Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 1: Bạn gái là Lệ Quỷ!
    Chương 128: Nụ cười quỷ quyệt

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Con mèo đen cản đường trước mặt này có vẻ rất kỳ quái. Sau chuyến đi đến ngôi biệt thự tại khu du lịch Bạch Vân sơn trang, Dương Húc Minh đã cẩn thận hơn. Đối với những vật quỷ dị không rõ lai lịch, tùy tiện tiếp cận là hành động ngu ngốc nhất. Dương Húc Minh nắm Sát Phụ kiếm giằng co với con mèo đen chỉ cách có mấy mét trước mặt. Nhưng hắn nói chuyện hai lần liên tiếp, con mèo đen đều không phản ứng. Đúng là cái loại chảnh mèo.

    Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, lấy ra một đồng tiền xu từ trong túi, nói với con mèo:

    - Nếu mày không đi tao xin mày cái răng cửa nhé.

    Con mèo đen vẫn nhìn hắn trừng trừng như cũ, không có phản ứng gì.

    Thấy thế, Dương Húc Minh ném tiền xu trong tay về phía con mèo.

    Khi đồng tiền xu bay tới, mèo đen bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh né tránh.

    Nó có vẻ bị chọc giận. Trong bóng tối, tiếng mèo kêu chói tai vang lên.

    Dương Húc Minh lùi lại mấy bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì. Lúc nghe được mèo kêu là lúc dính đòn rồi?

    Hắn vội vàng nhắm mắt lại, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.

    Nhưng Dương Húc Minh không dám buông lỏng cảnh giác, hắn nhắm mắt lại đứng ven đường, chờ đợi trong chốc lát. Sau đó, hắn mới chậm rãi he hé mắt ra.

    Con đường tối om trước mặt vẫn như bình thường. Lúc này Dương Húc Minh mới từ từ mở to mắt, thận trọng quan sát bốn phía. Cả phía sau, trên đỉnh đầu và dưới đất đều không có gì cả.

    Chỉ có một mình hắn đứng bên đường. Nến đỏ trong tay cũng không cháy lên.

    Dương Húc Minh nhìn về phía trước, con mèo đen kia đã biến mất.

    Có lẽ nó đã bỏ đi lúc hắn nhắm mắt.

    Dương Húc Minh có chút đắn đo khó nghĩ.

    Chẳng lẽ con mèo này chỉ là một con mèo hoang bình thường đi ngang qua đây?

    Hay là. . . Ứng Tư Tuyết trêu chọc phải mấy thứ không sạch sẽ chính là nó? Vừa suy nghĩ, vừa cảnh giác, Dương Húc Minh tiếp tục đi về phía trước.

    Nhưng hắn đi đến tận ngã tư cũng không có chuyện gì xảy ra.

    Dương Húc Minh ở ngã tư chờ mấy phút, vẫy đến một chiếc tắc xi.

    Hắn lên xe sau khi nói cho tài xế địa chỉ nhà.

    Tất cả đều bình thường. Xe taxi chở Dương Húc Minh về phòng trọ. Tài xế cũng không có gì bất thường.

    Nến đỏ trong tay Dương Húc Minh cũng không cháy lên. Dường như sự việc vừa rồi chỉ là do hắn thần hồn nát thần tính.

    Dương Húc Minh vỗ trán.

    Không đúng lắm.

    Trực giác của hắn nói cho hắn có chỗ nào đó rất không ổn.

    Nhưng không ổn ở chỗ nào thì hắn không nghĩ ra.

    Xe taxi chở hắn đến gần chỗ ở, Dương Húc Minh đứng ở ven đường nghĩ nghĩ, cuối cùng đi thẳng về nhà trọ.

    Mặc kệ con mèo đen kia có quái lạ thế nào, coi như nó đi theo đến đây.

    Nhưng chỉ cần về đến nhà, Dương Húc Minh tin tưởng an toàn của chính mình.

    Dù sao trong nhà vẫn còn một tiểu tổ tông kinh khủng khiếp.

    Tới tận bây giờ chỉ có Lý Tử xé Lệ quỷ, cũng chưa hề chịu thua thiệt từ con Lệ quỷ nào.

    Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Lý Tử có thể tự tay xé lệ quỷ, vậy tiện tay xé Dương Húc Minh cũng chắng khó khăn gì

    Cho nên dù tận thế có đến, Dương Húc Minh cũng phải nhanh chóng về nhà gặp tiểu tổ tông.

    Nếu không cô ấy mà tìm tới thì chỉ có bán muối.

    Một mình leo lên cầu thang, đi đến cửa phòng trọ, Dương Húc Minh lấy chìa khoá mở cửa phòng ra.

    Phòng khách tối om, yên tĩnh.

    Dương Húc Minh thò đầu vào lặng lẽ thăm dò, nhỏ giọng gọi: - Lý Tử? Em đã ngủ chưa? Trong phòng không có tiếng trả lời nào.

    Lúc này Dương Húc Minh mới đi vào, khép cửa phòng lại cẩn thận.

    - Em hông trả lời thì anh đi vào nha.

    Dương Húc Minh lặng lẽ đi về phía phòng ngủ, không dám phát ra tiếng động.

    Bên trong căn phòng vẫn như cũ, không có chỗ nào bất thường.

    Nhưng càng như thế Dương Húc Minh lại càng hoang mang.

    Sau khi con mèo đen biến mất hắn đã có cảm giác bất an. Kể cả khi hắn về đến nhà cảm giác đó chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

    Cảm giác hồi hộp lo sợ giống như hắn đang bị bịt mắt đi cạnh vách núi, lúc nào cũng có thể rơi xuống, mà hắn lại không rõ vách núi ở phương hướng nào. Đi đến cửa phòng ngủ, Dương Húc Minh chần chờ mấy giây..

    Cuối cùng, hắn không đi vào phòng ngủ.

    Mà lùi về phía sau, quay lại phòng khách.

    Dương Húc Minh bật đèn lên.

    Ánh sáng từ bóng đèn đem phòng khách chiếu sáng rõ mồn một.

    Tất cả đều bình thường, không có gì khác lạ so với trước lúc Dương Húc Minh ra ngoài.

