Tu Chân Ta Không Thành Tiên - Thời Kính

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Ta Không Thành Tiên
    Chương 1: Sát thê chứng đạo



    - Dù ngươi thành tiên, cũng không thoát nổi thanh kiếm này của ta!

    Nàng cầm kiếm, tung hoành ngang dọc, vô số tiên nhân táng mạng dưới kiếm của nàng.

    Thế là những kẻ tò mò gọi chệch tên nàng là Tiên Kiến Sầu.

    Tiên Kiến Sầu, Tiên Kiến Sầu, tiên nhân nhìn thấy sẽ phát sầu.

    Sau đó bọn họ gọi nàng là "Kiến Sầu tiên tử".

    Nghe đồn, nàng từng có một vị phu quân, từng sát thê chứng đạo.

    Người phụ nữ Tiên Kiến Sầu này là người tu tiên duy nhất không muốn thành tiên trong ba nghìn thế giới mênh mông.




    "Ầm ầm ầm..."
    Mây đen cuồn cuộn lan đến tận chân trời, một tiếng sấm rền vang lên.

    Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, nước mưa như trút từ mái ngói đổ xuống, xối mạnh xuống mặt đất mấp mô toàn là nước đục ngầu.

    Gió thổi hai cánh cửa sổ chưa đóng chặt rung động không ngừng, phát ra tiếng động cành cạch.

    Kiến Sầu đang may vá trong nhà nghe thấy tiếng động này giật bắn mình, mũi kim suýt nữa đâm vào tay.

    Nhìn hai cánh cửa sổ không ngừng rung động, nàng luôn cảm thấy hơi kinh hãi, vội vàng đặt chiếc áo bào may được một nửa trong tay xuống, đi tới bên cửa sổ đóng hai cánh cửa vào.

    Cửa sổ đã đóng nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài lại không nhỏ đi một chút nào.

    Thỉnh thoáng có tiếng sấm rền từ phía chân trời, càng ngày càng đến gần, dường như chạy qua trên nóc nhà của nàng.

    Kiến Sầu nghe tiếng sấm không khỏi thở dài.

    Đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng còn chưa lộ rõ, trên gương mặt trắng như gốm của nàng lộ ra một vẻ dịu dàng chưa từng có.

    Có lẽ đây chính là điều tốt nhất ông trời ban cho mình.

    Mới cưới được ba tháng, Kiến Sầu cũng không nghĩ rằng mình lại có thể có thai sớm như vậy.

    Sáng nay cũng không biết làm sao tự dưng lại nôn ọe, nàng mời đại phu trong làng đến khám, đại phu lại không ngừng chúc mừng nàng. Kiến Sầu vặn hỏi một hồi lâu, đối phương mới cười nói nàng có thai rồi.

    Nàng sững sờ rất lâu không phản ứng lại, ngay cả cuối cùng trả tiền khám bệnh, tiễn đại phu về như thế nào, nàng cũng hoàn toàn không nhớ nổi.

    Kiến Sầu vốn là một đứa trẻ mồ côi chỉ có tên không có họ.

    Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng đã biết mình không cha không mẹ, may mắn được người hảo tâm nhận nuôi mới có thể sống sót yên bình.

    Sau đó nàng gặp Tạ Bất Thần, khi đó hắn còn không phải tú tài mà chỉ là thiếu gia nhà họ Tạ. Trước đó hai người cũng không hề có nhiều cơ hội tiếp xúc, đến tận lúc gia cảnh nhà họ Tạ sa sút, Tạ Bất Thần bị kẻ thù đuổi giết, trùng hợp được Kiến Sầu cứu giúp, hai người mới xem như kết thành quan hệ gắn bó keo sơn.

    Ba tháng trước, cuối cùng bọn họ cũng dựng nhà ở ngôi làng nhỏ này, sau đó thành thân.

    Thế là Kiến Sầu cũng có họ, từ đó trở đi gọi là Tạ Kiến Sầu.

    Tạ Bất Thần làu thông tứ thư ngũ kinh, lúc ở nhà đã có chút tài danh, đã là đồng sinh. Sau đó hắn tham gia thi hương lại đỗ tú tài nền càng nỗ lực học tập.

    Hắn không nỡ để Kiến Sầu chịu khổ, từng nắm tay nàng nói, đợi hắn đạt được công danh cao hơn liền có thể làm quan, sau này Kiến Sầu cũng sẽ là một quan bà.

    Sáng sớm hôm nay Tạ Bất Thần đã lên huyện học.

    Trước kia đến giờ này hắn đã về ăn cơm rồi, nhưng hôm nay lại gặp đúng trận mưa to.

    Kiến Sầu nghĩ, hắn có mang ô, có lẽ là đường đi lầy lội không dễ đi cho nên mới chậm chạp không về.

    Đợi hắn về, nàng sẽ nói với hắn chuyện vui cực lớn này.

    Một nụ cười nhạt vẫn giữ bên khóe miệng, nghe tiếng mưa rơi rào rào xung quanh, nàng cũng không cảm thấy phiền lòng nữa.

    Từ bên cửa sổ quay vào, Kiến Sầu không cầm lấy kim chỉ mà thoáng nhìn thanh bảo kiếm vỏ da cá mập treo trên tường, đây là món đồ duy nhất đáng giá trong nhà, Tạ Bất Thần thà chết cũng phải mang đi.

    Nàng đi ra cửa trước nhìn cổng viện nhỏ hẹp, mong chờ Tạ Bất Thần xuất hiện trong màn mưa.

    Đây là một tiểu viện nhà nông rất đơn giản, mấy con ngỗng trắng bị nhốt trong hàng rào phên tre đang vui sướng kêu to trong mưa, thỉnh thoảng quay cái cổ dài lại rỉa lông, lâu lâu lắc người một cái, những giọt nước mưa sáng loáng như ngọc trên lông ngỗng bắn ra ngoài rực rỡ.

    Xuyên qua màn mưa dày có thể nhìn thấy dãy núi liên miên nhấp nhô cách đó không xa. Dãy núi màu xanh sẫm, bị nước mưa giội rửa dường như càng thêm đậm.

    Tiếng sấm rền vang vọng tới từ bên kia núi.

    Kiến Sầu một tay vịn khung cửa, một tay xoa bụng, đang do dự có nên cầm ô lên trường huyện tìm người hay không, trong màn mưa liền truyền đến tiếng bước chân ngày càng tới gần.

    Lộp bộp...

    Tiếng nước mưa xối vào ô giấy dầu cũng ngày càng gần.

    Một bóng dáng cao to chậm rãi hiện ra trong màn mưa mờ mịt, nước mưa từ mép ô chảy xuống như những chuỗi ngọc không ngừng rơi xuống đất đứt tung tóe, hòa lẫn với nước mưa xung quanh.

    Tạ Bất Thần lông mày dài, mũi rất thẳng, đôi môi mỏng, có một độ cong gần như lạnh lùng.

    Hơi nước ướt lạnh bám trên đầu mày khóe mắt hắn, dường như lại phủ thêm một lớp sương lạnh.

    Bàn tay cầm ô là tay cầm bút, thon dài trắng muốt.

    Kiến Sầu nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt yên tâm, khóe môi bất giác cong lên: "Chàng về rồi".

    Tạ Bất Thần lạnh nhạt gật đầu, môi hé ra như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nở ra một nụ cười. Hắn đi lên mái hiên, thu ô lại, cẩn thận dựng ngược bên trụ cửa.

    Kiến Sầu vội tránh đường cho hắn vào nhà, đưa tay định cởi chiếc áo bào đã ướt sũng xuống cho hắn.

    Áo bào màu thanh thiên bị nước mưa thấm ướt biến thành màu xanh sẫm như màu dãy núi xa xa.

    Kiến Sầu chỉ sợ hắn cảm lạnh, lại không ngờ lúc này tay nàng lại bị một bàn tay lạnh buốt khác giữ lại.

    Nhìn từ bàn tay này lên trên, Kiến Sầu nhìn thấy gương mặt đang cười nhạt của Tạ Bất Thần.

    Vì sao lại cảm thấy hơi kì lạ?

    Kiến Sầu không hiểu: "Tay chàng lạnh quá, có chuyện gì vậy?"

    Tạ Bất Thần lắc đầu, đưa mắt quan sát đồ đạc trong nhà.

    Nơi này vẫn giống như lúc hắn đi sáng nay, mấy chiếc áo đặt trên bàn vuông đơn sơ, trong đó một số đã gấp gọn đặt bên cạnh, còn hai chiếc thì trải rộng, trong đó có một chiếc còn cắm kim chỉ trên tay áo.

    Kiến Sầu giải thích: "Vừa rồi cửa sổ đóng không chặt, vừa có sét vừa có mưa, thiếp ra đóng cửa sổ, lúc quay vào chỉ mải nghĩ tại sao chàng còn chưa về, nhất thời quên cả may tiếp. Có điều những chiếc còn lại thiếp đã may xong rồi, lát nữa chàng có thể thay, buổi chiều ngớt mưa lại tiếp tục lên huyện học..."

    "Kiến Sầu!"

    Âm thanh lành lạnh, lần này lại có chút khàn khàn kì dị.

    Kiến Sầu cho rằng hắn dầm mưa bị nhiễm phong hàn, trong lòng hết sức lo lắng: "Chàng khản cả giọng rồi, nhất định là vội về, không để ý về đúng lúc mưa to. Nếu không về được, chàng cứ ở lại trường huyện cũng được..."

    Dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào như mật.

    Càng nói, nụ cười trên môi nàng càng rạng rỡ.

    Tạ Bất Thần cứ thế im lặng nhìn nàng.

    Toàn thân hắn đều ướt đẫm, dưới chân đọng một vũng nước. Kiến Sầu trước mặt hắn, trong mắt hay trong lòng đều chỉ có hắn, lúc cười lên cũng rất ấm áp.

    Cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc đội mưa về lại hiện lên trong đầu, đồng thời còn có cả giọng nói già nua vang vọng dó.

    "Đạo vốn vô danh, chất phác, tuy nhỏ mà thiên hạ không dám làm trái.

    Người là nhục thể, là phàm thai, tâm bị thất tình lục dục trói buộc, khó xa rời tửu sắc tài vận.

    Thế ngoại có tiên sơn, mênh mông giữa biển mây. Phàm trần như hạt cải, hồng trần mấy độ đều là hư vô. Hỏi người thế gian, sao không bỏ đi cõi phàm, tầm tiên vấn đạo?

    Trảm tình căn, đoạn trần duyên. Nếu muốn cầu đạo phải xá bỏ hết thảy, ngươi lấy gì chứng đạo?"

    Ngươi lấy gì chứng đạo?

    Năm chữ rất ngắn lại như một lạch trời không thể vượt qua, ngăn cách phàm thế và cõi tiên.

    Còn Tạ Bất Thần, phải vượt qua.

    Hắn đưa tay ra, bàn tay lạnh buốt vuốt ve bên má ấm áp của Kiến Sầu, mơ hồ cười nói: "Nàng ở nhà, dù thế nào ta cũng phải về một chuyến".

    Bàn tay hắn quá lạnh làm Kiến Sầu rùng mình một cái: "Đâu cần phải phiền phức như vậy? Thiếp lại không phải liễu yếu đào tơ gì. Có điều chàng về cũng tốt, thiếp có chuyện..."

