Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3448: Giết tới
    Khuôn mặt cực kỳ tức giận nhìn Vương Toàn Hà chằm chằm:

    - Thật to gan, dám giết tôn tử của bổn tọa!

    Vương Toàn Hà khinh thường nói:

    - Đã giết rồi, nói lời dư thừa đó có ý nghĩa gì?

    Mặt người nói:

    - Đáng giận, bổn tọa sẽ lập tức phái người đến lấy mạng của ngươi!

    Bóng sáng vỡ ra hoàn toàn tan biến.

    Người Lý gia sinh lòng may mắn. Vương Toàn Hà chủ động kéo thù hận, rất có thể Lý gia sẽ tránh cho liên lụy.

    Lý Tĩnh Sơ rít từng từ qua kẽ răng:

    - Vương - Toàn - Hà!

    Lý Tĩnh Sơ ném khăn đỏ trùm đầu sang một bên, tân lang đã chết rồi còn thành hôn khỉ gì.

    Nếu hỏi La Quang chết ai mất mác nhất thì đó là Lý Tĩnh Sơ, không phải nàng yêu gã sâu tận xương, chỉ vì gã là ván cầu để nàng vào Hồng Viêm tông. Không còn La Quang giật dây bắc cầu cho nàng, với thiên phú của Lý Tĩnh Sơ làm gì có tư cách vào đại tông môn của Tiên Vương?

    Lý Tĩnh Sơ nhìn Vương Toàn Hà đăm đăm, ánh mắt cực kỳ độc ác:

    - Ngươi thật ác!

    Vương Toàn Hà cười nhạt:

    - Ta ác? Lý Tĩnh Sơ, ngươi rất dễ quên, ngươi không nhớ ngày xưa người của Vương gia ta chết như thế nào? Để ta nhắc nhở ngươi, họ đều bị ngươi hạ độc mới không đánh lại mà chết!

    Lý Tĩnh Sơ không quan tâm:

    - Thế thì sao? Lý, Vương gia đời đời đối địch, dùng thủ đoạn nào cũng không lạ. Muốn trách chỉ trách Vương gia các ngươi quá ngốc!

    Vương Toàn Hà nở nụ cười buồn, y hận mình vì sao năm xưa yêu nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy.

    Lúc trước Vương Toàn Hà không hiểu vì sao Lý Tĩnh Sơ xuống tay ác vậy, là nàng có nỗi niềm khó xử chăng? Đây là chút ý tưởng may mắn lóe lên trong đầu Vương Toàn Hà, nhưng giờ y đã biết mình luôn ngây thơ. Người ta chưa từng yêu y, mọi thứ chỉ là diễn dịch để hủy diệt Vương gia.

    Nữ nhân như vậy chết cũng chẳng đáng tiếc.

    Vương Toàn Hà định ra tay nhưng chợt nghe có tiếng hú dài như sấm nổ ầm vang.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Đa số người bị té xuống đất.

    Mọi người hoảng sợ, đây là vị cường giả nào giá lâm mà thanh thế quá to lớn.

    Chớp mắt một lão nhân xuất hiện trong đại đường.

    Kỳ la, rõ ràng chưa từng gặp nhưng mọi người cảm thấy khá quen mặt.

    Lão nhân biểu tình tức giận nhìn Vương Toàn Hà chằm chằm:

    - Cuồng đồ to gan dám giết tôn tử yêu quý của bổn tọa! Hừ, bổn tọa ở ngay gần đây, ngươi nghĩ sau khi giết người có thể ung dung rời đi sao?

    Ồ!

    Mọi người đều hiểu vì sao chưa từng gặp lão nhân này nhưng có cảm giác quen thuộc, thì ra vì lão là tổ phụ của La Quang, La Tu Hiền, lúc trước có dùng đoàn sáng ngưng tụ thành khuôn mặt.

    Đây là một vị đại năng Thăng Nguyên cảnh.

    Vương Toàn Hà vững vừng như núi, không lộ biểu tình.

    Nói y không sợ là điều không thể nào, vì thực lực cách biệt quá lớn. Nhưng đi theo Lăng Hàn tu hành ‘mười năm’ Vương Toàn Hà đã học được hai chữ bình tĩnh.

    Dù trời có sập xuống Vương Toàn Hà cũng không biến sắc.

    Hơn nữa Lăng Hàn từng nói y cứ thoải mái báo thù, không cần lo chuyện khác.

    Vương Toàn Hà có tin lời của Lăng Hàn không?

    Đương nhiên tin, đây chính là tồn tại mà Mã Tuyên Vương còn phải gọi tiếng đại nhân, hắn sẽ lừa y sao?

    Nhưng trong tình huống này không lẽ Lăng Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây sao?

    Mọi người đều quỳ xuống hành lễ hướng lão nhân:

    - Bái kiến đại nhân!

    La Tu Hiền không quan tâm, chỉ là một đám rác rưởi cao nhất mới đến Trảm Trần, không có tư cách khiến lão nhìn lâu chút.

    La Tu Hiền lạnh lùng hỏi, mắt tràn ngập hận:

    - Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?

    Một thanh âm đột nhiên truyền tới:

    - Lão già, sang bên đứng đi.

    Mọi người thầm lấy làm lạ. Ui chà, người đó là ai, không biết La Tu Hiền là ai sao? Dám kêu La Tu Hiền là lão già, còn kêu lão đứng sang bên, thật là gan to bằng trời.

    Vương Toàn Hà lộ vẻ vui mừng, đấy là Lăng Hàn.

    Thì ra đối phương luôn đị theo y.

    Vương Toàn Hà kích động, vì y không biết Lăng Hàn là đẳng cấp gì nhưng ít nhất siêu ghê gớm, Tiên Vương còn phải quỳ xuống hành lễ.

    Đại nhân vật như vậy theo sát bảo vệ y, hỏi sao không làm Vương Toàn Hà cảm động.

    La Tu Hiền nhìn qua, mặt lộ nụ cười nhạt:

    - Ngươi là cái thá gì?

    Chẳng qua là một thế lực Trảm Trần nho nhỏ nhưng sao có nhiều kẻ không biết tốt xấu là gì. Ài, chỗ này quá lạc hậu, chắc ai đều cho rằng Trảm Trần đã là tồn tại mạnh nhất.

