Thần Ma Cửu Biến - Duy Nhất Thiên Tử (Full: C542)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 1: Xuyên việt Hoàng Thạch Trấn

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn






    Giới thiệu:

    Từ một tác giả viết tiểu thuyết mỳ ăn liền trên internet kiếm ăn qua ngày, Trương Hiểu Vũ bất ngờ xuyên việt đến thế giới phá vỡ những sự tưởng tượng thông thường. Nơi đây là sân khấu của cường giả, của máu tanh, của mạnh được yếu thua...

    Trương Hiểu Vũ tìm được bộ công pháp tu luyện thân thể Thần Ma Cửu Biến, từng bước một bước lên đỉnh phong, lĩnh ngộ thể chi áo nghĩa, cuối cùng khống chế vũ trụ, thay đổi qui tắc!

    Chiến giả cấp bậc: Chiến (Võ ) Giả, Chiến Sư, Đại Chiến Sư, Chiến Vương, Chiến Hùng, Chiến Tông, Chiến Tôn, Chiến Đế, Chiến Thần....





    "Cũng không biết là lỗ vốn, hay là tìm được thứ tốt, khối ngọc bài này đến tột cùng là làm bằng chất liệu gì, ngọc cũng không phải ngọc." Trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ, Trương Hiểu Vũ cầm ngọc bài có vẻ cổ xưa, cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng dùng miệng cắn, hoặc là lấy ngón tay búng một cái.

    Trương Hiểu Vũ là một tác giả của mạng internet, nhờ viết một số tiểu thuyết mì ăn liền để kiếm cơm, một tháng cũng có thể kiếm được hai ba nghìn, kể ra vẫn còn sống được, cái phòng cũ kỹ hắn đang ở này thuê một tháng hết tám trăm đồng. Còn phòng của chính hắn, thì chắc vài chục năm nữa mới có!

    Mà khối ngọc bài này, cũng không biết có phải Trương Hiểu Vũ trúng tà hay không, buổi chiều hôm nay ngẫu nhiên mua từ một gian hàng nhỏ với giá ba trăm ba mươi đồng. Lúc ấy ông chủ còn mạnh mẽ nói: "Tiểu tử, ngươi kiếm được, khối ngọc bài này cũng không phải là đồ vật của thế giới này, là từ trên trời rơi xuống, nếu không phải nhiều năm qua không bán được, thì ta sao có thể bán cho ngươi bằng giá tiện nghi như vậy."

    Trương Hiểu Vũ bĩu môi, cho là lão bản nói mê sảng, từ trên trời rơi xuống, sao có thể, trừ phi là có người ném từ máy bay xuống.

    Trở lại phòng, Trương Hiểu Vũ liền cẩn thận xem xét khối ngọc bài, càng nghĩ càng không đúng, sẽ không bị lão bản lừa gạt đi! Thế nhưng lúc ấy quả thật hắn nghe khối ngọc bài này đang kêu gọi hắn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy nó hỏi giá. Nếu không phải lão bản dùng tà pháp gì đó, thì chắc là mình thức đêm viết tiểu thuyết mấy ngày sinh ra ảo giác.

    Nghĩ đến thức đêm viết tiểu thuyết, Trương Hiểu Vũ liền thống khổ một trận! Mình mỗi ngày viết hơn một vạn chữ, cũng coi như là người có tốc độ rất nhanh. Vậy mà độc giả lại thúc giục liên tục, uy hiếp nói nếu không viết nhiều hơn thì không đọc nữa. Má ơi, cái này không phải là muốn lấy mạng hắn sao? Độc giả là cha là mẹ, không ai đọc thì sẽ hạ top, mà hạ top thì sau này chỉ có thể về cày ruộng qua ngày mà thôi.

    "Ngọc bài này sao lại đâm vào tay như vậy." Trương Hiểu Vũ ngón tay tê rần, tập trung nhìn vào, nhất thời cả người sợ tới mức hồn bất phụ thể.

    Trên ngọc bài điêu khắc một cái hình ảnh gần giống hình người, theo sự lý giải của Trương Hiểu Vũ thì đó là hình tượng ma thần của tiểu thuyết huyền huyễn, giờ phút này hình ma thần nguyên bản là điêu khắc đột nhiên mở mắt, ánh mắt màu đỏ, ở giữa có ánh tím yêu dị gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ, hơn nữa miệng ma thần cũng đột ngột mở ra, một ngụm cắn vào ngón trỏ Trương Hiểu Vũ.

    Lão Đại, không cần cắn ta, ta trên có cha mẹ, dưới còn có một con con chó nhỏ phải nuôi dưỡng, ta chết bọn họ làm sao bây giờ, ôi, ngươi sao lại còn hút máu.

    Rất nhanh, Trương Hiểu Vũ đã không sợ nữa, bởi vì hắn mất máu quá nhiều ngất đi.

    Ngọc bài hấp thu đủ máu tươi, ở giữa hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ, hơn nữa hào quang dần mở rộng, cuối cùng hóa thành hào quang màu đỏ sậm, đem Trương Hiểu Vũ bao vây ở bên trong, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một quang cầu màu đỏ.

    Không trung phía trên căn phòng nhỏ, từng đám từng đám mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, che đậy trụ không trung sáng sủa, ánh mặt trời chói mắt biến mất, cả thế giới lâm vào một mảnh tối đen.

    "Gió bão sắp tới, đi mau!" Những người ở ngã tư đường bên ngoài đều thấy kỳ quái, hôm nay khí trời sao lại thay đổi bất thường, nhưng cảm giác được không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, tựa hồ mỗi người đều nhận thấy được cảm giác tử vong buông xuống, một giây cũng không muốn đứng ở đây, nhanh chóng chạy đi.

    Chỉ một lát công phu, mây đen trên bầu trời nồng hậu như nước, trầm thấp đáng sợ, ngẩng đầu lên nhìn chỉ sợ nó sẽ không cẩn thận đè xuống dưới, mà lúc này, tất cả thanh âm đều tiêu thất, bình tĩnh đến đáng sợ.

    Ầm vang long, từ phía chân trời truyền đến tiếng vang nặng nề, trên khoảng không mây đen nhanh chóng xoay tròn, rất nhanh hình thành một cái lốc xoáy chạm trời đụng đất.

    Trong lốc xoáy tối om lôi quang lóng lánh, sấm sét đan xen, một thanh âm từ bên trong vang lên.

    "Là ai làm ta tỉnh lại, là mấy ngàn năm, hay là mấy vạn năm!" Thanh âm thật lớn tựa như từ trong miệng viễn cổ cự thần trầm thấp rít gào, từ thế giới nào đó truyền tới.

    Một hồi lâu, truyền đến thanh âm kinh ngạc nhè nhẹ, "Di! Nguyên lai là Thiên Đô Ngọc Bài của ta, tiểu tử, ngươi là người có duyên, vậy để ta đưa ngươi về bản nguyên thế giới!" Một cự chưởng lớn đến mức không nhìn thấy biên giới từ trong lốc xoáy vươn ra, trống rỗng một trảo, cả thế giới cường quang dữ dội, giống như ánh nắng đột nhiên tóe ra mạnh gấp mấy chục lần, thiên địa lóe sáng.

