Võng Du Tam Quốc Vương Giả - Buồn ngủ - Chương 104

  1. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 6: Tạo thuyền sư cao cấp



    Thế nhưng mà chính mình phải như thế nào mới có thể đến quận thành đây? Mình bây giờ vị trí thuộc về quận Dương Châu Hội Kê, huyện Thủy Trữ, khoảng cách đến quận thành Hội Kê là vài vạn dặm a!

    Nếu như chỉ đi Thủy Trữ huyện thành cũng không phải là quá xa, đoán chừng mười ngày có thể đến. Thủy Trữ huyện thành cũng là cấp bậc tiểu thành, có cao cấp quân doanh, đủ để chính mình đem Đại Ngưu chuyển chức thành cao cấp võ tướng rồi. Trước mắt có thể coi như là một viên mãnh tướng. Dù sao theo Dương Thiên biết, trò chơi Open Server được nửa năm cũng không có người chơi nào chuyển chức thành cao cấp võ tướng. Cũng có thể nói không có người chơi nào lên đến 30 cấp. Huống chi cũng không phải người chơi nào cũng đều có thể chuyển chức cho võ tướng. Mỗi quân doanh, số danh ngạch võ tướng có thể chuyển chức là có hạn, mà một cái thành thị chỉ có thể đồng thời có được một tòa quân doanh, nếu như quân doanh bị phá hủy, như vậy võ tướng đã chuyển chức không có đủ danh ngạch, như vậy đám này toàn bộ như nhau đều bị lui về giai vị binh sĩ. Hơn nữa binh sĩ như vậy không thể lần nữa chuyển chức thành võ tướng. Mà danh ngạch chuyển chức có thể để dành. Nếu sử dụng hết danh ngạch phải sử dụng võ tướng chuyển chức lệnh mới có thể thực hiện chuyển chức. Đến lúc đó cái đồ chơi này thiên kim khó cầu. Chứ ai cũng có thể chuyển chức võ tướng vô tội vạ, vậy đám NPC kia cũng cũng không cần lăn lộn nữa rồi.

    Nhưng hiện tại, làm thế nào từ trong tuyệt địa này đi ra ngoài cũng là một cái vấn đề lớn. Đường bộ là không thể thực hiện được.

    Không trung, đường thủy?

    Chỉ có ở quốc gia phương tây, sử dụng đường không vẫn có khả năng, dù sao Tây Phương thuộc về thế giới ma pháp, mấy con ma thú hay đồ vật ma pháp còn rất là nhiều. Chỉ cần thu phục được một con ma thú, mặc dù rất khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng hoàn thành. Nhưng ở quốc gia phương đông, loài chim có thể đem người phi hành cũng chỉ có điêu, hạc, thứu... rải rác vài loại, mà cái giống này thì chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

    Về phần đi đường thủy, tại Bạch Vân thôn, sơ cấp ụ tàu còn chưa có tí manh mối nào! Muốn tạo ra thuyền, cứ chờ đấy!

    Mà coi như có thể đi ra ngoài, nhưng để đến được hệ thống thành thị quân doanh chuyển chức lại tổn hao không ít, chuyển chức sơ cấp võ tướng tốn 1000 tiền đồng, về sau mỗi lần đẳng cấp võ tướng tăng lên, phí tổn gia tăng gấp 10 lần.

    Dương Thiên lắc đầu, rốt cục quyết định tạm thời không cân nhắc vấn đề này nữa, về trước thôn rồi tính sau!

    “Đại Ngưu! Trời sắp tối rồi, chúng ta trở lại thôn đi!” Dương Thiên phân phó nói.

    “Ân!”

    ......

    Trở lại Bạch Vân thôn, Dương Thiên đã nhìn thấy, trong thôn có hơn mười người đang bận bịu làm việc, xem ra hiệu suất thôn dân chiêu mộ rất không tệ. Nhớ rõ ngày trước, bản thân mình xây cái thôn nhỏ bình thường kia, ngày đầu tiên chỉ có thể chiêu mộ được 7 lưu dân. Hơn nữa theo thông tin từ đám người chơi khác, bình thường thôn xóm một cấp bình thường, một ngày số lượng lưu dân đổi mới chỉ có 5-8 người.

    Kỳ thật, đây cũng là thuộc tính che giấu của Kiến Thôn lệnh đẳng cấp cao, dù sao hiệu suất tài nguyên sinh trưởng cao, thôn xóm có thuộc tính che dấu tốt, lực hấp dẫn đối với lưu dân dĩ nhiên là gia tăng lên. Huống chi còn có chiêu bài thiên hạ đệ nhị thôn treo ở đó.

    Tìm được Vương Liễu Sinh, Dương Thiên không chờ được mà hỏi: “Vương lão! tình huống như thế nào?”

    Vương Liễu Sinh nói: “Chúa công, Bạch Vân thôn chúng ta sản vật phong phú, linh khí mười phần, thiên hạ đều biết, rất nhiều lưu dân đều mộ danh mà đến. Hiện tại thôn chúng ta đã có chút nhân khí rồi.”

    “Ah? Nói nói tình huống cụ thể!”

    “Xế chiều hôm nay thôn chúng ta tổng cộng chiêu mộ lưu dân 24 người, trong đó có một gã sơ cấp thương nhân, một gã sơ cấp thợ may. Càng kinh hỉ hơn chính là còn chiêu mộ được một gã cao cấp tạo thuyền sư, đây chính là cao cấp nhân tài khó có được!” Vương Liễu Sinh cao hứng nói.

    “Rõ ràng còn chiêu mộ được cao cấp tạo thuyền sư?” Dương Thiên sững sờ. Cao cấp tạo thuyền sư a, đây chính là nhân tài có thể trực tiếp tạo ra ụ tàu trung cấp, xem ra khoảng cách đến mục tiêu ra biển của mình lại gần thêm một bước rồi: “Hắn bây giờ đang ở chỗ nào? Mau dẫn ta đi gặp hắn!”

    “Vâng, chúa công!” Vương lão vừa đi vừa nói: “Ta để cho hắn mang theo bốn thôn dân đi chế tạo ụ tàu. Chúng ta bây giờ toàn bộ thôn tổng cộng có 27 người, từng thôn dân một ngày sử dụng một đơn vị đồ ăn. Hiện tại lương thực trong thôn chỉ có 500 đơn vị, coi như không hề tiếp tục chiêu mộ lưu dân cũng chỉ vẻn vẹn đủ cho thôn dân sử dụng trong gần 20 ngày, chớ đừng nói gì đến chuyện về sau tiếp tục chiêu mộ lưu dân và nuôi quân. Một bộ binh bình thường, một ngày tiêu hao 3 đơn vị đồ ăn. Hôm nay là mùng bốn tháng giêng, Linh Đế quang, năm ngày đầu tháng gieo hạt, phải cuối tháng mới có thể thu hoạch. Lương thực của chúng ta căn bản không chèo chống được đến khi đó, vì thế ta để cao cấp tạo thuyền sư Lý Tráng trước xây dựng ụ tàu, tạo ra thuyền đánh cá. Nơi đây thuộc về thôn xóm vùng duyên hải, sản phẩm ngư nghiệp phong phú, một ngư dân mỗi ngày có thể kiếm được 6 đơn vị đồ ăn. Mà một mẫu ruộng trụ cột sản lượng chỉ có 150 đơn vị lương thực. Đoán chừng ụ tàu này hiện tại sắp xong rồi”.

    Dương Thiên đối với trí tuệ của Vương Liễu Sinh rất là thỏa mãn, không hổ là NPC ss cấp a, ở kiếp trước, cái tên S cấp NPC đoán chừng gặp được loại tình huống này chỉ biết báo cáo với mình, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không NPC s cấp sẽ không chủ động đi giải quyết vấn đề. Mặc dù thoạt nhìn khác biệt không lớn, nhưng nếu như mình không có trong lãnh địa, gặp được vấn đề gì là tương đương với phiền toái rồi.

    Dương Thiên tiếp tục hỏi: “Cái kia, ngoại trừ ụ tàu, tình huống khác như thế nào?”

    Vương lão nói: “Hiện tại thợ may và tiệm tạp hóa mới bắt đầu kiến thiết, thôn trưởng phân phó xây quân doanh đã đã sớm hoàn thành. Nhà dân đã xây xong 4 cái, đến lúc trời tối, đại khái lại có thể dựng thêm một gian. Mỗi kiến trúc cần sử dụng 4 thôn dân tu kiến, thợ may Trương thị và thương nhân Triệu Tiền đang chỉ đạo thôn dân xây dựng. Còn lại 5 vị thôn dân ta để cho bọn hắn đi khai khẩn đất hoang.”

    Những tiểu công trình kiến trúc này, chỉ cần bốn người là có thể đạt tới hiệu suất công tác lớn nhất, ví dụ như nhà dân, nếu như một người xây dựng mất một ngày, bốn người hợp tác lại có thể hoàn thành trong hai giờ.

    Đi trong chốc lát, cuối cùng đã tới bờ sông, vốn là trên bờ sông trống rỗng hiện đã dựng lên một ụ tàu, Dương Thiên đối với tạo hình đại đa số công trình kiến trúc trong Thiên hạ đều là phi thường quen thuộc, biết rõ kiến trúc trước mắt này đúng là ụ tàu trung cấp.

