FULL  HOT  Đô Thị  Võng Du Ta Là Võ Học Gia - FULL - Thiết Ngưu Tiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: Giết Sói
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Chẳng qua không còn cách nào khác, lực tấn công của sáu con Sói Hoang cấp 10 đủ để giết chết một người chơi ở những cấp đầu.

    Lúc này Vương Vũ lượn đông dạo tây, nhanh chóng gặp được một đàn Sói Hoang.

    Thấy Vương Vũ bước vào lãnh địa của chúng, sáu con Sói Hoang đang ngủ gật trong bụi cỏ lập tức đứng dậy, nhe răng, gầm gừ ép sát hắn từng bước một.

    "Sói Hoang này lại giống lũ Chó Hoang ở cửa thôn thế chứ lị!" Vương Vũ cười nhạo, quan sát thuộc tính của Sói Hoang.

    Sói Hoang (cấp 10)

    HP: 300

    MP: 50

    Kỹ năng: Cắn Xé, Cào Xé

    Súc sinh đúng là súc sinh, chỉ dựa vào nanh vuốt mà thôi!

    Vương Vũ thét lên, xông vào bầy sói.

    Bầy sói cũng xông tới, không hề yếu thế chút nào.

    Vương Vũ xoay chân, né tránh đòn tấn công của Sói Hoang, lại tung chân ra một cú Đá Tống Ngang đá thẳng vào phần lưng của một con sói cách hắn gần nhất.

    Con sói đó ẳng một tiếng, bị đá bay.

    Một con số - 44 đỏ ngầu bay lên trên đầu nó.

    Ngay sau đó, tay trái của Vương Vũ bóp chặt cổ họng con Sói Hoang này, siết chặt lại, năm ngón tay hệt như dao đâm vào cổ nó.

    - 55

    - 99

    - 100

    Kỹ năng Đá Tống Ngang, độ hoàn thành 140%, tạo sát thương công kích vật lý tối đa 400%, hiệu quả kèm theo: đánh bay, gây tàn phế.

    Tấn công yếu hại, độ hoàn thành 170%, tạo sát thương công kích vật lý tối đa 500%, hiệu quả kèm theo: bỏ qua phòng ngự.

    Tấn công yếu hại, độ hoàn thành 185%, tạo sát thương công kích vật lý tối đa 900%, hiệu quả kèm theo: bỏ qua phòng ngự.

    Ba liên kích tăng sát thương 100!

    Con Sói Hoang chỉ còn lại 2 máu, dưới ảnh hưởng của hiệu quả tàn phế thì đã hấp hối. Vương Vũ dùng sức quăng nó ra ngoài, đúng lúc đập vào năm con Sói Hoang còn lại. Nó hóa thành một tia sáng trắng, rồi một thứ màu đen rơi xuống đất.

    Giết quái chỉ trong một giây!

    Bất kể là ai cũng không thể ngờ được một Võ sư cấp 2 với một bộ liên kích, lại có thể giết chết một con Sói Hoang cấp 10 ngay lập tức!

    Ngay cả Vương Vũ cũng cảm thấy khó hiểu: Ba liên kích tăng sát thương là cái quái quỷ gì vậy?

    Liên kích làm tăng sát thương thực ra là thuộc tính ẩn của hệ thống trong game Trọng Sinh này, hiện giờ hầu hết người chơi đều không tạo ra liên kích, nhưng sau này khi thuộc tính và kỹ thuật được nâng cao, bọn họ sẽ dần tìm tòi ra, số lần liên kích càng nhiều, tạo ra sát thương càng cao.

    Trong game này, Võ sư là nghề nghiệp chả ai quan tâm, thứ đặc sắc nhất của nó chính là liên kích, đây hẳn là một dạng bồi thường cho Võ sư.

    Năm con Sói Hoang còn lại xông tới, lúc này kỹ năng Đá Tống Ngang của Vương Vũ cũng đã hồi lại, hắn lại làm như cũ, lại giết một con Sói Hoang khác chỉ trong một giây.

    Sói Hoang là một loại quái nhỏ có trí thông minh không cao, cách tấn công cũng rất máy móc. Vương Vũ nhanh chóng nắm được nhịp độ tấn công của bọn chúng. Không lâu sau, cả sáu con Sói Hoang đều biến thành điểm kinh nghiệm.