    Dương Húc Minh ngồi xuống ghế sa lon nhíu mày tự hỏi, muốn tìm ra cảm giác bất an kia từ đâu mà có.

    Nhưng hắn không nghĩ ra được gì cả.

    Nghĩ một lát, Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra, nội dung vẫn như cũ là Xác chết mặt cười, không vì hắn cứu Ứng Tư Tuyết mà có gì thay đổi.

    Nến hỷ đỏ chót bị Dương Húc Minh đặt ở bàn uống nước trước người.

    Cạnh tay hắn là thanh Sát Phụ kiếm to lớn dữ tợn, một khi xảy ra chuyện dị thường, hắn có thể ngay lập tức cầm thanh kiếm này lên.

    Thậm chí Dương Húc Minh còn lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư.

    Nhưng dù chuẩn bị nhiều thứ như vậy, Dương Húc Minh vẫn không có cảm giác an toàn.

    Cảm giác hồi hộp lo sợ khó hiểu giống như một đám mây mù lượn lờ trong lòng của hắn.

    Ngón tay Dương Húc Minh gõ nhè nhẹ lên bàn.

    Sau đó, hắn lấy điện thoại di động. Hắn muốn nhờ vào chơi game trên điện thoại để qua được đêm nay.

    Dương Húc Minh bật màn hình.

    Trên màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của một lão già với nụ cười quỷ quyệt.

    Gương mặt âm trầm đập thẳng vào ánh mắt Dương Húc Minh.

    Dương Húc Minh bị dọa đến phát run, thiếu chút nữa quăng điện thoại.

    …Hình nền điện thoại của hắn thay đổi lúc nào vậy?

    Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào mặt lão già với nụ cười quỷ quyệt. Mặt lão già kia rất nhanh biến mất theo màn hình điện thoại hết thời gian chờ mà tắt đi. Dương Húc Minh đưa tay bật lại màn hình điện thoại, lần này hình nền lại trở về bình thường.

    Dường như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

    Dương Húc Minh trầm mặc, suy tư mấy giây. Hắn tắt màn hình điện thoại di động sau đó lại bật lên.

    Nhưng mà hắn thử bao nhiều lần, đều là màn hình chờ bình thường, gương mặt lão già với nụ cười quỷ quyệt vừa rồi không hề xuất hiện nữa.

    Tình hình quỷ dị này làm Dương Húc Minh trầm mặc.

    Hắn hướng về phòng Lý Tử hô.

    - Lý Tử! Trong nhà của chúng ta hình như có một con Lệ quỷ lẻn vào nè!

    Trong phòng ngủ, lặng yên không một tiếng động, cũng không có phản ứng gì.

    Lý Tử cũng không có đáp lời Dương Húc Minh.

    Thực tế, nếu Lý Tử có phản ứng mới là lạ.

    Dù sao Lý Tử từ trước đến nay đều không đáp lại Dương Húc Minh.

    Nến đỏ trước mặt Dương Húc Minh cũng không cháy lên, chứng tỏ lúc này không có Lệ quỷ nhắm vào hắn.

    Nhưng gương mặt vừa nãy là thế nào???

    Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây rồi cầm điện thoại di động lên bật máy ảnh lên, tự hắn selfie một bức. Sau đó, hắn nhìn thấy.

    Trong tấm ảnh hắn ngồi ở trên ghế sa lon, ngửa đầu đối diện ống kính. Thế nhưng, gương mặt của lão già có nụ cười quỷ quyệt kia lại thay thế vào vị trí vốn dị là khuôn mặt của Dương Húc Minh.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 1: Bạn gái là Lệ Quỷ!
    Chương 129: Lưỡi hái

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Vừa nhìn thấy lão già trong tấm ảnh, nội tâm Dương Húc Minh trầm xuống.

    Mặt của hắn sao lại biến thành lão già kia rồi? Con mẹ nó cái gì đang xảy ra vậy? Dương Húc Minh vội vàng đưa tay sờ mặt mình.

    Vẫn ổn, tất cả bình thường, cũng không sờ thấy nếp nhăn.

    Vẫn là gương mặt của hắn.

    Nhưng trong tấm ảnh tự sướng, trên khuôn mặt hắn rõ ràng là lão già với nụ cười gian trá kia mà.

    Dương Húc Minh chần chờ mấy giây rồi xóa bỏ tấm hình này.

    Sau đó, hắn lại selfie từ các góc độ khác nhau.

    Bức ảnh nào mặt của hắn cũng biến thành lão già kia.

    Con mẹ nó chứ lại.

    Dương Húc Minh chần chừ một lúc, cuối cùng đi vào toilet. Cái gương vỡ vụn bên trong đã được thay từ hôm sửa cánh cửa.

    Khi Dương Húc Minh đi vào, hắn nhìn cái gương.

    Trong gương, phản xạ lại một khuôn mặt tái nhợt.

    Hốc mắt hõm sâu, dường như đã rất lâu không được ngủ đủ giấc.

    Nhưng đó chính là mặt của Dương Húc Minh, cũng không phải mặt lão già cười quỷ quyệt kia. Vậy thì vấn đề nằm ở đâu? Vì sao tự sướng bằng điện thoại là mặt lão già mà lúc soi gương lại bình thường?

    Không ổn

    Rất không ổn.

    Trong lòng Dương Húc Minh, cảm giác bất an lo lắng càng ngày càng mãnh liệt.

    Hắn cảm giác mối nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng đến gần.

    Nhưng hắn không có chút phòng bị nào đối với cái nguy hiểm không tên này.

    Hoặc có thể nói hắn không phát giác được.

    Hắn không rõ ràng chỗ không ổn ở đâu.

    Nến đỏ không cháy lên. Lý tử không phản ứng gì, tất cả nhìn qua đều bình thường.

    Chẳng lẽ con quỷ này có thể hại chết hắn ngay trước mặt Lý Tử hay sao?

    Dương Húc Minh sờ sờ trán, có chút bối rối.

    Hắn định ra khỏi đây. Từ lần hỏi quỷ trong toilet, Dương Húc Minh luôn cảm thấy trong toilet rất rợn người.

