Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 195: Thu hoạch liên tục

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Tâm tình của Yến Triệu Ca bình tĩnh, không chút hốt hoảng.

    Đi trong bóng tối như thế này, không nghi ngờ là một sự trui luyện đối với tinh thần ý chí.

    Có bất kỳ mềm yếu, lười biếng, dao động nào, cũng sẽ khiến bóng tối thừa dịp mà vào, thông qua chống cự lại sự cám dỗ của bóng tối, ý chí của Yến Triệu Ca lấy được thăng hoa, từ từ loại bỏ tạp chất, tâm linh thông thấu.

    Đến cuối cùng, Yến Triệu Ca đi trong bóng tối vô tận, nhưng thản nhiên, ung dung thoải mái, bóng tối tuy có thể kéo người khác vào vực sâu, đối với hắn không còn tác dụng nữa.

    Lúc này, Yến Triệu Ca như có cảm giác, mỉm cười ngẩng đầu, trong bóng tối trên đỉnh đầu, có một đôi mắt đen nhánh, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn.

    Trong bóng tối tĩnh lặng, Yến Triệu Ca không nói gì, đôi mắt màu đen cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng giữa hai bên có một sự liên hệ kỳ lạ.

    Tròng mắt màu đen không buồn không vui, nhưng lại giống như thừa nhận sự tồn tại của Yến Triệu Ca, dần dần khép lại, không xuất hiện nữa, phảng phất như chưa từng tồn tại qua.

    Yến Triệu Ca khẽ cười, hắn lúc này cũng thối lui ra thế giới bóng tối.

    Lại thấy ánh sáng lần nữa, Yến Triệu Ca vô cùng hứng thú lật chơi lư hương màu đen.

    Chỉ thấy dưới đáy của lư hương khắc hai chữ.

    Phệ Địa.

    Yến Triệu Ca nghĩ đến lúc giao thủ cùng Triệu Hạo, Triệu Hạo đã từng kêu lên hai chữ này.

    “Phệ Địa Lô sao?”

    Yến Triệu Ca nghĩ trong lòng.

    Vật này không giống bảo vật, cũng không phải Linh binh, nhưng lại có linh tính và ý chí của mình.

    Đôi tròng mắt màu đen cũng không phải tinh thần ấn ký do người khác lưu lại, mà là linh tính của Phệ Địa Lô hiển hoá ra.

    Yến Triệu Ca tự lẩm bẩm:



    – Thú vị a, muốn chân chính nắm giữ món bảo vật này, mà không phải sử dụng một cách vụng về như Triệu Hạo, sợ là cần phí một ít công phu.

    Yến Triệu Ca thu lại lư hương, đứng tại chỗ, tiếp tục điều tức.

    Lúc trước, hắn hao tổn hết sức to lớn, tuy không nói đến đèn cạn dầu, nhưng cũng là một trên tiêu hao nhiều nhất từ trước tới nay.

    Giao thủ với đám người Lưu Thịnh Phong, Triệu Hạo thì thôi, mấu chốt là tinh khí thần của hắn cùng Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến tương hợp, thúc giục Sát Na Chi Lôi, trong sát na bùng nổ toàn bộ lực lượng của Thánh binh toái phiến.

    Bản thân Yến Triệu Ca chưa bao giờ gặp phải tình trạng sau khi thu lại Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến, tinh khí hoàn toàn khô cạn, có cảm giác như “kẻ gian đi vào nhà trống” vậy.

    Nhưng, Yến Triệu Ca muốn khôi phục, cũng không hề khó khăn.

    Trong Đan điền Khí hải, hỗn độn khí chấn động, phân hóa thành từng dòng khí băng hoả, âm dương tương tế, nhanh chóng bổ sung nguyên khí khô cạn.

    Nếu muốn nói thì, Lôi Đế Chi Nhãn toái phiến lần này phiền toái rất nhiều.

    Thánh binh toái phiến hoá thành bảo châu màu tím, lúc này đã ảm đạm không ánh sáng, giống như một viên đá xám tầm thường, không chút sáng bóng.

    Yến Triệu Ca dùng tâm thần câu thông, cũng chỉ cảm giác được linh tính cực kỳ bé nhỏ, nó giống như rơi vào trạng thái chết giả vậy.

    Muốn đem nó hoá thành lôi quang, tương hợp với mắt phải, hiện tại không thể được.

    Yến Triệu Ca vừa điều tức, vừa suy nghĩ:

    “Dù sao chỉ là toái phiến, không phải Thánh binh Lôi Đế Chi Nhãn chân chính lúc ban đầu.”

    “Trong truyền thuyết, Lôi Đế Chi Nhãn lúc toàn thịnh, một Sát Na Chi Lôi, khai thiên tích địa, hơn nữa, trong một sát na, lực lượng hoàn toàn khôi phục như lúc đầu.”

    “Giống như hô hấp của con người vậy, thở một cái hít một cái. Còn như thần lôi có thể đánh nát hư không, hút một cái, tinh hoa trong thiên địa xung quanh bổ sung tự thân.”

    “Mà bây giờ, lực lượng của nó hao hết cần phải có thời gian bổ sung, chỉ sợ rất lâu, mà thời điểm sử dụng lần sau, không thúc giục Sát Na Chi Lôi thì không sao, nếu không cũng giống như lần này, một lần dốc hết tất cả.”

    Yến Triệu Ca phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trạng thái đã khôi phục hơn phân nữa:

    “May mà trước đây thành lập liên lạc chặc chẽ với Lôi Đế Chi Nhãn, bằng không sẽ phiền toái không ít a.”

    “Lần sau trở về, nhất định phải tăng cường trình độ trận pháp một chút.”

    Yến Triệu Ca lắc đầu một cái, xoay người nhìn về một bên khác.

    Ở nơi đó, đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao nâng đỡ lẫn nhau, băng bó vết thương, điều tức hóa giải thương thế.

    Thấy Yến Triệu Ca nhìn qua, Diệp Trọng Châu than thở nói:

    – Yến sư đệ, lần này nhờ có ngươi, nếu không mấy người chúng ta đã mất mạng.

    – Không chỉ chúng ta sẽ chất trong tay của Lưu Thịnh Phong, quan trọng hơn là Cửu U môn mở ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

    Yến Triệu Ca đi tới:

    – Diệp sư huynh khách khí, thời điểm này, nếu có năng lực làm chút chuyện, tự nhiên không thể khoanh tay đừng nhìn.

    – Chỉ là lúc phá trận, ta cần thời gian chuẩn bị, các ngươi phải chịu khổ rồi.

    Trương Dao liên tục lắc đầu nói:

    – Yến sư huynh đừng nói như vậy, là ngươi cứu chúng ta.

    Lý Tĩnh Vãn nói:

    – Nếu Yến sư huynh không kịp thời ngăn cản Cửu U môn mở ra, quay đầu lại chúng ta vẫn phải chết, hoặc rơi vào trong tay Lưu Thịnh Phong, gặp nhiều hành hạ hơn.

