Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 173: Sau mười hai giờ

    Dịch: BsChien
    Dịch: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Rất hiển nhiên, Phạm Chí Cương không muốn đi cùng Dương Húc Minh vào trong hầm trú ẩn. Nhưng dưới sự dụ dỗ ngọt ngào của Dương Húc Minh, cuối cùng gã cũng đã đáp ứng làm người dẫn đường.

    Bất quá điều kiện là Dương Húc Minh phải tìm cơ hội báo thù cho cha mẹ gã, đồng thời nếu gặp nguy hiểm, cả hai phải rời khỏi đó ngay lập tức.

    - "Yên tâm, yên tâm, tôi còn sợ chết hơn cả anh. Mạng nhỏ của tôi quý giá lắm, gặp nguy hiểm, tôi sẽ chạy còn nhanh hơn anh nhiều.” -Dương Húc Minh vỗ ngực cam đoan.

    Nhưng Phạm Chí Cương không muốn đi ăn đồ nướng cùng với Dương Húc Minh, có lẽ đối với gã, không có món gì thích thú hơn ngoài món bún.

    Dù sao tên này bên trong cơ thể cũng toàn là ký sinh trùng, không cần ăn uống vẫn sống, khả năng cả hệ tiêu hóa cùng vị giác cũng bị bọn trùng kia làm biến đổi rồi.

    Dẫn theo Phạm Chí Cương đi ra ngoài tìm quán bán đồ nướng, Dương Húc Minh ngồi ăn, Phạm Chí Cương ngồi bên cạnh nhìn.

    Ở trong căn nhà ngói xập xệ, Dương Húc Minh không phát hiện ra, nhưng lúc ra ngoài quán, hắn mới để ý tên Phạm Chí Cương này tựa hồ rất sợ giao tiếp với người lạ.

    Mặc dù Dương Húc Minh đã chọn một quán nướng cực kỳ vắng vẻ, nhưng Phạm Chí Cương vẫn núp ở một góc hẻo lánh, toàn thân căng cứng, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người qua lại.

    Con đường này là đường chính của khu vực, hai bên đường có nhiều tiệm uốn tóc, massa thư giãn, bên trong lấp lóe ánh đèn màu hồng phấn.

    Ban ngày con đường này có vẻ hơi hoang vu, hai bên đường quán xá đóng cửa che rèm. Nhưng khi đêm về thì hoạt động kinh doanh lại trở nên náo nhiệt.

    Những cô gái trang điểm son phấn lòe loẹt, ăn mặc gợi cảm thấp thoáng trong cửa tiệm, thậm chí có cô còn đứng ngay bên đường vẫy khách. Một bầu không khí sặc mùi buôn hoa bán phấn.

    Dương Húc Minh rõ ràng còn chưa tốt nghiệp Đại học, nhưng nhìn cảnh này, vẻ mặt hắn như một ông cụ non, lắc đầu cảm thán nhân tình thế thái!

    Chủ quán nướng thấy hắn nhìn nhìn những cô gái hở hang bên đường, ông ta hiểu nhầm còn nhiệt tình nói:

    - "Anh đẹp trai, có hứng thú sao? Tôi biết mấy em gái xinh xắn ngon lành lắm, thích thì tôi giới thiệu cho, còn được giảm giá nữa!”

    - “Ấy.. Ấy… Không chú ạ, cháu không có nhu cầu - Dương Húc Minh lắc đầu từ chối - Còn nữa, sau này đừng nhắc những chuyện này với cháu, rất nguy hiểm đấy ạ!”

    Đúng là nguy hiểm mà, nếu Lý Tử mà nghe chú nói vậy, coi chừng cô nàng phi đến bẻ cổ ông chú luôn ấy chứ!

    Dương Húc Minh nhanh chóng ăn khuya xong, tạm biệt ông chủ quán nhiệt tình, hắn kéo kẻ dẫn đường bất đắc dĩ đi vào khu vực tường vây dưới chân Chung Sơn.

    - "Từ nơi này leo tường vào được không? - Dương Húc Minh hỏi.

    Buổi tối cửa sắt lên núi Chung Sơn đóng lại, muốn vào chỉ có leo tường. Chỗ này tường vây tương đối thấp, có mấy lỗ thủng để đặt chân dễ dàng leo vào. Nhưng Phạm Chí Cương lắc đầu:

    - "Tôi biết một chỗ khác…”

    Sau đó gã mang theo Dương Húc Minh đi một đoạn, hai người đến một con hẻm nhỏ âm u.

    Nói là hẻm nhỏ, trên thực tế chỉ là một khoảng trống giữa nhà dân và tường vây. Khu vực này vắng vẻ tăm tối, trong con hẻm tỏa ra mùi nước tiểu khai nồng, chắc là ban đêm có nhiều người đi đến đây tiểu tiện.

    Phạm Chí Cương xe nhẹ đường quen, mang theo Dương Húc Minh đi dọc con hẻm, một lát đã đến cuối đường.

    Tường vây nơi này hụt một đoạn, vừa một người đi lọt vào trong. Dương Húc Minh giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi:

    - “Ngon quá anh bạn, anh đúng là thổ địa, là người dẫn đường tốt nhất!”

    Mặc dù ban đêm Chung Sơn đen như mực, trong núi rừng càng tối tăm không thấy rõ đường đi. Nhưng dưới sự dẫn dắt quen thuộc của Phạm Chí Cương, hai người xuyên qua rừng cây rậm rạp, vượt qua vách đá gập ghềnh, nhanh chóng đi đến chỗ lối vào hầm trú ẩn.

    Cửa vào hầm trú ẩn này chính là cánh cửa bị hỏng khóa mà ban ngày Dương Húc Minh mới tới. Phạm Chí Cương nhìn lối vào trước mặt, nói:

    - "Anh phóng viên, chúng ta phải nhanh một chút. Sau mười hai giờ, trong này sẽ rất kinh khủng.”

    Dương Húc Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, mười giờ ba mươi lăm.

    - “. . . Không vội, chúng ta đúng mười hai giờ mới đi vào - Dương Húc Minh nói. - Mười hai giờ mới là giờ đẹp để thám hiểm.”

