Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3418: Đây là nguyên nhân?
    Phá Nhạc Thiên Tôn lười ngăn cản, định cứng rắn đỡ một kích của Lăng Hàn rồi rời đi. Nhưng bị Lăng Hàn đánh trúng làm Phá Nhạc Thiên Tôn bay thật xa trong hư không.

    Lăng Hàn đuổi theo, hai tay giang rộng rồi khép vào giữa.

    Lực lượng vô cùng ngưng tụ, hóa thành thực chất hiện ra hai bàn tay một trái một phải vỗ mạnh vào Phá Nhạc Thiên Tôn.

    Bùm!

    Hư không chấn động, Phá Nhạc Thiên Tôn bị đập dẹp như trang giấy, lực lượng đỉnh Thất Bộ phóng lớn gấp ba ngàn lần rất kinh khủng.

    Nhưng Thất Bộ bất diệt không phải nói cho có, Phá Nhạc Thiên Tôn bật người một cái đã phục hồi như cũ. Lão già tái mặt, tóc dựng đứng, mắt phun lửa.

    Thất Bộ Chí Tôn cao cao tại thượng, chỉ có chính mình quyết định sống chết của người gã, đã bao giờ bị người nhục nhã như vậy?

    Lăng Hàn cười to bảo:

    - Lão tặc thấy sướng không? Không sướng cũng không sao, ta đã chuẩn bị rất nhiều đại chiêu cho ngươi!

    Râu tóc Phá Nhạc Thiên Tôn dựng đứng rốt cuộc chịu tấn công Lăng Hàn:

    - Nhãi ranh, ngươi tìm cái chết!

    Làm việc vô ích thì có sao, Phá Nhạc Thiên Tôn chỉ muốn hạ khúc tên khốn này.

    Bùm!

    Nắm đấm phải của Lăng Hàn đánh nhau hất hai tay Phá Nhạc Thiên Tôn ra, sau đó đấm mạnh vào mặt đối phương. Phá Nhạc Thiên Tôn lại bay lên văng ra xa với tốc độ siêu nhanh.

    Về sức mạnh thì Phá Nhạc Thiên Tôn không bằng Lăng Hàn, cách biệt rất lớn.

    Lăng Hàn sải bước đuổi theo:

    - Lão tặc trốn đi đâu!

    Hai đấm như bão tố đổ ập vào Phá Nhạc Thiên Tôn.

    Phá Nhạc Thiên Tôn hết sức đánh trả nhưng cách biệt lực lượng quá lớn, dù đã vận chuyển tổ hợp phù nhất lưu cũng không ích gì.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Phá Nhạc Thiên Tôn chỉ có nước bị đánh tơi bời.

    Sức mạnh của Phá Nhạc Thiên Tôn không tệ, có bị đánh thế nào cũng không tổn thương được. Dù lực lượng khủng bố đến nỗi đánh dẹp người Phá Nhạc Thiên Tôn nhưng giây sau sẽ phục hồi lại ngay.

    Lăng Hàn không định ngừng lại, càng đánh càng phấn khích.

    Đánh Thất Bộ Chí Tôn, còn là đỉnh Thất Bộ, cảm giác này chỉ có một chữ: Sướng!

    Đánh đánh!

    - Con rùa già, cho ngươi giết ta này!

    Bùm!

    Lại một đấm trúng ngay má trái của Phá Nhạc Thiên Tôn.

    - Như thế nào? Thất Bộ ghê gớm lắm sao?

    Bùm!

    Một đấm đánh vào má phải của Phá Nhạc.

    - Đánh cho ngươi phục này, lão quỷ!

    Bốp!

    Một cước đá ngay trứng của Phá Nhạc.

    Phá Nhạc Thiên Tôn trợn to mắt tràn ngập khó tin.

    Á!!!

    Lão bị đá trúng trứng!?

    Phá Nhạc Thiên Tôn suýt tức điên, sao có người đánh kểu gì lưu manh vậy.

    Ngươi là Chí Tôn có sức chiến đấu Thất Bộ! Đừng nói Thất Bộ, dù là Tiên Vương cũng không nên dùng chiêu hạ lưu như vậy. Tiếp theo ngươi còn chiêu gì? Khỉ trộm đào sao?

    Nhục, quá nhục nhã.

    Phá Nhạc Thiên Tôn tức giận la hét, tức run người, chưa bao giờ gặp đối thủ như vậy.

    Không đàng hoàng gì hết, thật đáng ghét!

    Lăng Hàn dửng dưng nói:

    - Làm biểu tình đó làm chi? Chưa đánh nát nó mà.

    Phá Nhạc Thiên Tôn hét to:

    - Thằng nhãi khốn kiếp, bản tôn muốn bầm thây ngươi ra!

    Phá Nhạc Thiên Tôn bắt đầu dốc hết sức đánh trả.

    Ong ong ong ong ong!

    Hơi thở xa xưa tang thương khuếch tán, cực kỳ kinh người.

    A?

    Lăng Hàn ngạc nhiên, lực lượng của Phá Nhạc Thiên Tôn tăng vọt gấp mấy lần.

    Chuyện này rất khó tin, vì số lượng vị diện cấp bậc hạ, cao đẳng Phá Nhạc Thiên Tôn vận chuyển không có thay đổi, chất lượng cũng vậy, vẫn chỉ là mấy nhất lưu phù. Nếu trao đổi thì lực lượng của Phá Nhạc Thiên Tôn đã nhỏ bớt chứ không phải biến lớn. Nhưng tình huống hiện giờ thì khác, lực lượng của Phá Nhạc Thiên Tôn đã đến cực hạn bỗng tăng cao gấp mấy lần.

    Là bí pháp gì?

    Nhưng đến trình độ như Thất Bộ có bí pháp nào có thể nâng cao lực lượng sao?

    Hơn nữa loại hơi thở này cho Lăng Hàn cảm giác khá quen thuộc.

    Lăng Hàn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Phá Nhạc Thiên Tôn đã mạnh mẽ phản công.

    Lăng Hàn khinh thường nói:

    - Chỉ đến thế là cùng.

    Lực lượng vị diện trong người hắn sôi trào, sau khi lĩnh ngộ mật mã sinh mệnh thì trên tất cả vị diện của hắn đã sinh ra sinh mệnh cấp thấp nhất.