    Vừa nói, nàng vừa quay đầu nhìn sang hướng khác, nơi đó, Lưu Thịnh Phong xụi lơ trên mặt đất, nửa chết nửa sống, hai tên đoạ ma bị Yến Triệu Ca chém giết, thi thể đã biến mất không thấy.

    Lúc này Nguyễn Bình đang băng bó vết thương của mình, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, nhưng ánh mắt lạnh như băng.

    Hắn đứng bên cạnh Lưu Thịnh Phong, mắt nhìn xuống Lưu Thịnh Phong đang nằm dưới đất.

    Lưu Thịnh Phong miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tràn đầy sợ hãi cùng nịnh nọt:

    – Nguyễn… sư huynh, ngươi đại nhân đại lương bỏ qua cho kẻ tiểu nhân như… aaa!

    Nửa lời sau của hắn đứt đoạn, thay vào đó là tiếng hét thê thảm.

    Nguyễn Bình dùng sức đạp một cước trên người Lưu Thịnh Phong.

    Bụng ngực của Lưu Thịnh Phong đã sớm máu thịt bầy nhầy, lúc này lại bị Nguyễn Bình đạp một cái, liền đau đến không muốn sống.

    Nguyễn Bình cố hết súc di chuyển cái chân, sau đó đạp vào vết thương trên cánh tay cụt của Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong kêu ôi ôi, hít một hơi lạnh, ngay cả kêu cũng không thể kêu thành tiếng.

    Yến Triệu Ca đi tới bên cạnh Nguyễn Bình, Nguyễn Bình nhìn về phía hắn, yên lặng một hồi sau đó nói:

    – Đa tạ ân cứu mạng của ngươi.

    – Khách khí.

    Yến Triệu Ca gật đầu một cái, Nguyễn Bình hơi chần chờ nói:

    – Ngươi muốn ngăn cản ta?

    Yến Triệu Ca khoát tay:

    – Không phải, lưu hắn một mạng, chính là đặc biệt giao cho các ngươi xử trí.

    Vừa nói, Yến Triệu Ca lăng không một trảo, từ trên vết thương cánh tay cụt của Lưu Thịnh Phong hút ra một lưu quang màu đen nhỏ bé, rơi vào trong bàn tay của Yến Triệu Ca:

    – Ta chỉ hứng thú với pháp môn trọng tố tay cụt tạm thời của hắn mà thôi.

    Thu lại hắc quang, Yến Triệu Ca xoay người đi ra:

    – Ngươi cứ bận bịu, không cần để ý đến ta.

    Nguyễn Bình gật đầu một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống Lưu Thịnh Phong, Lưu Thịnh Phong trong nhất thời tuyệt vọng.

    Nhìn Lưu Thịnh Phong gào thét thê thảm, Diệp Trọng Châu khẽ nhíu mày, than thở một tiếng, nhưng không nói gì, Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao cũng quay đầu về hướng khác.

    Đồng môn của Lưu Thịnh Phong, Tiếu Vũ, lúc này cũng ngẩn ra, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

    Yến Triệu Ca nhìn về tháp cao màu vàng.

    Nó đã thành một mảnh phế tích, như trong đó, phảng phất như có cái gì tồn tại.​
     
    Kenshin8995, thienta and thanhla like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 196: Nói một tiếng bội phục

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Trong phế tích giống như chôn giấu cái gì, hắc quang nhàn nhạt xuyên thấu phế tích bắn ra.

    Yến Triệu Ca quan sát phế tích trong chốc lạt rồi xoè tay ra, Cương khí chấn động, đem đá vỡ đánh bay.

    Một khối tinh thạch màu đen xuất hiện trước mặt hắn.

    Yến Triệu Ca nhìn chằm chằm tinh thạch màu đen một hồi, cảm nhận khí tức lưu động trong đó, sau đó đưa ngón tay ra, chạm vào bề ngoài tinh thạch, chậm rãi rót Cương khí vào.

    Cương khí tiến vào tinh thạch màu đen, sau đó chuyển động một vòng rồi quay về cơ thể của Yến Triệu Ca.

    Cùng lúc dẫn dắt một chút tinh khí ẩn chứa trong tinh thạch màu đen.

    Yến Triệu Ca nội thị bản thân, có thể nhìn thấy Cương khí chảy trở về, có một đạo hắc tuyến từ ngón tay chảy vào trong cơ thể, cùng với Cương khí chạy thẳng tới Đan điền Khí hải.

    Đạo hắc tuyến vừa tinh thuần vừa ngưng luyện, nhưng có một cảm giác lạnh lẽo.

    Cùng với cảm giác lạnh lẽo như băng, nội tâm bỗng nhiên xao động, tựa như có vật gì bị dẫn dắt, rục rịch.

    Trong đầu của Yến Triệu Ca tựa hồ xuất hiện một bóng người, bóng người kia mơ mơ hồ hồ, ngũ quan tướng mạo giống như Yến Triệu Ca.

    Chẳng qua là bóng người này khi đối mặt với Yến Triệu Ca, trong ánh mắt toát ra tà khí không che giấu.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cười:

    – Trận pháp nghịch chuyển hình thành kết tinh sao?

    Trong Đan điền Khí hải, thanh khí tản ra, hỗn độn khí xuất hiện.

    Hỗn độn chấn động, đem tinh khí giống như hắc tuyến nốt vào bên trong, liền bốc lên khói trắng li ti!

    Trong đầu Yến Triệu Ca, bóng người đầy tà khí đó cũng dần biến mất.

    Theo Yến Triệu Ca không ngừng truyền Cương khí vào trong tinh thạch màu đen, lại từ trong đó dẫn dắt ra tinh khí ngày càng nồng đậm, đến cuối cùng, giống như một lưu quang màu đen thông qua ngón tay của Yến Triệu Ca, theo kinh mạch chạy vào Đan điền.

    Hỗn độn khí nuốt càng nhiều lưu quang màu đen, càng ngày càng bành trướng.

    Sau một lúc lâu, tinh thạch màu đen truyền tới tiếng “răng rắc” giòn giã, sau đó, bề ngoài tinh thạch xuất hiện vết rách, rồi trực tiếp vỡ vụn.

    Tinh thạch màu đen vỡ vụn, hoá thành cát, sau đó tan biến theo gió.

    Hỗn độn khí trong Đan điền Khí hải của Yến Triệu Ca sau khi bành trướng, nhưng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại nguyên dạng, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.

    Nhưng Yến Triệu Ca có thể cảm giác được, Cương khí của bản thân, càng hùng hồn. thông suốt trăm mạch, đồng thời, linh tính càng ngày càng ngưng thật, dần có cảm giác tuỳ tâm sở dục, cách Tiên Thiên hậu kỳ, lại tiến thêm một bước.

    Hỗn độn khí trở nên bình tĩnh, thanh khí hiện lên, đem hỗn độn khí che giấu đi.