    Đặc biệt là cái gương trước mắt này cho hắn cảm giác lành lạnh.

    Bình thường Dương Húc Minh cũng không dám soi gương nhiều huống chi là lúc này.

    Mặc dù mặt hắn trong gương vẫn vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy kẻ trong gương sẽ bất chợt lao ra tấn công hắn.

    Dương Húc Minh lùi lại chuẩn bị rời đi. Hắn đưa tay tắt công tắc đèn.

    Toilet tối om được tấm gương phản chiếu một màu u ám.

    Dương Húc Minh nhìn vào gương, sắc mặt cứng ngắc.

    Hắn ở trong gương vẫn bình thường.

    Nhưng sau lưng hắn, lão già cười gian trá đang đứng đó.

    Trong tay lão già cầm một lưỡi liềm sắc bén.

    Lưỡi liềm không một tiếng động gác lên cổ Dương Húc Minh.

    Dường như chỉ cần dùng sức cứa nhẹ một cái là có thể cắt đứt cổ Dương Húc Minh dễ dàng.

    Mồ hôi lạnh từ trán hắn bắt đầu chảy xuống.

    Hắn toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám có một cử động nhỏ nào.

    Mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão già trong gương.

    Trong gương lão già cũng cười quỷ dị nhìn trừng trừng vào hắn.

    Dường như lão già đã biết lão bị Dương Húc Minh nhìn thấy.

    Nhưng lão không hề có ý định bỏ đi. Lão đứng ở đó, cười quỷ quyệt, không nhúc nhích.

    Bây giờ việc duy nhất Dương Húc Minh có thể làm là giằng co với lão.

    Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ dù trong hiện thực phía sau hắn cũng không có lão già nào đang đứng, ít nhất trên cổ hắn không có một cái lưỡi liềm sắc bén nào cả. .

    Hình ảnh trong gương làm hắn không dám hành động bừa.

    Hắn vô thức nắm chặt nến đỏ trong tay. Cho dù đến lúc này, nến đỏ vẫn bình thường, không hề cháy lên.

    Nhưng lưỡi liềm trong tay lão già đã từ từ di động.

    Không bao lâu nữa, lưỡi liềm sắc bén này sẽ cắt đứt cổ Dương Húc Minh.

    Mà Dương Húc Minh ngay cả vị trí của lão già cũng không nắm được.

    Hắn chần chừ mấy giây, mắt nhìn lưỡi liềm cách cổ hắn càng ngày càng gần.

    Mặc dù trong hiện thực không nhìn thấy lưỡi liềm, nhưng Dương Húc Minh cảm thấy rõ ràng lưỡi liềm sắc bén lạnh băng đã đến sát gần làn da.

    Cổ của hắn nổi da gà.

    - Tiểu Tư!!!

    Dương Húc Minh bỗng nhiên la lên.

    Một đôi tay tái nhợt tay từ trong túi áo Dương Húc Minh chui ra.

    Nhưng hai cánh tay lắc lư trong bóng tối, có vẻ không tìm được bất cứ địch nhân nào, cứ như vậy từ từ rụt về.

    Trong gương, nụ cười trên mặt lão già càng đậm.

    Lưỡi liềm trong tay lão đã tiếp xúc với da của Dương Húc Minh.

    Cổ Dương Húc Minh đã cảm giác được bị lưỡi liềm dính chặt.

    Hắn vội vàng lùi lại một bước, lại phát hiện lưỡi liềm cùng lão già giống như dính ở trên người hắn, cũng cùng hắn lùi lại một bước.

    Lưng Dương Húc Minh đã dán vào vách tường. Nhưng trong gương, lão già kia vẫn đứng sau lưng hắn như cũ, lưỡi liềm sắc bén vẫn kề trên cổ hắn.

    Dường như thế giới trong gương còn rộng hơn trong hiện thực.

    Dương Húc Minh toàn thân căng cứng dựa vào tường, da ở cổ đã bị rách một chút.

    Máu đỏ tươi chảy ra ngoài.

    Vết thương trên cổ Dương Húc Minh giống như là bị cây cỏ cứa đứt, rất nhạt.

    Nhưng Dương Húc Minh biết, lưỡi liềm từ từ di chuyển, vết thương trên cổ hắn sẽ càng ngày càng sâu!

    Cuối cùng, cắt đứt khí quản rồi cắt đầu hắn xuống!

    Rốt cục không đúng ở chỗ nào!

    Dương Húc Minh gấp đến phát điên. Ở trong nhà của hắn chính, dưới mắt hai boss lệ quỷ Tiểu Tư và Lý Tử, lão già này lại có thể không chút kiêng kỵ ra tay? Mà Tiểu Tư cùng Lý Tử đều không phát hiện? Không đúng!

    Bỗng nhiên Dương Húc Minh nghĩ tới cái gì.

    Nếu như Tiểu Tư cùng Lý tử đều không phát hiện, vậy thì chứng minh một chuyện.

    Chính là không có lão già nào trong phòng của hắn. Coi như thực lực Tiểu Tư không mạnh. Nhưng còn Lý Tử tuyệt đối không có khả năng yếu hơn lão già này. Ngay cả Lý Tử cũng không phát hiện lão già này. Vậy có thể chứng minh một việc.

    Bên trong phòng này không có lão già nào cả!

    Lão già kia không có ở đây! Dương Húc Minh nhìn vào tấm gương.

    Trong gương, vẫn là toilet u ám tối om, so sánh còn rộng rãi hơn so với toilet trong hiện thực.

    Mặc dù thiếu ánh sáng, căn phòng trong gương cơ hồ là một vùng tăm tối.

    Nhưng cẩn thận so sánh một chút, có thể khẳng định rõ ràng trong gương không phải toilet của hắn!

    Thậm chí trong gương phản chiếu một góc hành lang bên ngoài cũng khác biệt với hiện thực.

    Trong gương là một căn phòng hoàn toàn xa lạ!

    Lão giã kia không hề có mặt tại đây. Dương Húc Minh nhắm mắt lại, liều mạng xông ra khỏi toilet, chạy tới góc chết mà tấm gương không thể soi đến.