    Lúc này chỉ có một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi đứng bên cạnh ụ tàu, chăm chú đánh giá ụ tàu vừa mới dựng lên.

    “Lão Lý! Ụ tàu xây tốt rồi à? thôn trưởng tới thăm ngươi.” Vương Liễu Sinh từ rất xa hô to.

    Xem ra vị kia trung niên nhân kia đúng là Lý Tráng trong miệng Vương lão rồi. Quả nhiên, người kia nghe được âm thanh Vương lão liền xoay người lại, cười nói: “Vương lão! Ngươi bận rộn như vậy, thế nào lại có thời gian rảnh đến đây a? Vị này hẳn là thôn trưởng đại nhân? Lý Tráng bái kiến thôn trưởng đại nhân, đa tạ đại nhân thu lưu!”

    Dương Thiên cười nói: “Về sau đều là người một nhà, đại thúc không cần khách khí, về sau ụ tàu còn phiền Lý đại thúc hao tâm tổn trí a!”

    “Nên như vậy! nguyện vọng của cả đời Lý Tráng ta là tạo ra một con thuyền tốt nhất thế giới, không phụ lòng thôn trưởng ủy thác.” Lý Tráng nói.

    Nghe lời Lý Tráng, Dương Thiên cảm thấy vui vẻ, liền vội vàng hỏi: “Không biết Lý đại thúc bây giờ có chế tạo loại thuyền nào?”

    Lý Tráng nói: “Vì ta đã là cao cấp tạo thuyền sư, hiện tại xây dựng lên chính là xưởng đóng tàu trung cấp, vì thế bây giờ có thể tạo ra trung cấp chiến thuyền và trung cấp thuyền đánh cá. Đợi đến lúc xây dựng ụ tàu cao cấp, ta có thể bắt đầu chế tạo đại chiến thuyền và thuyền đánh cá cao cấp rồi. Về phần cao giai thuyền buồm cấp một, lâu thuyền các loại, ta bây giờ còn chưa có nghiên cứu ra.”

    Quả là thế, chỉ cần lên tới cao cấp tạo thuyền sư là có thể chế tạo đại chiến thuyền, bất quá bây giờ, chưa cần a!

    Quy tắc Thiên hạ: Tình hình chung, thôn trang chỉ có thể kiến tạo sơ cấp kiến trúc, hương trấn có thể kiến tạo kiến trúc trung cấp, tiểu thành có thể kiến tạo kiến trúc cao cấp, trọng thành có thể kiến tạo kiến trúc đặc cấp, đô thành có thể kiến tạo chung cực kiến trúc. Nhưng nếu như ngươi có được bản vẽ thì có thể kiến tạo kiến trúc cao cấp hơn, ví dụ như ngươi có được trọn vẹn bản vẽ quân doanh, chỉ cần tài chính sung túc, rất nhanh có thể xây dựng được chung cực quân doanh, nhưng nếu như quân doanh của ngươi chỉ có sơ cấp võ tướng tọa trấn, như vậy hiệu suất huấn luyện trong quân doanh của ngươi chỉ tương đương với sơ cấp quân doanh. Mà nếu như ngươi có được cao cấp võ tướng, có thể trực tiếp tạo ra trung cấp quân doanh, hơn nữa có thể hoàn toàn phát huy hiệu quả huấn luyện của trung cấp quân doanh.

    Dương Thiên tiếp tục chém gió với Lý Tráng trong chốc lát, trời cũng đã tối.

    Dương Thiên logout, đi ra ngoài nhà hàng, tự thưởng cho dạ dày của mình một bữa no nê, lại lần nữa trở lại trò chơi.

    Mặc dù buổi tối không thể đánh quái thăng cấp, nhưng cũng không phải không có việc gì có thể làm.

    “Đại Ngưu! Ta mang ngươi đi quân doanh huấn luyện trong chốc lát. Tranh thủ sớm một chút trở thành một binh sĩ hợp cách. Ngươi không phải muốn làm một đại tướng rong ruổi sa trường sao? trở thành binh sĩ là bước đầu tiên.” Dương Thiên đưa Đại Ngưu vừa mới ăn xong cơm tối kéo ra ngoài. Trong quân doanh có đuốc, coi như buổi tối cũng là có thể huấn luyện.

    Đại Ngưu quả nhiên không nói hai lời, hưng phấn đi theo.

    Quân doanh cung cấp cho người huấn luyện các loại đồ vật, đương nhiên những thứ này đều là không thể đem ra khỏi quân doanh.

    Sơ cấp quân doanh chỉ có thể huấn luyện kiếm pháp, đao pháp và thương pháp, cũng có thể nói, hiện tại chỉ có thể nhậm chức làm kiếm binh, đao binh hoặc là thương binh.

    Sơ cấp quân doanh hiệu suất huấn luyện cực thấp, lần thứ nhất chỉ có thể dung nạp hai người huấn luyện. Hơn nữa kiến trúc trong Thiên Hạ đều sở hữu công năng triệt để chấp hành chế độ 12 giờ công tác. Tuy nói quân doanh tùy thời đều có thể đi vào, nhưng thời gian sử dụng tối đa chỉ có 12 giờ đồng hồ. Đối với NPC mà nói, trong sơ cấp quân doanh muốn hiệu suất huấn luyện đạt tới 100%, chỉ có khoảng sáu giờ, 6 giờ sau hiệu suất giảm đi nhiều. Tương đương với mỗi ngày chỉ có thể huấn luyện hai tốp.

    Nhưng huấn luyện trong quân doanh lại có một ưu thế, lúc bắt đầu huấn luyện, thân thể sẽ tự động tiếp nhận khống chế của hệ thống, chính mình chỉ cần nhận thức và... nhớ. Nếu như ngươi cảm giác mình đã có thể hoàn thành huấn luyện, vậy hủy bỏ khống chế của hệ thống, sau đó đối với người rơm trong quân doanh chủ động diễn luyện một lần, nếu là hoàn toàn không xuất hiện sai lầm, hệ thống sẽ nhận định ngươi đã học xong kỹ năng này.

    Kiếp trước đã trải qua lần thứ nhất, Dương Thiên đương nhiên sẽ không để cái huấn luyện nho nhỏ này làm khó, cũng không cần hệ thống khống chế, trực tiếp cầm lấy một thanh thiết kiếm bắt đầu, rất nhanh hệ thống truyền tới nhắc nhở: hoàn thành huấn luyện sơ cấp kiếm pháp, học được sơ cấp kiếm pháp.

    Cứ như thế thêm hai lần, Dương Thiên học xong sơ cấp đao pháp và sơ cấp thương pháp.

    An bài Đại Ngưu xong, Dương Thiên về văn phòng thôn trưởng. Vương lão đang ở trong Tây Sương phòng, hiện tại trong phòng, ngọn đèn vẫn sáng, đoán chừng hắn vẫn còn bận việc.

    Dương Thiên cũng không đi quấy rầy.
     
    duyhung, gillnguyen, hpbuidat and 3 others like this.
  2. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 7: Phong vân diễn đàn



    Hiện tại, Dương Thiên rốt cục có thời gian hảo hảo nhìn tiến triển của chính mình ngày hôm.

    Tính danh: Lý Tráng

    Tư chất: S

    Chức nghiệp: Cao cấp tạo thuyền sư, danh vọng:0

    Thân phận: Bạch Vân thôn thôn dân, công huân:0

    Trung thành: 80

    Đẳng cấp:0 cấp (100/200)

    Thống soái:2 vũ lực:5 trí lực:9 chính trị:6

    Năng khiếu: Không

    Kỹ năng: Cao cấp tạo thuyền thuật

    Dương Thiên lần nữa cảm thán sự cường đại của Kiến thôn lệnh bạch kim. May mắn lại chiêu mộ thêm được 1 NPC cấp S. Mà chênh lệch giữa cấp S với cấp A quả thực khó nói lên lời. Nói đơn giản, phát triển đến hương trấn cấp một, trên cơ bản đều có thể có được NPC A cấp, nhưng muốn có được một gã NPC cấp S, đại khái phải phát triển đến trọng thành cấp một mới có thể có được.

    Như vậy, trước mắt, phương hướng phát triển của NPC bình thường là do người chơi chính mình quyết định.

    Chuyển chức thôn dân thành chiến sĩ, như vậy điểm thuộc tính tăng thêm sẽ mặc định là ưu tiên vũ lực, sau đó đến trí lực, không tăng điểm chỉ huy hoặc chính trị, điểm thuộc tính dư thừa sẽ tự động giữ lại. Nhưng nếu như một thôn dân là loại NPC sinh hoạt, vậy điểm thuộc tính tăng thêm mặc định sẽ là trí lực, số cực nhỏ thêm vào vũ lực, không tăng chỉ huy và chính trị. NPC võ tướng lại chia làm loại hình chỉ huy và vũ lực, võ tướng có khuynh hướng chỉ huy thì tăng trí, ngược lại tăng vũ lực. NPC loại hành chính mặc định tăng điểm chính trị trội hơn trí lực, không thêm chỉ huy và vũ lực. Đương nhiên những cái này đều là mặc định, người chơi có thể tự mình sửa đổi.

    NPC võ tướng và NPC hành chính cũng có thể đến nơi đặc biệt để tiến hành tiến giai chức nghiệp, học tập kỹ năng. Mà binh lính và NPC sinh hoạt lại phải dựa vào lĩnh ngộ của chính mình hoặc là sử dụng sách kỹ năng các loại...để tăng lên giai vị.

