Võng Du Tate No Yuusha No Nariagari - Aneko Yusagi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 6 – Cái Bẫy – Nghệ Thuật của Sự Phản Bội

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Trời tối hẳn lúc quay trở lại thành phố lâu đài, chúng tôi ngay lập tức ghé vào cửa tiệm bán vũ khí.

    “A… Chẳng phải là nhóc Khiên đấy sao? Cậu biết không, cậu vừa đi được một tí là các Hiệp Sĩ khác cũng ghé qua đấy.”

    Vậy ra tất cả mọi người đều mua trang bị ở cửa tiệm này. Chẳng trách sao ông chủ tiệm lại hớn hở đến vậy.

    “Hiểu rồi. Nói xem nào, ông có thu mua mấy món này không?”

    Tôi chìa những mảnh vụn Bóng Cam tôi thu gom được cho ông ta xem. Nhưng ông ta chỉ thờ ơ chỉ tay ra ngoài.

    “Gần đây có một cửa tiệm chuyên mua bán những nguyên vật liệu thu được từ ma thú. Tôi chắc bọn họ sẽ vui lòng mua mớ này của cậu.”

    “Cám ơn ông.”

    “Không có gì. Giờ thì nói xem cậu cần gì nữa nào?”

    “À, tôi muốn mua thêm ít trang bị cho bạn đồng hành của tôi.”

    Nhìn quanh cửa tiệm, tôi thấy Mine đang nhìn chăm chú không chớp mắt vào những trang bị được trưng bày.

    “Lần này mức giá của cậu là bao nhiêu?”

    Tôi vẫn còn những 680 SC trong túi. Chi dùng như thế nào thì hợp lý đây?

    “Cô nghĩ sao, Mine?”

    “…”

    Mine đang rất tập trung so sánh các món trang bị, nên có lẽ chẳng nghe thấy tôi hỏi gì. Tôi lại cần ý kiến của cô ta mới chết dở. bởi vì sau khi mua trang bị, chúng tôi bắt buộc phải còn lại một lượng tiền đủ cho các chi tiêu khác cho tới cuối tháng. Nhưng tôi không cho rằng phí ăn ở sẽ tốn quá nhiều, mấy món chi phí khác chắc cũng vậy.

    “Trang bị cho bạn đồng hành à?… Dĩ nhiên điều đó sẽ giúp cho quý cô đây mạnh hơn nữa…”

    “Đúng vậy.”

    Do tôi chẳng thể nào tấn công được, xem ra cho Mine được trang bị tốt hết cỡ sẽ đảm bảo cho việc chiến đấu và kiếm thêm tiền được dễ dàng hơn. Ít nhất thì, ý tưởng là vậy.

    “Cái giá thoạt nhìn sẽ khá mắc đấy. Sao chúng ta không thương lượng giá cả một chút nhỉ?”

    “Ngài đang nói đùa đấy hả, Ngài Hiệp Sĩ?”

    “Giảm 80% giá cho tôi đi.”

    “Cậu điên đấy à? Tăng lên 20%.”

    “Ông không giảm mà lại tăng là sao. Giảm 79%.”

    “Đối với cái tên khốn nào đó đến cả hàng hóa vẫn chưa nhìn mà đã cố cò kè giá cả, ta chưa tính giá gấp đôi đã là quá tốt rồi đấy.”

    “Giảm 90%.”

    “Chậc! Tăng thêm 21%.”

    “Đừng cố lên giá nữa. Giảm 100% luôn đi.”

    “Cậu đang đòi của chùa đấy à? Rồi, được rồi. Giảm 5%.”

    “Chưa đủ. Giảm 92%.”

    Và cứ thế…

    Cuối cùng Mine quay trở lại quầy, mang theo một bộ áo giáp khá đẹp và một thanh kiếm có vẻ làm từ vật liệu mắc tiền.

    “Em đã chọn xong, thưa Khiên Hiệp Sĩ.”

    “Thế là tổng cộng là bao nhiêu vậy, Lão già? Dĩ nhiên là sau khi giảm giá 60% đó.”

    “480 SC. Giảm giá 59% là nhiều lắm rồi đấy. Ta không giảm thấp hơn nữa đâu.”

    (Edit :Tính gian thương ra là ngấm trong máu rồi…)

    Việc mặc cả giá vữa nãy quả thật mang lại hiệu quả không ngờ. Tuy vậy, giờ chỉ còn lại 200 SC…

    “Mine… cô không thể “nới tay” tí nữa được sao? Ta vẫn còn các chi phí ở trọ và sinh hoạt khác nữa phải lo đấy, cô cũng biết mà.”

    Không cần lo quá, ngài Khiên Hiệp Sĩ. Miễn là chúng ta trở nên mạnh hơn, đến lúc đó có thể diệt được ma thú và thu lại nhiều hơn từ việc bán các nguyên vật liệu mà.”

    Mine long lanh mắt ôm chặt cánh tay tôi vào lòng và đẩy ngực chạm nhẹ vào đó trong khi biện bác lại.

    “À- ừ,… nếu cô thực sự muốn vậy…”

    Nghĩ lại thì số 200 SC đó được cho tôi để bù đắp cho việc thiếu người đồng hành của tôi. Số tiền kia ngay từ đầu là để chi cho những món trang bị. Nhìn từ khía cạnh khác thì rất có thể số 200 SC được thêm ấy có lẽ sẽ đủ cho tôi chi tiêu trong tháng.

    … Dù vậy, trước khi nghĩ đến việc tuyển thêm bất kì ai thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi mà tôi lên Lv cao hơn.

    “Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ mua những thứ này.”

    “Cám ơn rất nhiều. Cậu biết không, cậu rất quái đó, ngài Hiệp Sĩ.”

    “Ha ha ha. chỉ vì tôi thực sự yêu thích kinh doanh thôi.”

    Trong các game online, tôi luôn rất thích kiếm tiền. Tôi có một khả năng kỳ lạ là mua được giá rẻ nhưng bán ra lại mắc, và bán đấu giá. Báo trước là việc đó vốn chẳng dễ gì đâu. Với mọi thông tin hữu ích chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng phải xem tùy người chơi trong game để mặc cả với họ.

    “Cám ơn ngài, Khiên Hiệp Sĩ.”

    Mine dịu dàng hôn tay tôi để tỏ lòng biết ơn.

    … Ô de! Điểm Tình Cảm: TĂNG! Cuộc du hành của chúng tôi kể từ ngày mai sẽ thú vị hơn nhiều.

    E hèm… (T/N: Tiếng tằng hắng)

    Rốt lại thì… với trang bị mới, Mine và tôi đi về nhà trọ trong thành phố. Giá tiền là 30 CC/đêm/người.

    “Cho chúng tôi 2 phòng.”

    “Không phải 1 sao?”

    “Ngài Khiên Hiệp Sĩ…”

    Mine tạo ra một cỗ áp lực im lặng nặng nề.

    Ực… Hết cách rồi.

    “Được thôi. 2 phòng vậy.”

    “Vâng. Vâng. Cám ơn quý khách.”

    Người chủ nhà trọ xoa tay một cách tham lam và chỉ phòng cho chúng tôi. Sau khi nhớ kỹ bảng giá cả tiêu chuẩn, chúng tôi ghé quán rượu kế bên để ăn tối. Tôi gọi 2 phần ăn cực kỳ sang trọng, chúng chỉ tốn 5 CC/phần.

    “À, phải rồi…”

    Tôi trải tấm bản đồ mới mua trên đường về thành phố lâu đài và hỏi Mine để biết về phương hướng.

    “Đây là vùng thảo nguyên, nơi chúng ta đã chiến đấu suốt ngày hôm nay, phải không?”

    Tôi đang ghi chú lại các địa hình của khu vực trên bản đồ để sau này xem lại. Có lẽ tốt hơn tôi nên hỏi Ren hoặc Motoyasu về điều này, nhưng xét theo thái độ của bọn họ ngày hôm qua, chắc hẳn bọn họ cũng chẳng nói gì cho tôi đâu. Những kẻ như thế luôn có khả năng sẽ làm mọi việc để dẫm đạp và lợi dụng người khác mà chẳng hề đắn đo. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu bọn họ lợi dụng sự thiếu hiểu biết của tôi để chỉ đường vào khu vực sào huyệt của những ma thú mạnh hoặc đại loại thế.

    Đó chính xác là lý do tôi phải thảo luận với Mine, người dường như biết khá nhiều về vấn đề này.

    “Đúng vậy.”

    “Và theo cuộc trò chuyện của chúng ta trước đó, có phải khu rừng ở đây sẽ là địa điểm đi săn tiếp theo sau khi băng qua thảo nguyên?”

    Tấm bản đồ bày ra một cái nhìn tổng thể về địa hình của quốc gia này. Cơ bản là lâu đài nằm ở trung tâm và vùng thảo nguyên rộng lớn bai quanh. Từ đây có những con đường dẫn tới khu rừng và những ngọn núi, và có cả những con đường cắt ngang qua những con sông, và dẫn đến các thị trấn, làng mạc.

    Tuy nhiên do tấm bản đồ quá nhỏ nên chỉ một số ngôi làng xung quanh lâu đài là có vẽ trên bản đồ. Nó lại chẳng đưa ra phương hướng hay chỉ dẫn gì về những thứ ở xa hơn cánh rừng và điều đó thì thật là rắc rối. Việc không biết nên đi đâu và các loại ma thú nào ở phía trước khiến chuyến hành trình trở nên rất khó khăn.

    “Vâng, tuy không được ghi chú trên bản đồ nhưng đích của chúng ta lúc này là làng Raffin ở phía bên kia của khu rừng.”

    “Hmm…”

    “Và ở phía sau làng Raffin là một dungeon rất thích hợp cho các du hành giả mới vào nghề.” (T/N: dungeon : mê cung/ hầm ngục)

    “Một dungeon à…”

    Dĩ nhiên rồi, săn ma thú chính là điều cơ bản của bất kỳ game online nào, nhưng những người chơi đã quá chú tâm đến chuyện đó, đến mức gần như bỏ qua những điều khác.

    “Em không nghĩ chúng ta sẽ có thể tìm được thứ gì có giá, nhưng bù lại nơi đó khá tốt cho việc tăng Lv cho ngài.”

    “Thì ra là thế.”

    “Đừng lo lắng. Dĩ nhiên là bọn ma thú ở đó cũng mạnh nhưng với trang bị mới của em, chúng ta sẽ chiến thắng dễ dàng.”

    “Ha ha. Cám ơn. Điều đó rất hữu ích.”

    “Không có gì. Ngài thực sự không muốn uống tí rượu nào sao?”

    Do là quán rượu nên họ đã mang rượu ra cùng với thức ăn. Tuy vậy, tôi chẳng đụng đến nó.

    “Rất tiếc. Tôi thực không thích uống rượu.”

    Chẳng phải là không thể uống được. Trái lại là khác, tôi có sức chịu đựng cao đến nỗi mà việc tôi bị say là gần như không thể xảy ra. Chỉ là tôi không có hứng uống thôi. Bắt nguồn từ lúc còn ở thế giới kia, khi đi đến quán rượu với đám bè bạn học chung đại học, tôi đã phải ngồi yên đó nhìn lũ bạn xỉn quắc cần câu trong khi mình vẫn tỉnh rụi. Chẳng thú vị chút nào.

    “Một ly cũng không được sao?”

    “Nghiêm túc đó. Tôi không uống.”

    “Nhưng…”

    “Rất tiếc.”

    “Em hiểu rồi…”

    Với cái nhìn thất vọng, Mine đặt chai rượu xuống.

    “Dù sao, tôi vẫn rất vui chúng ta đã nói về các kế hoạch cho ngày mai, nhưng tôi nghĩ tôi nên lên phòng và nghỉ sớm.”

    “Chúc ngủ ngon, ngài Khiên Hiệp Sĩ.”

    Do đã ăn xong, tôi rời khỏi quán rượu ồn ào đó và đi trở về phòng. Khi đã vào phòng, tôi cởi bộ Chainmail ra và đặt nó lên ghế.

    “…”

    Tôi để túi tiền lên bàn. Nhà trọ này yêu cầu thanh toán tiền trước, nên hiện tôi chỉ còn 199 SC và vài đồng lẻ. Cảm giác bứt rứt không yên của tôi hiện giờ có lẽ là do bản năng cần kiệm sẵn có từ trước đến giờ của tôi hoàn toàn đổ vỡ.

    Để phòng xa, tôi lấy từ túi ra khoảng 30 SC và giấu dưới chiếc Khiên. Thật sự không nên làm thế, nhưng làm vậy giúp tôi yên tâm phần nào.

    Có quá nhiều thứ xảy ra trong ngày hôm nay!

    Tôi đã biết cảm giác đánh bại ma thú là như thế nào, tuy đó chỉ là làm cho con Quả Bóng phát nổ.