    Lăng Hàn lắc đầu, vốn định một bàn tay đập chết người này nhưng chợt kêu lên, nhìn ra xa.

    Ầm!

    Chân trời có dải sáng bảy sắc uốn lượn, một người đạp mây bảy sắc đến, sắc màu kỳ dị quấn quanh người.

    Mã Tuyên Vương.

    La Tu Hiền thấy người đến thì biểu tình trở nên nghiêm túc.

    La Tu Hiền có thể khinh thường mọi người ở đây, nhưng đối diện Tiên Vương thì lão phải kinh sợ.

    Vèo!

    Mã Tuyên Vương đáp xuống, quét mắt qua, tuy nhìn thấy Lăng Hàn nhưng dường như không biết hắn. Đó là vì Lăng Hàn dùng thủ đoạn khiến Mã Tuyên Vương không thể nhận ra hắn.

    Mã Tuyên Vương nhìn Vương Toàn Hà, nhẹ nhõm như trút gánh nặng:

    - Hiền điệt có sao không?

    May mắn người ta không bị gì.

    Mã Tuyên Vương đường đường là Tiên Vương, gần chỗ mình có cường giả Thăng Nguyên cảnh xuất hiện làm sao gã không biết. Mã Tuyên Vương vốn không thèm để bụng, người ta đi ngang qua hoặc có chuyện gì cũng rất bình thường, không cần chuyện bé xé ra to.

    Vấn đề là Mã Tuyên Vương quan tâm Vương Toàn Hà, lúc trước cố ý tìm hiểu tư liệu của đối phương, biết việc Vương gia. Nên Mã Tuyên Vương đoán Vương Toàn Hà đi báo thù, gã sợ lỡ như y bị gì thì Lăng Hàn sẽ trách gã.

    Mã Tuyên Vương càng nghĩ càng thấy kỳ kỳ, lập tức chạy đến đây.

    May mắn Mã Tuyên Vương dự cảm không sai, Vương Toàn Hà thật sự bị Thăng Nguyên cảnh theo dõi.

    Vương Toàn Hà hơi khom người:

    - Không có việc gì, đa tạ Mã đại nhân quan tâm.

    Trong mắt Lăng Hàn thì hành động này đã rất thấp hèn. Trong Lăng gia kéo đại một người toàn trúng Thiên Tôn, Tiên Vương không đáng gì.

    Nhưng ở trong mắt mọi người thì trời sắp sập.

    Đấy là một Tiên Vương! Vậy mà theo sát Vương Toàn Hà.

    Chuyện gì đây? Sự thật đã rõ ràng, hèn gì Vương Toàn Hà trở nên lợi hại như vậy, đó là vì có một vị Tiên Vương hết sức đề bạt y.

    Trong lòng đám người này thì Tiên Vương là không gì không làm được, nên trong ba năm khiến Vương Toàn Hà thay da đổi thịt là bình thường.

    Mã Tuyên Vương nhìn hướng La Tu Hiền, nhướng mày phủi tay:

    - Chỗ này không có chuyện của ngươi, đi đi.

    Cùng một lời nói từ trong miệng Lăng Hàn thì La Tu Hiền sẽ điên tiết, nhưng Mã Tuyên Vương nói làm lão không dám giận, chỉ có không cam lòng.

    La Tu Hiền cãi lý:

    - Đại nhân, người này giết tôn nhi của ta, xin đại nhân cho ta báo thù.
     
    motminhmai thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3449: Con riêng?
    Mã Tuyên Vương dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn La Tu Hiền, thầm nghĩ:

    Đừng nói y giết tôn tử của ngươi, dù giết nhi tử, phụ thân của ngươi thì ngươi cũng phải nhịn, chấp nhận. Vì ngươi không trêu vào nổi người đứng sau lưng y.

    Đương nhiên Mã Tuyên Vương đường đường là Tiên Vương, không cần giải thích cái gì với Thăng Nguyên cảnh.

    Tiên Vương thản nhiên nói:

    - Bổn tọa kêu ngươi đi không lẽ ngươi có ý kiến?

    La Tu Hiền cắn răng nói:

    - Không dám!

    La Tu Hiền định xoay người đi nhưng bỏ thêm câu:

    - Ta là trưởng lão của Hồng Viêm tông, tông chủ của bản tông cũng là Tiên Vương. Xin đại nhân nghĩ tình này mà suy xét lại.

    Mã Tuyên Vương nét mặt sa sầm nói:

    - Ngươi lấy Hồng Viêm tông ra chèn ép bổn tọa?

    Mã Tuyên Vương thầm cười nhạt, đừng nói chỉ là Tiên Vương, dù có là Thiên Tôn đến thì sao?

    Trời đất bao la, Lăng Hàn lớn nhất.

    Mã Tuyên Vương nạt:

    - Cút mau!

    La Tu Hiền bất đắc dĩ đành rời đi, thân thể nhỏ bé của lão không dám đối nghịch với Tiên Vương.

    Thấy La Tu Hiền cụp đuôi chạy mất, mọi người giật mình đến da đầu tê dại.

    Mã Tuyên Vương vì Vương Toàn Hà mà thà đắc tội một thế lực Tiên Vương.

    Cưng chiều dễ sợ!

    Lý Tĩnh Sơ hối hận muốn chết, nếu lúc trước nàng kiên định tín niệm luôn đi theo Vương Toàn Hà, xem thái độ Mã Tuyên Vương dành cho y thì thu nàng làm đồ đệ ruột chỉ là chuyện nhỏ.

    bây giờ thì sao?

    La Quang đã chết, mọi việc đã mất hết.

    Không, La Quang chết nhưng Vương Toàn Hà vẫn còn, rất được lòng một vị Tiên Vương.

    Mắt Lý Tĩnh Sơ lấp lóe, giờ phút này nàng muốn làm một quyết định vô cùng quan trọng. Chỉ khoảnh khắc nàng đã quyết định.

