Võng Du Tate No Yuusha No Nariagari - Aneko Yusagi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 327 – Nhìn Xung Quanh

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Rapht và người phụ nữ cáo đang lườm lẫn nhau.

    Theo như bề ngoài, người phụ nữ cáo trông như một bé gái.

    Dẫu vậy, từ cách nói chuyện lại giống như người già.

    Chẳng lẽ đó là Loli-Baba à?

    “Con ả xấu xí Raccoon kia, ngươi nghĩ mình có cơ hội thắng được ta sao?”

    “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Theo như tôi thấy, có vẻ cô là lai giữa tộc Fox và tộc Zveal, nhưng cô có thù hằn gì với tôi chứ?”

    “Ả Raccoon ngu ngốc không biết vị thế của mình, đừng có vênh váo chỉ vì ngươi đã dùng biến hóa chiến thắng ta một lần.”

    “… Hình như đúng là tôi từng nghe thấy một chuyện xưa như vậy.”

    Có một truyền thuyết của Á Nhân về chuyện đó.

    Tôi đã nghiên cứu truyền thuyết vì muốn biết rõ chủng tộc của Raphtalia là gì.

    Mặc dù bởi vì tôi cảm thấy hứng thú mới điều tra, nhưng tộc Raccoon đã dùng ma pháp của mình để phong ấn… một Đại Yêu Quái tộc Fox, truyền thuyết là như thế.

    Chẳng lẽ ả đang hận thù vì chuyện đó sao?

    Số đuôi của ả cáo bắt đầu tăng lên.

    Ể? Ả ta là Cửu vĩ hồ sao?

    “Mối nhục lúc đó… tuyệt đối không thể tha thứ!”

    “Mặc dù cô đang vu cáo tôi, nhưng cô lại đang đối địch với Naofumi-sama, và lại cùng phe với cái kẻ ích kỷ kia. Nên tôi sẽ không nương tay đâu.”

    Ả cáo rút ra một thanh kiếm mảnh và vào tư thế.

    Bầu không khí vang âm thanh kim loại va chạm nhau. Raphtalia và ả Kitsune… hình như tên là Tulna… họ đều dùng phân thân, vận dụng ma pháp ảo giác để biến ra rất nhiều ma pháp mang nhiều loại thuộc tính khác nhau trong lúc chiến đấu.

    Gọi đó là trận chiến mê hoặc lẫn nhau thì chính xác hơn.

    Trong chớp mắt tôi nghĩ rằng Raphtalia bị đâm, thì Tulna lại bị Raphtalia đâm.

    Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác, trên thực tế chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

    Tôi cảm thấy khó có thể xen vào được trận đấu này.

    Xem ra cách sử dụng ma pháp hỗ trợ mạnh mẽ của chúng tôi đã bù đắp được sự chênh lệch Lv, đang có hiệu quả rất tốt.

    Nếu thế, tôi hướng sự chú ý qua kẻ khác chắc là không sao.

    “Rafu~”

    Mà… không biết ả cáo đó có nhận ra một sinh vật đã lẻn vào chiến trường không nhỉ.



    Tiếp theo là Fohl.

    “Nếu ngươi đầu hàng ngay lập tức và không tiếp tục cản trở thì ta sẽ bỏ qua ngươi, nữ nhân tộc Aotatsu.”

    “Ngươi nghĩ mình đang nói gì với tộc trưởng mạnh nhất tộc Aotatsu đấy? Tên Hakuko… à không, từ mùi hương đó, ngươi là máu lai à? Thật ngu xuẩn.”

    “Làm như ta thèm quan tâm ấy. Ta không hứng thú với cội nguồn của mình.”

    Fohl hóa thành dạng thú nhân, và hướng nắm đấm về phía trước.

    Mặc dù tôi cảm thấy bất an vì không biết chênh lệch giữa giữa Tứ Thánh và Thất Tinh là bao nhiêu, nhưng theo ánh mắt của Fohl, trông có vẻ thằng nhóc vẫn ổn.

    “Để ta cho ngươi thấy sự đáng sợ của tộc Aotatsu.”

    Bóng hình của người phụ nữ tộc Aotatsu đang đối mắt với Fohl… Nellishen dần trở nên lớn hơn.

    “……”

    Cuối cùng Nellishen biến thành hình dạng của một con rồng phương Đông rất lớn.

    “Trong suốt bề dày lịch sử tộc ta, người có thể biến thành hình dạng này chính là tượng trưng của tộc trưởng! Liệu một tên nhóc Hakuko lai tạp như ngươi có thể sánh kịp ta?”

    “Vô vị. Cho dù ta có thể biến thành hình dạng như thế, ta cũng không cần dùng để đối phó với hạng người như ngươi.”

    Thằng nhóc đấm hai nắm tay vào nhau, vừa nói vừa khiêu khích con rồng.

    “Được, Hộ Thủ Hiệp Sĩ Hakuko! Hãy chấm dứt mối nhân duyên lâu đời này nào! Tộc Aotatsu chính là tộc Á Nhân mạnh nhất!”

    Nellishen vịnh xướng ma pháp hệ thủy, và đồng thời lao về phía Fohl.

    Fohl nhẹ nhàng né tránh, rồi lập tức áp sát ả ta, tung một cú đá vào giữa mặt của ả.

    “Ngươi vừa định làm cái gì thế?”

    “ĐỪNG COI THƯỜNG TAAAAA!!!!”

    Tiếng sấm vang lên ầm ầm và trút về phía Fohl.

    Có vẻ như đó là một chủng tộc điều khiển được gió và nước…

    “Air Strike Rush V!”

    “Uguu!”

    Fohl tung một đấm vào bụng Nellishen.

    “A… ga… gu…”

    Fohl không còn là tộc Hakuko thông thường nữa, mà nó chính là Hộ Thủ Hiệp Sĩ.

    Tôi thấy nghi ngờ liệu tộc trưởng của tộc Aotatsu này có thể làm đối thủ của Fohl hiện tại hay không nữa.



    Với bối cảnh tiếng sấm đang nổ vang khắp trời, Sadina và cô gái Shatte đang nhìn trừng trừng vào nhau.

    Do ma pháp Nellishen đã phóng ra khi chiến đấu với Fohl, cả khu vực bị bao phủ bởi một màn nước.

    Shatte đã chuyển sang hình thái chiến đấu, trông hình dạng của cô ta giống như một Thú Nhân Cá Mập.

    “Chết đi!”

    Shatte lao thẳng về trước, và đâm ra. Đáp lại, Sadina…

    “Onee-san ấy, toàn không có mặt vào những thời điểm xảy ra chuyện quan trọng. Nhưng thật mừng là lần này thì khác…”

    Dưới sự ảnh hưởng của ma pháp hỗ trợ của tôi, Sadina đã né tránh toàn bộ đòn tấn công với khoảng cách chỉ mỏng như tờ giấy.

    “Không bảo vệ được người quan trọng, là một chuyện rất bi thương đấy. Onee-san có thể hiểu được cảm giác của Naofumi-chan đang đau đớn đến mức độ nào…”

    Sadina cố ý dùng mặt để cản đòn tấn công bằng đuôi của Shatte, thân thể ngả ra đằng sau.

    “Cả nỗi tức giận vì đã không bảo vệ được và cảm giác vào lúc nhìn thấy kẻ địch đáng căm hận.”

    “Ngươi tính dương dương tự đắc đén bao giờ đây?”

    *Phụt*, Sadina phun một ngụm máu ra và nhìn chằm chằm vào Shatte.

    “Kẻ thù của Atlas-chan, cho dù là Onee-san cũng sẽ không tha thứ. Vậy nên, hãy tránh sang một bên đi. Nếu làm như vậy… cô sẽ sống được lâu hơn một chút đấy.”

    Sadina dùng một tay nắm chặt lấy cây lao của Shatte và nói.

    “Chỉ là chủng tộc Noid và Kusha mà thôi, trước khi hối hận vì dám đứng trước mặt ta,…”

    Cho dù đang mang làn da cá mập, tôi vẫn có thể thấy được Shatte đang nổi da gà. Cô ta bước lui lại một bước.

    “Nên xử lý thế nào đây nhỉ?”

    “Đ… Đừng coi thường taaaaaaa!”

    Shatte nổi giận, vung mạnh cây lao, đồng thời sử dụng ma pháp.

    “Maelstrom Spear!”

    Kỹ năng do Shatte phóng ra vừa tạo ra những vòng xoáy vừa bay về phía Sadina.

    “A, phải rồi… hình như cô đang hiểu lầm điều gì đó thì phải.”

    *Xoẹt xoẹt*, Sadina vịnh xướng ma pháp hệ lôi sở trường của mình, và hấp thụ chúng vào cây lao.

    Trông thấy ánh chớp điện phát ra từ vũ khí trong tay Sadina, Shatte ngây người.

    “Cái gì… tộc Luka… dùng sét!?”

    “Onee-san chưa từng nói mình thuộc tộc Luka đấy nhé. Mà cũng có thể là chủng tộc lân cận,… nhưng làm ơn đừng có nhóm tôi vào chung với chúng tộc yếu đuối đó.”

    Lôi Kích Thiểm của Sadina, dễ dàng đánh tan kỹ năng của Shatte.

    “Onee-san đang tức giận đấy. Cô nghĩ mình có thể… làm bia để Onee-san trút giận được bao lâu đây? Tôi sẽ nghiêm túc đấy.”

    *Rắc rắc*… Sadina biến thân thêm một hình thái khác.

    Mặc dù có nhiều điều tôi muốn tsukkomi lắm, nhưng chẳng phải là cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn à.

    “Hãy thử xem sức mạnh đã hấp thụ từ Naofumi-chan là đến đâu nào.”

    Cô ta biến thân thành một con quái vật có màu nâu giống y như một con sư tử biển.



    Cuối cùng là trận chiến ở trên bầu trời.

    Ở nơi đó có Ren.

    Chỉ có mỗi mình Gaelion sẽ rất nguy hiểm, nhưng cho dù là vạn nhất thì họ cũng không thể nào thua được.

    Điều đó cho thấy sự khác biệt về chiến lực… khi có Hiệp Sĩ là như thế nào.

    “Ta sẽ cho các ngươi biết sự đáng sợ của Long Đế là gì!”

    Con rồng khổng lồ Reldia phun ra một hơi thở lửa còn mạnh mẽ hơn xa đòn do Gaelion Già có thể tung ra.

    “Mega Prominence Nova!”

    Ren, người đang cưỡi ở trên lưng Gaelion, giơ cao thanh kiếm và vịnh xướng ma pháp.

    “Revelation Magic Enchant X!”

    Hơi thở lửa mạnh mẽ đến mức có thể được coi là một ma pháp tất sát, bị hấp thu vào thanh kiếm của Ren.

    Quả thực là Magic Enchant có thể hấp thụ ma pháp, và phù phép cho thanh kiếm.

    Có vẻ như hơi thở của rồng cũng bị coi là đối tượng có thể phù phép.

    “High Quick~”

    “High Quick!”

    Một cặp đấu sĩ khác dang ẩn hiện ở xung quanh với tộc độ cực nhanh. Đó là Firo và Gryphon.

    Trông có vẻ bên phía của Firo đang phát ra ít âm thanh hơn.

