Võng Du Tam Quốc Vương Giả - Buồn ngủ - Chương 104

  1. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 26: Bạch vân thôn phát triển



    Đem nguyên vật liệu toàn bộ cất vào ba lô, sau đó đem vũ khí của mình đổi thành điểm thép đoạt, vì võ tướng không hạn chế vũ khí, bởi vậy không cần lo lắng không thể phát huy hoàn toàn uy lực của vũ khí. Cái này cũng tương đương với Dương Thiên đã đổi từ súng bắn chim thành đại pháo rồi.
    Bàn giao hết việc cho Ô Ma, để hắn dẫn mọi người về Bạch Vân thôn, Dương Thiên liền cưỡi chiến mã, vượt lên trước!
    Hiện tại, Dương Thiên chưa trở về Bạch Vân thôn, mà trực tiếp đi Giặc cỏ doanh.
    Dừng chiến mã cách Giặc cỏ doanh một đoạn xa, Dương Thiên xuống ngựa, đi tìm Đại Ngưu.
    Bây giờ còn không đến buổi trưa, mà Đại Ngưu được Dương Thiên phân phó, khống chế tiết tấu ám sát, cho nên có lẽ giờ này Đại Ngưu mới bắt đầu ám sát đến trạm gác thứ hai.
    Hội hợp cùng Đại Ngưu, hai người mới bắt đầu đẩy nhanh nhanh tốc độ ám sát.
    Kỹ năng chiêu hàng cooldown xong, Dương Thiên lập tức sử dụng.
    Xem xét thuộc tính thôn trang, nhân khẩu rõ ràng chỉ gia tăng 79 người!
    Cái đệch mịa! Chẳng lẽ vận khí của mình vừa rồi đều đã dùng hết? Rõ ràng chiêu hàng chỉ đạt tới tỷ lệ thấp nhất 1%. Dương Thiên không khỏi cười khổ, lại nhìn qua thuộc tính 79 người này, đến một tên tư chất cấp A cũng không có, tư chất cấp B cũng chỉ có 5 tên.
    Cùng Đại Ngưu trở lại thôn, vừa vặn lúc Ô Ma trở về.
    Vương lão vẻ mặt kích động, lập tức an bài nhân thủ tu kiến trung cấp tư thục và tiệm thợ rèn cao cấp.
    Dương Thiên hiện cũng không có rảnh rỗi, lập tức phân phó người mang theo vũ khí thu hoạch được hôm nay đến thị trường. Hiện tại đã có Hồ thợ rèn, Dương Thiên yêu cầu đối với vũ khí cũng cao hơn nhiều. Hắn quyết định bán đi toàn bộ vũ khí lúc trước, tất nhiên là ngoại trừ mộc cung, chính vì mới có một vị sơ cấp thợ mộc thôi a!
    Mà trên thị trường hiện tại, đã không giống trước kia rồi. Dương Thiên từ diễn đàn biết được, hiện tại thiết kiếm trong cửa hàng của hệ thống, giá đã hạ xuống 1.200 tiền đồng, mà thiết thương cũng hạ xuống 2.000 tiền đồng. Hơn nữa đã có người chơi lục tục bán ra vũ khí, thời đại buôn vũ khí siêu lợi nhuận đã sắp qua. Tuy vậy, kể cả có qua thì Dương Thiên cũng đã kiếm được món lớn, nên đối với chuyện này cũng không thèm để ý. Dù sao, vũ khí của hắn trên cơ bản đều là giết giặc cỏ có được, chính mình tự sản xuất ra chỉ là số ít.
    Mà giá nguyên vật liệu bây giờ cũng đã cao hơn. Vật liệu đá và vật liệu gỗ đã tăng tới 6 tiền đồng, mà quặng sắt thì bởi vì vũ khí khan hiếm, đã tăng tới 15 tiền đồng, tiếp cận giá tiền chân thật.
    Dương Thiên đem trang bị treo giá thấp hơn một chút so với người chơi khác treo lên trên thị trường, sau đó lập tức vơ vét sạch sẽ nguyên vật liệu giá thấp. Cái này làm cho đám lãnh chúa ở Hội Kê quận thiếu chút nữa bạo tẩu.
    Trước kia bọn hắn đồng dạng cũng đi bán nguyên vật liệu, hiện tại lại phải dùng giá cả cao gấp mấy lần mua về, đoán chừng ai cũng khó chịu. Mà trong lúc mấu chốt này, lại có người vơ vét thị trường, chuyện này làm cho bọn hắn ức lồi con mắt! Phải biết rằng tại các quận khác, giá cả nguyên vật liệu so với Hội Kê quận muốn thấp hơn nhiều lắm. Đám này trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông tên nào khởi xướng cái vụ này!
    Dương Thiên hắt xì mấy cái! Trời mùa hè mà có chút lạnh a!

    ***
    Từng có kinh nghiệm hơn một năm, Dương Thiên biết rằng, công năng giao dịch viễn trình của thị trường cũng không dài, không bao lâu sau sẽ bị xoá bỏ. Đến lúc ấy, thị trường chỉ còn công năng trưng thu thuế cho lãnh chúa. Đương nhiên, nếu như trong lãnh địa có được đại lượng người chơi, như vậy có thể bày bán các thứ trong thị trường, đây cũng là một con đường phát tài rất tốt!
    Tranh thủ hiện tại, lợi dụng công năng thị trường vẫn còn, mau chóng vơ vét một ít, chứ không lẽ còn chờ về sau, sử dụng nhân lực vận chuyển bán ra a! Mặc dù về sau, đây là lựa chọn tất nhiên, nhưng giá thành vật phẩm sẽ lại gia tăng lên mấy lần.
    Trở lại văn phòng thôn trưởng, thấy Vương lão đang chờ mình ở cửa ra vào, Dương Thiên cười hỏi: “Vương lão, nói một chút về tình huống hiện tại của thôn đi. Trung cấp tư thục xây xong, chắc phải chút biến hóa chứ?”
    Vương lão miệng cười toe toét, nói: “Đương nhiên! Hơn nữa biến hóa còn rất lớn. Trước kia phái ra một đám tư chất cấp S và cấp A làm học đồ, hiện tại đã lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, hơn nữa có hai người tương đối thông minh, đã lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng. Về phần học đồ cấp B, ngoại trừ tất cả 9 tên ở mộc phòng đều không thể lĩnh ngộ kỹ năng, chức nghiệp khác mỗi ngành đều có ít nhất một người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng. Mặt khác, các chức nghiệp sinh hoạt như nông dân, thợ mỏ các loại cũng có rất nhiều người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, đề cao rất lớn hiệu suất công tác. Mà quan trọng nhất là lĩnh ngộ kỹ năng lần này trên cơ bản đã giải quyết nguy cơ lương thực của thôn chúng ta rồi. Bởi vì trong số những người đã lĩnh ngộ kỹ năng, có một trung cấp tạo thuyền sư, còn có ba sơ cấp tạo thuyền sư. Ta đã an bài nhân thủ bắt đầu tu kiến ụ tàu, rất nhanh thôi, chúng ta có thể tạo ra rất nhiều thuyền đánh cá.”
    Mặc dù hết thảy đều trong dự liệu của Dương Thiên, nhưng nghe Vương lão báo cáo xong, Dương Thiên vẫn không khỏi có chút kích động. Cố gắng áp chế tâm tình, nói: “Vương lão! Đưa những học đồ không thể lĩnh ngộ kỹ năng tư chất cấp C trở xuống đi ra! Đổi số thôn dân mới chiêu hàng hôm nay vào tiếp tục học tập. Về sau bồi dưỡng học đồ cũng căn cứ theo tiêu chuẩn này chấp hành; mặt khác lại để cho thôn dân đi tu kiến công trình kiến trúc. Chúng ta bây giờ không thiếu nguyên vật liệu, chỉ có đem những nguyên vật liệu này đại lượng chế tạo thành thành phẩm mới có thể sinh ra lợi ích lớn nhất”.
    Còn chưa chờ Vương lão trả lời, Dương Thiên lại nói: “Đúng rồi, trước kia ta không phải đã nhận được một bản điều chế sơ cấp Nguyên Khí đan hay sao? Ngươi an bài cho Triệu Toàn ở y quán học đi. Triệu Toàn là thôn dân tư chất cấp S, hiện tại chắc đã là trung cấp y sư rồi”.
    Vương lão gật đầu xác nhận, sau đó đi ra ngoài an bài.
    Chờ Vương lão đi rồi, Dương Thiên liền logout.