    Sinh Tử Lục đã bảo mười hai giờ mới được vào hầm, hắn cũng chẳng dám vào sớm, biết đâu vào lại hỏng hết việc thì sao.

    Nhưng Phạm Chí Cương nghe vậy thì cuống lên:

    - "Sau … Sau mười hai giờ là bọn… bọn quái vật bên trong sẽ thức tỉnh đấy - Phạm Chí Cương lắp bắp nói - Trong hầm những thứ… những thứ xuất hiện sau mười hai giờ thì tôi cũng chưa từng… chưa từng thấy. Trước đây tôi vào bắt rắn, chỉ gần mười hai giờ là phải ra khỏi đấy rồi.”

    Dương Húc Minh vỗ vỗ vai của gã, nói:

    - "Yên tâm, không có vấn đề gì. Tôi đây rất lợi hại đấy! Tốt nhất bây giờ, chúng ta nên nói về tình huống cụ thể bên trong hầm đi.

    Trong này cấu tạo như thế nào? Bên trong có những đồ đạc gì? Những quái vật kia xuất hiện ở nơi nào ? Có quái vật kinh khủng gì không? Những thứ này, anh bạn phổ cập kiến thức cho tôi một chút, để tôi có biện pháp đối phó tốt nhất.”

    Phạm Chí Cương rất lo lắng, nhưng thấy Dương Húc Minh vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế, khiến gã cũng được trấn an đôi chút. Dù sao vị phóng viên trước mặt này chỉ quát vài câu đã đuổi chạy được thứ vẫn dây dưa gã bao năm qua.

    Phạm Chí Cương nói:

    - "Từ nơi này đi vào là một lối đi ngắn, đi qua đoạn ấy sẽ tới khu vực thứ nhất của hầm trú ẩn. Đây này là nơi cư trú, diện tích chừng một sân bóng rổ. Có một lối đi xuyên qua khu này, hai bên lối đi là những căn phòng nhỏ.

    Bọn rắn kia thường trốn ở trong những căn phòng ấy, ngay sau cửa, chỉ cần đẩy cửa là có thể bắt được cả mớ.

    Về phần khu vực sâu hơn thì tôi cũng chưa đi vào.”

    Phạm Chí Cương chần chờ một lát rồi nói:

    - “Sau mười hai giờ đêm, trong này tựa hồ biến thành một thế giới khác. Tôi có lần đến đây hơi trễ, đi vào bắt rắn lúc hơn mười hai giờ. Lúc ấy, chỗ sâu bên trong hầm trú ẩn đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hít thở kỳ quái. Giống như một con quái vật kinh khủng nào đó đang hô hấp.

    Trước đó tôi đi vào hầm, ngẫu nhiên cũng gặp mấy cái bóng quái vật đi qua đi lại. Nhưng cũng chưa bao giờ có trải nghiệm cảm giác khủng bố như lần ấy.

    Loại cảm giác này giống như là… - Phạm Chí Cương nhíu mày, như thể đang cố gắng vắt óc tìm từ ngữ - giống như là.. như là tôi đang đứng trong bụng một con quái vật!

    Sàn nhà dưới chân tựa hồ trở nên mềm mại, giống như dẫm trên niêm mạc dạ dày của nó. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên sống động ngọ nguậy như ruột đang co bóp… Tôi cũng không biết có phải sai lầm hay không.

    Nhưng cảm giác lúc ấy thực sự khủng bố. Suốt đời này tôi không bao giờ quên được.

    Tôi đoán rằng, trong hầm trú ẩn có quái vật gì đó kinh khủng, còn ghê gớm hơn cả mấy con vẫn hay lượn lờ bên ngoài.

    Hơn nữa, thứ kia xuất hiện sau mười hai giờ, làm cho cả hầm biến thành một thế giới kỳ quái khác lạ.”

    Phạm Chí Cương sắc mặt rất khó coi

    - "Anh phóng viên, anh xác định chúng ta đi vào hầm sau mười hai giờ thật chứ?”
     
    bachcusy thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 174: Lên đường

    Dịch: BsChien
    Dịch: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    .

    Những lời của Phạm Chí Cương khiến Dương Húc Minh cau mày. Hắn trầm tư suy tính hồi lâu.

    Hóa ra tên này chỉ có xâm nhập khu vực ngoài rìa của hầm trú ẩn, bắt rắn xong rồi té luôn chứ những nơi sâu bên trong thì căn bản không dám đến.

    Tiếp theo, trong hầm này sau mười hai giờ đêm sẽ phát sinh biến hóa nào đó chưa biết. Phạm Chí Cương nói là tiếng hít thở, chẳng lẽ là con quái vật kinh khủng nhất mà Sinh Tử Lục đã nhắc đến?

    Bất quá, theo Sinh Tử Lục miêu tả, thứ kinh khủng này bình thường ở trong trạng thái say ngủ. Chỉ cần không kinh động nó, chắc không có vấn đề gì.

    Dù sao lần này Dương Húc Minh tới hầm trú ẩn, mục đích chủ yếu là đi tìm nửa con Trành quỷ kia, chém giết nó thu hồi cái giày thêu.

    Còn những lệ quỷ khác trong hầm thì nước sông không phạm nước giếng. Dương Húc Minh cũng không phải đến trừ tà diệt quỷ, những thứ kia không đụng đến hắn thì hắn cũng lười quan tâm.

    Ho khan một tiếng, Dương Húc Minh nói:

    - "Yên tâm anh bạn, đến lúc đó anh đưa tôi đến những khu vực anh thường tới là được. Những chỗ sâu hơn thì tự tôi sẽ đi vào.”

    Mặc dù Dương Húc Minh cũng muốn mang theo Phạm Chí Cương đi vào sâu trong hầm, chủ yếu là nhìn trúng khả năng nhìn thấy quỷ của gã. Đi vào trong có lẽ có chút tác dụng.