    “FiloRial biết bay… Lẽ ra chúng đã bị tổ tiên tiêu diệt hết trong quá khứ rồi, vậy mà vẫn còn tồn tại sao!?”

    Thật, thật sao?

    Gryphon đã tiêu diệt hết những con FiloRial biết bay ư…

    Đó là sự thật đầu tiên mà tôi nghe được từ khi đến nơi này.

    “Sai rồi~”

    Trong khi đang thực hiện trò hỏi đáp, Firo và Gryphon bay vòng quanh nhau và liên tục tung ra từng đòn tấn công,

    “Dreifach Tornado!” x2

    “Spiral Strike!”

    “Screw Strike!”

    Còn ở một nơi khác, Gaelion đang hít sâu một hơi, chuẩn bị tung ra Breath.

    “KYUAAAAAAAA!”

    Ngọn lửa màu trắng.

    Quả đúng là Gaelion Già đã từng nói với tôi.

    Rằng đang luyện tập một đòn Breath đặc biệt nào đó.

    Là gì nhỉ? Hình như là nói rằng ‘đã hoàn thành một đòn Breath rất khó với mục đích gây trở ngại’ thì phải…

    Có lẽ đó chính là nó.

    “Gu… Đây là cái gì!?”

    Reldia giống như là đang bị kẹt lại ở ngay cổ họng.

    “Tiếp đến là lượt của ta!”

    Ren hô lớn, hướng mũi kiếm về phía trước.

    Thân kiếm phát ra ánh sáng đỏ.

    “Flame Edge, Lưu Tinh Kiếm X!”

    Một nhát chém màu đỏ thẫm phóng về phía Long Đế to lớn.

    Ừm, xem ra cho dù tôi không giúp đỡ, mọi người cũng không hề có vấn đề gì.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 328: Fenrir Force

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Sao ngươi lại nhìn đi chỗ khác vậy hả!” (#` 皿 ´)

    “À, xin lỗi, xin lỗi.”

    Được rồi, việc tôi cho hắn thấy là tôi đang nhàn nhã với hắn nên dừng ở đây thôi.

    Raphtalia và những người khác cũng có vẻ không gặp vấn đề gì cả.

    Chắc cũng đến lúc tôi nên bắt đầu nghiêm túc rồi.

    “Mọi người! mau niệm ma pháp hỗ trợ lên ta! nếu có thêm sức mạnh của mọi người thì cái gã này sẽ bị ta đánh bại dễ ràng thôi!”

    Này này… Chờ đã! Từ lúc nào mà luật lệ của trận đấu lại biến thành như thế vậy.

    Không phải chỉ cần một mình ngươi là có thể hạ được ta hả??

    “Zweite Boost!”

    “Zweite Magic!”

    …vân vân.

    Tuy rằng có rất nhiều phép hỗ trợ khác nhau lần lượt được niệm lên hắn ta, nhưng không hiểu sao tôi chẳng thấy có thay đổi gì đáng kể cả.

    Tuy nhiên, so với mấy cái phép đó thì quả thật tính năng của All Revelation Aura X kinh khủng thật.

    The như dự đoán của tôi, năng lực được tăng cường lớn đến mức có thể lấp đầy khoảng cách Lv gần gấp 3 lần giữa hai bên.

    Mà…cho dù không phải Hiệp Sĩ, nên nếu không phân bố số điểm thì cũng sẽ vậy thôi nhỉ.

    “Hay lắm! Nếu được hỗ trợ đến mức này thì ta sẽ ổn thôi!”

    “Này, ngươi thật sự thấy được buff nhiều ma pháp hỗ trợ đến vậy cũng được à?”

    “Đừng tưởng vì ngươi trở nên mạnh hơn một chút thôi mà có thể lên mặt nhé!”

    “Ngươi là kẻ duy nhất mà ta không muốn bị nói câu đó đấy.”

    “Ngươi chỉ có thể cười được trong lúc này thôi. Hãy nhận lấy ma pháp được tăng cường nhờ vào sức mạnh từ mọi người của ta đây!”

    Không…không phải là ta đang cười đâu, mà ta đang cạn lời thật rồi đấy… ╮(╯_╰)╭

    Trong lúc tôi đang nghĩ vu vơ như thế thì Tact đã bắt đầu niệm ma pháp của hắn

    Không muốn phải khen nhưng…nhanh thật đấy

    『Ta, người Hiệp Sĩ thật sự ra lệnh cho căn nguyên của sức mạnh. Bây giờ ta một lần đọc hiểu được chân lý. Hãy thiêu rụi kẻ địch của ta bằng cơn bão lửa!』

    “Dreifach Fire Storm!”

    Dreifach!?

    Này đợi chút đã, cái gì vậy =.=

    Mồm thì nói là hiểu được ma pháp đến cực hạn trong khi nó chỉ là Dreifach à.

    Chuyện này thật lố bịch.

    Mà nếu nghĩ kỹ thì ma pháp hệ Reveletion chính là ma pháp chuyên dụng của Hiệp Sĩ.

    Nếu mà nói theo tiêu chuẩn cơ bản của thế giới này, Dreifach sẽ trở thành hệ thống ma pháp mạnh nhất chắc.

    Thực tế, trong tất cả những ma pháp tôi từng thấy cho đến bây giờ thì đây đúng là cái có niệm chú nhanh nhất thật.

    “Nhận lấy này!!!”

    Tact vừa bắt đầu phát động ma pháp vừa nở một nụ cười đắc thắng.

    Và rồi một cái vòi rồng lửa được sinh ra và bay thẳng hướng đến phía tôi.

    『Chỉ là một Hiệp Sĩ đơn thuần, ta ra lệnh cho căn nguyên của sức mạnh. Bây giờ ta một lần đọc hiểu được chân lý, hãy phá bỏ cơn bão lửa của tên kia!』

    “Anti Dreifach Fire Storm.”

    Bắt bài được Tact, tôi liền phát động ma pháp vô hiệu hóa cái vòi rồng của hắn.

    Và như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vòi rồng tan dần vào không gian và biến mất hẳn .

    Cho dù thời gian trễ lâu đến như vậy, tôi vẫn có thể vô hiệu hóa hoàn toàn ma pháp của hắn.

    “ (Ta ngạc nhiên đến mức nói không ra lời rồi đấy. Người đã đạt đến được cực hạn ma pháp thật ấy hả? Ngươi đã sống ở thế giới này bao nhiêu năm rồi thế?”

    “Cái…!” ∑(;゚д゚)

    Đòn ma pháp tất sát của mình bị vô hiệu hóa một cách nhẹ nhàng đến khó tin, Tact nhất thời không thể nói nên lời.

    Hình như đây là kiểu ma pháp phạm vi rộng, đừng nói là hắn đã tăng Lv bằng ma pháp này nhé?

    “Ra đây là năng lực của Trượng… nhất định ta phải cướp được nó!”

    “Đếch phải do trượng…”

    Có phải hắn nhầm lẫn gì không, nghĩ rằng tôi mạnh như thế đều là do sức mạnh của cây trượng này.

    Đột nhiên tôi nhớ lại Ren và mấy tên kia như hồi còn trẻ trâu trước đây… lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy bực mình đến vậy.

    Mà đúng là sử dụng cây trượng này khiến khả năng phân tích ma pháp nhanh hơn thật. nhưng mà việc đọc được ma pháp của đối thủ đều là nhờ kết quả nghiên cứu của bản thân tôi.

    “Nói đúng hơn, bởi vì có một Long Đế ở bên cạnh nên ngươi cũng đã được học long mạch pháp, đúng chứ? Mấy cái ma pháp đó đúng là chuyên gây trở đấy!”

    Thật sự tôi đến cạn lời với thằng này. ╮(╯_╰)╭

    Có thật là hắn đã đạt đến được ma pháp cực hạn không vậy?

    Công nhận là tốc độ niệm phép của hắn nhanh đi.

    Nếu là với phép Dreifach thì hắn còn không mất tới năm giây để niệm.

    Nhưng tôi thừa khả năng niệm với tốc độ nhanh hơn như thế.

    Tất nhiên là nhờ vào ma pháp hỗ trợ cùng với cây trượng của Trash.

    Theo như phỏng đoán của tôi thì tên này… mà thôi việc này để sau nói thì tốt hơn.

    Hửm?

    Tôi quay về phía có dấu hiệu của ma pháp.

    Và thấy con witch, kẻ vẫn chưa học được một bài học nào, đang định niệm một ma pháp và bắn về phía tôi.

    Chắc Witch đang tưởng tượng ra một kết cục là sẽ khiến cho tôi để lộ sơ hở và Tact lợi dụng cơ hội đó để tấn công tôi.

    Nằm mơ.

    Tôi bước một bước lên trước để đưa cả hai kẻ này đứng trên một đường thẳng, tôi sẽ thổi bay luôn cả con Witch cùng với cả Tact.

    “Zweite Wing Blow――”

    “Fenrir Force X!”

    Xen lẫn Khí vào trong, tôi liền phóng ra skill nhắm vào cả Tact và Witch trên cùng một đường thẳng để xử cả hai một lần và mãi mãi luôn.

    Mối liên hệ giữa ta và ngươi sẽ được kết thúc ngay tại đây!!!

    Cây trượng phát sáng chói lóa, phần trang trí hình con sói mở ra và một tia sáng phóng ra từ viên đá quý.

    “Wow!”

    Trước mắt tôi một thứ giống như một tia laze cực lớn phát ra và phóng về phía Witch.

    Đáng lẽ sẽ là vậy nhưng do độ giật nên nó đã bị trượt mất!

    Tact với cự ly siêu gần với tôi cũng đã né tránh được chiêu đó.

    Chẳng phải phản xạ thần kinh của hắn quá tốt hay sao?

    Chính xác thì kỹ năng sẽ kéo dài khoảng 3 giây thì phải?

    Vì trượt mất rồi nên nghĩa là phải hủy kỹ năng này thôi nhưng mà SP tiêu hao nhanh quá.

    A… sau khi bắn xong rồi tôi mới nhận ra.

    Chẳng phải tôi cần cho bọn chúng nếm mùi đau khổ hơn nữa rồi mới giết hay sao.

    Nếu không làm thế thì tâm trạng tôi sẽ không tốt lên được.

    Với ý nghĩa như vậy, pha bắn trượt vừa rồi cũng không tệ cho lắm.

    “Chậc! Trượt rồi à.”

    Từ vị trí cách vài mét so với tia laze tôi vừa bắn, Witch đang xụi lơ trên đất.

    Vì hoàn toàn đã trượt mất ả ta. Nhưng nó lại trúng vào đứa không liên quan khác.

    Theo như tôi nhớ được thì một cô gái loài người mặc trang phục hầu gái đã tan xác sau đòn đó.

    Có vẻ đến một mảnh thịt cũng không còn sót lại luôn.

    Mà cô ta đã dám chĩa cả súng trường vào tôi cơ mà, nên là có sống hay chết ra sao tôi cũng chẳng quan tâm.

    Cái này có tính là sát nhân không nhỉ?

    Tôi hoàn toàn không có một chút cảm giác tội lỗi nào.

    Vì nói đi nói lại thì đây là một đám người mà chỉ cần tôi sơ hở ra một chút thôi là bị chúng bắn chết ngay.

    Vậy nên đây chỉ là tự vệ chính đáng.

