Võng Du Tate No Yuusha No Nariagari - Aneko Yusagi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 307 – Tang Lễ

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Ngày hôm sau.

    Sau khi khóc đến mức mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi cùng với Raphtalia.

    “Đối với những người anh hùng đã hy sinh tính mạng của mình vào cuộc chiến lần này… Cúi chào!”

    Chúng tôi cử hành buổi lễ tang ở phía trước lâu đài của vùng đất mà Phượng Hoàng từng bị phong ấn.

    Cử hành một buổi lễ an táng long trọng dành cho những người bất hạng đã hy sinh trong cuộc chiến lần này.

    Ngay cả tôi cũng đã mất đi vài người dân làng trong thôn.

    Tôi nuôi dưỡng chúng chính là để làm con cờ dùng cho chiến tranh… Tuy nhiên, tôi muốn tất cả mọi người đều có thể sống sót trở về.

    Tôi… có nên ngừng đưa chúng vào Đợt Sóng không?

    Nếu như lúc nào cũng phải nếm trải một cảm giác như thế này nữa, vậy thì tôi không hề muốn gửi chúng đến chiến trường một chút nào.

    Tôi yên lặng đứng trước quan tài của Atlas.

    Không hề có di thể. Cơ thể của cô bé… nằm ở bên trong chiếc khiên của tôi.

    Tôi nhẹ nhàng đặt một bông hoa lên trên quan tài.

    Fohl cũng làm giống như tôi, cũng đặt một bông hoa lên trên đó.

    “……”

    Chẳng biết vì sao, Trash cũng yên lặng đặt thêm hoa vào.

    Nét mặt của hắn ta rất mù mịt.

    Hắn ta cũng không hề nói gì với tôi và Fohl.

    Tuy nhiên, tôi hiểu.

    Lúc tôi rút lui cùng với Atlas về phía hậu phương, Trash đã đứng ở bên ngoài căn lều trong suốt quãng thời gian đó.

    Mặc dù lúc đó hắn đã chẳng thể làm gì cả, nhưng kể cả bây giờ hắn cũng không định nói gì luôn sao?

    Nhưng mà, bây giờ tôi có tức giận với Trash cũng không thể thay đổi được điều gì.

    Cáu giận là vô nghĩa.

    … Bởi vì ngay cả tôi cũng chẳng thể làm được điều gì.

    Bên cạnh đó, tôi cũng hiểu được rằng Trash không phải là thủ phạm.

    Trong khi tia chớp kia bắn xuyên qua Phượng Hoàng, nhiều người đã nhìn thấy hắn đứng ở gần Nữ Hoàng lúc bà ta đang chỉ huy.

    Quan trọng hơn cả là, Trash có rất ít lý do để làm chuyện đó.

    Bởi vì nếu hắn muốn bảo vệ Atlas thì làm như vậy sẽ làm con bé bị lôi vào cuộc.

    “… Tôi sẽ chiến đấu, với Đợt Sóng.”

    Fohl tuyên bố với tôi.

    “Bỏ chạy… sẽ chỉ càng làm cho nhiều người trong làng phải chết hơn nữa.”

    “… Vậy sao.”

    Vậy ra đó là câu trả lời của Fohl à.

    Giả sử như tôi ở trong vị trí của Fohl, chắc chắn rằng tôi cũng sẽ chiến đấu chống lại Đợt Sóng.

    Vì mọi người, và cũng vì Atlas nữa.

    “Nii-chan…”

    Với dòng nước mắt vẫn còn chảy trên gương mặt, Kiel cũng đặt hoa lên trên quan tài.

    “Em… cũng sẽ chiến đấu!”

    “Nhưng――”

    Ngay khi nghe thấy lời của tôi, Kiel quay lại nhìn tôi với một ánh mắt ngập tràn quyết tâm.

    “Niichan vẫn luôn luôn nói như vậy! ‘Đây là một trận chiến có lẽ chúng ta sẽ phải chết, và đây cũng không phải là trò chơi cho con nít’, và tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện đó nên mới chiến đấu! Bởi vậy nên bây giờ em không muốn phải nghe anh nói rằng ‘em hãy trở về đi bởi vì nguy hiểm’ được!”

    “Đúng vậy.”

    Fohl tiếp lời Kiel.

    “Bởi vì tất cả mọi người ở trong làng đều yêu quý anh… Aniki, nên họ mới quyết định chiến đấu. Nên anh không thể ngừng họ lại được. Anh phải… chịu trách nhiệm đi.” (Note: Aniki: đại ca. Bây giờ Fohl chợt cách gọi với Naofumi :v)

    “… Ta hiểu rồi.”

    Kẻ cả như vậy, tôi cũng không muốn ai phải chết.

    Mỗi khi tôi nhớ lại lời Atlas đã nói, trái tim tôi như bị dao cắt.

    Tôi, có thể làm gì cho những người này đây?

    Cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

    Để không còn hối hận nữa, tôi…

    Raphtalia chỉ im lặng đứng trước quan tài của Atlas.

    Atlas từng nói với tôi rằng Raphtalia yêu tôi.

    Tôi đã vứt cái suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Cũng không phải là tôi chưa bao giờ suy xét đến khả năng ấy, nhưng tôi lại vẫn luôn tự đánh lừa bản thân rằng con bé chỉ là một cô bé ưu tiên sứ mệnh là trên hết.

    Lời di ngôn của Atlas đã bó chặt lấy trái tim tôi.

    Trong đầu của tôi chỉ chứa toàn là hối hận. Chúng chẳng chịu buông tha cho tôi.

    Atlas từng nói rằng, “có lẽ ngày mai em sẽ chết”.

    Vậy nên… Để không còn hối hận, tôi có nên đáp lại những người nói rằng họ yêu tôi?

    Tôi đã làm được gì cho Atlas?

    Tôi đã cứu con bé khỏi căn bệnh, nhưng ngoài cái đó thì tôi đã làm được gì cho con bé?

    Đáng lẽ là tôi đã có thể cho con bé nhiều hạnh phúc hơn nữa.

    … Có vẻ như tôi nên dừng lại. Dừng cái dòng suy nghĩ này.

    Cho đến khi tôi biết được thế giới đã an toàn, tôi sẽ làm những việc mình cần làm.

    Khi buỗi tang lễ kết thúc, tôi đến nói chuyện với Nữ Hoàng.

    “Mặc dù lần này rất nhiều người đã hy sinh, nhưng tôi rất cảm ơn những nỗ lực của Iwatani-sama trong việc tiêu diệt Phượng Hoàng.”

    “Lời nói đầu không tệ đâu. Nếu bà rảnh để nói những lời thừa thải vậy thì bà có biết nhận dạng của tên khốn đó không?”

    “… Không có, chúng tôi vẫn chưa có được thông tin gì về thủ phạm cả.”

    “Thế còn những Thất Tinh Hiệp Sĩ bảo sẽ đi tới đây thì sao? Họ là những kẻ đáng nghi nhất.”

    “… Tôi thực lòng xin lỗi, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể liên lạc được với họ.”

    “Bà đúng là vô dụng!”

    Thật khó chịu!

    Tuy rằng tôi biết Nữ Hoàng chẳng hề làm gì sai, thế nhưng dù thế nào thì tâm trạng của tôi cũng không thể tốt hơn được.

    “Vấn đề quan trọng khác là chúng ta phải làm gì đó với Tứ Linh tiếp theo. Ngài có dự định gì không?”

    “Dự định, sao?”

    Nghe thấy câu hỏi của tôi, Nữ Hoàng kêu lên 1 tiếng nhỏ ngạc nhiên.

    “Ngài vẫn chưa nghe từ những Hiệp Sĩ khác sao? Về thời điểm của Đợt Sóng tiếp theo ấy?”

    Tôi kiểm tra thời gian còn lại hiện trên đồng hồ cát màu xanh ở góc tầm nhìn của tôi.

    ―― Hai ngày và 18 giờ.

    Ngắn quá! Thời gian còn lại quá ít! (/`Д′)/~ ╧╧

    Bất chợt tôi không thể thốt lên được lời nào.

    Này, này! Tứ Thụy tiếp theo… là Kỳ Lân, phải không?

    Nơi mà nó bị phong ấn… tôi còn chưa được nghe Ren nói đấyyyyyyy!

    “Theo lời của Kiếm Hiệp Sĩ-sama, nó sẽ xuất hiện ở gần Faubley.”

    Faubley à… Chúng tôi định sẽ kéo cái đội quân này đi tới Faubley để chuẩn bị chiến đấu chống lại Kỳ Lân sao?

    Trong vòng ít hơn 3 ngày ư?

    Nếu Firo chạy liên tục không ăn không nghỉ từ Melromark đến Faubley cũng phải mất hơn 2 ngày đấy.

    Bởi vậy từ nơi này chạy đến Faubley tốn bao nhiêu thời gian vậy hả?

    “Mà khoan, Đồng Hồ Cát màu xanh của Phượng Hoàng đâu rồi?”

    “Nó xuất hiện ở trung tâm của thị trấn này. Theo những người chứng kiếm thuật lại, nó phát ra ánh sáng màu xanh, tuy nhiên lại không có cát.”

    Hmm… một cái đồng hồ cát màu xanh, và không có cát xuất hiện à.

    Đúng là nghe có vẻ nực cười thật.

    Phượng Hoàng trì hoãn đến tận 3 tháng, vậy mà Kỳ Lân chỉ có 3 ngày.

    Ngẫm lại thì cả Linh Quy và Phượng Hoàng đều có tập tính nhằm vào những loài sinh vật sống.

    … Tứ Linh à.

    Suy luận từ quan điểm này, khả năng cao nhất mà tôi có thể nghĩ đến chính là “tùy vào số lượng sinh mệnh đoạt được, thời gian đến Đợt Sóng tiếp theo sẽ tăng thêm”.

    Thụy Thú hẳn là loài tượng trưng cho hạnh phúc.

    Nói tóm lại, nhìn theo quy mô của thế giới này, thời gian kéo dài này cũng là chuyện tốt hay sao?

    Người hy sinh… Khi nghĩ đến Atlas và những người khác, tôi ngay lập tức muốn phủ nhận khả năng đó.

    Không, tôi phải phủ nhận nó đi.

    Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, trùng ngay lúc này mà phong ấn sắp bị phá vỡ.

    Nhưng quan trọng hơn cả.

    “Chúng ta phải làm như thế nào với Kỳ Lân đây? Không, trước hết hãy gọi Ren đến đây đã.”

    Tôi cao giọng, và gọi Ren đến.

    Một lúc sau, Ren đáp lại tiếng hô của tôi, và chạy tới.

    “Gì thế?”

    “Kỳ Lân là loại kẻ địch như thế nào?”

    “Cũng giống như Phượng Hoàng, là loài ma thú có 1 cặp.”

    Kỳ Lân… Đúng là cũng giống như Phượng Hoàng, bao gồm hai con Thụy Thú là Kỳ Và Lân.