    Hôm nay đạt được thu hoạch thật lớn như thế làm cho Dương Thiên hiện tại vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Hắn định ra ngoài, làm một bữa thật ngon, tự thưởng cho chính mình. Những ngày này, vì lo lắng vấn đề Giặc cỏ doanh, đã ở lại trong nhà mấy ngày không có đi ra ngoài rồi.
    Đi trên đường cái, Dương Thiên vẫn lầm bầm tự hỏi sự tình trong trò chơi.
    Mặc dù bây giờ nhìn lại, thôn của mình đã có được ưu thế thật lớn. Nhưng về lâu về dài, vẫn chưa là cái gì. Mà tối trọng yếu nhất là, trong thôn chỉ có một mình mình là người chơi. Mà các công hội to lớn khác, động cái là mấy vạn người, so sánh với điểm binh sĩ trong tay mình, có vẻ hơi đơn bạc.
    Nhưng Dương Thiên cũng không cho rằng mình yếu hơn những công hội khác. Mặc dù đối phương chiếm ưu thế về số lượng, nhưng mình lại có chất lượng thủ thắng. Dù sao người chơi phát triển cũng chỉ tương đương với NPC cấp A, mà trước mắt giai đoạn đầu này, cả NPC cấp D cũng không bằng.
    Đệ nhất thiên hạ Bang Địch thôn hiện tại có khả năng đã là thôn cấp hai rồi, nhưng loại tiểu giai đoạn tăng lên này, hệ thống cũng không ban thưởng, chỉ có sau này từ thôn thăng cấp thành trấn mới có.
    Server Vina chắc cũng đã có mấy cái thôn cấp hai. Dù sao giai đoạn đầu, muốn gom đủ 100 nhân khẩu cũng mất quá nhiều thời gian. Huống chi người chơi cũng đồng dạng có thể tính toán thành lượng nhân khẩu trong lãnh địa. Bởi vậy giai đoạn đầu, mấy công hội lãnh địa to lớn căn bản là không cần lo lắng thiếu nhân khẩu. Chỉ cần xây đủ kiến trúc và tích lũy đủ tài nguyên là có thể thăng cấp.
    Mà chính mình, muốn up thôn lên cấp 2 chắc vẫn cần vài ngày nữa, nhưng hai kiến trúc tối trọng yếu của thôn xóm cấp hai là tư thục và võ quán cũng đã được mình hoàn thành, hơn nữa đều là trung cấp. Bởi vậy, mặc dù up thôn chậm hơn, nhưng mình nhất định không thua kém ai, ngược lại còn có điều siêu việt.
    Đến tiệm cơm thường ăn, Dương Thiên cũng không quá kén chọn, vì thế tùy tiện gọi vài món.
    Tiệm cơm này nằm ngay tại trường học cũ của Dương Thiên. Vốn Dương Thiên mới chỉ ra trường không đến hai tháng, nhưng mà cảm giác lại có chút lạnh nhạt. Có lẽ cũng là do trong trí nhớ, lòi ra thêm một năm kinh nghiệm trong game, làm cho hắn cảm giác như đã ra trường lâu lắm rồi.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 27: Sắc vi công hội




    Nhìn đám sinh viên đang đi đi lại lại trước cổng trường, không biết vì sao Dương Thiên đột nhiên cảm thấy buồn cười.

    Ở trường đại học dù không cấm chơi trò chơi, nhưng tuyệt đối sẽ không đề xướng. Nhưng không lâu về sau, Thiên hạ làm mưa làm gió trên toàn thế giới, không biết khi đó trường đại học sẽ sắm vai nào đây?

    “Tường Tử, nghe nói chỗ của ngươi, cái công hội kia đã thăng đến thôn xóm rồi cấp hai rồi hả? có thật hay không?” Một thanh âm truyền đến.

    Dương Thiên nghiêng đầu nhìn, ra là sinh viên trường S, mà khách của quán này cũng đại đa phần là sinh viên trường S. Bàn này có ba người đang ngồi, người vừa nói chuyện vóc dáng cũng không cao, lại hơi béo.

    “Đương nhiên, công hội chúng ta bài danh Top 10 trong cả nước, sáng hôm nay vừa up thôn cấp hai.” Một thanh niên khác dáng người hơi gầy không khỏi đắc ý mà nói.

    Mấy người khác ngồi cạnh cũng nhao nhao: “Lợi hại a! Tường Tử, ngươi nhanh share cho chúng ta chút kinh nghiệm đi, ta với Con Rệp kéo hơn mười người hợp thành tiểu đội, vận khí không tệ lắm, sắp hoàn thành nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh rồi. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, miễn cho chúng ta đến lúc đó lại phải đi đường vòng.”

    Tường Tử tựa hồ có chút không tình nguyện, ấp a ấp úng nói: “Cái này... cái này... Không tốt lắm đâu! Hội trưởng yêu cầu chúng ta phải giữ bí mật. Ta cũng không thể nói ra a!” Nói xong, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên thần khí vạn phần.

    “Không biết thì nói không biết! Tinh tướng cái nỗi gì!” Một giọng nói có chút chanh chua vang lên. Xem ra là không quen nhìn thái độ của gã thanh niên tên Tường Tử ấy.

    Dương Thiên phát hiện lời nói này phát ra từ bàn ngay cạnh, vừa vặn cũng ba người, chỉ là ba người này đều là đại mỹ nữ a. Ba người này Dương Thiên cũng biết, hoặc có thể nói ba người này, tại đại học S, không ai không biết. Chưa nói đến cả ba đều là siêu cấp mỹ nữ, chỉ cần giới thiệu qua việc ba người này chính là người sáng lập công hội Sắc Vi, có thể lọt vào một trong thập đại công hội Game Online trên cả nước, cũng đủ để làm cho toàn bộ đám sinh viên này ghé mắt.

    Thời đại này, Game Online là ngành sản xuất có lợi nhuận phi thường, thu nhập lại được pháp luật quốc gia bảo hộ.

    Tên Tường Tử kia đang đắm trong hư vinh, không ngờ bị giội một bồn nước lạnh vào đầu, đang chuẩn bị phát tác, nhưng quay đầu nhìn lại thấy ba vị mỹ nữ này, đành phải nuốt cơn tức xuống cổ họng. Ba người này không phải là cái dạng tiểu nhân vật như hắn có thể trêu chọc.

    Mỹ nữ vừa nói chuyện tên là Hoa Tường Vi - Phương Nghiên, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ba đóa Sắc Vi. Thấy đối phương chịu thua, nàng cũng không có ý định cạn tào ráo máng, tiếp tục châm chọc.

