Thần Ma Cửu Biến - Duy Nhất Thiên Tử (Full: C542)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 16: Sơn động, Địa cấp vũ kỹ

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    "Lưu lại một người coi chừng hắn, những người khác đi truy đuổi với ta." Hách Liên nhị tiểu thư mặt mũi tràn đầy vui mừng, trở mình trên người Đạp Sa Thú, ngạo nghễ ưỡn cái mông lên, đường cong khoa trương lộ ra dưới ánh mắt Trát Phổ.

    “Lời đồn quả nhiên là thật, Nham Thạch Lĩnh có tồn tại nội đan hoá thạch, có nó, chẳng những tu vi tiến bộ một mảng lớn, từ nay về sau tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ nhanh hơn." Hách Liên gia mặc dù có không ít linh đan diệu dược, nhưng trước mắt có thể trợ giúp nàng không nhiều, một ít dược vật phẩm giai quá cao có thể làm kinh mạch nổ tung, không có chuẩn bị chắc chắn, ai cũng không dám dùng, tam giai nội đan hoá thạch là lựa chọn tốt nhất. Cảm nhận được khí lưu từ phía trước thổi tới, đôi mắt xin đẹp của Hách Liên nhị tiểu thư híp lại thành một đường nhỏ.

    Một bước để lại một dấu chân chạy vội ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ quay đầu lại liếc qua hai gã hộ vệ đang đuổi theo, thầm nghĩ: Hai người này thực lực đều phía trên Võ Sư, nếu bị đuổi theo, thì hôm nay cũng phải chết ở trong này, đáng chết, vận khí thật đúng là quá kém, không muốn đụng tới lại hết lần này tới lần khác đụng phải.

    Đạp Sa Thú là hoang thú có thể ngày đi ba trăm dặm, tốc độ trong sa mạc cũng coi như là nhanh, cơ hồ mỗi một lần cất bước đều đi được khoảng cách mấy mét, mắt thấy khoảng cách của hai bên chưa tới mười mét.

    Sưu sưu sưu, đột nhiên lúc đó, từ bốn phương tám hướng phóng tới hơn mười con Ban Nham Xà, thân hình to chừng cổ tay mạnh mẽ mang theo tiếng xé gió đánh úp về phía hai gã hộ vệ.

    "Muốn chết!" Trên nắm tay hoặc là mang theo quang mang màu vàng đất, hoặc là màu xanh, một mảnh Ban Nham Xà dài hẹp nhanh chóng bị đánh giết, thực lực Võ Sư mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

    Nơi đây tựa hồ là khu vực Ban Nham Xà tụ tập, Ban Nham Xà càng ngày càng nhiều, trên trăm con Ban Nham Xà hội tụ cùng một chỗ, nguyên một đám vây công làm hai gã hộ vệ gặp phiền toái không nhỏ.

    "Cơ hội tốt!" Vốn có một số Ban Nham Xà công kích Trương Hiểu Vũ, nhưng bên kia hai gã hộ vệ đại khai sát giới, nên tất cả đều quay người lại vọt về chỗ đó, điều này đã tạo ra một cơ hội chạy trốn cho Trương Hiểu Vũ.

    Đi tới bên cạnh một vách núi dựng đứng của một ngọn Nham Sơn, Trương Hiểu Vũ dùng cả tay lẫn chân, bò lên trên, tốc độ cực nhanh giống như đang dẫm trên đất bằng, đợi leo được chừng hơn mười mét, trên một hòn đá nhô lên xuất hiện một cái động khẩu khá hẹp, bởi vì góc độ nên người đứng ở dưới mặt đất rất khó phát hiện ra nơi này có một cái cửa động, Trương Hiểu Vũ dựa theo sức quan sát nhạy cảm, trong lúc vô tình mới hiện nơi này có huyền cơ.

    Thân thể hơi nghiêng, Trương Hiểu Vũ lách mình chui vào trong, biến mất ở mặt ngoài Nham Sơn.

    Hách Liên nhị tiểu thư cưỡi Đạp Sa Thú vương giả xông lên phía trước, quát lạnh nói: "Người hai người các ngươi truy đuổi đâu?"

    "Nhị tiểu thư, đây là nơi Ban Nham Xà tụ tập, chúng ta bị cuốn lấy, tiểu tử kia đã nhân cơ hội chạy mất rồi." .

    "Ngu xuẩn!" Lấy ra một cây cốt tiên màu đen, hỏa nguyên lực mãnh liệt quán chú lên trên, trong chốc lát bên ngoài cốt tràn ngập hồng mang nóng bỏng, tựa như vừa bị thiêu đốt bên trong lửa vậy. Nó mang theo khí kình gào thét đánh nát vô số Ban Nham Xà phía trước, thân ảnh Hách Liên nhị tiểu thư và năm tên hộ vệ nhanh chóng xông qua cái khu vực này.

    Hơn nửa canh giờ đi qua.

    Oanh một tiếng nổ vang truyền ra, một hòn đá to lớn dày nửa thước bên cạnh Nham Sơn bị đánh vỡ, cháy đen một mảnh, Hách Liên nhị tiểu thư nắm lấy cốt tiên nóng bỏng ngồi trên lưng Đạp Sa Thú, khuôn mặt lạnh lẽo, oán hận nói: "Đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ rút gân ngươi, lột da ngươi." .

    Hai gã hộ vệ truy đuổi Trương Hiểu Vũ lúc trước hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết rõ giờ phút này Hách Liên nhị tiểu thư đang tức giận, hi vọng nàng sẽ không trút lên người bọn họ.

    Con mắt nghiêng một cái, khóe miệng Hách Liên nhị tiểu thư câu dẫn ra một đường cong xinh đẹp: "Hai người các ngươi chuẩn bị chịu phạt như thế nào, hay là ta để cho các ngươi chơi với Đại Sa và Nhị Sa." .

    Hai người sắc mặt trắng bệch, nhất tề nhảy xuống Đạp Sa Thú quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Tiểu thư tha mạng!" Đại Sa, Nhị Sa là hai con Sa Mãng hoang thú cấp ba, bị Hách Liên nhị tiểu thư nhốt ở trong trong lồng sắt đặc chế, bình thường có người phạm sai lầm, đều bị ném vào bên trong làm thức ăn cho Sa Mãng.

    Mi mắt nhảy lên, Hách Liên nhị tiểu thư cười lạnh một tiếng, "Nếu không bắt được hắn, hai người các ngươi cứ chờ chết đi! Còn không muốn chết thì đi tìm cho ta."

    "Vâng, tiểu thư!" Năm tên hộ vệ bối rối phân tán ra, sợ chọc giận bão tố tiểu thư lần nữa.

