cho nó ăn thôi. Cao Bằng trực tiếp đút một cái rễ nhỏ trong tay cho Đại Tử, hai chiếc kìm trong miệng nó đóng mở liên tục để nghiền nát thức ăn, thi thoảng có vài giọt chất lỏng trong suốt chảy ra từ trong miệng.

    Con rết vốn là động vật ăn tạp, có một số con rết ngay cả rêu cũng ăn nên một cái rễ Huyết Mạch môn căn bản không tính là gì.

    Sau đó Cao Bằng giống như đi lạc vào thiên đường mộng ảo, ở rừng cây nhỏ ven hồ sưu tầm đủ loại thực vật. Những loại thực vật đó trước đây chỉ xuất hiện trong sách thì bây giờ lại xuất hiện chân thật trước mặt hắn, Kim Cương Quế Thụ biến dị, Lam Dực Bát Giác Kim Bàn…….

    Mảnh rừng nhỏ này đã trở thành bảo địa trong lòng của Cao Bằng.

    Đại Tử vẫn luôn lắc lư bên cạnh hắn thì bỗng nhiên hai cái râu dựng thẳng lên giống như hai cây cột anten, trong mắt thì tràn đầy cảnh giác.

    Lùm cây sau lưng vang lên tiếng sột soạt cùng sự lay động không ngừng làm cho Cao Bằng giật mình. Từ phân tích của hắn về tần suất lay động cùng với thể tích lùm cây thì phỏng đoán đây không phải là một tên to xác.

    Giống như nhận thấy hơi thở của Đại Tử nên con quái vật trong lùm cây không dám đi ra, sau đó do dự một lát rồi im ắng lại, giống như con quái vật núp trong đó đã rời đi.

    Đại Tử có chút hưng phấn nóng lòng muốn tiến lên thử nhưng lại bị Cao Bằng ngăn cản, bởi vì hắn không biết sau lùm cây có phải là kế điệu hổ ly sơn hay kế dụ địch thâm nhập hay không.

    Không được xem thường trí tuệ của quái vật, có thể phần lớn bọn chúng có chỉ số thông minh không cao lắm nhưng trí tuệ lại không ngang bằng với trí thông minh.

    Lôi Đại Tử lui về phía sau hai bước rồi âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định không có uy hiếp gì hắn mới cúi xuống cầm một cục đá từ dưới đất lên.

    Bỗng nhiên ném mạnh về phía lùm cây!

    Sột soạt ----

    Lùm cây bỗng dưng lay động một cách kịch liệt, giống như có thứ gì bị hoảng sợ ở trong đó.

    Giây lát sau, trong lùm cây đột nhiên lao ra một vệt sáng màu xám cùng với âm thanh “phì phì”. Mục tiêu chỉ thẳng vào Cao Bằng.

    Cao Bằng cẩn thận lui về phía sau, cùng lúc đó Đại Tử ở bên cạnh bỗng nhiên nhào về phía vệt sáng màu xám kia với tốc độ không hề chậm.

    Hai tàn ảnh một tím một xám lao vào nhau ở giữa không trung, lấy mắt thường thì không thể nhìn rõ hình dáng của hai thứ này. Cao Bằng chỉ có thể thấy một cách mơ hồ hình ảnh một tím một xám dây dưa với nhau, quấn thành một đoàn.

    Một lúc sau, hai cái bóng kia mới rơi phịch xuống đất một cái, cả trăm cái chân của Đại Tử đều găm chặt chẽ trên người một con mãng xà màu xám kia.

    Ồ… Nếu trước khi tai biến thì có thể gọi là mãng xà, nhưng ở kỷ nguyên hiện giờ thì chỉ có thể coi là một con rắn nhỏ hết sức bình thường.

    Con rắn nhỏ này dài khoảng 3 mét mà Đại Tử chỉ dài có 2 mét nên vẫn còn một đoạn đuôi của con rắn bị lộ ra, thỉnh thoảng lại vung vẩy lung tung.

    Nhìn về phía con rắn, trong đầu Cao Bằng tự động hiện ra một khung số liệu.