    Hắn ghé vào hành lang, hồi hộp chờ một lúc.

    Dương Húc Minh chờ một lúc lâu, vết thương trên cổ hắn không tiếp tục sâu thêm, chỉ lưu lại một vết xước nhỏ. Giống như bị cây cỏ cứa vào. Thậm chí ngay cả da đều không rách hoàn toàn, chỉ có một chút tơ máu tràn ra.

    Dương Húc Minh trầm mặc. Rốt cục chuyện này là như thế nào?
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 1: Bạn gái là Lệ Quỷ!
    Chương 130: Ánh mắt và tấm gương

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Húc Minh rùng mình, ngồi bệt trên sàn nhà. Hắn dựa lưng vào tường, câm nín sờ soạng cổ mình.

    Vết thương không sâu lắm, khá nông, cơ bản là không gây ra tổn thương cho hắn.

    Thế nhưng, giả sử hắn đứng soi gương thêm mười giây nữa thì vết thương này cũng không nông như hiện tại. Do đó, chẳng lẽ lão nhân kia giết người qua tấm gương ư? Năng lực quái gì thế này?

    Dù Dương Húc Minh có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nào đoán ra huyền cơ bên trong chuyện này.

    Chẳng lẽ ông ta trú ngụ bên trong tấm gương hay sao? Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương để mà ra tay đoạt mạng? Đó có phải là lý do mà Lý Tử và Tiểu Tư không phát hiện ra lão ta?

    Thế nhưng, lúc Dương Húc Minh tự selfie, sao mặt hắn lại hiện thành mặt của ông lão ấy? Câu trả lời cho hiện tượng này là gì?

    Đắn do một hồi, Dương Húc Minh bác bỏ giả thuyết ban nãy. Có lẽ, năng lực sát nhân của ông ta có liên quan đến "ánh mắt" thì phải?

    Trước đó, chẳng phải Sinh Tử Lục đã cảnh cáo là khi nghe được tiếng mèo kêu phải lập tức nhắm hai mắt lại, chứ không phải là "khi nghe tiếng mèo kêu, tuyệt đối đừng soi gương" mà?

    Từ đó có thể thấy rõ, "key point" ở đây chính là "ánh mắt". Nghĩ thế, Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra. Hắn định làm một cái thì nghiệm nguy hiểm.

    Dương Húc Minh bình tĩnh nhắm mắt lại, dựa theo cảm giác đưa chiếc smartphone ngang mặt, nhấn nút tự chụp.

    Sau đó, hắn mở mắt ra, thấy bức ảnh trong điện thoại đang hiển thị bình thường. Trong hình, hắn ngồi bệt trên hành lang, nhắm hai mắt, mặt tái nhợt, có một vết máu mờ trên cổ. Lần này, không có gương mặt già lão cùng nụ cười quỷ quyệt nào thay thế diện mục của hắn cả.

    Rõ ràng nha, năng lực của ông lão này chính xác là có liên quan đến ánh mắt.

    Dương Húc Minh không nhìn vào ống kính, hình chụp ra không có gì khác lạ - Dương Húc Minh nhìn màn hình rồi tự selfie, hình ảnh cho ra lại vô cùng khủng bố.

    Từ đó kết luận, câu hỏi nghi vấn về tấm gương cũng đã có đáp án.

    Khi đèn đuốc sáng choang bên trong toilet, Dương Húc Minh có thể soi gương như thường lệ.

    Lúc hắn tắt đèn, sau khi toilet chìm ngập trong bóng tối, ông lão kia xuất hiện.

    Nó chẳng nhưng xuất hiện trong gương, còn tác động biến đổi hình ảnh được phản chiếu trong gương. Căn phòng bên trong tấm gương phản chiếu ra cũng không phải là toilet trong phòng của Dương Húc Minh, mà là một cái toilet nào đó xa lạ.

    Dù dưới điều kiện thiếu sáng và áp lực sợ hãi của cái chết cận kề, Dương Húc Minh khó có thể quan sát kỹ bày trí trong căn phòng ấy nhưng hắn có thể khẳng định một điều, đó chắc chắn là một căn phòng khác hẳn cái toilet hiện tại.

    Do đó, khi đối phương định ra tay giết người, thật ra không phải bản thân của lão ta ngay tại đây, mà ở một căn phòng đâu đó cách xa nơi này!

    Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Lý Tử và Tiểu Tư không thể cảm giác có bất cứ Lệ quỷ xa lạ nào khác xuất hiện tại nơi đây ư? Chẳng biết vong hồn lão già kia hiện thân tại nơi nào? Đây tựa như một loại năng lực giết người từ xa vậy.

    Như vậy, liệu lão ta có phải tuân theo một quy tắc nào hay không?

    Sinh Tử Lục đã lên tiếng cảnh cáo hắn nên "nhắm mắt lại", kèm với suy đoán nãy giờ, từ đó kết luận năng lực của lão quỷ kia chắc chắn dính liếu đến "ánh mắt".

    Có phải là khi Dương Húc Minh soi gương, thông qua ánh mắt của hắn liên kết với tấm gương, lão quỷ kia có thể ra tay cắt cổ hắn từ một khoảng cách xa xôi hay không? Như vậy, tại sao khi đèn sáng, ông ta lại không xuất hiện?

    Có phải chất xúc tác là ánh sáng chăng? Hay có thứ gì khác nữa? Phải chăng ông ta chỉ có thể ra tay trong bóng tối?

    Dương Húc Minh nghĩ ngợi một hồi, bèn chậm rãi đứng lên.

    Hắn vương tay, bật đèn toilet sáng lên.

    Sau đó hắn bước vào trong, đứng trước gương.

    Hình ảnh phản chiếu trong gương không có gì khác lạ.

    Hắn đứng yên tại đó vài giây, trên cổ cũng không nhận thêm bất cứ tổn thương nào.

    Hắn nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, sau đó, từ từ đưa tay lên, nhấn công tắt điện.

    Đèn tắt!

    Toilet vừa chợp tối, hình ảnh trong gương lập tức thay đổi.