    Lý Tĩnh Sơ vươn tay hướng Vương Toàn Hà:

    - Toàn Hà, giúp muội với! Thật ra muội bị bức ép, muội yêu huynh sâu sắc như vậy sao có thể phản bội huynh? Nhưng vì bất đắc dĩ, gia tộc dùng mạng sống mẫu thân uy hiếp muội, nếu không nghe theo mệnh lệnh của họ thì mẫu thân của muội sẽ bị bọn họ giết chết. Lần này gia tộc cũng lấy mạng sống mẫu thân uy hiếp bắt muội gả cho La Quang. Toàn Hà hãy cứu muội, cứu mẫu thân của muội!

    Lăng Hàn ngạc nhiên, nữ nhân này mặt dày vô sỉ. quá.

    Vì ôm đùi Tiên Vương mà vứt hết mặt sao?

    Lăng Hàn không nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn. Nếu Vương Toàn Hà gà mẹ còn có lòng dạ mềm yếu với nữ nhân này thì hắn lười nhận hậu nhân này, trực tiếp đưa y lên Cửu Trọng Thiên sau đó bỏ mặc.

    Người Lý gia gầm lên, cực kỳ tức giận:

    - Lý Tĩnh Sơ!

    Ngươi muốn sống, bọn họ thông cảm, nhưng không thể khiến bọn họ chịu tiếng xấu.

    Lý Tĩnh Sơ la lên:

    - Toàn Hà, giết bọn họ! Giết bọn họ!

    Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện nét âm độc phá hủy sắc đẹp, lộ ra chút dữ tợn.

    - Giết sạch bọn họ là ta có thể đi cùng ngươi, chúng ta yêu nhau mặn nồng, làm bạn đến già.

    Lý Tĩnh Sơ tha thiết nói:

    - Toàn Hà, chẳng phải ngươi luôn muốn cưới ta sao, hôm nay ta gả cho ngươi!

    Vương Toàn Hà lặng im một lúc sau lắc đầu nói:

    - Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi, hay là thiếu niên ba năm trước bị người mê đến choáng váng?

    Vương Toàn Hà tạm dừng, sát khí đậm đặc:

    - Hôm nay ta đến báo thù, ai dính máu của người Vương gia đều đừng hòng trốn. Lý Tĩnh Sơ, ngươi là một trong những hung thủ chính, có chết một trăm lần cũng ít!

    Lý Tĩnh Sơ bị át khí thế, đối diện Vương Toàn Hà tàn khốc nàng không dám lớn tiếng la mắng, càng tỏ ra đáng thương nói:

    - Toàn Hà hãy tha thứ cho ta một lần đi, ta chắc chắn sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.

    Vương Toàn Hà lạnh lùng nói:

    - Ghê tởm!

    Vương Toàn Hà chém mấy nhát tay đao, Lý Băng bị tước thành mười khúc.

    Hơi thở Hằng Hà cảnh lâu dài, dù bị cắt mười khúc vẫn không chết, mỗi khúc mình mấp máy như con giun.

    Cảnh này hơi máu me đáng sợ.

    Vương Toàn Hà lại túm một người Lý gia, bình tĩnh nói:

    - Ngươi giết bao nhiêu người Vương gia của ta?

    Người đó sợ đến đứt dây thần kinh, mắt trợn trắng tiểu ra quần.

    Vương Toàn Hà lạnh lùng nói:

    - Không chết dễ như vậy!

    Vương Toàn Hà phong lại tu vi của người đó rồi ném sang một bên.

    Lý gia chủ quát to:

    - Chạy! Chia nhau chạy, nghịch tử này tuy rằng thực lực cao siêu nhưng chỉ có một người, không thể nào bắt hết chúng ta!

    Đám người Lý gia chạy trốn sau đó phát hiện chạy thế nào cũng không ra khỏi đại đường. Người ở bên ngoài không ra khỏi sân được, người trong trấn thì không thể ra khỏi trấn.

    Chuyện... chuyện gì đây? Là nghịch tử Vương Toàn Hà này làm?

    Vương Toàn Hà nhìn Mã Tuyên Vương, chắp tay nói:

    - Đa tạ đại nhân ra tay.

    Vương Toàn Hà không có năng lực như vậy, nhưng Tiên Vương có thể dễ dàng làm được.

    Mã Tuyên Vương gật đầu, cười nói:

    - Tiện tay thôi.

    Tàn đời, thật sự tiêu tùng, Tiên Vương cũng ra tay. Hôm nay một con chó trong Lý gia nếu sống chạy ra ngoài là nỗi nhục lớn của Tiên Vương. Nên Lý gia chắc chắn hết đường cứu, chết ngắc.

    Vương Toàn Hà ra tay, ai tham gia vụ Vương gia vào ba năm trước đều bị y giết. Đối phương giết bao nhiêu người là Vương Toàn Hà chặt thành bấy nhiêu khúc, thủ đoạn rất tàn nhẫn.

    Vương Toàn Hà bắt đầu từ người không quan trọng, cỡ như Lý gia chủ, Lý Tĩnh Sơ thì chừa đến cuối cùng, nếu không thì khoái cảm báo thù không thể lên đến đỉnh cao nhất.

    Lăng Hàn nhìn thấy hết, nhẹ lắc đầu.

    Lăng Hàn không trải qua đau đớn gia tộc bị diệt, dù Vương gia là hậu đại huyết mạch của hắn nhưng cách nhiều đời, chưa từng gặp mặt, tuy hắn tức giận nhưng khó đồng cảm với Vương Toàn Hà.

    Đối với Lăng Hàn thì đây chỉ là hậu đại trên danh nghĩa, với Vương Toàn Hà là người thân bên nhau sớm chiều, đâu dễ gác sang bên.

    Vương Toàn Hà tràn đầy thù hận, Lăng Hàn có thể thông cảm y nhưng cảm thấy làm vậy hơi quá đáng.

    Có lẽ trong lòng thiếu niên giấu con dã thú, Vương gia bị hủy diệt thế là dã thú được thả ra, cắn nuốt bản tính của y hoặc nên nói là giải phóng bản tính.

    Phải dạy dỗ lại đàng hoàng, không thì có ngày tiểu tử này sẽ tẩu hỏa nhập ma.