    Tôi nằm xuống giường và nhìn lên trần nhà xa lạ, suy nghĩ cứ lung tung trong đầu. Đây đúng là một thế giới khác. Cũng như đêm qua, cảm giác hào hứng vẫn còn nguyên trong lồng ngực. Tôi vẫn còn cảm thấy nó. Kể từ nay mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn. Quan tâm làm gì đến việc tôi không có nhiều bạn đồng hành như các Hiệp Sĩ khác cơ chứ. Tôi có con đường đi riêng của mình. Tôi chẳng cần phải cố trở nên kẻ mạnh nhất, miễn sao tôi cố gắng hết sức.

    *Oáp* (tiếng ngáp)

    Mí mắt dần trở nên trĩu nặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào vui vẻ đến từ quán rượu và thậm chí cả tiếng nói của Motoyasu và Itsuki lẫn trong đó nữa, thề là tôi có nghe thấy. Mấy người bọn hắn cũng sẽ lưu lại nhà trọ này đêm nay à?

    Tôi với tay tắt ngọn đèn trong phòng. Tuy vẫn còn khá sớm, tôi vẫn thiếp ngủ đi nhanh chóng.

    ~~~~~~~~~~

    *xủng xoảng*

    Hở hở … Tiếng gì vậy? … Những kẻ ở quán vẫn còn ‘quậy’ sao?

    *lầm bầm*

    *sột sọat*

    Nóng quá đi … Quần áo bị lôi kéo…

    ~~~~~~~~~~

    “Ưm…?”

    Lạnh quá….

    Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt tôi, chắc là sáng rồi. Tôi dụi mắt cho tỉnh ngủ và ngồi dậy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc hẳn đêm qua tôi còn mệt mỏi hơn tôi tưởng nhiều do hôm nay thức dậy khá trễ và Mặt trời đã lên khá cao rồi. Có lẽ khoảng 9 giờ.

    “A?”

    Đột nhiên nhận ra tôi đang không mặc gì khác ngoài bộ đồ lót. Tôi cởi ra khi đang ngủ chắc?

    Thôi, sao cũng được. Không sao cả.

    Ngoài kia, đường phố nhộn nhịp người qua lại bận rộn với những sinh hoạt thường nhật. Hình ảnh các nhà hàng và quầy thức ăn đang bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa sắp tới trong khi các cỗ xe thì kêu lọc cọc làm tôi ngỡ mình đang mơ.

    Thế giới này thật đáng ngạc nhiên. Đúng ra thì có 2 loại xe kéo: loại xe cao cấp do ngựa kéo và loại xe thứ cấp do loài chim kéo. Loại xe do những con chim kéo đi là loại chim rất lớn, trông giống như loài đà điểu. Nhìn sơ qua, chúng trông rất giống loài Chocobo[1].

    Những toa xe bò thỉnh thoảng cũng xuất hiện gợi cho tôi ấn tượng về thời Trung cổ.

    “Rồi, tới lúc ăn sáng rồi.”

    Tôi tìm khắp giường bộ đồ[2] mà tôi (hình như?) đã cởi ra tối qua.

    … Quái lạ. Không thấy đâu cả. Rồi tới bộ Chainmail tôi đã để trên ghế … cũng mất tăm luôn. Và trên hết, cả túi tiền tôi để trên bàn tối qua cũng không cánh mà bay nốt!

    Thậm chí cả bộ đồ của thế giới cũ mà tôi đã cẩn thận giữ lại phòng sự khẩn cấp cũng mất tiêu!

    “Cái…?”

    Không đời nào!

    Tôi đã bị cướp? Quá sức lố bịch! Cái nhà trọ này chả có tí an ninh nào sao?

    Dù sao, tôi cũng nên báo cho Mine biết. Tôi đẩy tung cửa phòng và chạy sang phòng kế bên.

    “Mine. Tệ quá sức! Tiền bạc của chúng ta mất hết rồi. Cả trang bị của tôi nữa.”

    Nhưng dù tôi có gõ cửa trong vô vọng bao nhiêu lần thì vẫn không có hồi đáp.

    Tôi bận gõ cửa đến độ gần như chẳng hề nghe tiếng chân dồn dập vang lên từ dưới sảnh. Trước khi kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị các hiệp sĩ từ lâu đài vây quanh.

    Tạ ơn trời! Tôi có thể thấy ánh sáng cuối đường hầm rồi. Một khi tôi giãi bày chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn bọn họ sẽ bắt được tên khốn nào dám ‘cuỗm’ đồ của tôi. Hắn sẽ hối tiếc đã dám động tới một Anh Hùng.

    “Các anh tới từ lâu đài phải không? Giúp tôi với.”

    Tôi tha thiết yêu cầu các hiệp sĩ. Mine đang ở chỗ quái nào vậy trời? Tình hình nguy ngập đây này!

    “Khiên Hiệp Sĩ!”

    “Ch-Chuyện gì?”

    Hở?… Lời đáp lại của bọn họ dường như … đầy thù địch.

    “Ngài được yêu cầu phải trình diện Đức Vua. Xin theo chúng tôi!”

    Trình diện …? Khoan đã. Các anh phải giúp tôi trước. Một tên trộm đột nhập tối qua và …”

    “Tôi nói: ‘Theo chúng tôi!’.”

    Các hiệp sĩ thô lỗ nắm lấy tay tôi và kéo lê tôi xuống sảnh.

    “Ê, này. Dừng lại! Nghe tôi cái nào!”

    Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Trời đất chứng giám! Tôi vẫn đang mặc đồ lót.

    “Mine! Miiinee!”

    Nhưng các hiệp sĩ bỏ ngoài tai tiếng kêu của tôi. Và tôi bị cưỡng chế đưa về lâu đài trong chính một trong những chiếc xe ngựa kéo mới chỉ mấy phút trước tôi đã nghĩ là thật kỳ lạ. Không ai nói với tôi bất kỳ điều gì! Tôi cũng chẳng biết cái quái gì đang diễn ra nữa. Điều duy nhất chắc chắn chính là ánh mắt của bọn họ – ánh mắt nhìn tôi như thể tôi chính là một tên tội phạm.

    Chú thích

    [1] Edit: Ai chơi Final Fantasy thì chắc cũng biết rồi.

    [2] T/N: đồ lót giáp?
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 7 – Lời Cáo Buộc

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Ngay khi đến Lâu đài, các hiệp sĩ vẫn thúc giáo vào lưng và áp giải tôi – trên người vẫn mặc duy nhất mỗi bộ đồ lót – vào phòng yết kiến để gặp nhà vua. Thoạt nhìn nét mặt của họ có vẻ ‘sưng sỉa’, nhà vua và viên đại thần đang chờ tôi ở đó .

    Cùng với …

    “Mine!”

    Hiện diện tại đó không chỉ có Ren, Motoyasu, Itsuki và những đồng hành khác mà còn cả Mine. Tuy nhiên khi tôi cất tiếng gọi thì cô ấy rụt người lại, trốn sau lưng Motoyasu và trừng mắt nhìn tôi.

    “Hở? Thái độ vậy là sao?”

    Mọi người ở đó nhìn tôi chằm chằm vào tôi như thể đang nhìn một tên tội phạm.

    “Ngươi dám nói ngươi không nhớ gì sao?”

    Motoyasu hỏi tôi bằng giọng đe dọa. Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè?

    “Tôi không nhớ cái g-…?”

    Đột nhiên tôi nhận ra rằng Motoyasu đang mặc bộ Chainmail của tôi!

    “Khoan đã nào! … Ngươi! Ngươi chính là tên trộm!”

    “Ngươi là ai mà dám buộc tội người khác? Ta chưa từng nghĩ rằng ngươi lại hạ tiện đến vậy… đồ vô lại!”

    “Đồ vô lại? Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”

    Lúc đó, bầu không khí trong phòng yết kiến chợt thay đổi, tràn ngập cảm giác giống như trong một tòa án xét xử.

    “A. Xin hãy tuyên bố lời cáo buộc chống lại Khiên Hiệp Sĩ.”

    “Cáo buộc? Các người đang nói gì vậy?”

    “T-Tối qua, ngài Khiên Hiệp Sĩ uống say, lao vào phòng tôi, và … và … đè nghiến tôi xuống giường, bất chấp ý muốn của tôi.”

    “Hả-ả?”

    “Ngài ấy … Ngài ấy nói rằng đêm vẫn còn sớm lắm (ý là ‘đêm xuân vẫn còn dài lắm’ ấy :D) rồi bắt đầu x-xé quần áo tôi…”

    Mine bám chặt vào lưng Motoyasu, sụt sùi khóc và thốt ra lời buộc tội tôi.

    “Rất đáng sợ… Tôi chỉ đủ sức vùng chạy khỏi phòng và hét lên cầu cứu. Rất may là Ngài Motoyasu kịp đến cứu tôi.”

    “Hở?”

    Mấy cái chuyện đó từ chỗ nào nhảy ra vậy? Tôi chỉ nhớ là tối qua mình đã leo lên giường sớm và ngủ vùi như một đứa trẻ con.

    Tôi hoang mang nhìn Mine.

    “Cô đang nói gì vậy? Tối qua sau khi ăn xong, những việc tôi làm chỉ là lên phòng và đánh một giấc thôi mà.”

    “Nói dối. Nếu chỉ như vậy, tại sao Mine lại khóc như thế này?”

    “Lý do gì mà ngươi lại che chở cô ta đến vậy? Ngươi gần như chẳng biết gì về cô ta. Ngoài ra, giải thích xem bộ Chainmail đó ngươi lấy từ đâu coi nào.”

    Chẳng phải hôm qua là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sao?

    “Cái này hả? Ta chỉ tình cờ gặp Mine khi đang ngồi uống một mình ở quán rượu hôm qua. Chúng ta đã nói chuyện một tí và cô ấy tặng ta món này.”

    “Cái gì?”

    Dù có nhìn thế nào thì đó vẫn là bộ Chainmail của tôi. Ý tôi là … vẫn có khả năng Mine mua bộ Chainmail bằng tiền riêng của cô ta, nhưng khả năng đó rất nhỏ – gần bằng 0; nhưng do bộ Chainmail của tôi biến mất, và ngay sau đó, Motoyasu nhận được bộ này, à thì … chẳng phải chuyện này rất đáng nghi sao?

    Tôi cứ cãi lý với Motoyasu thế này cũng chẳng được gì, tôi quay sang nói trực tiếp với nhà vua.

    “Bệ Hạ. Một tên trộm cướp mất tất cả vật sỡ hữu của tôi ngay trong đêm qua. Tôi cầu xin ngài, hãy giúp tôi điều tra và bắt giữ kẻ đó.”

    “Im ngay! Tên khốn không bằng cầm thú!”

    Nhà vua thẳng thừng bác bỏ lời cầu xin của tôi.

    “Thực hiện hành vi cưỡng ép quan hệ lên một công dân ở quốc gia của ta là tội nghiêm trọng, không thể tha thứ. Nếu nhà ngươi không phải là một Anh Hùng thì ta đã ra lệnh tử hình ngay tại đó rồi.”

    “Tôi đang cố nói với ngài rằng đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không có làm gì hết!”

    Tuy vậy, bất cứ ai trong chính căn phòng này đều quyết rằng tôi có tội. Tôi cảm giác như là toàn bộ thế giới này đang sụp đổ dưới chân tôi.

    Đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? RỐT CUỘC CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA ĐÂY?

    Vì lý do gì mà tôi phải chịu sự sỉ nhục như thế này cho việc mà tôi chẳng hề làm???

    Rồi chuyện đó xảy ra. Ngay khi chắc rằng không có ai nhìn mình, thái độ của Mine thay đổi tức thì. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên gương mặt của cô ta, và cô ta thè lưỡi chế nhạo tôi.

    Đến đây tôi đã hiểu rồi!

    Khi nhìn trừng vào Motoyasu, tôi cảm thấy một cảm xúc đen tối, khủng khiếp bắt đầu dâng lên từ tận sâu trong tâm can.

    “Ngươi… Các ngươi cố tình làm vậy! Chỉ vì ngươi không vừa ý với số vàng và trang bị ta nhận được nên mới dựng lên mọi chuyện vu oan cho ta!”

    Tôi phẫn nộ chỉ thẳng ngón tay vào Motoyasu, đến tôi còn thấy ngạc nhiên khi nghe giọng của mình chửi ầm lên như vậy.

    “Ha! Ai mà lại tin lời của kẻ cưỡng hiếp đáng bị nguyền rủa chứ!”

    Motoyasu bước lên trước chắn giữa tôi và Mine như để chắn cái nhìn bẩn thỉu của tôi lên Mine. Hắn hành động như đang tự coi mình là một người hùng đang giúp đỡ cho một người bị hại đầy bất hạnh.

    “Đừng đùa với ta! Đó là việc đã xảy ra, đúng chứ? Ngươi đã lên kế hoạch chuyện này để ‘lột’ tiền và trang bị của ta. “

    Có lẽ hắn ta biết rằng cuối cùng rồi tôi cũng sẽ mua cho Mine rất nhiều đồ ‘ngon’ để bù vào điểm yếu của tôi – không thể tấn công được. Kế hoạch của hắn có lẽ là nhờ Mine ‘vắt kiệt’ tôi hết mức có thể rồi sau đó bỏ đi với mớ tiền còn sót lại. Tóm lại, ‘trò chơi’ này nhằm loại bỏ tôi ngay từ đầu và cũng để đảm bảo rằng bọn chúng vô can.