    Phương Nghiên quay qua vị mỹ nữ bên cạnh nói: “Đại tỷ! Ta nghe nói ngày hôm qua có người tiếp nhận nhiệm vụ ở chỗ một vị văn sĩ, nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng là vị này văn sĩ này nhận hắn làm chủ. Thôn chúng ta hiện tại cũng không có văn sĩ, không bằng buổi chiều phái thêm mấy người đến nội thành thử thời vận?”

    Đại tỷ trong miệng nàng chính là hội trưởng của Sắc Vi công hội - Băng Hoa Tường Vi Đổng Băng Ngọc. Nghe Phương Nghiên nói như thế, Đổng Băng Ngọc trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Loại nhiệm vụ kiểu này chỉ có thể ngộ chứ không có thể cầu, huống hồ thôn trang chúng ta vừa mới thăng cấp, NPC sinh hoạt đẳng cấp còn chưa cao, rất lâu nữa mới có thể đạt tới tiêu chuẩn lĩnh ngộ kỹ năng. Nhu cầu đối với công trình tư thục còn chưa cấp thiết đến vậy, chỉ là chuyện võ sư xác thực phải hảo hảo tìm biện pháp rồi. Hiện tại trong thôn, binh lính đẳng cấp cao nhất cũng đã 14 cấp, đoán chừng qua hai ngày nữa là có thể lĩnh ngộ kỹ năng. Theo tư liệu chính thức, phỏng đoán thực lực tứ giai binh và ngũ giai binh chênh lệch rất lớn. Bởi vậy, muốn tăng cường thực lực thì việc dựng lên võ quán mới là cấp bách!”

    “Mà võ sư cũng cần phải tìm a! Sáng hôm nay, trong huyện thành ta phát hiện một võ sư chán nản đang lang thang, vì mưu sinh mà phải làm xiếc trên đường, ta còn sẽ tưởng rằng sẽ dễ dàng chiêu mộ được hắn! Nào biết được ta vừa mới mở miệng, tên võ sư kia lại nói cái thôn trang nho nhỏ kia của chúng ta không có tư cách để mời hắn về chịu khổ! Lúc ấy ta tức giận đến thiếu chút nữa là thổ huyết!” Đóa Sắc Vi cuối cùng Hỏa Sắc Vi Đàm Giai nổi giận đùng đùng mà nói.

    “Đại tỷ, ngươi cảm thấy trò chơi này thực sự có tiền đồ sao? Chúng ta xây thôn xong mới biết, một NPC tư chất cấp B, up một level được thêm những 4 điểm thuộc tính, mà người chơi lại chỉ có hai điểm. Cứ thế này thì làm sao người chơi có thể hỗn trong trò chơi a?” Phương Nghiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

    Đổng Băng Ngọc khẽ cười: “Ngươi lo bò trắng răng rồi rồi! Không nói nội dung trò chơi, chỉ bằng đây là trò chơi thực tế ảo đệ nhất trên toàn cầu cũng đủ để hấp dẫn vô số người chơi đi vào. Ngươi xem tình huống hiện tại sẽ biết, hiện tại Thiên hạ có ít nhất 1 tỷ account đăng kí. Mà vấn đề ngươi nói, chênh lệch giữa NPC và người chơi, kỳ thật cũng không lớn, hoặc có thể nói người chơi còn chiếm tiện nghi. Qua thuộc tính của sơ cấp võ quán, chúng ta cũng biết, NPC binh sĩ lĩnh ngộ kỹ năng có tỷ lệ thành công nhất định, nhưng người chơi lại không có cái hạn chế này. Giảm bớt điểm thuộc tính của người chơi chính là để cân đối. Mà game Thiên hạ là game thể loại chiến lược, nếu người chơi quá lợi hại so với NPC, vậy có khác gì so với game nhập vai đâu?”

    Phương Nghiên tựa hồ có chút hiểu rõ, nhẹ gật đầu.

    ......

    Các nàng nói chuyện, thanh âm mặc dù đều rất nhỏ, nhưng là người đã đạt tới sơ cấp nội công tam giai, thính lực Dương Thiên đã tăng nhiều, nghe không sót một chữ.

    Đối với những chuyện này, Dương Thiên cũng chỉ là cười cười. Mặc dù đối phương là mỹ nữ, nhưng mình cũng không phải hộ hoa sứ giả, không có nghĩa vụ nói cho đối phương biết làm thế nào để có võ sư, càng không phải nói cho bọn họ biết về sau lúc hậu kỳ người chơi cứ mỗi lần up level, điểm thuộc tính sẽ nhiều hơn.

    Cơm nước xong xuôi, Dương Thiên trở về nhà.

    Nhìn cái nhà trọ nho nhỏ, Dương Thiên có chút cảm thán! Nếu như hiện tại, mình đem tài sản trong trò chơi đổi thành tiền thật, đoán chừng cũng có hơn một ngàn vạn rmb đi! Đây là dưới tình huống không tính lãnh địa và nhân khẩu, nhưng Dương Thiên biết, sắp tới việc hối đoái tiền ảo thành thật trong game đã sắp diễn ra rồi, mà trong trò chơi muốn giao dịch tiền, phải ở trước mặt người chơi giao dịch mới có thể hoàn thành. Xem ra, việc đả thông mật đạo đối với mình là không thể không làm a.

    Trở lại trò chơi, Dương Thiên đi tới nhà kho một chuyến, phát hiện tài nguyên bên trong đang không ngừng gia tăng. Xem ra tiêu hao mỗi ngày lớn như thế, nhưng so với thu thập hàng ngày vẫn chỉ là số cỏn con.

    Hiện tại trong kho, ngoại trừ lương thực chỉ có hơn một vạn hai nghìn đơn vị, còn lại nguyên vật liệu khác đều có trên 150 vạn đơn vị, da lông và quặng sắt càng là trên 200 vạn đơn vị, đây chính là một số tài phú cực lớn!

    Hơn nữa, toàn bộ vũ khí cướp được, Dương Thiên đều đem bán ra, vì thế hiện tại trong tay Dương Thiên, tiền đồng đã vượt qua 300 vạn miếng.

    ......

    Trong nháy mắt lại qua bốn ngày.

    Linh Đế quang ngày 16 tháng giêng.

    Thôn xóm người chơi hiện tại đã xuất hiện khắp nơi như nấm sau mưa rào. Coi như chỉ là tiểu đội hơn mười người, nửa tháng cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh.

    Mà lúc này cũng là lúc nạn thiếu lương thực xảy ra trầm trọng nhất. Vì hiện tại đang là đầu năm nên đám ngươi chơi vừa thành lập thôn xóm không cách nào khai hoang gieo hạt, trong khi đó hoa quả dại căn bản không đủ để chèo chống cho cư dân trong toàn bộ lãnh địa. Đám gian thương NPC lại đẩy giá lương thực lên tới 30 tiền đồng. Gấp ba giá bình thường a! Bất đắc dĩ, đám người chơi đành phải giống như lần trước mua vũ khí, mồm thì chửi bới, tay thì móc tiền, nước mắt thì lã chã!

    Bất quá lần này, Dương Thiên cũng không có làm cái trò vơ vét của cải nữa. Bạch Vân thôn nhân khẩu đã lên tới 3.500 người, mặc dù có đại lượng thuyền đánh cá, nhưng cũng chỉ vừa vặn đủ để dân trong lãnh địa của hắn no bụng mà thôi, lấy đâu ra lương thực dư để bán! Mà Thiên Hà thôn cũng chỉ là thôn nhỏ, hoạt động theo mô hình tự cấp tự túc, căn bản cũng không có bao nhiêu lương thực.