    Không phải chỉ có mình Witch mà cô ta cũng đã định bắn tôi nữa.

    “A…”

    Tact thất thần nhìn theo chiếc khăn quàng cổ đang rơi lơ lửng trên không trung. Thứ dường như là của người con gái đã biến mất đó .

    “Lần sau ta sẽ không trượt đâu!”

    Để thời gian lãng phí thế này thì không được rồi..

    Tôi nắm chặt lấy cây trượng và bắt đầu nạp ma lực.

    “Thằng khốnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!”

    Tact đã trở lên điên cuồng y như Trash hồi trước, hướng về phía tôi và vung vũ khí của hắn một cách bừa bãi chẳng có một quy tắc quái gì.

    Móng Vuốt, Roi, Rìu, Chùy, và Dụng Cụ Ném

    Tôi né tránh tất cả.

    “Tên khốn này!!! tên khốn nhà ngươi vừa giết Erie! Ta…tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ! Ta sẽ giết ngươi một cách tàn bạo nhất!”

    “GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

    Đám harem của Tact hình như cuối cùng cũng đã nhận ra được tình hình đang xảy ra trước mắt, và cùng nhau kêu gào hoảng loạn.

    Tuy nhiên, không biết có phải là do nóng giận quá hay không mà những bước di chuyển của hắn trở lên vô cùng dễ đoán.

    Tôi thường thấy trên anime đi kèm với cơn giận dữ thì sức mạnh cũng thay đổi theo nhưng mà, thực tế thì lại như này đây.

    Nó khiến tôi nhớ lại khung cảnh trận chiến của Ren với nữ kỵ sĩ khi cậu ta bị lời nguyền ăn mòn.

    Đây chắc là cảm giác của cô ta khi đã né được tất cả đòn đánh khi ấy đây mà.

    Nói thế này có vẻ hơi ngược đời, nhưng hắn nên giận dữ một cách bình tĩnh hơn.

    Phải vừa giận dữ vừa suy nghĩ xem sẽ giết đối thủ thế nào cho hiệu quả.

    Như là tôi bây giờ đó!

    “Người làm sao mà hiểu được! Erie là người bạn thơ ấu của ta. Cô ấy luôn ở bên ta từ lúc nhỏ! Cô ấy là đối tượng đầu tiên của ta (xxx đầu tiên ấy :v), cô ấy là một tồn tại như thế vậy mà…vậy mà, người lại giết…giết cô ấy…ngươi không có tư cách làm việc đó!”

    “Biết quái được! Nếu đã ra chiến trường thì không thể nào có thể biết được khi nào cái chết ập đến. Ngươi có thể nói ra được câu đó đối với những người đã từng bị ngươi giết không!”

    Cái kiểu lý thuyết cùn gì thế này.

    Muốn đi giết người ta nhưng lại không muốn đồng đội của mình bị giết, tôi thật chẳng thế nào có thể hiểu được cái logic này của hắn.

    Nếu hắn thật sự nghĩ là không muốn để cô ta chết dù thế nào. Thì hắn nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lấy thân mình ra mà bảo vệ cô ta chứ.

    Atlas… luôn nói lời này với tôi.

    Có thể sẽ chết ở tại nơi thậm chí còn không phải là chiến trường nữa.

    Nếu đó là người quan trọng thì phải luôn luôn ở tại nơi có thể bảo vệ cho người đó bất kỳ lúc nào.

    Cái lúc mà tôi giơ cây trượng lên và phóng ra kỹ năng, thì hắn đã làm cái quái gì?

    Chẳng phải đến cả việc hành động để bảo vệ cô gái đó, hắn cũng không thể làm được hay sao?

    Không, nói đúng hơn, chính vì ngươi đã né tránh nên bạn thơ ấu của ngươi mới chết.

    Nếu quan trọng đến như thế thì ít nhất trong nháy mắt đó sao ko cố mà căng cơ thể ra mà bảo vệ đi chứ.

    Nếu mà cảm thấy đòn tấn công đầy tính uy hiếp như vậy, thì hắn ta lại càng phải cố bảo vệ.

    “Là người đã giết cô gái đó, ta sẽ nói ngay tại đây. Cái chết của cô ta chính là do lỗi của ngươi vì đã không bảo vệ cô ta!”

    Dù là lô gic hay là cái gì, đó cũng chẳng phải là chuyện của tôi.

    Trận chiến này chỉ đơn giản là trận chiến của những kẻ giết người với nhau mà thôi.

    Nếu mà muốn bảo vệ và không để ai phải chết bằng bất cứ giá nào thì hãy sẵn sàng đánh cược bằng tính mạng sống của mình đi.

    Cách làm thì có vô số kể.

    Tact có vẻ như đang thiếu mất giác ngộ sẵn sàng chấp nhận cái chết khi mà ai cũng có thể sẽ chết chỉ vì tên bay đạn lạc.

    Aaa… khó chịu thật đấy.

    “Air Strike Float Mirror, Second Float Mirror.”

    Tôi triển khai Float shield phiên bản Trượng, và cho chúng xoay vòng xung quanh Tact

    “Grừ…! Chết tiệt! Đừng có chạy!”

    “Tại sao ta phải đứng yên để nhận công kích từ ngươi chứ. Dùng trượng thì cách chiến đấu của ta khác hẳn với khiên, đúng không nào?”

    Phải rồi, cũng không hẳn là phản xạ của tôi chậm hay gì đâu.

    Đương nhiên, với một đối thủ đáng gờm thì tôi sẽ không theo kịp được, nhưng với tình trạng đã niệm phép hỗ trợ cỡ này thì không thể nào không tránh được mấy đòn của hẳn.

    Cho dù cầm khiên, phản xạ thần kinh của tôi cũng chẳng thay đổi gì.

    Đó là bởi vì tôi cố ý không né tránh.

    Làm người cầm khiên mà lại đi tránh né thì làm gì cho đời đây.

    Ngăn chặn hành động của đối phương chính là nhiệm vụ của người cầm khiên.

    “Ta sẽ phóng ra một loạt các ma pháp, nên lo mà đỡ cho hết này.”

    “Làm gì có thằng điên nào đi hứng hết chứ!!”

    Tôi niệm những ma pháp có niệm chú ngắn.

    “Zweit Fire! Zweit Water.”

    Nhân tiện về ma pháp thuộc tính thì tôi chỉ biết đúng hai cái này.

    Vì ngay từ đầu có biết nhiều thì tôi cũng có dùng được đâu.

    Chỉ tạm thời sử dụng được bằng cây Trượng hàng mượn được nên cũng chẳng cần phải nhớ mấy thứ khác.

    “Đòn công kích cỡ này thì…”

    Ma pháp bay đi theo một đường thẳng tắp và Tact dễ dàng tránh được.

    Nhưng mà đó chẳng phải mục đích của tôi.

    Sau khi né tránh, hai đòn ma pháp đã bắn trúng vào lưng của Tact.

    “Grừ!? Cái…cái gì vậy!?”

    “Đến nước này rồi thì ngươi phải hiểu rồi chứ?”

    Năng lực của Float Mirror có thể làm cho ma pháp và skill được chỉ định phản xạ theo mọi góc độ khác nhau.

    “Được rồi để cho ngươi dễ hiểu ta sẽ biểu diễn cho xem. Air Strike Blast!”

    Nắm lấy cây trượng đã được nạp xong, tôi phóng ra kỹ năng.

    Ma lực được phóng ra thành một chùm ánh sáng.

    Tên Tact lại định tránh né nhưng mà, theo ý muốn của tôi, gương được điều khiển phản xạ blast, và chúng bay vòng vòng xung quanh Tact.

    Vì tôi không chủ ý bắn trúng hắn nên hiển nhiên đây chỉ là đang chơi đùa với hắn mà thôi.

    Hắn vẫn có thể đuổi kịp đúng là ngoài dự tính nha!

    Blast giờ đã hoạt động như một cái lồng.

    A, đã tạo thành Combo rồi.

    Chuyện như vậy cũng có thể hả?

    Nói đúng hơn, những chiếc gương đang tự chuyển động thay cho việc tôi phải điều khiển chúng.

    Tiện thất đấy.

    Cái này thì không biết Trash có thể kiểm soát được không?

    … Chắc là làm được thôi nhỉ???.

    Dù nói là Trash thì tôi vẫn có thể thấy kiểm soát thứ này khó đến mức nào.

    Quả nhiên cho dù là vũ khí nào thì hình như cũng đều có tính tương thích cả.

    Nếu mà là Trash bây giờ thì hẳn có thể kiểm soát nó tốt hơn tôi nhiều.

    Bởi vì ông ta từng nói ông ta còn sử dụng được skill cấp cao nữa cơ mà.

    Nghe nói là ông ta có thể tạo ra được một hình phản xạ đa diện đa góc độ, bên cạnh đó khi cho phản xạ Air Strike Blast thì có thể phá hủy trên diện rộng.

    Cho dù có vật cản thì vẫn bắn trúng được mục tiêu như thường, đây có vẻ như là ưu điểm của nó.

    Tuy tôi vẫn có cảm giác là có khả năng cả phe mình cũng bị va lây bởi chiêu này, nhưng ông ta nói rằng nếu qua tính toán cẩn thận thì không thành vấn đề. Cơ mà với tôi thì chắc không làm được rồi.

    Nhiều nhất tôi có thể làm bây giờ là di chuyển những cái gương theo ý nghĩ.

    Kinh nghiệm của việc này chính là đến từ việc điều khiển Float Shield.

    Ôi trời… Quả nhiên tôi vẫn chỉ là Khiên Hiệp Sĩ mà thôi.

    “Blast Prison!”

    Cùng lúc khi tôi hô lớn, nhà tù được tạo ra bởi Blast phát nổ.

    “Guhaaa!”

    Ngay lúc nó bộc phát thì Tact bị thổi bay đi.

    Đám con gái bám đít thằng Tact hét ầm lên.

    Một phần trong số chúng vất vả phục hồi từ cơn hỗn loạn bắt đầu chĩa súng trường về phía tôi

    “Chưa đâu! Ta….ta hoàn toàn không hề hấn gì cả…chỉ…chỉ là vết chầy xước ngoài da thôi.”

    “À thế cơ đấy!!”

    Bởi vì nghĩ rằng tên này đang… cố gắng chịu đựng nên đám phụ nữ ở phía bên ngoài vòng chiến đấu niệm ma pháp hồi phục lên hắn.

    Thậm chí có mấy đứa còn bắt đầu tranh giành nhau niệm phép hỗ trợ.

    Lòng tự ái của ngươi cho phép chuyện này à? Đây không phải là thứ đáng phải tức giận sao?

    “Ngươi ghét việc những cô gái của mình bị chết đến thế à? Vậy thì nếu ta ưu tiên nhắm vào chúng thì ngươi sẽ chỉ còn có thể cố mà bảo vệ chúng thôi nhỉ.”

    Tact đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hướng mắt nhìn về phía đám phụ nữ xung quanh hắn.

    Sau đó đám phụ nữ thì nhìn tôi run lẩy bẩy. (((゚д゚)))

    Cái quái gì vậy… sao tôi có cảm giác như mình đang vào vai ác thế này.

    Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái

    Việc trả thù nó sảng khoải đến thế này ư… Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm đấy.

