Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3538: Ra oai phủ đầu
    Lăng Hàn tùy ý ứng đối, sau này là lính của mình nên hắn quyết định nương tay chút, không để đối phương thua rất khó xem.

    Hai người đánh túi bụi chợt nghe cửa doanh địa ồn ào, nhiều người chạy đến đây.

    Đã xảy ra chuyện gì?

    Liễu Kinh lên tiếng:

    - Tiểu Trương, tạm ngừng lại!

    Trương Hồng Lãng rút tay về, quay đầu hỏi:

    - Có chuyện gì Liễu ca?

    Liễu Kinh phất tay:

    - Hình như xảy ra chuyện, đi xem thử.

    Tám người chạy đến cửa doanh địa.

    Gì đây?

    Lăng Hàn sờ cằm lúng túng, hắn bị bỏ rơi vậy sao?

    Lăng Hàn lững thững đến cửa doanh địa, mới tới nơi thì thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống vừa té dưới chân hắn.

    Một giọng nói vọng đến:

    - Ha ha ha! Huyền Thanh kỳ đúng là do nữ nhân dẫn dắt, một đám hèn!

    Mấy chục chiến sĩ ở cửa doanh đại lộ vẻ tức giận.

    Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bị đám đông bao vây, mặc đồ đen tôn lên vóc dáng thon dài săn chắc. Sau lưng gã còn chút xíu chỗ trống cho hai nam nhân vạm vỡ khoanh tay đứng, cánh tay trần thô bằng cái đùi. Nhìn màu áo thì ba người khác với những người khác, đều mặc đồ đen.

    Đây là chiến sĩ của Vân Mặc kỳ.

    Lúc trước Lăng Hàn đã biết Hùng Cứ thành có bốn bộ đội tinh anh gồm Huyền Thanh kỳ, Địa Hoàng kỳ, Thiên Hỏa kỳ, Vân Mặc kỳ. Bốn đội vừa cùng là người mình vừa cạnh tranh gay gắt.

    Về thực lực tổng thể hay cường giả cá nhân thì Huyền Thanh kỳ xếp chót trong bốn đội.

    Hết cách, Huyền Thanh kỳ mới thành lập mười lăm năm nay, nội tình không bằng ba đội khác. Hơn nữa kỳ chủ của Huyền Thanh kỳ là nữ giới duy nhất, trong thế giới võ đạo nam nhân chiếm nhiều ưu thế thì tất nhiên bị nhìn với con mắt khác.

    Bốn đội bình thường hay khiêu chiến nhau, Huyền Thanh kỳ bị khiêu khích nhiều nhất.

    Không vì cái gì khác, quá yếu.

    Hiện tại Vân Mặc kỳ lại đến khiêu chiến.

    Thanh niên bễ nghễ tứ phương, coi trời bằng vung

    - Có ai đánh ra trò không? Ha ha, trong thập mạch cảnh ta nhường cho một cánh tay, thập nhất mạch có thể chiến một trận.

    Trong Huyền Thanh kỳ có người rít qua kẽ răng:

    - Quá cuồng!

    - Ai đi lên trị hắn đi!

    - Ài, hết cách rồi. Hắn là Chu Lãng, trong giới trẻ không xếp mười hạng đầu nhưng cũng lọt vào tốp hai mươi. Người như vậy là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong thành, tương lai có cơ hội vào đế đô.

    - Nhưng cứ nhìn hắn càn rỡ vậy sao!?

    Người Huyền Thanh kỳ tức điên, nhưng khiêu chiến cũng có quy tắc, thập mạch đấu thập mạch, thập nhất mạch đấu với thập nhất mạch. Vân Mặc kỳ là thập mạch, nếu Huyền Thanh kỳ đưa ra thập nhất mạch, thập nhị mạch giải quyết gã thì sau này khỏi lăn lộn nữa. Chu Lãng thật sự lợi hại, không có thập nhất mạch nào dám nói chắc chắn đè đầu gã được. Nếu thập nhất mạch bị Chu Lãng đánh bại thì Huyền Thanh kỳ mất hết mặt mũi.

    Chu Lãng lắc đầu nói:

    - Yếu, yếu như sên. Theo ta thấy Huyền Thanh kỳ không cần tồn tại, Hùng Cứ thành chỉ cần ba đại kỳ là đủ.

    Mỉa mai làm người điên tiết.

    Một thanh niên lao vào Chu Lãng:

    - Chu Lãng, ta chiến một trận vói ngươi!

    Chu Lãng khịt mũi, vỗ một chưởng.

    Bùm!

    Người trẻ tuổi bị đánh bay như bù nhìn ra khỏi đám đông, té cái bịch xuống đất, ho ra máu.

    Chu Lãng lạnh lùng nói:

    - Yếu như sên! Nhưng ít nhất còn dám tấn công, không làm rùa đen rút đầu hèn đến teo trứng!

    Một người trẻ tuổi khác lao ra:

    - Khốn nạn!

    Chu Lãng đá một cước, rõ ràng cách một trượng nhưng kình lực đã ập đến đánh bay thanh niên.l

    Kình lực phát ra ngoài một trượng không giảm, đây là trình độ của thập nhất mạch.

    Hèn gì Chu Lãng kiêu ngạo như thế, thập mạch có sức chiến đấu của đỉnh thập nhất mạch thì có thể đi ngang.

    Thập nhị mạch không ra, ai cùng tranh phong?

    Đánh hội đồng?

    Ha ha, sau này Huyền Thanh kỳ đừng hòng ngẩng cao đầu.

    Chu Lãng lắc đầu khinh thường nói:

    - Loại rác rưởi này đừng đi lên làm gì. Ha ha, Huyền Thanh kỳ to lớn mà không có một người đánh cho ra trò sao?

    Hai nam nhân vạm vỡ Vân Mặc kỳ đi theo sau lưng Chu Lãng trào phúng cười to:

    - Ha ha ha ha ha ha!

    Đám người tức điên, mấy người trẻ tuổi nhảy ra ứng chiến nhưng đều bị đánh bay.

    Trong thập mạch không ai đánh lại Chu Lãng.

    Trương Hồng Lãng nhích người định xông ra, gã không nhịn được nữa, dù có thau cũng phải chiến một trận.