    Mấy ngày nay, Bạch Vân thôn có thêm hai NPC cấp S, là Lưu Kiệt và Đặng Thác. Sau khi chiêu hàng, Lưu Kiệt đã được đưa đi chuyển chức thành binh sĩ, mà Đặng Thác thì bị Vương Lão ném vào mộc phòng - cái nơi bi đát nhất trong Bạch Vân thôn, đến một tên trung cấp thợ mộc cũng không có.




     
    duyhung, lonnerkiller and zen_1996 like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 28: Bắt giác mã






    Qua mấy ngày Hồ thợ rèn công tác vất vả, thủ hạ của Dương Thiên toàn bộ đã hoàn thành nghiệp lớn thay đổi trang phục. 124 lục giai binh, tất cả đều sử dụng vũ khí bằng tinh thiết, vốn giá trị sắc bén chỉ có 30 điểm, qua tay Hồ thợ rèn, với năng khiếu cường hóa của mình, toàn bộ biến thành 40 điểm. So lực phá hoại, đã không kém điểm thép đoạt. 121 tên ngũ giai binh cũng đều đổi vũ khí bằng thép ròng, lực phá hoại cũng được tăng thêm 10 điểm. Tuy nhiên, trong 121 tên ngũ giai bình này, có gần một nửa cơ hồ không có cơ hội tiếp tục tấn cấp, nên cả đám không cách nào tấn cấp, toàn bộ được võ trang trở thành đao thuẫn binh, trong lúc tác chiến hành động tiên phong.

    Mặt khác tứ giai đỉnh có hơn năm mươi tên, những binh lính này bởi vì thuộc tính trí lực còn chưa đạt tới 50 điểm, bởi vậy vẫn dừng lại tại tứ giai đỉnh phong. Mà lục giai binh của Dương Thiên, có một nửa là tư chất cấp A trở lên tiến giai mà thành, tư chất cấp B chỉ chiếm một một số nhỏ. Coi như thiên hạ đệ nhất thôn - Bang Địch thôn, bây giờ có thể có một, hai tên ngũ giai binh coi như đã rất không tệ rồi. Dù sao tốc độ luyện cấp của Bang Địch thôn không cách nào so với Bạch Vân thôn.

    Mà trong mấy ngày qua, Dương Thiên rốt cục xử lý xong toàn bộ 7 nơi trú quân chứa dã thú trung cấp hạng trung trong lãnh địa, kiếm được hai kiện hộ giáp, một bản trung cấp nội công, một bản trung cấp đao pháp, một bản trung cấp thương pháp. Đối với người chơi và võ tướng, trừ nội công là phải học từ bên ngoài, còn lại đều có thể học được trong quân doanh, học xong là tấn cấp. Bởi vậy Dương Thiên liền đem hai quyển kỹ năng ném cho hai tên tư chất cấp B lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng thất bại, như vậy bọn hắn 100% có thể đạt tới lục giai. Về phần hai kiện hộ giáp, để cho Đại Ngưu và Tôn Miễu mỗi người một kiện, trong đám thuộc hạ của Dương Thiên hiện tại, chỉ có hai người bọn họ là có vũ lực mạnh nhất.

    Chạng vạng tối, tiểu đội cao cấp võ tướng của Dương Thiên rốt cục hoàn thành.

    Hiện tại, trong Bạch Vân thôn có 13 tên võ tướng là: Dương Thiên, Vương Đại Ngưu, Ô Ma, Tôn Miễu, Lưu Kiệt, Trần Khôi, và bảy tên võ tướng tư chất cấp A. Bởi vì Ô Ma bản thân có sẵn chức nghiệp võ tướng nên cũng không có trong danh ngạch chuyển chức trong quân doanh.

    Ngoại trừ Đại Ngưu là đặc cấp võ tướng, Dương Thiên là sơ cấp võ tướng, những người khác đều đã là cao cấp võ tướng. Chi tiểu đội này đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng là lực lượng không thể khinh thường.

    Mà với đội hình này, Dương Thiên hoàn toàn có thể đem đám giác mã đánh ngất xỉu mà không tổn thương đến tính mạng của chúng.

    Hiện tại, Dương Thiên muốn đi bắt giác mã! Bởi vì võ tướng, đối với việc khống chế lực lượng không phải binh lính bình thường có thể so sánh. Hắn để Đại Ngưu và Ô Ma ở nhà. Đại Ngưu xoát Giặc cỏ doanh, mà Ô Ma thì mang theo binh lính xoát nơi trú quân.

    Mang theo đội ngũ hơn trăm đao thuẫn binh, Dương Thiên và đám võ tướng xuất phát. Lần này xuất quan còn đưa theo hơn một ngàn thôn dân. Dù sao hiện tại hoa quả trong lãnh địa đã bị hái không còn, đội này đang rảnh rỗi, mà Dương Thiên cũng không có chút nguyên vật liệu này, vì thế đem bọn hắn đi cùng.

    Quen việc dễ làm, đến Thiên Hà thôn, cũng không ghé qua chào hỏi thôn trưởng Đỗ Hướng Nguyên, một đoàn người liền tiến thẳng về phía mật đạo.

    Soi đuốc đi hơn mười phút đồng hồ, Dương Thiên lại một lần nữa đi tới nơi giao nhau giữa sơn động và khe hở.

    Chỗ này địa hình hẹp, chỉ rộng có 6 đến 7m. 10 cao cấp võ tướng dư sức bảo vệ cho thôn dân đi theo. Về phần đám đao thuẫn binh, bọn hắn chỉ giữ vai trò là công nhân bốc vác.

    Dương Thiên lệnh cho một tên cao cấp võ tướng đi lên, trêu chọc mấy con giác mã. Rất nhanh, đám gia hỏa dã man này bắt đầu đuổi theo tên cao cấp võ tướng kia.

    Nhưng rõ ràng, tốc độ hai bên vẫn có chênh lệch nhất định. Vị võ tướng nhanh chóng trở về đội an toàn.

    Mà đám giác mã này lại không biết sự lợi hại của những người trước mắt. Chúng chỉ cảm thấy bọn này đầu không có sừng, số lượng cũng ít hơn mình nhiều, vì thế nghiêng đầu vọt lên.

    Dương Thiên đương nhiên sẽ không khách khí đối với bọn này, trực tiếp lệnh cho đám võ tướng bắt đầu hành động.

    Giác mã thế tới hung mãnh, nhưng mười tên cao cấp võ tướng cũng tạo thành bức tường kiên cố.

    Tất cả giác mã xông lên rồi.... bị đánh ngất xỉu, đám binh lính đứng sau tức thì tiến lên đem lũ giác mã đã ngất xỉu kéo về. Cứ hai người một tổ, mang ra ngoài động, giao cho đám thôn dân đang chờ bên ngoài đưa về Bạch Vân thôn, ném vào thú lan. Hình thể đám giác mã này so với chiến mã bình thường có chút tương tự, mỗi con nặng khoảng bảy, tám trăm cân, bốn năm thôn dân có thể khiêng một con.

    Dương Thiên nhìn một đầu giác mã vừa bị bắt, trong lòng vui như nở hoa. Đều là bảo bối a!

    Không thể không nói những con giác mã này phát triển quả thực quá biến thái. Tốc độ và sức chịu đựng đều rất tốt. Tuy năng lực kháng đòn, lực phòng ngự chỉ tương đương với chiến mã bình thường cấp 20, dễ dàng bị đám cao cấp võ tướng của Dương Thiên bắt được, nhưng như thế cũng không làm giảm đi độ khủng bố của chúng. Trên chiến trường, chiến mã cần gì nhất? Là tốc độ và năng lực phản ứng a!

