Huyền Huyễn  Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Đều Muốn Đâm Chết Tôi - Xích Gian Huỳnh Hỏa

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Đều Muốn Đâm Chết Tôi
    Tác giả: Xích Gian Huỳnh Hỏa
    Chương 1: Cô chính là nữ đại gia đã gọi tôi đấy à?

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Xuyên việt tới đây, Hạ Dật bị phú bà giao dịch đâm chết, bị thiếu nữ qua đường đâm chết, bị bạn học nữ trong trường đâm chết, bị em gái hàng xóm đâm chết...
    Cũng may là Hạ Dật có một hệ thống công lược, bị đâm chết vẫn có thể tiếp tục gượng dậy.
    Từ cô gái bình thường đến công chúa một nước, từ con người đến yêu ma quỷ quái, chuyên gia đâm đầu vào chỗ chết Hạ Dật cảm thấy thật là kích cmn thích.






    “Chào cô, cô có thể nhường ghế cho ông cụ này được không ạ?”

    Trên xe điện ngầm, một nhân viên vừa đỡ một ông cụ lên xe, sau đó quay sang nói với một cô gái đang ngồi trên ghế.

    “Xin lỗi nhé, nhưng tôi đang mệt lắm.” Cô gái buông bàn tay đang cần điện thoại xuống, nhíu mày trả lời người nhân viên nọ.

    “Nhưng trong toa chỉ có mỗi mình cô là người trẻ thôi ạ.” Nhân viên nọ lại nói, xe sắp khởi hành nên anh ta lại càng sốt ruột hơn.

    “Còn trẻ thì sao, còn trẻ thì phải nhường chỗ cho người già à?” Lời nói của anh nhân viên nọ khiến cô ta nhớ tới chuyện mình bị một đồng nghiệp dày dạn kinh nghiệm khác cướp mất chức vị nên lập tức nổi đóa.

    “Chỉ là nhường ghế một lúc thôi mà.”

    “Thôi đừng có già mồm, anh thấy tôi dễ bắt nạt nên mới nhè tôi mà hỏi chứ gì, sao không giỏi mà hỏi mấy ông to con bên kia?”

    Thấy cô gái bắt đầu mắng mỏ liên hồi, anh nhân viên cũng sốt ruột hơn hẳn. Bình thường ai mà chẳng nhờ mấy người trông có vẻ dễ tính nhường chỗ cơ chứ?

    Thấy mọi người bắt đầu đổ mắt nhìn về phía này, anh nhân viên bắt đầu mướt mồ hôi.

    Tàu điện đã chạy, nếu anh không xuống thì phải đi đến trạm tiếp theo rồi, nhưng tình hình thế này thì anh xuống thế nào được?

    Trong lúc anh nhân viên nọ sốt ruột ra mặt thì lại có một giọng nói vang lên:

    “May mà vừa kịp.”

    Người nói chuyện là một thiếu niên, cậu ta đã nhảy lên xe điện ngay khi cửa xe sắp đóng kín.

    Giọng nói của thiếu niên nghe cứ trong trẻo như chuông ngân, tất cả mọi người trên tàu lập tức chuyển mắt nhìn về phía cậu ta.

    Đó là một thiếu niên trông đúng chuẩn mi thanh mục tú, thanh của thanh phong minh nguyệt, tú của chung linh dục tú*.

    Đất thiêng nuôi ra hiền tài.

    Gương mặt của thiếu niên đủ để mấy anh chàng ngôi sao nhờ nhan sắc ăn cơm phải ghen tị.

    Cô gái vốn đang mượn cớ giận cá chém thớt với anh nhân viên kia cũng lập tức nín bặt, trong lòng bỗng thấy xấu hổ vô cùng.

    Sao cô lại làm những chuyện đáng xấu hổ như thế trước mặt thiếu niên này cơ chứ.

    Cô gái vội vàng xin lỗi anh nhân viên: “Xin lỗi nhé, do tôi đang ấm ức chuyện trong công ty nên mới giận cá chém thớt như thế, tôi xin nhường ghế cho cụ đây ạ!”

    Anh nhân viên há hốc mồm nhìn cô gái nọ, thái độ trước và sau khác nhau một trời một vực thế này cũng là do sự xuất hiện của cậu thiếu niên kia cả.