    Cảnh tượng kinh người tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ mây đen tán đi, ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất một lần nữa, thế gian lại khôi phục bình thường.

    Ai cũng không biết, Trương Hiểu Vũ đang ở trong căn phòng nhỏ theo khối ngọc bài kia biến mất vô tung vô ảnh, như chưa từng xuất hiện qua vậy.

    Ngày thứ hai, tin nóng của các phương tiện truyền thông lớn đều đăng "Thiên địa dị tượng, là điềm báo tận thế?" Những người chứng kiến dị tượng, liên tiếp bị mời lên TV trên phỏng vấn.

    Đương nhiên những cái này cùng Trương Hiểu Vũ đều không có quan hệ, giờ phút này hắn còn không biết mình đang ở nơi nào.

    Hoàng Thạch Trấn nằm giữa một mảnh tiểu ốc đảo ở Đôn Hoàng Sa Mạc, là một thôn trấn nho nhỏ, toàn bộ dân cư chỉ khoảng một hai trăm người, bởi vì vị trí địa lý không tồi, nên cũng không xuất hiện tình huống dân chúng chịu đói, đương nhiên cũng sẽ không sống khá giả, dù sao giữa sa mạc khôn cùng này, nước là vấn đề mỗi người đều gặp phải.

    Trong thôn trấn có một tòa tửu lâu đơn sơ, mấy hán tử cường tráng một bên uống rượu, một bên nhét thịt của loài thú nào đó vào miệng.

    "Mẹ nó, thịt Sa Mạc Thử này sao lại nhạt như vậy, chưởng quầy!" Một cái đao ba hán tử trong đó nhíu mày, vỗ bàn.

    Trên cái quầy cũ nát, lão giả híp mắt buồn ngủ bừng tỉnh, vội vã cười làm lành đi tới nói: "Thật ngại quá, năm nay bão cát tới sớm, tiểu nhị chuyển muối vẫn chưa có trở về."

    "Được rồi, nhạt thì nhạt, ăn mặn sẽ khát nước." Hào phóng hán tử bên cạnh khuyên nhủ.

    Đao ba hán tử không làm ầm ĩ nữa, chưởng quầy lau mồ hôi, nhìn ra cảnh sắc sa mạc bên ngoài, thầm nghĩ trong lòng: Ai... cuộc sống ngày càng khổ sở hơn, cũng không biết sinh thời có thể ra khỏi sa mạc du ngoạn hay không.

    "Ai! Thực mẹ nó đáng tiếc, nếu không phải bão cát tới, thì con Thiết Giáp Tích bị thương kia còn không phải vật trong tay." Một hán tử đầu bóng lưỡng uống một ngụm rượu, buồn bực nói.

    Hào phóng hán tử cũng lắc đầu, thở dài nói: "Thiết Giáp Tích xem như đáng giá nhất trong nhất giai hoang thú, móng vuốt cứng rắn vô cùng, đôi mắt có thể trị hỏa độc, da trên người có thể làm thành vỏ đao, ít nhất giá trị mười lượng bạc, đủ để huynh đệ chúng ta tiêu dao vài ngày."
    Mấy người càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vô tình đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài tửu lâu.

    Ở chỗ râm mát bên ngoài tửu lâu, một thiếu niên gầy yếu đang nằm trên mặt đất, người dơ bẩn tới mức nhìn không rõ mặt mũi, quần áo trên người đã rách tả tơi. Ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào thịt trên tay mấy người.

    "Tiểu quỷ, muốn ăn không?" Hán tử đầu bóng lưỡng từ chén đĩa trong xé ra một miếng thịt, cười hì hì nói.

    Gầy yếu thiếu niên không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía khối thịt kia sáng lên rất nhiều.

    Tùy ý ném ở trước chân, hán tử đầu bóng lưỡng nhếch miệng nói: "Muốn ăn thì tự mình lại đây lấy."

    Liếm liếm đôi môi khô ráo, thiếu niên gầy yếu chần chờ nhìn thoáng qua mấy người, từ trên mặt đất bò lên, lảo đảo đi tới.

    Nhìn miếng thịt gần trong gang tấc, thiếu niên rốt cục cũng không để ý cái gì nữa, chụp lên hung hăng cắn xé.

    Phanh, một cước đá bay thiếu niên, hán tử đầu bóng lưỡng xì một tiếng khinh miệt, "Mẹ, vậy mà cũng ăn."

    Hai người khác ha ha nở nụ cười, trong sa mạc này khi dễ người coi như là một chuyện vui.

    Thân thể quay cuồng bị đá ra tửu lâu, thiếu niên xoa xoa máu tươi ở khóe miệng, lang thôn hổ yết cắn nuốt mỹ vị, dưới cái đầu rối bù đang cúi xuống là ánh mắt mang theo sự mê mang cùng sát khí nhè nhẹ.

    Ăn thịt xong, thiếu niên lại về địa phương lúc đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn không trung.

    Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta sao lại đi tới thế giới không biết tên này, thân thể này hình như gọi là Tiểu Mã, đương nhiên Tiểu Mã đã chết, là chết ở giữa sa mạc, gần Hoàng Thạch Trấn.

    Trương Hiểu Vũ sau khi hôn mê, cảm giác mình đi tới một cái thông đạo mộng ảo, chung quanh ngũ sắc lưu quang vặn vẹo, mà chính mình tựa hồ đang nhanh chóng bay tới phái trước, khối ngọc bài kia cũng không biết vì sao lại dung nhập vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy.

    Chờ đến khi hắn lại mở to mắt, thì thân thể đã muốn không còn là thân thể ban đầu, mà là một thân thể của một thiếu niên xa lạ, gầy yếu không chịu nổi.


     
    Last edited by a moderator: 30/3/13
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 2: Cương Lôi Kính

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Trong sa mạc ban ngày nóng bức khô ráo, ban đêm gió thổi lạnh buốt.

    Thân thể run run, Trương Hiểu Vũ thật sự nhịn không được giá lạnh bực này, từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách, mở trang thứ nhất ra, nương theo ánh sáng nhàn nhạt mà đọc.

    Đây là một quyển công pháp, tin tức còn sót lại trong thân thể Tiểu Mã, Trương Hiểu Vũ biết được, địa phương bọn họ sinh tồn gọi là Đằng Vân Đại Lục. Tại đại lục này, cơ hồ đại bộ phận mọi người đều có cơ hội tu luyện tăng cường thể chất, thậm chí trở thành cường giả nguyên lực. Nguyên lực tương tự chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp, cùng chân khí bất đồng là tu luyện giả tu luyện công pháp thuộc tính khác nhau, tu luyện ra nguyên lực mang theo thuộc tính khác nhau, tỷ như hỏa nguyên lực cực nóng, thổ nguyên lực hùng hậu.