    Sáu gã Võ Sư tách đi ra tìm kiếm, cũng không tin bắt không được ngươi, con mắt Hách Liên nhị tiểu thư híp thành đường cong nguy hiểm.

    Tiến vào đến bên trong sơn động, không gian lớn hơn rất nhiều, độ cao khoảng hai thước, rộng hơn một thước, cũng đủ để một người thoải mái đi qua.

    Trên vách động cách năm sáu thước khảm một khỏa huỳnh quang thạch, nương theo ánh sáng yếu ớt Trương Hiểu Vũ dẫm lên bậc thang cẩn thận đi vào trong. Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong sơn động. Không biết vì sao, trong sơn động cũng không có Ban Nham Xà xuất hiện như Trương Hiểu Vũ dự đoán. Đối với hoang thú loại rắn, những sơn động này hẳn là nơi chúng yêu thích nhất.

    Càng vào sâu, Trương Hiểu Vũ âm thầm đánh giá vị trí độ cao của mình hẳn là đang ở trong Nham Sơn, chỗ sâu nhất chắc ở đỉnh Nham Sơn.

    Ước chừng qua nửa canh giờ, Trương Hiểu Vũ bị một cánh cửa đá phía trước ngăn lại.

    Đưa tay sờ sờ cửa đá, Trương Hiểu Vũ nhíu mày, cái cửa đá này độ dày tối thiểu phải hơn một thước, rất khó mở ra bằng ngoại lực, đương nhiên nếu như hắn là một tên Đại Võ Sư thì có thể dùng công kích cường đại phá nát nó, đáng tiếc hắn không phải.

    Hẳn là có tồn tại cơ quan khống chế, Trương Hiểu Vũ cẩn thận tìm kiếm bốn phía.

    Quả nhiên, trong một góc âm u ở bên trái cửa đá có một cục đá rất khác thường, ngón tay Trương Hiểu Vũ vừa nhẹ nhàng chạm vào, cửa đá chậm rãi được đưa lên.

    Cất bước đi vào, trước mắt Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên trở nên rộng lớn.

    Đây là một thạch thất rất lớn, nhìn về phía trên có chút đơn giản và trống trải, trên vách tường, có khảm vô số huỳnh quang thạch, khiến cho cả thạch thất sáng như ban ngày, vừa nhìn đã rõ ngay.

    Ở ví trí trong cùng của thạch thất có một tòa bệ đá rất lớn, trên bệ đá có đặt một cái hộp.

    Cái hộp, không phải là bảo bối gì chứ, ánh mắt Trương Hiểu Vũ sáng lên, vội vàng đi tới.

    Cái hộp không có khóa, Trương Hiểu Vũ cẩn thận dùng ngón tay mở ra.

    Chi két một tiếng, cái hộp được mở ra, bên trong là một quyển sách, trên đó viết ba chữ to - Thất Thương Quyền, mang theo tâm tình hưng phấn không yên, Trương Hiểu Vũ lấy nó ra ngoài, mở tờ thứ nhất ra, "Địa cấp thượng thừa vũ kỹ: Thất Thương Quyền."

    "Địa cấp thượng thừa vũ kỹ!" Trong miệng thì thào nói ra đẳng cấp của bộ quyền pháp này, con mắt Trương Hiểu Vũ trừng thành hình tròn, dĩ nhiên là Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, vốn Trương Hiểu Vũ cho rằng có thể có một quyển cao cấp vũ kỹ đã cảm thấy mỹ mãn, như thế nào cũng không nghĩ ra lại là một quyển Địa cấp vũ kỹ hiếm thấy.

    Cái vận khí này cũng quá nghịch thiên đi! Chỉ học một môn công pháp trung cấp hạ thừa Cương Lôi Kính, Trương Hiểu Vũ đã có thể chiến thắng đối thủ hơn hai cấp, dưới mắt đột nhiên xuất hiện một quyển Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, điều này làm cho hắn tim đập như trống ngực run rẩy đến độ sắp choáng váng.

    Trương Hiểu Vũ nhớ rõ, vị thần bí Võ Hùng cường giả Ô Lương Vũ kia cũng chỉ có học tập một môn Địa cấp hạ thừa vũ kỹ: Cự Linh Thần Đao, khí thế kinh khủng lúc ấy làm cho Trương Hiểu Vũ rất hâm mộ, đẳng cấp của Thất Thương Quyền so với Cự Linh Thần Đao còn cao hơn hai thừa, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

    Cố gắng ổn định lại tâm tình, Trương Hiểu Vũ chú ý tới trên bệ đá có khắc chữ, chữ viết mượt mà có đường cong, hẳn là dùng ngón tay viết lên, người viết chữ này tu vi không tệ, muốn viết chữ bằng ngón tay trên tảng đá so với đập phá nó chắc chắn khó khăn hơn rất nhiều.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 17: Thất Thương Quyền chính thức

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    "Con đường Võ đạo, vĩnh viễn không có chừng mực, bởi vì cảm thấy đại nạn sắp đến, không muốn quyền pháp ngạo thế này biến mất ở nhân gian, đặc biệt lưu ở nơi đây, đợi người hữu duyên lấy ra, đem nó tỏa sáng một lần nữa.

    Quyền Tông, Tư Đồ Hạo Thiên"

    Quyền Tông Tư Đồ Hạo Thiên, người này không phải là cường giả cấp bậc Võ Tông sao, Trương Hiểu Vũ hít một hơi khí lạnh, thì ra Thất Thương Quyền là vũ kỹ của vị cường giả này, khó trách đẳng cấp cao dọa người.

    Ta cũng không thể học không vũ kỹ của người ta, thôi thì dập đầu cho ngươi ba cái!

    Trương Hiểu Vũ lui ra phía sau ba bước, dập đầu ba cái cho vị Võ Tông cường giả đã từng phong vân một cõi Võ này, trong nội tâm thì thầm: Lão tiền bối yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ đem Thất Thương Quyền của ngươi phát dương quang đại, ai không phục thì đánh kẻ đó.

    Ba cái khấu đầu dập xong, dị biến nổi lên.

    Tảng đá cực lớn ở chính giữa vỡ ra thành hai nửa, xuất hiện ở trong tầm mắt Trương Hiểu Vũ là một thạch đài nhỏ, bên trên có đặt một khỏa giới chỉ màu đen điêu khắc hoa văn cổ xưa.

    Đồng dạng, trên bệ đá nhỏ cũng có khắc chữ.

    Trương Hiểu Vũ vội tiến tới, đọc được: "Chúc mừng ngươi, ngươi mới chân chính là người hữu duyên, Thất Thương Quyền bên ngoài vốn là giả..."