    Nơi phong ấn Kỳ Lân là ở gần Faubley à. Theo như tôi biết thì, Kỳ Lân sẽ xuất hiện ở trước mặt một vị vua nhân đức.

    Tuy nhiên, chẳng phải Faubley là quốc gia ở dưới quyền thống trị của vị Vua Heo kia sao?

    Có vẻ như không phải là vì nguyên nhân đó rồi.

    Mà cũng có thể là lúc nó xuất hiện lần đầu tiên, ở đó có tồn tại một vị vua tài năng như thế thật.

    Tuy nhiên, chỉ còn lại có ba ngày, chúng tôi nên làm gì với Liên Hợp Quân đây?

    Ngoài vấn đề di chuyển, còn cả vấn đề sửa chữa vũ khí, và thảo luận chiến thuật nữa.

    Ba ngày thì sao chứ? Còn chẳng đủ thời gian để chuẩn bị bất kỳ cái gì cả!

    Đó không phải là khoảng cách có thể dễ dàng tới trong ba ngày được, cứ cho là có thể dùng Portal để bay đi, nhưng Motoyasu đã xóa nó khỏi điểm lưu rồi.

    Vậy thì lựa chọn duy nhất của chúng tôi là đi bộ trên đất liền sao?

    A, khốn kiếp!

    “Ít nhất thì hãy để những Hiệp Sĩ tới đó trước. Mặc dù ta không chắc là Firo có thể chạy tới đó kịp trong ba ngày hay không nữa, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khac.”

    Dù sao, Kỳ Lân là loài quái vật rất mạnh.

    Kể cả chúng tôi không thể đến kịp thì chúng tôi cũng phải đi.

    Faubley là quốc gia lớn nhất của thế giới này, vậy nên dân số hẳn là có rất nhiều.

    Ở một nơi như vậy, khi xuất hiện con quái vật với mục tiêu săn lùng mạng sống, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

    Câu trả lời rất rõ ràng.

    Tôi cần phải giảm số nạn nhân đi hết mức có thể.

    Có lẽ… chúng tôi có thể đánh bại được nó chỉ bằng vào những Hiệp Sĩ.

    Cho dù có bảo rằng tôi kiêu ngạo hay sao cũng được. Thế nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể thử xem.

    Nếu à như vậy, tôi cũng sẽ không phải hy sinh những người trong làng nữa.

    “Tạm thời, chúng ta hãy dùng Portal để quay trở lại làng, sau đó sẽ xuất phát.”

    Tuy nhiên, chúng tôi đã mang theo toàn bộ Filo Rial tới đây để hỗ trợ cho Liên Hiệp Quân. Việc này quả đúng là sai lầm.

    Như vậy thì tôi chẳng còn cách nào khác là dùng Chủng Raph đã qua cải tạo để làm phương tiện di chuyển?

    Chúng đúng là có thể lực rất tốt, nhưng lại không nhanh bằng Filo Rial.

    “Chúng ta nên sắp xếp thành viên ra sao đây?”

    “Liên Hiệp Quân đã phải gánh chịu quá nhiều thương vong rồi, và kêu họ phải di chuyển thì lại quá khó khăn đối với họ. Nữ Hoàng, bà có ý định gì không?”

    “… Tôi hiểu rồi. Tôi và Trash sẽ cùng đi với ngài. Tôi sẽ thử đề nghị sự giúp đỡ từ quân đội của Faubley.”

    Fumu, quả đúng là mẹ của Melty.

    Kể cả vào những thời điểm như thế này, bà ta luôn là người tiên phong đi đầu, quả là đáng kính trọng.

    Sau đó Nữ Hoàng rời đi nói chuyện với những người chỉ huy của Liên Hợp Quân khác.

    Và cuối cùng, tướng chỉ huy của Silt Welt đã quyết định sẽ dẫn Liên Hợp Quân tiến về phía Faubley.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 308 – Kỳ Lân

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Sau khi quay về làng bằng Portal, chúng tôi lập tức khởi hành tới Faubley.

    “Xe kéo của Firo~…”

    “Ta phải bỏ lại thôi. Không còn cách nào khác.”

    “Uu…” (☍﹏⁰)

    Tôi không thể mang thứ to đùng như thế mà dịch chuyển theo được.

    Thế nên Firo phải dùng một trong số những chiếc xe kéo rẻ tiền trong làng.

    Một con Filo Rial khác sẽ kéo chiếc xe của con bé về sau.

    “Hãy thật cố gắng nào.”

    “Vâng.”

    Tôi đem theo bất cứ ai có năng lực chiến đấu cao đi cùng.

    Các Hiệp Sĩ là đương nhiên, mà Fohl thì cũng được tính vào nhóm đó luôn rồi.

    Raphtalia, Firo, Rishia, Kiel, Sadina, Taniko, Gaelion, và Babaa, người có kinh nghiệm chiến đấu rất cao (Rõ ràng bà ta đã thể hiện rất tốt trong trận chiến trước, nhưng tôi lại không hề thấy). Bộ ba của Motoyasu, và Nữ Hiệp Sĩ cũng cùng đi.

    Còn có cả Nữ Hoàng, và Trash. Tuy rằng cái tên sau thì không đáng quan tâm cho lắm, nhưng Nữ Hoàng sẽ rất hữu dụng trong việc ngoại giao.

    “Kỳ Lân là kẻ địch như thế nào vậy?”

    “Tôi chỉ có kiến thức về nó từ Game, nên không thể nói chính xác được…”

    Ừ… Ren nói đúng.

    Trong trận chiến với Phượng Hoàng, thông tin của mọi người đều khác nhau, và còn thực tế lại khác hẳn, coi bộ chúng tôi phải điều tra một chút rồi.

    “Bà có biết gì không, Nữ Hoàng?”

    “Truyền kỳ về Kỳ Lân à? Tuy rằng tôi rất muốn biết về các truyền thuyết, nhưng chắc là ở Faubley chứ đúng không…?”

    “Không có à?”

    Nữ Hoàng là một người ‘cuồng’ truyền thuyết mà nhỉ?

    Đến cả Nữ Hoàng còn không biết thì còn ai biết được đây chứ?

    Hay có lẽ đất nước Faubley cố tình ‘bưng bít’ thông tin? Có thể lắm chứ.

    Đó là quốc gia do những người mang huyết thống Hiệp Sĩ lập nên mà.

    Làm gì có chuyện bọn họ lại không biết chứ.

    “Faubley đã trải qua một giai đoạn dài tranh đấu chính trị, nên cũng không thể loại bỏ khả năng là thông tin đã mất dần. Tôi nghĩ rằng họ cũng đang nghiên cứu về Tứ Linh, nên chắc Ngài có thể sẽ tìm thấy được gì đó trong Thư Viện Quốc Gia to lớn đó.”

    Thư Viện Quốc Gia à. Đúng là Melty từng nói rằng có một quyển sách ghi chép về Tứ Linh, là ở nơi đó sao?

    À, có rất nhiều Thất Tinh ở Faubley mà, đúng không?

    Dễ chừng tôi cũng có thể hợp tác cùng chiến đấu với bọn họ lắm.

    … Cũng có khả năng thủ phạm gây nên chuyện này lẫn trong đám đó nữa.

    Sau khi xác nhận được phương thức tấn công của kẻ đó, chắc chắn tôi sẽ giết hắn ngay.

    Ngoài ra, nếu có Thất Tinh Hiệp Sĩ được triệu hồi từ thế giới khác, tôi sẽ có thể hỏi thăm họ.

    Cơ mà, tôi cũng chẳng có mong chờ gì lớn lao cả.

    Chiếc xe kéo tiến hết tốc lực về phía trước, nhưng…

    Quả nhiên thời hạn đã tới, và chữ số hiện lên ở trên chiếc đồng hồ cát nằm trước tầm mắt của tôi.

    Lần này, nó hiện số 『9』.

    Nhưng việc đó chẳng đáng bận tâm.

    Vấn đề là chuyện đã xảy ra sau đó.

    Khoảng 1 tiếng trôi qua.

    Lúc Firo đang chạy vượt mức giới hạn của mình trên con đường chính dẫn tới đất nước lân cận với Faubley, thì đột nhiên… Con số biến mất.

    Tôi dừng xe kéo lại, và gọi Nữ Hoàng cùng các Hiệp Sĩ.

    “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

    “Sao thế?”

    “À, chiếc đồng hồ cát biến mất rồi. Cứ như thể con quái vật đã bị đánh bại.”

    “Naofumi, của tôi cũng biến mất rồi.”

    “Hừm…”

    Faubley có Hiệp Sĩ riêng của mình.

    Nên cũng không phải là không thể.

    Ở đó hiện có bao nhiêu Hiệp Sĩ vậy nhỉ?

    Ừm… Trash và Fohl là Thất Tinh… còn Rishia?

    Không như của Fohl, của Rishia không những đang trong trạng thái nửa trong suốt mà còn không ổn định nữa.

    Nếu gọi nó là Vũ Khí Thất Tinh thì không đúng cho lắm, nếu thế, đó là gì?

    Dẫu sao, vẫn còn 5 Thất Tinh nữa, nên họ có thể đánh bại Kỳ Lân cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.

    Nếu vậy, tại sao những người có sức mạnh đến thê lại không chịu tham gia chiến dịch Phượng Hoàng chứ? Có nhìn thế nào thì cũng rất kỳ lạ.

    “Nữ Hoàng, Faubley nắm giữ tất cả bao nhiêu Thất Tinh Hiệp Sĩ?”

    “Tôi có nghe rằng 5 người họ chủ yếu hoạt động ở bên trong nước của họ thôi. Đương nhiên, họ cũng có đến các quốc gia khác nữa.”

    Vậy là Faubley có tất cả số còn lại.

    Còn Trash và Tứ Thánh ở Melromarc.

    Có vẻ như chúng tôi đang tương đồng về số lượng.

    Có thể kẻ mà tôi không đời nào có thể tha thứ được cũng nằm trong số đó.

    Những kẻ địch được Đợt Sóng triệu hồi đến… rất có khả năng sẽ có một ai đó như Glass đi tới thế giới này.

    Nếu là như vậy, có thể kẻ địch âm mưu làm cho các Hiệp Sĩ xảy ra xung đột rồi giết hại lẫn nhau.

    Nhưng tôi sẽ không vu cáo cho ai cả.

    Tôi sẽ chỉ trừng trị kẻ thủ ác thật sự mà thôi.

    Thế mà…

    Có một vấn đề rất lớn.

    Con số trên Đồng hồ cát màu xanh đã biến mất.

    Không phải, chính xác thì cái biểu tượng Đồng hồ cát màu xanh đã biến mất.

    Thay thế bằng một cái Đồng hồ cát màu đỏ thông thường, đếm ngược thời gian cho Đợt Sóng tiếp theo.

    Một tuần.