    Mà tu luyện nguyên lực phải có công pháp duy trì, công pháp cao thấp quyết định mức độ đề thăng tu vi của tu luyện giả, trình độ thâm hậu của nguyên lực liên quan đến sức chiến đấu của bản thân. Đằng Vân Đại Lục công pháp tổng cộng chia làm sáu cấp bậc, từ thấp đến cao phân biệt là Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Nhân Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, mỗi một cấp lại chia làm ba thừa, là tiểu thừa, trung thừa, thượng thừa.

    Trương Hiểu Vũ cầm trên tay là một quyển công pháp Trung Cấp tiểu thừa lôi thuộc tính: Cương Lôi Kính. Hoàn toàn là vì bản công pháp này, thân thể chủ nhân Tiểu Mã bị người ta đánh trúng nơi yếu hại, trong quá trình lẩn trốn chịu không nổi mà ngã xuống trong sa mạc nóng bức.

    "Ai, chỉ là một quyển Trung Cấp tiểu thừa công pháp mà thôi, lại đưa một cái mạng đi." Trương Hiểu Vũ không thể lý giải lắc đầu.

    Nếu bên cạnh có người nghe hắn nói như thế, nhất định sẽ đem Trương Hiểu Vũ mắng tới chết, nói chung, các giai tầng Đằng Vân Đại Lục tu luyện công pháp cũng không giống nhau, bình dân hoặc là người giang hồ không quá nổi danh tu luyện Sơ Cấp công pháp, một ít tiểu gia tộc hoặc là người giang hồ hơi có danh tiếng mới có Trung Cấp công pháp, Cao Cấp đến Nhân Cấp công pháp chỉ có thế lực cực lớn hoặc giang hồ cao thủ mới có, về phần Địa Cấp công pháp thậm chí Thiên Cấp công pháp, chỉ sợ rất ít người đạt được.

    Một quyển Trung Cấp tiểu thừa công pháp lấy ra bán, thì ít nhất cũng có thể bán ra trên trăm lượng bạc, đương nhiên có rất ít người làm như vậy, dù sao loại sự tình mổ gà lấy trứng này chỉ dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới xuất hiện.

    Rất nhanh bị nội dung của công pháp hấp dẫn:

    "Cương Lôi Kính, Trung Cấp tiểu thừa công pháp, cường hóa lực công kích, khi mới tu luyện có thể thông qua nguyên lực gia tăng lực đạo, luyện tới thuần thục, công kích có chứa năng lượng lôi điện nhè nhẹ, đại thành là lúc giơ tay nhấc chân tựa như điện giật."

    Ta kháo, Trương Hiểu Vũ bị giới thiệu vắn tắt của công pháp làm cho hoảng sợ, kiếp trước hắn của hắn thì như thế nào cũng không thể tưởng được, có một ngày có thể nhìn thấy võ công bí tịch trong truyền thuyết, hơn nữa còn có cơ hội tu luyện.

    Mắt cũng không nháy một cái, tiếp tục xem công pháp, Trương Hiểu Vũ hoàn toàn trầm mê ở giữa thế giới công pháp.

    " Bước đầu tiên tu luyện Cương Lôi Kính, cảm ứng nguyên khí trong trời đất, hấp thu vào kinh mạch trong cơ, vận chuyển một tiểu chu thiên, để kích phát thuộc tính thể chất tu luyện giả.

    Bước thứ hai, điều động nguyên khí ở trong cơ thể, vận chuyển mười hai tiểu chu cô đọng ra nguyên lực..."

    "Nhớ lấy, công pháp này rất bá đạo, thân thể suy yếu chỉ có thể tu luyện một phần nhỏ."

    Trương Hiểu Vũ cười khổ, thân thể hiện tại của hắn quả thật là rất suy yếu, bất quá hoàn hảo là có thể tu luyện một phần nhỏ. Ánh mắt nhìn tới luyện công đồ trên trang thứ hai, đó là một cái nam tử ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người là sở đồ kinh mạch vận công...

    Nhìn chằm chằm vào đồ hình, Trương Hiểu Vũ ngưng đọng tâm thần cảm ứng nguyên khí trong trời đất.

    Có thể vì trước kia chủ nhân khối thân thể này đã từng tu luyện nguyên lực, Trương Hiểu Vũ trừ bỏ thời gian cảm ứng, thì rất nhanh đã làm tới bước dẫn thiên địa nguyên khí nhập thể.

    Một tia thiên địa nguyên khí theo huyệt đạo trên người Trương Hiểu Vũ quán chú vào kinh mạch thật nhỏ, theo năng lực khống chế càng ngày càng mạnh của Trương Hiểu Vũ mà dần nhanh hơn, vận chuyển tiểu chu thiên theo luyện công đồ.

    Vận chuyển xong một vòng, giữa khung xương của Trương Hiểu Vũ nổi lên hào mang màu lam nhạt, gần với màu sắc của tia chớp, đây chính là tình huống kích thích năng lượng lôi điện trong cơ thể theo như lời Cương Lôi Kính.

    Cảm thấy vui vẻ, Trương Hiểu Vũ tiếp tục chỉ huy nguyên khí vận chuyển.

    Theo thời gian trôi qua, từng bước tiếp xúc với nguyên khí, Trương Hiểu Vũ đối với việc tu luyện bắt đầu thuận buồm xuôi gió, cũng dần dần cảm thấy tu luyện là một sự tình rất thú vị.

    Vận chuyển xong mười hai vòng, một vòng lớn nguyên khí toàn bộ hướng đan điền dũng mãnh tràn vào, ngưng tụ thành một đoàn năng lượng thể, từ bên trong tràn ra hào mang màu lam nhạt.

    "Đây là nguyên lực." Trương Hiểu Vũ mở to mắt, hắc hắc cười nói.

    Cảm giác được đã không phải lạnh như trước nữa, Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng thong thả đứng lên, đi đến trước cột cờ bên cạnh tửu lâu.

    Âm thầm điều động nguyên lực trong đan điền, làm cho kinh mạch quán chú lên bàn tay, hiện tại Trương Hiểu Vũ điều khiển nguyên lực dễ dàng hơn khống chế nguyên khí rất nhiều, xem ra đồ của mình là tốt nhất, lời này một chút cũng không sai.

    Vận kình lực, Trương Hiểu Vũ đánh một chưởng lên cột cờ tráng kiện.

    Phốc, một tiếng rất nhỏ vang lên, mặt ngoài cột cờ cứng rắn nhất thời hiện lên một cái chưởng ấn nhàn nhạt không thể nhận ra.

    Còn chưa kịp cao hứng Trương Hiểu Vũ chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, từng trận đau đớn từ truyền ra. Mẹ nó, thật đúng là quá yếu, chỉ một chưởng liền không chịu nổi.

    Đêm càng ngày càng thâm thúy, tinh quang ảm đạm.

    Trương Hiểu Vũ ôm bụng từ trên mặt đất đứng lên, đã ba ngày không ăn cái gì hắn cơ hồ sắp chết đói, không biết có phải do khối này thân thể này đã chết qua một lần, hoặc là linh hồn Trương Hiểu Vũ nhập vào. Vô luận điều kiện bên ngoài ác liệt như thế nào, thì khối thân thể yếu ớt này vẫn giống như một cây cỏ sinh trưởng trên nham thạch, thủy chung duy trì sức sống mỏng manh.