    Nhìn bên mặt của thiếu niên mà anh nhân viên cũng phải thấy tự ti, nếu anh ta mà đẹp trai được như cậu thiếu niên này thì cô gái kia nhất định sẽ niềm nở nhường chỗ ngay. Có khi còn giúp anh ta đuổi người khách ở ghế bên cạnh để ông cụ có chỗ nằm ngủ luôn ấy chứ!

    Anh nhân viên nọ cũng xin lỗi vì không để ý đến vẻ mệt mỏi trên mặt cô.

    Trên tàu điện vô cùng hài hòa.

    Mấy cô gái trên tàu đều trộm nhìn cậu thiếu niên lên sau cùng kia.

    Qua hai trạm thì thiếu niên xuống trạm, trong tàu vang lên từng tiếng thở dài.

    Ra khỏi trạm tàu, thiếu niên bèn lấy điện thoại ra nhìn bản đồ.

    Thiếu niên tên Hạ Dật, cậu ta đến đây là để... Thật ra chính cậu ta cũng không rõ. Vì cậu ta đã bị mất trí nhớ.

    Mất trí nhớ là để lừa người khác mà thôi, thật ra Hạ Dật là một người xuyên việt.

    Một giờ trước cậu ta vẫn là một cậu sinh viên bình thường của một trường đại học hạng xoàng ở Trung Quốc trên Trái Đất, đang ngồi liên hoan với bạn bè thì chớp mắt đã tới đất nước tên Thiên Triều trên Thủy Lam Tinh này, lại còn đổi sang một thân thể khác.

    Nếu nói cậu ta đã làm gì thì đó chẳng qua chỉ là càm ràm với bạn cùng phòng là việc làm thì khó tìm, đám tư bản lại bóc lột nhân viên quá đáng, sau đó bồi thêm một câu “Ông trời ơi, con không muốn cày cuốc nữa, xin hãy ban cho con cô bồ vừa đẹp vừa giàu đi!”.

    Sau đó cậu ta đã tới đây, tới một gian phòng cũ kỹ mà lại bé như cái lỗ mũi. Đừng nói là cô bồ đẹp và giàu, bà nội của cô bồ đẹp và giàu cũng không thấy đâu.

    Điều duy nhất khiến Hạ Dật hài lòng chính là vẻ ngoài của thân thể này, gương mặt cỡ này mà ở kiếp trước, cho dù không ai chống lưng cũng có thể vào showbiz và được cả đống fan bao nuôi ấy chứ.

    Tuy rằng Thiên Triều ở thế giới khác này không phải Trung Quốc, nhưng đẹp trai cũng rất hữu dụng.

    Hí hửng một lúc thì Hạ Dật lại bắt đầu phát hoảng. Cậu ta thử lục lọi ký ức của thân thể này, sau đó phát hiện ngoại trừ ngôn ngữ ra thì nguyên thân chẳng để lại cái gì cho cậu ta cả.

    Nói chung, khi gặp phải tình huống kiểu này thì lý ra phải có cha mẹ hay anh chị em gì đấy xuất hiện rồi giới thiệu sơ lược tình hình cho người bị “mất trí nhớ” như cậu ta mới đúng. Nhưng chẳng có con ruồi nào đến thăm cậu ta chứ đừng nói là cha mẹ anh chị em.

    Nguyên thân sống một mình, không ai có thể cho Hạ Dật biết cậu ta là ai hết.

    Lúc Hạ Dật còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo thì điện thoại lại vang lên, một cô gái đã gọi hẹn cậu ta tới đây.

    Hạ Dật đi tới một nhà hàng theo địa chỉ mà cô gái kia đã cung cấp.

    Mong rằng cô gái đó có thể cho mình biết được vài tin tức về thân phận của cơ thể này.

    Sau khi vào nhà hàng, Hạ Dật khoát tay từ chối cô phục vụ quá đối ân cần vừa đi tới. Lúc này, điện thoại của cậu ta lại vang lên lần nữa.

    “Đi thẳng tới, có thấy chưa?”

    Nhìn thấy một cô gái đứng trên hành lang, Hạ Dật cúp máy đi qua đó.

    Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Dật mới dõi mắt quan sát cô gái nọ. Đó là một cô gái chừng 17 – 18 tuổi, mặc quần jean và áo phông trắng. Cô có mái tóc dài và đôi mắt đen láy, trông rất đáng yêu, nhưng lúc này lại đang đanh mặt lại.

    Đây không phải kiểu mặt liệt bẩm sinh mà là sa sầm mặt.

    Nếu sắc mặt thả lỏng một chút thì trông cô ấy sẽ đáng yêu hơn nhiều. Nhưng chỉ đanh mặt lạnh lùng như thế cũng đủ khiến bao nhiêu thằng đực rựa muốn phạm tội.

    Hạ Dật lên tiếng chào hỏi một câu, cô gái gật đầu một cái, bầu không khí giữa hai bên cũng chùn xuống.

    Nhưng chỉ có cô gái im lặng mà thôi, xung quanh Hạ Dật lại có vẻ khá ồn ào. Mấy cô phục vụ liên tục đi qua đi lại bên cạnh Hạ Dật, hết châm nước rồi lại hỏi cậu ta có cần gì hay không.

    Hai mắt của bọn họ cứ dán chặt vào mặt Hạ Dật, sau khi Hạ Dật mỉm cười đáp lễ thì họ lại càng hưng phấn hơn.

    Ông khách béo bên cạnh phải ấn chuông đến ba lần mới có phục vụ nhăn nhó đi qua.

    Nhìn Hạ Dật bắt đầu nói cười vui vẻ với mấy cô phục vụ, cô gái kia bắt đầu tức giận, đập mạnh xuống bàn: “Chúng tôi không cần phục vụ gì cả, các cô làm ơn tránh ra được không?”

    Mấy cô phục vụ kia lập tức xấu hổ, rối rít lảng đi.

    Lúc này chỉ còn lại Hạ Dật và cô gái kia mà thôi.

    Khi Hạ Dật định hỏi gì đó thì cô gái đột nhiên nói: “Một tháng ba mươi nghìn, anh thấy sao?”

    Ba mươi nghìn? Tiền lương á?

    Hóa ra đây là chủ của mình ư? Nhưng sao lại trẻ thế này? Làm mình còn tưởng đây là em gái của thân thể này ấy chứ!

    Một tháng ba mươi nghìn đã là cao lắm rồi, phần lớn mọi người nai lưng ra làm công cả đời cũng không nhận được nhiều như thế.

    Tiền nong thì ổn cả, nhưng điều Hạ Dật lo lắng nhất chính là mình không có kỹ năng tương xứng với mức lương này, vì nguyên thân chẳng để lại chút ký ức nào cho cậu ta cả.

    Thế này thì dù có nhận việc cũng sẽ bị đuổi cổ mà thôi.

    Cô gái còn tưởng rằng Hạ Dật muốn làm giá nên nhíu mày: “Một trăm nghìn! Mỗi tháng một trăm nghìn!”

    Hạ Dật lại càng rục rịch hơn, cậu ta biết rõ tìm được một việc làm có đãi ngộ và lương cao không dễ chút nào.

    Cậu ta bèn hỏi lại: “Có thể cho tôi hỏi là mình phải làm những gì được không?”

    “Không cần làm gì cả!”

    Không cần làm gì cả? Không làm gì mà được đến một trăm nghìn á, trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như thế, không phải là lừa đảo đấy chứ!

    Cô ta định lừa mình để lấy nội tạng à?

    Cô gái cũng cảm thấy những lời mình nói ra không ổn lắm nên đổi giọng: “Đám trai bao khác làm cái gì thì anh làm cái đấy!”

    Hóa ra là làm trai bao!

    Đợi đã, trai bao?

    Nhìn cô gái ở trước mặt, Hạ Dật bắt đầu cảm thấy tim mình nhói lên: Nguyên thân, tôi thật không ngờ cậu lại là người như thế! Cậu đúng là – đỉnh vãi nồi!

    Nhất định là ông trời đã nghe được nguyện vọng của mình nên mới đưa mình tới trên người một cậu trai bao sắp sửa gặp một nữ đại gia xinh đẹp thế này, đây chính là ý nghĩa trong lần xuyên việt này của mình!