    Nàng vừa nói vừa đưa tay đến, lòng bàn tay ấm áp bao trùm lên mu bàn tay Tạ Bất Thần, vừa chạm vào lại cảm nhận được sự giá lạh đó.

    Thở dài một tiếng, Kiến Sầu lo lắng quên cả vừa định nói gì: "Người chàng lạnh quá".

    "Không sao, thân thể ta khỏe mạnh hơn nàng nhiều".

    Tạ Bất Thần cười, lui lại một bước, bình tĩnh xoay người lại, nhìn thấy thanh kiếm treo trên bức tường loang lổ đó.

    Trên vỏ kiếm màu đen sẫm gắn đầy vảy giáp lại vẫn đen bóng như cũ, không bám một hạt bụi nào.

    Hắn chậm rãi đưa tay tới lấy thanh bảo kiếm này xuống, nhẹ nhàng vặn một cái rồi dùng sức kéo ra, từng tấc từng tấc ánh sáng lạnh từ từ hắt ra, cùng với tiếng sấm và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ làm người ta không khỏi ngạt thở.

    Cùng với thân kiếm không ngừng được hút ra, tiếng kiếm ngân cũng dần dần trở nên réo rắt.

    Hắn rút kiếm, lại như phải phóng thích thứ gì đó.

    Kiến Sầu nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng lại tính toán nên nói với hắn chuyện mình có thai như thế nào.

    "Thanh kiếm này mỗi ngày thiếp đều lau một lần, không bám bao niêu bụi bặm, có điều lại chưa từng rút nó ra. Nhìn nó đúng là đẹp thật, khó trách nàng lại nhất quyết mang nó theo".

    Tạ Bất Thần cuối cùng hoàn toàn rút thanh kiếm này ra, lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh phản chiếu hai mắt như hồ sâu của hắn.

    Giờ khắc này, đột nhiên hắn thấy rõ.

    Đây là mắt của chính hắn, vô tình vô dục, vô bi vô hỉ, không có vấn vương, không có lưu luyến.

    Người trên thế gian chẳng qua đều là ảo ảnh trong mơ.

    Có thứ gì không thể vứt bỏ được?

    Cho dù là...

    Kiến Sầu.

    Chẳng qua để chứng minh chính mình có tâm cầu đạo mà thôi.

    Ánh mắt lạnh nhạt của hắn chuyển từ lưỡi kiếm lạnh buốt sang gương mặt Kiến Sầu.

    Trang điểm đơn giản, trâm gai váy vải, chỉ có gương mặt là trắng muốt, đuôi mắt hẹp dài có một vẻ đoan trang xinh đẹp khó nói. Cho dù là ở nơi mộc mạc thế này cũng không che khuất được ánh sáng trên người nàng.

    Tạ Bất Thần chưa bao giờ cảm thấy vợ mình xinh đẹp như vậy.

    Tuy nhiên có đẹp đến mấy cũng không thể làm trái tim hắn rung động chút nào nữa.

    Như mặt nước dưới giếng cổ không gợn sóng.

    "Kiến Sầu!"

    Hắn lại gọi tên nàng.

    Kiến Sầu chớp chớp mắt, bước tới nửa bước, mở miệng định hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì.

    Nhưng ngay lập tức bước chân của nàng đột nhiên ngừng lại.

    Đau đớn kịch liệt tràn đến...

    Kiếm!

    Kiến Sầu hoang mang cúi đầu, nhìn thấy một thanh kiếm trước ngực mình.

    Nàng nhìn theo lưỡi kiếm sáng như tuyết, nhìn thấy một bàn tay cầm kiếm.

    Đó là tay của Tạ Bất Thần.

    Tay cầm bút, tay giơ ô, tay cầm kiếm.

    Tạ Bất Thần hờ hững nhìn nàng, sự dịu dàng lưu luyến ngày xưa dường như mây khói bay qua mắt, biến mất không còn dấu vết.

    Đây là một ánh mắt lạnh lẽo kiên quyết, có tình lại như vô tình.

    Lưỡi kiếm đâm vào ngực như một khối băng cứng lạnh buốt, làm nàng lạnh đến quên cả đau đớn.

    Đồng tử kịch liệt co lại, Kiến Sầu hơi mở ra hai cánh môi, vừa ngỡ ngàng vừa đau đớn kinh hãi.

    Tạ Bất Thần tay cầm Tam Xích Thanh Phong, mà mũi kiếm của Tam Xích Thanh Phong đã đâm vào ngực Kiến Sầu.

    Vết máu đỏ tươi lan ra, chảy theo lưỡi kiếm sắc bén, một giọt, một giọt, lại một giọt...

    Tách...

    Giọt máu đầu tiên rơi xuống đất như một quân cờ đẫm máu.

    Khuôn mặt trắng xanh của Tạ Bất Thần bị ánh sáng này chiếu vào cũng thấp thoáng màu máu kì dị.

    "Chàng..."

    Kiến Sầu cố hết sức nói chuyện, nhưng miệng há to mà lại như con cá bị người ta vứt lên bờ, làm thế nào cũng chỉ có thể âm thanh nhạt nhòa.

    Dưới mắt nàng có lệ quang lấp lánh.

    Vì sao...

    Tạ Bất Thần thu hết thần thái của nàng vào đáy mắt, lại dường như có một lớp vách ngăn, không chút động lòng.

    Thong thả, tàn khốc, lại gần như tao nhã, hắn rút thanh trường kiếm về.

    Một đóa hoa máu bắn ra trước ngực Kiến Sầu, nàng không sao đứng vững được nữa.

    Tạ Bất Thần lạnh nhạt nhìn, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, để mặc cho máu trên thân kiếm rơi xuống thành một vũng nhỏ trên mặt đất.

    "Đời này ta nợ nàng. Nếu tam giới lục đạo có luân hồi, kiếp sau nàng cứ việc lấy mạng ta".

    Đời này ta nợ nàng.

    Nếu tam giới lục đạo có luân hồi, kiếp sau nàng cứ việc lấy mạng ta.

    Kiến Sầu đứng không vững, nàng che vết thương trước ngực, lúc cúi đầu xuống chỉ nhìn thấy máu tươi trào ra qua kẽ tay.

    Là máu từ trái tim nàng, là nước mắt từ đáy mắt.

    Thân hình lắc lư mấy cái, cuối cùng nàng vẫn ngã xuống đất.

    Giờ khắc này, Tạ Bất Thần cầm kiếm, bước chân không tiếng động, từ bên người nàng đi ra ngoài.

    Thân thể nàng cuộn tròn co quắp, ngón tay cố gắng nắm lại như muốn nắm bắt thứ gì đó.

    Tuy nhiên chỉ có một góc áo ướt đẫm thoáng lướt qua trước mắt nàng.

    Rào rào...

    Bên ngoài vẫn mưa như trút, phía chân trời vẫn có sấm rền.

    Ngoài tiểu viện, dãy núi kéo dài liên miên trong tầm mắt dường như lại càng thêm xanh ngắt.

    Mấy con ngỗng trắng ngoài sân bước đi trong mưa, lúc Tạ Bất Thần đi ra có vài con đã sắp bay ra ngoài hàng rào. Hắn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ đưa mắt nhìn về phía tường viện thấp tè.

    Mấy ngọn cỏ mọc trên đỉnh tường đang run rẩy trong mưa.

    Trên tường viện có một đạo sĩ tóc bạc da mồi đứng bắt tay sau lưng, chân lại cách những ngọn cỏ trên tường không nhiều không ít vừa đúng ba tấc, cũng có nghĩa lơ lửng bên trên.

    Ánh mắt bể dâu của lão như nhìn thấu thiên cơ, dừng lại trên người Tạ Bất Thần.

    Máu trên thân kiếm của hắn đang được nước mưa xối đi, trở nên nhạt dần.

    Mỉm cười, lão đạo mở miệng lên tiếng: "Trần duyên đã chém, tâm tính cực tốt. Sau này tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất có tấc đất cắm dùi của ngươi".
     
    tuongnd and lonnerkiller like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Ta Không Thành Tiên
    Chương 2: Ngôi mộ mới trên long huyệt
    Mưa đã tạnh.

    Trên bầu trời trong xanh như ngọc, một gợn mây cũng không có, trong vắt sáng ngời.

    Dưới vách núi trong một thung lũng núi vây quanh bốn phía không biết từ bao giờ có thêm một ngôi mộ mới thấp bé, phía trước nấm đất lè tè cắm một tấm gỗ đơn giản trên khắc vài chữ.

    Trong không khí có mùi bùn đất và hương thơm của cỏ xanh, dưới những phiến lá rậm rạp trong rừng đọng từng giọt sương trọng vắt, thỉnh thoảng lại rỏ xuống thấm ướt một khoảnh đất rừng.

    Dãy núi nhấp nhô xa xa có đường cong mềm mại, gió mát thổi tới mang theo tiếng sáo của mục đồng.

    Đi cùng với tiếng sáo còn có những câu hát là lạ.

    Tiếng hát dần dần đến gần, người hát là một lão già gầy gò, bộ mặt bẩn thỉu, dưới chân đi một đôi giầy rơm rách nát, y phục tả tơi, bên hông đeo một hồ lô rượu.

    Một tay lão cầm một chiếc gậy trúc nhỏ nham nhở, tay kia lại cầm một cái đùi gà, quai hàm không ngừng chuyển động, đang gặm rất thích thú.

    "Tay trái một con gà, tay phải một con vịt... Hôm nay có đùi gà, ngày mai ta ăn gì?"

    Trong miệng lẩm bẩm phát ra tiếng hát mơ hồ không rõ, động tác của lão già lại không dừng lại, chưa được một lát chiếc đùi gà thơm ngon đã bị gặm sạch sẽ, chỉ còn lại xương đùi không dính một tí thịt nào.

    Lão già dừng bước giơ chiếc xương gà trắng ởn trong tay lên, vừa nhìn vừa than thở: "Đói quá..."

    Ợ...

    Sau đó lại là một tiếng ợ vì ăn no.

    Lão già không đỏ mặt chút nào, ném thẳng chiếc xương ra đoạn đường sau lưng, kéo vạt áo rách nát bẩn thỉu lên lau tay thật kĩ.

    Lau tay xong, lão ta đang định lên đường đột nhiên lại cúi đầu, mũi nhăn lại khịt khịt không ngừng, sau đó lại nhíu mày.

    Mùi máu tanh ở đâu ra?

    Đành là hơi nhạt một chút...

    Vẻ mặt lão già thoáng cái trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào trong bụi cỏ và phát hiện tình hình khác thường.

    Lão ta bước tới, gạt một bụi ngải cao cao phía trước ra, giữa một khaongr xanh biếc lại nhìn thấy một vệt đỏ sậm.

    Trong đôi mắt đen sẫm của lão chợt thoáng qua một làn ánh sáng màu lam nhạt kì lạ mà huyền diệu.

    Lão già trợn hai mắt, toàn thân căng cứng, quay sang nhìn bốn phương tám hướng, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Bốn phía núi bao, huyệt động tụ khí. Trước có suối lượn, dẫn nguyệt quay về..."

    Nơi này lại là một chỗ thiên địa linh khí hội tụ, dùng lời của người thường mà nói, đây chính là long huyệt phong thủy.

    Bấm đốt ngón tay tính toán, lão già ngây ngốc lắc đầu.