    Tửu lâu không thể đi trộm được, bên trong có một vị thợ săn, dựa vào trực giác của Trương Hiểu Vũ, người này rất nguy hiểm, cụ thể có bao nhiêu nguy hiểm thì không rõ lắm. Trương Hiểu Vũ trầm trọng bước đi, hướng vào trong thôn trấn đi đến.

    Kiến trúc bên trong Hoàng Thạch Trấn cũng không phức tạp, một con đường lớn đem cả thôn trấn phân thành hai, từ đường lớn lại kéo dài ra hơn mười con đường nhỏ, dẫn đến mỗi nhà.

    Dựa vào kinh nghiệm thường xuyên trèo tường trước kia, Trương Hiểu Vũ phi thường thoải mái đột nhập vào một nhà khá lớn, sau đó dọc theo mấy góc âm u tìm được nhà bếp.

    Hung hăng ăn chừng một cân thịt, lại từ trong lu không có bao nhiêu nước điên cuồng uống, Trương Hiểu Vũ lúc này mới thoải mái phun ra một hơi.

    Tới thế giới này thật đúng là bi ai, hiện tại ăn cơm cũng phải đi trộm, không biết ngày sau sẽ thế nào, Trương Hiểu Vũ quyết tâm đem Cương Lôi Kính luyện tốt, đương nhiên thân thể cũng phải khôi phục khỏe mạnh nhanh chóng một chút.

    Sau đó...

    Hoàn toàn hiểu rõ về tình huống Đằng Vân Đại Lục, dù sao mạc danh kỳ diệu đi vào thế giới này, Trương Hiểu Vũ trong lòng cũng muốn biết rõ đây là duyên cớ gì. Bước đầu tiên chính là thăm dò tình thế rõ ràng.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  3. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 3: Đằng Vân Đại Lục

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Thời gian từng ngày đi qua, Trương Hiểu Vũ mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện Cương Lôi Kính, vì linh hồn chủ nhân thân thể tử vong, nên nguyên lực trong thân thể dần dần bị đào móc ra, sau đó bị luyện hóa một lần nữa, nhét vào trong đan điền trống trải của Trương Hiểu Vũ.

    Hiện tại Trương Hiểu Vũ đã là Võ giả cấp ba, lực chiến đấu rất không tồi, vài ngày thử nghiệm thân thủ, lần đầu tiên bắt được một con Sa Mạc Thử, ở chỗ chưởng quầy bán được hai mươi hai lạng bạc, đây là khoản tiền đầu tiên sau khi Trương Hiểu Vũ Trọng sinh kiếm được, ý nghĩa cực kỳ phi phàm.

    Theo một quyển sách trong lúc vô tình nhặt được, Trương Hiểu Vũ phát hiện, Đằng Vân Đại Lục so với tưởng tượng của hắn còn muốn lớn hơn rất nhiều, Đôn Hoàng sa mạc chỉ là một cái địa phương nho nhỏ trong Nam Vực của Đằng Vân Đại Lục, mà Nam Vực cũng vẻn vẹn chỉ lớn khoảng một phần mười Đằng Vân Đại Lục mà thôi.

    Nam Vực có bốn quốc gia lớn, gần sa mạc nhất là Thiên La quốc cường hãn, nhưng hai bên bị chia cách bởi sa mạc mênh mông, Thiên La quốc tuy thế lớn, nhưng cũng sẽ không phái quân đội đến chiếm lĩnh Đôn Hoàng sa mạc. Bắc Vực thì hoàn toàn là thế giới hoang thú, đủ loại hoang thú cổ xưa tầng tầng lớp lớp, mà hai chủng tộc cường đại nhất sinh hoạt tại đây là hậu duệ Viễn Cổ Cự Nhân trong truyền thuyết - Cự Nhân Tộc cùng hậu duệ Viễn Cổ Dực Nhân - Dực nhân tộc.

    Bởi vì quyển sách này bị xé mất một nửa, cho nên Trương Hiểu Vũ chỉ biết được mấy chuyện này, đương nhiên chỉ bằng bấy nhiêu đã đủ để Trương Hiểu Vũ trừng to mắt, cái này mẹ nó cái thế giới gì, như thế nào còn có Cự Nhân Tộc, Dực nhân tộc, chẳng lẽ còn có chủng tộc khác...

    Nhìn thân thể dần dần khôi phục khỏe mạnh của mình, Trương Hiểu Vũ cười hắc hắc, giẫm lên cát vàng dày đặc, hướng khu vực Sa Mạc Thử thường xuyên xuất hiện đi đến.

    Trời nắng chang chang, nhiệt độ nóng bỏng đem không sa mạc thiêu đốt vặn vẹo, bàn chân đạp ở trên cát vàng, một cỗ khí lưu oi bức theo lòng bàn chân phun lên, thiêu đốt làn da. Trương Hiểu Vũ xoa xoa mấy cái đã biến thành mồ hôi, thầm nghĩ: Cuộc sống trong sa mạc thật đúng là tàn khốc! Không biết mỗi ngày có bao nhiêu người bị hành hạ đến chết.

    Lấy túi nước trên lưng ra, Trương Hiểu Vũ thoáng uống một ngụm, rồi tiếp tục vội vàng đi.

    Đi qua một cồn cát, Trương Hiểu Vũ thân thể thẳng tắp, phóng mắt nhìn lại, đập vào mi mắt là một khu vực mảng lớn màu xanh biếc, lớn khoảng hai cái Hoàng Thạch Trấn, sinh trưởng trong đó là cây Tiên Nhân Cầu, Tiên Nhân Chưởng cao tới vài thước. Đây là thực vật Sa Mạc Thử cùng Nham Thạch Tích yêu thích nhất.

    Lúc này, đã có không ít thợ săn chuyên nghiệp tụ tập trong này, bọn họ bận việc riêng của mình, từng đám tạo thành nhiều tiểu đội, thuần thục chuẩn bị săn bắt hoang thú.

    Thợ săn là một loại chức nghiệp của Đằng Vân Đại Lục, ý nghĩa bên ngoài là người chuyên môn săn bắt hoang thú, nhưng phát triển cho tới hôm nay, thợ săn cũng dần dần đa dạng hóa, bọn họ chẳng những săn bắt hoang thú, mà còn hộ vệ thương đội, phát triển thế lực của mình, thậm chí lấy tiền giết người. Ở trong đại thành thị phồn hoa náo nhiệt bình thường đều có đấu thú trường, chuyên môn cung cấp cho những kẻ có tiền thích xem hoang thú chiến đấu, trong đó nuôi dưỡng một nhóm lớn thợ săn.

    "Đúng là tiểu tử kia." Cách đó không xa, ba hán tử đứng dưới bóng cây Tiên Nhân Chưởng chú ý tới Trương Hiểu Vũ.

    Đầu trọc hán tử nhếch miệng nói: "Một thời gian ngắn không thấy, tiểu tử này cũng từ chó thành người, có phải là nên đi chào hỏi một chút không."