    Một ông lão với nụ cười quỷ quyệt trên môi đang đứng sau lưng Dương Húc Minh. Trong tay lão là thanh lưỡi hái sắc bén đang chực chờ trên cổ Dương Húc Minh. Thấy vậy, hắn với tay mở đèn sáng lại.

    Ánh đèn vừa chiếu lên, lão già mỉm cười đáng sợ kia cũng liền biến mất.

    Sau khi tình hình đã được kiểm soát, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của hắn.

    Tạm tính trước mắt, chất xúc tác chính là ánh đèn.

    Phải chăng lão già kia chỉ có thể xuất hiện trong điều kiện tăm tối?

    Dương Húc Minh đơ mặt đi ra ngoài, quay lại phòng khách. Hắn gửi một tin nhắn gọn ghẽ cho Ứng Tư Tuyết, bảo cô ấy tuyệt đối không được soi gương dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

    Hắn không rõ Ứng Tư Tuyết có gặp hoàn cảnh tương tự như hắn hay không, nhưng vì lý do an toàn, hắn cũng nên thông báo cho đối phương biết điểm này. Vài giây sau, Ứng Tư Tuyết trả lời tin nhắn:

    - Không được soi gương hả anh? Có chuyện gì sao?

    Cô ta đoán ra được gì ư? Cũng dễ hiểu, sau khi Dương Húc Minh về nhà ít lâu, lại nhắn cho cô nàng một cái tin như thế thì ai ai cũng dễ nghi ngờ nha.

    Nhưng Dương Húc Minh vẫn chưa tỏ tường hết mọi vấn đề nên cũng chẳng muốn thảo luận quá sâu cùng cô ta.

    Hắn đang rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.

    Hắn nhau nhẩu nhắn lại "Không có gì cả!" rồi vứt điện thoại sang một bên. Đề phòng biến cố phát sinh, thậm chí hắn phải với tay úp mặt điện thoại xuống rồi đặt cách xa mình ra. Sau đó, hắn để nến đỏ trên bàn nước, nắm chặt Sát Phụ kiếm trong tay, rồi sau đó mới dám ngã lưng, nhắm mắt ngủ.

    Hắn tạm thời có một suy đoán nhỏ về năng lực của lão già kia, nhưng khó có thể nghiệm chứng ngay được.

    Ít nhất, hắn biết một điều, chỉ cần không soi gương thì không gặp nguy hiểm. Dạng năng lực sát nhân đoạn mạng từ xa qua ánh mắt cùng tấm gương chắc chắn sẽ có thiếu sót và hạn chế nào đó chứ không đơn giản là muốn dùng thì dùng.

    Nếu không, ông lão kia không cần phải đích thân xuất hiện ra tay giết chết Ứng Tư Tuyết.

    Lão ấy chỉ cần ngồi một chỗ rình mò, đến khi Ứng Tư Tuyết soi gương thì vung lưỡi hái cắt cổ cô ấy là xong.

    Còn về vấn đề ông lão ấy liệu có dám đích thân đến giết hắn hay không ư? Tại cái nhà này, hắn thách!

    Mặc dù ông lão ấy dám hiện thân tại toilet trong tòa biệt thự của Ứng Tư Tuyết, định bụng bò ra ngoài giết người, nhưng tại nhà hắn, nếu lão ấy quả thật dám bò ra từ trong cái phòng toilet kia, Dương Húc Minh chắc chắn sẽ đưa ngón tay cái lên bảy tỏ tấm lòng khâm phục đối với ông lão ấy! Đến hộ bố dùm cái! Để bố đây khỏi nhức đầu!

    Vị "lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết" đang cư ngụ tại đây, hễ về đến nhà, Dương Húc Minh không bao giờ lo lắng sẽ có bất cứ đầu Lệ quỷ nào cả gan dám giết tới cửa.

    Dù bọn Lệ quỷ bên ngoài có khủng bố thế nào, đuổi giết hắn ra sao, miễn là hắn có thể toàn mạng đặt bước qua khỏi cảnh cửa nhà này, hắn dám khẳng định không có bất cứ một con lệ quỷ nào dám "quá quan trảm tưởng" cả. Theo lý thuyết, nến đỏ bất diệt - mạng Minh bất vong nha! Dù bên ngoài là quần ma loạn vũ, nhưng về với vòng tay của vợ cả chắn chắn là tuyệt đối an toàn.

    Trừ khi, có một con Lệ quỷ nào đó đáng sợ hơn cả Lý Tử xuất hiện. Nhưng, Lệ quỷ đâu có phải như rau cải bán buôn đầy ngoài chợ. Giả sử có một con Lệ quỷ nào đó đủ khả năng mạnh hơn cả "Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết" do Sinh Tử Lục tán dương, thiết nghĩ, cũng chẳng phải là ông lão già nua này. Vì thế, lần này Dương Húc Minh có thể an tâm mà ngủ được rồi.

    Dù hắn đúng thật là bị một con Lệ quỷ đang để mắt đến, nhưng hắn ngủ rất say - một giấc ngủ không mộng mị chi cả, kéo dài đến tận buổi trưa hôm ấy.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 1: Bạn gái là Lệ Quỷ!
    Chương 131: Lưỡi hái cận kề

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    .

    “Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”

    Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức Dương Húc Minh từ trong giấc ngủ say. Hắn mơ màng vươn tay lấy điện thoại, quơ qua quơ lại hai ba lần vẫn chưa mò được cái điện thoại ở đâu.

    Lúc này hắn mới nhớ ra, tối qua trước khi đi ngủ, hắn vứt điện thoại tít ở chỗ bàn cạnh sopha.

    Dương Húc Minh bất đắc dĩ mắt nhắm mắt mở đi lại sopha, cầm điện thoại di động lên. Người gọi tới là Vương Trấn. Dương Húc Minh cảm thấy buồn cười, buổi tối có Sinh Tử Lục giao nhiệm vụ bắt quỷ chết, ban ngày có Vương Trấn giao quỷ sống cho hắn đi săn.

    - Alo… Oáp.. Em nghe Vương ca ơi!