    Trương Hồng Lãng mới nhấc chân lên chợt cảm giác vai nặng trịch, bị một bàn tay ghì lại không cho gã bước ra bước thứ hai.

    Trương Hồng Lãng ngoái đầu, đây là phó đội trưởng trên trời rớt xuống của họ.

    Lăng Hàn thản nhiên nói:

    - Ngươi không đánh lại hắn.

    Trương Hồng Lãng nhướng cao chân mày. Không đánh lại thì sao? Chẳng lẽ không đánh? Ngươi là đồ hèn, không dám ra tay còn không cho người ta đánh, cùng làm rùa đen rút đầu sao?

    Trương Hồng Lãng hét to:

    - Đồ nhát gan, đừng ngăn cản ta!!!

    Nhưng mặc cho Trương Hồng Lãng vùng vẫy cỡ nào cũng không thể nhúc nhích một li. Nếu Trương Hồng Lãng suy nghĩ cẩn thận thì sẽ hoảng sợ ngay, nhưng gã đang rực cháy lửa giận không thể bình tĩnh suy nghĩ nhiều.

    Chiến sĩ Huyền Thanh kỳ như thế nào trừng Lăng Hàn, tràn ngập xem thường.

    Trong quân doanh hận nhất là cái gì?

    Người nhu nhược!

    Bọn họ khó tránh khỏi sẽ gặp kẻ địch siêu mạnh, chẳng lẽ khi đó không chiến đã lùi?

    Không, lúc này nên vươn tay giúp đỡ, đoàn kết nhất trí, nếu có kẻ chạy trốn thì tiêu đời, cả đội sẽ tan tác ngay.

    Nên đám thanh niên dù biết sẽ thau vẫn không sợ xung phong, không ai ngăn cản họ. Đây là vì tôn nghiêm, vì vinh diệu.

    Tiểu tử này là phó đội trưởng mới được Liên kỳ chủ đề bạt đây mà.

    Hèn vậy cũng xứng?

    Cuốn xéo đi.

    - Ha ha ha!

    Chu Lãng cười lớn liếc hướng Lăng Hàn, Trương Hồng Lãng:

    - Đây mới là hành động sáng suốt, nhưng cũng cho ta thấy rõ Huyền Thanh kỳ toàn là đồ hèn.

    Các chiến sĩ Huyền Thanh kỳ gầm rú, bọn họ tức điên. Với họ thì vinh diệu là mạng sống, quan trọng còn hơn mạng của mình.

    Bọn họ trơ trẽn Lăng Hàn còn nhiều hơn là hận Chu Lãng.

    Lăng Hàn thở dài thườn thượt, sao đám người này nóng máu quá.

    Lăng Hàn lắc đầu nói:

    - Ta là đội trưởng của ngươi, giờ còn chưa đến lượt ngươi lên.

    Lăng Hàn đẩy nhẹ, Trương Hồng Lãng bị đẩy lùi đụng vào đám đông.

    Lăng Hàn sải bước đến gần Chu Lãng.

    Chu Lãng cười khẩy nói:

    - Ha ha, đồ hèn, bị người nói xấu hổ nên đành chạy ra? Ta ghét nhất là đồ yếu đuối nhát cáy, đối phó loại người như ngươi thì ta sẽ không một kích đánh bay mà sẽ hành từ từ.

    Lăng Hàn cười khẽ:

    - Ngươi nói nhảm nhiều quá.

    Lăng Hàn sải bước vọt lên, vung trọng quyền.

    Bùm!

    Lăng Hàn không sử dụng kỹ pháp gì, chỉ một cú đấm đơn giản.

    Chu Lãng cười nhạt đáp lễ lại bằng cú đấm:

    - Không biết lượng sức!
     
    motminhmai and tuongnd like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3539: Vân Mặc kỳ khiêu khích
    Bùm!

    Hai người đều có thể kình lực phát ra ngoài, cách xa ba trượng khiến lực lượng sinh ra va chạm. Chu Lãng biến sắc mặt, gã đánh ra lực lượng như gặp phải con đập lớn khó thể tiến thêm một li. Đập lớn hóa thành sóng to vô biên trùng kích gã.

    Sau đó Chu Lãng bay đi.

    Giống như những người đã bị gã đá bay, đánh bay, Chu Lãng bay ra khỏi đám đông té cái bịch xuống đất, ho ra máu không ngừng.

    Đệt mợ nó!

    Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

    Tình huống gì đây? Chu Lãng bị một chiêu đánh bay?

    Chu Lãng tuy là thập mạch nhưng sức chiến đấu sánh bằng thập nhất mạch, thậm chí là đỉnh thập nhất mạch.

    Ai tin được?

    Bọn họ nhìn Lăng Hàn, thanh niên này trông nhỏ hơn Chu Lãng hai tuổi mà sức chiến đấu cuồng bạo như quái vật.

    - Lăng đội trưởng giỏi quá!

    - Đánh hay lắm!

    Tiếng hoan hô rải rác vang lên, là năm người từng chứng kiến lực lượng đáng sợ của Lăng Hàn trên không hạm. Lúc trước bọn họ không dám hò reo vì sợ bị đồng bạn đánh chết, giờ Lăng Hàn đánh bay Chu Lãng, năm người không e ngại gì nữa.

    Đáng tiếc bọn họ không được điều vào đội của Lăng Hàn, không thì càng nở mặt nở mày.

    Khuôn mặt Trương Hồng Lãng tràn đầy kinh ngạc, đầu óc chết máy.

    Chẳng phải phó đội trưởng đánh ngang sức ngang tài với gã sao? Vì sao một đấm đánh bay Chu Lãng? Chuyện gì đây>? Không hiểu.

    Một đội viên tiểu đội thứ bảy vỗ nhẹ gáy Trương Hồng Lãng:

    - Ngốc, lúc nãy phó đội trưởng nhường ngươi đấy.

    Trương Hồng Lãng phản ứng lại, ánh mắt nhìn Lăng Hàn tràn đầy kính ý.

    Rõ ràng thực lực hơn xa nhưng vì giữ sĩ diện cho gã nên cố ý đấu ngang tay, chậc, đúng là đội trưởng tốt nhất trên đời.

    Lăng Hàn cười khẽ rút nắm tay về:

    - Nói chuyện to mồm nhưng kết quả không chịu nổi một chút.

