Huyền Huyễn Ta Là Chí Tôn - Phong Lăng Thiên Hạ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1186: Kim Điêu chi kiếp! (3)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Vân Dương thản nhiên nói:

    - Bản tọa trước nay không sinh cái dũng thất phu, càng sẽ không bị cái gọi là khích tướng kích thích. Huống chi nơi này còn có môn hạ đệ tử của ta, bản tọa sao có thể hành động lỗ mãng như ý ngươi?

    Kim Điêu vương trầm mặc một chút, thản nhiên nói:

    - Hoắc chấp sự, trận pháp của ngươi xác thực rất tinh diệu, bản vương tự hỏi không thể phá trừ. Đã như vậy, chúng ta thương lượng một chút, được chứ?

    Vân Dương bất động thanh sắc:

    - Kim Điêu vương, mời nói.

    - Hậu đại của bản tọa lịch luyện Yêu Vương lâm, lại bị mấy tên Hắc Sơn minh kia bắt đi… bản vương giận dữ rời núi, tìm được tới đây, nhưng hậu đại của bản tọa đã bị bán trao tay cho người khác… dưới sự đau lòng, nên bản vương…

    - Ta biết Thánh Tâm điện các ngươi có uy thế vô lượng, chấp sự Thánh Tâm điện càng là người có quyền hành cực trọng, nếu Hoắc chấp sự có thể xuất lực tương trợ, giúp bản vương tìm được hậu đại, bản vương lập tức rời đi, tuyệt không dây dưa, đồng thời thệ ước thiếu ngươi một nhân tình. Cảm kích khôn cùng!

    Kim Điêu vương nói:

    - Hắc chấp sự, suy tính một chút.

    Cái gì, đối phương thực sự tin Lão đại sư phụ phủ tôn? Nhận định hắn chính là chấp sự Thánh Tâm điện, còn bởi vậy mà đưa ra thình cầu? Có thể bất hợp lý thêm chút nữa được không?!

    Đám tiểu bối nhao nhao có chút ngơ ngác.

    Tâm tư của Vân Dương lại khác với đám đệ tử, bởi vì hắn hiểu, lời của vị Kim Điêu vương này, nói ra đầy thành tâm thành ý.

    Lấy thân phận Yêu tộc Vương giả của đối phương, tuyệt không nên cầu giúp đỡ từ nhân loại, nhưng đây là phạm vi thế lực nhân tộc, dù thực lực của nó có cường đại, muốn tìm hậu đại mất tích trong thế giới loài người, xa xa không tiện bằng nhân loại.

    Mà chấp sự Thánh Tâm điện, địa vị cao cả, chỉ cần chú ý giúp đỡ, không chỉ là làm ít công to, mà trực tiếp có thể ngôn xuất pháp tùy, một lệnh ra, không ai dám không theo!

    Về phần vì sao nó dễ tin lời Vân Dương như thế, lý do rất đơn giản, lấy thực lực của Kim Điêu vương, tự nhiên có thể nhìn ra được tu vi của Vân Dương, tuy tu vi tầm thường, nhưng thủ đoạn bày trận lại thực sự quá cao siêu, đủ để bất bại trước mặt nó.

    Thậm chí, Kim Điêu vương cũng là người sáng suốt, hắn có thể nhận ra được, trận pháp của Vân Dương tuy siêu diệu, nhưng tài nguyên bỏ ra bày trận mới càng thêm khó tưởng tượng, thứ bày trận kia, chính là năng lượng kết tinh siêu phẩm, cho dù không phải cực phẩm linh ngọc hiếm thấy, nhưng còn xa xa hơn cực phẩm linh ngọc. Vân Dương có thể lấy ra được tài nguyên như vậy, nhất định không phải người thường, chí ít, so với đám Hắc Sơn minh trước đó, cao minh hơn rất nhiều.

    Tổng hợp lại, hắn có thể cho ra một kết luận, Vân Dương là trận đạo thiên tài, xuất thân giàu có, tu vi lại không cao, người như vậy, nếu nói không có bối cảnh cực cao, chỉ sợ đã sớm bị người khác làm thịt như dê béo, cho nên nếu hắn có thân phận chấp sự Thánh Tâm điện, vậy mọi thứ đều thuận lý thành chương!

    Nếu không thể rung chuyển trong thời gian ngắn, vậy nên đổi sách lược sang lôi kéo, mà phương thức lôi kéo tốt nhất, đương nhiên là phải bày thiện ý!

    Vân Dương trầm ngâm nửa ngày:

    - Nếu Kim Điêu vương đã nói như vậy, đáp ứng cho bản tọa một nhân tình, sau này bản tọa nhất định sẽ lưu ý chuyện này. Nhưng chuyện tìm hậu đại cho ngươi, thực sự vẫn như mò kim đáy bể, có chút không dễ tìm, bản tọa cũng không thể hứa hẹn gì thêm, chỉ có thể nỗ lực hết sức.

    Kim Điêu vương nói:

    - Chấp sự đại nhân chịu xuất thân viện trợ, bản vương đã vô cùng cảm kích, ta để lại đây một cây Huyết Linh vũ, chỉ cần con ta xuất hiện trong phạm vi trăm dặm, Huyết Linh vũ tự sẽ có cảm ứng.

    Không đợi Vân Dương trả lời, một đạo kim quang lóe lên, một cây linh vũ từ trên trời giáng xuống.

    - Hoắc chấp sự, nếu có thể tìm được ái tử cho bản vương, bản vương vĩnh tạ đại đức, thệ ước nhân tình, càng tuyệt không thấy ngôn!

    Tiếng rít dài vang lên:

    - Các con, theo ta diệt tuyệt Hắc Sơn minh!

    Cuồng phòng giữa không trung lại nổi lên, Kim Điêu vương lần nữa hóa thành yêu thân mấy trăm trượng, vỗ cánh bay lên, nó vừa mới động, vô số cự thú khổng lồ từ bốn phương cũng bay lên, trong chốc lát, che cả thiên địa, giơ tay không thấy được năm ngón.

    Sau nửa ngày, yêu vân mới tán đi, lại nhìn thấy một mảnh mây đen gào thét bay về phương xa.