    "Đại Diễn Thần Số cũng không tính ra được điều gì, đúng là kì quái".

    Đã hành tẩu trên thế gian này rất nhiều năm mà vẫn chưa bao giờ thấy chuyện lạ như vậy, lão già càng thêm hiếu kì, đưa mắt nhìn theo vết máu đã khô, chỉ thấy phía trước trong đám cỏ dại có rất nhiều dấu vết gãy gập, giống như có ai đó từng đi qua chỗ này.

    Theo vết cỏ gãy này, lão già đi về phía trước, đi được một lát đột nhiên mọi thứ tầm nhìn của lão biến mất.

    Màu cỏ xanh mướt không còn, xuất hiện trước mặt lão là một bờ vực dốc đứng không cao lắm.

    Ánh mắt lão già dừng lại trên một điểm dưới chân vách đứng, lông mày một lần nữa nhíu chặt.

    Đó là một ngôi mộ.

    Bùn đất rất mới, chỉ có dấu vết nước mưa xối vào, hiển nhiên là một mộ phần được đắp lên lúc sắp tạnh mưa.

    Lão già nhíu mày, ơ một tiếng, dứt khoát nhảy thẳng từ trên mép vực xuống, nhưng lại không bị ngã mà đứng vững vàng bên cạnh mộ phần.

    Trên bia mộ đơn sơ có khắc mấy chữ triện thật sâu.

    "Ngô thê Tạ thị Kiến Sầu chi mộ" (Mộ của vợ ta, Kiến Sầu nhà họ Tạ).

    Lão già sờ sờ cái cằm đầy râu rói bù, không biết làm sao lại cười nhạo một tiếng.

    Đưa mắt nhìn quanh, bốn bề vắng lặng, lão ta giơ một tay lên bắt quyết, hai ngón tay bẩn thỉu vừa chạm vào nhau lập tức như thiên lôi gọi địa hỏa. Uỳnh một tiếng, một quầng sáng xanh hiện lên, như một thác nước tràn thẳng về phái ngôi mộ.

    Roạt roạt roạt...

    Ánh sáng xanh biến mất.

    Bùn đất nhão trên mộ bị quét sạch, kèm theo đó là nắp quan tài trong mộ cũng bị cơn cuồng phong kì lạ cuốn lên ném sang bên cạnh.

    Ánh mặt trời sáng rực.

    Trong quan tài được khoét từ một thân cây rất tươi nằm một xác chết cũng rất mới.

    Là một nha đầu.

    Mí mắt nhắm chặt, lông mày cũng nhíu chặt, dường như trước khi chết có rất nhiều đau khổ không thể nói ra. Vùng ngực có một vết máu rộng đã khô, chiếc áo vải thô thủng một lỗ, mép lỗ thủng rất bằng phẳng, hẳn là thương tích gây ra do vũ khí sắc bén của nhân gian.

    "Tặc tặc".

    Lắc đầu mấy cái, lão già chậm rãi đi bộ vòng quanh quan tài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

    "Thôi, mạng không nên tuyệt".

    ***

    Ngơ ngác ngồi trong quan tài, Kiến Sầu nhìn lão già đang giận dữ đứng trên mặt đất, vẫn không thể phản ứng lại được.

    "Lão... lão trượng, vừa rồi ngài nói gì cơ?"

    "A a a a, đúng là giận chết sơn nhân rồi!" Lão già đã sắp điên lên vì giận, dùng sức gãi đỉnh đầu không có bao nhiêu tóc: "Ta đã nói tám trăm lần rồi, ta đi qua nơi này đào ngươi từ trong mộ ra, cứu ngươi một mạng! Không được gọi lão trượng lão trượng gì nữa, ta là Phù Đạo sơn nhân, Phù Đạo sơn nhân! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi tôn trọng người già thế nào sao?"

    "Tôi... tôi không cha không mẹ..."

    Kiến Sầu lúng túng mở miệng.

    Lão già tự xưng là Phù Đạo sơn nhân như bị câu này của nàng làm nghẹn họng, trợn tròn mắt nhìn nàng một hồi lâu không nói nên lời.

    Một hồi lâu sau lão mới đột nhiên đấm ngực giậm chân: "Cái đồ ngứa tay, cái đồ ngứa tay, chuyện hành thiện tích đức mà ngươi cũng có thể làm được sao? Này thì ngứa tay này, này thì ngứa tay này, lần sau còn dám ngứa nữa không?"

    Kiến Sầu không rõ, vị Phù Đạo sơn nhân trước mắt tự xưng là ân nhân cứu mạng của mình vì sao lại đột nhiên giận dữ? Chẳng qua nàng chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi mà.

    Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nàng cảm thấy ngay cả dãy núi, cây cối, hoa cỏ xung quanh đều xa lạ vô cùng.

    Những hình ảnh vỡ vụn từ từ hiện lên trong đầu nàng.

    Tiểu viện nhà nông, bầu trời dông tố mịt mù, cửa sổ đập chan chát, chiếc ô xuất hiện trong màn mưa...

    Đó là phu quân của nàng, phu quân nàng từng phó thác cả đời...

    Tạ Bất Thần.

    Kiến Sầu cuối cùng nhớ ra, nàng cúi đầu nhìn ngực mình.

    Thanh kiếm vẫn treo ở trên tường bị hắn tự tay đâm vào lồng ngực nóng bỏng của nàng...

    Nhưng lúc cúi đầu xuống nhìn lại không tháy chảy máu, vết thương cũng không đau chút nào, như từ trước đến nay chưa bao giờ có một kiếm đó, như là...

    ...Tạ Bất Thần chưa từng giết nàng.

    Nhưng vết thủng trên ngực áo đó lại khe khẽ há miệng ra.

    Trong nháy mắt đó, Kiến Sầu như bị thứ gì đó đâm trúng, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy.

    Từng hình ảnh chung sống năm xưa điên cuồng từ trong trí nhớ của nàng tràn ra không thể nào khống chế được.

    ***

    Trên cây cành lá rậm rạp, Tạ Bất Thần khuất trong tán lá, trên tay một quyển sách, nhẹ nhàng đọc: "Thiên hạ hữu sử, dĩ vi thiên hạ mẫu..."

    Nàng thì ngồi dưới bóng cây, sao chép kinh văn cho bà Tạ.

    Tiếng ve râm ran không thể nào phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.

    ***

    Trong ngõ nhỏ, trên gương mặt Tạ Bất Thần đang chạy trốn có vẻ hốc hác khó giấu, cả người lảo đảo sắp ngã.

    Nàng khoác vai hắn, dìu hắn chạy trốn trong ngõ nhỏ tối tăm. Chạy đến cuối cùng không còn đường, Tạ Bất Thần ôm nàng lăn vào đống củi rác trong ngõ, kéo cỏ khô che lên hai người...

    Nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra...

    ***

    Hôm thành thân đó, Tạ Bất Thần dùng hỉ xứng gạt khăn voan của nàng ra. (hỉ xứng là cái cân dán giấy đỏ, dùng để vén khăn che mặt cô dâu lên).

    Kiến Sầu còn nhớ nụ cười ấm áp trên mặt hắn khiến tâm tình nàng còn rung động hơn cả ngọn nến đỏ cháy bên cạnh.

    ***

    Những hình ảnh lướt nhanh cuối cùng dừng lại lúc Tạ Bất Thần cầm kiếm trong tay.

    Đó là hình bóng nàng đã tô vẽ trong lòng ngàn lần vạn lần, đó là phu quân nàng dâng hiến chân tình, muốn phó thác suốt đời!

    Nhưng hắn lại cầm kiếm mà chĩa vào nàng.

    Trên thân kiếm dính máu tươi của nàng!

    Bọn họ không phải vợ chồng sao?

    Đau khổ và thù hận cùng cực trong nháy mắt tập kích lí trí của Kiến Sầu.

    Nàng có một ngàn một vạn điều không rõ: Vì sao? Vì sao phải giết nàng?

    Bọn họ từng cùng cam khổ, chung hoạn nạn, thậm chí nàng còn đã có con của hai người...

    Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, đổi lấy lại là rút kiếm đâm tới?

    Kiến Sầu cảm thấy viền mắt mình nóng lên, dường như có nước mắt nóng bỏng chứa đầy trong đó, nhưng nàng khóc không ra, ngược lại muốn cười.

    Cười to.

    Cười một ngày vợ chồng trăm ngày ân, chỉ là đầu môi chót lưỡi. Cười chân tình như nước chảy về đông, thoáng chốc tất cả hóa thành không...

    Kiến Sầu cười, vai rung lên không thể dừng lại được.

    Châm chọc, mang lẫn một sự thê lương khó diễn tả.

    Tất cả nước mắt của nàng đều chảy ngược vào trong lòng, ngồi trong quan tài ẩm ướt, thân hình càng tỏ ra yếu ớt.

    Xung quanh là bùn đất tung tóe, cây cối xanh ngắt... Thế giới sau cơn mưa tràn ngập sinh cơ, tất cả đều sinh trưởng mạnh mẽ.

    Chỉ có trái tim nàng như một đống tro tàn.

    Phù Đạo sơn nhân bên cạnh thấy tình trạng của nàng lúc này thì kinh hãi dựng tóc gáy: "Ngươi... Ngươi... ngươi không sao chứ?"

    "Tôi không sao".

    Cười xong, trong lòng cũng đã trống trơn.

    Chỉ có một câu nàng từng nghe thấy trước lúc ý thức tiêu tan vẫn không ngừng vang vọng trong đầu...

    "Trần duyên đã chém, tâm tính cực tốt. Sau này tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất có tấc đất cắm dùi của ngươi".

    Vì sao Tạ Bất Thần giết nàng?

    Nàng rõ ràng đã chết, bị cho vào quan tài, lại có thể đội mồ sống dậy, trên người không còn một vết thương nào nữa...

    Tầm tiên vấn đạo?

    Trên đời này thật sự có tiên nhân sao?

    Kiến Sầu vô thức nhìn về phía lão già kia, Phù Đạo sơn nhân.

    Chòm râu bẩn nhem nhuốc, đôi mắt gian xảo, toàn thân đều viết hai chữ: Thô tục.

    Lúc này hai mắt lão ta nhanh chóng đảo quanh như quan sát xung quanh có tình hình gì, động tác trên tay lại không hề ảnh hưởng, không biết từ đâu lấy ra một cái đùi gà cho vào miệng cắn.

    "Đúng là thói đời biến đổi, nhân tâm khác xưa. Thời buổi này cứu một người mà lại giống như cứu một vị tổ tông. Ôi..."

    "Sơn nhân!"

    Kiến Sầu đột nhiên gọi một tiếng.

    Phù Đạo sơn nhân đang hết sức chăm chú gặm đùi gà, đột nhiên nghe thấy tiếng "Sơn nhân" véo von này, da gà gai ốc sởn hết cả lên, suýt nữa ném bay mất chiếc đùi gà đang gặm dở trong tay.

    "Tự dưng tự lành lại gọi sơn nhân làm cái gì?"

    "Sơn nhân, trên đời có thần tiên không?"

    Âm thanh của Kiến Sầu vương một sợi tơ sầu, bị gió thổi thoáng cái đã tan mất.

    Trên đời có thần tiên không?

    Vốn là một câu cực kì bình thường, Phù Đạo sơn nhân nghe thấy lại kinh hãi, chiếc đùi gà gặm dở cuối cùng cũng rơi xuống đất.

