Huyền Huyễn Tham Thiên - Phong Ngự Cửu Thu - C30

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 11: A di đà Phật

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: kethattinhthu7

    – Đêm hôm khuya khoắt, đi nghĩa địa làm gì?

    Nam Phong rất kinh ngạc, hỏi.

    – Sợ thì quay về, để tự ta đi.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong nghe xong thì giãy nảy:

    – Ai nói con sợ? Nếu sớm biết sư phụ muốn đi nghĩa địa thì con nghĩ ta nên đi sớm một chút, nghĩa địa ở ngoài thành, giờ cửa thành đã đóng, không ra được.

    Lão mù chỉ tay:

    – Không sợ là tốt rồi, đi.

    – Đến cửa thành chúng ta cũng không ra được.

    Nam Phong nói.

    Lão mù phẩy tay, ý bảo hắn đi nhanh lên.

    Thấy lão mù kiên trì, Nam Phong chỉ có thể nắm mộc trượng đi trước dẫn đường, ở khách sạn chờ cả ngày, giờ chân hắn cũng muốn ra ngoài hoạt động.

    Nam Phong dẫn lão mù đi theo đường lớn, lúc này trời đã tối, nếu trên đường có người đi ngang qua cũng không sợ thấy rõ bộ dáng hắn.

    Theo lời lão mù, hắn biết nghĩa địa phía tây thành nằm ở chỗ nào. Năm đó, ông lão coi miếu sau khi chết được đưa đến chỗ đó, hắn với tư cách hiếu tử cầm hiếu bổng(*) đưa tang có đi qua, chỗ đó là nghĩa địa có diện tích rất lớn, người chôn đều người nghèo, người giàu khi chôn đều có quan tài. Người nghèo chôn ở đó không có quan tài, đều là dùng mền chiếu quấn lại, đào hố rồi chôn xuống.

    (*) Cây gậy của người con đưa tang, nguồn gốc hiếu bổng xuất phát từ hai lý do: một là để người con có thứ chống khi đi báo tang ở khoảng cách xa, đường đi khó khăn; hai là lúc chôn ông bà, cha mẹ, lúc quỳ xuống khóc có cây vịn.

    Có thi thể chôn quá cạn sẽ bị chó hoang đào ra, ruột gan tha khắp nơi. Mắt chó hoang ăn thịt người chết đều có màu hồng, chuột ăn thịt người có kích thước còn lớn hơn mèo. Chỗ đó còn có chồn sống thành đàn, chúng không hề sợ người, thường đứng trên phần mộ từ xa nhìn đoàn người đưa tang.

    Đối với loại địa phương như vậy, cho dù là ban ngày trời sáng cũng không ai dám một mình đi qua. Có điều, hắn thật sự không sợ là vì hắn biết cửa thành đã đóng, lão mù chắc chắn không ra được. Ra không được, hai người ắt phải quay về.

    Đi nửa canh giờ, hai người tới cửa phía tây thành. Không ngoài dự đoán, cửa thành đã đóng từ sớm, dưới cửa thành có binh sĩ trấn cửa. Khi thấy Nam Phong và lão mù tới, bọn họ đã từ xa quát, bảo sáng mai hai người lại tới ra thành.

    – Người xem, con không có lừa người?

    Nam Phong kéo lão mù, định quay trở lại.

    – Đi sát tường thành, tìm chỗ không có ai.

    – Sư phụ muốn làm gì?

    Nam Phong lại hỏi.

    – Cứ tìm đi.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong không hỏi nữa, dẫn lão mù đi về phía bắc. Hắn lờ mờ đoán có lẽ lão mù định dùng pháp thuật nào đó để ra khỏi thành. Ở chợ, người ta thường đồn đạo sĩ có một loại phép thuật tên là Xuyên Tường Thuật, có thể đi xuyên tường, có lẽ lão mù định dùng loại pháp thuật này.

    Đi về phía bắc chừng mấy trăm bước, Nam Phong ngừng lại, nói:

    – Nơi này không có ai.

    Vừa nói xong, hắn có cảm giác như mình bị xách lên, hai chân không chạm mặt đất, bên tai có tiếng gió. Đến khi kịp phát hiện thì thân thể hắn đã ở trên không trung, bay lướt qua tường thành và sông đào bảo vệ thành, đang chuẩn bị hạ xuống.

    Sau khi xuống đất, Nam Phong cảm thấy hai chân như nhũn ra, đến mức muốn đứng im cũng không được. Loại cảm giác cưỡi mây đạp gió vừa rồi cũng không tốt cho lắm, người ở trên không trung luôn thấp thỏm không yên.

    – Đi thôi.

    Lão mù giơ mộc trượng.

    – Đi thật ạ?

    Nam Phong không dám bước, hiện tai chân hắn đang run, bước đi là muốn té.

    – Chẵng lẽ lại còn giả.

    Lão mù đáp.

    – Dạ, dạ, được, để con thở chút.

    Nam Phong cầm lấy mộc trượng, sau đó quay đầu nhìn lại tường thành. Tường thành Trường An cao đến hai trượng (1 trượng = 3,33m), bên ngoài có sông đào rất rộng để bảo vệ thành. Vừa rồi lão mù xách hắn nhảy lên trời bay qua đến hai mươi mấy trượng.

    Thở là giả, trấn tĩnh lại là thật, lát sau, Nam Phong cảm thấy chân mình đỡ run, tay nắm mộc trượng dẫn lão mù đi theo đường lớn ngoài thành.

    – Sư phụ, chỗ kia ở rất xa, tới nơi mất phải hơn một canh giờ.

    Nam Phong nói.

    – Ừ.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong vốn không phải là kẻ nói nhiều, nhưng hắn còn trẻ, không nhịn được sự tò mò trong bụng:

    – Sư phụ, đang đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đến nghĩa địa làm gì?

    – Tìm người.

    Người mù thuận miệng đáp.

    Nam Phong nghe vậy chợt thấy lạnh người:

    – Chỗ đó sao có thể có người?

    – Người sống không có, người chết thì có.

    Lão mù trầm giọng nói.

    Nam Phong vừa nghe, chân lập tức không muốn đi về phía trước. Hắn vẫn luôn sống trong thành, rất ít khi ra khỏi thành, đây là lần đầu tiên trời tối mà hắn còn ra ngoài thành. Xung quanh tối om, đâu đó có tiếng thu trùng (côn trùng sống trong mùa thu). Trời cũng gần lập đông, có lẽ thu trùng biết mình không sống được bao lêu nên tiếng kêu của chúng nghe càng thảm thiết.

    Vì lúc trước nói không sợ, hiện tại sợ nhưng lại không thể không đi, Nam Phong càng nghĩ càng sợ, hắn và lão mù mới biết nhau có hai ngày. Ngày đầu là lúc lão mù tới miếu khi trời tối, ngày thứ hai gặp lão cũng vào buổi tối, hôm nay, ban ngày lão mù không ra khỏi cửa, lão còn biết đạo cô kia là xà tinh, lẽ nào lão cũng không phải người?

    Trong lòng có ý nghĩ này nên hắn càng sợ hãi, hắn thường nghe người già nói một số yêu quái có thể biến thành người, lừa gạt trẻ con đem vào trong núi ăn thịt. Còn có tin đồn nữ quỷ móc tim, yêu quái lừa người ngủ hắn cũng nghe không ít. Giờ này đang đêm hôm khuya khoắt, xung quanh lại không có người nào, vạn nhất xảy ra chuyện thì kêu trời trời mất linh, gọi đất đất không thưa.

    Gần đi hết khu vực bằng phẳng để lên núi, Nam Phong len lén quay đầu nhìn lão mù một cái. Hai mắt lão mù bị biến dạng nghiêm trọng, ban ngày thì còn đỡ nhưng lúc này, càng nhìn càng quỷ dị.

    – Sư phụ, con thấy hơi mệt.

    Nam Phong đứng lại.

    – Nói không cho ngươi đi lại nhất định muốn đi.

    Lão mù rút mộc trượng, chống đi về phía trước:

    – Ở đây chờ ta, đừng chạy loạn.

    Lão mù đi được vài chục bước, Nam Phong liền chạy theo, tiếp tục nắm mộc trượng dẫn đường.

    – Sao lại chạy theo?

    Lão mù hỏi.

    – Giờ trời tối như bưng, con sợ người đi lọt xống hố.

    Nam Phòng cười đáp, hắn lớn lên từ chợ búa, mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng không thông minh gì cho lắm nên một chút cẩn thận thì cần phải có. Vừa rồi hắn thử dò xét lão mù, nếu lão quả thật là yêu quái quỷ mị, nhất định sẽ giục hắn lên đường chứ không để hắn ở lại chờ.

    Vừa đi được một đoạn, bên đường phía trước mơ hồ xuất hiện ánh lửa.

    – Sư phụ, phía trước có người đang đốt lửa.

    Nam Phong nói.

    – Ừ.

    Lão mù đáp.

    Càng lại gần, Nam Phong có phát hiện mới:

    – Sư phụ, cạnh đống lửa hình như là một nhóm người.