    Nguyên Huyền Thanh kỳ yên lặng một chốc rồi rộ lên tiếng hò reo như sấm dậy.

    Rất hết giận!

    Phó đội trưởng mới đến oách quá.

    Sướng, đánh chết luôn! Ai kêu ngươi trong mắt không người, sang chảnh!

    Hai chiến sĩ Vân Mặc kỳ luống cuống, tình huống gì đây?

    Có cường giả thập nhị mạch ra tay?

    Bọn họ la lên:

    - Thật vô sỉ, lấy cường giả thập nhị mạch ra chèn ép!

    - Thắng bẩn thì càng mất mặt!

    Hai người không tin có thập mạch hoặc thập nhất mạch có thể một kích đánh bại Chu Lãng. Thiên tài tốp mười trong thành cũng không làm được điều đó, a không, có lẽ quái vật số một làm được, nhưng tuyệt đối không thể là người trước mắt.

    Lăng Hàn đính chính:

    - Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy!

    Lăng Hàn xông lên đánh hai đấm, đá bay hai nam nhân vạm vỡ.

    Lăng Hàn vận chuyển hết sức, mỗi kinh mạch phát ra ánh sáng mờ nhạt, có mười kinh mạch.

    Tu vi thập mạch rõ rành rành.

    Người Huyền Thanh kỳ phấn khởi, ngửa đầu gào rú, hoặc giơ cao vũ khí, hoặc nhảy múa tưng bừng.

    Bên kia Chu Lãng chậm rãi bò dậy, gã bị đánh bay nhưng không bị thương quá nặng, trong một chốc bị choáng váng nên mới nằm lì dưới đất.

    Tại sao gã thua?

    Chu Lãng hỏi:

    - Ngươi là ai?

    Lăng Hàn bình tĩnh nói:

    - Phó đội trưởng tiểu đội thứ bảy Huyền Thanh kỳ, Lăng Hàn.

    Phó đội trưởng?

    Vậy ít nhất là thập nhất mạch, trong một số đội thập nhị mạch làm phó đội trưởng cũng không hiếm.

    Một đấm đánh bay được gã tất nhiên là lực lượng thập nhị mạch.

    Chu Lãng không phục!

    Chu Lãng nghiến răng nói:

    - Huyền Thanh kỳ các ngươi quá vô sỉ, phái thập nhị mạch đến đánh lén ta!

    Phụt!

    Mọi người vẻ mặt khinh thường, cười nhạo Chu Lãng trong vô hình.

    Thập nhị mạch?

    Mới rồi Lăng Hàn đã khoe ra trước mặt mọi người rằng hắn là thập mạch. Là thập mạch! Đánh không lại thì thôi đi, kiếm cớ nhiều như vậy, dám chơi không dám chịu.

    Chu Lãng lấy làm lạ. Biểu tình kiểu gì? Rõ ràng đưa ra cường giả thập nhị mạch chèn ép ta sao còn nhìn ta như đồ ngốc?

    Người Huyền Thanh kỳ hét rầm lên:

    - Lăng Hàn! Lăng Hàn! Lăng Hàn!

    Giờ phút này bọn họ hoàn toàn chấp nhận phó đội trưởng này.

    Muốn thắng được tôn trọng rất đơn giản, có thực lực là được.

    Lăng Hàn nhìn xung quanh, hỏi:

    - Doanh địa của Vân Mặc kỳ ở đâu?

    Mọi người sửng sốt, Lăng Hàn hỏi vậy làm chi?

    Có người đầu óc nhanh nhẹn hiểu ý ngay:

    - Phó đội trưởng muốn đi Vân Mặc kỳ khiêu chiến?

    Lăng Hàn bình tĩnh nói:

    - Đương nhiên, có qua có lại, có lý nào chỉ cho bọn họ đến gây sự.

    - Ta dẫn phó đội trưởng đi!

    - Ta cũng mang phó đội trưởng đi!

    - Ta đi nữa!

    Người người phấn chấn hăng tiết gà.

    Cho đến nay toàn là ba đại kỳ đến gây hấn, Huyền Thanh kỳ bị buộc nghênh chiến. Nhiều lúc họ phải nuốt trái đắng chiến thau, mặc đối thủ nhục nhã.

    Hết cách, không có thiên tài đẳng cấp tinh anh cố gắng xoay chuyển.

    Giờ Lăng Hàn nói muốn đánh vào Vân Mặc kỳ, tự nhiên thiêu đốt cảm xúc đọng lại trong lòng mỗi người.

    Mọi người vung tay hò reo muốn cùng Lăng Hàn đi quấy.

    Liễu Kinh thầm thở dài, chỉ chớp mắt người tiểu đội thứ bảy thành người ủng hộ trung thực của Lăng Hàn, vị trí phó đội trưởng đã không thể dao động. Chính Liễu Kinh cũng phục Lăng Hàn, đi theo phó đội trưởng tuổi trẻ tài cao, hào khí can vân thế này chắc rất sảng khoái.

    Mọi người rống to:

    - Giết!!!

    Cả đám làm như đi khiêu chiến Vân Mặc kỳ là xông lên đánh nhau.

    Lăng Hàn dẫn đầu, nguyên Huyền Thanh kỳ kéo đi hết. Hơn tám mươi người vây quanh Lăng Hàn như thể hắn là kỳ chủ Huyền Thanh kỳ.

    Thật ra thì trừ Liên Tuyết Dung có đội trưởng nào được uy vọng như vậy?

    Mới ra doanh địa Lăng Hàn chợt đứng lại, hỏi người sau lưng mình:

    - À mà... chạy hướng nào?

    Câu hỏi làm mọi người té ngã.

    Mợ nó, mọi người đang khí thế hừng hực như lửa, ngươi đột nhiên hỏi một câu rất đả kích sĩ khí.

    Sau đó mọi người bật cười, phó đội trưởng rất có tài tấu hài.

    Có người chỉ đường:

    - Đi bên trái trước.

    Lăng Hàn tiếp tục dẫn đầu, mọi người đi theo. Sau lưng họ là Chu Lãng và hai nam nhân vạm vỡ Vân Mặc kỳ. Bọn họ còn đang ù ù cạc cạc, người Huyền Thanh kỳ hôm nay uống thuốc kích thích gì mà dám đi quấy Vân Mặc kỳ?