    … Đậu đen rau muống! Các người làm tốt lắm!

    Nghĩ lại thì ả ta chưa một lần gọi tên tôi, đúng vậy. Có phải đó là cách ả ta ám chỉ rằng thế giới này dù có ít đi môt Anh hùng cũng vẫn còn tốt chán chăng?

    “Đến thế giới khác rồi còn dám làm cả chuyện đó với cả người đồng đội duy nhất của hắn à? Đúng là đồ rác rưởi!”

    “Cậu nói đúng. Đến cả tôi còn chẳng thể thương hại hắn nữa là!”

    Chẳng khách khí chút nào, Ren và Itsuki cũng lên tiếng chỉ trích tôi. Vậy ra ngay từ đàu, bọn chúng đều cùng một giuộc với nhau sao? Chỉ vì tôi là Khiên, chỉ vì tôi yếu, chỉ vì tôi không thể chiến đấu, bọn chúng quyết định dẫm đạp và đá tôi qua một bên vì lợi ích sau này của chúng!

    … Bẩn thỉu!

    Một lũ hèn nhát bẩn thỉu! Chưa từng có tên nào nào tin tôi. Được lắm, kệ ch* nó! Việc quái gì tôi phải bảo vệ bọn người như chúng chứ? Thế giới này dù có cháy rụi tôi cũng cóc quan tâm!

    “… Được, được lắm! Vậy tại sao các người không gởi trả ta về thế giới của ta đi? Bằng cách đó, các người có thể triệu hồi được một Khiên Hiệp Sĩ khác cho các người.”

    Thế giới khác? Ha! Hà cớ gì tôi phải đến tận đây để phải chịu đựng như thế này?

    “Ngay khi mọi sự không như ý muốn là hắn tìm cách bỏ chạy à? Đáng ghê tởm…!”

    “Đồng ý! Bất kỳ ai vứt bỏ nhiệm vụ của mình mà lại còn tấn công phụ nữ thì chỉ là …”

    “Cút đi! Kẻ như ngươi không có tư cách làm Anh hùng!”

    Tôi chỉ muốn giết hết bọn chúng – Ren, Motoyasu, và Itsuki – tôi muốn giết bọn chúng ngay tại đây. Lẽ ra đây là cơ hội tốt để tôi tận hưởng cuộc hành trình trong thế giới khác của mình, nhưng bọn chúng đã phá hỏng tất cả!

    “Vậy, các người còn đợi gì nữa? Không mau trả ta về đi?”

    Tuy nhiên tên vua chỉ khoanh chặt tay và chau mày.

    “Ta ước chi ta biết cách để gởi trả một Anh hùng như ngươi về với thế giới kia, ta thực lòng ước như vậy! Tuy nhiên, những học giả của ta đã cho biết rằng lần triệu hồi kế tiếp chỉ có thể thực hiện được khi cả 4 vị Anh hùng hiện tại tử vong.”

    “.. Cái gì?”

    “Sao có thể như vậy…”

    “Kh- Không thể nào!”

    Cuối cùng thì cả 3 tên Anh hùng còn lại phải nghẹn lời.

    Không còn cách nào tôi có thể quay trở về thế giới của chính mình nữa sao?

    “Ngài đang nói rằng bọn tôi sẽ bị kẹt ở đây mãi?”

    Chắc hẳn đây đúng là trò đùa rồi!

    “Các ngươi định bắt ta ra đến khi nào đây.”

    Tôi vùng vẫy khỏi gọng kìm của bọn hiệp sĩ.

    “Hây! Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả?”

    “Đừng hòng nghĩ đến việc bỏ chạy!”

    Kết quả là một tên trong nhóm đó thụi tôi một quả.

    *Boang*

    Âm thanh nghe tuyệt đấy. Tuy vậy, chẳng đau tí nào. Mà, với tên hiệp sĩ vừa đánh tôi thì không thể nói là chẳng có tí ảnh hưởng nào được. Hắn cố nén đau đớn và nhăn mặt, nắm chặt bàn tay vừa dùng để đấm tôi.

    “Rồi sao? Nếu các người không thể trả ta về, các người tính cho ta cái hình phạt gì đây đây?”

    Tôi giũ giũ tay để rũ bỏ cái cảm giác tê liệt do bị khóa tay và hỏi tên vua.

    “… Bởi vì Nhà ngươi tồn tại là để chiến đấu chống lại Đợt Sóng Tai Ương, nên sẽ không có hình phạt chính thức nào cho ngươi. Nhưng,… mọi công dân đã biết về tội lỗi của nhà ngươi, đó sẽ là hình phạt của ngươi. Đừng bao giờ hy vọng tìm được việc làm trong vương quốc của ta.”

    “Ôi trời! Ngài thật là Rộng Lượng làm sao!”

    Tóm lại, ông ta bảo tôi tự đi mà tăng Lv và chuẩn bị cho Đợt Sóng với thân phận là một Du Hành Giả!

    “Một tháng sau, ngươi sẽ phải quay về đây để chiến đấu. Ngay cả khi ngươi là một tên tội phạm, hay vẫn còn là một Khiên Hiệp Sĩ. Ngươi không có quyền chạy trốn khỏi sứ mạng đó.”

    “Hiểu rồi! Rốt cuộc thì ta rất yếu đuối. Và thời gian của ta thì đang bị lãng phí đấy.”

    *leng keng*

    Đúng rồi. Tôi dã quên khuấy đi mất mớ tiền nhét trong cái Khiên.

    “Ê nè! Nhà ngươi muốn thứ này phải không?”

    Tôi ném thẳng 30 đồng SC còn lại của mình vào mặt tên Motoyasu.

    “Whoa! Ngươi đang làm cái quái …?”

    Lẽ dĩ nhiên, Motoyasu lại bắt đầu lải nhải, nhưng tôi mặc kệ hắn ta.

    Khi tôi rời khỏi lâu đài, tất cả mọi người đều chỉ trỏ về phía tôi và bắt đầu thầm thì gì đó. Thực tình thì tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm với cái thực tế là tin đồn loan đi đúng là rất nhanh.

    Dù sao đi nữa, tôi đã mất đi cả tiền và cả lòng tin,… mất đi hết thảy mọi thứ.

    Đây đúng là một khởi đầu đầy tệ hại cho một chuyến phiêu lưu.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 8 – Thanh Danh Sụp Đổ

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Một tuần trôi qua.

    Suốt thời gian đó, tôi chỉ hoạt động ở khu vực thảo nguyên quanh Lâu Đài.

    “Ê này, nhóc Khiên!”

    “Hả?”

    Tôi đang đi trong thành phố trong tình trạng bán khỏa thân thì nghe tiếng gọi của lão chủ tiệm vũ khí.

    Thì đúng là tôi đang đi lang thang trước cửa tiệm của lão, nhưng việc quái gì đến lão chứ? Lão có vấn đề gì với chuyện đó à?

    “Ta đã nghe rằng ngươi có ý đồ cưỡng gian người đồng hành của mình nên ta sắp sửa cho ngươi một cú đây.”

    Trong cơn giận dữ, lão ta tiến đến tôi, xiết chặt nắm đấm, và không có vẻ gì muốn nghe tôi nói cả.

    “Ngay cả ông cũng nói vậy sao?”

    Đâu cũng vậy! Chẳng ai buồn nghe tôi giải thích!

    Do đến từ thế giới khác nên tôi chẳng rõ thường thức của thế giới này như thế nào, nhưng rõ ràng là việc cưỡng đoạt một phụ nữ là điều đại ác.

    Nhưng, thật kỳ lạ. Dù là đang nhìn vào mặt của lão chủ tiệm, người sắp sửa ‘tẩn’ tôi, tôi cũng chỉ thấy được bộ mặt của con khốn đó.

    Tôi xiết chặt nắm đấm và ngang ngạnh đứng đó.

    “Ugh! … Ngươi…”

    “Giờ sao đây? Chẳng phải lão muốn đánh ta sao?”

    Lão chủ tiệm thở dài và thả lỏng tay ra.

    “Ta đổi ý rồi.”

    “Ô! Chắc hôm nay là ngày Đại Cát của ta rồi!”

    Dù điểm tấn công của tôi có thấp cỡ nào đi nữa, tôi vẫn chắc rằng tôi có thể chiến đấu được với một người bình thường. Tuy vậy, đánh người khác mà chẳng vì lý do gì thì cũng chẳng giúp gì được cho tôi. Thay vì tốn thời gian vào những việc vô bổ như vậy, tôi tốt hơn nên ra ngoại thành và kiếm ít tiền để trang trải chi phí sau này.

    Ngoài ra, đập bọn Quả Bóng cũng giúp tôi xả giận đi đáng kể.

    “Chờ một chút!”

    “Cái gì nữa đây?”

    Tôi vừa mới bắt đầu đi về cổng thành phố thì nghe lão già gọi lại. Khi tôi quay lại, lão ném một cái túi nhỏ cho tôi.

    “Ngươi mặc bộ đồ đó trông thật dị hợm. Nên cái này coi như món quà tiễn biệt.”

    Bên trong túi là một cái áo choàng hơi bẩn và một bộ đồ bằng vải gai.

    “… Tất cả bao nhiêu?”

    “5 CC. Hàng thanh lý mà thôi.”

    “…Biết rồi. Tôi chắc chắn sẽ trả đủ!”

    Tôi đang rất lo lắng về tình trạng ‘diện đồ lót dạo phố’ nên chẳng có lý do gì để tôi từ chối.

    “Tốt nhất tên nhóc nhà ngươi phải còn sống mà quay lại đó. Vì ta chỉ tin vào đồng tiền thôi.”

    “Được rồi, được rồi!”

    Sau khi mặc vào bộ đồ mới, tôi hướng về vùng Thảo nguyên để săn lũ Quả Bóng.

    “Hây a! Hây a! Hây a! Hây a! Hây a!”

    Dù cho vẫn mất đến 5 phút để tiêu diệt một con Bóng, nhưng tôi không bị chút tổn thương nào hết ngay cả khi chúng tấn công tôi thế nào chăng nữa. Nên việc này cũng khá dễ dàng. Tôi dành cả ngày đánh lũ Quả Bóng để xả giận, và thu thập được một lượng khá nhiều mảnh vỡ quả bóng.

    Lv Up!

    Bạn đã lên Lv 2

    Mở khóa Khiên Nhỏ Cam và Khiên Nhỏ Vàng!

    Tôi cũng đã chuẩn bị và thử nghiệm vài thứ. Mãi cho đến tối, tôi mới nhận ra mình đói cồn cào, nên tôi đành miễn cưỡng quay về thành phố để đi tìm người thương buôn chuyên mua bán mớ vật liệu từ ma thú này. Ngay khi trông thấy tôi, gã thương buôn mập ngồi sau quầy nở một nụ cười cợt nhả đầy gian ý. Chắc chắn hắn ta đang có ý ‘chém’ tôi đây. [1]

    Đứng trước tôi là một người khách khác đang bận bán các loại vật liệu khác nhau.

    “Hmm… được rồi… vậy 1 đồng CC cho mỗi 2 mảnh vụn bóng nhé?”

    Tên thương nhân chỉ vào mớ mảnh vụn bóng nằm trên quầy và định giá. Vậy tỉ giá là nửa đồng CC cho mỗi mảnh vụn à?

    “Chấp nhận!”

    “Cám ơn rất nhiều!”

    Người khách kia quay người rời đi, kế tiếp đến lượt của tôi.

    “Này, tôi mang theo một ít vật liệu từ ma thú đến bán đây.”

    ”Hoan nghênh. Hoan nghênh”

    Hắn ta cho rằng tôi chẳng hề nghe thấy tiếng cười ‘hắc hắc’ đầy tham lam kia sao?

    “A. Vâng! Mảnh vụn Quả Bóng ư? Tôi có thể đề nghị mức giá … 1 đồng CC cho mỗi 10 mảnh nhé? Ngài thấy sao?”

    Chỉ 1/5 giá tiền? ‘Chém’ gì mà ghê vậy!

    “Chẳng phải ông vừa mua của người kia với giá cao hơn hẳn sao?”

    “Có chuyện đó sao? Sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy?”

    Nếu mọi sự cứ tiếp diễn thế này, thể nào hắn cũng sẽ chống chế với lý do “Chỉ là việc kinh doanh thôi mà!” hoặc thứ gì đó na ná vậy.

    “Hừm! Được rồi!”

    Tôi túm cổ áo tên lái buôn và kéo hắn về phía tôi. [2]

    “Ơ! Ngươi, ngươi đang làm…?”

    “Sao ngươi không tiện thể mua thứ này luôn nhỉ? Hàng tươi sống đó!”

    *Phập*

    Một con Bóng Cam phát ra tiếng gầm gừ và ‘đớp’ vào mặt tên lái buôn.

    “Á Á Á…”

    Sau một lúc để hắn đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tôi gỡ con Quả Bóng ra và đá hắn một phát.