    Nhưng ngay cả Phạm Chí Cương cũng chưa từng xâm nhập sâu vào khu vực nội bộ hầm trú ẩn, bên trong lại có tồn tại ghê gớm nào đó chưa biết. Như vậy, vì lý do an toàn, tốt nhất là hắn đi một mình. Có gì còn thuận tiện chạy trốn.

    Hai người ngồi trước cửa hầm chờ hồi lâu, đến đúng mười hai giờ, Dương Húc Minh lúc này mới đứng lên.

    - "Ok, Lên đường.”

    Hắn vác thanh Sát phụ kiếm lên vai,đi thẳng tới phía cửa sắt vào hầm. Về phần hộp gỗ và nến đỏ đều được giấu trong bụi cây bên cạnh.

    Đây là Dương Húc Minh chuẩn bị sẵn, phòng ngừa trường hợp không thể đối phó được quỷ quái trong hầm, hắn chỉ cần tìm cách chạy ra cửa, gọi Lý Tử cứu mạng.

    Tất nhiên là nếu hắn có thể chạy được tới cửa…

    - "Đi thôi, anh bạn dẫn đường.”

    Nhìn chằm chằm vào gốc cây đen ngòm sát trong cửa hầm, Dương Húc Minh trầm giọng nói:

    - “Có con quỷ đứng kia kìaaaaa…”

    Phạm Chí Cương giật thót, bị dọa đến suýt vãi ra quần. Gã run rẩy kêu lên:

    - “Trời ơi, chơi gì ác vậy anh phóng viên… Tôi thì đã rất sợ rồi, anh còn đùa giỡn cái kiểu kinh khủng như vậy? Ở đây mới cửa hầm chưa có quỷ mà!”

    Dương Húc Minh cười hắc hắc, một tay kéo cánh cửa sắt, tay kia vác Sát phụ kiếm dẫn đầu tiến vào hầm. Mà sau lưng hắn, Phạm Chí Cương cũng cẩn thận từng li từng tí bước theo.

    Hai người đi qua cửa sắt, đứng lại, nhìn trước mặt là một miệng hầm đen ngòm tựa như cánh cổng địa ngục. Dương Húc Minh hỏi:

    - “Có thể dùng đèn pin không?”

    - “Chỉ cần lúc những quái vật kia xuất hiện, nhanh chóng tắt đèn đi thì không việc gì!” - Phạm Chí Cương gật đầu đáp.

    - "Ok, vậy chúng ta đi thôi."

    Dương Húc Minh bật đèn pin, chiếu sáng một khoảng phía trước. Đúng như lời Phạm Chí Cương đã nói, khi tiến vào hầm, xuất hiện đầu tiên là một lối đi hẹp chỉ vừa đủ hai người cùng sánh vai.

    Không gian hắc ám bị bịt kín lâu ngày, thoảng mùi ẩm mốc hôi thối.

    Ánh đèn pin không cách nào chiếu sáng khu vực quá xa. Mặc dù Dương Húc Minh có thể mua loại đèn pin có cường độ sáng mạnh hơn, nhưng hắn thấy không cần thiết.

    Những con Lệ quỷ cũng không phải người sống, cầm đèn pin siêu sáng rọi thẳng vào thì bọn chúng cũng chẳng lóa mắt. Ánh đèn quá mạnh có khi lại hấp dẫn bọn quỷ kia đến thì toi.

    Hai người bước chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí đi sâu vào trong hang động đen kịt. Nhưng trong hầm trú ẩn vẫn tĩnh mịch im ắng, không có bất kỳ phản ứng cổ quái gì.

    Mặc dù đã qua mười hai giờ đêm, nhưng Dương Húc Minh cũng không nghe thấy tiếng hít thở như Phạm Chí Cương nói tới. Hắn nhìn Phạm Chí Cương một chút, thấy tên lưng còng này sợ hãi đến tái mặt, đi đứng vặn vẹo như con giun gặp gà mái.

    Hẳn là đi vào hầm lúc nửa đêm thế này đã gợi lên những ký ức khủng bố của gã. Dương Húc Minh cũng không nói gì, hai người im lặng tiến lên phía trước.

    Đứng ở chỗ này, quay nhìn lại sau lưng, cửa vào của hầm trú ẩn giống như một cái cửa sổ trên mái nhà, rất xa, rất nhỏ. Ngoài cái cửa sổ ấy ra thì mọi thứ xung quanh đều là một màu đen nhánh.

    Hai người Dương Húc Minh giống như rơi vào một cái hũ cổ cao, chỉ nơi miệng hũ xa tít kia là có chút ánh sáng, cũng là sinh lộ duy nhất.

    Càng đi vào trong, cảm giác cô tịch vô hình càng mãnh liệt. Bọn hắn giống như bị cách ly ra khỏi thế giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắc ám thôn phệ.

    Tiếng hít thở của Phạm Chí Cương trở nên gấp rút. Tên gù này trước đây thường xuyên xâm nhập vào hầm trú ẩn, gã càng rõ ràng cảm nhận được cái hầm này hôm nay có gì đó không thích hợp.

    So với những lần trước đó gã đi vào, lần này hầm trú ẩn trở nên quỷ dị, âm trầm, hoàn toàn khác biệt. Tất cả đều khiến Phạm Chí Cương cảm giác vô cùng lạ lẫm.

    Tia sáng duy nhất bây giờ là ánh đèn pin trong tay Dương Húc Minh. Phạm Chí Cương nuốt một ngụm nước bọt. Gã đột ngột lấy tay che lấy đèn pin, run rẩy thì thào nói:

    -“ …Đừng bật đèn!"

    Trong bóng tối đen kịt này, ánh sáng duy nhất lại không mang lại cho Phạm Chí Cương bất kỳ cảm giác an toàn nào. Thậm chí còn khiến gã lo lắng sợi hãi.

    Dường như gã cảm thấy bốn phía trong bóng tối đều là những con mắt đang rình rập, mà ánh đèn pin trên tay Dương Húc Minh chính là tự làm bại lộ bản thân.

    Dương Húc Minh bấm tắt đèn pin, hai người triệt để bị hắc ám thôn phệ. Phạm Chí Cương khó hiểu thở phào một hơi. Bóng tối âm trầm tựa hồ có thể bảo vệ bọn hắn, khiến bọn hắn không bị phát hiện.

