HOT  Huyền Huyễn  Đô Thị Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp - 1250 - Bạo Tẩu Loli

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 10: Một kiếm
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    "Đều là hung thú cấp một sao"

    Phong Vân nhìn một chút, phát hiện ra về cơ bản đều là hung thú cấp một.

    Nhưng điều này cũng rất bình thường, dù sao trong các học viên ở đây người đạt tới võ giả Trung Cấp dự căn bản không có mấy người.

    Hơn nữa mặc dù đạt tới võ giả Trung Cấp dự bị nhưng mà đối mặt với cấp hung thú sợ là cũng không địch lại.

    Những người này đều chỉ là những học viên tay mơ chưa từng trải qua máu và lửa tẩy rửa mà thôi, tố chất thân thể được, võ kỹ được, không có nghĩa là có thể giết hung thú.

    Có vài người vừa thấy máu lúc lâm nguy then chốt có mười phần thực lực một phần cũng không phát huy ra được cũng rất bình thường.

    Ngay cả tên Bách Thiên Trần lúc trước còn vênh váo hò hét lúc này đứng trước những con hung thú này cũng tịt ngòi, mặc dù không biểu hiện không chịu nổi như những học viên khác nhưng cũng mất đi tâm tư tinh tướng.

    Toàn trường cũng chỉ có Phong Vân biểu hiện rất bình tĩnh.

    Chu Khôn Long đứng ở trong phòng làm việc, thông qua cửa sổ ta lớn sát đất quan sát biểu hiện của các học viên, không khỏi lắc đầu một cái.

    "Khóa học sinh này không được, một người có thể đánh cũng không có.

    "Bọn họ đều là từ nhỏ đã lớn lên ở trong căn cứ cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với hung thú, rất bình thường."

    Hiệu trưởng đi tới đưa cho Chu Khôn Long một ly trà, cười nói.

    Chu Khôn Long không nói gì, hắn cũng biết đây là sự thật, khi hắn chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì không cẩn thận nhìn đến Phong Vân, thấy người này thần sắc bình tĩnh như nước, hắn mới khẽ gật đầu.

    "A, chung quy tính ra vẫn còn một cái tiểu tử tốt."

    Hiệu trưởng vừa muốn hỏi, Chu Khôn Long đã đi ra ngoài "Chuẩn bị một chút, bắt đầu khảo hạch đi."

    ...

    "Các vị."

    Một giọng nói to rõ truyền vào trong tai mỗi một người học viên.

    Chu Khôn Long đứng ở trên đài cao hướng về phía tất cả học viên nói: " Xem ra các ngươi đều chuẩn bị xong rồi, bây giờ ta tuyên bố, khảo hạch chính thức bắt đầu."

    "Nhớ kỹ, nếu như các ngươi cảm thấy không thể tiếp tục nữa thì hãy cầu cứu huấn luyện viên bên cạnh của các ngươi, nhưng một khi cầu cứu thì nghĩa là ngươi đã mất đi tư cách."

    Vèo!

    Sau khi nói xong, Chu Khôn Long đã trực tiếp biến mất trên đài cao, thật giống như Súc Địa Thành Thốn sau đó trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên lầu dạy học.

    "Đây chính là võ kỹ cấp hai "Thốn Du Bộ" sao."

    Phong Vân thấy một màn như vậy ánh mắt lóe lên nói.

    Hắn từng thấy môn võ kỹ này qua mạng, thuộc về võ kỹ thân pháp, giá bán trên dưới 4w, trước mắt hắn không mua nổi.

    Nhưng mà không sao, có thể từ trong hình chiếu Chu Khôn Long tuôn ra, hơn nữa còn không cần tu hành như thế.

    "Tất cả học viên, lên đường, đi xuống thú tràng dưới mặt đất đi!"

    Mấy trăm học viên đồng loạt lên đường, nhanh chóng tràn vào trường học dưới đất.

    Phong Vân lần đầu tiên phát hiện ra trường học dưới đất còn có một chỗ như vậy.

    Rộng rãi rộng rãi, có tường cao xây lên lần lượt được phân ra thành từng khu vực.

    Mà vào lúc này, bên trong những khu vực này tất cả đều là hung thú.

    "Đóng cửa!"

    Theo một tiếng ra lệnh, 'Ầm ầm' một tiếng, khảo hạch chính thức bắt đầu!

    Phong bế thú dưới đất vào trong sân, mấy trăm học viên lập tức tách ra, mỗi người bọn họ tự chọn hung thú, về căn bản hợp thành một đội ở đây, dù sao đối mặt với hung thú dữ tợn kia trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc.

    Cho nên lúc Phong Vân một thân một mình đi đến chỗ hung thú dĩ nhiên làm cho người khác chú ý.