    – Là một đám hòa thượng.

    Lão mù đáp.

    – Sao người biết?

    Nam Phong không hiểu, hỏi. Lúc này, hắn và lão mù còn cách đống lửa đến hơn một trăm bước, hắn chỉ có thể thấy cạnh đống lửa là một nhóm người nhưng hình dạng họ ra sao thì nhìn không rõ lắm.

    – Vì bọn họ đang niệm kinh.

    Lão mù nói.

    Nam Phong không hỏi nữa, dẫn lão mù đi về phía trước. Khi còn cách bọn họ chừng năm mươi bước, hắn phát hiện lão mù nói không sai, đám người này quả thực là hòa thượng, chính xác hơn là một số người là hòa thượng, số còn lại là người mặc thường phục, không cạo đầu.

    Nam Phong đưa mắt nhìn qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người một thằng nhóc mập mạp đang nấu cơm. Vì nó quay lưng về phía hắn nên hắn không xác định được mình có nhìn lầm người không, bèn gọi:

    – Bàn tử.

    Thằng nhóc nấu cơm nghe tiếng quay đầu lại, không sai, là Bàn Tử lạc nhau đêm trước.

    – Nam Phong?

    Bàn Tử cũng không xác định được người vừa nói chuyện có phải là hắn không, vì hắn và lão mù đứng ở chỗ tối.

    Nam Phong thả mộc trượng, chạy nhanh tới. Bàn Tử cũng quẳng muỗng gỗ chạy lại đón, hai đứa trên đường gặp nhau nên rất mừng.

    – Sao ngươi ở cùng đám hòa thượng thế?

    Nam Phong chỉ đám tăng nhân cách đó không xa.

    – Ta làm hòa thượng rồi.

    Bàn Tử cười đáp.

    – Hả?

    Nam Phong trợn mắt há mồm.

    – Hả cái gì?

    Bàn Tử hạ giọng:

    – Ta nói cho ngươi, Long Không Tự có môn công phu gọi Bát Nhã Thần Công, rất lợi hại, ta muốn học nó, nếu được vậy thì thành vô địch thiên hạ rồi.

    – Làm hòa thượng thì ngươi không thể cưới vợ đó.

    Nam Phong nghiêm chỉnh nhắc.

    – Suỵt!

    Bàn Tử đưa tay ra trước miệng, nhìn đám tăng nhân rồi quay đầu lại, nói:

    – Là ta đi học công phu, học xong liền chạy. Hay là ngươi theo ta, hai đứa ở chung một chỗ.

    – Ta không muốn cạo trọc đầu.

    Nam Phong lắc đầu liên tục:

    – Ta cảm thấy không có khả năng bọn họ truyền công phu cho ngươi, thu ngươi chắc vì cần người làm không phải trả tiền.

    Bàn Tử định nói tiếp, quay đầu qua bên thì phát hiện lão mù từ phía đông đi tới nên chỉ tay vào lão và Nam Phong, hỏi:

    – Sao ngươi và lão cùng đi một chỗ?

    – Ta bái ông ấy làm sư phụ rồi.

    Nam Phong đáp.

    – Bái lão làm sư phụ, lão thì dạy được cái gì?

    Bàn Tử nhìn lão mù từ trên xuống dưới.

    – Thì coi bói.

    Nam Phong đáp cho có.

    Mặt Bàn Tử lộ vẻ khinh thường:

    – Thật hay giả? Để lão coi bói cho ta thử.

    – Tối hôm qua đã coi cho ngươi rồi.

    Nam Phong nói.

    – Coi xong thế nào?

    Bàn Tử tò mò hỏi.

    – Bảy người chúng ta thuộc mạng tốt.

    Nam Phong cười nói.

    Bàn Tử không hề nghi ngờ:

    – Ngươi khoan hãy nói, người này có chút đạo hạnh, nhưng coi bói không phải là nghề kinh doanh tốt, hay là ngươi theo ta đi, hai đưa cùng học công phu.

    – Chính Đức, cơm khê rồi.

    Phía xa có người gọi.

    – Không kịp nói chuyện với ngươi rồi, ta phải lại kia, ngươi thật sự không theo ta hả?

    Bàn tử hỏi.

    – Hắn đang gọi ngươi?

    Nam Phong hỏi lại.

    – Ừ, đúng vậy, ta quy y rồi, có pháp hiệu, không phải, là pháp danh, Chính Đức, tên này nghe thế nào?

    Bàn Tử hỏi.

    – Vừa xứng với ngươi.

    Nam Phong móc túi tiền từ trong ngự, đổ bạc từ bên trong ra:

    – Cho ngươi, giữ lại phòng thân.

    Bàn Tử cầm lấy, hỏi tiếp:

    – Có tin tức đại ca, đại tỷ không?

    – Không có.

    Nam Phong lắc đầu.

    – Được rồi, ngươi cố gắng bảo trọng.

    Bàn Tử chạy lại phía đống lửa.

    Lúc này, lão mù vừa tới, Nam Phong tiếp tục nắm mộc trượng dẫn đường.

    Khi đi ngang qua đống lửa thì nghe Bàn Tử bị phê bình, là một hòa thượng trung niên phê bình y lục căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức) không tịnh, không đoạn trần duyên. Nói thẳng ra là phê bình y không nên thân thiết như trước kia với bạn bè.

    Vì đang bị phê bình nên Bàn Tử không dám nói chuyện với Nam Phong nữa.

    Lúc sắp rời đi, Nam Phong quay đầu lại nói lớn:

    – Tam ca, nếu như sống không được như ý thì nên lập tức về nhà, ăn ở không cần lo.

    Thật ra lời này là hắn nói cho cả Bàn Tử và hòa thượng nghe. Làm cho các hòa thượng biết trong nhà Bàn Tử có người, tránh cho y vì quá khứ ăn chực mà phải chịu ức hiếp.

    Bàn Từ không dám thật sự đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn theo, niệm:

    – A di đà Phật.

    Nam Phong tiếp tục dẫn lão mù đi, đi được hai dặm (1 dặm = ½ km) thì rẽ vào đường nhỏ dẫn tới nghĩa địa…​
     
    thesun0825 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 12: Nghĩa địa phía tây thành

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: kethattinhthu7

    Vì không có người đi nên đường núi rất hoang vu, chiều rộng đường không quá ba thước (1m), hai bên đường cỏ mọc cao đến gối.

    “Chít!” Một tiếng kêu chói toi từ dưới chân truyền đến.

    Vốn Nam Phong chỉ hơi sợ nhưng vì đột nhiên có tiếng kêu khiến tim hắn lần nữa giật thót. Hắn theo bản năng nhảy lên, lập tức thấy một bóng đen nhanh chóng rút vào bụi cỏ bên đường.

    – Là chuột.

    Lão mù đưa mộc trượng tới.

    – Dạ.

    Nam Phong đỏ mặt nắm mộc trượng tiếp tục đi về phía trước.

    Có vết xe đổ, Nam Phong cẩn thận đi chậm lại.

    Thấy Nam Phong đi cẩn thận, lão mù lên tiếng như nhắc nhở:

    – Mười bước phía trước có rắn.

    – Lớn không sư phụ?

    Nam Phong không dám đi.

    – Yên tâm đi, cắn ngươi không chết đâu, đi nhanh chút đi.

    Lão mù lên tiếng giục.

    Trời tối, nhìn vật không rõ, Nam Phong chỉ có thể dùng sức đi mạnh để kinh động con rắn kia.

    Đi không bao xa, lão mù lần nữa nhắc:

    – Năm bước phía trước có một con chồn.

    “Xùy, xùy” Nam Phong dậm chân quát đuổi, quả nhiên, một bóng màu vàng giật mình chạy về hướng bắc.

    – Sư phụ, sao người biết chúng ở đâu?

    Nam Phong tò mò hỏi.

    – Vạn vật trên thế gian đều do hai khí âm dương tạo thành, người tu hành có thể cảm giác được khí tức của chúng.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong không hiểu:

    – Khí? Là khí chúng ta hít thở?

    – Không hoàn toàn giống nhau, cẩn thận, tám bước phía trước lại có một con rắn.

    Lão mù lần nữa nhắc.

    Được lão mù nhắc nhở, lúc đi, Nam Phong dùng sức dậm chân, bụi cỏ phía trước truyền đến một tràn tiếng động sột soạt.

    – Sư phụ, ý người là bất kể thứ gì cũng do khí biến thành?

    Nam Phong hỏi, thực tế, hắn hỏi câu này một nửa là do tò mò, nửa khác để qua nói chuyện, cho mình thêm can đảm.

    Lão mù gật đầu:

    – Khí tán thì vô hình, khí tụ thì thành vật.

    – Sư phụ…

    “Tõm”, Nam Phong chưa nói hết câu thì đã lọt xuống hố nước. Hố nước không sâu nhưng cũng không cạn, nước ngập đến bắp đùi.