    Chắc chắn là đã có ai đó đã đánh bại Đợt Sóng, dẫu có là Thất Tinh hay thứ gì đó khác đi chăng nữa. Vậy thì, Ứng Long đâu rồi?

    Tôi quay sang nhìn Gaelion.

    “KYUA!”

    Taniko đang vỗ về nó.

    Tôi đang muốn nói chuyện với Gaelion Già một chút, nhưng thế này thì…

    Vốn dĩ, lão đó có bao giờ chịu ‘lên’ khi có mặt Ren hay Taniko đâu.

    … Tuy rằng Kỳ Lân đã xong rồi, nhưng vẫn còn Ứng Long mà.

    Nếu giả sử như nó chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng nó sẽ xuất hiện ở nơi nào.

    Sẽ rất phiền phức nếu như nó xuất hiện mà không báo trước như lần này.

    Tôi cần phải hỏi về địa điểm mới được.

    “Ren, Itsuki, Motoyasu, Ứng Long sẽ hồi sinh ở đâu?”

    “Phía kia.”

    “Ở hướng này.”

    “Hướng kia kìa, Nghĩa phụ-san.” ヾ(●゜▽゜●)♡

    Mỗi tên lại chỉ một hướng khác nhau.

    Ở khắp nơi sao…

    Không thể xác định được nơi chốn. Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện đó.

    “D- Dường như chúng ta không biết địa điểm của Ứng Long.”

    Ren trông có vẻ bối rối.

    Quả vậy.

    Vì, mọi người, ai cũng bất đồng ý kiến mà.

    Đành vậy thôi.

    Chúng tôi tạm gác chuyện Ứng Long lại sau. Trước hết hãy tìm cơ hội để nói chuyện với Gaelion đã.

    “Ta sẽ cưỡi Gaelion, và quan sát tình hình Faubley từ trên không.”

    “Còn Firo thì sao?”

    “Nhóc có thể đi cùng nếu muốn. Dù sao, Gaelion cũng phải đi.”

    Như thế có lẽ hơi gượng ép quá. Nhưng bởi Ren và Taniko đang ở cùng, chúng tôi buộc phải bay lên cao để nói chuyện.

    Taniko cố leo lên lưng nó, nhưng Gaelion từ chối, và bắt đầu đập cánh.

    Tôi nhảy khỏi Firo, và bay lên.

    “… Vậy thì? Nói cho ta nghe mọi điều về Ứng Long đi.”

    “Rất xin lỗi. Ta chẳng biết gì cả.”

    Tôi từ trên bầu trời cao nhìn về hướng Faubley.

    Và thấy có thứ gì đó trông giống như hạt đậu ở xa xa… Đó là Faubley à?

    Tôi không thể thấy chuyện gì đang diễn ra cả.

    “Vậy là ngươi không phải là Ứng Long à?”

    “Sau khi các mảnh vỡ của Long Đế tập trung lại, có thể đó chính là…”

    Hmm… Bởi phong ấn của Ứng Long chưa bị vỡ, cái Đồng hồ cát màu xanh không xuất hiện. Có thể nói như vậy không?



    Sau khi nói chuyện với Gaelion, chúng tôi dừng lại ở một quốc gia nhỏ.

    Bởi vì muốn nhập cảnh nên Nữ Hoàng đã vào bên trong Lâu Đài của tiểu quốc gia đó, và rất nhanh quay trở lại.

    “Iwatani-sama, tôi đã biết được điều gì xảy đến với Kỳ Lân rồi.”

    À, cũng chẳng phải tôi không hề nghe gì từ mấy lời bàn tán trên phố, nhưng nghe thông tin từ Nữ Hoàng và Shadow thì chính xác nhất.

    “Các Hiệp Sĩ ở Faubley đã dẫn theo quân đội và thành công chinh phạt được Kỳ Lân. Tổn thất là 0. Số 0 tuyệt đối.”

    “Vậy à… thế thì tốt.”

    Tuy thế, kẻ giết Atlas và Liên Hiệp Quân có lẽ vẫn còn ở đó.

    Chỉ nghĩ vậy, tôi cảm thấy mình cần đến đó ngay, và khiến hắn phải nếm trải nỗi đau tương đương, à không, lớn hơn những gì hắn gây cho Atlas.

    “Và? Có bao nhiêu Thất Tinh Hiệp Sĩ tham gia vậy?”

    “Đó mới là điểm lạ. Chỉ duy nhất một người thôi.”

    “Một…?”

    Một người thôi sao? Có vẻ như người đó cũng đã rất vất vả đấy nhỉ.

    Nhưng như vậy, những Hiệp Sĩ khác đang làm cái quái gì vậy?

    Không thèm đến giúp vụ Phượng Hoàng, đến cả Kỳ Lân cũng chẳng thèm xuất hiện.

    Cứ như thể cả bọn đều vô dụng cả.

    “Chúng ta vẫn cần phải xác minh sự thật. Vì Atlas, vì cả những người khác nữa.”

    “Tôi hiểu. Nên tôi sẽ cử sứ giả đi trước để có thể được tiếp kiến với Faubley ngay lập tức.”

    Theo lệnh của Nữ Hoàng, đất nước mà chúng tôi ghé qua đã cử sứ giả đến Faubley.

    Họ cưỡi rồng, nên chắc sẽ không mất bao lâu đâu.

    Vấn đề là liệu chúng tôi có nên ngay lập tức xuất phát đến đó hay không…

    “Chúng ta có nên nhanh chóng tới đó không?”

    “Fue…”

    Trông Firo có vẻ rất mệt mỏi, con bé ngồi dựa bên cạnh chiếc xe kéo.

    Dù sao thì vưa trải qua một cuộc chiến khắc nghiệt, con bé đã chạy hết tốc lực tới đây mà.

    Mặc dù cứ bảo mình không sao, nhưng có vẻ như con bé đã cố ép chính mình.

    Chúng tôi nên nghỉ ngơi, dù một tí cũng tốt.

    Tôi dám cá Faubley cũng mất một lúc mới tập trung các Hiệp Sĩ lại, nên chúng tôi càn phải nghỉ ngơi khi có dịp.

    “Không, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi, và hồi lại sức.”

    “Rõ.”

    Như thế, con thứ 3 trong nhóm Tứ Linh đã bị hạ, và Đồng hồ cát của Đợt Sóng đã chuyển lại thành màu đỏ
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 309 – Lạc Lối

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Chúng tôi quyết định là sẽ đi tới Faubley sau khi Firo và những người khác đã nghỉ ngơi tại đây một đêm.

    Bây giờ, chúng tôi đang ở tại một quán trọ trong nước láng giềng với Faubley. Còn Raphtalia và những người khác đã đi tắm ở nhà tắm công cộng rồi.

    Ngày mai, chúng tôi sẽ gặp mặt Thất Tinh Hiệp Sĩ sao?

    Cho dù chỉ có 1 người, nhưng tôi vẫn sẽ đi tới đó để kháng nghị.

    Tên quốc vương của Faubley có vẻ như rất ‘thích’ tôi, và chắc ông ta cũng có đủ quyền lực để cưỡng chế tập trung các Thất Tinh Hiệp Sĩ lại.

    Nữ Hoàng cũng đã gởi đi 1 sứ giả rồi, nên chắc họ sẽ được tập trung lại khi chúng tôi đến.

    Tin nhắn đó cũng có chứa yêu cầu của tôi.

    Ông ta cứ gởi mấy đoạn phim gớm ghiếc đó mãi cho tôi, nên chắc là ông ta sẽ không từ chối tôi đâu.

    Thế nhưng… rốt cuộc, thủ phạm thực sự là ai?

    Hiệp Sĩ đánh bại Kỳ Lân có lẽ sẽ biết việc làm của những Hiệp Sĩ khác.

    Tôi cũng không thể phủ định khả năng ai đó như Glass đứng sau bức màn. Dù sao đi nữa, ta không thể để kẻ muốn tàn sát cả đội quân thoát được.

    Dẫu vậy… tôi cần phải nghĩ đến thể lực của Firo, và những ma thú khác.

    Mặc dù chỉ ở có một đêm, nhưng tôi nghĩ thời gian của mình đang bị lãng phí. Thật khó chịu.

    Một cảm giác khác dường như đang dâng lên trong lòng tôi. Khi còn một mình trong phòng, tôi trở nên ủ ê vì lý do nào đó.

    Chắc đó là thứ tồn tại giữa một tôi, kẻ luôn tìm cách trả thù, và một tôi, người không thể làm gì khác ngoài rơi lệ do mất mát.

    “Làm sao vậy, Aniki?”

    Fohl đã mua sắm xong, và bước vào phòng.

    … Thằng nhóc này là anh trai của Atlas.

    Dù sao thì trước đây chúng tôi cũng đã cùng ngủ ở trên cùng một chiếc giường mà.

    “Fohl?”

    “Gì?”

    “Ngươi sắp đi ngủ chưa?”

    “… Để xem. Tôi cũng hơi mệt, nên chắc sẽ đi ngủ sớm.”

    “Thế à. Fohl? Ngươi có thích ta không?”

    “Cái gì cơơơ?” (|||゚д゚)

    Fohl kêu lên một tiếng kỳ lạ rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

    … Chắc là không rồi.

    Bởi lẽ, tôi là kẻ không thể bảo vệ được đứa em quý giá của nó mà.

    “… Tôi không ghét ông. Tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ ghét người Atlas yêu.”

    “Vậy… ngủ ở đây đi.”

    Tôi chỉ vào giường.

    “Thật tình, ông bị cái gì vậy?”

    Fohl rất miễn cưỡng nằm ngang trên giường.

    Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường Fohl nằm, và đặt tay lên lưng thằng nhóc.

    A, thằng nhóc có mùi như Atlas vậy… Có lẽ.

    “HII!”

    Fohl đột ngột nhảy dựng lên.

    “Đột nhiên, ông làm cái gì vậy?”

    “Ta chỉ muốn ngủ cùng với ngươi thôi mà.” (๑•́₃ •̀๑)

    Chẳng rõ vì sao, tôi lại cảm thấy khuôn mặt con bé từ Fohl.

    Điều đó khiến tôi cảm thấy có thể làm lại được chuyện đã qua.

    “Ông! Hãy đợi một chút!”

    Nói xong, Fohl với nét mặt xanh lè chạy ra khỏi phòng.

    Sau một khoảng thời gian ngắn trôi qua.

    “Naofumi-chan?”

    “… Chuyện gì?”

    Tôi không chắc có phải Sadina đã đi về sớm hay không, nhưng cô ta bước vào, với một bình rượu trong tay.

    “Tôi đã nghe từ Fohl-chan rồi~… uống thứ này, và hãy hăng hái một chút nhé.”

    “Xin lỗi… Nhưng rượu không ‘xơ múi’ gì với ta cả.”

    “A, đúng rồi nhỉ.”

    Trước cô ta, những người khác cũng đã đến cố làm tôi vui.

    Có lẽ dù là ở trong bất kỳ thế giới nào, người ta đều uống rượu để giải sầu.