    Đọc đến nơi đây Trương Hiểu Vũ thiếu chút nữa thổ huyết, cái Quyền Tông Tư Đồ Hạo Thiên này quá trêu ngươi! Nếu không phải mình đột nhiên có suy nghĩ, dập đầu cho hắn ba cái, cũng đã lỡ mất dịp tốt.

    Cười khổ một tiếng, Trương Hiểu Vũ tiếp tục nhìn xuống.

    " Nguyên giới này cần nhỏ máu nhận chủ, sau khi nhận chủ dùng nguyên lực quán chú vào, có thể lấy ra vật phẩm ở bên trong. Mà sách vũ kỹ đặt ở bên trong mới là Thất Thương Quyền chân chính, ngươi có thể dập đầu ba cái cho ta, nói rõ ngươi và ta có duyên, nếu không vô duyên.

    Ngoại trừ Thất Thương Quyền, trong giới chỉ còn có một thanh trọng kiếm, không biết được luyện chế bằng chất liệu gì mà lại nặng tới bảy trăm hai mươi cân, là ta ngẫu nhiên đoạt được, thật là huyền ảo.

    Trong nguyên giới còn có dấu một phần bảo khố đồ không trọn vẹn, theo ta nghiên cứu mấy chục năm, rất có thể là mộ địa của một vị Võ Đế vài ngàn năm trước, đáng tiếc bảo khố đồ không trọn vẹn, tìm kiếm Võ Đế chi mộ chỉ là vô vọng, nếu có thể có được Thiên cấp công pháp, tất nhiên có thể đột phá đại nạn trong thời gian ngắn, đáng tiếc, đáng tiếc. . ."

    Trong một đoạn thời gian này, Trương Hiểu Vũ cảm thấy hắn đã dùng cảm xúc nửa đời của mình phô bày ra hết, cảm khái một tiếng, cầm lấy giới chỉ màu đen.

    Dựa theo Quyền Tông lão nhân gia nói, Trương Hiểu Vũ cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên mặt nhẫn.

    Máu tươi chậm rãi bị hấp thu, giới chỉ tràn ngập tia sáng nhu hòa, Trương Hiểu Vũ dùng một tia nguyên lực quán chú vào bên trong giới chỉ, trong đầu đột ngột hiện lên không gian bao hàm trong giới chỉ.

    Thì ra là không gian giới chỉ, mặc dù Trương Hiểu Vũ có chút kinh ngạc, bất quá cũng không hô to gọi nhỏ nữa, cái Đại Lục này thứ mình chưa thấy qua nhiều lắm, ngay cả một góc của băng sơn, như hạt gạo so với mặt trăng cũng chưa từng nhìn thấy.

    Trong giới chỉ có một trọng kiếm màu đen, là một thanh trọng kiếm bề ngoài khắc đầy hoa văn kỳ dị, toàn thân đều được luyện chế từ kim loại màu đen kiếm, ước chừng dài tới một mét tám, so với thân thể Trương Hiểu Vũ hiện tại còn cao hơn một chút.

    "Thanh trọng kiếm này phải chờ lực lượng thân thể của mình đủ mạnh mới lấy ra dùng được! Bảy trăm hai mươi cân không người phải bình thường có thể sử dụng, thậm chí cả cầm cũng cầm không nổi."

    Lược qua trọng kiếm, tâm thần Trương Hiểu Vũ chú ý tới một bản vẽ trong góc không gian giới chỉ, ý niệm vừa động, bản vẽ hiển hiện ở trên hư không mặt nhẫn.

    Trên mặt hàm chứa sự thích thú, Trương Hiểu Vũ nắm lấy phần bảo khố đồ.

    Trong bảo khố đồ có núi có sông, còn có lộ tuyến phức tạp được đánh dấu bằng màu đỏ, Trương Hiểu Vũ không rõ địa hình Đại Lục này lắm, tự nhiên không thể nào xác định được đó là nơi nào. Theo như lời Quyền Tông lão nhân gia nói, đây là bảo khố đồ không trọn vẹn, ở ngoài lệ cũng có dấu hiệu bị xé, không biết được chia ra làm mấy phần.

    Vũ Đế chi mộ, chỉ là mấy kí tự này đã đủ để hấp dẫn vô số cường giả đến tầm bảo, Trương Hiểu Vũ cũng rất có hứng thú, độc giả từng xem qua Ma Thổi Đèn chỉ sợ cũng có ý nghĩ này. Đáng tiếc thời đại không cho phép, hiện tại không giống với lúc trước, có thực lực chính là lão đại, đi đến chỗ nào cũng không có người cản trở ngươi, đáng tiếc bảo khố đồ hiện tại không trọn vẹn, muốn đi trộm mộ trước tiên phải gom góp đủ bảo khố đồ mới được.

    Ngoại trừ hai thứ này, bên trong nguyên giới còn có một bình ngọc và một quyển sách vũ kỹ.

    Bên cạnh bình ngọc có một tờ giấy, Trương Hiểu Vũ lấy nó ra đọc, trên đó viết "Hóa Nguyên Thủy cấp ba, dược tính thuần túy ôn hòa, cấp thấp Võ giả dùng sẽ không bị tổn thương kinh mạch."

    Sẽ không tổn thương kinh mạch, Trương Hiểu Vũ mừng thầm, một ít dược phẩm đẳng cấp cao có dược lực rất bá đạo, tu vi đẳng cấp hơi thấp một chút sẽ bị nó cắn trả, hơn nữa nguyên lực ẩn chứa bên trong cũng không tinh thuần, cần phải đi trải qua thời gian dài luyện hóa mới có thể thành nguyên lực của chính mình. Mà Hóa Nguyên Thủy không thể nghi ngờ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nếu không coi như là có hiệu quả, Trương Hiểu Vũ cũng không dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.

    Trước mặc kệ Hóa Nguyên Thủy, Trương Hiểu Vũ đưa ánh mắt quăng về phía cuối giới chỉ, sách vũ kỹ Thất Thương Quyền phổ.

    Dù là đã biết kết quả rồi, nhưng tâm tình Trương Hiểu Vũ vẫn là rất kích động, lấy nó ra từ trong nguyên giới.

    "Địa cấp thượng thừa vũ kỹ: Thất Thương Quyền, luyện đến đại thành, quỷ thần phải sợ hãi."

    "Đệ nhất sát: Hắc Ma Thủ, quyền kình hộ thể, vô kiên bất tồi."

    Giới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng lại đem đặc tính bá đạo của đệ nhất sát - Hắc Ma Thủ miêu tả vô cùng rõ ràng, nếu đem nhất sát này luyện đến đại thành, chỉ sợ đã không thua Địa cấp vũ kỹ bình thường.