    Vì lo lắng trong nước có rắn nên Nam Phong vội vàng bò lên, lúc bò lên thì chộp phải thứ gì đó mềm mềm, trắng trắng, sau khi ném xuống thì mới biết là con cóc.

    – Sư phụ, sao người không nhắc con?

    Nam Phong sợ hãi hỏi.

    – Khí tức của vật do âm dướng hóa thành nặng hơn so với vật có sẵn khí tức ngũ hành, không dễ nhận ra nó.

    Lão mù đáp.

    Quần áo bị ướt nên Nam Phong có chút buồn bực, trong bụng phát hỏa lại khiến sợ hãi bớt đi, hắn lại nắm mộc trượng, dẫn lão mù đi vòng qua hố nước, tiếp tục đi về hướng bắc:

    – Sư phụ, người vừa nói vạn vật trên thế gian đều do hai khí âm dương tạo thành, thế còn ngũ hành thì sao?

    – Khí hỗn nguyên chia làm hai khí âm và dương, âm dương nhị khí lại chia ra khí ngũ hành. Kỳ thực, âm dương chính là ngũ hành, ngũ hành cũng là hỗn nguyên, mà hỗn nguyên cũng là âm dương, ngươi hiểu không?

    Lão mù hỏi lại.

    – Cái này đâu có gì khó, đơn giản là một thứ được chia ra làm nhiều phần thôi mà.

    Nam Phong đáp.

    – Không tệ.

    Lão mù chậm rãi gật đầu.

    Băng qua một đoạn sườn đất, Nam Phong dừng lại:

    – Sư phụ, tới rồi.

    Lão mù gật đầu, thu lại mộc trượng.

    Nghĩa địa này nằm ở phía tây chân núi Sơn Dương, địa thế tương đối bằng phẳng, chiều dài chừng năm, sáu dặm, chiều rộng chừng ba, bốn dặm. Trong nghĩa địa, cây cối ít nhưng cỏ dại lại mọc rất nhiều, nhìn quanh toàn là mộ lớn mộ nhỏ không được chôn ngay hàng thẳng lối.

    Xung quanh nghĩa địa, cây cối không nhiều lắm nhưng không phải là không có. Ở phía đông nghĩa địa có mấy gốc cây già, trên cây có cú, bọn chúng cứ từng đợt kêu “cú, cú” khiến người ta không khỏi sởn hết cả gai ốc.

    – Sư phụ, nhóm lửa được không? Con cảm thấy hơi lạnh.

    Nam Phong hỏi.

    Lão mù đang đang nhắm mắt ngưng thần, trầm giọng hỏi:

    – Ngươi là sợ hay lạnh?

    – Con vừa mới rơi xuống nước…

    Nam Phong chưa nói xong, lão mù đã chặn họng:

    – Ngươi đang gạt ta hay tự gạt mình? Nhớ kỹ, chỉ có đối mặt với sợ hãi mới có thể vượt qua nó.

    Thấy giọng lão mù gay gắt, Nam Phong chỉ có thể cúi đầu thừa nhận:

    – Con có chút hơi sợ.

    – Vậy là được.

    Lão mù gật đầu:

    – Hướng đông bắc, khoảng hơn trăm trượng, dẫn ta qua.

    Nam Phong “dạ” một tiếng, dẫn lão mù đi về hướng đông bắc. Đi được mười mấy bước chợt phát hiện phía xa có một bầy chó hoang nên hắn tiện tay rút một cây hiếu bổng cạnh ngôi mộ cầm trong tay.

    Khoảng cách ngắn dần, hắn có thể thấy đám chó hoang kia đang cắn xé thứ gì đó, mùi máu tanh trong không khí vô cùng nồng đặc.

    – Chó, cút đi, cút đi.

    Từ thật xa, Nam Phong đã bắt đầu quát, đuổi chúng.

    Đám chó hoang này vốn đã quen ăn thịt người chết, từ lâu đã không còn sợ người, nghe Nam Phong quát, chúng không những không chạy đi mà còn nhe răng xông tới.

    Nam Phong luống cuống:

    – Sư phụ, bây giờ làm sao?

    Lão mù không đáp, bước tới một bước, nghiêng người giơ tay, hư trảo theo cánh tay tay được vung ra, một con chó hoang đột nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất đến hơn một trượng rồi bất ngờ rớt xuống, rơi phịch xuống đất kêu “ẳng, ẳng” hai tiếng, sau đó tắt thở.

    Con chó hoang bị lão mù đánh chết ở gần hai người nhất, nó vừa chết, những con khác giật mình, sợ hãi lập tức bỏ chạy.

    Nam Phong kinh hãi nhìn lão mù, hắn biết lão mù có thể dựa vào khí tức của những vật còn sống để xác định vị trí của chúng, nhưng hắn không ngờ lão có thể đánh chết chó hoang hung dữ từ khoảng cách đến mấy chục bước.

    – Chỗ này có mấy thi thể?

    Lão mù hỏi.

    – Bảy, tám.

    Nam Phong đáp nhưng không dám khẳng định.

    – Nhìn xem thi thể có mặc giả y(*) không?

    Lão mù hỏi.

    (*) Quần áo của phạm nhân, có màu đỏ đậm.

    – Giả y?

    Nam Phong nghe nhưng không hiểu.

    – Đồ của phạm nhân.

    Lão mù lấy đồ nhen lửa từ trong ngực ra.

    Nam Phong cau mày, nhận đồ nhóm lửa rồi chậm chạp đi tới. Đi được vài bước thì phát hiện chân mình giẫm phải con gì, hắn tưởng là rắn nên vội vàng nhảy tránh, giơ hiếu bổng định đập thì phát hiện là một đoạn ruột.

    Ruột phát ra mùi tanh hôi khiến Nam Phong muốn ói nhưng hắn cố nén lại. Tiến lại gần, hắn thổi sáng đồ nhen lửa, chỉ thấy xung quanh đều là thi thể đầm đìa máu tươi. Chó hoang ăn bất cứ con gì cũng đều chọn chỗ bụng trước, bụng của thi thể bị xé ra, cơ quan nội tạng bị tha khắp nơi.

    – Sư phụ, nhìn không rõ.

    Nam Phong đáp, quần áo phạm nhân có màu hồng nâu, quần áo những thi thể này đều dính máu nên không ra có màu sắc gì.

    – Đầu và thân có nằm cách nhau không?

    Lão mù lại hỏi.

    Bây giờ, giết người đều là chém đầu, Nam Phong biết lão mù muốn xác nhận những thi thể này có phải là phạm nhân không nên nín thở đi tới, nhìn kỹ một lượt rồi đáp:

    – Sư phụ, không có đầu.

    – Nói nhăng gì đó!

    Người mù khiển trách.

    – Con nói tử thi không có đầu.

    Nam Phong nhanh chóng lui trở lại.

    – Tìm kỹ một chút, nhìn xem đầu của họ có nằm quanh đây không.

    Lão mù tiếp tục “giao nhiệm vụ” cho Nam Phong.

    – Sư phụ, đồ nhen lửa không đủ sáng, có thể đốt lửa không?

    Nam Phong hỏi.

    – Không thể nổi lửa.

    Lão mù lắc đầu.

    Nam Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm đồ nhen lửa, dùng hiếu bổng dò tìm trong đám cỏ. Hắn vừa tìm kiếm vừa lầm bầm, theo lão mù không phải đơn giản chỉ cần dẫn đường, giặt quần áo là đủ mà còn phải làm những việc rất xui xẻo, làm xong chuyện này nhất định phải tranh thủ thời gian hỏi lão mù một chút, xem lão định dạy hắn công phu gì, nếu không vừa ý, hắn sẽ không tiếp tục hầu hạ nữa.

    Cỏ dại xung quanh bị chó hoang dẫm lung tung, lộn xộn, mất thật lâu Nam Phong mới tìm thấy trong bụi cỏ có một cái ca lạp nằm phía đông nam đống thi thể. Ca lạp là vật dụng chỉ có ở phương bắc, được làm bằng tre đan lại, dùng để chứa củi.

    Trong ca lạp đều là đầu người, trong đó có cái chết không nhắm mắt, đồ nhen lửa chiếu tới, ánh sáng bị mắt phản xạ lại.

    – Sư phụ, tìm được rồi.

    Nam Phong hô lớn, thái độ cố gắng chuyển từ chấn kinh thành bình thường, tỏ ra mình không sợ.

    – Đem lại đây.

    Lão mù nói.

    Nam Phong muốn nhấc ca lạp nhưng không nhấc nổi, trong ca lạp có tới bảy, tám đầu người, nặng chừng bốn, năm mươi cân (1 cân = ½ kg).

    Không thể nhấc thì cũng chỉ có thể kéo, Nam Phong kéo ca lạp đến trước người lão mù:

    – Sư phụ, kéo lại rồi.

    Lão mù gật đầu ngồi xuống, để mộc trượng một bên, đưa tay sờ đầu người, vừa sờ, tay chạm bên ngoài ca lạp, lão lập tức dùng tay xé rách giỏ ca lạp vốn rất bền kia.

    – Sư phụ, người muốn móc mắt bọn họ hả?