    Từ cấp 2 lên cấp 3 cần hai nghìn điểm kinh nghiệm. Điểm kinh nghiệm của mỗi con Sói Hoang là 200, giết quái vượt cấp sẽ được cộng thêm kinh nghiệm. Một tia sáng lóe lên, Vương Vũ đã lên cấp 3.

    Sau khi cộng 3 điểm thuộc tính vào Sức Mạnh và 2 điểm vào Nhanh Nhẹn, Vương Vũ nhặt những thứ rơi ra từ sáu con Sói Hoang.

    Cả sáu con Sói Hoang rớt ba, bốn mươi đồng, nhiều hơn Chó Hoang rất nhiều. Vả lại con Sói Hoang đầu tiên còn rơi một trang bị bao tay.

    Thương Lang Hộ Oản (Hắc Thiết)

    Vật phòng: 1 - 1

    Ma phòng: 1 - 1

    Cấp độ yêu cầu: 5

    Trang bị trong game Trọng Sinh này chia làm bảy cấp: Hắc Thiết (màu trắng), Thanh Đồng (màu lục), Bạch Ngân (màu lam), Hoàng Kim (màu vàng), Ám Kim (màu cam), Sử Thi (màu tím) và Truyền Thuyết (màu đỏ).

    Còn có một loại màu đen gọi là bộ trang phục, có từ ba món trang bị, năm món trang bị hoặc bảy món trang bị. Mỗi một trang bị đơn lẻ có thuộc tính rất bình thường, nhưng khi tập hợp đủ bộ sẽ kích hoạt dòng thuộc tính ẩn, xịn xò hơn trang bị bình thường rất nhiều.

    Mặc dù đó chỉ là một trang bị Hắc Thiết, nhưng cũng đủ để chứng minh tỉ lệ rớt đồ của Sói Hoang quả là danh bất hư truyền.

    Vương Vũ cất bao tay Thương Lang vào túi, rồi ngồi xuống hồi nội lực. Sau đó hắn tiếp tục đi loanh quanh giết Sói Hoang.

    Sói Hoang có lượng kinh nghiệm khá ổn, tỉ lệ rớt đồ cũng không tệ, chủ yếu là thực lực của chúng mạnh hơn Chó Hoang rất nhiều, điều này khiến Vương Vũ rất vui mừng vì rốt cuộc đã không sỉ nhục công phu của hắn.

    Tới trưa, Vương Vũ không tìm được Ngân Lang Vương, nhưng giết được chừng trăm con sói, khiến cho hắn lên tới cấp 6.

    Tốc độ thăng cấp này phải nói là quá đáng sợ trong game Trọng Sinh.

    Bởi vì nhân vật không thể sửa giới tính được, cho nên tốc độ thăng cấp trong game Trọng Sinh này quả thực khiến người ta bực bội, cấp 1 lên cấp 2 là chuyện đơn giản, chỉ cần 1.000 điểm kinh nghiệm mà thôi. Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ đầu tiên, trưởng thôn chắc chắn sẽ không keo kiệt, sẽ cho người chơi thăng cấp luôn.

    Nhưng qua giai đoạn đó thì chả khác gì bước vào địa ngục, mỗi lần thăng một cấp đều cần lượng điểm kinh nghiệm gấp đôi cấp trước. Quái cao nhất của khu tân thủ có lượng kinh nghiệm chỉ tới 200, sau cấp 8 là tự động hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, lúc đó mới được khôi phục thưởng thêm 10% cho mỗi cấp độ. Cho nên game được mở ba ngày, nhưng chưa có ai lên được cấp 10, phần lớn đều đang mắc kẹt ở cấp 7.

    Hơn trăm con sói rớt được tám món trang bị, trong đó có một món Thương Lang Bì Giáp (áo), một đôi Thương Lang Ngoa (giày), Thương Lang Đầu Khôi (mũ), còn lại đều là Thương Lang Hộ Oản (bao tay).

    Ngoài ra còn kiếm được ít đồng. Vương Vũ đánh quái, cơ bản là không tiêu hao gì, thành thử cũng thừa ra một khoản tiền thuốc.