    Hai người tiếp tục đi tới phía trước. Con đường nhỏ bắt đầu rẽ ngoặt. Độ cong của ngã rẽ cũng không lớn, nhưng khi bọn hắn đi thêm một đoạn, liền phát hiện chút ánh sáng cuối cùng ở cửa hầm sau lưng đã biến mất.

    Bọn hắn hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm đen kịt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Nếu như lúc này hai người quay tròn tại chỗ một vòng, khả năng sau đó sẽ không còn phân biệt được hướng nào là trước hướng nào là sau.

    Nhưng Phạm Chí Cương hít hít không khí. Gã vô thức đi về phía trước một bước, thấp giọng nói.

    - “Nghe thấy rồi!”

    Trong bóng tối. Dương Húc Minh túm lấy cánh tay Phạm Chí Cương. Bọn hắn không nhìn thấy nhau, chỉ có thể nắm tay cùng đi, nếu không chẳng biết lạc nhau lúc nào.

    Dương Húc Minh thì thào hỏi:

    - "Anh nghe được cái gì?"

    Phạm Chí Cương lẩm bẩm nói

    - "Tiếng của rắn!”

    Phạm Chí Cương chợt dừng lại. Dương Húc Minh cũng đứng lại sát bên. Hai người dựa lưng vào vách tường, đứng lặng yên trong bóng tối.

    - "Phía trước chính là khu vực đầu tiên, bên trong có rất nhiều rắn… Cẩn thận đấy!”

    - “Sao anh biết? Tôi chẳng nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì?” - Dương Húc Minh hoang mang hỏi.

    Phạm Chí Cương ngạc nhiên thì thào đáp:

    - "Anh không nghe được sao? Tiếng rắn bò trên sàn nhà xoạt xoạt đấy!”

    Dương Húc Minh nhăn mày, hắn tập trung hết tinh thần để lắng nghe. Quả nhiên trong bóng tối đang có thứ gì đó di dộng phát ra tiếng xàn xạt. Hoặc có thể nói… Có rất nhiều vật gì đó đang di dộng.

    Tê tê.. xoạt xoạt…lít nha lít nhít… những tiếng vang nhỏ bé tựa hồ có vô số con rắn trong bóng đêm đang trườn bò cuộn xoắn lấy nhau.

    Dương Húc Minh biểu lộ cứng ngắc.

    Con mẹ nó . . . Sao mà nhiều thế?
     
    bachcusy thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 175: Ánh sáng xanh

    Dịch: BsChien
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    .

    Đối với rắn rít các loại, Dương Húc Minh không hề ưa thích một chút nào. Khi còn bé, ở quê, hắn vẫn hay vào rừng vào núi đi chơi, vẫn bắt các loại nhện, bọ, côn trùng để đùa nghịch cùng bạn bè. Nhưng riêng đối với rắn - loại sinh vật lạnh lẽo, âm u quỷ dị - hắn vẫn có một sự ghê tởm xa cách đặc biệt.

    Bây giờ, đứng giữa lối đi tối đen, nghe những âm thanh lạt xạt vang lên, sắc mặt Dương Húc Minh nhăn nhúm hết lại. Ám ảnh tuổi thơ lại tràn về.

    Những tiếng loạt xoạt của sắn bò trên sàn nhà, âm thanh rin rít của lưỡi rắn phun ra nuốt vào… Tất cả khiến toàn thân Dương Húc Minh nổi da gà.

    Chẳng lẽ trong này là hang rắn, nên bọn chúng mới nhiều như vậy? Phạm Chí Cương nói lũ rắn này xưa nay không rời khỏi hầm trú ẩn. Nhưng bên trong hầm thì có thứ gì để bọn chúng ăn đâu?

    Dương Húc Minh đứng trong bóng tối, chần chờ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nói thật, nếu như bên trong là một loại lệ quỷ kinh khủng nào đó, Dương Húc Minh đều không đến mức xoắn xuýt như thế. Nhưng bên trong là rắn…

    Trên đời này, khó khăn nhất chính là vượt qua sợ hãi của bản thân.

    - "Anh bạn xác định những con rắn này thật sự không tấn công người sống?" - Dương Húc Minh thấp giọng hỏi.

    Phạm Chí Cương liên tục gật đầu:

    - "Không sai, chỉ cần chúng ta không đến quá gần bọn chúng, hoặc là chạm đến bọn chúng, bọn chúng tựa như là mù lòa câm điếc, hoàn toàn không nhìn thấy chúng ta. Không tin tôi làm mẫu cho anh xem.”

    Nói xong Phạm Chí Cương đi vào chỗ phát ra tiếng xàn xạt kia. Dương Húc Minh sợ gã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng liền líu ríu đi theo.

    Hai người rẽ tiếp qua một chỗ ngoặt, đi vào khu vực sinh hoạt của tầng ngoài cùng như lời Phạm Chí Cương đã nói tới. Nơi này có chút ánh sáng chứ không hoàn toàn tối đen như ở lối vào.

    Phạm Chí Cương đứng giữa đường đi, vẻ mặt ngơ ngác.

    Bởi vì không gian phía trước vậy mà đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt. Ánh sáng chiếu rọi khiến khu vực sinh hoạt rộng cỡ một sân bóng rổ như được nhuộm một màu xanh lét.

    Ánh sáng xanh mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể giúp hai người Dương Húc Minh miễn cưỡng nhìn được tổng thể khu vực này.

    Đúng như lời Phạm Chí Cương nói, khu vực này bố cục rất đơn giản. Những căn phòng hai bên lối đi đều mở rộng, thậm chí nhiều căn còn không còn cánh cửa, giống như một phế tích thành thị bị bỏ hoang lâu năm.

    Đứng trong không gian chật chội phong bế, lại nhuộm một màu xanh lét khiến người ta cảm thấy khó chịu bức bối.

    Phạm Chí Cương ngơ ngác nhìn khu vực trước mắt, hai vai run rẩy nhè nhẹ

    …Ánh sáng. .