    - Mười hai giờ rồi mà cậu em còn ngáp ghê vậy? Tối qua cậu vội vã trở về, hẳn là về ngủ từ lúc đó cơ mà? – Bên kia điện thoại, Vương Trấn ngạc nhiên hỏi

    - Ây dà, cái này … Vương ca, tối qua anh không ngủ hay sao?

    - Nhờ hồng phúc của cậu, tối qua anh đây lại tăng ca – Như kiểu bị lây bệnh ngái ngủ, Vương Trấn cũng ngáp dài một cái rồi nói – Mãi tận gần sáng mới ngủ được một tí, cho nên giờ anh đang buồn ngủ lắm đây. Cậu em mau tới cục cảnh sát thành phố, đừng quên là cậu còn thiếu anh một bản báo cáo đấy.

    Dương Húc Minh cười lớn đáp:

    - Báo cáo hả? Uhm… Vương ca, em đang có việc gấp cần xử lý, cái báo cáo ấy anh cho em trễ một ngày có được không?

    Vương Trấn kỳ quái hỏi:

    - Lại là việc gấp? Cậu sao ngày nào cũng có việc gấp như thế? À à…. Lại bận bịu đi phó bản đánh ma quỷ phải không?

    Dương Húc Minh cạn lời không biết nói sao, anh cảnh sát này nói giỡn lông bông mà ai dè nói trúng phóc.

    Vương Trấn không nói gì nữa, tự cúp máy. Dương Húc Minh ngáp dài thêm cái nữa rồi nhìn đồng hồ, đã 11h45. Mặc dù ngủ vẫn chưa đã giấc nhưng bụng hắn thì đã kêu réo ầm ĩ rồi. Dương Húc Minh đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

    Hắn tiện tay bấm điện thoại gọi cho Ứng Tư Tuyết. Trong nháy mắt, cô nàng đã nhấc máy.

    - Anh Minh à? Anh không sao chứ? – Giọng Ứng Tư Tuyết có vẻ sốt sắng bất an.

    Tối hôm qua Dương Húc Minh nhắn tin cho cô, khiến cô có một liên tưởng kinh khủng rằng hắn đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Đương nhiên, cô không liên tưởng sai, Dương Húc Minh hoàn toàn chính xác bị lão già kia theo ám.

    Bất quá là người trong cuộc, Dương Húc Minh ngược lại là rất bình tĩnh. Trong nhà hắn có một cái, trên người còn mang theo một con, Lệ quỷ ám hắn muốn giết hắn đâu phải ít, lão già kia định làm gì thì cũng phải xếp hàng lấy số thứ tự mới được.

    Dương Húc Minh bình thản trả lời:

    - Anh không sao! Em cho rằng anh bị quỷ theo ám đấy à?

    - A.. uhm…. - Ứng Tư Tuyết lúng túng cười, sau đó nói – Anh Minh không sao thì tốt rồi, chúng ta khi nào thì đi giải quyết lão quỷ kia đây? Em đến bây giờ vẫn còn không dám ngủ, nếu cứ như vậy chắc chịu không nổi mất!

    Dương Húc Minh cười nói:

    - Rồi tí nữa anh sẽ đến, bàn bạc cụ thể phương án đối phó mới được. Em đi kiếm gì ăn rồi nghỉ ngơi chút đi cho lại sức mới chiến đấu với quỷ được.

    Hắn tắt điện thoại, sửa soạn chút ít rồi đi xuống dưới lầu, ghé quán cơm gần đó gọi một bát cơm chiên ăn. Sau đó đi mua quà cho Lý Tử. Về đến nhà, đem bánh gato với hoa để trước cửa, Dương Húc Minh chắp tay trước ngực, ho khan một tiếng.

    - Lý Tử ơi Lý Tử! Em phải phù hộ cho anh đó nha!

    Sau đó hắn quay lại nhìn về toilet.

    Không sai… Nhìn về toilet…

    Dương Húc Minh tạm thời chưa định đi ngay, bởi vì hắn có một chút phỏng đoán, muốn nghiệm chứng lại một chút.

    Nhìn sắc trời bên ngoài, Dương Húc Minh chậm rãi đi vào trong toilet. Hắn ngước mặt nhìn vào gương, trong nháy mắt, hình ảnh trong gương đột nhiên biến đổi. Một cái toilet hoàn toàn xa lạ phản chiếu trong gương, Dương Húc Minh đang đứng trong đó, phía sau lưng là lão già với nụ cười quỷ quyệt, tay lão cầm lưỡi liềm đang kề sát bên cổ hắn.

    Dương Húc Minh vội vàng lao ra khỏi toilet, không dám nhìn thêm một giây nào nữa. Sắc mặt hắn xám ngoét khó coi. Kết quả thật đúng như hắn suy đoán.

    Đứng ở hành lang, Dương Húc Minh vô thức sờ sờ lên vết thương trên cổ. Tình huống trước mắt đã rõ ràng, lão già kia cũng không phải chỉ có trong bóng đêm mới có năng lực sát hại hắn. Vào ban ngày, chỉ cần Dương Húc Minh soi gương thì lão ta lập tức xuất hiện, trên tay cầm lưỡi liềm mỗi lần lại gần cái cổ hắn hơn một chút.

    Dương Húc Minh suy đoán, đối phương có lẽ là chỉ cần có cùng điều kiện ánh sáng với Dương Húc Minh là có thể phát động năng lực giết người qua gương. Nói cách khác, tối hôm qua sở dĩ lão quỷ chỉ có thể xuất hiện lúc tắt đèn, bởi vì lúc ấy bên toilet của lão ta cũng đang là ban đêm tối om.

    Mà bây giờ là ban ngày, chỗ không gian của lão quỷ kia cũng trời sáng rõ ràng, hai điều kiện ánh sáng trùng điệp với nhau, cho nên chỉ cần Dương Húc Minh soi gương là lão xông ra giết ngay.

    Như vậy, chẳng phải ban ngày còn nguy hiểm hơn cả ban đêm? Ban đêm chỉ cần bật đèn thì bên Dương Húc Minh sáng, bên lão quỷ tối, lão không ra được. Còn ban ngày ở đâu cũng sáng rõ, trên đường thì có nhiều tấm gương cửa kính, vũng nước, gương xe oto… Hắn chỉ cần chần chờ trước mỗi tấm gương một chút, lão quỷ sẽ xuất hiện và lưỡi liềm kia càng ngày càng gần hơn một chút.