    Theo tin vỉa hè, NPC sinh hoạt chỉ cần đối với hạng nhất thuộc tính liên quan tăng điểm, tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn rất nhiều so với binh lính bình thường. Kỳ thật không có chuyện như vậy, vì NPC sinh hoạt, kinh nghiệm đạt được là dựa vào làm việc tay chân hàng ngày, tốc độ thăng cấp cùng cường độ lao động có quan hệ rất lớn, nhưng tổng thể đều là chậm hơn binh lính thăng cấp.

    NPC tư chất S cấp lĩnh ngộ kỹ năng có xác suất thành công phi thường cao. Vương cấp kỹ năng cũng có thể 100% lĩnh ngộ, coi như là Đế cấp kỹ năng xác suất lĩnh ngộ thành vẫn cực cao.

    Tư liệu những thôn dân khác Dương Thiên chỉ liếc một cái, cao nhất cũng chỉ có một cấp B, chính là thương nhân Triệu Tiền, 12 cấp C, 9 cấp D, một cấp E.

    Hiện tại ánh mắt Dương Thiên đã rất cao, cấp B trở xuống là không thèm nhìn, tùy tiện để Vương lão an bài đi.

    Lại nhìn thuộc tính Bạch Vân thôn:

    Thôn tên: Bạch Vân thôn thiên hạ đệ nhị thôn: thôn xóm thiên hạ đều biết, gia tăng đối lực hấp dẫn với lưu dân.

    Đẳng cấp: Một cấp

    Hiện hữu cư dân: 27/100

    Dân tâm: 70 trị an: 85

    Thuế suất: 5%

    Thuộc tính đặc thù: Lãnh địa chiêu mộ NPC, tư chất tăng lên một cấp. Tỷ lệ xuất hiện NPC đặc thù đề cao 5%.

    Tài nguyên: Lương thực 476 đơn vị, vật liệu đá 180 đơn vị, vật liệu gỗ 50 đơn vị, tiền 670 tiền đồng.

    Tài nguyên cần thiết để nâng cấp: Lương thực 400 đơn vị, vật liệu đá 400 đơn vị, vật liệu gỗ 400 đơn vị, tiền 2000 tiền đồng.

    Diện tích:1 km²

    Diện tích lãnh địa:160 km²

    Kiến trúc có thể thăng cấp: 6/8

    ......

    Ụ tàu trung cấp: Cao cấp tạo thuyền sư Lý Tráng chỉ đạo tu kiến ụ tàu, thuyền do Lý Tráng phụ trách chế tạo. Có thể chế tạo chiến thuyền và thuyền đánh cá trung cấp. Chiến thuyền: Tiểu thuyền chiến đấu: tốc độ cực nhanh, có thể chở 20 binh lính. Điều kiện chế tạo: Vật liệu gỗ 100 đơn vị, tiền 100 tiền đồng. Trung cấp thuyền đánh cá: dụng cụ đánh cá của ngư dân, hiệu suất cao hơn 50% so với so sơ cấp thuyền đánh cá, hạn chế một người sử dụng. Điều kiện chế tạo: Vật liệu gỗ 50 đơn vị, tiền 20 tiền đồng.

    Cả buổi, thôn trang đã xảy ra rất nhiều thay đổi, nhưng thay đổi lớn nhất là số lượng tài nguyên, hiện tại đã hao mất một lượng lớn. Coi như là toàn bộ kiến trúc có thể xây hết, cũng không có tốn nhiều tài nguyên như vậy, nhưng ai bảo Dương Thiên lại xây một cái ụ tàu trung cấp cơ chứ? ụ tàu trung cấp lúc xây cần tài nguyên gấp năm lần ụ tàu sơ cấp. Tuy vậy Dương Thiên không hề hối hận.

    Tài nguyên quá ít a! Đặc biệt là gỗ, chỉ đủ kiến thiết 5 nhà dân. Ngày mai còn cần an bài thôn dân đi đốn củi, đá cũng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Mà hiện tại, vấn đề hàng đầu cần giải quyết hẳn là tiền.

    Bạch Vân thôn ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi địa hình tự nhiên, nếu như tiền chỉ có thể tuần hoàn trong phạm vi Bạch Vân thôn, vậy Dương Thiên trăm phần trăm khẳng định, tiền đồng toàn bộ đều sẽ tuần hoàn trong túi mấy thôn dân này. Muốn đạt được nhiều tiền hơn, chỉ có thành lập thị trường, thông qua đó bán ra vật tư, đổi lấy tiền đồng.

    Mà mỗi ngày, nhân khẩu trong thông tăng lên 24 người, con số này tựa hồ quá cao, thôn trang cấp một tuyệt đối không có khả năng một ngày có thêm 14 nhân khẩu. Bằng không, nhân khẩu đã chẳng phải trở ngại lớn nhất của người chơi khi thăng cấp thôn trấn rồi. Dương Thiên tính toán thoáng một lát, ở Bạch Vân thôn, bình quân mỗi ngày đại khái có thể có thêm 13-15 lưu dân, mà lưu dân tăng thêm nhiều như vậy có thể là ban thưởng ẩn mà hệ thống ban tặng cho thiên hạ đệ nhị thôn. Về phần đến cùng có đúng hay không, ngày mai sẽ biết.

    Nhàn rỗi, Dương Thiên liền mở diễn đàn game, mà theo công năng của mũ trò chơi, đăng nhập diễn đàn tương đương với logout khỏi trò chơi.

    Coi như là đã trải qua một lần, Dương Thiên vẫn bị sức nóng của diễn đàn làm cho choáng váng.

    Chủ đề đầu tiên được stick: Thiên hạ Open Server, người chơi chen chúc, hiện đã có 200 triệu người tham gia.

    Mở chủ đề, đập vào mắt là hơn 10 tấm Screenshots. Một cái là tại quảng trường thành thị trung tâm, người chơi chen chúc như rừng, còn có rất nhiều bạch quang thoáng hiện, đoán chừng là vừa bị giết ở dã ngoại hồi sinh. Dù sao ở sơ kỳ, người chơi rất khó có thể sinh tồn nơi dã ngoại.

    Một vài cái Screenshots khác đều là tràng diện phồn vinh của thành thị. Ngẫm lại, chính mình còn đang trong rừng hoang núi thẳm, Dương Thiên cũng chỉ có nhìn xem chút ít Screenshots cho đỡ thèm.

    Không có gì mới, Dương Thiên tiếp tục xem tin tức khác.

    “Ô ô ô...! Ta rõ ràng bị con cừu nhỏ đáng yêu đâm chết rồi!”

    “Đồ vật cửa hàng của hệ thống quá mắc a! Một thanh thiết kiếm muốn 2.000 đồng, một khỏa kim sang dược muốn 200 đồng, còn để cho người ta sống hay không a!”

    ......

    “Phí Truyền tống quá mắc, một lần 1 kim = 100 ngân = 10.000 đồng! Ăn cướp a!”

    Lướt lướt, Dương Thiên phát hiện một tin tức về mình:

    “Ngưu a! ‘Thiên hạ đệ nhị thôn’ là Trung Quốc. Trung Quốc a! Vùng lên, mạnh lên...”

    Bên dưới là một đống comment: Ôn hòa ghế sô pha!: Dương Quang lão đại ngươi ở nơi nào a! Tiểu đệ muốn chiêm ngưỡng dung nhan...

    Dương Quang lão đại, ta vô cùng kính nể ngươi, tình cảm đối với ngươi như nước sông Hoàng Hà tràn lan... ngươi thu ta làm đồ đệ a!

    Dương Quang, ta là mỹ nữ a! Ta làm lão bà ngươi được không...

    .....

    Dương Quang lão đại kiến thiết Bạch Vân thôn ở Hỏa Tinh, các ngươi cũng đừng có tìm.

    "......”

    “Bán Chỉ Huyết thảo! Ở Thủy Trữ huyện, treo trên thị trường thời gian một ngày, 2 đồng một gốc, ai mua không?

    "......”

    Vừa đọc mấy tin tức này, Dương Thiên cười cười, người chơi kia cho rằng nên trữ hàng, thu gom nguyên vật liệu. Đây xác thực là việc vô cùng có đạo lý, nhưng giai đoạn trước, ai không muốn sớm phát triển? sớm ngày sở hữu một thanh vũ khí đúng nghĩa, sớm chiếm ưu thế.

    Tân thủ không có vũ khí, đã thế hệ thống lại còn vô cùng vô sỉ, giá cơ bản là 2000 tiền đồng một thanh.

    Mà làm cho người ta phiền muộn chính là trí tuệ nhân tạo của NPC cực cao, rõ ràng biết rõ tình huống của người chơi, đẩy giá vũ khí lên, dù là mặt hàng cùi nhất cũng 2.000 một thanh. Dương Thiên kỳ thật biết rằng hệ thống thiết lập giá cả thiết kiếm chỉ là 200 tiền đồng. Giờ bỗng chốc tăng vọt 10 lần, thật là độc ác.

    Ngươi không có vũ khí? Được rồi! Ta bán cho ngươi, 2.000 tiền đồng một thanh!... Cái gì? Quá mắc? Vậy ngươi có thể không mua a!... Không đủ tiền? Vậy trước đi kiếm nguyên vật liệu để đổi a! Ah? Ngươi có nguyên vật liệu a! Cái kia tốt, 1 tiền đồng một đơn vị!... Ngại tiện nghi a! Vậy ngươi giữ đi!