    “OK!” Hạ Dật đáp ngay tắp lự.


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Đều Muốn Đâm Chết Tôi
    Tác giả: Xích Gian Huỳnh Hỏa
    Chương 2: Bị nữ đại gia đâm chết

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cô gái kia thoáng giật mình vì không ngờ Hạ Dật lại đồng ý cái rụp như thế, nhưng qua giây lát thì cô lại vui vẻ ra mặt.

    Thấy cô mỉm cười, Hạ Dật cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

    Mấy cô gái vừa xinh đẹp lại giàu sụ thế này không dễ gặp, mình đúng là đã đạt được thành tựu cực kỳ to lớn.

    Sau khi ăn cơm, cô nhà giàu đưa một địa chỉ cho Hạ Dật, bảo cậu ta tới đó, cũng đưa cho cậu ta một trăm nghìn.

    Nhìn tin nhắn thông báo số dư tài khoản trong điện thoại, Hạ Dật thở phào một hơi.

    Kể từ hôm nay trở đi, mình chính là một anh trai bao vừa vào nghề.

    Nhưng không biết cô nhà giàu này nuôi trai bao làm gì nhỉ, gần đây có phong trào gì mới à?

    Nhưng dù sao đi nữa thì tiền cũng đã vào tay, mình cũng chẳng thiệt đi đằng nào.

    Đợi đã, đây là cái gì?

    “Có chuyện gì à?” cô nhà giàu huơ tay trước mặt Hạ Dật vài cái thì trông giống như cậu ta đang ngẩn người ra.

    Đúng là Hạ Dật đang ngẩn người thật, thứ khiến cậu ta ngớ ra chính là vì vừa nghe thấy một âm thanh thông báo.

    [Đã tiếp xúc với nữ chính Tô Tuyết cấp S, hệ thống công lược khởi động.]

    Hạ Dật miễn cưỡng xốc lại tinh thần để trả lời cô nhà giàu kia.

    Sau khi tạm biệt cô nhà giàu kia, Hạ Dật quay về nhà của mình.

    Đó là một căn phòng chỉ cỡ mười mấy mét vuông với vách tường loang lổ.

    Hạ Dật ngồi ở giữa phòng, thử gọi một tiếng:

    “Hệ thống?”

    Ngay sau đó, một màn sáng xuất hiện trước mặt cậu ta.

    [Nhận được túi quà tân thủ, có mở hay không?]

    Hạ Dật chọn có.

    [Nhận được điểm đổi *1000, đạo cụ - Lông vũ xám]

    [Lông vũ xám: Giảm trọng lượng của người mang]

    Hạ Dật lại tắt thông báo túi quà tân thủ đi rồi nhìn về phía màn hình chỉnh.

    Màn hình chính chia ra làm bốn mục:

    [Cửa hàng]

    [Trang cá nhân]

    [Danh sách nữ chính]

    [Lưu trữ]

    Cửa hàng có màu xám, không thể mở ra được.

    Hạ Dật lại dời mắt về phía mục lưu trữ.

    Sau khi nhìn mục danh sách nữ chính thì cậu ta lại sờ cằm: Chẳng lẽ mình đã lấy được một hệ thống trò chơi cưa cẩm yêu đương gì à?

    Tóm lại cứ nhớ đó từ từ tính!

    Sau khi mở mục lưu trữ ra, Hạ Dật phát hiện tổng cộng có bốn ô trống, có thể save bốn lần, save xong còn có thể xóa.

    Sau khi save xong thì Hạ Dật lại mở trang cá nhân ra xem.

    Một mô hình 3D thân thể của cậu ta xuất hiện trên bảng.

    [Tên: Hạ Dật]

    [Đẳng cấp:0 (0/10)]

    [Sức mạnh: 9]

    [Nhanh nhẹn: 8]

    [Ý chí: 7]

    [Cảm tri: 6]

    [Mị lực: 13]

    [Kỹ năng: Không]

    [Túi: Lông vũ xám]

    Nhìn thuộc tính của mình xong, Hạ Dật chẳng hề bất ngờ khi ý chí và cảm tri của mình lại thấp như vậy. Xã hội thời nay đủ loại cám dỗ, ý chí và cảm tri thấp cũng là chuyện thường tình.

