Thần Ma Cửu Biến - Duy Nhất Thiên Tử (Full: C542)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 26: Thiên La Quốc thập đại cao thủ.

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share by MTQ Sắc Giới Đại Sư - banlong.us








    "Lại chạy đến tổng bộ Hắc Sa chúng ta, muốn chết!" Hai cái thợ săn cấp bậc Võ Sư chợt nhảy lên từ trong đám người, một trái một phải nhắm thẳng tới Trương Hiểu Vũ đang đứng trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch.

    Đại kiếm trong nháy mắt đổi sang tay trái, Trương Hiểu Vũ vận khởi kình đạo Hắc Ma Thủ, đón thợ săn bên phải oanh ra một quyền, màu xanh đen sáng bóng khiến cho toàn bộ nắm tay tựa như chế tạo bằng sắt thép, vô cùng cứng rắn.

    Trong tiếng Ầm ầm, ngực tên thợ săn kia bị quyền phong đập trúng, lập tức lõm xuống, ngửa mặt lên trời bay vụt đi ra ngoài.

    Về phần tên thợ săn bên trái kia, thì hóa thành một hỏa cầu nóng bỏng dưới ngọn lửa của Phún Hỏa Tích Dịch, ngã xuống trong đám người không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

    "Chết đi!" Thừa dịp Phún Hỏa Tích Dịch công kích những người khác, Lôi Phách một cước đạp nứt sàn nhà nham thạch cứng rắn, trong nháy mắt thân hình bay vút lên phía trên Trương Hiểu Vũ, hai tay nắm một cây côn đập xuống dưới.

    Ngang tay ngăn cản cây côn này lại, Trương Hiểu Vũ cười lạnh nhìn Lôi Phách.

    Lôi Phách cũng đồng dạng cười lạnh nhìn Trương Hiểu Vũ, cây côn trong tay hắn nặng tám mươi mốt cân, đừng nói là cánh tay, coi như là nham thạch cứng rắn cũng bị nện thành phấn vụn.

    Trương Hiểu Vũ! Ngươi chết chắc rồi, con Phún Hỏa Tích Dịch này nhiều nhất là tàn sát bừa bãi một phen, chỉ cần ta còn sống, lại có được vũ kỹ của ngươi, Thợ Săn Trấn này vẫn thuộc về ta, sắc mặt Lôi Phách dữ tợn dị thường.

    Đương, âm hưởng kim loại chấn động toàn trường, cánh tay của Trương Hiểu Vũ không có đứt gãy như trong dự liệu, ngược lại thân hình Lôi Phách lại bị chấn bay ra.

    Làm sao có thể như thế, thực sự cứng rắn như vậy, trên mặt Lôi Phách tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.

    Hàm răng trắng nõn lạnh lẽo lộ ra, tay trái Trương Hiểu Vũ nắm lấy đại kiếm đột nhiên đâm đi ra ngoài, năng lượng lôi điện màu lam nhạt bao trùm ở vị trí mũi kiếm, tia sáng lập loè huyễn lệ.

    Xì, mũi kiếm không có chút trở ngại nào đâm xuyên qua lồng ngực Lôi Phách, lộ ra từ phía sau lưng máu tươi, ấm áp tung toé bay lên.

    Giơ đại kiếm lên, chỉ về phía Lôi Khắc vẫn chưa chết, Trương Hiểu Vũ ra lệnh: "Giết cho ta.”

    Phún Hỏa Tích Dịch phụt ra một ngọn lửa mãnh liệt về phía vị trí của Lôi Khắc, trong nháy mắt đem Lôi Khắc và mấy tên nòng cốt của thợ săn đoàn đốt chết tại chỗ, kế tiếp hoàn toàn là nghiêng về một bên giết hại, mãi đến khi những thợ săn còn lại chạy ra khỏi tổng bộ mới ngừng lại.

    Dùng cương côn xuyên qua người Lôi Phách, cắm trên quảng trường, Trương Hiểu Vũ nói khẽ: "Ngàn vạn không cần phải chọc ta, đây là kết cục.”

    Ầm ầm, cưỡi Phún Hỏa Tích Dịch khủng bố, Trương Hiểu Vũ bước ra khỏi Thợ Săn Trấn trước sự run sợ của mọi người, chạy về hướng Bắc.

    Sau khi Trương Hiểu Vũ đi không lâu, tin tức Độc Nha thợ săn đoàn và Hắc Sa thợ săn đoàn bị diệt nhanh chóng truyền khắp cả Thợ Săn Trấn, đối với cái tin tức rung động này, tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt sau khi bọn họ biết rõ đối phương còn là một thiếu niên, lại càng kinh hãi vô cùng.

    Một thiếu niên tuổi vẫn chưa tới hai mươi, lại có thể đơn thương độc mã giết chết hai đại thợ săn đoàn chiếm giữ Thợ Săn Trấn nhiều năm, điều này cần thực lực rất mạnh.

    Hai đại thợ săn đoàn bị diệt, cũng làm cho những thợ săn đoàn khácn nổi lên dã tâm, hơn mười cái thợ săn đoàn mới bắt đầu chiêu binh mãi mã, tranh thủ chiếm lĩnh chỗ tốt của tình thế hỗn loạn này.

    Mạc Tháp Thành là một trong mười tòa thành lớn nhất sa mạc Đôn Hoàng, cũng là căn cứ địa của gia tộc Hách Liên, một mảnh xa hoa kiến trúc cực lớn trong thành, có một số ốc đảo, bên trong có cây có nước, vô cùng mát mẻ.

    Dưới một tán cây, một thiếu phù mặc váy dài nằm ngả người trên ghế, tà váy xẻ lộ ra một mảng đùi trắng nõn nà.

    Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu đỏ cầm theo một cây cốt tiên từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy thiếu phụ sắc mặt vui vẻ hẳn lên: “Mẫu thân, người về từ lúc nào vậy?”

    Thiếu phụ mở hai mắt diễm lệ như bảo châu ra, mỉm cười nói: "Đã về vài ngày rồi, Mân nhi, con ra ngoài tìm nội đan hoá thạch, có tìm được không?" Nếu như Trương Hiểu Vũ ở trong này, nhìn thấy thiếu phụ này chắc chắn sẽ nhận ra nàng chính là nữ Võ Vương Hách Liên Xuân Thủy gặp được trong sa mạc ngày đó.

    Thì ra Hách Liên Nhị tiểu thư tên là Hách Liên Mân, tức giận nói: "Tìm thì tìm được rồi, nhưng trong lòng con vô cùng." Nhớ tới một bộ dáng thong dong của Trương Hiểu Vũ, khí nóng dồn lên đầu Hách Liên Mân.

    A, Hách Liên Xuân Thủy hứng thú, hỏi: "Nói cho ta nghe một chút đi.”

    Hách Liên Mân liền đem chuyện Trương Hiểu Vũ đả thương Tháp Mộc và ngắn tiến giai Võ Sư cấp hai trong thời gian nói cho Hách Liên Xuân Thủy, hơn nữa nàng hoài nghi, trên tay Trương Hiểu Vũ còn nắm giữ vũ kỹ hạng nhất, có thể bằng thực lực Võ Sư cấp hai một quyền đánh trọng thương Võ Sư Tháp Mộc cấp ba, ít nhất cũng là Nhân cấp vũ kỹ.