    "Mẹ, mấy ngày nay đều không có thu hoạch gì, vừa vặn phát tiết một chút, xem như hắn không may." Đao Ba hán tử liếm liếm môi, dẫn đầu đi ra ngoài trước.

    Những thợ săn khác nhìn thấy một màn này đều là lắc đầu rất nhẹ, Ác Cẩu tiểu đội ở trong trấn có tiếng xấu rõ ràng, thường xuyên gây ra sự tình lấn nam bá nữ, vài ngày trước nghe nói còn lăng nhục một cái thiếu nữ, đánh cha nàng tàn phế, nếu như không phải đằng sau có bối cảnh, bọn họ thân là thợ săn sớm đã đi đời từ lâu. Chỉ là trước mắt xem ra, thiếu niên này sắp gặp xui xẻo.

    Trương Hiểu Vũ cũng chú ý tới ba người trong tửu lâu trước kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, vốn các ngươi không tìm ta, chuyện kia coi như xong, dù sao ăn thịt bị đá một cước cũng như là trao đổi đồng giá. Bất quá các ngươi đã đến tìm chết, cũng không trách được ta.

    Ánh mắt hung ác của Đao Ba hán tử nhìn Trương Hiểu Vũ chăm chú, vẫy vẫy tay nói: "Đại gia khát, đem nước cho ta."

    "Dựa vào cái gì." Trương Hiểu Vũ hai tay vòng ở trước ngực.

    Đầu trọc hán tử bên cạnh cơn tức vọt lên, nói: "Con mẹ ngươi, có phải là ngứa xương, muốn đại gia đến xoa bóp cho ngươi không."

    Đao Ba hán tử đang muốn tiến lên động thủ, hào phóng hán tử ngăn hắn lại, chỉ lên gai nhọn hoắt trên mấy cây Tiên Nhân gần đó, thì thầm với hai người một phen, sau đó ba người đều không có hảo ý nhìn về phía Trương Hiểu Vũ.

    Trương Hiểu Vũ ánh mắt đột nhiên lạnh lên, ý đồ của ba người sao có thể dấu diếm được hắn, không cần đoán cũng biết bọn hắn muốn đem quần áo của mình cởi sạch, sau đó cột vào mấy cái cây đó, gai nhọn hoắt như thế đâm vào người, tuyệt đối là thống khổ vô cùng.

    Mẹ, vốn muốn giáo huấn các ngươi một chút coi như xong, hiện tại thực mẹ nó là muốn chết, Trương Hiểu Vũ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng bóc.

    Ba người xông tới, xắn tay áo lên muốn bắt lấy Trương Hiểu Vũ.

    Phanh, một chưởng trầm trọng như bôn lôi đánh vào ngực Đao Ba hán tử, Cương Lôi Kính cuồng mãnh theo chưởng phóng ra, thanh âm xương sườn đứt gãy vang lên như sấm.

    Hai người còn lại kinh hãi, không nghĩ ra đối phương như thế nào lại biến thành cao thủ.

    Không có chút nào lưu tình, Cương Lôi Kính bá đạo ẩn chứa trên bàn tay, thân hình Trương Hiểu Vũ chớp động đánh ra hai chưởng, hai tên còn lại xương cốt cũng đứt gãy, trở thành ba gã tàn phế.

    "Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tha cho chúng ta!" Ba người miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất rên rỉ.

    Trương Hiểu Vũ nhớ tới kiếp trước, từng bị những tên côn đồ mang theo dao kiếm lừa gạt không ít tiền, cả bạn gái cũng bị bọn chúng hù dọa không dám ở một chỗ với hắn, khi đó hắn không có năng lực phản kháng, hiện tại đã có thực lực, Trương Hiểu Vũ liền quyết định sẽ không để cho người lại khi dễ hắn. Âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi đám người cặn bã này, bình thường ngoại trừ nguy hại nhân gian ra thì chuyện tốt gì cũng chưa từng làm qua, hôm nay gặp được ta coi như các ngươi không may." Nói xong một cước dẫm nát ngực đầu trọc hán tử, thanh âm xương cốt đứt gãy chói tai vang lên.

    Ba người hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, Trương Hiểu Vũ lúc này mới đình chỉ chà đạp.

    Thợ săn gần đó chứng kiến Trương Hiểu Vũ bình thản giết ba người, nhịn không được hít sâu một hơi, loại người này nếu không phải trời sinh khát máu, thì chính là giết người thành quen, xem việc này thành chuyện không có gì to tát, không thể nghi ngờ là loại người nào cũng đều rất đáng sợ.

    Lấy cát xoa xoa vết máu nhàn nhạt trên chân, Trương Hiểu Vũ xoay người, chuẩn bị đi khu vực bắt Sa Mạc Thử mấy ngày hôm trước.

    "Ngươi là người mới đến đây đúng không! Ba người này không giết được." Trong tiểu đội thợ săn bên cạnh, một thiếu nữ không để ý những người khác ngăn trở, đi tới nhíu mày nói.

    Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc, nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ thanh lệ, cái mũi cao cao, trên người mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt, bên hông dùng da thú buộc chặt, phác hoạ nên phần eo mềm dẻo, tuổi chừng mười bảy mười tám, vì thường xuyên sống trong sa mạc, nên làn da mang theo chút ít màu lúa mạch, phi thường khỏe mạnh, là hình tượng thiếu nữ sa mạc diễm lệ mười phần.

    Trong nội tâm âm thầm ca ngợi một phen, Trương Hiểu Vũ nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?"

    Thanh lệ thiếu nữ ánh mắt nhìn về phía ba người phi thường chán ghét, ngoài miệng nói: "Ba người bọn hắn không có gì, chỉ là sau lưng bọn hắn là gia tộc Hách Liên."

    Gia tộc Hách Liên, quản con mẹ bọn chúng chứ. Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Ta không biết cái gì gia tộc Hách Liên, nhưng bọn hắn đáng chết."


     
    vothanhbinh thích bài này.
  4. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 4: A Nhật Na

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    Thiếu nữ thanh lệ vội la lên: "Thế lực lớn nhất Sa mạc Đôn Hoàng là Thần Sa Phủ, trong Thần Sa Phủ có lục đại gia tộc, gia tộc Hách Liên chính là một trong số đó, bọn họ thống trị tuyệt đại bộ phận ốc đảo và hơn mười vạn Võ giả, trong sa mạc căn bản không có người nào có thể chống lại bọn họ."

    Trong sa mạc cũng có thế lực bang phái? Ở trong nhận thức của Trương Hiểu Vũ, sa mạc hẳn là nơi ít người đến, hoang vu không có một bóng cây ngọn cỏ, hiện tại chẳng những có thôn trấn mà còn có bang phái, không chừng ngay cả thành thị cũng có luôn.

    Trương Hiểu Vũ cũng biết thiếu nữ có lòng tốt, lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, nói: "Yên tâm, sa mạc lớn như vậy, chắc sẽ không trùng hợp đụng phải bọn họ."

    Thiếu nữ bị nét tươi cười sáng ngời của Trương Hiểu Vũ làm cho ngây người một chút, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, xoay người chậm rãi chạy về, trong miệng thấp giọng nói: "Tùy ngươi, cẩn thận một chút là được."