    Thực vật.

    Một cọng thực vật lực lượng nhỏ bé vô cùng, nhưng số lượng nhiều gom lại với nhau sẽ là lực lượng không thể bỏ qua.

    Bùm!

    Lăng Hàn đánh ra nắm đấm đấu cứng với Phá Nhạc Thiên Tôn, hình thành sóng xung kích năng lượng.

    Bùm!

    Sóng năng lượng khuếch tán, Phá Nhạc Thiên Tôn bị sóng năng lượng hất văng ra càng nhanh.

    So về sức mạnh Lăng Hàn đã có thể nghiền áp đối phương.

    Lăng Hàn đuổi theo:

    - Rùa già kia, đánh ngươi sướng tay luôn! Ngươi ác lắm mà, sao không ác nữa đi? Ngươi luôn cao cao tại thượng mà, bà nội nó, đạp mặt của ngươi cho hết cao ngạo! Thất Bộ chó chết gì đó, Thất Bộ thì sao, cũng chỉ có nước bị ta đạp lên!

    Lăng Hàn không ngừng đá mặt Phá Nhạc Thiên Tôn, dùng sức mạnh đến nỗi mặt lão móp méo. Nhưng khí lực của Thất Bộ không hỏng, bị méo thì sao, chớp mắt phình trở lại ngay.

    Nhưng đối với Phá Nhạc Thiên Tôn là nhục nhã vô bờ bến.

    Phá Nhạc Thiên Tôn rống to:

    - Ranh con! Ranh con!

    Phá Nhạc Thiên Tôn bất chấp tất cả.

    Ong ong ong ong ong!

    Trong người Phá Nhạc Thiên Tôn vận chuyển bảy vị diện.

    Cái gì!?

    Lăng Hàn ngạc nhiên, hèn gì mới rồi cảm giác đối phương phát ra hơi thở quen thuộc, hóa ra là lực lượng vị diện.

    Nhưng sao Phá Nhạc Thiên Tôn có được bảy vị diện?

    Theo Lăng Hàn biết trừ đan điền được Thất Bộ mở mang ra bất cứ ai chỉ có thể chứa một vị diện trong người, không ai có thể ngoại lệ.

    A không, có.

    Ví dụ như Lăng Hàn, Phong Vô Định.

    Điều này chắc liên quan đến Nguyên Thế Giới đời trước hoặc đời này, rất có thể vì đoàn sáng trong người Lăng Hàn. Trừ mật mã sinh mệnh ra còn có bí mật mà hắn chưa thể giải được.

    Nhưng Phá Nhạc bằng vào cái gì?

    Nếu Phá Nhạc có được bảy vị diện thì nên sớm vận chuyển mới đúng.

    Khoan đã!

    Mắt Lăng Hàn hấp háy, hắn phát hiện trong bảy vị diện chỉ có một vị diện đến trình độ thượng cao đẳng là đã cực hạn. Không có kỳ ngộ cướp trời tạo đất thì dù là Thất Bộ cũng không thể thôi diễn vị diện đến siêu cao đẳng. Nếu không thì một Thất Bộ có sức mạnh của mười Thất Bộ, mạnh đến nghiền áp vạn cổ.

    Vấn đề là sáu vị diện của Phá Nhạc chỉ mới đến hạ cao đẳng. Nếu Phá Nhạc sớm tu ra sáu vị diện ngoại lệ vậy không biết đã tu bao nhiêu kỷ nguyên, lão nên sớm đẩy sáu vị diện đến đẳng cấp thượng cao đẳng mới đúng.

    Nếu Phá Nhạc Thiên Tôn gần đây mới tu ra một vị diện mới thì lẽ ra chỉ có một vị diện là ở dưới thượng cao đẳng.

    Bây giờ sáu vị diện đều là đẳng cấp hạ, tức là Phá Nhạc mới gần đây đột nhiên một hơi tu ra sáu vị diện.

    Sao có thể như vậy?
     
    motminhmai thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3419: Đánh sướng
    Lăng Hàn chỉ vị diện:

    - Ha ha ha! Lão tặc, ngươi đột nhiên trở về từ chiến trường vực ngoại có phải vì muốn tu luyện sáu vị diện này?

    Phá Nhạc Thiên Tôn quát to:

    - Không liên quan đến ngươi!

    Hai tay Phá Nhạc Thiên Tôn hóa búa Khai Thiên điên cuồng chém vào Lăng Hàn, một tay vụt qua, hư không như bị cắt thành hai nửa, vô cùng đáng sợ.

    Lăng Hàn đánh qua một đấm:

    - Tìm đánh!

    Bùm!

    Phá Nhạc Thiên Tôn lại bị đánh bay.

    Có thêm sáu vị diện thì sao?

    Đây chỉ là cấp bậc hạ cao đẳng, tương đương với có thêm sáu mươi cường giả Ngũ Bộ hỗ trợ, đối với Thất Bộ có là gì?

    Dù đến thượng cao đẳng cũng chỉ đẩy đến Lục Bộ... Ưm, khoảng sáu mươi sức chiến đấu Lục Bộ đánh nhau, miễn cưỡng có thể tương đương Thất Bộ sơ kỳ.

    Bây giờ Phá Nhạc Thiên Tôn hoàn toàn không thể đấu sức với Lăng Hàn.

    Lăng Hàn đuổi theo, hai đấm liên tục vung:

    - Để ta đoán xem, không chỉ con rùa già như ngươi còn có đám Xung Viêm đều đột nhiên vội vàng trở về từ chiến trường vực ngoại, không lẽ vì nguyên nhân này? Nhưng nếu có thể lĩnh ngộ bí pháp sáng tạo vị diện vậy chỉ sinh ra từng vị diện chứ không thể một đống. Hơn nữa năm người cùng nắm giữ năng lực này thì ta không tin.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Lăng Hàn đánh thêm cú đấm làm Phá Nhạc Thiên Tôn mệt mỏi chống đỡ. Lăng Hàn không đơn giản dùng đấm, chân cũng không rảnh rỗi liên tục đá trứng của Phá Nhạc Thiên Tôn.