    Trong đại đường, tất cả người Lý gia sợ đến mềm như bún. Đối diện tình huống này bọn họ trừ chờ chết ra còn làm gì được?

    Chỉ có Lý Tĩnh Sơ không chết tâm vẫn diễn kịch một vai, kể lại những chi tiết khi ở bên Vương Toàn Hà, muốn đánh động y.

    Ong ong ong ong ong!

    Một hơi thở cường đại đột nhiên ập đến phá mở phòng ngự Mã Tuyên Vương bày ra.

    Ngay sau đó một bóng người xuất hiện đứng trong đại đường.

    Nhìn hai sắc màu kỳ dị quấn quanh người là biết người đến đột ngột nhưng không kỳ lạ, chuyện này rất bình thường.

    Vì đây là một Tiên Vương Nhị Trọng Thiên.

    Tiên Vương chắp tay bắt chuyện với Mã Tuyên Vương:

    - Mã huynh!
     
    motminhmai thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3450: Diễn sinh linh khí
    Mã Tuyên Vương nhìn đối phương, hơi nhíu mày hỏi dò:

    - Tông chủ Hồng Viêm tông, Hứa Phi Hứa huynh?

    Tiên Vương Nhị Trọng Thiên cười to nói:

    - Đúng là bổn tọa.

    Tim Mã Tuyên Vương rớt cái bịch, ngoài mặt không lộ vẻ gì:

    - Không biết Hứa huynh lại đây có chuyện gì:

    Hứa Phi lắc đầu nói:

    - Mã huynh nói gì kỳ, mới quát đuổi một trưởng lão của bản tông đi nhanh vậy đã không nhớ?

    Nghe câu đó đám người Lý gia tê liệt ngã ngồi chợt vực dậy tinh thần, Lý Tĩnh Sơ khép miệng lại.

    Tình huống... có lẽ có thay đổi.

    Mã Tuyên Vương ậm ừ, cười nói:

    - Xem trí nhớ của bổn tọa, thì ra Hứa huynh đến vì chuyện này. Nhưng hình như bổn tọa không tổn thương trưởng lão đó của quý tông?

    Hứa Phi gật đầu nói:

    - Đúng vậy, nhưng tôn tử của La trưởng lão chết thảm tại đây, bổn tọa làm tông chủ Hồng Viêm tông không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Mã huynh, xin hãy giao hung thủ ra, qua mấy ngày bổn tọa mời huynh uống rượu, trò chuyện một buổi.

    Mã Tuyên Vương xòe tay nhún vai:

    - Hung thủ gì? Bổn tọa không biết.

    Ai ngờ người Lý gia rống to:

    - Là hắn, hắn đó!

    Bọn họ cùng chỉ vào Vương Toàn Hà, đây là hy vọng duy nhất của họ nên bất chấp uy thế từ Mã Tuyên Vương.

    Lý Tĩnh Sơ khóc ròng:

    - Tiên Vương đại nhân, thiếp thân là thê tử mới được La Quang cưới vào cửa, cuồng đồ này luôn thèm muốn nhan sắc của thiếp thân, hành hung ngay trong hôn lễ của thiếp thân. Xin đại nhân chủ trì công đạo!

    Lý Tĩnh Sơ khóc sướt mướt động lòng người.

    Đáng tiếc Hứa Phi không động lòng, đã quá xem thường Tiên Vương.

    Mã Tuyên Vương cau mày, gã không ngờ có khúc chiết, người Lý gia bùng nổ lòng can đảm lớn như vậy, dám mở miệng trước mặt gã.

    Hứa Phi nửa cười nửa không nhìn Mã Tuyên Vương.

    Mã Tuyên Vương trầm ngâm nói:

    - Tiểu tử này rất quan trọng, Hứa huynh đừng xen vào thì tốt hơn.

    Hứa Phi chế nhạo:

    - Ồ, không lẽ là con riêng của Mã huynh?

    Bốp!

    Hứa Phi bị cho ăn tát, một tiếng giòn vang khiến gã giật mình biến sắc mặt.

    Cái tát tuy làm Hứa Phi đau nhưng quan trọng là gã không biết ai ra tay, ngẫm nghĩ kỹ, gã rùng mình ớn lạnh.

    Hứa Phi không dám giận ngược lại nhỏ nhẹ hỏi:

    - Là... vị đại nhân nào giá lâm, xin thứ lỗi Hứa mỗ không có từ xa tiếp đón.

    Tim Mã Tuyên Vương rớt cái bịch thầm nghĩ: Không lẽ là hắn?

    Giọng Lăng Hàn vang lên:

    - Cái tát này là phạt ngươi miệng tiện, có phục không?

    Lăng Hàn vốn không muốn ra tay nhưng ai kêu Hứa Phi nói Vương Toàn Hà là con riêng của Mã Tuyên Vương, làm loạn gia phổ của người ta rõ là ngứa mỏ muốn ăn đòn.

    Hứa Phi thầm mếu, gã chỉ nói giỡn một câu đã vời mối họa cho mình. Hứa Phi thầm kêu oan, nhưng không dám lộ ra trên nét mặt.

    Hứa Phi càng nghiêm túc nói:

    - Vị đại nhân này dạy rất đúng, Hứa mỗ chắc chắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.

    Lăng Hàn nói:

    - Đi đi.

    Hứa Phi không cam lòng hỏi:

    - Vị đại nhân này có thể cho phép mỗ chiêm ngưỡng mặt mày không?

    Bốp!

    Hứa Phi lại ăn tát.

    Mã Tuyên Vương nhìn, thầm cười nhạt. Dù chưa thấy Lăng Hàn nhưng Mã Tuyên Vương đã đoán ra thân phận người bí ẩn, thầm nhủ Lăng Hàn là tồn tại ghê gớm cỡ nào, nói vài câu với ngươi là đã đủ nể mặt, ngươi còn muốn gặp người ta?

    Đùa, đây chính là Thiên Tôn.

    Hứa Phi ăn cái tát này trong lòng hoàn toàn chịu thua.

    Lần này Hứa Phi đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị tát mà không hiểu ra sao, hiển nhiên thực lực của đối phương không chỉ có cao hơn gã mà còn cao rất nhiều.