    Trên đường đi, Kim Điêu vương đảo mắt, kim quang lấp lóe, thì thào nhắc tới:

    - Hoắc Vân Phong… Hoắc Vân Phong… Thánh Tâm điện lại có trận thế siêu diệu đến vậy?

    Đại quân dưới trướng Kim Điêu vương cứ thế mà đi.

    Vân Dương đợi hồi lâu, xác nhận cảm giác nguy cơ đã kết thúc, lúc này mới triệt tiêu trận thế, vuốt mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu hắn chính thức gặp Yêu tộc, thực lực cường đại mà đối phương thi triển, khiển hắn rung động thật sâu!

    Cách hắn mấy chục trượng, một cây linh vũ dài tới mười trượng đang cắm trên đá, tản ra quang mang đỏ rực như hỏa diễm, ngạo nghễ đứng đó, tan tác vạn vật.

    Chỉ một cây linh vũ cắm ở đây, nhưng, cường quang tản ra lại đủ để mười dặm cùng sáng.

    - Sư phụ, Kim Điêu vương kia sao lại dễ bị lừa đến thế? Chỉ mấy câu đã liền tin lời sư phụ.

    Vân Tú Tâm nói:

    - Yêu tộc này… có chút quá…

    Tiểu nha đầu có chút nói không được.

    Vân Dương cười khổ một tiếng:

    - Tin tưởng ta? Ngươi thấy quá đơn giản rồi, nói hắn tin tưởng ta cũng được, nói hắn căn bản không tin bất luận câu nào của ta, cũng chưa hẳn không thể!

    Nhìn cây Huyết linh vũ bên ngoài, vững vàng cách hắn chừng ba trượng.

    Lập tức vận dụng thân thức, tra xét một lần, sau đó lại để Lục Lục ra xác nhận, xác nhận không có gì bất thường, lúc này mới yên lòng lại, phất phất tay:

    - Lập tức rời đi.

    Lời còn chưa dứt, trực tiếp mang người rời đi.

    Lần này, không chỉ có chúng đệ tử không hiểu, mà thậm chí đám Thạch Bất Giai, Ngô Mộng Huyễn cũng không hiểu.

    Cây linh vũ kia, là tín vật mà Kim Điêu vương tặng cho ngươi a. Hơn nưa, còn là đồ tốt a…

    Từ bỏ vậy sao?

    Ước hẹn trước đó, tất cả đều không tính sao?!

    - Sư phụ, ngài…

    Vân Tú Tâm có chút không nỡ nhìn cây linh vũ kia.

    Cái này… thật lãng phí a…

    Cây linh vũ này, tốt hơn cây nàng lấy lúc nãy vô số lần a?!

    Vân Dương trầm mặt, mang đám môn nhân nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi đi được bốn năm mươi dặm, mới thoáng chậm lại một chút, trầm mặt nói:

    - Các ngươi thực sự cho rằng, Yêu vương kia dễ nói chuyện vậy sao. Đó là cái bẫy, bẫy rập cực kỳ rõ ràng.

    Ngô Mộng Huyễn khó hiểu nói:

    - Nếu là bẫy rập, lúc chúng ta rời khỏi hộ trận, bọn chúng đã sớm có thể hạ thủ.

    Vân Dương nở nụ cười:

    - Bẫy rập không ở đây.

    Hắn cau mày:

    - Hắn để lại linh vũ, ngoài miệng là nhờ chúng ta hỗ trợ. Nhưng thực tế… cây linh vũ này, có ẩn tàng một đạo thần thức của Kim Điêu vương, chỉ cần Yêu vương này muốn tìm chúng ta, tùy thời có thể tìm được. Đây là một trong các nguy hiểm.
     
    inthenight thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1187: Kim Điêu chi kiếp! (4)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Vân Tú Tâm há to miệng: “…”

    - Thậm chí, với thực lực Thánh tôn của đối phương, nếu đối phương dùng niệm chuyển chân thân, chúng ta đem linh vũ về, có khác nào trực tiếp dẫn yêu vương tới nhà. Chỉ cần đối phương khẽ động thần niệm, liền có thể lập tức giáng lâm, hộ trận của ta dù có thể chống được công kích của đối phương, thế nhưng cũng cần thời gian bày trận, nếu đối phương tùy tiện hiện thân, đánh ta trở tay không kịp, chúng ta bại vong chỉ trong khoảng khắc.

    - Nếu đi theo chúng ta tới tận Cửu Tôn phủ…

    - Mà cái này, vẫn chỉ là nguy hiểm cho bản thân chúng ta.

    Vân Dương thản nhiên nói:

    - Dù đối phương bị cản bởi đại trận, không thể tổn thương chúng ta, nhưng căn bản không cần giải thích vì sao hắn lại tới đây.

    Nhậm Khinh Cuồng kinh ngạc hỏi:

    - Đối phương nói rõ nguyên nhân, không phải là để tỏ thiện ý, càng là nhờ chúng ta tìm hậu đại cho nó sao? Nó còn đã thệ ước, đây là Thiên Đạo Thệ Ngôn, một khi vi phạm, Thiên Đạo hàng phạt a!

    - Ai, cái thệ ước nợ nhân tình chính là thủ đoạn che mắt lớn nhất. Trên thực tế, giải thích của hắn, tính cả nguyên nhân mà hắn tới, thậm chí là chuyện hậu đại của hắn bị Hắc Sơn minh bắt…

    Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

    - Tất cả, ta chỉ tin được nửa phần mà thôi!

    - Thử hỏi nếu là hậu đại của Kim Điêu vương, lại có thể tự mình ra ngoài hành tẩu giang hồ, như vậy cần phải có tu vi tới mức nào? Cho dù bỏ qua vấn đề tu vi không nói, người nào có thể tới Yêu Vương lâm cướp đoạt?

    - Ta cũng không cho rằng Hắc Sơn minh có thực lực như vậy.

    Vân Dương cười nói:

    - Chỉ riêng chuyện bọn hắn giết người Hắc Sơn minh, nhưng lại không hề kiểm tra không gian đạo cụ của đám Hắc Sơn minh là có thể thấy được điểm này.

    - Nói cách khác, mục đích của bọn hắn, không phải vì tìm kiếm.