    “Thế nào? Ta kéo ngươi ra rìa thành phố và ‘tiến hành công việc kinh doanh’ nhé? Còn nhiều ‘sản phẩm’ tồn kho mà ta rất muốn cho ngươi xem đấy.”

    Tôi vén áo choàng lên cho hắn thấy 5 con Quả Bóng khác tôi đã giấu.

    Tôi đã nghĩ về chuyện này từ lúc còn ở trên Thảo nguyên lận. Do chúng có cắn tôi thế nào đi nữa cũng chẳng gây ra tí tốn thương nào nên tôi đã nghĩ tại sao không để chúng cắn nhỉ. Sau đó, tôi luôn có thể lôi chúng ra và cho chúng ‘xực’ bất cứ ai, bất cứ khi nào tôi thích. Đó quả là một ý tưởng xuất sắc! Và rất hiệu quả trong thương lượng nữa!

    Dù sao thì do điểm tấn công của tôi cực thấp, nên tôi chẳng thể nào trực tiếp dùng sức mình để dọa nạt ai. Và sẽ chẳng có ai sợ tôi cả.

    Ắt hẳn tên lái buôn này cũng đã nghĩ thế. Tuy vậy, với phương pháp đặc biệt này, hắn ta rất có thể sẽ bị những con Quả Bóng nuốt sống lắm.

    “Ta không ép ngươi phải giao nộp hết tiền cho ta hay mua lại với giá cao. Cái ta cần là nhà ngươi ra giá hợp lý, nếu không thì mọi sự sẽ ‘rối’ lên đấy!”

    “Ngươi cho rằng làm vậy, quốc gia lại…”

    “Buôn bán cho công bằng!… Ngươi có thể đoán xem kết cục sẽ như thế nào nếu người ta biết rằng có một tên thương nhân chuyên ‘chém giá’ một du hành giả không nhỉ?”

    Đúng thế! Với một thương nhân như tên này, thanh danh là tất cả. Nếu hắn giở trò này ra với các du hành giả khác, hắn chắc hẳn sẽ bị ‘nện’ và mất khách hàng ngay lập tức.

    “Ực” Dù ánh mắt hắn hiện rõ oán giận với tôi, cuối cùng hắn cũng rụt vai từ bỏ. “… Hiểu rồi!”

    “Giờ, nếu ngươi chịu từ bỏ chiến lược ép giá và trở thành khách quen của ta, ta sẽ sẵn sàng chấp nhận giá thấp hơn giá thị trường.”

    “Nói trắng ra, thực lòng ta rất muốn từ chối cái lời đề nghị đó và không bao giờ phải gặp lại nhà ngươi nữa. Tuy vậy … hàng hóa là vô tội. Nên ta sẽ mua chúng.”

    Kết quả là tên thương nhân hoàn toàn thảm hại mua mớ mảnh vụn Quả Bóng của tôi với giá thấp hơn giá thị trường một chút.

    “Ờ, và nhớ nói lại với những ai ngươi biết về chuyện xảy ra hôm nay luôn. Ta muốn mọi thương nhân trong thành phố này biết rằng đùa giỡn với ta là sẽ biến thành đồ ăn cho lũ Quả Bóng đó!”

    “Được rồi. Được rồi. Bất cứ điều gì ngươi muốn. Tên khốn!”

    Sau khi bỏ túi số tiền kiếm được trong ngày, tôi đi thẳng đến cửa tiệm vũ khí để trả lại số tiền cho bộ đồ và cái áo choàng, sau đó đi ăn tối ở một nhà hàng rẻ tiền. Nhưng, chẳng biết vì lý do gì, tôi chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì từ thức ăn. Tôi đã nghĩ rằng chỉ là trò đùa của ai đó, nhưng có vẻ như là vị giác của tôi có vấn đề gì rồi.

    Tìm phòng ngủ trọ ở nhà nghỉ? Trên người tôi làm gì còn lại bao nhiêu tiền nên tôi sẽ ngủ ngoài Thảo Nguyên. Mà lũ Quả Bóng chẳng làm gì được tôi nên việc đó cũng chẳng phải là vấn đề.

    À thì, sáng hôm sau thức dậy, tôi nhận ra mình đang bị một núi những con Quả Bóng cắn chặt chẳng chịu nhả ra, nhưng việc đập cho chúng nổ hóa ra lại là một cách thư giãn tốt nhằm bắt đầu một ngày mới. Thêm nữa, càng nhiều ma thú bị giết, tôi càng gom được nhiều tiền!

    Tuy vậy, tôi cần phải tìm một cách khác để kiếm tiền mà bớt phải liều mình chiến đấu vì sự sống như thế này. Nhưng trước hết, tôi cần phải tìm thứ gì đó khác để bán ngoài mớ mảnh vụn bóng này. Đó là những cây thảo dược mọc trên Thảo nguyên!

    Tôi tìm đến một người bán dược phẩm nào đó, ghi nhớ lại hình dạng của các loài thảo dược, sau đó ra Thảo nguyên tìm những loại cây cỏ trông na ná như vậy.

    Khi tôi thử nhặt lên môt cây, chiếc Khiên của tôi phản ứng lại, và thế là tôi cho hấp thụ cây thảo dược tôi vừa hái được.

    Khiên Lá đã được mở khóa

    Điều đó nhắc tôi nhớ rằng tôi đã quên không kiểm tra quyển Sách Vũ Khí kể từ khi tôi lên Lv. Tôi nhanh chóng lấy nó ra và xác định xem tôi có gì rồi.

    Khiên Nhỏ

    Equipment Bonus: Defend +3 <Đã thành thạo>

    Khiên Nhỏ Cam

    Equipment Bonus: Defend +2

    Khiên Nhỏ Vàng

    Equipment Bonus: Defend +2

    Khiên Lá

    Equipment Bonus: Kỹ năng Thu thập 1

    Tôi nhấn xác nhận để mở màn hình Trợ Giúp.

    Chuyển Hóa Vũ khí và Độ Thành Thạo

    Chuyển Hóa Vũ khí ám chỉ việc Vũ khí Huyền thoại của bạn có khả năng chuyển đổi hình dạng.

    Để kích hoạt, bạn chỉ cần đặt tay lên trên vũ khí, và hướng suy nghĩ về tên của món vũ khí bạn muốn chuyển hóa thành.

    Sử dụng vũ khí sẽ làm tăng điểm cho Độ Thành Thạo, một khi đã hoàn toàn thành thạo thì bạn sẽ được hưởng điểm thưởng vĩnh viễn.

    Equipment Bonus (Điểm Cộng Trang Bị)

    Điểm Cộng Trang Bị để chỉ những kỹ năng đặc biệt có được từ việc trang bị các loại vũ khí.

    Ví dụ, khi một vũ khí với kỹ năng Air Strike Bash (Khí Trọng Kích) được trạng bị, có khả năng sử dụng kỹ năng Air Strike Bash.

    Tương tự, một vũ khí có điểm cộng Attack +3, thì người dùng sẽ được +3 vào chỉ số tấn công.

    Cơ bản mà nói, trang bị những loại vũ khí khác nhau sẽ cho tôi các kỹ năng khác nhau, và bằng cách sử dụng thành thạo, tôi sẽ có thể sử dụng các kỹ năng đó cả khi đã đổi sang vũ khí khác.

    Còn về chuyện làm thế nào để tăng độ thành thạo của vũ khí, chắc hẳn không nằm ngoài việc “đánh nhiều kẻ địch trong khi trang bị vũ khí nào đó” rồi, chẳng phải vậy sao? Cái thế giới này thực tình là càng lúc càng giống game hơn rồi đó.

    Dù tôi chẳng hứng thú gì đến việc phải chiến đấu nhiều hơn, Equipment Bonus của Khiên Lá làm tôi tò mò.

    “Kỹ năng Thu thập 1” à? Cái tên gợi lên cho tôi cái ý nghĩ rằng đây là một kỹ năng tang thêm hiệu quả thu thập dược thảo.

    Giờ đây, tôi hoàn toàn nhẵn túi. Sự sống còn của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng thu được nguyên liệu tốt nhất với ít nỗ lực nhất, nên tôi không chần chừ chuyển sang Khiên Lá ngay. Một âm thanh *vút* truyền đến tai tôi, chiếc Khiên Nhỏ trên tay đã chuyển thành một cái Khiên màu xanh có hình dáng trông như một chiếc lá.

    … Tuy vậy, điểm phòng thủ của tôi vẫn không hề tụt giảm. Ắt hẳn do cái Khiên Nhỏ vốn đã rất yếu rồi.

    Tôi quyết định thử kỹ năng bằng cách hái một cây dược thảo mọc ngay trước mắt.

    *phực*

    *phực* một tiếng, cây thảo dược bị ngắt ngang thân. Tôi có nhìn thấy cây thảo dược sáng lên một chút, tôi thề đấy.

    Kỹ năng Thu thập 1

    Aello (Chất lượng: Thông thường -> Tốt)

    Một loại dược thảo dùng làm thuốc mỡ.

    Một khung cửa sổ hiện ra để thông báo tin tức. Ngạc nhiên thay! Kỹ năng này có hiệu quả tốt hơn là tôi nghĩ nhiều!

    Sau đó, tôi dành hết ngày đi loanh quanh trên Thảo nguyên để thu thập dược thảo và nhét đầy túi như thể đó thực sự là nghề của tôi vậy. Tôi cũng chẳng biết có phải do việc thu thập ảnh hưởng hay là do đầy đã đủ thời gian không, nhưng tôi đã hoàn toàn thành thạo chiếc Khiên Lá! Nhân cơ hội đó, tôi tiếp tục thành thạo các biến thể màu sắc khác của series (chuỗi) Khiên Nhỏ.

    Khi mọi thứ đã xong, tôi quay về thành phố để bán những loại vật liệu.

    “Ô! Những món này có chất lượng tốt đấy! Cậu tìm chúng ở đâu vậy?”

    “Ông không biết sao? Ở vùng Thảo nguyên ngoài thành phố ấy.”

    “Thực sự có các món hàng chất lượng tốt như vậy ngoài đó sao? … Có hơi khó tin đấy!”

    Tôi tán gẫu với người thương nhân trong lúc ông ta hoàn tất giao dịch. Kết quả là tôi hiện có 1 đồng SC và 50 đồng CC. Một kỷ lục thu nhập mới! Tôi quyết định đi đến quán rượu để ăn mừng thành quả.

    Nói thêm là, có nhiều người chủ động bắt chuyện với tôi và nói họ muốn trở thành người đồng hành của tôi, nhưng trông họ chẳng ai có vẻ đáng tin.

    … Kể từ ngày đó, bất kỳ món ăn nào cũng đều tẻ nhạt và vô vị. Mỗi lần cắn thức ăn đều nhắc cho tôi biết vị giác của tôi có vấn đề thật rồi.

    “Này, Khiên Hiệp Sĩ, sao ngài không lập nhóm với tôi nhỉ?”

    Ai đó gọi tôi một cách đầy khiêm nhường. Thực tâm, tôi rất muốn lờ hắn đi. Nhưng tôi trông cặp mắt hắn lại y như là của con khốn đó, càng nhìn tôi càng muốn tức điên lên.

    “Hẳn rồi. Tại sao không nhỉ? Sao chúng ta không thảo luận về nội dung điều khoản trước nhỉ?”

    “Ô kê.”

    Chết tiệt! Tôi cần phải tính táo. Một tên như thế này sẽ ‘dính câu’ thôi nếu tôi biết lùi một bước.

    “Đầu tiên, tiền sẽ được chia theo công trạng. Anh hiểu điều đó nghĩa là gì không?”

    “Không!”

    Thực sự tôi rất muốn đấm một phát vào mặt hắn!

    “Đó chính là cách để quyết định xem anh sẽ được chia bao nhiêu tiền. Ví dụ, nếu chúng ta kiếm được 100 đồng SC, do là người lãnh đạo, ta sẽ nhận ít nhất là 40% số đó, phần còn lại sẽ được chia theo cống hiến của anh. Nếu anh làm thật tốt, chúng ta sẽ chia đôi, trong khi nếu chỉ đứng đó mà ngó, anh sẽ chẳng nhận được tí gì. Lẽ dĩ nhiên, phần tiền thực tế anh nhận được sẽ tùy thuộc vào đánh giá của ta.”

    “Cái quái gì đây???” Chẳng phải ý anh là muốn độc chiếm tất cả sao?”

    “Nếu anh làm tốt phần việc của mình, đó sẽ chẳng là vấn đề gì, chẳng phải vậy sao? Giả dụ như anh thực tâm muốn vậy!”

    “Rồi, sao cũng được. Tôi chấp nhận. Bây giờ chúng ta đi mua trang bị, được chứ?”

    “… Muốn thì tự dùng tiền túi của mình mà mua. Đó không phải nghĩa vụ của ta.”

    “Chậc!!”

    Chắc hẳn các món trang bị mới là mục đích thực sự của hắn. một khi đã có rồi, hắn chắc hẳn sẽ cướp luôn của tôi và đào tẩu đến nơi nào đó. Thực sự, hắn chẳng khác gì con khốn đó!

    “Ô. Quên đi! Nhanh nôn tiền giao ra đây!”