    Lão giơ ngón tay đầy mỡ ra chỉ Kiến Sầu: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm sao biết ta không phải người, à không, không phải người thường?"

    "..."

    Vì sao đột nhiên có một cảm giác hoang đường?

    Nhưng Kiến Sầu không cười được.

    "Sơn nhân, trên đời có thần tiên không?" Nàng lại hỏi.

    Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng một hồi lâu mới hiểu được, không phải nàng hoài nghi thân phận của mình mà chỉ là thăm dò.

    Thế mà chính lão lại kinh hãi, đúng là mất mặt.

    Phù Đạo sơn nhân nghiêm trang hắng giọng một tiếng: "Có thì có, nhưng mà nghe nói đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi..."

    Vừa nói lão vừa cúi xuống nhặt chiếc đùi gà lên, dùng tay kia lau mạnh, không ngờ lại lập tức cho vào miệng ăn mà không ngại bẩn.

    Lão nói lúng búng không rõ: "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cầu tiên vấn đạo, muốn trường sinh bất tử?"

    Cầu tiên vấn đạo, trường sinh bất tử?

    Không!

    Kiến Sầu bám vào mép chiếc quan tài đục từ thân cây, những chiếc dằm nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng, nàng lại không để ý chút nào, chậm rãi từ trong quan tài đứng dậy.

    Thân hình mảnh dẻ, thậm chí gầy yếu, sống lưng thẳng tắp.

    Bầu trời trong xanh, ánh mắt Kiến Sầu nhìn khung trời bao la, chỉ nói: "Tôi không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không cần trường sinh bất tử, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Vì sao?"
     
    tuongnd and lonnerkiller like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Ta Không Thành Tiên
    Chương 3: Sơn nhân
    Nói thật một câu, Phù Đạo sơn nhân bị câu này của Kiến Sầu dọa chết khiếp.

    Từ các tiên môn trên mười chín châu đến những hòn đảo cô độc chốn nhân gian, lão đã gặp đủ loại người muốn cầu tiên vấn đạo.

    Có người thèm muốn sự oai hùng vung tay hủy thiên diệt địa của tiên nhân, khát khao sức mạnh cường đại. Có người thanh xuân trôi hết, gần đất xa trời, lại không bỏ được đủ loại dục niệm tầm thường, muốn được trường sinh bất lão. Cũng có người phát hiện thiên đạo tuần hoàn, lại không thể hiểu được thiên đạo vì sao như thế, bởi vậy rơi vào suy tư trùng trùng, cuối cùng bước trên con đường tầm tiên...

    Đủ loại lí do, Phù Đạo sơn nhân đều đã từng nghe.

    Câu trả lời vừa đơn giản vừa khó hiểu thế này lại là lần đầu tiên.

    Phù Đạo sơn nhân liếm chiếc xương gà đã không còn thịt, vẻ mặt rõ ràng rất lưu luyến không rời, hỏi Kiến Sầu: "Vì sao cái gì?"

    Kiến Sầu đã đứng dậy, cẩn thận kéo vạt váy vải thô, bước lên mặt đất lầy ướt át.

    Nàng từ trong quan tài đi ra, đứng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân, nghe ông ta hỏi vậy sắc mặt lại tối đi. Có câu chuyện xấu không thể khoe ra, Kiến Sầu không muốn nói nhiều về chuyện có liên quan đến Tạ Bất Thần.

    Nhưng nghi đi nghĩ lại, nói ra thì cũng đã sao?

    Khi hắn đâm ra nhát kiếm đó, hai người cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt.

    "Phu quân tôi có lẽ đã đi tầm tiên vấn đạo rồi, tôi chỉ muốn tìm được hắn, hỏi hắn vì sao lại giết tôi?"

    "Cái gì?!"

    Phù Đạo sơn nhân kinh hãi tuột tay, chiếc xương gà rơi vào họng suýt nữa hóc chết.

    "Là phu quân của ngươi giết ngươi?"

    "Đugns thế". Dưới đôi mắt sáng ngời của Kiến Sầu dường như có một thoáng lệ quang, nhưng chỉ chốc lát sau đã khô cạn: "Sơn nhân cũng không thể tin được sao?"

    "...Không phải thế..."

    Nếu là người bình thường nghe thấy chuyện này hẳn sẽ hô to khó tin, nhưng sau một lát kinh ngạc ban đầu, Phù Đạo sơn nhân lại lắc đầu.

    Lão nhìn Kiến Sầu từ đầu đến chân, khẽ nheo mắt lại: "Trên đời có tiên nhân hay không, ta không rõ. Có điều trên đời này đúng là có rất nhiều người tu tiên vấn đạo. Để cầu tiên vấn đạo, truy tìm chân lí của thiên địa, người ta phải diệt hết trần tâm, chặt đứt tục duyên. Cho nên có một thuyết tên là: Chém trần duyên!"

    Chém trần duyên?

    Kiến Sầu láng máng đoán được vị Phù Đạo sơn nhân này định nói gì.

    "Ý ngài là..."

    "Con người không có vương vấn, vứt bỏ dục niệm, một lòng cầu đạo mới có thể đạt được đại đạo vô thượng. Cho nên đa số tu sĩ thế gian đều đợi đến sau khi chém hết trần duyên mới một lòng tu hành. Tu sĩ bình thường có tuổi thọ rất dài, vượt xa người thường, đợi đến lúc lục thân trên nhân gian đều đã vãng sinh, trần duyên cũng tự nhiên đứt hết. Nhưng có một số kẻ cực đoan nóng lòng khó nhịn, không thể chờ đợi được tuế nguyệt lâu dài hàng chục năm, cho nên sẽ làm ra một số chuyện dị thường".

    Nói tới đây, trên gương mặt Phù Đạo sơn nhân như tỏa ra một màn ánh sáng, cuối cùng từ một lão già ăn mày hóa thân thành vị sơn nhân đạo cốt tiên phong.

    Lão đưa tay chỉ Kiến Sầu, thấy vẻ mặt nàng như đã bừng tỉnh ngộ.

    "Ngươi nói phu quân ngươi đi cầu tiên vấn đạo, sau đó giết ngươi, hẳn chính là loại người này".

    Vì cầu đạo mà giết vợ?

    Máu lạnh bậc nào?

    Kiến Sầu nghe mà suýt nữa bật cười.

    "Hạng người ác độc máu lạnh như vậy mà trời cao cũng có thể cho bọn chúng thành tiên thành Phật hay sao?"

    "Không, thiên địa bất nhân, thiên đạo vô tình". Chiếc gậy trúc trong tay Phù Đạo sơn nhân khẽ chống xuống đất, hai tay đều đặt phía trên gậy trúc, rất hứng thú nhìn nàng: "Giống như ta bây giờ nhìn ngươi, chẳng qua là một nha đầu quê mùa không liên quan gì. Hôm nay sơn nhân ta cứu ngươi, chính là duyên phận, là thiên cơ. Nhưng nếu hôm nay ta chỉ đi qua chỗ này, giữa ngươi với ta liền không có quan hệ nữa. Thiên địa và tu sĩ cũng như ta và ngươi trên dường".

    Đối với Kiến Sầu mà nói, những lừoi này quá mức thâm ảo. Nàng không hiểu, vẫn như câu trả lời củ nàng trước đó, nàng chỉ muốn hỏi Tạ Bất Thần một câu: Vì sao?

    Tình nghĩa vợ chồng cùng chung hoạn nạn, trước mặt trường sinh bất lão lại thật sự mỏng manh như vậy?

    Nàng thấp giọng cười nhạo một tiếng.

    Kiến Sầu cúi người vái Phù Đạo sơn nhân với ánh mắt sâu sắc: "Kiến Sầu tự biết hôm nay vốn đã đi xuống suối vàng, chính là sơn nhân đã kéo tôi từ cửa âm phủ về. Ơn cứu mạng như tái tạo, nhưng Kiến Sầu thật sự không có gì báo đáp..."

    "Muốn lấy thân báo đáp à?"

    Phù Đạo sơn nhân sáng mắt lên, nghiêng người về trước nhìn Kiến Sầu đầy chờ mong.

    Lão ăn mày vừa rồi miệng đầy thiên đạo nhân nghĩa, lúc này trên mặt một lần nữa viết đầy thô tục.

    "..."

    Nhất thời tất cả những lời cảm ơn, những câu cảm động của Kiến Sầu đều bị nghẹn trong cổ họng, nói cũng không ổn mà không nói cũng chẳng ra sao.

    Dù nàng đã sớm phát hiện vị Phù Đạo sơn nhân này không giống như một người đàng hoàng gì, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương có thể nói thẳng ra những lời như vậy, thật sự làm nàng lúng túng không thôi.

    Do dự một hồi lâu, Kiến Sầu mới gượng cười một tiếng, nói: "Sơn nhân nói đùa rồi..."

    Ý là từ chối đúng không?

    Hai mắt vừa sáng lên của Phù Đạo sơn nhân lập tức lại tối đi, lão cảm thấy rất chán nản, thở dài một hơi: "Quả nhiên thói đời thay đổi, nhân tâm khác xưa, nhân tâm khác xưa... Sơn nhân tốn rất nhiều công sức mới cứu được ngươi..."

    Kiến Sầu im lặng nghĩ, đích xác là thói đời thay đổi, nhân tâm khác xưa.

    Thời buổi này những kẻ sống ngoài phàm thế không những làm ơn đòi báo đáp mà còn... còn nghĩ đến những chuyện đó?

    Chẳng phải vẫn nói người tu đạo đều phải đoạn tình tuyệt dục hay sao?

    Hiển nhiên những nghi hoặc của Kiến Sầu lúc này sẽ không có người giải đáp.

    Phù Đạo sơn nhân thấy Kiến Sầu cuối cùng cũng không bày tỏ gì, không khỏi hậm hực sờ sờ sống mũi, vẻ mặt rất thất vọng, ho một tiếng thay đổi đề tài: "À, nha đầu gì kia, bây giờ người ngươi đã không có việc gì rồi, ngươi định đi làm gì?"

    Định đi làm gì?

    Đầu tiên Kiến Sầu vẫn nghĩ đến Tạ Bất Thần, một lát sau hình ảnh hiện lên trong đầu mới biến thành tiểu viện nông thôn mới đến ở chưa được mấy tháng đó.

    Nàng cúi đầu, cười nhạt nói: "Tôi phải về nhà xem một chút".

    Nhà.

    Đó có còn là nhà không?

    Kiến Sầu cũng không biết mình quay về rốt cuộc sẽ gặp cái gì.

    Nàng nhìn lên bên trên vách đứng.

    Phù Đạo sơn nhân thấy thế giải thích: "Ta đi từ phía trên đến phát hiện ngươi, trên đường đến đây còn có vết máu và cỏ dại đổ rạp, có lẽ người mai táng ngươi cũng từ trên đó xuống đây.

    Người mai táng nàng?

    Kiến Sầu vừa nghe thấy thế đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay lại nhìn về phía hố đất.

    Chiếc quan tài ẩm ướt đục từ thân cây nằm trong hố đất, dưới đáy còn có một vết máu loang rộng cực kì chướng mắt. Phía trước có một miếng gỗ đổ xuống đất, đó là bia mộ của nàng.

    Kiến Sầu đi tới, ngồi xuống đưa tay lật miếng gỗ lại, liền nhìn thấy.