    < Tên quái vật >: Hạt Nham Xà

    < Cấp bậc quái vật >: Cấp 6

    < Phẩm chất quái vật >: Bình thường

    < Thuộc tính quái vật >: Hệ Thổ

    < Trạng thái quái vật >: Khỏe mạnh (kinh hoảng)

    < Nhược điểm quái vật >: 1. Hệ Mộc, 2. Xà Tiên thảo có tác dụng xua đuổi Hạt Nham xà. Nếu liều lượng Xà Tiên thảo đủ nhiều thì có thể làm cho Hạt Nham xà bò chậm lại, thân thể cứng ngắc.

    < Nhu cầu tấn chức phẩm chất tinh nhuệ >:….

    Xà Tiên thảo… Nói vậy thì ở khu vực mà Hạt Nham Xà hoạt động sẽ có Xà Tiên thảo sinh trưởng, nhưng bây giờ hắn khó có thể đi tìm nó được bởi vì Đại Tử đang giằng co cùng với Hạt Nham xà. Nếu như trong quá trình mình đi tìm Xà Tiên thảo mà lại gặp phải quái vật khác thì chỉ có thể tự mình bỏ chạy.

    Đương nhiên, vấn đề trước mắt nhìn qua thì thực sự không lớn, tuy Đại Tử thấp hơn một cấp so với Hạt Nham xà nhưng chỉ là một cấp nhỏ nên chênh lệch về thực lực là không lớn.

    Huống hồ phẩm chất của Bối Tử Hoàng Trảo Ngô lại cao hơn không ít so với Hạt Nham xà. Sau khi Cao Bằng thấy Đại Tử đem hai cái răng nanh cắn vào sau đầu của Hạt Nham xà, một cặp răng nanh cắm thật sâu vào thịt. Vị trí này vô cùng xảo diệu, tuy rằng đầu của Hạt Nham xà có thể miễn cưỡng chuyển động một chút, nhưng chỉ có thể cắn được phần giáp trên lưng của Đại Tử.

    Hạt Nham xà há miệng nỗ lực cắn xé phần giáp trên lưng của Đại Tử, hàm dưới mở ra 180 độ giống như bị trật khớp, sau đó hung hăng cắn vào phần giáp kia.

    Nó giống như việc… Hạt Nham xà nhân tính hóa mê mang một chút, đôi mắt trừng lớn đồng thời vẫn duy trì động tác há mồm.

    Nhưng bây giờ tư thế của Hạt Nham xà quả thực không ổn, quanh thân nó bị ngàn cái chân của Đại Tử chế trụ gắt gao giống như có vô số cái đinh đóng vào trong đó, mặc nó quay cuồng giãy giụa thế nào cũng không thể tránh thoát. Đại Tử mở răng nanh ra, sau đó bỗng nhiên đâm vào trong cơ thể của Hạt Nham xà. Một lượng lớn nọc độc theo hai cái răng nanh này chảy vào trong cơ thể con rắn.

    Trong mắt Cao Bằng, trạng thái của Hạt Nham xà đang không ngừng nhấp nháy ánh sáng đỏ, trạng thái đang là khỏe mạnh không ngừng giảm xuống từ bị thương, vết thương nhẹ, vết trương trung bình, và cuối cùng là vết thương nghiêm trọng. Tuy thương thế dần tăng lên nhưng Hạt Nham xà vẫn còn giãy dụa, không ngừng quay cuồng trên mặt đất, đánh vào cả cây cối xung quanh, từng khối vỏ cây bị đánh toác ra vang lên những âm thanh ‘Bịch bịch’.

    Cuối cùng, Hạt Nham xà giống như đã từ bỏ giãy dụa, lẳng lặng nằm im dưới đất. Đôi mắt lộ ra thần sắc không còn gì luyến tiếc, ngơ ngác nhìn về phía trước.

    Vết thương nghiêm trọng kịch liệt lấp lóe ánh sáng đỏ, giờ phút này bốn chữ đó đã biến thành màu đỏ đen, màu đỏ trên chữ giống như không ngừng bị rút cạn biến thành đỏ thắm rồi chậm rãi biến thành bốn chữ to màu đen, vết thương trí mạng.

    Qua 10 phút, màu sắc của chữ vết thương trí mạng nhạt dần đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, biến thành màu trắng xám nhàn nhạt, đã tử vong.