    Tôi nắm lấy một con Quả Bóng đang nhe hàm răng ra và hướng về mặt hắn mà nhét tới.

    “Hả?? Con Quả Bóng này làm quái gì ở đây vậy?”

    *xực*

    “AAAA… Đau chết ta rồi!”

    Cả quán rượu ầm ĩ, rối loạn cả lên bởi con Quả Bóng, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi gỡ con Bóng khỏi mặt hắn, để lại tiền cho bữa ăn rồi bước ra khỏi quán. Chẳng có lấy một ai trung thực trong cái thế giới này sao? Cứ như thể toàn bộ những kẻ ở cái thế giới này cũng đều chỉ nghĩ đến việc cướp đoạt, kiếm lợi từ người khác.

    Thế là, tôi dần dần tích lũy thêm tiền, trong khi những tình huống tương tự cứ tiếp diễn hết ngày này đến ngày khác. Và trước khi tôi kịp nhận ra, 2 tuần đã trôi qua.

    Chú Thích

    [1]Trong buôn bán mà nhắc tới từ ‘chém’, ắt hẳn bạn đọc hiểu ý gì rồi, phải không?

    [2] Danh xưng thay đổi do anh MC không còn cảm thấy lịch sự nổi nữa nữa.

    Dịch giả: “Tiến lên! Cho hắn 1 bài học đi!”

    Biên: 1 damage! 1 damage! 1 damage!…… =]]
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 9 – Nô Lệ

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Một, hai, ba…

    Tốn đến hai tuần mà chỉ kiếm được 40 Đồng Bạc.

    Tôi chỉ kiếm được nhiều hơn chút đỉnh so với số tiền đã quăng vào mặt thằng khốn Thương Hiệp Sĩ. Thật phí công.

    Với sức tấn công hiện tại, những nơi tôi có thể đến hết sức hạn chế.

    Cũng bởi tôi không phải chịu thương tổn gì, nên tôi có thử đi vào khu rừng một lần xem.



    Có phải đó là con Quả Bóng Đỏ không nhỉ?

    Khi tôi đánh nó bằng đôi bàn tay không, chấn động tôi phải nhận giống như đánh vào một cái hộp sắt vậy.

    Con ma thú chẳng có tý suy chuyển nào dù tôi đã đập nó suốt 30 phút.

    Chán nản, tôi ra khỏi khu rừng.

    Về cơ bản, tôi chẳng thể đánh được con ma thú nào khác ngoài những con nằm trong phạm vi khu đồng cỏ này.



    Tiện thể nói luôn, sau hai tuần tôi đang ở Lv 4.

    Còn lũ anh hùng khốn nạn kia lên Lv mấy thì tôi chả biết.

    Chương 9 – Nô Lệ

    Người đăng LittleKai Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 08/03/2016 11394 Lượt xem

    5 (99.78%) 719 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    Translator: Koru Rabi

    Editor: LittleKai

    Một, hai, ba…

    Tốn đến hai tuần mà chỉ kiếm được 40 Đồng Bạc.

    Tôi chỉ kiếm được nhiều hơn chút đỉnh so với số tiền đã quăng vào mặt thằng khốn Thương Hiệp Sĩ. Thật phí công.

    Với sức tấn công hiện tại, những nơi tôi có thể đến hết sức hạn chế.

    Cũng bởi tôi không phải chịu thương tổn gì, nên tôi có thử đi vào khu rừng một lần xem.



    Có phải đó là con Quả Bóng Đỏ không nhỉ?

    Khi tôi đánh nó bằng đôi bàn tay không, chấn động tôi phải nhận giống như đánh vào một cái hộp sắt vậy.

    Con ma thú chẳng có tý suy chuyển nào dù tôi đã đập nó suốt 30 phút.

    Chán nản, tôi ra khỏi khu rừng.

    Về cơ bản, tôi chẳng thể đánh được con ma thú nào khác ngoài những con nằm trong phạm vi khu đồng cỏ này.



    Tiện thể nói luôn, sau hai tuần tôi đang ở Lv 4.

    Còn lũ anh hùng khốn nạn kia lên Lv mấy thì tôi chả biết.

    Con Quả Bóng Đỏ thì vẫn không ngừng cắn chặt lấy cánh tay tôi không nhả, muốn ngoạm đứt cả cánh tay tôi luôn.

    Cũng đã một tuần kể từ lúc tôi vào rừng nhỉ?

    Xem thử tôi có thể hạ nó trong một đòn không.

    *BANG!*

    “Hộc…”

    Chẹp, sức tấn công vẫn còn yếu quá.

    Vì không gây được tý thương tổn nào, tôi không thể đánh bại lũ ma thú được.

    Và vì không đánh nổi con nào, số EXP tôi nhận được vẫn bằng 0.

    Không kiếm được EXP, chả thể nào tăng lực công kích lên được.

    Cái vòng luẩn quẩn đáng hận.



    Tôi đang băng qua một con hẻm, hướng về phía thảo nguyên.

    Tuy nhiên, hôm nay hơi khác với mọi hôm.

    “Quý ngài đang gặp rắc rối lớn phải không?”

    “?”

    Một gã lạ mặt bận một chiếc áo đuôi tôm với một cái mũ hình như được làm từ lụa, chặn đường tôi.

    Quý ông lập dị này đang mang – nói thế nào nhỉ? – Một cặp kính mát to bằng đít chai.

    Quá là kỳ quặc.

    Nhìn theo quan điểm thế giới thời Trung Cổ này, ấn tượng về gã hoàn toàn xa vời, chẳng hề phù hợp chút nào cả.

    Tốt nhất là bơ hắn đi.

    “Không đủ nhân lực”.

    Xuyên tim!

    Chỉ có một câu mà chọc trúng ngay chỗ đau của tôi.

    “Không thể đánh được con ma thú nào.”

    Gã này thuộc diện thích lảm nhảm.

    “Trong trường hợp đó thì tôi có thứ phù hợp cho ngài đây, quý ngài đáng kính.”

    “Và đây là lúc ông quảng cáo mấy loại dịch vụ đồng hành gì đó phải không?”

    Tôi không có thời gian hay đủ phung phí để chăm bẵm cho mấy đứa ăn hại chỉ chăm chăm moi tiền của tôi.

    “Người đồng hành? Không không, tôi không cung cấp loại dịch vụ thay thế phiền hà ấy đâu.“

    “Hừm, vậy dịch vụ của ông là gì?”

    Thoáng cái gã đã đến gần tôi rồi hỏi.

    “Ngài có muốn thử không?”

    “Đừng có dí sát vào ta, tởm lắm”

    “Fu fu fu, tôi thích cái ánh nhìn trong đôi mắt của ngài. Được rồi, tôi xin trịnh trọng giới thiệu.”

    Gã lập dị cợt nhả hét lên trong khi xoay xoay cây gậy trong tay.

    “Tất nhiên là, nô lệ rồi.”

    “Nô lệ?”

    “Vâng, nô lệ.”

    Nô lệ là một chế độ xem con người như một thứ hàng hóa. Nô lệ bị mất đi quyền con người, bị tước đoạt những quyền tự do cơ bản, trở thành vật sở hữu của kẻ khác và chịu hoàn toàn kiểm soát của chủ sở hữu, buộc phải lao động, trở thành đối tượng của chuyển nhượng và mua bán.

    Đó là những gì viết trên trang Wikipedia, nếu tôi không lầm.

    Vậy là giao dịch nô lệ có tồn tại trong thế giới này. Wow.

    “Sao ta phải cần một nô lệ?”

    “Để có thêm một người trung thành và được việc.”

    Giật giật….

    “Chúng tôi dùng một lời nguyền để trừng trị một tên nô lệ tới chết nếu chúng dám phản bội ngài”

    “Hưm…”

    Thú vị lắm.

    Chết vì không vâng lời. Một người không ngu đến độ tính đến chuyện lợi dụng tôi chính là người tôi cần.

    Sức tấn công của tôi thấp nên tôi cần người đồng hành. Mà bọn chúng rặt một lũ phản phé đỏ mắt vì tiền. Bởi vậy, tôi mới không thể chiêu mộ chúng được.

    Nhưng nô lệ thì không bao giờ phản bội. Bởi phản bội đồng nghĩa với cái chết.

    “Vậy ý ngài là?”

    “Để xem thế nào.”

    Nhếch mép, gã buôn nô lệ dẫn đường cho tôi.



    Chúng tôi cứ đi dọc theo con đường hẻm.

    Dường như đất nước này cũng có một mặt tối tương xứng của riêng nó.

    Lách vào một con hẻm tối khó mà nhận ra được, cuối cùng chúng tôi trông thấy một túp lều trông giống như một túp lều của gánh xiếc.

    “Ngay đây thôi, Ngài Anh hùng.”

    “Rồi rồi.”

    Gã buôn nô lệ có bước đi thật kỳ dị. Tôi nên mô tả thế nào nhỉ? Ít nhất chúng cũng quá dài để gọi là bước nhảy.

    Phải rồi, lẽ đương nhiên, gã dẫn tôi vào trong.

    “Này, ta phải nói trước điều này. Nhưng nếu ông tính lừa tôi thì….”

    “Có phải ý của ngài chính là dùng “Phóng Thích Con Quả Bóng” nổi tiếng, đang được đồn đãi khắp thị trấn? Nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân, đúng không? ”

    Hử… Giờ thì nó còn có biệt danh như vậy đính kèm à.

    Mà cách này quá tiện lợi để trị lũ ngu ngốc nên có nổi tiếng cũng dễ hiểu.

    “Từng có một khách hàng muốn bắt Anh Hùng làm nô lệ nên tôi cũng định tùy theo tình huống mà tiếp cận ngài, bất quá tôi đổi ý rồi. Đúng vậy.”

    “?”

    “Ngài rất có tố chất của khách hàng tiềm năng, cả mặt tốt lẫn xấu.”

    “Ý ông là gì?”

    “Ai biết, ngài nghĩ sao?”

    Tôi không hiểu nổi gã này. Hắn muốn gì ở tôi chứ?

    GACHANG!

    Cánh cổng nặng nè được mở ra từ phía bên trong của căn lều.

    “Hử…”

    Bên trong lờ mờ tối với một mùi hôi gay mũi thoang thoảng mờ nhạt trong không khí.

    Bởi cái mùi hoang dại quá nặng ấy, tôi nhận ra ngay rằng môi trường ở đây chẳng được trong sạch gì cho lắm.

    Bên trong vô số những cái cũi là những bóng người quằn quại, rục rịch không thôi.

    “Nào, đây là nô lệ trong cửa tiệm của chúng tôi do tôi đề cử cho ngài.”

    Tôi tiến đến gần cái cũi để nhìn xem thứ ở bên trong.

    “Grừ… GRÀO!”

    “Đây đâu phải con người.”

    Thứ trong lồng có phần giống con người với lông thú, răng nanh cùng móng vuốt.

    “Đây là một Thú Nhân. Chúng cũng được xếp vào dạng người.”

    “Hừm, Thú Nhân à.”

    Một chủng tộc thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện kỳ ảo, mà chủ yếu là làm kẻ địch của loài người.

    “Ta là anh hùng được triệu hoán nên không rành rẽ về cái thế giới này lắm. Nói rõ hơn đi.”

    Không như lũ khốn kia, tôi hoàn toàn mù tịt về cái thế giới song song này. Nên tôi chẳng biết một chút gì về thường thức ở nơi đây.

    Nhưng tôi cam đoan đã từng thấy những người có tai chó hoặc mèo trong thị trấn. Và mỗi khi nhìn thấy họ là tôi lại có một cảm giác hão huyền dù rằng họ vẫn khá hiếm gặp.

    “Đề cao con người chính là chủ nghĩa đặc trưng của Vương Quốc Melromarc, nên đất nước này trở thành nơi không phù hợp để sinh sống đối với tộc Á Nhân và Thú Nhân.”

    “Hừm…”

    Khi nói đến những chủng tộc đó ở trên đường phố của thị trấn, họ chỉ là thương nhân lang bạt hoặc Du Hành Giả lang thang. Nói cách khác, họ bị tách rời khỏi xã hội và không thể kiếm nổi một công việc tử tế.

    “Vậy thế nào mới gọi là Thú Nhân hoặc Á Nhân?”

    “Á Nhân có nhiều nét tương tự như con người, tuy vậy, họ vẫn có những đặc điểm khác hẳn loài người. Thú Nhân thì càng ít giống người. Đúng vậy.”

    “Ra vậy, vậy là họ được xếp vào cùng loại.”

    “Chính xác. Và vì loài Á Nhân này được cho là gần với ma thú hơn, họ không thể sống đàng hoàng ở quốc gia này. Cũng vì thế, họ thường bị đối xử như nô lệ”.

    Mọi thế giới nào đều có mặt tối của nó. Và ở cái nơi với thái độ “loài không phải con người” rõ ràng như thế này thì chẳng có sinh vật nào dễ lợi dụng hơn họ.

    “Và những nô lệ này…”

    Gã buôn nô lệ búng đầu ngón tay một cái. Một vòng tròn ma thuật hiện ra trên cánh tay hắn. Cùng lúc, một vòng tròn tương tự khắc trên ngực tên người sói cũng sáng lên.