    ......

    “Đệ nhất đem thiết thương!” Dương Thiên thấy tiêu đề này, đã biết rõ nội dung bên trong là cái gì, đó là một đoạn video chiến đấu. Tại cánh đồng bát ngát, hơn 200 người vây công một đám cường đạo.

    Quái hình người vốn cũng không phải là thứ mà người chơi hiện tại có thể trêu chọc, cấp bậc của bọn hắn thấp nhất cũng là 30 cấp. Trí tuệ rất cao, hơn nữa trên cơ bản đều là hành động tập thể.

    Quái hình người 30 cấp trở lên, đại đa số vũ lực đều đạt đến 50, mà đám người chơi mới, vũ lực chỉ hơn 10 điểm, so sánh với đám quái, căn bản chính là tiểu hài tử với người trưởng thành.

    Nhưng sức hấp dẫn của lợi ích là vô cùng, ai bảo trong tay đám cường đạo lạc đàn này có một thanh thiết thương! Dưới tình huống vũ khí đắt đỏ đến cực đoan, thiết thương xem như cao giai vũ khí rồi, trong cửa hàng, hệ thống bán với giá 5.000 đồng.

    Vì vậy tại tụ tập 200 nhiều tay cầm thiết kiếm công hội thành viên về sau, chiến đấu tựu khai hỏa rồi.

    Kết quả......

    Vô cùng thê thảm.

    200 tinh anh thành viên bị cái này bình thường cường đạo tru diệt hơn phân nửa, cơ hồ là một đoạt một cái. Nhưng cuối cùng nhất cường đạo còn là bị giết chết rồi, dù sao người chơi trong tay cầm chính là thiết kiếm, không phải côn gỗ.

    Thiết thương đã đến tay, nhưng mà có hơn 100 cái thành viên giảm một cấp, trong đó được cùng mất khó có thể nói rõ. Nhưng may mắn không có thương tổn viên, xem như trong bất hạnh vạn hạnh, bằng không thì coi như chỉ mua kim sang dược tựu đầy đủ lần này hành động trở thành một cái đàm tiếu.

    Mặt khác còn có rất nhiều thu tiền đồng thiếp mời, đại khái là 1 tiền đồng =1rmb. Nhưng ai nguyện ý bán à? một cái mũ trò chơi tựu là hơn vạn nguyên, ai ham ngươi cái kia một ngàn nhân dân tệ a, phát cái này thiếp mời thuần túy là tìm mắng.

    Dương Thiên không có phát hiện cái gì mới có vật giá trị, cũng liền từ mới tiến vào trò chơi, bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp, rất nhanh hãy tiến vào vật ngã lưỡng vong cảnh giới...

    Trong hiện thực Dương Thiên chân khí trong cơ thể bắt đầu đồng bộ vận hành...
     
    jopham, duyhung, hpbuidat and 4 others like this.
  3. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 8: Đặc cấp võ tướng



    Thu công tỉnh lại, Dương Thiên phát hiện trời còn chưa sáng.

    Nhìn nhìn đồng hồ treo tường: Rạng sáng, 5 giờ. Vào mùa hạ, thời điểm này trời đã sáng.

    Rửa mặt xong, Dương Thiên đi xuống lầu ăn vài thứ.

    6 giờ 30', Dương Thiên trở lại trò chơi, trong game bây giờ cũng mới là sáng sớm.

    Dương Thiên đi đến văn phòng thôn trưởng, thấy Vương lão đã ở đầu thôn an bài công tác hôm nay của thôn dân.

    Dương Thiên tới, tất cả mọi người không ngừng chào hỏi, chiều hôm qua Dương Thiên từ trong thôn đi qua, mọi người cũng đều bái kiến hắn, đối với người thôn trưởng này, tất cả mọi người đều rất tôn kính.

    Vương lão cười nói: “Thôn trưởng, đêm qua lão phu nhìn một chút, vật liệu đá và gỗ cũng không còn nhiều rồi. Lão phu ý định hôm nay để cho 10 thôn dân đi đốn củi, lại phái hai người đi xem xét thoáng một phát chỗ nào có vật liệu đá. Năm người đang khai hoang hôm qua, hôm nay lại tiếp tục khai hoang, lưu lại bốn người để tới trưa xây dựng thêm hai gian nhà dân. Đợi có đầy đủ Mộc Đầu, có thể bắt đầu chế tạo thuyền đánh cá rồi.”

    Dương Thiên gật gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi! Nhưng thuyền đánh cá trước tạm thời không cần tạo, chờ gom góp đủ 100 đơn vị vật liệu gỗ, xây cho xong thị trường đã”.

    Vương lão nghe xong, cũng lập tức nghĩ tới nguyên nhân, nói: “Như thế lão phu trước xây thị trường, may mà có thôn trưởng nhắc nhở.”

    Phân phó tốt những chuyện này, Dương Thiên quay qua Đại Ngưu vừa từ trong phòng bước ra.

    Vương lão thấy con mình rõ ràng giờ này mới rời giường, không khỏi có chút phiền não, mắng: “Ngươi tiểu tử này, như thế nào muộn như vậy mới rời giường? Không sợ người chê cười sao?”

    Đại Ngưu biết đuối lý, nhẹ giọng thầm nói: “Ta tối hôm qua, trong quân doanh luyện, mãi cho đến giờ Tý mới vừa về ngủ, thế nên mới dậy muộn.”

    Dương Thiên khuyên nhủ: “Vương lão không cần để ý, tối hôm qua là tiểu tử phân phó Đại Ngưu đến quân doanh huấn luyện.... Đại Ngưu, ngươi luyện đến giờ Tý, thương thuật căn bản đã luyện xong a?”

    Đại Ngưu biết rõ Dương Thiên giải vây cho mình, cười cười, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nói: “Đương nhiên, ta hiện tại đã nắm giữ trụ cột thương thuật rồi.”

    Giá trị vũ lực của Đại Ngưu hôm qua đã đạt đến 50, hiện tại trở thành thương binh, cũng có thể chuyển chức võ tướng rồi.

    Vương lão tiếp tục an bài sự vụ của thôn, Dương Thiên mang theo Đại Ngưu lần nữa đến quân doanh chuyển chức võ tướng cho Đại Ngưu.

    Chuyển chức võ tướng rất đơn giản, ở khu nhà kề bên trong quân doanh, có một võ tướng bia, muốn chuyển chức võ tướng, chỉ cần tự mình đem tên của mình khắc vào là được.

    Danh tự khắc xong, chỉ thấy trên tấm bia võ tướng phát ra một đạo bạch quang bao lấy Vương Đại Ngưu...

    Dương Thiên thoáng cái ngây ngẩn cả người, cũng không phải lo lắng đạo bạch quang này có vấn đề gì, tràng diện này hắn đã thấy nhiều. Sau đó, vang lên bên tai hắn là tiếng hệ thống nhắc nhở:

    “Chúc mừng ngài, thuộc hạ của ngươi Vương Đại Ngưu chuyển chức thành sơ cấp võ tướng, bởi vì ngài là người đầu tiên chuyển chức cho NPC thành võ tướng, đặc cách tăng cấp cho võ tướng ba cấp, hiện Vương Đại Ngưu là đặc cấp võ tướng.”

    Chính mình lại là người đầu tiên chuyển chức cho NPC?

    Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hiện tại toàn bộ thế giới, cũng mới chỉ có hai người chơi dựng lên thôn xóm, Nước Mỹ là Phạm Đức Tư đoán chừng hiện tại cũng chỉ có thôn dân, có thể có một NPC cấp A cũng không tệ rồi. Mà NPC A cấp muốn chuyển chức ít nhất cũng phải lên tới 7 cấp. Tính cả xây thôn, kiến thiết quân doanh, huấn luyện binh sĩ... thì cũng còn lâu mới chuyển chức nổi. Nếu không phải mình may mắn, một phát lên luôn cấp 18 thì cũng không dám mang theo thôn dân đi ra ngoài đi luyện cấp. Mà không có thân phận lãnh chúa, người chơi muốn đến hệ thống thành thị chiêu binh, nhất định phải có binh phù, giai đoạn đầu, cái đồ chơi này là cực hiếm. Dù sao, Dương Thiên biết, trò chơi mới mở được ba ngày, không có một người nào mạo hiểm xây dựng quân đội. Mà không có quân đội, không có binh sĩ, đương nhiên cũng không thể nào chuyển chức rồi.

    Đối với ban thưởng, Dương Thiên thật không có ngoài ý muốn, vì hắn biết, có rất nhiều sự tình chỉ cần vào Top 3 thế giới hoặc là Top 3 quốc gia, đều đạt được ban thưởng, ví dụ như giết chết boss, thành lập thôn xóm, đạt được chức quan, chuyển chức võ tướng... Về phần một năm sau, còn có thể xuất hiện ban thưởng gì nữa không thì Dương Thiên cũng không biết.

    Kỳ thật “Luân Hồi” còn rất keo kiệt, người thứ nhất giết boss trên toàn bộ thế giới, cũng chỉ đem Kiến Thôn lệnh tăng lên một giai, nếu như bản thân hắn chỉ có Kiến Thôn lệnh bình thường, như vậy Dương Thiên đạt được đoán chừng chỉ là một khối Thanh Đồng cấp, tối đa đạt tới cấp Bạch Ngân, ưu thế cũng không phải rất lớn.