    "Người này là ai? Lại một thân một mình?"

    "Vào lúc này khoe tài cũng không nhìn trường hợp một chút."

    "Đừng để ý tới hắn, chúng ta vẫn nên thương lượng làm thế nào để đối phó hung thú đi..."

    "..."

    Tiếng nghị luận từ các nơi truyền đến, Phong Vân mắt điếc tai ngơ.

    "Người này."

    Bách Thiên Trần nhìn Phong Vân, hắn tự nhiên biết cái tên tiểu tử độc lai độc vãng này.

    "Là giả bộ hay là thực sự có bản lĩnh?"

    Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn là điều phía trước có khả năng lớn hơn, dù sao gia cảnh của người sau hắn cũng đã nghe bạn học trong lớp nhắc tới.

    Sau đó hắn đặt sự chú ý lên trên người hung thú trước mắt, không chú ý đến Phong Vân nữa.

    ...

    Phong Vân đi thẳng tới khu vực thứ nhất, hung thú ở đấy chính là Thiết Mao Trư, là hung thú mạnh nhất trong một trăm hung thú cấp một, đã bước vào nửa hung thú tầng thứ hai.

    Hắn muốn lấy con Thiết Mao Trư này đi thử kinh nghiệm thực chiến của chính mình một chút.

    Nơi này đã có một tên huấn luyện viên đứng chờ sẵn, hắn nhìn Phong Vân một người đi tới, không khỏi nhíu máy "Chỉ một mình ngươi?"

    Phong Vân gật đầu một cái.

    "Đúng là ghé con không sợ cọp."

    Huấn luyện viên trẻ tuổi lắc đầu một cái, hắn cũng không nói câu khuyên nhủ nào, đều là lựa chọn của mình mà thôi.

    Hắn chỉ chỉ vào quần áo và vũ khí phòng thân ở bên cạnh "Những thứ này mặc người lấy đi, chờ lát nữa không chịu được nhớ kêu cứu mạng."

    Rõ ràng là hắn thấy Phong Vân chỉ là đang khoe tài mà thôi.

    Phong Vân trực tiếp cầm lên một thanh bách luyện Tinh Cương Kiếm, quan sát một chút, gật đầu hài lòng, sau đó đi thẳng vào.

    "Này, bạn học ngươi quên cầm quần áo phòng thân."

    "Không cần, dù sao rất nhanh sẽ kết thúc."

    Rất nhanh sẽ kết thúc?

    Huấn luyện viên trẻ tuổi nghe nói như vậy, thần sắc hơi run.

    Đúng lúc đó, bỗng nhiên một tiếng kiếm reo vang lên, huấn luyện viên trẻ tuổi ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó thấy được một cảnh làm hắn phải há to miệng.

    Chỉ thấy thiếu niên anh tuấn lúc trước kia lấy một góc độ không tưởng tượng nổi một kiếm trực tiếp xuyên qua cổ họng của Thiết Mao Trư kia.

    Cùng với một tiếng kêu gào thê thảm, thân thể cao lớn của Thiết Mao Trư ngã xuống, bắn lên một trận bụi bặm, chết không thể nghi ngờ.

    "Kiếm tốt."

    Phong Vân búng một cái lên thân kiếm làm cho máu ở phía trên bị giũ đi sạch sẽ, thả lại chỗ cũ, cất bước rời đi.

    Toàn bộ quá trình không quá năm phút đồng hồ.

    "Giống nhau, bạn học, ngươi, tên của ngươi."

    "Phong Vân." Âm thanh từ xa xa truyền đến.

    Ánh mắt huấn luyện viên trẻ tuổi hoảng hốt, hắn nhìn thi thể của con Thiết Mao Trư kia, liên tưởng đến một kiếm lưu loát của Phong Vân mới vừa rồi, từ đối phương xuất thủ, hắn giống như thấy được một loại cảm giác thuần thục do trải qua muôn ngàn thử thách.

    Giết hung thú đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.

    "Phong Vân sao, lần này học viện Võ Đạo Hải Lam có gia hỏa bước ra rồi."

    Huấn luyện viên trẻ tuổi cảm khái nói sau đó lấy ra đơn thành tích viết tên Phong Vân lên, mà ở cột thành tích kia hắn trực tiếp đánh cái cấp SSS đánh giá.

    Đây có khả năng là cấp đánh giá cao nhất!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 11: Đánh giá cấp SSS!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Phong Vân ban đầu cho rằng Thiết Mao Trư có thể cùng hắn qua mấy cái hiệp, kết quả ngay cả một kiếm trong tay hắn cũng không kiên trì được, không thể không nói, mười mấy năm kinh nghiệm thực chiến của Chu Khôn Long kia không phải cái ô.