    Nghe nói thần kinh loài rắn có chút độc đáo, cho dù sau khi tử vong vẫn có tính phản xạ với nguy hiểm trí mạng, chỉ cần cơ quan cảm ứng trên đầu còn chưa bị thối rữa thì chúng vẫn còn có tính uy hiếp. Bởi vì rất nhiều loài rắn đều có độc, cho nên trường hợp giết ngược của chúng sau khi chết cũng không ít.

    Chẳng qua Hạt Nham xà là một loài không có độc, nhưng chúng có hai chiếc răng nanh sắc bén như móc câu, một khi bị cắn trúng thì nó sẽ giống như hai cái lưỡi câu cắm chặt vào trong thịt của kẻ địch.

    Cao Bằng nhặt lên một cây gậy dài rồi thử đụng vào Hạt Nham xà. Con rắn đang nằm trên mặt đất không động đậy bỗng nhiên xoay người hung hăng cắn vào gậy gỗ, mặc cho Cao Bằng vung vẩy cây gậy thế nào đều không thể thoát khỏi Hạt Nham xà. Nhưng hai mắt nó chỉ có một màu trắng xám, không còn chút linh động nào nhưng luôn duy trì tư thế này.

    Đợi một lúc, Cao Bằng lại cầm cây gậy này cuốn xác Hạt Nham xà lên, sau đó lấy từ trong người ra một cái túi ni lông, đem xác Hạt Nham xà bỏ vào. Hầu như tất cả xác các loại quái vật đều có giá trị nhất định, chỉ cần đem thi thể chúng về cửa hàng chuyên môn thì đều có thể bán ra một cái giá không tồi.

    Đại Tử dựng thẳng nửa người trên đáp ở cánh tay Cao Bằng, ánh mắt ngóng trông nhìn về phía thi thể của Hạt Nham xà, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
     
    zHiePz thích bài này.
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,739
    Chương 9: Khóc Như Một Đứa Trẻ 300 Cân
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trong lòng Cao Bằng không đành lòng, nhưng Tử Bối Hoàng Trảo Ngô muốn tiếp tục tiến hóa lên phẩm chất cao hơn thì cần bảo vật cùng huyết nhục có thuộc tính đặc thù. Mà thi thể của Hạt Nham xà đối với Đại Tử thì chỉ có dinh dưỡng hơn một chút so với huyết nhục bình thường mà thôi, như thế thì không bằng đem thi thể còn tương đối hoàn hảo này mang về bán đi sau đó lại mua tài nguyên để bồi dưỡng Đại Tử.

    Cao Bằng cũng không có chú ý tới ở đằng sau hắn khoảng 100m, trên thân một cây đại thụ có một người đàn ông mặc trang phục màu lam đang nhìn hắn.

    - Tên nhóc này đúng là cẩn thận, một con Hạt Nham xà chắc cũng chỉ có thể bán được trên dưới 0,5 điểm tín dụng mà thôi.

    Người này là đội trưởng bảo an của công ty bảo an Lam Thuẫn phụ trách an toàn của đoàn học sinh trong chuyến đi lần này. Đương nhiên chỉ là bảo vệ sự an toàn chứ không phải là làm bảo mẫu. Bọn họ chỉ bảo vệ cá nhân học sinh khỏi những nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng mà thôi, còn an nguy của Ngự thú thì không trong vòng phụ trách của họ, chết thì chết thôi, đều là học sinh cao trung 15,16 tuổi rồi nên cũng đã tính là trưởng thành. Người trưởng thành thì nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.

    Cùng lúc đó ở bên kia.

    Hải Lam Vũ cũng đang hưng phấn mang theo Ngự thú của mình là Hắc Nộ Hầu đi dạo loạn trong rừng cây, lần mâu thuẫn trước với Cao Bằng đã bị hắn ném ra sau đầu. Dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh cao trung mà thôi, cùng với việc đó chỉ là một lần ma sát nhỏ nên không tính là sinh tử đại hận gì.

    Khu vực hắn lựa chọn không cùng một nơi với Cao Bằng, chỗ Cao Bằng chọn là một rừng cây hướng ra phía hồ nước, cây cối tuy cao lớn nhưng lại rất thưa thớt. Mà chỗ Hải Lam Vũ chọn lại là chỗ cách xa hồ nước, hướng vào phía trong gần giáp với khu vực mặt sau của ngọn núi, nơi này là một nơi thiếu ánh sáng, thảm thực vật cũng rất tươi tốt.