    Dưới cây Tiên Nhân Chưởng cực lớn, cát đất có chút hạ xuống, hai cái móng vuốt nhỏ màu vàng thò ra, chủ nhân của móng vuốt dè dặt chui lên.

    Đây là một con hơi giống sóc, nhưng cái đuôi không xoã ra như sóc, da lông của nó dài chừng ba thước, kề sát ở trên da thịt. Đây đúng là hoang thú cấp một, Sa Mạc Thử.

    Rốt cục đợi được ngươi, thân hình Trương Hiểu Vũ thấp xuống, cả người xông tới, bàn chân và hạt cát ma sát với nhau tạo ra tiếng xột xoạt nhẹ.

    Sa Mạc Thử kinh hoảng phát ra thanh âm chít chít, chân trước mãnh liệt đào bới trên mặt đất, nó muốn chui xuống lại.

    Hắc hắc, giờ phút này Trương Hiểu Vũ cách Sa Mạc Thử chỉ vẹn vẹn có vài thước, tay phải hóa thành chưởng vỗ mạnh xuống dưới. Một tiếng "Phanh" vang lên, Sa Mạc Thử vừa đào ra được một cái động nhỏ liền bị chưởng kình chấn sập, một luồng khí nhấc thân thể của Sa Mạc Thử lên.

    Tay trái nhẹ nhàng chụp tới, Sa Mạc Thử bị Trương Hiểu Vũ bắt vào tay, nó vẫn đang kịch liệt giãy dụa.

    Thợ săn cách đó không xa đều hâm mộ nhìn qua Trương Hiểu Vũ, một con Sa Mạc Thử giá hơn hai lượng, đã đủ để sống trong một tuần lễ.

    Dùng dây thừng trói bàn chân và miệng Sa Mạc Thử lại, Trương Hiểu Vũ lau mồ hôi, ngồi trên đám cỏ ở bên cạnh.

    Chờ gom góp đủ chi phí đi đường để xuyên qua sa mạc, Trương Hiểu Vũ sẽ rời khỏi Hoàng Thạch trấn, ra bên ngoài du ngoạn một chút, dù sao cũng không có khả năng cả đời đều ở cái địa phương này, nơi này vẫn còn quá nhỏ đối với hắn.

    Con mắt liếc về phía tiểu đội săn thú của thiếu nữ thanh lệ, hiện tại vận khí của bọn họ cũng rất không tồi, lại tìm được một con Nham Thạch Tích, dù mới sống một thời gian ngắn trong này, nhưng Trương Hiểu Vũ cũng biết được không ít kiến thức cơ bản, tỷ như giá cả và tác dụng của hoang thú trong sa mạc.

    Nham Thạch Tích toàn thân dài hơn một thước, có vảy giáp cứng rắn màu nâu xám nhô lên, cái miệng lớn mở ra tràn ngập mùi tanh hôi. Móng vuốt trên bàn chân vô cùng sắc bén, khẽ vuốt một cái đã tạo ra dấu vết thật sâu trên mặt đất. Nếu móng vuốt này cào lên người thì nhất định sẽ da tróc thịt bong.

    Một con Nham Thạch Tích giá khoảng năm sáu lượng bạc, nó có thể chế thành mấy loại thuốc chữa thương trong sa mạc, thịt của nó cũng có thể ăn được.

    Thiếu nữ thanh lệ hưng phấn toát ra mồ hôi tinh tế trên đầu mũi, những ngày này tiểu đội mới chỉ bắt được hai con Sa Mạc Thử, nếu không cố gắng thì cả tiền ăn cơm cũng không có, không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy.

    Từ trên cái đùi mượt mà rút ra một cây chủy thủ, thiếu nữ thanh lệ quát một tiếng, chủy mang theo tiếng xé gió đâm vào phần gáy của Nham Thạch Tích.

    "Keng" một tiếng giòn vang, chủy thủ vốn có thể phá vỡ phòng thủ của Nham Thạch Tích lại bị bắn ra, chấn cho cổ tay của thiếu nữ tê dại.

    "Không đúng, đây không phải Nham Thạch Tích, là Thiết Giáp Tích." Mấy người phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nói.

    Thanh lệ thiếu nữ cắn môi, nói: "Mọi người chạy mau, Thiết Giáp Tích sắp cuồng bạo."

    Thiết Giáp Tích kỳ thật cũng có thể coi là Nham Thạch Tích, trong sa mạc có một câu, mười năm nham thạch, ba mươi năm thiết giáp, ý nói tuổi từ mười năm đến ba mươi năm là Nham Thạch Tích. còn Nham Thạch Tích hơn ba mươi năm là Thiết Giáp Tích, sức chiến đấu của hai bên không thể nào so sánh nổi.

    Nham Thạch Tích bình thường chỉ cần ba bốn Võ giả cấp hai là có thể thu phục, mà Thiết Giáp Tích thấp nhất cũng phải có một Võ giả cấp bốn mới có thể đánh thắng. Võ giả cấp hai ba bình thường ngay cả phòng ngự của nó cũng phá không ra. Đương nhiên nguy hiểm cao thì thu hoạch cũng cao, giá một con Thiết Giáp Tích thấp nhất là mười lượng bạc, có thể đủ cho thợ săn bình thường sống được hơn nửa tháng .

    Thiết Giáp Tích phẫn nộ quét cái đuôi mạnh mẽ ra, một thành viên của tiểu đội bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi lớn, thần sắc vô cùng uể oải.

    Sau đó bốn chân của Thiết Giáp Tích phát lực, đánh rất mạnh về phía thiếu nữ, cái miệng tanh hôi cắn tới cổ thiếu nữ, nếu là bị cắn trúng thì cả nham thạch cũng bị đứt đoạn, chứ đừng nói tới cái cổ yếu ớt của thiếu nữ.

    Những thợ săn khác đều kinh hoảng thối lui, tuy Thiết Giáp Tích đáng giá, nhưng phải có mệnh mới hưởng thụ được, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thợ săn chết ở trong miệng của nó.

    Ngay khi thiếu nữ nhắm mắt chờ chết trong nháy mắt, một đạo nhân ảnh giẫm cát vàng vọt lên, bàn tay thon dài mang theo thế sét đánh lôi đình hung hăng đánh vào yết hầu của Thiết Giáp Tích.

    Đông!

    Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, Thiết Giáp Tích bay ngược ra, hung hăng đâm vào một gốc Tiên Nhân Cầu cực lớn, trong chốc lát Tiên Nhân Cầu vỡ ra, nước văng khắp nơi.

    "Ngươi không sao chứ!" Trương Hiểu Vũ đỡ lấy bả vai thiếu nữ, mỉm cười nói.

    Trong hốc mắt nàng đã ẩn ẩn dấu vết của nước mắt, nửa ngày sau nàng mới phục hồi lại tinh thầ: "Cám ơn ngươi, ta tưởng rằng ta đã chết rồi."