    Giết những hung thú cấp thấp này thật sự là quá đơn giản.

    Không ở lại thú tràng này thêm nữa, Phong Vân rời khỏi cửa

    Hung thú mạnh nhất nơi này cũng không đỡ nổi một kiếm của hắn, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đi tu hành.

    Bạch Thiên Trần nhìn bóng dáng Phong Vân rời đi, cười lạnh một tiếng, "Đúng là giả bộ khoe tài."

    Thời gian mới vừa trôi qua năm phút đồng hồ mà thôi, dưới góc nhìn của hắn, Phong Vân hiển nhiên là thất bại, lúc này đã ảm đạm lui tràng.

    "Quên đi, chỉ là một thường dân, không đáng để ta chú ý, vẫn là chú trọng trận khảo hạch này, ở đây cũng chỉ có Dương Thiên lớp 7 và Mao Vân Tuyết lớp 3 có năng lực cạnh tranh vị trí thứ nhất với ta, ta chỉ cần phát huy tốt, vị trí thứ nhất nhất định là của ta."

    Bạch Thiên Trần nói thầm trong lòng.

    . . .

    Phong Vân ra khỏi thú tràng dưới đất, không rời khỏi trường học, dẫu sao lúc này cũng đang là thời gian lên lớp, rời trường học sớm không tốt lắm.

    Hắn đi tới công viên phía sau trường học, vừa tu hành như mọi ngày, vừa ý thức vào tấm gương không gian, bắt đầu khiêu chiến hình chiếu.

    Nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn đã luyện thành nhất tâm phân nhị.

    [Thắng hình chiếu Lâm Cường!]

    [Rơi xuống]: Không có

    [Thắng hình chiếu thú Hắc Kim Điêu!]

    [Rơi xuống]: Không có

    [Thắng hình chiếu người Chu Khôn Long!】

    [Rơi xuống]: Không có

    . . .

    [Thắng hình chiếu thú Hắc Kim Điêu!]

    [Rơi xuống]: Lông vũ Hắc Kim

    [Thắng hình chiếu người Chu Khôn Long!]

    [Rơi xuống]: Nhị giai vũ kỹ "Thốn Du Bộ"

    . . .

    Liên tiếp khiêu chiến ba hình chiếu, tổng cộng mười lăm lần, cuối cùng ở Hắc Kim Điêu và Chu Khôn Long tuôn ra vật phẩm.

    "Lông vũ Hắc Kim và Thốn Du Bộ."

    Cái đầu hắn có thể cầm tiền đến chợ đen đổi, mà cái sau chính là thân pháp vũ kỹ mà hắn khao khát đã lâu.

    "Có hiển hóa hay không?"

    "Không."

    Phong Vân dĩ nhiên không thể hiển hóa ở nơi này, nếu như bị người khác thấy được, vậy coi như bại lộ.

    Sau đó, hắn tiếp tục diễn luyện đoán thể pháp môn, cố gắng tu hành.

    . . .

    Bên kia.

    Cuối cùng cũng qua hơn nửa ngày, cuộc khảo hạch đã kết thúc.

    Đối với những học viên này mà nói, trận đấu lần này chính là tra tấn đau khổ, e rằng một thời gian rất dài bọn họ cũng không thể nào quên, thậm chí ban đêm còn có thể gặp ác mộng.

    Không ngừng nôn mửa, thiếu chút nữa thì tàn phế.

    Đây vẫn chỉ là một góc băng sơn của hiện thực tàn khốc, thế giới bên ngoài còn tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần.

    Trong văn phòng.

    Chu Khôn Long uống một ngụm trà, nhận lấy bảng thành tích từ các huấn luyện viên, bên trên viết đầy tên, thành tích xếp từ cao xuống thấp.

    Đầu tiên hắn nhìn từ dưới lên, càng nhìn mày nhíu lại càng chặt.

    "Biểu hiện quả nhiên rất kém cỏi, những học viên này nếu như đặt ở YeWai, không quá một ngày, e là cọng lông cũng không còn."

    Hiệu trưởng và chủ nhiệm các lớp ở bên cạnh chỉ có thể lúng túng cười một tiếng, không biết nói gì cho phải.

    "Chỉ có ba người Bạch Thiên Trần, Mao Vân Tuyết và Dương Thiên tạm coi như là được, có đánh giá A. . ."

    Chu Khôn Long nhìn lên trên, nói.

    Nhưng một khắc sau, hắn liền lộ ra kinh hãi, "Có chuyện gì xảy ra với hạng nhất Phong Vân, vì sao đánh giá SSS cho hắn?"

    Đánh giá SSS?