    “GRÀO! GAAAAA!”

    Tên người sói ôm ngực, quằn quại vì đau đớn.

    Khi gã chủ buôn búng tay cái nữa, vòng tròn ma thuật biến mất.

    “Chỉ với một động tác đơn giản như ngài vừa thấy.”

    “Một ma thuật trung gian rất tiện lợi.”

    Tôi vừa nhìn tên người sói đã ngã ngửa vừa thì thầm một tiếng.

    “Ta cũng dùng được chứ?”

    “Tất nhiên rồi. Ngài có thể thay đổi động tác kích hoạt, không nhất thiết phải là một cái búng tay. Động tác kích hoạt cũng có thể được coi là một điều khoản ước định.”

    “Ta hiểu…”

    Đúng là cái kiểu thiết kế này khá tiện.

    “Tuy nhiên, cần tiến hành một nghi thức để vòng ma pháp trên nô lệ có thể ghi nhớ thông tin sinh học của ngài.”

    “Để không bị lẫn lộn với mệnh lệnh của người chủ khác phải không?”

    “Tôi thực sự thưởng thức sự sắc sảo của ngài trên phương diện này đấy.”

    Tên buôn nô lệ nở một nụ cười quỷ dị.

    Gã này quái thật.

    “Thế thì, giá cả ra sao?”

    “Ngài biết đấy, người sói là chủng loại rất được việc.”

    Về vấn đề tiền bạc, tôi chắc cũng có nhiều lời đồn thổi về tôi. Thậm chí hắn có ra giá thấp thế nào thì tôi cũng không mua.

    “Ngài thấy 15 đồng vàng thế nào?”

    “Ta không rõ lắm về giá thị trường… nhưng cái giá ông đưa ra là có hơi thấp rồi đấy, phải không?”

    1 đồng vàng bằng 100 đồng bạc.

    Không phải ngẫu nhiên mà lão vua giao chúng ra cùng với hoa hồng. Cũng bởi giá trị cao nên tiền vàng rất khó trao đổi.

    Những cửa hàng trong thị trấn thường giao dịch bằng đồng bạc vì chúng là loại tiền tệ bình dân hơn.

    “Dĩ nhiên rồi.”

    “…”

    Người buôn nô lệ mỉm cười khi tôi nhìn gã.

    “Ông cho tôi xem thứ giá trị cao nhất vì biết ta không đủ tiền để trả đúng không?”

    “Đúng vậy. Một ngày nào đó ngài sẽ thành một nhân vật không tầm thường và sẽ rắc rối cho chúng tôi nếu ngài không có hiểu biết về tiêu chuẩn cao cấp của cửa tiệm chúng tôi. Chúng tôi không thể để những tên buôn tầm thường bán cho ngài hàng kém chất lượng được.”

    Dẫu thế nào thì gã vẫn là một tên kỳ quái.

    “Đây chính là thông số về nô lệ này, để ngài tham khảo.”

    Gã cho tôi xem một viên pha lê nhỏ. Một biểu tượng bắt đầu phát sáng và

    những chữ cái xuất hiện.

    Nô Lệ Chiến Đấu Lv 75.

    Chủng tộc: Người sói.

    Cũng có ghỉ cả những kỹ năng và kỹ xảo khác.

    75…. Gần gấp 20 lần Lv của tôi.

    Còn gì đơn giản hơn là khi chiến đấu lại có được một kẻ mạnh mẽ như vậy luôn răm rắp tuân theo từng lời của mình? Có khi còn mạnh hơn cả lũ anh hùng kia cộng lại ấy chứ.

    Dù rằng tôi nghi ngờ cái giá của nó không biết có phù hợp với chất lượng không.

    Bởi vì trạng thái sức khỏe kém mà nó có thể làm vướng chân tôi dù rằng có chịu tuân theo mệnh lệnh tôi đi chăng nữa.

    Và cái giá này đã bao gồm mấy cái khoản phí lặt vặt khác chưa?

    “Tên này vốn là nô lệ chiến đấu ở đấu trường. Tôi nhặt hắn về khi hắn bị đào thải vì gãy tay chân.”

    “Hừm.”

    Vậy ra chỉ được cái vỏ.

    Lv cao mà yếu như sên.

    “Giờ thì sau khi xem món hàng tốt nhất của chúng tôi, ngài có đang để ý tên nào không?”

    “Chỉ cần rẻ và không bị tật là được.”

    “Không dùng để chiến đấu hay lao động sao? Mà theo lời đồn thì…”

    “Ta không có làm gì hết!”

    “Hà hà hà, thế nào cũng được. Vậy còn những tiêu chí khác?”

    “Chỉ biết quanh quẩn ở nhà thì phiền toái lắm. Tất nhiên, nô lệ tình dục càng không được.” (woa, chê mỡ :v)

    “Hửm…Xem ra tin đồn thất thiệt rồi.”

    “….Ta không làm chuyện đó.”

    Phải, muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được vì tôi không hề làm chuyện đó.

    Thứ giờ đây tôi cần chỉ là một người có thể đánh bại kẻ địch cho tôi, hữu dụng là được.

    “Còn giới tính?”

    “Là nam càng tốt nhưng cái đó không quan trọng.”

    “Hừm…”

    Gã gãi gãi má.

    “Phẩm chất có phần hơi kém để làm thú nuôi, vậy cũng ổn với ngài chứ?”

    “Ta quan tâm đến vẻ ngoài làm quái gì?”

    “Lv thấp thì sao?”

    “Nếu cần sức chiến đấu, tự ta có thể huấn luyện cho nó.”

    “… Một kẻ không tin ai cả như ngài thật biết đùa.”

    “Nô lệ đâu phải con người. Huấn luyện nô lệ chẳng khác gì cường hóa cái khiên này. Miễn là nó không phản lại ta thì ta có thể huấn luyện cho nó.”

    “Tôi phục ngài rồi.”

    “Phì phì.” Gã cố nén cười.

    “Mời đi lối này.”

    Chúng tôi loanh quanh trong căn lều chứa đầy cũi sắt và đi khỏi khu vực lộn xộn để đến một nơi khác yên tĩnh hơn.

    Tôi nhìn một lượt những kẻ già cả với gương mặt hom hem cùng những đứa trẻ bẩn thỉu.

    Đi thêm một lúc, gã buôn nô lệ dừng lại.

    “Đây là những món hàng rẻ nhất mà chúng tôi có thể bán cho ngài.”

    Gã vừa nói vừa chỉ vào ba nô lệ trong lồng.

    Đầu tiên là một thanh niên tai thỏ khoảng 20 tuổi với cánh tay bị cong thành một góc kỳ quái.

    Tiếp theo là một đứa bé gái gầy trơ xương khoảng 10 tuổi với đôi tai kiểu chó cùng một cái đuôi bông xù kỳ lạ đang run rẩy và ho khan vì sợ hãi.

    Cuối cùng là một gã người thằn lằn bị mù. Hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt, tuy nhiên, trông hắn giống người hơn là người thằn lằn.

    “Từ trái sang, Á Nhân tộc thỏ với khuyết tật về gien, Á Nhân tộc chồn mắc chứng hoảng loạn và bệnh tật cùng với một Thú Nhân dạng thằn lằn.”

    A, vậy ra tên cuối cùng là Thú Nhân.

    “Không ai trong số chúng mà không có vấn đề nhỉ.”

    “Chỉ có mấy tên này là phù hợp với yêu cầu của ngài. Còn rẻ hơn thì, chà chà…”

    Gã nhìn ra phía sau. Tôi cũng nhìn theo hướng ánh nhìn của hắn.

    Từ xa tôi đã nhận ra được thứ mùi ghê tởm của cái chết. Cái mùi nồng nặc như trong đám tang. Có thứ gì đó…

    Có cả mùi thối rửa phát ra từ đó.

    Tôi không muốn nhìn nữa bởi quang cảnh đó có thể ám ảnh vào tận sâu trong tâm trí tôi mất.

    “Vậy giá cả thế nào?”

    “Từ trái sang: 25, 30 và 40 đồng bạc.”

    “Còn Lv của chúng?”

    “5, 1 và 8.”

    Cân nhắc một chút thì gã người thằn lằn là phù hợp nhất. Nhưng giá cả cùng căn bệnh di truyền kia, mà chưa kể đến hắn còn quá gầy. Còn gã người thỏ dù què một tay thì những phần còn lại vẫn bình thường. Sắc mặt hắn quá là u ám…. dù rằng bất kỳ nô lệ nào ở đây cũng mang cái nét mặt giống như vậy.

    “Nhắc mới nhớ, chúng đúng là yên tĩnh đấy.”

    “Chúng sẽ bị phạt nếu dám làm ồn.”

    “Thì ra thế.”

    Hoặc là chúng được huấn luyện rất tốt, hoặc là tên buôn nô lệ không cho tôi xem bọn chưa được thuần hóa.

    Gã người thằn lằn có lẽ sẽ phù hợp cho chiến đấu, ngoài ra thì chẳng được tích sự gì.

    “Sao đứa ở giữa lại rẻ đến vậy?”

    Dù gầy gò và đang hoảng sợ thì đó vẫn là một đứa con gái. Nhưng trông mặt nó cũng thường thôi.

    Á Nhân loại chồn, hay đúng hơn là chó chồn (Tanuki).

    Nhưng một đứa con gái gần giống với loài người vẫn có thể bán được với giá khác hẳn khi dùng để mua vui cho mấy kẻ ở tầng lớp cao.

    “Loại Tanuki thì không được hợp nhãn cho lắm. Nếu là loại cáo thì được giá hơn dù có vấn đề gì đi nữa.”

    “Ra vậy…”

    Không đáng để làm thú nuôi.

    “Gương mặt con bé này dưới mức trung bình mà nó còn dễ hoảng loạn về đêm nên chúng tôi cũng đang rất khó xử với nó.”

    “Vậy ra đây là hàng tồn kho của ông?”

    “Wow, bị nói ngài trúng vào chỗ đau của tôi luôn rồi.”

    Không phù hợp để làm công việc nặng nhọc như hai tên còn lại. Lv lại thấp nhất. Thật khó để chọn một trong ba tên này.

    Đôi mắt tôi và đôi mắt của con bé nô lệ loài Tanuki chạm nhau.

    Thế rồi, tôi nhận ra cảm xúc từ tận sâu trong đáy lòng của mình đang ngầm dậy sóng.

    Phải rồi. Con bé này là nữ, cùng giới tính với con quỷ cái kia.

    Nhìn vào đôi mắt run rẩy đó, tôi có thể cảm nhận được khát vọng muốn chi phối con bé mãnh liệt trong mình.

    Thật tuyệt làm sao khi nhìn vào con bé và hình dung rằng tôi đã bắt mụ quỷ cái đó làm nô lệ. Và như vậy, dù tôi có chết, linh hồn tôi sẽ không còn phải mang nặng thù hận nữa.

    “Vậy ta mua đứa ở giữa.”

    “Nụ cười vô cùng tà ác của ngài quả là đáng xem.”

    Gã buôn nô lệ lấy ra một chiếc chìa khóa, thả con bé Tanuki từ cái cũi ra rồi buộc vào cổ nó một sợi dây xích.

    “Hee!?!”

    Nhìn thấy con bé hoảng loạn, tôi dần dần cảm nhận được một cảm giác hết sức hài lòng.

    Tưởng tượng ra con quỷ cái kia với biểu hiện giống như thế này quả là dễ chịu, làm cảm xúc của tôi tốt hơn phần nào.

    Kéo theo con bé nô lệ, tên buôn nô lệ theo con đường cũ trở lại và gọi một tên tay chân từ bên trong túp lều xiếc nửa hở mang ra một chiếc bình đến.

    Rồi gã đổ một ít mực vào một cái đĩa nhỏ và hướng về phía tôi.

    “Ngài Anh hùng, xin hãy cho một ít máu vào đây. Rồi nghi thức sẽ hoàn thành và đứa nô lệ này sẽ là của ngài.”

    “Ta hiểu.”

    Tôi lấy dao khẽ cứa một đường trên ngón tay.

    Nếu người khác muốn đâm tôi, cái khiên lập tức sẽ phản ứng. Nhưng khi tôi tự làm mình bị thương thì nó vẫn vậy.

    Thêm nữa, nếu không sử dụng trong lúc chiến đấu thì chiếc khiên cũng không hề kích hoạt.

    Tôi chờ cho máu rỉ ra rồi nhỏ vài giọt vào cái đĩa.

    Gã nhúng một cây cọ vào mực rồi xé quần áo con bé đến thắt lưng mà vẽ một con dấu lên cơ thể nó.

    “GYAAAAAAAAAAA!!”

    Dấu ấn nô lệ sáng lên và một biểu tượng xuất hiện trên cửa sổ trạng thái của tôi.

    Đã nhận được một nô lệ.

    Một thông báo về những điều khoản sử dụng nô lệ hiện ra.

    Một danh sách với hàng loạt điều khoản và điều kiện.