    Tờ thứ nhất vẽ một cái hình người, dùng đường cong màu xanh da trời vẽ ra lộ tuyến huyền ảo quỷ dị, cuối cùng hội tụ ở trên cánh tay, đường cong màu xanh trở thành màu đỏ. Hơn nữa có rất nhiều kinh mạch khác, trên cánh tay rậm rạp chằng chịt lộ tuyến kinh mạch. Giống như bị một tấm lưới phủ lên trên.

    "Thật phức tạp, không hổ là vũ kỹ thượng thừa nhất!" Trương Hiểu Vũ có chút kinh ngạc, lập tức tâm thần trầm xuống, dựa theo đồ hình vận hành nguyên lực, bắt đầu thử tu luyện Hắc Ma Thủ.

    Một lúc sau, theo trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, nắm tay phải Trương Hiểu Vũ đột nhiên đánh xuống dưới, trong tiếng vang ầm ầm, mặt đất ở dưới nắm tay trọng kích lập tức rạn nứt ra, giống như bị một thiết chùy cực lớn đập trúng vậy, một vòng sóng cuộn nhàn nhạt khuếch tán mọi nơi.

    Khóe miệng lộ ra mỉm cười, Hắc Ma Thủ uy lực xác thực mạnh mẽ, lấy lực công kích của võ giả căn bản không đủ khả năng lưu lại ấn ký sâu như vậy trên mặt đá, nhưng Hắc Ma Thủ lại làm được, huống chi vừa rồi Trương Hiểu Vũ chỉ mới đả thông một bộ phận nhỏ kinh mạch trên cánh tay, chờ từ nay về sau kinh mạch cánh tay toàn bộ đả thông, Hắc Ma Thủ lại tu luyện đến đại thành, hẳn là là có thể làm được quyền kình hộ thể, vô kiên bất tồi.

    Giờ phút này nội thương của Trương Hiểu Vũ còn chưa tốt, không chỉ có xương cốt trên bờ vai cánh tay trái bị hao tổn, lục phủ ngũ tạng cũng bị kình đạo cuồng bạo của Mạc Khắc chấn thương, khá tốt có Tích Cốt Tán và Tinh Nguyên Đan không ngừng trị liệu, nếu không tối thiểu cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.

    Trương Hiểu Vũ quyết định, tu luyện ở trong thạch thất này, chờ đạt tới cảnh giới Võ Sư rồi ra ngoài cũng không muộn, có Hóa Nguyên Thủy cấp ba, tấn cấp võ sư cũng không tốn hao thời gian quá dài.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  3. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 18: Thực lực Võ Sư

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ lấy bình chưa Hóa Nguyên Thủy từ trong nguyên giới ra, nhẹ nhàng mở nắp lọ ra, lập tức một mùi thơm làm cho người ta hận không thể mở toàn bộ bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông ra hít thở.

    Thật cẩn thận đổ một giọt Hóa Nguyên Thủy màu xanh vào trong miệng, Trương Hiểu Vũ đem bình ngọc ném vào trong Nguyên giới, vội vàng điều chỉnh hô hấp, vận hành nguyên lực để tiêu hóa này cổ năng lượng không thể coi thường này.

    Hóa Nguyên Thủy vào cửa tiếp xúc hóa thành một cổ nguyên khí tinh thuần, thẩm thấu vào trong kinh mạch, xen lẫn cùng với, vận chuyển một tiểu chu thiên.

    Mỗi một vòng qua đi, cũng có không ít nguyên khí bị luyện thành nguyên lực, sau đó kéo theo càng nhiều nguyên khí, tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng nhiều, càng lăn càng nhanh, đến đằng sau, Trương Hiểu Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn ngập năng lượng bàng bạc, không ngừng xoa dịu kinh mạch và phế phủ.

    Hơn một canh giờ đi qua, nguyên lực trong đan điền co lại thành một đoàn, nhảy lên giống như trái tim, mạnh mẽ hữu lực, trong giây lát sau đó phồng lớn lên một phần.

    Võ giả cấp năm!

    Có kinh nghiệm nhiều lần đột phá Trương Hiểu Vũ rất rõ ràng dấu hiệu đột phá, bất quá trước mắt năng lượng của Hóa Nguyên Thủy vẫn chưa được luyện hóa hoàn toàn, Trương Hiểu Vũ bình ổn tâm thần, nhẫn nại chậm rãi vận chuyển nguyên lực càng thêm hùng hậu, chuẩn bị thăng cấp lần thứ hai.

    . . .

    Bên cạnh một Nham Sơn trong Nham Thạch Lĩnh, Hách Liên nhị tiểu thư lạnh giọng nói với năm người: "Các ngươi đã tìm được chưa." .

    Năm người đều khẩn trương lắc đầu.

    Một thanh niên hộ vệ Trong đó nhịn không được mở miệng nói: "Tiểu thư, tiểu tử này nói không chừng đã đi ra khỏi Nham Thạch Lĩnh." .

    Oán hận trước hết tử rút ở hạt cát trên, Hách Liên nhị tiểu thư căm tức chửi mắng hai thanh niên hộ vệ đuổi theo Trương Hiểu Vũ lúc trước: "Hai người các ngươi thật quá ngu ngốc, đường đường Võ Sư cấp hai lại để Võ giả cấp bốn chạy trốn, nuôi các ngươi có tích sự gì nữa." .

    Hai người đều cảm thấy có chút oan khuất, những Ban Nham Xà kia mặc dù chỉ là hoang thú cấp một, nhưng nếu như bị cắn vào chỗ hiểm cũng không tránh khỏi tử vong. Tiểu thư có thể tiến lên còn không phải bởi vì bọn họ đã giết chết tuyệt đại bộ phận Ban Nham Xà sao, chỉ là lời này tuyệt đối không thể nói ra được, nếu không trở về cho dù không chết cũng bị lột một lớp da.

    "Coi như hắn gặp may mắn, đem người kia giết trước cho ta." Người Hách Liên nhị tiểu thư nói là Trát Phổ, vốn nếu có thể bắt được Trương Hiểu Vũ, nói không chừng nàng sẽ thưởng cho Trát Phổ một chút bạc, bất quá bây giờ lại kôhng bắt được.

    Vết thương phía sau lưng đã tốt lên rất nhiều, Trát Phổ nịnh nọt nói với thanh niên hộ vệ bên cạnh: " rát Phổ ta đã ba mươi mấy tuổi, cũng mới là Võ giả cấp sáu, ngài còn trẻ như vậy cũng đã là Võ Sư, thiên phú của ngài thật làm cho người ta hâm mộ, không biết đại nhân hiện tại là Võ Sư cấp mấy!" .

    Khóe miệng thanh niên hộ vệ nổi lên nụ cười đắc ý: " Võ Sư Cấp hai! Chỉ là tạm được." Có thể trở thành Võ Sư cấp hai ở tuổi hai mươi lăm, đã được cho là nhân tài khó có.