    Hách Liên Xuân Thủy nói: "Nghe con nói như vậy, tiểu gia hỏa này còn rất thần bí, nếu ta đoán không sau thì, hắn nhất định là phát hiện ra linh đan vũ kỹ một vị tiền bối cao thủ nào đó lưu lại, dù sao sa mạc Đôn Hoàng nà rộng lớn vô biên vô hạn, những thứ tiền nhân lưu lại cũng không ít." Hách Liên Xuân Thủy có thể đột phá đến cảnh giới Võ Vương cấp bốn, trở thành gia chủ, Hách Liên gia đại bộ phận nguyên nhân là do nàng phát hiện ra nguyên giới của một vị Võ Tông cường giả lưu lại, bên trong có một quyển sách vũ kỹ cực kỳ cường và một khỏa Hóa Linh Đan cấp bốn, nếu không thì nàng không thể đạt được cấp bậc hiện tại, bây giờ nàng cũng chỉ mới 38 tuổi mà thôi.

    Hách Liên Mân nghe Hách Liên Xuân Thủy nói như vậy, nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: "Mẫu thân, có thể cho con mượn một vị Đại Võ Sư hay không!”

    Hách Liên Xuân Thủy sao có thể không biết tâm tư của Nữ Nhi, Hách Liên Mân thiên tính mạnh hơn, đối với thực lực cực kỳ si mê, đã biết rõ trên tay đối phương có linh đan và vũ kỹ cường đại, chắc chắn sẽ không bỏ qua, điểm này thật ra có chút giống mình.

    Vượt qua dự kiến của Hách Liên Mân, Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu, nói: "Không được, gia tộc tổng cộng mới có mười sáu vị Đại Võ Sư, trong đó một nửa đi vào sa mạc tìm kiếm kẻ xâm nhập, còn lại một nửa tất phải thủ hộ gia tộc." Mạc Tháp Thành là tòa thành lớn cực kỳ phồn hoa trong sa mạc, rất dễ dàng gặp nguy hiểm, thời khắc nguy cấp thời bất luận một vị Đại Võ Sư nào cũng vô cùng quan trọng.

    Hách Liên Mân buồn rầu nói: "Xâm nhập sa mạc đến tột cùng là người nào, sao lại năm lần bảy lượt tới tìm chúng ta gây phiền toái.”

    Hách Liên Xuân Thủy cau mày nói: "Lần này tới là Võ Hùng cường giả Ô Lương Vũ của Nam Vực vô cùng lợi hại, thực lực tương xứng với Đại trưởng lão, bài danh thứ bảy trong thập đại cao thủ ở Thiên La Quốc.”

    "Thiên La Quốc!" Hách Liên Mân thân là đệ tử đại gia tộc, đối với tình thế Nam Vực vẫn vô cùng rõ ràng, Thiên La Quốc là một trong bốn nước của Nam Vực, chỉ cách sa mạc Đôn Hoàng một dãy núi phía Nam, diện tích to lớn, ít nhất gấp hơn trăm lần sa mạc Đôn Hoàng, thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ.

    "Trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất là nên ở trong nhà, gặp phải Ô Lương Vũ sẽ có phiền toàn lớn, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.” Hách Liên Xuân Thủy thản nhiên nói.

    Hách Liên Mân không cam lòng nói: "Mẫu thân, cái sa mạc Đôn Hoàng này lớn như vậy, nào có chuyện trùng hợp như vậy, huống chi hắn lại không biết thân phận con, sao có thể tự hạ thân phận đi đối phó con chứ.”

    Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thật khuyên không được ngươi, kỳ thật trong gia tộc cũng có không ít vũ kỹ thượng thừa, linh đan diệu được cũng không thiếu. Chờ chuyện lần này chấm dứt, ta sẽ đến Thiên La Quốc tìm mua vài món cho ngươi." Dù sao trong sa mạc dân cư cũng không nhiều, so với Nam Vực bao la quả là một trời một vực, một số linh đan diệu dược quý hiếm ở sa mạc, tại Nam Vực lại có không ít.


     
    thienta and vothanhbinh like this.
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 27: Đại Võ Sư Công Dương Minh.

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share by MTQ Sắc Giới Đại Sư - banlong.us








    Hách Liên Mân cố ý nói: "Con không muốn được mọi người trợ giúp để trở thành cường giả trong sa mạc, con muốn dựa vào chính mình, tựa như mẫu thân, dựa vào thực lực cá nhân chẳng những trở thành Võ Vương cấp bốn, hơn nữa còn đánh bại Nhị gia gia trở thành tộc trưởng." Hách Liên Xuân Thủy ở trong mắt Hách Liên Mân giống như là thần vậy, đã ảnh hưởng rất sâu đến Hách Liên Mân, cũng kích thích hùng tâm của nàng, một khi nữ nhân đã nổi lên hùng tâm hay dã tâm, đó chính là một chuyện rất đáng sợ.

    Khẽ cười khổ một tiếng, Hách Liên Xuân Thủy không thể tưởng được mình lại có ảnh hưởng có lớn như vậy đối với nữ nhân, trong sa mạc cường giả gần đây đều là nam nhân, một nữ nhân cường thế quật khởi khó tránh khỏi một ít hiệu ứng.

    "Tùy con! Con chỉ cần nhớ rõ còn có ta trong này che gió che mưa cho con là được." Hách Liên Xuân Thủy không ngăn trở Hách Liên Mân dừng lại nữa, dù sao mỗi người đều có con đường chính mình phải đi, mình không có khả năng quy hoạch tương lai của nàng, tất cả phải dựa vào bản thân.

    Được Hách Liên Xuân Thủy đồng ý, khóe miệng Hách Liên Mân cong lên, chợt trên mặt lại hiện ra nét trầm tư, hiện tại thực lực của tiểu tử kia đã trở nên bí hiểm, bằng nàng thực lực Võ Sư cấp bốn của nàng muốn đánh bại hắn thậm chí bắt có một chút khó khăn, nếu có thể mượn một Đại Võ Sư từ chỗ mẫu thân thì tốt rồi.

    Hách Liên Mân phi thường tinh tường thực lực của Đại Võ Sư, một cái Đại Võ Sư vừa tấn chức liền có thể thoải mái chém giết mấy Võ Sư đỉnh phong, mà Võ Sư và Đại Võ Sư khác nhau lớn nhất chính là có thể có được hộ thân nguyên lực.

    "Tộc trưởng, Nhị tiểu thư, Công Dương Minh thiếu gia đến đây!" Ở tường vây bên ngoài ốc đảo, truyền đến thanh âm thông báo của Võ giả thủ vệ.

    Hách Liên Xuân Thủy ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Mân, môi son hé mở, thanh âm đơn giản truyền tới chỗ cực xa, "Để cho hắn vào đi!”

    Tiếng bước chân vang lên, chỉ chốc lát sau, một thanh niên mặc quần áo màu trắng đi đến.