    Trên bia mộ dính bùn đất lem nhem, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ chữ viết bên trên. Đây là chữ của Tạ Bất Thần.

    Ngô thê Tạ thị Kiến Sầu chi mộ?

    Ha ha!

    Đúng là không có chuyện nào trào phúng hơn chuyện này.

    Tạ Kiến Sầu?

    Không, nàng bây giờ không phải họ Tạ, càng không phải vợ của Tạ Bất Thần. Nàng có tên không họ, không cha không mẹ, chỉ là một gốc bèo trôi giữa trời đất này.

    "Giết ngươi, lại còn chôn ngươi, thật không biết trần duyên của kẻ này rốt cuộc có chặt đứt hay không..."

    Sau lưng truyền đến âm thanh lúng búng của Phù Đạo sơn nhân, đồng thời còn có tiếng tóp tép.

    Kiến Sầu không cần quay lại cũng biết Phù Đạo sơn nhân lại bắt đầu gặm đùi gà rồi.

    Nàng đứng dậy, nhìn tấm bia mộ đó lần cuối cùng rồi quay về phía Phù Đạo sơn nhân. Thấy lão quả nhiên lại bắt đầu gặm đùi gà, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: "Sơn nhân, cái đùi gà này ở đâu ra?"

    "Cái này?" Phù Đạo sơn nhân đảo mắt, thoáng nhìn cái đùi gà trong tay mình, cười hê hê nói: "Ngươi cũng muốn ăn à? Ta không cho ngươi!"

    Nói xong lão há to miệng nuốt chửng toàn bộ cái đùi gà.

    Có tiếng ùng ục vang lên, dường như là tiếng đùi gà rơi vào bụng lão.

    Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhìn Kiến Sầu.

    Kiến Sầu cuối cùng không nhịn được nữa, khóe miệng giật giật: "Sao ông không nghẹn chết nhỉ?"

    "Ngươi!" Phù Đạo sơn nhân mở to mắt như thấy ma: "Ngươi vừa nói cái gì?"

    Kiến Sầu xoay người nhìn vách đứng gần đó.

    Đất vàng dạo này ngấm no nước, bám loang lổ trên mặt đá màu đen của vách đứng. Có mấy cây già cắm rễ trong khe đá, cành nhánh cứng cáp. Vách đứng này không cao, hai bên có cây cối thấp thoáng, bên trái có một sườn dốc thoai thoải mọc đầy cỏ dại, dường như có thể đi lên được.

    Như thế vừa rồi mình hoàn toàn không nói ra lời mạo phạm nào, Kiến Sầu vừa đi về phía sườn dốc đó vừa nói lạnh nhạt: "Tôi vừa nói gì à?"

    Phù Đạo sơn nhân trợn mắt đuổi theo nàng: "Ngươi nói tại sao ta không nghẹn chết. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, sao ngươi có thể nói ra một câu như vậy được? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy chứ?"

    "Tôi có muốn ăn đùi gà của ông đâu?"

    Vừa rồi chỉ là Kiến Sầu tò mò, muốn nói chuyện đàng hoàng với Phù Đạo sơn nhân, không nghĩ tới hai người nói chuyện không hợp nhau, thật sự là không thể chịu nổi nữa cho nên mới nói một câu "ác độc".

    "Tôi chỉ hỏi ngài, vì sao ngài không nghẹn chết".

    Giọng điệu này nghe càng khó chịu.

    Phù Đạo sơn nhân nổi cáu, không ngừng giậm chân: "Sơn nhân ta tu hành thông thiên, làm sao có thể bị một cái đùi gà nho nhỏ làm nghẹn chết? Đã nói ta là sơn nhân rồi, tại sao ngươi lại hỏi một câu thiếu trí tuệ như vậy?"

    Kiến Sầu đã đi lên sườn dốc, có một số đoạn độ dốc khá cao, nàng phải rất cẩn thận mới có thể đi lên mà không ngã. Lúc này thật sự là không có tâm tư ứng phó Phù Đạo sơn nhân, nàng không nói chuyện nữa, chỉ cắn răng bước lên trên.

    Phù Đạo sơn nhân thì không chật vật như nàng, đi trên sườn dốc là không khác nào đi trên đất bằng.

    Lão vừacầm chiếc gậy trúc nham nhở dùng sức đập cỏ dại trên dốc vừa tức giận bất bình chỉ trích Kiến Sầu.

    "Ngươi biết lúc ta cứu ngươi đã tốn bao nhiêu công sức không? Pháp lực của tu sĩ cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Ta đã cứu bao nhiêu người, loại vong ân phụ nghĩa như ngươi đã gặp ba trăm sáu mươi bảy lần rồi".

    Kiến Sầu cuối cùng không nhịn được nữa, quay lại nghiêm túc hỏi lão: "Sơn nhân, ngài đã cứu người bao nhiêu lần?"

    "Cái này à... Chờ ta đếm đã..." Phù Đạo sơn nhân vội vàng bấm ngón tay đếm, cuối cùng nói: "Tính cả ngươi là tổng cộng ba trăm sáu mươi tám lần".

    "Hả, thế có bao nhiêu kẻ vong ân phụ nghĩa?"

    "Ba trăm sáu mươi bảy". Giọng Phù Đạo sơn nhân mang một sự bi phẫn khó diễn tả.

    "À..."

    Kiến Sầu bàng hoàng tỉnh ngộ.

    "Nói cho cùng là chỉ có một kẻ không vong ân phụ nghĩa chứ gì? Thế thì tốt, tôi sẽ là người thứ hai".

    "Sao?"

    Phù Đạo sơn nhân kinh ngạc nhìn nàng.

    Người thứ hai không vong ân phụ nghĩa?

    Kiến Sầu không giải thích. Sắc mặt vừa rồi trắng xanh giờ đã ửng đỏ kiểu ốm yếu vì đi lên dốc quá tốn sức. Nàng chỉ cười gắng gượng rồi quay lên trèo tiếp.

    Những khóm cỏ dại trước mặt không thấp, lúc đi qua thỉnh thoảng lại bị lá cỏ cắt vào tay.

    Lông mày Kiến Sầu dần dần nhíu lại.

    Phù Đạo sơn nhân đi theo bên cạnh, tỉ mỉ quan sát Kiến Sầu. Bình thường vấn hết sức huyên náo, không biết vì sao bây giờ lão lại không nói câu nào.

    Kiến Sầu không chú ý đến chuyện đó, chỉ nghĩ sườn dốc không dài lắm.

    Cuối cùng nàng trèo lên đỉnh dốc, quả nhiên nhìn thấy trước mắt hết sức rộng rãi.

    Cỏ non như một tấm thảm trải dài, xa xa cây cối xanh ngát, một con đường lớn chạy thẳng vào trong rừng, lại uốn lượn chạy về phía dãy núi xa xa.

    Trời chiều chạng vạng, sắc trời dần tối đi, từ ngôi làng nhỏ trong thung lũng dường như có khói bếp lượn lờ bay lên.

    Kiến Sầu nghĩ, đây là nàng từ địa phủ bò lên, lại về đến nhân gian rồi.

    Bên dưới vách đứng, nàng cảm thấy tất cả cảnh vật đều xa lạ. Nhưng vừa đi lên nhìn, nàng lập tức biết rằng ngôi làng nhỏ cách đó không xa chính là vị trí của nhà mình.

    Một loạt nghi hoặc trước đó không nghĩ tới đột nhiên đồng loạt xuất hiện trong lòng Kiến Sầu.

    Tạ Bất Thần còn ở đó không?

    Sau khi chôn cất nàng, hắn đã đi đâu?

    Bà con trong làng có biết mình đã chết không? Họ nghĩ thế nào?

    Trong nhà... vẫn giống như trước sao?
     
    lonnerkiller thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Ta Không Thành Tiên
    Chương 4: Người về trong đêm
    "Ngươi phải về nhà thật à?"

    Từ lúc bắt đầu lên dốc đã không nói chuyện gì nữa, thấy vẻ thẫn thờ trên mặt Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được mở miệng hỏi.

    Không đợi Kiến Sầu trả lời, lão lại nói thêm: "Ngươi đã hạ táng rồi, không biết chừng mọi người trong làng ngươi đều biết ngươi đã chết. Bây giờ ngươi về chắc chắn sẽ dọa chết một đống người. Chết rồi sống lại, được người thường chính là chuyện đáng sợ, ngươi cẩn thận bị người ta bắt lại, trói vào cột đốt lửa chết cháy đấy".

    Cũng không phải không có khả năng này.

    Kiến Sầu quay lại nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, nói: "Sơn nhân sợ tôi bị hỏa thiêu à?"

    "Nói càn! Đàn bà các ngươi chỉ giỏi tưởng bở!" Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh một tiếng: "Sơn nhân ta chẳng qua sợ công đức mình không dễ gì dựng lên được tự dưng lại đổ mất thôi. Nếu ngươi bị hỏa thiêu, chẳng phải ta đã phí công cứu ngươi hay sao?"

    "Thế có nghĩa vẫn sợ tôi bị hỏa thiêu".

    Kiến Sầu không nhịn được bật cười.

    Phù Đạo sơn nhân trừng mắt, một lần nữa suýt chết vì nghẹn.

    "Bản sơn nhân không thèm tranh cãi với đám phàm phu tục tử các ngươi! Thế mà ngươi còn nói không vong ân phụ nghĩa? Bắt nạt bản sơn nhân mới đến đây được mấy trăm năm đúng không?"

    "Mấy trăm năm?" Kiến Sầu kinh ngạc.

    Phù Đạo sơn nhân xua tay đuổi Kiến Sầu như đuổi ruồi: "Chuyện của người lớn, con nít ba tuổi ranh hỏi ít thôi".

    Mấy trăm năm, nghe cũng có chút thú vị.

    Dù trong lòng tò mò nhưng Kiến Sầu cũng không tiếp tục vặn hỏi.

    Vị Phù Đạo sơn nhân này miệng hay nói nhảm, người thì bẩn thỉu, còn lộ ra một vẻ thô tục khó tả, nhưng dường như tâm địa còn không tồi.

    Kiến Sầu không hề ghét lão ta.

    Một lãn nữa cất bước đi tiếp, Kiến Sầu đi về phía con đường trước mặt.

    Phù Đạo sơn nhân lại không ngừng lải nhải: "Ôi, đúng là khuyên cũng khuyên không nổi, về thì có kết cục tốt gì chứ? Vạn nhất còn có người khác ở đó thì làm thế nào? Vạn nhất nhà ngươi đã sập thì làm thế nào? Vạn nhất phu quân ngươi còn ở đó thì làm thế nào? Lại vạn nhất ngươi nhìn thấy hắn đang ôm ấp một người đàn bà khác thì làm thế nào?"

    "..."

    Bước chân chợt dừng lại, Kiến Sầu yên lặng chốc lát, sau đó ngước mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.

    "Nếu như thế, tôi sẽ giết hắn".

    Giết?

    Đúng là một câu gọn gàng dứt khoát!

    Phù Đạo sơn nhân thật sự không ngờ lời này lại có thể nói ra từ miệng Kiến Sầu.

    Đây chỉ là một người phụ nữ dịu dàng yếu đuối, sao có thể so với đàn ông được?

    Nhưng...

    Vì sao nghe vào tai lại sảng khoái như vậy?