    - Nếu không phải vì tìm kiếm, vậy, cái gọi là hậu đại bị bắt, chẳng qua chỉ là lý do để bọn hắn nói cho qua mà thôi.

    - Mà lý do này, do chính bọn hắn truyền đi, không cần bất luận kẻ nào tin tưởng, nhưng nếu chúng ta thực sự xuất thủ hỗ trợ tìm kiếm, ngược lại sẽ biến thành đồng đảng của bọn hắn, Kim Điêu vương là đại địch của Nhân tộc, chúng ta hỗ trợ hắn, chẳng phải chính là phản đồ Nhân tộc?!

    - Về phần cái thệ ước nợ nhân tình, nếu chuyện bị bắt cóc không phải là thật, vậy chúng ta đi đâu tìm mục tiêu của đối phương? Mấu chốt thệ ước không tồn tại, coi như có hứa hẹn thế nào, đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, khó thể thực hiện!

    - Như vậy. Vì sao chúng ta phải lấy cái linh vũ này? Mua dây buộc mình sao?

    - Hiện tại, điều duy nhất chúng ta cần làm, đó là nhanh chóng trở về nhà, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, như vậy đủ rồi.

    Một bên, Tôn Minh Tú cẩn thận nói:

    - Nhưng… chưởng môn sư tôn, nếu lần này chúng ta trực tiếp bỏ mặt, tương lai… chỉ sợ đối phương…

    Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

    - Lấy thủ đoạn xử sự quyết đoán của Kim Điêu vương kia, há có thể bình thường, nếu hắn có không thể phá được hộ trận của chúng ta, liền sẽ không lãng phí thời gian trên người chúng ta, nhất là hắn còn không biết chúng ta là người ở đâu. Coi như tìm người theo tên, nhiều nhất hắn chỉ tìm tới Hoắc Vân Phong của Thánh Tâm điện. Nếu hắn thực sự đụng phải Hoắc chấp sự, sẽ chỉ ra tay đánh nhau, há có cơ hội trả thù chúng ta.

    Nghe Vân Dương nói như vậy, đám người đều bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được mà cười thành tiếng, hóa ra đây mới là chân ý khiến Vân Dương báo tên Hoắc Vân Phong.

    Thánh Tâm điện cùng Yêu tộc là hai bên đối lập, tuyệt không khoan nhượng. Hoắc Vân Phong gặp Kim Điêu vương, tuyệt đối vừa gặp liền đánh, hoàn toàn không có cơ hội cho bất cứ chuyện nào khác xảy ra.

    - Nhưng sư phụ, ngươi báo danh giả, vì sao đối phương lại tin như thế?

    Vân Tú Tâm vẫn không thể hiểu:

    - Nếu đối phương đã là nhất thế Yêu vương, vậy năng lực phân biệt tối thiểu vẫn phải có chứ?

    Vân Dương cười ha ha nói:

    - Chính bởi đối phương có kiến thức rộng rãi, cho nên… mới có thể biết, môn phái bình thường tuyệt không có trận pháp tinh diệu như vậy. Nếu chúng ta đã có hộ trận như thế, càng có đủ tài nguyên bố trận… như vậy, ta báo tên Thánh Tâm điện, ngược lại mới càng chân thật.

    - Đối phương đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin. Nhưng chưa hẳn sẽ hoàn toàn không tin. Nếu tạm không thể nào công phá hộ trận, tự nhiên phải thay đổi phương pháp, cái này chính là cân nhắc chi đạo.

    - Lại nói, chính là trận cờ giữa Yêu tộc cùng Thánh Tâm điện.

    Vân Dương giải thích cặn kẽ:

    - Cho nên, việc này, chúng ta có thể không tham dự thì không tham dự, bằng thực lực nhỏ yếu hiện tại của chúng ta, thực sự không dính nổi.

    Đám người cùng giật mình, tất cả cùng thầm nghĩ, đối phương nhìn thì có vẻ thành thật, nhưng sau đó lại ẩn giấu tâm tư hiểm ác như thế, há không khiến người ta líu lưỡi.

    Đám người tiếp tục đi, cước bộ lại nhanh hơn một phần, đi chừng trăm trượng, ba người Sử Vô Trần mới chạy tới.

    - Hắc Sơn minh gần như toàn quân bị diệt…

    Sử Vô Trần nghiêm túc:

    - Chúng ta đuổi theo chừng mấy trăm dặm, lại phát hiện một phần thi thể Hắc Sơn minh. Lần này chỉ có chưởng môn cùng đệ nhất cao thủ trốn khỏi truy sát… tất cả những người khác, đều đã chết oan chết uổng.

    Thiết Kình Thương nói:

    - Ta đuổi theo một hướng khác, ngẫu nhiên còn thấy thi thể đám người Kim Đỉnh môn… có vẻ như cũng không thoát được mấy người.

    Đám người nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

    Lan Nhược Quân vuốt mồ hôi lạnh:

    - Chỗ ta thăm dò, cũng nhìn thấy đám Đại La phái đang đại chiến với Kim Điêu, tình thế hơi chút không ổn, nhưng còn có thể ổn định trận cước. Ta không dám trực tiếp xuất thủ, một lát sau, một đám Kim Điêu khác lại từ xa bay tới… ta liền lặng lẽ rời đi, nếu như ta xuất thủ tham chiến, chỉ sợ đã không về được!

    Vân Dương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói:

    - Xem ra, hẳn là cả Kim Điêu nhất tộc hành động, mặc dù không biết vì sao. Nhưng tất phải có nguyên nhân, mục tiêu của bọn hắn, vậy mà không chỉ một môn phái…

    Vân Dương hít một hơi thật sâu:

    - Chúng ta cần lập tức về Cửu Tôn phủ, đem tin tức này truyền lại cho Thánh Tâm điện, y theo tình huống tam đại môn phái có Thiên Vận kỳ bị đánh lén, có lẽ… mấy vị chấp sự Thánh Tâm điện cũng trong phạm vi bị nhắm tới.

    Đám người nghe thấy càng im lặng, triển khai tốc độ cao nhất về Cửu Tôn phủ.

    Một hơi vượt ba ngàn dặm, sắc trời đã tối.