    Thanh niên thân hình cao lớn cường tráng, mày rậm mắt hổ, mặt hình chữ quốc, tướng mạo coi như là tuấn lãng hào phóng, chỉ là trong hai mắt thỉnh thoảng bắn ra âm lệ, làm cho người ta có một loại cảm giác hung hãn tàn nhẫn.

    Ốc đảo không lớn, thanh niên rất nhanh đi đến gần chỗ hai người, hơi cung kính nói: "Công Dương Minh bái kiến Hách Liên gia chủ.”

    Hách Liên Xuân Thủy khoát khoát tay, ý bảo hắn không cần phải câu nệ.

    Ánh mắt Công Dương Minh từ trên người Hách Liên Xuân Thủy lướt nhanh qua, bộ dáng tựa như không dám nhìn đối phương, nghiêng đầu đối mỉm cười nói với Hách Liên Mân: "Tiểu Mân, trong khoảng thời gian này vừa vặn rất tốt.”

    Hách Liên Mân cong miệng, tức giận: "Không phải đã nói ngươi không gọi ta là Tiểu Mân sao? Gọi ta Hách Liên Mân là được.”

    Công Dương Minh lúng túng nói: "Gọi Hách Liên Mân không phải có vẻ lạnh nhạt ư, vẫn là Tiểu Mân êm tai.”

    "Ngươi tìm ta có chuyện gì!" Hách Liên Mân có chút không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn cốt tiên của mình.

    Sự giận dữ trong mắt chợt lóe lên, Công Dương Minh nói: "Nghe nói ngươi ở trong Nham Thạch Lĩnh bị một tên tiểu tử cho khi dễ, hắn cái này là muốn chết.”

    "Lại là Tháp Mộc nói cho ngươi biết, tên cẩu nô tài này.”

    "Không đâu, là ta hỏi Tháp Mộc, hắn mới nói cho ta biết." Mua được hộ vệ Tháp Mộc này, Công Dương Minh tốn không ít tâm tư, hắn cũng không muốn nhìn thấy Tháp Mộc bị mất mạng.

    Tròng mắt diễm lệ của Hách Liên Xuân Thủy mỉm cười xoay chuyển, nhìn Công Dương Minh lạnh nhạt nói: "Nhìn khí tức của ngươi rất trầm ổn, có lẽ đã tấn cấp đến Đại Võ Sư cấp hai, không tệ.”

    Trên mặt hiện lên sự đắc ý nhè nhẹ, Công Dương Minh khiêm tốn nói: "Hách Liên tộc trưởng quá khen, vài ngày trước mới có chỗ đột phá, so với phủ chủ năm đó thật là không đáng giá nhắc tới." Chủ nhân Thần Sa Phủ mười bảy tuổi tiến giai Đại Võ Sư, hai mươi bốn tuổi tiến vào cảnh giới Võ Vương, thiên phú bực này thực là đệ nhất nhân của sa mạc Đôn Hoàng.

    Hách Liên Mân bĩu môi nói: "Mẫu thân của ta cũng không kém đâu, so với ngươi còn mạnh hơn nhiều." Hách Liên Xuân Thủy được xưng nữ nhân truyền kỳ trong sa mạc không phải là không có đạo lý, mười chín tuổi tiến giai Đại Võ Sư, hai mươi bảy tuổi tiến giai Võ Vương, hôm nay vẻn vẹn ba mươi tám tuổi đã là Võ Vương cấp bốn, thiên phú thành tựu có thể xếp vào mười người cao nhất trong sa mạc Đôn Hoàng Top.

    "Đó là đương nhiên, ta sao có thể cùng so sánh với Hách Liên tộc trưởng." Khóe miệng Công Dương Minh hiện lên nụ cười khổ.

    Thân thể ngạo nhân chuyển động một vòng, trong ánh mắt Hách Liên Mân mang theo chút ít dị sắc nói: "Ngươi thực sự phải giúp ta đi báo thù.”

    Công Dương Minh gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Đó là đương nhiên, ta cũng muốn nhìn xem là người nào không có mắt.”

    "Được rồi! Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ở bên ngoài đoạt được bất luận cái gì đều là của ta, không cho phép ngươi đụng vào." Hách Liên Mân có chút tâm động, một cái Đại Võ Sư ở bên cạnh, tiểu tử kia hẳn là chết chắc rồi, chỉ là nàng sợ Công Dương Minh tranh giành những thứ tốt kia với nàng, dù sao trên người tiểu tử kia có rất nhiều bí mật.

    Công Dương Minh có chút ngạc nhiên, lập tức mỉm cười nói: "Yên tâm, ta sao có thể tranh giành với ngươi, Tiểu Mân nói đùa rồi!”

    Hách Liên Mân hừ một tiếng, "Ngày mai xuất phát! Ngươi về trước đi."

    Ra khỏi gia tộc Hách Liên, Công Dương Minh đi ở trên đường cái, trên mặt hiện lên vẻ âm lệ, tiểu tiện nhân, cho mình là vật gì, lại không để ý ta, nếu không phải mẹ của ngươi làm tới tộc trưởng, Lão Tử hơi dùng chút thủ đoạn, ngươi còn không của ta sao. Lần này đuổi giết tiểu tử kia, nhất định phải để ngươi ngoan ngoãn trở thành của ta, đương nhiên, việc này phải làm bí ẩn một chút, không thể để cho Hách Liên Xuân Thủy biết rõ.

    Phanh, thân thể có chút lảo đảo, Công Dương Minh rút lui một bước.

    "Thực xin lỗi! Không cẩn thận đụng vào ngươi, trong nhà của ta có việc gấp, phải nhanh chóng trở về." Một cái thanh niên thoăn thoắt khom người với Công Dương Minh, tỏ vẻ áy náy, sau đó vội vàng hướng cái hẻm nhỏ bên cạnh chạy tới.

    Ánh sáng lạnh trong mắt Công Dương Minh hiện lên, vô ý thức sờ lên túi tiền bên hông, đã không cánh mà bay.

    "Muốn chết." Đang lo không có chỗ phát tiết khóe miệng Công Dương Minh hiện ra một nụ cười khát máu, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, một cỗ quang mang màu xanh hội tụ trên tay hắn, sau đó đánh ra một kích về phía thanh niên kia.

    Phanh, sau lưng nổ ra một cái lỗ máu, thân hình thanh niên bay thẳng vào một vách tường, sau đó chậm rãi gục xuống đất.

    Đại Võ Sư! Vài bóng người quanh đó lén lút hít sâu một hơi, tất cả đều liên tục ẩn núp tránh né không ngừng.

    "Đã xảy ra chuyện gì!" Trên đường lớn cách đó không xa, vài tên Võ giả tuần tra âm trầm đi tới.

    Công Dương Minh cao ngạo nói: "Ta còn muốn hỏi các ngươi chuyện gì! Ta đường đường là Đại thiếu gia Công Dương gia tộc lại bị ăn cắp ở Mạc Tháp Thành.”

    Vài tên Võ giả tuần tra thấy rõ bộ dáng của Công Dương Minh lập tức chấn động, cung kính trong lời nói mang theo sự hèn mọn: " Thận xin lỗi Công Dương Đại thiếu gia, ta lập tức nghiêm trị những người này, nhất định giải thích cho ngươi.”