    Yến Triệu Ca thu công, ánh mắt quét nhìn bốn phía, chỉ thấy ma khí trong trời đất dần dần tản đi, vị trí của mọi người hiện tại chính là phía trên đáy hồ đầy bùn của Thanh Già Hồ, một mảnh hồ nước đã khô khốc, nơi này như hoá thành một cái lòng chảo vậy.

    Ma khí tan hết, thiên địa ma vực tan vỡ. Không có ma khí ảnh hương, nước hồ phương xa bị ngăn cách, bắt đầu bổ sung khoảng trống, hướng về phía bên này vọt tới.

    Yến Triệu Ca nghe tiếng nước chảy xiết từ bốn phương tám hướng vang lên, giống như hồng thuỷ vỡ bờ vậy.

    Bên kia, Lưu Thịnh Phong đã chết trong tay Nguyễn Bình, đám người Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn đỡ nhau đi tới.

    Yến Triệu Ca giơ tay ra, Cương khí phóng ra ngoài, hoá thành một bàn tay khổng lồ, đem đám người Diệp Trọng Châu đi theo, thân hình nhanh chóng bay lên.

    Rất nhanh, lũ lụt từ bốn phía vọt tới, dưới chân mọi người, lập tức hoá thành một mảnh ngập lụt.

    Nhưng Thanh Già Hồ lúc này khác với trước kia.

    Ví dụ như Thanh Già Đảo ở trung tâm hồ lớn, đã không còn tồn tại, mà dưới hồ nước, một cái hố thật sâu dường như tuyên cáo chuyện đã xảy ra.

    Yến Triệu Ca dõi mắt về phía xa, cảm thấy địa hình của Thanh Già Hồ trở nên bất đồng.

    Rất nhiều Võ giả, nhất là có không ít cường giả Đại Tông Sư ở trên Thanh Già Hồ hoặc gần kề Thanh Già Hồ mở ra đại chiến, tuỳ tiện có thể ảnh hưởng trăm ngàn dặm, đánh long trời lở đất.

    Phong cảnh tươi đẹp Thanh Già Hồ, hoàn toàn trở thành lịch sử, vân vụ quanh năm bao phủ mặt hồ hoàn toàn biến mất, linh khí lưu động của toàn bộ khu vực loạn đến không còn hình dáng.

    So với thực lực của người tham chiến mà nói, nếu ban đầu không có đại trận của Trọc Lãng Các tồn tại, Thanh Già Hồ bát ngát, sợ rằng sẽ xoá khỏi bản đồ.

    Yến Triệu Ca đứng giữa không trung, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa có một bóng người nhanh chóng đến gần.

    Người này là một đại hán thân hình vạm vỡ, làm một bộ khóc trời thương đất:

    – Công tử, ngài không sao thật tốt quá!

    Không phải A Hổ thì là ai?

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – May mắn, hữu kinh vô hiểm, thuận lợi giải quyết vấn đề.

    Sau lưng A Hổ là một con thú khổng lồ, màu lông đen trắng đan xen, một vòng màu đen quanh hai mắt, dáng vẻ ngây thơ, bộ dàng đi hình chữ bát.

    Đương nhiên đây là Phán Phán, nó không để ý Tư Không Tinh ngồi trên lưng, xoè ra hai chân vọt tới Yến Triệu Ca.

    Phán Phán thân mật với mình, Yến Triệu Ca đương nhiên cao hứng, nhưng hắn cũng không muốn gia hoả này nhảy lên người mình, vội vàng giơ tay bảo Phán Phán ngừng lại.

    Yến Triệu Ca vỗ vỗ đầu lớn của Phán Phán, Phán Phán lè lưỡi khẽ liếm bàn tay của Yến Triệu Ca.

    Tư Không Tinh nhìn thuỷ vực trước mắt khôi phục lại bình tĩnh, cảm nhận linh khí chấn động chứng tỏ đại chiến vẫn chưa kết thức tại phương xa, hai mắt sáng ngời.

    Mặc kệ Tư Không Tinh và đám người Diệp Trọng Châu chào hỏi, Yến Triệu Ca nhìn về một phương.

    Nơi đó, bóng người của Từ Phi xuất hiện.

    Từ Phi nhìn thấy đám người Yến Triệu Ca không việc gì, thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi Yến Triệu Ca:

    – Ma vực đại trận băng giải, khí tức Cửu U biến mất, hết thảy những thứ này là…

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – May mắn, may mắn.

    Từ Phi nhẹ nhàng đấm vai hắn một quyền:

    – Ngươi rất tốt, chuyện này thật sự để ngươi làm được!

    – Đây là chuyện còn lớn hơn cả Thông Thiên Hội Minh.

    Từ Phi than thở nói:

    – Khó có thể tưởng tượng được, một Võ giả Tông Sư cảnh có thể làm được chuyện này.

    Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:

    – Từ sư huynh cũng biết, ta có kỳ ngộ, lấy được một kiện Thánh binh toái phiến, bằng không cũng “không bột đố gột nên hồ”.

    Từ Phi lắc đầu nói:

    – Là Thánh binh toái phiến, chứ không phải Thánh binh, tu vi Tông Sư có thể khiến nó phát huy tác dụng đã là chuyện rất giỏi rồi.

    – Chớ đừng nói, cơ duyên của ngươi là cùng người khác tranh đấu đạt được, không phải từ trên trời rớt xuống.

    Khi đang nói chuyện, phương xa có một bóng người xuất hiện, Yến Triệu Ca quay đầu nhìn lại, chính là Đường Vĩnh Hạo thất lạc trước đây.

    Đường Vĩnh Hạo cũng biết Yến Triệu Ca có ý tiến sâu vào hạch tâm trận pháp, chỉ là lúc đồng hành thì bị thất lạc.

    Lúc này, ma vực đại trận tan biến, Đường Vĩnh Hạo trước tiên nghĩ đến Yến Triệu Ca, sau khi biết được chuyện của Yến Triệu Ca, hắn từ đáy lòng nói:

    – Yến sư đệ, bất kể giữa hai phái chúng ta có quan hệ như thế nào, trong chuyện này, ta muốn nói một tiếng bội phục, cũng vì lê dân bách tính của Bát Cực Đại Thế Giới không gặp tai hoạ mà cảm ơn ngươi.

    Yến Triệu Ca nói:

    – Đường sư huynh nói quá lời.

    Hắn nhìn về phương xa, hơi cau mày nói:

    – Chuyện lần này trở nên phiền toái như vậy, nguyên nhân là do Tuyệt Uyên thẩm thấu quá mạnh mẽ, cũng không biết vấn đề tột cùng là do ai?​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 197: Thiên hạ không ai không biết quân!

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Nghe Yến Triệu Ca hỏi, Đường Vĩnh Hạo hơi trầm mặc một chút.

    Yến Triệu Ca cùng Từ Phi chú ý tới điểm này, đều có chút kinh ngạc, Từ Phi hỏi:

    – Đường sư huynh, có phải ngươi biết chuyện gì hay không?

    Đường Vĩnh Hạo cau mày đáp:

    – Trên đường tới nơi này, ta gặp những người khác, nghe một vài tin đồn, bây giờ còn không chắc lắm.