    Vân Dương không chọn dựng trướng bồng dã ngoại, mà chọn một thôn trấn nông gia xin ta túc.

    Vào lúc ban đêm, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, tựa như bốn phương tám hướng đều đang phát sinh đại chiến. Chỉ một đoạn thời gian, tiếng đại chiến từ xa đã xuất hiện trên đầu, chỉ một chút lại đã chợt đi xa.

    Đây là… âm vang do đỉnh cấp cường giả giao chiến!

    Vân Dương một mực lặng nghe, cẩn thận tỉ mỉ, cẩn thận đề phòng.
     
    inthenight thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1188: Kim Điêu chi kiếp! (5)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Nếu bên hắn mà không có mấy đệ tử này, lấy cá tính của hắn, phân nửa đã sớm đi ra. Nhưng hiện tại, lại không cho phép hắn xúc động, càng không thể tùy tiện rước họa tới cửa.

    Bản thân hắn đương nhiên sẽ không sợ, với chư tướng thần thông, dù Yêu tộc muốn giết hắn cũng cực khó. Nhưng hắn không chỉ có một mình, cho nên không thể mạo hiểm.

    Sau nửa đêm, tiếng vang mới biến mất.

    Thiên địa quy về một mảnh tĩnh mịch, thoáng như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

    Sau một chốc, đám nhỏ Vân Tú Tâm mới mở to mắt, kinh nghi bất định nhìn ra ngoài cửa sổ.

    - Tất cả tập trung luyện công cho ta!

    Vân Dương không mở mặt, đạm mạc nói:

    - Tiếng động bên ngoài có quan hệ gì với các ngươi? Lòng hiếu kỳ nặng… sẽ chết người đấy.

    - Sau này hành tẩu giang hồ, nhớ lấy, hiếu kỳ, tuyệt đối không thể có.

    - Ngủ đi.



    Rạng sáng.

    Đám người tiếp tục lên đường, gấp gáp trở về, đi qua một cánh rừng, lỗ tai Vân Dương đột nhiên khẽ động, bỗng nhiên quay đầu.

    Chỉ thấy từ trong rừng rậm, xuất hiện một đám người, trầm tĩnh nhìn bọn hắn.

    Mấy người Vân Dương cùng dừng bước, ánh mắt tập trung lên người tới.

    Người này thân cao, mặt mũi ngay ngắn, không phải ai, chính là Hoắc Vân Phong mới bị Vân Dương hắn mượn danh.

    Nhưng giờ phút này, mặt mũi Hoắc Vân Phong đầy vết thương, sắc mặt đầy tái nhợt, không chút khí độ phong phạm như trước. Mặc dù đã cố tình bảo trì khí độ trước đó, nhưng cũng có chút không đủ lực.

    - Vân chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt.

    Vân Dương bước nhanh tiến lên:

    - Hoắc chấp sự? Sao ngài lại ở đây?

    Hoắc Vân Phong nở nụ cười nhàn nhạt:

    - Hổ lạc đồng bằng mà thôi, chuyện tiếp đó, phải nhờ Vân chương môn hỗ trợ.

    Sử Vô Trần ở bên, sắc mặt biến đổi:

    - Hoắc chấp sự… ngài thụ thương rất nặng sao?

    Hoắc Vân Phong cười lành lạnh:

    - Không sai, thụ thương rất nặng.

    Vân Dương đột nhiên khẽ động, điệu bộ này của Hoắc Vân Phong, lòng phòng bị của hắn càng thêm nặng. Đã có việc cầu người, thái độ vẫn chưa đổi bao nhiêu.

    - Vân chưởng môn, ta cần ngươi, hộ tống ta về Thánh Tâm điện!

    Hoắc Vân Phong âm trầm nhìn Vân Dương:

    - Can hệ trọng đại, tình huống khẩn cấp!

    Vân Dương chỉ trầm ngâm một chút, liền quyết định thật nhanh:

    - Vô Trần, các ngươi cùng các đệ tử về Cửu Tôn phủ theo kế hoạch, sao đó phải tập trung tiềm tu ít nhất một tháng, sau đó để bọn nó ra ngoài lịch luyện, thời gian lịch luyện không được quá ba tháng, còn lại các ngươi cứ tùy nghi ứng biến, rõ chưa?

    Lạc Đại Giang tiến lên một bước, nói:

    - Lão đại, ta và ngươi cùng đi.

    - Không cần, ai cũng không cần, một mình ta tương trợ Hoắc chấp sự, chỉ cần lo lắng cho bản thân là được, có chuyện gì cũng có thể linh hoạt ứng biến.

    Vân Dương thản nhiên nói:

    - Nếu các ngươi đi theo, mục tiêu quá lớn, coi như hai người có thể đồng tâm hiệp lực, cũng không bằng một người mà không gặp phải chuyện.

    - Hơn nữa, tương lai Cửu Tôn phủ còn đặt trên người các ngươi!

    Vân Dương đứnglên:

    - Trở về các ngươi cũng không được phép nhàn rỗi. Các đệ tử ra ngoài lịch luyện, các ngươi cũng phải ra ngoài xông xáo giang hồ.

    - Đã rõ.

    Lạc Đại Giang lập tức hiểu ý Vân Dương, một đám nhỏ ra ngoài, không có ai xem không được.

    - Các ngươi mau về đi.

    Vân Dương nói:

    - Đi! Lập tức đi!

    Nói xong, liền cõng Hoắc Vân Phong, một đường nhanh chóng chạy tới hướng khác, trong chớp mắt, đã lập tức biến mất.

    - Chúng ta đi mau!

    Sử Vô Trần xuất thần nhìn hướng Vân Dương rời đi, lập tức hạ lệnh.

    Thúc dục các đệ tử còn đang lưu luyến nhìn theo, đoàn người lại tiếp tục lên đường.



    - Không sai. Vân chưởng môn này quả là một nhân vật không thường, có quyết đoán, có quyết đoán!

    Hoắc Vân Phong nằm trên lưng Vân Dương, khen không dứt miệng.