    Nam Phong hỏi.

    Lão mù lắc đầu.

    Trong ca lạp có cả thảy tám đầu người, lão mù sờ từng cái, lát sau cầm một đầu người đứng lên.

    Lão mù cầm đầu người trong tay, cảnh này khiến Nam Phong sởn hết cả gai ốc:

    – Sư phụ, rốt cuộc người muốn làm gì?

    – Ta muốn nó nói chuyện…​
     
    thesun0825 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 13: Nơi tìm kiếm đồ vật

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Peanut, HUYNH CHI HAU
    Biên: kethattinhthu7

    – Người chết rồi sao nói chuyện được?

    Nam Phong kinh ngạc, trố mắt hỏi.

    Lão mù khoát tay:

    – Quay về.

    Nam Phong há miệng định nói, đoạn nhặt mộc trượng đưa cho lão, tay trái dẫn lão đi còn tay phải cầm hiếu bổng dò dẫm đi về phía trước.

    – Sư phụ, thứ này mà bị người ta thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đó.

    Nam Phong có phần lo lắng, nói.

    Lão mù ở đằng sau không đáp.

    Nam Phong lại hỏi:

    – Sư phụ, người đã chết hẳn rồi, chỉ còn mỗi cái đầu, làm sao nói chuyện được?

    Lão mù vẫn không trả lời.

    Trở về nhanh hơn khi đến, chẳng mấy chốc hai người đã đến hố nước mà Nam Phong sụt chân lúc trước:

    – Sư phụ, phía trước là hố nước, né sang nhé.

    Lão mù chẳng những không rẽ, ngược lại còn rút mộc trượng ngừng lại:

    – Ta muốn thi pháp, ngươi đi tới phía trước chờ ta.

    – Không sao, con không sợ.

    Nam Phong không đi, nửa đêm chịu khổ, lại còn đi lang thang nơi nghĩa địa để tìm đầu người, thật vất vả mới có cơ hội mở rộng tầm mắt nên tự nhiên hắn không muốn đi.

    Lão mù thoáng trầm ngâm xong rồi mở miệng khuyên:

    – Có một số việc ngươi không nên biết thì tốt hơn, không phải ta cố giấu diếm ngươi mà là ngươi biết sẽ không có lợi.

    – Dạ.

    Nam Phong khẽ gật đậu rồi đi thêm về phía nam một đoạn.

    – Xa chút nữa.

    Lão Mù khua khua cây mộc trượng trong tay.

    Bất đắc dĩ, Nam Phong đành đi thêm chừng mười bước nữa.

    Lão mù cắm mộc trượng xuống đất, kế đó đưa tay phải quẫy một vòng trên không, xong trở bàn tay ấn xuống. Theo động tác của lão, không ít nước đọng trong hố tràn ra ngoài. Tiếp đó, lão chuyển đầu người từ tay trái qua tay phải sau đó dùng tay phải bỏ đầu người vào trong hố nước.

    Trước đó, lão mù hình như áp một luồng không khí vô hình vào trong vũng nước, đầu người ở phía trên khối khí đoàn rất bình ổn, không hề lay động.

    Chỗ Nam Phong đứng vẫn có thấy động tác của lão mù, chỉ thấy lão hiện giờ đang đi vòng quanh hố nước theo một quỹ tích rất kỳ quái, hắn thấy nhưng lại không rõ lão nói gì, chỉ có thể loáng thoáng nghe lão đang lẩm nhẩm gì đó, chắc là đang niệm kinh.

    Sau khi đi ba vòng, lão mù dừng lại rồi hô một câu khá to, Nam Phong nghe rõ, là câu:

    – Cấp cấp như lệnh.

    Nam Phong rất ngạc nhiên, đồng thời cũng nóng lòng muốn biết đầu người kia có sống lại như lời lão mù nói hay không. Tâm vừa động, hắn liền tiến tới hai bước về hướng bắc, nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết của đàn ông từ phía hố nước truyền đến.

    Vì không hề có chuẩn bị tâm lý, Nam Phong bị tiếng hét thảm kia dọa cho tóc gáy dựng đứng, vội vàng nhảy lui lại.

    – Không cần kinh hoảng!

    Lão mù đưa tay phải ra như trấn an.

    Lão mù dứt lời, đầu người kia không liên tục kêu la thảm thiết nữa mà nói mấy câu gì đó, mấy câu này nói với giọng rất lớn nên Nam Phong nghe được đại khái, hình như nó đang hỏi lão mù là ai và bản thân mình giờ đang ở đâu.

    Lão mù thì ngược lại, trả lời bằng giọng rất nhỏ khiến Nam Phong chẳng nghe được gì, chỉ có đầu người thì nói to hơn chút nên hắn thỉnh thoảng nghe được vài câu, nội dung hình như là đang một mực kêu oan.

    Cái đầu này hay nói chính xác hơn là người này khi còn sống không giống như biết lão mù, hơn nữa bản thân y là người chết oan, sinh thời không giết ai để vi phạm vương pháp cả.

    Lão mù hỏi những gì thì nghe không rõ, có điều căn cứ theo lời đáp của đầu người kia thì cũng hiểu được chút ít manh mối. Người này khi còn sống hẳn là một chủ một nhà trọ, gần đây có một vị khách thần bí đến ở trọ. Vị khách kia bị giết một cách không rất không rõ ràng vào lúc đêm khuya trong nhà trọ, quan phủ lại khẳng định y là thủ phạm, kết quả là một nhà bốn người đều bị chém đầu không sót một ai.

    Vị chủ nhà trọ này cũng thật đen đủi, người khác phạm pháp trước tiên đều là tống vào nhà lao rồi đợi mùa thu năm sau mới thẩm vấn xét xử, nếu có tiền thì có thể nhân quãng thời gian đó mà dùng để chạy án, tự khơi thông sinh lộ. Nhưng y như phạm tội ngay lúc thời gian không tốt, hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai đã vào thu nên bị chết rất nhanh chóng.

    Trong đang hỏi chuyện, lão mù thỉnh thoảng lặp lại hành động trước đó, đưa tay thành vòng rồi úp bàn tay xuống, giống như là bổ sung cho đám khí dưới hố nước. Điều này chỉ là suy đoán của Nam Phong nhưng hắn có cảm giác suy đoán rất chính xác, vì muốn nói chuyện thì đều phải hít thở để lấy hơi, mà vị chủ nhà trọ này còn mỗi cái đầu nên muốn y nói chuyện, tất phải cấp khí cho y.

    Có lẽ lão mù có hỏi người ở trọ kia hình dạng ra sao, chết lúc nào rồi nhiều chuyện liên quan. Theo như lời đáp thì khách trọ kia là một lão nhân, ban ngày vào thuê trọ thì đến đêm đã chết, còn chết giờ nào thì không rõ. Đến hôm sau, lúc quan binh đến cửa y mới biết chuyện. Lão nhân kia khi thuê trọ có mang theo một bọc quần áo, nhưng khi xảy ra chuyện thì không thấy bọc quần áo đó đâu nữa.

    Điều khiến vị chủ nhà trọ cảm thấy oan uổng chính là trên người lão nhân kia không thấy có bất kỳ dấu tích ngoại thương nào, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau. Hơn nữa, cửa phòng và cửa sổ còn bị chốt từ bên trong, không tính việc lão nhân kia không giống kẻ có tiền, cứ tính như lão nhân kia có rất nhiều tiền thì giả dụ y có định giết người cướp của cũng chẳng có cách nào đi vào phòng cả.

    Nhưng quan phủ không hề nghe y giải thích, không hề mở công đường, tra xét cũng không. Cứ thế hôm sau đưa luôn y cùng vợ con và mấy tử tù khác ra xử trảm.

    Lão mù sau đó hình như có hỏi thi thể lão nhân kia đâu, chủ nhà trọ kia liền đáp là bị quan phủ mang đi.

    Tiếp đó có thể lão mù lại hỏi y một số chi tiết về lão nhân ở trọ kia, cuối cùng y nhớ ra được chuyện xảy ra đêm đó là do gian phòng đầu bị gió lùa nên lão nhân kia đổi sang phòng khác.

    Cả cuộc nói chuyện kéo dài chừng nửa nén nhang, đợi khi thanh âm của chủ nhà trọ biến mất, lão mù lại lần nữa niệm kinh, thời gian niệm cũng không dài, lão chỉ niệm mấy câu xong rồi rửa tay ngay tại hố nước, sau đó cầm mộc trượng đi về phía Nam Phong.

    Chờ tới khi lão mù đến gần, Nam Phong nhận thấy biểu hiện của lão rất bình thản, không có lộ vẻ gì rõ ràng cả.

    – Đi thôi.

    Lão mù vừa nói vừa đưa mộc trượng cho Nam Phong.

    Nam Phong dẫn lão đi về hướng nam, tuy lòng hắn tràn đầy những thắc mắc nhưng lại không thể hỏi, rõ ràng lão mù không muốn để hắn biết nên có hỏi cũng bằng thừa.