    Cậu ta lại mở danh sách nữ chính ra.

    Trên bảng xuất hiện mô hình của một cô gái, đúng là cô nhà giàu muốn bao nuôi Hạ Dật.

    [Tên: Tô Tuyết]

    [Tuổi: 18]

    [Đẳng cấp quý hiếm: S]

    [Độ hảo cảm: 50]

    Sự chú ý của Hạ Dật nằm hết ở tuổi tác, nhìn mặt mũi cậu ta còn tưởng là cô ấy vẫn là vị thành niên ấy chứ.

    Nhưng nếu đã vậy, dù có chuyện gì thì mình cũng không phạm pháp chứ nhỉ?

    Hạ Dật lại kéo đến mục cá nhân rồi bấm vào lông vũ xám trong túi.

    Ngay sau đó, một cái lông vũ màu xám to bằng bàn tay xuất hiện trong tay của Hạ Dật.

    Hạ Dật cầm lông vũ rồi thử nhảy lên một cái, thoắt cái đã đụng tới nóc.

    Nếu cầm cái lông vũ này mà đi tham gia nhảy cao thì...

    Đừng nói là quán quân, dù có phá kỷ lục thế giới cũng không khó chút nào.

    Hạ Dật nhét lông vũ vào túi áo, sau đó lại thu dọn đồ đạc của mình nhét vào trong một cái thùng giấy. Tiếp theo cậu ta lại chơi sang gọi hẳn một chiếc taxi, đi tới địa chỉ mà cô nhà giàu kia đã đưa cho.

    Địa chỉ nằm trên một ngọn núi.

    Taxi dừng lại dưới chân núi, Hạ Dật men theo đường mòn đi tới sườn núi. Sườn núi nơi này có lan can bằng sắt rào kín, sau khi bấm chuông cửa thì lại có một ông quản gia già ra mở cửa cho cậu ta.

    Sau khi vào trong, Hạ Dật lại lên xe của quản gia đi thêm một lúc mới nhìn thấy một tòa nhà.

    Nếu không phải vẫn đang ngồi trên xe thì Hạ Dật còn ngỡ là mình vừa mới xuyên không về thời trung cổ, bởi vì trước mặt cậu ta lúc này là một tòa lâu đài cổ.

    Xuống xe xong thì quản gia lại đưa Hạ Dật tới một gian phòng.

    Nhìn gian phòng lớn gấp chục lần căn phòng bé tí xíu của mình trước đó, Hạ Dật thở dài một hơi cảm thán.

    Cậu ta xếp đồ của mình ngay ngắn lại rồi ra khỏi phòng, hỏi xem phòng tắm ở đâu.

    Quản gia lại đưa Hạ Dật tới một bể tắm thật lớn.

    Cái bể này chắc đủ cho cả trăm người cùng ngâm mình, ở giữa bể còn có một bức tượng thiên sứ cầm một bình nước. Nước tuôn ra từ trong bình đó, đổ vào trong bể.

    Lúc ngâm mình trong bể, Hạ Dật vẫn cảm thấy lâng lâng không thực.

    Khi khổng khi không lại may mắn xuyên việt tới đây, bỗng đâu còn được một một cô nhà giàu bao nuôi, đúng là khiến người ta không dám tin, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

    Lúc trước, sở dĩ Hạ Dật gật đầu đồng ý ngay như thế là vì cậu ta cảm thấy khá thú vị, cũng như chơi game thấy vui nên điều khiển nhân vật nhảy núi vậy.

    Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Dật xua hết cảm giác hư ảo trong lòng đi, cậu ta biết rõ những gì đang diễn ra với mình lúc này đều là thật.

    Ngâm mình một lát, Hạ Dật lại rời khỏi bể tắm. Bên cạnh bể có đặt sẵn một cái áo choàng tắm màu xanh, Hạ Dật mặc áo tắm vào rồi lại đứng trước gương săm soi.

    Đến chính cậu ta nhìn mà cũng phải ghen tị với gương mặt của thân thể này.

    Ra khỏi phòng tắm, sau khi Hạ Dật đi thăm quan toàn bộ tòa lâu đài này dưới sự hướng dẫn của quản gia thì cũng tới lúc ăn tối.