    Doanh địa của bốn đại kỳ rải rác bốn góc Hùng Cứ thành, nên chỗ nào trong thành có náo động thì sẽ có một bộ đội tinh nhuệ nhanh chóng hành động trấn áp. Nên từ Huyền Thanh kỳ đến Vân Mặc kỳ khoảng cách hơi xa, đi cỡ một tiếng mới thấy quân doanh.

    Bọn họ thấy doanh địa, người trong doanh cũng phát hiện bọn họ.

    Nơi này có trạm gác, nếu không lỡ bị yêu thú trùng kích thì chẳng phải là chết thế nào cũng không biết?

    Doanh địa hú cảnh báo inh ỏi.

    Mợ nó, đám đông nghìn nghịt ùa đến, trận thế rầm rộ.

    Chỉ một lát đã thấy đám người lao ra khỏi cửa doanh địa, có người mặc đồ chưa thẳng thớm, rất chật vật.

    Ủa, là người Huyền Thanh kỳ đây mà.

    Các ngươi đến đánh nhau?
     
    motminhmai and tuongnd like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3540: Khiêu chiến Vân Mặc kỳ
    Trong doanh trại có người quát hỏi:

    - Huyền Thanh Kỳ, các ngươi muốn làm gì?

    Trong bốn đại kỳ thì thực lực của Huyền Thanh kỳ yếu nhất nhưng không kém hơn bao nhiêu, nếu có ngày bùng nổ đại chiến thì hậu quả khó đo lường, dù Vân Mặc kỳ thắng cũng không tránh khỏi bị phạt nặng.

    Cấp trên sợ nhất trong quân xuất hiện hỗn loạn.

    Chẳng lẽ Huyền Thanh kỳ không chịu nổi nhục nhã rốt cuộc bạo động?

    Đám người Huyền Thanh kỳ la lên:

    - Chúng ta đến khiêu chiến!

    - Chỉ cho Vân Mặc kỳ các ngươi khiêu chiến nhưng không cho phép chúng ta làm sao?

    - Khiêu chiến!

    Chuyện này chưa từng có, khiến bọn họ hưng phấn sôi trào máu nóng.

    Người Vân Mặc kỳ nhìn nhau.

    Khiêu chiến? Hôm nay các ngươi uống lộn thuốc?

    Ba người Chu Lãng tiến lên.

    Một nam nhân vạm vỡ nói:

    - Đội trưởng, Huyền Thanh kỳ khinh người quá đáng, đưa ra thập nhị mạch đánh tiểu Lãng!

    Nam nhân vạm vỡ khác méc:

    - Chúng ta kháng nghị thế là họ đánh luôn chúng ta!

    Chu Lãng không nói gì.

    Toàn bộ Vân Mặc kỳ sôi trào.

    Bà nội nó, Huyền Thanh kỳ vô sỉ quá vậy!

    Người Vân Mặc kỳ hú lên, giơ cao vũ khí:

    - Không biết xấu hổ! Các huynh đệ lên đi!

    Lăng Hàn bước ra, nếu tình hình phát triển tiếp thế này sẽ là kéo bè kéo lũ đánh nhau.

    Lăng Hàn cao giọng quát:

    - Chu Lãng bị ta đánh bại!

    - A!?

    Người Vân Mặc kỳ nhìn Lăng Hàn, rất là giật mình.

    Đây là thập nhị mạch? Trẻ quá vậy? Xem bộ dạng chưa tròn hai mươi tuổi.

    Thập nhị mạch đánh thập mạch là ăn hiếp người, nhưng tuổi tác xấp xỉ thì là chuyện khác.

    Ngươi tu luyện chậm thì trách được ai?

    Lăng Hàn nghiêm túc nói:

    - Ta là thập mạch, nhưng ta sẽ không so đo các ngươi phái ai ra. Thập mạch, thập nhất mạch hay thập nhị mạch ta đều nhận.

    Lăng Hàn vận chuyển lực lượng, mười kinh mạch đã mở trong cơ thể liền tỏa ánh sáng nhạt.

    Đúng là thập mạch.

    Người Vân Mặc kỳ vừa kinh vừa thấy kỳ, nhìn Chu Lãng chằm chằm. Người này thật sự là kẻ đã đánh bại gã?

    Chu Lãng há hốc mồm hoàn toàn không tin được.

    Lăng Hàn thật sự là thập mạch.

    Gã bị thập mạch đánh bại?

    Sao có thể như vậy?

    Thiên phú võ đạo của gã đủ để xếp vào tốp hai mươi toàn thành, người đánh bại được gã đếm trên đầu ngón tay, người thập mạch giống gã thì càng ít. Lùi một bước, dù cùng giai ra tay cũng không thể một đấm hạ gục gã.

    Rõ ràng là nghiền áp.

    Thấy Chu Lãng không nói lời nào, người Vân Mặc kỳ không quá chắc chắn.

    Một võ giả thập mạch nhảy ra ngoài, không thể nào bị người khiêu chiến mà mình không ứng chiến:

    - Để ta đấu với ngươi!

    Gã xông hướng Lăng Hàn, nắm tay chưa vung lên đã bị hắn tát bay.

    Không chịu nổi một kích!

    Trời ạ, mạnh quá!

    Người Vân Mặc kỳ nhủ thầm trong lòng. Một kích hạ gục võ giả cùng giai là thiên tài, đặt trong vòng nhà giàu trong thành ít nhất xếp vào tốp mười.

    Từ khi nào Huyền Thanh kỳ chiêu nhận một thiên tài như vậy?

    Các chiến sĩ Huyền Thanh kỳ rống to suýt bể giọng:

    - Giỏi quá!

    Bọn họ chờ giây phút này đã lâu lắm rồi.

    Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

    - Một người nữa lên đi.

    Lăng Hàn hờ hững làm người Vân Mặc kỳ điên tiết, người Huyền Thanh kỳ thì phấn chấn hưng phấn.

    Một thập mạch khác nhảy ra:

    - Ta đến!

    Vô ích, chỉ chuốc lấy một trận thua.

    Lăng Hàn không thèm mỉa mai ai, biểu tình ung dung:

    - Lại một người nữa đến.