    Một thủ vệ tuần tra trong đó đi đến bên cạnh thi thể thanh niên đã chết, dùng chân đá văng đối phương ra, nhặt túi tiền bị đối phương chộp trong tay lên: "Công Dương Đại thiếu gia bạc ngươi cũng dám trộm, chết rồi đáng đời!" Nói xong hung hăng đá vài cái lên thi thể rồi mới trở lại, đem tiền túi cung kính đưa cho Công Dương Minh.

    "Được rồi, người đã chết rồi, ta cũng không muốn truy cứu, các ngươi lo việc của các ngươi đi!" Công Dương Minh xoay người rời đi, trong miệng không thèm để ý nói.

    "Vâng…"

    Tuần tra đội trưởng hỏi: "Tiểu tử ăn cắp đó là ai vậy?”

    Tên Võ giả tiến đến lấy túi tiền tuần hồi đáp: "Hình như là Tây Hạng Lý Bảo Nhi." Bình thường ngõ nhỏ của Mạc Tháp Thành cũng có tên, lấy phương hướng để gọi tên ngõ nhỏ.

    "Hình như mẫu thân của hắn bị bệnh! Tiểu tử này là lính mới.”

    "Ai, coi như hắn không may, nếu những người khác thì cũng thôi, như thế nào lại chọn đúng Công Dương Đại thiếu gia, hiện tại người đã chết, mẫu thân hắn chỉ có chờ chết." Một vị Võ giả mềm lòng quen thuộc thở dài một tiếng.

    "Mấy người chúng ta gom góp một ít tiền, đưa qua cho mẫu thân hắn!" Tuần tra đội trưởng thản nhiên nói.


     
    thienta and vothanhbinh like this.
  3. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 28: Bốn đại cao thủ tuổi trẻ của sa mạc

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share by MTQ Sắc Giới Đại Sư - banlong.us








    Đang cưỡi trên Phún Hỏa Tích Dịch chạy vội đi, Trương Hiểu Vũ cố gắng vận hành nguyên lực, cũng men theo góc độ quỷ dị không ngừng huy động nắm tay, thử tu luyện Hắc Ma Thủ.

    Hắc Ma Thủ là Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, Thất Thương Quyền đệ nhất sát, uy lực tuyệt đối vô cùng kinh người, nhưng là vì nguyên nhân tu vi và thời gian tu luyện, trước mắt Trương Hiểu Vũ chỉ có thể đánh ra chưa tới 1% uy lực, so với mục tiêu trong suy nghĩ còn kém cực kỳ xa, dù sao thực lực càng cao, gặp được địch nhân càng mạnh. Từ nay về sau phải đối phó không chừng là Đại Võ Sư cao thủ thậm chí cấp bậc Võ Vương, không có một hai đòn sát thủ tính mạng cũng không bảo đảm.

    Nhìn nhìn sắc trời đã gần chạng vạng tối, Trương Hiểu Vũ gọi Phún Hỏa Tích Dịch, "Tiểu Hỏa, hôm nay dừng lại ở chỗ này qua đêm.”

    Thân hình Phún Hỏa Tích Dịch trượt ở trên mặt cát mấy mét, thân thể dừng lại.

    Ban đêm, trong sa mạc mênh mông một ánh lửa chập chờn lay động, từ xa xa trông qua có thể nhìn thấy một cái lều nằm dưới một gò núi, ánh lửa đúng là từ trong đó lộ ra.

    Ngồi xếp bằng trong lều vải, con mắt Trương Hiểu Vũ khép hờ, điều tức chậm rãi mà trầm ổn hữu lực.

    Bên ngoài lều, có một bóng đen cực lớn nằm ngang trước cửa, hơi thở hồng hộc kịch liệt ở trong đêm đen yên tĩnh rất rõ ràng, hai con mắt to lớn đang nhàm chán nhìn sao trời.

    Mặc dù Hóa Nguyên Thủy sinh ra nguyên khí vô cùng tinh khiết, nhưng cũng chỉ là giảm bớt công sức khi tu luyện, sau khi Trương Hiểu Vũ tiến vào Võ Sư cấp hai cũng một mực cảm thấy khí tức không yên, căn cơ không ổn định. Xem ra linh đan diệu dược tuy có thể làm cho người tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, nhưng cũng không có chắc chắn, phải chờ căn cơ kiên cố, nguyên lực tinh thuần mới có thể dùng Hóa Nguyên Thủy lần nữa.

    Trương Hiểu Vũ không biết tốc độ luyện hóa nguyên khí của nhân loại thế giới này như thế nào, nhưng hắn đã cảm giác được thân thể của mình có chút biến thái, theo đạo lý mà nói, Hóa Nguyên Thủy là dược phẩm cấp ba, mặc dù dược tính nhu hòa. Nhưng người bình thường ít nhất cũng phải luyện hóa thời gian nửa năm trở lên mới có thể dùng lần nữa, coi như là những người có thiên phú dị bẩm cũng phải tiêu tốn thời gian ba bốn tháng. Hắn dùng thời gian chưa tới mười ngày đã hoàn toàn luyện hóa, lại có thể dùng Hóa Nguyên Thủy đề thăng tu vi lần nữa.

    Cảm thụ được một giọt Hóa Nguyên Thủy trong người hóa thành nguyên khí hùng hồn, Trương Hiểu Vũ ổn định tâm thần, cố gắng điều tiết khống chế nguyên khí và nguyên lực trong cơ thể vận chuyển tiểu chu thiên.

    Một lúc lâu sau, nguyên lực trong đan điền tăng thêm một phần.

    Hai canh giờ sau, nguyên lực trong đan điền tăng thêm một phần nữa.

    Ba canh giờ xong, nguyên lực trong đan điền bành trướng vài lần, cuối cùng tăng lên một chút rồi ngừng lại.

    Con mắt mở ra, một đoàn tinh quang chợt lóe lên ở trong con mắt, Trương Hiểu Vũ chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng đã tới Võ Sư cấp bốn, hơn nữa là Võ Sư cấp bốn đỉnh phong.

    Sau đó Trương Hiểu Vũ thử vận hành Hắc Ma Thủ, lúc này Hắc Ma Thủ so với Võ Sư cấp hai thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, điều này giống với suy nghĩ trong đầu Trương Hiểu Vũ, mặc dù thượng thừa vũ kỹ Võ giả cấp thấp cũng có thể học, nhưng muốn đánh ra uy lực lớn nhất, phải dựa vào thực lực bản thân đi lên, nếu không cũng chỉ là hiểu được da lông mà thôi.

    Một đêm đi qua.

    Trời nắng chang chang, cát vàng nóng rát, đứng ở trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch Trương Hiểu Vũ có thể nhìn thấy một tòa thành to lớn ở phương xa, tựa như một con hoang thú chiếm giữ một vùng đất trong sa mạc, lộ ra sự uy nghiêm trong sa mạc mênh mông cuồn cuộn.