    Có đám giác mã này, Dương Thiên có thể kiến tạo một chi khinh kỵ binh rồi. Chứ nếu định biến chúng thành kỵ binh hạng nặng, đoán chừng đem giáp mặc lên là có thể đè bọn này nằm sấp xuống.

    Đến trưa, Dương Thiên đã bắt được chừng hơn 300 con. Lại nhìn qua, đám giác mã tựa hồ cũng không có giảm bớt bao nhiêu. Nhưng hiện tại đã không còn thôn dân để vận chuyển giác mã bắt được, vì thế Dương Thiên quyết định tạm thời lui lại.

    Trên đường trở về, Dương Thiên vẫn nhìn thấy rất nhiều thôn dân đang khiêng giác mã, chậm chạp đi về phía trước.

    Về đến thôn, Dương Thiên trước để cho bọn Tôn Miễu nghỉ ngơi, mà chính mình đi thú lan nhìn xem tình huống.

    Thú lan được xây tại phía nam thôn, trên một đồng cỏ tươi tốt và ngay cạnh nguồn nước, bốn phía do các thanh gỗ cực lớn đóng xuống, hình thành bức tường bằng gỗ. Giữa những thanh gỗ này là các tấm ván chèn ngang gia cố, tương đối vững chắc.

    Diện tích cả thú lan ước chừng một ha, vốn trước đây là nơi sinh trưởng của các cây đại thụ, hiện đã sớm được đốn sạch, bên trong chỉ còn lại một vài tiểu thụ và những lùm cây thưa thớt.

    Vốn trong mấy ngày trước còn giam giữ hơn 100 đầu sói hoang và gấu, nhưng hiện tại để sắp xếp những giác mã này, Dương Thiên cũng chỉ có thể bắt chúng thịt hết. Về phần mấy dã thú đã được huấn luyện xong, bởi vì số lượng quá ít, không có bao nhiêu tác dụng, nên Dương Thiên để chúng nó ra ngoài làm lính gác.

    Lúc này trong thú lan đã có gần 250 giác mã, nhưng phần lớn còn hôn mê chưa tỉnh.

    Nghĩ đến trong mật đạo vẫn còn vô cùng nhiều giác mã, Dương Thiên trong nội tâm rất là khó chịu. Dù sao, kể cả đám giác mã này có nhiều hơn nữa thì thú lan cũng chỉ có thể chứa một ngàn đầu. Đám còn lại có lẽ chỉ có thể đem toàn bộ giết chết. Thật lòng mà nói, Dương Thiên có chút không bỏ được.

    Haizzz, nhưng giờ còn không phải thời gian cảm thán, Dương Thiên còn phải đi Giặc cỏ doanh.

    Buổi chiều Dương Thiên lặng lẽ tiến hành chiêu hàng giặc cỏ, sau khi an bài cho bọn chúng xong liền rời đi. Ở đây hắn vẫn để lại mấy chục ngũ giai binh, đủ để xử lý đám giặc cỏ bị dụ ra, huống chi còn có Đại Ngưu trấn thủ nữa!

    Tiếp tục mang theo đội ngũ buổi sáng đi bắt giác mã. Mà cái đám ngu ngốc này cũng không biết rút kinh nghiệm sự tình buổi sáng, nhanh chóng được khiêng về Bạch Vân thôn.



     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 29: Kinh hỉ ngoài ý muốn






    Sự tình rất thuận lợi, đến gần chạng vạng tối, Dương Thiên tiếp tục bắt thêm được 200 giác mã.

    Trở lại thôn, Dương Thiên lần nữa đến thú lan kiểm tra tình hình. Đám giác mã buổi sáng mang về cũng đã tỉnh lại, đang ở bên trong nhàn nhã ăn cỏ. Thế nhưng chỉ có mấy trăm giác mã như vậy, đặt trong diện tích hơn một ha, nhìn qua vô cùng thưa thớt. Chuyện này làm Dương Thiên vô cùng bất mãn. Diện tích lớn như vậy, dù thế nào cũng có thể chứa hơn mấy vạn đầu a!

    Cứ thế, hậm hực đi qua đi lại vài vòng, ngắm nghía hình dạng thú lan, trong đầu Dương Thiên bỗng hiện lên linh cảm: Có thể hay không tự chế một cái “Thú lan?”

    Phải biết rằng trong Thiên hạ, hết thảy đều có khả năng xảy ra. Tuy nói chính mình tạo ra thú lan không có hiệu quả huấn luyện, nhưng để hạn chế những giác mã này đi đi lại lại là có thể a!

    Nghĩ đến là làm, Dương Thiên lập tức trở về, đem ý nghĩ của mình nói cho Vương lão, mấy cái này đối với hắn cũng chỉ là kiến thức nửa vời.

    Dù sao hiện tại Dương Thiên nguyên vật liệu không ít, cũng không cần lo lắng lãng phí. Ở cạnh thú lan hiện thời, cũng dùng diện tích một ha, chỉ huy thôn dân dựa theo hình dạng thú lan bắt đầu xây dựng cái thứ hai.

    Mặc dù an bài gần hai trăm dân tu kiến, nhưng muốn hoàn thành chắc cũng phải mất một hai ngày. Hơn nữa, đám giác mã đều là hôm nay mới cho vào, vì thế một thớt cũng chưa thể thuần hóa nên tạm thời Dương Thiên đem sự tình thú lan đặt sang một bên.

    Hôm sau, Dương Thiên tiếp tục bỏ ra thêm một ngày bắt giác mã, đưa toàn bộ vào thú lan. Chạng vạng tối, đã có năm thớt giác mã được thuần phục. Dương Thiên để lại cho chính mình một thớt, bốn thớt còn lại phân cho Đại Ngưu và các võ tướng khác. Về phần chiến mã hôm trước cướp được ở Giặc cỏ doanh thì để lại cho Vương lão sử dụng.

    Có được giác mã thuần phục, Dương Thiên không chờ đợi, vội vàng đi thử năng lực giác mã.

    Một hồi rong ruổi, Dương Thiên rút ra kết luận: Giác mã đúng là tọa kỵ tốt nhất cho khinh kỵ binh. Tốc độ và sức chịu đựng đều vô cùng dẻo dai, chỉ là phụ trọng không ổn lắm. Chỉ cần hai, ba người cùng cưỡi lên, chạy không được bao lâu sẽ kiệt sức.

    Ngày hôm nay lại có thêm một NPC cấp S gia nhập Bạch Vân thôn, bất quá bây giờ danh ngạch võ tướng trong quân doanh đã đủ, Dương Thiên liền đưa hắn xuống xưởng đóng tàu. Đây cũng là ý định trước giờ của Dương Thiên, tạo ra một đám NPC chức nghiệp cao cấp.

    Sáng hôm sau, Dương Thiên để cho đám Tôn Miễu tiếp tục đi bắt giác mã. Giả thú lan cũng sắp hoàn thành, Dương Thiên đang muốn đi xem.

    Gần trưa, giả thú lan rốt cục xây xong. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, giống với thú lan thật như đúc, chỉ khác là trong thú lan thật có một căn phòng nhỏ cho gã Tuần Thú sư ở, mà trong giả thú lan lại không có.

    Dương Thiên ý tưởng đột phát, lại lệnh cho đám thôn dân vừa xong việc bên cạnh: “Các ngươi, ở chính giữa thú lan xây thêm một túp lều!”

    Những thôn dân này mặc dù nghi hoặc, nhưng đối với thôn trưởng tôn kính, cũng không có hỏi nhiều, cầm công cụ bắt đầu làm việc!