    Yến Triệu Ca nói:

    – Nếu không ngại thì nói nghe một chút?

    Đường Vĩnh Hạo nhìn Diệp Trọng Châu cùng Lý Tĩnh Vãn một cái, thở dài không có lên tiếng, mà dùng Cương khí truyền âm cho Yến Triệu Ca và Từ Phi:

    – Trong lời đồn, xảy ra vấn đề chính là Trần trưởng lão, người lĩnh đội của Bích Hải Thành tới Thanh Già Hồ lần này.

    Trong đầu của Yến Triệu Ca hiện lên khuôn mặt của vị lão giả kiệt ngạo của Bích Hải Thành kia:

    “Trần trưởng lão sao?”

    Đường Vĩnh Hạo nói:

    – Bây giờ còn không chắc chắn, tựa hồ còn chưa thấy bóng dáng của Trần trưởng lão, đợi đến khi hắn hiện thân, mới có thể hiểu rõ sự thật.

    Hắn xuất thân từ Đại Nhật Thánh Tông, sư môn là tử địch với Bích Hải Thành, không tốt đánh giá, bản thân hắn lại là người không thích kết luận bừa bãi.

    Nhưng Yến Triệu Ca vẫn nghe rõ, Đường Vĩnh Hạo ý nói hiện tại Trần trưởng lão sống không gặp người, chết không thấy xác.

    Một vị cường giả Đại Tông Sư như thế lại mất tích, là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

    – Cửu U dụ hoặc, ít nhiều gì đều có nguyên nhân, tựa như Lưu Thịnh Phong, chính vì tính tình bạo ngược, thích hành hạ người khác, lại bị tông môn đè ép tính tình.

    Yến Triệu Ca xoa xoa thái dương:

    – Còn Đại Tông Sư, nhất là cường giả Đại Tông Sư có tu vi cao thâm, ý chí kiên định, không dễ dàng bị Cửu U dao động.

    – Nhưng cũng vì ý chí kiên định, nên một khi tâm niệm phát sinh biến đổi, liền trở nên cố chấp, ngoan cố, càng điên cuồng hơn.

    Yến Triệu Ca thở ra một hơi thật dài:

    – Thương Mang Sơn Mạc trưởng lão vì nguyên nhân gì thì ta không biết, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng quá cực đoan, tràn ngập câm hận cùng bất bình. Bích Hải Thành Trần trưởng lão, trước đây mặc dù có chút ương bướng nóng nảy, nhưng vẫn là người lỗi lạc.

    Đường Vĩnh Hạo nghe vậy thì gật đầu, Từ Phi suy nghĩ một lát, sau đó chần chờ nói:

    – Có phải bởi vì chuyện tôn nhi của hắn không?

    – Hả?

    Yến Triệu Ca có chút khó hiểu, Đường Vĩnh Hạo thì lộ ra mấy phần bừng tỉnh.

    Từ Phi giải thích:

    – Triệu Ca ngươi có thể không biết, bởi vì chuyện này tương đối sớm. Năm xưa Trần trưởng lão tang tử (con chết), dưới gối chỉ còn một tôn nhi (cháu nội trai), nhưng một mực gầy yếu bệnh tật, không cách nào luyện võ, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, nhưng thân thể càng ngày càng yếu, đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của Trần trưởng lão.

    Hắn than thở một tiếng:

    – Đây là chuyện nhiều năm trước, những năm này không truyền ra tin tức gì, cũng không biết… aizz!

    – Là như thế…

    Yến Triệu Ca gật đầu một cái, không nói gì nhiều.

    Tầm mắt của hắn nhìn về phương xa, chiến trường nơi đó, dần dần phân ra thắng bại.

    Cửu U hạ xuống không còn hy vọng, ma vực vỡ tan tạo thành cắn trả, các cường giả của Tuyệt Uyên có thể trốn thì bắt đầu chạy trốn, nếu trốn không khỏi thì tử chiến.

    Một số người không có đoạ ma, sau khi bị bắt thì có mấy phần sống.

    Còn người bị đoạ ma, coi như bị bắt sống, ép hỏi tình báo, sau đó cũng bị giết.

    Từng cuộc chiến kết thúc, biến cố Thanh Già Hồ rốt cuộc lắng xuống.

    Từng đạo khí tức cường đại bắt đầu áp sát vào trung tâm hồ.

    Người đến đầu tiên là một bà lão tóc bạc hoa râm, lưng còng, miệng luôn ho khan, nhìn qua vô cùng yếu ớt.

    Nhưng đám người Yến Triệu Ca, Từ Phi, Đường Vĩnh Hạo nhận biết người này, bà lão này chính là một trong Thái Thượng trưởng lão của Trọc Lãng Các, là cường giả ít ỏi có trong Trạch Vực.

    Trương Dao thấy bà lão kia, hoa hô:

    – Sư tổ!

    Nguyễn Bình cũng hành lễ:

    – Đệ tử Nguyễn Bình, ra mắt sư bá tổ.

    Bà lão nhìn Trương Dao, lộ ra mấy phần từ ái.

    Đám người Yến Triệu Ca bao gồm bọn người Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cùng Tiếu Vũ đang trọng thương, cũng tiến lên hành lễ với bà lão.

    Sau khi bà lão nghe Nguyễn Bình cùng Trương Dao bẩm báo tình huống, ánh mắt rơi vào trên người Yến Triệu Ca, quan sát tỉ mỉ, sau đó nói:

    – Quảng Thừa quá may mắn.

    Yến Triệu Ca mỉm cười:

    – Tiền bối quá khen.

    Bà lão cũng cười một tiếng, không nói nhiều nữa.

    Trong mắt nhân vật như nàng thì Yến Triệu Ca làm tan rã đại trận ma vực, đáng giá coi trọng hơn Yến Triệu Ca càng quét rất nhiều thiên tài cùng lứa trên Thông Thiên Hội Minh.

    Quả thức, quét ngang cùng lứa tuổi, là một yêu nghiệt thằng được thiên tài khác, biểu thị tiền đồ bất khả hạn lượng của một người trẻ tuổi, ngày sau có thể thành tựu một phen truyền kỳ.

    Nhưng lấy tu vi Tông Sư, đột xuất kỳ binh, tham gia sự kiện to lớn mà cường giả Đại Tông Sư lão làng mới có khả năng đưa ra quyết định mang tính tác dụng, hơn nữa một lần liền thành công, càng nói rõ tầm mắt, phán đoán, khí phách của Yến Triệu Ca vô cùng ưu tú, vượt qua tuổi tác cùng tu vi của hắn.

    Hắn có tu vi Tông Sư cảnh liền tham gia vào sự kiện ảnh hưởng đại cục toàn thiên hạ, như vậy nếu ngày khác tu vi của Yến Triệu Ca cao hơn, thì có thể khuấy động phong vân đến mức nào?

    Đổi một góc độ nào đó mà nói, thiên tài không chết yểu, mới thật sự là thiên tài.