    Hạ Dật gặp được cô nhà giàu Tô Tuyết trên bàn ăn. Cả bàn ăn đủ cho mười người ngồi mà chỉ có một mình cô ấy.

    Quản gia kéo một chiếc ghế ra cho Hạ Dật ngồi xuống, sau đó đứng sang một bên cùng phục vụ Hạ Dật và cô gái với những cô hầu khác.

    Bữa tối vô cùng ngon miệng và tinh xảo, nhưng với bàn ăn dài trống trải và căn phòng ăn rộng thênh thang chỉ có hai người ngồi thế này thì Hạ Dật lại cảm thấy khá dị.

    Rốt cuộc mình đã tới thế giới gì thế này.

    Ăn tối xong, Hạ Dật lại về phòng mở máy tính lên mạng.

    Máy tính vốn có sẵn trong phòng, Hạ Dật không rành về máy tính, nhưng nhìn tốc độ lướt website và xử lý thì biết ngay là hàng xịn rồi.

    Đến hơn 9 giờ, Hạ Dật thấy chán nên tắt máy tính.

    Cậu ta đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, ánh trăng sáng ngời, vườn hoa bên ngoài đắm mình giữa ánh trăng trông mới rực rỡ làm sao.

    Xuống dưới đi dạo một vòng vậy!

    Nghĩ thế, Hạ Dật bèn ra khỏi phòng, muốn xuống dưới đi dạo.

    Lúc đi ngang qua một cánh cửa trên hành lang, Hạ Dật bỗng khựng lại. Giữa màn đêm yên tĩnh, cậu ta lại nghe thấy một tiếng rên khe khẽ.

    Nhìn cánh cửa phòng kia, Hạ Dật thoáng trầm ngâm, vì đây là phòng của cô nhà giàu Tô Tuyết kia.

    Hạ Dật lấy làm tò mò nên tới sát cửa, tiếng rên rỉ kia lại càng rõ ràng hơn.

    Đây không phải tiếng rên hưng phấn, mà là tiếng rên vì đau đớn.

    Hạ Dật đặt tay lên cửa, nhưng vẫn chần chừ một lúc.

    Mình chẳng qua chỉ là một thằng trai bao, lỡ như đi vào đúng lúc cô ấy chơi cái gì thì không ổn lắm.

    Nhưng lúc này cậu ta thật sự rất tò mò.

    Trong lúc Hạ Dật đang xoắn xuýt thì lại có một tiếng hét đầy sợ hãi vọng ra từ bên trong.

    Hạ Dật giật mình đẩy nhẹ cánh cửa một cái, cửa không khóa.

    Hạ Dật nhìn thấy cô nhà giàu Tô Tuyết đang ngồi xổm dưới đất. Cậu ta hoảng sợ lùi lại, vì trước mặt Tô Tuyết lúc này là một bức tượng đá đang phát ra ánh sáng đỏ rực, ánh sáng chiếu thẳng lên người cô ta.

    Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Tô Tuyết quay phắt lại nhìn về phía Hạ Dật.

    Ánh sáng đỏ rực của tượng đá chiếu lên gương mặt cô tạo thành cái bóng màu đỏ sậm, ở giữa là hai vệt sáng đỏ như máu.

    Đó là mắt của Cửu Qủy Thiên Hạc, đôi mắt lóe lên ánh đỏ của máu.

    Trong lúc Hạ Dật hãy còn giật mình ngơ ngác thì Tô Tuyết đã giẫm chân xuống đất một cái, bay tới trước mặt cậu ta.

    Một cơn đau dữ dội truyền tới từ lồng ngực, rũ mắt nhìn xuống, Hạ Dật trông thấy một cánh tay mảnh khảnh. Đó là tay của Tô Tuyết.

    Cánh tay từ từ rút ra, trong lòng bàn tay còn cầm theo một quả tim đang đập.

    Ý thức của Hạ Dật dần trở nên mơ hồ, cậu ta ngã ra đất. Cảnh tượng cuối cùng cậu ta nhìn thấy chính là Tô Tuyết đang nhai ngấu nghiến quả tim của mình.

    [Nhân vật đã chết]

    [Có loading mục đã save hay không]
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)