    Khi mặc các trang bị của bộ Thương Lang, Vương Vũ trông vốn oai phong hùng dũng nay lại toát ra thêm phần hoang dã, khiến cho người ta nhìn mà sợ.

    Hiện nay thuộc tính của Vương Vũ là:

    ID: Thiết Ngưu (Võ sư - )

    Cấp: 6

    Sinh lực: 270 (9 x 30)

    Nội lực: 240 (8 x 30)

    Sức mạnh: 25

    Thể chất: 9

    Tinh thần: 8

    Trí lực: 8

    Nhanh nhẹn: 20

    Vật công: 22 - 27

    Ma công: 5 - 8

    Vật phòng: 12 - 15

    Ma phòng: 10 - 13

    Trang bị:

    Thương Lang Bì Giáp (Áo giáp): vật phòng 2 - 2, ma phòng 2 - 2

    Thương Lang Đầu Khôi (mũ): vật phòng 1 - 1, ma phòng 1 - 1

    Thương Lang Hộ Oản (bao tay): vật phòng 1 - 1, ma phòng 1 - 1

    Thương Lang Ngoa (giày): vật phòng 1 - 1, ma phòng 1 - 1, tốc độ di chuyển + 4%

    Găng Tay Công Kích Cũ: 1 - 2

    Kỹ năng: Đá Tống Ngang (cấp 1), đòn đá mạnh của võ sư tạo 120% sát thương vật lý, đá bay đối thủ. Tiêu hao 30 điểm nội lực.

    Nay phòng ngự của Vương Vũ cao tới mức cho dù Sói Hoang có cắn hắn thì cũng chỉ mất một vài máu.

    Tất nhiên là với thân thủ của Vương Vũ, Sói Hoang hoàn toàn không thể tấn công được hắn, cho nên Vương Vũ không hề cảm thấy phòng ngự có tác dụng gì, hắn mặc trang bị chẳng qua là vì thấy mấy ô trang bị đang trống không mà thôi.

    Hắn lại đi một vòng, vẫn không thấy BOSS Ngân Lang Vương đâu. BOSS vốn chỉ ngẫu nhiên mới gặp được, huống chi đó còn là một BOSS Bạch Ngân?

    Vương Vũ đành phải quay về thôn tân thủ, khiến rất nhiều người phải chú ý tới hắn.

    Trong lúc ai nấy đều mặc áo vải thô cầm kiếm gỗ, bộ trang phục trên người Vương Vũ đúng là rất bắt mắt.

    Đám người chơi nhìn Vương Vũ, nước miếng sắp chảy cả ra. Nhìn trang phục, rồi tính chất, chắc chắn không phải vật tầm thường, lại nhìn người mình, áo vải thô... lại còn cũ rách, móa nó chứ!

    "Ê người anh em, kiếm bộ đồ này ở đâu ra vậy?" Một Chiến sĩ xách kiếm gỗ đi tới, ồm ồm hỏi Vương Vũ.

    Vương Vũ đáp thản nhiên: "Quái rớt!"

    "..." Mọi người cạn lời, đây không phải nói thừa sao! Nếu cửa hàng có bán, ai còn rảnh hỏi mi làm chi?

    "Rớt chỗ nào?" Chiến sĩ lại hỏi.

    "Sói Hoang ở bình nguyên Thự Quang đánh rơi!"

    Vương Vũ là người thành thật, người ta hỏi là hắn trả lời chi tiết ngay.

    "Ồ..." Mọi người đều hít vào một hơi thật sâu.

    Bình nguyên Thự Quang, nơi đó đều là dã quái cấp 10, trước nay người chơi cấp thấp thường chạy tới đó để hồi thành (quay về thành miễn phí), tên cao to này là Võ sư, lại còn một mình, chẳng lẽ hắn đã có năng lực đánh quái ở bình nguyên Thự Quang rồi? Nghề nghiệp Võ sư ăn hại này, trở nên trâu bò đến vậy từ bao giờ?

    Tên Chiến sĩ kia cũng sửng sốt, bèn dò hỏi Vương Vũ: "Có bán không?"

    Gã cũng chỉ hỏi cho có mà thôi, dù sao giai đoạn đầu của game, có một bộ trang bị như vậy chẳng khác nào thần khí cho tân thủ, nên không hy vọng người ta sẽ bán.

    Ai ngờ Vương Vũ đáp ngay không chút do dự: "Bán!"