    Phá Nhạc Thiên Tôn biểu tình cực kỳ khó xem, nhất là bị Lăng Hàn đánh, quá nhục nhã, làm lão tức xì khói. Hai là vì Lăng Hàn suy đoán khiến lòng Phá Nhạc Thiên Tôn rung động.

    Lăng Hàn cười khẽ:

    - Mấy con rùa già các ngươi tuy đã đứng trên đỉnh thế giới nhưng sáng tạo vị diện vô duyên với các ngươi, nên chắc chắn không phải các ngươi ngộ ra cái gì mà là được cơ...

    Lăng Hàn chợt ngừng bặt, trong lòng dâng lên một suy đoán to gan.

    - Trong người Phong Vô Định có một trăm vị diện, chắc không phải vị diện của các ngươi... đều lấy từ chỗ của hắn đi?

    - A!

    Phá Nhạc Thiên Tôn mắt lóe tia sáng sắc bén, quát to như sấm sét, phun ra một thiên mâu màu tím đâm vào Lăng Hàn.

    Keng!

    Lớp phòng ngự của Lăng Hàn bị đánh vỡ ba mươi chín tầng, khiến hắn hơi giật mình. Tuyệt chiêu này có chút mạnh, đáng tiếc không đủ để xé rách phòng ngự của Lăng Hàn.

    - Như thế nào, bị ta nói trúng rồi?

    Lăng Hàn tuyệt đối không tin Phá Nhạc Thiên Tôn có thể đột nhiên ngộ ra cách sáng tạo vị diện.

    Đây tuyệt đối không phải ngộ tính tốt là được, còn phải dựa vào thiên phú.

    Như Lăng Hàn nếu không phải trong người có đoàn sáng bí ẩn, đúng lúc gặp Ninh Hải Tâm, đoàn sáng của hai người có thể cộng minh mới phá giải mật mã sinh mệnh được.

    Phá Nhạc Thiên Tôn dựa vào cái gì?

    Huống chi năm con rùa già này cùng lúc bùng nổ ngộ tính, cùng lĩnh ngộ cách sáng tạo vị diện?

    Sao có thể!

    Nên phỏng đoán hợp lý nhất là năm con rùa già dùng thủ đoạn gì bắt lấy vị diện trên người Phong Vô Định rồi chia nhau. Có một trăm vị diện, năm người chia thì mỗi người được hai mươi cái. Có lẽ bị hao tổn một chút nên thành sáu cái, hoặc nội bộ đánh nhau giành giật, Phá Nhạc Thiên Tôn chỉ cướp được sáu cái. Hoặc Phá Nhạc Thiên Tôn tạm thời chỉ có sáu vị diện hình thành sức chiến đấu.

    Lăng Hàn lại giơ nắm đấm đánh qua:

    - Con rùa già, rốt cuộc các ngươi đang mưu đồ cái gì?

    Phá Nhạc Thiên Tôn tuy ăn cú đấm nhưng cười to bảo:

    - Ha ha ha! Nhãi ranh, tầm nhìn hạn hẹp của ngươi làm sao biết cực hạn của thiên địa? Ngươi đã định trước sẽ cùng ánh sáng biến mất trong trời sao này.

    Lăng Hàn nheo mắt nói:

    - Rùa già, có vẻ ngươi biết nhiều bí mật.

    Phá Nhạc Thiên Tôn lạnh lùng nói:

    - Hừ! Đừng hòng gài bản tôn, chỉ là mơ mộng viễn vông!

    Lăng Hàn thăm dò nhiều lần, nói bóng nói gió, nhưng Phá Nhạc Thiên Tôn sống nhiều năm như vậy đâu dễ mắc mưu. Lăng Hàn chỉ có thể tự mình phỏng đoán, căn cứ biểu tình của Phá Nhạc Thiên Tôn thay đổi để lần mò.

    Tuy không gài Phá Nhạc Thiên Tôn khai ra thứ gì thực chất được nhưng trọng điểm của Lăng Hàn không ở chỗ này.

    Lăng Hàn tìm đến đây vì đánh Phá Nhạc Thiên Tôn, vui vẻ là được.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Trong thời hạn bùng nổ một canh giờ Lăng Hàn đánh Phá Nhạc Thiên Tôn, trút hết tức giận đọng lại không biết bao nhiêu năm ra ngoài.

    Khi một canh giờ qua đi, Lăng Hàn rút tay về, hắn huơ tay nói:

    - Lão thất phu, hôm nay đây thôi, lần sau tiếp tục.

    Ngươi còn muốn lần sau?

    Phá Nhạc Thiên Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, vận chuyển hết sức giết lại đây.

    Lăng Hàn thắp sáng tất cả thất lưu phù, lực lượng gia cố gấp hai ngàn lần kinh khủng.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Lăng Hàn va chạm với Phá Nhạc, hắn vẫn chiếm ưu thế về sức mạnh nhưng không nghiền áp như vừa rồi. Với thân thể bất tử của Phá Nhạc Thiên Tôn thì khó bị trấn áp, Lăng Hàn chỉ hơi chiếm ưu thế.

    Lăng Hàn đánh ra nắm đấm đánh bay Phá Nhạc rồi quay đi:

    - Lão tặc khỏi tiễn, lần sau lại đến đánh ngươi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn nhanh chóng ngừng lại thế lùi, xông vào Lăng Hàn:

    - Khốn nạn!

    Phá Nhạc Thiên Tôn đã tức điên, trên thế giới này chưa có ai đánh lão rồi còn sống.

    Lăng Hàn cười lớn, chỉ mấy bước hắn đã đến khe nứt hư không, một chân đạp ra ngoài. Đợi Phá Nhạc Thiên Tôn lao tới Lăng Hàn lại một đấm đánh bay đối phương. Lăng Hàn vuốt bằng hư không, Phá Nhạc Thiên Tôn sẽ phải mất chút thời gian để tìm được lối ra.

    Lăng Hàn nhàn nhã rời đi, Phá Nhạc Thiên Tôn không thể theo sát hắn.

    Lăng Hàn và đám người hội hợp, khi biết hắn đánh Phá Nhạc Thiên Tôn một trận bầm dập thì mọi người liên tục la hay.

    Đại Hắc Cẩu hào hứng hỏi:

    - Tiếp theo có phải đi tìm nhóm Xung Viêm không?

    Lão Tham hưng phấn nói:

    - Oa oa oa, lại đi gỡ chiêu bài của họ!