    Rõ ràng khó khăn đầu tiên coi như là thành lập thôn xóm, ban thưởng cũng rất phong phú, đệ nhất trực tiếp thưởng một chi binh chủng đặc thù. Nhưng từ thứ hai có vẻ yếu đi rất nhiều, chỉ là một cái NPC SS cấp.

    Mà chuyển chức võ tướng, độ khó thấp nhất, chỉ cần ở phụ cận hệ thống thành thị, đạt đủ điều kiện, lập tức có thể chuyển chức võ tướng. Đương nhiên, tiền vẫn phải tự bỏ. Như vậy, Dương Thiên tự dưng có đặc cấp võ tướng cũng tương đương với Dương Thiên buôn bán lời gần 111 kim. Ban thưởng cấp Thế Giới a! 111 kim, không keo kiệt mới là lạ.

    Đối với người khác mà nói, cái này tác dụng có lẽ không phải rất lớn, nhưng đối với chính mình, tác dụng lại phi thường rõ ràng, ai bảo chính mình bị vây ở đây, không ra được!

    Thuộc tính Đại Ngưu trong thời gian ngắn, để có thể tăng lên, trên căn bản là không thể nào. Nếu muốn trở thành Vương cấp võ tướng, phải tu luyện nội công tới đặc cấp, cũng học được tuyệt học Vương cấp. Mà tuyệt học ngoài vương cấp, chỉ có hai cách đạt được, một là bái sư, một là học bí tịch.

    Mở ra thuộc tính Vương Đại Ngưu:

    Tính danh: Vương Đại Ngưu

    Tư chất: SSS

    Chức nghiệp: Đặc cấp võ tướng, danh vọng:0

    Thân phận: Bạch Vân thôn thôn dân, công huân:0

    Trung thành: 83

    Đẳng cấp: 5 cấp, exp: 325/8000

    Thống soái: 8 vũ lực: 90 trí lực: 6 chính trị: 2

    Năng khiếu: Không

    Kỹ năng: Đặc cấp thương pháp

    Trang bị: Không

    Nhìn thuộc tính Đại Ngưu, lo lắng trong lòng Dương Thiên cũng vơi đi phân nửa. Dùng thực lực Đại Ngưu bây giờ, nếu như mang lên khôi giáp binh khí thì kể cả là mấy trăm tứ giai đỉnh phong binh lính vây công hắn cũng có thể nhẹ nhõm ứng phó, dù sao võ tướng so với binh lính thì cường đại hơn nhiều, coi như là giá trị vũ lực giống nhau, một võ tướng cũng có thể solo mười mấy binh lính. Nhưng từng quân doanh, số lượng võ tướng có thể chuyển chức là có hạn, thôn trang cấp một, sơ cấp quân doanh chỉ có ba danh ngạch. Muốn vượt mức chuyển chức, như vậy nhất định phải sử dụng đặc thù - võ tướng chuyển chức lệnh.

    Đại Ngưu bây giờ còn thực sự vẫn có chút ít khó coi, đường đường một vị đặc cấp võ tướng, liền một cái kỹ năng cũng không có, hơn nữa còn cởi truồng.

    Hiện tại tạm thời chưa có tiệm rèn, binh khí của chính mình và Đại Ngưu còn phải nghĩ phương pháp.

    Dương Thiên đem tâm tư đánh tới đám dị tộc.

    Theo sách sử ghi lại, tại vùng núi này, dị tộc thập phần dũng mãnh, lại am hiểu tác chiến trong rừng núi, bọn hắn cũng lợi dụng tài nguyên trong núi sản xuất đồng thiết, tiến hành chế tạo tự cấp tự túc.

    Cái này thuyết minh trong tay đám này tuyệt đối có thiết khí, về phần đối phương dũng mãnh đến cỡ nào, Dương Thiên không có để ý. Coi như có dũng mãnh thế nào, cũng không thể có thể lợi hại hơn đặc cấp võ tướng! Hơn nữa chính mình cũng không phải trực tiếp đánh thẳng vào hang ổ đối phương.

    Chuyển chức cho Vương Đại Ngưu xong, hai người đi ra quân doanh. Tạm thời Dương Thiên không có ý định huấn luyện binh sĩ, xem xét thuộc tính đặc thù của lãnh địa mình, hắn quyết định đi lộ tuyến tinh binh. Trong nội tâm quyết định, chính mình nếu huấn luyện binh sĩ, thấp nhất cũng phải là B cấp, tốt nhất là đạt tới A cấp.

    Có kinh nghiệm ở kiếp trước, Dương Thiên biết rằng, thông thường mà nói, đại đa số binh lính bình chỉ là C cấp, thậm chí là D cấp tạo thành, coi như là C cấp, tỷ lệ lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng chỉ có một phần mười, lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng tỷ lệ chỉ có đáng thương một phần ngàn. Đối với binh sĩ loại này, chỉ có thể dựa vào số lượng thủ thắng. Mà binh sĩ B cấp, có tỷ lệ 100% lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, có một phần ba tỷ lệ lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng, trở thành lục giai binh, cái này cũng khiến cho binh chủng B cấp trên chiến trường chính là tồn tại tinh nhuệ. Coi như không mặc đồ phòng ngự, lục giai binh cũng có thể solo năm sáu tứ giai binh võ trang đầy đủ mà không rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa áo giáp có phòng ngự càng cao, sức nặng càng nặng. Mà năng lực mang phụ trọng của lục giai binh, không phải tứ giai binh có thể so sánh. Mặc giáp vào, một lục giai binh hoàn toàn có khả năng chiến thắng hơn mười tứ giai binh, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tạo ra lục giai binh và trang bị cho hắn. Đối với đại đa số người chơi, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng làm được.

    NPC A cấp đương nhiên càng tốt, bởi vì bọn này có tỷ lệ 100% lĩnh ngộ cao cấp kỹ năng, một phần ba tỷ lệ lĩnh ngộ kỹ năng cấp đại sư, một phần mười tỷ lệ lĩnh ngộ Vương cấp kỹ năng. Nhưng đối với người bình thường mà nói, tư chất cấp A tỷ lệ xuất hiện quá nhỏ, coi như lãnh địa có mười vạn nhân khẩu, cũng không quá đáng chỉ có tư chất cấp A. Đám này được xem như bảo bối trong lãnh địa, chuyển chức võ tướng hoặc là văn sĩ, quan viên đều dựa vào cái đám này, còn có NPC sinh hoạt cao cấp phần lớn cũng từ trong này sinh ra.

    Tứ giai binh là chủ lực trên chiến trường, nhưng đồng thời cũng là đám có tỉ lệ tử vong lớn nhất. Đã có một NPC tư chất biến thái như Vương Đại Ngưu thế này, Dương Thiên không có ý định lại để cho NPC tư chất cấp C lên chiến trường. Tư chất cấp C trên chiến trường, chỉ là đám bình thường. Nhưng nếu như trở thành chức nghiệp sinh hoạt, lại có thể sáng tạo cho mình lượng tài phú cực lớn. Tuy tỷ lệ lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng xác suất chỉ có một phần mười, nhưng số lượng lại vô cùng khổng lồ a.

    Mà mấy cái này này đều là chuyện sau mới nói, hiện tại Dương Thiên mới chỉ có một binh, là trung cấp võ tướng Vương Đại Ngưu.

    Ra khỏi thôn, Dương Thiên mang theo Đại Ngưu đi thẳng lên núi. Chỗ giao giữa bình nguyên và vách núi, có một khu vực rộng chừng trăm dặm, đám sơn dân sinh hoạt trong khu này.

    Đi bộ đến đây cũng mất gần nửa ngày.

    Dọc theo đường này có thể nói là thông suốt, mặc dù gặp phải mấy lão hổ, nhưng đều là quái vật bình thường. Bị loạn côn của Đại Ngưu đánh chết, cũng cống hiến vài tấm da hổ.

    Giết chết quái đẳng cấp cao, kinh nghiệm đạt được tự nhiên càng nhiều, gần nửa ngày, chính mình rốt cục lên tới cấp 19, vũ lực biến thành 49 điểm, tăng một cấp nữa là có thể chuyển chức thành sơ cấp võ tướng rồi. Mà Đại Ngưu cũng lên tới 10 cấp, tích lũy một đống lớn điểm thuộc tính tự do.

    “Đại Ngưu, một hồi chúng ta tiến vào khu sơn trại, phải cẩn thận một chút, không nên để sơn dân phát hiện!” Dương Thiên phân phó nói.

    Đại Ngưu gật đầu: “Thuộc hạ minh bạch!”

    ......
     
    duyhung, gillnguyen, hpbuidat and 2 others like this.
  4. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 9: Sơn trại



    Hai người, trong rừng cây rúc hơn một tiếng đồng hồ, tuy một bóng người cũng không thấy, nhưng lão hổ, báo các loại mãnh thú đã xuất hiện rất nhiều rồi. Nếu không có Đại Ngưu, tay đấm trâu bò này, Dương Thiên một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa.

    Đến buổi trưa, hai người đành phải tạm thời dừng lại, ăn lương khô.

    Ăn xong, Dương Thiên phân phó Đại Ngưu thám thính phụ cận, không được đi quá xa, chính mình nửa canh giờ nữa sẽ trở về. Sau đó logout.