    Tôi đọc qua một lượt và chọn hình phạt cho sự phản bội là đau đớn cùng cực.

    Tôi kiểm tra biểu tượng đồng hành nằm ngay cạnh mục nô lệ.

    Do tôi chưa biết được tên của con bé nô lệ nên chỗ đó viết là “Nô Lệ A”.

    Hình như tôi có thể thay đổi các chi tiết bất kỳ lúc nào. Tôi sẽ đọc kỹ sau.

    “Giờ thì đứa nô lệ này là của ngài, Ngài Anh hùng đáng kính. Xin hãy hoàn tất giao dịch”

    “Ừm.”

    Tôi đưa ra 31 đồng bạc.

    “Thừa 1 đồng rồi.”

    “Để trả cho dịch vụ nghi thức. Đằng nào ông cũng đòi mà, phải không?”

    “…..Ngài hiểu tôi ghê.”

    Nếu tôi trả trước phí dịch vụ, gã sẽ không còn gì phải phàn nàn nữa.

    Nhưng tôi cũng cần phải lưu ý, nếu như gã định đòi thêm tiền… thì tôi phải làm gì đây?

    “Được rồi, thôi kệ. Bởi ngài đã giúp chúng tôi thanh lý một món hàng tồn kho mà.”

    “Tiện thể, ông định đòi bao nhiêu cho nghi thức đó vậy?”

    “Haha, dịch vụ đó cũng nằm trong số tiền 30 đồng bạc luôn.”

    “Thật vậy sao, chưa chắc à?”

    Gã cười lớn nên tôi cũng cười đáp lại.

    “Ngài thật quá sắc sảo! Tôi bất ngờ đấy.”

    “Ông muốn nói gì cũng được.”

    “Chúng tôi rất mong chờ lần ghé thăm kế tiếp của ngài.”

    “Chắc chắn rồi.”



    Tôi ra lệnh cho con bé nô lệ đi theo mình và rời khỏi túp lều gánh xiếc.

    Đứa nô lệ với biểu hiện xám xịt đi theo sau tôi.

    “Tên ngươi là gì?”

    “….Khụ….”

    Con bé quay mặt đi, từ chối trả lời.

    Nhưng phản ứng đó thật ngu ngốc.

    Đứa nô lệ chống lệnh nên hình phạt lập tức kích hoạt.

    “A, ựuuuuuu!”

    Con bé ôm ngực quằn quại trong đau đớn.

    “Giờ thì, nói tên ngươi đi.”

    “Raphtalia…*Khụ* *Khụ*!”

    “Raphtalia? Được, theo ta.”

    Sau khi nói tên mình, cơn đau ngừng lại và Raphtalia lại hít thở bình thường.

    Nắm tay con bé, tôi tiếp tục đi dọc theo con hẻm.

    “…”

    Raphtalia ngước mặt lên nhìn tôi, rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay của nó và bước đi theo tôi…
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 10 – Bữa trưa của đứa trẻ

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Cậu…”

    Lão già hoàn toàn chết lặng đi khi tôi mang Raphtalia đi cùng với tôi bước vào cửa tiệm Vũ Khí.

    Phải, để cho con bé có thể chiến đấu chống lại những thứ tôi muốn có hiệu quả…con bé cần nhiều khả năng tấn công hơn.

    Chương 10 – Bữa trưa của đứa trẻ

    Người đăng Maneki Neko Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 16/09/2015 11244 Lượt xem

    5 (99.83%) 703 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    “Cậu…”

    Lão già hoàn toàn chết lặng đi khi tôi mang Raphtalia đi cùng với tôi bước vào cửa tiệm Vũ Khí.

    Phải, để cho con bé có thể chiến đấu chống lại những thứ tôi muốn có hiệu quả…con bé cần nhiều khả năng tấn công hơn.

    Rõ ràng là ngu ngốc khi không mua cho con bé một món vũ khí.

    “Cho tôi một món vũ khí với giá khoảng 6 đồng bạc mà con nhóc này có thể sử dụng.”

    “… Hah.”

    Lão già ở Cửa tiệm Vũ Khí thở ra một hơi dài.

    “Đất nước này thật sự thối nát hay cậu đã trở nên đồi bại đến tận xương tủy rồi… nhưng sao cũng được, ta nhận 6 đồng bạc này.”

    “Ông còn thừa thứ gì không, như là trang phục bình thường hay một cái áo choàng?”

    “… Được rồi. Ta sẽ thêm mấy món đó như là đồ khuyến mãi.”

    Lão già càu nhàu với một giọng nói có vẻ chán ghét trong khi mang ra vài con dao.

    “Những con dao này được giảm giá dưới 6 đồng bạc và là loại có chất lượng kém.”

    Nhìn từ trái qua phải, những con dao được làm từ: Đồng Đỏ, Đồng Thiếc, và Sắt.(Copper, Bronze, và Iron.)

    Tất cả những con dao này đều có tầm tấn công như nhau nhưng giá của chúng lại khác nhau.

    Tôi bắt Raphtalia vung mỗi con dao vài lần trước khi chọn cái nào phù hợp với con bé nhất.

    “Cái này tốt nhất.”

    Khuôn mặt Raphtalia trông nhợt nhạt khi con bé nhìn tôi và Lão già với con dao trong tay.

    “Đây, trang phục và áo choàng của cậu.”

    Lão già đẩy chúng ra một cách cộc cằn và dẫn chúng tôi đến phòng thay đồ.

    Tôi giật lấy con dao của Raphtalia và kêu con bé mặc bộ trang phục khuyến mãi này vào.

    Raphtalia loạng choạng bước đến phòng thay đồ trong khi ho khụ khụ.

    “Con bé vẫn trông vẫn bẩn thỉu…lát nữa phải cho con bé tắm rửa.”

    Gần thảo nguyên, có một con sông chảy qua đó.

    Ở đất nước này, con sông chia thành nhiều nhánh khi chảy xuống hạ lưu. Nơi tôi cắm trại mới được dời đến khu vực đó.

    Một nơi rất tuyệt khi mà tôi luôn có thể bắt cá để kiếm thức ăn.

    Vài con cá được dùng cho chiếc khiên hấp thụ, mở khóa thuộc tính của “Fish Shield” và nhận được Kỹ Thuật Câu Cá 1 .

    Raphtalia rụt rè bước đi lảo đảo đến gần tôi sau khi con bé thay đồ xong.

    Có vẻ con bé đã hiểu được rằng bất tuân sẽ chỉ mang đến đau đớn bởi những hình phạt mà thôi.

    Tôi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của Raphtalia và nói.

    “Giờ thì, Raphtalia, đây là vũ khí của ngươi. Kể từ giờ, ta và ngươi sẽ cùng nhau chiến đấu với lũ ma thú. Ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?”

    “…”

    Raphtalia gật đầu phản ứng những lời của tôi với đôi mắt hoảng sợ.

    Tốt, vì con bé sẽ phải chịu đau đớn hơn thôi nếu nó không chịu hiểu.

    “Rồi, cầm lấy con dao—-“

    Tôi lấy ra Quả Bóng Cam được giấu trong lớp áo choàng và giơ nó trước Raphtalia.

    “Đâm và chém thứ này.”

    “Hii!?”

    Khi tôi cho con bé thấy con quái thú được che giấu trong tôi, Raphtalia hét lên khích động và làm rơi món vũ khí trên tay.

    “Eh… K-…Không.”

    “Đó là mệnh lệnh. Làm đi.”

    “E-,em không thể.”

    Raphtalia lắc mạnh đầu. Tuy nhiên, con bé ngay sau đó phải chịu một cơn đau đớn dâng lên do việc bất tuân lệnh từ phép phong ấn nô lệ.

    “Guh…”

    “Làm ngay, ngươi sẽ tiếp tục chịu đau đớn nếu không đâm thứ này.”

    “*khụ*…*khụ!*”

    Khuôn mặt của Raphtalia trở nên nhăn nhó vì đau đớn trong khi con bé kìm chặt vũ khí của mình.

    “Cậu…”

    Lão già hoàn toàn lặng đi khi ông ta chứng kiến chuyện này.

    Raphtalia cầm chặt con dao đâm tới, cùng lúc tôi đẩy mạnh Quả Bóng Cam đang cắn cánh tay tôi vào.

    Buni…

    “Yếu quá! Dồn thêm sức vào!”

    “..!? Ei!”

    Giật mình, con bé nảy lùi lại trong chốc lát. Ngay sau đó, lợi dụng sức bật, con bé lần nữa đâm mạnh vào Quả Bóng.

    BỐP!*

    Quả Bóng phát nổ với một tiếng động lớn.

    EXP 1

    Lần đầu tiên, một bảng thông báo xuât hiện và cho biết một đồng đội của tôi đã đánh bại một kẻ thù.

    Rồi lần nữa, cơn giận dữ của tôi bùng nổ, ngập tràn khắp đầu óc tôi.

    Con khốn đó. Ả ta chưa bao giờ có ý định đồng hành với tôi hay dạy tôi về cách hệ thống này hoạt động thế nào.

    “Được, ngươi làm tốt lắm.”

    Tôi vỗ đầu Raphtalia.

    Con bé lúng túng nhìn lên tôi.

    “Được rồi, đây sẽ là con tiếp theo.”

    Quả bóng mạnh nhất tôi đã chạm trán vẫn gắn bó với tôi, cố ăn tươi nuốt sống tôi bằng những cú táp. Tôi lấy ra Quả Bóng Đỏ đang nhai nhóp nhép, giơ lên trước giống như tôi đã làm với Quả Bóng vừa rồi.

    Quả Bóng Đỏ đã không ăn uống gì trong một tuần, nên chắc hẳn nó đã bị yếu đi đáng kể. Nhưng kể cả như vậy, thứ này chắc chắn có thể chịu được một đòn đánh từ một con bé ốm yếu, thiếu kinh nghiệm.

    Raphtalia gật đầu một cách kiên định và đâm vào con mắt của Quả Bóng mạnh hơn hẳn lần trước.

    BỐP!

    EXP 1

    Đồng đội EXP 6

    Sau đó, một biểu tượng xuất hiện thu hút chú ý của tôi.

    “Tốt, từ giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy; đi thôi.”

    “… *Khụ*”

    Theo mệnh lệnh của tôi, Raphtalia tra vũ khí của mình quanh thắt lưng và ngoan ngoãn đi theo tôi.

    “Hah, này anh bạn. Ta có điều muốn nói với cậu đây.”

    “Và đó là?”

    Lão già gầm lên trong khi cau có giận dữ với tôi.

    “CẬU, KHÔNG, ĐƯỢC, CHẾT, YÊN, ỔN, ĐÂU, cậu nghe chứ?”

    “Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ những lời nói tử tế đó.”

    Tôi đáp trả lại lời mỉa mai của lão ta với kiểu của riêng mình.

    Nhanh chóng tiến về thảo nguyên, tôi nhận ra rằng những cửa tiệm và gian hàng nằm bên lề đường tiếp tục trải dài về phương xa.

    Trong khi Raphtalia nắm tay tôi và bước đi bênh cạnh tôi, con bé nhìn quanh thị trấn bồn chồn không yên.

    Gian hàng thức ăn đang tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.

    Số tiền còn lại của tôi sau khi mua đồ: 3 đồng bạc… Nhắc đến thì, tôi cảm thấy hơi đói bụng.

    Ọc…*

    Một âm thanh như vậy phát ra từ phía Raphtalia.

    Con bé tránh ánh nhìn của tôi với :

    “Ah!”

    Trong khi cố phủ nhận điều vừa xảy ra.

    Tôi tự hỏi tại sao con bé phải kiềm chế điều đó.

    Giờ đây nếu Raphtalia không có sức để đánh với kẻ địch, thì tôi cũng sẽ không thu hoạch được gì cả.

    Một con dao cùn thì chả được ích gì. Con bé sẽ không thể dùng được chút sức lực nào khi đói bụng.

    Tôi bước vào một quán ăn có vẻ như vừa với túi tiền.

    “Chà-o…mừng!”

    Người hầu bàn dẫn chúng tôi đến bàn trống với cái nhìn khó chịu, tại vì bề ngoài khố rách áo ôm đáng khinh của chúng tôi.

    Raphtalia nhìn qua cặp mẹ con đang ngồi chỗ khác.

    Với một ngón tay để trên miệng, Raphtalia trông có vẻ ghen tị với đứa trẻ đang xới tung bữa trưa của mình.

    Tôi đoán chắc con bé muốn ăn món đó.

    Chúng tôi ngồi xuống và nhanh chóng gọi món trước khi người hầu bàn đi mất.

    “Ừm, tôi lấy món rẻ nhất trong thực đơn, còn cho cô bé này món mà cậu bé ở đó đang ăn.”

    “!?”

    Raphtalia hoàn toàn ngạc nhiên nhìn chằm chặp vào tôi. Tôi gọi bữa trưa cho con bé thì ngạc nhiên đến vậy sao?

    “Hiểu rồi. Tổng cộng là 9 đồng.”

    “Đây.”

    Đưa ra một đồng bạc, người hầu bàn trả lại tiền thừa cho tôi.