    Nửa giờ sau, túp lều xây xong.

    Dương Thiên để cho mọi người đưa hơn 100 giác mã bất tỉnh vừa đem về vào.

    Xong xuôi, tựa hồ cũng không có chuyện gì phát sinh. Nhìn tình huống xung quanh, đoán chừng kể cả đám giác mã này có tỉnh lại, cũng không thể chạy ra khỏi giả thú lan.

    Sau đó, Dương Thiên ra khỏi thôn, đi tới Giặc cỏ doanh.

    Khoảng 3, 4 giờ sau, Dương Thiên đang cùng Đại Ngưu giết giặc cỏ, bỗng nhiên một đạo tin tức của hệ thống vang lên:

    Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngươi sáng tạo ra nơi trú quân chứa giác mã sơ cấp loại nhỏ thành công. Bởi vì ngươi là người đầu tiên sáng tạo ra nơi trú quân, hệ thống ban thưởng: tăng cấp nơi trú quân sơ cấp hạng nhỏ của người thành nơi trú quân sơ cấp hạng lớn, ban thưởng danh vọng 10 điểm.

    Dương Thiên sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên, lập tức bất chấp việc giết người thăng cấp, phân phó Đại Ngưu một tiếng, một mình trở lại thôn.

    Đến chỗ ngụy thú lan, phát hiện tại đây đã xảy ra biến hóa cực lớn.

    Rõ ràng nhất là tường gỗ bao quanh giả thú lan biến mất, túp lều ở chính giữa thú lan trở nên cao hơn rất nhiều, bên trên còn có đồ án quỷ dị. Dương Thiên biết, nơi này đã được hệ thống xác nhận, trở thành nơi trú quân, hàng ngày có giác mã đổi mới rồi.

    Mà lúc này, nguyên lai đám giác mã đang hôn mê đã sớm tỉnh lại, hơn nữa hình thể trở lên cao lớn, cường đại hơn. Xem ra đám giác mã này, thực lực tăng lên không chỉ một bậc.

    Ngẫm lại cũng đúng, từ đẳng cấp trụ cột là cấp 40 thoáng cái biến thành cấp 60, thực lực không tăng lên mấy lần mới là lạ.

    Mà chiến mã bình thường cũng chỉ cấp 20, chiến mã cao cấp như Hung Nô mã hay Ô Hoàn mã cũng chỉ đạt tới cấp 30. Đám giác mã này thuộc tính bản thân còn cao hơn vài bậc so với Ô Hoàn mã. Hiện tại, nếu có thể tăng lên lần nữa, nếu chỉ xét tốc độ mà nói, đoán chừng so với mấy danh mã trong lịch sử cũng không thua kém bao nhiêu.

    Dương Thiên hiện tại đã tại bắt đầu nghĩ cảnh tượng cung kỵ binh của mình, dùng chiến thuật thả diều chơi đùa với thiên quân vạn mã rồi.

    Mặc dù đây chỉ là nơi trú quân sơ cấp, mỗi ngày chỉ có thể đổi mới 10 giác mã, nhưng Dương Thiên cũng không thèm để ý. Có được tốc độ vô cùng biến thái, trên chiến trường giác mã sẽ tiêu hao cực nhỏ. Hơn nữa hắn còn nhiều thời gian để tích lũy, nơi trú quân thế này là hoàn toàn đủ dùng rồi. Mà hắn cũng không có ý định đem đám giác mã này bán ra. Vạn nhất bán nhầm cho địch nhân, sau đó bọn hắn đem giác mã của chính mình đánh mình, vậy sẽ quá thê thảm rồi.

    Xong việc, Dương Thiên lại lần nữa phát hiện thêm một bí mật kinh thiên trong trò chơi: Nơi trú quân cũng có thể tự xây.

    Tổng kết qua ngọn nguồn sự tình, không sai biệt nhiều lắm, Dương Thiên đã đưa ra được ra kết luận: Chỉ cần một quần thể dã thú, đứng trong cùng một địa phương do người chơi xây dựng, qua thời gian ngắn, hệ thống sẽ mặc định địa phương này trở thành nơi trú quân. Đẳng cấp nơi trú quân có quan hệ với quần thể và số lượng dã thú. Chỉ là không biết nơi trú quân chứa quái hình người có thể tự xây hay không? Nhưng đoán chừng khả năng cũng không lớn.

    Đối với người khác mà nói, có thêm một nơi trú quân cũng chỉ tương đương với có nhiều hơn một điểm đánh quái, nhưng đối với Dương Thiên có được thú lan mà nói lại vô cùng giá trị!

    Bí mật này Dương Thiên đương nhiên sẽ không bao giờ nói cho ai khác biết. Những người khác muốn? Tự tìm đi!

    Mà đã có nơi trú quân loại này, Dương Thiên cũng không có ý định bắt thêm giác mã trong mật đạo nữa. Hắn phái một người đi đưa tin, bảo tất cả mọi người trở về.

    Sau khi đám võ tướng trở về, Dương Thiên để cho bọn hắn trước đưa toàn bộ giác mã hôm nay bắt được ném vào thú lan, tổng cộng gần 100 đầu. Sau đó quay qua bắt lại toàn bộ giác mã trong nơi trú quân, ném vào thú lan.

    Bất quá, đám giác mã bây giờ thực lực tăng nhiều, tạo cho tiểu đội cao cấp võ tướng áp lực không nhỏ. Cũng may đám giác mã này mặc dù lực công kích và phòng ngự mạnh hơn, nhưng cao cấp võ tướng vẫn có thể đối phó. Chỉ là tốc độ, phản ứng tránh né, năng lực công kích đều siêu cường, mà đám võ tướng lại không thể trực tiếp giết chết, do đó quá trình đánh ngất rồi bắt rất khó khăn.

    Hên là trong cái rủi lại có cái may, hiện tại số lượng giác mã chưa nhiều, rất nhanh đã chiến đấu xong. Về sau, mỗi ngày cũng chỉ đổi mới mười thớt giác mã, tùy tiện lại để cho một, hai võ tướng, mỗi ngày đến mấy lần là có thể hoàn thành. Dây chuyền chuyên sản xuất Tọa kỵ đã sơ bộ hình thành.

    Về phần đám giác mã bình thường lúc trước, chờ lúc toàn bộ thay đổi thành giác mã tấn cấp, sau đó toàn bộ sẽ đem bán đi, đám giác mã này trong mắt những người khác chính là bảo bối a.

    Những ngày sau đó Dương Thiên cũng không đi làm cái gì khác, mà tập trung giết giặc luyện level cùng Đại Ngưu. Hắn hiện tại đã sắp lên đến cấp 25, đến lúc đó có thể up lên trung cấp võ tướng.

    Up xong, Dương Thiên sẽ đả thông mật đạo, tiếp đó đi đến thành Thủy Trữ một chuyến. Hắn có rất nhiều sự tình phải đến thị trấn giải quyết. Nhưng trước khi đi, nhất định phải giải quyết hết vấn đề ở chỗ Giặc cỏ doanh.

    Đánh chính diện nhất định là không thực tế, hiện tại tổng số binh lính của Dương Thiên vẫn chưa tới 450 tên, mà trong đó tứ giai đỉnh phong trở lên đã hơn 400 tên. Mặc dù trong đó có 100 thất giai binh và 140 lục giai binh, nhưng vẫn không đủ để sờ đến ngoài giặc cỏ doanh trên 8.000 nhân khẩu.