    Lão mù dường như rất vội trở về nên hối thúc Nam Phong đi nhanh. Tới đường lớn, Nam Phong liền ném hiếu bổng đi, thứ đồ vật này cầm thật sự không may mắn gì.

    Giữa đường đi qua chỗ đám Bàn Tử ngủ, Nam Phong vốn định nhân dịp này nói vài câu với Bàn Tử nhưng lại thấy cả đám đã ngủ từ sớm mất rồi.

    Quay trở lại ngoài thành, lão mù làm như trước, mang Nam Phong phóng qua tường thành. Lần này Nam Phong đã có chuẩn bị tâm lý, hắn nhận ra chỉ cần không sợ hãi thì cảm giác cưỡi mây đạp gió thực sự rất không tệ.

    – Ngươi có biết nhà trọ Phúc Vận ở chỗ nào không?

    Lão mù hỏi.

    – Không biết.

    Nam Phong lắc đầu:

    – Sư phụ, đồ của chúng ta vẫn còn để ở chỗ trọ đấy.

    Lão mù nghe thấy lại chỉ giơ tay lên, nói:

    – Ta chỉ đường cho ngươi, đi về phía đông thành.

    Lúc này trời đã sắp qua canh ba, Nam Phong vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lão mù muốn đi nên hắn không thể không đi.

    Lão mù hình như đã từng qua chỗ nhà trọ này, nhờ lão chỉ điểm mà Nam Phong tìm ra nó nằm ở chỗ hẻo lánh thuộc khu đông bắc thành Trường An. Nhà trọ này có cửa lớn nằm về phía tây, bên ngoài là hai tầng lầu bằng gỗ, bên trong là một sáo viện(*), trên cánh cửa lớn còn thấy dán niêm phong của quan phủ.

    (*) Gần giống tứ hợp viện nhưng chỉ có mặt tiền phía tây là nhà trọ, đằng sau được bao kín bằng tường, ở giữa thường là khoảng sân, phần đó gọi là sáo viện.

    Lão mù không đi bằng cửa lớn mà đi vòng qua hướng đông, mang Nam Phong nhảy qua tường mà vào.

    Chuyện chết người ở nhà trọ mới diễn ra mấy ngày nên gà trong ổ hãy còn sống, chó đen buộc ở góc tây bắc trong sân nhỏ cũng chưa chết đói, thấy hai người vào nó cũng chỉ sủa được mấy tiếng yếu ớt.

    – Dẫn ta tới phòng đầu tiên ở sương phòng(*) phía đông.

    Lão mù nói.

    (2) Dãy phòng vuông góc với phần mặt tiền.

    Nam Phong dẫn lão tới gian phòng như lão yêu cầu. Tới nơi, lão liền đẩy cửa vào, dặn:

    – Ở ngoài chờ ta.

    Nam Phong khẽ gật đầu rồi thành thực đứng chờ bên ngoài.

    Không lâu trước, cái sân nhỏ này từng có người chết, nếu là lúc bình thường mà bảo hắn đợi ở đây thì chắc chắn là rất sợ. Nhưng so sánh với chuyện đi nghĩa địa phía tây thành và nói chuyện với đầu người, việc phòng kia từng có người chết chẳng là gì.

    Nam Phong ngồi bệt xuống bậc thang ngoài cửa phòng, thấy con chó mực lại gần, nó đói hết cả hơi khiến hắn động lòng trắc ẩn, tay tháo dây buộc rồi kéo chốt cửa sau thả nó đi.

    Thả chó xong, hắn lại nghĩ tới đám gà kia chả mấy mà chết đói, tức thì lấy đồ ra đánh lửa tính vào kho củi tìm thóc nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng lão mù gọi hắn vào phòng.

    Nam Phong quay người đi sang sương phòng phía đông, chỉ thấy lão mù đang ngồi trước miệng lò của giường sưởi:

    – Ngươi chịu khó một chút, bò vào bên trong xem có giấu cái gì không?

    – Hả?

    Nam Phong không vui nổi, hắn theo lão mù, vừa mới lang thang nghĩa địa tìm tử thi, giờ lại bắt chui vào táo khẩu(*).

    (*) Giường sưởi thời xưa không phải là đốt dưới giường mà là có một bếp tạo nhiệt và một ống dẫn nhiệt ra khắp giường.

    – Nếu ta có thể tự làm được thì nhất định không để ngươi phải đi chịu bẩn.

    Lão mù đáp với giọng rất bất đắc dĩ.

    Nghe lão mù nói khách khí như vậy, Nam Phong cũng không định từ chối, lập tức cởi áo khoác rồi bò vào bên trong giường. Miệng lò giường sưởi này tuy lớn hơn so với miệng bếp nấu cơm một chút nhưng khi hắn chui vào cũng chẳng mấy thoải mái, phải cố sức mới chui vào được.

    – Sư phụ, đồ mà người nói là kiểu như nào?

    Nam Phong hỏi, dưới giường sưởi toàn là tro rơm, hít vào là muốn sặc.

    Lão mù không đáp ngay. Nam Phong thấy thế liền bới tung đám tro bếp ra, kết quả là đụng phải một vật tròn tròn dẹp dẹp, không nặng lắm.

    – Sư phụ, con tìm được thứ gì đó hình tròn, hình như là mảnh sứ vỡ hay sao đó.

    Nam Phong nói.

    – Ra đi.

    Lão mù thò tay kéo Nam Phong ra, tiếp đó mò mẫm rồi lấy vật trên tay hắn, vuốt vuốt một chút rồi bỏ vào ngực áo, đoạn nói:

    – Đi thôi, mau rời khỏi đây!

    Nam Phong phủi đám tro xám bám trên người, cầm áo khoác chạy ra lu nước ở góc sân rửa ráy. Lão mù mò mẫm đi ra rồi đóng cửa phòng lại.

    – Con chó đâu?

    Lão mù nhận ra con chó không còn ở đó liền hỏi.

    – Con thả rồi.

    Nam Phong thuận miệng đáp.

    Lão mù nghe xong liền khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi ra lệnh:

    – Mở chuồng gà ra đi.

    Nam Phong vốn cũng định làm thế, nghe xong liền mặc áo choàng vào rồi qua mở chuồng gà ra.

    Xong xuôi hết thảy, lão mù không mang Nam Phong nhảy qua tường mà bảo đi cửa sau. Đi ra rồi, Nam Phong định đóng cửa lại nhưng bị lão mù ngăn lại.

    – Sư phụ, thứ vừa lấy là thứ gì vậy ạ?

    Nam Phong vừa kéo lão đi rất nhanh vừa hỏi. Việc lão mù bắt hắn chui vào giường chắc chắc là để căn phòng được giữ nguyên dạng, mục đích là không muốn để kẻ khác biết họ từng đến. Nhưng vì lúc ấy không biết rõ ý này nên hắn thả con chó đi, điểm này làm phá hư kế hoạch của lão mù mới khiến lão bắt hắn thả luôn đám gà rồi không cho đóng cửa lại, mục đích lần này đích thị là tạo hiện trường giả khiến người khác nghĩ là có kẻ vào trộm gà bắt chó. Lão mù vì sao lại tận lực che giấu như vậy hắn cũng không quan tâm, thứ hắn thấy tò mò chính là thứ mới tìm được là cái gì.

    Lão mù nhíu mày, không trả lời ngay.

    Nam Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Vật mới lấy lớn cỡ bàn tay, không nặng, không giống vàng bạc, khả năng là nó chỉ có ích với lão, còn với hắn thì không có tác dụng gì, hiện tại hỏi lão chịu dạy cho hắn món công phu gì thì tốt hơn.

    Ngay lúc Nam Phong đang do dự có nên chờ đến khi về lại chỗ trọ rồi hãy hỏi hay không thì lão mù lại lên tiếng:

    – Đó là một cái mai rùa…​
     
    thesun0825 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 14: Mai rùa Thiên Thư

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: kethattinhthu7

    Nam Phong còn tưởng lão mù sẽ không nói cho hắn biết đồ vật vừa mới tìm được là cái gì, không ngờ lão mù chỉ do dự một chút rồi nói ra.

    Nhưng hắn cũng không định ‘được một tấc lại muốn tiến thêm một thược’, hỏi mảnh mai rùa kia có tác dụng gì. Lão mù có thể nói cho hắn biết đó là mảnh mai rùa đã là rất không dễ dàng, nếu lại hỏi thì thật là không biết chừng mực.

    Không hỏi không có nghĩa là hắn không rõ, mảnh mai rùa hắn tìm thấy là của lão nhân đã chết. Lão nhân kia ở trọ đã chết vào đêm hôm trước, trước khi chết đã đổi phòng, mà mai rùa lão lại giấy dưới giường sưởi trong gian phòng đầu tiên. Điều này nói lên lão nhân biết có người muốn cướp mai rùa này, vì bất đắc dĩ nên mới giấu dưới giường sưởi.

    Hiện tại đã là cuối thu, đến tối nhà trọ đều đốt giường sưởi, lão nhân giấu mai rùa dưới giường sưởi cũng không phải là phương pháp sáng suốt, vì làm vậy rất có thể khiến mai rùa bị thiêu hủy.