    Với Vương Vũ mà nói, trong bộ trang bị này, ngoài giày ra thì những thứ khác đều vô dụng, thay vì tự mình mặc gây lãng phí, chẳng bằng bán đi.

    Lúc trước khi gia nhập phòng làm việc, Vương Vũ đã ký hợp đồng với Lý Tuyết, hai tháng đầu khi mới mở server, mỗi tháng hắn phải giao nộp 5 vàng.

    Trong trò chơi, 1 vàng = 100 bạc = 10.000 xu.

    Vương Vũ đánh quái không mất gì, lại giết sói vượt cấp, thu hoạch nhiều, nên hắn tuyệt đối được coi là người có tiền, hiện giờ trong túi hắn cũng chỉ có mười mấy bạc.

    Trong giai đoạn đầu này, khi chưa mở chức năng đổi Nhân Dân Tệ, năm vàng quả thực là con số trên trời!
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 7: Người Tập Võ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trong thời kỳ đầu của game, mỗi tháng phải thu thập đủ năm vàng, chỉ dựa vào những đồng tiền rơi ra từ mấy con quái nhỏ, game thủ bình thường có lẽ cũng chẳng đủ mua thuốc, cho nên cày bảo vật bán trang bị mới là phương pháp tốt nhất.

    Trong hợp đồng của phòng làm việc đã nói rất rõ ràng, miễn là hàng tháng có thể nộp đủ số vàng nhất định, những thu nhập khác đều thuộc sở hữu của Vương Vũ.

    Với cuộc sống khó khăn hiện tại của Vương Vũ, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền thế này.

    Nghe nói Vương Vũ muốn bán bộ trang bị này, tất cả người chơi đang đứng xem đều náo động lên.

    Dù sao, bộ trang bị phòng ngự này có giá thành rất cao, nếu nghề nghiệp Kỵ sĩ mặc vào, chắc chắn có thể chống đỡ được tất cả các loại quái ở khu tân thủ, ngoại trừ BOSS!

    "Ta bỏ mười bạc để mua bộ quần áo kia! Thế nào?" Người vừa lên tiếng là một Chiến sỹ, gã ta vô cùng vui mừng hỏi.

    "Mười bạc?" Vương Vũ hơi sững sờ.

    Cũng không phải hắn chê ít, mà là cảm thấy hơi bất ngờ.

    Mặc dù bên chính phủ ban bố tỷ giá đổi tiền là 1 bạc = 1 tệ, nhưng trong giai đoạn đầu của game, giá thị trường vẫn gấp mười lần con số này.

    Nói cách khác, một món Thương Lang Bì Giáp mà bán được 100 tệ...

    Phải biết là ngày hôm qua, Vương Vũ còn bị người ta sỉ nhục vì một chai nước khoáng một tệ đấy!

    Không thể tưởng tượng được ở trong thế giới giả tưởng này, tiện tay nhặt được một thứ đồ lại có thể kiếm lời nhiều như vậy!

    "Người anh em, thế nào? Ta chỉ có nhiêu đó, nếu ngươi chê ít, ta sẽ dùng đồng Nhân Dân Tệ..." Chiến sỹ thấy Vương Vũ không nói gì, hơi gấp gáp.

    Ngay khi Vương Vũ còn đang sững sờ, một Đạo tặc bên cạnh Chiến sỹ cười lên ha ha: "Ngươi không có tiền còn giả vờ làm phú ông làm gì? Không thấy người ta còn không thèm để ý đến ngươi sao?"

    Sau đó, Đạo tặc dũng cảm nói: "Này người anh em, ta ra 50 bạc, mua áo giáp và giày của ngươi!"

    "... 50 bạc." Tất cả mọi người sửng sốt, Đạo tặc này quả thật là người có tiền, server này mới mở được ba ngày mà hắn ta đã có nhiều bạc như vậy!

    Mặt Vương Vũ vẫn không thay đổi, hắn không biết giá thị trường của trang bị này bao nhiêu, nếu tùy tiện bán nhất định sẽ bị lỗ, hẳn là nên đợi Mục Tử Tiên quay lại hỏi ý kiến một chút, hoặc là hỏi Lý Tuyết mới được.