    "Tiểu Hỏa, chúng ta tạm thời tách ra, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta thì đi đến nơi cách Hoàng Sa thành phía trước năm dặm chờ ta, nếu không muốn thì cứ đi nơi nào ngươi thích!" Trương Hiểu Vũ nhảy đến bên cạnh đầu Phún Hỏa Tích Dịch, vỗ vỗ đầu nó

    Phún Hỏa Tích Dịch hồng hộc thở phì phò, tròng mắt vừa chuyển, lắc đầu.

    Trương Hiểu Vũ kinh ngạc, hỏi: "Ngươi nguyện ý đi theo ta.”

    Phún Hỏa Tích Dịch nhẹ gật đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào giới chỉ trên tay Trương Hiểu Vũ.

    Lập tức Trương Hiểu Vũ minh bạch, cười mắng: "Ta còn tưởng rằng ngươi không nỡ rời ta, thì ra là không nỡ rời Hóa Nguyên Thủy, thật là giảo hoạt.”

    Phún Hỏa Tích Dịch nghe vậy dùng thân thể nhẹ nhàng ma sát đùi Trương Hiểu Vũ, cái đuôi thoải mái nhàn nhã loạng choạng, bộ dáng như đang nhăn nhó.

    "Ngươi đã không muốn đi, ta sao có thể đuổi ngươi, ta còn muốn xem lúc ngươi tiến giai." Thực lực Phún Hỏa Tích Dịch tương đương với Đại Võ Sư cấp hai cấp ba, dùng một giọt Hóa Nguyên Thủy, thực lực tăng khoảng một bậc, chỉ là thân thể của hắn mặc dù so với nhân loại cường hãn rất nhiều, nhưng vẫn không có năng lực luyện hóa biến thái như Trương Hiểu Vũ, vẫn không thể dùng giọt thứ hai.

    "Vậy ta đi trước! Ngươi đến phía trước chờ ta." Trương Hiểu Vũ không muốn bạo lộ Phún Hỏa Tích Dịch ở trước mặt mọi người, một mình đi về phía Hoàng Sa Thành.

    Kêu lên một tiếng trầm trầm, Phún Hỏa Tích Dịch di chuyển bước chân, chạy vòng qua Hoàng Sa Thành, khí thế hung hãn lập tức làm không ít hoang thú cấp một, cấp hai kinh sợ tản ra.

    "Vào thành tốn hai lượng." Ngữ điệu lạnh lùng của Võ Giả thủ thành không ngừng lặp lại.

    Từ trong túi tiền lấy ra hai khối bạc vụn, Trương Hiểu Vũ lập tức đi theo đằng sau đội ngũ vào thành đi vào Hoàng Sa Thành.

    Thành thị quả nhiên là thành thị, thôn trấn có phồn hoa cũng không thể so được, con đường rộng lớn có thể đủ cho mười người cưỡi Đạp Sa Thú sóng vai mà đi, hơn nữa tuyệt đối không cảm thấy chật chội.

    Nhìn qua đám người đủ loại kiểu cách trên đường, tựa như Trương Hiểu Vũ nhớ tới kiếp trước, cuộc sống nhân sinh rực rỡ màu sắc, thế giới khác sao có thể so sánh được.

    Tới dược điếm mua một số dược phẩm, lại đến tiệm quần áo mua bốn năm bộ, cuối cùng nghĩ nghĩ, Trương Hiểu Vũ bước vào tửu lâu phồn hoa náo nhiệt của Hoàng Sa Thành.

    Chỗ gần cửa sổ trên lầu hai, Trương Hiểu Vũ một mình một người ngồi ở đó, một bên ăn thịt, một bên uống rượu trong đầu thỉnh thoảng nhớ tới kiếp trước, trong lúc nhất thời ảo tưởng mọc thành bụi, tựa như cảnh trong mơ.

    "Nghe nói gì chưa? Trung tuần tháng này, danh xưng tứ đại cao thủ trẻ tuổi của sa mạc Đôn Hoàng sẽ cử hành trên ốc đảo Hoàng Vân." Trên tửu lâu, vài tên thợ săn dáng người bưu hãn lớn tiếng thảo luận.

    "Một năm trước, Trầm Thiết Môn Trầm Kiêu đột ngột xuất hiện, ngang nhiên đánh bại tứ đại cao thủ, chẳng những vì vậy tiến vào hàng ngũ tứ đại cao thủ, mà còn bài danh thứ nhất. Vị thứ hai là Thuần Tử phong gia tộc Thuần Tử của Thần Sa Phủ. Vị thứ ba là Xa Phi Hào của gia tộc Xa Phi, vị thứ tư là Thác Bạt Nam gia tộc Thác Bạt. Không biết lần này ai sẽ tiếu ngạo quần hùng.”

    "Ngươi chớ quên Đông Dã Vân Thiên năm trước.”

    "Đông Dã Vân Thiên, hắn đã bị đánh văng ra khỏi hàng ngũ tứ đjai cao thủ, hi vọng không lớn.”

    "Chính là vì như thế, nên sự phẫn nộ mạnh mẽ sẽ làm hắn đứng lên một lần nữa, ai mạnh ai yếu còn chưa biết được.”

    . . .

    Mỗi thợ săn đều phát biểu ý kiến của mình, kiên trì ủng hộ cho người mình chọn.

    Tuổi trẻ tứ đại cao thủ! Trương Hiểu Vũ thoát ly khỏi ảo tượng: Trong một bản tiểu thuyết của ta cũng có tứ đại cao thủ trẻ tuổi, thiên phú tung hoàng, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân vật chính chém giết lung tung… Bản tiểu thuyết này cũng hấp dẫn không ít độc giả, cũng là lần hắn viết thích ý nhất.

    Hôm nay đã thật sự đi đến thế giới khác, Trương Hiểu Vũ, tự nhận là vận khí cũng có thể so với nhân vật chính trong tiểu thuyết, vừa tới đã có được di vật của Võ Tông, nếu có được một quyển công pháp thượng thừa nữa, không dám nói có thể tung hoành một đời tuổi trẻ, ít nhất cũng có thể có sức liều mạng.


     
    thienta and vothanhbinh like this.
  4. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 29: Cách không đả thương người

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share by MTQ Sắc Giới Đại Sư - banlong.us








    Rời khỏi Hoàng Sa thành, Phún Hỏa Tích Dịch quả nhiên chờ ở một đồi núi nhỏ ngoài Hoàng Sa Thành năm dặm. Bên cạnh còn có vài thi thể hoang thú cấp ba, chắc là cho rằng Phún Hỏa Tích Dịch xâm nhập lãnh địa của chúng, nên bắt đầu chiến đấu. Đáng tiếc sau khi, Phún Hỏa Tích Dịch nuốt Hóa Nguyên Thủy, đã trở thành hoang thú cấp ba đỉnh phong, hoang thú cấp ba bình thường tự nhiên không thể là đối thủ của nó.

    Nhìn thân ảnh thấy Trương Hiểu Vũ, Phún Hỏa Tích Dịch di chuyển bước chân, khí thế hiên ngang lao đến.

    Thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, Trương Hiểu Vũ vững vàng đạp lên phần gáy của Phún Hỏa Tích Dịch cười nói: "Để ngươi đợi lâu, chúng ta đi thôi!”