    Nếu có thể say được, tôi cũng muốn uống lắm.

    “Vậy cậu sẽ làm chuyện ‘vui vẻ’ với Onee-san chứ?”

    “… Phải rồi nhỉ.”

    Atlas có bảo tôi đáp lại những ai nói yêu tôi…

    Vậy thì tôi cần phải đáp lại Sadina, người luôn nói có tình cảm với mình.

    “Naofumi-chan?”

    “Sadina, cô thích ta chứ?”

    “Thật đáng ghét. Tự nhiên hỏi Onee-chan chuyện hơi xấu hổ vậy. Đúng thế. Onee-san yêu Naofumi-chan~ Kyaa.”

    Cô ta uốn éo, và trả lời có vẻ ngượng nghịu.

    “Vậy à… vậy biến thành dạng người đi, cởi khố ra, và nằm xuống đó.”

    “… Naofumi-chan?”

    Sadina vừa nghiêng đầu vừa ngồi xuống giường.

    “Này này, dạng người.”

    “A, vâng.”

    Sadina giải trừ thuật biến thân, và trở về lại dạng Á Nhân.

    Tôi tụt quần xuống, nắm vai của Sadina lúc cô ta đang cởi khố, rồi…

    “Chờ đã, Naofumi-chan, STOP.”

    Tôi bị đẩy nhẹ ra.

    “Naofumi-chan, cậu vừa định làm gì đó?”

    “Chẳng phải ta sắp làm điều cô luôn muốn sao?”

    “… Khoan đã, Naofumi-chan. Ngồi xuống đó.”

    “Không thể ngồi ở trên giường sao?”

    “Được rồi, ngồi đó cũng được!”

    Gì thế này?

    Tôi cảm thấy tâm trạng của Sadina đang rất xấu.

    “Hãy để tôi hỏi trước đã, Naofumi-chan. Vừa nãy cậu vừa mới bỏ qua nào là ‘bầu không khí’, ‘khúc dạo đầu’ và những thứ khác nữa, cậu không biết sao?”

    “Biết không ư?”

    Dù sao thì, cũng đã có rất nhiều Ero Game từng ‘qua tay’ tôi mà.

    Sao mà không biết được chứ.

    Thực ra, tôi còn biết nhiều thứ còn ghê gớm hơn mà Sadina có lẽ còn chưa biết nữa kìa.

    … Tuy rằng đây chả phải là chuyện đáng tự hào gì.

    “Nhưng, nếu cậu làm chuyện này với tôi, Raphtalia-chan sẽ tức giận cho coi.”

    “… Có lẽ vậy. Nhưng ta nghĩ cần phải đáp lại nguyện vọng của Atlas.”

    “Này nhé, Naofumi-chan. Mọi người đều rất yêu thích cậu. Nhưng Onee-san không nghĩ cậu nên đi vòng vòng làm chuyện đó được.”

    “… Thật sao?”

    Với vẻ mặt nghiêm túc đến bất thường, Sadina trả lời tôi.

    Quả đúng là Sadina, luôn chú ý đến mọi hành động của tôi. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng tôi đã hiểu ra.

    “Naofumi-chan, tôi cũng vậy. Nếu Naofumi-chan muốn ‘vui vẻ’ với tôi thì tôi cũng sẽ chấp nhận. Nếu như cậu cảm thấy đau buồn đến không thể nào chịu nổi, thì tôi sẽ ‘an ủi’ cậu với tư cách là một người phụ nữ. Tuy nhiên, nhìn Naofumi-chan bây giờ thì cậu chỉ muốn tạo ra con cái thôi. Mặc dù cậu có lẽ sẽ không ‘tấn công’ Raphtalia-chan do lời hứa với tôi.”

    “À ừm… mặc dù ta đã nói với Raphtalia rằng hãy chờ ta, thế nhưng…”

    “Vậy sao… Như vậy là cậu cũng có được một chút ít quyết tâm trong việc đó rồi đấy. Tốt lắm. Nhưng với Onee-san thì khác nhé. Vậy thì cậu đã hiểu mình đã làm những gì với Fohl-chan chưa?”

    “Phần lớn.”

    “Naofumi-chan. Bây giờ, cậu chỉ muốn tạo con cái với tôi mà thôi. Cậu không nghĩ như vậy là không đúng sao?”

    “… Không đúng ư. Còn Fohl thì… à ừm…”

    Đây không phải là… điều Atlas mong muốn sao?

    Có con với Khiên Hiệp Sĩ… đó không phải là ước muốn của con bé à?

    Dù tôi nghĩ mình có hiểu đôi chút.

    Tuy rằng Fohl có nói rằng “tôi không có hứng thú với đàn ông”, nhưng có vẻ như nó vẫn còn định tiếp tục nữa.

    “Này nhé, Naofumi-chan.”

    Sadina mỉm cười, nắm lấy hai vai tôi, và bóp mạnh.

    Hành động của cô ta có hơi giống với Raphtalia.

    Tuy rằng họ không có quan hệ máu mủ, nhưng cô ta chính là người chị mà Raphtalia ngưỡng mộ.

    “Có con, đó phải là kết quả của tình yêu, là kết quả, chứ không phải là mục đích. Quá trình cũng rất quan trọng. Ví dụ như là ‘yêu đương với Naofumi-chan rất vui vẻ’, hay là ‘cậu sẽ dỗ dành tôi trong khi tôi mang thai’ chẳng hạn. Thứ tôi nói chính là những chuyện như vậy.”

    “Hmm… Khi cô nói như vậy thì tôi cảm thấy cũng đúng nhỉ.”

    “Ngay cả khi Naofumi-chan ghét chuyện đó, nhưng cậu nghĩ rằng miễn cho đối phương cảm thấy vui, thì cậu ra sao cũng được hả?”

    “… Ừm.”

    “Thực lòng… Tôi chắc Atlas-chan không hề mong muốn điều đó tí nào. Nên bình tĩnh lại đi.”

    Những lời của cô ta khiến đầu óc tôi bình tĩnh hơn được một chút.

    Ngay cả khi chưa thấy được kẻ địch là như thế nào, tôi cũng đã lạc lối trong vòng xoáy hối hận được tạo bởi nỗi đau thương vô tận.

    Và tôi đã… tự ý quyết định “mong muốn của Sadina”.

    … Đúng vậy. Dù nói thế nào thì Sadina cũng là con người cơ mà. Cũng như khi con tim tôi không thực sự muốn, và cô ta cũng không muốn, thì tôi ‘tấn công’ cô ta là sai trái.

    Tôi cũng biết rõ cưỡng hiếp là tội ác.

    Bởi vậy nên tôi định sẽ ‘hứa hẹn’ gì đó với cô ta, nhưng cô ta đã dùng lý do ‘tôi không giống với lúc bình thường’ để từ chối. Hơn nữa, đó cũng không phải là mong muốn của tôi.

    Vậy… tôi… phải làm gì đây?

    “Tôi biết cậu sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu tôi chấp nhận Naofumi-chan hiện tại, Naofumi-chan tương lai sẽ chỉ hối tiếc hơn mà thôi. Thế nên, lần này Onee-san sẽ từ chối.”

    “… Vậy sao.”

    “Tôi sẽ bảo Raphtalia-chan và những đứa trẻ khác, nên hãy nghĩ lại về việc cậu cần phải làm đi nhé. Và Onee-san cũng phải tự kiểm điểm mình vì đã nói những lời bất cẩn mới được.”

    “……”

    Lời nhắc nhở của Sadina lại khiến cho đầu óc tôi ‘mông lung’ một lần nữa.

    Tôi lúc này, là không được rồi… Tôi hiểu rõ điều đó.

    Sadina vì nghĩ đến tôi sau này nên mới cảnh báo tôi.

    Nên để không có hối tiếc nào, tôi không thể ra tay với những ai yêu mình được.

    Nếu không, tôi về sau sẽ hối hận.

    Mà cũng giống như việc “tôi đã hối hận vì mình đã không làm”, nên đối với tôi quả thực là khó khăn.

    Lẽ ra tôi đã có thể cho Atlas nhiều hạnh phúc hơn, thế mà…

    Thay vì hối tiếc vì đã không làm, tốt hơn là nên làm rồi hối tiếc… không, thế cũng không được.

    “Naofumi-chan, nếu bảo bây giờ cậu nên ngay lập tức hãy hăng hái lên có lẽ là không thể được. Nhưng hãy từ từ đứng lên đi… Và một khi cậu đã hiểu rõ ý của Atlas và có quyết tâm sống tiếp. Thì tôi, Raphtalia-chan, những đứa trẻ làng… và cả Fohl-chan nữa sẽ đáp lại cậu. Nhưng quyết tâm hiện tại của cậu là không được chút nào. Tuy rằng tôi yêu Naofumi-chan, nhưng nếu hiến dâng bản thân để cậu ôm ấp như vậy là một sự sỉ nhục đối với tư cách của một phụ nữ.”

    Sadina vuốt nhẹ trên gò má tôi, rồi rời khỏi phòng.

    … Tôi… bây giờ, đang ở đâu?

    Gánh chịu trách nhiệm… quyết tâm…

    Rát nhiều suy nghĩ quay cuồng trong tâm trí.

    Tôi… sau này tôi cần phải làm gì?

    Giết kẻ đã làm thế với Atlas, đánh bại Đợt Sóng, đem hòa bình về cho thế giới… rồi sao nữa?

    Tôi chưa bao giờ có ý muốn được sống nốt quãng đời còn lại ở thế giới này.

    Suy nghĩ đó đến giờ vẫn chưa hề thay đổi.

    Đó có lẽ chính là điều mà Sadina đã nhắc nhờ tôi.

    Với thứ quyết tâm ‘nửa vời’ như thế, còn định làm đối phương có bầu… tôi đúng là cặn bã. Mà bản thân tôi thậm chí còn chẳng muốn điều đó nữa.

    Những người có bầu với tôi mà còn vui vẻ được, chắc chắn không phải là những người ở trong làng của tôi.

    Tôi nghĩ là bởi vì cô ta không muốn tôi bị xem như ‘ngựa giống’ nên mới từ chối tôi.

    Khi nhận ra cô ta đã nghĩ cho tôi nhiều đến thế nào, tôi lại cảm thấy đau buồn hơn nữa.

    Ban nãy tôi vừa làm cái gì vậy. Chẳng thể nào Fohl lại thích đàn ông được…

    Còn tôi thì không thể nào thay thế được Atlas.

    Mặc dù tôi cũng nghĩ rằng giữa hai đứa đó không thể có mối tình cảm anh em lệch lạc nào hết.

    “… Ừ, ra là vậy.”

    Tôi không thể áp đặt sự ích kỷ của mình lên những người trong làng.

    Tôi phải sống xứng với kỳ vọng của những người tin tưởng vào tôi.

    Nhưng trước đó, tôi phải có quyết tâm gánh lấy sinh mạng của họ trên lưng.