    Hiện tại lưỡi liềm của lão đã chạm đến da cổ của Dương Húc Minh, nếu hắn dây dưa lâu thêm chút xíu trước tấm gương nào đó, chẳng phải cái đầu của hắn sẽ nói lời tạm biệt với cần cổ của mình sao?

    Dương Húc Minh do dự một chút, lấy điện thoại di động.

    . . . . Có phải chỉ soi gương mới nguy hiểm?

    Dương Húc Minh không bật sáng màn hình, chỉ xoay màn hình đen bóng về phía hắn. Trong nháy mắt, trên màn hình đen thui của điện thoại phản chiếu ra một cái toilet xa lạ! Lão già với nụ cười quỷ quyệt ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

    Dương Húc Minh vội vàng lật úp điện thoại lại.

    Đệt mợ nó, không cần gương… Chỉ cần thứ gì đó có thể phản chiếu ra mặt người thì lão quỷ này đều có thể tận dụng để xuất hiện và cắt cổ.

    Mẹ nó, làm sao để Dương Húc Minh hắn có thể đi ra khỏi nhà đây?
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 1: Bạn gái là Lệ Quỷ!
    Chương 132: Lục lạc

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    .

    Sau khi xác minh triệt để năng lực của lão quỷ già, Dương Húc Minh sắc mặt tái nhợt. Bây giờ ở trong thành phố, nơi nào mà chẳng có gương kính với mấy thứ bóng loáng phản chiếu hình ảnh.

    Có thể nói khắp nơi là gương kính thủy tinh các loại.

    Giờ chỉ cần đi ra ngoài, dạo qua một con phố bất kỳ, hình ảnh bản thân hắn sẽ bị phản chiếu vào không biết bao nhiêu là cái gương.

    Bất quá lão quỷ này có vẻ cũng ghê gớm hung mãnh. Giữa ban ngày cũng có thể xuất hiện và phát động năng lực. Chẳng lẽ lão già này một mực canh me trước gương chờ làm thịt Dương Húc Minh?

    Trước đó, Lý Tử có thể xuất hiện vào ban ngày, Dương Húc Minh còn tưởng chỉ là do cô nàng rất mạnh. Bây giờ xem ra lệ quỷ nào cũng có thể bò ra vào ban ngày ban mặt, bất kể mạnh yếu.

    Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi gọi to một tiếng:

    - Tiểu Tư!

    Một đôi tay trắng bệch vô thanh vô tức từ trong túi áo Dương Húc Minh xông ra, đôi tay này quơ quơ trong không trung, không bắt được gì. Nó tựa hồ có chút hoang mang rồi chậm rãi rụt về (Giỡn chụy à?)

    Dương Húc Minh im lặng xem cảnh này, xoa xoa thái dương.

    - Quả nhiên Lệ quỷ ngày đêm gì cũng có thể xuất hiện! Thật là đau đầu mà! Ai bảo là ban ngày quỷ sẽ không ra chứ?

    Dương Húc Minh đi đến trước của phòng Lý Tử, cất tiếng chào hỏi xin phép, rồi lưng mang hộp gỗ, tay cầm nến đỏ rời khỏi nhà.

    Đi thẳng xuống dưới lầu, Dương Húc Minh mới bấm điện thoại gọi Ứng Tư Tuyết. Ngay lập tức cô nàng bắt máy, âm thanh tựa hồ đã rất nôn nóng.

    - Anh Minh à? Anh tới rồi sao? Em đón anh ngay nhé?

    - Uhm… Anh cũng chưa tới đâu, giờ mới bắt đầu đi qua - Dương Húc Minh gãi đầu rồi nói – Anh phát hiện ra một vấn đề hơi khó nhai, tạm thời không đi qua bên nhà em được. Cho nên phiền em chạy xe qua đây, chúng ta kiếm chỗ nào đó rồi hẹn gặp.

    Ứng Tư Tuyết không có ý kiến gì, vội vàng gật đầu đáp ứng:

    - Được rồi, anh Minh cho em xin địa chỉ, em qua liền…

    - Công viên Đầm Lầy em biết không? Anh ở ngay gần đấy. Em đi qua cầu là tới cửa công viên, anh chờ em ở cửa đó nhé!

    Sau khi trao đổi điểm hẹn cùng Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh liền cúp điện thoại. Công viên Đầm Lầy hẳn là chỗ gần nhà hắn nhất mà không có nhiều gương soi, chỉ cần cẩn thận không đứng gần mép nước là được.

    Về phần kêu Ứng Tư Tuyết đi vào trong nhà hắn, điều này ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới. Ai biết mang gái về nhà, Lý Tử sẽ phản ứng như nào?

    Sinh mệnh là vô cùng quý giá. Dương Húc Minh cũng không muốn dùng tính mạng của mình để đi thử xem phản ứng của hũ dấm trong nhà.

    Dương Húc Minh mang hộp gỗ đi nhanh đến cửa vào công viên Đầm Lầy, hắn ngồi dưới bóng cây bên cạnh cầu chờ Ứng Tư Tuyết.

    Trong thời gian chờ đợi nhàm chán, Dương Húc Minh mở điện thoại, lên mạng tìm kiếm chút thông tin về “Xác chết mặt cười”.

    Sinh Tử Lục chậm chạp không đưa thông tin mới, hắn chỉ có thể tự mình đi tìm.

    Nhưng chị Google cũng không cung cấp thêm tin tức gì hữu dụng, chỉ là vài câu tục ngữ như “Chỉ nghe quỷ khóc, chưa nghe quỷ cười” “Quỷ khốc thần sầu”.. Về phần “Xác chết mặt cười” là cái gì thì Google không cách nào trả lời.

    Dương Húc Minh nghĩ ngợi giây lát, liền mở phần mềm chat ra, bấm tìm nick của “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”

    “Dương Húc Minh”: - Gái xinh ơi, biết “Xác chết mặt cười” là gì không?