    Không chọc vào nổi.

    Hứa Phi vái không khí rồi bỏ đi, gã muốn rời xa chốn thị phi này, vĩnh viễn không bước chân vào đây nữa.

    Vương Toàn Hà thu về tầm mắt, y biết người bí ẩn ra tay chắc chắn là Lăng Hàn, chỉ có hắn mới có thực lực cường đại như vậy.

    Vương Toàn Hà tiếp tục giết người, thẩm vấn một người thì giết một, nếu gặp người Lý gia lúc trước không gây tội thì chỉ phế tu vi rồi ném sang bên, tha cho con đường sống.

    Nhưng trong thế giới này không còn tu vi khác gì đã chết?

    Lý gia chủ hét to:

    - Nghịch tử, ngươi hung tàn như vậy có ngày sẽ chết trong tay người khác!

    Bây giờ chỉ còn Lý gia chủ và Lý Tĩnh Sơ sống sót.

    Vương Toàn Hà lạnh lùng nói:

    - Ngươi phải chết một trăm lần.

    Vương Toàn Hà từng chút một tách rời Lý gia chủ ra.

    Mã Tuyên Vương thấy bất nhẫn, giết người cùng lắm rơi đầu xuống đất, nhưng làm vậy hơi quá đáng.

    Lăng Hàn ở gần đó nên Mã Tuyên Vương không dám ngăn cản Vương Toàn Hà.

    Lý Tĩnh Sơ sợ đến ướt quần, mặt không chút máu.

    Lý gia chủ rất thảm, bị chém thành trăm khúc, không dư một khối, không thiếu một, nhưng trong một chốc chưa chết được, máu chảy đầy đất, cảnh tượng làm người không nỡ nhìn lâu.

    Mã Tuyên Vương quay đầu đi, nếu không phải biết Lăng Hàn ở gần đây thì gã dù không ngăn cản cũng sẽ bay đi, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng bây giờ Mã Tuyên Vương cố nén buồn nôn đứng một bên.

    Lăng Hàn hơi cau mày, chẳng lẽ hắn bồi dưỡng ra một ác ma sao?

    Chờ Lý gia chủ tắt hơi thở cuối cùng, Vương Toàn Hà nhìn hướng Lý Tĩnh Sơ.

    Lý Tĩnh Sơ quỳ tạp dưới đất liên tục dập đầu, tóc tai bù xù như người điên:

    - Đừng giết ta! Đừng giết ta! Toàn Hà, ta chấp nhận làm tất cả vì ngươi, ta không cầu làm thê tử của ngươi, ta sẽ làm nha hoàn, làm nữ nhân của ngươi...

    Phập!

    Tiếng van xin ngừng bặt vì một nhát kiếm đã đâm thủng thức hải của nàng.

    Vương Toàn Hà rút kiếm về, biểu tình tràn ngập phức tạp.

    Thù lớn đã trả nhưng vì sao y không hề thấy vui.

    Lăng Hàn xuất hiện:

    - Đi thôi.

    Lăng Hàn nắm lấy Vương Toàn Hà, mở ra hư không mang theo y xuyên qua vị diện.

    Trước khi khe hở hư không khép lại giọng Mã Tuyên Vương cung kính vọng vào:

    - Cung tiễn đại nhân!

    Chỉ có Thiên Tôn mới xé rách hư không được, dưới Thiên Tôn thì chỉ có thể xé ra không gian, không thể phá mở bình chướng vị diện.

    Mấy tháng sau Lăng Hàn mang theo Vương Toàn Hà trở lại Huyền Mạc vị diện. Lăng Hàn kể lại lai lịch của Vương gia rõ ràng cho Vương Toàn Hà nghe.

    Vương Toàn Hà quỳ xuống cung kính hành lễ với Lăng Hàn:

    - Bái kiến lão tổ.

    Lăng Hàn thở dài hỏi:

    - Ngươi có oán ta?

    Vương Toàn Hà không ngước đầu lên:

    - Không dám.

    Không dám chứ không phải không có.

    Lăng Hàn vẫy tay:

    - Từ hôm nay ngươi tên là Lăng Toàn Hà đi.

    Không ngờ Vương Toàn Hà bướng bỉnh nói:

    - Lão tổ, không có lệnh của phụ mẫu thì Toàn Hà không dám sửa họ.

    Tâm kết của tiểu tử này rất nặng.

    Lăng Hàn trầm ngâm nói:

    - Được rồi.

    Lăng Hàn không thể nào luôn bỏ công sức vào hậu nhân này, chờ đến tổ địa Lăng gia rồi hắn kêu Lăng Kiến Tuyết giải quyết chuyện này, còn hắn thì bế quan.
     
    motminhmai thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3451: Cứng rắn đấu với Cuồng Loạn
    Lăng Hàn lại được một đoạn mật mã sinh mệnh nhưng chưa tiêu hóa hoàn toàn.

    Lần này bế quan mất ba ức năm.

    Trên mỗi vị diện của Lăng Hàn xuất hiện một chút linh khí.

    Linh khí!

    Đây là cơ sở tu luyện, là khởi nguồn sự cường đại của võ giả.

    Có sinh linh cường đại vừa sinh ra liền là Tiên Vương, nhảy qua ải linh khí, trực tiếp ngưng tụ nguyên lực. Nhưng với đa số sinh linh thì linh khí mới là căn bản.

    Lăng Hàn lộ vẻ vui mừng, sau khi vị diện này sinh ra linh khí thì tốc độ cường đại nhảy lên gấp vô số lần.

    Lăng Hàn tính sơ đại khái chỉ cần một trăm ức năm là hắn sẽ đẩy tất cả vị diện lên cấp thượng cao đẳng.

    Điều này cực kỳ khủng bố, khi đó lực lượng của hắn mạnh mẽ sánh bằng Cuồng Loạn, thậm chí nghiền áp đối thủ này.

    Lăng Hàn mới chỉ là Lục Bộ, Lục Bộ mà có thể nghiền áp quái số một vạn cổ, cao thủ số một thiên hạ Cuồng Loạn, làm sao khiến người tin tưởng được?