    Chắc là bởi vì vũ khí của tôi ngay từ ban đầu chỉ có thể là khiên, nên chỉ có thể gây đau khổ một cách gián tiếp cho kẻ địch mà thôi.

    Không biết đứa nào nói là phục thù sẽ chẳng đem lại bất cứ thứ gì ấy nhỉ.

    Đối tượng trả thù nếu không tự phản tỉnh và cải thiện bản thân thì trường hợp đó thì nên giết quách đi cho đỡ chật đất.

    Ta nói đúng chứ? Witch.

    Nhưng mà nếu cứ giữ cái suy nghĩ này sẽ khá gay go.

    Nếu giờ mà tôi quá đắc chí nữa thì có thể sẽ bị lời nguyền nuốt chửng ngay, nên đành thôi vậy.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 329 – Gleipnir Rope

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Mà, ta cũng không ghét bắt chước theo mấy cái hành động thối nát như vậy nhưng, vì nó sẽ khiến cho cảm giác vui thú của ta giảm đi nên ta sẽ không làm mấy việc như là bắt giữ con tin đâu. Nên hãy cảm thấy biết ơn đi.”

    Dù có lẽ nó sẽ khiến tâm trạng của tôi sảng khoái hơn một chút nhưng, cái đó sẽ là món chính sau.

    Có cảm giác vai kẻ ác của tôi càng ngày càng nặng.

    “Hơn nữa, ta cũng sắp sửa đánh nghiêm tục rồi đấy.”

    Quả nhiên trượng tiện về nhiều mặt thật đấy.

    Khi đấu luyện với đám Ren thì tôi đã không thể dùng hết sức.

    Tôi phát động hiệu quả chuyên dụng của Fenrir Rod, Gleipnir Rope.

    ôi chỉ định mục tiêu vào còn Witch, và sợi xích hiện lên từ mặt đất.

    “Dừng lạ…” ∑(lliд゚ノ)ノ

    Thực ra đây chỉ là giả vờ, sợi xích trói chặt tên Tact lại.

    Không biết là do vẫn còn ảnh hưởng sau chấn thương ban nãy hay sao. Mà tôi đã có thể trói chặt hắn một cách dễ dàng

    “Grừ… Sức mạnh của ta…”

    “Ừ, đừng có nghĩ là ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi sợi xích đó.”

    Thời gian công hiệu của Gleipnir Rope nhận ảnh hưởng từ ma lực của người sử dụng.

    Dù ở thế giới của tôi thì đây chính là sợi xích đã trói buộc con sói sát thần nổi tiếng trong thần thoại Bắc Âu.

    Nếu mà nó dễ dàng bị phá huỷ thì đúng là hữu danh vô thực đấy.

    “mM…kiếp… Nếu vậy, thế này thì sao hả!”

    Tact với nguyên biểu cảm đau đớn, lấy ra chiếc khiên đã cướp từ tôi và vào tư thế.

    Nhìn theo hình dạng chiếc khiên thì đó là Wrath Shield.

    Có vẻ như hắn đang cực kỳ tức giận đối với tôi nhỉ.

    Vậy thì tôi cần phải cảnh giác với Blutopfer và Iron Maiden đây.

    Tôi không chắc liệu có xảy ra hiệu quả phụ không nhưng, nếu để cho hắn liên tục sử dụng skill, ít nhiều tôi có thể duy trì được ưu thế không đây?

    Không, liên tục tấn công hắn dồn dập sẽ an toàn hơn.

    “Được rồi, vậy ta sẽ nương tay cho một chút. Hãy đỡ lấy đòn này… cho đàng hoàng vào nha. Nếu không thì mấy đứa con gái đằng sau sẽ trúng đòn đó?”

    Sau khi hướng khuôn mặt về phía bọn con gái đang run rẩy trong sợ hãi đến không thể cử động được kia,

    Tact liền lườm tôi bằng ánh mắt chứa đầy ý chí sẽ liều mạng bảo vệ cho họ.

    Phải thế chứ, đó chính là khuôn mặt tôi muốn nhìn thấy.

    Thật muốn để cho Atlas, Nữ Hoàng, bà bà, những người trong làng, liên hiệp quân, và rất nhiều những người có liên quan đến tôi nữa đã bị cướp đi tính mạng, nhìn thấy cái khuôn mặt nhuộm màu thù hận của ngươi.

    “Đừng có mà lườm ta kiểu đó. Vì ta vẫn chưa dày vò ngươi đủ đâu. Vẫn chưa đâu!”

    Tôi đã tích trữ đủ năng lượng, và phóng ra skill một lần nữa.

    “Fenrir Force V!”

    Lần này thì tôi đã ước tính cả phản lực, và không xen lẫn Khí vào, ước tính được rằng hắn chắc sẽ chịu được rồi phóng ra.

    Từ đầu mũi của cây trượng, một chùm sáng cực dày chụm lại và được phóng về phía Tact đang bị trói.

    “Grừ….”

    Ồ, quả không hổ là sức mạnh đến từ chiếc khiên đã cướp từ tôi.

    Xem ra bọn con gái ở sau lưng Tact hoàn toàn không phải chịu một chút thương tổn gì.

    Nhưng mà phía đang đứng chịu trận thì Tact không biết thế nào rồi nhỉ?

    “Ư, gưưưưư…”

    “Ấy chết, Ta quên mất. cây trượng truyền thuyết mà ta đang cầm gọi là Fenrir Rod ấy. Trong hiệu quả chuyên dụng của nó thì có một thứ được gọi là “Phản Bội Đối Với Thần Linh”. Và hiệu ứng của nó là…”

    Đây là điều tôi nhận ra được vào lúc lần đầu tiên nhận được cây trượng và đấu tập với đám Ren.

    Đối với Folh thì đòn tấn công của tôi cho dù không nương tay nhiều cũng không gây ra được quá nhiều sát thương, nhưng với đám của Ren thì sẽ khác.

    Họ nói với tôi là đòn đánh của tôi còn đau hơn cả dự đoán.

    Vậy nên, điều tôi đã nhận ra đó là hiệu ứng của “Phản Bội Đối Với Thần Linh” là khi Vũ Khí Thất Tinh tấn công vào Tứ Thánh Khí thì uy lực của nó sẽ được tăng cường hay sao ý.

    Mà đúng là nếu nghĩ theo kiểu thông thường thì, một Vũ Khí Thất Tinh mà có tính năng cao hơn cả Tứ Thánh Khí thì thật sự…từ cái luật lệ của thế giới này đã chẳng thể tin nổi rồi.

    Tôi chưa thấy có vũ khí nào đi kèm với skill giống như vậy, nói không chừng tinh linh của Trượng đã cho tôi cho mượn sức mạnh để chiến đấu với chiếc khiên đã bị cướp.

    Tóm lại bây giờ tôi cảm thấy như là được đối xử đặc biệt vậy.

    Thực tế thì Fenrir Rod đã là thuộc hạng mục “vũ khí đặc biệt” rồi nhỉ.

    “Chắc vì ngươi biết được khả năng phòng ngự cao của khiên nên mới đổi sang dùng nó, nhưng mà dùng khiên sẽ càng chịu nhiều thương tổn hơn đấy.”

    Tất nhiên, vì bản thân năng lực phòng ngự của khiên rất cao, nên nếu là tôi thì chắc đã chẳng có vấn đề gì rồi.

    Phóng ra trong 5s, rồi dừng.

    Sau đó, Tact đang cố gắng lắm mới đứng được ở đó, thở không ra hơi, rách nát tả tơi, và bốc ra phói từ khắp cơ thể.

    Có vẻ Tact phải nhận khá nhiều sát thương từ tia sáng của Fenrir Rod.

    “Gư…. ư…..”

    “Này này, ngươi chưa được gục đâu đấy. Ta vẫn còn chưa nguôi giận đâu. Mà vì còn phải chơi với ngươi cho đến khi Folh đến đây nữa nha..”

    Cảm giác cứ như là tôi đang bắt nạt hắn vậy.

    Cơ mà, tôi lại có cảm giác cho dù mình làm gì hắn đi nữa cũng đều sảng khoái cả nên chẳng còn cách nào khác nhỉ.

    Vì tôi đã mong chờ cái khoảnh khắc này mãi, từ cái ngày mà tôi để mất Alast trong trận chiến với phượng hoàng.

    “Mọ…mọi người! Chúng ta phải bảo vệ Tact!”

    Đám phụ nữ khôi phục lại trạng thái bình thường, giơ súng trường lên theo sự chỉ huy của một nữ kỵ sĩ với vẻ bề ngoài khác biệt và khuôn mặt nghiêm túc.

    Lại thế nữa à, mà hay phải nói là bọn chúng chỉ có biết làm thế thôi nhỉ?

    Khi tôi đang nghĩ vậy thì bọn chúng bắt đầu niệm nghi thức ma pháp.

    Ít ra đã biết thử suy nghĩ rồi đấy.

    Chỉ mình tôi đơn thương độc mã thì dù có gắng thế nào cũng chẳng ngăn chặn nổi đòn ma pháp này.

    Đương nhiên, tình hình như vậy cũng đã nằm trong dự đoán của tôi.

    Có cảm giác như đã rất lâu trước đây, nhưng tôi đã tự mình trải qua một cách đau đớn vào cái lúc mà tôi đã quyết đấu với Motoyasu lần đầu tiên ấy.

    Đám người này đã nói rằng chúng ta sẽ đường đường chính chính không sử dụng đòn tấn công đê tiện, nhưng khi gặp tình thế xấu liền dửng dưng dùng loại tấn công như vậy.

    Vậy nên. Đương nhiên việc mà mấy đứa bám đuôi kia sẽ tấn công tôi và ứng viện cho đồng đội chúng thì tôi cũng có nghĩ đến rồi.

    Ngay từ ban đầu chúng tôi đã thành lập kế hoạch tác chiến là tôi sẽ lao lên khiêu khích Tact và với tiền đề lấy ít chống nhiều rồi,

    May mắn là những kẻ có mức độ uy hiếp cao đã được Raphtalia và những người khác làm đối thủ cho rồi, vậy nên bên phía tôi mới có thể thảnh thơi thế này.

    Cảm giác có nhiều đồng đội đáng tin cậy thật tốt.

    “Bắn —————!” (/`Д′)/

    Đám con gái hướng súng trường về phía tôi và bóp cò.

    Tiếng súng vang lên khắp cả khu vực xung quanh.

    Thế nhưng… trong lúc đó tôi đã cho triển khai phương án phòng vệ đã nghĩ từ trước.

    Viên đạn chì nhanh đến mức chỉ có thể miêu tả là trong nháy mắt bay về phía tôi tôi.

    Bởi vì đây là phát súng trường của đám người Lv 250 bắn ra mà.

    Có lẽ cũng đang phát huy được uy lực không thua kém gì so với súng trường ở thế giới của tôi.

    Mà… dù sao thì lúc còn ở thế giới của mình, tôi cũng đã nhìn thấy súng thật bao giờ đâu.

    Đám con gái kia hẳn đang rất tin chắc rằng đòn tấn công này sẽ bắn trúng tôi.

    Trên thực tế, chúng đang làm một khuôn mặt cố gắng bảo vệ đồng đội xen lẫn sốt ruột.