    Gã bối rối nhìn qua Dương Húc Minh:

    - "Ánh sáng màu xanh này… Trước đây không có!"

    Phạm Chí Cương chỉ là thấy ánh sáng xanh lần này đột nhiên xuất hiện, khác với những lần trước gã đi vào. Nhưng Dương Húc Minh ngay lúc nhìn thấy ánh sáng, hắn liền ý thức có chuyện không ổn.

    Khu vực này nằm trong hầm trú ẩn, không gian chật chội, nhỏ hẹp, chẳng có bất kỳ nguồn sáng nào. Nhưng ánh sáng xanh lét này trống rỗng xuất hiện, hoàn toàn không biết phát ra từ đâu!

    Mà nếu đưa mắt nhìn về phía trước, vượt qua khu vực sinh hoạt này, có thể nhìn thấy ở cuối là một cánh cửa đen ngòm. Ánh sáng xanh quỷ dị chỉ bao phủ khu vực sinh hoạt này, còn lối vào hai người Dương Húc Minh đang đứng thì không có chút ánh sáng nào chiếu tới.

    Điều này hoàn toàn không phù hợp với các nguyên tắc vật lý ánh sáng.

    Dương Húc Minh nắm chặt Sát phụ kiếm trong tay, nhìn Phạm Chí Cương thấp giọng nói:

    - “Anh bạn, anh ra ngoài trước đi, chờ tôi ở ngoài cửa. Nếu trời sáng mà tôi còn chưa đi ra thì anh đi báo cảnh sát nhé!”

    - “Được rồi! Anh phóng viên, anh không cần tôi đi cùng anh sao?”

    Dương Húc Minh mỉm cười:

    - “Vậy anh đi cùng tôi vào!”

    - “Anh phóng viên, anh nhớ cẩn thận nha!” - Phạm Chí Cương lắc đầu nguầy nguậy, rồi vội vàng lui lại, trốn trong bóng tối, như là sợ hãi Dương Húc Minh kéo đi vào trong cùng hắn.

    Dương Húc Minh nhìn tên nhát chết lùi bước, hắn nhún vai, tỏ vẻ bình thản.

    Cân nhắc an toàn cho Phạm Chí Cương, Dương Húc Minh cũng không vội đi vào khu vực đang chiếu rọi bởi ánh sáng xanh. Hắn một mực chờ đến khi tiếng bước chân của tên gù hoàn toàn rời xa, lúc này mới quay người đánh giá lại khu vực trước mặt.

    - "Quả là game nhập vai kinh dị tuyệt phẩm!”

    Dương Húc Minh sờ quyển nhật ký màu hồng trong túi áo, cảm thụ Tiểu Tư đang bên mình. Điều này khiến tâm tình của hắn thêm vững vàng một chút. Dù không có tên dẫn đường Phạm Chí Cương, hắn cũng có thể tự tin đi vào khu vực quỷ dị này.

    Chậm rãi bước ra khỏi lối đi tăm tối, Dương Húc Minh tay cầm khư khư Sát phụ kiếm, nhẹ nhàng đi vào khu vực màu xanh.

    Tất cả đều bình thường.

    Ánh sáng xanh lục này tựa hồ chỉ là màu xanh thông thường, cũng không có gì kỳ quái. Dương Húc Minh bước tới, cũng không thấy gì kinh dị phát sinh. Thế là hắn đi thẳng vào trong khu vực sinh hoạt của hầm trú ẩn.

    Ánh sáng phản chiếu lên mặt Dương Húc Minh tạo thành một vẻ âm trầm quỷ dị. Thanh Sát phụ kiếm với đầu lâu sơn dương dưới ánh sáng xanh chiếu rọi càng lộ vẻ khủng bố dữ tợn.

    Dương Húc Minh đi vào càng sâu thì âm thanh lít nha lít nhít kia càng vang lên rõ ràng. Tựa hồ phía sau cánh cửa những căn phòng hai bên lối đi đang có rất nhiều rắn nhung nhúc bò trườn.

    Dương Húc Minh dừng lại trước cánh cửa gỗ của căn phòng đầu tiên bên trái. Cánh cửa làm bằng gỗ rất đơn sơ, sơn phía ngoài đã tróc gần hết. Hắn dùng kiếm đẩy nhẹ cửa gỗ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.

    Đây là một không gian rất chật chội, chỉ vừa để một cái giường nhỏ, ngoài ra không có thêm thứ gì khác. Ánh sáng xanh kia cũng tràn ngập trong phòng, thậm chí dưới gầm giường cũng có ánh sáng xanh lục chiếu rọi.

    Dương Húc Minh ngồi xổm xuống, ngó dưới gầm giường. Có hai con rắn khoang đỏ khoang đen đang nằm cuộn lấy nhau, đúng là loại rắn mà Phạm Chí Cương vẫn thường bắt làm thịt.

    Vảy rắn loang lổ đỏ đen dưới ánh sáng xanh lục chiếu rọi nhìn càng khủng bố quỷ dị. Đầu rắn phì cái lưỡi chẻ đôi ra ngoài, trên đầu hoa văn xanh đỏ hệt như một gương mặt người quỷ quái.

    Hai con rắn nằm quấn lấy nhau, phun phì phì, nhưng đối với Dương Húc Minh ngoài cửa lại tỏ vẻ thờ ơ. Bọn này hoàn toàn chính xác như Phạm Chí Cương đã nói, vừa mù vừa điếc, hoàn toàn không cảm giác được người ngoài đi vào.

    Dương Húc Minh thậm chí đem Sát phụ kiếm chạm vào hai cái đầu rắn, bọn này đều không có phản ứng gì. Dương Húc Minh đứng lên... loại rắn này thật cổ quái.

    Hắn dự định đi vào thăm dò một căn phòng.

    Nhưng đột nhiên, phía sau lưng Dương Húc Minh, từ trong lối vào tối đen truyền đến một loạt tiếng bước chân lịch kịch.

    Ai đang tiến vào hầm trú ẩn? Phạm Chí Cương quay lại hay sao?
     
    bachcusy thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 176: Tuần tra

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tiếng bước chân bất ngờ đó âm vang đi rất xa bên trong căn Hầm trú ẩn yên tĩnh này.