    Gọi điện tới cửa hàng đồ ăn, làm một mâm ê hề, Dương Thiên chưa bao giờ bạc đãi dạ dày của chính mình.

    Mới vừa đăng nhập trò chơi, Đại Ngưu cũng không vì mình đột nhiên xuất hiện mà cảm thấy hiếu kỳ, có lẽ, hệ thống đã thiết lập cho bọn hắn giải thích phù hợp.

    Đại Ngưu rất là kích động nói: “Chúa công! Ta ở phía trước, trên đỉnh núi phát hiện một cái sơn trại nhỏ. Có thể là khu quần cư của sơn dân.”

    Dương Thiên vui vẻ, lập tức nói: “Tốt! Chúng ta đi qua nhìn xem!”

    Mượn mấy lùm cây che lấp, hai người lén lút mò đến gần sơn trại, khoảng cách còn khoảng 100m thì dừng lại. Phía trước chỉ có đám hoa màu thấp bé, muốn đi gần hơn chắc chắn sẽ bại lộ.

    Cái sơn trại này quy mô cũng không phải rất lớn, xem diện tích, tối đa cũng chỉ có hơn 200 nhân khẩu. Bên ngoài sơn trại có một hàng rào cao hơn đầu người vây quanh, cửa trại là mở, đứng bên trong là bốn tên chiến sĩ, trong tay cầm thiết thương, trên người là giáp da, hai bên có tất cả ba tòa tháp canh bằng gỗ, cao chừng 2 trượng, trên mỗi tháp canh có một binh sĩ cầm cung tiễn.

    “Lại có cả Cung Tiễn thủ?” Đây chính là binh chủng mà lãnh địa cấp hương trấn mới có thể xuất hiện a. Nhưng trên thực tế sơn trại này rõ ràng chưa đạt tới cấp hương trấn, điểm đơn giản nhất có thể nhìn ra là ở đây không có tường bao bằng đá.

    “Có trang bị thật tốt!” Dương Thiên nhìn tên lính canh mặc áo vải, cầm trường thương, lại quay sang Đại Ngưu đang cầm côn gỗ, không khỏi thở dài.

    Nghĩ nghĩ, giá mà Đại Ngưu mặc khôi giáp, cầm trường thương, thế thì cần mẹ gì lén lút ở chỗ này a! Trực tiếp tựu xung phong liều chết tiến vào là được rồi.

    Sau nửa ngày quan sát, Dương Thiên cảm thấy, chỉ có thể dẫn ra từng đám một, sau đó từ từ xử lý mới là biện pháp an toàn.

    Nghiêng đầu thì thầm với Đại Ngưu một hồi...

    Trong sơn trại, trên tháp canh, một tên cung thủ đang mơ tưởng đến cô vợ xinh đẹp mới cưới ở nhà, chợt phát hiện ở bên ngoài sơn trại, khoảng tầm 200m, chỗ lùm cây kịch liệt lắc lư, vội và vui vẻ la toáng lên: “Các huynh đệ, xem ra buổi tối hôm nay có thêm đồ ăn rồi. Các ngươi xem dưới sườn núi... Chỗ ấy... Đoán chừng là lợn rừng a.”

    “Lợn rừng? Chỗ nào?... Oa! Chỗ kia, phía đám cây cối lắc lư. Đi! Tiểu Tam, chúng ta bốn người đi xem.” Món ăn dân dã ăn thêm vào bữa tối, mấy người khác đương nhiên không có ý kiến, đều cùng nhau lao đến phía con "lợn rừng" kia.

    Tên cung binh nhìn bốn thương binh vừa đi xa, cười nói: “Nhất định là lợn rừng a! Mấy ngày hôm trước mới đánh cho được mấy con chuyên ăn vụng hoa màu, không nghĩ tới hôm nay lại tới nữa.”

    Một tên khác nói: “Mặc kệ nó! Có thịt ăn là tốt rồi.... Ồ! Không đúng, như thế nào bọn hắn sau khi đi vào, một điểm phản ứng cũng không có?”

    Tên cung binh cũng phát hiện ra vấn đề, nếu như là gặp được lợn rừng hoặc các loại dã thú khác, bốn người kia đã sớm hành động. Nhưng tình huống hiện tại là bốn người kia tiến vào trong bụi cỏ, sau đó cả buổi cũng không có động tĩnh.

    “Tình huống không đúng! Râu ria, ngươi nhanh đi báo cáo trại chủ. Ta xuống xem thế nào!”

    “Tình huống bây giờ còn không rõ, đợi trại chủ đã đến hẵng đi ra ngoài, ngươi trước chờ ở chỗ này.” Tên Cung binh nói xong liền nhảy xuống tháp canh.

    Rất nhanh, một đám người từ trong trại đi tới, dẫn đầu là một tráng háng to lớn, mặc Tỏa Tử giáp, tay cầm trường thương bằng thép ròng.

    Dưới sự dẫn dắt của cung binh, một đám 40-50 người đi tới chỗ lá cây lắc lư vừa rồi.

    Chỉ thấy trên mặt đất, có mấy dấu chân, còn bốn tên thương binh kia đã không thấy bóng dáng, một vết máu cũng không có.

    Đại hán nhất thời mặt đen lại. Quát: “Thông tri cho toàn bộ mọi người, tìm kiếm cho ta! Lão tử muốn nhìn xem là tạp chủng nào dám giương oai trên địa bàn của ta !”

    Lệnh vừa phát ra, toàn bộ thanh niên trai tráng trong trại lập tức mang theo vũ khí hành động, đại khái khoảng hơn 100 người, năm người một tổ, triển khai tìm tòi phạm vi 10 km quanh sơn trại.

    Nhưng hiệu quả lại không ăn thua, không chỉ là không ăn thua mà vấn đề còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng.

    Bởi vì vốn là có rất nhiều người, nhưng chia ra xong thì càng ngày lại càng ít, đương nhiên, vị trại chủ này cũng không biết được tình hình.

    “A!...” một tiếng hét thảm truyền đến, tên trại chủ đang cố gắng tìm kiếm biến sắc, hét lớn một tiếng, nói: “Nhanh! Theo ta!” Nói xong, liền dẫn đầu chạy đi.

    Chờ hắn đến nơi, chỉ thấy có hai đang ung dung, tựa vào thân cây chờ bọn hắn. Một người cầm trường thương, một người cầm phác đao.

    “Các ngươi vì sao công kích người của ta?” Tên Trại chủ chứng kiến năm thủ hạ nằm của mình đang nằm một bên, sinh tử không rõ lập tức biết được hai người này đúng là người mình muốn tìm.

    Dương Thiên cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua thấy ngươi có không ít vũ khí, thiếu gia ta vừa vặn không có binh khí tiện tay, cho nên mới tới mượn hai kiện.”

    “Khinh người quá đáng! Bọn tạp chủng các ngươi thực xem sơn trại của ta không có người sao?” Trại chủ tức giận, ngao ngao kêu to.

    Dương Thiên càng cười to: “Ngươi có rất nhiều người sao? nhìn xem bên cạnh ngươi còn lại mấy người?”

    Tên trại chủ nhìn quanh, lâu như vậy rồi, ngoại trừ chính mình và bốn người đi theo hắn từ đầu thì chẳng còn ai khác. Trong nội tâm có chút run lên.

    “Không cần chờ nữa, người của ngươi toàn bộ đã đến đông đủ 140 người, ngươi cũng không cần đợi, ta đã giúp bọn hắn sắp xếp xong xuôi rồi.”

    “Ngươi..., các hạ thủ đoạn thật là cao minh! Đồ độc ác!” Trại chủ xanh cả mặt.

    Dương Thiên lơ đễnh cười nói: “Quá khen quá khen, loạn thế, tâm địa không hung ác thì rất khó sống sót.”

    “Đã như vậy! Bổn trại chủ sẽ tới chiếu cố ngươi! Để xem thủ đoạn của ngươi đến tột cùng có bao nhiêu cao minh.” Tên trại chủ nhìn trước nhìn sau, bên mình không có thêm ai tới. Nhưng đối phương đại khái cũng chỉ có hai người này, liền yên lòng rất nhiều, hắn đối với thân thủ của mình vẫn tương đối tự tin.

    “Tốt! Đại Ngưu, ngươi cùng vị này trại chủ đại nhân này lãnh giáo vài chiêu a!” Dương Thiên phân phó nói. Người ta đường đường một trại chủ, thấp nhất cũng là sơ cấp võ tướng a, Dương Thiên cũng không muốn tự đi lên chịu chết.

    Đại Ngưu cũng không kiêng kị, cầm trường thương trong tay, đối với đối phương trường thương hoàn toàn chế tạo bằng thép ròng trong tay đối phương, hắn đã đỏ mắt từ lâu a!

    Hai người rất nhanh đánh thành một đoàn, thế nhưng mà bắt đầu thì rất đặc sắc, kết cục lại tới quá nhanh. Mới ba hiệp, Đại Ngưu mũi thương đã chỉ thẳng vào cổ họng đối phương...

    Đám sơn dân vốn đang tính toán, đợi trại chủ đại phát thần uy, đem đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy! Nào biết Đại Ngưu cư nhiên lợi hại như thế, nguyên một đám đều sợ tới mức không dám nhúc nhích.

    Dương Thiên lúc này mới đi đến, cười nói: “trại chủ đại nhân của ta, không biết ngươi đã phục chưa?!”