    Nghĩ đến đây, Vương Vũ gọi giao diện ra, mở mục bày quầy bán hàng, ngoài giày ra, bảy trang bị khác, mỗi thứ hắn đặt giá một vàng, sau đó logout.

    Mọi người thấy Vương Vũ đột nhiên biến thành người rơm bù nhìn, biết Vương Vũ đã treo máy đăng xuất, vì vậy đều nhao nhao mở quầy hàng, nhìn thấy giá 1 vàng 1 món, đều ồn ào giơ ngón tay thối với Vương Vũ.

    Mẹ nó, một vàng một món, nghèo đến phát điên rồi hả!

    Vương Vũ tháo thiết bị trò chơi xuống, định đi hỏi Lý Tuyết một chút về giá cả hiện tại của trang bị, nhưng mà cửa phòng ngủ của mấy cô gái đóng chặt, chắc vẫn còn đang phấn đấu trong game.

    Thật ra gia đình Vương Vũ là một gia tộc tập võ lâu đời, tuy mấy năm nay cũng đã vứt bỏ khái niệm trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn rất để ý đến sự khác biệt tối thiểu giữa trai và gái.

    Bất đắc dĩ, Vương Vũ đành phải quay ra đứng tấn ngoài ban công.

    Một ngày luyện ba bài quyền là thói quen của Vương Vũ từ nhỏ đến lớn, chưa từng gián đoạn.

    Vương Vũ vừa đứng tấn, vừa nhớ lại trận chiến buổi trưa, hắn mơ hồ cảm thấy, trò chơi này cũng rất hay, ít nhất hiệu quả khi chiến đấu với đám dã quái còn rõ ràng hơn cả đứng tấn.

    Hắn đứng tấn một lát, chợt nghe thấy có tiếng động trong phòng khách. Vương Vũ cho rằng Mục Tử Tiên đã quay về, vội vàng chạy ra phòng khách đón, kết quả không gặp Mục Tử Tiên, lại nhìn thấy Mã Lỵ rón rén đi ra từ WC.

    Vương Vũ nhìn thấy Mã Lỵ, gương mặt thoáng cái đỏ rực đến tận cổ.

    Một mình ở cùng với một cô gái cũng không có gì, điều khiến Vương Vũ đỏ mặt là vì, Mã Lỵ mặc đồ lót... một bộ nội y màu tím xinh xinh, gần như chỉ che được bộ phận quan trọng.

    Chơi game mà, cố gắng thả lỏng thân thể hết sức, đội một cái mũ sắt nặng nề vốn rất mệt mỏi, cho nên rất nhiều người thích nằm chơi trên giường giống như ngủ. Mã Lỵ cũng không ngoại lệ, cô ta chắc hẳn không nhịn nổi nữa, mới ra ngoài đi WC, ngay cả áo ngủ cũng không buồn mặc.

    "... Thật, thật xin lỗi!" Vương Vũ hoảng hốt vội vàng nói xin lỗi.

    Mã Lỵ lại chỉ cười hì hì nói: " Anh chủ nhà xấu hổ gì chứ? Nghe chị Tuyết nói, cơ ngực anh rất nở nang, để cho em sờ một chút được không..."

    "..."

    "Rầm!" Vương Vũ không nói được câu nào, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

    "Hừ! Chả có khiếu hài hước gì cả!" Mã Lỵ không vui lầm bầm một câu, lại rón rén quay về phòng ngủ của mình.

    Không lâu sau, Mục Tử Tiên tan tầm quay về. Khi về đến phòng ngủ, thấy Vương Vũ đang lướt website game "Trọng Sinh", Mục Tử Tiên cười tủm tỉm nói: "Anh cũng học được đi dạo diễn đàn rồi đấy hả!"

    "Hì hì, tùy tiện lướt qua một chút!" Vương Vũ cười khẽ.

    "Sao rồi ạ? Anh cảm thấy chế độ tự do thế nào? Cấp mấy rồi?" Mục Tử Tiên hỏi.

    Vương Vũ nói: "Rất tốt, đánh được một con Sói Hoang vào buổi trưa, bây giờ cấp sáu..."

    "Cấp sáu... Sói Hoang? Anh gặp được đội ngũ mạnh à?" Mục Tử Tiên khó hiểu hỏi.