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm về hướng cửa, nhíu mày thật chặt. Là Phạm Chí Cương à? Gã này quay lại làm gì? Mình đã bảo gã ta đi về rồi mà? Dương Húc Minh lặng lẽ tiến đến căn phòng mà mình vừa đi ngang, nhẹ nhàng khép lại cửa gỗ rồi núp sau đó nhìn lén ra bên ngoài.

    Trong khi đó, tiếng bước chân kia càng lúc nghe càng rõ. Dương Húc Minh hiện tại đang đứng trong khu vực bị màn sáng xanh bao phủ, ánh mắt hướng thẳng về phía lối ra vào.

    Thời gian trôi qua chậm chạp.

    Rốt cuộc, tiếng bước chân đó đi đến nơi này.

    Dương Húc Minh đè nén hơi thở, không muốn để kẻ đó phát hiện.

    Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngoài cửa.

    Đồng tử trong mắt Dương Húc Minh co rút lại.

    Bên ngoài không có ai cả! Rõ ràng là hắn nghe thấy tiếng bước chân tại đó, nhưng nhìn ra thì không có ai. Ngay lúc ấy, âm thanh kia vẫn tiếp tục rồi xa dần, hướng thẳng đến vị trí sâu hơn trong Hầm trú ẩn.

    Dương Húc Minh kinh ngạc khi nghe âm thanh bước đi đó càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn một cách khó hiểu.

    ... Là Quỷ ư? Nếu đó là Lệ quỷ, tại sao hướng đi của nó là từ bên ngoài đi vào?

    Dương Húc Minh cảm thấy khó hiểu vô cùng.

    Nếu không phải là quỷ, vì sao hắn lại nhìn không thấy?

    Chẳng lẽ thật sự có người siêu năng lực tồn tại trên thế giới này ư? Kẻ vừa đi ngang qua chính là người tàng hình?

    Dương Húc Minh trốn sau cửa một lát, xác định rõ thứ vô hình kia đã thật sự đi xa rồi mới mở cửa bước ra ngoài. Trước mặt Dương Húc Minh vẫn là khu vực được bao phủ bởi một màn sáng màu xanh, tương tự trước đó, chẳng có gì khác lạ.

    Đó là một lối đi hẹp, hai bên lối đi là từng căn phòng nhỏ, cuối con đường là một cửa hang.

    Tình huống vẫn tương tự, không có gì khác biệt.

    Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy không biết phải làm sao. Hầm trú ẩn này vốn dĩ đã quỷ dị khó lường, giờ lại xuất hiện thêm một thứ gì đó vô hình vô ảnh.

    Ngộ nhỡ hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, lại đụng mặt với thứ gì khác vô hình hay kẻ vô ảnh vừa rồi thì sao?

    Dương Húc Minh cảm thấy nhức đầu vô cùng.

    Bỗng nhiên, âm thanh bước chân ấy lại vang lên lần nữa. Tại bên ngoài cửa vào hang động, có tiến chân của một người khác bước vào. Tình hình hiện tại tựa như có thêm một người nào nữa tiến vào trong hang động này. Dương Húc Minh cảm giác xoắn xít, không biết phải làm sao.

    Không có quá nhiều thời gian để đắn đo, Dương Húc Minh quyết định quay về căn phòng ban nãy, khép cánh cửa gỗ lại, rồi nấp vào.

    Âm thanh bước đi từ hướng cửa hang tiến vào càng lúc càng gần. Trong khi đó, Dương Húc Minh yên vị bên trong căn phòng nhỏ chật hẹp, lặng người chờ đợi.

    10 giây... 50 giây... 01 phút... 02 phút...

    Tiếng bước chân ấy cuối cùng đã đến nơi này, không dừng lại như trước mà đi thẳng vào phía sâu trong Hầm trú ẩn. Dương Húc Minh nín thở, thập thò đằng sau cánh cửa.

    Hắn dõi mắt nhòm qua khe hở cánh cửa, quan sát tình hình bên ngoài. Tiếng bước chân tiến đến gần nơi hắn đang ẩn nấp, sau đó đi ngang qua căn phòng này. Thế nhưng, Dương Húc Minh chẳng hề nhìn thấy bất cứ cái gì giữa không gian xanh biếc trước mắt.

    Trước cửa hoàn toàn trống trơn nhưng âm thanh bước đi ấy vẫn liên tục vang vọng, tiến sâu vào bên trong căn hầm rồi mất hút.

    Sắc mặt Dương Húc Minh tỏ vẻ trầm trọng, căng thẳng. Lần này người đi vào cũng không phải là Phạm Chí Cương ư? Vậy thì hai thứ bước đi phát ra âm thanh nhưng không hiện ra bóng dáng vừa rồi lại là cái quái gì đây?

    Dương Húc Minh cố giữ bình tĩnh, tiếp tục đứng yên sau cánh cửa chờ đợi, không quá nôn nóng làm bừa. Hắn vẫn chờ đợi cho đến khi không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác nữa; cả thế giới rơi vào sự tĩnh lặng nặng nề. Ngoại trừ âm thanh hít thở đều đặn của hắn, chỉ còn vài tiếng lách tách do hai con rắn ngọ nguậy trườn bò dưới gầm giường bên trong căn phòng này.

    Thế nhưng, cái không gian tịch mịch này không tồn tại được lâu, vì âm thanh bước chân lại nhanh chóng vang lên lần thứ ba nữa rồi.

    Và vẫn thế, tựa như có người nào đó đang tiến vào trong này từ phía ngoài cửa hang động, cũng y hệt như hai lần trước.

    Sau đó, tiếng bước chân ấy vẫn đang thẳng tiến đến vị trí hiện tại mà Dương Húc Minh đang lẫn trốn, giống như có thêm một người thứ ba vào hang. Dương Húc Minh vẫn hành động tựa hai lần vừa rồi, đứng yên trong phòng, hé mắt ra quan sát.