    "Ngài nếu cũng tạm được, ta đây không phải xấu hổ muốn chết sao." .

    Thanh niên hộ vệ thầm nghĩ, người này cũng không tệ lắm, có cơ hội có thể phát triển thành tay sai, nếm thử tư vị làm chủ nhân là như thế nào.

    "Ha ha, vuốt mông ngựa thật tốt, Trát Phổ." Từng âm thanh cao vút từ nơi không xa truyền đến.

    Trát Phổ giật mình chỉ vào đối phương: "Trương Hiểu Vũ." .

    "Không sai, chính là ta." Trương Hiểu Vũ ôm hai tay, từng bước một đi tới.

    Trát Phổ cười lạnh: "Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại xông vào, vị đại nhân này bên cạnh ta chính là Võ Sư cấp hai, ngươi đến chịu chết!" Nói xong có lòng tin nhìn qua thanh niên hộ vệ.

    Con mắt nheo lại, thanh niên hộ vệ ngạo nghễ nói: "Nội đan hoá thạch ở trên tay ngươi, ngoan ngoãn giao ra đây, tha cho ngươi khỏi chết." Có thể tự tay đem nội đan hoá thạch cho tiểu thư, nhất định được ban thưởng nhiều hơn, loại cơ hội này cũng không gặp thường xuyên.

    "Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?" Trương Hiểu Vũ liếc xéo thanh niên hộ vệ.

    "Muốn chết." Trên nắm tay bốc lên quang mang màu vàng đất, thanh niên thả người nhảy lên, một quyền đánh vào đầu Trương Hiểu Vũ, một kích này nếu trúng mục tiêu, tảng đá cũng phải vỡ vụn, huống chi là đầu người.

    Nhìn qua nắm tay dần dần phóng đại ở trong mắt, hai chân Trương Hiểu Vũ hơi giang rộng ra, nguyên lực trong cơ thể men theo lộ tuyến quỷ dị vận hành tới cánh tay phải.

    "Thất Thương Quyền đệ nhất sát: Hắc Ma Thủ." .

    Nắm chặt nắm tay mặt ngoài hiện ra màu đen nhàn nhạt, Trương Hiểu Vũ thoáng vặn vẹo cổ tay sau đó đánh ra một quyền.

    Hai quyền chạm nhau, thanh niên hộ vệ trên mặt đại biến, sau đó trắng bệch, chỉ thấy hắn cánh tay cường kiện của hắn va chạm với đối phương, không ngăn được thời gian nửa hơi. Nhất là sự chấn động nguyên lực của đối phương tuyệt không dưới bản thân hắn, rõ ràng đã là cảnh giới Võ Sư cấp hai, điều này sao có thể.

    Oanh một tiếng, cánh tay thanh niên hộ vệ đứt gãy, thân hình bắn ngược ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn lúc lao tới.

    Làm sao có thể, Trát Phổ sững sờ nhìn qua thanh niên hộ vệ bị bắn ngược lại, lại nhìn về phía Trương Hiểu Vũ, dù cho nội đan hoá thạch có hiệu quả, thì cũng phải luyện chế thành đan dược mới có thể hấp thu luyện hóa, hơn nữa cho dù luyện hóa xong, cũng tuyệt đối không có khả năng thoáng cái tiến giai cảnh giới Võ Sư.

    "Không có nhìn thấy cảnh tượng trong tưởng tượng của ngươi, có phải là rất thất vọng không?" Khóe miệng Trương Hiểu Vũ nhếch lên, mỉm cười nhìn Trát Phổ.

    Trát Phổ hoảng sợ nói: "Trương huynh đệ, nể tình ta từng là đồng bọn của ngươi, buông tha ta một mạng, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện ngươi có nội đan hoá thạch nói ra, ta thề." Trát Phổ duỗi bàn tay ra.

    Đi đến bên cạnh Trát Phổ, Trương Hiểu Vũ để lên đỉnh đầu hắn: "Yên tâm, ta sao có thể tàn nhẫn như vậy, chỉ cần. . ." .

    "Chỉ cần cái gì?" Trát Phổ nuốt nuốt nước miếng.

    Đùng, không hề dấu hiệu, trên bàn tay Trương Hiểu Vũ hiện lên điện mang màu lam nhạt, từ đỉnh đầu Trát Phổ quán chú vào trong cơ thể, vô tình phá nát ngũ tạng lục phủ của đối phương.

    Nhìn qua Trát Phổ đã cháy đen thành một mảnh, Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Chỉ cần ngươi có thể chịu được một kích của ta. Đáng tiếc, ngươi làm không được." .

    Nhổ ra vài ngụm máu tươi, thanh niên hộ vệ hung ác nói: "Chờ tiểu thư chạy tới, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ." .

    Đẩy ngã thi thể Trát Phổ, Trương Hiểu Vũ đem nội đan hoá thạch ném tới trước mặt thanh niên hộ vệ, nói: "Nội đan hoá thạch cho tiểu thư nhà ngươi, nói cho nàng biết, không cần phải tìm ta gây phiền toái."

    Vừa rồi Trương Hiểu Vũ cũng không dùng hết toàn lực đối với thanh niên hộ vệ, nếu không Hắc Ma Thủ tuyệt đối có thể giết hắn với một quyền, hơn nữa có Hóa Nguyên Thủy, tác dụng của nội đan hoá thạch đối với hắn không lớn, hôm nay thứ hắn cần có là thời gian, chỉ cần thời gian đủ, dựa theo Hóa Nguyên Thủy và Thất Thương Quyền, có nơi nào không thể đi, nếu là có thể làm cho gia tộc Hách Liên lừng lẫy trong Đôn Hoàng không tìm hắn gây phiền toái rõ ràng vẫn đáng giá hơn.

    Có chút kinh ngạc nhìn Trương Hiểu Vũ xoay người rời đi, khóe miệng thanh niên hộ vệ lộ ra một nụ cười quỷ dị, thầm nghĩ: Thực lực ngươi có thể thoáng cái tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn là còn thứ tốt hơn, yên tâm, ta nói cho tiểu thư biết, chắc hẳn tiểu thư sẽ không trách tội ta.

    Trương Hiểu Vũ không có chứng kiến biểu lộ quỷ dị của thanh niên, cũng đánh giá thấp nhân tâm hiểm ác, hắn không muốn tìm phiền toái, nhưng phiền toái thủy chung đi theo hắn, thế giới này có một câu danh ngôn, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

    Nhanh chóng rời khỏi Nham Thạch Lĩnh, Trương Hiểu Vũ không có trở lại Lâu Lan Trấn, mà đi về phương Bắc, lữ trình của hắn giờ mới bắt đầu.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  4. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 19: Cứu Người

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Cưỡi Đạp Sa Thú đuổi tới chỗ Trát Phổ, sắc mặt Hách Liên nhị tiểu thư trầm xuống, hỏi: "Tháp mộc, xảy ra chuyện gì."