    Nhìn bộ dạng của Lão Tham đâu giống như tiên dược.

    Lăng Hàn trầm ngâm nói:

    - Không, tạm thời không đi chỗ Xung Viêm, ta muốn ở lại tiếp tục đánh Phá Nhạc, đánh đến khi nào Phá Nhạc bị ám ảnh tâm lý.

    Mọi người nhìn nhau, cảm thấy Lăng Hàn hơi xấu xa.

    Vì sao ngươi chỉ chăm chăm nhằm vào một người, không sợ đánh Phá Nhạc Thiên Tôn đến nghi ngờ đời người sao?

    Quả nhiên Lăng Hàn chờ những ký hiệu lục lưu bổ sung năng lượng xong lại đi tìm Phá Nhạc Thiên Tôn.

    Con rùa già bế quan gần đạo tràng, nên Lăng Hàn một đường đẩy núi lấp biển rất nhanh buộc Phá Nhạc Thiên Tôn đi ra, kéo vào giữa hư không đánh bườm đầu.

    Chỉ một canh giờ, Lăng Hàn đúng giờ nhàn nhã rời đi.

    Phá Nhạc Thiên Tôn không thể ngăn cản.

    Lăng Hàn tìm Phá Nhạc Thiên Tôn tổng cộng bảy lần, cho đối phương no đòn bảy lần.
     
    motminhmai thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3420: Lại đến Xung Viêm đạo tràng
    Phá Nhạc Thiên Tôn bị ám ảnh tâm lý, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

    Đương nhiên Phá Nhạc Thiên Tôn có thể xa chạy cao bay, thiên hạ lớn vậy, năng lực thăm dò của Thất Bộ có hạn. Nhưng Phá Nhạc Thiên Tôn không chịu nổi mất mặt, đường đường là Thất Bộ mà nghe tiếng gió liền chạy trốn, lão không chấp nhận mình hèn như thế.

    Vì Phá Nhạc Thiên Tôn sĩ diện nên khó tránh khỏi bị Lăng Hàn đánh no đòn.

    Lần thứ tám.

    Lăng Hàn xuất hiện, hắn nhìn Phá Nhạc Thiên Tôn trợn to mắt ốc bưu, bật cười hỏi:

    - Lão tặc, có phải ngươi bị hành sinh ra khoái cảm? Không trốn ngược lại ở đây chờ ta? A, không ngờ lão tặc là loại người như thế.

    Phá Nhạc Thiên Tôn gầm lên:

    - Tiểu tặc, ngươi đừng kiêu ngạo! Chờ bổn tọa đẩy lực lượng vị diện đến siêu cao đẳng sẽ khiến ngươi máu nhuộm Ngũ Bộ!

    Lăng Hàn khịt mũi:

    - Thật là nằm mơ! Đừng tưởng rằng lấy được mấy vị diện từ chỗ Phong Vô Định là cảm giác mình lên trời rồi. Vị diện siêu cao đẳng? Ngươi tưởng tượng thật hay. Thôi, ta lười đánh loại người biến thái như ngươi, hôm nay là lần cuối, đỡ khỏi phải ta ghê tởm.

    Phá Nhạc Thiên Tôn tức chết, rõ ràng lão bị đánh nhưng tại sao lão thành biến thái khiến người tởm?

    Thằng nhãi này thật độc mồm!

    Phá Nhạc Thiên Tôn rống to, bùng nổ hết sức muốn chuyển bại thành thắng một lần. Nhưng đã định trước chỉ là công dã tràng, rất nhanh Phá Nhạc Thiên Tôn bị Lăng Hàn đè đầu đánh.

    Đánh Phá Nhạc Thiên Tôn no đòn rồi Lăng Hàn nói:

    - Lão tặc, lần sau đừng mong đợi, ta sẽ không đến nữa.

    Mong đợi bà nội ngươi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn rủa thầm trong bụng, nhưng lòng có chút cảm giác giải thoát. Mợ nó, cuối cùng không còn bị đánh nữa.

    Dù Phá Nhạc Thiên Tôn có khí lực vô địch, không hỏng bất hủ, nhưng lão cần da mặt.

    Phá Nhạc Thiên Tôn rít qua kẽ răng:

    - Nhãi ranh, ngươi chờ đấy. Thù này bản tôn ghi nhớ, sẽ trả cho ngươi!

    Cần phải bày tỏ thái độ, không thì Phá Nhạc Thiên Tôn sẽ bứt rứt trong lòng.

    Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

    - Lần sau thì... không dễ vậy!

    Đánh Phá Nhạc mấy lần khiến tâm tình của Lăng Hàn siêu tốt, dường như bình chướng cảnh giới hơi thả lỏng.

    Có lẽ đánh xong năm lão tặc là hắn sẽ bước vào Lục Bộ. Khi đó vị diện của hắn sẽ đến thượng cao đẳng, lực lượng không biết tăng vọt bao nhiêu lần.

    Thất Bộ?

    Chỉ là rác rưởi.

    Lăng Hàn quay đi, để lại bóng lưng thon dài cho Phá Nhạc Thiên Tôn:

    - Lão tặc, thừa dịp còn mấy ngày được sống hãy hưởng thụ thời gian tự do đi, vì tiếp theo... ngươi sẽ trở thành tù nhân của ta!

    Phá Nhạc Thiên Tôn nhìn bóng lưng Lăng Hàn khuất xa, nỗi lòng phức tạp.

    Một Ngũ Bộ nho nhỏ mà có thể làm lão hụt hơi thế này, nếu Lăng Hàn trở thành Lục Bộ thì sao?

    Thậm chí là... Thất Bộ?

    Phá Nhạc Thiên Tôn lắc đầu, vực dậy tinh thần khỏi cơn suy sụp. Lão là Thất Bộ, dù Nguyên Thế Giới tan vỡ cũng không cách nào giết chết, sao có thể tiêu cực vậy được. Chỉ cần thôi diễn vị diện mức tận cùng nhất định có thể được thực lực càng mạnh, khi đó lão chắc chắn có thể trấn sát Lăng Hàn.

    Nhất định!

    ***

    Lăng Hàn trở lại hội hợp với nhóm Nữ Hoàng rồi quyết định rời khỏi.