    Nếu đã có thể làm ra được một vẻ mặt như vậy, nhưng tại sao chúng lại không hiểu được cảm giác của tôi vậy? Tuy nhiên, hiện tại đó cũng chẳng phải là việc của tôi.

    Tôi xin phép được chà đạp lên cái hy vọng mơ hồ đó của chúng.

    Những viên đạn định xuyên thủng tôi.

    …và toàn bộ những viên đạn đó đều bắn trúng vào Tact.

    “Gưaa!”

    “Cái…!” (((゚Д゚;)))

    Đám con gái không thốt nên thành lời, làm rơi súng.

    “Tại, tại sao mà…”

    “Ai da… làm cái gì vậy trời. Các người tệ bạc thật đấy.”

    Tôi vừa nở nụ cười vừa kích động chúng.

    “Tại sao đạn mà chúng ta bắn lại trúng vào Tact cơ chứ!?”

    Phải, tôi sử dụng『Tập』và『Bích』kỹ thuật mà tôi đã nghĩ ra cùng với….Atlas. và can thiệp vào quỹ đạo của những viên đạn súng trường mà đám con gái đã bắn, rồi gửi tất cả số đạn đó tới thăm hỏi Tact.

    Bản chất “Tập” thì có hiệu quả cao khi liên quan đến những đòn công kích không có hình dạng như là công kích ma pháp.

    Thực thể như viên đạn thì rất khó, nhưng mà, nếu là tôi bây giờ thì có thể làm được.

    Sau đó thì tôi vận dụng “Bích” vừa làm cho đạn bật ra vừa làm cho nó trúng vào Tact.

    “Thế nào Tact. Hương vị từ những viên đạn được bắn ra bởi những cô gái của mình thế nào? Còn là Lv 250 nữa chứ?” (´ΘωΘ`)

    “Sao… sao! Sao ngươi dám khiến chúng ta bắn vào Tact!”

    Bọn con gái vừa phần nộ vừa đang lặp đi lặp lại những lời chửi rủa vào tôi.

    Bầu không khí này sảng khoái thật.

    … Chuyện như vậy cũng làm cho tâm tình của tôi trở lên tốt hơn, có vẻ như tôi cũng đã thay đổi rồi.

    Nếu tôi của trước kia mà phải chịu tới tấp những lời la ó chửi rủa Gya Gya của đám con gái ở thế giới cũ thì tôi nửa khóc cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ đâu.

    Điều này có nghĩa là tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà cũng chẳng biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

    “Không liên quan đến ta. Đúng ra thì, cái bọn suốt ngày mở miệng nói về về chính nghĩa mà lại thực hiện cái sách lược hèn hạ ‘đa số đánh thiểu số’ để đối phó ta, vậy thì nên gọi là gì đây hử?”

    Đối với lời phản biện của tôi, đám con gái liền im lặng.

    Xem ra quả thực bọn chúng đã nhận ra hành động của mình không hợp đạo lý.

    “Mà được rồi. Vì ta rất tốt bụng, nên ta sẽ dùng ma pháp hồi phục cho cái tên Tact đó. Dreifach Heal!”

    Dùng Revelation sẽ rất phiền toái.

    Hình như do heal của tôi đã có hiệu quả, Tact đã có sức lườm tôi kinh hơn và cắn môi.

    “Nào! Vẫn còn tiếp tục nhiều lắm đấy. nên là cố chịu đựng nha~”( ^ω^)

    Ngay lúc tôi vừa nói như vậy thì một trận sấm sét như mưa trút xuống từ trên không trung.

    Không nhầm thì đây là nghi thức ma pháp, “Phán Quyết” thì phải.

    Khi đã đạt tới Lv 250 rồi thì kể cả với nhân số chỉ có thể dùng được ma pháp hợp xướng cũng có thể phóng ra Phán Quyết nhỉ.

    Để đề phòng, chắc bọn chúng sẽ cho tập trung uy lực của Phán Quyết lại và cố làm cho nó không trúng vào Tact đây mà.

    “Đúng thật là chẳng học được gì hết.”

    Xen lẫn với tiếng thở dài, tôi triển khai Mirror ở trên không trung.

    “Dừng tay——“ ヽ(`Д´)ノ

    Ồ? Vẫn có vài đứa nhận ra được à.

    Nhưng trễ rồi.

    “Nhận lấy cái này và chết đi!”

    Tiếng sấm xét nổ vang, và đòn phán quyết trút xuống tôi như mưa.

    Tôi truyền Khí vào gương và điều chỉnh góc độ phản xạ.

    Ồ… quả thực uy lực mạnh thật đấy.

    Một tấm gương đã bị phá hỏng.

    Nhưng mà tấm thứ hai thì không sao, nó đã thuận lợi phản xạ đúng như dự đoán của tôi.

    “Gư haa!”

    “Tact!?”

    “Hắn vừa làm gì vậy! Cái tên này hình như…có năng lực khiến cho toàn bộ đòn tấn công của chúng ta bắn trúng vào Tact.”

    Đám con gái nghẹn ngào nhìn vào Tact đã bị đập nát tả tơi.

    Ở bên trong hàng ngũ đó cũng có vài đứa chạy lại gần Tact nhưng đã bị ngăn lại.

    “Hửm…thế nào? Hương vị từ ma pháp mà đồng đội ngươi phóng ra?”

    Cho dù mắng tôi thối nát thì đối với tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

    Mà nói mới để ý, tôi đang đánh với ai vậy?

    Tôi vốn định đánh với Tact mà, nhưng không biết từ lúc nào tôi lại đang đánh với đám theo đuôi của Tact.

    Mà tạm thời, vì Tact vẫn đang dùng khiên để đỡ nên có vẻ như không chịu quá nhiều sát thương cho lắm, tuy nhiên đám theo đuôi của hắn chỉ ở mức này thôi sao?
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 330 – Người Bình Thường

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Khốn nạn! Ngươi lại khiến cho đòn tấn công của mọi người đánh vào ta!”

    “Đồ Ác Ma!” (#`Д´)ノ

    Đám phụ nữ cũng hùa theo mắng tôi.

    Ác Ma à… Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới bị gọi như thế.

    “Làm Ác Ma cũng tốt thôi. Ta vốn là Khiên Ác Ma mà. Dù sao, lợi dụng đòn tấn công của kẻ địch là chuyện xấu à? Hay nói đúng hơn, chen ngang vào trận đấu 1 đấu 1 là xấu lắm đấy. Cơ mà, ngươi bị hạ gục chỉ với trình độ này thì chẳng thú vị chút nào. Để ta sẽ hồi phục cho.”

    Tôi dùng Ma Pháp Hồi Phục lên Tact lần nữa.

    Xem ra Ma Lực và SP của tôi đã bị giảm đi khá nhiều.

    Tôi bèn lấy ra vật phẩm hồi phục là quả Lukor từ trong túi áo thì…

    “Đừng hòng thực hiện được!”

    Một ả phụ nữ trong đám theo sau của Tact đột nhiên xuất hiện và cố đoạt lấy quả Lukor tôi đang nắm trong tay.

    Cô ta trông rất giống Ninja. Là Shadow của Faubley à?

    A, hình như do tôi nắm chặt quá nên trái Lukor bị bóp nát mất rồi.

    Thứ này đắt lắm đấy~. Thật lãng phí.

    “Guaa!”

    Một vài giọt của quả Lukor rơi trúng vào mặt cô ta.

    Ít ra ngươi cũng đã từng nghe rồi chứ, đây là một loại rượu nguyên chất đấy.

    “Melris!”

    “Mù-Mùi rượu! Ư…”

    Ồ, ngay lập tức bước chân của cô ta đã loạng choạng rồi.

    Có vẻ như đây là chất độc đối với người khác trừ tôi.

    Dù sao thì, đây cũng là thứ mà Motayasu đã ăn rồi nhổ ra ngay, nhưng vãn ngủ li bì suốt một ngày ròng trên đảo Cal Mira.

    “Đừng quấy rầy việc hồi phục Ma Lực của ta!”

    Tôi nhẹ nhàng đá cô ta về phía đám theo sau.

    Sau đó, tôi lại lấy ra 1 quả Lukor khác và cho vào miệng.

    Đám đó hình như biết tôi vừa cho thứ gì vào mồm.

    Một nửa cười khúc khích chế nhạo, một nửa lại tái xanh cả mặt.

    Witch ít nhiều vẫn biết về thể chất của tôi nên vẻ mặt không biến xanh. Còn Tact nghiêng đầu làm vẻ mặt khó chịu.

    “Chắc ngươi đang cho rằng ‘Ta đang tự sát vì ăn trực tiếp quả Lukor sao’, nhưng đáng tiếc là sai mất rồi.”

    “Nếu vậy… chẳng lẽ ngươi được ban cho năng lực à?” ∑∑(゚д゚)

    “Ngươi đang nói gì vậy?” (´-_- ‘)?

    Mà nhận nó từ ai kia chứ?

    À thì, không cần hỏi cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra nhỉ.

    “Đây là thể chất sinh ra đã có của ta. Có vẻ như ngươi đã được ban cho năng lực gì đó đấy nhỉ. Đó chính là điểm khác biệt giữa ta và ngươi.”

    Tôi có nên tiếp tục hồi phục Ma Lực và SP không?

    Hửm? Ánh mắt đang nhìn tôi của Tact càng trở nên dữ dội hơn.

    Có phải là vì thế không? Vì hắn được ban cho năng lực nên không thể chịu được khi tôi cũng có sao?

    Cái tên này rốt cuộc nghĩ mình hơn người đến mức độ nào vậy?

    “Được rồi, mặc dù có sự cản trở từ bên ngoài, nhưng chúng ta lại tiếp tục nào.”

    Sau khi tích trữ xong, tôi hướng cây trượng về phía Tact.

    Tact không thể chịu được đòn tốn công của tôi, nhưng cũng biết nếu hắn né, đám con gái ở phía sau sẽ chết. Tact cố hết sức tập trung sức mạnh vào khiên.

    Ừ, cố gắng lên nhé.

    “Fenrir Force VI!”

    Sẵn tiện nói luôn, tôi cũng xen lẫn Điểm của Biến Huyễn Vô Song vào đó rồi mới bắn ra một chùm tia cực mạnh.

    “Guu… guuuu.. guu… chết tiệt… đau quá sức… còn mạnh hơn cả khi nãy… Đây là đòn tấn công gì vậy!?”

    “Không phải ngươi đã trải nghiệm rồi sao? Đó là đòn áp dụng nguyên lý của Babaa đã bị ngươi giết hại đấy. Hãy tận hưởng sức mạnh của những người bị ngươi giết đi!”

    Ồ! Tôi có thể nghe thấy âm thanh của những cú va đập vang lên liên tục từ người Tact.

    Quả nhiên Điểm của Biến Huyễn Vô Song là khắc tinh của Khiên.

    “Uwaaaaaaaaa!”

    Không lâu sau, Tact không còn có thể chịu nổi được nữa, bị chùm sáng bắn bay lên không trung, xoay vòng vòng rồi rơi xuống.

    À, cứ giữ như thế này là được rồi nhỉ. Thậm chí tôi còn có thể khiến đám phụ nữ sau lưng hắn bay đi nữa kia.

    *Rầm* một tiếng vang lên, và Tact nằm vật ra đất.

    “Tact-sama!”

    “Tact!”