    Lần này, Dương Húc Minh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chăm chăm vào cái thế giới xanh lét ngoài kia, dõi tai lắng nghe âm thanh đều bước đang đến gần.

    Lại một lần nữa, âm thanh rõ mồn một kia lướt ngang qua người hắn, và tình huống vẫn vậy, hắn không thể thấy một ai bên ngoài. Trong khi đó, âm thanh nhịp bước ấy vẫn một mạch tiến sâu và bên trong căn hầm rồi sat đó biến mất. Tình huống thực tế làm người ta dễ dàng nhận định đến thời điểm hiện tại có ba vị khách vô hình đã vào thăm hang động.

    Thế nhưng mà, có thật sự hắn nghe được tiếng bước chân ấy ba lần, là do ba người khác nhau phát ra hay không?

    Hoặc là... tại căn Hầm trú ẩn này, có một kẻ quỷ dị đang liên tục đi tuần tra xung quanh? Chuyến tuần tra của nó bắt đầu từ cổng hang động, đi một vòng quanh căn Hầm trú ẩn, thẳng hướng vào điểm cuối của hang động này, sau đó biến mất. Tiếp theo, nó lại bắt đầu một lần nữa tại cửa vào động quật này, tiếp tục đi vào trong, cứ thế tuần hoàn.

    Dương Húc Minh tiếp tục chờ đợi, đúng như hắn đoán, tiếng bước chân lại xuất hiện lần thứ tư ở phía cửa vào.

    Mọi chi tiết đều tương tự như ba lần trước, từ phương hướng đến tiết tấu đều y chang, không có khác biệt rõ rệt, chẳng khác nào một hệ thống sản xuất dây chuyền.

    Dương Húc Minh dụi mắt một cái, âm thầm suy tính.

    Hắn núp sau cánh cửa chờ đợi kẻ vô hình kia hoàn thành vòng tuần hoàn hiện tại.

    Lần này, không đợi tiếng bước chân kia biến mất hoàn toàn, Dương Húc Minh nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng hiện tại.

    Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, bước chân lại nhanh thoăn thoắt. Mặc dù không biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra nếu bị đối phương phát hiện, nhưng vì lý do an toàn, Dương Húc Minh hiện tại chưa muốn chọc đến thể loại đó. Hắn thả nhẹ từng bước, vác Sát Phụ kiếm lên vai, tiến về vị trí sâu hơn trong hang động.

    Hắn vốn dĩ còn định kiểm tra những gian phòng hai bên đường đi xem bên trong có gì trong đó, nhưng giờ đây thời gian không cho phép hắn làm như vậy nữa. Chính xác mà nói là, Dương Húc Minh đang bám đuôi kẻ vô hình đang tuần tra trong lượt tuần hoàn này. Dù biết là nguy hiểm, hắn vẫn bình tình tiến gần đến cửa hang đen kịt ở cuối con đường trước mặt, nhanh chóng rời khỏi thế giới bị bao phủ bởi màn sáng màu xanh nhàn nhạt hiện tại.

    Qua một lúc, Dương Húc Minh có cảm giác mình đang leo ngược lên cầu thang.

    Nhịp bước của hắn không quá nhanh, cũng không quá chậm, giữ đúng một khoảng cách an toàn với âm thanh bước đi ở xa xa phía trước kia. Rời khỏi thế giới có ánh sáng xanh kia, Dương Húc Minh cảm giác mình đang bước trên từng nấc thang nhỏ. Hắn nhanh chóng leo lên, không lâu sau đó, hắn đến điểm cuối của cầu thang.

    Bậc cầu thang nối liền lối đi vừa rồi cũng không dài lắm. Lúc này, Dương Húc Minh đứng ngay vị trí cửa vào của khu vực thứ hai. Giữa bóng tối dày đặc, từng tia ánh sáng xanh rợn người lạnh lẽo lọt vào tầm mắt của Dương Húc Minh.

    Đó là một không gian trống trãi toàn phần, không có phòng ốc, không có cửa gỗ, không có bất cứ đồ vật dư thừa nào.

    Trống rỗng hoàn toàn... đây có nét giống như một quảng trường nho nhỏ. Một màn sáng xanh lạnh lẽo không rõ nguồn gốc từ đâu đang bao trùm cả cái không gian này. Dương Húc Minh tiến về trước hai bước, bỗng đột ngột chùn chân lại.

    Hắn thấy được một vài hình bóng màu đen đang bị treo lơ lửng trên nóc hang động ngay tại vị trí trung tâm của cái quảng trường nhỏ này. Nhờ vào những tia sáng xanh lam chiếu xuống, Dương Húc Minh phát hiện gương mặt của những cái xác chết treo đó đều đang hiển hiện một thái độ vô cùng vui vẻ nhưng cực kỳ biến thái. Ánh mắt của chúng lòi ra, nhìn chằm chằm vào hướng cửa vào, nơi mà Dương Húc Minh đang đứng. Miệng của bọn chúng nứt nẻ ra tạo thành một nụ cười hưng phấn tột độ.

    Bọn chúng... đang vui mừng chào đón Dương Húc Minh tiến vào.
     
    bachcusy thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 177: Tám thi thể

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm Dương Húc Minh thót cả tim. Từng gương mặt nhe răng cười dưới ánh sáng màu lam, tất cả đều toát lên vẻ kinh khủng.

    Mỗi con mắt đều trợn trừng, giống như là hận không thể chui ra khỏi hốc mắt, bay đến người Dương Húc Minh. Tất cả bóng đen trên trần nhà đều đang cười giống như những kẻ bị bệnh tâm thần, rất hưng phấn đón chào kẻ lạ mặt là Dương Húc Minh.

    Bị những thứ này nhìn chằm chằm, Dương Húc Minh như bị đông lạnh.

    Hắn rõ ràng cảm giác được, những cặp mắt kia nhìn hắn tràn đầy vui sướng.

    Những vật này không giống thi thể, chúng có thể nhìn thấy kẻ lạ mặt là hắn.

    Con mẹ nó....