    Đối phương trả lời gần như lập tức:

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Xác chết mặt cười? Là cái gì?

    “Dương Húc Minh”: - … Em không biết sao?

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Chịu hem bít. Bất quá mụi mụi có thể hỏi anh hai xem.

    “Dương Húc Minh”: - Anh hai em trở về rồi hả?

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Hông phải, anh í hum qua tiện đường đi thăm ông bà ngoại, ngày mai mới đi Vương Quan doanh.

    “Dương Húc Minh”: - Anh hai em đi thăm ông bà ngoại, em không đi cùng sao?

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Mụi hông được nghỉ học.

    “Dương Húc Minh”: … Úi, trường của em nghỉ hè muộn thế?

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thui đừng nói nữa, chán òm, chắc toàn khu Quý Dương có mỗi trường mụi là nghỉ hè trễ nhất! Á, anh hai mụi zìa rồi nè.



    “Dương Húc Minh”: - Rồi, kết quả hỏi sao rồi?

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Ảnh bỉu “Xác chết mặt cười” là lời đồn về lệ quỷ, nghe nói còn kinh khủng hơn lệ quỷ bình thường á. Nhưng cũng chỉ thế thôi chứ ảnh cũng hông có nghe ai nói thêm về thứ này.

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Mà sao anh ngày nào cũng đi hỏi mấy thứ ma ma quỷ quỷ như vậy? Anh bị quỷ ám hử?

    “Dương Húc Minh”: - Ách. . Nói em chẳng tin đâu, thật ra bạn gái anh chết rồi, giờ hóa thành Lệ quỷ quay về giết anh đây này.

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thôi tỉnh giấc mơ đi đại ka! Troai xấu òm lấy đâu ra bạn gái! Hố hố!

    “Dương Húc Minh”: - Đấy, nói thật thì em không tin!

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thui em đi có việc chút, lát về nói chuyện sau hen!

    “Em hăm phải Tiểu tiên nữ” offline, Dương Húc Minh nhún vai cất điện thoại. Xem ra cô bé này cũng không phải là nguồn tin tức vạn năng.

    “Xác chết mặt cười” là cái gì, có lẽ chỉ có thể tìm hiểu từ chỗ Ứng Tư Tuyết.

    Ngồi dưới gốc cây chờ trong chốc lát, một chiếc Porsche tối màu chạy qua cầu, dừng ở lối vào công viên Đầm Lầy. Trên ghế lái là Ứng Tư Tuyết đang dáo dác ngó xung quanh.

    Dương Húc Minh nhìn con xe Porsche của cô gái, thầm nghĩ người với người sao giàu nghèo chênh lệch quá. Hắn vẫy vẫy tay, Ứng Tư Tuyết quay qua nhìn thấy, cô nở nụ cười rạng rỡ.

    Cô dừng xe ở ven đường, bước xuống rồi đi thẳng tới chỗ Dương Húc Minh. Sắc mặt của cô nàng có vẻ tiều tụy.

    Một đêm không gặp, Ứng Tư Tuyết trở nên hốc hác như mất ngủ lâu ngày, khuôn mặt vẫn xinh đẹp quý phái nhưng giờ đây thêm nét lo lắng sợ hãi, đôi mắt đã ẩn ẩn quầng thâm. Ngay cả nụ cười của cô cũng lộ vẻ miễn cưỡng.

    - Anh Minh, xin chào!

    Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa đi tới dưới bóng cây. Dương Húc Minh liếc nhìn từ đầu đến chân cô nàng rồi nói:

    - Nhìn em như ba năm chưa được ngủ vậy? Thức cả đêm qua luôn hả? Thôi đi tìm chỗ nào thảo luận chút kế hoạch, rồi sau đó em có thể ngủ một chút.

    Ứng Tư Tuyết gật đầu, đi theo Dương Húc Minh vào công viên Đầm Lầy. Hai người tìm một bãi cỏ ở chỗ vắng vẻ rồi ngồi xuống. Dương Húc Minh ngồi đối diện cô gái và vẫn duy trì một khoảng cách. (* Chán thanh niên, vào công viên với gái xinh mà ngồi xa xa né né! Tâm ma Lý Tử lớn quá rồi! - Trích lời @Lười biếng giả - Bạch Ngọc Sách forum)

    - Em có thể kể rõ ra cho anh xem, em làm sao mà lại bị lão quỷ này dây dưa ám ảnh như vậy?

    Ứng Tư Tuyết biểu lộ vẻ đắng chát, tựa như đang gợi lại một hồi ức kinh khủng.

    - Lúc trước em với cô bạn đi chơi ở quê cô ấy, sau đó bị cô ấy rủ đến viếng một đám tang trong làng. Trở về thì thường xuyên thấy một lão già với gương mặt cười ma quái xuất hiện.

    Lúc em ăn cơm, khi đi dạo, khi nghỉ ngơi, thậm chí trong mọi giấc mơ…Lão già kia luôn luôn có mặt, đứng trong góc tối nhìn em cười, cười kinh dị lắm kìa.

    Nhưng mà ngoài em ra thì không ai có thể thấy lão già đó, mặc dù lão cũng chỉ đứng cười cách em không xa.

    Mà mỗi lần em kể với người khác, xin giúp đỡ đuổi lão đi, thì người ta bảo không có lão già nào xung quanh cả. Lão chẳng những không rời đi mà còn cười to hơn, tỏ ra vui vẻ khi thấy em làm chuyện vô ích.

    Dương Húc Minh yên lặng nghe hết câu chuyện, sau đó hỏi:

    - Như vậy em ở trong đám tang kia gặp chuyện gì sao? Hay là trong lúc tang lễ em đã làm điều gì đó, cho nên về sau mới gặp lão quỷ này?

    Ứng Tư Tuyết chần chờ mấy giây, sau đó cô lấy trong túi xách ra một cái lục lạc.

    - Sau khi từ đám tang trở về, trên người em tự nhiên có thêm thứ này… Em đảm bảo là em chưa từng thấy cái lục lạc này. Nhưng tang lễ kết thúc, nó lại tự động xuất hiện trong túi xách của em.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)