    “TACTTTT!”

    Đám theo sau lập tức cuống quýt chạy tới hỗ trợ cho hắn.

    Mà, đám con gái đó có vẻ vẫn không hiểu được là cho dù có làm gì cũng không thể thay đổi được tình hình này sao.

    Có điều, hình như do nhờ nhận được sự cổ vũ, Tact vẫn có thể đứng dậy.

    Đám theo sau chẳng rút được bài học gì, vẫn dùng Ma Pháp Hồi Phục lên Tact.

    “Này, các ngươi, đừng chỉ dùng Ma Pháp Hồi Phục chứ, dùng thêm cả Ma Pháp Hồi Phục Mệt mỏi nữa.”

    Stamina cũng rất quan trọng đấy?

    Tôi nhìn thấy hắn tơi tả cả người, cho dù ‘thức tỉnh’ thì cũng chẳng thể thắng nổi tôi đâu.

    Không? Cũng có thể thắng lắm chứ?

    Cơ mà, nếu sẽ có kỳ tích xảy ra, chẳng phải chính là hiện tại sao?

    Nếu có thứ gì chống lưng cho hắn, thì đây là lúc thứ đó hiện thân rồi.

    Vậy nên, tôi liếc mắt nhìn quanh, nhưng không nhận ra được một khí tức nào cả.

    “Chưa đâu… Ta sẽ không tha thứ cho ngươi…”

    “Đó là câu ta nên nói mới phải. Chỉ có ngươi mới là kẻ tàn bạo, ta đã quyết định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã được sinh ra trên đời này. Mà không chỉ mỗi mình ta. Toàn bộ người ở Melromarc đều muốn thế.”

    Hay nói đúng hơn, đây mới là mục đích của tôi.

    Khi Nữ Hoàng bị sát hại, Melromarc đã thực hiện cuộc chiến này để phục thù.

    Làm đại diện cho kẻ thù của chúng tôi, những kẻ này không thể nào được tha thứ chỉ với hình phạt của mỗi tôi thôi đâu.

    Và vì tôi cũng nghĩ như vậy, nên tôi sẽ ngừng tay khi đánh cho Tact, kẻ đầu não này tơi bời.

    Atlas, Nữ Hoàng, Babaa, các dân làng.

    Ít nhất những người thân cận với tôi cũng chỉ chết đi chừng này.

    Nếu nghĩ đến những sinh mệnh đã mất đi trong chiến tranh, thì đó là không giới hạn.

    Liên quan đến việc phục sinh Linh Quy.

    Đám Hiệp Sĩ kia đã gây nên rất nhiều hy sinh, nhưng đó không phải do cố ý, và họ đang hối hận, cố chuộc lại lỗi lầm vì những người đã mất.

    Điều đó được thực hiện thông qua hình thức cứu lấy thế giới.

    Nhưng Tact lại khác.

    Hắn lờ đi Đợt Sóng, giết Hiệp Sĩ, và gây thảm sát cho Quân Đồng Minh.

    Hơn thế nữa, hắn lại gây chiến tranh để thôn tính thế giới.

    Nếu hắn có dấu hiệu hối lỗi, tôi không ngại cho hắn một cơ hội, nhưng có vẻ như đây là chuyện không thể rồi.

    Dẫu sao, vẫn phải trừng phạt hắn vì đã châm ngòi lửa chiến tranh.

    “Ta nhất định… sẽ giết người!” ヽ(#`Д´)ノ

    Tact tuyên bố rồi đặt tay lên chiếc khiên.

    Có lẽ là để “bật” Curse Skill nào đó.

    Thế nhưng… đã muộn rồi.

    Tôi giơ cậy Trượng lên, rồi tập trung Ma Lực và SP lại từ… xung quanh.

    Rồi phát động Gleipnir Rope trói Tact.

    “Đây là kỹ năng vận dụng Fenrir Force cùng với Biến Huyễn Vô Song.”

    Tên của Skill xuất hiện ở trước tầm nhìn của tôi.

    Đây là một dạng ứng dụng có hiệu quả Energy Boost rất mạnh.

    Ma Lực sáng rực lên như đom đóm tập trung và cô đọng lại nơi cây trượng của tôi… cảm giác giống như một tất sát kỹ trong một bộ Anime nào đó vậy. (Chắc là Nhất Dương Chỉ trong truyện Yu Yu Hakusho ấy :v)

    “Nào, đỡ một đòn của ta đây.”

    Tôi hét lên tên của Skill hợp thành hiện lên ở trước tầm nhìn.

    Tuy nhiên, cũng khá phiền phức khi phải giảm uy lực xuống để không lỡ tay giết hắn.

    Thế nên tôi không có lẫn Điểm vào. Nếu thêm nó vào, hắn sẽ bị thổi bay luôn và tôi sẽ không thể thỏa mãn.

    “Blutopfer!”

    “Ragnarok… Blaster!”

    Đây là kỹ năng được cô đọng và phát triển từ Fenrir Force.

    Tốn kha khá thời gian để tích trữ.

    Cho đến khi Tact đứng lên, tôi không thể di chuyển được là vì lý do này, và việc hồi phục Ma Lực cũng là để sử dụng kỹ năng đó.

    Như mong đợi, chùm tia sáng cô đọng được phát ra mà Fenfir Force không thể so sánh được, thổi tung Blutopfer đi rồi bay về phía Tact.

    “GYAAAAAAAAAAAAAAAA!”

    Tiếng thét thảm thiết thật.

    Tact không chịu nổi, nên bị Ragnarok Blaster đánh bay lên không trung.

    Nhân tiện, tôi có chỉnh lại quỹ đạo một tí để không trúng vào đám phụ nữ.

    Nếu có trúng thì cũng chẳng sao, nhưng như thế thì còn gì là vui nữa.

    Ragnarok Blaster bắn xuyên qua cơ thẻ Tact, và hắn văng lên không trong khi vẫn co giật.

    Nhân tiện, hắn đáp xuống nơi Gaelion cùng Ren đang chiến đấu với Long Đế.

    “Gi— Guaaaaaaaaaaaaaaaa!”

    Long Đế kêu lên kinh ngạc vì đột nhiên bị tấn công bất ngờ.

    Mà~, Long Đế bị cháy ở những chỗ hắn bay lướt qua, và trông như ả ta cũng sắp bị kết thúc rồi.

    “Ngay lúc này!”

    “Kyuaa!”

    Ren dùng Gaelion làm chỗ dậm chân, nhảy lên chém vào Long Đế.

    “Phượng Hoàng Liệt Phong Kiếm!”

    “Kyuaaaa!”

    Kiếm của Ren phát sáng đỏ, rồi một cơn bão lửa cùng với một con chim lửa do năng lượng hóa thành bay đi.

    Gaelion cũng phối hợp bao trùm bản thân trong lửa và lao đến. Trông cứ như 2 con chim lửa vậy, và chúng cùng đâm xuyên qua Long Đế.

    “Gư… một mảnh vỡ nhỏ tí cùng Kiếm Hiệp Sĩ vậy mà…”

    Ô, một đòn tấn công mạnh đến vậy mà vẫn chưa đủ làm đòn chí mạng à.

    Không tệ đâu.

    Trong khi nghĩ vậy, tôi đưa mắt ra nhìn về phía Tact hiện đang rớt xuống đất.

    “Này~, còn sống không vậy?”

    Hắn trông chẳng khác gì một đống rác.

    Đòn đó không phải là đòn tấn công tỉ lệ với sức phòng thủ nên tôi không nghĩ rằng hắn đã chết, với lại uy lực đã được khống chế, nên chắc là không sao đâu.

    “Kư…”

    “Ồ~”

    Tôi ung dung nhìn, vừa vỗ tay khi thấy Tact gắng gượng đứng dậy.

    Khi bị đập tơi tả như vậy, có lẽ hắn đang nghĩ đến chuyện rút lui.

    Nhưng ta sẽ không để ngươi chạy đâu.

    Chính vì lý do đó mà tôi mang theo cả Gaelion, Firo, Sadina, và Raph-chan. Đất, biển, không trung, cho dù có chạy đi đâu ngươi cũng đừng hòng trốn thoát.

    Hơn nữa, tên này lại còn tự mình dựng lên kết giới không thể bỏ chạy nữa mà.

    Giống như là bị giam cầm trong chính cái cũi mình tạo ra vậy.

    Mà, nếu hắn dỡ đi, thì tôi cũng sẽ dựng lên lại thôi.

    “Ngươi nghĩ mình trốn được sao? Bên ta vẫn còn chưa chơi đủ đâu.”

    Tôi cũng gần như đến phát chán cái ‘trò chơi một chiều’ này rồi.

    “Sự đắc ý của ngươi… chấm dứt ngay đi!”

    Ồ, có vẻ Tact không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của Blutopfer.

    Cheat đến mức nào nữa đây!

    Tôi đã tính toán và giảm bớt uy lực, nhưng có vẻ đó là quan tâm không cần thiết rồi.

    “Haa, với đòn vừa rồi, người đã chết một mạng rồi đấy. Ngươi căm ghét ta nhiều cũng như ta đối với ngưoi, Nhưng đây không là không dựa trên lập trường đó, mà đây là ta thay mặt cho Trượng Hiệp Sĩ.”

    Trash… thật sự thì ông ta rất muốn tự tay giết hắn để báo thù cho Nữ Hoàng.

    Nếu là tôi thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ thỏa mãn, nhưng tôi đang đánh bại hắn thay cho ông đấy, Trash ạ.

    Kế đến là cho Atlas, Babaa, Quân Đồng Minh đáng ra không phải chết, và cả những dân làng nữa.

    “Uôôôôô!” ╰(` 皿 ´)╯

    Tact gom hết chút sức tàn còn lại, gầm lên và lao đến tấn công tôi.

    Tact chuyển vũ khí của mình sang Trảo, đòn tấn công của hắn giống như đang lao vào con mồi, và tôi cố tình giao đấu chính diện với hắn.

    A, quả nhiên sức mạnh này của hắn thật điên rồ.

    Có cảm giác đó không phải là đòn tấn công tôi có thể chịu đựng được.

    Tôi ngay lập tức kéo dài khoảng cách, còn Tact thì nở nụ cười mừng rõ.

    “Bị trúng kế rồi! Ra là ngươi có thể đoạt được Trượng như vậy!”

    Tact gật đầu cười trước lời nói của tôi.

    Không biết có phải đã hiểu được tình hình hay không, nhưng đám phụ nữ kia trông có vẻ rất ung dung.

    “Đúng vậy! Khinh thường ta chính là nguyên nhân. Ngươi thua rồi.”

    Tuy rằng, từ xưa đến giờ, những kẻ mạnh do xem thường đối thủ, thường sẽ bị trúng phải một đòn tấn công ngoài dự đoán từ kẻ yếu hơn và thua vì bị thương nặng.

    Đó là tình huống rất thường thấy trong truyện.

    Và tôi cũng rất thích những thể loại manga đó.

    Nhưng lần này là không thể nào.

    “À~, bởi vì trông bọn ngươi rất ung dung, nên ta sẽ nói cho bọn ngươi biết, do dùng trượng chiến đấu với ngươi quá nhàn nhã và chán ngắt, nên ta cố tình làm vậy đấy.” (●´ω ‘●)ゞ

    Tên gọi khác của nó chính là ‘cao hứng hụt’ đấy.