    - Vân chưởng môn, tin rằng ngươi cũng nhìn ra, lúc này ta đã tói mức dầu hết đèn tắt. Càng ý thức được nguy hiểm cận kề. Cho nên ngươi quyết đoán, lập tức chọn tách ra, thậm chí nhắn nhủ cũng không chịu nhiều thêm một lời. Quyết đoán như vậy, quả không hổ là tôn sư nhất phái.

    Vân Dương lặng lẽ nói:

    - Ngay cả người như Hoắc chấp sự còn bị đánh tới trọng thương, đám tiểu nhân vật Cửu Tôn phủ chúng ta sao có thể chống đỡ được đối phương, tự nhiên phải tính cho sớm, sống sót mới là ưu tiên hàng đầu.

    Hoắc Vân Phong ho khan một tiếng, miệng phun máu tươi, máu lại có màu vàng.

    Máu phun ra sền sệt, nhưng vừa rơi xuống cổ Vân Dương, lập tức cố hóa lại.

    Vân Dương xưa nay thích sạch sẽ, thấy biến cố lập tức đưa tay hất xuống, thế mà lấy ra một khối kim khối thật lớn.

    Cứng rắn nặng trĩu, tuyệt đối là hoàng kim!

    - Cái này…

    Vân Dương kinh ngạc hỏi.

    - Ta trúng Hoàng Kim trảo của Kim Điêu vương.

    Hoắc Vân Phong cười hì hì:

    - Kim Điêu vương là loại dị tộc trong Yêu tộc, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong các loại Yêu thú phi hành, một ngày vượt vạn dặm. Tốc độ nhanh tới mức không cần nhiều lời, mà công pháp truyền thừa của nó còn có năng lực hóa kim. Uy năng của nó tiếp xúc với bất cứ vật nào, đều có thể kim hóa, nếu tiếp xúc lên cơ thể người, như vậy dù người trúng chiêu có công thể bất phàm, cũng chỉ có thể chống nhiều lắm ba ngày, qua ba ngày, toàn thân xương cốt thậm chí là máu tươi, đều sẽ hóa thành hoàng kim.

    Vân Dương lấy làm kinh hãi:

    - Hôm nay là ngày đầu tiên?

    - Ngày đầu tiên!

    Hoắc Vân Phong nhàn nhạt cười, lạnh nhạt nói:

    - Mệnh ta còn chừng một ngày rưỡi nữa.

    Vân Dương trầm mặc.

    - Hai vị chấp sự khác…

    Hoắc Vân Phong cười cười:

    - Ta thấy chuyện không thể tiếp, cho nên cùng hai vị huynh đệ khác chi nhau ra đào tẩu, tránh bị một mẹ hốt gọn.

    - Nếu đã tách ra chạy, lấy bản sự của Hoắc chấp sự, không nên bị Kim Điêu vương đuổi kịp mới phải a.

    Vân Dương giương lông mày.

    Hoắc Vân Phong trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:

    - Tốc độ, tu vi, tâm nhãn của ta đều hơn các huynh đệ khác.

    Vân Dương lộ ý kính nể:

    - Cho nên sau khi Hoắc chấp sự phân tán, chủ động tới tìm Kim Điêu vương?

    Cười ha ha một tiếng, Hoắc Vân Phong nói:

    - Cũng không phải ta nghĩa khí thế, chỉ là để lại chút vết tích, Kim Điêu vương muốn đuổi ta cũng dễ hơn một chút thôi.

    Hắn xuất thần nhìn về phương xa, mặt lộ thần sắc phức tạp:

    - Hai người bọn hắn rất ngốc, sau này chắc hẳn sẽ ra sức báo thù cho ta. Vân Dương, nếu ta không còn gặp bọn hắn… ngươi nhất định phải truyền một câu của ta cho bọn hắn!

    - Mời nói.

    - Ta hy vọng, huynh đệ của ta, có thể đem nội đan của Kim Điêu vương, đến tế điện trước một ta, nhất định phải còn sống đến tế bái ta, nếu hồn đến cửu tuyền.

    Hoắc Vân Phong nói từng chữ:

    - Ta chết không nhắm mắt!

    - Được, ta nhất định thay ngươi truyền lời!
     
    inthenight thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1189: Tạm thời an toàn

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Tiếng gió phần phật, mây mù không ngừng lướt qua.

    - Hoắc chấp sự, các ngươi đã rời khỏi đây rất lâu… vì sao ngài cùng các môn phái khác, lại vẫn lưu trú tới hôm nay?

    Vân Dương thực sự không hiểu lắm, chỉ có thể để người trong cuộc giải đáp, bây giờ có Hoắc Vân Phong, tự nhiên muốn hỏi một chút.

    - Điểm này đáng lý không nên nói cho ngươi, nhưng hiện tại…

    Hoắc Vân Phong thở dài:

    - Trừ Cửu Tôn phủ các ngươi, các môn phái còn ở lại đều là môn phái có nguồn gốc với thánh tâm diện, chuyên môn thay điện làm một số việc… khụ khụ. Lần này sau khi kết thúc tranh đoạt Thiên Vận kỳ, ta ở lại một thời gian, phân công an bài các việc ba năm tới… mà ta, chính là người chủ trì… chúng ta vừa an bài xong, chuẩn bị rời đi… ai ngờ vừa tách, Kim Điêu vương đột nhiên lại đến…

    Hoắc Vân Phong thở dài:

    - Qua kiếp nạn này, bố trí ngàn năm của Thánh Tâm điện cơ hồ hủy trong chốc lát.

    Hắn cũng không nói nội dung bố trí an bài là gì, Vân Dương cũng không tiếp tục hỏi, có nhiều chuyện, biết càng ít càng tốt, Vân Dương rất hiểu đạo lý này.

    Hắn biết, vấn đề này nhất định chính là cơ mật của Thánh Tâm điện, biết một phần đã không phải chuyện tốt, miễn cưỡng biết càng nhiều, chỉ có con đường chết!

    - Hoắc chấp sự, ngươi bị trọng thương, triệu chứng càng ly kỳ, nhưng nếu có thiên tài địa bảo thích hợp, ví như Sinh Mệnh chi khí…

    Vân Dương trầm thấp nói:

    - Chưa hẳn không có hy vọng.