    Tên trại chủ này cũng coi như lưu manh, giương đầu lên, nói: “Tài nghệ không bằng người, có cái gì không dám. Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt lột da thì cứ tự nhiên!”

    Dương Thiên thở dài nói: “Ngươi làm trại chủ quả thật có chút thất bại a, chẳng lẽ ngươi không thể cân nhắc thoáng một phát, vì thôn dân của mình à?” Dương Thiên phát huy đầy đủ bản lĩnh lừa dối của chính mình.

    Không đề cập thôn dân còn khá tốt, vừa nghe xong, tên trại chủ càng là tức giận đến xanh mặt, nói: “Có cái gì phải cân nhắc, hơn 200 người của lão tử trong đó hơn 140 người là thanh niên trai tráng đều bị các ngươi giết sạch. Những người đó còn sống thì còn cơ hội! Giờ chỉ còn đám này, coi như ngươi không giết bọn hắn, đám dã thú cũng sẽ giúp bọn ngươi làm nốt!”

    Dương Thiên cười to: “Buồn cười! Buồn cười! Thiếu gia ta lúc nào nói qua đã giết hết trại dân của ngươi rồi hả?”

    “Ngươi không giết bọn hắn? Làm sao có thể?” Trại chủ rõ ràng không tin.

    “Ta chỉ đánh ngất xỉu bọn hắn, sau đó dấu đi. Đương nhiên, tin hay không tin là ở ngươi!” Dương Thiên làm một bộ mặt ta rất thiện lương nói.

    Trại chủ sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này phát sinh, nửa ngày sau mới thở dài một hơi nói: “Ngươi tột cùng muốn thế nào?”

    Dương Thiên thấy hắn chịu thua, liền vui vẻ hỏi: “Cũng không có gì, ta thấy các ngươi trong núi sinh hoạt kham khổ, muốn giúp đỡ mà thôi.”

    Tên Trại chủ minh hiểu ý Dương Thiên, trong nội tâm oán thầm nói: “Muốn cho ta đầu hàng tựu thì cứ nói, lại còn cái gì mà để cho chúng ta qua sống tốt hơn.” Nhưng trại chủ coi như thông minh, biết rõ mấy lời này là không thể nói. Đến lúc đó, rõ ràng là đừng mơ đến chuyện sống tốt hơn, đoán chừng là càng khổ hơn thì có.

    Trại chủ nghĩ nghĩ, rồi nói: “Tốt! Chỉ cần xác định thôn dân của ta vẫn còn sống, ta sẽ lập tức quy thuận ngươi.”

    “Tốt! Sảng khoái!” Dương Thiên đại hỉ, nói: “Đại Ngưu, đem vũ khí của ngươi đến đây!”

    Trại chủ được thả ra, đầu tiên, đi thăm dò một chút mấy tên thủ hạ đang nằm trên mặt đất, quả nhiên vẫn còn hô hấp, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng lời Dương Thiên.

    Sau đó, trại chủ tựu để đám thủ hạ cõng mấy người đang bất tỉnh về sơn trại. Chính mình mang theo những người còn lại và Dương Thiên đi xem tình hình thôn dân.

    Về đến trại, bên trong là toàn bộ sơn dân đang tập trung. Trại chủ đối với thôn dân của chính mình đương nhiên phi thường quen thuộc, tự nhiên biết rõ đây đều là thuộc hạ của mình.

    Sau khi kiểm tra từng người, quả nhiên không có một người nào chết, 144 người, tất cả đều ở chỗ này.

    Lập tức, trại chủ tựu hướng Dương Thiên quỳ gối, nói: “Thuộc hạ Ô Ma bái kiến chúa công!”
     
    duyhung, gillnguyen, hpbuidat and 3 others like this.
  5. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 10: Thu hoạch



    “Chúc mừng ngài đã chiêu hàng thành công Hắc Vân sơn trại, toàn thể trại dân của Hắc Vân Sơn Trại quy thuận ngài!”

    Tốn miệng lưỡi cả buổi cuối cùng không có uổng phí.

    Thấy sơn trại chỉ có hơn 200 người, Dương Thiên quyết định thử vận khí. Dù sao coi như là chọc giận đối phương, toàn bộ xuất chiến, mình có Đại Ngưu bảo vệ, toàn thân trở ra là không có vấn đề.

    Cho nên với bốn người ban đầu bị lừa đến, Dương Thiên cũng không có hạ tử thủ, chỉ đánh ngất xỉu, tới buổi sáng hôm sau, nghe lén được lệnh của trại chủ, tách ra thành từng nhóm đi tìm, Dương Thiên mới định ra kế hoạch.

    Từ từ thanh lý sạch sẽ từng nhóm người đối đặc cấp võ tướng vũ lực đã đạt tới 90 căn bản là dễ như ăn cháo, huống chi là đánh lén.

    May mắn trong cả quá trình không ai tử vong, bằng không thì tỷ lệ chiêu hàng thành công sẽ giảm xuống một mảng lớn, dù sao trí tuệ NPC là rất cao, bọn hắn có hỉ nộ ái ố, đồng dạng cũng biết cừu hận.

    Nhưng rốt cục chiêu hàng thành công rồi, cái này chẳng phải tương đương với chính mình lập tức có thể tổ kiến một chi quân đội tứ giai. Đây chính là một đám binh lính level 30 a, nếu nói còn chưa đạt tới tứ giai, đánh chết Dương Thiên cũng sẽ không tin. Rốt cục có thể thoát khỏi công việc dẫn cả đám NPC 0 cấp đi luyện level rồi. Nếu như hiện tại, mình mang đám này ra ngoài, chẳng phải là sẽ quét ngang thiên hạ sao?

    Mở ra thuộc tính thôn xóm, nhân khẩu đã biến thành: 332/100, con số 100 này không phải giới hạn dân như trong đế chế, mà là điều kiện cần để thăng cấp lãnh địa. Lãnh địa là không giới hạn số lượng nhân khẩu, chỉ cần có đủ nhà dân thì phát triển đến bao nhiêu cũng được.

    Dương Thiên từ bỏ việc giết NPC tư chất B trở xuống mới phát hiện được lần chiêu hàng này thật sự là kiếm được món lớn a. NPC cấp A lại có đến mười tên, NPC cấp B có hơn hai mươi tên, mà trại chủ Ô Ma càng là NPC cấp S. Nhưng cái này có vẻ không quá bình thường a! Lúc nào NPC của sơn trại dị tộc lại có tư chất tốt như vậy?

    Tính danh: Ô Ma

    Tư chất: S

    Chức nghiệp: Trung cấp võ tướng, danh vọng:0

    Thân phận: Bạch Vân thôn thôn dân, công huân:0

    Trung thành:70

    Đẳng cấp:0 cấp 0/200

    Thống soái: 10 vũ lực: 7 trí lực: 6 chính trị: 5

    Năng khiếu: Không

    Kỹ năng: Trung cấp thương pháp

    Trang bị: trường thương bằng thép ròng, Tỏa Tử giáp

    Nhìn thuộc tính của Ô Ma, Dương Thiên có chút hiểu được. NPC bị chiêu hàng, đẳng cấp lập tức trở về 0 a! Chỉ là chức nghiệp và kỹ năng còn giữ nguyên.

    “‘Luân Hồi’ thật đúng là quá giảo hoạt!” trong nội tâm Dương Thiên đại thán, mộng đẹp quét ngang thiên hạ của chính mình có vẻ không thực hiện được rồi.

    Mà đoán chừng, sau khi chiêu hàng NPC, đẳng cấp tuy tụt thành 0, nhưng đồng dạng lại được hưởng thuộc tính biến thái của thôn mình: tư chất tăng lên một cấp, bằng không thì đám NPC này, tư chất tuyệt đối không có cao như vậy. Này có thể so sánh với việc trực tiếp đạt được NPC đẳng cấp cao càng làm cho Dương Thiên cao hứng.

    Kiếp trước, lúc Dương Thiên đạt được khối Kiến Thôn lệnh ban đầu đã thì sever đã Open được một tháng rồi. Hơn nửa năm vững bước phát triển, hắn cũng chỉ có thể thăng cấp thôn trang đến hương trấn, binh lực cũng chỉ có 100 người, còn là tứ giai binh bình thường nhất. Vận khí cũng tương đối kém, NPC tư chất A có 0.2% tỷ lệ chiêu mộ được, nhưng trước phải thăng cấp thành thôn trang cấp 3 mới có. Bởi vậy mấy ngày sau mới có thể chuyển chức thành cao cấp võ tướng. Chuyển chức xong, vô tình nghe nói nơi này có boss Lôi Vân hổ, liền mang theo một đám thủ hạ oanh oanh liệt liệt đến. Kết quả...

    Bởi vậy kiếp trước, Dương Thiên chưa từng chiêu hàng được NPC, kể cả người chơi khác cũng chưa nghe nói qua có ai chiêu hàng thành công. Vì thế hắn đối với tình huống cụ thể cũng không biết cũng là rất bình thường. Nhưng trước kia ngược lại là có người chơi đã từng giao dịch NPC. Đẳng cấp xác thực tụt về 0. Lúc ấy đại đa số mọi người cho rằng đây là trừng phạt của hệ thống, cho nên từ đó, cũng không dám tùy ý giao dịch NPC, dù sao muốn up level cho NPC so với người chơi còn khó hơn nhiều.