    Cách mấy lớp quần áo, Trương Hiểu Vũ có thể cảm nhận được thân hình nở nang của thiếu nữ, không hổ là thợ săn sinh tồn trong sa mạc quanh năm, đổi lại thế giới kiếp trước của Trương Hiểu Vũ, rất ít nữ nhân có khí lực cường đại như vậy.

    "Ta gọi là A Nhật Na, năm nay mười tám tuổi, tên ngươi là gì?" A Nhật Na âm thầm bảo trì khoảng cách nhất định với Trương Hiểu Vũ, trên mặt lại hiện lên nét đỏ ửng, đối mặt với thần bí thiếu niên này, nàng thủy chung không cách nào lạnh nhạt hào sảng như trước kia.

    Trương Hiểu Vũ hơi chậm lại, "Ta gọi là Trương Hiểu Vũ, năm nay mười... mười bảy!" Trương Hiểu Vũ cũng không biết tuổi cụ thể của Tiểu Mã là bao nhiêu, nhưng từ bên ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ không qua mười bảy tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn một chút.

    "Ngươi là Võ giả cấp bốn à? Mười bảy tuổi đã là Võ giả cấp bốn, ở trong trấn chúng ta chính là thiên tài ít có, thật nhìn không ra." A Nhật Na hiếu kỳ nhìn Trương Hiểu Vũ.

    Trương Hiểu Vũ ha ha cười nói: "Không phải, ta là Võ giả cấp ba." Có Cương Lôi Kính hỗ trợ, sức chiến đấu của bản thân Trương Hiểu Vũ tuyệt đối không dưới Võ giả cấp bốn bình thường.

    A Nhật Na liếc Trương Hiểu Vũ một cái, chợt nói: "Vậy vũ kỹ ngươi tu luyện nhất định rất lợi hại." Có thể làm cho lực công kích của Võ giả cấp ba không kém Võ giả cấp bốn, tối thiểu cũng là vũ kỹ sơ cấp thượng thừa.

    Không muốn dây dưa ở trên vấn đề này, Trương Hiểu Vũ chỉ vào Thiết Giáp Tích miệng phun bọt máu, hỏi: "Đây là Thiết Giáp Tích theo như lời các ngươi nói."

    A Nhật Na hâm mộ nhìn Trương Hiểu Vũ: “Thiết Giáp Tích trị giá hơn mười lượng bạc, bắt được một con thì vài ngày thoải mái, vận khí của ngươi thật tốt."

    Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nói: "Nó không phải do các ngươi phát hiện à?"

    “Nó là do ngươi đánh chết, vốn nên thuộc về ngươi, đây là nguyên tắc cơ bản của thợ săn."

    "Ta thấy đồng bọn ngươi bị thương không nhẹ, khẳng định là cần trị liệu thương thế, Thiết Giáp Tích chúng ta mỗi người một nửa là tốt rồi, dù sao không có các ngươi, ta cũng không gặp được nó." Trương Hiểu Vũ cũng không để năm lượng bạc vào mắt, hắn ẩn ẩn cảm giác được nguyên lực sắp đột phá, chờ đến cảnh giới Võ giả cấp bốn, muốn kiếm tiền cũng dễ dàng hơn rất nhiều.


     
    vothanhbinh thích bài này.
  5. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Thần Ma Cửu Biến
    Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

    Chương 5: Kinh biến

    Nhóm dịch: huntercd
    Nguồn: Vipvandan.vn








    A Nhật Na vui vẻ nói: "Ngươi thật sự đáp ứng cho chúng ta một nửa sao, cám ơn ngươi!" Nhìn bạc từ trước mắt bay mất, nói A Nhật Na không tiếc thì đó là giả, dù sao cuộc sống của nàng và đồng đội đều phải cần có bạc. Nhất là có một người vừa bị thương nữa.

    Tiểu đội thợ săn của A Nhật Na có tổng cộng bốn thành viên, A Nhật Na là đội trưởng, phụ trách chỉ huy đội ngũ, đội phó là Võ giả vừa mới bị thương, hai thành viên còn lại một người biết một chút trị liệu, còn một người chuyên trinh sát, chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ.

    Đắp thuốc cho đội phó bị thương xong, tên thanh niên gầy yếu kia nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, nói với A Nhật Na: "Ô Thạch bị nội thương, cần phải nhanh chóng chạy về thôn trấn tu dưỡng, để lâu sẽ ảnh hưởng nặng hơn."

    A Nhật Na gật gật đầu, "Tốt, sức khỏe của Ô Thạch quan trọng hơn."

    Chợt quay đầu lại nói với Trương Hiểu Vũ: "Ngươi theo cũng trở về với chúng ta đi, chờ bán được Áo Giáp Tích sẽ đem bạc phân cho ngươi."

    Trương Hiểu Vũ không băn khoăn đáp ứng, đối với hắn thì đi đâu cũng được cả.

    Mấy người vừa muốn ly khai, trên đồi núi bên cạnh đột ngột vang lên một tiếng nổ rung trời, sóng cát vàng óng ánh bị nhấc lên cao hơn mười mét, mang theo khí bàng bạc cuồn cuộn cuống xuống gò núi.

    "Chạy mau." Phần đông thợ săn đối mặt cái với bão cát loại nhỏ này đã sinh ra sự sợ hãi khủng bố, thét chói tai rồi bỏ chạy về hướng xa xa.

    Sóng cát cực lớn di động không thể chậm hơn bão cát trong sa mạc vừa nghe đã làm cho người ta biến sắc, cơ hồ là trong nháy mắt đã phô thiên cái địa bao phủ cả ốc đảo, đem tất cả mọi người nhấn chìm vào cát.

    Gió lớn thổi qua, nâng một mảng cát vàng lên, tạo thành gió xoáy nghịch ngợm trượt về phương xa.

    Một cánh tay mạnh mẽ thon dài từ dưới cát vàng thò ra ngoài, cánh tay này cố hết sức leo lên trên, một lúc sau chủ nhân của bàn tay rốt cục đã xuất hiện, là thiếu niên khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong ngực thiếu niên còn ôm một thiếu nữ.làn da ngăm đen thanh lệ

    Cười khổ một chút, Trương Hiểu Vũ nhìn qua gò núi bị san thành bình địa, thầm nghĩ trong lòng: Vừa rồi đã xảy chuyện gì, hắn chỉ nhìn thấy sóng cát phô thiên cái địa lao xuống, sau một khắc tất cả mọi người đều bị dìm vào trong cát dày đặc. Nếu như không phải Trương Hiểu Vũ theo bản năng ôm lấy A Nhật Na, sau đó đem hết toàn lực nhảy lên cao mấy mét, dẫm nát Tiên Nhân Cầu đầy gai nhọn hoắt, chỉ sợ hắn cũng bị chôn sâu dưới mười mét cát như những người khác.

    Vỗ vỗ khuôn mặt của A Nhật Na, Trương Hiểu Vũ nói: "A Nhật Na, tỉnh lại, A Nhật Na..."

    Gương mặt thanh lệ vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, A Nhật Na không có trả lời, hình như ngay cả hô hấp cũng không nghe được.

    Không xong, nàng bị ngộp thở!