    "Anh đánh một mình!" Vương Vũ nói.

    "Một mình..." Khóe miệng Mục Tử Tiên khẽ giật.

    Phải biết, Sói Hoang là quái vật cấp bậc cao nhất khu tân thủ, hơn nữa còn luôn đi theo bầy, người chơi bắt buộc phải thành lập tổ đội ba người mới có thể miễn cưỡng chạy đến bình nguyên Thự Quang thăng cấp, Vương Vũ lại đánh một mình, một buổi trưa đã đánh đến cấp sáu!

    Mục Tử Tiên hoàn toàn kinh hãi, chồng mình là một quái thai thế nào chứ, nên cho hắn đi chơi game sớm hơn mới đúng, cũng may, server mới mở có ba ngày thôi.

    "Anh có thể phá được phòng ngự của quái vật cấp 10 không?" Mục Tử Tiên không hiểu hỏi.

    Trong game "Trọng Sinh" này, quái vật có áp chế cấp độ, cấp 6 đánh Sói Hoang cấp 10, phòng ngự của Sói Hoang sẽ tăng gấp bội, tuy biết Vương Vũ biết võ, Mục Tử Tiên vẫn cảm thấy hơi khó tin.

    Vương Vũ nghĩ một lát: "Phá phòng ngự? Tấn công của anh đều bỏ qua phòng ngự?"

    "..." Mục Tử Tiên lại sợ hãi đến mức cằm cũng muốn rơi xuống đất: "Ý của anh là, chế độ tự do, độ hoàn thành trong tấn công của anh, đều vượt qua 100%?"

    "Hình như vậy..." Vương Vũ gật đầu nói.

    "Biến, biến thái!" Một lúc lâu sau, trong miệng Mục Tử Tiên lập lại một câu như vậy.

    Tuy Mục Tử Tiên chỉ phục vụ khách hàng, nhưng mà làm nhân viên nội bộ của công ty game, cô hoàn toàn biết rõ cái gọi là thông số thiết lập của độ hoàn thành trong tấn công.

    Nếu người chơi bình thường chọn chế độ tự do, độ hoàn thành cao nhất cũng chỉ đến 70 đến 80%, kém xa thiết lập của hệ thống, trong giai đoạn Closed Beta, nhân viên công tác phụ trách chiến lược game đã tự mình thử nghiệm, một lần đạt được độ hoàn thành cao nhất, chẳng qua cũng chỉ đến 98%.

    Hơn nữa nghe đâu nhân viên thiết kế kia cũng là người tập võ, nghề nghiệp hệ cận chiến này chính là anh ta tham gia thiết kế!

    Nhưng mà Vương Vũ không chỉ tạo ra độ hoàn thành vượt qua 100%, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như mỗi chiêu đều hơn 100%... Đây quả thực là khủng khiếp, nếu không phải Mục Tử Tiên hiểu rõ ông xã nhà mình, cô cũng sẽ nghi ngờ Vương Vũ gian lận rồi!

    Vương Vũ không hài lòng: "Ôi ôi ôi, có người nói chồng mình như vậy sao!"

    "... Nhất thời xúc động thôi." Mục Tử Tiên cười làm lành nói, lúc này ánh mắt cô nhìn Vương Vũ đã giật nảy mình, không nhịn được nhớ lại khi bản thân mới quen Vương Vũ.

    "Cảm ơn anh cứu tôi!"

    "Đừng khách sáo, bổn phận của người tập võ thôi!"

    Người tập võ... hóa ra đây chính là chỗ khác biệt giữa người tập võ thật sự và người bình thường!

    Vương Vũ tắt trang web, nói với Mục Tử Tiên: "Bà xã, hôm nay anh vừa đánh được mấy trang bị, có người muốn dùng tiền mua, em tham khảo giá cả giúp anh một chút?"

    "Trang bị? Mấy món?" Nghe thấy hai chữ trang bị, Mục Tử Tiên giật mình một cái, tỉnh lại từ trong hồi ức, hỏi.

    "Tám món, đều là trang bị Thương Lang!" Vương Vũ nói.

    "Lợi hại! Lợi hại!" Có sự sợ hãi trước đó, đối với một việc làm vĩ đại khác của Vương Vũ, Mục Tử Tiên đã chết lặng.
     
    zHiePz thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)