    Bởi vậy Dương Thiên quyết định vẫn tiếp tục sử dụng cách thức trước kia, chỉ là xế chiều mỗi ngày phải giết thêm một đám giặc cỏ nữa rồi. Nói thật, một kỹ năng chiêu hàng có thể có tác dụng lớn như vậy, thật đúng là có chút vượt qua dự kiến của Dương Thiên. Nếu không phải thời gian cooldown quá dài, một ngày chỉ có thể sử dụng một lần thì hiện tại Bạch Vân thôn đã không khổ sở như bây giờ, thăng cấp thành thôn trang cấp hai từ lâu rồi.

    Tối hôm đó, Dương Thiên mang theo thôn dân chiêu hàng hôm nay trở lại thôn, hắn cũng đã đủ điều kiện up lên trung cấp võ tướng. Vừa lúc Dương Thiên chuyển chức thành trung cấp võ tướng, nội công sơ cấp của hắn cũng đột phá tới tứ giai, xem như một cái kinh hỉ nho nhỏ.

    Rạng sáng ngày thứ hai, Dương Thiên lệnh cho Ô Ma lưu lại mười mấy tên lính vừa up lên lục giai, đổi cho hắn đám thôn dân vừa chuyển chức trong hai ngày nay đi luyện cấp. Lãnh địa của Dương Thiên, bởi vì diện tích lớn, tần suất quái vật đổi mới nhanh, mỗi ngày đi luyện cấp đều phải chia làm ba, bốn đội. Bằng không thì không tài nào xử lý hết nơi trú quân. Bởi vậy mặc dù hiện tại số lượng binh lính tăng lên, nhưng tốc độ luyện cấp so đến tứ giai đỉnh phong.

    Mà Đại Ngưu thì tiếp tục đi giết giặc cỏ, hắn hiện tại đã vượt Dương Thiên, đạt tới 26 cấp. Chỉ là hiện tại nội công còn chưa luyện thành, lại không có tuyệt học, bằng không thì đã sớm trở thành Vương cấp võ tướng rồi.

    Dương Thiên đem số binh lính còn lại đi hoàn thành nhiệm vụ đả thông mật đạo.

    Nói thật, nếu như trong mật đạo chỉ có giác mã, Dương Thiên căn bản là không cần đi. Nhưng dù sao cái mật đạo này cũng quá dài, ai biết đằng sau còn có cái gì? Vì thế Dương Thiên vẫn quyết định tự mình đi theo. Chỉ có điều giữa trưa là sẽ trở về mà thôi.

    Lần nữa đi đến vị trí khe hở, Dương Thiên cũng không chần chừ, trực tiếp bắt đầu càn quét.

    Hắn cũng không muốn binh lính của mình hy sinh chỉ vì đối phó mấy con dã thú chưa đến cấp 40. Để tránh thương vong, hắn để cho võ tướng xông lên trước, hơn 100 đao thuẫn binh phụ trách phòng ngự, những binh lính khác thì đứng phía sau dùng cung tiễn bắn.

    Toàn bộ chỉnh thể đội ngũ nhanh chóng đẩy về phía trước, đi đến đâu san bằng đến đó.



     
    duyhung, lonnerkiller and zen_1996 like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 30: Linh thú thủ hộ







    Đẩy vào tầm mười km, giết gần vạn giác mã, vẫn chưa nhìn thấy tận cùng khe hở ở đâu, Dương Thiên cảm giác có chút mệt mỏi.

    Đúng lúc này, đám giác mã phía trước bỗng nhiên biến mất.

    Phía trước là một mảng trống rỗng , ngoại trừ tiếng gió, một điểm động tĩnh cũng không có.

    Khung cảnh có vẻ rất an toàn, nhưng trong nội tâm Dương Thiên lại dấy lên cảm giác bất an, tình cảnh này quá không bình thường rồi.

    Dương Thiên phân phó binh lính phía trước dừng lại, mà chính mình thì cùng với đám cao cấp võ tướng chậm rãi tiến về phía trước tìm kiếm.

    Đập vào trong mắt là một cây đại thụ, cái cây này nếu ở bên ngoài cũng là một cây đại thụ, vô cùng to lớn, huống chi là trong cái khe nho nhỏ tại đây. Tán cây mở lớn, chia cái khe tự nhiên này thành nhiều phần. Mặc dù bây giờ đang là đầu xuân, nhưng cái cây này vẫn vô cùng tươi tốt!

    Lúc đám Dương Thiên đi đến dưới cây, bỗng nhiên từ trên đầu truyền đến một hồi gào thét.

    “Lui!” Dương Thiên lập tức hét lớn.

    Vừa kịp lùi lại, một nhánh cây cực lớn từ đâu đập xuống, chỉ cần vừa rồi không tránh ra, đoán chừng có là super man thì cũng bị trọng thương.

    Dương Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một con bạch mã phi thường to lớn đang bay lơ lửng giữa trời. Đừng hỏi vì cái gì nó có thể đứng giữa không trung như thế, trên lưng nó lòi ra một đôi cánh kìa...

    “Ông trời! Không nên chơi ta như vậy chứ!” Dương Thiên âm thầm chửi bới. Chỉ bằng việc cái thứ biến thái này có thể đem thân cây lớn cỡ thùng nước ném loạn đã nói rõ nó không phải thứ dễ trêu, huống chi nó lại còn biết bay nữa!

    Mà con bạch mã kia cũng rất tinh quái, không cho Dương Thiên có cơ hội thở dốc.

    “Lui ra phía sau!... Đao thuẫn binh bảo hộ, những người khác sử dụng cung tiễn xạ kích!” Chứng kiến bạch mã đang lao vút tới thật nhanh, Dương Thiên vội vàng hét lớn.

    Mười một võ tướng đứng phía trước đội đao thuẫn binh, chăm chú nhìn chằm chằm vào bạch mã đang bay đến.

    Chờ lúc bạch mã vừa vào đến tầm ngắm, đám Cung Tiễn thủ bắt đầu đồng loạt giương cung xạ kích.

    Bạch mã rất linh dị, tựa hồ cho rằng những này mũi tên này sẽ gây thương tổn cho mình. Thân thể linh hoạt lách qua một bên, đôi cánh giơ lên, vỗ về phía những mũi tên đang bay tới.

    Một hồi cuồng phong gào thét thổi qua, toàn bộ tên bắn ra đã ngã trái ngã phải không biết bay đến đâu rồi, có mấy mũi tên may mắn bắn được vào bộ lông của bạch mã thì đã không còn lực, liền đến cả một sợi lông cũng không bắn rụng nổi.

    Nhìn tình cảnh này, hai mắt Dương Thiên trợn trừng lên.

    Cung tiễn không có hiệu quả, đối phương còn biết bay, cái này còn đánh gì nữa a! Chẳng lẽ mình chỉ có thể bị động phòng thủ?

    Bạch mã lần nữa vỗ cánh lao đến, mà đám binh lính ở sau căn bản không kịp lắp tên xạ kích lần nữa. May mắn tên này còn không biết những người trước mắt này, ai mạnh ai yếu, trực tiếp đánh về phía đám võ tướng gần nhất.

    Thủ hạ võ tướng của Dương Thiên đều là cao cấp võ tướng, vũ khí đều là tinh thiết, lại được cộng thêm 10 điểm sắc bén.

    Một cao cấp võ tướng nhằm thẳng thân thể bạch mã đang vọt đến đâm mạnh, nhưng tốc độ con bạch mã này cực nhanh, hơn nữa thân thể vô cùng linh hoạt, chỉ lánh một cái đã tránh được. Sau đó lập tức đập đôi cánh về phía tên võ tướng.