    Thì ra thanh niên hộ vệ tên là tháp mộc xấu hổ nói: "Tiểu thư, tiểu tử kia vừa rồi đã tới, hắn đả thương ta, giết Trát Phổ, sau đó đem nội đan hoá thạch ném cho ta, lại nói ngài không cần phải đi theo hắn như chó hoang."

    Chó hoang, Hách Liên nhị tiểu thư cuồng nộ, cắn hàm răng tiếp tục dò hỏi: "Hắn chỉ là tứ cấp Võ giả, làm sao có thể đả thương ngươi."

    Tháp Mộc phỏng đoán nói: "Ta nghĩ hắn nhất định tìm được đồ tốt, nếu không không có khả năng thoáng cái tấn cấp đến Võ Sư cấp hai, lại còn đem trả lại nội đan hoá thạch quý trọng."

    Trong con mắt Hách Liên nhị tiểu thư tràn ngập sát khí, sau đó lại hiện ra một vòng tham lam, có thể làm cho người thoáng cái tấn cấp đến Võ Sư cấp hai, trên người tiểu tử kia khẳng định còn có bảo bối khác, nếu không làm sao có thể đem nội đan hoá thạch hữu dụng với hắn để lại, tuyệt đối không thể buông tha hắn.

    "Hai người các ngươi giúp đỡ hắn, chúng ta trở lại Mạc Tháp Thành!"

    Cầm lấy bản đồ sa mạc Đôn Hoàng giá ba lượng bạc mua được ở Lâu Lan trấn, rất nhanh Trương Hiểu Vũ đã tìm được một thôn trấn ở gần nhất: Thợ Săn Trấn, ước chừng có ba mươi mấy dặm đường.

    Xem ra buổi tối hôm nay phải ngủ trong sa mạc, Trương Hiểu Vũ nhìn sắc trời không còn sớm, lắc đầu thầm nghĩ.

    Ngao!

    Một con sói màu vàng cao hơn nửa thước ở chỗ rất xa chứng kiến Trương Hiểu Vũ, ngửa đầu tru lên một tiếng, rồi mở rộng bước chân lao đến.

    Hoang thú cấp hai: Sa Mạc Bạo Lang!

    Khóe miệng Trương Hiểu Vũ hiện ra một đường vòng cung, tay phải hiện ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, không lùi mà tiến tới, đón đầu Sa Mạc Bạo Lang.

    Rất nhanh Sa Mạc Bạo Lang chỉ còn cách Trương Hiểu Vũ vài mét, hung dữ theo dõi hắn, trong miệng rộng có chút dữ tợn thỉnh thoảng toát ra một ngọn lửa màu đỏ.

    Hoang thú và nhân loại giống nhau, sau khi đến cấp hai có thể sơ bộ khống chế năng lượng trong cơ thể, phụ trợ công kích, đầu Sa Mạc Bạo Lang này đúng là hoang thú hỏa thuộc tính, có thể phụt ra một ngọn lửa từ trong miệng thiêu cháy địch nhân, lực công kích tương đương với Võ Sư ba bốn cấp, còn là rất có uy hiếp.

    Có khả năng Sa Mạc Bạo Lang cảm giác được người trước mắt sẽ không thể tạo thành thương tổn với nó, thoáng do dự một chút rồi đánh tới, trong miệng tựa như có lắp một khẩu súng phun lửa, ngọn lửa cực nóng phụt ra.

    Cảm thụ được ngọn lửa nhiệt độ có vẻ không kém, thân hình Trương Hiểu Vũ thiểm lược, tay phải trực tiếp xuyên qua ngọn lửa thoáng cái nắm lấy cổ Sa Mạc Bạo Lang, sau đó dùng bóp mạnh.

    Tạp sát, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, Sa Mạc Bạo Lang quẩy người một cái rồi mềm nhũng.

    Hắc Ma Thủ không giống với vũ kỹ khác, tác dụng của nó là cường hóa cánh tay, có thể làm cho bộ vị vận kình cứng rắn như sắt, hơn nữa có một tầng quyền kình dán bên ngoài da thịt, tự nhiên sẽ không e ngại ngọn lửa hoặc là hàn băng bình thường.... Đương nhiên cũng bởi vì như thế, khi thi triển Hắc Ma Thủ, năng lượng lôi điện của Trương Hiểu Vũ sẽ không xuất hiện ở trên bàn tay, mà là bị trói buộc trong người.

    Tùy tiện quẳng thân thể Sa Mạc Bạo Lang đi, Trương Hiểu Vũ cảm thán một tiếng: Rốt cục hết khổ, dựa vào Hắc Ma Thủ đệ nhất sát này, cũng có được tư cách sinh tồn nhỏ nhoi ở cái thế giới này đi!

    Một đường đi qua, không ít hoang thú cấp hai tập kích hắn, tất cả đều có chung kết quả bị Trương Hiểu Vũ bóp nát xương cốt, chết thảm tại chỗ, mặc dù làm cho Trương Hiểu Vũ có chút phiền toái, nhưng Hắc Ma Thủ càng ngày càng thuần thục, tốc độ tu luyện rất nhanh làm cho hắn mất đi tâm tình khó chịu.

    Bóng đêm bắt đầu buông xuống, thời tiết cũng đột nhiên lạnh lên, giẫm lên cát vàng dày đặc, ánh mắt Trương Hiểu Vũ chú ý tới một mảnh trướng bồng nhỏ ở xa xa sau gò núi, bên trong ẩn ẩn có tia sáng đèn dầu.

    Có thể là một đội thợ săn! Bước chân Trương Hiểu Vũ nhanh hơn, chuẩn bị đi tới xin tá túc một đêm.

    "Cứu mạng!"

    Một cái bóng đen thật nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh gò núi bên cạnh, chật vật chạy thục mạng, đi theo phía sau hắn còn có hai người, thỉnh thoảng huy động vũ khí chuẩn bị đưa hắn chém giết tại chỗ.

    Bóng người tránh né thì một cái, trực tiếp lăn từ xuống vách núi, cuối cùng lăn đến vị trí cách Trương Hiểu Vũ không xa.

    Khẽ cau mày, Trương Hiểu Vũ đối với việc chém giết này không cảm thấy hứng thú, trong sa mạc mỗi ngày đều có người chết, huống chi trong bọn họ ai đúng ai sai còn chưa hiểu, mạo muội tiến lên không thể nghi ngờ là dẫn phiền toái đến cho mình.