    Giờ, Atlas đang cho tôi mượn sức mạnh trong vai trò là chiếc khiên của tôi.

    Vậy khi quay về thế giới của mình… điều gì sẽ xảy ra với con bé?

    Tôi không biết… nhưng chắc đó sẽ là tạm biệt.

    Ý nghĩ quay về nhà, ý nghĩ ở lại với mọi người và đáp lại cảm xúc của họ, đan xen vào nhau.

    Tôi không thể tìm ra được bất kỳ một câu trả lời nào, và cứ như vậy, một đêm đã trôi qua.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 310 – Súng Ống

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Đây là chuyện đã xảy ra không lâu trước khi chúng tôi dùng Portal về làng để khởi hành.

    Trên hòn đảo tôi từng dùng làm căn cứ khi trở nên kỳ lạ, thứ đó đã thức tỉnh.

    Thứ đó được phong ấn ở phía sâu dưới lòng đất, vẫn còn được tiếp tục bởi nhiều loại nghiên cứu từng chút từng chút một. Bỗng nhiên, như một con bướm tự phá kén mà ra, thứ đó từ từ đào lên trên mặt đất, và hít thở luồng không khí trong lành đầu tiên.

    Sau khi rũ sạch mớ đất bám trên bộ lông, thứ đó nhảy ngay vào biển, và bơi đi.

    Như thể nó biết mình nên đến đâu vậy…và cuối cùng, nó tới được ngôi làng mà tôi biết rất rõ.

    “Chúng ta cần phải mau chóng đến được Faubley! Nhảy khỏi chiếc xe kéo đi!”

    “Ể? Firo phải kéo xe mà?”

    “Ráng chịu đi! Rồi, mọi người, nhanh lên! Motoyasu, cho bộ 3 của ngươi kéo xe luôn! Gaelion, cả ngươi nữa!”

    “Vâng, Nghĩa Phụ-san!”

    “KYUA!”

    Và sau đó, chiếc xe ngựa nghe theo mệnh lệnh của tôi liền xuất phát…



    Ngày tiếp theo.

    “Bà có nghĩ hôm nay chúng ta có thể tổ chức được một buổi hội nghị ở Faubley không?”

    “Rất có khả năng.”

    Sau khi ở quán trọ ăn sáng xong, chúng tôi liền họp mặt với Nữ Hoàng đang nghỉ tại Lâu đài của nước láng giềng với Faubley rồi mới xuất phát.

    “Phía kia cũng có nói là đã hoàn tất việc chuẩn bị để gặp chúng ta, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

    “Vậy à. Tập hợp các Hiệp Sĩ lại rồi sao?”

    Bọn họ hoạt động dựa trên hệ thống chỉ huy kiểu nào vậy?

    Chỉ có một Hiệp Sĩ tham gia đánh Kỳ Lân. Tôi thật chẳng hiểu họ hoạt động theo kiểu quái gì nữa.

    Chẳng phải họ phải chiến đấu cho thế giới sao?

    Chiếc xe xóc nảy lên xuống khi chúng tôi tiến về trước. Con đường bắt đầu dần dần trở thành con đường lát đá, thế nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng gì.

    “Ren, ngươi nghĩ mấy tên đến từ thế giới khác như chúng ta rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Hình như là họ không tham gia vào vụ Kỳ Lân luôn.”

    Itsuki đang im lặng vô cảm ngồi trong xe kéo, còn Motoyasu thì chỉ nhìn vào Firo và bộ ba chim chóc của hắn, thế nên chẳng thể nói gì với mấy tên đó được.

    Vì thế, tôi thử hỏi Ren.

    “Có một vài khả năng.”

    “À, vậy sao.”

    “Đầu tiên là, bọn họ không màng gì đến Đợt Sóng, và bọn họ bỏ mặc nhiệm vụ của mình.”

    “Ta thực sự rất có thể hiểu được tại sao đấy.”

    Nếu chỉ xét đến chuyện của chính mình, thì đó cũng không phải là một chuyện tồi tệ gì.

    Việc ai đó có bỏ mặc việc cứu cái thế giới thối nát này mà đi ẩn cư cũng chẳng phải là lạ.

    Thực tâm, tôi cũng nghĩ thế giới này sụp đổ hết đi là tốt nhất.

    Nhưng nghĩ rằng đây là thế giới của Raphtalia và Atlas, khiến tôi cần phải bảo vệ thật tốt nó.

    “Tiếp theo là, bọn họ cho rằng mỗi người Hiệp Sĩ được cử đến chỗ Kỳ Lân là đủ rồi, và để người đó gánh hết…”

    “Nếu bọn họ chỉ việc dồn hết rắc rối lên một người như thế, ta có dự cảm không lành về chuyện sẽ đến.”

    Tôi không cho rằng một ai được triệu hồi một cách vui vẻ đến thế giới giống game này lại bỏ qua một Event như vậy.

    Thật sự như thế à? Bọn họ thực sự có thể đặt trọn niềm tin vào 1 người sao?

    “Hừm… vẫn còn khả năng là bọn họ quá chú trọng vào việc cày Lv nên không quan tâm gì cả.”

    “À……”

    Cũng có cả những người chơi chỉ tập trung cày Lv mà bỏ cả Event nữa mà.

    Bọn họ thường hay giam mình ở nơi ‘khỉ ho cò gáy’ nào đó, kiểu vậy ấy.

    Nếu là như thế, khi dùng góc độ của thế giới này để xem, bọn họ sẽ là những người cực kỳ phiền toái.

    Tuy nhiên, nhìn lại mấy tên Hiệp Sĩ đang có mặt ở đây, chuyện như thế cũng chẳng phải là không thể hiểu được.

    “Rafu~”

    Hửm?

    Tôi nghe có một giọng rất quen vang lên từ đâu đó.

    “Ngươi có nghe thấy gì không?”

    “Không, chẳng nghe thấy gì cả?”

    “Firo?”

    “Gì ạ?”

    “Dừng xe lại.”

    “Un, hiểu rồi~.”

    Chúng tôi dừng xe lại, và tôi dỏng tai lên nghe.

    “Ta~ li~”

    Quả nhiên là có tiếng gì đó.

    A!

    Khi kiểm tra bên dưới chiếc xe kéo, tôi thấy có một con Chủng Raph đang bám vào trục xe.

    Khi chạm mắt nhau, Chủng Raph buông tay ra, và rớt xuống đất. Rồi nó bò ra từ gầm xe.

    Chẳng rõ vì sao, nhưng nó đang trốn à.

    “Có chuyện gì vậy ạ?”

    Raphtalia bước xuống khỏi chiếc xe kéo và hỏi tôi.

    “Ta có nghe thấy tiếng của Chủng Raph.”

    “Em ngạc nhiên khi Ngài có thể đấy. Nên…”

    Tôi giơ cao Chủng Raph lên cho Raphtalia xem.

    “Chẳng lẽ nó bám theo chúng ta à?”

    “Chắc vậy… chờ đã…!?”

    Khi xoa xoa nó, tôi đột nhiên nhận ra.

    “Cái gì thế này? Nó không phải là Chủng Raph ở trong làng.”

    “Ngài có thể phân biệt được sao?”

    “Ừ, từ cảm giác lông, và tiếng kêu nữa.”

    “Từ khi nào mà Ngài có năng lực này thế…”

    Raphtalia nhìn tôi bằng một nét mặt có đôi chút phức tạp. ಠ_ಠ

    Không được sao? Chúng đều rất dễ thương mà.

    Giống như những chú mèo con được sinh ra từ cùng cha mẹ có những kiểu hoa văn giống nhau ấy.

    Nếu sống với chúng đủ lâu, người ta sẽ nhận ra chúng ngay thôi.

    Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa nhìn vào Chủng Raph mà tôi đang cầm trong tay.

    Và nhìn thấy Chủng Raph đang nhìn chằm chằm vào Raphtalia. (Tình địch?)

    “Hàng…” (Giả =]])

    Tôi bịt miệng nó trước khi nó kịp dứt câu.

    Chẳng phải vì Raphtalia đã tỏa ra ‘áp lực’ đối với tôi đâu đấy.

    Chỉ là tôi không muốn nó nói ra thôi, được chứ.

    “Chúng ta nên làm gì đây?”

    “Dùng Portal đưa nó về thì sao?”

    “Hmm…”

    Nó đã theo chúng tôi khá xa rồi, nên cho nó về cũng khá là phiền toái.

    Mà sau khi chúng tôi gặp mặt được Thất Tinh, mà vẫn không tìm ra được thủ phạm, thì cũng đành phải quay về thôi.

    “Rafu~ ?”

    “Mà nó cũng chưa được đăng ký là một trong những ma thú của ta nữa.”

    “Rafu.”

    Chủng Raph gật đầu, và phát ra một dạng Ma pháp nào đó về phía tôi.

    Một dấu ấn ma thú xuất hiện, và nó… tự tiện đăng ký cho nó luôn.

    Tôi thực sự rất muốn Tsukkomi thật to vài câu, nhưng dù sao, tôi vẫn kiểm tra bảng Trạng Thái trước đã.

    … Chỉ số của nó cao thật.

    Trong số Chủng Raph ở chỗ tôi, con này là cao nhất.

    Đặc biêt là Lv ở mức 80.

    Con này là cái quái gì thế?

    Là một con Chủng Raph tự ‘đi hoang’, tự rèn luyện, rồi lựa chọn đi theo tôi à?

    Đó là một ma thú được tên tôi kỳ lạ kia tạo ra, nên có lẽ bởi vậy nên nó có thể khá dễ dàng đăng ký chăng.

    “Hửm?”

    Firo đưa mặt lại gần Chủng Raph chưa quen này.

    “Đừng có ăn nó đấy.”

    “Tại sao Chủ Nhân cứ nói thế với Firo hoài vậy chứ~?”

    “Ta nghĩ đây là lần đầu mà.”

    “Không, Ngài trước đây có nói rồi~.”

    Hừm, có lẽ lại là do tên tôi kỳ lạ kia rồi.

    “Và? Có gì không?”

    “Để xem nào. Đứa trẻ này là gần với Raphtalia Oneechan nhấ—”

    “Rafu~”

    Chủng Raphtalia trong tay tôi đột nhiên dùng đuôi của nó che miệng Firo lại.

    “Là bí mật à?”

    “Rafu~”

    “Hiểu rồi.”

    Có vẻ như mấy con thú này hiểu nhau tốt đấy.

    Nhưng mà… bộ lông nó đã quá. (*´Д`)つ))

    Có lẽ là đã nhất trong số các Chủng Raph mà tôi từng ôm.

    Chúng là những con ma thú được dựa trên Raphtalia, bởi vậy nên cảm giác chạm vào chúng cũng giống như chạm vào đuôi của Raphtalia.

    Nhưng con này lại vừa giống, vừa khác. Cảm giác ‘đã’ lạ kỳ.