    Lúc này Kiến Sầu đã tiếp tục đi ra đường.

    Nhìn chằm chằm bóng lưng gầy yếu của Kiến Sầu, mắt Phù Đạo sơn nhân không khỏi phát sáng. Ý nghĩ vừa rồi đã thoáng qua trong đầu lão bây giờ lại bắt đầu hiện lên.

    Kì thực Phù Đạo sơn nhân là một người rất coi trọng duyên pháp.

    Gặp Kiến Sầu chẳng lẽ không phải một loại duyên pháp?

    Đứng yên tại chỗ suy nghĩ rất lâu, đến lúc lão thoát khỏi dòng suy nghĩ thì trước mắt đã không còn bóng dáng Kiến Sầu.

    "Đâu rồi?"

    Lão ta sửng sốt, sau đó đư mắt nhìn quanh, thấy Kiến Sầu đã đi rất xa từ bao giờ.

    "Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Mới sống lại đã chạy nhảy, ngươi không sợi lại chết đi à? Đúng là tức chết sơn nhân, tức chết sơn nhân rồi! này, ngươi đợi ta một chút".

    Không ngừng hô to nhưng bước chân Phù Đạo sơn nhân lại không hề tăng tốc, chỉ thấy lão bước tới một bước, ngay sau đó đã tới bên cạnh Kiến Sầu.

    "Đúng là không biết thương người già gì cả".

    Đối với thủ đoạn của vị sơn nhân này, Kiến Sầu đã được chứng kiến một chút, nhưng lần này nhìn thấy lão chỉ bước một bước đã đến bên cạnh mình, nàng vẫn không nhịn được trợn mắt.

    Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhướng mày: "Thấy rồi chứ? Cái này kêu là súc địa thành thốn!"

    Có lẽ là tên một loại phép thuật?

    Đây chính là tiên nhân mà Tạ Bất Thần theo đuổi sao?

    Kiến Sầu đè sự kinh ngạc hoặc cũng có thể nói là choáng ngợp trong lòng xuống, cuối cùng nói một tiếng: "Dường như rất lợi hại".

    "Đương nhiên rồi!" Phù Đạo sơn nhân lập tức phổng mũi lên.

    Kiến Sầu cười cười, không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.

    Phía trước đã có thể nhìn thấy hình dáng ngôi làng một cách rõ ràng.

    Hai người đứng trên núi đưa mắt nhìn xuống thung lũng.

    Trời đã nhá nhem, bóng tối lan dần, màn đêm chậm rãi bao trùm xuống.

    Trong ngôi làng nhỏ lần lượt có đèm đóm sáng lên chiếu rõ từng khung cửa sổ. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy bóng người thoáng qua cửa sổ, làn gió mang tới mùi khói bếp thoang thoảng.

    Phù Đạo sơn nhân nhăn mũi không ngừng hít vào: "Chu choa, không biết nhà nào đang quay lợn sữa! Còn có cả gà rừng! Thơm quá, thơm quá, thơm quá!"

    Sắp về đến nhà lại càng bối rối.

    Nhưng lúc đứng trên chỗ cao này nhìn xuống làng mạc, trong lồng ngực Kiến Sầu lại có một loại tâm tình kích động.

    Vị trí từng bị kiếm đâm dường như lại âm ỉ đau.

    Kiến Sầu gần như vội vã muốn về, về để xem nơi đó rốt cuộc đã biến thành hình dạng gì.

    Nàng men theo sơn đạo đi xuống.

    Nhìn thì thấy gần nhưng lúc Kiến Sầu đến đầu làng thì màn đêm đã rất dày, trăng sáng treo nghiêng nghiêng trên cao.

    Phù Đạo sơn nhân vẫn thoải mái đi theo bên cạnh Kiến Sầu, đưa mắt nhìn quanh, dường như đang tìm món ngon gì.

    Nhà nàng ở mé đông làng, gần như phải đi ngang qua làng mới tới được.

    Bên lề đường làng hoặc rộng hoặc hẹp chất đống những bó củi của dân làng dùng để nấu ăn. Có một cây cổ thụ to, mùa hè là lúc cành lá rậm rạp nhất, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy từng sợi lụa đỏ dùng để cầu phúc buộc trên cây. Càng đi về phía đông, nhà cửa càng thưa thớt, chỉ có những ánh đèn lẻ loi trong đêm tối.

    Kiến Sầu từng bước đi tới, tiếng bước chân tuy nhỏ nhưng vẫn kinh động đám chó dân làng nuôi trông nhà.

    "Gâu gâu..."

    Một tiếng chó sủa vang lên trong đêm.

    Tiếp đó là âm thanh hỗn loạn, dường như có người thức dậy, mở miệng hỏi: "Ai đấy?"

    Kiến Sầu dừng bước, quay đầu nhìn lại.

    Két một tiếng, cánh cổng tre của một hộ gia đình bên cạnh mở ra, một nông phụ với khuôn mặt tròn thò đầu ra cổng, nhìn thấy Kiến Sầu đi trên đường liền lộ vẻ kinh ngạc: "Là cô Tạ đấy à? Sao cô lại về? Hôm kia chẳng phải tú tài Tạ đã đưa cô vào thành hưởng phúc rồi sao?"

    Vào trong thành hưởng phúc?

    Hôm kia?

    Kiến Sầu ngẩn ra, thoáng chốc đã hiểu ra mọi chuyện.

    Xem ra người trong làng còn hoàn toàn không biết nàng đã chết một lần, hẳn là Tạ Bất Thần đã nói với họ rằng hắn đã đưa nàng vào thành.

    Kiến Sầu cười buồn, nhã nhặn nói với nông phụ đó: "Cảm ơn Trương đại tẩu, em quên không mang mấy thứ nên quay về tìm".

    "Thì ra là thế".

    Trương đại tẩu lại không nghi ngờ gì, xưa nay đôi vợ chồng son này vẫn phu thê tình thâm, thân phận càng không tầm thường, Tạ Bất Thần sau này nhất định sẽ là quan lão gia".

    Chị ta cười chân chất mà nhiệt tình, nói: "Cô chú chuyển vào trong thành rồi, thỉnh thoảng cũng về làng chơi, nếu có thứ gì ngon ngàn vạn lần đừng quên chúng tôi nhé".

    "Vâng".

    Kiến Sầu lên tiếng, lại phát hiện ánh mắt Trương đại tẩu từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn mình, dường như hoàn toàn không nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân bên cạnh.

    Nàng băn khoăn không hiểu.

    Phù Đạo sơn nhân lại đắc ý nhướng mày, cũng không nói gì.

    Trương đại tẩu hoàn toàn không phát hiện có gì khác thường, ban đêm cũng không thấy rõ vết máu trên áo Kiến Sầu, chỉ giục nàng: "Lấy đồ xong thì đi nhanh đi, nửa đêm tôi còn tưởng là ai cơ. Nhớ thường xuyên về chơi nhé".

    "Vâng".

    Kiến Sầu vẫn đáp như vậy.

    Trương đại tẩu lại rụt đầu vào, đóng cổng lại.

    Chó cũng không sủa nữa, đêm tối lại chìm vào yên lặng.

    Kiến Sầu đứng một hồi lâu mới tiếp tục đi về phía trước.

    Phía trước chính là nhà nàng, một tiểu viện tối đen như mực không có ánh đèn đuốc gì.

    Phù Đạo sơn nhân chống gậy trúc xuống đất, lại không phát ra âm thanh gì: "Xem ra mọi người đều cho rằng ngươi không chết. Đây chính là nhà của ngươi à?"

    Kiến Sầu gật đầu, dừng bước.

    Trước mặt nàng là một tiểu viện nông gia quây bằng hàng rào tre, phía nam có một chiếc cổng cũng đóng bằng cây cối, trên đỉnh có mái lợp cỏ tranh che mưa.

    Lúc này trên cổng không ngờ lại có một chiếc khóa bằng đồng thau.

    Khóa cổng.

    Vô hạn kí ức một lần nữa hiện lên trong đầu Kiến Sầu.

    Nàng bước lên mấy bước, đứng trước cổng, nhẹ nhàng kiễng chân đưa tay sờ bên trong khung cửa.

    Ngón tay chạm vào một vật thể lạnh buốt.

    Kiến Sầu lấy vật này ra cầm trong tay, quả nhiên là một chiếc chìa khóa.

    Dù Tạ Bất Thần đã nói dối bỏ đi, chìa khóa vẫn được đặt ở đó giống như trước...

    Kiến Sầu chớp chớp mắt, một nỗi bi thương từ đáy lòng trào lên. Nàng không kiềm chế được, suýt nữa bật khóc.

    Lúc nhìn thấy cổng khóa, nàng cũng đã biết Tạ Bất Thần không có nhà.

    Lúc lấy ra chìa khóa, nàng lại có thể khẳng định, những tình nghĩa năm đó đều không phải giả dối.

    "Đời này ta nợ nàng. Nếu tam giới lục đạo có luân hồi, kiếp sau nàng cứ việc lấy mạng ta".

    Kiến Sầu quả thật cũng muốn tìm hắn lấy mạng.

    Vừa nghĩ như vậy, nàng vừa kìm nước mắt lại, dùng chìa khóa mở khóa, đưa tay mở cổng ra.

    Két...

    Một âm thanh dài khe khẽ vang lên.

    Cổng đã mở.

    Khoảnh sân nhỏ sạch sẽ gần như không nhìn thấy có cỏ dại. Bên bức tường phía tây có quây hàng rào, bên trong vốn có một đàn ngỗng trắng, không biết vì sao chỉ còn lại một con cuối cùng đang co ro ngủ trong góc chuồng. Mặt trước nhà có ba gian phòng, cửa không khóa, có thể thấy chỉ khép hờ, bên cạnh trụ cửa còn dựng chiếc ô giấy dầu màu xanh Tạ Bất Thần cầm về hôm đó.

    Kiến Sầu đi vào cổng.

    Phù Đạo sơn nhân sau lưng nàng thò đầu ra nhìn, nhìn thấy ngôi nhà trống không này không nhịn được tặc lưỡi thở dài.

    "Nhà ngươi đúng là rách nát, thế này thì có cái gì mà về? Dù sao sơn nhân ta cũng cứu ngươi một mạng, ôi, ta nói này, không bằng ngươi nhân tiện bái ta làm thầy luôn đi. Sơn nhân ta dẫn ngươi đi khắp chân trời góc biển, không biết chừng sau này ngươi còn có thể gặp hắn trong mười chín châu lục đạo. Thế nào? Chỉ cần ngươi chịu..."

    Còn chưa lải nhải xong, bước chân Phù Đạo sơn nhân đã dừng lại.

    Lúc đi qua chuồng nuôi ngỗng, lão lập tức nhìn thấy con ngỗng trắng mập mạp đang co ro ngủ trong góc chuồng,

    Hai mắt lão đột nhiên sáng lên.

    Con ngỗng ngon thật!

    Bộ lông bóng mượt, to mập khỏe mạnh, nếu có thể vặt lông cho vào nồi, không nhiều không ít, vừa đúng một nồi...

    Phù Đạo sơn nhân không nhịn được nuốt nước miếng, đi tới bên cạnh hàng rào, giơ chân bước thẳng qua.