    Hai ngày thời gian, cưỡi Phún Hỏa Tích Dịch Trương Hiểu Vũ ít nhất đi được lộ trình hơn bốn trăm dặm, so với tốc độ chạy bộ không biết nhanh hơn bao nhiêu, mà ở trong hai ngày này Trương Hiểu Vũ vẫn cố gắn tu luyện Hắc Ma Thủ như cũ, đả thông vô số kinh mạch thật nhỏ bên trong hai tay.

    Hưu, một đạo quyền ảnh phá không khí, quyền kình khủng bố nội liễm lên trên làn da, chỉ có khi tiếp xúc vào mới biết được rốt cuộc nó đáng sợ và biến thái như thế nào.

    Phún Hỏa Tích Dịch nghe được cái thanh âm này, có chút há to miệng, trong ánh mắt mang theo sợ hãi nhàn nhạt.

    Một ngày trước, Phún Hỏa Tích Dịch tự nhận là thực lực đại trướng, cho dù đánh không thắng Trương Hiểu Vũ ít nhất cũng có thể giằng co, đáng tiếc sự thật rất tàn nhẫn, ngọn lửa của nó còn chưa phun tới người Trương Hiểu Vũ đã bị bàn tay màu xanh đen kia làm tản mất, sau đó đánh một quyền lên bì giáp cứng rắn.

    Chỉ là một quyền, Phún Hỏa Tích Dịch đầu đầy sao, cái cằm thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, nếu như không phải Trương Hiểu Vũ đã khống chế lực đạo, thì tuyệt đối sẽ xuất hiện một cái lỗ máu thật sâu, xương cứng cũng bị nát bấy.

    Rồi sau đó trong đêm ngày hôm qua, Phún Hỏa Tích Dịch thấy được một màn khủng bố, một khối tinh cương lớn cỡ nắm tay bị Trương Hiểu Vũ bóp, không ngừng thay đổi hình dạng, cuối cùng bị nắm thành một đống bụi sắt, chảy ra từ giữa kẽ tay. Cái này cần lực đạo và cường độ cỡ nào mới có thể nắm tinh cương thành trạng thái như bùn được. Phún Hỏa Tích Dịch hoàn toàn không thể hiểu được cánh tay và bàn tay của Trương Hiểu Vũ được tạo từ cái gì.

    Thu. . .

    Một tiếng kêu giống như chim mà không phải chim vang lên từ bầu trời phía sau, khiến cho Phún Hỏa Tích Dịch cảnh giác.

    "Tiểu Mân, con Cuồn Phong Điêu hoang thú cấp ba đỉnh phong này có thể mang ta và ngươi đi ngàn dặm một ngày, còn sợ không tìm thấy tiểu tử kia sao." Phía trên Đại điêu, một nam một nữ sóng vai mà ngồi, thanh niên bên phải ngạo nghễ nói.

    Hách Liên Mân nhếch miệng, đây cũng không phải là của ngươi, đắc ý làm cái gì. Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng Hách Liên Mân cũng vô cùng hâm mộ Dương Minh có được Cuồng Phong Điêu, trong sa mạc Đôn Hoàng có vô số hoang thú, duy chỉ có phi hành hoang thú vô cùng hiếm thấy, coi như là gặp được, không có Võ Hùng cường giả có thể bay cao mấy ngàn thước thì cũng tuyệt đối không bắt được chúng nó, con Cuồng Phong điêu này đúng là do Đại trưởng lão Công Dương Hạo Thần Sa Phủ đưa cho Công Dương Minh.

    Công Dương Minh thấy thần sắc khinh thường của Hách Liên Mân, tâm thần giận dữ, chợt gắt gao đè nén tâm tình xúc động xuống, đôi mắt âm lệ dời ra, dường như không muốn làm cho lửa giận của mình bùng phát.

    "Là hắn phải không?" Trong lúc vô tình thoáng nhìn, Công Dương Minh chứng kiến bên ngoài một dặm có một cái bóng người thật nhỏ, lập tức khóe miệng nổi lên nụ cười khát máu.

    Cuồng Phong Điêu tốc độ tuyệt luân, chỉ trong thời gian nhát mắt đã bay ra ngoài mấy chục thước, Hách Liên Mân cẩn thận nhìn qua, mím môi mang theo hàn ý nhàn nhạt nói: "Đúng là hắn.”

    "Để xem ta giết ngươi như thế nào." Công Dương Minh cười lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Hiểu Vũ ở xa xa.

    Bầu trời tối sầm lại, cuồng phong gào thét thổi tới, một tiếng xé gió từ trên không trung vọt tới, tốc độ nhanh như ánh sáng, cả mắt người cũng không nhìn thấy.

    từ lúc Phún Hỏa Tích Dịch phát ra thanh ra cảnh báo thì Trương Hiểu Vũ đã cảm thấy không đúng, đỉnh đầu truyền đến tê dại nói cho hắn biết, nguy hiểm đến từ phía trên.

    Hắc Ma Thủ súc thế, một quyền oanh lên.

    Khí lưu tuôn ra, cát vàng dày đặc bị thổi bay ra tạo thành một luồng sóng cát, Trương Hiểu Vũ thu hồi nắm tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng đen từ trên đỉnh đầu xẹt qua, đó là một con Cuồng Phong Điêu phi hành hoang thú.

    Công Dương Minh trên Cuồng Phong Điêu kinh ngạc một hồi, lại chặn được một kích của mình, năng lượng Đại Võ Sư cách không phóng ra mặc dù không có lực phá hoại như đánh cận thân, nhưng nhưng ít ra cũng mạnh hơn Võ Sư cấp sáu rất nhiều.

    Hách Liên Mân cũng kinh ngạc vô cùng, mặc dù vô cùng xem thường Công Dương Minh, nhưng nàng vẫn hiểu được thực lực của đối phương, không ngờ kết quả lại ngoài ý muốn.

    Khí lưu mạnh mẽ thổi bay vô số cát vàng thật nhỏ, Cuồng Phong Điêu chậm rãi đáp xuống, từ phía trên nhảy xuống hai người, nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.

    Ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt Trương Hiểu Vũ, lại là Hách Liên Nhị tiểu thư, ngày đó nếu như không phải mình hạ thủ lưu tình hoặc là đối phương không có bối cảnh thâm hậu, đã sớm chết ở trên tay Trương Hiểu Vũ, không thể ngờ được mình đã giao ra nội đan hoá thạch, mà tình huống vẫn y nguyên không có thay đổi.

    "Hách Liên Nhị tiểu thư, ta nhớ đã đưa nội đan hoá thạch đã cho ngươi, vì sao còn muốn truy sát ta." Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.

    Tròng mắt Hách Liên Mân hơi híp lại: "Cho dù ngươi không đưa cho ta thì như thế nào, ta muốn thì sẽ là của ta." Khí thế bá đạo so với nam nhân cường thế cũng không kém cỏi chút nào, đây không phải cố ý giả vờ tạo ra, mà là tính cách vốn có của một người.

    "Hừ hừ, thế thì chưa hẳn, đừng tưởng rằng ta sẽ không giết ngươi.”