    Ngàn vạn chúng sinh, thiên tài tuấn kiệt chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng dân số to lớn như thế, thì nhân vật yêu nghiệt cũng không phải hiếm có.

    Lấy tuổi tác cùng thân phận của nàng, cả đời này gặp qua quá nhiều thiên tài.

    Không nói đến người khác, lão bà này có thể đi tới địa vị cùng tu vi hiện nay, ngày xưa lúc còn trẻ, không phải là thiên chi kiêu nữ cấp lãnh tụ sao?

    Nhưng vô số anh kiệt, có thể đi tới cuối cùng, vĩnh viễn chỉ có một ít người mà thôi.

    Sóng lớn trôi sa (phù sa), quá nhiều nhân tài không thể đi tới cuối cùng, tới độ cao mà bọn hắn hẳn phải đến.

    Mà người giống như Yến Triệu Ca vậy, trong mắt lão bà, so với người trẻ tuổi chỉ có thiên phú Võ học xuất chúng, ít nhất có cơ hội đi về phía trước nhiều hơn, cao hơn, xa hơn.

    “Quảng Thừa Sơn có người nối nghiệp a, bây giờ nhìn lại có trò giỏi hơn thầy hay không mà thôi.”

    Lão bà nhìn Yến Triệu Ca, trong lòng khen ngợi.

    Những cường giả Thánh Địa khác, lục tục chạy tới.

    Một lão giả tóc tím, chính là một vị túc lão của Thiên Lôi Điện, sau khi biết rõ chân tướng, ánh mắt nhìn chăm chú Yến Triệu Ca, thật lâu không nói.

    Một nam tử trung niên cảnh giới Đại Tông Sư bên cạnh hắn cau mày:

    – Cường giả Tuyệt Uyên đều bị chúng ta kềm chế, tên này bất quá có vận khí tốt mà thôi, ỷ vào Thánh binh toái phiến đánh lén thuận lợi, lại không có Đại Tông Sư ngăn cản hắn.

    Lão giả tóc tím nghe vậy, quay đầu nhìn nam tử trung niên.

    Lão giả không nói một lời, nhưng khiến nam tử trung niêm cảm thấy thân thể tê dại, muốn nghẹt thở, toát mồ hôi lạnh.

    Nhìn nam tử trung niên không kiên trì nổi nữa, lão giả tóc tím mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

    – Đầu tiên, Thánh binh toái phiến của hắn không phải nhặt trên đường, mà là sau khi liên tục đánh bại đệ tử Thiên Lôi Điện chúng ta mới lấy được, đầu tiên là Yến Thiểm thì không nói, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy tu vi Tiên Thiên sơ kỳ tu vi, đánh bại Lam Chu Tiên Thiên trung kỳ không?

    – Tiếp theo, cho ngươi một khối Thánh binh toái phiến, ngươi lấy tu vi Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, có thể thúc giục trong đó mấy phần lực lượng?

    – Cuối cùng, cường độ của ma vực đại trận kia ngươi đã nhìn thấy, có mấy Tông Sư rơi vào trong ma vực còn có thể tìm được chính xác hạch tâm của trận pháp? Cho dù có Thánh binh toái phiến, muốn rung chuyển hạch tâm của trận pháp, cũng cần phán đoán chính xác thời cơ trận pháp vận chuyển, mới có thể một đòn thành công, nếu không chỉ có thể lãng phí lực lượng của Thánh binh toái phiến.

    Lão giả tóc tím nhìn nam tử trung niên nói:

    – Bây giờ ngươi còn cảm thấy, cái này chỉ vẻn vẹn là vận khí tốt hay không, nếu tuỳ tiện đổi một Võ giả Tông Sư khác, chỉ cần có Thánh binh toái phiến trong tay, là có thể làm được chuyện này?

    Sắc mặt của nam tử trung niên có chút u ám, cúi đầu không nói.

    Lão giả tóc tím nhàn nhạt nói:

    – Quả thực, cường giả Tuyệt Uyên đều bị chúng ta kềm chế ở vòng ngoài, nhưng nếu không có hắn, Cửu U môn bây giờ đã mở ra, hiện tại đã là một kết quả khác rồi.

    Hắn nhìn về phía Yến Triệu Ca, than thở nói:

    – Từ nay về sau, trong mắt của lão phu, thân phận của hắn không còn là nhi tử của Yến Địch. Quảng Thừa Sơn Yến Triệu Ca, danh tự này, lão phu nhớ kỹ.

    Không chỉ lão giả tóc tím, những cường giả Thánh Địa khác cũng đang nhìn chăm chú Yến Triệu Ca.

    Từ ngày hôm nay, Quảng Thừa Sơn Yến Triệu Ca, ai ai cũng biết.

    Thiên hạ không ai không biết quân!

    Hết Quyển 2!​
     
    Kenshin8995, thienta and thanhla like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 198: Năm tuổi, làm đại sự

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Trên Thanh Già Hồ, chiến sự rốt cuộc dần dần lắng xuống, các cường giả đứng đầu Thánh Địa lại gặp nhau, thu thập các tình báo vừa mới có được, và tiến hành thảo luận về bước kế tiếp nhằm vào Cửu U cùng Tuyệt Uyên.

    Lần Thanh Già Hồ đột biến này, mặc dù đã được giải quyết, nhưng các Thánh Địa vẫn có tổn thất.

    Các Võ giả tu vi tương đối thấp không phải không có việc gì làm, mà đang cùng những người quen biết câu thông.

    Thế hệ trẻ tham gia Thông Thiên Hội Minh lúc này đã không còn là nhân vật chính nữa.

    Nhưng mà họ cũng là truyền nhân hạch tâm của các Thánh Địa, tầm mắt, kiến thức đối với thế cục hơn xa bạn cùng lứa tuổi.

    Đối với lần Cửu U dị biến này đều có ý nghĩ riêng của mình.

    Trong đó, cũng có một số người biến mất trong cuộc dị biến, bất kể quan hệ với nhau thường ngày như thế nào đi nữa, các sư huynh đệ khi nhắc tới không khỏi bi thương.

    Dĩ nhiên, ánh mắt của bọn họ vẫn rơi vào trên người Yến Triệu Ca.

    Một đám người trẻ tuổi nhìn Yến Triệu Ca lúc này, tâm tình đều có chút phức tạp.

    Dù cho vô cùng nổi trội trên Thông Thiên Hội Minh, dù cho thực lực thiên phú bao phủ mọi người, nhưng trước kia mọi người nhìn nhận Yến Triệu Ca cùng bản thân không quá nhiều khác nhau.

    Đối phương ưu tú hơn, đi trước một bước, để cho rất nhiều người bội phục, nhiều hơn là nâng cao ý chí truy đuổi, ngày sau ganh đau cao thấp với Yến Triệu Ca.

    Nhưng sau khi hết thảy phát sinh, suy nghĩ trong lòng không ít người dần dần phát sinh biến hoá.

    Yến Triệu Ca và bọn họ tựa như cách một tầng, không còn cùng một loại người.