    Đồng thời lão cũng không quên nói với Kiến Sầu một câu: "Con bé gì kia, chỉ cần ngươi để sơn nhân ta mang con ngỗng trắng này đi, thủ tục buộc tóc bái sư gì đó đều miễn cho ngươi hết".

    Kiến Sầu đi thẳng về phía cửa nhà, không để ý đến lão ta.

    Phù Đạo sơn nhân cũng không để bụng, lúc này trong mắt lão chỉ có con ngỗng trắng đó.

    Lão đi tới bên cạnh nó, ngồi xuống, hết sức thận trọng vươn tay ra vuốt đầu nó như đang xoa đầu một đứa bé ngoan.

    "Con ngỗng béo thật..."

    Lúc này Kiến Sầu đã đi đến cửa, không để ý Phù Đạo sơn nhân sau lưng đang làm gì.

    Lại đẩy cửa ra, lọt vào mắt nàng chỉ có một vùng tối đen như mực.

    Theo trí nhớ đi vào lấy đồ giữ lửa từ trên cửa sổ, nàng nhẹ nhàng thổi, ngọn lửa yếu ớt cháy lên, chiếu sáng gian nhà đồ đạc đơn sơ quen thuộc.

    Ba chiếc ghế, một chiếc bàn vuông, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu không đốt, những chiếc áo đã gấp gọn và chiếc áo còn đang may dở.

    Kiến Sầu cảm thấy hai chân nặng như chì, bước đi hết sức khó khăn.

    Nàng đi tới trước bàn, dùng đồ giữ lửa châm đèn dầu rồi dụi tắt đi.

    Ngọn lửa đèn dầu yếu ớt cháy lên, gương mặt Kiến Sầu lúc sáng lúc tối trong ánh đèn vàng vọt.

    Nàng ngồi trên ghế nhìn căn nhà trống trải này, trên tường đối diện đã không còn gì.

    Thanh kiếm đó đã biến mất.

    Trong lòng Kiến Sầu cũng trống rỗng.

    Nàng đưa tay sờ sờ những chiếc áo trên bàn, mỗi một chiếc đều là của Tạ Bất Thần, đường may trên áo hết sức tinh tế. Trong giỏ kim chỉ có một chiếc kéo cắm chéo, bình thường nàng vẫn dùng để cắt miếng vá.

    Kiến Sầu đưa tay muốn cầm lấy kéo.

    Tuy nhiên sau khi nàng cầm chiếc kéo lên, bên dưới giỏ kim chỉ lại lộ ra một chiếc trống lắc nho nhỏ, bên cạnh có một sợi dây đỏ buộc vào chiếc khóa bạc nho nhỏ, trên khóa khắc một chữ Tạ.

    Trong nháy mắt đó, bàn tay Kiến Sầu run lên.

    Trống lắc là nàng mua của người bán hàng rong sau khi được biết mình có thai. Khóa bạc là Tạ Bất Thần dùng khi còn bé, nói đợi hai người có con sẽ truyền lại chiếc khóa bạc nho nhỏ này cho con. Cho nên hôm đó nàng đã tìm một sợi dây đỏ buộc vào chiếc khóa.

    Bây giờ lại thấy tất cả những thứ này...

    Chiếc kéo quấn vải đỏ từ trong tay Kiến Sầu trượt xuống giỏ kim chỉ.

    Nhất thời nàng cảm thấy lòng đau như cắt.

    Chậm rãi thu tay lại, Kiến Sầu vô thức xoa lên bụng dưới bằng phẳng của mình.

    Nàng đột nhiên quay lại nhìn ra ngoài cửa tối đen như mực, lớn tiếng gọi: "Sơn nhân! Sơn nhân!"

    Ngoài sân, hai tay Phù Đạo sơn nhân đã ôm cổ con ngỗng trắng.

    Phát hiện có kẻ thù tấn công, con ngỗng trắng liều mạng kêu to, đôi cánh mập mạp đập không ngừng. Lập tức lông ngỗng bay tứ tung, nước bẩn bắn khắp nơi, cả người Phù Đạo sơn nhân trở nên nhếch nhác.

    Con ngỗng trắng ngu ngốc này không ngờ lại dám giãy giụa.

    Phù Đạo sơn nhân nổi tính ác độc, nuốt nước miếng đầy thèm thuồng, đang định làm chuyện tàn bạo với con ngỗng trắng chợt nghe thấy tiếng Kiến Sầu từ trong nhà gọi ra. Lão vội vã rụt tay về, hai tay giơ cao, nói với Kiến Sầu trong nhà: "Ta không bắt trộm ngỗng!"

    Kiến Sầu đã đứng dậy, bước chân lảo đảo, ngọn đèn dầu sau lưng chập chờn chiếu sáng bóng dáng nàng.

    Phù Đạo sơn nhân càng không thấy rõ vẻ mặt nàng.

    "Sơn nhân, tôi, tôi thực ra đang có thai. Có thể nhờ ngài bắt mạch giúp tôi được không?"
     
    lonnerkiller thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Ta Không Thành Tiên
    Chương 5: Nỗi đau mất con
    Giữa đêm tối, âm thanh của Kiến Sầu bị gió đêm thổi đi, run rẩy và phiêu linh như những chiếc lá trên ngọn cây cuối mùa thu.

    Đã quen nhìn thế giam chìm nổi, thấy nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt giữa các tu sĩ, bây giờ lại nhìn thấy Kiến Sầu như vậy, Phù Đạo sơn nhân đột nhiên có chút không đành lòng.

    Lão đương nhiên không giống những đại phu phàm trần cần thông qua bắt mạch mới có thể phán đoán tình hình của một người.

    Đôi mắt này chỉ cần nhìn là biết hết mọi chuyện.

    "Sơn nhân?"

    Kiến Sầu lại gọi một tiếng, mang đầy khao khát.

    Có lẽ nàng không phải một người mẹ đạt tiêu chuẩn, mới biết mình có thai mà lại không hề nhớ gì. Đến bây giờ mới thấy cảnh sinh tình, nhớ ra mình đã sắp làm mẹ.

    Thời gian từ lúc biết tin đến giờ cũng mới chỉ có mấy canh giờ mà thôi.

    Hai tay Phù Đạo sơn nhân chậm rãi buông xuống, lúng túng bật cười ha hả, nói với vẻ mặt thờ ơ như không: "Bắt mạch? Sơn nhân làm sao lại làm cái việc chỉ có người thường mới làm này? Nhóc con, ta nói này, ngươi hỏi sai người rồi".

    "..."

    Kiến Sầu trở nên chán nản, bàn tay đang bám khung cửa cũng trượt xuống theo.

    Ánh mắt trong trẻo của nàng dừng lại trên người Phù Đạo sơn nhân như đang đánh giá xem lão nói thật hay nói dối.

    "Sơn nhân thần thông quảng đại, cho dù không biết bắt mạch thì dùng biện pháp khác cũng có thể..."

    "Ta đâu biết?"

    Phù Đạo sơn nhân vội vàng lắc đầu, con ngươi nhanh chóng đảo quanh, lúc thì nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài viện, lúc lại ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh trên đầu.

    "Ai da, sơn nhân ta đêm xem thiên tượng, trăng sao cùng mọc, chính là trên đời này xuất hiện người có phúc lớn. Nha đầu, không biết chừng chính là ngươi đấy!"

    "... Sơn nhân, đứa con trong bụng tôi có phải không còn nữa không?"

    Kiến Sầu đột nhiên hỏi một câu như vậy, Phù Đạo sơn nhân lập tức chết sững.

    Lão ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.

    Sắc mặt Kiến Sầu vô cùng thê lương, sau khi nhìn thấy phản ứng của Phù Đạo sơn nhân, nàng còn có gì không rõ nữa?

    Bãi máu trong quan tài nàng nhìn thấy lúc từ trong quan tài đi ra đột nhiên lại hiện lên trong đầu nàng.

    Phù Đạo sơn nhân có phép thuật thần kì nhưng xem ra cũng không thể cứu được con của nàng.

    Đứa bé mới đến chưa được hai tháng cứ thế đã rời nàng mà đi.

    Đích xác là chỉ có mấy canh giờ.

    Nàng thậm chí còn chưa từng có giác ngộ của một người sắp làm mẹ.

    Ngắn như một giấc mơ.

    Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, trong cổ họng như kẹt cứng ngàn vạn lưỡi dao cạo sắc bén.

    Nàng cứng nhắc xuay người đi, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi biết rồi..."

    Từng bước một đi về bên bàn, Kiến Sầu một lần nữa ngồi xuống.

    Chiếc kéo đặt trong giỏ kim chỉ nhọn hoắt như có thể đâm rách mắt nàng, càng không cần phải nói đến chiếc khóa bạc lấp lánh ánh sáng bên dưới.

    Nàng ngơ ngác ngồi, dường như sẽ ngồi đến muôn đời.

    Phù Đạo sơn nhân ngoài sân thấy thế thở dài một tiếng xoay người đi, lần nữa chuyển ánh mắt đến người con ngỗng trắng.

    Trong nháy mắt lão xoay người đi, từ trong phòng sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc nghẹn ngào đầy kìm nén và ẩn nhẫn.

    Chủ nhân của tiếng khóc này dường như đang dùng mọi cách khống chế sự đau buồn thống khổ trong lòng nhưng cuối cùng không khống chế được.

    Thế là như nước lũ xô vỡ đê, cuộn sạch hết thảy.

    Đang từ lén lút nghẹn ngào đột nhiên biến thành gào khóc thảm thương, nàng như phải trút hết những ấm ức và vô lực của mình ra ngoài.

    Nàng phải trải qua việc chồng nàng phản bội, trải qua sự đau khổ mất con, trong một thời gian ngắn không làm sao phục hồi lại được...

    Phù Đạo sơn nhân cuối cùng vẫn không quay đầu lại nhìn, chỉ nhảy qua hàng rào ôm con ngỗng trắng đang chạy lung tung vào trong lòng mặc nó liều chết vùng vẫy, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngỗng ơi ngỗng, bây giờ tâm tình sơn nhân ta không được tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng giãy giụa, nếu không sơn nhân đành phải ăn sống ngươi vậy".

    Cả người con ngỗng trắng run lên, cái cổ thon dài lập tức rõ xuống không dám nữa động nữa, dường như nghe hiểu Phù Đạo sơn nhân nói gì.

    Phù Đạo sơn nhân mới hài lòng vuốt lông con ngỗng.

    "Ngỗng ngoan, ngỗng ngoan. Làm súc sinh thật tốt, những chuyện vui buồn tan hợp của con người này, ngươi đều có thể không hiểu..."

    Lão ta vuốt một cái, con ngỗng trắng lại run lên một lần, suýt nữa bị giày vò đến phát điên.

    Không biết trải qua bao lâu, trăng sao trên trời đều chậm rãi di chuyển vị trí.

    Tiếng khóc trong nhà cũng dần dần ngừng lại.

    Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa nhà.

    Kiến Sầu từ bên trong chậm rãi đi ra, đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Sơn nhân, vừa rồi ngài nói muốn nhận tôi làm đồ đệ, lời này có phải là thật không?"

    Phù Đạo sơn nhân đoán nàng đã đỡ hơn nhiều rồi, có điều chuyện thu đồ đệ lại không thể tùy tiện như vậy.

    Lão nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi không đáp nửa câu, có thể thấy ngươi không muốn bái ta làm thầy một chút nào. Nhưng bây giờ ngươi lại thay đổi ý định, vậy sơn nhân liền hỏi ngươi một câu, ngươi bái ta làm thầy là muốn làm gì?"