    Công Dương Minh đi đến trước một bước, không để Trương Hiểu Vũ vào mắt chút nào, cuồng tiếu nói: "Ngươi giết được sao? Bất quá hôm nay nơi này chính là phần mộ của ngươi, nhận lấy cái chết." Công Dương Minh đánh ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt về phía Trương Hiểu Vũ.

    "Hắc Ma Thủ!”

    Phốc, khí lưu bị đánh tan, Trương Hiểu Vũ nhìn hai người từ giữa ngón tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần phải mạnh miệng, ta sẽ cho các ngươi chết ở đây.”

    "Cuồng vọng! Liệt Phong Cửu Vương Trùy." Công Dương Minh nổi giận, một cái Võ Sư nho nhỏ cũng dám không coi ai ra gì như vậy, sao có thể không giận.

    Trên hai đấm nắm chặt thẩm thấu ra quang mang màu xanh, theo lời nói của Công Dương Minh, hai đấm như bắn tên, một luồng khí lưu kinh người phát ra, mang theo tiếng xé gió kinh khủng, đánh về phía Trương Hiểu Vũ.

    Cao cấp vũ kỹ, Trương Hiểu Vũ cũng không dám khinh thường, mặc dù thứ đối phương dùng chỉ là cao cấp vũ kỹ, nhưng chớ quên, đối thủ ít nhất đã đem vũ kỹ này luyện tới trình độ thuần thục, mà hắn chỉ có Hắc Ma Thủ, một loại vũ kỹ này để chống lại.

    Nắm tay màu xanh đen mang theo tiếng phá vỡ không khí bén nhọn, hai tay Trương Hiểu Vũ bởi vì tốc độ huy động quá nhanh nên sinh ra từng đạo tàn ảnh nhàn nhạt, liên tục đấm ra mấy quyền.

    Oanh, một đạo khí lưu cuối cùng có thể là vì khống chế không quen, chếch khỏi quỹ đạo, đánh cát vàng vào bên cạnh Phún Hỏa Tích Dịch, lập tức nổ tung tạo thành một đóa hoa cát to mấy mét.

    "Bằng ngươi cũng muốn cách không đả thương ta, nằm mơ!" Trương Hiểu Vũ mở miệng châm chọc.

    Ngươi! Công Dương Minh sắc mặt xanh lét, đồng thời cũng cảnh giác thực lực đối phương, năng lượng phá không có thể chống lại Võ Sư cấp sáu, làm sao một Võ Sư cấp thấp lại có thể đỡ được.

    Hách Liên Mân nhãn tình sáng lên, quả nhiên chiếm được vũ kỹ cường hãn, hơn nữa đẳng cấp ít nhất là Nhân cấp, thời gian đối phương tu luyện ngắn như vậy đã có uy lực như thế, hẳn là Địa cấp vũ kỹ.


     
    thienta and vothanhbinh like this.
  5. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 30: Người chiến! Thú chiến!

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share by MTQ Sắc Giới Đại Sư - banlong.us








    "Công Dương Minh, không phải chỉ một Võ Sư ngươi cũng không đánh lại chứ?" Hách Liên Mân liếc qua Công Dương Minh.

    "Sao có thể! Công Dương Minh sắc mặt xanh lét, sau đó hung hăng đối nói với Trương Hiểu Vũ: "Ta muốn cho ngươi xuống địa ngục, chết đi!”

    Cát vàng nổ mạnh, thân hình Công Dương Minh hóa thành một cái bóng trắng, tay phải dựng thẳng chưởng thành đao, quang mang màu xanh nhạt không ngưng sáng tối, sau khi ngưng tụ thành hình dạng một thanh đao, chém về cổ Trương Hiểu Vũ.

    Trương Hiểu Vũ giờ phút này còn đứng ở trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch, hai khẽ phát lực, thân hình bắn lên đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền.

    Thương, thương, thương. . .

    Ma sát bén nhọn như kim loại vang lên dữ dội, thân hình hai người thiểm lược tung hoành, trong khoảnh khắc đã giao thủ hơn mười chiêu, bằng nhãn lực Võ Sư cấp bốn của Hách Liên Mân cũng chỉ có thể chứng kiến hai bóng đen quấn vào một chỗ trên cát vàng, căn bản không thể phân biệt ai đang chiếm thượng phong, ai đang ở hạ phong.

    Hắc Ma Thủ kình đạo vận đến cực hạn, Trương Hiểu Vũ sắc mặt lạnh như băng đánh ra một quyền.

    Tạp sát, đao mang xanh nhạt trong tay Công Dương Minh nứt vỡ, mặt mũi tràn đầy không thể tin được lùi lại mấy bước, làm sao có thể, Nhân cấp hạ thừa vũ kỹ Lưu Quang Nhận cũng không địch lại nắm tay của đối phương, điều này không có khả năng.

    Hưu, một đạo quyền ảnh theo sát, trong nháy mắt đánh thẳng tới ngực Công Dương Minh, màu xanh đen sáng bóng nhàn nhạt giống như được đúc bằng sắt, lạnh lẽo cứng rắn.

    Không tốt, bước chân Công Dương Minh nhanh chóng thối lui lần nữa, hơn nữa từ trên thân thể tuôn ra một màn hào quang màu xanh nhạt, chặn ngang thiết quyền trước khi nó đánh tới thân người.

    Chi chi chi, màn hào quang chống được mấy hơi thở đã ào ào nứt vỡ, lực đạo của thiết quyền yếu đi, những vẫn đánh lên trên ngực của Công Dương Minh.

    Đương, ra ngoài ý định, nắm tay và tiếp xúc với ngực phát ra âm thanh va chạm của kim loại.

    Thân hình bị đánh bay ra ngoài hơn mười bước, Công Dương Minh sắc mặt tái nhợt, sau đó cởi quần áo trước ngực xuống, một bộ áo giáp ngân quang lóng lánh nằm ở trên lồng ngực, chỉ là áo giáp vốn bóng loáng đã lưu lại một quyền ấn rõ ràng trên mặt.

    "Có thể lưu lại quyền ấn ở trên Tuyết Ngân Thiết?" Công Dương Minh hoảng sợ nhìn qua Trương Hiểu Vũ.

    Hách Liên Mân càng kinh ngạc vạn phần, Công Dương Minh đã là Đại Võ Sư cấp hai lại bị triệt để áp chế không nói, vừa rồi phóng ra hộ thân nguyên lực cũng không ngăn được nắm tay của Trương Hiểu Vũ, nếu như không phải có Tuyết Ngân Thiết Giáp bảo vệ, thì chắc chắn không còn mạng nữa. Mà Tuyết Ngân Thiết cứng rắn hơn tinh cương rất nhiều, có thể lưu lại quyền ấn trên nó phải có lực đạo cỡ nào đây.

    "Thì ra là mặc áo giáp!" Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua đối phương.

    Liều mạng ổn định tâm tình, nguyên lực trong cơ thể Công Dương Minh vận chuyển tới cực hạn, một màn hào quang màu xanh nhạt càng thêm thâm hậ úo với lúc trước trào ra ngoài, giống như một vỏ trứng gà màu xanh nhạt trong suốt, ở trên có ánh sáng lưu chuyển, trông huyễn lệ vô cùng.