    Bởi vì không có điều gì chán nản hơn là bị đánh tơi bời trong tình trạng cao hứng nhất.

    Không lâu sau, năng lực của Tact phát động, cây trượng tóe ra tia lửa.

    Sau đó, cây trượng phát sáng, rồi bay vào tay Tact.

    Cầm cây trượng trong tay, Tact cười thắng lợi tràn đày tự tin.

    “Cái vẻ hí hửng đó của ngươi rất đáng tởm đấy. Cầm trong tay cây trượng khiến ngươi vui mừng đến thế sao?”

    “Ngươi có nói gì thì cũng thua thôi. Ta sẽ giết ngươi theo cách thật tàn bạo, nên hãy chuẩn bị đi!”

    “Đừng có bắt ta nói đi nói lại chứ. Đó là lời của ta mới phải!”

    Tôi quay đầu về hướng Ren.

    Nhận ra được tình hình, Ren liền lấy cây kiếm giắt bên hông, rõ ràng là không phải Kiếm của Tứ Thánh, rồi ném sang cho tôi.

    Tôi giơ tay phải lên chụp lấy thanh kiếm do Ren ném qua.

    “Lòng tự hào, sự tôn nghiêm, cả người quan trọng của ngươi… ta sẽ hoàn toàn phá hủy chúng. Đầu tiên là phá hủy một nửa sự ung dung và ngạo mạn đó của ngươi. Và tiếp theo là nửa phần còn lại. Để ngươi, tên Hiệp Sĩ giả mạo sở hữu sáu trong Thất Tinh Vũ Khí, và cả Khiên trong Tứ Thánh Vũ Khí, hiểu rõ hiện thực tàn nhẫn là sẽ thua trước một người bình thường không sở hữu vũ khí truyền thuyết là thế nào!”
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 331 – Thất Tinh Hiệp Sĩ Mạnh Nhất

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Tôi rút kiếm ra khỏi vỏ.

    Nhưng tôi không có kinh nghiệm kiếm thuật.

    Cơ mà kiếm kỹ từ Ren, Nữ Kị Sĩ và Raphtalia thì tôi thường chịu đựng đến chán ngấy

    Nên ít nhiều gì tôi vẫn có thể dùng được một chút.

    Thanh kiếm này được Lão Già ở cửa hàng vũ khí và chú của Imia làm gấp cho tôi trong thời gian nhanh nhất có thể. được tạo ra từ tài liệu lấy từ phượng hoàng.

    Nó có vẻ có nhiều vấn đề giống với tài liệu lấy từ Linh Quy nhưng vì hai người đó đã có kinh nghiệm từ lần trước rồi nên xử lý được ngay, tạo ra thanh kiếm này.

    Tên của nó là Phượng Hoàng Kiếm

    Nó có rất nhiều hiệu ứng khác nhau nhưng đối với năng lực giám định nửa vờ thì không thể giám định, giống như Linh Quy Kiếm.

    Cái Phượng Hoàng Liệt Phong Kiếm mà Ren phóng ra ban nãy. Chính là Skill copy từ thanh kiếm này mà ra.

    Có vẻ về trạng thái cơ bản thì nó hầu như không có nhiều thay đổi so với với giá trị cơ bản của Linh Quy Đao.

    Vấn đề ở đây là Hiệu Quả Chuyên Dụng “Lực Trưởng Thành”.

    “Ta sẽ dạy cho ngươi biết vũ khí Hiệp Sĩ cũng chẳng hơn mấy món đồ chơi là bao. Nhảy vào đây!!”

    Nhằm phá hoại lòng tự trọng của Tact tôi tuyên bố như vậy.

    Và đồng thời lúc đó thì.

    Một tiếng “ĐÙNG” vang lên, tôi hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

    Thì đó chính là giây phút con rồng bị thổi bay mất đầu và ngã gục.

    Đương nhiên, người đã đánh bay đầu của con rồng đó chính là Fohl.

    “Đã để anh phải đợi rồi, Đại Ca.”

    “Chậm quá đấy, Fohl. Chẳng đếm được là ta đã suýt giết hắn bao nhiêu lần rồi. Vì hắn yếu đến không tưởng nên ta tặng luôn cho hắn cây trượng rồi.”

    “Vì tên đó cứ bay lên trời để chạy trốn nên xử lý mất khá nhiều thời gian.”

    Tôi vừa phàn nàn với Fohl vừa chờ Tact tiến tới.

    Thì Tact hét lên với ánh mắt như không thể tin nổi chuyện vừa rồi.

    “Nellishen!”

    Thế nhưng, con rồng đó đã chết hẳn rồi nên nó không đáp lại tiếng gào của Tact.

    “Cả ngươi nữa sao!”

    Bằng biểu cảm như thể đang khóc ra máu, Tact lao về phía Fohl.

    “Hây.”

    “Hegưư…”

    Né tránh được tất cả đòn tấn công cùng ma pháp của Tact, Fohl ngay lập tức cho ngay một sút vào mặt Tact.

    “Ngươi đột nhiên làm cái gì vậy.” (╬☉д⊙)

    “Hắn tức giận vì đồng đội quý giá của hắn đã bị giết đấy. Chẳng phải là bởi vì chủng Aotatsu đã bị giết hại một cách dã man sao?”

    “Cái đó nên là đệ nói mới đúng. Dù có đánh đổi toàn bộ đám phụ nữ của ngươi cũng chẳng đổi được sinh mạng của Atlas đâu.”

    Cứ như thể thế vẫn chưa đủ, Fohl dồn trọng lượng đạp vào Tact thêm một cái, rồi tiến lại gần tôi.

    “Thế là, Đại ca đến cây trượng cũng bị lấy mất rồi hả?”

    “Ừ, vì đối với tên này ta phải đánh vào nỗi tuyệt vọng của hắn. Ta nghĩ mình nên lấy thân ra để dạy cho hắn… điều gì cần thiết ở Hiệp Sĩ.”

    “Vậy sao, thế thì đệ cũng sẽ chiến đấu không phải dưới danh nghĩa Hiệp Sĩ, mà là một người tộc Hakuko, và… là người anh của Atlas.”

    Ra vậy… Fohl cũng có cảm xúc giống như tôi sao.

    Nếu vậy thì tôi cũng chẳng phải Hiệp Sĩ luôn, mà sẽ dùng danh nghĩa là một con người… là Naofumi Iwatani để chiến đấu.

    “Không thể tha thứ…. Ta tuyệt đối sẽ giết lũ chúng mày.”

    Không nhận ra được bài học nào Tact vẫn khua khua cây Trượng về phía Fohl.

    Sau khi Fohl chặn đòn bằng Hộ Thủ thì Tact liền nở nụ cười khoái chí.

    Đúng như dự đoán, “Hộ Thủ” biến thành ánh sáng bay về phía Tact.

    Không phải hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng tôi rồi hay sao?

    Là cái chuyện Fohl sẵn sàng bỏ đi danh hiệu Hiệp Sĩ, để trả thù cho Atlas.

    Hay có khi do hắn giận quá mà mất khôn đến việc đó cũng ko hiểu rồi cũng nên.?

    Mà cứ cho là như thế đi thì phía chúng tôi cũng đang phẫn nộ như hắn thôi.

    “Vậy là ta đã nắm giữ cả 7 Thất Tinh vũ khí trong tay! Trở thành Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất và duy nhất của thế giới. các ngươi đã không còn khả năng chiến thắng rồi. ngoan ngoãn… chịu chết đi!”

    Với những lời nói đó. Đám con gái đi theo cũng trở lên cực kỳ phấn khởi theo.

    Thế mà cho đến ban nãy bọn chúng vẫn còn đang đơ người ra như thể nhìn thấy bức tranh về địa ngục ấy.

    Cứ cho là thế đi thì, Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất và duy nhất thế giới ư….cái lời thoại khó lọt tai gì vậy không biết.

    Lấy nốt bộ tứ thánh vú khí nữa thì chắc hắn trở thành Hiệp Sĩ mạnh nhất lịch sử đấy.

    Thật vô vị làm sao.

    “Ừ, vâng vâng. Đừng có vì vũ khí tăng lên mà lên mặt như thế chứ. Nếu không thắng thì cũng vô nghĩa thôi.” ╮(′~‵〞)╭

    Lúc trước nữ kỵ sĩ cũng đã nói thế này.

    Sau khi trở thành người mạnh nhất thì ngài sẽ làm gì? Hình như là vậy

    Ít nhất thì đó là chuyện tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được.

    “Vậy, thưa ngài Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất… chúng ta bắt đầu hiệp hai được chứ?”

    Tập trung ý thức lại tôi hướng thanh kiếm về phía trước

    Fohl cũng làm giống tôi.

    “Vô Song Hoạt Tính!” x 2

    Cái của tôi thì khác với Fohl vì là đồ học lỏm được nhờ bắt chước.

    Dù vậy, vì đã lĩnh hội được hoàn toàn khái niệm của nó. Nên chắc không thất bại được đâu.

    Do không tôi không có tố chất cao như là Riishia và Atlas nên cũng chẳng rõ mình nắm giữ được mấy phần nữa.

    “Dreifach Boost III! Ơ!? Sao ta không làm được ma pháp như hắn chứ!?”

    Cái đó là vì phép Revolution không có liên quan gì với cái Trượng.

    Trên hết, có vẻ như cây trượng không cho hắn mượn sức mạnh thật sự của nó. Nên không thể cường hóa đến giới hạn cao nhất được nữa.

    Dù giả thuyết là vậy đi thì bên này vẫn còn có con át chủ bài đấy nhé.

    “Air Strike Slash!”

    Tact định cắt đôi chúng tôi bằng móng vuốt.

    Chúng tôi né né tránh đòn tấn công đó với khoảng cách chỉ mỏng như một tờ giấy và cứ thế tiến lại gần.

    Lúc nhận đòn trước đó cũng vậy. Không hẳn là không thể nhìn ra được.

    Chỉ là, tôi không được phép tránh đòn của kẻ địch bởi tôi là Khiên Hiệp Sĩ, nên chỉ còn cách là đỡ hết thôi.

    Thời gian hiệu quả của Aura vẫn còn

    “Wahnsinn Crow!”

    “Lại nữa à!”

    Dù nói thế nào thì tên này, hắn thích dùng Trảo đến vậy à.

    Đây chính là cái gọi là Cuồng Tốc Độ à?

    Hơn nữa có vẻ đây là món nhanh nhất trong số Thất Tinh vũ khí mà hắn đang nắm giữ.

    Thật sự nó còn nhanh hơn cả so với lúc cầm cây trượng đấy chứ.

    Dù thế cũng không hẳn là không thể tránh được

    “Xem nào… Cách dùng Kiếm Ma pháp là như này phải ko nhỉ?”

    Chạm tay vào mũi kiếm, tôi phù phép Zweite Decay và đâm mạnh hết sức về phía Tact

    Tất nhiên, tôi đã kết hợp cả Điểm, loại đòn tấn công theo tỉ lệ phòng thủ của đối phương.

    Phép Decay là ma pháp tấn công lên khả năng hồi phục của đối phương.

    Ma pháp này có ý nghĩa là “Sự Hủ Bại”.

    Tức là nó có hiệu quả làm mục nát đến tận tế bào của đối phương.