    - Mật mã sinh mệnh là then chốt mở ra lực lượng thứ tám, phù hợp với lực lượng vị diện nên sau khi có được mật mã sinh mệnh thật ra ta đã vào Thất Bộ, chẳng qua bước này không được bản chất hạt loại tứ sáu. Một trăm ức năm, cho ta thêm một trăm ức năm thì Cuồng Loạn không thể làm dữ được nữa.

    Khi đó dù Lăng Hàn không thể giết Cuồng Loạn nhưng có thể trấn áp nó, rồi từ từ đi lên Thất Bộ, trước mặt hắn không còn tồn tại bất tử bất diệt.

    Lăng Hàn tò mò:

    - Nhưng linh khí này đến từ đâu?

    Lực lượng nào đều có nguồn gốc, không thể trống rỗng sinh ra. Như Nhất Bộ Thiên Tôn đi đến vị diện khác sẽ không thể rút ra lực lượng độc nhất vô nhị của vị diện cũ, Nhất Bộ Thiên Tôn từ từ kiệt sức.

    Tuy Nhị Bộ sẽ chỉ rớt đến Nhất Bộ nhưng vì có thể rút lực lượng bản chất nên vẫn cần nguồn gốc lực lượng.

    Lăng Hàn tiếp tục bế quan, hắn rất có hứng thú với nguồn linh khí.

    Lăng Hàn vừa thôi diễn ký hiệu thiên tôn vừa thăm dò ngọn nguồn linh khí, một lòng hai dùng hơi ảnh hưởng hiệu suất nhưng không quá lớn.

    Lại qua bốn ức năm sau rốt cuộc Lăng Hàn có phát hiện.

    Nguồn linh khí là cái gì?

    Đáp án rất đơn giản, hư không, lực lượng bản chất.

    Vị diện câu thông với hư không, rút lực lượng bản chất đến gần ngưng tụ trong hạch vtâm, vị diện tự vận chuyển đạt đến mức độ nào đó giống sinh mệnh. Sau đó vị diện tiếp tục tuôn trào lực lượng, đây chính là linh khí.

    Cho nên lực lượng bản chất và linh khí vừa khác vừa hơi giống nhau.

    - Mọi thứ đều liên quan hư không, với lực lượng vô tận giữa hư không. Nói vậy là lực lượng đặc biệt của một vị diện rất có thể thuộc về lực lượng bản chất, chẳng qua đã trải qua vị diện biến đổi. Vậy còn lực lượng thứ tám thì sao? Xét cho cùng vẫn chỉ là lực lượng vị diện, lực lượng bản chất, chẳng qua cường hóa vô số lần. Thân thể của ta trông như một Nguyên Thế Giới, vậy thì có khi nào tại tạo một hư không chăng? Đây mới là ngọn nguồn cường đại. Ta thậm chí có thể trực tiếp cất chứa hư không?

    Lăng Hàn hơi giật mình vì ‘vọng tưởng’ của mình. Dù là Cuồng Loạn cũng chỉ dám nuốt Nguyên Thế Giới chứ không nói muốn chiếm hư không làm rủa riêng.

    Hư không quá lớn, chưa có tồn tại nào có thể thăm dò giới hạn của hư không, nơi này có một ngàn, một vạn Nguyên Thế Giới cũng không kỳ lạ.

    - Thôi không nghĩ nhiều, ta nên nhanh chóng đẩy vị diện trong người đến thượng cao đẳng, vậy thì ta mới thật sự có tư cách ngang ngửa Cuồng Loạn. ngoài ra ta phải tìm đến Diệt Tuyệt, trên người nàng còn giấu một đoạn mật mã sinh mệnh. Nhưng số lượng vị diện trong người không nhiều thì có được mật mã sinh mệnh cũng vô dụng.

    Lăng Hàn xuất quan một lần, tìm hiểu tiến bộ tu vi của đám người cạnh mình.

    Lúc trước đã vào Thiên Tôn, tu vi hầu như giẫm chân tại chỗ. Đẳng cấp này quá cao, không có cơ duyên đặc biệt muốn tiến thêm một bước ít nhất cần thời gian dài tính bằng kỷ nguyên.

    Hậu bối khác trong Lăng gia được tài nguyên vô tận cung cấp đã có hàng vạn Tiên Vương.

    Lăng gia bây giờ hoàn toàn có thể xưng là hào môn số một thiên hạ. Gia tộc nào của Thất Bộ nổi tiếng lâu năm cũng không thể sánh bằng Lăng gia.

    Vì mối uy hiếp Diệt Tuyệt nên người Lăng gia vẫn rất điệu thấp.

    Lăng Hàn hỏi:

    - Vương Toàn Hà đâu?

    Biểu tình Lăng Kiến Tuyết quái dị nói:

    - Tiểu tử đó... vận may của hắn thật là không cách nào tưởng tượng. Rõ ràng thiên phú võ đạo bình thường nhưng nhiều lần gặp kỳ ngộ, mới vài năm đã thành tựu Thiên Tôn.

    Lăng Hàn cũng rất ngạc nhiên:

    - Hả?

    So với con cái cháu chắt của mình thì hắn không quá quan tâm Vương Toàn Hà, nhưng y vẫn có thể đi vào Thiên Tôn vị, thật khó tin.

    Đừng thấy Lăng Hàn bây giờ một ngón tay có thể giết Lục Bộ nhưng hắn không cách nào đẩy Tiên Vương Cửu Trọng Thiên đến Thiên Tôn, nhảy ra quy tắc này liên quan đến lực lượng bản chất.

    Thiên phú võ đạo của Vương Toàn Hà trung bình, Lăng Hàn vì khiến y nhanh chóng báo thù nên không ổn định căn cơ vững chắc cho y. Lẽ ra Vương Toàn Hà muốn thành tựu Tiên Vương còn khó khăn, vì sao một chốc đã vọt lên Thiên Tôn vị?

    Thuộc tính may mắn ghê gớm vậy sao?

    Lăng Hàn nhíu mày nói:

    - Tiểu tử này lệ khí rất nặng, rất có thể đổ nguyên nhân gia tộc bị diệt lên đầu chúng ta, ngươi chút đừng để hắn làm gì sai lầm.