    Hoắc Vân Phong cười hắc hắc:

    - Chiến lực cá nhân của Kim Điêu vương trong Yêu tộc cũng chỉ là tồn tại bình thường, xếp hạng cũng không cao. Cho dù nó có thiên phú phi hành, thân pháp linh hoạt, cũng không làm nên chuyện, dù sao Yêu tộc đạt tới mức nhất định, cho dù là gấu cũng có thể bay mấy ngàn dặm, cho nên thiên phú phi hành, cũng không chiếm nhiều ưu thế.

    - Nhưng tồn tại của Kim Điêu vương, trừ mấy vị Yêu vương vô cùng cường đại, cơ hồ không ai dám chọc nó. Nguyên nhân chính cũng bởi Hóa Phàm Vi Kim thần công của nó. Thuộc tính đặc dị của môn thần công này, có thể nói là ác độc tới độc bộ thiên hạ, không thuốc nào cứu được.

    - Xưa nay Huyền Hoàng giới không thiếu hung vật ác độc, vô luận là Vô Ảnh Chi Độc, Vô Hình Chi Độc, Hủ Thi Chi Độc… tùy tiện một thứ đều khiến người nghe mà phát khiếp, thế nhưng chỉ cần có giải dược, hoặc là Sinh Mệnh chi khí, Thiên Linh Tuyền Thủy… đều có thể tịnh hóa giải trừ, nhưng mà Hóa Phàm Vi Kim thần công này, chỉ có Luân Hồi chi khí mới có thể giải, trừ Luân Hồi chi khí, không có bất cứ thủ đoạn nào khác có thể ứng phó.

    - Đừng nói là Sinh Mệnh chi khí, coi như là Thiên Đạo chi khí chỉ có trong truyền thuyết, cũng không thể ngăn cản tốc độ kim hóa của Hóa Phàm Vi Kim thần công.

    - Chiêu này đánh lên người bình thường, thời gian kim hóa là ba ngày, mà đánh lên người võ giả, thời gian cũng là ba ngày. Nếu đối phó môn âm độc công phu này, trừ phi người trúng chiêu có tu vi Thánh quân, có năng lực chư tà bất xâm. Nếu không, căn bản khó giải, dưới Thánh quân, chiêu này chính là thứ mà bất luận kẻ nào cũng phải kiêng kỵ!

    Hoắc Vân Phong đau thương cười nói:

    - Lần này ta đã xác định không qua nổi. Trừ phi có Luân Hồi chi khí, hoặc có một vị Thánh quân đồng ý dùng tu vi cả đời, thay ta loại trừ Hung Kim chi khí… nếu không, ta chết không thể nghi ngờ!

    Vân Dương động dung:

    - Đinh Vưu hai vị tiền bối, đời này có huynh đệ như Hoắc chấp sự, sống không uổng công.

    Câu nói này, chính là cảm xúc thật sự của hắn.

    Hoắc Vân Phong biết rõ cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố, vì để huynh đệ có thể bảo mệnh, phần nghĩa khí này, giang hồ ít thấy!

    Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, thản nhiên nói:

    - Phải nói là, ta có hai huynh đệ như bọn hắn, chiếm hết tiện nghi trên đời. Hoắc Vân Phong ta từ nhỏ sở nghèo, nên nuôi thành thói coi tiền như mạng, keo kiệt, tham tài, thích chiếm lời nhỏ. Những năm nay, cho dù đối với huynh đệ, cũng không từ thủ đoạn hãm hại lừa gạt.

    - Ở ngoài chiến đấu, có thể cùng nhau vào sinh ra tử, huynh đệ gặp nạn, ta cũng có thể đứng ra, không tiếc mạng sống, không từ khốn khổ… nhưng chỉ cần trong tay huynh đệ có mấy đồng tiền mà bị ta thấy được, ta liền ngứa, liền muốn nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm tới tay…

    Hoắc Vân Phong cười hắc hắc:

    - Ta biết cái tật này của ta… thâm căn cố đế, cơ hồ mỗi lúc trời tối, ta đều nói với bản thân một lần, ngàn vạn lần không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải đổi, nhưng chỉ cần hôm sau có người lộ tiền trước mặt ta, ta vẫn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giành lấy, lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này cũng thế, lần này, ta còn lấy được tài phú lớn nhất từ trước tới nay a. Ha ha ha…

    Hắn khàn giọng cười vài tiếng, cũng không biết là dương dương tự đắc, hay là đang trào phúng bản thân.

    Vân Dương không còn gì để nói.

    Sau khi nghe tiếng lòng của lão nhi đầu này, bầu không khí nặng nề lại như có chút muốn cười.

    Thói quen của con hàng này, cũng thực là hiếm thấy.

    Có điều suy nghĩ sâu hơn, lại thấy mấy phần chua xót. Khi còn nhỏ, Hoắc Vân Phong này phải nghèo tới mức nào, mới có thể nuôi thành thói quen hiếm thấy như thế?

    - Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng giao tình với ta cả đời, thế nhưng bị ta chiếm tiện nghi… cũng nhiều không kể xiết.

    Hoắc Vân Phong khàn giọng cười:

    - Ngay cả lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ vừa rồi, hai người bọn hắn thắng tiền của ta, ta còn đang nghĩ xem quịt nợ thế nào a, rõ ràng ta thắng được từ trên người người khác, thế nhưng vẫn muốn quịt của bọn hắn…

    - Đáng tiếc a, đáng tiếc a, ta chết… mấy tên Phác Đức Song… nợ ta nhiều như vậy, sợ là không thu được.

    Hoắc Vân Phong tiếc hận:

    - Không được, ngươi thay ta chuyển lời cho bọn hắn…

    Vân Dương: “…”

    - Ngươi cứ nói, Hoắc Vân Phong đã chết, mấy người các ngươi không thể thiếu tiền người chết a… phàm là có chút lương tâm, liền đem tiền của hắn đưa người nhà của hắn đi.

    Vân Dương thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói gì thêm!

    Lúc này, trên bầu trời đột nhiên lại ánh hiện kim quang.

    Vân Dương không dám thất lễ, lập tức nhanh chóng rơi xuống, lách mình tiến vào trong một khu rừng lân cận, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, không gian ba trăm trượng đã nổi đầy khói bụi.