    Hắc Nộ Hầu giống như đã thật lâu chưa được đi dã ngoại nên biểu hiện rất hưng phấn. Hai tay điên cuồng đấm vào trước ngực phát ra tiếng bịch bịch.

    Nó ngẩng cao đầu lên, miệng với cổ thẳng thành một đường, sau đó phát ra tiếng kêu vui vẻ “ Gừ ~ gừ ~”.

    Hắc Nộ Hầu vui vẻ nhảy tới nhảy lui, hai chân khụy xuống sau đó hóa thành một cái bóng đen nhảy lên cao mấy thước. Hai tay nắm ở trên các cành cây, nhảy tới nhảy lui trong rừng, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Hải Lam Vũ.

    Thôi, để tùy nó đi chơi vậy.

    Lúc đầu, Hải Lam Vũ còn muốn quản nó một chút, nhưng nghĩ đến thể trạng cường tráng của Hắc Nộ Hầu thì chỉ sợ mười người như mình cũng sẽ thành đồ ăn. Tuy rằng nó là Ngự thú của chính mình, nhưng hắn nhớ hình như cô giáo có nói qua ở trên lớp cái gì mà… Đôi khi để cho Ngự thú ra ngoài một mình. Thành tích học tập của Hải Lam Vũ rất kém cỏi, bởi vì lúc đi học hắn hay làm việc riêng cho nên những điểm quan trọng cơ bả cũng không nhớ được.

    Thật ra ý của cô giáo là phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi, sau khi huấn luyện Ngự thú thì chớ quên bồi dưỡng tình cảm cùng Ngự thú. Đến khi độ thân mật với Ngự thú tăng lên sẽ giải tỏa năng lực giữa Ngự sử và Ngự thú, những năng lực này là thứ quan trọng để bảo mệnh của Ngự sử.

    Đến tối, bọn họ lập lửa trại bên cạnh chiếc hồ lớn như gương. Mộ Dung Thu Diệp lấy ra một đống lều trại từ trong khoang để hành lý của xe, sau đó dưới sự chỉ bảo của nàng, các học sinh nhanh chóng dựng xong lều trại rồi sắp xếp mỗi lều với hai học sinh cùng giới tính.

    Người được phân chung cùng một lều với Cao Bằng là lớp trưởng Đào Tiền Tiến. Sau khi hắn thấy phân tổ xong thì cười hắc hắc, sờ cái đầu to bóng của mình, đôi mắt nheo thành một đường rồi vươn tay phải ra.

    - Đại học bá, chào cậu.

    Cao Bằng không có thói quen bắt tay với người khác, nhưng người ta đều đã duỗi tay ra rồi thì hắn cũng không thể để cho bên kia cảm thấy mình lạnh nhạt. Hắn nâng lên tay phải rồi nắm nhẹ một cái coi như là đã bắt tay.

    Đi vào trong lều, Cao Bằng lấy từ trong cặp của mình ra hai cái túi rau cải muối ớt đã được phong kín, ném cho Đàm Tiền Tiến một cái, còn một cái thì bỏ vào trong túi quần.

    Bữa tối hôm nay ăn cá nướng, là cá bắt từ trong cái hồ kia.

    Nhưng Cao Bằng đối với trình độ nướng cá của mình rất hiểu rõ cho nên mới mang theo mấy túi rau cải muối ớt đi để làm gia vị.

    Đàm Tiền Tiến theo phản xạ bắt được cái túi này, nhìn túi rau cải muối ớt trong tay thì có chút sững sờ nhưng sau đó lại nhìn kỹ Cao Bằng rồi cười ha hả, đem nó bỏ vào túi bên người.

    Đi lên đụng vào bả vai Cao Bằng.

    - Đi, đi ăn cá nướng thôi.

    Đàm Tiền Tiến vừa cười tủm tỉm vừa nói, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.

    Trên bờ bày đủ loại cá bắt được từ trong hồ, một cái bóng mờ từ mặt hồ xẹt qua sau đó bay thẳng lên trời rồi lại xoay người đáp xuống bên bờ hồ. Cái bóng mờ này cuối cùng cũng lộ rõ trước mặt mọi người, đó là một con chim màu bạc khổng lồ cao nửa thước, cặp mỏ sắc bén như dao găm đang kẹp chặt một con cá lớn cỡ nửa mét. Buông con cá ra, nó bước đi trên đôi chân mảnh khảnh đến bên cạnh Mộ Dung Thu Diệp, dùng đầu cọ cọ vào nàng, trong mắt tràn đầy vẻ ỷ lại.