    Lăng Kiến Tuyết gật đầu nói:

    - Vâng, nhi biết.

    Lăng Hàn tiếp tục bế quan. Lại qua năm mươi ức năm sau, hắn đã thôi diễn ra hết ký hiệu tứ lưu, tam lưu, khiến tốc độ tu luyện của hắn lại tăng thêm vô số lần.

    - Ta đã đẩy hơn một nửa vị diện đến thượng cao đẳng, lực lượng mạnh hơn lúc kịch chiến với Cuồng Loạn nhiều, cộng thêm Thiên Tôn tam lưu phù bùng nổ đủ sức đánh với Cuồng Loạn. Lại đi chiến trường vực ngoại xem sao, đặc biệt là đám người Phá Nhạc có làm việc đàng hoàng không. Ta cũng muốn biết Diệt Tuyệt hiện tại có lai lịch gì.

    Lăng Hàn xuất quan đi hướng chiến trường vực ngoại.

    Lăng Hàn đi chiến trường phụ một chuyến trước, trải qua nhiều tu dưỡng, tổn thất cây mẫu đã bù đắp lại, đại quân rầm rộ vô tận tiếp tục ập đến gây ra thương vong lớn cho việc phòng ngự.

    Lăng Hàn ra tay, hắn trực tiếp lao vào vị diện Cuồng Loạn, phá hoại tơi bời rồi nhàn nhã đi ra, sau đó vào chiến trường chính.

    Khiến Lăng Hàn thất vọng là năm người Xung Viêm đã chạy từ lâu. Không chỉ năm người chạy mất, Kim Tàm, Vạn Ảnh cũng đi. Bây giờ chỉ còn bảy Chí Tôn ở lại cực khổ chống đỡ.

    Nhưng Cuồng Loạn quá mạnh, một xúc tu quất qua là bảy Chí Tôn bị đánh bay, hầu như không cách nào chặn lại bước chân của Cuồng Loạn.
     
    motminhmai thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3452: Biến đổi lớn động trời
    Chiến trường chính nhanh chóng bị chiếm, cứ theo đà này thì cùng lắm vài chục ức năm nguyên Huyền Mạc vị diện sẽ thành món ngon của Cuồng Loạn.

    Lăng Hàn thét dài huơ nắm đấm xông lên.

    Vèo!

    Tốc độ của Lăng Hàn siêu nhanh, người hóa thành luồng sáng lao vào Cuồng Loạn.

    Một cú đấm đánh ra.

    Ầm!

    Lực lượng đáng sợ chấn động.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Bảy Chí Tôn nhóm Lâm Lạc như đồ chơi bay lên, may mắn Thất Bộ khí lực không hỏng, họ chỉ bị văng ra chứ không bị trầy trụa gì.

    Bảy Chí Tôn đồng thanh kêu lên:

    - Lăng Hàn!

    Bọn họ trông thấy gì?

    Lăng Hàn một đấm cứng rắn chặn lại công kích của Cuồng Loạn.

    Ui, trên đời có tồn tại ngang ngửa vơí Cuồng Loạn?

    Khiến người khó tin hơn, không thể tin là Lăng Hàn mới chỉ là Lục Bộ.

    Lục Bộ, trời ạ.

    Nếu tiểu tử này bước vào Thất Bộ sẽ khủng bố đến mức nào?

    Lăng Hàn biết nếu mình đi vào Thất Bộ thì thu hoạch lớn nhất là có thân thể bất diệt, một mặt khác là mở ra cánh cửa vị diện trong người hóa thành siêu cao đẳng.

    Thực lực?

    Trong khoảng thời gian ngắn không tăng tiến gì lớn, vì lực lượng lớn nhất hiện nay của Lăng Hàn đến từ lực lượng vị diện, sẽ không xong ngay một lần theo cảnh giới tăng lên, cần tu luyện tiến bộ thời gian dài lâu.

    Lăng Hàn toát ra bá khí vô cùng nói:

    - Các vị tiền bối vất vả, từ giờ trở đi chúng ta sửa thủ thành công, đuổi Cuồng Loạn ra!

    Ai nói ra câu nói này đều bị xem như nói giỡn, nhưng bây giờ Lăng Hàn kéo theo bá thế đấu ngang sức ngang tài với Cuồng Loạn khiến người tin phục.

    Chỉ mình hắn có tư cách.

    Bảy Chí Tôn tinh thần phấn khởi la lên:

    - Giết!

    Bọn họ phòng thủ nhiều năm rốt cuộc đợi đến người có thể đảo ngược Càn Khôn.

    Cuồng Loạn phát ra dao động tinh thần sắc bén:

    - Lăng –hàn!

    Cuồng Loạn rất hận, lần trước không thể đánh chết Lăng Hàn là nó đã biết bỏ lỡ cơ hội cuối cùng tiêu diệt hắn. Quả nhiên Lăng Hàn ngóc đầu trở lại, đã có được lực lượng đối kháng với nó.

    Lăng Hàn thét dài mạnh mẽ tấn công:

    - Cuồng Loạn, thời đại thuộc về ngươi đã kết thúc!

    Bảy Chí Tôn từ bên cạnh phụ trợ, sức mạnh của bọn họ không thua Cuồng Loạn xa lắc, nhưng dù gì là Thất Bộ, tóm lại có chút tác dụng. Họ còn có thân bất tử, dư sức làm bao cát.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Lăng Hàn dùng chủ lực tuyệt đối đấu cứng với Cuồng Loạn.

    Toàn thân Lăng Hàn tỏa sáng, tất cả tam lưu phù vận chuyển gia cố lực lượng gấp sáu ngàn lần:

    - Biến!

    Một kích làm Cuồng Loạn không chịu nổi, xúc tu bị đánh bay ra.

    Khi Lăng Hàn bùng nổ xong Cuồng Loạn đã bị đẩy lùi bảy mươi vạn dặm.

    Bảy Chí Tôn cực kỳ hưng phấn. Chiến đấu với Cuồng Loạn nhiều năm trước nay chỉ có bọn họ bị nó đẩy lùi, chưa từng phòng thủ trận địa qua một ngày nổi.