    "Cầu tiên vấn đạo". Kiến Sầu trả lời chắc nịch.

    Phù Đạo sơn nhân cười, không tin một chút nào: "Là cầu tiên vấn đạo hay là đi báo thù?"

    Kiến Sầu không nói nữa.

    Đã khóc một trận, viền mắt nàng đỏ hồng, ánh trăng sáng và sương trắng mênh mông hắt vào đáy mắt lấp lánh của nàng, nhất thời lại có vài phần đẹp tươi khó nói.

    "Cũng không phải ta không muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ có điều nếu ngươi vào môn của ta, tu đạo của ta chỉ để báo thù, không nói trên đường tu luyện sẽ không tiến được một tấc, cho dù có tiến triển thì sau này cũng sẽ gặp phải tâm chướng vì chuyện hôm nay. Tâm chướng không giải, tầm tiên vấn đạo có khác nào một chuyện cười?"

    Phù Đạo sơn nhân nói những lời này một cách đứng đắn và nghiêm túc hiếm thấy.

    Con đường của tu sĩ thường tràn ngập gian khổ và hiểm trở.

    Trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, đa số là phàm phu tục tử, người có đại trí tuệ, đại thành tựu không có bao nhiêu. Trong một vạn tu sĩ Luyện Khí kì may ra có thể có mười người lên được Trúc Cơ kì, nhưng trong mười tu sĩ Trúc Cơ kì lại không nhất định có một người tu luyện đến Kim Đan kì.

    Tu hành vốn chính là chuyện vạn người chưa được một người, không thể xuất hiện một chút sai sót nào, yêu cầu đối với thiên phú và tâm tính đều cao khác thường.

    Với tâm tính của Kiến Sầu lúc này quả thực không thích hợp với con đường đó.

    Lúc trước Phù Đạo sơn nhân lên tiếng thăm dò Kiến Sầu chỉ vì bị sự thành tâm của nàng làm cảm động, lại thêm có một chút duyên pháp với Kiến Sầu cho nên mới muốn thu đồ đệ.

    Tâm tính có thể quyết định sự thành bại của một người.

    Kiến Sầu gặp đại nạn vẫn có thể thi thoảng nở nụ cười, thậm chí nói ra một câu "Tôi sẽ là người thứ hai", Phù Đạo sơn nhân không phải là đã hiểu rõ ý trời, hoàn toàn không còn tình người, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được lòng dạ Kiến Sầu thế nào.

    Còn một câu "Nếu thế tôi sẽ giết hắn" lại có một sự cứng rắn lạnh lùng đặc thù của người tu hành, gần như thiên đạo.

    Nếu không có tâm chướng, lão thu nàng làm đồ đệ biết đâu sẽ có thành tựu lớn.

    Đáng tiếc...

    Phù Đạo sơn nhân đã định triệt để vứt bỏ ý nghĩ thu Kiến Sầu làm đồ đệ.

    Tuy nhiên một phút sau đó...

    "Con ngỗng trắng này cho ngài, ngài nhận tôi làm đồ đệ".

    Kiến Sầu từ dưới mái hiên đi ra, đứng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân, giọng nói bình tĩnh mà tỉnh táo.

    Nếu không phải bởi vì lúc này hai người họ đang ở trong ngôi làng dưới thung lũng này, nếu không phải hết thảy xung quanh quá mức rách nát, nếu không phải bởi vì Kiến Sầu đứng trước mặt mình chỉ có trâm gai váy vải...

    Phù Đạo sơn nhân quả thực cho rằng lời nàng vừa mới nói hẳn phải là "Kiếm mộ của vạn thế tiên hoàng cho ngài, ngài nhận tôi làm đồ đệ".

    Nói đùa à?

    Một con ngỗng trắng tầm thường?

    Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn con ngỗng trắng đang bị mình ôm trong lòng, vẻ mặt căm giận.

    "Sơn nhân trong mắt ngươi là kẻ dung tục đến mức đó sao? Ta giống một kẻ thèm muốn những món lợi nhỏ nhặt vậy sao? Tu đạo là đại sự! Sơn nhân ta năm xưa một cây gậy trúc chống khắp mười chín châu lục đạo, người người thấy ta đều phải khấu đầu gọi một tiếng gia gia. Một người lợi hại như ta, không ngờ ngươi bái ta làm thầy lại chỉ có một con ngỗng trắng? Thật sự là ép người quá đáng!"

    Hai lỗ mũi dường như sắp phun ra khói, Phù Đạo sơn nhân trợn mắt nhìn Kiến Sầu suýt nữa rách khóe mắt.

    Nói xong, cơn giận dữ của lão dường như đã tới đỉnh điểm, giơ con ngỗng trắng trong lòng lên đập xuống đất: "Ít nhất cũng phải hai con!"

    "..."

    Kiến Sầu yên lặng nhìn Phù Đạo sơn nhân, trong ánh mắt toàn là một loại khinh thường khó diễn tả.

    Người này thật là...

    Làm mọi người không xem thường cũng không được.

    Kiến Sầu cũng không biết rốt cuộc nên hình dung cảm nhận trong lòng mình thế nào. Nàng yên lặng rất lâu mới thoát được ra khỏi tâm tình kì lạ này, nói: "Bây giờ ngỗng nhà tôi đã chạy hết rồi, không có con thứ hai. Có điều tìm ngỗng là chuyện đơn giản, sau này Kiến Sầu nhất định sẽ tìm một con nữa cho ngài".

    "Như thế còn tạm được".

    Phù Đạo sơn nhân hừ một tiếng, xem như hài lòng.

    Lão nhìn con ngỗng vừa bị đập xuống đất. Lúc này nó đang ngơ ngác như thể hoàn toàn không hiểu vì sao trước đó mình đang "được sủng ái"Như vậy mà đột nhiên lại bị đày vào "Lãnh cung".

    Phù Đạo sơn nhân vội vàng cúi xuống ôm con ngỗng trắng đó lên.

    Vừa rồi cần lấy khí thế nên phải ném con ngỗng xuống, tuy nhiên lão đã giở thủ đoạn bảo vệ, nó nhất định sẽ không có vấn đề gì, chỉ mong nó đừng hoảng sợ quá mức.

    Lão không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói với Kiến Sầu: "Vậy chúng ta cứ thỏa thuận như thé. Ngươi làm lễ bái sư đi!"

    "Lễ bái sư?"

    Kiến Sầu chỉ thấy một số thủ đoạn thần kì của lão ta lúc đi đường, biết người này không phải người thường, nhưng rốt cuộc phải hành lễ bái sư thế nào, có cái lễ tiết đặc thù gì không thì nàng lại hoàn toàn không biết.

    Nàng không ngại học hỏi: "Còn phải mời sơn nhân chỉ dẫn".

    Con ngỗng trắng trong lòng Phù Đạo sơn nhân quả thực đã quá kinh hãi nên biến thành một con ngỗng ngốc nghếch không có phản ứng gì.

    Phù Đạo sơn nhân lo lắng không thôi, thở dài một hơi nói với Kiến Sầu: "Ngỗng nhà ngươi còn có trí tuệ hơn ngươi. Lễ bái sư có gì mà chỉ dẫn? Dập đầu ba cái là được".

    Nói rồi vẻ mặt lão ta lại đột nhiên nghiêm túc.

    Một tay không phải ôm ngỗng nắm gậy trúc chống mạnh xuống đất.

    Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt vang lên, một vòng sáng màu lam đậm lấy gậy trúc làm trung tâm lan rộng ra xung quanh như một gợn nước, cuối cùng lan rộng đến một trượng ba thước sáu tấc thì dừng lại.

    Sau khi dừng lại, vòng sáng chỉ tồn tại ba nhịp thở rồi dần dần biến mất như chìm xuống mặt đất.

    Kiến Sầu cùng Phù Đạo sơn nhân, ơ, còn cả một con ngỗng trắng nữa, đều ở trong vòng tròn này.

    Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ một thủ đoạn thần kì như vậy.

    Trong nháy mắt đó, trên mặt Phù Đạo sơn nhân dường như bao phủ một quầng sáng, nói: "Bái đi!"

    Thiên địa quân thân sư, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

    Đao lý tôn sư trọng đạo, Kiến Sầu hiểu rõ hơn ai hết.

    Nhưng cảm giác này cũng rất kì lạ, chính mình không ngờ cũng phải có sư phụ, hơn nữa cũng phải bước lên tiên đạo?

    Nâng vạt váy vải thô phái trước lên, Kiến Sầu quỳ xuống đất, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, lòng bàn tay úp xuống hạ thấp xuống trán rồi cúi người bái lạy.

    Trăng tà gió mát.

    Bóng cây dao động.

    Cùng với động tác quỳ lạy của Kiến Sầu, lòng bàn tay úp xuống tự nhiên cũng dán vào mặt đất ẩm ướt trong sân.

    Mặt sân đất lạnh buốt, giống như lòng nàng lúc này sóng gió không lay động.

    Nếu nói diệt tuyệt lục thân là chém hết trần duyên, như vậy có lẽ lúc này chính nàng cũng được coi như là đã chém hết trần duyên.

    Nàng không cha không mẹ, không biết mình từ nơi nào đến, lại càng không biết sau này phải đi về nơi đâu. Phu quân đã phản bội nàng mà đi, hài nhi còn chưa ra đời trong bụng đã không còn có cơ hội gọi nàng là mẹ nữa.

    Trời đất tuy lớn, lại không có người nào, vật nào, chuyện gì có thể làm nàng quyến luyến nhớ nhung nữa.

    Cảm giác này... trống trải, tịch liêu.

    Quỳ lạy, khấu đầu, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.

    Trong nháy mắt lễ bái sư hoàn thành, một quầng ánh sáng nhạt mênh mang đột nhiên sáng lên, lấy Kiến Sầu làm trung tâm lan nhanh ra xung quanh.

    Ánh sáng rất nhạt, có một cảm giác hỗn độn, nhờ nhờ yếu ớt không hề rõ ràng.

    Nhưng trong đêm tói này đã quá đủ để thấy rõ.

    Đó là một hình bát giác rộng khoảng một trượng, bên trên có đường nét dọc ngang bốn hướng đan xen phân chia hình bát giác thành vô số ô vuông nhỏ, thoạt nhìn như một bàn cờ tám cạnh.

    Sau khi Kiến Sầu đứng dậy, hình vẽ bàn cờ bát giác này lại dần dần biến mất như chưa từng xuất hiện.

    "Vừa rồi đó là..."

    Kiến Sầu chưa bao giờ thấy cảnh tượng kì diệu như vừa rồi, dường như do lễ bái sư đã hoàn thành nên hình vẽ này mới xuất hiện.

    Nàng nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân, lại thấy vẻ mặt lão đang ngây ngốc.

    Lúc này Phù Đạo sơn nhân có cảm giác như đang nằm mơ.

    Con ngỗng trắng cuối cùng cũng phản ứng lại, từ trong lòng lão nhảy ra ngoài, vậy mà lão lại không thèm nhìn lấy một cái: "Một trượng... Vạn tượng đấu bàn rộng một trượng?"

    Vạn tượng đấu bàn?

    "Đó là cái gì?" Kiến Sầu tò mò hỏi.
     
    lonnerkiller thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)