    Đây là loài Ngân Dực Điểu, một quái vật họ chim thường thấy và hay được thuần dưỡng. Bởi vì khả năng sinh sản của Ngân Dực Điểu rất mạnh, hơn nữa phạm vi thức ăn của nó rất phong phú nên dễ dàng chăn nuôi. Đồng thời thực lực của nó cũng vừa phải, rất nhiều người thuần dưỡng quái vật loài chim đều là Ngân Dực Điểu.

    Trên sách có nói Ngân Dực Điểu khi lớn lên đều giống nhau, thân thể chỉ cao khoảng một mét. Nhưng con Ngân Dực Điểu này lại cao tới một mét rưỡi, nếu đặt chung với đồng loại của nó thì cũng là một tên to xác.

    【 Tên quái vật 】: Ngân Dực Điểu ( Biến dị to lớn)

    【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ

    【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 12

    ….

    Thì ra là một tên to con do đột biến thân thể, những quái vật biến dị thân thể sẽ mạnh hơn, phẩm chất cũng cao hơn so với các loại khác.

    Cấp 12 đã là quái vật cấp tinh anh. Quái vật cấp tinh anh ở vùng ngoại thành này hầu như có thể nói là kẻ săn mồi đỉnh cấp nhất, ở loại khu vực nguy hiểm như bờ hồ thì hầu như sẽ không gặp phải thiên địch nào.

    Hơn nữa phạm vi hoạt động của quái vật loài chim rất rộng, chúng lại có tốc độ cực nhanh nên đây chắc chắn là tầng bảo vệ thứ hai của trường học đối với nhóm học sinh này.

    - Oa, chim của cô Mộ Dung thật là lớn.

    Lý Tự Công vô cùng kích động.

    Bốp! Lý Hồng Đậu tát vào gáy Lý Tự Công một cái rồi trách mắng.

    - Em có biết mình vừa nói gì hay không?

    Vẻ mặt Lý Tự Công trở nên rất đáng thương.

    - Chị đừng có đánh vào gáy em nữa có được không, em vẫn luôn nghi ngờ chỉ số thông minh của mình thấp là do chị thường xuyên đánh vào đó đấy.

    - Ồ.

    Lý Hồng Đậu liếc nhìn hắn một cái sau đó xoa xoa bàn tay của mình.

    - Chị còn đang ngại đánh sẽ đau tay đây nè.

    Một đám người đi lên vây Ngân Dực Điểu vào trung tâm, những người này chưa thấy một con Ngân Dực Điểu lớn như vậy bao giờ. Nếu như không phải do e sợ Ngân Dực Điểu mổ bọn họ thì chắc sẽ có mấy người thò tay ra vuốt ve thử.

    Trên khuôn mặt tròn trĩnh của Mộ Dung Thu Diệp tràn đầy ý cười.

    - Các bạn học đợi một chút, tính cách của linh tước khá quái dị nên mọi người có thể nhìn nhưng đừng nên sờ.

    - Ngân Dực Điểu, tao gọi mày một tiếng, mày có dám đáp lại hay không ?

    Đàm Tiền Tiến cười tủm tỉm nói.

    Ngân Dực Điểu hơi quay đầu qua, trong ánh mắt lại nhân tính hóa lộ ra vẻ khinh bỉ.

    ……….

    Tới cuối cùng thì giống như đã hết kiên nhẫn nên Ngân Dực Điểu trực tiếp vỗ hai cánh bay đi, để lại vài cọng lông trên mặt đất.

    - Cô Mộ Dung, Đại Kim Cương nhà em không thấy đâu nữa rồi! Em thông qua huyết khế kêu gọi nó cũng không có phản ứng, có phải nó đã gặp chuyện gì không may rồi không?

    Hải Lam Vũ từ trong sườn núi chạy tới, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, khóc đến mức như một đứa trẻ 300 cân.

    Chú Thích: 1 cân của trung quốc = 0,5 kg
     
    zHiePz thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)