    … Gì đây? Có lẽ đây chính là hình mẫu lý tưởng của—

    “Naofumi-sama?”

    “Sao cơ?”

    “Ngài vừa xoa nó vừa làm đang vẻ mặt lúc đang nghĩ đến chuyện gì đó kỳ lạ đấy.”

    Ây da. Tôi bị xao lãng rồi.

    Được rồi, giờ tôi có nên mang nó theo hay không đây.

    “Dù sao, mang nó theo cũng không có vấn đề gì. Vì năng lực của nó cũng khá cao.”

    “Rafu~”

    “… Thế ạ. Em hiểu rồi.”

    “Rất vui được gặp, Onee-chan tí hon. Hay Raph Ohime-sama nhỉ~?” (Công Chúa Raph)

    “Xin đừng gọi nó như thế. Tại sao lại là Ohime chứ?”

    “Công chúa không được à. Vậy Raphtalia Đệ Nhị thì sao? Hay là Raph Queen?”

    “Cái gì? Như vậy là sao chứ?”

    “Ara~? Vậy thì là Raph-chan đi.”

    Sadina ló đầu ra khỏi chiếc xe kéo, và đặt tên cho nó.

    Raph-chan à…

    “Rafu~”

    “À, vậy cũng được.”

    “Haa… Em hiểu rồi. Dù sao em cũng đã hiểu biết hơn về khiếu đặt tên của Firo và Naofumi-sama luôn rồi.”

    Phản ứng của con bé hoàn toàn không ngờ được.

    “Rafu~”

    Xoa, xoa, xoa xoa.

    “Xin ngài đừng có vuốt ve nó nhiều quá.”

    “Rồi rồi.”

    “Tali~”

    Thế nhưng, con này là sao vậy.

    Tiếng kêu cua nó thỉnh thoảng lại khác hẳn.

    “Riya?”

    Chúng tôi lên xe, và tôi tiếp tục vuốt ve Raph-chan. Quang cảnh khu phố sát thời cận đại dần dần thu hút ánh mắt tôi.

    À, tiện thể nói luôn, 『chan』 cũng chính là một phần của tên nó.

    Nên nếu muốn gọi nó một cách chính xác, thì phải là Raph-chan-chan sao?

    Không, không không…

    “Cái gì?”

    Ở trên đường phố có thể nhìn thấy rõ sự giàu có và thịnh vượng,… có những chiếc xe hoạt động bằng hơi nước đang chạy xung quanh, hay tôi nên gọi những thứ này là Steampunk[1] nhỉ.

    Bày bán trong các cửa tiệm là… súng ống.

    Có vẻ như Faubley là một nơi khá hiện đại.

    Motoyasu trước đây có nói rằng hắn ta đã nhìn thấy xe hơi trong thế giới này, nhưng sự phát triển kỹ thuật này lại vượt xa trí tưởng tượng của tôi.

    À, có cả xe hơi thật nữa này. Kiểu dáng trông khá cổ.

    Cảm giác như đó là một chiếc xe được một thám tử nổi tiếng dùng trong tiểu thuyết ấy, hay đại loại thế. (Sherlock Holmes :v)

    “Súng à. Nếu như bị thứ đó bắn trúng thì chẳng phải chuyện đùa đâu.”

    “Iwatani-sama có hứng thú với súng sao?”

    “Không phải là không có… Ta chỉ đang nghĩ đến sự khác biệt giữa nơi này với Melromarc mà thôi. Ta cho rằng các người sẽ thua nếu như chiến tranh nổ ra.”

    “Súng à?”

    Nữ Hoàng nhìn mấy của tiệm bán súng, rồi quay lại nhìn tôi.

    Bà ta khó hiểu về chuyện gì vậy?

    Ở nơi tôi từng sống, súng ống là loại vũ khí có lực sát thương rất cao.

    “Không phải sao? Dùng cung sao ăn súng được?”

    “Tôi không cho rằng súng là vũ khí mạnh mẽ đến vậy.”

    “… Thật à?”

    “Đúng thế. Khá nhiều Hiệp Sĩ được triệu hồi đã từng đề nghị dùng món vũ khí đó, thế nhưng toàn bộ bọn họ đều thất bại.”

    Tức là vài Hiệp Sĩ từ thế giới khác đã tận dụng tri thức của thời hiện đại để ‘cheat’ à?

    Hay đại loại vậy?

    “Tại sao?”

    “Tôi nghĩ Cung Hiệp Sĩ–sama đang ngồi kia cũng biết lý do tại sao đấy.”

    Tôi cất tiếng gọi tên Itsuki đang ngồi lơ đãng trong xe.

    “Itsuki, ngươi nghĩ sao về súng ống?”

    “Là sao?” ( •́ _ •̀)?

    “Nữ Hoàng bảo rằng chúng không phải là một loại vũ khí mạnh cho lắm.”

    “Đúng vậy——… nếu một người ở Lv cao dùng, thì sẽ rất rắc rối——… nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.”

    ???

    Chẳng hiểu nổi hắn nói gì nữa.

    “Naofumi-san, cho dù đây là hiện thực, nhưng cũng có tồn tại Status (chỉ số), đúng chứ?”

    … Hửm?

    “Kết luận chính là ‘súng ống ở thế giới chúng tôi có lẽ không mạnh như súng ống ở trong thế giới của các Hiệp Sĩ-sama’.”

    “Như vậy nghĩa là tốc độ của đạn không chịu ảnh hưởng bởi Chỉ Số, và còn có cả rất nhiều vấn đề trong việc điều chế thuốc súng nữa à?”

    Nữ Hoàng gật đầu với câu trả lời của Itsuki.

    “Đúng thế, vẫn có nguy cơ đối thủ hất văng đạn ra bằng Ma lực, và nếu Ngài có bắn được, Ngài vẫn không thể dựa vào uy lực trừ phi Lv của Ngài rất cao.”

    A, hiểu rồi.

    Tôi đã quên không dùng đến Ma Pháp Status (Ma Pháp Trạng Thái), cho nên tôi mới cho rằng chúng mạnh hơn hẳn.

    Theo lý luận của Itsuki, động lượng của viên đạn cũng bị Chỉ số ảnh hưởng.

    Bất kể người dùng là ai, khi súng ống vẫn giữ nguyên được uy lực thì mới được cho là tốt.

    Nếu không còn điểm đó, chúng sẽ chẳng còn hữu ích như khi được dùng trong thế giới của tôi nữa.

    A, đã tìm thấy mục tiêu thử nghiệm.

    Một đứa bé đang cầm súng, và nhắm vào bia bắn.

    Firo nhận thấy tôi đang tập trung chú ý, nên con bé ngừng chạy.

    Đứa nhóc bóp cò.

    *Bang* một tiếng, thuốc súng nổ, và một âm thanh quen và đặc biệt ập vào tai tôi. Hai cánh tay đứa nhỏ giật lên do phản lực, rồi bỗng sợ hãi bỏ chạy. . ε=ε=ヾ(;゚д゚)/

    … Sao viên đạn lại chậm thế kia?

    Tôi có thể nhìn thấy được cả chuyển động của nó. Có lẽ tốc độ của nó cũng bằng với tên.

    Theo kinh nghiệm của tôi, đáng lẽ nó phải trúng đích ngay khi được bắn chứ? Xem ra ở thế giới này rất khác của tôi.

    “Dùng thuốc súng, chắc chắn có thể gia tốc viên đạn, nhưng lực sát thương thì lại không cao. So với cung, việc bảo dưỡng và chi phí đạn dược lại cao hơn, nên chúng chẳng hề được dùng ở đâu khác ngoài Faubley.”

    “Thế à.”

    “Và vì Hỏa ma pháp có thể làm viên đạn phát nổ, nên nếu muốn tấn công ở cự ly xa, hầu hết thường dùng cung, ma pháp, hay vũ khí ném.”

    “Đây chỉ là dựa trên kiến thức game thôi, nhưng nếu anh chịu khó luyện tập, anh có thể trở nên khá mạnh. Nhưng không thể nói đó là vũ khí mạnh nhất được.”

    Itsuki hờ hững trả lời.

    À thì, trong Game Online tôi từng chơi, cách sử dụng đối với Súng Ống luôn kỳ lạ.

    Hầu hết chúng đều có lực công kích thua xa so với kiếm.

    Ngay cả khi là một thế giới thực, nhưng đây vẫn là một thế giới Fantasy. Tôi một lần nữa được nhắc lại chân lý đó.

    Vậy là cung có ưu điểm là dễ dàng bổ sung mũi tên.

    Bởi vậy, kỹ thuật súng ống mới không được phát triển cho lắm.

    “Vậy là cả uy lực cũng phụ thuộc vào Status à.”

    “Đúng vậy, cả tầm bắn nữa… nếu anh bắn từ nơi quá xa, uy lực sẽ giảm mạnh.”

    “Theo như lý luận đó, chẳng phải đạn pháo cũng như vậy à?”

    “Đúng vậy, tuy rằng có những nghiên cứu phát triển Đại Bác Ma Pháp, nhưng lại bị hủy bỏ vì lý do ‘dùng trực tiếp ma pháp sẽ đơn giản, nhanh và mạnh hơn khi dùng cái thứ phiền phức đó’.”

    “Thế hử.”

    “Đạn pháo và máy bắn đá có thể có uy lực rất lớn nếu như chúng được sử dụng bởi những người có Lv cao, nên chúng thường được sử dụng ở trong chiến tranh.”

    Chúng đều phụ thuộc vào năng lực của người dùng à.

    Tức là, nếu một vị tướng quân Lv cao đã qua Class Up mà bắn đại bác, uy lực sẽ tăng lên đáng kể.

    Và nếu Itsuki dùng, chắc sẽ mạnh lắm nhỉ?

    Dù sao thì có lẽ chúng cũng nằm trong phân nhóm ‘Cung’ mà.

    Cái nào chịu ảnh hưởng bởi Status, cái nào thì không, tôi vẫn chưa thể rõ ràng được.

    Phức tạp quá.

    Tôi đã và đang tham gia vào chiến tranh như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng tôi chưa từng thấy nó lạ cả.

    Vậy là Cung và những vũ khí khác cũng chịu ảnh hưởng từ Status à.

    … Dĩ nhiên rồi.

    Tuy thế, uy lực của Cung và Súng lại không quá khác nhau.

    Do Itsuki là Cung Hiệp Sĩ, hắn không thể dùng súng sao?

    Hắn cũng có thể sử dụng được nỏ, vậy nên… tôi thử bảo hắn sử dụng súng xem.

    Như thể đoán được ý tôi, Itsuki gật đầu, và tiến đến Cửa tiệm vũ khí.

    Và như thế, tôi hy vọng Itsuki sẽ mạnh hơn một tí.

    Chú thích

    [1] Steampunk: là loại máy móc xuất hiện trong truyện Khoa Học Viễn Tưởng của Châu Âu từ thập niên 80 đến thập niên 90 của thế kỷ 20, thay vì là loại máy móc được chạy bằng năng lượng như thời hiện đại thì nó được chạy bằng hơi nước.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 311 – Thiên Tài

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Itsuki sau khi sao chép vũ khí xong, liền quay trở lại.