    Mặc dù vẫn là Võ giả Tông Sư cảnh nhưng lại có thể giải quyết được vấn đề mà Đại Tông Sư cũng không nhất định làm được.

    Người như vậy biểu hiện trên Thông Thiên Hội Minh lúc trước, tựa như là chuyện đương nhiên.

    Thậm chí, so tài với thế hệ trẻ trên Thông Thiên Hội Minh thật ra không đủ hiện lên hào quang của Yến Triệu Ca.

    Đám thanh niên tài tuấn mời sinh ra, trong lúc nhất thời đều im lặng, vô số ý nghĩ nổi lên trong lòng, rối loạn, khó tả nên lời.

    Mọi người đem sự chú ý của mình đặt trên chuyện của Cửu U cùng Tuyệt Uyên, đặt trên người Yến Triệu Ca, nhưng rất ít người chú ý tới, một người vốn không xuất hiện ở Thanh Già Hồ đã đến nơi này.

    Một thanh niên anh tuấn, biểu tình trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, một thân mặc trang phục của đệ tử hạch tâm đích truyền Thiên Lôi Điện.

    Nhi tử của Thủ Toạ trưởng lão Thiên Lôi Điện – Lâm Thiên Phong, thiên kiêu thế hệ trẻ của Thiên Lôi Điện, cùng Yến Triệu Ca, Hoàng Kiệt, Tống Triều xưng là Tứ công tử đương thời, Lôi Minh công tử – Lâm Chu!

    Sắc mặt hắn tái nhợt, tỏ ra yếu ớt.

    Trước đó bị Yến Triệu Ca đả thương, buộc phải sử dụng Hóa Huyết Lưu Quang Ngọc thúc giục cấm pháp chạy trốn, làm Lâm Chu tổn thương nguyên khí nặng nề, cho tới bây giờ vẫn không khôi phục hoàn toàn.

    Cho nên lần Thông Thiên Hội Minh này, Lâm Chu cùng Yến Thiểm đều không tham gia.

    Thêm vào chuyện Võ học đích truyền của Bích Hải Thành, Nhất Tuyến Phong, Bích Hải Thành một mực muốn tìm Lâm Chu gây phiền toái.

    Mặc dù Thiên Lôi Điện cung cấp tình báo của Cửu U, khiến cho Bích Hải Thành mang ân tình, không truy cứu chặc nữa, nhưng Lâm Chu vẫn tận lực né tránh lộ mặt trước các đại lão của Bích Hải Thành.

    Nhưng lần tiểu trừ Võ giả Tuyệt Uyên này, Lâm Chu vẫn âm thầm theo cao thủ của Thiên Lôi Điện đồng hành, đi tới Thanh Già Hồ.

    Hắn tới đây không phải vì Thông Thiên Hội Minh, không phải vì Cửu U, Tuyệt Uyên, cũng không phải vì tìm Yến Triệu Ca báo thù.

    Lâm Chu vì một người khác.

    Hắn cách thật xa, ẩn giấu thân hình, dõi mắt trông theo, nhìn một bóng người nữ tử bên cạnh cao thủ của Bích Hải Thành.

    Nhìn đối phương thương tích cả người, ánh mắt của Lâm Chu toát ra vẻ đau xót, chỉ thấy đối phương cuối cùng không có việc gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:

    “Tĩnh Vãn, khá tốt là ngươi không có gì…”

    Lâm Chu si ngốc nhìn Lý Tĩnh Vãn, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, thở dài:

    “Đáng tiếc, bây giờ ngươi không nhận ra ta, chúng ta vốn quen biết trên Thông Thiên Hội Minh lần này.”

    Nghĩ đến Thông Thiên Hội Minh, sắc mặt của Lâm Chu liền âm trầm, ánh mắt quét qua Yến Triệu Ca.

    Vì tránh đưa tới chú ý, tầm mắt của hắn chỉ lướt qua một cái, cũng không có ngừng lại, nhưng hình dáng của Yến Triệu Ca vững vàng khắc sâu trong đầu hắn.

    “Mà ngươi, Yến Triệu Ca, sinh mệnh của ngươi vốn nên đi về điểm cuối trong Thanh Già Hồ…”

    Lâm Chu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

    “Tuyệt Uyên thẩm thấu quả nhiên mạnh mẽ, càng giỏi ẩn núp, ta chỉ điểm lộ ra thân phận của một vài người, khiến cho bọn họ thay đổi kế hoạch, lúc này mới để cho người ẩn núp sâu hơn bại lộ, nếu không, chuyện tại Thanh Già Hồ thuận lợi, đối phương sẽ còn tiếp tục ẩn núp.”

    “Điều này nói rõ, chuyện tại Thanh Già Hồ lần này chỉ mới bắt đầu, bọn họ còn mưu đồ lớn hơn.”

    Nghĩ tới đây, Lâm Chu liền cau mày.

    Hắn cùng Thiên Lôi Điện chiếm trước tiên cơ, vốn có thể dựa vào lần này làm lắng xuống loạn Tuyệt Uyên đồng thời thu lấy lợi ích cùng hồi báo từ các Thánh Đại khác.

    Nhưng bởi vì Tuyệt Uyên phản đòn, khiến chuyện phát sinh thêm khó khăn, suýt nữa sắp thành lại hỏng.

    Cuối cùng để Yến Triệu Ca ngăn cơn sóng dử, giải quyết dứt khoát.

    Như vậy, người khác mặc dù mang ơn Thiên Lôi Điện, nhưng nhiều người cũng sẽ cho rằng Yến Triệu Ca tạo nên tác dụng lớn hơn.

    Ân tình mà cách Thánh Địa khác thiếu Thiên Lôi Điện sẽ bị giảm không ít phân lượng.

    Lâm Chu từ từ mở mắt, hạ tầm mắt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng:

    “Lần này, chỉ là một bắt đầu!”

    Người của Đại Nhật Thánh Tông cũng chú ý Yến Triệu Ca.

    Thế hệ trẻ của Quảng Thừa Sơn đi ra một nhân vật như vậy, Đại Nhật Thánh Tông cũng phải coi trọng.

    Huống chi, truy tố căn nguyên trước đó, tại Đông Đường cuộc chiến, còn có Thương Mang Sơn bởi vì Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, mỏ khoáng Cự Linh Huyền Thạch mà xung đột với Thiên Lôi Điện, cuối cùng kết minh cùng Quảng Thừa Sơn và Bích Hải Thành, đối địch với Đại Nhật Thánh Tông.

    Những chuyện này, đều không thoát khỏi quan hệ với Yến Triệu Ca.

    Phụ trách dẫn đội Đại Nhật Thánh Tông vây quét Võ giả cao tầng của Tuyệt Uyên phục kích lần này, chính là Đại Nhật Thất Tử, Mộ Quang Quân.

    Trước đây, trưởng lão Đại Nhật Thánh Tông cùng đám người Đường Vĩnh Hạo, Hoàng Kiệt đi Thanh Già Hồ tham gia Thông Thiên Hội Minh, chính là Đại Nhật Thất Tử, Phá Hiểu Quân.