    Nhưng còn bây giờ thì sao?

    Đẩy ngược Cuồng Loạn!

    Chuyện xưa nay chưa từng có, làm cả nhóm siêu hưng phấn, da đầu tê dại.

    Thất Bộ là con người, cũng có tình cảm.

    Lăng Hàn vận chuyển thêm tứ lưu phù, tuy rằng gia cố lực lượng giảm mạnh xuống năm ngàn lần nhưng vẫn cực kỳ bá mãnh, đánh Cuồng Loạn liên tục lùi.

    Cuồng Loạn lùi ít chút, chỉ năm mươi vạn dặm.

    Lăng Hàn lại vận chuyển ngũ lưu phù.

    Tất cả tổ hợp phù vận chuyển cưỡng ép đánh lui Cuồng Loạn hơn hai trăm vạn dặm, mở khơi dòng.

    Lăng Hàn bùng nổ xong dừng lại đứng thẳng, bình tĩnh hỏi:

    - Còn muốn tiếp tục không?

    Cuồng Loạn huơ xúc tu. Tình huống của nó đặc biệt, tuy thân hóa thành vị diện khiến Cuồng Loạn càng mạnh hơn nhưng bị mất vài năng lực, ví dụ vận chuyển ký hiệu Thiên Tôn.

    Trước kia chuyện này không thành vấn đề, vận chuyển ký hiệu Thiên Tôn bị hạn chế thời gian. Thời gian bổ sung năng lượng quá lâu, Cuồng Loạn thì có lực lượng nghiền áp Thất Bộ tuyệt đối, dù không thể vận chuyển ký hiệu Thiên Tôn cũng chẳng sao.

    Nhưng bây giờ lực lượng nguyên thủy của Lăng Hàn ngang ngửa Cuồng Loạn, vậy thì có thể vận chuyển ký hiệu Thiên Tôn hay không trở thành vấn đề lớn.

    Cứ theo đà này Cuồng Loạn sẽ bị đẩy lùi từng bước rồi hoàn toàn rời khỏi chiến trường hai giới. Đó sẽ là lúc Lăng Hàn giết vào trong vị diện của nó, khiến Cuồng Loạn không còn sức gợi lên chiến trường.

    Giọng Cuồng Loạn ồm ồm:

    - Ngươi không thể nào cường đại vậy được! Trừ phi... Ngươi được đến thế giới chi bí!

    Thế giới chi bí?

    Mật mã sinh mệnh?

    Lòng Lăng Hàn rung lên. Thế giới chi hạch chắc không tồn tại, là Diệt Tuyệt bịa chuyện lừa gạt Lăng Hàn và năm người Xung Viêm, nhưng cái gì là thế giới chi bí?

    Sự cường đại khó tin của Lăng Hàn đến từ đoàn sáng trong thức hải, về mặt lý luận nó như bí mật mãi mãi không thể lộ ra ngoài. Bản thân không thể phát hiện đoàn sáng trong thức hải, cần có hai người cộng minh mới được, cơ bản ít có khả năng phát hiện.

    Nhưng vô số trùng hợp khiến Lăng Hàn phát hiện ra bí mật, mở ra năng lực này.

    Cảm xúc của Cuồng Loạn cực kỳ kích động:

    - Chắc chắn là vậy! Không ngờ ta mưu đồ bao nhiêu năm nhưng bị ngươi giành trước tiên cơ.

    Lăng Hàn hỏi:

    - Ngươi nói thế giới chi bí là đoàn sáng bí ẩn trong thức hải?

    Cuồng Loạn đáp:

    - Đúng vậy! Trong đó bao gồm bí ẩn Nguyên Thế Giới hình thành, được đến nó là ta có thể phá tan trói buộc, nhảy ra ao nước này.

    Đám người Lâm Lạc nghe đối thoại đều ngạc nhiên. Nhảy ra ao nước?

    Là có ý gì?

    Lăng Hàn hỏi:

    - Bên ngoài ao nước này là cái gì?

    Lăng Hàn nghĩ lúc trước Cuồng Loạn từng xem thường hắn là ếch ngồi đáy giếng, khiến hắn suy nghĩ lan man, suy đoán trong hư không còn có nhiều Nguyên Thế Giới hơn. Bây giờ Cuồng Loạn chủ động nhắc đến, dĩ nhiên Lăng Hàn thuận nước đẩy thuyền, không thì chờ nó tỉnh táo lại khó dụ dỗ nó khai ra.

    Cuồng Loạn nói:

    - Có lẽ là thế giới càng lớn hoặc là một mảnh hư vô.

    Cuồng Loạn cũng không biết?

    Lăng Hàn cười nói:

    - Chỉ vì vậy mà ngươi không tiếc hủy diệt Nguyên Thế Giới?

    Cuồng Loạn không chút tình cảm nói:

    - Thì sao? Đã biết có thể sẽ có một thế giới càng đặc sắc hơn thì ai muốn bị nhốt trong ao? Dù nơi đó là lồng giam hắc ám, nhưng không nhìn một cái sao cam lòng?

    Lăng Hàn đã hiểu. Cuồng Loạn nuốt từng vị diện tuy vì tăng sức mạnh cho bản thân, một mặt khác nó muốn nuốt những sinh linh trong thức hải có đoàn sáng. Bị Cuồng Loạn luyện hóa thì bí mật trong đoàn sáng sẽ thuộc về nó.

    Nhiều năm qua chắc Cuồng Loạn cũng được một ít mật mã sinh mệnh, không thì chẳng thể nào sáng tạo ra quái vật đẳng cấp Lục Bộ.

    Nhưng Cuồng Loạn có giới hạn của nó, thân nó hóa vị diện, khởi điểm cao hơn bất cứ ai nhưng cũng mất khả năng diễn hóa ra nhiều vị diện. Cuồng Loạn chỉ có thể không ngừng tăng mạnh vị diện của bản thân. Kiểu thăng cấp này từ chất thì cao hơn tất cả, nhưng Lăng Hàn có thể dựa vào ưu thế lượng áp chế, vượt qua Cuồng Loạn.
     
    motminhmai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)