    Mà, hắn có thể sử dụng mấy món vũ khí đó hay không thì có mà trời biết. Bởi vì hắn trước hết phải cường hóa chúng đã mà.

    Chiếc xe ngựa vẫn đang êm ả lướt đi trên đường, chậm rãi tiến lại gần một tòa lâu đài trông còn lớn hơn cả tòa lâu đài ở Melromark.

    Một đám ma thú giống như bồ câu đang bay lượn ở trên khoảng không phía trên tòa kiến trúc, bầu không khí tỏa ra cảm giác y như trong những câu truyện cổ tích.

    Nếu như lúc đầu tôi được triệu hồi ở đây, chắc có lẽ tôi đã bị hớp hồn trước cảnh tượng này rồi.

    Nó trông xa hoa hơn hẳn Melromark, và có vẻ như cuộc sống ở nơi này cũng không quá tệ.

    Ngẫm lại thì, thế giới này cũng giống như thời Trung Cổ mà thôi.

    Vào thời đại đó, tình trạng vệ sinh ở các thành phố lớn như nơi này thường rất kinh khủng. Tôi còn từng nghe nói rằng người ta hay ném đồ bài tiết ra bên ngoài cửa sổ nữa.

    Bởi vậy nên giày đế cao đã được chế tạo ra chính là để tránh việc bước nhầm vào những ‘đống đồ đó’, nhưng tôi không biết chuyện đó là thật hay không. (Biên: Giả á :v. Giày cao gót được tạo ra là để kỵ binh thời Trung Cổ giẫm bàn đạp trên yên ngựa được dễ dàng hơn, và không bị hụt chân)

    Thực tế thì, tôi không hề thấy bất cứ tình trạng thiếu vệ sinh nào ở đây cả.

    Hệ thống ông nước ở đây có vẻ như cũng đã được hoàn thiện.

    Dù rằng, những nơi nằm ngoài thủ đô của đất nước này vẫn còn rất lạc hậu.

    Khu vực này được tạo ra nhờ vào kiến thức đến từ thế giới khác.

    Nghe nói trật tự công cộng tại Zeltburg rất tồi tệ, nhưng có vẻ như nơi đây trông giống như là một đô thị hiện đại bình thường, hay nói đúng hơn…

    “Giờ mới để ý…hình như ở đây có rất ít sự khác biệt trong việc phân biệt đối xử giữa con người và Á Nhân.”

    Nhờ vào những nỗ lực của chúng tôi mà Melromark hiện đang hủy bỏ vấn nạn phân biệt đối xử đối với Á Nhân.

    Thế nhưng bầu không khí ở nơi đó vẫn rất không thoải mái, những mạo hiểm giả, thương nhân và cả Á Nhân đều không hề có ý định định cư lâu dài tại Melromark.

    Và tất nhiên, có rất nhiều Á Nhân tại lãnh thổ của tôi, nhưng Faubley có vẻ như thật sự không có… nạn phân biệt đối xử.

    Tôi rất hiếm khi thấy cảnh trẻ em Á Nhân và con người chơi chung với nhau, nên trải nghiệm này rất ư là mới mẻ.

    “Đúng vậy. Quả là tôi nên học tập theo nơi này.”

    Nữ Hoàng vừa nhìn cảnh tượng đó vừa nói.

    Nhờ vào sự giúp đỡ của tôi, mà điều kiện đất nước của Á Nhân mới đang dần dần phát triển, nhưng những Á Nhân tại lãnh thổ của tôi thì lại đang bắt đầu vấn nạn phân biệt đối xử với con người.

    Ồ?

    Bọn tôi mới vừa đi qua một giáo đường to lớn.

    Biểu tượng tượng trưng của giáo đường được khắc theo hình bốn món vũ khí, gợi nên cho những người khác một ấn tượng mạnh mẽ.

    Giáo Hội Tứ Thánh.

    Những giáo đường gần chỗ tôi cũng có biểu tượng như vậy.

    Kế bên là một giáo đường khác trông giống như tháp đồng hồ. Biểu tượng của giáo đường đó được trạm khắc theo hình của nhiều loại vũ khí.

    “Đó là Giáo Hội Thất Tinh.”

    Nữ Hoàng chỉ vào cả hai nhà thờ.

    “Ở trên tế đàn kia là những món dụng cụ nghi lễ, dùng để chứng minh những Hiệp Sĩ vẫn còn sống.”

    “Là đồ vật đã tịch thu được từ lũ Tam Hiệp Giáo à?”

    “Vâng, có vẻ như chúng đã tráo đồ giả, và lấy đi đồ thật từ nơi này.”

    “Ồ…”

    Sau khi yết kiến kết thúc, có lẽ tôi sẽ đi tham quan nơi này thử xem.

    Mặc dù tôi chẳng hề trông mong gì vào việc có thể nhìn thấy thủ phạm thực sự ở đó.

    “Nhìn kìa, ngài cũng có thể trông thấy nó từ đây.”

    “Ể?”

    Nói xong, Nữ Hoàng chỉ ngón tay của mình về phía tấm kính màu ở phía trên biểu tượng.

    Khi ngưng mắt nhìn, tôi có thể thấy rõ bốn ký hiệu bằng thủy tinh bên trên cái biểu tượng của Giáo Hội Tứ Thánh, và bảy cái đang tỏa sáng lấp lánh ở bên trên biểu tượng của Giáo Hội Thất Tinh.

    Chỉ là, tấm kính của Giáo Hội Thất Tinh thì…có chút kỳ lạ, đúng không nhỉ?

    Có một chỗ bị thiếu hụt một cách mất tự nhiên…

    Phải nói sao đây nhỉ? Giống như là Pacman ấy, bị thiếu mất một khối nhỏ. (Pacman có hình quả cầu, bị thiếu mất một khối hình tam giác)

    Dẫu vậy, bảy ký hiệu vẫn tỏa sáng rực rỡ.

    “Cho đến mấy ngày trước, chỉ có sáu trong số đó là phát sáng, nhưng khi Hộ Thủ Hiệp Sĩ được chọn, thì cái thứ bảy cuối cùng cũng đã phát sáng.”

    Có thể nhìn thấy có rất nhiều người tu đạo đang tập trung cầu nguyện ở trước giáo đường.

    Khi nhìn họ một lúc thì tôi quay sang, và để ý mấy tên Hiệp Sĩ ở cạnh tôi đang rất bối rối.

    Motoyasu đang ở trên chiếc xe khác, nhưng nhìn khuôn mặt hắn chẳng có gì thay đổi cả.

    Nếu việc chúng tôi là những Hiệp Sĩ bị phát hiện, thì chắc mấy vị tín đồ đó sẽ chen lấn nhảy xổ vào chúng tôi mất, nên tôi cứ giữ yên lặng là hơn.

    “Hiệp Sĩ… Ngẫm lại thì Faubley độc chiếm mất năm người, đúng không? Tôi khá là ngạc nhiên khi mà Silt Welt và những nước khác chấp nhận điều đó đấy.”

    “Nói một cách nghiêm túc, Faubley không sở hữu họ, mà là viện trợ cho họ thì đúng hơn. Bởi vậy nên nơi này mới được gọi là khu vực liên hợp.”

    “Ồ…”

    “Ở Silt Welt cũng có một món Thất Tinh Vũ Khí. Là Thất Tinh Vũ Khí của Móng Vuốt. Và chủ sở hữu là một Á Nhân xuất thân từ thế giới này.”

    Có ba người được triệu hồi từ thế giới khác, thế thì hai người còn lại là xuất thân từ thế giới này.

    “Và Trượng là của Melromark à?”

    “Vâng.”

    Nữ Hoàng huých nhẹ lão Trash.

    Hắn chỉ im lặng gật đầu, rồi nhìn về phía tôi và Fohl.

    Trông hắn chả còn tí hào hùng nào cả.

    “Trong quá khứ… Trash và Trảo Hiệp Sĩ đã từng xảy ra rất nhiều lần chiến đấu sinh tử.”

    “Này, tôi thật chẳng quan tâm việc đó đâu.”

    Nghe rằng Trash trước kia rất ngầu là đủ làm tai tôi thấy đau rồi.

    Gần như nghe đến phát chán luôn.

    “Nhờ Iwatani-sama, mà tôi đã có thể lấy được tất cả những phần thông tin về truyền thuyết của các Hiệp Sĩ từ những người trong Liên Hợp Quân của Silt Welt đấy.”

    “Hô…”

    “Đầu tiên, ngài đã biết rằng đất nước của họ rất tôn sùng Khiên Hiệp Sĩ, đúng chứ?”

    “À, đúng vậy…”

    Ý tôi là, mấy người đó còn đến để cúi chào tôi nữa.

    Có vẻ như tôi là vị Hiệp Sĩ duy nhất nhận được sự đối đãi nồng hậu đến thế.

    “Dù sau, tôi đã nghe về những truyền thuyết của họ, và đã nhận ra được một điểm khác biệt rất lớn.”

    “Đó là?”

    Mấy thứ truyền thuyết đó dù sao thì cũng là sở thích của bà Nữ Hoàng này mà.

    Cô bé Melty cũng rất thích nói về chúng.

    Và tình yêu mà cô bé giành cho loài Filo Rial rõ ràng cũng xuất phát từ những truyền thuyết mà bà Nữ Hoàng đã kể.

    Hình như là Khu Rừng Ảo Ảnh, phải không nhỉ? (Souzou Forest)

    “Về phần Tứ Thánh, những người hoạt động nhiều tại đất nước của họ là Cung và Khiên Hiệp Sĩ. Tương tự, tôi cũng có nghe nói về những Truyền thuyết về Thất Tinh hành động theo khuynh hướng bất công. Là Tiên Hiệp Sĩ, Trảo Hiệp Sĩ, và Chùy Hiệp Sĩ.”

    Bất công à?

    Mà, về cơ bản thì Khiên và Cung có khả năng phối hợp chiến đấu rất tốt.

    Còn Trảo Hiệp Sĩ thì đang cư trú tại đất nước của họ.

    “Điều mà tôi nhận ra khi đang nghiên cứu những truyền thuyết là rất hiếm có loài người xuất hiện.”

    “Chà, bởi vì đó đất nước của Á Nhân mà.”

    “Đúng thật là như vậy, nhưng trong những truyền thuyết cổ hơn, thì lại càng ít có loài người xuất hiện hơn, ngoài Khiên và Cung Hiệp Sĩ.”

    Càng cổ xưa thì lại càng ít hơn à?

    “Nói như vậy thì trong những truyền thuyết mới hơn thì càng có nhiều loài người trình diện hơn hả?”

    “Vâng. Tôi nghĩ chuyện này hẳn là phải có một ý nghĩa nào đó, nên việc tìm ra ý nghĩa đằng sau sự kiện này có thể sẽ rất thú vị.”