    Cát vàng mãnh liệt nổ mạnh, sắc mặt Công Dương Minh nhăn nhó dữ dội phóng tới Trương Hiểu Vũ, bàn tay mở ra thành trảo, một tầng hào quang xanh nhạt bao trùm trên tay của hắn, vọt về phía đỉnh đầu của Trương Hiểu Vũ.

    Hai chân giang rộng ra, lưu lại một dấu ấn sâu ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ hít sâu một hơi, sau đó hung mãnh đánh ra một cái thiết quyền, âm thanh hưu hư khủng bố làm cho không khí rung động kịch liệt.

    Oanh, Trương Hiểu Vũ lùi lại liền bốn bước, cuối cùng đạt một bước thật mạnh lên mặt cát, làm mặt cát dưới chân sụp đổ tung tóe, cát vàng chấn động.

    Thân thể lộn một vòng, Công Dương Minh lảo đảo rơi trên mặt đất, màn hào quang trên tay bị đánh nát một lần nữa, cẩn thận quan sát có thể thấy được ngón tay của hắn run lên nhè nhẹ, khớp xương trở nên trắng bệch.

    "Cuối cùng là cái vũ kỹ gì!" Nhìn đến đây, Hách Liên Mân dĩ nhiên biết rõ Công Dương Minh không phải đối thủ của Trương Hiểu Vũ, đôi thiết quyền của đối phương tựa như thần binh thiết chùy vô kiên bất tồi, dị thường hung hãn, chỉ sợ đại đao chế tạo từ Tuyết Ngân Thiết cũng không thể lưu lại dấu vết lên nó.

    "Cuồng Phong, lên cho ta." Giờ phút này Công Dương Minh ghen ghét Trương Hiểu Vũ nhìn một cái, hô hoán Cuồng Phong Điêu sau lưng không xa.

    Thu, Cuồng Phong điêu vẫy cánh bay lên trời, bay đến không trung hơn mười mét, hai cánh chém về phía Trương Hiểu Vũ, lập tức, hai đạo lưỡi dao màu xanh nhạt cực lớn trống rỗng hình thành từ gió, mang theo kình khí gào thét như bão táp chém xuống dưới.

    Hồng hộc, Phún Hỏa Tích Dịch cũng động, trong mắt lóe lên tia sáng khinh thường, há mồm phụt ra một ngọn lửa cực nóng, trong chốc lát bao trùm hai đạo lưỡi đao lớn bằng gió.

    Tiếng nổ vang ầm rầm rầm không ngừng truyền ra giữa không trung, ngọn lửa và cuồng phong nhảy múa, cuồng loạn đan vào dây dưa cùng một chỗ, sau đó tuôn ra năng lượng rất lớn, triệt để chôn vùi tan rã.

    Hách Liên Mân và Công Dương Minh lúc này mới tỉnh ngộ, bên đối phương cũng có một con hoang thú Phún Hỏa Tích Dịch cấp ba, hơn nữa dường như sức chiến đấu mạnh hơn Phún Hỏa Tích Dịch bình thường.

    "Nếu không muốn chết, hiện tại có thể đi." Mặc dù lúc trước một quyền kia Trương Hiểu Vũ động sát cơ, nhưng nếu như cho hắn lựa chọn thì, hắn vẫn không không muốn đối kháng trong với Thần Sa Phủ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương sẽ không tìm hắn phiền toái, nếu không coi như là Thiên hoàng Đại Đế, Trương Hiểu Vũ cũng tuyệt đối không nương tay.

    Hách Liên Mân vội vàng nói với Công Dương Minh: "Không thể để cho hắn đi, hai người chúng ta hợp lực giết hắn." Nếu như đã khẳng định trên người Trương Hiểu Vũ có Địa cấp vũ kỹ, Hách Liên Mân càng không có khả năng buông tha cho cơ hội này.

    "Đương nhiên, người này quyết không thể lưu lại." Công Dương Minh không biết là xuất phát từ ghen ghét hay là nguyên nhân gì khác, khí huyết trong lòng bốc lên.

    Trong con mắt Trương Hiểu Vũ phóng ra ánh sáng lạnh, lạnh nhạt nói: "Hôm nay hai người các ngươi chết chắc rồi!" Chỉ là một câu nhàn nhạt, biểu lộ quyết tâm phải giết của Trương Hiểu Vũ đã không thể nghi ngờ.

    Phún Hỏa Tích Dịch và Cuồng Phong điêu đối chiến kịch liệt cách đó hơn mười mét, hai con hoang thú tựa như đã động chân hỏa, năng lượng lần trước so với lần sau càng cường đại hơn, dư âm nổ mạnh làm cho hoang thú cấp thấp gần đó ào ào bỏ trốn.

    Đùng, cốt tiên mang theo ngọn lửa màu đỏ đánh lên trên cát, lưu lại một vết cháy nhỏ dài. Trong ánh mắt diễm lệ của Hách Liên Mân tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.

    "Lên." Thân hình uyển chuyển của Hách Liên Mân dẫn đầu lao tới, xa xa chính là một đạo cốt tiên nóng bỏng đánh tới, vạch phá không khí.

    Công Dương Minh theo sát phía sau, trên người bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, hắn mang theo uy thế cường thịnh hơn Hách Liên Mân vài lần, một chưởng đánh tới đầu Trương Hiểu Vũ.

    Hoàn toàn không có ý né tránh, Trương Hiểu Vũ ngang ngược vung tay ra, bắt cốt tiên lại, lửa đỏ nóng bỏng gặp phải điện mang lóng lánh nhanh chóng bị dập tắt, sau đó dòng điện theo cốt tiên truyền tới lòng bàn tay Hách Liên Mân.

    Tay kia biến thành màu xanh đen nhạt, trong tiếng nắm kẽo kẹt kẽo kẹt hình thành một thiết quyền, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng bóng loáng của kim loại, một quyền đánh về chưởng thế hào hùng của Công Dương Minh.

    Hách Liên Mân hít sâu một hơi, tay trái mang theo tiếng xé gió bén nhọn chém về phần cổ Trương Hiểu Vũ, thề phải làm cho hắn chết ở tại chỗ.

    Bàn tay nắm cốt tiên kéo về sau một cái, sau đó trên mặt nổi gân xanh, một cỗ lực lượng ngang trời kéo theo Hách Liên Mẫn, đánh thẳng về phía Công Dương Minh.

    Oanh, thân hình Công Dương Minh nhanh chóng thối lui, màn hào quang trên lòng bàn tay lại bị đánh tan một lần nữa, khóe miệng hiện lên một vết máu. Tựa như nhìn thấy Hách Liên Mân hướng bên này đánh tới, trong mắt hiện lên dị sắc, thân thủ lập tức vây quanh thân thể thon dài uyển chuyển của Hách Liên Mân, chỉ là hắn đã khinh thường sức mạnh một cái vung này của Trương Hiểu, lực đạo mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể Hách Liên Mân nhanh chóng truyền tới cơ thể Công Dương Minh, phanh một tiếng, hai người lập tức bị đánh bay.


     
    thienta and vothanhbinh like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)