    Sau lưng Dương Húc Minh đổ mồ hôi lạnh. Ai mà nghĩ tới, vừa bước vào tầng hai hầm trú ẩn đã bỏ hoang ba mươi năm, ngay trên trần nhà lại có những thứ quái quỷ này treo lủng lẳng cơ chứ.

    Dương Húc Minh có thể khẳng định, những bóng đen này tuyệt đối không phải xác chết.

    Ba mươi năm trước, cả nhà ông chủ xưởng bún sáu người và một ông thầy phong thủy chết trong hầm trú ẩn. Nhưng sau khi bị cảnh sát phát hiện, bảy xác chết kia chắc chắn đã được mang đi. Vậy thì những bóng đen trước mắt là cái quái gì nhỉ?

    Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn lại những bóng đen đang chằm chằm nhìn hắn, lặng lẽ đếm.

    Một cái…Sáu cái…Tám cái?

    Sau khi Dương Húc Minh đếm xong, hắn sửng sốt

    Trên trần nhà tất cả treo tám thi thể? Không phải là ba mươi năm trước bảy người chết ư? Chẳng lẽ gã quản lý xưởng bún cùng vợ gã cũng ở đây?

    Ba người già theo thứ tự là một ông lão gầy còm, một bà lão vừa thấp vừa gầy, cùng một bà lão hơi mập. Nhìn quần áo của hai ông bà lão gầy ốm có thể thấy được họ không cùng thời đại với những người khác. Cho nên hai bọn họ chính là cha mẹ của Phạm Chí Cương.

    Thế nhưng còn lão cha của chủ xưởng bún đâu?

    Hay là…

    Dương Húc Minh nhìn sâu vào phía trong.

    Nơi này cũng không phải là chỗ sâu nhất của hầm trú ẩn.

    Xuyên qua không gian nhỏ trống trải này, còn có một cửa hang đen thui, bên trong còn có lối đi. Vậy tiếng bước chân đi trước Dương Húc Minh chính là của ông lão đang vắng mặt chỗ này rồi.

    Vì Dương Húc Minh dừng lại, hắn đã cách xa tiếng bước chân đang không ngừng đi sâu vào trong kia. Cuối cùng tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất. Không biết là đã đi vào khu vực khác, hay là đã biến mất.

    Dương Húc Minh nhìn chăm chú những cái bóng bị treo lên trần nhà, không nói gì. Hắn đang do dự, có nên đi vào tiếp hay không.

    Nhưng rất nhanh, hắn đã không còn cơ hội do dự.

    Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếp bước chân dồn dập.

    Tiếng bước chân vang lên lần thứ năm!

    Tiếng bước chân tuần tra, lại bắt đầu vòng lặp của nó, từ cửa đi vào. Mà lần này, dường như nó đã có mục tiêu rõ rệt, không còn đi chậm rãi như trước. Nó đang chạy nước rút!

    Dương Húc Minh rùng mình.

    Nó đã phát hiện ra hắn? Dương Húc Minh vội vàng ngẩng đầu, nhìn những bóng người quỷ dị treo trên trần nhà lần nữa. Nhưng đã có sự thay đổi. Lần này chỉ còn có sáu thi thể đang treo lơ lửng. Còn xác của ông thầy phong thủy mặc đạo bào màu vàng kẻ đỏ cùng bà lão mập đã biến mất không dấu vết.

    Sau lưng Dương Húc Minh, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

    Giống như một con thú tìm được con mồi rồi toàn lực vồ tới.

    Dương Húc Minh cũng không dám chần chờ, vác thanh Sát Phụ Kiếm xông vào.

    Ánh sáng màu lam âm u chiếu lên người hắn, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

    Dương Húc Minh xông vào không gian nhỏ trước mắt, hắn đi dọc theo vách tường một vòng, chạy về phía đầu cửa hang bên kia. Mắt hắn vẫn cảnh giác những cái bóng treo giữa trần nhà.

    Dương Húc Minh bám vách tường mà chạy. Những cái xác treo lơ lửng rõ ràng không nhúc nhích, nhưng thân thể và ánh mắt của bọn chúng vẫn hướng về phía Dương Húc Minh.

    Chúng vẫn mỉm cười với hắn. Thế nhưng Dương Húc Minh không hề nhìn thấy bọn chúng nhúc nhích! Đó là một cảm giác vô cùng quái dị.

    Dường như nhìn từ góc độ nào, phương hướng gì, những bóng đen kia sẽ vĩnh viễn đối mặt với hắn mà mỉm cười.

    Nhưng hắn lại không hề thấy bọn chúng cử động.

    Cảm giác bất an trong lòng Dương Húc Minh lên đến đỉnh điểm. Những thứ này con mẹ nó quá quái gở! Mà tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, càng lúc càng nhanh. Tiếng bước chân của cả hai phá vỡ sự yên tĩnh của hầm trú ẩn.

    Dương Húc Minh đã chạy tới chỗ cuối cùng của khu vực ánh sáng màu lam, đi vào lối đi đen kịt kia.

    Không kịp để ý những bóng đen treo lửng lơ kia có đi theo hay không, hắn vác Sát Phụ kiếm chạy nước rút.

    Lối đi này có bậc thang hướng xuống phía dưới. Dương Húc Minh bật đèn pin chiếu sáng để chạy được nhanh hơn. Nếu đã bị phát hiện cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.

    Không đến một phút, hắn đã chạy qua lối đi bậc thang lượn vòng này.

    Đi vào khu vực thứ ba của hầm trú ẩn, một thế giới tràn ngập ánh sáng đỏ như máu. Giống như hai khu vực trước, nơi này bị một thứ ánh sáng đỏ kỳ quái, u ám bao phủ.

    Không có bất cứ nguồn sáng nào, mà ánh sáng đỏ ảm đạm chỉ bao trùm khu vực này, lối đi ngay bên cạnh nhưng không có ánh sáng chiếu đến, không giống các định luật ánh sáng chút nào.

    Nhưng thứ khiến Dương Húc Minh để ý là phía trước dường như có hai lối đi phân biệt thành hai bên trái phải. Vậy cái hầm trú ẩn này không chỉ có một đường thẳng từ đầu đến cuối?
     
    bachcusy thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)