    Thằng này vội vàng né tránh, nhưng đã không kịp rồi. Cánh tay lập tức bị đánh trúng, toàn thân bị quán tính trùng kích, bay ngược về sau, ầm một tiếng, rơi thẳng vào tấm chắn mới dừng lại. Nhưng cánh tay trái bị đánh trúng thì không nâng nổi nữa, đoán chừng là đã bị gãy xương.

    Tuy vậy, tên võ tướng này bị thương cũng không phải không có giá trị, thế xông tới của bạch mã đã bị chặn xuống. Chút dừng lại ngắn ngủi này lại để cho những võ tướng khác có thời gian phản ứng.

    Bạch mã bị bao vây tứ phía chỉ ngoại trừ không trung.

    Nhưng bạch mã vừa chiếm được lợi thế, lập tức không thèm đem mấy người trước mắt này để vào mắt. Nó không trực tiếp bay đi mà đứng lại trên mặt đất, phe phẩy đôi cánh, tìm mục tiêu công kích kế tiếp.

    Thấy cảnh này, trong nội tâm Dương Thiên khẽ động, trực tiếp dụng ý niệm chỉ huy người ở đây, cứ như thế... như thế...

    Sau đó, Dương Thiên đầu tiên phá vỡ tình huống bị động trước mắt, chủ động hướng bạch mã phát khởi tiến công.

    Bạch mã đối với công kích của Dương Thiên, không thèm ngó tới. Đôi cánh giơ lên, quét mạnh về phía Dương Thiên.

    Dương Thiên đã sớm có chuẩn bị, đột ngột dừng lại làm cho một kích này của bạch mã rơi vào khoảng không. Sau đó nhanh chóng lách mình, lao đến cạnh người bạch mã.

    Mà ngay lúc này, Dương Thiên bỗng vung tay, ném ra một cái doanh trướng.

    Do Dương Thiên đã phân phó từ trước, thời điểm hắn vừa động thì đám võ tướng phía sau cũng lập tức có động tác.

    Ngay khi Dương Thiên thả ra doanh trướng, đầu tiên là bốn võ tướng ném ra doanh trướng, trùm tới đầu bạch mã, ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba trùm đến...... (Truyện được dịch tại diễn đàn bachngocsach.com, truy cập để cập nhật chương mới nhanh nhất).

    Con bạch mã này quả thật vô cùng dũng mãnh, trong lúc hoảng loạn, vẫn biết dùng cánh chém ra, phá vỡ một cái doanh trướng.

    Nhưng uy phong của nó cũng chỉ tới đó, hơn chục cái doanh trướng chụp xuống, bao lấy toàn bộ thân thể của nó. Lực lượng mạnh cũng không phát huy được a.

    Vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng nó cũng kiệt lực, không thể giãy thoát khỏi hơn ba mươi người đang nhảy lên người nó giữ chặt lấy.

    Bạch mã tạm thời bị khống chế, Dương Thiên thở dài một hơi. Nếu không phải cái đồ biến thái này quá mức khinh địch, đoán chừng dù bên mình toàn quân bị diệt cũng không thể bắt được nó thì đâu có rơi vào tình cảnh này. Dù sao, ưu thế bay lượn của đối phương đã quá rõ ràng, đánh không lại cùng lắm thì vỗ cánh bay đi. Mà nếu nó đã bay đi thì đám Dương Thiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo mà thôi.

    Nghĩ tới tên này vừa đả thương một võ tướng của mình, Dương Thiên cay cú, lao lên đấm đá loạn xạ vào con bạch mã này. Lực lượng của trung cấp võ tướng cũng không phải nói chơi, bạch mã đáng thương không hề có năng lực chống cự bị đánh đến kêu ngao ngao.

    “Hệ thống nhắc nhở :Trung cấp linh thú Thiên Mã Dục quy phục ngươi, có tiếp nhận hay không?”

    Dã thú có thể thu phục?

    Chỉ từng nghe mấy loại động vật kiểu như ngựa hoang, trâu hoang sẽ bị thu phục! Hơn nữa lúc thu phục được cũng sẽ không có hệ thống nhắc nhở.

    Chẳng lẽ là sủng vật?

    Nhớ tới kiếp trước, có người nhận được nhiệm vụ, hoàn thành đạt được kỹ năng “Dụ bắt thuật ngụy”, sau đó hắn thành công để lại dấu ấn trên ấu thể dã thú vừa sinh, ký kết khế ước sủng vật, lúc này hệ thống sủng vật mới mở ra. Từ đó, tất cả người chơi mới đều có kỹ năng: Dụ bắt thuật. Ngay cả NPC cũng có kỹ năng này.

    Xem ra khả năng là sủng vật không lớn.

    “Tiếp nhận!” Quản nhiều như vậy làm gì, trước nhận đã rồi nói sau.

    “Chúc mừng ngươi thu phục được trung cấp linh thú Thiên Mã Dục. Hiện Thiên Mã Dục đã trở thành linh thú thủ hộ Bạch Vân thôn. Bởi vì Bạch Vân thôn là thôn trang đầu tiên có được linh thú thủ hộ, ban thưởng tăng lên đẳng cấp linh thú một cấp. Bạch Vân thôn được cao cấp linh thú Thiên mã Dục thủ hộ, trong lãnh địa sản xuất các loại tọa kỵ, toàn bộ thuộc tính đề cao 15%, phát sinh chiến đấu ở trong lãnh địa, tọa kỵ trận doanh địch nhân giảm xuống 10% thuộc tính”.

    Ngon vãi!

    Đây là tiếng lòng Dương Thiên giờ phút này.

    Linh thú thủ hộ này thuộc tính phi thường cường đại. Nếu như sản xuất chiến mã bình thường trong lãnh địa, có thuộc tính này của linh thú thủ hộ, vậy trên cơ bản tất cả đều là cao cấp chiến mã rồi. Mà đối với riêng thôn trang của Dương Thiên mà nói, có được đám giác mã thăng cấp vốn đã phi thường biến thái rồi, hiện tại thuộc tính lại tăng lên 15%, Dương Thiên không thể tưởng tượng nổi còn có tọa kỵ nào mà tốc độ có thể so sánh với bọn chúng nữa.

    Hơn nữa cái tăng thêm này là đối với toàn bộ loại sinh vật tọa kỵ, không phải chỉ có tác dụng với ngựa. Cái này rất đáng để nghiên cứu a. Có thuộc tính này, phải chăng Bạch Vân thôn lại có thêm một mỏ vàng nữa rồi.

    Mặc dù Thiên Mã Dục không phải sủng vật của mình, nhưng so với sủng vật còn là bảo bối khó có được hơn. Đối với bảo bối này, nhất định phải bảo vệ thật tốt. Lập tức Dương Thiên lệnh cho mọi người thả Thiên mã ra.

    Những binh lính này, mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nghe lời Dương Thiên, đem doanh trướng lấy ra.

    Thoát khỏi trói buộc, Thiên mã cao hứng nhảy về phía trước vài cái. Hai cánh thu lại dưới sườn, nhẹ nhàng chạy đến bên người Dương Thiên, dụi dụi đầu vào vai hắn, tỏ vẻ rất thân mật.

    Dương Thiên cao hứng cười ha ha.

    Chợt nhớ tới hôm nay, Thiên Mã dĩ nhiên là boss ở đây, hơn nữa đẳng cấp so với Lôi Vân hổ còn cao hơn rất nhiều, như vậy đồ vật do nó thủ hộ chẳng phải càng thêm quý giá?

    Nghĩ đến việc sắp lấy được bảo bối, trong lòng Dương Thiên không khỏi nóng lên.


     
    duyhung, lonnerkiller and zen_1996 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)