    Đồng thời, Phá Hiểu Quân cũng là cây đinh của Tuyệt Uyên thẩm thấu trong Đại Nhật Thánh Tông.

    Kết quả, trước đại chiến, Phá Hiểu Quân bị Mộ Quang Quân tự tay đánh chết.

    Vẻ mặt của Mộ Quang Quân ôn hòa, gợn sóng không sợ hãi, chẳng qua là lẳng lặng nhìn về Yến Triệu Ca ở phương xa.

    Ở Đông Đường, hắn từng chuẩn bị xuất thủ, nhưng gặp phải Quảng Thừa Sơn phản công, không thể được như ý nguyện, mà còn liên tiếp bị Thạch Thiết, Yến Địch đánh trọng thương.

    Mộ Quang Quân nhìn một hồi lâu, cũng không quay đầu lại, dùng Cương khí truyền âm cho Hoàng Kiệt phía sau mình:

    – Ngươi đặc biệt chạy tới Thanh Già Hồ một chuyến, nhìn cũng nhìn rồi, nghĩ như thế nào?

    Ở sau lưng hắn, thanh niên bình tĩnh khoan thai không trả lời vấn đề, mà nói:

    – Năm tuổi (*) thứ hai của ta sắp đến rồi.

    Một câu nói điên điên khùng khùng, nhưng Mộ Quang Quân vẫn nghe hiểu.

    Bởi vì hắn là một trong số ít người biết được vài thứ sau lưng thanh niên này.

    “Bình thường khiêm tốn một chút, năm tuổi thì đặc biệt, làm chuyện đại sự để kỷ niêm a.”

    Đây những lời Hoàng Kiệt đã từng nói.

    Ít có người biết rằng, ở “năm tuổi” thứ nhất của hắn, lúc hắn mười hai tuổi, hắn được xác định là Tông chủ đời kế tiếp của Đại Nhật Thánh Tông, không thể bàn cãi.

    Vị trí Tông chủ này bị ba người của Hoàng gia nắm giữ, gần như cha truyền con nối.

    Nhưng cường giả hạch tâm của Đại Nhật Thánh Tông không một ai phản đối, hoàn toàn ủng hộ quyết định này.

    ——————

    (*) 本命年 “năm bản mệnh” hay “năm tuổi”: đây là năm có con giáp đại diện giống hệt năm mỗi người được sinh ra.​
     
    Kenshin8995 and thanhla like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 199: Ban đầu vẫn còn coi nhẹ ngươi

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Mộ Quang Quân, Hoàng Kiệt quan sát Yến Triệu Ca, ánh mắt của Yến Triệu Ca cũng quét qua đám người Đại Nhật Thánh Tông.

    Tầm mắt của Yến Triệu Ca quét qua Hoàng Kiệt, sau đó rơi vào trên người những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông khác sau lưng Hoàng Kiệt.

    Người tới tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này không ít.

    Mặc dù không thể chắc chắn đối phương có rời đi hay không, nhưng Đường Vĩnh Hạo đã từng giao thủ với tên Đại Tông Sư dấu mặt kia, cho dù tín nhiệm Hoàng Kiệt đi nữa, khẳng định cũng sẽ có kiểm chứng.

    Hoàng Kiệt thản nhiên như vậy, có vài người bám theo tay chân hắn, hiềm nghi có thể giảm phân nữa.

    Tầm mắt của Yến Triệu Ca nhìn khắp bốn phía, cái nhìn có vẻ lơ đãng, nhưng thực ra là đang quan sát những Võ giả Đại Tông Sư có tu vi tương đương với tên bịt mặt.

    Thật ra thì, trong những người ở đây hiện tại có gian tế của Tuyệt Uyên hay không là một chuyện khó nói.

    Dù sao, không phải mỗi tên Võ giả Tuyệt Uyên đều lựa chọn đọa ma.

    Thân ở trong ma vực, dễ dàng dẫn động ma niệm trong lòng, nhanh chóng đoạ ma.

    Nhưng đây cũng không phải chuyện tất nhiên.

    Biết người biết mặt không biết lòng, những lời này đã thể hiện sâu sắc, cho dù không đoạ ma, nhưng trong nội tâm trần ngập quỷ vực, chỉ cần che giấu tốt thì người bên ngoài cũng không thể nhìn ra lai lịch.

    Chỉ cần không có người chứng kiến, cho dù người này âm thầm giết chết ai đó, nhưng kịp thời xử lý thi thể, sau mọi chuyện vẫn có thể nghênh ngang đi gặp người khác như thường.

    Ngược lại thì người đoạ ma, một khi đoạ ma hoàn toàn, thì khác hẳn với người bình thường, rất khó che giấu, cơ bản đều ẩn núp đi.

    Yến Triệu Ca không dám khẳng định, thế gian này có phương pháp cho người đoạ ma trở lại nhân thân như thường, nhưng khả năng này quá nhỏ.

    Tương đối mà nói, khắc chế bản thân đoạ ma hoàn toàn, mới là lựa chọn tốt nhất của người ẩn núp.

    Giống như đám người Mạc trưởng lão trước khi Thanh Già Hồ đột biến.

    “Trước kia có phải ta chú ý vào chuyện vụn vặt rồi hay không?”

    Yến Triệu Ca suy nghĩ trong lòng:

    “Tên Đại Tông Sư ám sát ta, có thể không phải là gian tế ẩn núp? Dù sao, nhìn hình dáng của hắn đã đoạ ma lâu rồi, cũng không phải gần đây.”

    “Hắn hẳn là thành viên của tổ chức Tuyệt Uyên ẩn núp trong Địa Vực.”

    Yến Triệu Ca vuốt cằm:

    “Đem bản thân che giấu thật chặt, lại không thi triển Võ học mình am hiểu. Không bắt tại trận, căn bản không nhìn ra thân phận của hắn, là ai biết gốc rễ của hắn sao? Đoạ ma, ngược lại sẽ minh xác mục tiêu.

    “Nếu không phải vì che giấu thân phận, thì tại sao hắn không thi triển Võ học mà mình am hiểu chứ?”

    Yến Triệu Ca cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy:

    “Kiếm pháp cùng chưởng pháp lúc giao thủ cùng ta và Từ sư huynh, thật ra cũng có chút hoả hầu, nếu so sánh với tu vi của hắn mà nói, mặc dù không thể khẳng định đó là Võ học mà hắn am hiểu hay không, nhưng chắc chắn hắn đã hạ xuống khổ công.”

    Yến Triệu Ca suy nghĩ, ánh mắt có chút híp lại:

    “Tại sao có cảm giác, thời gian mà hắn đoạ ma có chút gần với thời điểm…”

    – Lần này Triệu Ca lại lập công, không giống bình thường.

    Giọng nói thanh nhã của Phương Chuẩn vang lên bên tai, Yến Triệu Ca thu liễm tâm tư, cười đáp:

    – Nhờ may mắn của ông trời, Nhị sư bá quá khen.