    Bên cạnh, hiệu trưởng và chủ nhiệm các lớp nghe nói như thế, đều kinh sợ đứng dậy, suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

    ắ ể ắNhất là lão sư trung niên kia, hắn thậm chí hoài nghi đây là ai đó trùng tên trùng họ, không thể nào là Phong Vân trong lớp hắn.

    Đánh giá SSS, hắn chấp giáo nhiều năm rồi, chưa từng xuất hiện đánh giá cao như này!

    Lúc này, huấn luyện viên thanh niên phụ trách khu vực khảo hạch thứ nhất đi ra, lễ độ nói: "Báo cáo sếp, là ta đánh giá, đây là căn cứ, mời ngài xem qua."

    Nói xong, huấn luyện viên thanh niên chiếu hình ảnh chụp được lúc ấy lên không trung cho mọi người ở đây quan sát.

    Trong hình, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn tay cầm một thanh trường kiếm, dùng góc độ ‘linh dương quải giác, vô tích khả tầm' ' xuyên qua điểm yếu của Thiết Mao Trư, một kích giết chết!

    Quá hoàn mỹ!

    Dù là thời cơ bắt chẹt hay là lực đạo chưởng khống đều hiểu rõ điểm yếu của hung thú, đều có thể được gọi là sách giáo khoa!

    Chu Khôn Long thậm chí còn thấy được bóng dáng của mình trên người đối phương.

    "Tốt!"

    Hắn không nhịn được hét lớn một tiếng, khiến những người khác đều giật mình.

    "Trong trường học của chúng ta vẫn còn có đệ tử thiên tài như vậy!" Hiệu trưởng nét mặt già nua cũng cười thành một đóa cúc.

    Lão sư trung niên không thể tin được vào mắt mình, thiếu niên anh tuấn trong hình kia, đúng là Phong Vân trong lớp hắn, cũng là tiểu tử nghèo mà lúc trước hắn không coi trọng.

    "Tiểu tử này che giấu kỹ thật!"

    Bình thường Phong Vân quá im lặng, không tham gia hoạt động lớp, cũng không so tài với người khác, chỉ lên lớp như thường lệ, thế cho nên lão sư trung niên căn bản không biết thực lực cảnh giới của Phong Vân như thế nào.

    Theo hắn thấy Phong Vân rất có thể là thiên tài chiến đấu trong truyền thuyết, hiểu rõ chi tiết chiến đấu rất nhanh, bằng không thì sao có thể dễ dàng giết Thiết Mao Trư kia trong nháy mắt như vậy.

    "Đúng vậy, cuối cùng cũng tìm ra một tiểu tử tài giỏi, nhớ bồi dưỡng thật tốt, tương lai nhất định bất phàm."

    Chu Khôn Long cười nói với hiệu trưởng.

    Hiệu trưởng gật đầu, "Đó là đương nhiên, học viện chúng ta nhất định sẽ liệt đệ tử thiên tài này vào một trong nhữnh mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm."

    Hắn vừa xem qua tư liệu của Phong Vân, ra đời ở viện mồ côi, có thể nói là nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng), nhưng mà chính do bối cảnh như vậy mới đi đến bước này, không thể không nói, đối phương nhất định là một thiên tài.

    Nếu như bồi dưỡng, tương lai không nói nhất phi trùng thiên, ít nhất cũng có thể đại phóng dị sắc, chuyện này đối với danh tiếng học viện bọn họ cũng có tác dụng rất lớn.

    . . .

    Mà ở bên ngoài.

    Nhiều đệ tử còn đang chờ công bố thành tích khảo hạch.

    Bạch Thiên Trần, Mao Vân Tuyết và Dương Thiên đứng ở phía trước nhất.

    "Đừng tranh giành, lần này đứng đầu nhất định là ta, " Bạch Thiên Trần cười lạnh nói.

    "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta mới là người đứng đầu." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mao Vân Tuyết lộ ra khinh thường.

    Dương Thiên trực tiếp hơn, hắn trợn trắng mắt, "Để Niệu Hoàng ta thức tỉnh các ngươi."

    Những học viên phía sau trố mắt nhìn ba người kia tranh giành, không ai dám chen lời.

    Lúc này, một vị huấn luyện viên đi ra, dán thành tích lên bảng thông báo.

    Ba người Bạch Thiên Trần nhanh chóng tiến lên.

    Mà khi bọn họ thấy được cái tên đứng đầu, nhất thời như bị sét đánh, không thể tin được vào mắt mình, trong miệng không ngừng nói 'Không thể nào không thể nào'.

    Mọi người tò mò tiến lên trước xem, chỉ thấy chỗ đó viết:

    [Hạng nhất: Phong Vân, đánh giá thành tích: cấp SSS】

    Hả!

    Bọn họ không phải đang nằm mơ chứ?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)