    Tôi lơ đễnh nhìn xung quanh cửa tiệm trong khi đợi bữa trưa được dọn lên.



    Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì với nhau sau khi nhận ra tôi.

    Phải rồi, đây hoàn toàn là một thế giới song song.

    “Tại, tại sao?”

    “Hm?”

    Tôi nhìn xuống Raphtalia sau khi nghe tiếng con bé.

    Con bé đang nhìn lên tôi với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.

    Chương 10 – Bữa trưa của đứa trẻ

    Người đăng Maneki Neko Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 16/09/2015 11244 Lượt xem

    5 (99.83%) 703 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    “Cậu…”

    Lão già hoàn toàn chết lặng đi khi tôi mang Raphtalia đi cùng với tôi bước vào cửa tiệm Vũ Khí.

    Phải, để cho con bé có thể chiến đấu chống lại những thứ tôi muốn có hiệu quả…con bé cần nhiều khả năng tấn công hơn.

    Rõ ràng là ngu ngốc khi không mua cho con bé một món vũ khí.

    “Cho tôi một món vũ khí với giá khoảng 6 đồng bạc mà con nhóc này có thể sử dụng.”

    “… Hah.”

    Lão già ở Cửa tiệm Vũ Khí thở ra một hơi dài.

    “Đất nước này thật sự thối nát hay cậu đã trở nên đồi bại đến tận xương tủy rồi… nhưng sao cũng được, ta nhận 6 đồng bạc này.”

    “Ông còn thừa thứ gì không, như là trang phục bình thường hay một cái áo choàng?”

    “… Được rồi. Ta sẽ thêm mấy món đó như là đồ khuyến mãi.”

    Lão già càu nhàu với một giọng nói có vẻ chán ghét trong khi mang ra vài con dao.

    “Những con dao này được giảm giá dưới 6 đồng bạc và là loại có chất lượng kém.”

    Nhìn từ trái qua phải, những con dao được làm từ: Đồng Đỏ, Đồng Thiếc, và Sắt.(Copper, Bronze, và Iron.)

    Tất cả những con dao này đều có tầm tấn công như nhau nhưng giá của chúng lại khác nhau.

    Tôi bắt Raphtalia vung mỗi con dao vài lần trước khi chọn cái nào phù hợp với con bé nhất.

    “Cái này tốt nhất.”

    Khuôn mặt Raphtalia trông nhợt nhạt khi con bé nhìn tôi và Lão già với con dao trong tay.

    “Đây, trang phục và áo choàng của cậu.”

    Lão già đẩy chúng ra một cách cộc cằn và dẫn chúng tôi đến phòng thay đồ.

    Tôi giật lấy con dao của Raphtalia và kêu con bé mặc bộ trang phục khuyến mãi này vào.

    Raphtalia loạng choạng bước đến phòng thay đồ trong khi ho khụ khụ.

    “Con bé vẫn trông vẫn bẩn thỉu…lát nữa phải cho con bé tắm rửa.”

    Gần thảo nguyên, có một con sông chảy qua đó.

    Ở đất nước này, con sông chia thành nhiều nhánh khi chảy xuống hạ lưu. Nơi tôi cắm trại mới được dời đến khu vực đó.

    Một nơi rất tuyệt khi mà tôi luôn có thể bắt cá để kiếm thức ăn.

    Vài con cá được dùng cho chiếc khiên hấp thụ, mở khóa thuộc tính của “Fish Shield” và nhận được Kỹ Thuật Câu Cá 1 .

    Raphtalia rụt rè bước đi lảo đảo đến gần tôi sau khi con bé thay đồ xong.

    Có vẻ con bé đã hiểu được rằng bất tuân sẽ chỉ mang đến đau đớn bởi những hình phạt mà thôi.

    Tôi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của Raphtalia và nói.

    “Giờ thì, Raphtalia, đây là vũ khí của ngươi. Kể từ giờ, ta và ngươi sẽ cùng nhau chiến đấu với lũ ma thú. Ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?”

    “…”

    Raphtalia gật đầu phản ứng những lời của tôi với đôi mắt hoảng sợ.

    Tốt, vì con bé sẽ phải chịu đau đớn hơn thôi nếu nó không chịu hiểu.

    “Rồi, cầm lấy con dao—-“

    Tôi lấy ra Quả Bóng Cam được giấu trong lớp áo choàng và giơ nó trước Raphtalia.

    “Đâm và chém thứ này.”

    “Hii!?”

    Khi tôi cho con bé thấy con quái thú được che giấu trong tôi, Raphtalia hét lên khích động và làm rơi món vũ khí trên tay.

    “Eh… K-…Không.”

    “Đó là mệnh lệnh. Làm đi.”

    “E-,em không thể.”

    Raphtalia lắc mạnh đầu. Tuy nhiên, con bé ngay sau đó phải chịu một cơn đau đớn dâng lên do việc bất tuân lệnh từ phép phong ấn nô lệ.

    “Guh…”

    “Làm ngay, ngươi sẽ tiếp tục chịu đau đớn nếu không đâm thứ này.”

    “*khụ*…*khụ!*”

    Khuôn mặt của Raphtalia trở nên nhăn nhó vì đau đớn trong khi con bé kìm chặt vũ khí của mình.

    “Cậu…”

    Lão già hoàn toàn lặng đi khi ông ta chứng kiến chuyện này.

    Raphtalia cầm chặt con dao đâm tới, cùng lúc tôi đẩy mạnh Quả Bóng Cam đang cắn cánh tay tôi vào.

    Buni…

    “Yếu quá! Dồn thêm sức vào!”

    “..!? Ei!”

    Giật mình, con bé nảy lùi lại trong chốc lát. Ngay sau đó, lợi dụng sức bật, con bé lần nữa đâm mạnh vào Quả Bóng.

    BỐP!*

    Quả Bóng phát nổ với một tiếng động lớn.

    EXP 1

    Lần đầu tiên, một bảng thông báo xuât hiện và cho biết một đồng đội của tôi đã đánh bại một kẻ thù.

    Rồi lần nữa, cơn giận dữ của tôi bùng nổ, ngập tràn khắp đầu óc tôi.

    Con khốn đó. Ả ta chưa bao giờ có ý định đồng hành với tôi hay dạy tôi về cách hệ thống này hoạt động thế nào.

    “Được, ngươi làm tốt lắm.”

    Tôi vỗ đầu Raphtalia.

    Con bé lúng túng nhìn lên tôi.

    “Được rồi, đây sẽ là con tiếp theo.”

    Quả bóng mạnh nhất tôi đã chạm trán vẫn gắn bó với tôi, cố ăn tươi nuốt sống tôi bằng những cú táp. Tôi lấy ra Quả Bóng Đỏ đang nhai nhóp nhép, giơ lên trước giống như tôi đã làm với Quả Bóng vừa rồi.

    Quả Bóng Đỏ đã không ăn uống gì trong một tuần, nên chắc hẳn nó đã bị yếu đi đáng kể. Nhưng kể cả như vậy, thứ này chắc chắn có thể chịu được một đòn đánh từ một con bé ốm yếu, thiếu kinh nghiệm.

    Raphtalia gật đầu một cách kiên định và đâm vào con mắt của Quả Bóng mạnh hơn hẳn lần trước.

    BỐP!

    EXP 1

    Đồng đội EXP 6

    Sau đó, một biểu tượng xuất hiện thu hút chú ý của tôi.

    “Tốt, từ giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy; đi thôi.”

    “… *Khụ*”

    Theo mệnh lệnh của tôi, Raphtalia tra vũ khí của mình quanh thắt lưng và ngoan ngoãn đi theo tôi.

    “Hah, này anh bạn. Ta có điều muốn nói với cậu đây.”

    “Và đó là?”

    Lão già gầm lên trong khi cau có giận dữ với tôi.

    “CẬU, KHÔNG, ĐƯỢC, CHẾT, YÊN, ỔN, ĐÂU, cậu nghe chứ?”

    “Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ những lời nói tử tế đó.”

    Tôi đáp trả lại lời mỉa mai của lão ta với kiểu của riêng mình.

    Nhanh chóng tiến về thảo nguyên, tôi nhận ra rằng những cửa tiệm và gian hàng nằm bên lề đường tiếp tục trải dài về phương xa.

    Trong khi Raphtalia nắm tay tôi và bước đi bênh cạnh tôi, con bé nhìn quanh thị trấn bồn chồn không yên.

    Gian hàng thức ăn đang tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.

    Số tiền còn lại của tôi sau khi mua đồ: 3 đồng bạc… Nhắc đến thì, tôi cảm thấy hơi đói bụng.

    Ọc…*

    Một âm thanh như vậy phát ra từ phía Raphtalia.

    Con bé tránh ánh nhìn của tôi với :

    “Ah!”

    Trong khi cố phủ nhận điều vừa xảy ra.

    Tôi tự hỏi tại sao con bé phải kiềm chế điều đó.

    Giờ đây nếu Raphtalia không có sức để đánh với kẻ địch, thì tôi cũng sẽ không thu hoạch được gì cả.

    Một con dao cùn thì chả được ích gì. Con bé sẽ không thể dùng được chút sức lực nào khi đói bụng.

    Tôi bước vào một quán ăn có vẻ như vừa với túi tiền.

    “Chà-o…mừng!”

    Người hầu bàn dẫn chúng tôi đến bàn trống với cái nhìn khó chịu, tại vì bề ngoài khố rách áo ôm đáng khinh của chúng tôi.

    Raphtalia nhìn qua cặp mẹ con đang ngồi chỗ khác.

    Với một ngón tay để trên miệng, Raphtalia trông có vẻ ghen tị với đứa trẻ đang xới tung bữa trưa của mình.

    Tôi đoán chắc con bé muốn ăn món đó.

    Chúng tôi ngồi xuống và nhanh chóng gọi món trước khi người hầu bàn đi mất.

    “Ừm, tôi lấy món rẻ nhất trong thực đơn, còn cho cô bé này món mà cậu bé ở đó đang ăn.”

    “!?”

    Raphtalia hoàn toàn ngạc nhiên nhìn chằm chặp vào tôi. Tôi gọi bữa trưa cho con bé thì ngạc nhiên đến vậy sao?

    “Hiểu rồi. Tổng cộng là 9 đồng.”

    “Đây.”

    Đưa ra một đồng bạc, người hầu bàn trả lại tiền thừa cho tôi.

    Tôi lơ đễnh nhìn xung quanh cửa tiệm trong khi đợi bữa trưa được dọn lên.



    Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì với nhau sau khi nhận ra tôi.

    Phải rồi, đây hoàn toàn là một thế giới song song.

    “Tại, tại sao?”

    “Hm?”

    Tôi nhìn xuống Raphtalia sau khi nghe tiếng con bé.

    Con bé đang nhìn lên tôi với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.

    “Ngươi muốn ăn món đó mà, phải không? Hay ngươi muốn gọi thứ gì khác?”

    Raphtalia lắc mạnh đầu đến nỗi có thể nghe được cả tiếng gió rít.

    Đây hẳn là chuyện khó xử với con bé.

    “T-tại sao ngài lại cho tôi ăn bữa trưa đó?”

    “Như ta đã nói với ngươi, ta gọi món đó vì ngươi có vẻ muốn nó.”

    “Nhưng…”

    Tại sao con bé cứ khăng khăng cố chấp với vấn đề này thế?

    “Thế nào đi nữa thì ăn một ít thức ăn và bồi bổ cơ thể đi. Ngươi sẽ chết nếu gầy trơ xương như vậy, ngươi biết chứ.”

    Hừm, khi mà tôi vừa mua được nô lệ mới, tôi không thể để con bé chết trước khi con bé trả lại tôi vốn bỏ ra được.

    “Xin lỗi vì đã chờ.”

    Bữa ăn của chúng tôi cuối cùng đã được dọn ra.

    Đó là bữa trưa mà tôi đã gọi cho Raphtalia? Đó là một khẩu phần ăn cho trẻ con, to như cánh tay của một người lớn.

    Mhm. Ít nhất thì cách bài trí của nó trông khá ngon.

    “…”

    Raphtalia như trời trồng tại đó trong khi có suy nghĩ kiểu như ” món ăn cho trẻ em này thực sự là cho mình?”.

    “Ngươi không muốn ăn à?”

    “… Thế này thực sự không sao?”

    “Hah…Không sao, nên ăn đi,”

    Khuôn mặt con bé hơi nhăn lại lúc nghe thấy chỉ thị của tôi.

    “Vâng.”

    Raphtalia rụt rè bắt đầu ăn bữa trưa cho trẻ con của mình bằng tay không.

    À thì cũng không thể trách được khi con bé lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như vậy.

    Không biết vì sao, những tiếng xầm xì xung quanh càng lúc càng lớn hơn. Mà đó chẳng phải chuyện đáng để tôi quan tâm làm gì.

    Raphtalia cầm lấy là cờ cắm trên đỉnh cơm gà trong món ăn của mình một cách tha thiết.

    Măm* măm* măm*

    Vậy tôi sẽ phải ăn cùng với con bé nô lệ này kể từ bây giờ…. Một suy nghĩ cô độc vừa lóe lên trong tâm trí tôi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)