    Dương Thiên tiếp tục xem mấy NPC cấp A, quả nhiên đẳng cấp đều về 0. Nhưng vận khí bạo phát, trong đó có một trung cấp thợ rèn làm cho hắn sướng phát điên. Mà hắn không cẩn thận ngẫm lại, trong sơn trại đương nhiên phải có một người chuyên chế tạo vũ khí, nói trong trại không có thợ rèn, thật đúng là làm cho người ta khó mà tin được.

    “Hệ thống thông cáo: người chơi Anh quốc, Tra Lý thành lập đệ tam thôn - Ailen, ban thưởng thôn trưởng Tra Lý danh vọng 100, bản vẽ đặc thù kiến trúc một phần, cũng ban cho Danh xưng “Thiên hạ đệ tam thôn”.

    Hệ thống thông cáo vừa chấm dứt, một đạo thông cáo khác lại vang lên:

    “Hệ thống Server Vina thông cáo: Người chơi Hiên Viên kiếm thành lập thôn xóm thứ hai của server Vina - Viêm Hoàng thôn, ban thưởng thôn trưởng Hiên Viên kiếm danh vọng 10, NPC cấp A một gã.”

    ......

    “Đáng chết...! Thiên hạ đệ tam thôn của ta a!” Server Vina, cảnh nội Thanh Châu, một người chơi cầm trong tay trường thương đứng ngoài phòng làm của thôn trưởng ngửa mặt lên trời thở dài. Hệ thống nhắc nhở để cho hắn khóc không ra nước mắt.

    “Chúc mừng ngài đã thành lập nên đệ nhị thôn server Vina - Viêm Hoàng thôn, là người thứ hai thành lập thôn ở server Vina, hệ thống đặc ban thưởng cho ngài danh vọng 10, NPC cấp A một gã.”

    “Được rồi! NPC cấp A cũng không tệ, dù sao tỷ lệ chiêu mộ chỉ có 0.2%, giai đoạn đầu cũng có thể đi trước người khác một bước... Trương Thành, các ngươi lập tức đưa NPC được ban thưởng này đi luyện cấp, chú ý an toàn, đừng để hắn anh dũng hy sinh. Hiện tại hắn chỉ có thể phát huy một phần ba thực lực a.” Tên này cũng biết tỷ lệ chiêu mộ NPC cấp A, xem ra là thông qua con đường đặc thù có được.

    “Vâng! trưởng quan! Đám quái kia muốn giết hắn, vậy nhất định phải bò qua thi thể ta.” Một tiểu tử nghiêm chỉnh, thực hiện đúng kiểu chào theo nghi thức quân đội.

    “Hệ thống Server Vina thông cáo: Người chơi Phong lưu lãng tử thành lập đệ tam thôn khu vực sever Vina - Lưu Phong thôn, ban thưởng thôn trưởng Phong lưu lãng tử danh vọng 5, tuỳ chọn một công trình miễn phí xây dựng”.

    “Dựa vào! Thật đúng là nhanh a! Các ngươi mấy thằng ranh con này nên cố gắng a, đừng để mấy công hội khác vượt lên. Hiên Viên kiếm vẻ mặt tức giận mà nói.

    ......

    “Bạn thân, thật không có ý tứ! Nếu không phải ta, thiên hạ đệ tam thôn chỉ có thể là của ngươi.” Dương Thiên vẻ mặt cười xấu xa.

    Hiện tại trò chơi đã mở được hai ngày, một ít công hội to lớn hoặc là tổ chức đã lục tục bắt đầu đã thành lập nên chính thôn trang của mình. Dù sao mấy nhiệm vụ đạt được Kiến Thôn lệnh lúc ban đầu, độ khó cũng không quá lớn, chủ yếu là nhiệm vụ chi tuyến liên hoàn, mất khá nhiều thời gian để làm, một người đoán chừng ít nhất cũng phải mất hơn một tháng. Nhưng lực lượng công hội lại quá cường đại, một hai ngày là có thể hoàn thành toàn bộ.

    Chỉ là không biết, cái tên biến thái Phạm Đức Tư ở nước Mỹ làm thế mà nửa ngày đã có Kiến Thôn lệnh, nếu như không phải dẫm nhằm cứt chó, như vậy khả năng là công hội siêu cấp cường đại, đem mười vạn người chơi mới, cầm kiếm tân thủ đi mài boss, sau đó may mắn nhận được một khối Kiến Thôn lệnh.

    Mấy thứ này tạm thời không quan hệ lắm với Dương Thiên, hắn hiện tại đang cùng Ô Ma trở về sơn trại. Chỉ để lại Đại Ngưu và năm người khác trong sơn động chờ đám kia tỉnh lại. Đại Ngưu còn có trách nhiệm tựu là trông một đống lớn vũ khí, hiện tại những vật này đã là tài sản riêng của Dương Thiên rồi.

    Vào sơn trại, địa phương đầu tiên Dương Thiên đến là nhà kho, mà vào nhà kho, Dương Thiên phát hoảng a! Hắn biết rõ lần đầu tấn công sơn trại , vật tư sẽ rất phong phú, mặc dù đây chỉ là cái sơn trại cấp hai.

    Lương thực 5436, vật liệu đá 775, vật liệu gỗ 883, quặng sắt 189, tiền 512 tiền đồng, thiết kiếm 21 thanh, phác đao 16 thanh, trường thương 14 cái, mộc cung 12 cái, trường thương bằng thép ròng 2 cái, mủi tên 19 mũi, giáp da 37 bộ, Tỏa Tử giáp 1 bộ, bản vẽ trung cấp tư thục (trường tư thục ý) 1 trương.

    Cái này là toàn bộ danh sách vật tư trong kho, cảm giác duy nhất của Dương Thiên là phát tài rồi. Số ở đây cộng với vừa rồi trong chiến đấu đoạt được 67 trường thương, 35 thiết kiếm, 30 phác đao, 11 thanh mộc cung, là một số tài phú cực lớn a! Đặc biệt là tại thời điểm ban đầu, bán vũ khí là món lợi kếch sù. Giá trị giáp da cũng không thể so với vũ khí, nhớ tới mấy sơn dân vừa bị mình đánh xỉu, Dương Thiên phiền muộn, sao lại đã cởi giáp da của bọn hắn chứ. Bất quá hiện tại, chỉ có buông tha, nếu vô lý yêu cầu thôn dân của chính mình nhả ra đồ vật của bọn hắn sẽ dẫn đến nhân tâm căm phẫn.

    Vận khí rất tốt, rõ ràng còn có một trương bản vẽ trung cấp tư thục, bất quá bây giờ vẫn chưa dùng được, chính mình đối với sơ cấp tư thục còn chưa có tí manh mối! Vì thế, tạm thời cất bản vẽ này trong kho đã.

    Lòng tham không đáy, tìm tòi xong không có Kiến Thôn lệnh, Dương Thiên có chút thất vọng. Nhưng suy nghĩ một chút cái này cũng bình thường, Kiến Thôn lệnh là đánh chết boss mới có thể đạt được, hiện boss sơn trại đang đi sau mông mình đây!

    “Ô Ma, ngươi mau chóng phân phó thôn dân đến đem những vật từ còn lại này chuyển ra đi, chúng ta tranh thủ trước lúc trời tối chạy về thôn.” Dương Thiên phân phó nói, sau đó đem đại bộ phận nguyên vật liệu nhét vào trong ba lô của mình rồi ra khỏi nhà kho. Hắn mặc dù có ba lô của hệ thống tặng, nhưng ba lô chỉ có 20 ô vuông, ngoại trừ nguyên vật liệu có thể điệp gia một ngàn đơn vị, còn lại đều không thể điệp gia, vì thế, số vũ khí kia còn không bằng phân phó NPC vận chuyển?

    Đi đến phòng nghị sự của sơn trại (công năng tương đương với văn phòng thôn trưởng tại thôn trang).

    Đứng trước tấm bia đá, Dương Thiên có ba lựa chọn: Phá hủy, giữ lại, chiếm lĩnh.

    Phá hủy, có thể chiếm được thêm một ít vật tư. Nhưng sơn trại là nơi người chơi đánh quái luyện cấp, nếu như ngươi lựa chọn phá hủy, trong vòng một ngày sẽ lại một lần nữa tạo ra một tòa sơn trại cao cấp hơn, đẳng cấp bình quân sẽ tăng lên, khả năng là xuất hiện một bộ phận ngũ giai binh. Võ tướng đoán chừng cũng sẽ biến thành cao cấp, theo tiến độ trò chơi, trong thời gian ngắn, chính mình tuyệt đối không có năng lực luyện cấp ở đây.

    Nếu như giữ lại, đương nhiên cũng không có khả năng đạt được tài nguyên thêm vào, mà sơn trại cũng sẽ đổi mới sau một tuần. Đương nhiên, Dương Thiên không cho rằng mình có vận khí, một lần nữa chiêu hàng được. Nhưng giữ lại thành một điểm luyện binh cũng là không tệ.

    Về phần chiếm lĩnh, Dương Thiên không cho rằng chính mình có năng lực bảo vệ nổi. Khu vực này là địa bàn của sơn dân, mình ở đây sẽ trở thành cái gai trong mắt đám dân bản địa, đoán chừng không đến hai ngày sẽ bị cả lũ vây công, nhổ đi.
     
    duyhung, gillnguyen, bacgiang and 2 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)