    Không thể cứ chăm chăm đánh Phá Nhạc, vậy là không công bằng. Mưa móc phải rải đều đúng không?

    Đoàn người xuất phát đi đạo tràng của Xung Viêm.

    Khoảng cách rất xa nhưng Lăng Hàn đi hết sức, chỉ hơn mười ngày bọn họ đã đến gần Xung Viêm đạo tràng.

    Đây là một tòa thành lớn, Xung Viêm đạo tràng nằm ở ngoài thành mấy vạn dặm, đối với Tiên Vương thì đi không lâu nên tính ra khá gần.

    Mọi người nghỉ ngơi sau đó Lăng Hàn thu họ vào Tiên Khách Cư rồi lên đường.

    Lần này Lăng Hàn lười chơi từ từ.

    Chỉ vài bước Lăng Hàn đã xuất hiện ở chân núi Xung Viêm đạo tràng.

    Lăng Hàn bước nhanh lên núi, bình tĩnh ung dung.

    Xung Viêm đạo tràng không đặt ra cấm khu, ai cũng có thể đến. Nhưng ít ai đi lên đạo tràng trên đỉnh núi. Vì nơi này có cấm chế Xung Viêm bày ra, không có năng lực khiêu chiến vượt cấp mạnh thì không thể đi đến cuối.

    Lăng Hàn cố ý ức chế tu vi cảm nhận loại lực lượng áp chế này.

    Nhưng Xung Viêm bày ra cấm chế như vậy chủ yếu vì thử thách Tiên Vương, không quá mạnh. Nên dù Lăng Hàn áp chế tu vi, khí lực của hắn được bốn loại lực lượng bản chất rèn luyện, có lực lượng vị diện vô tận, hắn quá mạnh.

    Lăng Hàn chắp tay sau lưng từng bước đi lên đỉnh núi.

    - A! Người kia làm bộ khoe mẽ giỏi ghê, còn chắp tay sau đít nữa.

    - Ha ha ha! Làm bộ khoe mẽ sẽ bị sét đánh, không lâu sau tên đó chắc chắn sẽ bò thôi!

    - Ta cá với ngươi tên này bò lên cũng không nổi, sẽ nằm liệt tại chỗ!

    Dọc đường có người lao nhao bàn tán.

    Chỉ cần có thể thành công đi đến đỉnh núi là sẽ được một tín vật, tránh khỏi bị áp chế, về sau đến đi tự nhiên. Nên trừ người muốn bái vào đạo tràng ra những người khác đi ung dung.

    - Mau nhìn mau nhìn, đó là ai đến?

    - Phô trương quá!

    Nhiều người dọc đường núi nhìn xuống chân núi, một chiếc xe ngựa siêu hào hoa chạy nhanh lên.

    Hào hoa thế nào?

    Vật kéo xe là chín chân long, Tiên Vương Cửu Trọng Thiên!

    Ui, không lẽ là Thiên Tôn đến? Không thì sao có tư cách để chín con chân long Cửu Trọng Thiên kéo xe?

    Không chỉ vật kéo xe, thùng xe cũng rất xa hoa, tạo bằng tiên kim, có các hoa văn thiên nhiên, rút thái âm thái dương chi khí tụ ngũ hành chi tinh, thật là một thánh địa tu luyện.

    Có quy tắc diễn hóa vô cùng xinh đẹp.

    Xe ngựa rất nhanh chạy đến chân núi rồi ngừng lại, một thiếu nữ đẹp tựa tiên bước ra từ trong xe. Trên người nàng có nhiều sắc màu kỳ dị quấn quanh, hiển nhiên cũng là một vị Tiên Vương Cửu Trọng Thiên.

    Đây là chủ nhân của chiếc xe ngựa?

    Nhưng làm mọi người rớt tròng mắt là nàng vòng sang bên kia xe ngựa, cung kính mở cửa xe ra mời:

    - Thiếu chủ, tới rồi.

    Thiếu chủ?

    Ui, thiếu nữ này chỉ là một thị nữ.

    Mọi người rất giật mình, chín con chân long Cửu Trọng Thiên kéo xe, một mỹ nữ Cửu Trọng Thiên làm nô tỳ, thiếu chủ có lai lịch gì?

    Mọi người nhìn chăm chú, thấy một nam nhân áo trắng bay bay bước xuống xe ngựa. Mái tóc đen nhánh mà rậm cuộn chặt ghim bằng đồ cài tóc ngọc bích, mặt đẹp như ngọc trong suốt lấp lánh.

    - Ủa?

    Mọi người bị bất ngờ, vì người trẻ tuổi chỉ có bảy luồng sáng rực rỡ quấn quanh.

    Tiên Vương Thất Trọng Thiên?

    Kỳ lạ, mới chỉ là Thất Trọng Thiên không đến mức khiến mười cường giả Cửu Trọng Thiên cam lòng làm phó đi?

    - Ha ha, hắn là Nhan Vô Nguyệt.

    - Nhan Vô Nguyệt? Nhan Vô Nguyệt là ai?

    - A! Không lẽ là vô thượng thiên tài của Nhan gia?

    - Đúng vậy!

    - Này, rốt cuộc các ngươi đang nói về ai?
     
    motminhmai thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3421: Biết vị đại nhân này là ai không
    - Ngươi thật nhà quê, không biết cả Nhan Vô Nguyệt!

    - Ngươi không biết Nhan thị ba Thiên Tôn sao?

    - Ui, là Nhan gia đó?

    - Đúng rồi, Nhan Vô Nguyệt là hậu nhân xuất sắc nhất Nhan gia, nghe nói trò giỏi hơn thầy, tương lai rất có thể đến Tam Bộ, thậm chí là Tứ Bộ, vượt qua phụ thân, thúc thúc, tổ phụ của hắn.

    - Hèn gì người như vậy mà được Tiên Vương Cửu Trọng Thiên đồng ý đi theo, lỡ may mắn không chừng có thể cá vượt long môn bước vào Thiên Tôn.

    Nhiều Tiên Vương trên đường núi rất là cảm khái, tuy bọn họ cũng vượt qua thử thách bái vào Xung Viêm nhưng nói đến thành tựu Thiên Tôn? Có lẽ một, hai người trong số họ sẽ thành công. Còn người như Nhan Vô Nguyệt sinh ra đã định trước tương lai sẽ thành đại nhân vật, tốt số khiến người ghen tỵ.