    – Sư phụ, sao ông ấy lại giấu dưới giường sưởi, nếu lỡ có người đốt giường, chẳng phải cũng đốt luôn mai rùa sao?

    Nam Phong hỏi.

    – Có lẽ ông ấy cho rằng đối phương đã nhận được thứ mình muốn nên sẽ không giết mình.

    – A.

    Nam Phong bừng tỉnh hiểu ra, có hai khả năng dẫn đến lão nhân giấu mai rùa dưới giường sưởi: một là do lão hoảng hốt chạy bừa, khả năng này không lớn vì lão còn có thể đổi phòng, chứng tỏ khi đó, người đuổi theo lão không mặt ở đây; còn có một cách giải thích khác là theo ý lão mù, lúc lão nhân giấu mai rùa, lão nhân cho rằng mình có thể lấy mai rùa ra trước khi chủ nhà trọ đốt giường sưởi, để làm được điều này, điều kiện tiên quyết chính là lão phải còn sống.

    – Sư phụ, con hoài nghi người giết lão là đạo sĩ lợi hại.

    Nam Phong nói.

    – Sao lại nói vậy?

    Lão mù cảm thấy bất ngờ.

    – Cửa phòng đã đóng, ngoại trừ đạo sĩ biết thuật xuyên tường, người khác không cách nào vào được, mà người biết thuật xuyên tường, chắc chắn hắn không phải là người thường.

    Nam Phong phân tích nói.

    Lão mù không đáp ngay, ngừng trong chốc lát rồi mới nói:

    – Thường nói, ‘đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’, lời ấy thật đúng không giả, ngươi lớn lên từ phố xá náo nhiệt, kiến thức rộng rãi, tâm trí lịch duyệt vượt xa đứa trẻ cùng tuổi ở nông thôn.

    Được lão mù khen, Nam Phong tự nhiên cao hứng hỏi:

    – Sư phụ, con đoán đúng?

    – Đúng thì chưa phải nhưng kém cũng không xa.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong tuy thông minh nhưng lòng dạ không sâu:

    – Sư phụ, con còn có thể đoán tiếp nhưng chỉ sợ người giận?

    – Có thể tĩnh tâm cân nhắc là chuyện tốt, cứ nói đừng ngại.

    Lão mù mở miệng khích lệ.

    – Nội dung đầu người kia nói chuyện với sư phụ, con nghe được một ít.

    Nam Phong dẫn người mù đi dọc theo tường thành phía nam, theo đường nhỏ đi về hướng tây:

    – Căn cứ những lời hắn nói, ta cảm giác vị đạo sĩ này có lẽ quen biết với người của quan phủ, là hắn bảo quan phủ đến nhà trọ truy xét. Có khả năng người này có quan hệ không giống bình thường với quan phủ, nếu không quan phủ sẽ không không thăng đường mà lập tức giết người. Giết người là để diệt khẩu, không cho người khác biết lão nhân kia đã tới Trường An.

    – Cũng có thể bản thân đạo nhân kia chính là quan viên.

    Lão mù tiếp lời.

    – Con cũng nghĩ như vậy nhưng không dám nói.

    Nam Phong đáp.

    – Không sao.

    Trong giọng lão mù thoáng lộ ra sự hài lòng và vui mừng:

    – Ngươi nói hết những gì nghĩ trong lòng ra xem.

    Được lão mù khích lệ, Nam Phong không còn gì băn khoăn, nói tiếp:

    – Kẻ giết người này có lẽ ở tại Trường An, hắn giết người là vì miễn trừ hậu hoạn. Người này lại có thể điều động quan phủ, trong thành Trường An, đạo sĩ có quyền lực lớn nhất chính là Hộ Quốc chân nhân, chuyện này nếu không phải hắn làm thì nhất định cũng có liên quan đến hắn.

    Nam Phong nói xong, người mù ‘ừ’ một tiếng:

    – Nói tiếp đi.

    – Hết rồi, con đã nói xong.

    Nam Phong cười nói.

    – Nếu thật là Long Vân Tử gây nên, động cơ giết người của hắn là gì?

    Lão mù mở miệng chỉ hướng.

    – Long Vân Tử chính là Hộ Quốc chân nhân?

    Nam Phong còn không biết đạo hiệu của Hộ Quốc chân nhân.

    Lão mù lại ‘ừ’ một tiếng.

    – Bọc quần áo của lão nhân không còn, nhất định là đã đoạt thứ gì đó.

    Nam Phong nói.

    Người mù lại hỏi:

    – Đoạt thứ gì?

    – Thứ hắn muốn chính là mai rùa chúng ta vừa mới tìm được, nhưng có lẽ hắn bị lão nhân kia lừa, lấy phải cái giả.

    Nam Phong nói xong không chờ lão mù đặt câu hỏi, nói tiếp:

    – Hắn giết người diệt khẩu là vì tự cho mình đã lấy được vật mình muốn. Lão nhân kia dám đem mai rùa giấu dưới giường sưởi trong phòng khác, có lẽ là vì lão cảm giác mình giao ra đồ giả thì sẽ không phải chết, nhưng lão không nghĩ tới đối phương lấy được nhưng vẫn không tha.

    Lão mù chậm rãi gật đầu:

    – Bây giờ ngươi biết rõ mảnh mai rùa này là cái gì rồi chứ?

    Nam Phong vốn đang không nghĩ ra mảnh này mai rùa này là cái gì, nhưng nghe ngữ khí lão mù nhắc nhở, liên tưởng tới việc mấy ngày nay phía đông thành tổ chức pháp hội, hắn chợt nhớ tới một vật:

    – Mai rùa chính là Thiên Thư.

    – Đúng vậy, Thiên Thư vốn là khắc trên mai rùa, tổng cộng có chín mảnh, mảnh này là một trong số đó.

    Lão mù trầm giọng nói.

    Trong lúc hai người nói chuyện, có một người đi tuần đêm điểm canh đi tới. Người đi tuần đêm điểm canh rất thông minh, không hề nhìn chằm chằm vào hai người mà ngửa đầu nhìn trời, gõ mõ, vừa hô “thiên hạ thái bình” vừa đi về hướng đông.

    Điểm canh là một nghề nguy hiểm, buổi tối ra đường, trong mười người thì có đến chín kẻ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nhìn chằm chằm vào người ta rất dễ gây tai họa, ngoài ra, những từ hô trong năm canh không hề giống nhau, lúc này đã là canh năm, từ hô chính là ‘thiên hạ thái bình’.

    Người tuần đêm điểm canh xuất hiện cắt đứt cuộc nói chuyện hai người, sau đó thật lâu hai người cũng không nói chuyện nên rất nhanh về tới nhà trọ phía tây thành.

    Lúc trở lại nhà trọ, trời đã gần sáng, hai người không ở lại, xếp quần áo bỏ vào bọc rồi rời đi.

    – Nam Phong, thật vất vả cho ngươi rồi.

    Lão mù thấy Nam Phong ngáp liên tục nên có chút áy náy, nói.

    – Không sao, không sao, sư phụ, giờ chúng ta đi đâu?

    Nam Phong hỏi.

    – Về Nam quốc.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong gật đầu, dẫn lão mù đi theo hướng ra cửa thành phía nam.

    Thiên hạ bây giờ, ngoại trừ xung quanh có một ít ngoại tộc, phía nam và phía bắc có tổng cộng ba nước. Chỗ hai người đang ở là một trong hai Ngụy quốc, ở phía đông còn có một Ngụy quốc nữa. Lương quốc nằm ở phía nam, lão mù nói Nam quốc chính là Lương quốc.

    Lúc gần ra khỏi thành, Nam Phong liên tục nhìn quanh. Sau khi đi qua cổng thành lại liên tiếp quay đầu nhìn lại, Trường An là nơi hắn và bằng hữu lớn lên, bây giờ bằng hữu tản mát, hắn cũng rời đi. Hôm nay đi rồi, chẳng biết khi nào mới có thể trở lại.

    Lão mù cảm thấy Nam Phong tâm thần bất định và thất lạc, nói:

    – Làm nam nhi thì phải có chí tại bốn phương, một ngày nào đó ngươi sẽ trở lại.

    – Bọn họ đều không có ở đây, có trở về hay không cũng đều giống nhau.

    Nam Phong vẫn còn cảm thấy mất mát.

    – Không cần bi thương, lúc ngươi nhớ bọn hắn cũng là lúc bọn hắn nhớ tới ngươi.

    Lão mù nói.

    – Sư phụ, rốt cuộc người bao tuổi rồi?

    Nam Phong quay đầu lại hỏi lão mù, những lời vừa rồi của lão có rất nhiều tình cảm, bình thường lão sẽ không giờ nói ra.

    – Đạo không hỏi thọ.

    Lão mù mỉm cười lắc đầu.

    – Con đoán người có lẽ không đến bốn mươi tuổi.

    Nam Phong nói.

    Lão mù cười cười, không biết là đúng hay không.