    Bóng người chú ý tới sự tồn tại của Trương Hiểu Vũ, phảng phất như người chết đuối bắt được phao, liều mạng bò lại chỗ Trương Hiểu Vũ.

    "Cứu, cứu ta!"

    Bóng người là một thanh niên da ngăm đen ước chừng 30 tuổi, bộ dáng cũng coi như tuấn tú, giờ phút này khàn giọng cầu cứu.

    Trương Hiểu Vũ sắc mặt hờ hững, thản nhiên nói: "Thật có lỗi, ta không có thời gian."

    Hắn không phải chúa cứu thế, trang phục của người này hẳn là thợ săn, nếu là thợ săn, thì phải có giác ngộ tử vong bất cứ lúc nào.

    "Hắc hắc, nhìn ngươi còn chạy trốn nơi đâu, hiện tại ai cũng không thể cứu được ngươi!" Hai người đuổi theo sau lưng cũng là thợ săn, thần sắc âm tàn độc ác, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

    "Van cầu ngươi, giúp đỡ ta đi! Ta là thiếu đoàn trưởng của thợ săn đoàn trấn Hắc Sa, ta sẽ cho ngươi một số bạc lớn làm thù lao." Đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, thanh niên sắc mặt trắng bệch, cầu khẩn nhìn qua “cái phao” duy nhất trước mắt.

    Hai gã thợ săn đuổi giết thanh niên hung ác nói: "Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi, tốt nhất có là cút ra xa."

    Con mắt liếc qua hai gã thợ săn, Trương Hiểu Vũ cảm thấy căm tức: Mẹ kiếp, lão Tử không muốn nhúng tay vào chuyện này, các ngươi không nên chửi mắng ta, mẹ kiếp.

    "Không cút đi thì như thế nào!" Trương Hiểu Vũ xoay người, nhìn chằm chằm vào hai người cười lạnh nói.

    Hai gã nhìn nhau, cười lên ha hả: "Không cút đi? Vậy ngươi sẽ chờ chết đi." Trương Hiểu Vũ bộ dáng bất quá mười sáu mười bảy tuổi, độ tuổi này có thể có được bao nhiêu tu vi, tối đa là Võ Giả ba bốn cấp, hai người bọn họ đều là Võ giả cấp sáu.

    Tay áo của một vị thợ săn trong đó cuồn cuộn nổi lên, nắm lấy một thanh đại khảm đao xông đến, khí thế hung hãn làm cho hắn trông giống như một con gấu đội lốt người, khi cách Trương Hiểu Vũ hơn hai thước thì đột nhiên nhảy lên, hai tay giơ khảm đao lên cao đánh xuống.

    Trương Hiểu Vũ khẽ lắc đầu, khi khảm đao tới trước người hắn thò tay ra, ngạnh sanh chụp lấy lưỡi đao, ma sát với kim loại tạo ra tiếng ken két.

    Khảm đao bị hắn nắm chặt, lực đạo của thợ săn cũng chưa ra hết, hắn vẫn nắm chặt lấy chuôi đạo, thân thể cũng bị nâng giữa không trung.

    "Đây là thực lực của ngươi? Ta dùng một tay cũng có thể bóp chết ngươi!" Trương Hiểu Vũ cười khẽ nhìn qua thợ săn đỏ bừng cả khuôn mặt còn đang giãy dụa.

    Thanh niên bên cạnh và một thợ săn khác há to mồm, kinh ngạc nhìn qua bàn tay chụp lấy lưỡi đao, thật khó tưởng tượng một thiếu niên tuổi không lớn lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  5. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 20: Tam đoàn trưởng Mục Nha

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Oanh, kình lực của Hắc Ma Thủ thu hồi, chuyển biến thành là năng lượng lôi điện ngày càng cường đại, năng lượng lôi điện màu lam nhạt theo thân đao kim loại nhanh chóng lan tràn đến thân người thợ săn, ở trong mùi khét nhàn nhạt, thợ săn toàn thân run rẩy bắn ra, nặng nề ngã lên trên cát vàng.

    "Ta khuyên ngươi không nên lo chuyện của Độc Nha thợ săn đoàn và Hắc Sa thợ săn đoàn, bọn họ cũng đã giết không ít huynh đệ của chúng ta." Thợ săn còn lại run rẩy nói.

    Thanh niên cãi lại: "Độc Nha các ngươi cũng quá mức bá đạo, nếu không phải các ngươi ép người quá đáng, Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta cũng sẽ không tuyên chiến cùng các ngươi."

    "Chuyện của các ngươi ta không có hứng thú, hiện tại ngươi có thể cút." Trương Hiểu Vũ vốn không có ý định giúp thanh niên, nhưng đã ra tay rồi thì coi như làm người tốt đến cùng!

    Thợ săn nghe vậy, chật vật chạy thục mạng đi ra ngoài.

    Thanh niên thoáng do dự nói: "Ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể cứu thê tử ta không?"

    "Thê tử ngươi ở nơi nào?"

    Thanh niên chỉ vào chỗ trướng bồng, sốt ruột nói: "Là ở chỗ này, đoàn trưởng Độc Nha thợ săn đoàn một mực ngấp nghé thê tử ta, lần này thê tử bị hắn bắt lấy, không biết. . ." Hắn chạy trốn đã một thời gian ngắn, tình trạng của thê tử rất nguy hiểm, vừa nghĩ tới nữ nhân của mình bị người khác lăng nhục, thanh niên tức giận đến muốn nhổ ra máu.

    "Đi thôi!"

    "Tam đoàn trưởng, không tốt! A Đạt bị người ta giết rồi." Bên ngoài, tên thợ săn kia tránh được một kiếp từ trên tay Trương Hiểu Vũ thở hồng hộc, vọt lại trướng bồng chính giữa hô lớn.

    Một lát công phu, một cái hán tử cởi trần kéo rèm trướng bồng lên, âm lãnh nói: "Không phải đã nói, không có đại sự gì thì không được phải quấy rầy ta sao, muốn tìm cái chết à!"

    Thợ săn ngẩng đầu, xuyên thấu qua khe hở của rèm vải có thể chứng kiến phân nửa thân thể đầy đặn của một nữ nhân bị trói bên trong, hai luồng quả cầu trắng bóc trước ngực làm cho hắn nhịn không được nuốt nước miếng, bối rối nói: " Thiếu đoàn trưởng Hắc Sa thợ săn đoàn bị một tên tiểu tử cứu thoát. . ." Thợ săn đem chuyện từ đầu đến đuôi nói cho hán tử.

    Hán tử nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói tay hắn cứng ngắc giống như sắt thép?" .

    Thợ săn gật gật đầu.