    Nhưng nhìn bộ dáng dửng dưng đó khiến người Vân Mặc kỳ thấy nhục nhã vô cùng. Ở trong mắt Lăng Hàn thì bọn họ hoàn toàn không đáng là đối thủ?

    Ngươi quá kiêu ngạo!

    - A!!!

    Một người rống giận xông ra nhưng bị Lăng Hàn một chưởng đánh bay.

    Một người nữa đến, vẫn bị một chưởng hạ gục.

    Sau khi bảy người tiến lên thì Chu Lãng bước ra, đối mặt đám người Vân Mặc kỳ:

    - Thập mạch, thập nhị mạch không thể đánh lại hắn, vì ta bị hắn một chiêu đánh bại.

    Chu Lãng không nỡ nhìn chiến hữu của mình bị đánh bại nhiều lần, nên trước mặt công chúng gã nói ra điều đáng xấu hổ mình bị Lăng Hàn hạ gục tại chỗ.

    Cái gì?

    Chu Lãng thật sự bị thanh niên này đánh gục?

    Thập mạch đấu thập mạch, một chiêu hạ gục?

    Cái này!

    Người Vân Mặc kỳ im lặng, ngay cả Chu Lãng còn thau thì cùng giai có ai đánh lại Lăng Hàn?

    Lăng Hàn liếc mắt qua:

    - Lại một người nữa đến!

    Lần này trong Vân Mặc kỳ không có người ra nghênh chiến.

    Khóe môi Lăng Hàn cong lên:

    - Thập nhị mạch ra đi, ta không để bụng.

    Vân Mặc kỳ lặng im một lúc sau một nam nhân vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi bước ra, khóe môi có một vết sẹo dài, đầu rối xù như người điên.

    Nam nhân chỉ vào mình:

    - La Tại Uyên, ta chỉ ra mười chiêu, nếu ngươi có thể cản được hôm nay coi như Vân Mặc kỳ chúng ta thua.

    Người Vân Mặc kỳ kêu lên:

    - La đội trưởng!

    La Tại Uyên liếc đám người:

    - Hừm? Các ngươi không tin ta?

    Đám người câm như hến. La Tại Uyên được gọi là chiến thần số một Vân Mặc kỳ, cường giả số một, số hai trong thập nhị mạch. Nếu La Tại Uyên không thể thắng Lăng Hàn thì trừ phi kỳ chủ đại nhân bước ra, nếu không nguyên quân đội không người nào đánh lại.

    Vấn đề là giới hạn mười chiêu quá ít.

    La Tại Uyên sải bước ra ngoài, vóc dáng rất cao to, cỡ bảy thước, vạm vỡ to cỡ ba người Lăng Hàn. La Tại Uyên đến gần đổ xuống cái bóng.

    Hình thể đối lập rõ ràng, Lăng Hàn như con nít trước mặt La Tại Uyên.

    La Tại Uyên trầm giọng nói:

    - Mười chiêu, ta không ăn hiếp ngươi.

    Thập nhị mạch đánh thập mạch đã là ức hiếp người, ai kêu bọn họ không có người dưới thập nhị mạch kiềm chế được Lăng Hàn.

    Lăng Hàn cười nhạt:

    - Tùy.

    La Tại Uyên hít sâu, phụp phụp, mạch máu trên người mấp máy sinh ra tiếng động dồn dập. Trong người La Tại Uyên như giấu một con quái thú sắp bay ra khỏi người, hai tay gã đổi màu lửa đỏ, có hơi nóng bốc lên.

    - Xích Diễm Chưởng!

    - La đội trưởng sử dụng bản lĩnh xuất chúng rồi!

    - Đây là bí thuật La đội trưởng lấy từ một cổ tích, uy lực vô cùng!

    - Hèn gì La đội trưởng nói giới hạn mười chiêu, cái này không khác gì trăm chiêu, ngàn chiêu.

    Người Vân Mặc kỳ hưng phấn, đội trưởng mạnh nhất như chiến thần của họ sắp phát uy.

    Lăng Hàn cười nhạt, có lẽ Xích Diễm Chưởng rất mạnh nhưng La Tại Uyên không thể phát huy hết uy năng của nó, không thì đôi tay cúa gã nên có lửa quấn quanh chứ không phải chỉ bốc hơi nóng.

    La Tại Uyên hét to xông lên:

    - Giết!!!

    La Tại Uyên có thể trạng kinh người, gã hùng hổ xông lên như cự thú chạy rầm rập, chỉ riêng khí thế đã làm nhiều người nhũn chân.

    La Tại Uyên hét to một tiếng, hai bàn tay khép lại vỗ hướng Lăng Hàn:

    - Biến!

    Ầm!

    Lực lượng vô tận cuồn cuộn hóa thành cơn gió tinh thần mãnh liệt.

    Một kích này hơi mạnh.

    Lăng Hàn thi triển Tứ Phương quyền đánh hướng đối phương.
     
    motminhmai and tuongnd like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3541: Bao che khuyết điểm
    Bùm!

    Một kích va chạm Lăng Hàn thụt lùi, La Tại Uyên thì ngạo nghễ vững như núi.

    Lăng Hàn lùi ba bước, lại lùi hai bước, sau đó lùi hơn hai mươi bước.

    Nam nhân vạm vỡ này ở lực lượng chồng lên đến sáu tầng.

    Lăng Hàn rất ngạc nhiên, đây là người có số tầng lực lượng chồng nhiều nhất hắn từng thấy.

    Tứ Phương quyền không thể thắng.

    Lăng Hàn nhủ thầm. Tứ Phương quyền chỉ có thể chồng hai tầng trọng lực, vốn lực lượng nguyên thủy của Lăng Hàn không mạnh bằng La Tại Uyên, dùng Tứ Phương quyền đối địch thì sẽ bị yếu thế hơn.

    Lăng Hàn không muốn lộ Yêu Hầu quyền ra ngoài, nhưng không cam lòng thua người. Rõ ràng có thể thắng nhưng tại sao cố ý muốn thua?

    Chơi luôn!

    Thấy La Tại Uyên một kích chiếm ưu thế, người Vân Mặc kỳ hét to cổ vũ trợ uy:

    - La đội trưởng giỏi quá!