    Vốn là nó không có uy lực mạnh đến mức thế.

    Chỉ là ma pháp có hiệu quả làm giảm khả năng hồi phục thôi.

    “Gahaa.…”

    Phải chú ý không làm thanh kiếm gẫy mất.

    Vì đây là thanh kiếm khó khăn lắm Lão Già và Chú của Imia mới làm được cho tôi. Với lại sau đó tôi còn định tặng lại nó cho Raphtalia nên phải giữ gìn cẩn thận.

    “Grừ… hãy nếm thử bằng chính cơ thể của ngươi sự khủng cmn bố của ta đi! Dreifach Element!”

    Vừa vung vẩy cây Trượng Tact vừa niệm ma pháp.

    Ồ, hắn có thể tái hiện lại ma pháp đó đến mức này cơ đấy.

    “Vô ích thôi”

    Elemental.

    Chính xác thì đây là ma pháp Tổng Hợp Thuộc Tính sở trường của Rishia.

    Tôi và Fohl cho tập trung khí lại, sử dụng “Tập” sở trường nhất của Atlas, tập trung ma pháp do Tact bắn ra thành một quả cầu, rồi bắn trả lại.

    Đương nhiên, bởi vì uy lực cao nên nếu lỡ giết hắn luôn thì cũng đành chịu thôi.

    “Cái g……”

    Tia sáng trắng bay về phía Tact, quả nhiên hắn lại bị đánh bay.

    Đám con gái theo sau đến cả việc tham dự vào trận đấu cũng không làm được đang á khẩu.

    “Ôi trời, đừng có để bị thổi bay dễ dàng thế chứ.”

    Fohl đá vào Tact khi hắn sắp bị thổi bay mất, để hắn bay về phía tôi.

    “Gư… Cái lũ cắc ké Lv khoảng 100 sao lại có thể làm ta bị thương!?”

    “Ngươi có đang quên mất từ nãy đến giờ ăn hành ngập mồm và trở lên khổ sở bởi ai không vậy?”

    Tôi dùng hết sức đâm thẳng thanh kiếm vào tên Tact đang bay đến.

    Đương nhiên đây là thứ kiếm thuật nửa mùa học lỏm được.

    “Đùa thôi! Đa Tầng Băng Kích!”

    “Ư…. gư… Ga…. Hự…”

    Không biết nữ kỵ sĩ sẽ có khuôn mặt thế nào nếu mà tôi cho cô ta nhìn thấy chiêu này nhỉ.

    Nói vậy thôi, chứ hắn cứng thật.

    Bởi vì vừa nãy tôi vẫn sử dụng Trượng của Hiệp Sĩ nên vẫn hiểu rõ được sự tình.

    Mấy người Raphtalia lại có thể chiến đấu nghiêm túc với cái lực tấn công thấp thế này à.

    Lý do trường phái Biến Huyễn Vô Song được sinh ra cũng không có gì khó hiểu nhỉ.

    “Tiger Rush!”

    Fohl lao đến ngay lập tức và đấm thật mạnh vào nơi tôi đang phóng kiếm đến.

    Để phối hợp, tôi cũng dùng thanh phượng hoàng kiếm chém xuống.

    “Nữa đi, nữa đi!”

    Tôi vừa xen lẫn Điểm vào vừa liên tục lặp lại đòn liên kích đâm vào Tact.

    Nói thật thì, uy lực không đủ chút nào.

    Phần không đủ thì, chỉ còn cách tốn thêm chút công sức. Tận dụng ma pháp và Khí bù vào.

    May là có Fohl ở đây nên không tốn sức đến vậy.

    Cảm giác như thể là kiểu bo game ấy.

    “Dừng lại ngayyyyyy!”

    Đám con gái theo sau không thể chịu thêm cảnh này hơn nữa. một tay cầm vũ khí chạy tới.

    Fohl đánh bay một đứa con gái, tông vào đám con gái khác và đổ rạp hàng loạt như trò Bowling.

    Còn nhưng đứa đang tiếp cận bị tôi chém thẳng không cần hỏi.

    Đối với một con người bình thường như tôi bây giờ thì tôi nghi ngờ việc mình có thể đánh ra được một uy lực đủ giết người có Lv250, tuy nhiên không biết có phải đánh trúng chỗ hiểm không mà trông mấy ả phụ nữ rất đau đớn.

    “Đừng tưởng ta bây giờ sẽ nương tay cho các ngươi! Nếu không muốn chết thì im lặng ngồi xem đi!”

    Tôi đang bị chi phối bởi một cảm xúc mãnh liệt giống như thể máu trong cơ thể đang sôi sục lên vậy.

    Tôi không biết có phải vì có ít kinh nghiệm chiến đấu ngoài phòng thủ ra không, hay là vì kẻ địch đáng ghét đến mức không thể tha thứ nữa.

    Dù là gì thì tôi cũng có cảm giác bản thân bây giờ đã không còn là mình nữa rồi. Cảm xúc mù mịt như sương vậy.

    Tôi từng thấy việc tương tự trong bộ Manga mình từng đọc. Có người trong chiến tranh sẽ tăng mạnh ý chí chiến đấu do trạng thái hưng phấn cực kỳ mãnh liệt. Có lẽ hiện tại cũng gần giống vậy.

    Tôi quay lại việc truy kích tên Tact, và đâm kiếm lung tung vào hắn.

    “Có được toàn bộ Thất Tinh Vũ Khí trong tay mà chỉ đến thế này thôi hả? Có đùa thì cũng vừa phải thôi chứ.”

    “Đại ca, anh vẫn muốn tiếp tục hả? Em thì muốn kết liễu hắn rồi.”

    “Xin lỗi nha Fohl. Cần phải làm cho thằng này khốn khổ hơn nữa hơn nữa mới được. Đến cái mức cả thế giới cũng không dung thứ cho, à không, cho dù cái thế giới này có dung thứ cho hắn thì anh mày cũng không tha đâu. Phải thêm nữa… phải giết hắn bằng cách mà không ai có thể tưởng tượng nổi ấy.”

    “Ồ!”

    Tact đã nằm lăn trên mặt đất, nhưng tôi vẫn chọc ngoáy thanh kiếm vào hắn, còn Fohl thì liên tục dùng hết sức đạp hắn.

    “Ôi chao! Phải khốn khổ hơn nữa chứ. So với đám người ngươi đã giết thì nỗi đau không chỉ có thế này thôi đâu!”

    Ngươi có hiểu được sự đau đớn khi mà thân thể bị đốt thành than không hả!

    Ngươi có hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi phải nhìn cảnh người mà mình yêu thương nhất nhận một vết thương chí mạng không thể chữa nổi không hả?

    Ngươi có hiểu được…cảm giác của kẻ đã chọn hy sinh bản thân vì ai đó dù biết rõ kết cục là cái chết không hả!

    “Đại ca, anh nên nhẹ tay một chút, không thì hắn có thể ra đi nhẹ nhàng đấy!”

    “Haa… Haa… Phải rồi nhỉ.”

    Tôi đã đâm hắn hết sức đến mức ngay cả hô hấp cũng bị ngắt quãng.

    Lúc dùng trượng thì tấn công cự li xa, hơn nữa còn có uy lực mạnh nữa, nên tâm trạng còn đỡ. Vậy nên hiện tại tôi hơi mất bình tĩnh.

    Cơ mà…dù không có vũ khí truyền thuyết nào thì tôi cũng bá phết nhỉ.

    Chuyển động của hắn tôi đều nhìn thấu hết.

    Có thật là hắn có cả 8 món vũ khí huyền thoại trong tay cộng với Lv 350 không vậy. Yếu đến khó tin.

    “Đừng… Đừng có xem thường taaaaaa! Lighting Whip!”

    Quả nhiên là tôi đã đắc chí quá mức rồi, Tact lấy ra Roi và phóng ra Skill phạm vi rộng.

    Chúng tôi lần lượt nào là bay lên rồi thì ngồi xổm xuống để né tránh. Cuối cùng Fohl dùng cú đá bay, còn tôi cầm chuôi kiếm đâm vào vai Tact.

    “GYAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

    A, quả nhiên cứng hơn so với đâm bằng trượng… bởi vì hắn không sử dụng khiên, thứ chịu nhiều ảnh hưởng bởi Điểm sao?

    “Đây là phần của Bà Bà lưu phái Biến Huyễn Vô Song mà ngươi đã giết đấy. Và đây là phần của nữ hoàng! Tiếp theo là phần của dân làng! Và của Liên Hiệp Quân đã cùng chiến đấu với ta!”

    Tôi tháo cái cặp khóa được trang trí tại chuôi kiếm.

    Đúng y như tên gọi Phượng Hoàng Kiếm. Nó có cấu tạo để có thể tách ra làm hai.

    Nếu như để đâm, thanh kiếm đã được tách ra làm hai sẽ như thế nào đây?

    Hơn nữa, thân kiếm phát ánh sáng đỏ, và nướng cháy thịt của Tact.

    “UGUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!”

    Bởi vì chưa bao giờ dùng song kiếm cả, nên tôi không có tự tin mình có thể sử dụng thành thạo.

    Do đó, tôi chập kiếm lại thành một cái kéo và cắt vào ngực của Tact.

    “Và cuối cùng là…”

    “Phần của Atlas!”

    Sau đó tôi chập thanh kiếm hợp lại làm một, phối hợp với Fohl và chém toàn thân Tact một cách thê thảm.

    Quần áo của Tact đã không dùng được nữa rồi, vì nó rách nát tả tơi và dính máu toàn thân.

    Cái này mà là Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất hả, haha, lại chọc cười ta rồi.

    Và đây là đòn kết thúc.

    “Dreifach Decay! À phải rồi… Hủ Bại Kiếm!”

    “Diệt Long Liệt Hỏa Quyền!”

    Tôi trộn Khí với ma lực vào ma pháp hủ bại, phù phép cho Phượng Hoàng Kiếm và dùng nó chém vào Tact.

    Hơn nữa, những cú đấm liên tục cho dù nhìn thấy cũng không thể ngăn cản của Fohl, cũng có thể quyết định trận đấu.

    Và rồi, đòn đánh của tôi và Fohl giao thoa vào nhau như cộng hưởng vậy.

    “Guwaaaaaaaaaaaaaaa!”

    Chỗ miệng vết thương bị cắt nhìn như thể bắt đầu sưng mủ.

    Cái đòn tấn đánh này… kinh dị thật đấy.

    Cơ mà, uy lực thì cao miễn bàn.

    Vì nó là đòn tấn công đã áp dụng toàn bộ khái niệm của lưu phái Biến Huyễn Vô Song mà.

    Tuy đòn tấn công này đã gần đến giới hạn cuối cùng của con người bình thường, nhưng cũng có thể nói cùng đẳng cấp với đòn tấn công của Hiệp Sĩ.

    Cái đó cũng tương tự với đòn mà Fohl đã phóng ra.

    Kỹ năng Fohl đã phóng ra là thứ tái hiện lại Skill của Hộ Thủ.

    Nó cũng là kỹ năng đã được sử dụng để giết con rồng đang nằm lăn lóc ở kia.

    “Kaa… Ha…”

    Dưới đòn song kiếm hợp bích của tôi và Fohl, Tact đã bị hạ gục.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)