    Môi Nhan Vô Nguyệt treo nụ cười, thoạt trông bình dị gần gũi nhưng ánh mắt rất kiêu ngạo, bễ nghễ trên cao nhìn xuống.

    Trong mắt Nhan Vô Nguyệt thì đám người ở đây chỉ là rác rưởi, không có tư cách khiến gã nhìn lâu.

    - Nhan Vô Nguyệt cũng muốn bái vào Xung Viêm đạo tràng?

    - Chẳng phải nói hắn chắc chắn thành Thiên Tôn sao?

    - Ngốc, dù thành Thiên Tôn cũng chia ra thời gian dài ngắn. Hơn nữa Thiên Tôn là tồn tại thế nào? Làm gì chắc chắn được.

    - Nếu bái vào môn hạ của Xung Viêm đại nhân thì chắc chắn rồi, còn đến giới hạn cao hơn.

    Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Nhan Vô Nguyệt lên núi.

    Nhan Vô Nguyệt không cho thị nữ đi theo, chín con rồng đã kéo xe đi. Nhan Vô Nguyệt từng bước lên núi như đi dạo.

    - Mạnh quá, dưới áp lực như vậy mà không có vẻ gì là vất vả.

    - Thiên tài có khác!

    - Không thể không phục.

    - He he, bên trên còn có một người, rõ ràng là cố ý khoe mẽ, so với Nhan Vô Nguyệt đã rõ cao thấp.

    Mọi người cảm khái cho rằng Lăng Hàn nhẹ nhàng là làm bộ làm tịch.

    Chỉ có Nhan Vô Nguyệt biết gã phải chịu áp lực lớn cỡ nào, nhưng vì sĩ diện nên gã cố ý không dốc hết sức ra, định làm bộ như mình dư sức ứng đối. Nhan Vô Nguyệt thành câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời.

    Nhan Vô Nguyệt tăng tốc độ, nếu đi từ từ kiểu này gã sợ mình không chống đến đỉnh núi, sẽ thành trò cười.

    Nhan Vô Nguyệt càng đi càng nhanh, chốc lát đã đuổi theo Lăng Hàn.

    Ánh mắt Nhan Vô Nguyệt lạnh lùng, gã đến bái sư mà còn có kẻ dám chắn đường?

    Cút đi!

    Nhan Vô Nguyệt quét hướng Lăng Hàn định vỗ hắn xuống núi.

    Lăng Hàn cười khẽ, vỗ chưởng đáp lễ.

    Bùm!

    Nhan Vô Nguyệt thành hồ lô lăn từ giữa sườn núi xuống, không biết lăn bao nhiêu vòng mới ngừng lại dưới chân núi, giang rộng tay chân.

    Mọi người:

    -...

    Ai mà ngờ mới rồi Nhan Vô Nguyệt còn bao phủ trong vầng sáng, thiên chi kiêu tử chớp mắt chật vật từ trên núi lăn xuống?

    Đây là chuyện gì?

    Mọi người nhìn Nhan Vô Nguyệt lại ngó Lăng Hàn, tới lui một hồi cuối cùng ngừng lại trên người Lăng Hàn.

    Tiểu tử này quá mạnh, mới rồi ai nói hắn làm bộ khoe mẽ? Cái này gọi là khoe mẽ sao? Đây là thực lực, người ta không hề làm bộ, thật sự đi nhẹ nhàng.

    Nhìn xem, một chưởng thoải mái hất Nhan Vô Nguyệt xuống núi. Buồn cười là Nhan Vô Nguyệt chủ động ra tay, giờ bị người hất xuống núi cũng là tự làm tự chịu.

    Có người bật cười:

    - Xì!

    - Đây là thiên kiêu nhất của Nhan gia?

    - Ừm, là thiên kiêu ăn phân giỏi nhất đi.

    - Ha ha, tư thế như vậy ta có học cũng không làm được.

    Đám người này đều có lai lịch lớn, không e ngại hậu đài Nhan gia. Ai kêu mới rồi Nhan Vô Nguyệt quá phong cách, phô trương lớn như vậy làm đám người cùng là hậu đại của Thiên Tôn bị lu mờ, giờ bắt lấy cơ hội không chế nhạo gã mới kỳ.

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên vội đi nâng Nhan Vô Nguyệt:

    - Thiếu chủ!

    Nhan Vô Nguyệt tự bò dậy, mạnh vung cánh tay ra hiệu không cần người dìu:

    - Cút đi!

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên nhìn Lăng Hàn, ánh sáng nhiều màu lấp lánh tràn đầy sát khí:

    - Thiếu chủ, để ta giết hắn!

    Nhan Vô Nguyệt lạnh lùng nói:

    - Hừ! Không lẽ ta còn cần ngươi hỗ trợ?

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên vội đứng sang một bên:

    - Vâng thưa thiếu chủ.

    Dù thị nữ Cửu Trọng Thiên có tu vi cao hơn Nhan Vô Nguyệt cũng không dám nói gì. Vì nàng là Tiên Vương được Nhan gia bồi dưỡng, không có chút bá khí tự tin.

    Nhan Vô Nguyệt nhìn Lăng Hàn chằm chằm:

    - Ta xem thường ngươi.

    Ý là tuy Nhan Vô Nguyệt bị Lăng Hàn hất xuống núi nhưng không phải vì thực lực thua kém, chẳng qua gã đánh giá sai thực lực của hắn, cộng thêm trên núi có cấm chế, bài xích rất mạnh. Nên Nhan Vô Nguyệt bị Lăng Hàn vỗ một cái, không kiểm soát được sức mạnh mới lăn xuống núi. Cộng thêm lúc trước Nhan Vô Nguyệt vì mặt mũi luôn không vận chuyển tất cả lực lượng, gã không cam lòng.

    Nhan Vô Nguyệt âm trầm nói:

    - Lần này ta sẽ cho ngươi máu nhuộm Ngũ Bộ!

    Lăng Hàn khẽ thở dài, xoay người lại:

    - Ta đi đường của ta, liên quan gì ngươi? Ngươi đánh ta, ta chỉ phòng vệ, thế nhưng ngươi hùng hổ dọa người, thậm chí tuyên bố muốn lấy mạng ta.