    Bởi vì trong thành vừa mở pháp hội, sau khi ra khỏi thành, thỉnh thoảng sẽ có một số người trong giang hồ tham gia pháp hội cỡi ngựa chạy vụt qua bên cạnh hai người như tên bắn nên Nam Phong dẫn lão mù đi sát ven đường, phòng ngừa trường hợp lão tránh không kịp bị ngựa đụng phải.

    – Sư phụ, người đoán thử Hộ Quốc chân nhân có biết đồ trong tay hắn là giả không?

    Nam Phong thấp giọng hỏi.

    Lão mù lắc đầu:

    – Chắc là vẫn chưa biết, Long Vân Tử tư chất siêu phàm, chính là Đại Động chân nhân trẻ tuổi nhất của Ngọc Thanh Tông, một lòng gắng nghĩ đưa Ngọc Thanh Tông phát dương quang đại, nhưng hắn còn quá trẻ, chỉ vì cái trước mắt, làm việc quá khích, sa vào lầm đường lạc lối.

    – Sư phụ, có một chuyện con nghĩ mãi vẫn không thông, người bình thường có được bí tịch võ công đều trốn đi lén lút tu luyện, hắn lại làm ngược lại, gióng trống khua chiêng đi ra ngoài sáng, chẳng lẽ hắn không sợ người khác tới đoạt mất?

    Nam Phong hỏi.

    – Ngươi có chỗ không biết, các tông của Tam Thanh có lãnh thổ quốc gia giảng đạo riêng, Tây Ngụy này chính là khu vực của Ngọc Thanh Tông, trên hắn có hoàng đế ủng hộ, phía sau có sư môn dựa vào, ai dám là khó hắn?

    Lão mù đáp.

    – Coi như là không sợ bị đoạt mất cũng không cần phải lấy ra rêu rao a, bản thân lén lút luyện tập vẫn tốt hơn.

    Nam Phong mới vào giang hồ, kiến thức nông cạn, nghe lão mù nói mới biết các tông của Tam Thanh còn có phạm vi thế lực.

    – Ngươi vẫn không hiểu.

    Lão mù lại lần nữa lắc đầu:

    – Long Vân Tử lần đầu nắm quốc sự, nóng lòng muốn lập uy, mở pháp hội chỉ là để xao sơn chấn hổ(*), khiến những người trong võ đạo an phận thủ thường, đừng gây loạn.

    (*) Làm náo loạn rừng để làm hổ giật mình.

    Nam Phong gật đầu, lời lão mù nói có chút văn vẻ, giảm mức độ của sự việc chứ nói trắng ra, hành động của Long Vân Tử chính là quan mới nhậm chức, triệu tập những kẻ phía dưới tới để hù dọa một chút, khiến đối phương đừng nghĩ tới chuyện gây loạn, làm phản.

    – Đúng rồi, sư phụ, Thái Thanh Tông và Thượng Thanh Tông giảng đạo ở nước nào?

    Nam Phong hỏi câu này cũng không phải đơn thuần chỉ là hiếu kỳ, lúc nãy lão mù có nói “về Nam quốc”, điều này nói lên lão mù vốn ở Nam quốc, cũng chính là Lương quốc.

    – Thượng Thanh Tông giữ giáo sự ở Đông Ngụy, còn Thái Thanh Tông giữ giáo sự ở Lương quốc.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong trong lòng đoán chắc, lão mù hẳn là người của Thái Thanh Tông…​
     
    thesun0825 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 15: Nguồn gốc của Vạn Pháp

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: kethattinhthu7

    Ra khỏi thành không bao lâu, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng. Mặt trời càng lên cao, người trên quan đạo(*) càng lúc càng nhiều, người trong giang hồ cưỡi ngựa ra thành có, nông dân, tiều phu gồng gánh củi, nông sản vào thành có.

    (*) Đường do triều đình mở.

    Nam Phong vốn muốn hỏi rốt cuộc Thiên Thư là vật gì, nhưng vì người mỗi lúc một nhiều nên cảm thấy bất tiện. Hắn tạm thời đè ép ý định này trong đầu xuống, cầm bàn kì(*) cúi thấp đầu dẫn lão mù đi.

    (*) Loại cờ của các thầy tướng mù hoặc thầy lang dạo, gồm một cây gậy thẳng treo dọc một lá cờ, trên cờ ghi nội dung tùy theo khả năng của chủ nhân nó.

    Bấy giờ, đi trên quan đạo có một quy củ, nam đi bên phải, nữ đi bên trái, chính giữa dành cho xe ngựa, đây là quy củ do quan gia quy định. Có điều, quy củ này cũng chỉ áp dụng cho dân chúng bình thường, người trong giang hồ hoàn toàn không thèm để ý đến nó, muốn đi thế nào thì đi thế đó.

    Đi đường mà không nói chuyện dễ khiến người buồn bực, chuyện che giấu tất nhiên không thể nói nhưng có thể nói một chút về những thứ khác. Vì trên đường có nhiều người trong giang hồ nên chuyện Nam Phong hỏi đều là chuyện giang hồ.

    Kiến thức của lão mù rất quảng bác, hiểu rõ chuyện giang hồ như lòng bàn tay. Trên giang hồ có rất nhiều môn phái, riêng Ngụy quốc nơi hai người đang đi có đến mấy trăm, những môn phái đến tham dự pháp hội chỉ là một phần trong số đó.

    Một môn phái muốn nghĩ đến chuyện đặt chân trên giang hồ, nhất định phải có con đường để sinh tồn. Dựa vào nhân số để chiến thắng là phương pháp đơn giản nhất, nhưng phương pháp này có một nhược điểm, đó là sẽ không được triều đình cho phép. Lý do rất đơn giản, người càng nhiều càng dễ tạo phản, cho nên nhân số trong các môn phái hiện nay không nhiều. Tam Thanh có nhân số đông nhất cũng không quá mấy nghìn người. Thậm chí, có rất nhiều môn phái chỉ có một, hai người.

    Không có cách nào dùng nhân số để thủ thắng, võ công tuyệt học tất nhiên sẽ trở thành gốc rễ của môn phái. Phần lớn các môn phái đều có một hoặc mấy môn võ công tuyệt học. Những tuyệt học này đều có chỗ không giống nhau nhưng phần lớn đều diễn sinh từ Đạo gia mà ra, có loại được truyền thừa từ rất lâu, cũng có loại do chưởng môn của môn phái là bậc thiên tài tự sáng tạo ra. Đại khái có thể chia những tuyệt học võ công này ra là: linh khí nội công, binh khí kỹ pháp, cơ quan ám khí, kỳ hoàng độc thuật, bàng môn tạp học.

    Mỗi loại võ công tuyệt học này lại phân ra thành rất nhiều nhánh. Lấy nội công làm ví dụ, căn cứ vào tu luyện kinh mạch và phương pháp luyện khí đã có sự khác nhau, có thể chia làm: vững chắc, cương mãnh, âm nhu, khổ luyện…

    Tiếp tục lấy binh khí kỹ pháp làm ví dụ, mười tám món binh khí đều có động tác võ thuật công thủ khác biệt, bao gồm: kiếm pháp, đao pháp, thương pháp, côn pháp… phức tạp vô cùng.

    Cơ quan ám khí, tên cũng như nghĩa, chính là am hiểu chế tạo và sử dụng ám khí, bố trí cơ quan. Những môn phái này tuy công phu của bản thân yếu nhưng các môn phái khác không dễ dàng trêu chọc. Tục ngữ có nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những môn phái này chế tạo ra ám khí cực kỳ nguy hiểm, quỷ dị khiến người khác khó phòng bị.

    Kỳ hoàng chính là y thuật mà bách tính thường gọi. Hoàng đế Kỳ Bá Hòa là tổ tiên y thuật nên mới gọi y thuật là thuật kỳ hoàng. Có điều, y thuật không phải chỉ có thể cứu người mà còn có thể dùng để giết người, người học y thông hiểu dược lý, dễ dàng tạo ra độc dược. Trên giang hồ, những môn phái này có địa vị rất cao, người trong giang hồ suốt ngày đánh đánh giết giết, ai cũng không thể bảo đảm bản thân mình sẽ không bao giờ tới ngày chịu phải mấy đao. Một khi đã bị thương, ắt phải tìm người chữa, hoặc vạn nhất bị kẻ khác hạ độc, miệng sùi bọt mép, chắc chắn cũng phải tìm người giải độc. Vì thế, bình thường, người trong giang hồ sẽ không đi trêu chọc nơi đặt chân của môn phái kỳ hoàng độc thuật.

    Bàng môn tạp học lại càng bao gồm rất nhiều thứ, trèo tường ăn trộm là bàng môn, đào mộ đuổi thi cũng là bàng môn, đến mở kỹ viện bán rẻ tiếng cười cũng thuộc loại này. Những môn phái trên nằm giữa chính và tà, ngấm vào chợ búa, phố phường, triều đình, đa số người trong Đạo môn đều khinh thường, xem là hạ lưu.