    Người Huyền Thanh kỳ châm chọc:

    - Chẳng qua là thập nhị mạch ức hiếp thập mạch, có gì hay mà đắc ý.

    Hai bên đấu võ mồm, La Tại Uyên thì chạy nhanh về phía Lăng Hàn.

    Lăng Hàn lao lên chủ động đón đánh, Yêu Hầu quyền đấm ra kèm bảy lớp trọng lực.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Lăng Hàn và La Tại Uyên va chạm, chỉ một cú đấm nhưng hai người giống như trong khoảnh khắc va chạm sáu, bảy lần, tiếng gió rít không ngớt.

    Lăng Hàn bị đẩy lui, nhưng La Tại Uyên cũng thụt lùi.

    Mọi người hoang mang ai chiếm ưu thế?

    Chỉ có hai đương sự mới hiểu rõ. Khuôn mặt La Tại Uyên lộ vẻ thận trọng, gã là đỉnh thập nhị mạch, lực lượng cao đến mười vạn cân, đương nhiên Lăng Hàn không theo kịp gã, cách nhau mấy ngàn cân.

    Vấn đề là số tầng lực lượng chồng của đối phương vượt qua gã. Trong đợt va chạm sáu tầng lực lượng vừa rồi La Tại Uyên chiếm ưu thế cũng vì vậy, không ngờ Lăng Hàn có thể đánh ra bảy tầng lực lượng, chấn gã liên tục thụt lùi.

    Trời ạ, bảy trọng lực!

    La Tại Uyên lộ vẻ kinh sợ, gã ngoài ý muốn chiếm được bí thuật Xích Diễm Chưởng mới làm ra sáu trọng lực, khiến gã hiếm có địch thủ trong bốn địa kỳ.

    Nhưng bây giờ chạy ra một người có kình lực chồng vượt qua gã.

    Chuyện gì đây!

    Gã có thể đánh thắng đối phương trong vòng mười chiêu không?

    Khó, khó như lên trời.

    Lăng Hàn rống to chủ động tấn công, hắn chưa bao giờ là loại người bị động.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Lăng Hàn và La Tại Uyên kịch chiến, trong chớp mắt hai người đã đánh mười chiêu.

    Lăng Hàn không định thu tay về, La Tại Uyên không thể nào đứng yên chịu đòn, vì thế hai người đánh nhau túi bụi.

    Bảy trọng lực không giải quyết được?

    Lăng Hàn quát khẽ, chồng lực lượng đến tám tầng, thế là hắn chiếm ưu thế ngay.

    Lăng Hàn phải giải quyết đối thủ thật nhanh, Thông Mạch cảnh đánh hết sức chỉ có hai tiếng, dù hắn mở rộng kinh mạch to hơn, có thể chứa nhiều bí lực hơn nhưng tiêu hao gấp tám lần khiến hắn chỉ có thể chịu đựng hơn hai mươi phút.

    Nên Lăng Hàn phải giải quyết La Tại Uyên thật nhanh.

    Lăng Hàn lại bùng nổ, tám trọng lực không thể thắng nhanh thì chín trọng lực.

    Bùng nổ thêm một trọng lực tương đương với thêm thập nhị mạch công kích, không đùa được.

    Ầm!

    La Tại Uyên không chịu nổi bùng nổ như vậy, gã miễn cưỡng chống đỡ hơn mười chiêu thì bị Lăng Hàn đấm trúng thụt lùi mấy chục bước, khóe môi chảy vệt máu.

    Thua, La Tại Uyên thua.

    Toàn bộ Vân Mặc kỳ tĩnh lặng.

    Nên biết Lăng Hàn mới chỉ là thập mạch, có không gian trưởng thành rất rộng. Bây giờ La Tại Uyên thua nghĩa là trong đoạn thời gian dài không có thông Mạch cảnh nào có thể uy hiếp được hắn. Hay nên nói Lăng Hàn đã vô địch Thông Mạch, khi nào hắn chưa bước vào Hoán Huyết cảnh thì không có đối thủ cùng giai.

    Hỏi sao đám người như chết phụ mẫu.

    Ngược lại người Huyền Thanh kỳ hưng phấn rống to, ai nấy đều điên cuồng. Hết sức hãnh diện, chưa từng sướng như vậy.

    - Lăng Hàn!

    - Lăng đội trưởng!

    Nơi này như trở thành doanh địa Huyền Thanh kỳ, chiến sẽ hò reo inh ỏi.

    Người Vân Mặc kỳ đang khó chịu nghe vậy càng giận:

    - Kêu la cái gì, ồn ào!

    Người Huyền Thanh kỳ hưng phấn không chịu thua:

    - La thì sao? Chúng ta thích!

    - Mợ nó!

    Có người không nhịn được ném cục đá.

    - Dám đánh người!?

    - Đánh đi!!!

    Ầm!

    Tình hình mất khống chế, vốn chỉ là mấy người tranh đấu nhưng rất nhanh biến biến thành đại hỗn chiến.

    Hơn một trăm người đánh hội đồng, mỗi người ít nhất thập mạch, kình lực phóng ra ngoài nhích người một chút là bị thương người khác, tình hình hỗn loạn.

    Lăng Hàn rống to, hắn thích nhất kéo bè kéo lũ đánh nhau.

    Cỡ mấy chục phút sau một giọng nói tức giận tràn ngập uy nghiêm vang lên:

    - Dừng tay!

    Thanh âm như sấm chấn lỗ tai mọi người điếc, máu sôi sục, đầu muốn nổ tung.

    Mọi người lập tức dừng lại, có người chảy máu mắt.

    Một nam nhân từ xa xông tới, trông khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, mặc bộ đồ cổ màu trắng, huyết khí sôi trào.

    Cường giả Hoán Huyết cảnh.

    Người Vân Mặc kỳ cùng quỳ xuống:

    - Bái kiến kỳ chủ đại nhân!

    Người Huyền Thanh kỳ không quỳ nhưng mỗi người hơi cúi đầu, đây là sự tôn trọng cần thiết dành cho cường giả.

    Người này là kỳ chủ của Vân Mặc kỳ, Kế Tu Du.

    Kế Tu Du lạnh lùng hỏi:

    - Các ngươi muốn tạo phản sao?