    Mọi người gật gù. Lăng Hàn vốn không chọc vào Nhan Vô Nguyệt, toàn do gã tự gây sự, giờ gã vẫn dây dưa không bỏ.

    Nhan Vô Nguyệt hừ lạnh, ai kêu Lăng Hàn làm gã xấu mặt trước công chúng làm chi.

    Nhan Vô Nguyệt ngạo nghễ nói:

    - Nếu sợ thì lăn xuống núi ngay, quỳ xuống trước mặt bản thiếu chủ xin lỗi đi.

    Lăng Hàn lắc đầu nói:

    - Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm khái một chút.

    Nhan Vô Nguyệt âm trầm nói:

    - Ha ha ha! Vậy thì ngươi chết chắc rồi!

    Nhan Vô Nguyệt bay lên định tấn công nhưng chợt khựng lại.

    Ong ong ong ong ong!

    Một khí thế cường đại từ xa truyền tới, tốc độ mau kinh người.

    Trong phút chốc mọi người sinh ra rung động mãnh liệt, dù là Tiên Vương Cửu Trọng Thiên cũng không ngoại lệ, không tự chủ được muốn quỳ xuống.

    Bọn họ vội vàng cưỡng ép chống đỡ, nếu quỳ xuống thì còn mặt mũi gì?

    Chớp mắt một nam nhân trung niên đạp trời đi đến. Trông rất bình thường nhưng nam nhân trung niên đứng ngạo nghễ trên trời, toát ra đại khí thế trấn áp thiên địa.

    Tiên Vương trên núi hay ở chân núi đều vái lạy:

    - Bái kiến đại nhân!

    Đây là một vị Thiên Tôn.

    - Phụ thân của Nhan Vô Nguyệt,

    - Thương nhi tử thật, đích thân đến hộ giá.

    - Người kia... thảm rồi.

    Mọi người nói nhỏ đã vạch rõ thân phận của nam nhân trung niên mới đến.

    Nhan Thư, phụ thân của Nhan Vô Nguyệt, Nhị Bộ Thiên Tôn!

    Nhan Vô Nguyệt vội hành lễ với phụ thân của mình:

    - Phụ thân đại nhân!

    Nhan Thư gật đầu, cực kỳ vừa lòng nhi tử của mình, tương lai chắc chắn vượt qua gã, trở thành cường giả số một Nhan gia.
     
    motminhmai thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3422: Ta muốn giết người, ngươi không ngăn cản được
    Nhan Thư hỏi:

    - Sao còn chưa bắt đầu lên núi?

    Quy định của Xung Viêm đạo tràng là tự dựa vào sức mình bò lên núi được sẽ trở thành đệ tử của đạo tràng.

    Nhan Vô Nguyệt lộ vẻ lúng túng không trả lời. Gã tự biết xấu hổ vì mình bị người đá lăn xuống núi như trái bóng da.

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên xen lời:

    - Đại nhân, thiếu chủ bị người ta đánh lén, mới đến giữa sườn núi đã rơi xuống.

    Nhan Thư lộ vẻ tức giận:

    - Cái gì?!

    Quá to gan, dám đánh lén nhi tử của gã, truyền nhân xuất sắc nhất tương lai của Nhan gia?

    Nhan Thư âm trầm nói, tính tình y như Nhan Vô Nguyệt:

    - Bản tôn thật muốn xem kẻ nào to gan dám đụng vào nhi tử của ta!

    Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, mặc kệ đúng sai.

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên chỉ hướng Lăng Hàn:

    - Đại nhân, chính là hắn!

    - Thằng nhãi nà...

    Nhan Thư liếc qua Lăng Hàn liền bị sặc, suýt dụi mắt chứng minh mình nhìn lầm nhưng không giơ hai tay lên nổi. Vì lạnh lẽo bao trùm người gã, khiến gã không thể nhúc nhích một li.

    Đây là sát tinh đó!

    Lăng Hàn là sát tinh số một thiên hạ, chọc vào hắn thì không ai có kết cục tốt.

    Phong Vô Định ghê gớm không? Được gọi là con trai thiên mệnh của Nguyên Thế Giới đời trước, tu ra sức chiến đấu Thất Bộ.

    Kết quả thì sao?

    Bị Lăng Hàn oanh giết.

    Sức chiến đấu Thất Bộ, tồn tại mạnh nhất trên trời dưới đất.

    Ngươi nói xem Lăng Hàn có đúng là sát tinh số một thiên hạ không?

    Bây giờ nhi tử của gã chọc vào sát tinh này, có lẽ Nhan gia sẽ bị giết hết.

    Nhan Vô Nguyệt lấy làm lạ hỏi:

    - Phụ thân đại nhân?

    Phụ thân bị gì vậy? Sao biểu tình kỳ dị như ăn một vạn con ruồi?

    Bốp!

    Nhan Thư rùng mình, chợt xoay người tát nhi tử, Nhan Vô Nguyệt quay mười mấy vòng tại chỗ, răng bay vèo vèo.

    Nhìn mặt nhi tử thành đầu heo, Nhan Thư đau nhói lòng, nhưng nhớ đến sự đáng sợ của sát tinh Lăng Hàn thì lòng dạ của gã trở nên cứng rắn.

    Nhan gia không thể vì nhi tử khốn kiếp này bị diệt được.

    Bốp! Bốp! Bốp!

    Nhan Thư đánh mặt nhi tử như tét mông, một hơi tát mười tám cái.

    Mọi người xem ngây người, chuyện gì đây? Mới rồi còn hùng hổ đòi báo thù cho nhi tử nhưng giờ thì sao? Ra tay đánh nhi tử?

    Bị trúng tà?

    Thiên Tôn mà cũng bị trúng tà?

    Lạ ơi là lạ.

    Thị nữ Cửu Trọng Thiên đứng bên cạnh sợ xanh mặt, không dám khuyên một lời.

    Nhan Thư âm trầm quát:

    - Oắt con khốn nạn, ngươi biết vị đại nhân này là ai không?

    Cái gì?

    Đại nhân?

    Mọi người rùng mình. Nhan Thư là tồn tại gì? Đường đường là Nhị Bộ Thiên Tôn, Nhan Thư kêu một tiếng đại nhân thì Lăng Hàn là loại tồn tại nào?