    Vân Dương dõi mắt nhìn lại, bầu trời đã tối sầm, chín đầu Kim Điêu to lớn, quanh quẩn bay múa trên không trung, che kín bầu trời.

    - Đây là Kim Điêu vương cùng bát đại Yêu tướng dưới trướng hắn.

    Hoắc Vân Phong yếu ớt nói:

    - Thập đại Yêu tướng dưới trướng hắn đã bị ta thịt mất hai… chỉ tiếc, không lấy được Yêu đan… cái này rất đáng tiền a…

    - Đáng tiếc, đáng tiếc…

    Hoắc Vân Phong có vẻ như rất tiếc hận, dùng cái đức hạnh kia nhìn lên trời, nói:

    - Kim Điêu vương, bát đại Yêu tướng… chín khỏa Yêu đan từ Yêu tướng trở lên, giá trị bao nhiêu a…
     
    inthenight thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1190: Tạm thời an toàn (2)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Vân Dương vùi đầu chạy vội, thân thể như xà hình, xoát xoát lướt qua rừng cây, nháy mắt đã qua hơn trăm dặm. Cố nén cảm xúc đậu xanh rau muống.

    Đại ca, đến nước này rồi, ngươi còn tham tiền như thế…

    Con mẹ nó, lão tử thấy tên Tiền Đa Đa kia yêu tiền đã tới mức đăng phong tạo cực, cử thế vô song, thế nhưng không nghĩ tới, con hàng trước mắt này còn càng cao hơn một bậc, thực sự đúng là cần tiền không cần mạng, chết đến nơi rồi còn muốn kiếm lời!

    Không trung, thanh âm của Kim Điêu vương lại vang lên:

    - Hoắc Vân Phong, uổng công ta tha cho ngươi một mạng, để ngươi hỗ trợ ta tìm hậu đại, ngươi lại mượn cơ hội âm chết hai huynh đệ của ta! Ngươi không coi trọng hứa hẹn, coi như thiên phạt hàng lâm, bản vương cũng tuyệt không tha cho ngươi!

    - Bản vương thề quyết giết ngươi! Giết tên bội bạc vô sỉ nhà ngươi!

    Hoắc Vân Phong nằm trên lưng Vân Dương, lại thở dài:

    - Ngươi nghe xem, con mẹ nó tên vương bát đản này, không biết lảm nhảm cái gì nữa? Ta gặp hắn lúc nào? Lúc nào đáp ứng tìm hậu đại cho hắn? Vừa mới gặp, hắn đã oán khí trùng thiên nhảy vào quất ta một trận… tựa như ta xxx lão bà hắn vậy! Thực sự không hiểu nổi.

    Vân Dương biết chân tướng, chỉ biết ho khan một tiếng.

    Cái này, không thể nói.

    Mặc dù da mặt hắn đủ dày, nhưng ít nhiều vẫn còn muốn chút mặt mũi, nếu nói thêm gì nữa, có chút quá trái lương tâm, thực sự không tiện hùa theo!

    Kim quang trong không trung lần nữa chớp động, một tiếng kêu dài vang lên, thân thể khổng lồ của Kim Điêu vương tựa như mũi tên vọt xuống!

    Vân Dương kiệt lực vận chuyển Huyền khí, dùng tốc độ cực nhanh chui vào một sơn động, chợt dừng trước cửa động lại xông ra ngoài, trực tiếp rơi xuống vách núi.

    Đối mặt đỉnh phong cường giả như Kim Điêu vương, cái gọi là sơn động căn bản không khác cái mồ chôn là mấy!

    Sự thật như Vân Dương phán đoán, cơ hồ ngay khi hai người Vân Dương vọt xuống vách núi, cả tòa núi oanh một tiếng, nổ tung. Nửa trên ngọn núi vỡ nát, đá vụn bắn đầy trời.

    Đây chính là uy năng của cao giai tu giả, chướng ngại trong mắt người bình thường, với bọn hắn lại chỉ đáng một cái phất tay, há giống người thường!

    Trong tro bụi tràn ngập, hai người Vân Dương chợt lóe lên.

    - Địa chỉ Thánh Tâm điện ta đã nói.

    Thanh âm của Hoắc Vân Phong:

    - Nếu giờ thực không được, ngươi cứ ném ra xuống mà tự chạy trốn… điều quan trọng trước mắt, chính là thông báo chuyện Yêu tộc vượt biên cho bản điện, chúng huy động nhân lực không tiếng đại giới như vậy nhất định phải có tính toán lớn. Tất cả tin tức ta đều đã đưa vào trong ngọc giản, chỉ cần đưa ngọc giản lại cho…

    Vân Dương giữ im lặng, thân như xà hình uốn lượn, thân thể đột nhiên loáng lên một cái, từ cấp tốc lao về phía trước, nghịch hướng lui lại sau, trọn vẹn bay ngược ba trăm trượng.

    Chỉ vì phía trước, đã đầy rẫy kim quang, rõ ràng là công kích của Kim Điêu vương, nếu cứ đi như cũ, nhất định sẽ bị đánh.

    Mà Kim Điêu vương công kích thất bại, khói bụi đột nhiên dâng lên, Vân Dương lần nữa thay đổi phương hướng, tiếp tục toàn lực tiến lên, thân nhào vào trong khói bụi mờ mịt.

    Vừa tiến vào phạm vi khói bụi, lại nhanh chóng lao tới vị trí công kích vừa rồi của Kim Điêu vương, Thiên Ý Chi Đao xoát một tiếng, cắt ra một cái động, không ngừng kéo dài. Vân Dương cõng theo Hoắc Vân Phong, dùng tốc độ kinh người đi tới.

    Vẫn là câu nói kia, mấy việc bình thường tuyệt không thích hợp với tình huống trước mắt. Hiệu quả của tro bụi cũng chỉ có thể tạm thời, lại còn gián tiếp tạo thành một vùng mục tiêu công kích, nhất định phải lập tức nghĩ cách khác ứng đối.

    Ứng đối của Vân Dương đã đúng, lại cũng kịp thời, chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuống sâu trăm trượng, Hoắc Vân Phong chỉ thấy toàn thân mát lạnh, phù một tiếng nhẹ, hai người đã rơi xuống một mạch nước ngầm.