    Giọng Kế Tu Du không cao nhưng làm người ta cảm thấy ngực khó chịu, máu sục sôi.

    Hoán Huyết Cảnh quá mạnh mẽ, nghiền áp về chất.

    Kế Tu Du nhìn lướt qua mọi người:

    - Dám gây sự ở doanh địa, các ngươi thật đúng là gan to bằng trời! Huyền Thanh Kỳ, các ngươi làm gì?

    Một giọng nói mềm nhẹ êm tai vang lên:

    - Chỉ luận bàn một chút, Kế kỳ chủ cần gì ngạc nhiên vậy?

    Liên Tuyết Dung cũng xuất hiện, nàng đứng trước mặt Kế Tu Du, quần áo bó sát vóc người thướt tha nhấp nhô.

    Kế Tu Du chỉ vào đoàn người, rất nhiều người đầu rơi máu chảy:

    - Kỳ chủ gọi đây là luận bàn?

    Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:

    - Không phải luận bàn thì là gì?

    Liên Tuyết Dung quay đầu nhìn người Huyền Thanh kỳ:

    - Các ngươi rất rảnh đúng không? Xem ra ta thao luyện còn ít. Lập tức cút về cho ta! Trong vòng mười ngày tiếp theo lượng huấn luyện mỗi ngày tăng lên gấp đôi!

    Chậc, thật là bao che khuyết điểm, việc lớn qua miệng Liên Tuyết Dung thành trò chơi con nít.

    Người Huyền Thanh kỳ nhăn nhó, tăng gấp đôi lượng huấn luyện thì thật là khốn khổ đời trai.

    Liên Tuyết Dung sắc mặt âm trầm nói:

    - Đứng đực mặt ra đó làm gì, mau lăn về cho ta!

    Người Huyền Thanh kỳ vội rút lui, Liên Tuyết Dung có quyền uy tuyệt đối trong lòng họ.

    Lăng Hàn đi theo, lúc này đừng làm chim đầu đàn.

    Sau khi trở về Huyền Thanh kỳ, một lúc sau Liên Tuyết Dung đi về.

    Mặt Liên Tuyết Dung lạnh băng nói:

    - Tất cả lại đây hết cho ta!

    Tất cả đội viên đi ra, ngoan như con nít.
     
    motminhmai and tuongnd like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3542: Xử phạt
    Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:

    - Các ngươi to gan lắm, tập thể chạy đi Vân Mặc kỳ kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hừ, sao các ngươi không lên trời luôn đi?

    Không có người nói chuyện, tất cả gục mặt xuống.

    Liên Tuyết Dung nói tiếp:

    - Như thế nào? Giờ biết sợ?

    Liên Tuyết Dung nhìn lướt qua mọi người, nét mặt dịu lại:

    - Nhưng dù sao không làm mất mặt của Huyền Thanh kỳ chúng ta.

    Mọi người sôi nổi nói:

    - Đúng vậy! Chúng ta đánh rất giỏi!

    - Kỳ trường đại nhân, chúng ta tuyệt sẽ không làm mất mặt đại nhân!

    - Chúng ta đều uy mãnh, một người có thể đánh lại mười người!

    Liên Tuyết Dung sầm mặt xuống, cả đám câm như hến.

    Liên Tuyết Dung có quyền uy tuyệt đối trong Huyền Thanh kỳ.

    Liên Tuyết Dung hỏi:

    - Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    Một phó đội trưởng bước qua kể lại vụ việc từ đầu đến cuối.

    Liên Tuyết Dung nhìn Lăng Hàn, mắt hấp háy tia ngạc nhiên. Nàng không ngờ Lăng Hàn ghê gớm vậy, không chỉ chiến thắng Chu Lãng, La Tại Uyên cũng bị hắn hạ gục.

    Thật là yêu nghiệt.

    Lúc trước Liên Tuyết Dung nhâm mệnh Lăng Hàn làm phó đội trưởng là có ý thưởng thức hắn, cũng vì một phút nổi hứng chứ không suy xét quá nhiều. Lần này Liên Tuyết Dung bị giật mình.

    Tiểu tử này đáng giá đặc biệt bồi dưỡng.

    Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:

    - Được rồi, đi luyện tập đi, đến chạng vạng ai còn sức đứng thì bắt đầu ngày mai lượng huấn luyện tăng gấp mười lần!

    Mọi người ủ rũ như gà mắc tóc, bắt đầu huấn luyện nào đánh nào chạy nào nhảy. Nhưng rồi khóe môi họ dần cong lên, sau đó càng lúc càng hưng phấn.

    Hôm nay sướng chết bỏ!

    Liên Tuyết Dung lên tiếng:

    - Lăng Hàn, ngươi đi theo ta!

    Ài, chạy không thoát.

    Lăng Hàn đi theo Liên Tuyết Dung vào chủ trướng của nàng trong doanh địa.

    Liên Tuyết Dung nửa cười nửa không hỏi:

    - Ngươi rất giỏi đánh phải không?

    Lăng Hàn không biết Liên Tuyết Dung có ý gì, cười cười:

    - Tàm tạm.

    Liên Tuyết Dung nói:

    - Một tháng nữa trong thành sẽ tổ chức đại hội tỉ võ, ngươi đại biểu Huyền Thanh kỳ xuất chiến đi.

    Lăng Hàn ngạc nhiên, không bị trừng phạt, chỉ phái hắn đi tham gia đại hội tỉ võ?

    Lăng Hàn cười gian hỏi:

    - Nếu được hạng nhất thì có giải thưởng gì?

    Liên Tuyết Dung xì cười nói:

    - Ngươi không biết đối thủ có những ai mà đã nghĩ về giải thưởng?

    Lăng Hàn ngại ngùng nói:

    - Cái đó... vì ta luôn khá tự tin.

    Liên Tuyết Dung câm nín, một lúc sau nói:

    - Đây là thịnh hội của Hùng Cứ thành mỗi năm sẽ tổ chức, được hạng nhất thì nhận được lớn nhất là vinh diệu. Nhưng cũng có thưởng, mỗi năm khác nhau nên bổn tọa cũng không biết. Có điều trong đối thủ của ngươi bao gồm mấy yêu nghiệt khá bất phàm, người xếp hạng nhất có năng lực chiến đấu vượt hai cảnh giới.