    Nhan Vô Nguyệt ngơ ngác nhìn phụ thân của mình.

    Người đó là ai mà làm phụ thân đánh gã?

    Mọi người vãnh tai, rất tò mò thân phận của Lăng Hàn.

    Nhan Thư nói:

    - Đó là Lăng Hàn, Lăng đại nhân!

    Nhan Thư vỗ sau gáy Nhan Vô Nguyệt, quát:

    - Còn không bái kiến Lăng đại nhân!

    Không đợi nhi tử nói chuyện, Nhan Thư đã trước tiên vái Lăng Hàn, chắp tay chào:

    - Tiêu Thư bái kiến Lăng đại nhân!

    Thiên Tôn tuy cao cao tại thượng nhưng Lăng Hàn quá mạnh, Nhan Thư phải tự biết vị trí của mình.

    Nhan Vô Nguyệt chắp tay hành lễ:

    - Bái... bái kiến Lăng đại nhân!

    Nhan Thư xanh mặt:

    - Càn rỡ, còn không quỳ xuống cho ta!

    Ngươi tưởng mình là ai?

    Nhan Vô Nguyệt không muốn, đối phương làm gã mất hết mặt mũi, phụ thân không báo thù cho gã thì thôi đi còn bắt gã quỳ xuống hành lễ?

    Chỉ là Thiên Tôn chứ gì, Nhan gia có ba Thiên Tôn.

    Nhan Thư quay đầu lườm một cái, thấy nhi tử cứng da đầu bướng bỉnh như con lừa làm lòng gã lạnh lẽo.

    Ngươi đang tìm chết, thậm chí hại chết nguyên Nhan gia.

    Nhan Thư đá vào nhượng chân của Nhan Vô Nguyệt, sức mạnh làm xương chân gã nát quỳ xuống:

    - Nhi tử vô dụng, kêu ngươi quỳ xuống không nghe thấy sao?

    Nhan Thư run giọng nói:

    - Xin Lăng đại nhân thứ tội!

    Lăng Hàn cười khẽ:

    - Nhi tử của ngươi muốn giết ta.

    Nhan Thư suýt tắt thở:

    - Khuyển tử vô tri, xin đại nhân nghĩ tình hắn trẻ người non dạ tha cho con đường sống. Ta... ta thay hắn xin tội hướng đại nhân.

    Đôi chân Nhan Thư mềm nhũn định quỳ xuống.

    Lăng Hàn giơ tay nâng, Nhan Thư khựng người lại.

    Nhan Thư thầm mừng, không lẽ Lăng Hàn chịu nương tay.

    Lăng Hàn nói:

    - Ngươi không có đắc tội ta, không cần quỳ.

    Lăng Hàn nhìn thẳng Nhan Thư:

    - Tại sao ngươi không đi chiến trường vực ngoại?

    Mợ nó, chẳng phải ngươi cũng không đi sao?

    Nhan Thư chỉ dám rủa thầm trong bụng, gã cau mày ấp úng.

    Tại sao Nhan Thư không ở trong chiến trường vực ngoại?

    Đươn giản thôi, khi biết năm Chí Tôn nhóm Xung Viêm rời đi thì nhiều Thiên Tôn mất ý nghĩ liều mạng, nhiều người âm thầm chạy trốn.

    Miễn cuộc chiến sân nhà chưa tan tác thì Huyền Mạc vị diện sẽ không thật sự bị công chiếm, có thể chống đỡ thật lâu.

    Nhan Thư ngẫm nghĩ:

    - Thực lực của tại hạ có hạn, ở lại chiến trường vực ngoại cũng không giúp được gì.

    Lăng Hàn cười cười:

    - Vậy sao?

    Lăng Hàn không so đo, vì hắn cũng không đi chiến trường vực ngoại, không có lập trường chỉ trích đối phương. Hơn nữa năm Chí Tôn nhóm Xung Viêm còn chạy thì lấy gì trói buộc người khác?

    Lăng Hàn nhìn hướng Nhan Vô Nguyệt:

    - Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi không đắc tội ta, không cần quỳ. Nhưng nhi tử của ngươi muốn giết ta, chuyện này không bỏ qua được.

    Nhan Thư biến sắc mặt hét lên:

    - Đại nhân!

    Đây là hậu đại xuất sắc nhất của Nhan gia, tương lai rất có thể thành Tam Bộ thậm chí là Tứ Bộ Thiên Tôn, gánh hy vọng của Nhan gia. Nếu không đã chẳng đưa Nhan Vô Nguyệt đến Xung Viêm đạo tràng tu luyện, chỉ vì muốn lên tầng cao hơn.

    Nhan Vô Nguyệt nhảy cẫng lên, có nguyên lực chống đỡ thì gãy xương cũng chẳng sao.

    Nhan Vô Nguyệt chỉ vào Lăng Hàn quát:

    - Ngươi quá kiêu ngạo, Nhan gia ta có ba vị Thiên Tôn! Hơn nữa đây là đạo tràng của Xung Viêm đại nhân, ngươi càn rỡ trước mặt Xung Viêm đại nhân thật là gan to bằng trời!

    Nhan Thư không nói nữa, Lăng Hàn đã nổi sát ý, gã khuyên được sao? Nhi tử nói đúng, đây là đạo tràng của Xung Viêm Thiên Tôn, đối phương sẽ trơ mắt nhìn Lăng Hàn hành hung trên địa bàn của gã sao?

    Lăng Hàn phớt lờ lời uy hiếp của Nhan Vô Nguyệt, nói:

    - Ngươi muốn giết ta và còn thực hiện, đối với loại người như vậy ta luôn chỉ có một cách giải quyết.

    Lăng Hàn ra tay.

    Ầm!

    Lực lượng vô cùng ngưng tụ hóa thành bàn tay to ngập trời đánh ra từ giữa sườn núi ấn hướng Nhan Vô Nguyệt.

    Giọng Xung Viêm từ đỉnh núi vọng xuống:

    - Lăng Hàn, ngươi dám hành hung trước mặt bản tôn, thật là gan to bằng trời!

    Nhanh hơn thanh âm là bàn tay to kịp lúc đè tay to của Lăng Hàn xuống.
     
    motminhmai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)