    Phương Chuẩn lắc đầu:

    – Không, ngươi làm rất khá, nếu không phải hành động ngoài dự tính của ngươi, lần này Tuyệt Uyên sẽ có cơ hội thành công rất lớn.

    – Cửu U môn mở ra, muốn đóng kín lần nữa là chuyện hết sức khó khăn.

    Yến Triệu Ca hỏi:

    – Trọc Lãng Các An Các chủ tại sao không chạy tới? Có phải Viêm Ma đang quấy rối bên Đông Hải hay không?

    Phương Chuẩn nói:

    – Không sai, hẳn là người của Tuyệt Uyên cấu kết với Viêm Ma Đại Thế Giới cùng nhau hành động, làm chúng ta hai mặt thụ địch.

    – Không chỉ Trọc Lãng Các An Các chủ, Bích Hải Thành Tống Thành chủ, còn có Thiên Lôi Điện Điện chủ, cũng chạy tới Đông Hải.

    – Hơn nữa, Địa Vực bên kia cũng gặp biến hoá, bổn môn cùng Thương Mang Sơn, liên thủ đàn áp bên kia.

    Phương Chuẩn đem chuyện đã xảy ra nói liên tục, đột biến Thanh Già Hồ lần này nhìn như chỉ ở Thanh Già Hồ, nhưng thật ra dính líu rất rộng:

    – Bên Thanh Già Hồ khẩn cấp liên lạc, quyết định cuối cùng là Đại Nhật Thánh Tông Hoàng Húc, mang theo Đại Nhật Hành Thiên Xích tới.

    Yến Triệu Ca khẽ nhíu mày một cái:

    – Như vậy, người đâu?

    Vẻ mặt của Phương Chuẩn trịnh trọng thêm mấy phần:

    – Ma Thánh lại xuất hiện, chặn đánh Hoàng Húc cùng Đại Nhật Hành Thiên Xích.

    Yến Triệu Ca hơi ngẩng đầu:

    – Ma Thánh a…

    Bát Cực Đại Thế Giới hiện tại, có thể xác định tu vi là Võ Thánh mà mọi người biết, tổng cộng có sáu người.

    Thái Thượng trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông, Đông Lai Võ Thánh, Đại Nhật Đông Lai – Hoàng Quang Liệt.

    Thành chủ Bích Hải Thành, Bích Hải Võ Thánh, Ba Lan Vạn Trượng – Tống Vô Lượng.

    Các chủ Trọc Lãng Các, Phiên Vân Võ Thánh, Trọc Lãng Phiên Vân – An Thanh Lâm.

    Điện chủ Thiên Lôi Điện, Thanh Lôi Võ Thánh, Bát Phương Kinh Lôi – Thẩm Lịch.

    Cùng với không môn không phái, Họa Thánh cùng Ma Thánh.

    Trong đó Họa Thánh – Mặc lão nhân, chính là cường giả tuổi tác lớn nhất, bối phận lớn nhất còn ở trên đời.

    Năm xưa, Hám Thiên Tôn – Triển Đông Các cùng Ma Thiên Khách – Triển Tây Lâu của Quảng Thừa Sơn còn tại thế, Mặc lão nhân đã dương danh lập vạn, cho tới hôm nay.

    Lão này thường cư trú ở hải ngoại, không hỏi thế sự, không can thiệp phân tranh, phần lớn thời điểm, mọi người hoàn toàn không cảm giác sự tồn tại của lão.

    Chỉ có khi Viêm Ma Đại Thế Giới xâm phạm khẩn cấp, lão mới hiện thân, tương trợ những những cường giả nhân tộc khác đánh lui Viêm Ma.

    Tương đối mà nói, Mặc lão nhân siêu nhiên thế ngoại, bao gồm Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông cùng các thế lực lớn khác, sẽ không dễ dàng chọc hắn.

    Mà Ma Thánh – Viên Thiên thì khác, tính cách ngang bướng bừa bãi, hết lần này tới lần khác, tu vi lại cao, sức phá hoại quá lớn.

    Quan hệ giữa hắn và sáu Thánh Địa vô cùng tồi tệ, tác phong làm việc hỉ nộ vô thường, khó mà đoán được, làm mọi người đều cảm thấy đau đầu.

    Yến Triệu Ca đã từng âm thầm nghiên cứu Ma Thánh cùng người khác giao thủ, người đương sự hay người đứng xem miêu tả, phát hiện Ma Thánh – Viên Thiên hơn phân nửa là đạt được di tích sau Đại Phá Diệt sau lưu lại, tạo thành con đường Võ học của hắn.

    Truy tố căn nguyên, mơ hồ có bóng dáng của Ma đạo cự phách trước Đại Phá Diệt, Vô Thường Ma Tông.

    – Ma Thánh – Viên Thiên, cùng Tuyệt Uyên có liên quan sao? Hay là nói, Tuyệt Uyên căn bản là Viên Thiên sáng lập?

    Yến Triệu Ca chép miệng nói:

    – Trong ấn tượng… thì Viên Thiên thích độc lai độc vãng, làm việc thẳng thắn.

    Phương Chuẩn nói:

    – Viên Thiên bởi vì nguyên nhân gì mà trợ giúp Tuyệt Uyên ngăn chặn Hoàng Húc cùng Đại Nhật Hành Thiên Xích, sự việc phát triển đến hiện tại cũng không dễ đoán, nhưng vì lý do cẩn thận, cũng không thể đem chuyện này là chuyện ngẫu nhiên, cần phòng ngừa Viên Thiên sẽ xuất thủ sau này.

    Yến Triệu Ca gật đầu:

    – Nhị sư bá nói đúng.

    Phương Chuẩn nói:

    – Nơi này, tạm thời chấm dứt, chuyện giải quyết Thanh Già Hồ vẫn giao cho Trọc Lãng Các tự mình xử trí đi. Nói đến, bọn họ lần này thất bại thảm trọng nhất, hai Đại trưởng lão có một người là gian tế, cuối cùng đến tội, người còn lại thì chết trận.

    Phương Chuẩn lắc đầu một cái rồi tiếp tục nói:

    – Liên quan tới Tuyệt Uyên cùng Cửu U, còn rất nhiều việc sau này cần từ từ thảo luận, bây giờ chúng ta về sơn môn trước đi.

    Yến Triệu Ca gật đầu đáp:

    – Ta biết.

    Phương Chuẩn bỗng nhiên cười một tiếng:

    – Lần này trở về, tông môn tất nhiên trùng trùng điệp điệp thưởng cho ngươi.

    – Lúc trước ta còn nói, không cần mười mấy năm, chỉ cần mấy năm, thế nhân nhìn Triệu Ca ngươi, cũng không phải nói là nhi tử của Yến sư đệ, mà là bản thân Triệu Ca ngươi.

    – Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, vẫn còn coi thường ngươi, từ hôm nay trở đi, danh tiếng của ngươi thiên hạ đều biết, không người không rõ.​
     
    Kenshin8995 and thanhla like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)