    Nước ngầm sôi trào mãnh liệt, cuốn thân thể hai người chìm chìm nổi nổi, nháy mắt liền đã lướt qua vài chục trượng.

    Vân Dương ló lên khỏi mặt nước, mặc mũi đầy trắng bệch, thở hồng hộc.

    Trạng thái trước mắt của Vân Dương không hề có chút làm ra vẻ, ba lần cực tốc biến đổi vừa rồi, đã rút cạn tu vi của hắn, đào sâu cả trăm trượng, tiêu hao còn càng lớn hơn, nếu không phải trước kia ở Thiên Huyền đại lục đã có kinh nghiệm tương tự, cho dù lấy trí tuệ của Vân Dương, cũng khó có thể ứng phó ngay được, mà đối mặt với cường giả như Kim Điêu vương, chỉ một chớp mắt sai kém, cũng chính là một mệnh ô hô, không có bất cứ sinh cơ đáng nói!

    Hoắc Vân Phong cười khô khốc, tán thưởng:

    - Vân chưởng môn, bản lĩnh đào mệnh của ngươi, thực sự… cả đời Hoắc mỗ thấy ngươi hoàn toàn có thể xếp thứ nhất!

    Vân Dương thuận theo dòng nước, thần thức thu liễm trong phạm vi ba trượng, cực hạn che đậy khí tức của bản thân cùng Hoắc Vân Phong, lặng lẽ phiêu lưu trong dòng nước ngầm:

    - Bị người đuổi giết nhiều, chỉ cần không chết, sớm muộn cũng có thể luyện được một thân thủ đoạn chạy trối chết. Có chút chuyện không đáng khoe, nhưng khi ta ở hạ giới thường xuyên bị người đuổi giết, vốn cho rằng tới Huyền Hoàng giới rồi, sẽ không còn cần như vậy nữa, nào ngờ, vẫn phải dùng lại nghề cũ… phong hiểm vừa rồi, đời này Vân mỗ ít thấy, giờ suy nghĩ lại, vẫn còn thấy sợ hãi, thực sự đúng là may mắn.

    Hoắc Vân Phong khàn giọng cười:

    - Vân chưởng môn, tới hôm nay ta mới thực sự phục ngươi, bản lĩnh chạy trối chết của ngươi còn bất nhập lưu? Phải biết người trong giang hồ, chỉ có chạy mới bảo toàn được sinh mệnh, chạy mới là tiền vốn lớn nhất! Dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, tu vi bất thế, chưa hẳn không có lúc xui xẻo, một khi không may, vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng chỉ cần ngươi không vẫn lạc, liền có nghĩa là ngươi còn có cơ hội, còn có tương lai!

    Hắn cười nhìn Vân Dương:

    - Đây chính là kinh nghiệm giáo huấn cả đời ta, ngàn vạn không thể sinh khí phách nhất thời, lúc nên chạy, dù phải từ bỏ hết thảy cũng phải chạy, hiểu chưa?

    Vân Dương khắc sâu nói:

    - Tiền bối dạy bảo, Vân Dương nhất định nhớ kỹ câu nói này.

    - Nhớ kỹ thì dễ, muốn làm, làm tiếp, làm đến cùng, mới là gian nan. Người, khó tránh khỏi lúc khó lựa chọn, có lúc bỏ không được, cũng có lúc nhiệt huyết sôi trào.

    Hoắc Vân Phong dùng ngữ khí hài thú để nói lời thấm thía, khiến Vân Dương thầm chua xót không thôi.

    Cái gì Hoắc Vân Phong cũng hiểu, nhưng, trong lúc mấu chốt nhất, lại vẫn lựa chọn như vậy.

    Chính cái chuyện biết mà vẫn làm, lại chính là thứ trân quý nhất, khiến nhân loại ca tụng ngàn vạn năm không dứt!

    Không biết bao xa trên đỉnh đầu, tiếng bạo liệt vẫn không ngừng truyền đến, hiển nhiên Kim Điêu vương kia vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng không ngừng tìm kiếm tung tích Hoắc Vân Phong.

    Nhưng hai người đã trôi theo dòng nước, Kim Điêu vương ở trên khó mà thấy động tĩnh, dù có tu vi thông thiên, cũng không thể có bất cứ biện pháp nào.

    Chí ít, tạm thời Vân Dương cùng Hoắc Vân Phong đã an toàn.

    Nhưng sắc mặt Hoắc Vân Phong, lại càng ngày càng khó coi.



    - Vân Dương, giữa Nhân loại cùng Yêu tộc, sớm muộn cũng sẽ có một hồi đại chiến.

    Hoắc Vân Phong thở hồng hộc:

    - Vô luận là tu vi đến mức nào, đều không thể phớt lờ. Sau đó, nhất định phải sớm bồi dưỡng kinh nghiệm đối chiến với Yêu tộc. Sau này mới nắm được chủ lưu, cũng là tiền vốn bảo mệnh lớn nhất.

    Vân Dương liên tục gật đầu.

    - Bình tĩnh mà xem xét, tu vi của ngươi trong thời bình có thể tính là không thấp, đã đủ để dùng.

    Hoắc Vân Phong nói:

    - Nhưng loạn thế đến, lại thực sự không đủ, thiếu rất nhiều. Ít nhất phải tới Thánh quân, mới xem như đảm bảo được an toàn.

    - Thánh vương, Thánh tôn không thể né qua được trận này, mà thực lực hai giai vị này, lại chính là cấp độ dễ vẫn lạc nhất, dù nói là pháo hôi, cũng không phải quá đáng.

    Hoắc Vân Phong ấm áp nhìn Vân Dương:

    - Sau lần này ngươi ta gặp gỡ, lúc gặp lại không biết tới bao giờ, không biết trên phương diện tu luyện, ngươi có vấn đề nào không?

    - Ta muốn biết, chênh lệch giữa giai vị lớn đến bao nhiêu? Đề tài này, vốn đã sớm tồn tại giữa mỗi cấp độ tu đồ, nhưng ta muốn biết, rõ hơn chút về cấp độ ta chưa đạt tới!

    Vân Dương hỏi.
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)