    Lăng Hàn hơi rung động. Có người có thể vượt qua qua hai cảnh giới chiến đấu?

    Lăng Hàn dâng lên chiến ý mãnh liệt, thật muốn đánh nhau, đụng độ một phen.

    Liên Tuyết Dung nhìn chiến ý trên mặt Lăng Hàn thì thầm nghĩ tiểu tử này là loại người cuồng chiến đấu, biết có đối thủ mạnh chẳng những không bị áp lực ngược lại dâng lên chiến ý.

    Liên Tuyết Dung tiếp tục bảo:

    - Người này đã là thập nhị mạch, nghe nói hiện tại có thể tiến vào Hoán Huyết cảnh nhưng vì tỉ võ nên chưa đột phá.

    Thập nhị mạch còn có thực lực yêu nghiệt chiến đấu vượt hai cảnh giới thì làm sao chiến thắng?

    Lăng Hàn có thể đến thập nhị mạch trong vòng một tháng không?

    Không –Thể - Nào!

    Lăng Hàn hỏi:

    - Tỉ võ có hạn chế gì không? Ví dụ có được dùng phụ trợ như là trận pháp?

    Ngươi xem mình là trận pháp sư sao?

    Liên Tuyết Dung lắc đầu nói:

    - Không thể sử dụng phù binh, cao giai pháp khí cũng không được, nhưng trận pháp thì được.

    Dù sao lên lôi đài chỉ được một chốc, ngươi có thể bày ra trận pháp gì? Nếu bày ra được thì đó là bản lĩnh của ngươi, được chấp nhận.

    Lăng Hàn gật gù, vậy là hắn có phần thắng rồi.

    Lăng Hàn hỏi:

    - Kỳ trường, ta có thể xin nghỉ phép không? Để chuẩn bị cho tháng sau.

    Lăng Hàn muốn bỏ ra nhiều thời gian hơn cho trận đạo chứ không phải lãng phí thời gian trong thao luyện.

    Liên Tuyết Dung trầm ngâm nói:

    - Được, nhưng nếu ngươi không vào mười hạng đầu được thì ta sẽ cho ngươi huấn luyện gấp đôi trong tháng tiếp theo.

    Lăng Hàn gật đầu nói:

    - Được.

    Coi thường hắn quá, mục tiêu của hắn là hạng nhất.

    Lăng Hàn định đi nhưng bỗng xoay người hỏi:

    - Tôn tông chủ thế nào rồi?

    Liên Tuyết Dung thuận miệng nói:

    - Rất tốt, đang điều dưỡng thân thể, chắc cần một tháng nữa.

    Lăng Hàn rời đi.

    Đã xin nghỉ phép, Lăng Hàn không có áp lực gì bắt đầu tập trung nghiên cứu trận đạo.

    Mỗi ngày Lăng Hàn kiên trì dùng Thần Ý Bàn tu luyện tinh thần, tiến bộ từng ngày. Đây chỉ mới là khởi bước, hắn tiến bộ rất nhanh.

    Mười ngày sau, đốm trắng trên Thần Ý Bàn đã đi ra mê cung, sau khi Lăng Hàn thành công Thần Ý Bàn tiếp tục tỏa ánh sáng trắng như nói cho người xung quanh biết có người hoàn thành trắc nghiệm Thần Ý Bàn.

    tinh thần lực tăng mảng lớn, cuối cùng Lăng Hàn chế tạo ra chê huyễn trận.

    Lăng Hàn tùy tay ném, chín cây trận cơ cắm quanh người, dùng niệm lực dẫn động trận pháp khởi động.

    Lăng Hàn kêu lên:

    - Hoán Tuyết!

    Hoán Tuyết đi vào phòng:

    - Thiếu gia có gì sai bảo? Ủa? Thiếu gia đâu rồi?

    Rõ ràng Lăng Hàn đứng đối diện nhưng Hoán Tuyết như không thấy, dường như hắn không tồn tại.

    Lăng Hàn ngạc nhiên, mê huyễn trận còn có công năng tàng hình?

    Lăng Hàn ra khỏi trận, Hoán Tuyết giật nảy mình vỗ ngực bồm bộp. Vỗ mạnh như thế không sợ bị xẹp sao?

    Lăng Hàn nói:

    - Nàng đi lên trước.

    Hoán Tuyết ngơ ngác đi, đừng nói trong phòng, dù trước mặt có núi đao biển lửa thì nàng sẽ không chút do dự bước vào.

    Hoán Tuyết ở trong mê huyễn trận giang đôi tay ra:

    - Ủa? Thiếu gia, sao ta không thấy gì hết?

    Nàng như đi vào nơi tối tăm không thấy gì.

    Lăng Hàn nói:

    - Không sao đâu.

    Lăng Hàn tiến lên thu trận cơ lại, Hoán Tuyết lần nữa thấy ánh mặt trời.

    Hoán Tuyết hoang mang hỏi:

    - Mới rồi là sao vậy thiếu gia?

    Lăng Hàn đáp:

    - Một trận pháp nhỏ.

    Hoán Tuyết vẫn ngu ngơ:

    - Trận pháp?

    Lăng Hàn giải thích sơ.

    Hoán Tuyết ồ lên:

    - Thì ra thiếu gia cả ngày loay hoay cái đãi đó là vì tu luyện trận pháp, ta luôn thấy lạ đốm trắng nhỏ nhích tới nhích lui có ý nghĩa gì.

    Hả?

    Lăng Hàn nhìn thị nữ nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc.

    Lăng Hàn hỏi:

    - Nàng cảm ứng được đốm trắng và thúc đẩy nó?

    Thị nữ nhỏ ngơ ngác gật đầu:

    - Đúng rồi.

    Lăng Hàn ngạc nhiên, không ngờ thị nữ nhỏ khai phá ra tinh thần, chẳng lẽ hắn đã nhặt được của báu?

    Lăng Hàn ném Thần Ý Bàn cho Hoán Tuyết:

    - Cầm lấy, giao một nhiệm vụ cho nàng, mỗi ngày hãy di chuyển đốm trắng kia. Chờ ngày nào có thể đẩy nó ra ngoài vòng tròn thì đến nói cho ta biết.
     
    motminhmai and tuongnd like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)