    Trương Hiểu Vũ đem môi nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của A Nhật Na, chậm rãi thổi qua một hơi, một lát sau, A Nhật Na rốt cục đã thở lại.

    "Làm sao vậy, bão cát đến đây à?" A Nhật Na thất kinh.

    Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Ta cũng không biết."

    "Mấy người trong đội của ta đâu?"

    "Chỉ sợ bị chôn ở dưới cát." Sắc mặt Trương Hiểu Vũ trầm trọng.

    Ô ô, A Nhật Na thấp giọng khóc thút thít, "Ta muốn đi cứu bọn họ, nhanh đi cứu bọn họ!"


    “Vô dụng, cát vàng lúc nào cũng lưu động, hơi không cẩn thận một chút là bị chìm xuống dưới ngay, ở đây không hề có chỗ mượn lực, trừ phi ở phía trên mới có hi vọng sống sót.” Sa mạc được xưng là chỗ đáng sợ nhất không phải không có đạo lý, nếu như người bị chôn ở dưới, thì trên cơ bản có thể xác định đã tử vong.

    An ủi A Nhật Na hai mắt đẫm lệ mông lung, Trương Hiểu Vũ ôn nhu nói: “Nơi này rất không an toàn, chúng ta vẫn phải rời đi trước thôi.” Bởi vì cát vàng bằng phẳng nơi này vừa mới được hình thành, rất nhiều chỗ cũng không vững chắc, nếu không cẩn thận bị lọt xuống dưới thì vô cùng nguy hiểm.

    Nâng thân thể mềm dẻo của A Nhật Na dậy, Trương Hiểu Vũ đứng thẳng người lên, phủi phủi cát dính trên người.

    Ầm, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng nổ như sấm sét, một luồng khí hùng hồn mang theo nhiệt độ cực nóng đập vào mặt, Trương Hiểu Vũ nuốt một miếng nước bọt, ngay cả gót chân của hắn cũng có chút run rẩy.

    “Bên kia có người.” A Nhật Na chỉ vào một nơi ở xa xa, hoảng sợ nói.

    Người nào có thể tạo ra thanh thế khủng bố như vậy, Trương Hiểu Vũ theo phương hướng A Nhật Na chỉ nhìn qua.
    Trên một tòa núi nhỏ cách nơi này vài trăm thước, hai đạo nhân ảnh so với cả sa mạc rộng lớn thì vô cùng nhỏ bé. Nhưng không ngờ hai thân ảnh ấy lại mang khí thế mênh mông, cuồn cuộn dâng đến tận chân trời. Tụa như đem cả sa mạc to lớn ép xuống.

    “Ô Lương Vũ, ngươi chạy đến đại sa mạc làm gì, nơi này cũng không phải là lãnh thổ phía Nam.” Đạo thân ảnh bên trái phát ra thanh âm rất lớn, rơi vào tai Trương Hiểu Vũ bên này cũng vô cùng rõ ràng.

    Đứng trên hư không, đây là điều mà cao thủ cấp bậc Võ Hùng trong truyền thuyết mới có thể làm được? Mặt mũi Trương Hiểu Vũ tràn đầy khiếp sợ, tin tức về cảnh giới Võ giả không tự giác được chạy ra từ trong đầu.

    Đằng Vân Đại Lục, mỗi Võ giả tu luyện tới cảnh giới nhất định đều gặp được một trở ngại rất lớn, trở ngại này được gọi là bình chướng võ đạo, chỉ có đột phá bình chướng mới có thể tiến vào cảnh giới mới. Nhân loại trải qua trăm ngàn năm nghiên cứu và thể nghiệm, đem cảnh giới củaVõ giả phân làm chín, trong đó có tám cái bình chướng.

    Các cảnh giới của Võ giả từ thấp đến cao phân biệt là Võ giả, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ vương, Võ Hùng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Đế, Võ Thánh. Mà từ Võ giả đến Võ Sư có một bình chướng, Võ Sư đến Đại Võ Sư cũng có một bình chướng, cứ như vậy mà suy tiếp.

    Mỗi cái cảnh giới lại chia làm sáu cấp bậc, như trong Võ giả có Võ giả cấp một, Võ giả cấp hai, Võ giả cấp ba.v.v, những cảnh giới khác cũng phân chia như thế.

    Tu luyện tới từng cảnh giới đều có một số chỗ đặc thù, như tu luyện tới cảnh giới Võ Sư có thể đem nguyên lực bao trùm ở bên ngoài bàn tay, có thể gia tăng lực công kích và lực lượng của bàn tay. Cảnh giới Đại Võ Sư thì có thể đủ đem nguyên lực phóng ra ngoài, cách không đả thương người. Cảnh giới Võ Vương thì có thể phi hành ở độ cao thấp, còn cảnh giới Võ Hùng thì có thể bay cao đến mấy ngàn thước, cũng có thể đứng giữa hư không.

    Trước mắt hai người kia rất có thể chính là cường giả cấp bậc Võ Hùng, ánh mắt Trương Hiểu Vũ mê ly, nhưng trong lòng dâng lên nhiệt huyết mãnh liệt, một cỗ xúc động không cách nào ức chế được cơ hồ muốn xông phá cả người hắn. Trở thành cường giả, giơ tay nhấc chân là phong vân biến sắc, dù bớt thọ đi một chú cũng đáng.

    “Hắc hắc, chẳng lẽ Ô Lương Vũ ta tiến vào sa mạc Đôn Hoàng còn phải được Công Dương Hạo ngươi đồng ý sao, thật chê cười!” Thân ảnh màu đen bên phải cười lạnh.

    A Nhật Na quá hãi, “Công Dương Hạo, hắn là Đại trưởng lão Thần Sa Phủ, người Công Dương gia tộc, một trong lục đại gia tộc.”

    Lại là Thần Sa Phủ, xem ra trong sa mạc Đôn Hoàng này, thế lực Thần Sa Phủ xác thực rất kinh người, thậm chí có cả cao thủ bực này, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ.

    Âm thanh của Công Dương Hạo lạnh lùng nói: “Mười năm trước ngươi đoạt Tụ Nguyên Châu của Thần Sa Phủ ta, lần này còn dám tới, Công Dương Hạo ta nhất định phải lưu ngươi lại.”

    “Hừ, ta chỉ Tụ Nguyên Châu mượn hai mươi năm, còn tới mười năm nữa.” Ô Lương Vũ hình như cũng khá kiêng kị Công Dương Hạo trước mắt, ngữ khí cũng không quá cường ngạnh.

    Công Dương Hạo nghe vậy giận dữ, “Nằm mơ, nếu bây giờ ngươi trả lại Tụ Nguyên Châu, sau đó ngoan ngoãn ra khỏi đại sa mạc, ta sẽ không làm khó ngươi.” Công Dương Hạo thân là Đại trưởng lão Thần Sa Phủ, thân phận tôn quý, nếu không phải Ô Lương Vũ và hắn đều là cường giả cảnh giới Võ Hùng, thì hắn đã sớm đánh qua, đem hắn vùi dập tại chỗ.


     
    vothanhbinh thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)