    Chẳng lẽ tu luyện cái thượng thừa vũ kỹ gì, trên mặt hán tử hiện lên một tia sát khí và tham lam, thầm nghĩ: Quản ngươi tu luyện cái vũ kỹ gì, bằng thực lực Võ Sư cấp ba của ta, còn có thiết kiếm trong tay cứng rắn vô cùng, coi như là thiết thủ cũng bị đập nát, đến lúc đó sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn giao ra vũ kỹ.

    "Phân phó tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, ta đi giết tiểu tử kia.” Hán tử nói xong xoay người đi vào trong trướng bồng.

    Nữ nhân trong trướng bồng tuổi chừng hai sáu hai bảy, ngũ quan tướng mạo tương đối xinh đẹp, bộ ngực tròn trịa trên thân rất lớn, hạ thân nửa kín nửa hở, cặp đùi mê người làm cho người ta xúc động.

    Giờ phút này nữ nhân bị trói chặt hai tay hai chân, nằm trên mặt đất, phẫn nộ nhìn hán tử.

    Mặc xong quần áo, bàn tay sờ soạng trên người nữ nhân, cuối cùng tiến vào thăm dò hạ thân của đối phương, hán tử dữ tợn cười nói: "Chờ ta giải quyết chồng ngươi, lại tới tìm ngươi, ở chỗ này chờ đi." Nói xong cười ha ha xoay người đi ra ngoài.

    Trên tay cầm theo một thanh đại kiếm dài hơn một thước, hán tử đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Bọn chúng ở nơi nào, dẫn ta đi qua."

    Thợ săn chỉ chỉ hai người cách đó không xa, cà lăm nói: "Tam đoàn trưởng, bọn họ đã tới." .

    Đến đây, hán tử nhìn theo hướng thợ săn chỉ, dưới ánh sao, hai cái thân ảnh rất nhanh đã đi tới, người phía trước đúng là thiếu đoàn trưởng Lôi Khắc của Hắc Sa thợ săn đoàn, mà ở phía sau hắn là một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặc trang phục thợ săn màu xanh da trời.

    Nguyên lai là một tiểu hài tử, nhất định là thiếu gia của tiểu gia tộc nào đó, đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vậy vũ kỹ trong tay không chừng do người nhà bỏ đại giới ra mua, *** cần biết ngươi là ai, ở trong phạm vi Thợ Săn Trấn, còn không có người nào dám đối nghịch với Độc Nha thợ săn đoàn.

    "Ngươi chính là tam đoàn trưởng Mục Nha của Độc Nha thợ săn đoàn." Từng bước một đi đến chỗ trướng bồng, Trương Hiểu Vũ dừng lại, thản nhiên nói.

    Mục Nha cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi ngàn không nên vạn không nên giết thủ hạ của ta, hiện tại ngươi muốn đi cũng đi không được, bao vây bọn chúng lại cho ta."

    Mục Nha vừa dứt lời, hai mươi mấy thợ săn từ trong trướng bồng bốn phía lao ra, đem hai người vây chật như nêm cối.

    "Vốn ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ là cái miệng của thuộc hạ ngươi quá thối, cho nên ta đành phải làm cho hắn câm miệng. Nhìn thợ săn bốn phía nhìn, Trương Hiểu Vũ cười cười.

    "Vậy hiện tại ngươi tới đây làm gì?"

    Lôi Khắc nhịn không được phẫn nộ nói: "Ngươi đã làm gì Cầm nhi?"

    Con mắt Mục Nha có chút nheo lại, liếm liếm môi cười nói: "Một nam nhân, một nữ nhân, ngươi nói có thể làm gì, cái mông của phụ nữ có chồng thật đúng là rất lớn!" Kỳ thật hắn vẫn chưa có làm gì, dù sao bắt được nữ nhân ngày nhớ đêm mong, phải chậm rãi thưởng thức, sao có thể gấp gáp được.

    "Vương bát đản!" Lôi Khắc nghiếng răng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, nếu không phải đánh không lại Mục Nha, hắn đã sớm xông đem hắn bằm thây vạn đoạn.

    Hoàn toàn không đếm xỉa đến nhân số của đám thợ săn, Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói: "Ta khuyên ngươi nên thả người ra, về chuyện tranh đấu của hai thợ săn đoàn các ngươi ta cũng không muốn để ý." Chuyện khác hắn có thể mặc kệ, nhưng loại việc hãm hiếp nữ nhân thất đức này, đã gặp được thì không thể bỏ qua. Nhất định phải rút đao tương trợ, cho dù tử vong cũng không hối hận.

    "Muốn ta thả người, cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không khóc lóc van xin như mấy tên thiếu gia kia." Mục Nha trước kia cũng gặp qua không ít chuyện như thế này, mấy công tử thế gia được nuông chiều từ bé, có vũ kỹ đẳng cấp cáo là cho rằng mình hơn người, kỳ thật miệng cọp gan thỏ, yếu đuối cực kỳ.

    "Tam đoàn trưởng, cùng hắn nói nhiều làm gì, thực lực của ngài có thể xếp vào năm người mạnh nhất trong Thợ Săn Trấn, đối phó một tên tiểu tử còn không phải dễ như trở bàn tay." Người Độc Nha thợ săn đoàn vô cùng tin tưởng Mục Nha, hưng phấn kêu gào.

    Âm trầm nhìn Trương Hiểu Vũ điềm nhiên như không, Mục Nha có chút tức giận, lập tức thúc dục nguyên lực trong cơ thể tuôn ra, một khí tức Võ Sư cổ hùng hồn tản ra, làm gió lạnh xung quanh cũng trở nên yếu ớt rất nhiều, đại kiếm trên tay hiện lên một vòng nguyên lực màu xanh nhạt.

    Nhìn qua đại kiếm trong tay Mục Nha, sắc mặt Trương Hiểu Vũ khẽ biến trở thành ngưng trọng, mặc dù Hắc Ma Thủ có thể cường hóa cánh tay, không sợ binh khí sắt thép bình thường. Nhưng đại kiếm trong tay Mục Nha rõ ràng không phải mặt hàng bình thường, muốn đánh bại đối phương cũng không dễ dàng.

    Nguyên lực Võ Sư cấp ba hùng hồn theo kinh mạch quỷ dị quán chú vào hai tay, Trương Hiểu Vũ có thể cảm giác rõ ràng tựa như hai tay biến thành sắt thép, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó, nhẹ nhàng nắm tay liền có thể nghe được thanh âm kẽo kẹt.

    Bàn chân hung hăng đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay Mục Nha giơ đại kiếm lên, dữ dội xông về hướng Trương Hiểu Vũ, đại kiếm trong tay huy động lên, tiếng xé gió thê lương vang vọng dưới bầu trời đêm sa mạc.


     
    vothanhbinh thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)