    Tất cả những môn phái này có quan hệ với nhau cực kỳ phức tạp. Theo như lời lão mù, nhìn qua, tưởng như sự phức tạp của giang hồ là do ân oán tình thù nhưng thực sự đều là do lợi ích mà ra. Bởi thế, cái gọi là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà ra, thanh danh, tiền tài, địa bàn, môn đồ, thậm chí là nữ nhân cũng đều quy về lợi ích hết.

    Lão mù tuy hiểu rõ giang hồ nhưng lại xem thường giang hồ. Trong mắt lão, giang hồ là một cuộc ân oán, là một chảo nhuộm lớn, tranh giành đều là vì lợi nhỏ, thứ đoạt được đều là tục vật. Thứ lão nhìn tới, tham thiên(*) ngộ đạo mới là chính đạo, tế thế cứu khổ mới là thượng phẩm.

    (*) Lĩnh hội trời, cụ thể hơn: Tham ở đây là nghiên cứu, thiên có thể hiểu là trời đất.

    Hiện giờ, trên giang hồ, những môn phái có thanh danh vang dội phần lớn đều sử dụng kỹ nghệ đến từ Đạo gia, diễn sinh từ đạo pháp mà ra. Muốn luyện nội công phải hiểu linh khí kinh mạch, muốn học luyện thuật kỳ hoàng không thể không biết âm dương ngũ hành. Đến kẻ trộm trèo tường sử dụng thuật khinh thân cũng là tham khảo từ pháp môn luyện khí của Đạo gia mà ra.

    Tu hành linh khí chẳng những có thể làm cường tráng bản thân mà còn có thể tăng cường uy lực của võ công, chiêu số. Vì nguyên nhân đó, các đại môn phái đều vô cùng coi trọng tu hành linh khí, mà những pháp môn luyện khí thượng thừa nhất đều do tam tông Ngọc Thanh, Thái Thanh, Thượng Thanh nắm giữ trong tay. Muốn đạt được pháp môn luyện khí thượng thừa, bọn họ nhất định phải thông qua rất nhiều phương pháp và cách thức để học được từ Tam Thanh.

    Nhưng các tông của Tam Thanh cũng có sẵn phương pháp tu hành, bọn họ cực kỳ coi trọng chín bộ chân kinh, nhất là ba bộ Cư Sơn, Động Uyên, Thái Huyền. Đến nay, ba bộ chân kinh này đều là bí mật, không truyền ra ngoài, cho dù đệ tử bổn tông cũng không truyền thụ toàn bộ, trừ khi là đệ tử thân truyền của chưởng giáo mới có tư cách được lĩnh hội luyện tập. Mà Thái Huyền chân kinh thượng thừa nhất chỉ có đệ tử được chọn làm chưởng giáo mới có thể được truyền thụ.

    Các tông Tam Thành làm chuyện này quả thật có chút tư tâm, thủ làm của riêng, nhưng nghĩ sâu xa vẫn là suy nghĩ cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Phương pháp tu hành thượng thừa có thể khiến người tu hành có năng lực cực lớn, bọn họ nhất định phải bảo đảm loại năng lực này không bị người có lòng dạ bất chính đạt được. Vì người tu hành lòng dạ bất chính có được pháp thuật cao thâm, chắc chắn sẽ gây nên hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì giết người sát sinh, nặng thì làm đảo lộn âm dương, thay đổi triều đại.

    Trước tình huống này, các môn phái trên giang hồ và tam tông Tam Thanh có quan hệ tương đối tế nhị. Một mặt, vì có chuyện nhờ vả nên các môn phái hy vọng tạo mối quan hệ tốt với Tam Thanh, mặt khác thì trong lòng oán hận vì tam tông giữ bí mật, không chịu truyền thụ.

    – Sư phụ, sáu bộ đầu trong cửu bộ chân kinh này có phải đã bị những môn phái khác biết?

    Nam Phong hỏi xen vào.

    Lão mù gật đầu:

    – Mặc dù không biết rõ ràng nhưng cũng không xem là bí mật.

    – Không trách được khi Long Vân Tử giảng Cao Huyền chân kinh thì không ai thèm nghe.

    Nam Phong cười nói, hôm Long Vân Tử giảng kinh, ngoại trừ đạo cô do xà tinh biến hóa ra thì những người khác đều cảm thấy vô vị.

    Nói tới đây, Nam Phong chợt nhớ tới một chuyện:

    – Đúng rồi sư phụ, vì sao sáu bộ chân kinh đầu của các tông Tam Thanh giống nhau mà ba bộ sau lại khác?

    – Tổ sư Tam Thanh tìm hiểu Thiên Thư có lĩnh ngộ riêng nên kinh văn tu chân truyền xuống cũng không hoàn toàn giống.

    Lão mù đáp.

    – Thiên Thư không phải là…

    Lão mù gật đầu:

    – Chín mảnh mai rùa vốn là một thể, ẩn giấu ảo diệu của vũ trụ, nắm giữ lý lẽ của thiên địa, là nguồn gốc của vạn pháp.

    Nam Phong ngẩn người, thật lâu mới mở miệng đề nghị:

    – Sư phụ, nghỉ một lát nha.

    Lão mù gật đầu đồng ý, Nam Phong dẫn lão đi sát lề đường, tìm tảng đá tương đối bằng phẳng đỡ lão ngồi xuống.

    – Sư phụ, nếu mấy bộ kia không phải là bí mật, vì sao đạo cô kia còn muốn mạo hiểm đi nghe?

    Nam Phong hỏi.

    – Người ngoài tuy biết kinh văn nhưng cũng không hiểu rõ ràng, có nhiều hỗn tạp, còn xa mới tinh thuần bằng lời giảng của Long Vân Tử.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong đang muốn hỏi, bỗng hai con ngựa cao lớn từ phía bắc chạy tới làm bay bụi mù mịt. Chạy gần tới, con ngựa phía trước chạy chậm lại, người ghìm ngựa là một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, quần áo gọn gàng, tóc có thắt mấy cái bím nhỏ.

    – Này, hạt tử (mù) gia gia, ông đoán mệnh có phải không?

    Tiểu cô nương dùng roi ngựa chỉ vào bàn kì xem bói, cười hỏi.

    – Tin thì chính xác, không tin sẽ không chính xác.

    Lão mù bình tĩnh đáp.

    Tiểu cô nương hình như lần đầu tiên nghe người coi bói nói lời này nên có chút bất ngờ. Ngay lúc nàng còn đang ngẩn người thì con ngựa đằng sau đã chạy tới, ngồi trên ngựa là một nam tử trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi.

    – Sư muội, sao lại dừng lại?

    Nam tử trẻ tuổi hỏi.

    – Sư huynh, ta muốn xem bói.

    Tiểu cô nương đáp.

    Nam tử nói:

    – Loại mù vân du tứ phương phần lớn là gạt người, sau khi về núi, huynh sẽ tìm sư thúc xem cho muội.

    – Con mẹ nó, ngươi nói ai lừa đảo?

    Nam Phong lập tức mắng.

    Nam tử kia không ngờ Nam Phong dám mắng gã, bạn gái đang ở bên, mặt gã lộ vẻ không nhịn được, vung roi ngựa lên định quất Nam Phong.

    Người này đã luyện qua công phu, lại còn tương đối giỏi, roi ngựa vung xuống thẳng tắp, đánh thẳng vào mặt.

    Rọi ngựa sắp quật trúng Nam Phong, lão mù lập tức xuất thủ nắm lấy roi ngựa, cổ tay khẽ run đoạt lấy.

    – Ai nha, lão mù kia.

    Nam tử trẻ tuổi nhảy xuống ngựa, định rút kiếm ra.

    – Ngươi muốn làm gì?

    Nam Phong cầm lấy mộc trượng lão mù đứng dậy.

    Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, tiểu cô nương vội vàng xuống ngựa khuyên giải. Nam tử trẻ tuổi kia biết lão mù là cao thủ, chỉ là giả bộ một chút, nghe khuyên xong làm như không thèm chấp, giật lại roi ngựa trong tay lão mù rồi cùng theo sư muội hùng hùng hổ hổ đi.

    – Sư phụ, vừa rồi người không nên xuất thủ.

    Nam Phong nói, lão mù thay đổi hình dạng tất nhiên là để che giấu tung tích, vừa rồi sử dụng võ công không phải là hành động sáng suốt.

    – Ta cũng không thể để hắn đánh ngươi.

    Lão mù đáp.

    Nam Phong nghe xong thấy lòng ấm áp, nhưng hắn không cảm ơn, chỉ cảm động trong lòng.

    – Sư phụ, sau này con sẽ gắng không gây họa, người cũng không nên dễ dàng xuất thủ.

    Nam Phong lại lần nữa đỡ lão mù ngồi xuống.

    Sau khi ngồi xuống, lão mù thở dài:

    – Ngươi tuy thiên phú bình thường nhưng tâm tư thông minh, phẩm tính hiền lương. Nếu bần đạo không mang tội trên người, tất nhiên sẽ thu ngươi làm đồ đệ…​
     
    thesun0825 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)