    Hmm… Truyền thuyết của Á Nhân càng cổ xưa thì loài người xuất hiện lại càng ít sao.

    Như vậy, với cùng một lý do, có lẽ trong truyền thuyết của loài người cũng chẳng có nhân vật Á Nhân nào đâu.

    Bên phía loài người thì chắc chủ yếu là truyền thuyết về Thương và Kiếm Hiệp Sĩ.

    “Cũng có một hiện tượng tương tự xảy ra tại Melromark. Nói chính xác hơn, là tài liệu lịch sử được truyền lại từ thời quốc gia tiền thân của Melromark, càng xem về sau, càng ít thấy Á Nhân.”

    “Nhiều nhất là truyền thuyết về Thương và Kiếm Hiệp Sĩ đúng không?”

    “Đúng vậy, khác với Silt Welt, những truyền thuyết về Cung và Khiên Hiệp Sĩ chúng tôi có rất ít.”

    Thật sự rất kỳ lạ.

    Melromark với Silt Welt không có vẻ gì là bị ngăn cách bởi Biển, Sông hay Sa Mạc gì cả.

    Có thể việc trao đổi văn hóa giữa hai bên diễn ra không nhiều chăng?

    Ý tôi là, ngôn ngữ dùng trong hai quốc gia của con người và Á Nhân vốn là không giống nhau.

    Nhờ vào vũ khí truyền thuyết, mà những Hiệp Sĩ mới có thể hiểu được tất cả ngôn ngữ, nhưng trước kia, Raphtalia đã gặp rất nhiều rắc rối vì không thể nói được ngôn ngữ của Á Nhân.

    Tôi còn từng nghe nói rằng, vào thời Minh Trị Duy Tân ở trong thế giới của tôi, do rào cản ngôn ngữ mà việc giao lưu với nhau trở nên rất rắc rối.

    Cũng chính bởi vì như vậy nên Nhật Bản đã bị lừa ký kết một bản hiệp ước bất lợi, theo như bài học lịch sử tôi từng được học trên lớp. (Hiệp Ước Kanagawa, hay còn gọi là Hiệp Ước Hợp Tác giữa Nhật và Mỹ)

    Mình học điều đó từ lúc nào nhỉ? Trung Học, hay Cao Trung? Thật sự không nhớ nữa.

    “Không lẽ là do văn hóa khác nhau à? Là do không có phát triển, thế nên việc giao lưu với nhau cũng không nhiều.”

    “Đó là kết luận dựa trên lý thuyết mà thôi. Dù sao thì, vào lúc khởi đầu của cả con người và Á Nhân, chẳng hạn như vào thời nguyên thủy, luôn phải sống trong một cuộc sống sợ hãi ma thú. Ở đất nước chúng tôi, Á Nhân được xem như một loại ma thú, và ngược lại, cách nhìn nhận của họ về con người cũng tương tự.”

    Trước khi cả hai phe chịu hiễu rõ lẫn nhau, thì hai phe đã coi lẫn nhau là ma thú. Bởi vậy nên cả hai nước không hề có những nhân vật xuất hiện trong những câu truyện của cả hai.

    Có khả năng là vậy.

    “Tuy nhiên… đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nhưng để ngài có thể tin chắc hơn, xin hãy đợi sau đi vậy.”

    “Gì thế? Bà làm tôi tò mò rồi đấy.”

    “Kể cả khi ngài có nói như vậy thì… chúng ta sắp tới lâu đài rồi đấy.”

    Tôi nhìn theo ánh mắt của Nữ Hoàng, và thấy bọn tôi đã đi đến rất gần tòa lâu đài.

    Tôi đoán chắc không có thời gian cho một câu chuyện dài rồi.

    “Được rồi, vậy thì hãy vào lâu đài thôi.”

    Nữ Hoàng gật đầu, và gọi người gác cổng.

    “Là Nữ Hoàng của Melromark, và những Hiệp Sĩ-sama, đúng không ạ? Tôi đã được báo trước rồi nên… Xin mời!”

    Chúng tôi đã thông báo là sẽ đến, thế nên người gác cửa dễ dàng cho bọn tôi đi qua.

    “…?”

    Fohl nghiêng đầu nhìn.

    “Sao thế?”

    “Không có gì…”

    Tôi ngoái đầu nhìn lại gã giữ cổng.

    Gã đó đang mỉm cười tiễn đưa chúng tôi, có gì kỳ lạ với cảnh tượng này sao?

    “Không biết có phải là do tưởng tượng của tôi hay không? Nhưng tôi cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ quanh đây.”

    “Thật sao?”

    Gã giữ cổng vẫn đang mỉm cười hì hì và vẫy tay với bọn tôi.

    Tôi cũng cảm thấy rất đáng nghi, nhưng ngoài nghi ngờ ra thì tôi có thể làm được gì khác đây chứ, theo như kinh nghiệm trước đây của tôi thì là như thế.

    Xe kéo tiến vào lâu đài, và cánh cửa đằng sau chúng tôi đóng lại.

    “Chúng ta có nên để Firo đi đậu xe tại chuồng trước khi đi tiếp không?”

    “Ngài cứ để xe kéo tại sân trước đi.”

    “Hiểu rồi.”

    Chúng tôi dừng xe kéo, và tiến vào bên trong cung điện.

    Ồ, nó còn to hơn cả cung điện ở Melromark nữa, và còn mang lại cảm giác trang nghiêm hơn. Nói đúng hơn thì, sự khác biệt trong độ rộng của cả hai nơi là quá lớn.

    Dù sao thì đây cũng là đất nước hùng mạnh nhất thế giới này mà…

    Một tấm thảm đỏ vô tận trải rộng khắp mỗi hướng, và ở phía trước bọn tôi là cầu thang.

    Nếu như gặp phải ngã ba thì chắc bọn tôi sẽ lạc đường mất.

    Có thể sẽ có một con đường đi dưới lòng đất, nhưng ở nơi này chắc là nhà tù thì đúng hơn.

    Ở Melromark cũng có một cái.

    Được người dẫn đường đưa đi, chúng tôi bước lên phía trên cung điện to lớn.

    “Ồ, phải rồi. Thất Tinh là những người như thế nào vậy?”

    Tuy rằng tôi có thể biết được nhân cách của họ như thế nào lúc gặp mặt, nhưng ít nhất tôi cũng nên nghe những tin đồn về họ xem.

    Đáng lẽ tôi nên hỏi sớm hơn, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội để hỏi thử.

    “Vậy thì tôi nên nói về Tiên Hiệp Sĩ, người đã tham gia vào trận chiến với Kỳ Lân nhỉ?”

    “Đó là người của thế giới này à?”

    “Đúng vậy.”

    Nữ Hoàng vừa đi vừa giải thích.

    “Đầu tiên, ngài ấy được sinh ra ở thế giới này, một đại thiên tài hiếm có.”

    “Sinh ra đã là một thiên tài ư?”

    “Phải, mấy đời sẽ xuất hiện một người, và sự có mặt của những người đặc biệt đó đã góp phần cải cách rất nhiều về công nghệ, thương mại, phép thuật và nhiều lĩnh vực khác của thế giới này. Nói cách khác, đó là thiên tài vừa sinh ra đã thông hiểu mọi loại học vấn.”

    “Ồ… quả là một hiện tượng kỳ lạ.”

    “Ngài ấy được sinh ra trong một gia đình quý tộc phục vụ cho gia đình hoàng tộc Faubley, và lúc 3 tuổi đã hoàn toàn lĩnh hội được ma pháp.”

    …Đúng là thiên tài ở thế giới nào cũng đều tồn tại nhỉ.

    Vậy nên những người như thế được lựa chọn làm Hiệp Sĩ là chuyện đương nhiên chăng.

    Chờ đã, chẳng phải trước đây Trash cũng được cho là một thiên tài chiến lược sao?

    Fohl cũng thế…trong số chủng tộc Á Nhân,sức chiến đấu của thằng nhóc thuộc hàng đầu, và xuất thân từ một trong năm tộc Á Nhân mạnh nhất.

    Có lẽ sức mạnh chính là một tiêu chuẩn để lựa chọn.

    “Rồi khi lên năm, ngài ấy đã cải cách quá trình làm giấy, và nhanh chóng tái sinh cho ngành công nghiệp đóng sách ở thế giới này.”

    Năm tuổi ư?

    Chà, có hơi bị ghê gớm rồi đấy.

    …Itsuki rút ngắn khoảng cách với Nữ Hoàng, và bắt đầu đi kế bên bà ấy.

    Mà, Itsuki được sinh ra trong một thế giới toàn siêu năng lực với một tài năng nửa vời, nên hẳn là hắn có rất nhiều suy nghĩ đối với vị đại thiên tài kia.

    “Nhờ tài năng khác thường đó, ở xung quanh ngài ấy toàn là những câu từ ca ngợi. Và khi lên bảy, ngài ấy còn học tập giả kim thuật cùng cơ giới ma pháp học và những loại học vấn khác, tốt nghiệp với thành tích hàng đầu ở học viện quý tộc của Faubley. Không lâu sau đó thì chuyển đến Công Hội Mạo Hiểm Giả, và đã rất nổi tiếng khi trở thành Mạo Hiểm Giả hạng S, và còn giành chiến thắng tại giải đấu võ thuật diễn ra ở Shildfrieden. Cuối cùng, trước khi Đợt Sóng diễn ra, ngài ấy đã được lựa chọn trở thành Tiên Hiệp Sĩ.”

    “Quả là một thiên tài điển hình nhỉ.”

    “Gần đây, tôi có nghe nói ngài ấy đang nghiên cứu về phương tiện di chuyển.”

    Nữ Hoàng đứng ở trong hành lang, và chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.

    Hửm? Có cái gì đang bay vậy.

    Tôi nghĩ đó là một con rồng, hay là một con ma thú biết bay, nhưng… đó là máy bay hả?

    “Là cái đó à?”

    “Vâng, một thiết kế được để lại từ những Hiệp Sĩ trong quá khứ. Một cách để bay mà không cần dùng đến Rồng, Griffin, hay bất cứ loại ma pháp nào. Ngài ấy đang nghiên cứu để đưa thứ công nghệ đó vào sử dụng thực tế.”

    Siêu thiên tài hàng thật giá thật là đây rồi.

    … Gì thế này? Nhưng không biết vì sao, chuyện này nghe khá là quen tai.

    Tôi đã từng nghe thấy ở đâu nhỉ?

    Tôi nghĩ chắc cũng lâu lắm rồi.

    Thậm chí là trước cả khi tôi đến thế giới này… không, điều đó không có khả năng.

    Tuy vậy, tôi có cảm giác như ai đó đã từng nói với tôi điều gì đó tương tự như vậy.

    Hmm…

    Thật khó chịu, cái cảm giác đó cứ không ngừng lắng đọng ở sâu trong lòng tôi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)